Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Trong học kỳ đầu tiên của trường trung học, Lâm Thanh Nhạc từ nơi khác chuyển về trường, đi theo mẹ về quê Khê Thành.
Đây là lần thứ ba cô chuyển trường, những năm gần đây, do địa điểm công tác của mẹ cô liên tục bị thay đổi nên cô cũng phải di chuyển đến một số thành phố khác nhau để sống cùng mẹ. Chuyển trường không phải là điều gì đáng mừng, hai lần trước cô đều không muốn chuyển đi.
Tuy nhiên, lần này thì khác.
Mấy năm nay Khê Thành ngày càng tập trung phát triển thêm về phía nam, phía nam đã trở thành trung tâm với những tòa nhà cao tầng, mà phía bắc nếu đem ra so thì những ngôi nhà cũ đó thấp và nhỏ hơn nhiều.
Nhà của Lâm Thanh Nhạc lại ở trong những ngôi nhà cũ nhỏ bé kia.
Nơi này không khác gì nhiều so với trước kia, khi cô về nhà vẫn phải đi qua một con đường nhỏ mang đậm hương vị làng quê, vẫn như xưa leo những bậc thang bám nhiều thứ hỗn tạp. Khi đi lên cầu thang, cũng sẽ giống như trước đây nghe thấy tiếng lải nhải cùng với tiếng đánh mạt chược trong căn phòng nào đó.
Thật ra hồi đó cô không thích đi con đường này. Nhưng hôm nay có lẽ là vì tâm trạng tốt nên cô cảm thấy tất cả điều này đều rất thân thiết.
“Tiểu Thanh Nhạc, tan học rồi à?” Khi sắp xuống dưới lầu thì cô nghe thấy có người gọi mình. Lâm Thanh Nhạc ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ tầng hai đối diện, có một người phụ nữ đang dựa vào cửa sổ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo có thắt lưng, lộ ra cánh tay trắng nõn đang buông thõng.
“Dì Lương.” Lâm Thanh Nhạc dừng lại, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào?” Người phụ nữ kia hỏi.
“Rất tốt ạ.”
“Vậy là tốt rồi. Ôi chao, cái đứa nhỏ này càng lớn càng xinh đẹp, còn đáng yêu hơn nhiều so với trước kia.” Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống, lại nhìn cô vài lần, “À, lần này trở về không đi nữa sao?”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Mẹ cháu nói không đi nữa.”
“Không đi là tốt rồi, chúng ta ở Khê Thành mới là tốt nhất.” Người phụ nữ cười nói, “Cháu xem đứa con gái nhỏ nhà họ Lý kia, ở bên ngoài học rồi làm việc mấy năm, cuối cùng không phải cũng tay trắng trở về nhà đó sao, nhưng may mắn được gả cho một người cũng không tệ lắm, thế mới thấy là học tốt không bằng gả đến nơi tốt. Dì nói cho cháu nghe, người ở thành phố lớn tuy tốt nhưng cũng không bằng bên này của chúng ta. À, cháu còn nhớ rõ con gái của nhà họ Lý không, trước kia con bé đó thường xuyên mặc váy màu vàng, lớn hơn cháu khá nhiều tuổi…”
“Dì Lương, mẹ cháu còn chờ cháu về ăn cơm.” Lâm Thanh Nhạc ngắt lời của người phụ nữ kia.
Tiếng nói chuyện phiếm của người phụ nữ kia dừng lại, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Được rồi, vậy cháu nhanh về nhà đi.”
Lâm Thanh Nhạc đáp một tiếng “Dạ” rồi quay đầu đi lên tầng.
Mà trên tầng hai, tầm mắt của người phụ nữ kia vẫn luôn nhìn theo Lâm Thanh Nhạc, cho đến khi cô đi mất mới không chút để ý để lộ ra vẻ đồng tình: “Haiz, thật là tội nghiệp…”
Nhà của Lâm Thanh Nhạc ở tại tầng ba của khu nhà này, cô đẩy cửa tiến vào, trên mặt đất rất bừa bộn. Bởi vì mới vừa chuyển đến ở nên rất nhiều đồ đạc còn chưa kịp dọn dẹp.
“Về rồi à, nhanh đến ăn cơm đi.” Mẹ của cô, Lâm Vũ Phân cởi tạp dề, từ trong phòng bếp nhỏ bước ra.
Lâm Thanh Nhạc để cặp sách xuống, sau đó ngồi vào bàn ăn.
“Đừng nghe những người đó nói linh tinh.”
Động tác cầm đũa của Lâm Thanh Nhạc dừng lại, khó hiểu mà ngước mắt.
Lâm Vũ Phân nói: “Thành phố lớn chính là tốt nhất, con nhất định phải đến thành phố lớn. Bọn họ thì biết cái gì chứ, con bé nhà họ Lý kia đi xuống là bởi vì con bé ngay từ đầu không phải học ở trường tốt, đó là vấn đề năng lực của con bé. Còn con, bọn họ không thể so sánh được, con cần phải học ở trường tốt nhất, sau này có sự nghiệp cũng nhất định là phải ở thành phố lớn. Con hãy chuyên tâm học hành, học rất hữu dụng.”
Câu “Chuyên tâm học hành” này, từ nhỏ đến lớn, Lâm Thanh Nhạc nghe mẹ nói không dưới trăm lần, cô ăn rau xanh, ngoan ngoãn "Dạ".
“Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cảm giác thế nào, học có theo kịp các bạn không?”
“Có ạ.”
“Vậy nếu con không hiểu bài thì phải nhớ đến hỏi thầy cô đó.”
“Con biết rồi.”
…
Thời tiết tháng 9 có phần oi bức, năm nay nhà Lâm Thanh Nhạc chưa có đủ tiền để lắp điều hòa.
“Buổi sáng thì tắm cái gì chứ, cẩn thận đến muộn.” Lâm Thanh Nhạc từ phòng tắm bước ra, Lâm Vũ Phân đã chuẩn bị xong xuôi để đi làm. Nơi làm việc của mẹ cô có chút xa, đi xe buýt mất tận một tiếng đồng hồ.
Lâm Thanh Nhạc nhăn mũi: “Mẹ, ngày hôm qua nóng quá, mồ hôi của con ra nhiều lắm.”
“Bảo con mở cửa sổ khi ngủ, con có mở không?”
“Sẽ có muỗi đó.”
“À thế… Buổi tối mẹ về đi mua nhang muỗi cho.” Lâm Vũ Phân vội vàng đeo giày vào, “Con nhanh lên, bữa sáng tự mua ăn đi.”
“Dạ.”
Thật ra với thời gian còn lại không cần phải vội, Lâm Thanh Nhạc mặc đồng phục vào, lấy cặp sách, nửa giờ sau mới ra cửa.
Từ trong nhà ra đến ngã tư có một quán ăn sáng, Lâm Thanh Nhạc mua một cái bánh bao nhân trứng sữa, vừa ăn vừa đi về hướng trường học.
“Cho cậu này!”
Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một hộp sữa bò.
Lâm Thanh Nhạc nhìn theo tay người đang đưa hộp sữa cho mình, thấy một cô gái để tóc ngắn, mắt một mí, đôi mắt hơi híp lại, có khí chất uy nghiêm.
“Chẳng lẽ cậu không biết tớ là ai sao?” Cô gái tóc ngắn thấy cô không nói lời nào, đôi mắt trừng lớn, “Chúng ta cùng học chung một lớp, tớ còn ngồi ở phía trước cậu.”
Lâm Thanh Nhạc mất hai giây để suy nghĩ, trong đầu vẫn không nhớ người này: “Thật ngại quá, tớ còn chưa nhớ được đầy đủ các bạn trong lớp.”
“Ngày hôm qua là tớ cho cậu mượn sách đó, cậu nhanh quên vậy sao.” Tưởng Thư Nghệ tuy rằng nói như vậy, nhưng hiển nhiên cũng không so đo, “Tớ là lớp trưởng của lớp chúng ta, tên tớ là Tưởng Thư Nghệ.”
Nói như vậy nhưng Lâm Thanh Nhạc cũng không có ấn tượng gì, ngày hôm qua đúng là có bạn học trong lớp cho cô mượn sách.
“À… Ngày hôm qua cảm ơn cậu.”
Lâm Thanh Nhạc có đôi mắt đào hoa, là vẻ đẹp trong sáng, nhưng cô để tóc mái bằng, làn da trắng, khuôn mặt tròn tròn, kết hợp với hơi thở tràn ngập thanh xuân, nhìn cô rất ngoan ngoãn và ngọt ngào.
