Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: 49: Cửa Hàng Tiện Lợi 2
Dù đang mặc quần áo thường ngày nhưng động tác múa của cô vẫn toát lên sự thanh thoát thướt tha, nhịp điệu tinh tế trên từng đầu ngón tay tựa như u lan ẩn dật, lập tức kéo người xem vào khung cảnh cổ phong đầy ý vị...!
Cô chỉ biểu diễn một động tác múa xoay vòng rất ngắn cũng có thể để lại dư vị kéo dài trong cảm nhận của mỗi người, thậm chí còn không nỡ rời đi.
Ban lãnh đạo lập tức có hứng thú với câu chuyện của cô, họ hỏi rất nhiều điều liên quan đến việc tập múa, Ôn Từ vừa giải đáp thắc mắc của ban lãnh đạo vừa tranh thủ giới thiệu hoàn cảnh gia đình của mình, cô không cố tình tỏ vẻ thảm hại, cũng không giả bộ rằng mình rất đáng thương.
Suốt quá trình đều thể hiện vô cùng đúng mực, rất có tôn nghiêm.
Khi cô quay lại chỗ ngồi thì nghe thấy tiếng bàn tán rì rầm của mấy cô gái gần đó: "Cũng đã đến tận đây rồi, còn giả vờ cái quái gì chứ?"
"Đúng vậy! Nhìn cái vẻ thanh cao đó mà ngứa cả mắt."
Ôn Từ không thèm so đo với họ.
Cô biết, cho dù mình giả vờ dũng cảm đến mức nào, nhưng kể từ giây phút cô đứng trên sân khấu là sự hèn mọn này đã được định sẵn.
Nhưng ngay cả khi bản thân có hèn mọn như thế thì cô cũng muốn giành giật lấy một chút xíu tôn nghiêm trong sự hèn mọn này.
Năm giờ chiều, cuối cùng cũng kết thúc cái gọi là cuộc bỏ phiếu này.
Kết quả như thế nào thì còn phải đợi một thời gian nữa mới được công bố, Ôn Từ đeo cặp sách, vội vàng rời khỏi phòng họp, chạy một mạch tới căn cứ của Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma.
Nhưng không ngờ bọn họ đã gạch tên của cô ra khỏi câu lạc bộ.
Lâm Vũ gọi một cô gái khác đến từ Câu lạc bộ Nhảy đường phố, lúc này đang nhiệt tình thể hiện điệu nhảy jazz nóng bỏng của mình, cô ta vừa nhảy vừa tương tác thân mật với mấy chàng trai, trong đó có tay bass - Lâm Vũ.
Phó Tư Bạch không tham gia, anh dựa lưng vào thân cây, ánh mắt uể oải lười biếng, giữa hai đầu ngón tay có một điếu thuốc đã cháy gần hết.
Cô gái nhảy múa lắc lư cơ thể đến trước mặt Phó Tư Bạch, cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của anh, ý đồ đưa ra những tương tác thân mật.
Nhưng Phó Tư Bạch lại làm như không nhìn thấy cô ta, ánh mắt lạnh nhạt, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Lâm Vũ nhìn thấy Ôn Từ đi tới thì cố tình dùng bass tấu lên một giai điệu cao vút: "Tiểu công chúa, chúng tôi đổi người rồi, cô không cần giấu giấu giếm giếm nữa, có thể thoải mái đi về bên đội của Hứa Gia Lịch rồi."
Ôn Từ biết thời gian gần đây trên diễn đàn có tin đồn về cô và Hứa Gia Lịch, chỉ không ngờ là bọn họ lại tin: "Bây giờ các anh lại bảo đổi người? Nhưng chúng ta đã tập lâu lắm rồi mà."
"Tập lâu lắm sao? Hình như tất cả các buổi diễn tập từ trước đến nay...!cô chỉ đến đúng một lần."
"Đúng là tôi chỉ đến một lần, nhưng trong khoảng thời gian đó tôi vẫn luôn chăm chỉ luyện tập một mình, chỉ là vì bận nhiều việc thôi..."
Phó Tư Bạch khoác tay lên vai cô gái kia, đầu ngón tay búng tàn thuốc, mất kiên nhẫn ngắt lời cô: "Bên cạnh ông đây không thiếu phụ nữ, em cũng không cần chân trong chân ngoài, miễn cưỡng chính mình."
Cuối cùng Ôn Từ cũng chẳng thèm giải thích nữa, khẽ gật đầu, sau đó hùng hổ quay người rời đi.
Cô gái đứng cạnh Phó Tư Bạch được sủng mà kinh, định đưa tay ôm lấy Phó Tư Bạch, nhưng anh lại tỏ ra cáu kỉnh, thẳng thừng đẩy cô ta ra.
Cô ta nũng nịu gọi một tiếng: "Anh Phó."
"Ra chỗ khác."
Phó Tư Bạch dựa lưng vào thân cây dập tắt đầu thuốc lá, sắc mặt nặng nề đến đáng sợ.
.
Cô chỉ biểu diễn một động tác múa xoay vòng rất ngắn cũng có thể để lại dư vị kéo dài trong cảm nhận của mỗi người, thậm chí còn không nỡ rời đi.
Ban lãnh đạo lập tức có hứng thú với câu chuyện của cô, họ hỏi rất nhiều điều liên quan đến việc tập múa, Ôn Từ vừa giải đáp thắc mắc của ban lãnh đạo vừa tranh thủ giới thiệu hoàn cảnh gia đình của mình, cô không cố tình tỏ vẻ thảm hại, cũng không giả bộ rằng mình rất đáng thương.
Suốt quá trình đều thể hiện vô cùng đúng mực, rất có tôn nghiêm.
Khi cô quay lại chỗ ngồi thì nghe thấy tiếng bàn tán rì rầm của mấy cô gái gần đó: "Cũng đã đến tận đây rồi, còn giả vờ cái quái gì chứ?"
"Đúng vậy! Nhìn cái vẻ thanh cao đó mà ngứa cả mắt."
Ôn Từ không thèm so đo với họ.
Cô biết, cho dù mình giả vờ dũng cảm đến mức nào, nhưng kể từ giây phút cô đứng trên sân khấu là sự hèn mọn này đã được định sẵn.
Nhưng ngay cả khi bản thân có hèn mọn như thế thì cô cũng muốn giành giật lấy một chút xíu tôn nghiêm trong sự hèn mọn này.
Năm giờ chiều, cuối cùng cũng kết thúc cái gọi là cuộc bỏ phiếu này.
Kết quả như thế nào thì còn phải đợi một thời gian nữa mới được công bố, Ôn Từ đeo cặp sách, vội vàng rời khỏi phòng họp, chạy một mạch tới căn cứ của Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma.
Nhưng không ngờ bọn họ đã gạch tên của cô ra khỏi câu lạc bộ.
Lâm Vũ gọi một cô gái khác đến từ Câu lạc bộ Nhảy đường phố, lúc này đang nhiệt tình thể hiện điệu nhảy jazz nóng bỏng của mình, cô ta vừa nhảy vừa tương tác thân mật với mấy chàng trai, trong đó có tay bass - Lâm Vũ.
Phó Tư Bạch không tham gia, anh dựa lưng vào thân cây, ánh mắt uể oải lười biếng, giữa hai đầu ngón tay có một điếu thuốc đã cháy gần hết.
Cô gái nhảy múa lắc lư cơ thể đến trước mặt Phó Tư Bạch, cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của anh, ý đồ đưa ra những tương tác thân mật.
Nhưng Phó Tư Bạch lại làm như không nhìn thấy cô ta, ánh mắt lạnh nhạt, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Lâm Vũ nhìn thấy Ôn Từ đi tới thì cố tình dùng bass tấu lên một giai điệu cao vút: "Tiểu công chúa, chúng tôi đổi người rồi, cô không cần giấu giấu giếm giếm nữa, có thể thoải mái đi về bên đội của Hứa Gia Lịch rồi."
Ôn Từ biết thời gian gần đây trên diễn đàn có tin đồn về cô và Hứa Gia Lịch, chỉ không ngờ là bọn họ lại tin: "Bây giờ các anh lại bảo đổi người? Nhưng chúng ta đã tập lâu lắm rồi mà."
"Tập lâu lắm sao? Hình như tất cả các buổi diễn tập từ trước đến nay...!cô chỉ đến đúng một lần."
"Đúng là tôi chỉ đến một lần, nhưng trong khoảng thời gian đó tôi vẫn luôn chăm chỉ luyện tập một mình, chỉ là vì bận nhiều việc thôi..."
Phó Tư Bạch khoác tay lên vai cô gái kia, đầu ngón tay búng tàn thuốc, mất kiên nhẫn ngắt lời cô: "Bên cạnh ông đây không thiếu phụ nữ, em cũng không cần chân trong chân ngoài, miễn cưỡng chính mình."
Cuối cùng Ôn Từ cũng chẳng thèm giải thích nữa, khẽ gật đầu, sau đó hùng hổ quay người rời đi.
Cô gái đứng cạnh Phó Tư Bạch được sủng mà kinh, định đưa tay ôm lấy Phó Tư Bạch, nhưng anh lại tỏ ra cáu kỉnh, thẳng thừng đẩy cô ta ra.
Cô ta nũng nịu gọi một tiếng: "Anh Phó."
"Ra chỗ khác."
Phó Tư Bạch dựa lưng vào thân cây dập tắt đầu thuốc lá, sắc mặt nặng nề đến đáng sợ.
.
Bình luận facebook