Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253
Kế dẫn rắn ra khỏi hang mà ta nói với Vân ca ca là thật, là mưu kế ta và Tào Tháo đã thống nhất từ nửa năm trước, thời gian ta ấp ủ kế hoạch này còn trước đó nữa. Lúc trước sau khi biết Lưu Hiệp băng hà, chúng ta đã quy hoạch xong sách lược tấn công Giang Đông, lúc ấy mọi người đối với khả năng Lưu Bị xuất binh trợ giúp Giang Đông, chỉ lấy tư tưởng phòng thủ kiên cố làm chính. Còn ta lại nghĩ tới việc lợi dụng khả năng xuất binh của bọn họ. Bởi vậy, ta chậm rãi bày ra kế hoạch mượn cơ hội Thục binh xuất quân để Tào Tháo dẫn quân nhập Thục. Thời điểm hoàn thiện kế hoạch này cùng Tào Tháo là lúc chúng ta tấn công toàn diện Giang Đông, sau khi biết Giang Đông xuất binh đánh Quảng Lăng, đại chiến Ngô Tào vô cùng căng thẳng, tình hình vượt qua dự liệu của chúng ta, nhưng trong lúc chúng ta ở giữa lòng kẻ địch, ta phân tích cặn kẽ kế hoạch này cho Tào Tháo. Tào Tháo lúc ấy không lập tức đồng ý, mà nói phải chờ xem. Đợi chúng ta nhận được tin Thục quân có điều động, Tào Tháo cuối cùng đồng ý thực hiện kế hoạch này. Lúc ấy, ta vừa gặp lại Tào Tháo ở Sài Tang, thủy quân Giang Đông hoàn toàn bị tiêu diệt, Chu Du bị ta bắt. Lúc nhận được tin tức, Tào Tháo cau mày hỏi ta: “Tử Vân, ngươi cảm thấy Tôn Sách và Chu Du có thể quy hàng không? Tính mạng bọn họ có thể giữ lại không?”
Tào Tháo vừa mới đánh xong một trận cờ với Chu Du, Chu Du không hàng ông ta hiểu rõ. Nhưng ta vẫn cố gắng tranh thủ: “Thần sẽ cố gắng để bọn họ quy hàng chủ công.”
“Nếu bọn họ không chịu thì sao? Cho dù ngươi bắt giữ được bọn họ, bọn họ vẫn không hàng thì sao? Ngươi sẽ ngăn cản Tháo giết bọn họ sao?” Ánh mắt Tào Tháo chăm chú nhìn ta.
“Chuyện này…, Như cùng bọn họ tuy tình cảm thắm thiết, nhưng sẽ không vì việc tư làm hỏng việc công. Như chỉ cầu có thể giữ tròn tính mạng gia quyến của bọn họ, không để Bá Phù và Công Cẩn tuyệt hậu, có thể không?” Ta dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tào Tháo. Nếu như không có sự đồng ý của Tào Tháo, ta đem hai nhà Tôn Chu giam ở Lạc Dương phí công. Ta cũng phải nghĩ phương pháp khác để bảo vệ bọn họ. Làm thế nào mới có thể khiến Tào Tháo không còn tâm nghi kỵ bọn họ là quan trọng nhất, dù sao thiên hạ dẫu lớn, cũng là thiên hạ của vua, muốn cả đời tránh né, một hai người còn được, hai gia đình sẽ khó khăn.
Tào Tháo vẫn nhìn ta chằm chằm: “Tình nghĩa của ngươi với bọn họ quá sâu. Được, Tháo cho phép ngươi, cho dù ngươi không nói ra, ta cũng sẽ không diệt Tôn gia. Dù sao việc diệt tộc đối với việc chúng ta cai trị Giang Đông cũng không tốt. Nhưng mà, Tôn Sách và Chu Du không hàng, ta chỉ có thể giết bọn họ.”
Nước mắt ta chảy xuống: “Như biết. Chủ công, ngài đã đồng ý với thần, trước khi bọn họ chết, sẽ cho thần ở bên họ mấy ngày. Hiện giờ, Như lại cầu ngài một chuyện, tới ngày đó, để tự thần tiễn họ ra đi, cũng coi như để lại thể diện cho bọn họ, được không?”
Tào Tháo thở dài: “Được, Tháo đồng ý.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, Tào Tháo đồng ý không thương tổn tới hai nhà Tôn Chu khiến ta yên lòng, lại không nghe ra ngữ điệu ghen tị của Tào Tháo. Sau này, Tào Tháo cho ta biết, lúc ấy, ông ấy đã nhận ra người trong lòng ta thật sự thương nhớ không thể bỏ không phải là Gia Cát Lượng, mà là Tôn Sách. Cho nên, lúc thực hiện kế hoạch dẫn rắn khỏi hang, ghen tuông khiến công ta nói ra câu kia, thiếu chút đã đền một mạng.
Chúng ta tràn ngập lòng tin với việc chiếm được Giang Đông, nhận được tin báo Thục quân có điều động khác thường, đều hiểu Lưu Bị và Gia Cát Lượng cũng nhận thức rõ ràng Giang Đông tất sẽ mất, sau khi Giang Đông mất, chúng ta rất nhanh chóng sẽ chuyển mục tiêu sang Ích châu, bởi vậy, dị động của Thục quân rất có thể là đòn phủ đầu của bọn họ.
Có điều, quan hệ trong thời gian dài, khiến Gia Cát Lượng và Lưu Bị càng cẩn thận, sắp xếp quân đội vô cùng nghiêm mật, trinh thám của chúng ta chỉ có thể nhận được tin Thục quân có dị động, còn tiến lui thế nào một chút cũng không biết, người của ta cũng không có được tin tức gì đáng giá, chỉ biết Trương Chiêu phái người tới Thành Đô, chỉ biết Lưu Bị và Gia Cát Lượng bí mật trao đổi nhiều lần. Ta và Tào Tháo cũng thương lượng nhiều lần, cảm giác Thục quân muốn hành động, nhưng mà, Kinh châu và Hán Trung đều có thể là mục tiêu của họ, chúng ta thật sự không nghĩ ra họ muốn tấn công vào đâu.
Theo thông tin mà Vũ ca ca cho ta biết, Gia Cát Lượng thích nhất chính là lợi dụng Hán Trung tấn công Trường An, tiến tới uy hiếp Trung Nguyên. Từ Tam Tần đoạt thiên hạ, đây là kinh nghiệm của Hán Cao Tổ, cũng là phần đặc sắc nhất trong Long Trung đối sách của Gia Cát Lượng, là lộ tuyến trọng yếu bắc phạt của hắn. Nhưng mà, hiện giờ Kinh châu ở trong tay chúng ta, hắn trước tiên lấy được Kinh châu cũng có hiệu quả nhất định, ta nghĩ không ra hai nơi này lấy nơi nào bỏ nơi nào, điều duy nhất có thể khẳng định chính là hắn chỉ có thể xuất quân một phía, không thể hai đầu khai chiến.
Tập trung vào điểm này, từ trước khi lên kế hoạch đánh Giang Đông, ta đã phân tích cho Tào Tháo khả năng tiến quân của Thục không ngoài hai hướng, một là đánh chiếm Hán Trung, xuất binh Trường An, địa phương quan trọng nhất là Tự Thành và thành Thiên Thủy. Hai địa phương này, một do Tào Hưu trấn giữ, một do Trương Cáp trấn giữ, chỉ cần đứng vững, Thục quân chỉ có thể không công mà lui; một cách khác là công thủ Kinh châu, địa phương quan trọng nhất là Công An, Nam Quận, Giang Lăng. Tướng thủ thành thứ tự là Hoàng Trung, Tào Nhân, Văn Sính. Quan Vũ đóng quân ở Hội Lăng, từng nhiều lần thử thăm dò những nơi này, nhưng không tìm thấy cơ hội. Cho nên, Lưu Bị muốn tấn công các thành này, chỉ có thể đánh lén hoặc tập kích bất ngờ. Bởi vì tướng thủ thành đều là người cẩn thận, chúng ta lại có ý thức tăng cường phòng bị, bởi vậy muốn đánh lén nhập quan cũng không thể, với lại, binh mã đánh lén không thể nhiều, đoạt được thành trì cũng không thể chiếm đóng. Nghĩ như vậy, Thục quân muốn trận đầu đã thành công, tốt nhất là dùng phương pháp tập kích bất ngờ. Nếu Thục quân có hành động, theo tác phong cẩn thận của Gia Cát Lượng, nhất định hắn sẽ dùng kế để làm.
Tào Tháo rất đồng ý với phân tích của ta: “Nhưng mà, Gia Cát Lượng có kế gì chứ?”
Ta thở dài: “Thần và hắn từ lúc ở Hạ Khẩu bắt đầu đấu trí, có thể nói hai bên đều hiểu rõ lẫn nhau, cho nên, thần khẳng định, bất kể hắn bầy kế gì cũng liên quan tới thần.”
“Liên quan đến ngươi? Hắn sẽ lợi dụng ngươi?”
Ta cười vui vẻ: “Thần suy nghĩ rất lâu rồi, đại khái có thể đoán ra hắn sẽ lợi dụng thần thế nào.” Vậy là giải thích một lần: “Cho nên, chủ công, chúng ta hãy để mưu kế của Gia Cát Lượng thực hiện được một nửa, khiến hắn cho rằng chúng ta đã mắc mưu, sau đó chúng ta lợi dụng ngược lại hắn, mau chóng đạt được mục tiêu thống nhất thiên hạ.”
Tào Tháo nghe ta phân tích, có chút do dự: “Tử Vân, ngươi có thể khẳng định bọn chúng sẽ lợi dụng ngươi để đạt được mục đích sao? Chỉ sợ sẽ không, thiên hạ ai không biết quan hệ giữa ngươi và Tháo, nếu nói ngươi có thể phản bội ta, ai mà tin được, huống chi là Gia Cát Lượng và Lưu Bị?”
Ta cười: “Chính vì như vậy, bọn họ mới lợi dụng thần, lợi dụng sự sủng ái của ngài với thần mà kiếm lợi. Chỉ cần giả vờ cho họ xem, giả vờ thần vì bằng hữu mà rời khỏi ngài, bọn họ sẽ làm như vậy. Rất đơn giản, bọn họ cần không phải thần phản bội ngài, mà là thần vì gia quyến của Bá Phù, Công Cẩn mà trở mặt với ngài, Như rời khỏi ngài, cũng chỉ có thể đi theo bọn họ. Chỉ cần để bọn họ nắm giữ được hai nhà Tôn Chu, lúc thần mang họ rời khỏi ngài, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội này lôi kéo thần, ít ra bọn họ cũng nghĩ vậy.”
Tào Tháo suy nghĩ một lát: “Khả năng này rất lớn. Theo tâm lý của Lưu Bị và Gia Cát Lượng đối với ngươi, theo cách nhìn của người thiên hạ đối với ngươi, bọn chúng tuyệt đối sẽ lợi dụng ngươi. Nếu thật như vậy, Tử Vân, tình cảnh của ngươi sẽ rất nguy hiểm.”
Ta cười lớn: “Chủ công, thần không để Gia Cát Lượng và Lưu Bị vào mắt. Ngài yên tâm, mục đích của chúng ta chỉ nhằm biết mục tiêu tấn công của họ, dụ dỗ chủ lực của họ rời khỏi Thục trung, không phải trực tiếp khai chiến. Chủ công còn nhớ kế năm con đường phạt Thục không? Nếu bọn họ thành thật, chúng ta nghỉ ngơi hai năm mới khai chiến; nếu bọn họ không thành thật, dứt khoát thừa dịp chủ lực của họ ra Xuyên, chúng ta trực tiếp tấn công, làm tốt, có thể chặt đứt liên hệ giữa Gia Cát Lượng và Lưu Bị. Lưu Bị không còn Pháp Chính và Gia Cát Lượng, chỉ là một con gà bị rút lông, còn hiếu chiến coi như xong đời.”
Tào Tháo nghe xong bật cười: “Không sai, thật như thế, chúng ta sẽ tấn công ba hướng, bất kể từ nơi nào nhập Xuyên, Gia Cát Lượng chỉ có thể về giữ một phương, hai đường khác đều có thể tiến sát Thành Đô, Lưu Bị nhất định xui xẻo.”
Ta đã nghĩ ra kế hay liền cười nói: “Gia Cát Lượng lợi dụng thần, thần cũng lợi dụng hắn, hắn chỉ nghĩ thần nghĩa khí với bằng hữu, không nghĩ thần làm việc luôn công tư rõ ràng. Sơ sót điểm này, hắn sẽ không ngờ thần tự mình dùng một người kiềm chế đại quân của hắn, hắn vĩnh viễn không đấu lại thần. Nhưng mà, Gia Cát Lượng hành động vô cùng chặt chẽ cẩn thận, vì tránh để hắn nhìn ra điểm đáng ngờ, kế hoạch này chỉ có thể để thần và chủ công biết, đến cả Tam ca cũng không được biết. Tình cảm thể hiện không thể giả, nếu không, một người lộ ra sơ hở, đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Tào Tháo trầm tư một chút, lo lắng hỏi: “Tử Vân, kế hoạch như vậy, với ngươi mà nói vẫn rất nguy hiểm. Không chỉ một mình ngươi, cả một đống người đi theo ngươi phải xử lý thế nào? Nếu như…, ngươi còn có thể trở về không?”
Ta cười cười: “Chủ công, Như tạ ơn ngài giữ lại tính mạng cho bọn họ, nhưng mà, bọn họ không thể sống ở đây, Triệu Như muốn đưa bọn họ đi, an bài tốt cuộc sống của bọn họ, bằng không, cả đời này thần không được bình an. Nếu Thục quân không hành động, thần cũng muốn rời khỏi ngài một thời gian, sau khi sắp xếp tốt cho bọn họ, sẽ trở về giúp ngài hoàn thành nghiệp lớn.”
Tào Tháo lập tức nắm chặt ta tay: “Ngươi lo lắng về Tháo sao? Ta sẽ không thương tổn tới bọn họ. Ta biết tình nghĩa giữa ngươi và Bá Phù, nhưng mà, ngươi vì phần nhân tình này mà rời khỏi ta sao?”
Ta nháy mắt mấy cái, cố ý cười nói: “Sao thế? Chủ công, thần sắp xếp xong cho bọn họ sẽ trở lại. Thần dẫn bọn họ đi, chính là không muốn bọn họ lại tham gia vào tranh đoạt quyền lực, đừng nói hiện giờ, trăm năm sau này cũng không thể để Tôn gia quay lại Giang Đông để đông sơn tái khởi. Cho dù Bá Phù và Công Cẩn không làm, cũng khó bảo đảm hậu nhân bọn họ không làm, tới lúc đó, sẽ không thể bảo vệ Tôn gia nữa.”
Trong quá trình đánh Giang Đông, theo sự phát triển của quân ta, Thục quân lại không hành động gì, đương nhiên, tốc độ của chúng ta quá nhanh cũng là một nguyên nhân, nội loạn ở Ích châu khiến bọn họ khó có thể xuất binh, trong thời gian ngắn không thể đại chiến với quân ta. Bọn họ hy vọng thấy chúng ta rơi vào trạng thái giằng co ở Giang Đông, ít nhất mấy tháng mới có thể công thành đoạt trại, đợi cho Tào quân sa lầy ở chiến trường Giang Đông, đợi thực lực Giang Đông tiêu hao tới mức độ phù hợp, sau này chỉ có thể dựa vào bọn họ mới miễn cưỡng bảo vệ mình, Ích châu xuất quân sẽ đạt được lợi ích tối đa. Cho nên, khi chúng ta chỉ dùng gần hai ba tháng hạ được Giang Đông, bọn họ muốn tấn công toàn diện cũng đã muộn. Mà Gia Cát Lượng và Lưu Bị không phải kẻ để mặc người chém giết, chậm nữa cũng phải có hành động, nếu không, một chút hy vọng cũng không còn.
Thục quân quả nhiên hành động, tuy rằng hành động của bọn họ không có phương hướng rõ ràng, điều này càng thêm khẳng định suy đoán của ta, bởi vậy, kế sách dẫn rắn ra khỏi hang kể từ khi ta bắt giữ Tôn Sách đã bắt đầu thực hiện. Tào Tháo bỏ mặc ta và Bá Phù sum họp lần cuối, ta cẩn thận an bài cho bọn họ ra đi, sau đó bởi vạn phần thống khổ và áy náy, liều chết bảo vệ tính mạng Tôn Chu hai nhà, cho nên, giết hay thả hai nhà Tôn Chu chính là mấu chốt giúp kế hoạch thành công. Trong thành Lạc Dương, ta và Tào Tháo phối hợp, xuất sắc khiến tất cả mọi người cho rằng ta vì hai nhà mà cắt đứt với Tào Tháo. Bởi vậy sau khi ta rời khỏi Lạc Dương, người Ích châu liền liên hệ với Tôn Thiệu, mà ta sau khi biết tin lập tức báo cho Tào Tháo. Khi chúng ta rời khỏi Uyển thành mang theo xa đội tây tiến Hán Trung, đồng thời Tào Tháo cũng hạ lệnh quân Vương Bình, Ngụy Diên ở Hán Trung bí mật tập kết ở Tà cốc, đồng thời công khai tăng binh ở Tự Thành, cũng sắp xếp quân cứu viện gấp rút tới Tự Thành, Thiên Thủy. Tào Tháo lại bí mật hạ lệnh cho Tào Nhân mộ binh ở Nhữ Nam, Từ châu điều tới Công An, Nam Quận thống nhất do Hoàng Trung thống lĩnh, lại mật lệnh cho Hạ Hầu Uyên điều động quân đội đóng ở Trường Sa, Giang Hạ tập hợp đợi lệnh. Như vậy, quân ta ở Kinh châu và Hán Trung đều đã sắp xếp xong xuôi, vừa có thể phòng thủ, vừa có thể tấn công.