Khi cô nghiêm túc cảm ơn, còn làm người khác cảm thấy vừa thuần khiết vừa đáng yêu.
Tưởng Thư Nghệ nhìn chằm chằm cô vài giây, trong lòng nảy ra ý tưởng muốn bảo vệ cô.
“Làm sao vậy?” Lâm Thanh Nhạc hỏi.
Tưởng Thư Nghệ hoàn hồn, cười trả lời: “Không có gì, không có gì, chuyện là, lúc trước tớ có đọc qua tư liệu của cậu trong văn phòng, trường tiểu học mà cậu học là trường tiểu học số 3, tớ là trường tiểu học số 5, trường chúng ta trước kia chỉ cách ba con phố.”
“Thật là trùng hợp.”
Tưởng Thư Nghệ đưa sữa bò đến tay cô rồi đẩy đẩy: “Đúng vậy. Đây, cậu uống đi.”
Lâm Thanh Nhạc không nhận sữa bò, ngại ngùng nói: “Cảm ơn cậu, nhưng tớ không uống sữa bò.”
“Sao thế?”
“Từ nhỏ đã không thích.”
“Thế lần tới tớ sẽ mua cho cậu nước trái cây.” Tưởng Thư Nghệ nói, “Nhà tớ với nhà cậu cũng gần nhau, chúng ta hiện tại lại học cùng lớp, sau này cùng nhau đi về nhà nhé. Bạn học mới, tớ sẽ chăm sóc cho cậu nhiều hơn.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn cô ấy, nhỏ nhẹ nói: “Được.”
Nhà Lâm Thanh Nhạc không xa trường, đi đường mười mấy phút là đã đến.
Trường trung học số 4 là trường trung học tốt nhất ở thành phố này, bởi vì thành tích của Lâm Thanh Nhạc tốt nên mới có thể chuyển vào.
“Học kỳ này lớp chúng ta trực đầu tiên đấy.” Lúc này có hai người từ cổng trường tiến vào, Tưởng Thư Nghệ chào hỏi các bạn học bên cạnh đang đứng thành một vòng tròn.
Lâm Thanh Nhạc vẫn chưa thân với các bạn học trong lớp, cho nên cô chỉ đứng nhìn.
“Thế nào, đẹp trai không?” Sau khi đi qua cổng trường, Tưởng Thư Nghệ đột nhiên tiến đến nói vào tai cô.
“Cái gì?”
“Đi cùng tớ đến chào hỏi mọi người ở phía kia đi, đó là Úc Gia Hữu.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn theo hướng chỉ tay của Tưởng Thư Nghệ, bên cạnh cổng trường có hai hàng người, đúng là có một bóng người cao gầy nổi bật.
“Đó… hình như…”
“Sao mà lại là hình như, kia chính là nam thần của trường chúng ta đó, chính là vinh quang của lớp chúng ta.”
“Nam thần?”
“Đúng vậy.” Tưởng Thư Nghệ cười đắc ý, nhìn nam thần mà hãnh diện, “Đây là do toàn bộ nữ sinh của trường chúng ta bình chọn, số phiếu thắng lợi áp đảo.”
Tiếng chuông tự học bắt đầu vang lên, trên đường còn có nhiều học sinh bước nhanh, Lâm Thanh Nhạc do dự, dừng bước. Cô nhìn bóng dáng của Tưởng Thư Nghệ, cố gắng làm cho câu hỏi của mình nói ra giống như chỉ là do thuận miệng, lơ đãng mà thôi.
“Vậy… Hứa Đinh Bạch đâu?”
“Hả?” Tưởng Thư Nghệ quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút sững sờ.
Lâm Thanh Nhạc thấy phản ứng của cô ấy, trong lòng toát ra cảm xúc hơi lo lắng.
Chẳng lẽ, anh không học ở trường này?
“Cậu vừa nói đến Hứa Đinh Bạch? Là kẻ đáng ghét đó hả?”
“Đúng thế.”
Tưởng Thư Nghệ phản ứng lại, sắc mặt cô ấy có chút quái dị, nói: “Cậu ta không học ở trường của chúng ta.”
Ngực Lâm Thanh Nhạc trầm xuống: “Cậu ấy đi rồi sao?”
