Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Tiếng Bạch Hoa vừa dứt, thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu liền giơ chiếc búa lớn trong tay lên, đồng thời phá lên cười rất to, hai mắt híp thành một đường, từng đợt từng đợt tinh quang bùng phát ra.
Thực lực Lý Bưu này không dưới Bạch Hoa! Hạ Ngôn cảm giác được Lý Bưu cách ngoài hai mươi thước đang không ngừng tăng khí thế lên, liền có thể đoán ra thực lực của hắn, tuy rằng chưa hoàn toàn đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, nhưng thực lực của hắn hẳn là sàn sàn giống như Bạch Hoa, thậm chí có thể còn mạnh hơn một chút!
Mấy người Bạch Hoa tuy rằng sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nhưng cũng không có bất cứ khiếp sợ nào, bốn người vững vàng nắm chặt vũ khí trong tay, đồng thời vận nội lực toàn thân, chỉ cần đám cường đạo liều chết xông lên bọn họ sẽ cho chúng một kích trí mạng. Cho dù cuối cùng tất cả mọi người phải chết, cũng muốn dùng hết khả năng giết thật nhiều địch nhân!
Đây là dong binh, dong binh không sợ chết!
- Hạ Ngôn lão đệ! Thật xin lỗi đã kéo ngươi vào trong chuyện này.
Bạch Hoa nghiêng người xin lỗi Hạ Ngôn, hắn vừa rồi bảo Hạ Ngôn đi nhưng Hạ Ngôn lại không đi. Hạ Ngôn tuổi còn trẻ mà có nghĩa khí như vậy khiến cho Bạch Hoa vô cùng tán thưởng, tiếc là dưới sự vây công của hơn một trăm cường đạo e rằng hôm nay mọi người đều phải chết ở nơi này.
- Ha ha! Nếu đệ đã đi cùng với mọi người, tất nhiên phải phúc họa cùng hưởng rồi.
Hạ Ngôn cười nói.
Bạch Nhị ở bên cạnh Hạ Ngôn ánh mắt lấp lánh một tia sáng kỳ dị.
- Hạ Ngôn lão đệ! Lát nữa ta cùng huynh đệ Trương Long Triệu Mạnh giết ra một con đường, đệ cùng Bạch Nhị xông ra ngoài rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi!
Bạch Hoa hạ giọng, ánh mắt chớp động nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn sửng sốt, vừa định lên tiếng thì Bạch Hoa đã xoay người đối mặt với cường đạo.
- Đại ca! Cô bé xinh đẹp kia trước tiên đứng giết nha!
Lưu Tam thấy Lý Bưu muốn lập tức phát lệnh cho các huynh đệ giết lên, vội vàng hô.
- Giết!
Lý Bưu cười dâm mấy tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Nhị một chút, cuối cùng hét lớn một tiếng.
- Giết!... Giết!...
Hơn một trăm tên cường đạo một mảnh động nghịt từ chung quanh liều chết xông về phía năm người, thanh thế khiến người kinh hãi, một mảnh đao quang kiếm ảnh dày đặc.
Ở cách đó không xa có một số người tu luyện muốn đi vào Tội Ác Sâm Lâm lúc này đều nghỉ chân không hề tiến tới. Bọn họ nhìn thấy phía trước có người chém giết nên cũng không muốn bước chân vào vũng bùn này.
Lý Bưu cũng vung chiếc búa lớn lên, khí thế mạnh mẽ từ trong đám người lao về phía Bạch Hoa, miệng không ngừng điên cuồng hét lớn. Mặt đất cũng trở nên chấn động kịch liệt.
"Phốc!"
Lúc này đột nhiên một tia sáng sắc bén đột ngột bộc phát xẹt qua bên cạnh mấy người Bạch Hoa.
Đám người Bạch Hoa đều cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên xuất hiện bên người. Đó là tiếng động khi dòng khí di chuyển mãnh liệt mới phát ra, được một cỗ năng lượng lốc xoáy bao bọc. Tuy rằng mắt thường không nhìn thấy, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trong tiếng gào của đông đảo cường đạo, tiếng khí nổ này cũng không quá rõ rệt. Đám người Bạch Hoa tuy rằng nghe được nhưng cũng không kịp để ý, rót nội lực vào vũ khí trong tay, chuẩn bị nghênh đón đám cường đạo hắc ý tiến công.