Sau khi ta tới Trường An, Tào Tháo lấy danh nghĩa đi tuần, để lại Tào Xung trấn thủ Lạc Dương, Thái Sử Từ phòng thủ Đô thành, Từ Thứ, Trình Dục phụ trợ, bản thân dẫn theo tướng lĩnh bí mật chạy tới Trường An, ta mang theo xa đội đến thành Thiên Thủy, Tào Tháo cũng dẫn quân đêm đi ngày nghỉ đi Tà Cốc gặp Ngụy Diên, Vương Bình hợp quân, lập tức phân ba đường, xuất binh Tà Cốc, Trần Thương, Thượng Dung, tới Định Quân Sơn, chĩa mũi nhọn vào Dương Bình. Đồng thời, thủy quân Hạ Khẩu do Văn Sính và Cam Ninh suất lĩnh từ hạ lưu ngược lên, thẳng đến quận Ba Đông. Hoàng Trung, Điền Phong lĩnh quân tới Công An, Nam quận theo đường bộ nhập Xuyên. Tào Nhân và Mãn Sủng trấn thủ Công An, Nam Quận đề phòng Thục quân phản công; Dương Châu mục Bàng Thống trấn giữ Kiến Nghiệp, Hạ Hầu Thượng phong làm Lư Lăng thái thú, Từ Phúc làm thứ sử Dương Châu, Tang Bá trấn giữ ở Từ châu, Mộc Đạt được phong làm thái thú Hội Kê, Tào Thực tiến vào chiếm giữ Tân Đô, khống chế chặt chẽ các quận ở Giang Đông, phòng ngừa người của Tôn gia khởi binh phản kháng.
Lúc ta rời khỏi thành Thiên Thủy, Vân ca ca phụng mệnh dẫn năm ngàn khinh kỵ binh xuất phát từ Trường An, danh là xuất năm vạn binh, đã đuổi tới cách Thiên Thủy không tới trăm dặm. Kỳ thật, mai phục ở Định Quân Sơn không phải là quân của Ngụy Diên, mà là chủ lực do Tào Tháo suất lĩnh, mười vạn đánh năm vạn, hơn nữa nhân tố tâm lý, Thục quân tất nhiên đại bại. Tào quân theo sau truy kích, không phí sức lực đã hạ được Dương Bình quan, sau đó, Tào Tháo lệnh cho Cao Thuận cùng Thái Sử Từ lĩnh một ngàn binh, giả như thua trận, chui vào Hà Âm quan, sau khi chiếm được căn cứ quân sự trọng yếu này, đại quân thừa cơ đánh về Kiếm Các.
Chủ lực Thục quân xuất Kỳ Sơn, chỉ để lại Kiếm Các ba ngàn binh phòng thủ, vừa được báo Tào quân nhập cảnh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cao Thuận mượn danh nghĩa tới xin cứu viện lừa mở cửa thành, xâm nhập vào phủ quận trưởng. Quận trưởng gặp phải kẻ địch đột nhiên tập kích, trực tiếp bị bắt làm tù binh. Cao Thuận dùng gần ba trăm người, đã chiếm được Kiếm Các. Sau khi chiếm được Kiếm Các, đại quân Tào Tháo lao thẳng tới Ba Trung. Dưới thành Ba Trung, ông ta nhận được thư của Trương Cáp. Đọc thư, Tào Tháo triệu tập chúng tướng, mệnh lệnh toàn quân tấn công Ba Trung, bởi vì hai mươi vạn quân của Gia Cát Lượng sắp trở về. Các tướng lĩnh mệnh, vội vã công kích Ba Trung. Ba ngày sau, Điển Vi suất lĩnh hữu doanh dẫn trước đặt chân lên tường thành.
Trong thời gian ta hôn mê ở Thiên Thủy, đại quân Gia Cát Lượng đi thẳng một đường nhanh chóng chạy về Thục Trung. Nhưng mà hắn căn bản không biết, năm vạn viện quân của Vân ca ca thật ra chỉ có hơn năm ngàn, nếu hắn có gan mạo hiểm, vẫn có thể liều mạng tấn công Thiên Thủy. Ta và Tào Tháo biết rõ tính cách cẩn trọng của Gia Cát Lượng, liệu được hắn sau khi biết Thục Trung có biến, sẽ không chú ý binh mã Vân ca ca có bao nhiêu, hơn nữa không có khả năng trong thời gian ngắn hạ được Thiên Thủy, bởi vậy không lui binh mới là lạ.
Kỳ thật binh mã Ngụy Diên cũng chỉ có mấy ngàn, căn bản không có khả năng chặn đứng đường về của Thục quân ở Kỳ Sơn. Mục đích của Ngụy Diên là không ngừng quấy rối Thục quân, cầm chân Gia Cát Lượng. Trên đường Gia Cát Lượng rút về Thục Trung, không ngừng bị Ngụy Diên tập kích, rơi vào đường cùng, đanh chia hai vạn binh chủ động tìm quân Ngụy Diên, muốn thực hiện kiềm chế tiêu diệt. Ngụy Diên thấy mình không thể kiềm chế Thục quân được nữa, theo kế hoạch tác chiến, nhanh chóng rút quân về Dương Bình, sau đó đi qua Gia cốc hội quân với Vương Bình đang đóng ở Hà Âm quan, lại tiêu diệt hai vạn binh mã Gia Cát Lượng phân ra.
Sau khi hạ Ba Trung, Tào quân nghỉ ngơi ba ngày, xuất phát đến Tử Đồng, gặp Gia Cát Lượng vội vã vứt bỏ hết quân nhu trở về. Chủ lực song phương đánh một trận lớn dưới thành. Thục quân mệt mỏi trở về tất nhiên không có khí thế như Tào quân đối thủ, Hứa Chử giết Lưu Phong, Trương Nam chết trong tay Thái Sử Từ, Phùng Tập bị Hàn Hạo gây thương tích, Thục quân đại bại rút lui vào trong thành tử thủ. Tào quân mãnh công ba ngày, không hạ được, trong nhất thời hai bên lâm vào thế giằng co.
Trương Liêu và Trương Yến suất lĩnh hai vạn quân sĩ, hành quân không ngừng, đi qua Âm Bình, vượt qua núi cao vực sâu, muốn xuyên qua Ma Thiên Lĩnh tiến quân tới dưới thành Giang Du. Tuy rằng sở trường của Trương Yến là huấn luyện sơn binh, nhưng con đường này quá hiểm ác, quả nhiên là Thục đạo khó như đường lên trời, sạn đạo nhỏ hẹp chỉ có thể miễn cưỡng từng người đi qua, rất nhiều nơi nham thạch san sát, cây cối trùng điệp kéo dài, căn bản không có người đi đường, đành phải trèo đèo lội suối khắc phục mọi khó khăn, bọn họ chịu không ít khổ, lúc đại quân Tào Tháo đánh tới Tử Đồng, vẫn chưa vượt qua được Ma Thiên Lĩnh. Mà thành Ba Đông dưới thời Lưu Chương vì chống Kinh châu xâm lược được xây dựng vô cùng vững chắc, Quan Vũ trấn thủ ở đây mấy năm lại càng khiến nơi này là trọng địa phòng thủ của Kiến Thành, Văn Sính và Cam Ninh tấn công mấy ngày không hiệu quả, trong nhất thời cũng lâm vào giằng co. Quân Hoàng Trung lại hành động vô cùng chậm chạp, đối với sự phòng thủ nghiêm mật của Thục quân, đông tuyến Ích châu thật sự hết đường xoay sở.
Tóm lại, lúc Tào Tháo ở dưới thành Tử Đồng trong quân doanh nhận được thư của Trương Cáp và Hoa Đà, hai quân đang trong trạng thái giằng co. Ông ta đọc thư, trong lòng bốc hỏa, vừa đau lòng, vừa bất đắc dĩ, lại càng hối hận. Nghĩ nửa ngày không biết làm sao, lệnh truyền mọi người.
Lúc Tào Tháo mang thư giao cho mọi người cùng đọc, Quách Gia kinh hãi: “Chủ công, thì ra ở Lạc Dương ngài và Tử Vân diễn cho chúng thần xem. Đây là do Tử Vân thiết kế sao? Hắn cũng quá mạo hiểm.”
Tào Tháo uể oải nói: “Đúng, đây là kế dẫn rắn ra khỏi hang của Tử Vân. Từ lúc định Giang Đông, ta đã nhận được mật báo Thục quân có dị động chuyển quân, Tử Vân nói có thể là Gia Cát Lượng đoán được nàng sẽ không ngồi yên nhìn Tôn gia diệt tộc, tất sẽ cứu họ trốn đi, theo tính tình Lưu Bị và Gia Cát Lượng, sẽ lợi dụng điểm này để hành động. Cho nên Tử Vân mới bày ra kế hoạch này, nếu Thục quân thật sự muốn mượn người của Tôn gia kiềm chế Tử Vân, thậm chí lợi dụng bọn họ tập kích Hán Trung hoặc Kinh châu, chúng ta sẽ như bọn họ mong muốn, đúng lúc điều Gia Cát Lượng cùng Thục quân rời Xuyên, ta sẽ nhân cơ hội tập kích Ích châu, tranh thủ nhất thống thiên hạ. Vì vậy, ta giả vờ muốn giết Tôn gia, Tử Vân xả thân cứu giúp, bày ra một vở kịch hay.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc. Một lát sau, Quách Gia nổi giận: “Sao hắn có thể như vậy? Kế hoạch như vậy lại không thương lượng với chúng ta, mạo hiểm thế, quả thật là, quả thật là… Ngụy vương, ngài cũng vậy. Ngài biết rõ Tử Vân dễ nóng đầu, vậy mà lại, vậy mà lại…”
Tào Tháo khóc không ra nước mắt: “Ta lúc trước cũng nói nên cùng với mọi người thương lượng, nhưng Tử Vân nói, thể hiện tình cảm không thể giả dối, Ích châu nhất định có trinh thám nằm vùng ở Lạc Dương, đặc biệt chú ý hành vi của nàng. Nếu để các ngươi cùng tham gia, các ngươi thể hiện có thể sẽ không chân thật, lỡ bị đối phương nhận ra sơ hở sẽ không linh nữa, bởi vậy kế hoạch này chỉ có hai chúng ta biết, như vậy mới chân thật, mới có thể khiến đối phương tin tưởng. Ta nghĩ nàng nói có lý, cho nên mới… Có điều, Tử Vân cũng nói, cho dù Thục quân không hành động, nàng cũng muốn mang Tôn gia đi, chiếu cố cho Tôn gia, cho nên, tức giận trong lòng ta là thật.”
Quách Gia tức giận qua đi, lại bắt đầu lo lắng: “Có điều, hiện giờ Tử Vân vì bảo vệ Thiên Thủy mà trọng thương, xử lý ra sao!”
Tào Tháo cúi đầu tự trách: “Ta không ngờ lại thành ra vậy. Hôm nay ta phải nói thật, Tử Vân, nàng… Ôi, nàng thật ra là nữ nhân, vì giúp đỡ ta, cải trang làm nam nhi hơn hai mươi năm rồi.”
A?! Trong đại trướng, mọi người đều ngẩn tò te.
Tào Tháo nhìn mọi người vẻ mặt đau khổ nói: “Bí mật này chỉ có Tử Long biết. Ta mấy năm trước cũng ngẫu nhiên kỳ ngộ mới biết được. Cho nên, ta nghĩ, lúc ở Lạc Dương, ta có chút ghen tị với Tôn Sách, nên làm hơi quá đáng đúng không? Không ngờ Tử Vân lại bị câu nói của ta đả kích tới mức này, là ta phụ bạc nàng.”
Choáng váng trong chốc lát, mọi người đã kịp phản ứng, Quách Gia thầm nghĩ, chẳng thể trách trong thư hàm hồ viết Tử Vân hôn mê bất tỉnh, muốn chủ công tới cứu, xem ra, Tử Vân với chủ công tình sâu vô cùng! Có điều, huynh đệ kết nghĩa bao nhiêu năm đột nhiên trở thành muội muội, cái này đúng là khiến người ta xoay trở không kịp. Mấy mưu sĩ đều là người thông minh, tuy chuyện đột nhiên xảy ra, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhìn nhau, biết vấn đề trước mắt không phải ngạc nhiên bởi Tử Vân là nữ, mà là cứu người cần gấp. Mấy người trao đổi ánh mắt một chút, đều nhìn sang Quách Gia vẫn đang ở trạng thái đờ đẫn. Trong ánh mắt nhìn “đắm đuối” của mọi người, Quách Gia cuối cùng cũng tỉnh lại, trong lòng hắn hiểu hàm ý trong mắt mọi người, xem ra đều hiểu ý tứ trong thư, lời khuyên bọn họ không thể nói ra ngoài.
Giả Hủ nghĩ bình thường mọi người cùng nhau nói giỡn không hề kiêng kỵ, lần này nam biến thành nữ, chuyện xảy ra thế nào? Nhìn Quách Gia còn đang đỏ mắt, ông ta ám hiệu với Quách Gia: lời khuyên này ngươi nói đi, dù sao các ngươi đã kết bái, bất kể nam hay nữ, ngươi cũng là huynh trưởng.
Tào Tháo thấy tất cả không ai nói gì, còn tưởng mọi người bị sự kiện Triệu Như là nữ làm kinh hách, chưa kịp phản ứng, đành mặt dày nói: “Chuyện này… ý Hoa Đà trong thư, là muốn lão phu đích thân tới Thiên Thủy, nếu không, Tử Vân, nàng vẫn chưa tỉnh lại, nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng mà ta không thể đi!”
Quách Gia thở dài, thầm nói chúng ta đều hiểu, đều không thể nói! Nhìn quanh một chút, mấy người đều nhìn hắn, hắn đành phải nói: “Chủ công, không bằng để Tử Long huynh trưởng đưa, chuyện này…, đưa Tử Vân tới đây nhé?”
Tuân Du trừng mắt lườm hắn, ngươi ngu vậy: “Phụng Hiếu, ngươi không rõ sao? Tử Vân trúng mấy chục mũi tên, có thể chịu xóc nảy sao? Không tới được.”
Giả Hủ cũng lườm Quách Gia: “Hiện giờ chính yếu là nghĩ cách khiến người tỉnh lại.”
Quách Gia choáng váng trong chốc lát, cuối cùng kiên trì tới gần Tào Tháo: “Chủ công, Gia có một phương pháp có thể thử.”
Tào Tháo nhãn tình sáng lên: “Phụng Hiếu, ngươi nói mau.”
“Chuyện này…” Quách Gia trù trừ một chút. Tào Tháo hiểu ra, ông ta đứng dậy nhìn mọi người. Mọi người đều hiểu chuyện, biết điều lui ra ngoài.
Quách Gia giờ mới nói: “Ngài viết một phong thư qua đó, bảo Tử Long huynh trưởng tìm một người có giọng nói tương tự như ngài, nói với Tử Vân… chút lời an ủi, hì, nếu Tử Vân cần, như vậy là có thể?”
Tào Tháo nghe xong gật đầu, những lời này quả nhiên không dễ nói trước mọi người, thử xem cũng không tệ.
Quách Gia vội lui ra ngoài. Đám Giả Hủ còn đang đợi ngoài trướng, thấy hắn đi ra liền cười. Quách Gia cũng biết phương pháp này mọi người đều nghĩ tới, chỉ có hắn có thể nói, không tránh được cười khổ: “Chuyện này là thế nào? Tử Vân lại biến thành nữ nhân, chúng ta về sau làm sao ở chung?”
Giả Hủ cười, cũng là cười khổ: “Ngươi có sao đâu, ngươi là huynh trưởng của nàng, giống như Tử Long tướng quân vậy, nói không chừng còn trở thành thân thích với chủ công. Chúng ta mới không biết phải làm sao. Ôi, thiên hạ lại có kỳ nữ tử như vậy, muốn nam nhân chúng ta dùng làm gì đây?”
Tuân Du tất nhiên sẽ không tha cho Quách Gia: “Hừ, Phụng Hiếu, ngươi là người đầu tiên kết bái với Tử Vân, lại không biết nàng là nữ tử, chúng ta vẫn còn hơn ngươi một chút.”
Quách Gia cơ hồ nhảy dựng lên: “Lúc ấy mới mấy tuổi chứ, đổi lại ngươi cũng nhìn không ra đâu! Còn nói ta, Tử Vân ở cạnh các ngươi không ít hơn ta, các ngươi không phải đều thế sao, tất cả đều ngốc, một đám ngốc tử.”