Lâm Thanh Nhạc biết rõ, thành tích của Hứa Đinh Bạch rất tốt, nếu học ở đây thì sẽ giỏi nhất trường.
Tưởng Thư Nghệ lùi lại hai bước đến bên cạnh cô, nói với giọng thần bí: “Cậu không biết gì sao?”
Biết cái gì?
Lúc tốt nghiệp tiểu học cô lập tức chuyển trường, vẫn luôn không thể quay về lại nơi này. Mãi đến năm nay, cô cùng mẹ đi công tác mới quay lại đây. Với nơi đã ba năm không về, những con người ở đây, cô tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Cậu ta không nhìn thấy nữa rồi.”
Tiếng chuông còn đang vang vọng, xuyên qua hành lang, qua các tòa nhà trong trường học.
Lâm Thanh Nhạc hơi nghiêng đầu, cô có chút chưa hiểu rõ, “Cậu nói gì?”
Tưởng Thư Nghệ thở dài, nhỏ giọng nói: “Nghĩa là, cậu ta trở thành người mù rồi.”
Lâm Thanh Nhạc nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi Hứa Đinh Bạch gặp lại cô lần nữa, có thể là rất vui vẻ, chàng trai với vẻ ngoài xuất chúng dưới ánh mặt trời ấm áp sẽ nở nụ cười với cô, nói rằng cô cuối cùng cũng đã quay về.
Cũng có thể là có chút xa cách, rốt cuộc đã nhiều năm không liên lạc với nhau, là con người thì đều sẽ xa lạ. Nhưng dù xa lạ, cô nghĩ người như anh chắc hẳn sẽ nói câu đã lâu không gặp, không đến mức làm người khác cảm thấy xấu hổ.
Rất nhiều rất nhiều… Tóm lại trước khi trở về, trong đầu cô luôn tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ của hai người, trong lòng mang theo vui sướng và kích động.
Nhưng từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Hứa Đinh Bạch sẽ không nhìn thấy cô nữa.
Trớ trêu như vậy.
“Cô bé, tới ngã tư giao lộ rồi.” Tài xế taxi ngồi phía trước nói.
“Cảm ơn chú.” Lâm Thanh Nhạc đưa tiền rồi nhanh chóng xuống xe.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi từ buổi chiều tan học đến khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, cô dùng tiền ăn cơm chiều trực tiếp gọi xe tới nơi mà Tưởng Thư Nghệ nói tới, Hứa Đinh Bạch hiện tại đang ở nơi đó.
Trước mắt cô là một con hẻm nhỏ, vào sâu hơn là dãy nhà cao tầng cũ kĩ, thuộc vị trí cũ bên trong Khê Thành.
Thế nhưng lại cách nhà cô không xa.
Nhưng trong ấn tượng của cô, gia cảnh của thiếu niên rất giàu có…
Mày Lâm Thanh Nhạc nhíu lại, đi dọc theo hẻm nhỏ vào trong.
Hẻm nhỏ nhiều đường ngang dọc, đường lên xuống rất rắc rối và phức tạp. Tưởng Thư Nghệ không biết Hứa Đinh Bạch ở chỗ nào, cho nên cũng không thể nói cho cô chính xác nơi anh ở. Hơn nữa trên đường không có lấy một bóng người qua đường, Lâm Thanh Nhạc không biết nhà của anh ở đâu nên chỉ có thể đi lòng vòng.
Thật ra, cô không biết hôm nay nếu gặp được Hứa Đinh Bạch thì cô muốn nói gì với anh, càng không biết bản thân mình vừa tan học đã chạy ra bắt taxi là đúng hay không nữa.
Nếu không phải hôm nay nghe thấy Tưởng Thư Nghệ có tin tức về anh, cô sẽ ở trong trường học chờ thứ gọi là “Có duyên ngẫu nhiên gặp được”, nếu anh nhất thời không nhận ra cô, cô sẽ đuổi theo đi vỗ vai của anh, sau đó cười nói với anh đã lâu không gặp.
Nhưng Tưởng Thư Nghệ lại nói anh bị mù, điều này làm cho cô không thể bình tĩnh mà ngồi chờ cái gọi là ngẫu nhiên gặp được nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Lâm Thanh Nhạc dừng lại, dựa vào tường của con hẻm nhỏ. Cô nhìn đồng hồ —— tiết tự học buổi tối sắp tới rồi, cô nên đi thôi.