Luồng khí này xuyên qua đông đảo cường đạo phía trước, bay thẳng về phía thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu.
- Đây là...
- Không ổn...
Thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu đột nhiên mở lớn hai mắt, trong đó lộ ra vẻ hoảng sợ, vốn thân thể hắn đang cấp tốc lao lên công kích về phía Bạch Hoa đột nhiên dừng lại, hắn cảm giác được một cỗ năng lượng đang rất nhanh tập kích về phía mình. Dòng khí này tuy rằng nhìn không thấy nhưng năng lượng dồi dào kia Lý Bưu rõ ràng cảm thấy được đáng sợ đến mức nào.
Trong lúc hoảng loạn đó, Lý Bưu vội vàng theo bản năng giơ búa lên che trước người, muốn ngăn cản năng lượng đánh về phía mình này.
- "Phốc!"
Thân hình Lý Bưu chấn động mạnh, trong mắt tràn đầy khó tin, hắn cảm giác được yết hầu mình chợt mát lạnh, sau đó khí lực toàn thân dường như nháy mắt đều bị hút ra ngoài. Một dòng máu nóng điên cuồng từ trong yết hầu Lý Bưu phun ra.
- Điều này không có khả năng! Đây là kiếm khí...
Trong ánh mắt Lý Bưu tràn đầy mê hoặc, "là ai... Là ai sử dụng kiếm khí giết mình? Trong mấy người này rõ ràng không tồn tại Linh sư mà!
- "Không!"
Lý Bưu rất muốn rống giận một tiếng thật lớn, nhưng cũng không thể phát thành tiếng, tuy rằng hắn lấy tay bịt lấy yết hầu mình lại nhưng máu vẫn không ngừng từ khe hở ào ào tuôn ra!
Chiếc búa lớn rơi trên mặt đất " rầm" một tiếng, khuấy động bụi đất bay lên một mảnh.
- Ác ôn! Chết đi cho lão tử!
Trương Long rống lớn, hung hăng một đao bổ xuống đầu một tên cường đạo cách mình gần nhất, sau đó xuất ra một cước đá thi thể không đầu bay ra.
Tuy nhiên một gã cường đạo bị giết chết, càng nhiều cường đạo rất nhanh lại đánh lén tới, những cường đạo đó võ kỹ cũng không tệ, hơn nữa kinh nghiệm chém giết phong phú, mỗi đao đều tìm đến chỗ yếu hại của đối phương.
- Hạ Ngôn! Ngươi nấp sau lưng ta đi, có ta ở đây bọn chúng sẽ không làm gì được ngươi.
Bạch Nhị vươn cánh tay mảnh khảnh che phía trước Hạ Ngôn, cũng không quay đầu lại, ánh mắt chỉ tập trung nhìn những cường đạo đó.
Hạ Ngôn nghe câu nói của Bạch Nhị không khỏi cau mày, trường kiếm trong tay đã sớm ra khỏi vỏ.
Ca ca Bạch Hoa của nàng, còn có Trương Long, Triệu Mạnh đều đang gắng sức cùng chém giết cường đạo. Kiếm khí tung hoành, tình cảnh một mảnh hỗn loạn, tuy rằng vừa bắt đầu nhưng đám người Bạch Hoa đã có chút tiếp ứng không nổi, địch nhân thật sự quá nhiều.
"Ầm"
Thân hình vạm vỡ của Lý Bưu đột nhiên ngã xuống, đám cường đạo chung quanh hắn thân hình đột nhiên bị kiềm hãm, ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc nhìn đại ca mình.
- Đại ca!
- Đại ca huynh làm sao vậy?
Đám cường đạo đều dừng lại tiến tới nâng Lý Bưu dậy, lúc này mọi người mới nhìn thấy nơi yết hầu Lý Bưu máu đang không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ cả một mảnh đất.
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Lưu Tam vốn ở phía sau cùng mọi người, lúc này cũng lao tới trước kinh sợ lớn tiếng hỏi.
Nhưng không ai có thể trả lời hắn!
Bởi vì Lý Bưu đột nhiên chết đi, đám cường đạo cũng ngừng công kích đám người Bạch Hoa, chậm rãi lui lại mấy bước, nhưng vẫn bao vây năm người ở giữa. Mấy người Bạch Hoa cũng buồn bực đưa mắt nhìn nhau, thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu kia vì sao đột nhiên chết đi?
- Vừa rồi ta cảm nhận được một đạo năng lượng từ phía sau bay ra, chẳng lẽ chính đạo năng lượng đó giết chết Lý Bưu?
Bạch Hoa tâm từ khẽ động, nhó tới dị biến phát sinh vừa rồi. Bởi vì vừa rồi cường đạo đã lao tới trước mắt cho nên hắn cũng không có thời gian ngẫm nghĩ. Hiện tại thấy Lý Bưu chết mới hồi tưởng lại vừa rồi.
Bạch Hoa nghĩ vậy tự nhiên xoay người lại nhìn, nhưng sau lưng hắn chỉ có hai người muội muội Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn. Bạch Nhị tất nhiên không có khả năng phát ra kiếm khí, chẳng lẽ là Hạ Ngôn này phát ra kiếm khí sao?
Bạch Hoa lắc đầu, chân mày càng nhăn lại.
- Ca ca! Đám cường đạo đó bị sao vậy?
Bạch Nhị chớp chớp mắt hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha! Đại ca, ông trời cũng giúp chúng ta đó! Đám khốn nạn chết tiệt kia muốn giết chúng ta, không nghĩ tới lại hồ đồ chết trước, ha ha...
Trương Long cười ha hả, đại đao trong tay hưởng ứng vang lên tiếng "leng keng".
Mà Triệu Mạnh cũng có chút trầm tư nhìn Hạ Ngôn một chút, trong mắt tràn đầy mê hoặc.
- Đáng chết! Các huynh đệ! Nhất định mấy tên khốn nạn kia dùng thủ đoạn vô sỉ giết chết đại ca, chúng ta phải băm thây bọn chúng thành vạn đoạn!
Lưu Tam sau khi kiểm tra hơi thở Lý Bưu một chút, xác định Lý Bưu thật sự đã chết mới đứng lên phẫn nộ quát lớn.
Một tiếng rống lớn của hắn thức tỉnh hơn một trăm tên cường đạo này, rất nhanh lại giơ lên vũ khí, bộ mặt dữ tợn, gào thét tiếp tục lao về phía năm người Bạch Hoa. Những cường đạo đó đều là những kẻ liều mạng, trên tay tên nào chẳng từng dính máu, bọn chúng sẽ không dễ dàng lui bước.
Thực lực Lý Bưu này không dưới Bạch Hoa! Hạ Ngôn cảm giác được Lý Bưu cách ngoài hai mươi thước đang không ngừng tăng khí thế lên, liền có thể đoán ra thực lực của hắn, tuy rằng chưa hoàn toàn đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, nhưng thực lực của hắn hẳn là sàn sàn giống như Bạch Hoa, thậm chí có thể còn mạnh hơn một chút!
Mấy người Bạch Hoa tuy rằng sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nhưng cũng không có bất cứ khiếp sợ nào, bốn người vững vàng nắm chặt vũ khí trong tay, đồng thời vận nội lực toàn thân, chỉ cần đám cường đạo liều chết xông lên bọn họ sẽ cho chúng một kích trí mạng. Cho dù cuối cùng tất cả mọi người phải chết, cũng muốn dùng hết khả năng giết thật nhiều địch nhân!
Đây là dong binh, dong binh không sợ chết!
- Hạ Ngôn lão đệ! Thật xin lỗi đã kéo ngươi vào trong chuyện này.
Bạch Hoa nghiêng người xin lỗi Hạ Ngôn, hắn vừa rồi bảo Hạ Ngôn đi nhưng Hạ Ngôn lại không đi. Hạ Ngôn tuổi còn trẻ mà có nghĩa khí như vậy khiến cho Bạch Hoa vô cùng tán thưởng, tiếc là dưới sự vây công của hơn một trăm cường đạo e rằng hôm nay mọi người đều phải chết ở nơi này.
- Ha ha! Nếu đệ đã đi cùng với mọi người, tất nhiên phải phúc họa cùng hưởng rồi.
Hạ Ngôn cười nói.
Bạch Nhị ở bên cạnh Hạ Ngôn ánh mắt lấp lánh một tia sáng kỳ dị.
- Hạ Ngôn lão đệ! Lát nữa ta cùng huynh đệ Trương Long Triệu Mạnh giết ra một con đường, đệ cùng Bạch Nhị xông ra ngoài rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi!
