Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Dịch và biên tập: Tiểu Băng
Cửa ngõ vào Lăng gia trấn, một đám võ giả mặc trang phục Tinh Vân Các thần sắc lạnh lùng xuất hiện.
Đám võ giả này rõ ràng thuộc hai nhóm khác nhau, một là Đỗ Hải Thiên, hai là Diệp Dương Thu, tuy tới cùng lúc nhưng phân biệt rất rõ ràng.
Đỗ Hải Thiên dáng người cao gầy, mặt trắng râu ngắn, ăn mặc kiểu văn sĩ, ánh mắt sâu kín, khiến người ta không nhìn ra tâm tư.
Diệp Dương Thu vừa gầy vừa thấp, không biết do tu luyện công pháp đặc thù hay nguyên nhân gì khác mà làn da có màu xanh rất quỷ dị, ánh mắt cũng âm hàn vô cùng, quanh người khí tức rất lạnh lẽo, sinh ra chớ gần.
Đỗ Hải Thiên và hắn cùng đi về hướng Lăng gia trấn, sau lưng là người dưới trướng. Đều là trưởng lão của Tinh Vân Các, Diệp Dương Thu phụ trách hình đường, còn Đỗ Hải Thiên phụ trách chiến đấu bên ngoài, thường xuyên mang quân dưới trướng đi giao phong với thế lực đối địch hoặc săn giết linh thú.
Nên bình thường hai phe không cùng xuất hiện, nhưng nếu người dưới trướng Đỗ Hải Thiên phạm lỗi, Diệp Dương Thu vẫn có quyền trừng phạt.
Là trưởng lão chấp chưởng hình đường, Diệp Dương Thu nổi tiếng là người bất cận nhân tình, người dưới trướng các đại trưởng lão nếu mà phạm lỗi rơi vào tay hắn thì nhất định cũng sẽ bị theo lẽ công bằng mà xử trí, tuyệt không để mặt mũi cho kẻ nào, ngay cả hai phó các chủ cũng vậy.
Vì vậy, tên tuổi Diệp Dương Thu truyền xa, võ giả trong các đều e ngại hắn, sợ phạm sai lầm mà rơi vào tay hắn.
“Diệp trưởng lão, chuyện Lăng gia phản bội, người định xử trí thế nào?” Đỗ Hải Thiên hỏi.
Mấy hôm trước, Phùng gia chủ Phùng Tân tự đến Tinh Vân Các báo tin, nói Lăng gia tư thông với Toái Băng Phủ mưu đồ quặng đỏ Thiên Lang sơn, khiến người Phùng gia, Cao gia gần như bị giết hoàn toàn, ngay cả Lưu Duyên cũng sống chết không rõ. Phùng Tân còn trình lên một lá thư nói là thư qua lại giữa Lăng Thừa Nghiệp và Toái Băng Phủ, do Phùng Dật lấy được từ xác một người, để cho Tinh Vân Các nghiêm trị Lăng gia.
Thư kia trình lên ngoài chữ kí tay của trưởng lão Nhan Đức Vũ, còn có con dấu của Toái Băng Phủ.
Diệp Dương Thu đã kiểm tra, khẳng định con dấu kia đúng là của Toái Băng Phủ, trong lòng khiếp sợ, vội dẫn người tới Lăng gia trấn.
Đang lo tìm không ra cớ đối phó Lăng gia, Đỗ Hải Thiên nghe thấy việc này, lấy lí do đường muội đang ở Lăng gia, chạy theo Diệp Dương Thu, nói muốn trợ giúp Diệp Dương Thu trấn áp Lăng gia.
“Lăng gia có phản bội hay không tạm thời vẫn chưa thể kết luận, việc này cần phải xác minh lại đã.” Diệp Dương Thu sắc mặt âm trầm, giọng lạnh lùng: “Nếu đó là đúng, tất cả những kẻ có liên quan đều phải chết!”