Có lẽ, hôm nay cô không thể gặp được Hứa Đinh Bạch.
Lâm Thanh Nhạc chán nản thở dài, xoay người bước đi. Chỉ là khi cô quay đầu chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân. Không nhanh, từng bước một, mang theo cảm giác do dự không dễ phát hiện.
Dường như cảm thấy điều gì khác lạ, Lâm Thanh Nhạc lập tức quay đầu lại.
Vì thế, cô nhìn thấy anh từ chỗ góc tường phía sau đi tới.
Áo màu đen tuyền, quần đen đơn giản. So với Hứa Đinh Bạch hồi còn nhỏ, Hứa Đinh Bạch bây giờ đã là thiếu niên người cao lớn vượt trội, dáng người so với trước kia hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng cô nhận ra anh chỉ trong nháy mắt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cô chợt dâng lên niềm vui sướng.
Nhưng khi nhìn vào mặt anh, vui sướng giống như bị kéo đi, từng chút bị lôi trở lại trái tim.
Khuôn mặt là anh, nhưng giống như cũng không phải anh.
Trong trí nhớ của cô, ánh mắt anh ấm áp như ánh mặt trời, thì bây giờ là lãnh đạm hờ hững đến nỗi không có chút tia lửa nào, chỉ trống rỗng nhìn người.
Nghe được là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Lâm Thanh Nhạc lặng im nhìn anh, chỉ cảm thấy nửa người lạnh đi. Khi anh đi qua người cô, cho dù một tiếng cô cũng không phát ra được.
Cô chỉ có thể cảm nhận được một cơn gió nhẹ khi anh đi ngang qua, cùng với cái lạnh đặc trưng ở con hẻm này.
Hứa Đinh Bạch đi ngang qua, thật sự không nhìn thấy cô.
Đây là lần thứ ba cô chuyển trường, những năm gần đây, do địa điểm công tác của mẹ cô liên tục bị thay đổi nên cô cũng phải di chuyển đến một số thành phố khác nhau để sống cùng mẹ. Chuyển trường không phải là điều gì đáng mừng, hai lần trước cô đều không muốn chuyển đi.
Tuy nhiên, lần này thì khác.
Mấy năm nay Khê Thành ngày càng tập trung phát triển thêm về phía nam, phía nam đã trở thành trung tâm với những tòa nhà cao tầng, mà phía bắc nếu đem ra so thì những ngôi nhà cũ đó thấp và nhỏ hơn nhiều.
Nhà của Lâm Thanh Nhạc lại ở trong những ngôi nhà cũ nhỏ bé kia.
Nơi này không khác gì nhiều so với trước kia, khi cô về nhà vẫn phải đi qua một con đường nhỏ mang đậm hương vị làng quê, vẫn như xưa leo những bậc thang bám nhiều thứ hỗn tạp. Khi đi lên cầu thang, cũng sẽ giống như trước đây nghe thấy tiếng lải nhải cùng với tiếng đánh mạt chược trong căn phòng nào đó.
Thật ra hồi đó cô không thích đi con đường này. Nhưng hôm nay có lẽ là vì tâm trạng tốt nên cô cảm thấy tất cả điều này đều rất thân thiết.
“Tiểu Thanh Nhạc, tan học rồi à?” Khi sắp xuống dưới lầu thì cô nghe thấy có người gọi mình. Lâm Thanh Nhạc ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ tầng hai đối diện, có một người phụ nữ đang dựa vào cửa sổ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo có thắt lưng, lộ ra cánh tay trắng nõn đang buông thõng.
“Dì Lương.” Lâm Thanh Nhạc dừng lại, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào?” Người phụ nữ kia hỏi.
“Rất tốt ạ.”
“Vậy là tốt rồi. Ôi chao, cái đứa nhỏ này càng lớn càng xinh đẹp, còn đáng yêu hơn nhiều so với trước kia.” Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống, lại nhìn cô vài lần, “À, lần này trở về không đi nữa sao?”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Mẹ cháu nói không đi nữa.”
