• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full List truyện vkook (4 Viewers)

  • Chap 5

Cậu ngồi bật dậy giữa đêm, mồ hôi nhễ nhại vương trên gương mặt đáng yêu của cậu. Nhìn về phía đồng hồ, chỉ mới 2 giờ sáng. Hôm nay, cậu lại mơ thấy ngày hôm ấy, cái ngày mà cậu lạnh lùng buông tay anh.




Kể từ ngày ra đi, thâm tâm Jungkook không ngày nào yên ổn. Cậu như bị ám ảnh bởi gương mặt của anh lúc đấy, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng ê chề pha lẫn chút đau đớn của người con trai tỏa sáng tựa ánh nắng kia. Cậu còn nhớ, nhớ rất rõ ánh mắt Taehyung nhìn cậu như cầu mong điều cậu nói không phải sự thật. Cậu còn nhớ bàn tay anh chảy máu thành dòng ngay bên cạnh cậu. Cậu cũng còn nhớ như in trong đầu câu nói của anh:




- Jeon Jungkook, ngày 23-07-2015, tôi, Kim Tae Hyung, hận em suốt đời.




Cậu đã rất cố gắng hoàn thành vở kịch chính tay mình dựng nên, và nó thành công mỹ mãn, như mong muốn của cậu (!?). Nhưng trong cái khoảnh khắc bóng lưng anh rời đi ấy, cậu lại muốn đưa tay giữ anh lại về phía mình, muốn tham lam ôm lấy thân hình thân quen trước mặt. Cậu đã dằn lòng, đã kiềm chế để không bật ra tiếng khóc nức nở đang dâng trào trong cổ họng. Nhưng mọi thứ đã đi quá giới hạn của nó rồi.




Cố thiếp đi trong đêm, Jungkook trằn trọc mãi ở trên giường. Cậu cố an ủi bản thân:




- Mày không được như vậy Jungkook à, phải quên anh ta đi. Đã 3 năm rồi, tình cảm ấy không còn dành cho mày nữa đâu. Phải mạnh mẽ lên, phải sống thật tốt, không được quá mềm yếu như thế này ...






Nhưng dứt câu, nước mắt cậu lại tuôn ra thành dòng, làm ướt đẫm cả một mảng gối. Jungkook cắn chặt tấm chăn, không để bật ra thành tiếng khóc. Cậu rất nhớ Kim Tae Hyung, thật sự rất nhớ. Những tấm hình xem trên mạng, những show ca nhạc có anh tham gia, cả những chuyến bay của anh cậu đều xem không thiếu một chi tiết. Nhưng những thứ ấy đều không đủ, không đủ để vơi bớt đi nỗi nhớ anh đến nghẹn ngào này! Jeon Jungkook cậu thật sự rất nhớ anh, nhớ giọng nói trầm ấm của anh đánh thức cậu dậy vào buổi sớm, nhớ bàn tay anh ấm nóng nắm lấy bàn tay cậu mỗi khi trời trở lạnh, nhớ những cái ôm xiết nhẹ anh dành cho cậu mỗi khi hai người ở cạnh nhau. Cậu nhớ cả gương mặt anh, cả mái tóc, đôi mắt, hơi ấm thân thuộc kia, và hơn thế, cậu nhớ đôi môi ấy! Và thế là trong nỗi nhớ khôn xiết ấy, cậu quyết định đến gặp anh.




Nhìn anh trên sân thượng rít từng hơi thuốc như vậy, cậu quả không cam lòng. Kim Tae Hyung sao lại gầy đến như vậy, lại còn tập tành hút thuốc. Anh không hề nhận ra sự hiện diện của cậu, vì Jungkook nấp sau cái thùng gỗ to to đằng xa hướng về phía anh. Tuy vậy, linh cảm cho cậu biết rằng, Taehyung sẽ lên đây. Nhìn anh, cậu chỉ muốn hét lên cho thỏa nỗi mong nhớ, chỉ muốn chạy đến mà ôm lấy anh, tham lam muốn tìm lại hơi ấm ngày xưa. Nhưng không, cậu không thể, vì anh, cậu không thể. Sh*t! Tại sao cuộc đời lại trớ trêu đến như vậy, khiến cậu không thể quay trở về bên anh? Trong lúc ấy, cậu chỉ biết thở dài, những giọt nước mắt mỏng manh như pha lê lại rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp.




Đi về nhà mình với tâm trạng không mấy tốt đẹp, với hàng tá đồ ngụy trang trên người để không ai nhận ra mình, cậu cố từng bước từng bước một đi trên con đường lạnh giá những ngày đầu đông. Từng đợt gió lạnh kéo đến như đập vào thân hình yếu đuối kia, khiến chủ nhân của nó cũng không ngừng chao đảo. Ai nấy đều tránh xa người thanh niên kì lạ ấy ra vì nghĩ cậu là một tên biến thái.




Đột nhiên, trái tim cậu đau nhói hẳn lên. Jungkook khẽ kêu lên một tiếng, rồi ngã khuỵu xuống mặt đường. Mọi thứ xung quanh cậu như chìm vào bóng tối đen kịt kia. Cậu vô thức rơi vào trạng thái bất tỉnh, chỉ biết trước khi mất dần ý thức, cậu nghe loáng thoáng bên tai giọng nói quen thuộc của ai đó:




- Jungkook, Jungkook, em tỉnh dậy đi!




●●●●●●●●●●●●●●●●




Đọc rồi cho author Taetae này ý kiến đi các cậu.




Chẳng ai cho ý kiến làm mình thấy nản quá :(
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom