• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI (1 Viewer)

  • Chương 90: Càng thêm

Ăn xong Ôn Từ đi đến nhà vệ sinh để lấy nước súc miệng.



Lời của Phó Tư Bạch ngược lại thật sự đã nhắc cô, sợ hôn nên mới ăn sầu riêng..đại khái thật sự có tác dụng với anh.



Anh là người đàn ông sẽ cau mày khi đi ngang qua cửa hàng bún ốc, anh cực kì nhạy cảm với mùi vị đó.



Nhưng Ôn Từ ít nhiều gì vẫn còn mang nặng hình tượng nữ thần, cô đi vào phòng vệ sinh cố gắng súc miệng rồi còn ngậm hai viên kẹo thơm.



Sau khi ăn xong cả hai đi dạo phố dưới cơn mưa nhẹ, vừa tản bộ, vừa đi về phía cửa hàng tiện lợi.



Phó Tư Bạch trông cao lớn trong chiếc áo khoác dạ màu đen, tạo cho người ta cảm giác an toàn.



Tay anh vẫn trống rỗng như cũ, không biết có phải là đang đợi cô nắm không.



Ôn Từ do dự, không nắm tay mà duy trì một khoảng cách đủ một người đi vào với anh, vững bước đi.



“Đi đâu vậy?” Anh lên tiếng hỏi.



“Cửa hàng tiện lợi, em phải đi làm.”



Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải xin nghỉ rồi sao?”



“Trong cửa hàng vẫn chưa tìm được người thích hợp.” Ôn Từ lắc đầu, bất lực nói: “Mẹ em làm tranh cũng rất cực khổ, em có thể làm thêm ít giờ hơn nhưng vẫn muốn tự mình kiếm tiền, chứ không thể chỉ dựa vào mẹ được.”



“Em không từng nghĩ bây giờ em có bạn trai rồi?”



“Em không muốn dùng tiền của anh.”



Phó Tư Bạch nhìn người con gái bên cạnh mình.



Tóc mái của cô lấm tấm vài giọt mưa sao, đôi mắt mơ màng cụp xuống nhưng trong sáng, vô tư.



Sâu trong cô vẫn là một cô công chúa nhỏ bướng bỉnh kiêu ngạo, ai cũng không thể thay đổi được cô.



Cô đến bên cạnh anh để tìm kiếm sự bảo vệ, không phải vì tiền, chỉ vì để bảo vệ được gia đình cô…



Hai người cả đường đi không nói gì, đi đến trước cửa hàng tiện lời, Ôn Từ cầm lấy túi xách từ trong tay anh, cô vẫy vẫy tay với anh: “Phó Tư Bạch, em vào trong đây.”



“Vậy nên mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, bánh kem cũng đã ăn rồi, cơm cũng mời rồi, có phải nên chia tay rồi không.”



Ôn Từ sững người, quay đầu nhìn anh.



Anh đứng dưới cây đèn đường, đầu ngón tay xoa nhẹ vết ố của cái bật lửa, ánh mắt đấy là bóng đêm lạnh giá.



“Em không nói được, anh có thể nói thay em---chia tay đi.”



Ôn Từ nghĩ rằng anh thấy chán sẽ tự nhiên đá cô, sau đó tìm người bạn gái mới, nhưng không hề nghĩ sẽ sẽ là lí do thoái thác như vậy, nhanh như vậy.



“Phó Tư Bạch, em không muốn vứt đi khi không cần dùng nữa, cũng không phải kiểu người đó.”



Anh nhướng mắt nhìn cô với một chút hy vọng.



“Lần này hôm nay không tính, anh đừng mà nghĩ lung tung ý của em.” Ôn Từ nghiêm túc nói, “Sau này chia tay là anh nói, em sẽ không chủ động nhắc đến. Anh không muốn chơi nữa chúng ta sẽ chia tay.”



Phó Tư Bạch nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt của cô, anh cong môi cười: “Đây là em nói đấy.”



“Ừm.”



“Quy tắc trong yêu đương cũng là anh định?”



Ôn Từ suy nghĩ rồi gật đầu: “Ừm.”



“Cái gì cũng được?”



Ôn Từ hơi khựng lại rồi cô nói thêm: “Hôn..cũng được.”



Phó Tư Bạch nghe câu nói này liền bật cười: “Ôn Từ, em sẽ không cho rằng đây là yêu đương trò chơi con nít đấy chứ? Gọi tiếng anh yêu, hôn môi, là xong?”