Dừng một chút, hắn thêm: “Việc này nếu muội muội và cháu của ngươi cũng có biết chuyện, hừ, thì cũng phải xử lý luôn!”
Đỗ Hải Thiên lạnh người, gượng cười vội nói: “Diệp trưởng lão đừng lo, muội muội và cháu ta gần đây không hợp với Lăng Thừa Nghiệp, tuyệt không thể nào biết chuyện này, điểm này kính xin Diệp trưởng lão nhất định phải kiểm tra rõ ràng, đừng nghi oan cho chúng nó.”
“Ta sẽ biết thôi.” Diệp Dương Thu hờ hững.
Đỗ Hải Thiên nhíu mày, nhìn về phía nhà tổ Lăng gia.
Trên đường hắn được tin Đỗ Phi trọng thương, lúc ấy hắn đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải bắt Lăng gia trả giá thật lớn, khiến cho Lăng Thừa Nghiệp và Lăng gia trấn triệt để bị xóa tên!
Đại viện Lăng gia.
Hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, cùng ba tộc lão đi ra nghênh đón trưởng lão Tinh Vân Các.
Tộc nhân Lăng gia tụ tập khá đông, biết tin Diệp Dương Thu đến ai cũng thấp thỏm lo âu, không biết vì sao hắn lại đến Lăng gia trấn.
Trái lại bọn Đỗ Kiều Lan mừng rỡ không thôi, trong lòng vô cùng kích động, thầm nghĩ: “Ngay cả Diệp Dương Thu cũng mời tới được? Ha, lần này Lăng gia các ngươi chết chắc!”
Tần Liệt núp trong đám người, thấy tình thế này cũng kinh ngạc.
“Hình đường trưởng lão cũng tới, chỉ là Lăng Huyên Huyên đả thương người, đâu có đáng động can qua lớn như vậy? Không phải, chắc chắn có nguyên nhân khác…”
Hắn nhớ tới ở chuyện ở Thiên Lang sơn, nhớ tới những phân tích của Lăng Phong và Lăng Ngữ Thi, dần nghĩ ra manh mối.
“Ồ?”
Trong khi đang chăm chú suy nghĩ, hắn bỗng phát giác có một ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
Quay sang nhìn, đó là Lăng Huyên Huyên…
Lăng Huyên Huyên đứng sau lưng Lăng Thừa Nghiệp, bên trái Lăng Ngữ Thi, nhìn thấy hắn rất rõ.
Ánh mắt nàng rất phức tạp, vừa kinh dị, vừa ngạc nhiên, vừa cảm xúc, hoàn toàn khác với ánh mắt khinh thường trước kia, khiến Tần Liệt cũng hoảng, không biết chuyện gì xảy ra.
“Tên đần kia…có phải là đang suy nghĩ không? Ánh mắt hắn thanh tịnh sáng ngời, không lẽ mình hoa mắt?” Lăng Huyên Huyên nhìn Tần Liệt chăm chú, “Tại sao tỷ tỷ và bọn Lăng Hâm lại bảo vệ hắn? Lần này ra ngoài rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Nàng bối rối, nhận ra mình không hiểu được Tần Liệt, không biết kẻ ngu si mới là Tần Liệt, hay là kẻ có đôi mắt sáng ngời kia mới là Tần Liệt…
“Hoan nghênh Diệp trưởng lão, Đỗ trưởng lão đại giá Lăng gia!”
Tiếng Lăng Thừa Nghiệp hô to làm nàng tỉnh lại. Lăng Huyên Huyên nhìn Đỗ Hải Thiên, và hình dáng tàn khốc âm trầm của Diệp Dương Thu, trong lòng hối hận, lẽ ra không nên nặng tay với Đỗ Phi, sẽ không làm cho gia tộc gặp phải nguy nan.
“Ca!”
“Cậu!”