Bạch Hoa hạ giọng, ánh mắt chớp động nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn sửng sốt, vừa định lên tiếng thì Bạch Hoa đã xoay người đối mặt với cường đạo.
- Đại ca! Cô bé xinh đẹp kia trước tiên đứng giết nha!
Lưu Tam thấy Lý Bưu muốn lập tức phát lệnh cho các huynh đệ giết lên, vội vàng hô.
- Giết!
Lý Bưu cười dâm mấy tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Nhị một chút, cuối cùng hét lớn một tiếng.
- Giết!... Giết!...
Hơn một trăm tên cường đạo một mảnh động nghịt từ chung quanh liều chết xông về phía năm người, thanh thế khiến người kinh hãi, một mảnh đao quang kiếm ảnh dày đặc.
Ở cách đó không xa có một số người tu luyện muốn đi vào Tội Ác Sâm Lâm lúc này đều nghỉ chân không hề tiến tới. Bọn họ nhìn thấy phía trước có người chém giết nên cũng không muốn bước chân vào vũng bùn này.
Lý Bưu cũng vung chiếc búa lớn lên, khí thế mạnh mẽ từ trong đám người lao về phía Bạch Hoa, miệng không ngừng điên cuồng hét lớn. Mặt đất cũng trở nên chấn động kịch liệt.
"Phốc!"
Lúc này đột nhiên một tia sáng sắc bén đột ngột bộc phát xẹt qua bên cạnh mấy người Bạch Hoa.
Đám người Bạch Hoa đều cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên xuất hiện bên người. Đó là tiếng động khi dòng khí di chuyển mãnh liệt mới phát ra, được một cỗ năng lượng lốc xoáy bao bọc. Tuy rằng mắt thường không nhìn thấy, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trong tiếng gào của đông đảo cường đạo, tiếng khí nổ này cũng không quá rõ rệt. Đám người Bạch Hoa tuy rằng nghe được nhưng cũng không kịp để ý, rót nội lực vào vũ khí trong tay, chuẩn bị nghênh đón đám cường đạo hắc ý tiến công.
Luồng khí này xuyên qua đông đảo cường đạo phía trước, bay thẳng về phía thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu.
- Đây là...
- Không ổn...
Thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu đột nhiên mở lớn hai mắt, trong đó lộ ra vẻ hoảng sợ, vốn thân thể hắn đang cấp tốc lao lên công kích về phía Bạch Hoa đột nhiên dừng lại, hắn cảm giác được một cỗ năng lượng đang rất nhanh tập kích về phía mình. Dòng khí này tuy rằng nhìn không thấy nhưng năng lượng dồi dào kia Lý Bưu rõ ràng cảm thấy được đáng sợ đến mức nào.
Trong lúc hoảng loạn đó, Lý Bưu vội vàng theo bản năng giơ búa lên che trước người, muốn ngăn cản năng lượng đánh về phía mình này.
- "Phốc!"
Thân hình Lý Bưu chấn động mạnh, trong mắt tràn đầy khó tin, hắn cảm giác được yết hầu mình chợt mát lạnh, sau đó khí lực toàn thân dường như nháy mắt đều bị hút ra ngoài. Một dòng máu nóng điên cuồng từ trong yết hầu Lý Bưu phun ra.
- Điều này không có khả năng! Đây là kiếm khí...
Trong ánh mắt Lý Bưu tràn đầy mê hoặc, "là ai... Là ai sử dụng kiếm khí giết mình? Trong mấy người này rõ ràng không tồn tại Linh sư mà!
- "Không!"
Lý Bưu rất muốn rống giận một tiếng thật lớn, nhưng cũng không thể phát thành tiếng, tuy rằng hắn lấy tay bịt lấy yết hầu mình lại nhưng máu vẫn không ngừng từ khe hở ào ào tuôn ra!
Chiếc búa lớn rơi trên mặt đất " rầm" một tiếng, khuấy động bụi đất bay lên một mảnh.
- Ác ôn! Chết đi cho lão tử!
Trương Long rống lớn, hung hăng một đao bổ xuống đầu một tên cường đạo cách mình gần nhất, sau đó xuất ra một cước đá thi thể không đầu bay ra.
Tuy nhiên một gã cường đạo bị giết chết, càng nhiều cường đạo rất nhanh lại đánh lén tới, những cường đạo đó võ kỹ cũng không tệ, hơn nữa kinh nghiệm chém giết phong phú, mỗi đao đều tìm đến chỗ yếu hại của đối phương.
- Hạ Ngôn! Ngươi nấp sau lưng ta đi, có ta ở đây bọn chúng sẽ không làm gì được ngươi.
Bạch Nhị vươn cánh tay mảnh khảnh che phía trước Hạ Ngôn, cũng không quay đầu lại, ánh mắt chỉ tập trung nhìn những cường đạo đó.
Hạ Ngôn nghe câu nói của Bạch Nhị không khỏi cau mày, trường kiếm trong tay đã sớm ra khỏi vỏ.
Ca ca Bạch Hoa của nàng, còn có Trương Long, Triệu Mạnh đều đang gắng sức cùng chém giết cường đạo. Kiếm khí tung hoành, tình cảnh một mảnh hỗn loạn, tuy rằng vừa bắt đầu nhưng đám người Bạch Hoa đã có chút tiếp ứng không nổi, địch nhân thật sự quá nhiều.
"Ầm"
Thân hình vạm vỡ của Lý Bưu đột nhiên ngã xuống, đám cường đạo chung quanh hắn thân hình đột nhiên bị kiềm hãm, ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc nhìn đại ca mình.
- Đại ca!
- Đại ca huynh làm sao vậy?
Đám cường đạo đều dừng lại tiến tới nâng Lý Bưu dậy, lúc này mọi người mới nhìn thấy nơi yết hầu Lý Bưu máu đang không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ cả một mảnh đất.
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Lưu Tam vốn ở phía sau cùng mọi người, lúc này cũng lao tới trước kinh sợ lớn tiếng hỏi.
Nhưng không ai có thể trả lời hắn!
Bởi vì Lý Bưu đột nhiên chết đi, đám cường đạo cũng ngừng công kích đám người Bạch Hoa, chậm rãi lui lại mấy bước, nhưng vẫn bao vây năm người ở giữa. Mấy người Bạch Hoa cũng buồn bực đưa mắt nhìn nhau, thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu kia vì sao đột nhiên chết đi?
- Vừa rồi ta cảm nhận được một đạo năng lượng từ phía sau bay ra, chẳng lẽ chính đạo năng lượng đó giết chết Lý Bưu?
Bạch Hoa tâm từ khẽ động, nhó tới dị biến phát sinh vừa rồi. Bởi vì vừa rồi cường đạo đã lao tới trước mắt cho nên hắn cũng không có thời gian ngẫm nghĩ. Hiện tại thấy Lý Bưu chết mới hồi tưởng lại vừa rồi.
Bạch Hoa nghĩ vậy tự nhiên xoay người lại nhìn, nhưng sau lưng hắn chỉ có hai người muội muội Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn. Bạch Nhị tất nhiên không có khả năng phát ra kiếm khí, chẳng lẽ là Hạ Ngôn này phát ra kiếm khí sao?
Bạch Hoa lắc đầu, chân mày càng nhăn lại.
- Ca ca! Đám cường đạo đó bị sao vậy?
Bạch Nhị chớp chớp mắt hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha! Đại ca, ông trời cũng giúp chúng ta đó! Đám khốn nạn chết tiệt kia muốn giết chúng ta, không nghĩ tới lại hồ đồ chết trước, ha ha...
Trương Long cười ha hả, đại đao trong tay hưởng ứng vang lên tiếng "leng keng".
Mà Triệu Mạnh cũng có chút trầm tư nhìn Hạ Ngôn một chút, trong mắt tràn đầy mê hoặc.
- Đáng chết! Các huynh đệ! Nhất định mấy tên khốn nạn kia dùng thủ đoạn vô sỉ giết chết đại ca, chúng ta phải băm thây bọn chúng thành vạn đoạn!
Lưu Tam sau khi kiểm tra hơi thở Lý Bưu một chút, xác định Lý Bưu thật sự đã chết mới đứng lên phẫn nộ quát lớn.
Một tiếng rống lớn của hắn thức tỉnh hơn một trăm tên cường đạo này, rất nhanh lại giơ lên vũ khí, bộ mặt dữ tợn, gào thét tiếp tục lao về phía năm người Bạch Hoa. Những cường đạo đó đều là những kẻ liều mạng, trên tay tên nào chẳng từng dính máu, bọn chúng sẽ không dễ dàng lui bước.
Bình luận facebook