“……”



Tim cô đập loạn xạ, và cô rất lo lắng.



Phải rồi, Phó Tư Bạch không thích cô, thứ anh muốn chẳng qua chỉ là cái đó.



Cô trốn không thoát, muốn lui cũng không thể lui.



“Quy tắc anh đặt ra, chỉ cần vệ sinh, khỏe mạnh, an toàn.” Cô đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, “Bảo đảm cái này là được.”



“Được, tối đến căn hộ Ngự Hồ, mật mã là 6 con số 6.



Phó Tư Bạch nói xong ngón tay anh ấn cái bật lửa, xoay người đi vào trong màn đêm mưa phùn.



……



Cả đêm Ôn Từ đều lo lắng không yên, đây là lần đầu tiên cô hi vọng Tiểu Lệ đến giao ca trễ.



Nhưng tối nay Tiểu Lệ lại đến rất đúng giờ.



Sau khi cô ấy vào liền nhìn quanh một vòng, cười hỏi: “Tối nay bạn trai cậu không đến đón cậu à?”



“Ừm.”



“Kiểu con trai điều kiện như thế không lâu dài liền chán ghét cậu thôi, cứ đợi mà xem.”



“Hi vọng thế.”



Tiểu Lệ thấy cô không đoái hoài đến nên hừ một tiếng không vui.



Ôn Từ bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, gió lạnh thổi qua, cô kéo chặt áo gió.



Cơn gió đầu đông ập đến, cái lạnh buốt thấu xương, mà cô lại là người cực kỳ sợ lạnh.



Ký túc xá dột tứ phía, cô đắp thêm hai lớp chăn nhưng cũng không tránh khỏi cái lạnh, sáng thức dậy hai chân cô đều lạnh buốt.



Căn hộ Ngự Hồ chắc là có máy sưởi, khăn trải giường của anh hình như cũng là nhung lông vịt rất ấm áp…



Trong lòng Ôn Từ nhất thời thả lỏng hơn nhiều.



Nhưng cô lập tức xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu.



Cái này rất không nên.



Ôn Từ đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi sáng rực ánh đèn, suy nghĩ rồi bước vào, cô đi đến quầy vệ sinh để chọn đồ an toàn.



Một loạt các hộp rực rỡ, nhiều kích cỡ và hương thơm khác nhau, còn có những cảm giác khác nhau…



Lần đầu tiên cô mới biết hóa ra có nhiều loại như vậy.



Cô không biết Phó Tư Bạch là size gì, nếu không hợp sợ rằng sẽ rất rắc rối.



Nhưng nhưng nhưng.. vì sao cô phải chủ động như vậy chứ!



Ôn Từ xoay người định đi.



Nhưng lại chợt nghĩ, không không không, không được.



Về phương diện an toàn và vệ sinh thì vẫn do mình.



Cô không thể hi vọng Phó Tư Bạch có thể tự giác bởi vì phương diện này…cô không hề hiểu gì về anh.



Ôn Từ chọn một chiếc cỡ vừa, vị chanh rồi thanh toán.



……



Ôn Từ đến căn hộ Ngự Hồ rồi, trong phòng trống rỗng không có người nhưng ánh đèn ấm áp vẫn được mở. Trong tích tắc, cơ thể lạnh lẽo của cô được bao bọc, tay chân khôi phục độ ấm.



“Phó Tư Bạch?”



Cô đi tìm một vòng trong phòng, mỗi một vòng đều ngó qua nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Phó Tư Bạch.



Anh hình như vẫn chưa về, các thiết bị thông minh có thể được điều khiển từ xa. Chắc là Phó Tư Bạch đã bật máy sưởi trước khi cô bước vào.



Ôn Từ vào nhóm chát của câu lạc bộ Đóm quỷ mới biết tối nay họ có một buổi biểu diễn, và đó là một buổi biểu diễn thương mại.



Phó Tư Bạch chắc sẽ không về nhà nhanh.



Anh không ở đây cô lại thấy được thở phào, cô đi vào nhà vệ sinh tắm rồi thay đồ ngủ tự mang theo.



Nhìn bản thân trong gương, mái tóc đen xõa tự nhiên trên vai, làn da trắng nõn của cô và hai gò má đang ửng hồng, cả khuôn mặt dù không trang điểm nhưng vẫn mang lại cảm giác tao nhã.



Bộ đồ ngủ dài màu trắng với một vài mảnh ren ở viền. Cái này mẹ mua cho cô, kiểu dáng khá ưng ý mà chất cotton cũng rất thoải mái.



