Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 23-1: Lễ Cưới Đầy Bất Ngờ
"Liên Tâm! Nãy giờ chạy đâu vậy, lại đây cài trâm phụ bổn cung với" - Minh Liên đang ngồi trước gương đồng, nhìn bản thân mình đang ở trong gương mà cắm từng chiếc trâm một cách vụng về.
Liên Tâm cười chạy vào, nhẹ nhàng phụ giúp cô.
Đường Bảo mặc hỷ phục từ từ bước vào cùng với rất nhiều cung nữ đi phía sau: "Nương nương! Đường Bảo đã được mặc đồ xong!".
Minh Liên thông qua chiếc gương trước mặt mà mỉm cười. Cô đứng dậy gỡ trên đầu mình một chiếc trâm vàng: "Đây là của Hoàng thượng tặng bổn cung khi được phong phi! Xem như nó là lời chúc tốt đẹp bổn cung dành cho cậu, Đường Bảo à!" - Cô nhẹ nhàng cài lên cho cậu.
Đường Bảo định ra sức từ chối vì trước đó cô đã tặng cậu một cây trâm bạc rồi nhưng Minh Liên đã chặn cậu lại: "Cây trâm bạc kia là biểu tượng cho tình bạn của hai người! Đây mới là lời chúc của bổn cung! Còn người kia có tặng gì không thì bổn cung không biết" - Nói rồi cô thẳng thướt bước từng bước rời khỏi.
Từ xa tiếng kèn, chiêng vang lên liên hồi. Uyển phi cùng Tần Lan từ từ bước vào: "Bổn cung nghe hình như là tiếng của kiệu rước đến rồi! Bổn cung có đến trễ không?" - Uyển phi nói rất lớn ở giữa sân Bách Liên cung.
Minh Liên liền nhanh chóng chạy đến đỡ cô đến trước cửa: "Chuyện vui vẫn còn! Người cứ yên tâm!".
"Hoàng thượng giá đáo!" - Từ công công cùng một đám thái giám chạy vào trong, Cơ Đế mặc một bộ long bào màu tím nhạt bước vào, thể hiện uy nghiêm của một bậc thiên tử.
Minh Liên đi đến, Cơ Đế chưa kịp nắm lấy tay cô thì liền bị Minh Liên nói vài lời: "Người chỉ cần đến trễ chút nữa là bỏ qua chuyện lớn rồi! Người đó, chắc khi sáng lại ngủ chứ gì?".
Cơ Đế vẻ mặt sượng trân, kề sát tai cô mà lên tiếng: "Xong ngày hôm nay, nàng chết với trẫm!" - Nói rồi nắm lấy ray cô lôi đến trước cửa.
Hiền phi cùng Đức phi, hai người cũng cùng đến góp vui. Các nô tài ra vào Bách Liên cung như trẩy hội, quà tặng được bổ sung ngày càng nhiều. Âm thanh kia ngày càng đến gần, làm tâm trạng của tất cả đều cảm thấy nôn nao hơn bao giờ hết.
"Nàng có quên gì không?" - Cơ Đế nhẹ quay sang nhẹ nhàng hỏi cô.
Minh Liên nhìn cậu với ánh mắt vô cùng khó hiểu. Mọi người cũng đang chẳng biết Linh phi đang quên cái gì nữa.
"Nàng còn không mau kêu Đường Bảo ra!" - Bấy giờ Minh Liên mới ngộ nhớ ra: "Úi giời thần thiếp quên mất nhân vật chính!" - Cô gọi một tên thái giám bên cạnh chạy vào gọi Đường Bảo ra.
Vừa kịp lúc đoàn kiệu rước đã dừng trước cửa Bách Liên cung. Thành Vương với hỷ phục đỏ xuống ngựa bước đến trước mặt mọi người: "Thần đệ xin thỉnh an Hoàng thượng!".
"Sắp thành gia lập thất rồi nên lúc nào cũng cười nhỉ? Đứng dậy đi!" - Thành Vương hào hứng đứng dậy, quay sang chạy đến trước mặt Minh Liên: "Linh phi tẩu tử! Vương phi của thần đệ đâu rồi ạ?".
"Thành Vương quá nóng lòng rồi! Sao lại lâu đến vậy nhỉ?" - Minh Liên định đi vào xem thử thì tên thái giám đó hoảng hốt chạy ra.
"Chủ tử...chủ tử..." - Lời nói của hắn có vẻ vì hoảng sợ quá độ mà bắt đầu ấp úng.
"Có chuyện gì? Bình tĩnh nói cho bổn cung nghe!" - Minh Liên cũng trở nên gấp gáp.
Nhưng rồi lời hắn nói ra làm tất cả mọi người như chết lặng: "Vương phi cùng với Liên Tâm cô cô không thấy ở đâu cả!".
Sự vui vẻ trên khuôn mặt Thành Vương liền biến mất mà mặt cậu nhanh chóng xanh hơn bao giờ hết.