Đỗ Kiều Lan, Đỗ Hằng, Đỗ Phi thấy Đỗ Hải Thiên, vội vui vẻ kêu lên, Đỗ Phi nằm trên cáng mắt đỏ bừng, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Đỗ Hải Thiên nhìn bộ dáng thê thảm của Đỗ Phi, da mặt run rẩy, nhìn ba người Đỗ Kiều Lan khẽ gật, dùng ánh mắt ý bảo tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, giúp bọn họ giải hận.
Một võ giả bên cạnh hắn đi tới chỗ Đỗ Kiều Lan, thấp giọng nói mấy câu, làm Đỗ Kiều Lan mừng rỡ, nhìn Lăng Thừa Nghiệp, ánh mắt đầy khoái chí.
“Kính xin mời hai vị trưởng lão vào phòng rồi nói.” Lăng Thừa Nghiệp hơi khom người.
Đỗ Hải Thiên khoát tay, lạnh nhạt: “Không cần, cứ nói ngay ở đây, hừ, lá gan các ngươi thật là lớn, dám làm ra chuyện này, còn dám ở lại Lăng gia trấn? Sao không trốn tới Toái Băng Phủ luôn? Có phải Toái Băng Phủ chỉ là lợi dụng các ngươi, chứ không thật tâm muốn nhận Lăng gia hay không?”
Người Lăng gia ai cũng biến sắc, run như cầy sấy.
Quan hệ với Toái Băng Phủ ư, đây là chuyện diệt tộc, bọn họ sao có thể không hoảng sợ?
“Không hiểu Đỗ trưởng lão nói vậy là có ý gì?” Lăng Thừa Nghiệp mặt tái nhợt, giọng run run, nhìn Diệp Dương Thu: “Lăng gia chưa bao giờ lui tới với Toái Băng Phủ! Kính xin hai vị trưởng lão minh giám!”
“Còn muốn nói láo!” Đỗ Hải Thiên quát, “Phùng Tân đã trình lên thư từ qua lại giữa ngươi và trưởng lão Nhan Đức Vũ của Toái Băng Phủ, ngươi còn lời gì muốn nói?”
“Cho hắn xem!” Diệp Dương Thu lạnh lùng, phất phất tay.
Một người dưới trướng hắn lập tức tới chỗ Lăng Thừa Nghiệp, đưa lá thư cho ông ta.
Lăng Thừa Nghiệp tiếp lấy thư, hai tay run bần bật, nhìn nét chữ trên thư cực giống chữ mình, lại nhìn con dấu của Toái Băng Phủ, nhìn chữ viết đáp lại của Nhan Đức Vũ…
Lăng Thừa Nghiệp như rơi vào hầm băng, thực không dám tin vào hai mắt mình, nhìn mãi nửa ngày, mới khàn khàn nói: “Ta không biết người nào của Toái Băng Phủ hết! Đây hoàn toàn là oan uổng! Ta không biết chuyện gì hết!”
“Kẻ phản bội Tinh Vân Các chính là Phùng gia, chứ không phải Lăng gia chúng ta!” Lăng Ngữ Thi đi ra, đứng cạnh cha, kích động nói: “Phùng gia đã sớm đầu phục Toái Băng Phủ, đây chính là Phùng Dật chính miệng nói, Phùng gia vì ở Thiên Lang sơn có Viêm Dương ngọc, nên mới tính kế với Toái Băng Phủ, thiếu chút nữa là một lượt giết sạch chúng ta, chuyện này có Lưu Duyên làm chứng, kính xin Diệp trưởng lão xem lại!”
