Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại - Chương 40-1: Cuộc Đến Thăm Ngắn
"Haha! Ta có thể bay được rồi nè!" - Kim Liên rời khỏi hủ sứ bay lượn trên bầu trời, màu ánh kim giờ đây được phát ra càng đậm hơn.
Bà kim dọn thức ăn lên trên tấm vải lụa trắng đang được trải trên thảm cỏ. Các gia đình khác đang cười nói rất vui vẻ, đây là một buổi cấm trại do thành phố tổ chức nhằm nâng cao ý thức của người dân trong việc bảo vệ vẻ đẹp của thiên nhiên.
Trần Thiên sau khi câu cá đi lên liền tiến lại chỗ mẹ: "Mẹ coi con bắt được nhiều không này?".
Bà Kim nhìn xem trong giỏ cá, hàng chục con lớn ngỏ đang quẩy nghi ngút trong đó: "Được đó! Xíu nữa nướng lên ăn sẽ rất ngon đấy!".
Trần Thiên mỉm cười với bà, gật đầu rồi chạy đến ngồi vào tấm thảm mà lấy nước uống. Kim Liên đang bay cao liền đáp xuống đất: "Bay có xíu mà mệt quá đi thôi!".
"Là do ở quá lâu trong hủ mà! Nhưng cũng nhờ vậy mà đã mạnh hơn trước rồi đúng không?" - Bà Kim vừa sắp bếp lửa vừa trò chuyện với cô.
"Hây bà Kim! Tôi có việc đi trước nhá!" - Những nhà ngồi kế bên lần lượt di chuyển đi hết, một vùng rộng chỉ còn có gia đình bà mà thôi.
Bà Kim thấy vậy liền quay vào cười nói: "Không sao đâu! Vậy cho không khí trong lành nhỉ!".
Kim Liên nghe vậy cũng không nghĩ nhiều lại tiếp tục bay lượn trên bầu trời, xuyên qua các tầng mây mà ngắm nhìn ánh mặt trời.
Đột nhiên trước mắt tối xầm lại, trong khoảng tối ấy hiện lên một người con gái, bước đi từng bước đến bờ vực thẳm.
Những đợt gió kì lạ cứ thổi bay mái tóc nhưng người ấy vẫn phe phẩy chiếc quạt trong tay. Người con gái ấy quay lại, là Minh Liên. Kim Liên ngay lật tức lao đến, khoảng khắc cô có thể chạm vào thì Minh Liên rơi xuống vực thẳm không đáy, rồi chìm sâu vào bóng tối ngút ngàn.
"Không!!!".
Toàn thân Kim Liên như chẳng còn chút sức gì, cô để thân mình rơi tự do xuống mặt đất.
Trần Thiên đang vui vẻ ngắm nhìn bầu trời thì thấy Kim Liên đang rơi xuống. Ngay tức khắc cậu phóng lên ôm lấy cô vào trong lòng mình.
"Có chuyện gì vậy?" - Bà Kim đang nướng cá thì ngay lật tức buông đũa.
Dùng một ấn lên trán thì toàn thân Kim Liên nóng lên một chút rồi dịu xuống bình thường, Kim Liên cũng chầm chậm mở mắt.
"Hazzz! Là do cô hồ đồ rồi, đáng lẽ không nên cho con ra ngoài sớm như vậy, dù đã khoẻ nhưng hấp thụ quá nhiều ánh sáng mặt trời cũng không tốt chút nào!" - Bà Kim quay người lấy hủ sứ định đem cô vào trong, tránh việc gặp quá nhiều ánh sáng.
Đột nhiên cô trở mình phóng ra khỏi tay Trần Thiên: "Con xin lỗi cô! Con sẽ về ngay!" - Sau đó Kim Liên bước rất nhanh vào một vòng xoáy, theo quán tính, Trần Thiên phóng đến nắm lấy cô nhưng nào ngờ linh hồn lại bị dẫn vào trong cánh cửa ấy.
Thể xác liền ngã xuống, bà Kim hốt hoảng chạy đến ôm thân thể con mình đặt lên thảm trắng, cắm hai cây nến hai bên cùng một cây nhang cắm trên miệng: "Thiệt tình, con phải quay về trước khi nhang tàn, mếu không mẹ cũng không thể cứu được con!".
Trong vòng xoáy ấy, khi Kim Liên quay lại nhìn thì thấy tay mình đang bị nắm bởi một linh hồn màu xanh ngọc: "Trời đất! Cậu theo tôi làm gì chứ! Mau quay về!".
"Về đường nào, tôi có biết đâu!" - Trần Thiên bày ra bộ mặt rất khó coi, nhưng cũng đầy thích thú vì lần đầu tiên có thể bay.
"Vì cậu mà thời gian bị rút lại rồi! Thôi tôi sẽ dẫn cậu đi thăm Minh Liên! Một nén nhang nhanh lắm đấy!" - Kim Liên hấp tấp kéo cậu đi thật nhanh trong vòng xoáy.
Phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng, là lối ra, tức thì Kim Liên cùng Trần Thiên phóng ra khỏi vòng xoáy. Nó bắt đầu thu hẹp dần rồi biến mất.
"Quao! Đẹp vậy!" - Trần Thiên sau cú ngã ấy liền ngơ ngác trước vẻ đẹp của Tử Cấm thành. Kim Liên nhanh chóng nắm lấy tay cậu: "Tuyệt đối không được buông ra! Nếu không, một là cậu sẽ bị ánh mặt trời thiêu đốt đến mức hồn phi phách tán, hai là các vị thần cai quản Tử Cấm thành sẽ đánh bay cậu đó!".
Căn dặn xong, Kim Liên thẳng tiến phóng đến Bách Liên cung.
Lúc này Minh Liên vẫn đang mơ màng ngủ, chẳng biết trời trong hay đục cả.
Một chốc sau, cuối cùng Kim Liên cũng đến được đây, còn Trần Thiên phía sau đầu tóc rối bời, áo quần rối loạn. Cậu loạn choạng bước đến giường: "Ủa! Là cô mà, có phải Minh Liên đâu chứ!".
Kim Liên liền gõ đầu cậu ta một cái: "Đương nhiên rồi! Đó là xác của tôi, nhưng hồn là của cô ấy!" - Ấy rồi, Kim Liên nhẹ hạ mình xuống bắt mạch cho Minh Liên, sẵn truyền cho cô ấy một chút hơi ấm mà tỉnh lại.
Minh Liên từ từ mở mắt, nhìn thấy mờ mờ một chút ánh sáng vàng nhạt: "Kim Liên là cô sao?" - Cô từ từ ngồi dậy, lau đôi mắt đang mờ nhạt kia. Chỉ thấy Kim Liên lắc đầu.
"Chào!" - Trần Thiên một bên không được nhìn thấy liền đưa tay ra trước mặt cô mà vẫy.
Thấy được cậu, Minh Liên đột nhiên hét lên: "Trời đất cậu chết khi nào vậy?".
Trần Thiên liền dùng kí hiệu im lặng: "Suỵt! Chưa có chết, chỉ là bị lôi đi cùng thôi!".
Kim Liên liền gõ thêm một cái thật mạnh nữa lên đầu cậu: "Người nào bám theo mà nói nữa!" - Nhưng khi quay sang nhìn Minh Liên thì dùng ánh mắt rất dịu dàng: "Mấy hôm nay tôi vẫn luôn nhìn thấy một điều gì đó rất đáng sợ! Minh Liên à, cố gắng giữ lấy mình, e là cuộc sống sau này không tốt đâu!".
Minh Liên liền cười nói: "Không sao! Dù thế nào cũng đã cố gắng hết sức, trời chắc không phụ lòng người!".
"Vậy thôi! Tôi đến đây chính là xem cô như thế nào! Phụ là nhắc nhở vậy thôi! Còn cái tên kia có thôi đi lục lọi đồ hay không vậy!" - Kim Liên tiến đến kéo lỗ tai Trần Thiên.
Cậu ngay lật tức mở miệng: "Thôi sống tốt nha! tạm biệt!" nói xong Kim Liên liền nắm tay cậu lôi đi mất.
Minh Liên giơ tay chào tạm biệt hai người, rồi cũng mệt mỏi nằm xuống.
Trong lúc quay về vị trí cũ mà về thực tại thì Kim Liên đột nhiên cảm nhận được điều gì đó thật sự nguy hiểm nên đã đáp xuống một mái nhà, bên trong truyền ra tiếng nói.
"Ai gia nghĩ rằng, con nên để Thanh nhi đến Bách Liên cung thì tốt hơn! Dù sao Thanh nhi cũng là họ hàng xa với Ý phi của Tiên đế, đến đó lo hương quả cho bà ấy cũng là điều tốt chứ nhỉ?" - Lương Thái hậu vừa cầm ly trà vừa bàn tính với Cơ Đế.
"Nhi thần nghĩ, Hoàng quý phi cũng đã ở đấy lâu rồi, nên thôi không đổi thì tốt hơn! Thôi nhi thần phải về phê tấu chương, Nhi thần cáo lui!" - Vì tránh phải trả lời trực tiếp, Cơ Đế đành dùng cách lưỡng toàn mà cáo lui.
Bà kim dọn thức ăn lên trên tấm vải lụa trắng đang được trải trên thảm cỏ. Các gia đình khác đang cười nói rất vui vẻ, đây là một buổi cấm trại do thành phố tổ chức nhằm nâng cao ý thức của người dân trong việc bảo vệ vẻ đẹp của thiên nhiên.
Trần Thiên sau khi câu cá đi lên liền tiến lại chỗ mẹ: "Mẹ coi con bắt được nhiều không này?".
Bà Kim nhìn xem trong giỏ cá, hàng chục con lớn ngỏ đang quẩy nghi ngút trong đó: "Được đó! Xíu nữa nướng lên ăn sẽ rất ngon đấy!".
Trần Thiên mỉm cười với bà, gật đầu rồi chạy đến ngồi vào tấm thảm mà lấy nước uống. Kim Liên đang bay cao liền đáp xuống đất: "Bay có xíu mà mệt quá đi thôi!".
"Là do ở quá lâu trong hủ mà! Nhưng cũng nhờ vậy mà đã mạnh hơn trước rồi đúng không?" - Bà Kim vừa sắp bếp lửa vừa trò chuyện với cô.
"Hây bà Kim! Tôi có việc đi trước nhá!" - Những nhà ngồi kế bên lần lượt di chuyển đi hết, một vùng rộng chỉ còn có gia đình bà mà thôi.
Bà Kim thấy vậy liền quay vào cười nói: "Không sao đâu! Vậy cho không khí trong lành nhỉ!".
Kim Liên nghe vậy cũng không nghĩ nhiều lại tiếp tục bay lượn trên bầu trời, xuyên qua các tầng mây mà ngắm nhìn ánh mặt trời.
Đột nhiên trước mắt tối xầm lại, trong khoảng tối ấy hiện lên một người con gái, bước đi từng bước đến bờ vực thẳm.
Những đợt gió kì lạ cứ thổi bay mái tóc nhưng người ấy vẫn phe phẩy chiếc quạt trong tay. Người con gái ấy quay lại, là Minh Liên. Kim Liên ngay lật tức lao đến, khoảng khắc cô có thể chạm vào thì Minh Liên rơi xuống vực thẳm không đáy, rồi chìm sâu vào bóng tối ngút ngàn.
"Không!!!".
Toàn thân Kim Liên như chẳng còn chút sức gì, cô để thân mình rơi tự do xuống mặt đất.
Trần Thiên đang vui vẻ ngắm nhìn bầu trời thì thấy Kim Liên đang rơi xuống. Ngay tức khắc cậu phóng lên ôm lấy cô vào trong lòng mình.
"Có chuyện gì vậy?" - Bà Kim đang nướng cá thì ngay lật tức buông đũa.
Dùng một ấn lên trán thì toàn thân Kim Liên nóng lên một chút rồi dịu xuống bình thường, Kim Liên cũng chầm chậm mở mắt.
"Hazzz! Là do cô hồ đồ rồi, đáng lẽ không nên cho con ra ngoài sớm như vậy, dù đã khoẻ nhưng hấp thụ quá nhiều ánh sáng mặt trời cũng không tốt chút nào!" - Bà Kim quay người lấy hủ sứ định đem cô vào trong, tránh việc gặp quá nhiều ánh sáng.
Đột nhiên cô trở mình phóng ra khỏi tay Trần Thiên: "Con xin lỗi cô! Con sẽ về ngay!" - Sau đó Kim Liên bước rất nhanh vào một vòng xoáy, theo quán tính, Trần Thiên phóng đến nắm lấy cô nhưng nào ngờ linh hồn lại bị dẫn vào trong cánh cửa ấy.
Thể xác liền ngã xuống, bà Kim hốt hoảng chạy đến ôm thân thể con mình đặt lên thảm trắng, cắm hai cây nến hai bên cùng một cây nhang cắm trên miệng: "Thiệt tình, con phải quay về trước khi nhang tàn, mếu không mẹ cũng không thể cứu được con!".
Trong vòng xoáy ấy, khi Kim Liên quay lại nhìn thì thấy tay mình đang bị nắm bởi một linh hồn màu xanh ngọc: "Trời đất! Cậu theo tôi làm gì chứ! Mau quay về!".
"Về đường nào, tôi có biết đâu!" - Trần Thiên bày ra bộ mặt rất khó coi, nhưng cũng đầy thích thú vì lần đầu tiên có thể bay.
