Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Dịch và biên tập: Tiểu Băng
Những đóa hoa tím đẹp đẽ do linh lực thuần túy ngưng kết thành như những giọt mưa rớt phiêu phiêu rơi xuống.
Những đóa hoa toát ra khí thế khiến mọi vật đông cứng bám lên người Tần Liệt, xiết chặt lấy hắn, khiến hắn không thể động đậy được.
Những đóa hoa đẹp đến yêu mị như mọc rễ, cắm thẳng vào huyết nhục của hắn, khiến hắn đau đến thấu xương!
Chỉ trong vòng vài giây, cả người Tần Liệt nở đầy hoa tươi trông như quái nhân, chỉ có khuôn mặt là còn trống, nhưng đôi mắt đầy sát khí cũng bị hoa tươi áp chế, ánh mắt ảm đạm vô quang.
Đôi mắt trong vắt của Tạ Tĩnh Tuyền không hề có một tia tình cảm, khuôn mặt tuyệt mỹ hờ hững: "Phệ Hồn thú tuyệt không thể tồn tại trên Xích Lan Đại Lục, nếu không sinh linh đồ thán, trên người của ngươi có khí tức của Phệ Hồn thú, nên dù có giết lầm, ta cũng phải giết ngươi."
Câu liêm đao trong tay to ra, ánh đao rạng rỡ, như ác ma đang nhe ra hàm răng sắc bén.
Nhìn câu liêm đao to dần, lòng Tần Liệt chìm xuống, cả người lạnh đi.
Hắn biết sự đáng sợ của Tạ Tĩnh Tuyền...
Hồi ở trong thạch lâm, hắn đã từng bị những đóa yêu hoa màu tím này trói, dù đã toàn lực giãy dụa nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự cùm kẹp của chúng.
So với lúc đó, bây giờ còn mạnh hơn, làm sao hắn đỡ nổi ý định quyết giết của Tạ Tĩnh Tuyền?
"Tạ tiểu thư, học đồ trong tiệm ta đắc tội ngươi lúc nào vậy?" giọng nói lười nhác của Lý Mục bỗng từ đâu vọng đến.
Tạ Tĩnh Tuyền biến sắc, mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Cô vẫn duy trì tư thế giơ câu liêm đao nhưng thân hình lại cứng đờ một cách quỷ dị, cô muốn động, nhưng không thể động được!
Như có vô số gông xiềng vô hình quấn chặt lấy cô, khiến ngay cả ngón tay cũng đừng hòng nhúc nhích, chỉ có thể trừng trừng nhìn Tần Liệt.
Những đóa hoa rực rỡ trên người Tần Liệt héo tàn với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy.
Từng cánh hoa tróc ra, chưa rơi xuống đất đã tan thành hào quang màu tím, như khói nhẹ tản mất.
Tần Liệt lại được tự do.
"Đại nhân, Tần Liệt ở phía bên kia!" Sau lưng vang lên tiếng gào của người dưới trướng Ngụy Hưng.
"Còn chờ cái gì nữa? Còn không mau về cửa hàng?" tiếng Lý Mục bồng bềnh vang tới, giống như hắn đang đứng ngay bên cạnh, nhưng Tần Liệt không hề cảm nhận được khí tức của hắn.
Hắn nhíu mày, kỳ quái nhìn Tạ Tĩnh Tuyền đang đứng cứng ngắc, nói: "Phệ Hồn thú đã chết thật rồi."
Rồi vội vàng rời đi.
Hắn vừa biến mất, gông xiềng như núi trên người Tạ Tĩnh Tuyền cũng buông lỏng, cô đã cử động lại được.
Cô nhíu chặt mày, trong mắt đầy kinh hãi, nhìn về phía phố linh tài xa xa, băn khoăn không biết có nên tới cửa hàng Lý Ký hay không.
"Tạ đại nhân? Sao ngài lại ở đây?" Ngụy Hưng mang theo mười mấy võ giả Tinh Vân Các vội vàng chạy đến.
"Tần Liệt tới cửa hàng Lý Ký trên phố linh tài." Tạ Tĩnh Tuyền nghĩ nghĩ rồi lạnh lùng vứt lại một câu, xoay người đi về phía phố linh tài.
"Phố linh tài?" Ngụy Hưng kinh dị, ngần ngừ do dự.
"Đại nhân, phố linh tài... Sâm La Điện đã có lệnh, không ai được đánh nhau ở đó, dù là Toái Băng Phủ hay Tinh Vân Các cũng đều tuân thủ quy định này, không dám vượt qua." Một võ giả thần sắc ngưng trọng, "Nên làm gì bây giờ?"
"Chỉ còn chốc lát là trời sáng rồi. " Ngụy Hưng sắc mặt khó coi, ngước lên nhìn sắc trời rồi khẽ quát: "Mau trở về các! Xin chỉ thị Các chủ!"
"Dạ!"
...
Da thịt toàn thân Tần Liệt nứt nẻ, máu tươi chảy từng giọt, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Hắn chạy điên cuồng, đến khi về tới cửa hàng Lý Ký thì cũng sức tàn lực kiệt.
Trong cửa hàng chỉ có một cái đèn dầu, trong cửa hàng u ám, Lý Mục nằm trong xích đu nhẹ nhàng lắc lư, như hoàn toàn không biết tối nay toàn thành chấn động.
Thấy Tần Liệt một thân máu tươi đi vào, hắn nhẹ gật đầu, cười nói: "Không chết là tốt rồi."