“Lưu Duyên là người của ta, đến giờ vẫn còn chưa trở về Tinh Vân Các, theo lời Phùng Tân nói thì Lưu Duyên sợ là dữ nhiều lành ít rồi!” Diệp Dương Thu sửng sốt, rồi nói: “Ngươi nói cho ta nghe, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Lăng Ngữ Thi liền kể lại mọi chuyện, hoàn toàn trái ngược với mọi lời kể của Phùng Tân. Phùng Tân lại trình lên được thư có chữ kí của Nhan Đức Vũ, Lăng gia không có cái gì chứng minh, nhưng Lăng Ngữ Thi lại nhắc tới tên Lưu Duyên, cái tên này khiến Diệp Dương Thu phải suy nghĩ lại.
“Sự tình là thế này...”
“Tần Liệt biết quỷ kế của Phùng gia, nên sớm thông báo cho chúng ta…”
“Lúc Phùng gia vây đánh, Tần Liệt dẫn đầu giết chết Phùng Luân, sau đó là Phùng Kiệt, rồi bức Phùng Dật bỏ chạy…”
“Tần Liệt chữa cho linh khí lục giác thuẫn của Lưu Duyên…”
“Tần Liệt chỉ đường cho chúng ta…”
“Cuối cùng, Tần Liệt lấy pho tượng ra, nên ma lang vương mới tha cho chúng ta, ngược lại đuổi giết người Toái Băng Phủ, làm cho Toái Băng Phủ tổn thất thảm trọng, khiến Nhan Đức Vũ phải hoảng hốt chạy trốn…”
“…”
Trong lời kể của nàng, cái tên xuất hiện nhiều nhất là Tần Liệt, mỗi câu lại Tần Liệt, một câu lại Tần Liệt, người Lăng gia và võ giả Tinh Vân Các nghe chuyện đều kinh hãi, không thể nào tưởng tượng được.
Huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp vốn đã sớm đoàn ra Tần Liệt bất phàm, nghe thế đều kích động, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy như có dòng điện chảy trong người, vô cùng phấn chấn.
Lăng Huyên Huyên ngốc như gà gỗ, đầu óc trống rỗng, như đang nghe truyện thần thoại.
Nàng vội quay đầu nhìn Tần Liệt, nhưng hắn đã biến mất.
Cửa ngõ vào Lăng gia trấn, một đám võ giả mặc trang phục Tinh Vân Các thần sắc lạnh lùng xuất hiện.
Đám võ giả này rõ ràng thuộc hai nhóm khác nhau, một là Đỗ Hải Thiên, hai là Diệp Dương Thu, tuy tới cùng lúc nhưng phân biệt rất rõ ràng.
Đỗ Hải Thiên dáng người cao gầy, mặt trắng râu ngắn, ăn mặc kiểu văn sĩ, ánh mắt sâu kín, khiến người ta không nhìn ra tâm tư.
Diệp Dương Thu vừa gầy vừa thấp, không biết do tu luyện công pháp đặc thù hay nguyên nhân gì khác mà làn da có màu xanh rất quỷ dị, ánh mắt cũng âm hàn vô cùng, quanh người khí tức rất lạnh lẽo, sinh ra chớ gần.
Đỗ Hải Thiên và hắn cùng đi về hướng Lăng gia trấn, sau lưng là người dưới trướng. Đều là trưởng lão của Tinh Vân Các, Diệp Dương Thu phụ trách hình đường, còn Đỗ Hải Thiên phụ trách chiến đấu bên ngoài, thường xuyên mang quân dưới trướng đi giao phong với thế lực đối địch hoặc săn giết linh thú.
Nên bình thường hai phe không cùng xuất hiện, nhưng nếu người dưới trướng Đỗ Hải Thiên phạm lỗi, Diệp Dương Thu vẫn có quyền trừng phạt.
Là trưởng lão chấp chưởng hình đường, Diệp Dương Thu nổi tiếng là người bất cận nhân tình, người dưới trướng các đại trưởng lão nếu mà phạm lỗi rơi vào tay hắn thì nhất định cũng sẽ bị theo lẽ công bằng mà xử trí, tuyệt không để mặt mũi cho kẻ nào, ngay cả hai phó các chủ cũng vậy.