Giả Hủ nhếch miệng, hít một hơi nói: “Tử Vân làm những chuyện kia giống một nữ nhân sao? Biết thân thể nàng thoạt nhìn yếu đuối có chút kỳ quặc, nhưng cũng không thể nghĩ tới mặt này! Một dám người thông minh, lại bị xoay quanh, nói ra ai tin được? Nhưng lại là thực.”
Tuân Du nhìn đám người xung quanh, đột nhiên cất tiếng cười lớn: “Đám đại tướng quân các ngươi đã biết Chiến thần của chúng ta là một nữ tử, có muốn đi tự sát không?”
Võ tướng bên ngoài hầu hết đã biết chuyện này, xì xào bàn tán cả nửa ngày, nghe ông ta nói vậy, ai nấy đều có chút đỏ mặt, Hứa Chử lại hừ giọng: “Chúng ta đều là kẻ ngốc, chỉ biết bội phục Tử Vân, đám người thông minh các ngươi mới nên đi tự sát. Ngươi nói xem, Tử Lợi.” Hắn chọc Điển Vi một cái.
Điển Vi vẫn đang cười ngây ngô, nghe hắn nói vậy, nhìn Quách Gia nói: “Ta không biết Phụng Hiếu không biết Tử Vân là nữ tử, nếu không đã sớm cho ngươi biết rồi.”
Quách Gia đầu óc tạm dừng ít nhất một phút đồng hồ mới kịp phản ứng, bước lên nhìn Điển Vi cả nửa ngày: “Trời ạ, đại ca, đại tướng quân của ta, huynh đừng nói huynh sớm đã biết Tử Vân là nữ nhé. Đừng đả kích ta!”
Điển Vi gật đầu khẳng định: “Ta thật sự đã sớm biết. Ta còn tưởng đệ cũng biết rồi chứ! Không chỉ ta, Nguyên Trực cũng đã biết rồi.”
Quách Gia cuối cùng không duy trì được nữa, ngồi sụp dưới đất ôm mặt kêu khổ: “Trời ạ, sao ta lại ngốc vậy.”
Giả Hủ cũng rên lên một tiếng, cúi đầu cười không ngừng. Tuân Du cười tới ngồi úp xuống bên cạnh Quách Gia: “Phụng Hiếu à Phụng Hiếu, ngươi xem ngươi kìa, đúng là ngốc. Để ta xem nào, Tử Vân ngoại hình mảnh mai, ngũ quan tinh xảo, nếu mặc nữ trang, nhất định là một đại mỹ nữ. Chà chà, thật muốn lập tức nhìn xem.”
Điển Vi lập tức tiếp miệng: “Tử Vân vốn là mỹ nữ. Ta nghe Nguyên Trực nói, phu nhân của Mã Siêu rất giống Tử Vân, còn không đẹp bằng Tử Vân.”
Tuân Du cười chảy cả nước mắt: “Trời ơi, Khương nữ kia rất đẹp rồi, Tử Vân còn đẹp hơn cả nàng. Phụng Hiếu, Phụng Hiếu, trên đời không ai ngốc hơn ngươi nữa! Xấu hổ ngươi còn tự xưng là nhìn hết mỹ nhân thiên hạ, ở bên cạnh một đại mỹ nhân hơn hai mươi năm mà không hề biết. Ha ha ha ha ha, chết cười mất.”
Quách Gia nhảy dựng lên, một phát tóm lấy thắt lưng Điển Vi: “Tử Lợi, huynh nói cho rõ ràng, Nguyên Trực từng thấy nguyên dạng của Tử Vân rồi sao? Không đúng, tuyệt đối không thể, vừa rồi chủ công nói, bí mật này chỉ có ông ấy và Tử Vân huynh trưởng biết, các ngươi không thể nào biết được.”
Điển Vi vẻ mặt thành thật nói: “Ta thật không ngờ các đệ đều không biết. Nguyên Trực là từ mẫu thân biết được. Các ngươi không biết đó thôi, mẫu thân Từ gia trước khi qua đời đã để lại một phong thư cho Nguyên Trực, trong đó nói chuyện Tử Vân. Ban đầu ở Lạc Dương, lúc ta biết Nguyên Trực nói rất nhiều lời tuyệt tình với Tử Vân, ta muốn tìm hắn tính sổ, hắn mới cho ta biết, hắn biết Tử Vân là nữ nhi, muốn ép nàng hoàn toàn rời khỏi.”
Quách Gia “A” một tiếng: “Vậy, các ngươi vì sao không nói với ta? Văn Viễn, Sĩ Nguyên bọn họ biết không?”
Điển Vi lắc đầu: “Ta không biết. Vốn cho rằng các ngươi ai cũng biết, bây giờ không chắc. Sau đó Tử Vân an toàn, Nguyên Trực dặn ta ngàn vạn đừng nói ra, sau đó Tử Vân trở về, chủ công lại trọng dụng nàng, chúng ta càng không dám nói.”
Giả Hủ lắc đầu: “Thật khó nói. Ta thấy, Sĩ Nguyên chưa chắc đã biết, nếu không, lúc Tử Vân bị hãm ở Giang Đông, hắn cũng không nóng ruột như vậy; những người khác thì sao, Hưng Bá tướng quân là người chất phác, sợ là không biết; Tử Nghĩa và Văn Viễn khó nói.” Nói tới đây, ông ta cười nhìn Điển Vi: “Tử Lợi tướng quân đây gọi là trong thô lậu có tinh tế, thật khiến người phải nhìn bằng con mắt khác xưa.”
Điển Vi cố ý liếc nhìn đám người thông minh đó một cái rồi nói: “Ở Bắc Hải ta đã biết rồi. Lúc ấy ta và Tử Vân ở bên nhau lâu như vậy, ta không phải đồ ngốc, sao có thể không biết?”
Câu này của hắn khiến đại đa số người ở đây đỏ mặt. Điển Vi giống như không biết nói tiếp: “Lúc ấy ta cảm thấy chơi rất vui, muốn xem Tử Vân có thể làm gì. Sau đó, Tử Vân gọi ta tới chỗ chủ công, ta mới biết Tử Vân là người của chủ công. Vốn dĩ, ta vẫn cho Tử Vân chính là cái kia, cái kia của chủ công, ai ngờ không phải.”
Hắn nói xong, tất cả mọi người đều lộ vẻ không tin, Tuân Du hỏi: “Lão Điển, ngươi nói bậy gì vậy?”
Điển Vi đỏ mặt: “Được rồi, nói thật vậy, lúc đó nàng từ Nghiệp thành trở về, chính là lần nàng lừa chủ công khải hoàn từ Uyển thành về, chúng ta không phải tức giận chuốc rượu nàng sao? Là ta đưa nàng trở về, cho nên… Chẳng qua, ta vẫn biết sớm hơn các ngươi.”
Quách Gia tỉnh ngộ: “Chẳng thể trách, sau này chúng đệ nói tới đánh đòn, huynh liền phản đối, đổi lại cho Hưng Bá đánh tay.”
Điển Vi hắc hắc cười: “Đúng vậy, một tiểu cô nương, không thể cứ để các ngươi đánh.” Toàn trường làm bộ muốn ngã.
Quách Gia không cam lòng, đảo quanh tại chỗ, nghĩ lại nghĩ, hừ hừ nói: “Nhiều năm ở cạnh nhau, đại ca cuối cùng học cách nói dối rồi.”
Mọi người khó hiểu nhìn hắn, Quách Gia rung đùi đắc ý nói: “Nếu huynh đã sớm biết Tử Vân là nữ tử, lại cho rằng nàng là cái kia của chủ công, còn dám đánh nàng sao? Đừng nói đánh chỗ đó, chỗ đó, cho dù là dùng nắm đấm, huynh cũng động thủ không ít.”
“Không phải các ngươi ép ta đánh sao!”
Điển Vi xoay người bỏ chạy, lại bị Hứa Chử giữ chặt: “Lão Điển, ngươi còn không nói thật, rốt cuộc là biết từ lúc nào? Bằng hữu nhiều năm, đến ta ngươi cũng dám dấu!”
Điển Vi không còn cách nào khác: “Sợ các ngươi rồi, nói dối cũng khó. Ôi, ta thật không biết, nếu không phải Nguyên Trực nói, ta cũng không biết. Ôi, Phụng Hiếu, Tử Vân không sao chứ? Trong lòng ta…”
Hắn vừa nói như vậy, mọi người đều không cười nổi nữa, tâm trạng lại trở nên trầm trọng, cố ý cười nói một phen vùa rồi chẳng qua muốn mượn chuyện giải sầu, nhưng sao có thể hóa giải hoàn toàn, người bọn họ đang mong nhớ vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm, sinh tử không rõ.
Mọi người còn trầm mặc, Tào Tháo đi ra gọi: “Phụng Hiếu.”
Quách Gia vội vàng đi qua, Tào Tháo vẻ mặt đau khổ nói: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không bỏ được. Ta nghĩ vẫn nên tự mình đi một chuyến. Thế này đi, ngươi và Tử Lợi, Công Đạt đi theo ta, nơi này tạm giao cho Văn Hòa và bọn họ. Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân đề phòng, vây mà không công, càng không để quân trong thành phá vây ra ngoài. Nếu Gia Cát Lượng muốn phá vây, các ngươi phải bằng mọi gía bắt được hắn. Hừ, ta muốn báo thù cho Tử Vân.”
Lúc biết được thái độ của Tào Tháo và mọi người, ta đang cùng bọn họ tương phùng ở Hà Âm quan. Tai nghe Quách Gia miêu tả, Tuân Du khoa trương, mắt thấy ánh mắt lo lắng của Điển Vi, ta vừa muốn cười vừa muốn khóc, nước mắt từ khóe mi chảy xuống, tay lại không cách nào nâng lên lau sạch. Tào Tháo ngồi ở bên cạnh, trong mắt lóe lên lo lắng, tự trách, còn có một tia thống khổ, lắp bắp nửa ngày không nói nổi một lời. Còn Vân ca ca đứng ở một bên, sắc mặt không tốt nhìn mọi người.
Quách Gia bọn họ thao thao nói một lúc mới dừng, nhìn thấy nước mắt của ta đều sửng sốt, chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Một lát sau, Quách Gia đứng trước mặt ta lo lắng hỏi: “Có phải rất đau không?”
Ta lắc đầu: “Không đau, một chút cũng không đau.” Trên người đau muốn chết, nhưng ta lại rất vui vẻ, không chỉ có các huynh trưởng, ngay cả đám người Tuân Du cũng không vì ta giấu diếm họ mà tức giận, ngược lại quan tâm ta như vậy.
“Sao lại không đau được, bị thương nặng như vậy mà. Ngươi đó, thật ngốc!” Quách Gia trở lại chỗ cũ, ta thấy hắn nâng tay, rõ ràng cũng rơi lệ.
Ta đúng là ngốc, vì ý nghĩ thiếu tự tin của mình với các huynh trưởng mà đỏ mặt: “Thật xin lỗi, ta, ta chỉ là muốn đổi sang hướng khác, ta, ta cho rằng các ngươi đều sẽ oán trách ta, dù sao, dù sao ta lừa mọi người. Ta, ta sợ các ngươi không để ý tới ta nữa.” Một hơi nói hết lời, ta có chút muốn ho.
“Ngươi ngốc hả?” Tuân Du nhảy dựng lên, đảo mắt lại trở nên ôn nhu mười phần: “Bất luận ngươi là nam hay nữ, đều là ngươi, chỉ cần là ngươi, có gì khác nhau chứ? Chúng ta đây, hì, thương ngươi còn không kịp, sao có thể không để ý tới ngươi.”
Ta bật cười: “Công Đạt, nếu ta còn là Triệu Như trước kia, ông sẽ đánh ta hai quyền, không phải, không phải… dịu dàng thế này, ha ha.”
Xấu hổ, không chỉ có Tuân Du, người xung quanh đều có chút xấu hổ. Ta khẽ thở dài, âm thầm oán trách mình lắm mồm, nam nữ sao có thể không khác biệt, lại nghĩ tới cuộc sống vô câu vô thúc trước kia, đã không thể nữa rồi.
Có lẽ cảm giác được không tự nhiên và mất mát của ta, Tuân Du hắc hắc cười: “Ngươi lại sai rồi, dọc đường bọn ta đều thảo luận làm thế nào để chỉnh ngươi, Phụng Hiếu liền nói nhất định phải đánh ngươi mấy cái, ai bảo ngươi kỳ cục như vậy, chuyện lớn thế, lại gạt mọi người tự quyết định. Nhưng mà vừa thấy thương thế của ngươi nặng như vậy, chúng ta lại xót.”
Biết rõ ông ta đang vớt vát, Quách Gia bọn họ cũng vội vã gật đầu cam đoan, ta nghe vào trong tai, trên mặt nở nụ cười, trong lòng càng chua xót, nếu Triệu Như mặc nam trang nói như vậy, bọn họ sẽ không dỗ dành ta như vậy, vẫn sẽ phạt ta. Mọi người lại cười đùa một phen, thấy ta luôn không nhiệt tình, cho rằng ta quá mức mỏi mệt, chậm rãi ngừng lại.
Vân ca ca đi đến bên cạnh ta, cắn răng “dịu dàng” khuyên ta: “Như, đừng quá mệt mỏi, nghỉ ngơi trước, có chuyện ngày mai hãy nói, được không?”
Tào Tháo vẫn ngồi ở một bên nhìn ta không nói lời nào, chắc trong lòng cũng có chút chật vật, lúc này mới cười cười: “Mọi người đều đi vội, Tử Vân thật sự mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi đi, có lời gì ngày mai nói tiếp.”
Ta đúng là rất mệt, từ Thiên Thủy chạy một mạch tới đây, tuy nói chăn đệm trong xe mềm mại, nhưng vẫn rất xóc, vết thương trên người còn đang đau. Nhưng mà, ta đến đây không chỉ để bọn họ yên tâm, mà có chuyện muốn nói. Nhiều năm đã thành thói quen, khiến ta không thể từ bỏ mọi trách nhiệm mà đi: “Chủ công, cả mọi người nữa, ở lại đi. Ta có việc. Ca, đỡ ta lên.”
Thấy ta cựa mình muốn dậy, Tào Tháo bọn họ nhanh chóng xua tay. Ta cầu xin nhìn Vân ca ca, huynh ấy bất đắc dĩ, đành đỡ ta ngồi lên. Ta thở hổn hển một hồi mới cười khổ nói: “Thân thể này của Như võ công bị phế cả rồi, sau này chỉ là một phế nhân, chỉ sợ không giúp được chủ công nữa. Cho nên, có một việc thần muốn nhanh chóng nói ra.”
Tào Tháo có chút luống cuống: “Không nên nói bậy, phế cái gì, ta hỏi Hoa Đà rồi, hắn nói ngươi không sao, nghỉ ngơi điều dưỡng một hồi là bình phục.”
“Chủ công đừng sốt ruột, thần mạng lớn, Diêm vương gia cũng không nhận, ha ha. Nhưng mà, thân thể này bị thương nặng, võ nghệ bị phế rồi, không thể lên ngựa chiến đấu nữa, chỉ sợ không bao giờ có thể làm bạn bên cạnh chủ công nữa.” Ta chậm rãi nói cho họ biết sự thật này.
“Không sao cả, không sao cả, chỉ cần ngươi…” Tào Tháo đột nhiên nghẹn họng, xem ra giờ ông ấy mới hiểu ý ta.
Quách Gia nhìn Tào Tháo, lại nhìn ta, thở dài, gượng cười nói: “Cũng được, dù sao ngươi cũng không thích lên chiến trường. Chuyện khác cứ từ từ. Nhưng mà, Tử Vân, đừng rời khỏi mọi người, được không?”
Ta cười : “Sẽ không, chỉ cần các huynh trưởng không giận ta, ta sẽ không rời khỏi mọi người. Chẳng qua, ta muốn tới Tương Dương điều dưỡng, suối nước nóng nơi đó thích hợp chữa thương.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ Vân ca ca, huynh ấy vẫn lo lắng cho ta. Ta cho huynh ấy một ánh mắt an tâm, rồi mới nói với Tào Tháo: “Chủ công, thần tới đây, một là tránh để mọi người lo lắng, hai là thần cảm thấy có điều gì đó.”
“Ngươi nói tới Gia Cát Lượng?” Quách Gia tiếp lời.
Ta gật đầu: “Tam ca cũng nhận ra vấn đề rồi à?”
Quách Gia cười khổ: “Ngươi một thân thương tích còn muốn chạy tới đây, nếu không có chuyện gì quan trọng, ta mới ngạc nhiên đấy.”
Ta cười hắc hắc: “Phản ứng của Tam ca vẫn nhanh như vậy, tiểu muội bội phục.”
Quách Gia dài mặt, Tuân Du ở bên cạnh cười: “Phụng Hiếu đúng là phản ứng mau, ha ha, nhưng mà phải xem là phản ứng gì, nếu như hắn thật…, ôi.” Chính là Quách Gia nhéo ông ta một cái, mọi người bật cười.
Ta cũng cười, nhưng không dám lên tiếng, cười lên cả người đau muốn chết: “Công Đạt, đừng trêu Tam ca. Tam ca, huynh nói cảm giác của mình đi.”
Quách Gia sắp xếp lại rõ ràng, rồi chậm rãi phân tích: “Ngươi trước kia từng nói tới tính cách của Gia Cát Lượng, hắn ở Hứa Đô bày kế cẩn thận như thế, mấy tháng ẩn nhẫn không phát, một kích đắc thủ, cho thấy người này cẩn thận bình tĩnh. Cho nên, ta cảm thấy hắn đuổi về, có phải đuổi quá nhanh không?”
Tào Tháo nghe không hiểu: “Phụng Hiếu, chẳng lẽ hắn có thể trơ mắt nhìn chúng ta đánh tiếp, đánh tới tận Thành Đô?”
Quách Gia lắc đầu: “Chúng ta ngay từ đầu tiến công thuận lợi, không phải vì những địa phương đó không có chuẩn bị, mà là chuẩn bị không đầy đủ, nhưng càng vào sâu, Thục quân phòng thủ càng nghiêm mật, đặc biệt là Miên Trúc, Giang Du. Nếu thần là Gia Cát Lượng, nhất định sẽ đi tắt tới đằng sau đánh úp chúng ta, cắt đứt đường lương thực, sau đó vững vàng cầm chân chúng ta ở Phù thành, đợi viện quân các nơi, lương đạo của chúng ta bị chặn, không cách nào kéo dài, chỉ có thể rút quân.”
Tào Tháo lắc đầu: “Không thể nào. Ta năm đường cùng tiến, tuy nói bốn con đường kia chưa có ảnh hưởng gì, nhưng cũng không thể kéo dài lâu. Gia Cát Lượng nếu thật không nhanh trở về viện trợ, bọn họ một chút cơ hội cũng không có.”
Quách Gia liếc nhìn Tuân Du, rất rõ ràng, vấn đề này bọn họ từng thảo luận qua. Quả nhiên Tuân Du nói: “Nhưng chủ công, năm cánh quân của chúng ta biết, Gia Cát Lượng không nhất định biết, cho dù có nghĩ đến, cũng không thể nghĩ nhiều như vậy.”
Ta gật đầu: “Đúng thế. Chủ công, thần hiểu rõ Gia Cát Lượng, theo lý mà nói, hắn dù là rút quân, cũng sẽ đi Hợp Trung, Âm Bình, đoạt Hà Âm quan cắt đứt đường lui của quân ta. Tuy chúng ta không sợ hắn ở phía sau cản đường, nhưng vẫn phải để ý. Đừng nói Gia Cát Lượng, ngay cả tướng sĩ bình thường cũng sẽ nghĩ tới kế vây Ngụy cứu Triệu hoặc chặn sau lưng địch, huống chi là Gia Cát Lượng? Trước mắt, sau khi hắn nhận được tin quân ta tiến quân Ba Trung, lập tức rút quân, lại hành quân gấp về Tử Đồng, tuyệt không bình thường.”
Tào Tháo a một tiếng: “Vậy theo các ngươi thấy, hắn là vì sao?”
Quách Gia lắc đầu: “Chuyện này chúng thần chưa nghĩ ra. Gia Cát Lượng rõ ràng toàn lực phòng thủ Tử Đồng, không chút nào giả bộ.”
“Có một chuyện, thần muốn biết.” Nhìn Tào Tháo ta chậm rãi mở miệng: “Kinh châu có tin tức gì không?”
Tào Tháo bọn họ nhìn nhau, đồng thời lắc đầu. Kinh châu không có tin tức, vậy ta đã chứng thực được ý nghĩ của mình: “Như vậy là được rồi. Thần nghĩ, thần đã biết nguyên nhân Gia Cát Lượng làm vậy.”
“Ồ? Ngươi nói đi.”
Ta thoáng nhìn Vân ca ca, cười cười: “Sau khi thần tỉnh táo lại, biết Gia Cát Lượng cấp tốc lui binh, đã cảm thấy có vấn đề, cho nên mới nhất định tới đây gặp mọi người. Gia Cát Lượng là người cẩn thận, gặp chuyện luôn bình tĩnh, cách làm liều lĩnh thế này không phải xuất phát từ bản ý của hắn, hoặc là hắn không còn cách nào khác. Nói cách khác, có người có chuyện khiến hắn không thể đánh cược, đánh cược quân ta có thể nhanh chóng hạ Tử Đồng hoặc Phù thành.”
“Ai?” “Lưu Bị?”
Tào Tháo và Quách Gia đồng thời kêu lên.
Ta đắc ý cười: “Không sai, chính là Lưu Bị. Lưu Bị người này vội vã hiếu chiến, đối với binh quyền cũng sẽ không hoàn toàn buông tay. Có cơ hội chúng ta thả ra, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Với lại, hắn cũng phải tự chỉ huy một trận thắng lớn để củng cố thế lực ở Ích châu, Gia Cát Lượng và Quan Vũ khi xuất binh, Lưu Bị càng không yên lòng về Gia Cát Lượng, Kinh châu bên kia Quan Vũ không có hành động gì lớn, cho thấy Lưu Bị không ở chỗ Quan Vũ, như vậy dựa theo tính cách hắn, nhất định sẽ ở trong quân Gia Cát Lượng hoặc trấn thủ ở một vị trí quan trọng. Nhưng mà, trong quân tập kích thành Thiên Thủy không có hắn, bởi vậy, thần dự liệu có thể hắn còn chưa chuẩn bị đầy đủ. Tốc độ đánh chiếm Giang Đông của chúng ta quá nhanh, Lưu Bị trong nhất thời chưa trấn định được Thành Đô, cho nên không đi theo trong quân, mà lúc hắn sắp đuổi kịp Gia Cát Lượng, quân ta đã đến, cũng nhanh chóng hạ được Hà Âm quan. Nói không chừng, Lưu Bị vẫn đang ở Hà Âm quan hoặc vừa từ Ba Trung chạy về. Tính mạng Lưu Bị tất nhiên quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, có lẽ chính là Lưu Bị tự hạ lệnh, cho nên Gia Cát Lượng mới không để ý gì khác trở về.”
Nói một hơi nhiều như vậy, ta sắp hết cả hơi, nằm trên giường thở dốc. Vân ca ca vội rót nước cho ta, mặt không chút đổi sắc, giống như chuyện ta vừa nói không liên quan tới huynh ấy. Ta khẽ thở dài, biết đời này mình tổn thương sâu sắc nhất chính là Vân ca ca.
Nghe ta nói xong, Tào Tháo bọn họ liên tục gật đầu, bọn họ không hiểu rõ Lưu Bị bằng ta. Uống xong mấy ngụm nước, ta nói tiếp: “Nếu thần suy đoán đúng, đợi Nhị ca lấy được Giang Du, chủ công có thể cho người ở Thành Đô bí mật động thủ, chúng ta trước tiên có thể dò xét đường lui của Lưu Bị. Còn nữa, nếu như Lưu Bị thật sự đang bị chúng ta vây khốn ở Tử Đồng, Quan Vũ bên kia nhất định có hành động. Xin chủ công sắp xếp cho thỏa đáng, tốt nhất diệt được Quan Vũ, lấy được quân Ba Đông.”
Tào Tháo vội hỏi: “Việc này ta đã sắp xếp xong. Quan Vũ có thể mạo hiểm tập kích Tương Dương, Phụng Hiếu bọn họ đã nghĩ đến, ta không chỉ mật lệnh Tử Hiếu dẫn đại quân bí mật mai phục ở Thượng Dung, còn cho Hoàng lão tướng quân hồi quân phối hợp, rồi triệu Điền Bá Hạo về giữ Tương Dương, nếu Quan Vũ dám mạo hiểm, tuyệt đối chết không có chỗ chôn. Mà đám người Hoàng Quyền, Trương Kỳ cũng đã liên hệ với Hưng Bá, chỉ cần Quan Vũ rời đi, quận Ba Đông sẽ vào tay ta trong một ngày.”
Ta thở phào một hơi, nhìn Tuân Du cười nói: “Nếu chủ công đã chuẩn bị xong, thần cũng yên lòng. Công Đạt, chỗ Trương Sưởng ông mau phái người liên lạc, còn cả người bên cạnh Hoàng thượng nữa. Ha ha, không biết có phải ông trời cũng chán nhìn cảnh chém giết thê thảm rồi, nên chỗ nào cũng giúp chúng ta, quân cờ ngầm ta mai phục bên cạnh Lưu Bị nhiều năm lại bị Lưu Bị ủy thác trọng trách nắm giữ Hoàng cung. Bảo bọn họ nắm chắc thời cơ giết Trương Phi, hừ, nắm giữ được Thành Đô, chuyện gì cũng dễ dàng.”
Tuân Du chỉnh sửa tay áo: “Yên tâm đi, lần này sẽ không cho chúng có chỗ trốn nữa.”
Tào Tháo có chút sững sờ, ngây ngốc hỏi: “Ngoại trừ Trương Sưởng, ngươi còn có người khác?”
Thấy bộ dáng có chút kinh hãi của ông ta, ta rất muốn nói đùa, nhưng đành bỏ qua: “Chủ công, ngài thật không biết sao? Ngài không suy nghĩ, nếu không có ai, chỉ dựa vào Trương Sưởng, Tần Dũng có thể tùy tiện đi lại hành động ở Thành Đô, có thể liên lạc với người bên cạnh Hoàng đế sao?”
Tào Tháo a một tiếng, nhìn Tuân Du. Tuân Du nhún vai: “Hai người kia quá đặc biệt, là người Tử Vân trực tiếp liên lạc, thần cũng chỉ biết có hai người, cụ thể là ai không rõ.”
Ta vui vẻ: “Đừng tự thanh minh cho mình. Chu công, hai người này tác dụng rất đặc biệt, không tới phút cuối, thần căn bản sẽ không cho họ xuất hiện.”
Tào Tháo gật đầu, lại nghĩ một chút: “Bọn họ hẳn là người của ngươi, sau này xong việc cũng vẫn trở về bên cạnh làm gia nhân của ngươi, không lưu lại công lao gì, đúng không?”
“Phải, thần cũng muốn cho bọn họ công thành danh toại, nhưng bọn họ không đồng ý, cho nên, chủ công chỉ cần biết có hai người như vậy là được, chuyện khác đừng hỏi. Việc liên lạc với bọn họ vốn do Trương Sưởng phụ trách, Công Đạt chỉ cần hạ lệnh là được.”
Tào Tháo thở dài: “Người của ngươi đều giống ngươi, ta cũng không ép họ.”
Chính sự nói xong, quần áo của ta đã thấm đẫm mồ hôi, vết thương cũng đau hơn, tinh thần không thoải mái, nằm trên giường nghỉ ngơi. Sắc mặt Vân ca ca càng không tốt, mọi người cũng cảm giác được, đều nhìn Tào Tháo. Tào Tháo vừa thấy, vội vàng đứng lên: “Xem chúng ta này, vừa nhắc tới chuyện là quên hết. Tử Vân, ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện khác ngày mai nói tiếp.”
Ta cũng chỉ biết cười khổ: “Thật sự mệt mỏi, chủ công, mọi người nghỉ ngơi hai ngày rồi về đi, tránh cho Lưu Bị lại trốn mất.”
“Được, được, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta trở lại thăm ngươi.” Tào Tháo vội vàng đứng lên trước.
Ta vâng một tiếng, rõ ràng ông ta muốn ra ngoài, nhẫn một hồi, vẫn không nhịn được: “Chủ công…”
Tào Tháo quay lại nhìn ta: “Sao thế?”
Ta muốn nói lại thôi nhìn ông ta, thần tình cầu xin. Tào Tháo hiểu ra, khẽ thở dài rồi quay trở lại: “Ngươi muốn xin ta buông tha cho Gia Cát Lượng?”
Ta vội vàng gật đầu. Tào Tháo lại lắc đầu: “Hắn tổn thương ngươi quá sâu, không tha được.”
Ta vẻ mặt đau khổ cầu ông ta: “Chủ công, nể mặt Xung nhi đi. Khổng Minh là một nhân tài trị quốc.”
Tào Tháo thật sâu dừng lại nhìn ta, thật lâu sau mới nói: “Ngươi vẫn muốn hắn? Hắn tuyệt tình với ngươi như vậy.”
Ta lắc đầu: “Chủ công, Như không nghĩ tới hắn nữa. Cầu ngài tha cho hắn, chính là vì Tân quốc. Sau đại chiến cần nhân tài như hắn giúp đỡ ngài khôi phục quốc thổ thối nát này. Với lại, kỳ thật hắn cũng không phải người tuyệt tình.”
“Ngươi còn nói không nghĩ tới hắn?” Tào Tháo có chút tức giận: “Mạng của ngươi thiếu chút mất vào tay hắn, còn nói chuyện thay hắn nữa.”
Ta thở dài khẽ nói: “Chủ công không ngại đến hỏi Hoa Đà, thương thế của Vân Như nặng ở chỗ nào, đại bộ phận mũi tên đều ở trên tay và chân, hắn rõ ràng chỉ muốn bắt sống thần, không phải ép thần vào chỗ chết, hắn chỉ không ngờ thần căn bản không chống cự, cho nên mới tạo ra kết quả như vậy. Chủ công nghĩ lại xem, nếu như Khổng Minh thật sự là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, Vân Như sớm đã chết bên ngoài thành Thiên Thủy rồi. Hơn mười vạn đại quân vây khốn, vô số cung thủ hành động, ngài cho rằng Vân Như có thể thoát sao? Với lại, hắn hoàn toàn có thể mang Vân Như đi, bất kể thế nào, Vân Như vẫn là Chiến thần của Tào quân, thi thể của Chiến thần có tác dụng gì, còn cần thần nói ra sao?”
Tào Tháo trầm mặt, đứng đó không nhúc nhích. Ta thở dài tiếp tục khuyên: “Chủ công có sở trường nạp ngôn thu tài*, hôm nay tức giận Khổng Minh như vậy, lại không phải vì công, mà vì chuyện riêng. Chủ công, Vân Như đã vứt bỏ tư tình, chủ công vẫn không thể buông ra sao?”
“Ta, ta không phải, ôi, ta chỉ là vì ngươi thấy thật không đáng.” Tào Tháo hung hăng thở một hơi.
Vì ta thấy không đáng? Ta lắc đầu: “Là thần ngu ngốc, sao lại oán hắn. Khổng Minh đối với thần từ lúc bắt đầu giống như tri kỷ, sau đó là đối thủ sinh tử, là thần không nhìn rõ tim mình. Chủ công từng khuyên thần, Từ mẫu cũng từng khuyên, đến Trâu tỉ tỉ và Vân ca ca cũng đã khuyên, là thần tự mình mơ hồ. Hiện giờ, Vân Như đã tỉnh táo rồi, tất nhiên sẽ không có lòng dạ gì với Khổng Minh nữa. Sống chết của hắn với thần mà nói, chẳng qua là nhân tài khó có được.”
Nói đến sống chết của Gia Cát Lượng, không khí trong phòng có chút ngưng trọng, Vân ca ca mở miệng mấy lần, cuối cùng một chữ cũng không nói ra. Vừa rồi trên đường, ta đã nói rõ với Vân ca ca, gọi huynh ấy đi cùng vào trong núi ở Tương Dương chính là để huynh ấy tránh phải đối mặt với Lưu Bị. Ta cũng nói rõ với huynh ấy, tính mạng Lưu Bị ta không bảo vệ, cũng không có năng lực bảo vệ, càng không cho huynh ấy bảo vệ. Để bồi thường Vân ca ca, ta đã hứa sẽ không động tới gia quyến của Lưu Bị. Ta biết đứa con trai kia của Lưu Bị rất không nên thân, hoặc nói rất thông minh, sẽ không tự tìm phiền toái cho mình. So ra, sống chết của Gia Cát Lượng mới khiến ta phải suy nghĩ, nếu hắn không làm ta bị thương, ta cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Ôi!
Cảm giác không khí có chút ngưng trọng, hơn nữa hiểu rất rõ về ta, Quách Gia tiến lên vài bước cười nói: “Chủ công, bất kể nói thế nào, Khổng Minh cũng là tri giao với Tử Vân, năng lực của hắn cũng có chỗ hữu dụng, giữ lại không sao. Với lại, ngài cũng biết, Tử Vân dù sao cũng là nữ hài tử, lòng dạ rất yếu mềm.”
Tào Tháo nhếch miệng cười cười: “Thôi, ngươi mở miệng lại một tiếng Vân Như, khiến ta cũng chua xót. Cứ theo ngươi, giữ lại hắn đi. Nhưng mà, ngươi có thể bảo đảm hắn sẽ quy thuận không?”
Ta gật đầu: “Có thể. Khổng Minh có lẽ còn chưa biết thân phận Xung nhi, để Xung nhi đi khuyên hắn, sẽ thành công. Còn nữa, Khổng Minh có lòng vì thiên hạ dân chúng, Lưu Bị chết, hắn không còn chủ tử, mà nỗi đau của thiên hạ vẫn còn trong lòng hắn, hắn muốn vì dân chúng làm chút chuyện, sẽ làm quan. Đương nhiên, chủ công cũng đừng nghi kỵ hắn mới được!”
Tào Tháo chậm rãi gật đầu: “Vậy tốt, giết hắn hay không không ở ta, mà ở hắn. Ta vẫn câu kia, nếu hắn không quy thuận, chỉ có thể giết.”
Ta thở phào, mỉm cười: “Chủ công lần này không cần hạ độc thủ đâu, hắn nhất định sẽ quy thuận. Ha ha, nói khó nghe, cho dù hắn không quy thuận ngài, cũng sẽ quy thuận Xung nhi.”
Tào Tháo trừng mắt lại trừng mắt, muốn nói cái gì, lại thu trở về, chỉ hừ một tiếng, cũng khiến chúng ta bật cười.
Chú thích:
* Nạp ngôn thu tài: biết lắng nghe và thu nạp nhân tài.
Tào Tháo vừa mới đánh xong một trận cờ với Chu Du, Chu Du không hàng ông ta hiểu rõ. Nhưng ta vẫn cố gắng tranh thủ: “Thần sẽ cố gắng để bọn họ quy hàng chủ công.”
“Nếu bọn họ không chịu thì sao? Cho dù ngươi bắt giữ được bọn họ, bọn họ vẫn không hàng thì sao? Ngươi sẽ ngăn cản Tháo giết bọn họ sao?” Ánh mắt Tào Tháo chăm chú nhìn ta.
“Chuyện này…, Như cùng bọn họ tuy tình cảm thắm thiết, nhưng sẽ không vì việc tư làm hỏng việc công. Như chỉ cầu có thể giữ tròn tính mạng gia quyến của bọn họ, không để Bá Phù và Công Cẩn tuyệt hậu, có thể không?” Ta dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tào Tháo. Nếu như không có sự đồng ý của Tào Tháo, ta đem hai nhà Tôn Chu giam ở Lạc Dương phí công. Ta cũng phải nghĩ phương pháp khác để bảo vệ bọn họ. Làm thế nào mới có thể khiến Tào Tháo không còn tâm nghi kỵ bọn họ là quan trọng nhất, dù sao thiên hạ dẫu lớn, cũng là thiên hạ của vua, muốn cả đời tránh né, một hai người còn được, hai gia đình sẽ khó khăn.
Tào Tháo vẫn nhìn ta chằm chằm: “Tình nghĩa của ngươi với bọn họ quá sâu. Được, Tháo cho phép ngươi, cho dù ngươi không nói ra, ta cũng sẽ không diệt Tôn gia. Dù sao việc diệt tộc đối với việc chúng ta cai trị Giang Đông cũng không tốt. Nhưng mà, Tôn Sách và Chu Du không hàng, ta chỉ có thể giết bọn họ.”
Nước mắt ta chảy xuống: “Như biết. Chủ công, ngài đã đồng ý với thần, trước khi bọn họ chết, sẽ cho thần ở bên họ mấy ngày. Hiện giờ, Như lại cầu ngài một chuyện, tới ngày đó, để tự thần tiễn họ ra đi, cũng coi như để lại thể diện cho bọn họ, được không?”
Tào Tháo thở dài: “Được, Tháo đồng ý.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, Tào Tháo đồng ý không thương tổn tới hai nhà Tôn Chu khiến ta yên lòng, lại không nghe ra ngữ điệu ghen tị của Tào Tháo. Sau này, Tào Tháo cho ta biết, lúc ấy, ông ấy đã nhận ra người trong lòng ta thật sự thương nhớ không thể bỏ không phải là Gia Cát Lượng, mà là Tôn Sách. Cho nên, lúc thực hiện kế hoạch dẫn rắn khỏi hang, ghen tuông khiến công ta nói ra câu kia, thiếu chút đã đền một mạng.
Chúng ta tràn ngập lòng tin với việc chiếm được Giang Đông, nhận được tin báo Thục quân có điều động khác thường, đều hiểu Lưu Bị và Gia Cát Lượng cũng nhận thức rõ ràng Giang Đông tất sẽ mất, sau khi Giang Đông mất, chúng ta rất nhanh chóng sẽ chuyển mục tiêu sang Ích châu, bởi vậy, dị động của Thục quân rất có thể là đòn phủ đầu của bọn họ.
Có điều, quan hệ trong thời gian dài, khiến Gia Cát Lượng và Lưu Bị càng cẩn thận, sắp xếp quân đội vô cùng nghiêm mật, trinh thám của chúng ta chỉ có thể nhận được tin Thục quân có dị động, còn tiến lui thế nào một chút cũng không biết, người của ta cũng không có được tin tức gì đáng giá, chỉ biết Trương Chiêu phái người tới Thành Đô, chỉ biết Lưu Bị và Gia Cát Lượng bí mật trao đổi nhiều lần. Ta và Tào Tháo cũng thương lượng nhiều lần, cảm giác Thục quân muốn hành động, nhưng mà, Kinh châu và Hán Trung đều có thể là mục tiêu của họ, chúng ta thật sự không nghĩ ra họ muốn tấn công vào đâu.
Theo thông tin mà Vũ ca ca cho ta biết, Gia Cát Lượng thích nhất chính là lợi dụng Hán Trung tấn công Trường An, tiến tới uy hiếp Trung Nguyên. Từ Tam Tần đoạt thiên hạ, đây là kinh nghiệm của Hán Cao Tổ, cũng là phần đặc sắc nhất trong Long Trung đối sách của Gia Cát Lượng, là lộ tuyến trọng yếu bắc phạt của hắn. Nhưng mà, hiện giờ Kinh châu ở trong tay chúng ta, hắn trước tiên lấy được Kinh châu cũng có hiệu quả nhất định, ta nghĩ không ra hai nơi này lấy nơi nào bỏ nơi nào, điều duy nhất có thể khẳng định chính là hắn chỉ có thể xuất quân một phía, không thể hai đầu khai chiến.
Tập trung vào điểm này, từ trước khi lên kế hoạch đánh Giang Đông, ta đã phân tích cho Tào Tháo khả năng tiến quân của Thục không ngoài hai hướng, một là đánh chiếm Hán Trung, xuất binh Trường An, địa phương quan trọng nhất là Tự Thành và thành Thiên Thủy. Hai địa phương này, một do Tào Hưu trấn giữ, một do Trương Cáp trấn giữ, chỉ cần đứng vững, Thục quân chỉ có thể không công mà lui; một cách khác là công thủ Kinh châu, địa phương quan trọng nhất là Công An, Nam Quận, Giang Lăng. Tướng thủ thành thứ tự là Hoàng Trung, Tào Nhân, Văn Sính. Quan Vũ đóng quân ở Hội Lăng, từng nhiều lần thử thăm dò những nơi này, nhưng không tìm thấy cơ hội. Cho nên, Lưu Bị muốn tấn công các thành này, chỉ có thể đánh lén hoặc tập kích bất ngờ. Bởi vì tướng thủ thành đều là người cẩn thận, chúng ta lại có ý thức tăng cường phòng bị, bởi vậy muốn đánh lén nhập quan cũng không thể, với lại, binh mã đánh lén không thể nhiều, đoạt được thành trì cũng không thể chiếm đóng. Nghĩ như vậy, Thục quân muốn trận đầu đã thành công, tốt nhất là dùng phương pháp tập kích bất ngờ. Nếu Thục quân có hành động, theo tác phong cẩn thận của Gia Cát Lượng, nhất định hắn sẽ dùng kế để làm.
Tào Tháo rất đồng ý với phân tích của ta: “Nhưng mà, Gia Cát Lượng có kế gì chứ?”
Ta thở dài: “Thần và hắn từ lúc ở Hạ Khẩu bắt đầu đấu trí, có thể nói hai bên đều hiểu rõ lẫn nhau, cho nên, thần khẳng định, bất kể hắn bầy kế gì cũng liên quan tới thần.”
“Liên quan đến ngươi? Hắn sẽ lợi dụng ngươi?”
Ta cười vui vẻ: “Thần suy nghĩ rất lâu rồi, đại khái có thể đoán ra hắn sẽ lợi dụng thần thế nào.” Vậy là giải thích một lần: “Cho nên, chủ công, chúng ta hãy để mưu kế của Gia Cát Lượng thực hiện được một nửa, khiến hắn cho rằng chúng ta đã mắc mưu, sau đó chúng ta lợi dụng ngược lại hắn, mau chóng đạt được mục tiêu thống nhất thiên hạ.”
Tào Tháo nghe ta phân tích, có chút do dự: “Tử Vân, ngươi có thể khẳng định bọn chúng sẽ lợi dụng ngươi để đạt được mục đích sao? Chỉ sợ sẽ không, thiên hạ ai không biết quan hệ giữa ngươi và Tháo, nếu nói ngươi có thể phản bội ta, ai mà tin được, huống chi là Gia Cát Lượng và Lưu Bị?”
Ta cười: “Chính vì như vậy, bọn họ mới lợi dụng thần, lợi dụng sự sủng ái của ngài với thần mà kiếm lợi. Chỉ cần giả vờ cho họ xem, giả vờ thần vì bằng hữu mà rời khỏi ngài, bọn họ sẽ làm như vậy. Rất đơn giản, bọn họ cần không phải thần phản bội ngài, mà là thần vì gia quyến của Bá Phù, Công Cẩn mà trở mặt với ngài, Như rời khỏi ngài, cũng chỉ có thể đi theo bọn họ. Chỉ cần để bọn họ nắm giữ được hai nhà Tôn Chu, lúc thần mang họ rời khỏi ngài, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội này lôi kéo thần, ít ra bọn họ cũng nghĩ vậy.”
Tào Tháo suy nghĩ một lát: “Khả năng này rất lớn. Theo tâm lý của Lưu Bị và Gia Cát Lượng đối với ngươi, theo cách nhìn của người thiên hạ đối với ngươi, bọn chúng tuyệt đối sẽ lợi dụng ngươi. Nếu thật như vậy, Tử Vân, tình cảnh của ngươi sẽ rất nguy hiểm.”
Ta cười lớn: “Chủ công, thần không để Gia Cát Lượng và Lưu Bị vào mắt. Ngài yên tâm, mục đích của chúng ta chỉ nhằm biết mục tiêu tấn công của họ, dụ dỗ chủ lực của họ rời khỏi Thục trung, không phải trực tiếp khai chiến. Chủ công còn nhớ kế năm con đường phạt Thục không? Nếu bọn họ thành thật, chúng ta nghỉ ngơi hai năm mới khai chiến; nếu bọn họ không thành thật, dứt khoát thừa dịp chủ lực của họ ra Xuyên, chúng ta trực tiếp tấn công, làm tốt, có thể chặt đứt liên hệ giữa Gia Cát Lượng và Lưu Bị. Lưu Bị không còn Pháp Chính và Gia Cát Lượng, chỉ là một con gà bị rút lông, còn hiếu chiến coi như xong đời.”
Tào Tháo nghe xong bật cười: “Không sai, thật như thế, chúng ta sẽ tấn công ba hướng, bất kể từ nơi nào nhập Xuyên, Gia Cát Lượng chỉ có thể về giữ một phương, hai đường khác đều có thể tiến sát Thành Đô, Lưu Bị nhất định xui xẻo.”
Ta đã nghĩ ra kế hay liền cười nói: “Gia Cát Lượng lợi dụng thần, thần cũng lợi dụng hắn, hắn chỉ nghĩ thần nghĩa khí với bằng hữu, không nghĩ thần làm việc luôn công tư rõ ràng. Sơ sót điểm này, hắn sẽ không ngờ thần tự mình dùng một người kiềm chế đại quân của hắn, hắn vĩnh viễn không đấu lại thần. Nhưng mà, Gia Cát Lượng hành động vô cùng chặt chẽ cẩn thận, vì tránh để hắn nhìn ra điểm đáng ngờ, kế hoạch này chỉ có thể để thần và chủ công biết, đến cả Tam ca cũng không được biết. Tình cảm thể hiện không thể giả, nếu không, một người lộ ra sơ hở, đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Tào Tháo trầm tư một chút, lo lắng hỏi: “Tử Vân, kế hoạch như vậy, với ngươi mà nói vẫn rất nguy hiểm. Không chỉ một mình ngươi, cả một đống người đi theo ngươi phải xử lý thế nào? Nếu như…, ngươi còn có thể trở về không?”
Ta cười cười: “Chủ công, Như tạ ơn ngài giữ lại tính mạng cho bọn họ, nhưng mà, bọn họ không thể sống ở đây, Triệu Như muốn đưa bọn họ đi, an bài tốt cuộc sống của bọn họ, bằng không, cả đời này thần không được bình an. Nếu Thục quân không hành động, thần cũng muốn rời khỏi ngài một thời gian, sau khi sắp xếp tốt cho bọn họ, sẽ trở về giúp ngài hoàn thành nghiệp lớn.”
Tào Tháo lập tức nắm chặt ta tay: “Ngươi lo lắng về Tháo sao? Ta sẽ không thương tổn tới bọn họ. Ta biết tình nghĩa giữa ngươi và Bá Phù, nhưng mà, ngươi vì phần nhân tình này mà rời khỏi ta sao?”
Ta nháy mắt mấy cái, cố ý cười nói: “Sao thế? Chủ công, thần sắp xếp xong cho bọn họ sẽ trở lại. Thần dẫn bọn họ đi, chính là không muốn bọn họ lại tham gia vào tranh đoạt quyền lực, đừng nói hiện giờ, trăm năm sau này cũng không thể để Tôn gia quay lại Giang Đông để đông sơn tái khởi. Cho dù Bá Phù và Công Cẩn không làm, cũng khó bảo đảm hậu nhân bọn họ không làm, tới lúc đó, sẽ không thể bảo vệ Tôn gia nữa.”
Trong quá trình đánh Giang Đông, theo sự phát triển của quân ta, Thục quân lại không hành động gì, đương nhiên, tốc độ của chúng ta quá nhanh cũng là một nguyên nhân, nội loạn ở Ích châu khiến bọn họ khó có thể xuất binh, trong thời gian ngắn không thể đại chiến với quân ta. Bọn họ hy vọng thấy chúng ta rơi vào trạng thái giằng co ở Giang Đông, ít nhất mấy tháng mới có thể công thành đoạt trại, đợi cho Tào quân sa lầy ở chiến trường Giang Đông, đợi thực lực Giang Đông tiêu hao tới mức độ phù hợp, sau này chỉ có thể dựa vào bọn họ mới miễn cưỡng bảo vệ mình, Ích châu xuất quân sẽ đạt được lợi ích tối đa. Cho nên, khi chúng ta chỉ dùng gần hai ba tháng hạ được Giang Đông, bọn họ muốn tấn công toàn diện cũng đã muộn. Mà Gia Cát Lượng và Lưu Bị không phải kẻ để mặc người chém giết, chậm nữa cũng phải có hành động, nếu không, một chút hy vọng cũng không còn.
Thục quân quả nhiên hành động, tuy rằng hành động của bọn họ không có phương hướng rõ ràng, điều này càng thêm khẳng định suy đoán của ta, bởi vậy, kế sách dẫn rắn ra khỏi hang kể từ khi ta bắt giữ Tôn Sách đã bắt đầu thực hiện. Tào Tháo bỏ mặc ta và Bá Phù sum họp lần cuối, ta cẩn thận an bài cho bọn họ ra đi, sau đó bởi vạn phần thống khổ và áy náy, liều chết bảo vệ tính mạng Tôn Chu hai nhà, cho nên, giết hay thả hai nhà Tôn Chu chính là mấu chốt giúp kế hoạch thành công. Trong thành Lạc Dương, ta và Tào Tháo phối hợp, xuất sắc khiến tất cả mọi người cho rằng ta vì hai nhà mà cắt đứt với Tào Tháo. Bởi vậy sau khi ta rời khỏi Lạc Dương, người Ích châu liền liên hệ với Tôn Thiệu, mà ta sau khi biết tin lập tức báo cho Tào Tháo. Khi chúng ta rời khỏi Uyển thành mang theo xa đội tây tiến Hán Trung, đồng thời Tào Tháo cũng hạ lệnh quân Vương Bình, Ngụy Diên ở Hán Trung bí mật tập kết ở Tà cốc, đồng thời công khai tăng binh ở Tự Thành, cũng sắp xếp quân cứu viện gấp rút tới Tự Thành, Thiên Thủy. Tào Tháo lại bí mật hạ lệnh cho Tào Nhân mộ binh ở Nhữ Nam, Từ châu điều tới Công An, Nam Quận thống nhất do Hoàng Trung thống lĩnh, lại mật lệnh cho Hạ Hầu Uyên điều động quân đội đóng ở Trường Sa, Giang Hạ tập hợp đợi lệnh. Như vậy, quân ta ở Kinh châu và Hán Trung đều đã sắp xếp xong xuôi, vừa có thể phòng thủ, vừa có thể tấn công.