"Ta còn một quả Tịch Diệt Huyền Lôi, định dùng nó nổ một lỗ trên tường thành, rồi thừa cơ lặng lẽ ra khỏi thành." Tần Liệt cười đắng ngắt, "Không ngờ không chỉ ở cửa thành, mà ngay cả trên tường thành cũng có võ giả Tinh Vân Các đóng quân, có cả người của Sâm La Điện canh chừng, ta bị thương hơi nặng, hết cách rồi, đành phải về cửa hàng trốn trước, chờ khôi phục được một ít sẽ rời khỏi thành, cố gắng không liên lụy đến ngươi..."
Tần Liệt vừa nói xong, thì hai mắt tối sầm, ngã xuống ngất xỉu.
Lý Mục biến sắc, bỗng hiện ra ngay bên cạnh hắn, duỗi một ngón tay đặt lên ngực hắn, cảm nhận một chút rồi thở phào: "Ài, chỉ bị mất máu quá nhiều."
Hắn đặt Tần Liệt lên mặt bàn, cắt đứt áo giáp da thú, cầm lấy bầu rượu bên cạnh, đổ hết rượu lên người Tần Liệt.
Mùi rượu gay mũi bay khắp phòng, những vết thương dày đặc trên người Tần Liệt bị rượu xối xuống, máu tươi lập tức ngừng chảy.
Làm xong xuôi, Lý Mục lại trở lại xích đu, híp mắt nhìn Tần Liệt, lẩm bẩm nói: "Thực là một thằng nhóc điên cuồng..."
Con chó to trắng toát từ hậu viện chạy tới, đôi mắt đầy trí tuệ nhìn quanh phòng.
Mắt nó sáng lên, nhìn bức tượng gỗ trong tay Tần Liệt, ánh mắt vô và phức tạp.
Một lúc lâu sau, một chấn động kỳ dị nhộn nhạo tỏa ra từ người con chó.
Lý Mục vốn đang hí mắt nhìn Tần Liệt thấy thế sửng sốt, nhíu mày cảm nhận, một hồi sau bật cười, gật gù: “Thực là đúng dịp."
...
"Tới phố linh tài?" Trong Tinh Vân Các, Liễu Vân Đào sắc mặt âm trầm, quát: "Ở yên đây, không được động!"
Hắn đi xuyên qua một con đường nhỏ u tĩnh, đi vào khu lầu dành cho khách quý của Tinh Vân Các, đứng trước một gian lầu năm tầng, không nói gì.
"Chuyện gì?" tiếng Nguyên Thiên Nhai từ tầng thứ năm vọng ra.
"Thực không dám quấy rầy Điện Chủ nghỉ ngơi." Liễu Vân Đào hổ thẹn cúi đầu: "Nhưng Tần Liệt kia... đã chạy tới một cửa hàng trên phố linh tài, bề trên đã từng ra lệnh bất kể là ai cũng không được động thủ trên phố linh tài, nên ta phải đến xin chỉ thị Điện Chủ. Người xem chúng ta phải làm thế nào?"
"Mệnh lệnh kia là ta và Hiên Thụy và hạ lệnh. Đồ Thế Hùng là người của Hiên Thụy, Nghiêm Văn Ngạn là người của ta, hai chúng ta không muốn Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các đánh nhau quá mức, khiến Khí Cụ Các ở Băng Nham thành bị tổn thất, nên mới ra lệnh như vậy." Nguyên Thiên Nhai giải thích, rồi nói thêm: "Hiện tại Tinh Vân Các do ngươi chưởng quản, Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các sau này sẽ không tàn sát lẫn nhau nữa, mệnh lệnh kia có cũng được mà không có cũng không sao."
"Như vậy chúng ta có thể tới phố linh tài thoải mái ra tay?" Liễu Vân Đào ngẩng đầu.
"Đương nhiên." Nguyên Thiên Nhai mỉm cười.
Liễu Vân Đào gật đầu, cung kính lùi lại mấy bước, rồi mới bước nhanh rời đi.
...
"Các chủ đã cho phép, có thể giết người trên phố linh tài!" Võ giả được phái đi hỏi ý kiến hưng phấn trở về nói với Ngụy Hưng, chuyển lệnh của Liễu Vân Đào: "Các chủ muốn chúng ta lập tức đem đầu Tần Liệt về cho người xem!"
Ngụy Hưng nở nụ cười u ám: "Tốt!"
Đoàn người nhanh chóng đi về phía cửa hàng Lý Ký.
Nửa canh giờ sau, đám Ngụy Hưng tới cửa hàng Lý Ký, nhìn thấy Tạ Tĩnh Tuyền cũng đang đứng đó.
"Tạ đại nhân?" Ngụy Hưng tiến lên cúi người hành lễ: "Các chủ đã xin chỉ thị Đại điện chủ, Đại điện chủ đã cho phép chúng ta được giết người trên phố linh tài..."
Tạ Tĩnh Tuyền lạnh lùng, "Ta chỉ đến xem mà thôi."
Ngụy Hưng cười cười, không nói gì thêm, quay về phía sau khua tay: "Tiến lên giết Tần Liệt cho ta!"
"Bổn điếm đã đóng cửa, không chào đón kẻ nào vào hết." Tiếng Lý Mục ung dung vọng ra, "Kẻ nào xông vào, tự gánh hậu quả."
Tạ Tĩnh Tuyền kinh hãi, vô thức lùi lại mấy bước, đứng phía sau Ngụy Hưng.
Để chừa chỗ.
Ngụy Hưng nhếch miệng cười, "Dám giả thần giả quỷ! Hôm nay phố linh tài đã không còn là chỗ tránh nạn của Băng Nham thành, để ta xem ai có thể ngăn cản được ta, đi vào giết Tần Liệt cho ta!"
Sáu võ giả Luyện Thể cửu trọng thiên, do một võ giả Khai Nguyên cảnh suất lĩnh, cầm theo Linh khí mang theo sát ý phóng vào cửa hàng Lý Ký.
"Rắc rắc rắc!"
Tiếng đồ vật bị kết băng từ trong cửa hàng Lý Ký vọng ra, hơi lạnh thấu xương đột nhiên tràn ngập, lạnh đến tận xương tủy!
Bảy võ giả Tinh Vân Các vừa xông vào đã bị hàn khí biến thành băng điêu trong nháy mắt!
Lớp băng cứng dày sáng bóng, quỷ dị bao lấy chúng, biến bọn chúng thành hóa thạch sống.
Lấy cửa hàng Lý Ký làm trung tâm, hàn khí tản ra khắp xung quanh, cả đất đá cũng bị kết băng, chỉ trong vòng mấy chục giây, trong vòng ba mươi mét xung quanh cửa hàng Lý Ký đều biến thành nham băng!
Khí tức lạnh giá từ nơi cực hàn sâu trong Cực Hàn Sơn Mạch tỏa ra từ cửa hàng Lý Ký khiến toàn thân Ngụy Hưng phát run.
Hắn đã lùi khỏi phạm vi bị đóng băng.
Mắt Tạ Tĩnh Tuyền mở lớn, lóe dị quang, không nói một lời tiếp tục lùi về phía sau, cách cửa hàng Lý Ký hơn 50m mới ngừng bước, tiếp tục quan sát cửa hàng Lý Ký.
"Đại... Đại nhân?" một đường chủ dưới trướng Ngụy Hưng run rẩy kêu lên.
"Trời đã sáng rồi." Ngụy Hưng ngẩng đầu, nhìn sắc trời đã hơi trắng sáng, lúng túng: "Trở về các, báo lại tình hình ở đây, xin chỉ thị... Xin chỉ thị Các chủ."
"Thuộc hạ, thuộc hạ minh bạch." Người nọ nhìn cửa hàng Lý Ký như nhìn thấy ma giữa ban ngày, hoảng sợ rút đi.
"Không biết tiền bối từ nơi nào đến?" Tạ Tĩnh Tuyền lên tiếng, trong mắt mang vẻ kính sợ: "Tần Liệt là đồ đệ của ngài chăng?"
"Nha đầu, Tần Liệt tốt xấu cũng đã giúp ngươi, ngươi nói giết là giết ngay, không có tình cảm quá đó." Lý Mục lạnh nhạt.
"Trên người hắn có khí tức của Phệ Hồn thú, Phệ Hồn thú khi trốn khỏi U Minh Chiến Trường nếu lên đến tứ giai sẽ rất khó thu thập. Nhiệm vụ của ta chính là diệt sát con Phệ Hồn thú này, ta không muốn có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xuất hiện, nên nếu ta cảm thấy Tần Liệt còn sống có khả năng cung cấp, nuôi dưỡng Phệ Hồn thú, đương nhiên sẽ ra tay không chút lưu tình." Tạ Tĩnh Tuyền lạnh lùng giải thích, "Nếu trên người hắn không có khí tức Phệ Hồn thú, thì ta đã không giết hắn, mà còn có thể... ra tay giúp hắn."
"Thì ra là vậy." Lý Mục trong nhà khẽ gật đầu, tiện tay sờ sờ đầu Tần Liệt, rồi nói: "Trên người hắn đúng là có khí tức Phệ Hồn thú, nhưng khí tức này không có linh hồn ý niệm, chỉ thuần túy là linh hồn chi năng mà thôi. Nếu ta không nhìn lầm, linh hồn Phệ Hồn thú hẳn đã bị hắn đã luyện hóa rồi, nên ngươi có thể yên tâm."
"Đã bị luyện hóa..." Tạ Tĩnh Tuyền thần sắc quái dị, "Nếu tiền bối đã nói như vậy, thì ta an tâm."
Dừng một chút, Tạ Tĩnh Tuyền lại nói: "Tiền bối cảnh giới thâm sâu, ta tự biết không phải là đối thủ, nhưng Đại điện chủ Nguyên Thiên Nhai thực lực cũng rất sâu xa. Hiện giờ ông ấy đang ở Băng Nham thành, kính xin tiền bối nghĩ lại cho kỹ."
Lý Mục cười nhạt, tùy tiện nói: "Không sao, cứ để hắn đến cũng được."
Tạ Tĩnh Tuyền không nói gì nữa, im lặng đứng sang một bên, chờ phản ứng của Tinh Vân Các cũng như xác định thực lực của Lý Mục.
...
"Cái gì? Tần Liệt trốn vào cửa hàng Lý Ký? Ba mươi mét quanh đó đều đóng thành băng?"
"Đại điện chủ Nguyên Thiên Nhai cũng đã bị kinh động?"
"Trời ơi, người trong cửa hàng Lý Ký là ai thế nhỉ?"
"Nguyên Thiên Nhai và Liễu Vân Đào đã khởi hành rồi, đều tới cửa hàng Lý Ký, tất cả cao thủ của Tinh Vân Các và Toái Băng Phủ cũng đi theo cả."
"Nghe nói Nguyên Thiên Nhai còn cho thêm mấy tên Thống Lĩnh nữa!"
"Cái này… thanh thế lớn thế này, là muốn giết Tần Liệt, hay là muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành?"
"..."
Trời vừa tờ mờ sáng, mọi ngõ ngách trong Băng Nham thành đều lao xao tiếng nghị luận.
Xích Viêm hội Cát Hoằng, Hùng Phách, Thủy Nguyệt Tông La Vi, Na Nặc, còn có Thất Sát cốc Lục Ly, bọn Lý Trung Chính, nguyên Các chủ Đồ Mạc, các trưởng lão Hàn Khánh Thụy, Khang Huy, đám Đồ Trạch, Trác Thiến, Khang Trí, thậm chí cả Phan Giác Minh của Khí Cụ Các cũng bị kinh động, ngay sáng sớm nhao nhao chạy tới cửa hàng Lý Ký.
Nhất thời, toàn thành kinh động, mọi nhân vật lớn nhỏ đều tập trung tới phố linh tài, tới trước cửa cái cửa hàng nhỏ vốn yên lặng kia.
Nham băng biến xung quanh cửa hàng Lý Ký trở thành vùng băng giá, đường đi, hòn đá, cây cối, thậm chí cả không khí cũng bị đông cứng!
Chỉ có cửa hàng Lý Ký là vẫn bình thường, không hề bị đóng băng, vẫn bình thường nằm ngay giữa vùng đất tuyết.
Một cảnh tượng quỷ dị khiến người ta không thể tin được!
"Đây… đây là cái gì?" Nhiều người tới nhìn thấy sự thật đều xôn xao.
"Chuyện gì vậy? Tinh Vân Các dám giết người ngay trên phố linh tài?" Phan Giác Minh tới, cũng vô cùng khiếp sợ, ngớ người cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lạnh nhạt nhìn Ngụy Hưng, "Các ngươi đã quên quy củ của Sâm La Điện hay sao?"
"Phan lão bớt giận." Ngụy Hưng khom người, ngượng ngùng giải thích: "Đây là lệnh của Đại điện chủ."
"Nguyên Thiên Nhai?" Phan Giác Minh hừ một tiếng, "Hắn lại dám lật lọng, coi Khí Cụ Tông chúng ta là cái gì? Dù Nguyên Thiên Nhai hắn là Đại điện chủ Sâm La Điện, cũng không thể muốn làm gì thì làm trên địa bàn của Khí Cụ Tông! Nếu không Khí Cụ Tông ta sẽ hủy bỏ tất cả mọi hợp tác với Sâm La Điện!"
Ngụy Hưng bị mắng sắc mặt xanh đỏ đen trắng, nhưng không dám phản bác gì, chỉ biết cúi đầu chịu đựng.
"Khí Cụ Tông? Sao không phải là Khí Cụ Các nữa?" Có người hỏi.
"Khí Cụ Các là sinh ý do Khí Cụ Tông xây dựng nên, Khí Cụ Tông cũng là thế lực cấp Hắc Thiết, hơn nữa còn là thế lực do giới Luyện Khí Sư hình thành, chuyên cung cấp Linh khí cho thế lực khắp nơi. Đắc tội Khí Cụ Tông, đồng nghĩa với việc sẽ không mua được Linh khí, không có Luyện Khí Sư luyện khí cho ngươi, hậu quả kia sợ là Nguyên Thiên Nhai cũng không nhận nổi." Có người giải thích.
Phan Giác Minh dựng râu trừng mắt, võ giả Tinh Vân Các, Toái Băng Phủ chung quan đều cúi đầu không lên tiếng, không kẻ nào dám nhìn lão.
"Dễ sợ thật, chủ nhân cửa hàng Lý Ký rốt cuộc là ai?" Lục Ly tới, nhìn mảnh đất tuyết trước mặt, nhìn cửa hàng Lý Ký lẻ loi trong khu vực vắng vẻ của phố linh tài, đầy kinh dị: "Không hiểu sao đứng đây ta lại có cảm giác như đang đứng trong vùng sông băng ở Cực Hàn Sơn Mạch, cảm giác này... thực là đáng sợ!"
"Trong đó rốt cuộc là ai?" Lý Trung Chính bờ môi run run, răng lạnh đánh lập cập vào nhau.
"Bất kể là ai, thì cũng là một người rất mạnh." Lục Ly sắc mặt phức tạp, "Tần Liệt chỉ là một nhân vật nhỏ, sao lại quen biết một người mạnh tới bậc này? Thật là kì quái..."
"Tiểu Trạch, các ngươi có biết lai lịch chủ nhân cửa hàng không?" Đồ Mạc dò hỏi.
Đồ Trạch lắc đầu, mặt mũi đầy khiếp sợ, "Bọn đệ chỉ biết Tần Liệt làm học đồ ở đây, chưa từng tiếp xúc với chủ nhân của nó, thật không ngờ trong Băng Nham thành lại có một nhân vật thông thiên thế này!"
Trác Thiến, Khang Trí, Hàn Phong thần sắc phấn chấn, mặt đỏ bừng, đầy kích động nhìn mảnh đất tuyết trước mặt.
"Chắc chắn là Tần Liệt sẽ sống được!" Cả bọn hò hét trong lòng.
"Tiểu thư..." Lương Trung lặng lẽ đến bên cạnh Tạ Tĩnh Tuyền, "Xảy ra chuyện gì vậy? Người trong cửa hàng thực ra là ai?"
"Không biết." Tạ Tĩnh Tuyền lắc đầu.
"Đại điện chủ đến rồi!"
"Đại điện chủ đã tới!"
"Liễu Các chủ và Nghiêm phủ chủ cũng tới!"
Đám đông bỗng ồn ào, nhường đường.
Đại điện chủ Sâm La Điện Nguyên Thiên Nhai cùng Liễu Vân Đào, Nghiêm Văn Ngạn, và năm nam tử hùng vĩ mặc chiến giáp Hắc Thiết xuyên qua đám đông, tới dừng trước mảnh đất băng.
Những đóa hoa tím đẹp đẽ do linh lực thuần túy ngưng kết thành như những giọt mưa rớt phiêu phiêu rơi xuống.
Những đóa hoa toát ra khí thế khiến mọi vật đông cứng bám lên người Tần Liệt, xiết chặt lấy hắn, khiến hắn không thể động đậy được.
Những đóa hoa đẹp đến yêu mị như mọc rễ, cắm thẳng vào huyết nhục của hắn, khiến hắn đau đến thấu xương!
Chỉ trong vòng vài giây, cả người Tần Liệt nở đầy hoa tươi trông như quái nhân, chỉ có khuôn mặt là còn trống, nhưng đôi mắt đầy sát khí cũng bị hoa tươi áp chế, ánh mắt ảm đạm vô quang.
Đôi mắt trong vắt của Tạ Tĩnh Tuyền không hề có một tia tình cảm, khuôn mặt tuyệt mỹ hờ hững: "Phệ Hồn thú tuyệt không thể tồn tại trên Xích Lan Đại Lục, nếu không sinh linh đồ thán, trên người của ngươi có khí tức của Phệ Hồn thú, nên dù có giết lầm, ta cũng phải giết ngươi."
Câu liêm đao trong tay to ra, ánh đao rạng rỡ, như ác ma đang nhe ra hàm răng sắc bén.
Nhìn câu liêm đao to dần, lòng Tần Liệt chìm xuống, cả người lạnh đi.
Hắn biết sự đáng sợ của Tạ Tĩnh Tuyền...
Hồi ở trong thạch lâm, hắn đã từng bị những đóa yêu hoa màu tím này trói, dù đã toàn lực giãy dụa nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự cùm kẹp của chúng.
So với lúc đó, bây giờ còn mạnh hơn, làm sao hắn đỡ nổi ý định quyết giết của Tạ Tĩnh Tuyền?
"Tạ tiểu thư, học đồ trong tiệm ta đắc tội ngươi lúc nào vậy?" giọng nói lười nhác của Lý Mục bỗng từ đâu vọng đến.
Tạ Tĩnh Tuyền biến sắc, mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Cô vẫn duy trì tư thế giơ câu liêm đao nhưng thân hình lại cứng đờ một cách quỷ dị, cô muốn động, nhưng không thể động được!
Như có vô số gông xiềng vô hình quấn chặt lấy cô, khiến ngay cả ngón tay cũng đừng hòng nhúc nhích, chỉ có thể trừng trừng nhìn Tần Liệt.
Những đóa hoa rực rỡ trên người Tần Liệt héo tàn với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy.
Từng cánh hoa tróc ra, chưa rơi xuống đất đã tan thành hào quang màu tím, như khói nhẹ tản mất.
Tần Liệt lại được tự do.
"Đại nhân, Tần Liệt ở phía bên kia!" Sau lưng vang lên tiếng gào của người dưới trướng Ngụy Hưng.
"Còn chờ cái gì nữa? Còn không mau về cửa hàng?" tiếng Lý Mục bồng bềnh vang tới, giống như hắn đang đứng ngay bên cạnh, nhưng Tần Liệt không hề cảm nhận được khí tức của hắn.
Hắn nhíu mày, kỳ quái nhìn Tạ Tĩnh Tuyền đang đứng cứng ngắc, nói: "Phệ Hồn thú đã chết thật rồi."
Rồi vội vàng rời đi.
Hắn vừa biến mất, gông xiềng như núi trên người Tạ Tĩnh Tuyền cũng buông lỏng, cô đã cử động lại được.
Cô nhíu chặt mày, trong mắt đầy kinh hãi, nhìn về phía phố linh tài xa xa, băn khoăn không biết có nên tới cửa hàng Lý Ký hay không.
"Tạ đại nhân? Sao ngài lại ở đây?" Ngụy Hưng mang theo mười mấy võ giả Tinh Vân Các vội vàng chạy đến.
"Tần Liệt tới cửa hàng Lý Ký trên phố linh tài." Tạ Tĩnh Tuyền nghĩ nghĩ rồi lạnh lùng vứt lại một câu, xoay người đi về phía phố linh tài.
"Phố linh tài?" Ngụy Hưng kinh dị, ngần ngừ do dự.
"Đại nhân, phố linh tài... Sâm La Điện đã có lệnh, không ai được đánh nhau ở đó, dù là Toái Băng Phủ hay Tinh Vân Các cũng đều tuân thủ quy định này, không dám vượt qua." Một võ giả thần sắc ngưng trọng, "Nên làm gì bây giờ?"
"Chỉ còn chốc lát là trời sáng rồi. " Ngụy Hưng sắc mặt khó coi, ngước lên nhìn sắc trời rồi khẽ quát: "Mau trở về các! Xin chỉ thị Các chủ!"
"Dạ!"
...
Da thịt toàn thân Tần Liệt nứt nẻ, máu tươi chảy từng giọt, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Hắn chạy điên cuồng, đến khi về tới cửa hàng Lý Ký thì cũng sức tàn lực kiệt.
Trong cửa hàng chỉ có một cái đèn dầu, trong cửa hàng u ám, Lý Mục nằm trong xích đu nhẹ nhàng lắc lư, như hoàn toàn không biết tối nay toàn thành chấn động.
Thấy Tần Liệt một thân máu tươi đi vào, hắn nhẹ gật đầu, cười nói: "Không chết là tốt rồi."