Vì vậy, tên tuổi Diệp Dương Thu truyền xa, võ giả trong các đều e ngại hắn, sợ phạm sai lầm mà rơi vào tay hắn.
“Diệp trưởng lão, chuyện Lăng gia phản bội, người định xử trí thế nào?” Đỗ Hải Thiên hỏi.
Mấy hôm trước, Phùng gia chủ Phùng Tân tự đến Tinh Vân Các báo tin, nói Lăng gia tư thông với Toái Băng Phủ mưu đồ quặng đỏ Thiên Lang sơn, khiến người Phùng gia, Cao gia gần như bị giết hoàn toàn, ngay cả Lưu Duyên cũng sống chết không rõ. Phùng Tân còn trình lên một lá thư nói là thư qua lại giữa Lăng Thừa Nghiệp và Toái Băng Phủ, do Phùng Dật lấy được từ xác một người, để cho Tinh Vân Các nghiêm trị Lăng gia.
Thư kia trình lên ngoài chữ kí tay của trưởng lão Nhan Đức Vũ, còn có con dấu của Toái Băng Phủ.
Diệp Dương Thu đã kiểm tra, khẳng định con dấu kia đúng là của Toái Băng Phủ, trong lòng khiếp sợ, vội dẫn người tới Lăng gia trấn.
Đang lo tìm không ra cớ đối phó Lăng gia, Đỗ Hải Thiên nghe thấy việc này, lấy lí do đường muội đang ở Lăng gia, chạy theo Diệp Dương Thu, nói muốn trợ giúp Diệp Dương Thu trấn áp Lăng gia.
“Lăng gia có phản bội hay không tạm thời vẫn chưa thể kết luận, việc này cần phải xác minh lại đã.” Diệp Dương Thu sắc mặt âm trầm, giọng lạnh lùng: “Nếu đó là đúng, tất cả những kẻ có liên quan đều phải chết!”
Dừng một chút, hắn thêm: “Việc này nếu muội muội và cháu của ngươi cũng có biết chuyện, hừ, thì cũng phải xử lý luôn!”
Đỗ Hải Thiên lạnh người, gượng cười vội nói: “Diệp trưởng lão đừng lo, muội muội và cháu ta gần đây không hợp với Lăng Thừa Nghiệp, tuyệt không thể nào biết chuyện này, điểm này kính xin Diệp trưởng lão nhất định phải kiểm tra rõ ràng, đừng nghi oan cho chúng nó.”
“Ta sẽ biết thôi.” Diệp Dương Thu hờ hững.
Đỗ Hải Thiên nhíu mày, nhìn về phía nhà tổ Lăng gia.
Trên đường hắn được tin Đỗ Phi trọng thương, lúc ấy hắn đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải bắt Lăng gia trả giá thật lớn, khiến cho Lăng Thừa Nghiệp và Lăng gia trấn triệt để bị xóa tên!
Đại viện Lăng gia.
Hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, cùng ba tộc lão đi ra nghênh đón trưởng lão Tinh Vân Các.
Tộc nhân Lăng gia tụ tập khá đông, biết tin Diệp Dương Thu đến ai cũng thấp thỏm lo âu, không biết vì sao hắn lại đến Lăng gia trấn.
Trái lại bọn Đỗ Kiều Lan mừng rỡ không thôi, trong lòng vô cùng kích động, thầm nghĩ: “Ngay cả Diệp Dương Thu cũng mời tới được? Ha, lần này Lăng gia các ngươi chết chắc!”
Tần Liệt núp trong đám người, thấy tình thế này cũng kinh ngạc.
“Hình đường trưởng lão cũng tới, chỉ là Lăng Huyên Huyên đả thương người, đâu có đáng động can qua lớn như vậy? Không phải, chắc chắn có nguyên nhân khác…”
Hắn nhớ tới ở chuyện ở Thiên Lang sơn, nhớ tới những phân tích của Lăng Phong và Lăng Ngữ Thi, dần nghĩ ra manh mối.
“Ồ?”
Trong khi đang chăm chú suy nghĩ, hắn bỗng phát giác có một ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
Quay sang nhìn, đó là Lăng Huyên Huyên…
Lăng Huyên Huyên đứng sau lưng Lăng Thừa Nghiệp, bên trái Lăng Ngữ Thi, nhìn thấy hắn rất rõ.
Ánh mắt nàng rất phức tạp, vừa kinh dị, vừa ngạc nhiên, vừa cảm xúc, hoàn toàn khác với ánh mắt khinh thường trước kia, khiến Tần Liệt cũng hoảng, không biết chuyện gì xảy ra.
“Tên đần kia…có phải là đang suy nghĩ không? Ánh mắt hắn thanh tịnh sáng ngời, không lẽ mình hoa mắt?” Lăng Huyên Huyên nhìn Tần Liệt chăm chú, “Tại sao tỷ tỷ và bọn Lăng Hâm lại bảo vệ hắn? Lần này ra ngoài rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Nàng bối rối, nhận ra mình không hiểu được Tần Liệt, không biết kẻ ngu si mới là Tần Liệt, hay là kẻ có đôi mắt sáng ngời kia mới là Tần Liệt…
“Hoan nghênh Diệp trưởng lão, Đỗ trưởng lão đại giá Lăng gia!”
Tiếng Lăng Thừa Nghiệp hô to làm nàng tỉnh lại. Lăng Huyên Huyên nhìn Đỗ Hải Thiên, và hình dáng tàn khốc âm trầm của Diệp Dương Thu, trong lòng hối hận, lẽ ra không nên nặng tay với Đỗ Phi, sẽ không làm cho gia tộc gặp phải nguy nan.
“Ca!”
“Cậu!”
Đỗ Kiều Lan, Đỗ Hằng, Đỗ Phi thấy Đỗ Hải Thiên, vội vui vẻ kêu lên, Đỗ Phi nằm trên cáng mắt đỏ bừng, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Đỗ Hải Thiên nhìn bộ dáng thê thảm của Đỗ Phi, da mặt run rẩy, nhìn ba người Đỗ Kiều Lan khẽ gật, dùng ánh mắt ý bảo tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, giúp bọn họ giải hận.
Một võ giả bên cạnh hắn đi tới chỗ Đỗ Kiều Lan, thấp giọng nói mấy câu, làm Đỗ Kiều Lan mừng rỡ, nhìn Lăng Thừa Nghiệp, ánh mắt đầy khoái chí.
“Kính xin mời hai vị trưởng lão vào phòng rồi nói.” Lăng Thừa Nghiệp hơi khom người.
Đỗ Hải Thiên khoát tay, lạnh nhạt: “Không cần, cứ nói ngay ở đây, hừ, lá gan các ngươi thật là lớn, dám làm ra chuyện này, còn dám ở lại Lăng gia trấn? Sao không trốn tới Toái Băng Phủ luôn? Có phải Toái Băng Phủ chỉ là lợi dụng các ngươi, chứ không thật tâm muốn nhận Lăng gia hay không?”
Người Lăng gia ai cũng biến sắc, run như cầy sấy.
Quan hệ với Toái Băng Phủ ư, đây là chuyện diệt tộc, bọn họ sao có thể không hoảng sợ?
“Không hiểu Đỗ trưởng lão nói vậy là có ý gì?” Lăng Thừa Nghiệp mặt tái nhợt, giọng run run, nhìn Diệp Dương Thu: “Lăng gia chưa bao giờ lui tới với Toái Băng Phủ! Kính xin hai vị trưởng lão minh giám!”
“Còn muốn nói láo!” Đỗ Hải Thiên quát, “Phùng Tân đã trình lên thư từ qua lại giữa ngươi và trưởng lão Nhan Đức Vũ của Toái Băng Phủ, ngươi còn lời gì muốn nói?”
“Cho hắn xem!” Diệp Dương Thu lạnh lùng, phất phất tay.
Một người dưới trướng hắn lập tức tới chỗ Lăng Thừa Nghiệp, đưa lá thư cho ông ta.
Lăng Thừa Nghiệp tiếp lấy thư, hai tay run bần bật, nhìn nét chữ trên thư cực giống chữ mình, lại nhìn con dấu của Toái Băng Phủ, nhìn chữ viết đáp lại của Nhan Đức Vũ…
Lăng Thừa Nghiệp như rơi vào hầm băng, thực không dám tin vào hai mắt mình, nhìn mãi nửa ngày, mới khàn khàn nói: “Ta không biết người nào của Toái Băng Phủ hết! Đây hoàn toàn là oan uổng! Ta không biết chuyện gì hết!”
“Kẻ phản bội Tinh Vân Các chính là Phùng gia, chứ không phải Lăng gia chúng ta!” Lăng Ngữ Thi đi ra, đứng cạnh cha, kích động nói: “Phùng gia đã sớm đầu phục Toái Băng Phủ, đây chính là Phùng Dật chính miệng nói, Phùng gia vì ở Thiên Lang sơn có Viêm Dương ngọc, nên mới tính kế với Toái Băng Phủ, thiếu chút nữa là một lượt giết sạch chúng ta, chuyện này có Lưu Duyên làm chứng, kính xin Diệp trưởng lão xem lại!”
“Lưu Duyên là người của ta, đến giờ vẫn còn chưa trở về Tinh Vân Các, theo lời Phùng Tân nói thì Lưu Duyên sợ là dữ nhiều lành ít rồi!” Diệp Dương Thu sửng sốt, rồi nói: “Ngươi nói cho ta nghe, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Lăng Ngữ Thi liền kể lại mọi chuyện, hoàn toàn trái ngược với mọi lời kể của Phùng Tân. Phùng Tân lại trình lên được thư có chữ kí của Nhan Đức Vũ, Lăng gia không có cái gì chứng minh, nhưng Lăng Ngữ Thi lại nhắc tới tên Lưu Duyên, cái tên này khiến Diệp Dương Thu phải suy nghĩ lại.
“Sự tình là thế này...”
“Tần Liệt biết quỷ kế của Phùng gia, nên sớm thông báo cho chúng ta…”
“Lúc Phùng gia vây đánh, Tần Liệt dẫn đầu giết chết Phùng Luân, sau đó là Phùng Kiệt, rồi bức Phùng Dật bỏ chạy…”
“Tần Liệt chữa cho linh khí lục giác thuẫn của Lưu Duyên…”
“Tần Liệt chỉ đường cho chúng ta…”
“Cuối cùng, Tần Liệt lấy pho tượng ra, nên ma lang vương mới tha cho chúng ta, ngược lại đuổi giết người Toái Băng Phủ, làm cho Toái Băng Phủ tổn thất thảm trọng, khiến Nhan Đức Vũ phải hoảng hốt chạy trốn…”
“…”
Trong lời kể của nàng, cái tên xuất hiện nhiều nhất là Tần Liệt, mỗi câu lại Tần Liệt, một câu lại Tần Liệt, người Lăng gia và võ giả Tinh Vân Các nghe chuyện đều kinh hãi, không thể nào tưởng tượng được.
Huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp vốn đã sớm đoàn ra Tần Liệt bất phàm, nghe thế đều kích động, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy như có dòng điện chảy trong người, vô cùng phấn chấn.
Lăng Huyên Huyên ngốc như gà gỗ, đầu óc trống rỗng, như đang nghe truyện thần thoại.
Nàng vội quay đầu nhìn Tần Liệt, nhưng hắn đã biến mất.
Bình luận facebook