Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: 64: Băng Cá Nhân 4
Ôn Từ lấy chìa khóa mở cửa, đi vào mở đèn pha trên đỉnh đầu, cả sân vận động lập tức bừng sáng.
Mạc Nhiễm mừng rỡ nói: "Được đấy Ôn Từ, thế mà cậu lại có thể nghĩ đến nơi này! Biểu diễn ở đây còn đỉnh hơn cả hội trường lớn nữa đó, cảm giác cứ như mở concert âm nhạc vậy."
Đoàn Phi Dương cũng không khỏi cảm thán nói: "Một điều đỉnh hơn chính là...!thế mà cô còn lấy được cả chìa khóa, lão già quản lý sân vận động vỏ sò hung dữ lắm đấy, sao cô lấy được chìa khóa vậy? Ăn trộm à?"
"Không phải." Ôn Từ nói: "Ông Lưu giữ chìa khóa của sân vận động thích nghe côn khúc, hồi bé tôi đã từng được mẹ dạy cho một đoạn kinh mộng trong "Mẫu Đơn Đình", tùy tiện hát mấy câu, ông cụ cao hứng nên đã đưa chìa khóa cho tôi."
"Oa! Cô còn biết hát nữa à?"
"Một chút thôi."
"Mười hạng mục toàn năng của mấy người làm nghệ thuật các cô!"
"Đúng là thâm tàng bất lộ."
*深藏不露 - thâm tàng bất lộ: chỉ những người che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người.
"Bảo cô biểu diễn múa cột, bây giờ tôi thật sự cảm thấy có lỗi rồi, là chúng tôi không xứng."
Mấy người nhao nhao giơ ngón tay cái về phía Ôn Từ, đương nhiên, ngoại trừ Phó Tư Bạch ra.
Anh cầm cây đàn guitar đứng dựa lưng vào tường, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Rất tự hào.
Lâm Vũ và Đoàn Phi Dương nhanh chóng bắt tay vào bố trí hội trường.
Vừa hay trong sân vận động có mấy thanh xà đôi và xà đơn, dùng chúng làm đạo cụ múa cột thì không còn gì thích hợp hơn, cho nên mấy người họ quyết định thiết kế bối cảnh chính của ban nhạc ở nơi này.
Giá trống và bàn phím được cắm điện, âm thanh vang dội, dùng sân vận động này làm nơi tổ chức buổi biểu diễn cho ban nhạc quả là không còn gì phải bàn cãi, cảm giác giống hệt như một concert quy mô nhỏ.
Nếu Ôn Từ đã muốn múa mở màn thì cũng phải cầm quần áo do Mạc Nhiễm đưa tới, vào hậu trường thay đồ để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Hành lang hậu trường vắng vẻ, ánh đèn màu trắng thi thoảng lại lóe lên, cảm giác hơi đáng sợ.
Cô đi dạo một vòng ngoài hành lang cũng không tìm thấy chỗ nào thích hợp để thay quần áo, xung quanh chỉ có đúng một phòng chứa đồ đơn sơ, ngay cả cửa cũng không có, bên ngoài chỉ có mỗi tấm rèm cửa bay phất phơ trong gió.
Ôn Từ định vào nhà vệ sinh nữ thay, nhưng lại sợ làm bẩn quần áo của Mạc Nhiễm, nên cô chỉ có thể cầm quần áo đi tới gian phòng chứa đồ kia.
Nhưng không ngờ vừa bước vào đã đụng phải Phó Tư Bạch đang để trần nửa người trên.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ bắp ở nửa người trên vô cùng thanh thoát, cơ bụng như miếng socola sáu múi hoàn mỹ, đường cong nhân ngư kéo thẳng xuống dưới, gợi cảm vô cùng.
Hiển nhiên là anh cũng tới đây để thay quần áo.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
Phó Tư Bạch cũng giật mình sửng sốt một hồi, tay đang đặt trên thắt lưng cũng khựng lại.
"..."
Hai má Ôn Từ lập tức ửng hồng, hô hấp thoáng chậm lại.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình như vậy, khóe mắt Phó Tư Bạch lại khẽ nhếch lên, bật cười khe khẽ...!
"Đẹp đến vậy sao?".
Mạc Nhiễm mừng rỡ nói: "Được đấy Ôn Từ, thế mà cậu lại có thể nghĩ đến nơi này! Biểu diễn ở đây còn đỉnh hơn cả hội trường lớn nữa đó, cảm giác cứ như mở concert âm nhạc vậy."
Đoàn Phi Dương cũng không khỏi cảm thán nói: "Một điều đỉnh hơn chính là...!thế mà cô còn lấy được cả chìa khóa, lão già quản lý sân vận động vỏ sò hung dữ lắm đấy, sao cô lấy được chìa khóa vậy? Ăn trộm à?"
"Không phải." Ôn Từ nói: "Ông Lưu giữ chìa khóa của sân vận động thích nghe côn khúc, hồi bé tôi đã từng được mẹ dạy cho một đoạn kinh mộng trong "Mẫu Đơn Đình", tùy tiện hát mấy câu, ông cụ cao hứng nên đã đưa chìa khóa cho tôi."
"Oa! Cô còn biết hát nữa à?"
"Một chút thôi."
"Mười hạng mục toàn năng của mấy người làm nghệ thuật các cô!"
"Đúng là thâm tàng bất lộ."
*深藏不露 - thâm tàng bất lộ: chỉ những người che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người.
"Bảo cô biểu diễn múa cột, bây giờ tôi thật sự cảm thấy có lỗi rồi, là chúng tôi không xứng."
Mấy người nhao nhao giơ ngón tay cái về phía Ôn Từ, đương nhiên, ngoại trừ Phó Tư Bạch ra.
Anh cầm cây đàn guitar đứng dựa lưng vào tường, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Rất tự hào.
Lâm Vũ và Đoàn Phi Dương nhanh chóng bắt tay vào bố trí hội trường.
Vừa hay trong sân vận động có mấy thanh xà đôi và xà đơn, dùng chúng làm đạo cụ múa cột thì không còn gì thích hợp hơn, cho nên mấy người họ quyết định thiết kế bối cảnh chính của ban nhạc ở nơi này.
Giá trống và bàn phím được cắm điện, âm thanh vang dội, dùng sân vận động này làm nơi tổ chức buổi biểu diễn cho ban nhạc quả là không còn gì phải bàn cãi, cảm giác giống hệt như một concert quy mô nhỏ.
Nếu Ôn Từ đã muốn múa mở màn thì cũng phải cầm quần áo do Mạc Nhiễm đưa tới, vào hậu trường thay đồ để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Hành lang hậu trường vắng vẻ, ánh đèn màu trắng thi thoảng lại lóe lên, cảm giác hơi đáng sợ.
Cô đi dạo một vòng ngoài hành lang cũng không tìm thấy chỗ nào thích hợp để thay quần áo, xung quanh chỉ có đúng một phòng chứa đồ đơn sơ, ngay cả cửa cũng không có, bên ngoài chỉ có mỗi tấm rèm cửa bay phất phơ trong gió.
Ôn Từ định vào nhà vệ sinh nữ thay, nhưng lại sợ làm bẩn quần áo của Mạc Nhiễm, nên cô chỉ có thể cầm quần áo đi tới gian phòng chứa đồ kia.
Nhưng không ngờ vừa bước vào đã đụng phải Phó Tư Bạch đang để trần nửa người trên.
Người đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ bắp ở nửa người trên vô cùng thanh thoát, cơ bụng như miếng socola sáu múi hoàn mỹ, đường cong nhân ngư kéo thẳng xuống dưới, gợi cảm vô cùng.
Hiển nhiên là anh cũng tới đây để thay quần áo.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
Phó Tư Bạch cũng giật mình sửng sốt một hồi, tay đang đặt trên thắt lưng cũng khựng lại.
"..."
Hai má Ôn Từ lập tức ửng hồng, hô hấp thoáng chậm lại.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình như vậy, khóe mắt Phó Tư Bạch lại khẽ nhếch lên, bật cười khe khẽ...!
"Đẹp đến vậy sao?".
Bình luận facebook