"Vì cậu mà thời gian bị rút lại rồi! Thôi tôi sẽ dẫn cậu đi thăm Minh Liên! Một nén nhang nhanh lắm đấy!" - Kim Liên hấp tấp kéo cậu đi thật nhanh trong vòng xoáy.
Phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng, là lối ra, tức thì Kim Liên cùng Trần Thiên phóng ra khỏi vòng xoáy. Nó bắt đầu thu hẹp dần rồi biến mất.
"Quao! Đẹp vậy!" - Trần Thiên sau cú ngã ấy liền ngơ ngác trước vẻ đẹp của Tử Cấm thành. Kim Liên nhanh chóng nắm lấy tay cậu: "Tuyệt đối không được buông ra! Nếu không, một là cậu sẽ bị ánh mặt trời thiêu đốt đến mức hồn phi phách tán, hai là các vị thần cai quản Tử Cấm thành sẽ đánh bay cậu đó!".
Căn dặn xong, Kim Liên thẳng tiến phóng đến Bách Liên cung.
Lúc này Minh Liên vẫn đang mơ màng ngủ, chẳng biết trời trong hay đục cả.
Một chốc sau, cuối cùng Kim Liên cũng đến được đây, còn Trần Thiên phía sau đầu tóc rối bời, áo quần rối loạn. Cậu loạn choạng bước đến giường: "Ủa! Là cô mà, có phải Minh Liên đâu chứ!".
Kim Liên liền gõ đầu cậu ta một cái: "Đương nhiên rồi! Đó là xác của tôi, nhưng hồn là của cô ấy!" - Ấy rồi, Kim Liên nhẹ hạ mình xuống bắt mạch cho Minh Liên, sẵn truyền cho cô ấy một chút hơi ấm mà tỉnh lại.
Minh Liên từ từ mở mắt, nhìn thấy mờ mờ một chút ánh sáng vàng nhạt: "Kim Liên là cô sao?" - Cô từ từ ngồi dậy, lau đôi mắt đang mờ nhạt kia. Chỉ thấy Kim Liên lắc đầu.
"Chào!" - Trần Thiên một bên không được nhìn thấy liền đưa tay ra trước mặt cô mà vẫy.
Thấy được cậu, Minh Liên đột nhiên hét lên: "Trời đất cậu chết khi nào vậy?".
Trần Thiên liền dùng kí hiệu im lặng: "Suỵt! Chưa có chết, chỉ là bị lôi đi cùng thôi!".
Kim Liên liền gõ thêm một cái thật mạnh nữa lên đầu cậu: "Người nào bám theo mà nói nữa!" - Nhưng khi quay sang nhìn Minh Liên thì dùng ánh mắt rất dịu dàng: "Mấy hôm nay tôi vẫn luôn nhìn thấy một điều gì đó rất đáng sợ! Minh Liên à, cố gắng giữ lấy mình, e là cuộc sống sau này không tốt đâu!".
Minh Liên liền cười nói: "Không sao! Dù thế nào cũng đã cố gắng hết sức, trời chắc không phụ lòng người!".
"Vậy thôi! Tôi đến đây chính là xem cô như thế nào! Phụ là nhắc nhở vậy thôi! Còn cái tên kia có thôi đi lục lọi đồ hay không vậy!" - Kim Liên tiến đến kéo lỗ tai Trần Thiên.
Cậu ngay lật tức mở miệng: "Thôi sống tốt nha! tạm biệt!" nói xong Kim Liên liền nắm tay cậu lôi đi mất.
Minh Liên giơ tay chào tạm biệt hai người, rồi cũng mệt mỏi nằm xuống.
Trong lúc quay về vị trí cũ mà về thực tại thì Kim Liên đột nhiên cảm nhận được điều gì đó thật sự nguy hiểm nên đã đáp xuống một mái nhà, bên trong truyền ra tiếng nói.
"Ai gia nghĩ rằng, con nên để Thanh nhi đến Bách Liên cung thì tốt hơn! Dù sao Thanh nhi cũng là họ hàng xa với Ý phi của Tiên đế, đến đó lo hương quả cho bà ấy cũng là điều tốt chứ nhỉ?" - Lương Thái hậu vừa cầm ly trà vừa bàn tính với Cơ Đế.
"Nhi thần nghĩ, Hoàng quý phi cũng đã ở đấy lâu rồi, nên thôi không đổi thì tốt hơn! Thôi nhi thần phải về phê tấu chương, Nhi thần cáo lui!" - Vì tránh phải trả lời trực tiếp, Cơ Đế đành dùng cách lưỡng toàn mà cáo lui.
Bình luận facebook