"Ta còn một quả Tịch Diệt Huyền Lôi, định dùng nó nổ một lỗ trên tường thành, rồi thừa cơ lặng lẽ ra khỏi thành." Tần Liệt cười đắng ngắt, "Không ngờ không chỉ ở cửa thành, mà ngay cả trên tường thành cũng có võ giả Tinh Vân Các đóng quân, có cả người của Sâm La Điện canh chừng, ta bị thương hơi nặng, hết cách rồi, đành phải về cửa hàng trốn trước, chờ khôi phục được một ít sẽ rời khỏi thành, cố gắng không liên lụy đến ngươi..."
Tần Liệt vừa nói xong, thì hai mắt tối sầm, ngã xuống ngất xỉu.
Lý Mục biến sắc, bỗng hiện ra ngay bên cạnh hắn, duỗi một ngón tay đặt lên ngực hắn, cảm nhận một chút rồi thở phào: "Ài, chỉ bị mất máu quá nhiều."
Hắn đặt Tần Liệt lên mặt bàn, cắt đứt áo giáp da thú, cầm lấy bầu rượu bên cạnh, đổ hết rượu lên người Tần Liệt.
Mùi rượu gay mũi bay khắp phòng, những vết thương dày đặc trên người Tần Liệt bị rượu xối xuống, máu tươi lập tức ngừng chảy.
Làm xong xuôi, Lý Mục lại trở lại xích đu, híp mắt nhìn Tần Liệt, lẩm bẩm nói: "Thực là một thằng nhóc điên cuồng..."
Con chó to trắng toát từ hậu viện chạy tới, đôi mắt đầy trí tuệ nhìn quanh phòng.
Mắt nó sáng lên, nhìn bức tượng gỗ trong tay Tần Liệt, ánh mắt vô và phức tạp.
Một lúc lâu sau, một chấn động kỳ dị nhộn nhạo tỏa ra từ người con chó.
Lý Mục vốn đang hí mắt nhìn Tần Liệt thấy thế sửng sốt, nhíu mày cảm nhận, một hồi sau bật cười, gật gù: “Thực là đúng dịp."
...
"Tới phố linh tài?" Trong Tinh Vân Các, Liễu Vân Đào sắc mặt âm trầm, quát: "Ở yên đây, không được động!"
Hắn đi xuyên qua một con đường nhỏ u tĩnh, đi vào khu lầu dành cho khách quý của Tinh Vân Các, đứng trước một gian lầu năm tầng, không nói gì.
"Chuyện gì?" tiếng Nguyên Thiên Nhai từ tầng thứ năm vọng ra.
"Thực không dám quấy rầy Điện Chủ nghỉ ngơi." Liễu Vân Đào hổ thẹn cúi đầu: "Nhưng Tần Liệt kia... đã chạy tới một cửa hàng trên phố linh tài, bề trên đã từng ra lệnh bất kể là ai cũng không được động thủ trên phố linh tài, nên ta phải đến xin chỉ thị Điện Chủ. Người xem chúng ta phải làm thế nào?"
"Mệnh lệnh kia là ta và Hiên Thụy và hạ lệnh. Đồ Thế Hùng là người của Hiên Thụy, Nghiêm Văn Ngạn là người của ta, hai chúng ta không muốn Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các đánh nhau quá mức, khiến Khí Cụ Các ở Băng Nham thành bị tổn thất, nên mới ra lệnh như vậy." Nguyên Thiên Nhai giải thích, rồi nói thêm: "Hiện tại Tinh Vân Các do ngươi chưởng quản, Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các sau này sẽ không tàn sát lẫn nhau nữa, mệnh lệnh kia có cũng được mà không có cũng không sao."
"Như vậy chúng ta có thể tới phố linh tài thoải mái ra tay?" Liễu Vân Đào ngẩng đầu.
"Đương nhiên." Nguyên Thiên Nhai mỉm cười.
Liễu Vân Đào gật đầu, cung kính lùi lại mấy bước, rồi mới bước nhanh rời đi.
...
"Các chủ đã cho phép, có thể giết người trên phố linh tài!" Võ giả được phái đi hỏi ý kiến hưng phấn trở về nói với Ngụy Hưng, chuyển lệnh của Liễu Vân Đào: "Các chủ muốn chúng ta lập tức đem đầu Tần Liệt về cho người xem!"
Ngụy Hưng nở nụ cười u ám: "Tốt!"
Đoàn người nhanh chóng đi về phía cửa hàng Lý Ký.
Nửa canh giờ sau, đám Ngụy Hưng tới cửa hàng Lý Ký, nhìn thấy Tạ Tĩnh Tuyền cũng đang đứng đó.
"Tạ đại nhân?" Ngụy Hưng tiến lên cúi người hành lễ: "Các chủ đã xin chỉ thị Đại điện chủ, Đại điện chủ đã cho phép chúng ta được giết người trên phố linh tài..."
Tạ Tĩnh Tuyền lạnh lùng, "Ta chỉ đến xem mà thôi."
Ngụy Hưng cười cười, không nói gì thêm, quay về phía sau khua tay: "Tiến lên giết Tần Liệt cho ta!"
"Bổn điếm đã đóng cửa, không chào đón kẻ nào vào hết." Tiếng Lý Mục ung dung vọng ra, "Kẻ nào xông vào, tự gánh hậu quả."
Tạ Tĩnh Tuyền kinh hãi, vô thức lùi lại mấy bước, đứng phía sau Ngụy Hưng.
Để chừa chỗ.
Ngụy Hưng nhếch miệng cười, "Dám giả thần giả quỷ! Hôm nay phố linh tài đã không còn là chỗ tránh nạn của Băng Nham thành, để ta xem ai có thể ngăn cản được ta, đi vào giết Tần Liệt cho ta!"
