Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 33-2: Chuyện Cấm Túc(2)
"Nương nương! Người định đi đâu vậy? Mình còn đang bị cấm túc mà!" - Liên Tâm chạy theo theo, còn chưa đuổi kịp thì Minh Liên đã quay xe xém nữa còn tông vào nhau, Liên Tâm chỉ kịp nghe cô nói câu: "Ta quên!".
Ở Từ Ninh cung.
Thái hậu đang vuốt ve chú mèo trắng trong tay, nhưng đầu óc người lại đang lo nghĩ về điều khác. Dương cô cô bưng chén trà đến cạnh mà Thái hậu cũng chẳng biết.
"Thái hậu! Người đang lo nghĩ điều gì sao?" - Dương cô cô đặt chén trà xuống bàn, lúc này người mới giật mình nhìn lại.
Người cười chẳng được tự nhiên cho lắm: "Hazz! Ai gia đang nghĩ xem, bọn nó tính làm cái gì cơ chứ, vừa mới đêm qua còn ân sủng đến sáng hôm sau trở thành cấm túc! Chắc hẳn có ẩn ý bên trong!".
Nhưng Dương cô cô lại chẳng nghĩ nhiều: "Hoàng thượng làm sẽ có cái lý của ngài! Người đó, lo lắng thì được gì đâu chứ!".
Đột nhiên cửa mở ra, một tiểu a ca chạy vào trên tay còn cầm một nhánh cây lê, vừa chạy vừa kêu: "Hoàng tổ mẫu! Hoàng tổ mẫu! Cây...cây...".
Thái hậu liền hiểu ý rằng cậu bé muốn gắn lại nhánh cây ấy trở lại thân chủ, người tiến đến ôm cậu lên: "Không gắn lên được đâu! Dương cô cô, ngươi nhìn này đôi mắt thật sự rất giống Hoàng đế!".
Dương cô cô cũng gật đầu theo người, rồi cùng chơi đùa với tiểu a ca.
Đang vui vẻ đột nhiên Thái hậu sửng người lại: "Còn An Nhiên đâu rồi! Dương cô cô, mau tìm đi!".
Nghe thấy lệnh, cô cô liền rời đi nhưng đi được vài bước đã thấy ma ma ẫm trên tay công chúa đi vào, theo sau là Hoàng hậu.
Nhìn thấy Hoàng hậu, tâm trạng vui vẻ của người liền lặng xuống, nhẹ nhàng đặt Dận Tông xuống cho ma ma rồi tiến lại ghế mà ngồi.
Hoàng hậu miệng cười rất tươi từ từ tiến lại: "Nhi thần xin thỉnh an Hoàng ngạch nương!".
Thái hậu đặt mạnh thành tiếng ly trà xuống bàn: "Cười??? Vui vẻ đắt ý đến vậy à!". Ngay lật tức Hoàng hậu bị khí thế đó áp chế như muốn nhấn lấy cả người xuống đất.
"Nhi thần không dám!" - Dù sao Thái hậu cũng chẳng thể để Hoàng hậu quỳ như thế mãi lên liền cho cô ta ngồi.
"Ai gia đã căn dặn như thế nào? Cảm xúc là thứ không thể dễ biểu hiện ra bên ngoài, vậy mà Linh quý phi vừa bị cấm túc thì cô lại đi cười nói rất vui vẻ trước mọi người! Hoàng hậu muốn người trong cung bàn tán như thế nào đây?".
Không thể không nói, Thái hậu cứ như một người mẹ chồng khó tính mà chèn ép con dâu vậy.
Từng câu từng chữ khiến Hoàng hậu không biết đáp trả thế nào cho phải. Vẻ mặt thì cố tỏ ra vô cùng bình thường nhưng bàn tay bên dưới tấm nệm đã siết chặt thành nắm đấm.
Đương nhiên Thái hậu cũng biết được điều đó, nhưng vì sự hưng thịnh của Lý thị, bà không thể không khó khăn với Hoàng hậu, để chính cô sau này sẽ làm Thái hậu đương kim, nối tiếp vinh quang của Lý thị.
Sau một lúc Hoàng hậu liền xin phép cáo lui, vừa đúng lúc Dương cô cô đem một đĩa điểm tâm mang đặt lên bàn.
"Thái hậu! Người lại la mắng gì Hoàng hậu nữa sao?" - Dương cô cô nhìn Thái hậu với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đáp lại điều đó là vẻ mặt vô cùng hiển nhiên của Thái hậu. Qua ánh mắt cứ như muốn nói rằng chắc chắn rồi, ai gia sẽ khuyên răn dạy bảo đến khi nào tốt nhất thì thôi vậy.
Dương cô cô thở dài định lui xuống, nhưng liền bì Thái hậu ngăn lại mà đặt vào tay bà đĩa điểm tâm khi nãy, còn không quên căn dặn: "Đem đến cho Linh nhi! Nhớ là âm thầm thôi nhá!".
Dương cô cô bất lức chấp nhận, đem theo đĩa bánh ấy rời đi. Thấy không còn người Thái hậu mở lá thư mà Hoàng hậu đã đặt dưới tấm nệm lên mà đọc.
Không biết bên trong nói những gì nhưng đồng tử của Thái hậu co lại, ngay lật tức chau mày vò nát và ném lá thư ấy đi: "Lão Tể tướng chết tiệt! Dù ông có là đệ đệ của ai gia thì ai gia cũng sẽ không ủng hộ việc ông làm! Đại nghịch bất đạo như vậy mà ông có thế làm được sao cơ chứ!".
Thái hậu liền đi qua đi lại, như muốn suy nghĩ điều gì đó, nhưng đi mãi đến khi chân đã rã rời cũng chẳng thể nghĩ ra điều mình muốn.
Lúc này Thái hậu đi thẳng vào thư phòng, vừa ngồi xuống ghế liền đặt bút viết một lá thư, đường nét nhanh chóng không đợi chữ khô liền gấp lại.
Người chạy thẳng ra ngoài huýt sáo một tiếng, trên trời cao một chú chim bồ câu trắng đến đáp trên bàn tay của Thái hậu. Dưới chân nó có đặt một vật để đựng thư, sau khi nhét được vào trong Thái hậu đã thả nó đi. Nhìn theo hướng nó bay đi, Thái hậu liền thở đai: "Ca ca ơi là ca ca! Ai gia monh rằng ông sẽ không hồ đồ mà tính đến bước đi sao lầm!".
Khi Thái hậu định đi vào thì từ trên cao có vật gì đó rơi xuống mắc trên một cây lê trong vườn. Thái hậu tò mò ra xem thử thì thấy đó chính là chú chim bồ câu đưa thư khi nãy.
Chưa kịp định hình thì Đại a ca chạy vào trên tay còn cầm một cây cung: "Hoàng tổ mẫu! Người có thấy con chim mà cháu bắn rớt ở đây không!".
Thái hậu vì thế mà đứng ngơ cả người.
Ở Từ Ninh cung.
Thái hậu đang vuốt ve chú mèo trắng trong tay, nhưng đầu óc người lại đang lo nghĩ về điều khác. Dương cô cô bưng chén trà đến cạnh mà Thái hậu cũng chẳng biết.
"Thái hậu! Người đang lo nghĩ điều gì sao?" - Dương cô cô đặt chén trà xuống bàn, lúc này người mới giật mình nhìn lại.
Người cười chẳng được tự nhiên cho lắm: "Hazz! Ai gia đang nghĩ xem, bọn nó tính làm cái gì cơ chứ, vừa mới đêm qua còn ân sủng đến sáng hôm sau trở thành cấm túc! Chắc hẳn có ẩn ý bên trong!".
Nhưng Dương cô cô lại chẳng nghĩ nhiều: "Hoàng thượng làm sẽ có cái lý của ngài! Người đó, lo lắng thì được gì đâu chứ!".
Đột nhiên cửa mở ra, một tiểu a ca chạy vào trên tay còn cầm một nhánh cây lê, vừa chạy vừa kêu: "Hoàng tổ mẫu! Hoàng tổ mẫu! Cây...cây...".
Thái hậu liền hiểu ý rằng cậu bé muốn gắn lại nhánh cây ấy trở lại thân chủ, người tiến đến ôm cậu lên: "Không gắn lên được đâu! Dương cô cô, ngươi nhìn này đôi mắt thật sự rất giống Hoàng đế!".
Dương cô cô cũng gật đầu theo người, rồi cùng chơi đùa với tiểu a ca.
Đang vui vẻ đột nhiên Thái hậu sửng người lại: "Còn An Nhiên đâu rồi! Dương cô cô, mau tìm đi!".
Nghe thấy lệnh, cô cô liền rời đi nhưng đi được vài bước đã thấy ma ma ẫm trên tay công chúa đi vào, theo sau là Hoàng hậu.
Nhìn thấy Hoàng hậu, tâm trạng vui vẻ của người liền lặng xuống, nhẹ nhàng đặt Dận Tông xuống cho ma ma rồi tiến lại ghế mà ngồi.