Sau khi ta tới Trường An, Tào Tháo lấy danh nghĩa đi tuần, để lại Tào Xung trấn thủ Lạc Dương, Thái Sử Từ phòng thủ Đô thành, Từ Thứ, Trình Dục phụ trợ, bản thân dẫn theo tướng lĩnh bí mật chạy tới Trường An, ta mang theo xa đội đến thành Thiên Thủy, Tào Tháo cũng dẫn quân đêm đi ngày nghỉ đi Tà Cốc gặp Ngụy Diên, Vương Bình hợp quân, lập tức phân ba đường, xuất binh Tà Cốc, Trần Thương, Thượng Dung, tới Định Quân Sơn, chĩa mũi nhọn vào Dương Bình. Đồng thời, thủy quân Hạ Khẩu do Văn Sính và Cam Ninh suất lĩnh từ hạ lưu ngược lên, thẳng đến quận Ba Đông. Hoàng Trung, Điền Phong lĩnh quân tới Công An, Nam quận theo đường bộ nhập Xuyên. Tào Nhân và Mãn Sủng trấn thủ Công An, Nam Quận đề phòng Thục quân phản công; Dương Châu mục Bàng Thống trấn giữ Kiến Nghiệp, Hạ Hầu Thượng phong làm Lư Lăng thái thú, Từ Phúc làm thứ sử Dương Châu, Tang Bá trấn giữ ở Từ châu, Mộc Đạt được phong làm thái thú Hội Kê, Tào Thực tiến vào chiếm giữ Tân Đô, khống chế chặt chẽ các quận ở Giang Đông, phòng ngừa người của Tôn gia khởi binh phản kháng.
Lúc ta rời khỏi thành Thiên Thủy, Vân ca ca phụng mệnh dẫn năm ngàn khinh kỵ binh xuất phát từ Trường An, danh là xuất năm vạn binh, đã đuổi tới cách Thiên Thủy không tới trăm dặm. Kỳ thật, mai phục ở Định Quân Sơn không phải là quân của Ngụy Diên, mà là chủ lực do Tào Tháo suất lĩnh, mười vạn đánh năm vạn, hơn nữa nhân tố tâm lý, Thục quân tất nhiên đại bại. Tào quân theo sau truy kích, không phí sức lực đã hạ được Dương Bình quan, sau đó, Tào Tháo lệnh cho Cao Thuận cùng Thái Sử Từ lĩnh một ngàn binh, giả như thua trận, chui vào Hà Âm quan, sau khi chiếm được căn cứ quân sự trọng yếu này, đại quân thừa cơ đánh về Kiếm Các.
Chủ lực Thục quân xuất Kỳ Sơn, chỉ để lại Kiếm Các ba ngàn binh phòng thủ, vừa được báo Tào quân nhập cảnh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cao Thuận mượn danh nghĩa tới xin cứu viện lừa mở cửa thành, xâm nhập vào phủ quận trưởng. Quận trưởng gặp phải kẻ địch đột nhiên tập kích, trực tiếp bị bắt làm tù binh. Cao Thuận dùng gần ba trăm người, đã chiếm được Kiếm Các. Sau khi chiếm được Kiếm Các, đại quân Tào Tháo lao thẳng tới Ba Trung. Dưới thành Ba Trung, ông ta nhận được thư của Trương Cáp. Đọc thư, Tào Tháo triệu tập chúng tướng, mệnh lệnh toàn quân tấn công Ba Trung, bởi vì hai mươi vạn quân của Gia Cát Lượng sắp trở về. Các tướng lĩnh mệnh, vội vã công kích Ba Trung. Ba ngày sau, Điển Vi suất lĩnh hữu doanh dẫn trước đặt chân lên tường thành.
Trong thời gian ta hôn mê ở Thiên Thủy, đại quân Gia Cát Lượng đi thẳng một đường nhanh chóng chạy về Thục Trung. Nhưng mà hắn căn bản không biết, năm vạn viện quân của Vân ca ca thật ra chỉ có hơn năm ngàn, nếu hắn có gan mạo hiểm, vẫn có thể liều mạng tấn công Thiên Thủy. Ta và Tào Tháo biết rõ tính cách cẩn trọng của Gia Cát Lượng, liệu được hắn sau khi biết Thục Trung có biến, sẽ không chú ý binh mã Vân ca ca có bao nhiêu, hơn nữa không có khả năng trong thời gian ngắn hạ được Thiên Thủy, bởi vậy không lui binh mới là lạ.
Kỳ thật binh mã Ngụy Diên cũng chỉ có mấy ngàn, căn bản không có khả năng chặn đứng đường về của Thục quân ở Kỳ Sơn. Mục đích của Ngụy Diên là không ngừng quấy rối Thục quân, cầm chân Gia Cát Lượng. Trên đường Gia Cát Lượng rút về Thục Trung, không ngừng bị Ngụy Diên tập kích, rơi vào đường cùng, đanh chia hai vạn binh chủ động tìm quân Ngụy Diên, muốn thực hiện kiềm chế tiêu diệt. Ngụy Diên thấy mình không thể kiềm chế Thục quân được nữa, theo kế hoạch tác chiến, nhanh chóng rút quân về Dương Bình, sau đó đi qua Gia cốc hội quân với Vương Bình đang đóng ở Hà Âm quan, lại tiêu diệt hai vạn binh mã Gia Cát Lượng phân ra.
Sau khi hạ Ba Trung, Tào quân nghỉ ngơi ba ngày, xuất phát đến Tử Đồng, gặp Gia Cát Lượng vội vã vứt bỏ hết quân nhu trở về. Chủ lực song phương đánh một trận lớn dưới thành. Thục quân mệt mỏi trở về tất nhiên không có khí thế như Tào quân đối thủ, Hứa Chử giết Lưu Phong, Trương Nam chết trong tay Thái Sử Từ, Phùng Tập bị Hàn Hạo gây thương tích, Thục quân đại bại rút lui vào trong thành tử thủ. Tào quân mãnh công ba ngày, không hạ được, trong nhất thời hai bên lâm vào thế giằng co.
Trương Liêu và Trương Yến suất lĩnh hai vạn quân sĩ, hành quân không ngừng, đi qua Âm Bình, vượt qua núi cao vực sâu, muốn xuyên qua Ma Thiên Lĩnh tiến quân tới dưới thành Giang Du. Tuy rằng sở trường của Trương Yến là huấn luyện sơn binh, nhưng con đường này quá hiểm ác, quả nhiên là Thục đạo khó như đường lên trời, sạn đạo nhỏ hẹp chỉ có thể miễn cưỡng từng người đi qua, rất nhiều nơi nham thạch san sát, cây cối trùng điệp kéo dài, căn bản không có người đi đường, đành phải trèo đèo lội suối khắc phục mọi khó khăn, bọn họ chịu không ít khổ, lúc đại quân Tào Tháo đánh tới Tử Đồng, vẫn chưa vượt qua được Ma Thiên Lĩnh. Mà thành Ba Đông dưới thời Lưu Chương vì chống Kinh châu xâm lược được xây dựng vô cùng vững chắc, Quan Vũ trấn thủ ở đây mấy năm lại càng khiến nơi này là trọng địa phòng thủ của Kiến Thành, Văn Sính và Cam Ninh tấn công mấy ngày không hiệu quả, trong nhất thời cũng lâm vào giằng co. Quân Hoàng Trung lại hành động vô cùng chậm chạp, đối với sự phòng thủ nghiêm mật của Thục quân, đông tuyến Ích châu thật sự hết đường xoay sở.
Tóm lại, lúc Tào Tháo ở dưới thành Tử Đồng trong quân doanh nhận được thư của Trương Cáp và Hoa Đà, hai quân đang trong trạng thái giằng co. Ông ta đọc thư, trong lòng bốc hỏa, vừa đau lòng, vừa bất đắc dĩ, lại càng hối hận. Nghĩ nửa ngày không biết làm sao, lệnh truyền mọi người.
Lúc Tào Tháo mang thư giao cho mọi người cùng đọc, Quách Gia kinh hãi: “Chủ công, thì ra ở Lạc Dương ngài và Tử Vân diễn cho chúng thần xem. Đây là do Tử Vân thiết kế sao? Hắn cũng quá mạo hiểm.”
Tào Tháo uể oải nói: “Đúng, đây là kế dẫn rắn ra khỏi hang của Tử Vân. Từ lúc định Giang Đông, ta đã nhận được mật báo Thục quân có dị động chuyển quân, Tử Vân nói có thể là Gia Cát Lượng đoán được nàng sẽ không ngồi yên nhìn Tôn gia diệt tộc, tất sẽ cứu họ trốn đi, theo tính tình Lưu Bị và Gia Cát Lượng, sẽ lợi dụng điểm này để hành động. Cho nên Tử Vân mới bày ra kế hoạch này, nếu Thục quân thật sự muốn mượn người của Tôn gia kiềm chế Tử Vân, thậm chí lợi dụng bọn họ tập kích Hán Trung hoặc Kinh châu, chúng ta sẽ như bọn họ mong muốn, đúng lúc điều Gia Cát Lượng cùng Thục quân rời Xuyên, ta sẽ nhân cơ hội tập kích Ích châu, tranh thủ nhất thống thiên hạ. Vì vậy, ta giả vờ muốn giết Tôn gia, Tử Vân xả thân cứu giúp, bày ra một vở kịch hay.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc. Một lát sau, Quách Gia nổi giận: “Sao hắn có thể như vậy? Kế hoạch như vậy lại không thương lượng với chúng ta, mạo hiểm thế, quả thật là, quả thật là… Ngụy vương, ngài cũng vậy. Ngài biết rõ Tử Vân dễ nóng đầu, vậy mà lại, vậy mà lại…”
Tào Tháo khóc không ra nước mắt: “Ta lúc trước cũng nói nên cùng với mọi người thương lượng, nhưng Tử Vân nói, thể hiện tình cảm không thể giả dối, Ích châu nhất định có trinh thám nằm vùng ở Lạc Dương, đặc biệt chú ý hành vi của nàng. Nếu để các ngươi cùng tham gia, các ngươi thể hiện có thể sẽ không chân thật, lỡ bị đối phương nhận ra sơ hở sẽ không linh nữa, bởi vậy kế hoạch này chỉ có hai chúng ta biết, như vậy mới chân thật, mới có thể khiến đối phương tin tưởng. Ta nghĩ nàng nói có lý, cho nên mới… Có điều, Tử Vân cũng nói, cho dù Thục quân không hành động, nàng cũng muốn mang Tôn gia đi, chiếu cố cho Tôn gia, cho nên, tức giận trong lòng ta là thật.”
Quách Gia tức giận qua đi, lại bắt đầu lo lắng: “Có điều, hiện giờ Tử Vân vì bảo vệ Thiên Thủy mà trọng thương, xử lý ra sao!”
Tào Tháo cúi đầu tự trách: “Ta không ngờ lại thành ra vậy. Hôm nay ta phải nói thật, Tử Vân, nàng… Ôi, nàng thật ra là nữ nhân, vì giúp đỡ ta, cải trang làm nam nhi hơn hai mươi năm rồi.”
A?! Trong đại trướng, mọi người đều ngẩn tò te.
Tào Tháo nhìn mọi người vẻ mặt đau khổ nói: “Bí mật này chỉ có Tử Long biết. Ta mấy năm trước cũng ngẫu nhiên kỳ ngộ mới biết được. Cho nên, ta nghĩ, lúc ở Lạc Dương, ta có chút ghen tị với Tôn Sách, nên làm hơi quá đáng đúng không? Không ngờ Tử Vân lại bị câu nói của ta đả kích tới mức này, là ta phụ bạc nàng.”
Choáng váng trong chốc lát, mọi người đã kịp phản ứng, Quách Gia thầm nghĩ, chẳng thể trách trong thư hàm hồ viết Tử Vân hôn mê bất tỉnh, muốn chủ công tới cứu, xem ra, Tử Vân với chủ công tình sâu vô cùng! Có điều, huynh đệ kết nghĩa bao nhiêu năm đột nhiên trở thành muội muội, cái này đúng là khiến người ta xoay trở không kịp. Mấy mưu sĩ đều là người thông minh, tuy chuyện đột nhiên xảy ra, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhìn nhau, biết vấn đề trước mắt không phải ngạc nhiên bởi Tử Vân là nữ, mà là cứu người cần gấp. Mấy người trao đổi ánh mắt một chút, đều nhìn sang Quách Gia vẫn đang ở trạng thái đờ đẫn. Trong ánh mắt nhìn “đắm đuối” của mọi người, Quách Gia cuối cùng cũng tỉnh lại, trong lòng hắn hiểu hàm ý trong mắt mọi người, xem ra đều hiểu ý tứ trong thư, lời khuyên bọn họ không thể nói ra ngoài.
Giả Hủ nghĩ bình thường mọi người cùng nhau nói giỡn không hề kiêng kỵ, lần này nam biến thành nữ, chuyện xảy ra thế nào? Nhìn Quách Gia còn đang đỏ mắt, ông ta ám hiệu với Quách Gia: lời khuyên này ngươi nói đi, dù sao các ngươi đã kết bái, bất kể nam hay nữ, ngươi cũng là huynh trưởng.
Tào Tháo thấy tất cả không ai nói gì, còn tưởng mọi người bị sự kiện Triệu Như là nữ làm kinh hách, chưa kịp phản ứng, đành mặt dày nói: “Chuyện này… ý Hoa Đà trong thư, là muốn lão phu đích thân tới Thiên Thủy, nếu không, Tử Vân, nàng vẫn chưa tỉnh lại, nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng mà ta không thể đi!”
Quách Gia thở dài, thầm nói chúng ta đều hiểu, đều không thể nói! Nhìn quanh một chút, mấy người đều nhìn hắn, hắn đành phải nói: “Chủ công, không bằng để Tử Long huynh trưởng đưa, chuyện này…, đưa Tử Vân tới đây nhé?”
Tuân Du trừng mắt lườm hắn, ngươi ngu vậy: “Phụng Hiếu, ngươi không rõ sao? Tử Vân trúng mấy chục mũi tên, có thể chịu xóc nảy sao? Không tới được.”
Giả Hủ cũng lườm Quách Gia: “Hiện giờ chính yếu là nghĩ cách khiến người tỉnh lại.”
Quách Gia choáng váng trong chốc lát, cuối cùng kiên trì tới gần Tào Tháo: “Chủ công, Gia có một phương pháp có thể thử.”
Tào Tháo nhãn tình sáng lên: “Phụng Hiếu, ngươi nói mau.”
“Chuyện này…” Quách Gia trù trừ một chút. Tào Tháo hiểu ra, ông ta đứng dậy nhìn mọi người. Mọi người đều hiểu chuyện, biết điều lui ra ngoài.
Quách Gia giờ mới nói: “Ngài viết một phong thư qua đó, bảo Tử Long huynh trưởng tìm một người có giọng nói tương tự như ngài, nói với Tử Vân… chút lời an ủi, hì, nếu Tử Vân cần, như vậy là có thể?”
Tào Tháo nghe xong gật đầu, những lời này quả nhiên không dễ nói trước mọi người, thử xem cũng không tệ.
Quách Gia vội lui ra ngoài. Đám Giả Hủ còn đang đợi ngoài trướng, thấy hắn đi ra liền cười. Quách Gia cũng biết phương pháp này mọi người đều nghĩ tới, chỉ có hắn có thể nói, không tránh được cười khổ: “Chuyện này là thế nào? Tử Vân lại biến thành nữ nhân, chúng ta về sau làm sao ở chung?”
Giả Hủ cười, cũng là cười khổ: “Ngươi có sao đâu, ngươi là huynh trưởng của nàng, giống như Tử Long tướng quân vậy, nói không chừng còn trở thành thân thích với chủ công. Chúng ta mới không biết phải làm sao. Ôi, thiên hạ lại có kỳ nữ tử như vậy, muốn nam nhân chúng ta dùng làm gì đây?”
Tuân Du tất nhiên sẽ không tha cho Quách Gia: “Hừ, Phụng Hiếu, ngươi là người đầu tiên kết bái với Tử Vân, lại không biết nàng là nữ tử, chúng ta vẫn còn hơn ngươi một chút.”
Quách Gia cơ hồ nhảy dựng lên: “Lúc ấy mới mấy tuổi chứ, đổi lại ngươi cũng nhìn không ra đâu! Còn nói ta, Tử Vân ở cạnh các ngươi không ít hơn ta, các ngươi không phải đều thế sao, tất cả đều ngốc, một đám ngốc tử.”
Giả Hủ nhếch miệng, hít một hơi nói: “Tử Vân làm những chuyện kia giống một nữ nhân sao? Biết thân thể nàng thoạt nhìn yếu đuối có chút kỳ quặc, nhưng cũng không thể nghĩ tới mặt này! Một dám người thông minh, lại bị xoay quanh, nói ra ai tin được? Nhưng lại là thực.”
Tuân Du nhìn đám người xung quanh, đột nhiên cất tiếng cười lớn: “Đám đại tướng quân các ngươi đã biết Chiến thần của chúng ta là một nữ tử, có muốn đi tự sát không?”
Võ tướng bên ngoài hầu hết đã biết chuyện này, xì xào bàn tán cả nửa ngày, nghe ông ta nói vậy, ai nấy đều có chút đỏ mặt, Hứa Chử lại hừ giọng: “Chúng ta đều là kẻ ngốc, chỉ biết bội phục Tử Vân, đám người thông minh các ngươi mới nên đi tự sát. Ngươi nói xem, Tử Lợi.” Hắn chọc Điển Vi một cái.
Điển Vi vẫn đang cười ngây ngô, nghe hắn nói vậy, nhìn Quách Gia nói: “Ta không biết Phụng Hiếu không biết Tử Vân là nữ tử, nếu không đã sớm cho ngươi biết rồi.”
Quách Gia đầu óc tạm dừng ít nhất một phút đồng hồ mới kịp phản ứng, bước lên nhìn Điển Vi cả nửa ngày: “Trời ạ, đại ca, đại tướng quân của ta, huynh đừng nói huynh sớm đã biết Tử Vân là nữ nhé. Đừng đả kích ta!”
Điển Vi gật đầu khẳng định: “Ta thật sự đã sớm biết. Ta còn tưởng đệ cũng biết rồi chứ! Không chỉ ta, Nguyên Trực cũng đã biết rồi.”
Quách Gia cuối cùng không duy trì được nữa, ngồi sụp dưới đất ôm mặt kêu khổ: “Trời ạ, sao ta lại ngốc vậy.”
Giả Hủ cũng rên lên một tiếng, cúi đầu cười không ngừng. Tuân Du cười tới ngồi úp xuống bên cạnh Quách Gia: “Phụng Hiếu à Phụng Hiếu, ngươi xem ngươi kìa, đúng là ngốc. Để ta xem nào, Tử Vân ngoại hình mảnh mai, ngũ quan tinh xảo, nếu mặc nữ trang, nhất định là một đại mỹ nữ. Chà chà, thật muốn lập tức nhìn xem.”
Điển Vi lập tức tiếp miệng: “Tử Vân vốn là mỹ nữ. Ta nghe Nguyên Trực nói, phu nhân của Mã Siêu rất giống Tử Vân, còn không đẹp bằng Tử Vân.”
Tuân Du cười chảy cả nước mắt: “Trời ơi, Khương nữ kia rất đẹp rồi, Tử Vân còn đẹp hơn cả nàng. Phụng Hiếu, Phụng Hiếu, trên đời không ai ngốc hơn ngươi nữa! Xấu hổ ngươi còn tự xưng là nhìn hết mỹ nhân thiên hạ, ở bên cạnh một đại mỹ nhân hơn hai mươi năm mà không hề biết. Ha ha ha ha ha, chết cười mất.”
Quách Gia nhảy dựng lên, một phát tóm lấy thắt lưng Điển Vi: “Tử Lợi, huynh nói cho rõ ràng, Nguyên Trực từng thấy nguyên dạng của Tử Vân rồi sao? Không đúng, tuyệt đối không thể, vừa rồi chủ công nói, bí mật này chỉ có ông ấy và Tử Vân huynh trưởng biết, các ngươi không thể nào biết được.”
Điển Vi vẻ mặt thành thật nói: “Ta thật không ngờ các đệ đều không biết. Nguyên Trực là từ mẫu thân biết được. Các ngươi không biết đó thôi, mẫu thân Từ gia trước khi qua đời đã để lại một phong thư cho Nguyên Trực, trong đó nói chuyện Tử Vân. Ban đầu ở Lạc Dương, lúc ta biết Nguyên Trực nói rất nhiều lời tuyệt tình với Tử Vân, ta muốn tìm hắn tính sổ, hắn mới cho ta biết, hắn biết Tử Vân là nữ nhi, muốn ép nàng hoàn toàn rời khỏi.”
Quách Gia “A” một tiếng: “Vậy, các ngươi vì sao không nói với ta? Văn Viễn, Sĩ Nguyên bọn họ biết không?”
Điển Vi lắc đầu: “Ta không biết. Vốn cho rằng các ngươi ai cũng biết, bây giờ không chắc. Sau đó Tử Vân an toàn, Nguyên Trực dặn ta ngàn vạn đừng nói ra, sau đó Tử Vân trở về, chủ công lại trọng dụng nàng, chúng ta càng không dám nói.”
Giả Hủ lắc đầu: “Thật khó nói. Ta thấy, Sĩ Nguyên chưa chắc đã biết, nếu không, lúc Tử Vân bị hãm ở Giang Đông, hắn cũng không nóng ruột như vậy; những người khác thì sao, Hưng Bá tướng quân là người chất phác, sợ là không biết; Tử Nghĩa và Văn Viễn khó nói.” Nói tới đây, ông ta cười nhìn Điển Vi: “Tử Lợi tướng quân đây gọi là trong thô lậu có tinh tế, thật khiến người phải nhìn bằng con mắt khác xưa.”
Điển Vi cố ý liếc nhìn đám người thông minh đó một cái rồi nói: “Ở Bắc Hải ta đã biết rồi. Lúc ấy ta và Tử Vân ở bên nhau lâu như vậy, ta không phải đồ ngốc, sao có thể không biết?”
Câu này của hắn khiến đại đa số người ở đây đỏ mặt. Điển Vi giống như không biết nói tiếp: “Lúc ấy ta cảm thấy chơi rất vui, muốn xem Tử Vân có thể làm gì. Sau đó, Tử Vân gọi ta tới chỗ chủ công, ta mới biết Tử Vân là người của chủ công. Vốn dĩ, ta vẫn cho Tử Vân chính là cái kia, cái kia của chủ công, ai ngờ không phải.”
Hắn nói xong, tất cả mọi người đều lộ vẻ không tin, Tuân Du hỏi: “Lão Điển, ngươi nói bậy gì vậy?”
Điển Vi đỏ mặt: “Được rồi, nói thật vậy, lúc đó nàng từ Nghiệp thành trở về, chính là lần nàng lừa chủ công khải hoàn từ Uyển thành về, chúng ta không phải tức giận chuốc rượu nàng sao? Là ta đưa nàng trở về, cho nên… Chẳng qua, ta vẫn biết sớm hơn các ngươi.”
Quách Gia tỉnh ngộ: “Chẳng thể trách, sau này chúng đệ nói tới đánh đòn, huynh liền phản đối, đổi lại cho Hưng Bá đánh tay.”
Điển Vi hắc hắc cười: “Đúng vậy, một tiểu cô nương, không thể cứ để các ngươi đánh.” Toàn trường làm bộ muốn ngã.
Quách Gia không cam lòng, đảo quanh tại chỗ, nghĩ lại nghĩ, hừ hừ nói: “Nhiều năm ở cạnh nhau, đại ca cuối cùng học cách nói dối rồi.”
Mọi người khó hiểu nhìn hắn, Quách Gia rung đùi đắc ý nói: “Nếu huynh đã sớm biết Tử Vân là nữ tử, lại cho rằng nàng là cái kia của chủ công, còn dám đánh nàng sao? Đừng nói đánh chỗ đó, chỗ đó, cho dù là dùng nắm đấm, huynh cũng động thủ không ít.”
“Không phải các ngươi ép ta đánh sao!”
Điển Vi xoay người bỏ chạy, lại bị Hứa Chử giữ chặt: “Lão Điển, ngươi còn không nói thật, rốt cuộc là biết từ lúc nào? Bằng hữu nhiều năm, đến ta ngươi cũng dám dấu!”
Điển Vi không còn cách nào khác: “Sợ các ngươi rồi, nói dối cũng khó. Ôi, ta thật không biết, nếu không phải Nguyên Trực nói, ta cũng không biết. Ôi, Phụng Hiếu, Tử Vân không sao chứ? Trong lòng ta…”
Hắn vừa nói như vậy, mọi người đều không cười nổi nữa, tâm trạng lại trở nên trầm trọng, cố ý cười nói một phen vùa rồi chẳng qua muốn mượn chuyện giải sầu, nhưng sao có thể hóa giải hoàn toàn, người bọn họ đang mong nhớ vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm, sinh tử không rõ.
Mọi người còn trầm mặc, Tào Tháo đi ra gọi: “Phụng Hiếu.”
Quách Gia vội vàng đi qua, Tào Tháo vẻ mặt đau khổ nói: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không bỏ được. Ta nghĩ vẫn nên tự mình đi một chuyến. Thế này đi, ngươi và Tử Lợi, Công Đạt đi theo ta, nơi này tạm giao cho Văn Hòa và bọn họ. Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân đề phòng, vây mà không công, càng không để quân trong thành phá vây ra ngoài. Nếu Gia Cát Lượng muốn phá vây, các ngươi phải bằng mọi gía bắt được hắn. Hừ, ta muốn báo thù cho Tử Vân.”
Lúc biết được thái độ của Tào Tháo và mọi người, ta đang cùng bọn họ tương phùng ở Hà Âm quan. Tai nghe Quách Gia miêu tả, Tuân Du khoa trương, mắt thấy ánh mắt lo lắng của Điển Vi, ta vừa muốn cười vừa muốn khóc, nước mắt từ khóe mi chảy xuống, tay lại không cách nào nâng lên lau sạch. Tào Tháo ngồi ở bên cạnh, trong mắt lóe lên lo lắng, tự trách, còn có một tia thống khổ, lắp bắp nửa ngày không nói nổi một lời. Còn Vân ca ca đứng ở một bên, sắc mặt không tốt nhìn mọi người.
Quách Gia bọn họ thao thao nói một lúc mới dừng, nhìn thấy nước mắt của ta đều sửng sốt, chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Một lát sau, Quách Gia đứng trước mặt ta lo lắng hỏi: “Có phải rất đau không?”
Ta lắc đầu: “Không đau, một chút cũng không đau.” Trên người đau muốn chết, nhưng ta lại rất vui vẻ, không chỉ có các huynh trưởng, ngay cả đám người Tuân Du cũng không vì ta giấu diếm họ mà tức giận, ngược lại quan tâm ta như vậy.
“Sao lại không đau được, bị thương nặng như vậy mà. Ngươi đó, thật ngốc!” Quách Gia trở lại chỗ cũ, ta thấy hắn nâng tay, rõ ràng cũng rơi lệ.
Ta đúng là ngốc, vì ý nghĩ thiếu tự tin của mình với các huynh trưởng mà đỏ mặt: “Thật xin lỗi, ta, ta chỉ là muốn đổi sang hướng khác, ta, ta cho rằng các ngươi đều sẽ oán trách ta, dù sao, dù sao ta lừa mọi người. Ta, ta sợ các ngươi không để ý tới ta nữa.” Một hơi nói hết lời, ta có chút muốn ho.
“Ngươi ngốc hả?” Tuân Du nhảy dựng lên, đảo mắt lại trở nên ôn nhu mười phần: “Bất luận ngươi là nam hay nữ, đều là ngươi, chỉ cần là ngươi, có gì khác nhau chứ? Chúng ta đây, hì, thương ngươi còn không kịp, sao có thể không để ý tới ngươi.”
Ta bật cười: “Công Đạt, nếu ta còn là Triệu Như trước kia, ông sẽ đánh ta hai quyền, không phải, không phải… dịu dàng thế này, ha ha.”
Xấu hổ, không chỉ có Tuân Du, người xung quanh đều có chút xấu hổ. Ta khẽ thở dài, âm thầm oán trách mình lắm mồm, nam nữ sao có thể không khác biệt, lại nghĩ tới cuộc sống vô câu vô thúc trước kia, đã không thể nữa rồi.
Có lẽ cảm giác được không tự nhiên và mất mát của ta, Tuân Du hắc hắc cười: “Ngươi lại sai rồi, dọc đường bọn ta đều thảo luận làm thế nào để chỉnh ngươi, Phụng Hiếu liền nói nhất định phải đánh ngươi mấy cái, ai bảo ngươi kỳ cục như vậy, chuyện lớn thế, lại gạt mọi người tự quyết định. Nhưng mà vừa thấy thương thế của ngươi nặng như vậy, chúng ta lại xót.”
Biết rõ ông ta đang vớt vát, Quách Gia bọn họ cũng vội vã gật đầu cam đoan, ta nghe vào trong tai, trên mặt nở nụ cười, trong lòng càng chua xót, nếu Triệu Như mặc nam trang nói như vậy, bọn họ sẽ không dỗ dành ta như vậy, vẫn sẽ phạt ta. Mọi người lại cười đùa một phen, thấy ta luôn không nhiệt tình, cho rằng ta quá mức mỏi mệt, chậm rãi ngừng lại.
Vân ca ca đi đến bên cạnh ta, cắn răng “dịu dàng” khuyên ta: “Như, đừng quá mệt mỏi, nghỉ ngơi trước, có chuyện ngày mai hãy nói, được không?”
Tào Tháo vẫn ngồi ở một bên nhìn ta không nói lời nào, chắc trong lòng cũng có chút chật vật, lúc này mới cười cười: “Mọi người đều đi vội, Tử Vân thật sự mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi đi, có lời gì ngày mai nói tiếp.”
Ta đúng là rất mệt, từ Thiên Thủy chạy một mạch tới đây, tuy nói chăn đệm trong xe mềm mại, nhưng vẫn rất xóc, vết thương trên người còn đang đau. Nhưng mà, ta đến đây không chỉ để bọn họ yên tâm, mà có chuyện muốn nói. Nhiều năm đã thành thói quen, khiến ta không thể từ bỏ mọi trách nhiệm mà đi: “Chủ công, cả mọi người nữa, ở lại đi. Ta có việc. Ca, đỡ ta lên.”
Thấy ta cựa mình muốn dậy, Tào Tháo bọn họ nhanh chóng xua tay. Ta cầu xin nhìn Vân ca ca, huynh ấy bất đắc dĩ, đành đỡ ta ngồi lên. Ta thở hổn hển một hồi mới cười khổ nói: “Thân thể này của Như võ công bị phế cả rồi, sau này chỉ là một phế nhân, chỉ sợ không giúp được chủ công nữa. Cho nên, có một việc thần muốn nhanh chóng nói ra.”
Tào Tháo có chút luống cuống: “Không nên nói bậy, phế cái gì, ta hỏi Hoa Đà rồi, hắn nói ngươi không sao, nghỉ ngơi điều dưỡng một hồi là bình phục.”
“Chủ công đừng sốt ruột, thần mạng lớn, Diêm vương gia cũng không nhận, ha ha. Nhưng mà, thân thể này bị thương nặng, võ nghệ bị phế rồi, không thể lên ngựa chiến đấu nữa, chỉ sợ không bao giờ có thể làm bạn bên cạnh chủ công nữa.” Ta chậm rãi nói cho họ biết sự thật này.
“Không sao cả, không sao cả, chỉ cần ngươi…” Tào Tháo đột nhiên nghẹn họng, xem ra giờ ông ấy mới hiểu ý ta.
Quách Gia nhìn Tào Tháo, lại nhìn ta, thở dài, gượng cười nói: “Cũng được, dù sao ngươi cũng không thích lên chiến trường. Chuyện khác cứ từ từ. Nhưng mà, Tử Vân, đừng rời khỏi mọi người, được không?”
Ta cười : “Sẽ không, chỉ cần các huynh trưởng không giận ta, ta sẽ không rời khỏi mọi người. Chẳng qua, ta muốn tới Tương Dương điều dưỡng, suối nước nóng nơi đó thích hợp chữa thương.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ Vân ca ca, huynh ấy vẫn lo lắng cho ta. Ta cho huynh ấy một ánh mắt an tâm, rồi mới nói với Tào Tháo: “Chủ công, thần tới đây, một là tránh để mọi người lo lắng, hai là thần cảm thấy có điều gì đó.”
“Ngươi nói tới Gia Cát Lượng?” Quách Gia tiếp lời.
Ta gật đầu: “Tam ca cũng nhận ra vấn đề rồi à?”
Quách Gia cười khổ: “Ngươi một thân thương tích còn muốn chạy tới đây, nếu không có chuyện gì quan trọng, ta mới ngạc nhiên đấy.”
Ta cười hắc hắc: “Phản ứng của Tam ca vẫn nhanh như vậy, tiểu muội bội phục.”
Quách Gia dài mặt, Tuân Du ở bên cạnh cười: “Phụng Hiếu đúng là phản ứng mau, ha ha, nhưng mà phải xem là phản ứng gì, nếu như hắn thật…, ôi.” Chính là Quách Gia nhéo ông ta một cái, mọi người bật cười.
Ta cũng cười, nhưng không dám lên tiếng, cười lên cả người đau muốn chết: “Công Đạt, đừng trêu Tam ca. Tam ca, huynh nói cảm giác của mình đi.”
Quách Gia sắp xếp lại rõ ràng, rồi chậm rãi phân tích: “Ngươi trước kia từng nói tới tính cách của Gia Cát Lượng, hắn ở Hứa Đô bày kế cẩn thận như thế, mấy tháng ẩn nhẫn không phát, một kích đắc thủ, cho thấy người này cẩn thận bình tĩnh. Cho nên, ta cảm thấy hắn đuổi về, có phải đuổi quá nhanh không?”
Tào Tháo nghe không hiểu: “Phụng Hiếu, chẳng lẽ hắn có thể trơ mắt nhìn chúng ta đánh tiếp, đánh tới tận Thành Đô?”
Quách Gia lắc đầu: “Chúng ta ngay từ đầu tiến công thuận lợi, không phải vì những địa phương đó không có chuẩn bị, mà là chuẩn bị không đầy đủ, nhưng càng vào sâu, Thục quân phòng thủ càng nghiêm mật, đặc biệt là Miên Trúc, Giang Du. Nếu thần là Gia Cát Lượng, nhất định sẽ đi tắt tới đằng sau đánh úp chúng ta, cắt đứt đường lương thực, sau đó vững vàng cầm chân chúng ta ở Phù thành, đợi viện quân các nơi, lương đạo của chúng ta bị chặn, không cách nào kéo dài, chỉ có thể rút quân.”
Tào Tháo lắc đầu: “Không thể nào. Ta năm đường cùng tiến, tuy nói bốn con đường kia chưa có ảnh hưởng gì, nhưng cũng không thể kéo dài lâu. Gia Cát Lượng nếu thật không nhanh trở về viện trợ, bọn họ một chút cơ hội cũng không có.”
Quách Gia liếc nhìn Tuân Du, rất rõ ràng, vấn đề này bọn họ từng thảo luận qua. Quả nhiên Tuân Du nói: “Nhưng chủ công, năm cánh quân của chúng ta biết, Gia Cát Lượng không nhất định biết, cho dù có nghĩ đến, cũng không thể nghĩ nhiều như vậy.”
Ta gật đầu: “Đúng thế. Chủ công, thần hiểu rõ Gia Cát Lượng, theo lý mà nói, hắn dù là rút quân, cũng sẽ đi Hợp Trung, Âm Bình, đoạt Hà Âm quan cắt đứt đường lui của quân ta. Tuy chúng ta không sợ hắn ở phía sau cản đường, nhưng vẫn phải để ý. Đừng nói Gia Cát Lượng, ngay cả tướng sĩ bình thường cũng sẽ nghĩ tới kế vây Ngụy cứu Triệu hoặc chặn sau lưng địch, huống chi là Gia Cát Lượng? Trước mắt, sau khi hắn nhận được tin quân ta tiến quân Ba Trung, lập tức rút quân, lại hành quân gấp về Tử Đồng, tuyệt không bình thường.”
Tào Tháo a một tiếng: “Vậy theo các ngươi thấy, hắn là vì sao?”
Quách Gia lắc đầu: “Chuyện này chúng thần chưa nghĩ ra. Gia Cát Lượng rõ ràng toàn lực phòng thủ Tử Đồng, không chút nào giả bộ.”
“Có một chuyện, thần muốn biết.” Nhìn Tào Tháo ta chậm rãi mở miệng: “Kinh châu có tin tức gì không?”
Tào Tháo bọn họ nhìn nhau, đồng thời lắc đầu. Kinh châu không có tin tức, vậy ta đã chứng thực được ý nghĩ của mình: “Như vậy là được rồi. Thần nghĩ, thần đã biết nguyên nhân Gia Cát Lượng làm vậy.”
“Ồ? Ngươi nói đi.”
Ta thoáng nhìn Vân ca ca, cười cười: “Sau khi thần tỉnh táo lại, biết Gia Cát Lượng cấp tốc lui binh, đã cảm thấy có vấn đề, cho nên mới nhất định tới đây gặp mọi người. Gia Cát Lượng là người cẩn thận, gặp chuyện luôn bình tĩnh, cách làm liều lĩnh thế này không phải xuất phát từ bản ý của hắn, hoặc là hắn không còn cách nào khác. Nói cách khác, có người có chuyện khiến hắn không thể đánh cược, đánh cược quân ta có thể nhanh chóng hạ Tử Đồng hoặc Phù thành.”
“Ai?” “Lưu Bị?”
Tào Tháo và Quách Gia đồng thời kêu lên.
Ta đắc ý cười: “Không sai, chính là Lưu Bị. Lưu Bị người này vội vã hiếu chiến, đối với binh quyền cũng sẽ không hoàn toàn buông tay. Có cơ hội chúng ta thả ra, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Với lại, hắn cũng phải tự chỉ huy một trận thắng lớn để củng cố thế lực ở Ích châu, Gia Cát Lượng và Quan Vũ khi xuất binh, Lưu Bị càng không yên lòng về Gia Cát Lượng, Kinh châu bên kia Quan Vũ không có hành động gì lớn, cho thấy Lưu Bị không ở chỗ Quan Vũ, như vậy dựa theo tính cách hắn, nhất định sẽ ở trong quân Gia Cát Lượng hoặc trấn thủ ở một vị trí quan trọng. Nhưng mà, trong quân tập kích thành Thiên Thủy không có hắn, bởi vậy, thần dự liệu có thể hắn còn chưa chuẩn bị đầy đủ. Tốc độ đánh chiếm Giang Đông của chúng ta quá nhanh, Lưu Bị trong nhất thời chưa trấn định được Thành Đô, cho nên không đi theo trong quân, mà lúc hắn sắp đuổi kịp Gia Cát Lượng, quân ta đã đến, cũng nhanh chóng hạ được Hà Âm quan. Nói không chừng, Lưu Bị vẫn đang ở Hà Âm quan hoặc vừa từ Ba Trung chạy về. Tính mạng Lưu Bị tất nhiên quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, có lẽ chính là Lưu Bị tự hạ lệnh, cho nên Gia Cát Lượng mới không để ý gì khác trở về.”
Nói một hơi nhiều như vậy, ta sắp hết cả hơi, nằm trên giường thở dốc. Vân ca ca vội rót nước cho ta, mặt không chút đổi sắc, giống như chuyện ta vừa nói không liên quan tới huynh ấy. Ta khẽ thở dài, biết đời này mình tổn thương sâu sắc nhất chính là Vân ca ca.
Nghe ta nói xong, Tào Tháo bọn họ liên tục gật đầu, bọn họ không hiểu rõ Lưu Bị bằng ta. Uống xong mấy ngụm nước, ta nói tiếp: “Nếu thần suy đoán đúng, đợi Nhị ca lấy được Giang Du, chủ công có thể cho người ở Thành Đô bí mật động thủ, chúng ta trước tiên có thể dò xét đường lui của Lưu Bị. Còn nữa, nếu như Lưu Bị thật sự đang bị chúng ta vây khốn ở Tử Đồng, Quan Vũ bên kia nhất định có hành động. Xin chủ công sắp xếp cho thỏa đáng, tốt nhất diệt được Quan Vũ, lấy được quân Ba Đông.”
Tào Tháo vội hỏi: “Việc này ta đã sắp xếp xong. Quan Vũ có thể mạo hiểm tập kích Tương Dương, Phụng Hiếu bọn họ đã nghĩ đến, ta không chỉ mật lệnh Tử Hiếu dẫn đại quân bí mật mai phục ở Thượng Dung, còn cho Hoàng lão tướng quân hồi quân phối hợp, rồi triệu Điền Bá Hạo về giữ Tương Dương, nếu Quan Vũ dám mạo hiểm, tuyệt đối chết không có chỗ chôn. Mà đám người Hoàng Quyền, Trương Kỳ cũng đã liên hệ với Hưng Bá, chỉ cần Quan Vũ rời đi, quận Ba Đông sẽ vào tay ta trong một ngày.”
Ta thở phào một hơi, nhìn Tuân Du cười nói: “Nếu chủ công đã chuẩn bị xong, thần cũng yên lòng. Công Đạt, chỗ Trương Sưởng ông mau phái người liên lạc, còn cả người bên cạnh Hoàng thượng nữa. Ha ha, không biết có phải ông trời cũng chán nhìn cảnh chém giết thê thảm rồi, nên chỗ nào cũng giúp chúng ta, quân cờ ngầm ta mai phục bên cạnh Lưu Bị nhiều năm lại bị Lưu Bị ủy thác trọng trách nắm giữ Hoàng cung. Bảo bọn họ nắm chắc thời cơ giết Trương Phi, hừ, nắm giữ được Thành Đô, chuyện gì cũng dễ dàng.”
Tuân Du chỉnh sửa tay áo: “Yên tâm đi, lần này sẽ không cho chúng có chỗ trốn nữa.”
Tào Tháo có chút sững sờ, ngây ngốc hỏi: “Ngoại trừ Trương Sưởng, ngươi còn có người khác?”
Thấy bộ dáng có chút kinh hãi của ông ta, ta rất muốn nói đùa, nhưng đành bỏ qua: “Chủ công, ngài thật không biết sao? Ngài không suy nghĩ, nếu không có ai, chỉ dựa vào Trương Sưởng, Tần Dũng có thể tùy tiện đi lại hành động ở Thành Đô, có thể liên lạc với người bên cạnh Hoàng đế sao?”
Tào Tháo a một tiếng, nhìn Tuân Du. Tuân Du nhún vai: “Hai người kia quá đặc biệt, là người Tử Vân trực tiếp liên lạc, thần cũng chỉ biết có hai người, cụ thể là ai không rõ.”
Ta vui vẻ: “Đừng tự thanh minh cho mình. Chu công, hai người này tác dụng rất đặc biệt, không tới phút cuối, thần căn bản sẽ không cho họ xuất hiện.”
Tào Tháo gật đầu, lại nghĩ một chút: “Bọn họ hẳn là người của ngươi, sau này xong việc cũng vẫn trở về bên cạnh làm gia nhân của ngươi, không lưu lại công lao gì, đúng không?”
“Phải, thần cũng muốn cho bọn họ công thành danh toại, nhưng bọn họ không đồng ý, cho nên, chủ công chỉ cần biết có hai người như vậy là được, chuyện khác đừng hỏi. Việc liên lạc với bọn họ vốn do Trương Sưởng phụ trách, Công Đạt chỉ cần hạ lệnh là được.”
Tào Tháo thở dài: “Người của ngươi đều giống ngươi, ta cũng không ép họ.”
Chính sự nói xong, quần áo của ta đã thấm đẫm mồ hôi, vết thương cũng đau hơn, tinh thần không thoải mái, nằm trên giường nghỉ ngơi. Sắc mặt Vân ca ca càng không tốt, mọi người cũng cảm giác được, đều nhìn Tào Tháo. Tào Tháo vừa thấy, vội vàng đứng lên: “Xem chúng ta này, vừa nhắc tới chuyện là quên hết. Tử Vân, ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện khác ngày mai nói tiếp.”
Ta cũng chỉ biết cười khổ: “Thật sự mệt mỏi, chủ công, mọi người nghỉ ngơi hai ngày rồi về đi, tránh cho Lưu Bị lại trốn mất.”
“Được, được, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta trở lại thăm ngươi.” Tào Tháo vội vàng đứng lên trước.
Ta vâng một tiếng, rõ ràng ông ta muốn ra ngoài, nhẫn một hồi, vẫn không nhịn được: “Chủ công…”
Tào Tháo quay lại nhìn ta: “Sao thế?”
Ta muốn nói lại thôi nhìn ông ta, thần tình cầu xin. Tào Tháo hiểu ra, khẽ thở dài rồi quay trở lại: “Ngươi muốn xin ta buông tha cho Gia Cát Lượng?”
Ta vội vàng gật đầu. Tào Tháo lại lắc đầu: “Hắn tổn thương ngươi quá sâu, không tha được.”
Ta vẻ mặt đau khổ cầu ông ta: “Chủ công, nể mặt Xung nhi đi. Khổng Minh là một nhân tài trị quốc.”
Tào Tháo thật sâu dừng lại nhìn ta, thật lâu sau mới nói: “Ngươi vẫn muốn hắn? Hắn tuyệt tình với ngươi như vậy.”
Ta lắc đầu: “Chủ công, Như không nghĩ tới hắn nữa. Cầu ngài tha cho hắn, chính là vì Tân quốc. Sau đại chiến cần nhân tài như hắn giúp đỡ ngài khôi phục quốc thổ thối nát này. Với lại, kỳ thật hắn cũng không phải người tuyệt tình.”
“Ngươi còn nói không nghĩ tới hắn?” Tào Tháo có chút tức giận: “Mạng của ngươi thiếu chút mất vào tay hắn, còn nói chuyện thay hắn nữa.”
Ta thở dài khẽ nói: “Chủ công không ngại đến hỏi Hoa Đà, thương thế của Vân Như nặng ở chỗ nào, đại bộ phận mũi tên đều ở trên tay và chân, hắn rõ ràng chỉ muốn bắt sống thần, không phải ép thần vào chỗ chết, hắn chỉ không ngờ thần căn bản không chống cự, cho nên mới tạo ra kết quả như vậy. Chủ công nghĩ lại xem, nếu như Khổng Minh thật sự là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, Vân Như sớm đã chết bên ngoài thành Thiên Thủy rồi. Hơn mười vạn đại quân vây khốn, vô số cung thủ hành động, ngài cho rằng Vân Như có thể thoát sao? Với lại, hắn hoàn toàn có thể mang Vân Như đi, bất kể thế nào, Vân Như vẫn là Chiến thần của Tào quân, thi thể của Chiến thần có tác dụng gì, còn cần thần nói ra sao?”
Tào Tháo trầm mặt, đứng đó không nhúc nhích. Ta thở dài tiếp tục khuyên: “Chủ công có sở trường nạp ngôn thu tài*, hôm nay tức giận Khổng Minh như vậy, lại không phải vì công, mà vì chuyện riêng. Chủ công, Vân Như đã vứt bỏ tư tình, chủ công vẫn không thể buông ra sao?”
“Ta, ta không phải, ôi, ta chỉ là vì ngươi thấy thật không đáng.” Tào Tháo hung hăng thở một hơi.
Vì ta thấy không đáng? Ta lắc đầu: “Là thần ngu ngốc, sao lại oán hắn. Khổng Minh đối với thần từ lúc bắt đầu giống như tri kỷ, sau đó là đối thủ sinh tử, là thần không nhìn rõ tim mình. Chủ công từng khuyên thần, Từ mẫu cũng từng khuyên, đến Trâu tỉ tỉ và Vân ca ca cũng đã khuyên, là thần tự mình mơ hồ. Hiện giờ, Vân Như đã tỉnh táo rồi, tất nhiên sẽ không có lòng dạ gì với Khổng Minh nữa. Sống chết của hắn với thần mà nói, chẳng qua là nhân tài khó có được.”
Nói đến sống chết của Gia Cát Lượng, không khí trong phòng có chút ngưng trọng, Vân ca ca mở miệng mấy lần, cuối cùng một chữ cũng không nói ra. Vừa rồi trên đường, ta đã nói rõ với Vân ca ca, gọi huynh ấy đi cùng vào trong núi ở Tương Dương chính là để huynh ấy tránh phải đối mặt với Lưu Bị. Ta cũng nói rõ với huynh ấy, tính mạng Lưu Bị ta không bảo vệ, cũng không có năng lực bảo vệ, càng không cho huynh ấy bảo vệ. Để bồi thường Vân ca ca, ta đã hứa sẽ không động tới gia quyến của Lưu Bị. Ta biết đứa con trai kia của Lưu Bị rất không nên thân, hoặc nói rất thông minh, sẽ không tự tìm phiền toái cho mình. So ra, sống chết của Gia Cát Lượng mới khiến ta phải suy nghĩ, nếu hắn không làm ta bị thương, ta cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Ôi!
Cảm giác không khí có chút ngưng trọng, hơn nữa hiểu rất rõ về ta, Quách Gia tiến lên vài bước cười nói: “Chủ công, bất kể nói thế nào, Khổng Minh cũng là tri giao với Tử Vân, năng lực của hắn cũng có chỗ hữu dụng, giữ lại không sao. Với lại, ngài cũng biết, Tử Vân dù sao cũng là nữ hài tử, lòng dạ rất yếu mềm.”
Tào Tháo nhếch miệng cười cười: “Thôi, ngươi mở miệng lại một tiếng Vân Như, khiến ta cũng chua xót. Cứ theo ngươi, giữ lại hắn đi. Nhưng mà, ngươi có thể bảo đảm hắn sẽ quy thuận không?”
Ta gật đầu: “Có thể. Khổng Minh có lẽ còn chưa biết thân phận Xung nhi, để Xung nhi đi khuyên hắn, sẽ thành công. Còn nữa, Khổng Minh có lòng vì thiên hạ dân chúng, Lưu Bị chết, hắn không còn chủ tử, mà nỗi đau của thiên hạ vẫn còn trong lòng hắn, hắn muốn vì dân chúng làm chút chuyện, sẽ làm quan. Đương nhiên, chủ công cũng đừng nghi kỵ hắn mới được!”
Tào Tháo chậm rãi gật đầu: “Vậy tốt, giết hắn hay không không ở ta, mà ở hắn. Ta vẫn câu kia, nếu hắn không quy thuận, chỉ có thể giết.”
Ta thở phào, mỉm cười: “Chủ công lần này không cần hạ độc thủ đâu, hắn nhất định sẽ quy thuận. Ha ha, nói khó nghe, cho dù hắn không quy thuận ngài, cũng sẽ quy thuận Xung nhi.”
Tào Tháo trừng mắt lại trừng mắt, muốn nói cái gì, lại thu trở về, chỉ hừ một tiếng, cũng khiến chúng ta bật cười.
Chú thích:
* Nạp ngôn thu tài: biết lắng nghe và thu nạp nhân tài.
Bình luận facebook