Sáu võ giả Luyện Thể cửu trọng thiên, do một võ giả Khai Nguyên cảnh suất lĩnh, cầm theo Linh khí mang theo sát ý phóng vào cửa hàng Lý Ký.
"Rắc rắc rắc!"
Tiếng đồ vật bị kết băng từ trong cửa hàng Lý Ký vọng ra, hơi lạnh thấu xương đột nhiên tràn ngập, lạnh đến tận xương tủy!
Bảy võ giả Tinh Vân Các vừa xông vào đã bị hàn khí biến thành băng điêu trong nháy mắt!
Lớp băng cứng dày sáng bóng, quỷ dị bao lấy chúng, biến bọn chúng thành hóa thạch sống.
Lấy cửa hàng Lý Ký làm trung tâm, hàn khí tản ra khắp xung quanh, cả đất đá cũng bị kết băng, chỉ trong vòng mấy chục giây, trong vòng ba mươi mét xung quanh cửa hàng Lý Ký đều biến thành nham băng!
Khí tức lạnh giá từ nơi cực hàn sâu trong Cực Hàn Sơn Mạch tỏa ra từ cửa hàng Lý Ký khiến toàn thân Ngụy Hưng phát run.
Hắn đã lùi khỏi phạm vi bị đóng băng.
Mắt Tạ Tĩnh Tuyền mở lớn, lóe dị quang, không nói một lời tiếp tục lùi về phía sau, cách cửa hàng Lý Ký hơn 50m mới ngừng bước, tiếp tục quan sát cửa hàng Lý Ký.
"Đại... Đại nhân?" một đường chủ dưới trướng Ngụy Hưng run rẩy kêu lên.
"Trời đã sáng rồi." Ngụy Hưng ngẩng đầu, nhìn sắc trời đã hơi trắng sáng, lúng túng: "Trở về các, báo lại tình hình ở đây, xin chỉ thị... Xin chỉ thị Các chủ."
"Thuộc hạ, thuộc hạ minh bạch." Người nọ nhìn cửa hàng Lý Ký như nhìn thấy ma giữa ban ngày, hoảng sợ rút đi.
"Không biết tiền bối từ nơi nào đến?" Tạ Tĩnh Tuyền lên tiếng, trong mắt mang vẻ kính sợ: "Tần Liệt là đồ đệ của ngài chăng?"
"Nha đầu, Tần Liệt tốt xấu cũng đã giúp ngươi, ngươi nói giết là giết ngay, không có tình cảm quá đó." Lý Mục lạnh nhạt.
"Trên người hắn có khí tức của Phệ Hồn thú, Phệ Hồn thú khi trốn khỏi U Minh Chiến Trường nếu lên đến tứ giai sẽ rất khó thu thập. Nhiệm vụ của ta chính là diệt sát con Phệ Hồn thú này, ta không muốn có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xuất hiện, nên nếu ta cảm thấy Tần Liệt còn sống có khả năng cung cấp, nuôi dưỡng Phệ Hồn thú, đương nhiên sẽ ra tay không chút lưu tình." Tạ Tĩnh Tuyền lạnh lùng giải thích, "Nếu trên người hắn không có khí tức Phệ Hồn thú, thì ta đã không giết hắn, mà còn có thể... ra tay giúp hắn."
"Thì ra là vậy." Lý Mục trong nhà khẽ gật đầu, tiện tay sờ sờ đầu Tần Liệt, rồi nói: "Trên người hắn đúng là có khí tức Phệ Hồn thú, nhưng khí tức này không có linh hồn ý niệm, chỉ thuần túy là linh hồn chi năng mà thôi. Nếu ta không nhìn lầm, linh hồn Phệ Hồn thú hẳn đã bị hắn đã luyện hóa rồi, nên ngươi có thể yên tâm."
"Đã bị luyện hóa..." Tạ Tĩnh Tuyền thần sắc quái dị, "Nếu tiền bối đã nói như vậy, thì ta an tâm."
Dừng một chút, Tạ Tĩnh Tuyền lại nói: "Tiền bối cảnh giới thâm sâu, ta tự biết không phải là đối thủ, nhưng Đại điện chủ Nguyên Thiên Nhai thực lực cũng rất sâu xa. Hiện giờ ông ấy đang ở Băng Nham thành, kính xin tiền bối nghĩ lại cho kỹ."
Lý Mục cười nhạt, tùy tiện nói: "Không sao, cứ để hắn đến cũng được."
Tạ Tĩnh Tuyền không nói gì nữa, im lặng đứng sang một bên, chờ phản ứng của Tinh Vân Các cũng như xác định thực lực của Lý Mục.
...
"Cái gì? Tần Liệt trốn vào cửa hàng Lý Ký? Ba mươi mét quanh đó đều đóng thành băng?"
"Đại điện chủ Nguyên Thiên Nhai cũng đã bị kinh động?"
"Trời ơi, người trong cửa hàng Lý Ký là ai thế nhỉ?"
"Nguyên Thiên Nhai và Liễu Vân Đào đã khởi hành rồi, đều tới cửa hàng Lý Ký, tất cả cao thủ của Tinh Vân Các và Toái Băng Phủ cũng đi theo cả."
"Nghe nói Nguyên Thiên Nhai còn cho thêm mấy tên Thống Lĩnh nữa!"
"Cái này… thanh thế lớn thế này, là muốn giết Tần Liệt, hay là muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành?"
"..."
Trời vừa tờ mờ sáng, mọi ngõ ngách trong Băng Nham thành đều lao xao tiếng nghị luận.
Xích Viêm hội Cát Hoằng, Hùng Phách, Thủy Nguyệt Tông La Vi, Na Nặc, còn có Thất Sát cốc Lục Ly, bọn Lý Trung Chính, nguyên Các chủ Đồ Mạc, các trưởng lão Hàn Khánh Thụy, Khang Huy, đám Đồ Trạch, Trác Thiến, Khang Trí, thậm chí cả Phan Giác Minh của Khí Cụ Các cũng bị kinh động, ngay sáng sớm nhao nhao chạy tới cửa hàng Lý Ký.
Nhất thời, toàn thành kinh động, mọi nhân vật lớn nhỏ đều tập trung tới phố linh tài, tới trước cửa cái cửa hàng nhỏ vốn yên lặng kia.
Nham băng biến xung quanh cửa hàng Lý Ký trở thành vùng băng giá, đường đi, hòn đá, cây cối, thậm chí cả không khí cũng bị đông cứng!
Chỉ có cửa hàng Lý Ký là vẫn bình thường, không hề bị đóng băng, vẫn bình thường nằm ngay giữa vùng đất tuyết.
Một cảnh tượng quỷ dị khiến người ta không thể tin được!
"Đây… đây là cái gì?" Nhiều người tới nhìn thấy sự thật đều xôn xao.
"Chuyện gì vậy? Tinh Vân Các dám giết người ngay trên phố linh tài?" Phan Giác Minh tới, cũng vô cùng khiếp sợ, ngớ người cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lạnh nhạt nhìn Ngụy Hưng, "Các ngươi đã quên quy củ của Sâm La Điện hay sao?"
"Phan lão bớt giận." Ngụy Hưng khom người, ngượng ngùng giải thích: "Đây là lệnh của Đại điện chủ."
"Nguyên Thiên Nhai?" Phan Giác Minh hừ một tiếng, "Hắn lại dám lật lọng, coi Khí Cụ Tông chúng ta là cái gì? Dù Nguyên Thiên Nhai hắn là Đại điện chủ Sâm La Điện, cũng không thể muốn làm gì thì làm trên địa bàn của Khí Cụ Tông! Nếu không Khí Cụ Tông ta sẽ hủy bỏ tất cả mọi hợp tác với Sâm La Điện!"
Ngụy Hưng bị mắng sắc mặt xanh đỏ đen trắng, nhưng không dám phản bác gì, chỉ biết cúi đầu chịu đựng.
"Khí Cụ Tông? Sao không phải là Khí Cụ Các nữa?" Có người hỏi.
"Khí Cụ Các là sinh ý do Khí Cụ Tông xây dựng nên, Khí Cụ Tông cũng là thế lực cấp Hắc Thiết, hơn nữa còn là thế lực do giới Luyện Khí Sư hình thành, chuyên cung cấp Linh khí cho thế lực khắp nơi. Đắc tội Khí Cụ Tông, đồng nghĩa với việc sẽ không mua được Linh khí, không có Luyện Khí Sư luyện khí cho ngươi, hậu quả kia sợ là Nguyên Thiên Nhai cũng không nhận nổi." Có người giải thích.
Phan Giác Minh dựng râu trừng mắt, võ giả Tinh Vân Các, Toái Băng Phủ chung quan đều cúi đầu không lên tiếng, không kẻ nào dám nhìn lão.
"Dễ sợ thật, chủ nhân cửa hàng Lý Ký rốt cuộc là ai?" Lục Ly tới, nhìn mảnh đất tuyết trước mặt, nhìn cửa hàng Lý Ký lẻ loi trong khu vực vắng vẻ của phố linh tài, đầy kinh dị: "Không hiểu sao đứng đây ta lại có cảm giác như đang đứng trong vùng sông băng ở Cực Hàn Sơn Mạch, cảm giác này... thực là đáng sợ!"
"Trong đó rốt cuộc là ai?" Lý Trung Chính bờ môi run run, răng lạnh đánh lập cập vào nhau.
"Bất kể là ai, thì cũng là một người rất mạnh." Lục Ly sắc mặt phức tạp, "Tần Liệt chỉ là một nhân vật nhỏ, sao lại quen biết một người mạnh tới bậc này? Thật là kì quái..."
"Tiểu Trạch, các ngươi có biết lai lịch chủ nhân cửa hàng không?" Đồ Mạc dò hỏi.
Đồ Trạch lắc đầu, mặt mũi đầy khiếp sợ, "Bọn đệ chỉ biết Tần Liệt làm học đồ ở đây, chưa từng tiếp xúc với chủ nhân của nó, thật không ngờ trong Băng Nham thành lại có một nhân vật thông thiên thế này!"
Trác Thiến, Khang Trí, Hàn Phong thần sắc phấn chấn, mặt đỏ bừng, đầy kích động nhìn mảnh đất tuyết trước mặt.
"Chắc chắn là Tần Liệt sẽ sống được!" Cả bọn hò hét trong lòng.
"Tiểu thư..." Lương Trung lặng lẽ đến bên cạnh Tạ Tĩnh Tuyền, "Xảy ra chuyện gì vậy? Người trong cửa hàng thực ra là ai?"
"Không biết." Tạ Tĩnh Tuyền lắc đầu.
"Đại điện chủ đến rồi!"
"Đại điện chủ đã tới!"
"Liễu Các chủ và Nghiêm phủ chủ cũng tới!"
Đám đông bỗng ồn ào, nhường đường.
Đại điện chủ Sâm La Điện Nguyên Thiên Nhai cùng Liễu Vân Đào, Nghiêm Văn Ngạn, và năm nam tử hùng vĩ mặc chiến giáp Hắc Thiết xuyên qua đám đông, tới dừng trước mảnh đất băng.
Bình luận facebook