Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: 79: Canh Ba 3
Ôn Từ nhìn vẻ mặt thích thú của anh lúc này, hoàn toàn không có vẻ gì gọi là uất ức vì bị người ta lừa, ngược lại còn như...!ăn phải mật.
Cô chỉ nghĩ anh tỏ thái độ như vậy là vì anh căn bản không để tâm đến số tiền này.
"Thế nên...!ngày mai đi cùng tôi nhé?"
Ôn Từ đau lòng nhìn chiếc máy ảnh theo phong cách retro này, thật sự trong lòng cũng là yêu thích mãi không thôi: "Trùng hợp là chiếc này giống với chiếc của tôi trước đây, thế thì để tôi đi với anh một chuyến."
Phó Tư Bạch hơi mím môi lại.
Ở đâu ra mà có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, tất cả mọi thứ nhìn có vẻ không chê vào đâu được, nhưng thật ra đều là tình yêu thầm kín mà anh tỉ mỉ chuẩn bị suốt mấy năm trời.
Uống nước có vị chanh cô thích, cặp sách mua cùng thương hiệu với cô, học cách buộc dây giày giống cô, nhặt dây buộc tóc cô bỏ đi, hay việc mua máy ảnh cùng hãng cùng loại với cô...
Tất cả đều là những bí mật ẩn giấu trong suốt quãng thời gian dài, không một ai biết đến.
Ngày hôm sau, Ôn Từ và Phó Tư Bạch cùng đi đến Thành phố Số để mua lens máy ảnh.
Quản lý đã chờ sẵn trong cửa hàng, ông ấy còn cố tình chọn ra mấy loại lens chụp ảnh chân dung tốt nhất cho Phó Tư Bạch lựa chọn.
Trước kia hầu như Phó Tư Bạch mua đồ đều không bao giờ lựa chọn, người ta bày cái gì ra là anh lấy hết, nhưng lần này có Ôn Từ đi cùng nên hai người lượn đi lượn lại, chọn lựa kỹ càng, cẩn thận điều chỉnh thông số của mỗi ống lens rồi chụp thử.
Quản lý nuốt nước bọt, trong lòng mơ hồ thấy hơi lo lắng.
Xem ra là gặp phải người lành nghề rồi.
Phó Tư Bạch cầm máy ảnh, chụp một tấm ảnh đầu to cho cô, Ôn Từ nhìn một cái, sau đó vừa ghét bỏ vừa đau lòng nói: "Một chiếc máy ảnh đắt như vậy mà bị anh chụp ra thành phẩm không khác gì cái máy đểu!"
Anh cúi đầu nhìn ảnh, cô gái trong ảnh gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo có hồn, xinh đẹp động lòng người: "Tôi thấy đẹp mà."
Ôn Từ cầm chiếc máy ảnh, ke góc chụp mấy tấm, sau đó cúi đầu mở ra xem.
Người đàn ông này rất ăn ảnh, tiện tay chụp một cái cũng rất ra hình ra dáng, vô cùng thích hợp làm người mẫu.
Xuất phát từ tình yêu dành cho nhiếp ảnh, Ôn Từ cất tiếng chỉ huy: "Anh ra cửa sổ, đứng dưới ánh mặt trời để tôi chụp vài tấm ngược sáng xem nào."
Phó Tư Bạch nghe lời đi đến bên cửa sổ sát đất: "Ở đây à?"
"Sang phải một chút."
"Quá rồi, sang trái một chút, được rồi, bây giờ quay góc nghiêng đối diện với ống kính, để ánh mặt trời chiếu vào nửa mặt bên kia, ánh mắt trống rỗng, góc mắt nhìn xuống logo ở bên kia."
Phó Tư Bạch kiên nhẫn mặc cho cô chỉ đạo, hoàn thành tất cả các yêu cầu cần thiết cho việc chụp ảnh của cô, quản lý và nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh thấy vậy cũng phải ngây cả người.
Từ trước đến nay ông tướng này chưa từng có tính kiên nhẫn...!tự nhiên tính tình tốt lên từ bao giờ thế?
Ôn Từ điều chỉnh các thông số, chụp ảnh thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời.
Trong ảnh, trên người anh được bao phủ bởi một quầng sáng bụi bặm, đường nét gương mặt sắc bén của anh bị bóng tối mờ mịt chia cắt, phân ra hai mảng sáng tối rõ ràng.
Bức ảnh này hoàn toàn có thể coi là nghệ thuật.
Ôn Từ cúi đầu nhìn bức ảnh đẹp đến chấn động lòng người này.
Quá là hoàn hảo luôn!
Thế mà...!thế mà lại bị chính kỹ thuật của mình làm cho hết hồn.
Phó Tư Bạch thấy cô nhìn đến xuất thần thì sải bước đi tới cúi đầu xem ảnh: "Chụp ra cái gì rồi?".
Cô chỉ nghĩ anh tỏ thái độ như vậy là vì anh căn bản không để tâm đến số tiền này.
"Thế nên...!ngày mai đi cùng tôi nhé?"
Ôn Từ đau lòng nhìn chiếc máy ảnh theo phong cách retro này, thật sự trong lòng cũng là yêu thích mãi không thôi: "Trùng hợp là chiếc này giống với chiếc của tôi trước đây, thế thì để tôi đi với anh một chuyến."
Phó Tư Bạch hơi mím môi lại.
Ở đâu ra mà có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, tất cả mọi thứ nhìn có vẻ không chê vào đâu được, nhưng thật ra đều là tình yêu thầm kín mà anh tỉ mỉ chuẩn bị suốt mấy năm trời.
Uống nước có vị chanh cô thích, cặp sách mua cùng thương hiệu với cô, học cách buộc dây giày giống cô, nhặt dây buộc tóc cô bỏ đi, hay việc mua máy ảnh cùng hãng cùng loại với cô...
Tất cả đều là những bí mật ẩn giấu trong suốt quãng thời gian dài, không một ai biết đến.
Ngày hôm sau, Ôn Từ và Phó Tư Bạch cùng đi đến Thành phố Số để mua lens máy ảnh.
Quản lý đã chờ sẵn trong cửa hàng, ông ấy còn cố tình chọn ra mấy loại lens chụp ảnh chân dung tốt nhất cho Phó Tư Bạch lựa chọn.
Trước kia hầu như Phó Tư Bạch mua đồ đều không bao giờ lựa chọn, người ta bày cái gì ra là anh lấy hết, nhưng lần này có Ôn Từ đi cùng nên hai người lượn đi lượn lại, chọn lựa kỹ càng, cẩn thận điều chỉnh thông số của mỗi ống lens rồi chụp thử.
Quản lý nuốt nước bọt, trong lòng mơ hồ thấy hơi lo lắng.
Xem ra là gặp phải người lành nghề rồi.
Phó Tư Bạch cầm máy ảnh, chụp một tấm ảnh đầu to cho cô, Ôn Từ nhìn một cái, sau đó vừa ghét bỏ vừa đau lòng nói: "Một chiếc máy ảnh đắt như vậy mà bị anh chụp ra thành phẩm không khác gì cái máy đểu!"
Anh cúi đầu nhìn ảnh, cô gái trong ảnh gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo có hồn, xinh đẹp động lòng người: "Tôi thấy đẹp mà."
Ôn Từ cầm chiếc máy ảnh, ke góc chụp mấy tấm, sau đó cúi đầu mở ra xem.
Người đàn ông này rất ăn ảnh, tiện tay chụp một cái cũng rất ra hình ra dáng, vô cùng thích hợp làm người mẫu.
Xuất phát từ tình yêu dành cho nhiếp ảnh, Ôn Từ cất tiếng chỉ huy: "Anh ra cửa sổ, đứng dưới ánh mặt trời để tôi chụp vài tấm ngược sáng xem nào."
Phó Tư Bạch nghe lời đi đến bên cửa sổ sát đất: "Ở đây à?"
"Sang phải một chút."
"Quá rồi, sang trái một chút, được rồi, bây giờ quay góc nghiêng đối diện với ống kính, để ánh mặt trời chiếu vào nửa mặt bên kia, ánh mắt trống rỗng, góc mắt nhìn xuống logo ở bên kia."
Phó Tư Bạch kiên nhẫn mặc cho cô chỉ đạo, hoàn thành tất cả các yêu cầu cần thiết cho việc chụp ảnh của cô, quản lý và nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh thấy vậy cũng phải ngây cả người.
Từ trước đến nay ông tướng này chưa từng có tính kiên nhẫn...!tự nhiên tính tình tốt lên từ bao giờ thế?
Ôn Từ điều chỉnh các thông số, chụp ảnh thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời.
Trong ảnh, trên người anh được bao phủ bởi một quầng sáng bụi bặm, đường nét gương mặt sắc bén của anh bị bóng tối mờ mịt chia cắt, phân ra hai mảng sáng tối rõ ràng.
Bức ảnh này hoàn toàn có thể coi là nghệ thuật.
Ôn Từ cúi đầu nhìn bức ảnh đẹp đến chấn động lòng người này.
Quá là hoàn hảo luôn!
Thế mà...!thế mà lại bị chính kỹ thuật của mình làm cho hết hồn.
Phó Tư Bạch thấy cô nhìn đến xuất thần thì sải bước đi tới cúi đầu xem ảnh: "Chụp ra cái gì rồi?".
Bình luận facebook