Ôn Từ hiểu rõ tối nay có thể sẽ xảy ra cái gì, cô cũng biết mỗi lần Kiều Tịch Tịch đi ra ngoài ngủ đều mang theo chiếc váy ngủ ngắn gợi cảm, đây là đồ đôi của cô ấy và bạn trai.



Ôn Từ mặc đồ như cô thường mặc ở kí túc xa, không có đi trang điểm bởi vì tối nay cô càng hồi hộp nhưng không có hi vọng gì.



Cô sấy khô tóc rồi mới đi ra khỏi phòng tắm. Cô đi vòng quanh mỗi phòng một lượt mới phát hiện chỉ có căn phòng chính của Phó Tư Bạch có khăn trải giường màu xanh, còn những căn khác cơ bản đều là không có người ở.



Cô đi vào phòng ngủ chính, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phó Tư Bạch: “Em ngủ trên giường của anh, không đợi nỗi, buồn ngủ quá.”



Đợi mười mấy phút mà Phó Tư Bạch vẫn chưa trả lời cô nên cô chỉ đành coi như là anh ngầm đồng ý rồi.



Không thì sao, không thể để cô ngủ trên sô pha chứ.



Ôn Từ nằm trên giường, chui vào trong chăn ấm áp và thoải mái.



Sợi dây chuyền có hình tì hưu vẫn còn để trên tủ đầu giường, đặt y nguyên ở chỗ lúc trước khi cô rời đi, chứng tỏ lâu như vậy rồi mà Phó Tư Bạch căn bản chưa từng quay về đây.



Cô cầm mặt tì hưu lên chơi đùa một lúc.



Hình thù của con tì hưu được chạm khắc sinh động như thật, tinh xảo kì công. Mà ngọc bội đen bóng, nhẵn nhụi, có thể thấy có thể là do anh đeo nhiều năm mới có thể tạo nên một sự ấm nhuận như vậy.



Con tì hưu này nhìn bề ngoài có vẻ dữ tợn, cũng khá giống với những lúc anh không vui.



Anh thường nói tính khí Ôn Từ tệ nhưng cô lại cảm thấy Phó Tư Bạch mới là tính khí thất thường thật sự. Điều khiến anh không vui rất vô lý, khiến cô hoàn toàn không hiểu được.



Chẳng hạn như đêm nay, cô có thể nhìn thấy Phó Tư Bạch rõ ràng không vui, nhưng cô thực sự không biết tại sao anh lại không vui.



Nếu không thích cô, không muốn qua lại với cô thì lúc đầu chỉ cần từ chối không phải là xong rồi sao.



Đã đồng ý qua lại mà mặt anh nhìn đâu đâu cũng lạnh lùng như thế cô thật sự nợ anh 1,8 triệu vậy.



Rốt cuộc là ai nợ ai thế hả.



Thật sự là…khiến người ta không biết đâu mà lường.



Cơn buồn ngủ của Ôn Từ càng dâng lên, cô cũng không nghĩ lung tung nữa mà nhắm mặt chìm vào giấc ngủ.



……



Sau khi buổi biểu diễn kết thúc đã là 1 giờ rồi.



Phó Tư Bạch đi qua con đường tối với cây đàn guitar, đến căn phòng nhỏ lộn xộn ở phía sau sân khấu, anh cúi đầu đốt một điếu thuốc và lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn.



Lạc Lạc: “Em ngủ trên giường anh, không đợi nỗi nữa buồn ngủ quá.”



Chỉ với một tin nhắn như vậy đã làm Phó Tư Bạch như mất đi lí trí, không thể kiểm soát được những phản ứng nữa.



Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngủ ngoan ngoãn dễ thương như một chút cừu non của cô.



Cô ngủ trên giường của anh, cô đang đợi anh.



Lâm Vũ và Đoàn Phi Dương xách túi, uể oải đi ra khỏi phòng hậu trường, hỏi thêm: "Phó ca, cậu vẫn chưa về à?"



“Tối nay ngủ đây.”



“Ngủ đây?”



Lâm Vũ ngạc nhiên hỏi: “Ở đây không có lò sưởi, chỉ có một cái ghế sô pha mà cậu muốn ngủ ở đây hả.”



Phó Tư Bạch đã nằm lên ghế sô pha, lười biếng nhắm mắt lại, đôi chân dài không còn chỗ nào để gác nên chỉ để đại: “Lúc đi tắt đèn cho tớ.”



“Không phải chứ, cậu làm gì mà không về nhà thế?”



“Bớt nói nhảm, mau đi đi.”



Phó Tư Bạch trở nên mất kiên nhẫn vì quá mệt mỏi.



Lâm Vũ và Đoạn Phi Dương nhìn nhau cũng chỉ đành ồ ạt rời đi.



Sau khi bọn họ rời đi cả căn phòng chìm vào bóng đêm tĩnh mịch.



Phó Tư Bạch mở mắt ra nhìn lên trần nhà, có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc trong căn phòng đã rất lâu không sửa chữa.



Cô không yêu anh.



Bốn chữ này giống như một câu thần chú, có thể khiến tất cả khí thế sục sôi trong người lập tức đóng băng.



Không yêu nên Phó Tư Bạch không nỡ chạm vào cô.



Anh không thể chịu đựng một chút sỉ nhục và thống khổ của cô, cũng không thể tự tay hủy hoại đi sự tươi đẹp trong lòng cô…



Vậy không bằng giết chết anh đi.



……



7 giờ sáng tiếng chuông báo thức bài “Sông Đa Nuyp xanh” vang lên.



Ôn Từ vươn eo thon ra cho thoải mái rồi tỉnh dậy từ trong cái chăn.



Sau khi rướn người dậy cô mới ngạc nhiên khi phát hiện Phó Tư Bạch vậy mà không ở đây.



Mặt tì hưu vẫn còn ở trên tay cô, chiếc ngồi kế bên giường vẫn còn nằm y nguyên vị trí cũ.



Phó Tư Bạch cả đêm không về nhà.



Kì lạ quá.



Không phải anh chủ động nhắc để chuyện bảo cô đến căn hộ sao, vậy sao anh.



Ôn Từ tháo điện thoại di động đang sạc trên tủ đầu giường ra xem, nhưng Phó Tư Bạch không trả lời bất cứ tin nhắn gì từ cô.



Anh…đang tức giận?



Cô không nắm chắc được cũng thật sự không hiểu Phó Tư Bạch tức giận chỗ nào.



Tính khí của người đàn ông này nắng mưa thất thường.



Cô cúi đầu soạn tin nhắn rồi gửi cho Phó Tư Bạch: Tối qua anh ngủ ở đâu?



Fsb: Bên ngoài.



“……”



Như là không trả lời vậy.



Bỏ đi.



Ôn Từ cũng không thèm để tâm nữa anh yêu sao kệ anh, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì. Cô coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.



Phó Tư Bạch không thích cô, thậm chí có thể là còn hơi ghét cô, tính khí của hai người cũng luôn có vấn đề.



Trước đây cô còn đánh anh, mọi sự chán ghét anh đều thể hiện ra rõ ràng.



Đại khái bởi vì đối tượng là cô nên Phó Tư Bạch đối với “Việc giường chiếu” cũng không có hứng thú gì.



Sau khi Ôn Từ tắm xong lại đi dọn dẹp lại căn phòng và nhà vệ sinh cho sạch sẽ.



Chuẩn bị đi mới nhớ ra cái hộp bao cao su vẫn còn để trong túi cô, cô không dám mang lên lớp vì ngộ nhỡ rơi ra để bạn học thấy được thì cô trực tiếp chết quách đi.



Ôn Từ lại không nỡ vứt đi, dù sao vẫn còn chưa xé ra, rất đắt đấy.



Cô suy nghĩ rồi bỏ cái hộp và sợi dây tì hưu vào trong tủ.



10 giờ sáng là thời gian cô được nghỉ giữa tiết, cô nhận được tin nhắn của Phó Tư Bạch.



Fsb: “Không cần mỗi lần rời đi đều phải dọn dẹp sạch sẽ, vệ sinh sẽ có người đến làm.”



Ôn Từ: “Ừm.”



Cô biết kiểu căn hộ cao cấp như vậy thì các tạp vụ thật sự không khác gì mấy phục vụ khách sạn cả. Có một dịch vụ hậu cần khách sạn chuyên nghiệp, khi chủ nhân cần sẽ vào nhà để dọn dẹp và vệ sinh.



Mấy phút sau Phó Tư Bạch lại nói thêm một câu: “Ngoài ra, cái hộp trong tủ đó anh vứt rồi.”



Ôn Từ nhìn tin nhắn anh trả lời lại vẫn chưa phản ứng được.



Nhưng lại thấy anh bổ sung thêm một câu--



Fsb: “Kích cỡ em mua nhỏ rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom