9.
Chờ đến khi ta tỉnh dậy, trong viện đã yên ắng trở lại, th/i th/ể của nương ta cùng gia đinh kia đã bị kéo đi, ngay cả vết máu trên mặt đất cũng đã lau rửa sạch sẽ.
Ta cứ vậy quỳ trên mặt đất, đại phu nhân ngồi trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt toàn là ý cười giễu cợt, như đang cười một con ch/ó nhà có tang.
Ta nắm chặt tay, nỗ lực khắc chế mong muốn xông lên báo thù, giờ phút này bên cạnh bà ta có rất nhiều gia đình cùng lão bà tử, ta chắc chắn không thể đến gần bà ta.
“Ông ta có biết nương ta mang thai không?”
Ta mở miệng, giọng hơi khàn khàn.
Đại phu nhân nghe vậy cười nói: “Biết!”
Ta nháy mắt hiểu được, hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy, nhưng ta không hiểu sao đại phu nhân lại muốn bày mưu tính kế để nương ta mang thai, nếu bà ta thật sự muốn xử lý nương ta thì cũng không cần phiền phức như vậy.
Đại phu nhân thấy vẻ mặt của ta, ý cười càng sâu hơn: “Ngươi cũng thông minh đấy, ngươi đoán đúng, tất cả đều do ta sắp xếp.”
“Ta cố ý để cho nương ngươi nghe được ta với lão gia nói chuyện, khiến nàng ta nghĩ rằng ta sẽ gả ngươi cho Tôn quản gia, cũng là ta đã cố ý đuổi hộ vệ đi để nương ngươi có thể lẻn vào thư phòng lão gia, nàng ta thật ng.u ngốc, trời tối mờ mịt, thấy có người trong thư phòng liền tưởng là lão gia… nhưng đó thật ra là tên gia đinh ta đã sắp xếp mà thôi.”
“Tại sao lại muốn để nương ta mang thai? Sao lại muốn gi*t bà ấy? Bà là đại phu nhân, nương ta căn bản không có sức uy hiếp với bà.”
Ta hỏi thẳng, đây là điều ta nghĩ mãi không ra.
Đại phu nhân cười lớn, nói: “Vì ta muốn ngươi tiến cung, thay Thiên Thiên sinh hoàng tử.”
Thẩm Thiên Thiên vào cung đã một năm nhưng chưa mang thai, Thái Hậu cùng cha ta đều sốt ruột, chuyện này ta biết nhưng nó liên quan gì đến nương ta?
“Nương ngươi ng.u ngốc đê tiện nhưng bụng dạ lại rất tốt, ta đã cho nàng ta uống ba chén dược tuyệt tử mà còn mang thai ngươi được, ta muốn biết đó có phải chỉ là sự trùng hợp hay không nên đã sắp xếp chuyện này.”
“Nàng ta không chịu hầu hạ lão gia, dù ta bức bách đến đâu cũng không chịu, nhưng nàng ta lại xót ngươi, vậy nên ta bày kế khiến nàng ta nghĩ ngươi sắp phải gả cho Tôn quản gia, nàng ta ngốc nghếch, cũng chỉ có thể nghĩ ra cách chủ động quyến rũ lão gia rồi mang thai, dùng hài tử trong bụng giúp ngươi giải quyết chuyện này.”
“Quả nhiên, bụng của nương ngươi thật sự rất tốt, đã hơn ba mươi tuổi vẫn có thể mang thai, chứng minh là thể chất không tồi, ngươi là do nàng ta sinh ra, thể chất hẳn là cũng được di truyền lại, ngươi chắc chắn có thể tiến cung giúp Thiên Thiên sinh hoàng tử.”
Ta chỉ cảm thấy trái tim rỉ máu, hóa ra trong mắt đại phu nhân mệnh của nương và ta lại thấp kém đến vậy.
“Bà không sợ ta vào cung rồi nhận được ân sủng của Hoàng Thượng, sẽ đạp cả Thẩm Thiên Thiên và bà xuống sao?”
Ta nhìn về phía đại phu nhân, hỏi ra câu này.
Ta không sợ bà ta gi*t ta, vì giờ bà ta cần ta, đương nhiên sẽ không động thủ, ta chỉ muốn biết bà ta còn giấu con át chủ bài gì.
Đại phu nhân cười nhạo một tiếng, dường như đã đoán được trước, bà ta nháy mắt ra hiệu cho hai lão bà tử bên cạnh.
Hai lão bà tử kia xắn tay áo tiến về phía ta, lôi lôi kéo kéo quần áo ta, ta không phản kháng, vì thực ra phản kháng cũng chẳng được, để kệ họ cởi áo ta ra.
Sau đó một lão bà tử thô lỗ cởi yếm của ta, đưa cho đại phu nhân.
Đại phu nhân lúc này mới cười nói: “Hôm nay ta đã tốn sức chuẩn bị vở kịch này, chính là gi*t gà dọa khỉ, trong sạch của nữ tử quan trọng như trời, ta không sợ ngươi vào cung được sủng ái, nếu ngươi dám làm gì, sẽ lập tức có nam nhân cầm yếm của ngươi đi khắp nơi tuyên bố có tư tình với ngươi, hậu quả thế nào hôm nay ngươi cũng đã thấy. Chỉ cần là nam nhân đều sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, huống chi đó còn là Hoàng Thượng, kết cục của ngươi sẽ giống nương ngươi, ch*t không có chỗ chôn.”
Ta cười tự giễu trong lòng, cuối cùng ta cũng hiểu, nương ta mang thai chỉ là để chứng thực phỏng đoán của đại phu nhân, cái ch*t của nương cũng chỉ là để gi*t gà dọa khỉ với ta.
Thật sự quá buồn cười.
Trong lòng ta tràn ngập hận ý, nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh, nhìn đại phu nhân nói: “Ta nguyện ý vào cung, nhưng điều kiện là bà phải an táng đàng hoàng cho nương ta.”
Đại phu nhân ném cái yếm của ta cho một lão bà tử bên cạnh, không chút suy nghĩ đáp ứng: “Được.”
10.
Ba ngày sau, ta vào cung, phân vị chỉ là một tài nhân, bị phủ Nội Vụ xếp cho ở một viện hẻo lánh trong cung, ta không biết đây có phải an bài của Hoàng Hậu Thẩm Thiên Thiên hay không, nhưng ta cũng chẳng quan tâm.
Vào cung nửa tháng, ngoại trừ hai cung nữ cùng hai tiểu thái giám hầu hạ trong viện, ta chỉ được gặp một ma ma phủ Nội Vụ cử đến dạy quy củ cho ta.
Ta cũng chẳng sốt ruột, vì có người còn sốt ruột hơn ta, dù Thái Hậu hay Thẩm Thiên Thiên đều hy vọng ta sớm sinh một hoàng tử để củng cố địa vị Thẩm gia.
Quả nhiên sau khi ma ma dạy quy củ cho ta xong, Thẩm Thiên Thiên liền phái người tới.
Người tới là Thược Dược, nha hoàn bên người của Thẩm Thiên Thiên, đi theo nàng ta từ nhỏ. Trước kia ở trong phủ nàng ta cậy thế Thẩm Thiên Thiên nên thường xuyên bắt nạt ta và nương.
Thược Dược nhìn thấy ta, ánh mắt vẫn kiêu ngạo như ngày nào, khinh khỉnh liếc nhìn ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Thẩm tài nhân, Hoàng Hậu không muốn gặp tài nhân nhưng dặn nô tỳ nhắn một câu, nhớ kĩ thân phận của mình, làm tốt bổn phận được giao, có những thứ mơ cũng không được nghĩ đến.”
Nói xong Thược Dược hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Ta không hiểu sao Thẩm Thiên Thiên lại cử Thược Dược đến cảnh cáo ta, mãi qua buổi trưa mới vỡ lẽ.
Giờ Thân, phủ Nội Vụ cho người tới báo ta chuẩn bị thị tẩm, rõ ràng là Thẩm Thiên Thiên đã biết tin trước nên mới để Thược Dược đến cảnh cáo ta.
Vừa học xong quy củ đã thị tẩm, gấp gáp như vậy chắc chắn không phải ý của Hoàng Thượng.
Lấy tính nết của Thẩm Thiên Thiên, đương nhiên cũng không phải nàng ta.
Vậy chỉ có thể là ý của Thái Hậu nương nương.
Nghĩa là ta muốn sống tốt trong cung thì phải lấy được lòng Thái Hậu.
Muốn Thái Hậu ủng hộ, ta cần thể hiện mình có giá trị, buổi thị tẩm đêm nay sẽ rất quan trọng.
11.
Vì viện ta ở cách Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Thượng hơi xa nên trời vừa xẩm tối, phủ Nội Vụ đã phái người tới chuẩn bị cho ta đi thị tẩm.
Đến Dưỡng Tâm Điện, ta được hai ma ma dẫn tới phòng bên cạnh thiên điện tắm rửa, sau đó giảng giải rất nhiều điều phải chú ý, ta cẩn thận lắng nghe.
Chuẩn bị xong xuôi, ta bị bọc trong chăn rồi hai tiểu thái giám khiêng vào trong tẩm điện, tẩm điện im ắng, không biết qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng bước chân, ngó đầu ra nhìn liền thấy một bóng người mặc đồ vàng sáng chói đang chậm rãi đi đến.
Ta biết đó chính là Hoàng Thượng, mày kiếm mắt sáng, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quý khí.
Hoàng Thượng đi đến trước giường, vươn tay xốc một góc chăn lên, liếc nhìn ta một lượt: “Cũng có chút tư sách đó, chẳng trách Thẩm gia lại đưa ngươi vào cung!”
Diện mạo ta giống nương, nương ta rất đẹp, nếu không cha ta đã chẳng mở miệng bảo đại phu nhân mua nương ta.
Ta nghe ra trong giọng nói của Hoàng Thượng có chút trào phúng và không vui, trong lòng suy đoán.
Trước kia ở trong phủ, đại phu nhân thường xuyên dạy dỗ Thẩm Thiên Thiên sau khi vào cung phải lấy lòng Thái Hậu, còn nói hiện tại Hoàng Thượng chuyện gì cũng đều nghe theo Thái Hậu nương nương.
Họ chẳng thèm để ta với nương vào mắt nên lúc nói mấy câu này cũng không tránh đi, lâu ngày, ta cũng biết được nhiều chuyện trong cung.
Chẳng hạn như Hoàng Thượng với Thái Hậu thật ra bất hòa, có lời đồn cho rằng mẫu thân thân sinh của Hoàng Thượng bị Thái Hậu âm mưu cho ch*t sau khi sinh, chỉ vì bà muốn nuôi Hoàng Thượng.
Còn nữa, Thái Hậu luôn lấy cớ Hoàng Thượng đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, không rành chuyện triều chính nên yêu cầu triều thần có chuyện lớn cần hỏi ý kiến bà trước, bà đồng ý mới được thực thi, việc này khiến Hoàng Thượng rất bị động, ngay cả người được chọn làm Hoàng Hậu cũng là do Thái Hậu một mình định ra.
Làm Hoàng Thượng mà bị quản chế khắp nơi, mẫu thân thân sinh còn ch*t trong tay đối phương, ta nghĩ trên thế giới này, ngoại trừ ta, hắn sẽ là người hy vọng Thẩm gia bị diệt môn nhất.
Ta nhìn về phía Hoàng Thượng, nói thẳng: “Hoàng Thượng, tri phủ Lương Châu đột nhiên phạm tội bị vào đại lao là vì ông ta ngáng đường người khác, có người hối lộ bạc cho cha thần thiếp, muốn lên chức tri phủ Lương Châu.”
“Cứu tế Tùng Dương, cha thần thiếp đã tham ô vài vạn lượng bạc.”
“Lại Bộ thị lang mỗi tháng đều sẽ lén tới phủ mật đàm với cha thần thiếp…”
……
Muốn được Hoàng Thượng tín nhiệm, vậy cần phải bỏ ra chút vốn, mấy tin tức này đều là ta lén nghe được, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, giờ cũng đến lúc dùng đến.
12.
Sắc mặt Hoàng Thượng hơi sửng sốt, sau đó cười nhạt nhìn ta: “Thủ đoạn mới của Thẩm gia đấy à? Muốn lấy lòng tin của trẫm?”
Ta quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng: “Thần thiếp hận Thẩm gia, Thẩm gia đã hại ch*t nương thần thiếp, thần thiếp hận không thể khiến Thẩm gia tuyệt tử tuyệt tôn, thần thiếp chỉ muốn giúp Hoàng thượng vặn ngã Thẩm gia.”
Hoàng Thượng đi qua một bên, ngồi xuống, nhìn ta: “Nếu trẫm nói trẫm không tin ngươi thì sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, đối mặt với vẻ mặt tươi cười của hắn: “Hoàng Thượng cần thần thiếp chứng minh thế nào?”
“Ngươi dùng cái ch*t chứng minh, có lẽ trẫm sẽ tin.” Ý cười trên mặt Hoàng Thượng không đổi.
Ta ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, đứng dậy đi về phía mép giường, cầm chiếc gối sứ trên giường lên: “Vậy để thần thiếp dùng cái ch*t chứng minh!”
Dứt lời ta cầm cái gối sứ toan đ(ậ)p thẳng vào đầu mình, gối sứ chẳng khác gì cục đá, nếu đ(ậ)p thật, có lẽ ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhìn bề ngoài ta có vẻ không chút do dự nhưng trong lòng cũng bồn chồn, ta thừa nhận bản thân đang đánh cược.
Ngay khi gối sứ sắp chạm đến đầu ta, một bàn tay đã nắm lấy tay ta, ngăn lại.
Ta thở phào trong lòng, vừa rồi trong nháy mắt ta đã nghĩ, nếu Hoàng Thượng không ngăn ta lại, vậy ta sẽ thật sự từ bỏ, núi xanh còn sợ gì hết củi, cũng may cuối cùng hắn đã ra tay ngăn cản.
Hoàng Thượng đoạt gối sứ trong tay ta, nhíu mày nhìn kỹ ta một lượt, cảm giác bức bách mười phần: “Thẩm gia thế mà còn có một nữ tử cương cường như ngươi.”
Ta khẽ cười: “Bởi vì thần thiếp tận mắt chứng kiến cảnh đại phu nhân cùng cha ra lệnh cho người đ(á)nh ch*t nương thần thiếp khi bà đang mang thai, cho nên đời này, thần thiếp chỉ cần cả nhà Thẩm gia trả giá, thậm chí không ngại đồng quy vu tận.”
Ta cố ý nhắc đến chuyện này là để ám chỉ với Hoàng Thượng, ta với hắn có điểm giống nhau, tuy là bất hiếu, nhưng giờ phút này ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Quả nhiên Hoàng Thượng khi nghe ta kể chuyện này, hai trong mắt hơi co rụt lại, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Trẫm tạm thời tin ngươi, nhưng nếu ngươi không làm được trò trống gì, cũng đừng trách trẫm tàn nhẫn.”
Ta tiến lên một bước: “Vậy còn thỉnh Hoàng Thượng chấp thuận thị tẩm thần thiếp, như vậy thần thiếp mới có cơ hội lấy được lòng tin của Thái Hậu nương nương.”
Hoàng Thượng không nói gì, ta thuận thế ôm lấy hắn, hắn không đẩy ra, ta biết mình thành công rồi.
13.
Sau một hồi mây mưa, ta nằm im trên giường, theo quy củ, sau khi thị tẩm ta sẽ bị đưa về viện của mình nhưng đây là thời điểm quan trọng nhất để mang thai, nên ta làm như không biết, lặng lẽ kê tay nâng phần thân dưới lên một chút.
Hoàng Thượng nhận ra hành động của ta, nhìn ta hỏi: “Ngươi muốn mang thai?”
Giọng không tỏ rõ vui buồn, nhưng ta biết Hoàng Thượng có chút tức giận, Thái Hậu rõ ràng muốn hắn hạ sinh hoàng tử là huyết mạch Thẩm gia, hắn lại bất hòa với Thái Hậu, giờ ta làm vậy chẳng khác gì chạm vào vẩy ngược của hắn.
Ta vội nói: “Chỉ có mang thai, thần thiếp mới có thể nhận được sự tin tưởng từ Thái Hậu, từ đó giúp đỡ cho Hoàng Thượng, kể cả thần thiếp có mang thai, việc có sinh đứa nhỏ ra hay không sẽ do ngài định đoạt.”
Ta không nói toàn bộ sự thật, đương nhiên thu nhận sự tín nhiệm của Thái Hậu là thật, nhưng mục đích cuối cùng của ta là đấu với đại phu nhân.
Hoàng Thượng không nói gì, ta không biết hắn có tin ta không.
Một canh giờ trôi qua, trước khi người của phủ Nội Vụ đưa ta về, một tiểu thái giám đã bưng một chén thuốc đến trước mặt ta.
Ta chỉ nhìn thoáng qua đã biết là thuốc gì, hiển nhiên Hoàng Thượng căn bản không định cho người của Thẩm gia hạ sinh hoàng tử.
