-
Chương 4
Trương lão nhà Hán đi vào cửa thôn lớn cây hòe, vừa rồi dưới tàng cây nói chuyện với bác gái đại thẩm tất cả đều biến mất, đi đường tới đây vậy mà không phát hiện một bóng người.
Giống như người trong thôn thoáng cái toàn bộ tiêu tán mất.
Chỉ có cửa thôn một gian thạch kho bên trong, một tiểu cô nương nhìn trộm tôi qua cửa sổ, mắt đen nhánh to tròn rất ngạc nhiên, tựa như chưa thấy thứ đồ vật đó.
Tôi mỉm cười với nàng, nàng sợ tới mức tranh thủ thời gian núp vào.
Nụ cười của tôi lập tức liền cứng tại trên mặt.
Tôi đáng sợ như vậy sao?
Về đến nhà, ba mẹ tôi cũng không có nhà, tôi liền đến nhà sư phó tham gia hỗ trợ tiến hành hậu sự.
Theo lão hán, tôi phải đem đồ giày đặt ở đầu giường đối diện, mũi giày nhắm ngay đầu giường.
Tôi có vẻ do dự.
Tuy nhiên Trương lão hán nói đều có đạo lý, nhưng tôi lại thấy không ổn chỗ nào đó đột nhiên có người gọi tên tôi:”A đồng tử……”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên Hầu tử, tôi hoảng hốt không nghĩ ngợi gì nữa liền đem giầy bày tại giường đối diện, vừa vặn mũi giày đối với giường.
Hầu tử đã từ bên ngoài đi tới: “Ngươi đang làm gì ở đây? “
Tôi cuống quít dùng thân thể che do giày của mình.
Hầu tử nhìn tôi với bộ dáng hốc hác, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ. “
Tôi lắc đầu.
Không biết vì cái gì, tôi rất sợ hầu tử sẽ nhìn thấy đôi giày, và dường như sẽ thấy điều gì đó kinh khủng.
Loại cảm giác này nổi lên trong lòng tôi, liền vội vàng đem hắn đẩy ra khỏi phòng.
Hầu tử tâm tư hoàn toàn không phải với tôi đây mà, thằng này cao hứng nói: “A đồng tử, Thiến Thiến đã trở về”. (Thiến Thiến chính là con gái của sư phó đi học ở tỉnh mới về.)
Đó là con phượng hoàng vàng bay ra khỏi làng của chúng tôi (người dịch: Chắc người này đẹp nhất làng xog ‘bay’ đi học ở tỉnh). Cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi. Cô ấy xinh đẹp, da trắng và ngực lớn.Chảy nước dãi khi nhìn thấy nó.
Nếu có thể cưới được Thiến Thiến làm vợ, tôi ít sống mười năm hai mươi năm đều mãn nguyện.
Nhưng tôi biết rõ đây chỉ là ảo tưởng, tôi sợ rằng chim hoàng yến chỉ đi sẽ không trở về cái vùng quê nghèo khó, vắng vẻ này.
Lại nói tiếp, cô ấy đã không trở lại đây 2 nămrồi.
Có chuyện khiến tôi có cảm giác rất kỳ quái.
Tuy nhiên tôi không có đi qua tỉnh thành, nhưng là biết rõ tỉnh thành cách nó tôi ở rất xa, hơn nữa giao thông rất bất tiện, muốn đi thì đầu tiên xe lửa đến tây sông thành phố, lại vòng đường dài xe khách đến, sau đó lại ngồi xe tải……
Nếu như thuận lợi hai ngày có thể đến.
Buổi sáng, hôm nay cô ấy được thông báo rằng bố cô ấy qua đời sao buổi chiều cô ấy mới về???
Nhà sư phó gia xử lý tang sự, người đến người đi, tôi nghe được ai đó đang cãi lộn đó là tiếng Thiến Thiến đang cãi lộn với bố mẹ tôi.
Chuyện gì xảy ra?
Tôi xa xa chứng kiến liền chạy đi qua, gạt mở đám người chen vào: “Làm sao vậy? “
Đúng là Thiến Thiến.
Cô ấy đã trở về!
Thiến Thiến dáng người cao gầy, mái tóc như thác nước màu đen cực kỳ thanh lịch. Cô ấy có khuôn mặt hình quả trứng bầu dục.Xinh đẹp mắt to, mũi thẳng tắp bờ môi non mềm để lộ ra sự dịu dàng.
Cô ấy như biến thành người khác so với trước kia hấp dẫn hơn nhiều, ừmm khí chất người trong thành phố.
Thiến Thiến rất kích động, chỉa vào người của ta nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, ngươi nói xem có phải ngươi đã hại chết bố của ta hay không??? bố của ta đang yên đang lành vì cái gì mà thu ngươi làm đồ đệ nên mí ra sự tình này”.
Tôi đơ người.
Trương lão hán đã từng nói qua là vì tôi trêu chọc nữ quỷ, sư phó vì tôi mà đã như vậy. Theo một nghĩa nào đó, sự phó thực sự đã bị tôi gϊếŧ chết.
Nhị thúc công đã ở trận, trong thôn hắn là già nhất: “Thiến Thiến, ngươi bình tĩnh một chút, bố của ngươi là đã chết tại giao thông ngoài ý muốn,nó không liên quan đến Đồng Tử”.
Thiến Thiến gương mặt xinh đẹp đỏ lên: “Ta biết rõ, bố ta chính là hắn hại chết “.
Mẹ của tôi nóng nảy: “nha đầu thối, ngươi đừng vu oan người tốt, ngươi nói Đồng Tử hại chết bố của ngươi, ngươi có chứng cớ không?. Đừng đổ nước bẩn vào con trai ta khi ngươi không có bằng chứng”
Thiến Thiến nói: “Có, đương nhiên là có……” Cô ấy ấp úng nói không được, đỏ mặt nói: “Dù sao……Dù sao cha ta chính là hắn hại chết “.
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Không ai tin lời của cô ấy.
Nhị thúc công đạo: “Nha đầu đi vào, đừng ở chỗ này làm càn”.
Mẹ của tôi tính tình gấp gáp tức giận kéo tôi: “Con trai, về nhà với mẹ.”
Nhị thúc công cuống quít nói: “Đồng Tử mẹ nó”.
Mẹ của tôi dừng bước.
Nhị thúc chống gậy đi tới: “A Kiên rời đi đối Thiến Thiến đả kích quá lớn,khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngợi lung tung”.
Mẹ của toi là một người cứng rắn khi nghe Nhị thúc công nói như vậy, cũnng mềm lòng và bớt giận.
Thiến Thiến nhìn chúng tôi cắn răng quay người vào phòng.
Thiến Thiến là một cái cô gái hiểu chuyện, rất rõ ràng lí lẽ, tuy nói bố cô ấy mất đối với cô ấy là đả kích rất lớn, nhưng cũng không đến mức tự dưng chỉ trích tôi.
Dưới sự thuyết phục và an ủi của nhiều người, mẹ tôi đã đồng ý cho tôi vào nhà.
Có một ông già gầy gò ở Thanh y có một người đàn ông cắt giấy trong sân. Khuôn mặt anh ta đen và xanh, mắt đờ đẫn và không có sự tập trung, anh ta hóa ra là một người mù.
Trát người giấy một chuyến này, ăn cơm là âm dương.
Những người ăn bữa ăn âm dương không thịnh vượng, và hầu hết trong số họ đã cắt đứt con trai và cháu của họ.
Hơn nữa nghe nói ăn cơm m Dương đại đa số là có tàn tật.
Lão nhân này mù lòa.
Hắn trát người giấy mặt đỏ áo trắng, nữ có nam có.
Tôi lúc mới nhìn cảm thấy người giấy đơn giản thô ráp, thậm chí có chút hơi có vẻ ngốc mà khi tôi nhìn nhiều lần trước mắt lại cảm giác âm sâu đáng sợ, trong nội tâm vô cùng sợ hãi.
Lại nhìn.
Tôi vội vàng quay người ra chỗ khác.
Tôi chuẩn bị rời đi,thì một giọng nói đột nhiên vang nên sau lưng tôi thì ra đó là giọng nói của người bị mù: “Làm việc quá lâu rồi, chủ nhà có thể nấu món gì đó không?”
Theo phong tục của nông thôn, mọi người được mời làm việc. Ngoài ba bữa ăn vào buổi sáng và buổi tối, còn có một bữa ăn chiều nữa. Nhưng bây giờ đã gần đến đêm. Chả nghẽ mải lo cho rằng lẽ nên moji người quên mất???.
Tôi đáp: “Thưa ông!!!!! xin ông chờ một chút, tôi chuẩn bị liền cho ông đây. “
Lão nhân dặn dò nói ra: “Muốn hai cái bát một bát lớn, một bát loại nhỏ”.
Gia đình sư phó mời đầu bếp trong thôn tới, hắn đang ăn tối tại phòng bếp tôi liền hỏi hắn:” Trong sân đưa đám ma đội sư phó buổi chiều cái kia bỗng nhiên không ăn ư???”.
Đầu bếp nói bọn họ đều đã ăn hết.
Tôi nói nọ còn muốn ạ nữa, hơn nữa muốn một bát lớn một một loại nhỏ.
Đầu bếp nhẹ gật đầu thoáng một phát, đưa cho hai tôi 2 cái bát, cái bát lớn để gạo tẻ, bát nhỏ chính là gạo nếp, hơn nữa tất cả đều là chưa chín.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn: “Cái này, cái này cái gì …vẫn còn sống…..”
Đầu bếp đưa cho tôi cầm và đi tiếp tục công việc của mình.
Trong nội tâm của tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ lão nhân kia nói một bát lớn chính là gạo tẻ, một bát nhỏ là gạo nếp. Tôi liền mang ra người mù không nói gì cầm lấy nó, sau đó anh ta đặt nó một cách tình cờ trước mặt người đàn ông giấy trên mặt đất, nhặt một cây thốt nốt từ bàn và nhấc nó lên cây nến.
Mù lòa mà động tác rất lưu loát, căn bản không giống mù lòa cho lắm.
Khi thắp hương, anh tách hai bên trái và phải, với ba nhang trong một tay, lần lượt được nhét vào bát gạo nếp và gạo, và ba nhang rất lạ và nằm rải rác.
Trước kia tôi cũng đã từng gặp.
Bình thường đều là đặt ở nơi hẻo lánh chỗ tầm thường, thường đều là ngày đầu tiên thấy, ngày hôm sau cũng đã bị người lấy đi.
Sau khi xog những thứ này người mù lòa liền về chỗ ngồi tiếp tục làm việc.
Tôi đang định quay người rời khỏi đây, người mù lòa hỏi: “Chủ nhà còn không kết hôn đi. “
Tôi lắc đầu, đột nhiên nhớ tới hắn mù lòa làm sao có thể nhìn thấy tôii: “Còn không có. “
Nếu lão có thể nhìn thấy thì sẽ không hỏi tôi câu hỏi đó tôi chỉ là một chàng trai 18 tuổi, tôi rất sợ tôi sẽ bị hỏi câu đó. Nhưng tôi nghĩ về những điều kỳ lạ tôi đã gặp trong hai ngày qua..
Tôi hỏi: “Khó trách cái gì? “
Lão không đáp lại tôi, ngược lại hỏi: “Chủ nhà tin hay không âm đức này sẽ sự tình”.
Ta gật đầu nói: “Tin “
m đức!
Làm chuyện thương thiên hại lý gì, mọi người sẽ sau lưng mắng hắn, lại để cho hắn nhiều tích chút âm đức.
Cái này âm đức chủ quan là chỉ tại trong cuộc sống làm mà ở âm phủ có thể ghi công chuyện tốt, mà như vậy mắng chửi người, cũng ám chỉ người này chuyện xấu làm cố gắng hết sức, sau khi chết nếu mà biết thì rất thê thảm, lại để cho hắn sớm chút vì sau khi chết làm chuẩn bị.
Lão mù lòa nói: “Điều xấu nhiều quá tích chút âm đức di. “
Để cho tôi tích chút âm đức??? Có ý gì, là ám chỉ tôi không tốt sống ư?
Giống như người trong thôn thoáng cái toàn bộ tiêu tán mất.
Chỉ có cửa thôn một gian thạch kho bên trong, một tiểu cô nương nhìn trộm tôi qua cửa sổ, mắt đen nhánh to tròn rất ngạc nhiên, tựa như chưa thấy thứ đồ vật đó.
Tôi mỉm cười với nàng, nàng sợ tới mức tranh thủ thời gian núp vào.
Nụ cười của tôi lập tức liền cứng tại trên mặt.
Tôi đáng sợ như vậy sao?
Về đến nhà, ba mẹ tôi cũng không có nhà, tôi liền đến nhà sư phó tham gia hỗ trợ tiến hành hậu sự.
Theo lão hán, tôi phải đem đồ giày đặt ở đầu giường đối diện, mũi giày nhắm ngay đầu giường.
Tôi có vẻ do dự.
Tuy nhiên Trương lão hán nói đều có đạo lý, nhưng tôi lại thấy không ổn chỗ nào đó đột nhiên có người gọi tên tôi:”A đồng tử……”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên Hầu tử, tôi hoảng hốt không nghĩ ngợi gì nữa liền đem giầy bày tại giường đối diện, vừa vặn mũi giày đối với giường.
Hầu tử đã từ bên ngoài đi tới: “Ngươi đang làm gì ở đây? “
Tôi cuống quít dùng thân thể che do giày của mình.
Hầu tử nhìn tôi với bộ dáng hốc hác, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ. “
Tôi lắc đầu.
Không biết vì cái gì, tôi rất sợ hầu tử sẽ nhìn thấy đôi giày, và dường như sẽ thấy điều gì đó kinh khủng.
Loại cảm giác này nổi lên trong lòng tôi, liền vội vàng đem hắn đẩy ra khỏi phòng.
Hầu tử tâm tư hoàn toàn không phải với tôi đây mà, thằng này cao hứng nói: “A đồng tử, Thiến Thiến đã trở về”. (Thiến Thiến chính là con gái của sư phó đi học ở tỉnh mới về.)
Đó là con phượng hoàng vàng bay ra khỏi làng của chúng tôi (người dịch: Chắc người này đẹp nhất làng xog ‘bay’ đi học ở tỉnh). Cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi. Cô ấy xinh đẹp, da trắng và ngực lớn.Chảy nước dãi khi nhìn thấy nó.
Nếu có thể cưới được Thiến Thiến làm vợ, tôi ít sống mười năm hai mươi năm đều mãn nguyện.
Nhưng tôi biết rõ đây chỉ là ảo tưởng, tôi sợ rằng chim hoàng yến chỉ đi sẽ không trở về cái vùng quê nghèo khó, vắng vẻ này.
Lại nói tiếp, cô ấy đã không trở lại đây 2 nămrồi.
Có chuyện khiến tôi có cảm giác rất kỳ quái.
Tuy nhiên tôi không có đi qua tỉnh thành, nhưng là biết rõ tỉnh thành cách nó tôi ở rất xa, hơn nữa giao thông rất bất tiện, muốn đi thì đầu tiên xe lửa đến tây sông thành phố, lại vòng đường dài xe khách đến, sau đó lại ngồi xe tải……
Nếu như thuận lợi hai ngày có thể đến.
Buổi sáng, hôm nay cô ấy được thông báo rằng bố cô ấy qua đời sao buổi chiều cô ấy mới về???
Nhà sư phó gia xử lý tang sự, người đến người đi, tôi nghe được ai đó đang cãi lộn đó là tiếng Thiến Thiến đang cãi lộn với bố mẹ tôi.
Chuyện gì xảy ra?
Tôi xa xa chứng kiến liền chạy đi qua, gạt mở đám người chen vào: “Làm sao vậy? “
Đúng là Thiến Thiến.
Cô ấy đã trở về!
Thiến Thiến dáng người cao gầy, mái tóc như thác nước màu đen cực kỳ thanh lịch. Cô ấy có khuôn mặt hình quả trứng bầu dục.Xinh đẹp mắt to, mũi thẳng tắp bờ môi non mềm để lộ ra sự dịu dàng.
Cô ấy như biến thành người khác so với trước kia hấp dẫn hơn nhiều, ừmm khí chất người trong thành phố.
Thiến Thiến rất kích động, chỉa vào người của ta nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, ngươi nói xem có phải ngươi đã hại chết bố của ta hay không??? bố của ta đang yên đang lành vì cái gì mà thu ngươi làm đồ đệ nên mí ra sự tình này”.
Tôi đơ người.
Trương lão hán đã từng nói qua là vì tôi trêu chọc nữ quỷ, sư phó vì tôi mà đã như vậy. Theo một nghĩa nào đó, sự phó thực sự đã bị tôi gϊếŧ chết.
Nhị thúc công đã ở trận, trong thôn hắn là già nhất: “Thiến Thiến, ngươi bình tĩnh một chút, bố của ngươi là đã chết tại giao thông ngoài ý muốn,nó không liên quan đến Đồng Tử”.
Thiến Thiến gương mặt xinh đẹp đỏ lên: “Ta biết rõ, bố ta chính là hắn hại chết “.
Mẹ của tôi nóng nảy: “nha đầu thối, ngươi đừng vu oan người tốt, ngươi nói Đồng Tử hại chết bố của ngươi, ngươi có chứng cớ không?. Đừng đổ nước bẩn vào con trai ta khi ngươi không có bằng chứng”
Thiến Thiến nói: “Có, đương nhiên là có……” Cô ấy ấp úng nói không được, đỏ mặt nói: “Dù sao……Dù sao cha ta chính là hắn hại chết “.
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Không ai tin lời của cô ấy.
Nhị thúc công đạo: “Nha đầu đi vào, đừng ở chỗ này làm càn”.
Mẹ của tôi tính tình gấp gáp tức giận kéo tôi: “Con trai, về nhà với mẹ.”
Nhị thúc công cuống quít nói: “Đồng Tử mẹ nó”.
Mẹ của tôi dừng bước.
Nhị thúc chống gậy đi tới: “A Kiên rời đi đối Thiến Thiến đả kích quá lớn,khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngợi lung tung”.
Mẹ của toi là một người cứng rắn khi nghe Nhị thúc công nói như vậy, cũnng mềm lòng và bớt giận.
Thiến Thiến nhìn chúng tôi cắn răng quay người vào phòng.
Thiến Thiến là một cái cô gái hiểu chuyện, rất rõ ràng lí lẽ, tuy nói bố cô ấy mất đối với cô ấy là đả kích rất lớn, nhưng cũng không đến mức tự dưng chỉ trích tôi.
Dưới sự thuyết phục và an ủi của nhiều người, mẹ tôi đã đồng ý cho tôi vào nhà.
Có một ông già gầy gò ở Thanh y có một người đàn ông cắt giấy trong sân. Khuôn mặt anh ta đen và xanh, mắt đờ đẫn và không có sự tập trung, anh ta hóa ra là một người mù.
Trát người giấy một chuyến này, ăn cơm là âm dương.
Những người ăn bữa ăn âm dương không thịnh vượng, và hầu hết trong số họ đã cắt đứt con trai và cháu của họ.
Hơn nữa nghe nói ăn cơm m Dương đại đa số là có tàn tật.
Lão nhân này mù lòa.
Hắn trát người giấy mặt đỏ áo trắng, nữ có nam có.
Tôi lúc mới nhìn cảm thấy người giấy đơn giản thô ráp, thậm chí có chút hơi có vẻ ngốc mà khi tôi nhìn nhiều lần trước mắt lại cảm giác âm sâu đáng sợ, trong nội tâm vô cùng sợ hãi.
Lại nhìn.
Tôi vội vàng quay người ra chỗ khác.
Tôi chuẩn bị rời đi,thì một giọng nói đột nhiên vang nên sau lưng tôi thì ra đó là giọng nói của người bị mù: “Làm việc quá lâu rồi, chủ nhà có thể nấu món gì đó không?”
Theo phong tục của nông thôn, mọi người được mời làm việc. Ngoài ba bữa ăn vào buổi sáng và buổi tối, còn có một bữa ăn chiều nữa. Nhưng bây giờ đã gần đến đêm. Chả nghẽ mải lo cho rằng lẽ nên moji người quên mất???.
Tôi đáp: “Thưa ông!!!!! xin ông chờ một chút, tôi chuẩn bị liền cho ông đây. “
Lão nhân dặn dò nói ra: “Muốn hai cái bát một bát lớn, một bát loại nhỏ”.
Gia đình sư phó mời đầu bếp trong thôn tới, hắn đang ăn tối tại phòng bếp tôi liền hỏi hắn:” Trong sân đưa đám ma đội sư phó buổi chiều cái kia bỗng nhiên không ăn ư???”.
Đầu bếp nói bọn họ đều đã ăn hết.
Tôi nói nọ còn muốn ạ nữa, hơn nữa muốn một bát lớn một một loại nhỏ.
Đầu bếp nhẹ gật đầu thoáng một phát, đưa cho hai tôi 2 cái bát, cái bát lớn để gạo tẻ, bát nhỏ chính là gạo nếp, hơn nữa tất cả đều là chưa chín.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn: “Cái này, cái này cái gì …vẫn còn sống…..”
Đầu bếp đưa cho tôi cầm và đi tiếp tục công việc của mình.
Trong nội tâm của tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ lão nhân kia nói một bát lớn chính là gạo tẻ, một bát nhỏ là gạo nếp. Tôi liền mang ra người mù không nói gì cầm lấy nó, sau đó anh ta đặt nó một cách tình cờ trước mặt người đàn ông giấy trên mặt đất, nhặt một cây thốt nốt từ bàn và nhấc nó lên cây nến.
Mù lòa mà động tác rất lưu loát, căn bản không giống mù lòa cho lắm.
Khi thắp hương, anh tách hai bên trái và phải, với ba nhang trong một tay, lần lượt được nhét vào bát gạo nếp và gạo, và ba nhang rất lạ và nằm rải rác.
Trước kia tôi cũng đã từng gặp.
Bình thường đều là đặt ở nơi hẻo lánh chỗ tầm thường, thường đều là ngày đầu tiên thấy, ngày hôm sau cũng đã bị người lấy đi.
Sau khi xog những thứ này người mù lòa liền về chỗ ngồi tiếp tục làm việc.
Tôi đang định quay người rời khỏi đây, người mù lòa hỏi: “Chủ nhà còn không kết hôn đi. “
Tôi lắc đầu, đột nhiên nhớ tới hắn mù lòa làm sao có thể nhìn thấy tôii: “Còn không có. “
Nếu lão có thể nhìn thấy thì sẽ không hỏi tôi câu hỏi đó tôi chỉ là một chàng trai 18 tuổi, tôi rất sợ tôi sẽ bị hỏi câu đó. Nhưng tôi nghĩ về những điều kỳ lạ tôi đã gặp trong hai ngày qua..
Tôi hỏi: “Khó trách cái gì? “
Lão không đáp lại tôi, ngược lại hỏi: “Chủ nhà tin hay không âm đức này sẽ sự tình”.
Ta gật đầu nói: “Tin “
m đức!
Làm chuyện thương thiên hại lý gì, mọi người sẽ sau lưng mắng hắn, lại để cho hắn nhiều tích chút âm đức.
Cái này âm đức chủ quan là chỉ tại trong cuộc sống làm mà ở âm phủ có thể ghi công chuyện tốt, mà như vậy mắng chửi người, cũng ám chỉ người này chuyện xấu làm cố gắng hết sức, sau khi chết nếu mà biết thì rất thê thảm, lại để cho hắn sớm chút vì sau khi chết làm chuẩn bị.
Lão mù lòa nói: “Điều xấu nhiều quá tích chút âm đức di. “
Để cho tôi tích chút âm đức??? Có ý gì, là ám chỉ tôi không tốt sống ư?
Bình luận facebook