Hoàng hậu miệng cười rất tươi từ từ tiến lại: "Nhi thần xin thỉnh an Hoàng ngạch nương!".
Thái hậu đặt mạnh thành tiếng ly trà xuống bàn: "Cười??? Vui vẻ đắt ý đến vậy à!". Ngay lật tức Hoàng hậu bị khí thế đó áp chế như muốn nhấn lấy cả người xuống đất.
"Nhi thần không dám!" - Dù sao Thái hậu cũng chẳng thể để Hoàng hậu quỳ như thế mãi lên liền cho cô ta ngồi.
"Ai gia đã căn dặn như thế nào? Cảm xúc là thứ không thể dễ biểu hiện ra bên ngoài, vậy mà Linh quý phi vừa bị cấm túc thì cô lại đi cười nói rất vui vẻ trước mọi người! Hoàng hậu muốn người trong cung bàn tán như thế nào đây?".
Không thể không nói, Thái hậu cứ như một người mẹ chồng khó tính mà chèn ép con dâu vậy.
Từng câu từng chữ khiến Hoàng hậu không biết đáp trả thế nào cho phải. Vẻ mặt thì cố tỏ ra vô cùng bình thường nhưng bàn tay bên dưới tấm nệm đã siết chặt thành nắm đấm.
Đương nhiên Thái hậu cũng biết được điều đó, nhưng vì sự hưng thịnh của Lý thị, bà không thể không khó khăn với Hoàng hậu, để chính cô sau này sẽ làm Thái hậu đương kim, nối tiếp vinh quang của Lý thị.
Sau một lúc Hoàng hậu liền xin phép cáo lui, vừa đúng lúc Dương cô cô đem một đĩa điểm tâm mang đặt lên bàn.
"Thái hậu! Người lại la mắng gì Hoàng hậu nữa sao?" - Dương cô cô nhìn Thái hậu với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đáp lại điều đó là vẻ mặt vô cùng hiển nhiên của Thái hậu. Qua ánh mắt cứ như muốn nói rằng chắc chắn rồi, ai gia sẽ khuyên răn dạy bảo đến khi nào tốt nhất thì thôi vậy.
Dương cô cô thở dài định lui xuống, nhưng liền bì Thái hậu ngăn lại mà đặt vào tay bà đĩa điểm tâm khi nãy, còn không quên căn dặn: "Đem đến cho Linh nhi! Nhớ là âm thầm thôi nhá!".
Dương cô cô bất lức chấp nhận, đem theo đĩa bánh ấy rời đi. Thấy không còn người Thái hậu mở lá thư mà Hoàng hậu đã đặt dưới tấm nệm lên mà đọc.
Không biết bên trong nói những gì nhưng đồng tử của Thái hậu co lại, ngay lật tức chau mày vò nát và ném lá thư ấy đi: "Lão Tể tướng chết tiệt! Dù ông có là đệ đệ của ai gia thì ai gia cũng sẽ không ủng hộ việc ông làm! Đại nghịch bất đạo như vậy mà ông có thế làm được sao cơ chứ!".
Thái hậu liền đi qua đi lại, như muốn suy nghĩ điều gì đó, nhưng đi mãi đến khi chân đã rã rời cũng chẳng thể nghĩ ra điều mình muốn.
Lúc này Thái hậu đi thẳng vào thư phòng, vừa ngồi xuống ghế liền đặt bút viết một lá thư, đường nét nhanh chóng không đợi chữ khô liền gấp lại.
Người chạy thẳng ra ngoài huýt sáo một tiếng, trên trời cao một chú chim bồ câu trắng đến đáp trên bàn tay của Thái hậu. Dưới chân nó có đặt một vật để đựng thư, sau khi nhét được vào trong Thái hậu đã thả nó đi. Nhìn theo hướng nó bay đi, Thái hậu liền thở đai: "Ca ca ơi là ca ca! Ai gia monh rằng ông sẽ không hồ đồ mà tính đến bước đi sao lầm!".
Khi Thái hậu định đi vào thì từ trên cao có vật gì đó rơi xuống mắc trên một cây lê trong vườn. Thái hậu tò mò ra xem thử thì thấy đó chính là chú chim bồ câu đưa thư khi nãy.
Chưa kịp định hình thì Đại a ca chạy vào trên tay còn cầm một cây cung: "Hoàng tổ mẫu! Người có thấy con chim mà cháu bắn rớt ở đây không!".
Thái hậu vì thế mà đứng ngơ cả người.
Bình luận facebook