"Ngươi đã tìm kỹ lại chưa?" - Cơ Đế nhanh chóng hỏi lại.
"Dạ! Nô tài đã tìm khắp nơi nơi rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng của hai người! Chỉ duy nhất còn thấy chiếc trâm bạc này rơi dưới đất mà thôi!" - Tên nô tài ấy đưa ra chiếc trâm mà cùng một cặp với Liên Tâm ngày đó.
Minh Liên chạy đến xem thử: "Là của Đường Bảo! Không xong rồi!" - Cô chạy thật nhanh vào trong. Thành Vương cũng sốt ruột mà đi theo.
Khi cô vào trong thì chỉ thấy một mẩu giấy để lại trên bàn trà cùng với đó là một phi đao gâm trên nó.
Minh Liên chạy lại giật lênxem thử, Cơ Đế lúc này vừa lúc chạy vào nhìn ngắm chiếc phi đao kia: "Là của bọn Hắc Phong!".
"Cái gì? Hắc Phong???" - Thành Vương nghe thấy được hai chữ ấy, cậu liền chạy lại xem.
Minh Liên nhẹ cầm tờ giấy lên mà đọc thử, trên đó viết rằng: "Không giết được Linh phi là thất bại của Hắc Phong. Nhưng lần này thì khác, bọn ta sẽ giết hai người thân cận với Linh phi để hả dạ. Nếu các ngươi muốn cứu chúng, hãy để Linh phi một mình đi đến gặp bọn ta"
Nghe được những lời ấy, Cơ Đế đập mạnh tay xuống bàn, quay ra Từ công công mà hét lớn: "Lật tức lục xoát khắp Tử Cấm thành, tuyệt đối phải đem được hai người họ về cho trẫm!".
Thành Vương chẳng nói chẳng rằng, chạy thẳng ra ngoài lên ngựa và đi mất.
Minh Liên suy sụp ngồi xuống giường, nước mắt có chút ngấn lệ: "Sao thần thiếp lại tối tăm thế này? Ngay cả ngày vui của họ cũng bị chính thần thiếp phá rồi!".
Cơ Đế bước đến định nói vài câu an ủi thì đột nhiên đầu óc Minh Liên quay cuồng, càng ngày càng mơ hồ. Chỉ còn nhìn thấy mờ ảo Cơ Đế đang cố gắng gọi cô rồi chìm sâu vào tăm tối đáng sợ.
Trong Bách Liên cung chỉ truyền ra một tiếng thét lớn: "Lật tức truyền thái y cho trẫm!".
Liên Tâm cười chạy vào, nhẹ nhàng phụ giúp cô.
Đường Bảo mặc hỷ phục từ từ bước vào cùng với rất nhiều cung nữ đi phía sau: "Nương nương! Đường Bảo đã được mặc đồ xong!".
Minh Liên thông qua chiếc gương trước mặt mà mỉm cười. Cô đứng dậy gỡ trên đầu mình một chiếc trâm vàng: "Đây là của Hoàng thượng tặng bổn cung khi được phong phi! Xem như nó là lời chúc tốt đẹp bổn cung dành cho cậu, Đường Bảo à!" - Cô nhẹ nhàng cài lên cho cậu.
Đường Bảo định ra sức từ chối vì trước đó cô đã tặng cậu một cây trâm bạc rồi nhưng Minh Liên đã chặn cậu lại: "Cây trâm bạc kia là biểu tượng cho tình bạn của hai người! Đây mới là lời chúc của bổn cung! Còn người kia có tặng gì không thì bổn cung không biết" - Nói rồi cô thẳng thướt bước từng bước rời khỏi.
Từ xa tiếng kèn, chiêng vang lên liên hồi. Uyển phi cùng Tần Lan từ từ bước vào: "Bổn cung nghe hình như là tiếng của kiệu rước đến rồi! Bổn cung có đến trễ không?" - Uyển phi nói rất lớn ở giữa sân Bách Liên cung.
Minh Liên liền nhanh chóng chạy đến đỡ cô đến trước cửa: "Chuyện vui vẫn còn! Người cứ yên tâm!".
"Hoàng thượng giá đáo!" - Từ công công cùng một đám thái giám chạy vào trong, Cơ Đế mặc một bộ long bào màu tím nhạt bước vào, thể hiện uy nghiêm của một bậc thiên tử.
Minh Liên đi đến, Cơ Đế chưa kịp nắm lấy tay cô thì liền bị Minh Liên nói vài lời: "Người chỉ cần đến trễ chút nữa là bỏ qua chuyện lớn rồi! Người đó, chắc khi sáng lại ngủ chứ gì?".
Cơ Đế vẻ mặt sượng trân, kề sát tai cô mà lên tiếng: "Xong ngày hôm nay, nàng chết với trẫm!" - Nói rồi nắm lấy ray cô lôi đến trước cửa.
Hiền phi cùng Đức phi, hai người cũng cùng đến góp vui. Các nô tài ra vào Bách Liên cung như trẩy hội, quà tặng được bổ sung ngày càng nhiều. Âm thanh kia ngày càng đến gần, làm tâm trạng của tất cả đều cảm thấy nôn nao hơn bao giờ hết.
"Nàng có quên gì không?" - Cơ Đế nhẹ quay sang nhẹ nhàng hỏi cô.
Minh Liên nhìn cậu với ánh mắt vô cùng khó hiểu. Mọi người cũng đang chẳng biết Linh phi đang quên cái gì nữa.
"Nàng còn không mau kêu Đường Bảo ra!" - Bấy giờ Minh Liên mới ngộ nhớ ra: "Úi giời thần thiếp quên mất nhân vật chính!" - Cô gọi một tên thái giám bên cạnh chạy vào gọi Đường Bảo ra.
Vừa kịp lúc đoàn kiệu rước đã dừng trước cửa Bách Liên cung. Thành Vương với hỷ phục đỏ xuống ngựa bước đến trước mặt mọi người: "Thần đệ xin thỉnh an Hoàng thượng!".
"Sắp thành gia lập thất rồi nên lúc nào cũng cười nhỉ? Đứng dậy đi!" - Thành Vương hào hứng đứng dậy, quay sang chạy đến trước mặt Minh Liên: "Linh phi tẩu tử! Vương phi của thần đệ đâu rồi ạ?".
"Thành Vương quá nóng lòng rồi! Sao lại lâu đến vậy nhỉ?" - Minh Liên định đi vào xem thử thì tên thái giám đó hoảng hốt chạy ra.
"Chủ tử...chủ tử..." - Lời nói của hắn có vẻ vì hoảng sợ quá độ mà bắt đầu ấp úng.
"Có chuyện gì? Bình tĩnh nói cho bổn cung nghe!" - Minh Liên cũng trở nên gấp gáp.
Nhưng rồi lời hắn nói ra làm tất cả mọi người như chết lặng: "Vương phi cùng với Liên Tâm cô cô không thấy ở đâu cả!".
Sự vui vẻ trên khuôn mặt Thành Vương liền biến mất mà mặt cậu nhanh chóng xanh hơn bao giờ hết.
"Ngươi đã tìm kỹ lại chưa?" - Cơ Đế nhanh chóng hỏi lại.
"Dạ! Nô tài đã tìm khắp nơi nơi rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng của hai người! Chỉ duy nhất còn thấy chiếc trâm bạc này rơi dưới đất mà thôi!" - Tên nô tài ấy đưa ra chiếc trâm mà cùng một cặp với Liên Tâm ngày đó.
Minh Liên chạy đến xem thử: "Là của Đường Bảo! Không xong rồi!" - Cô chạy thật nhanh vào trong. Thành Vương cũng sốt ruột mà đi theo.
Khi cô vào trong thì chỉ thấy một mẩu giấy để lại trên bàn trà cùng với đó là một phi đao gâm trên nó.
Minh Liên chạy lại giật lênxem thử, Cơ Đế lúc này vừa lúc chạy vào nhìn ngắm chiếc phi đao kia: "Là của bọn Hắc Phong!".
"Cái gì? Hắc Phong???" - Thành Vương nghe thấy được hai chữ ấy, cậu liền chạy lại xem.
Minh Liên nhẹ cầm tờ giấy lên mà đọc thử, trên đó viết rằng: "Không giết được Linh phi là thất bại của Hắc Phong. Nhưng lần này thì khác, bọn ta sẽ giết hai người thân cận với Linh phi để hả dạ. Nếu các ngươi muốn cứu chúng, hãy để Linh phi một mình đi đến gặp bọn ta"
Nghe được những lời ấy, Cơ Đế đập mạnh tay xuống bàn, quay ra Từ công công mà hét lớn: "Lật tức lục xoát khắp Tử Cấm thành, tuyệt đối phải đem được hai người họ về cho trẫm!".
Thành Vương chẳng nói chẳng rằng, chạy thẳng ra ngoài lên ngựa và đi mất.
Minh Liên suy sụp ngồi xuống giường, nước mắt có chút ngấn lệ: "Sao thần thiếp lại tối tăm thế này? Ngay cả ngày vui của họ cũng bị chính thần thiếp phá rồi!".
Cơ Đế bước đến định nói vài câu an ủi thì đột nhiên đầu óc Minh Liên quay cuồng, càng ngày càng mơ hồ. Chỉ còn nhìn thấy mờ ảo Cơ Đế đang cố gắng gọi cô rồi chìm sâu vào tăm tối đáng sợ.
Trong Bách Liên cung chỉ truyền ra một tiếng thét lớn: "Lật tức truyền thái y cho trẫm!".
Bình luận facebook