“Uống nó đi, Thái Hậu sẽ không biết!”
Hoàng Thượng nhàn nhạt mở miệng.
Ta không nói gì, trực tiếp bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, nếu hắn không cho ta mang thai, vậy ta sẽ nghĩ cách khác.
Hoàng Thượng thấy ta thức thời, phất phất tay ý bảo người phủ Nội Vụ hãy mang ta đi.
Lúc này ta cũng lập tức hiểu ra, chẳng trách đại phu nhân lại ép ta tiến cung, có lẽ sau mỗi lần thị tẩm Thẩm Thiên Thiên cũng phải thuốc ngừa thai.
Chuyện này Thái Hậu cũng biết, cho nên hồi nãy hắn nói câu Thái Hậu sẽ không biết kia, coi như là thuận theo ý ta.
Ta về đến viện chỉ một lát, thánh chỉ phong ta lên làm mỹ nhân đã tới.
Sau khi thị tẩm sẽ tấn thăng phân vị, đây là quy củ trong cung, cũng là tín hiệu của Hoàng Thượng cho thấy hắn vừa lòng với lần thị tẩm này.
Thánh chỉ đến chưa đầy nửa canh giờ, bên cung Thái Hậu đã phái người đưa tới cho ta không ít đồ bổ, người tới là ma ma bên người Thái Hậu, nói chuyện rất khách khí. Từ biểu hiện của bà ta có thể nhìn ra được, ít nhất cho đến hiện tại Thái Hậu vẫn đang hài lòng với biểu hiện của ta, cũng gián tiếp chứng minh rằng, Thái Hậu đúng là không biết chuyện ta bị Hoàng Thượng yêu cầu uống thuốc.
Đương nhiên là có người vừa ý thì cũng sẽ có người không hài lòng, Thẩm Thiên Thiên chính là người đó. Thược Dược hùng hổ tức giận đến gặp ta: “Hoàng Hậu nương nương gọi Thẩm mỹ nhân qua hỏi chuyện.”
14.
Ta đi theo Thược Dược vào cổng lớn Phượng Vũ Cung, Thược Dược lại không đi vào trong thông báo mà trực tiếp nói với ta: “Hoàng Hậu nương nương nói Thẩm mỹ nhân không hiểu cung quy, phạt Thẩm mỹ nhân quỳ hai canh giờ trước cổng Phượng Vũ Cung.”
Ta cười như không cười mà nhìn Thược Dược, Thẩm Thiên Thiên sẽ không hấp tấp như vậy, dù muốn phạt ta nàng ta cũng sẽ để ta vào trong Phượng Vũ Cung rồi phạt, vì nàng ta còn phải giữ mặt mũi.
Rõ ràng đây là Thược Dược tự chủ trương, vì trước kia khi còn trong phủ, nàng ta cũng từng làm thế này, không chỉ một lần.
Thược Dược thấy ta thờ ơ không nói gì, còn nhìn ngược lại nàng ta rồi cười nhạt, trong lòng tức giận, quát toáng lên: “Thẩm mỹ nhân lớn mật, dám cãi lại ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương?”
Vừa nói Thược Dược vừa tiến lên định cho ta một cái t(á)t.
Ta tóm tay Thược Dược lại, dưới cái nhìn sửng sốt của nàng ta, ta cho nàng ta một bạt tai.
Ta trước kia ở trong phủ luôn tỏ ra yếu đuối, mỗi lần bị nàng ta bắt nạt đều không dám nói gì, nàng ta lại cho rằng ta thật sự nhu nhược không dám đánh trả à?
Thược Dược ôm má, không dám tin nhìn ta: “Ngươi lại dám đánh ta?”
Ta lắc lắc tay: “Sao ta lại không dám?”
“Ngươi muốn ch*t……” Thược Dược thẹn quá hóa giận xông tới, một bộ muốn liều mạng với ta.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi mới phải nhớ kỹ thân phận của mình, một nô tỳ như ngươi hôm nay dám động đến một sợi lông của ta, ta cam đoan ngươi không sống được tới ngày mai!”
Thược Dược tức đến mức hai mắt long sòng sọc, nhưng chút lý trí còn sót lại đã ngăn nàng ta xông tới.
Lúc này một giọng nói khác truyền đến: “Vậy nếu bổn cung muốn đ(á)nh ngươi thì sao?”
Bình luận facebook