“Không đi là tốt rồi, chúng ta ở Khê Thành mới là tốt nhất.” Người phụ nữ cười nói, “Cháu xem đứa con gái nhỏ nhà họ Lý kia, ở bên ngoài học rồi làm việc mấy năm, cuối cùng không phải cũng tay trắng trở về nhà đó sao, nhưng may mắn được gả cho một người cũng không tệ lắm, thế mới thấy là học tốt không bằng gả đến nơi tốt. Dì nói cho cháu nghe, người ở thành phố lớn tuy tốt nhưng cũng không bằng bên này của chúng ta. À, cháu còn nhớ rõ con gái của nhà họ Lý không, trước kia con bé đó thường xuyên mặc váy màu vàng, lớn hơn cháu khá nhiều tuổi…”
“Dì Lương, mẹ cháu còn chờ cháu về ăn cơm.” Lâm Thanh Nhạc ngắt lời của người phụ nữ kia.
Tiếng nói chuyện phiếm của người phụ nữ kia dừng lại, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Được rồi, vậy cháu nhanh về nhà đi.”
Lâm Thanh Nhạc đáp một tiếng “Dạ” rồi quay đầu đi lên tầng.
Mà trên tầng hai, tầm mắt của người phụ nữ kia vẫn luôn nhìn theo Lâm Thanh Nhạc, cho đến khi cô đi mất mới không chút để ý để lộ ra vẻ đồng tình: “Haiz, thật là tội nghiệp…”
Nhà của Lâm Thanh Nhạc ở tại tầng ba của khu nhà này, cô đẩy cửa tiến vào, trên mặt đất rất bừa bộn. Bởi vì mới vừa chuyển đến ở nên rất nhiều đồ đạc còn chưa kịp dọn dẹp.
“Về rồi à, nhanh đến ăn cơm đi.” Mẹ của cô, Lâm Vũ Phân cởi tạp dề, từ trong phòng bếp nhỏ bước ra.
Lâm Thanh Nhạc để cặp sách xuống, sau đó ngồi vào bàn ăn.
“Đừng nghe những người đó nói linh tinh.”
Động tác cầm đũa của Lâm Thanh Nhạc dừng lại, khó hiểu mà ngước mắt.
Lâm Vũ Phân nói: “Thành phố lớn chính là tốt nhất, con nhất định phải đến thành phố lớn. Bọn họ thì biết cái gì chứ, con bé nhà họ Lý kia đi xuống là bởi vì con bé ngay từ đầu không phải học ở trường tốt, đó là vấn đề năng lực của con bé. Còn con, bọn họ không thể so sánh được, con cần phải học ở trường tốt nhất, sau này có sự nghiệp cũng nhất định là phải ở thành phố lớn. Con hãy chuyên tâm học hành, học rất hữu dụng.”
Câu “Chuyên tâm học hành” này, từ nhỏ đến lớn, Lâm Thanh Nhạc nghe mẹ nói không dưới trăm lần, cô ăn rau xanh, ngoan ngoãn "Dạ".
“Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cảm giác thế nào, học có theo kịp các bạn không?”
“Có ạ.”
“Vậy nếu con không hiểu bài thì phải nhớ đến hỏi thầy cô đó.”
“Con biết rồi.”
…
Thời tiết tháng 9 có phần oi bức, năm nay nhà Lâm Thanh Nhạc chưa có đủ tiền để lắp điều hòa.
“Buổi sáng thì tắm cái gì chứ, cẩn thận đến muộn.” Lâm Thanh Nhạc từ phòng tắm bước ra, Lâm Vũ Phân đã chuẩn bị xong xuôi để đi làm. Nơi làm việc của mẹ cô có chút xa, đi xe buýt mất tận một tiếng đồng hồ.
Lâm Thanh Nhạc nhăn mũi: “Mẹ, ngày hôm qua nóng quá, mồ hôi của con ra nhiều lắm.”
“Bảo con mở cửa sổ khi ngủ, con có mở không?”
“Sẽ có muỗi đó.”
“À thế… Buổi tối mẹ về đi mua nhang muỗi cho.” Lâm Vũ Phân vội vàng đeo giày vào, “Con nhanh lên, bữa sáng tự mua ăn đi.”
“Dạ.”
Thật ra với thời gian còn lại không cần phải vội, Lâm Thanh Nhạc mặc đồng phục vào, lấy cặp sách, nửa giờ sau mới ra cửa.
Từ trong nhà ra đến ngã tư có một quán ăn sáng, Lâm Thanh Nhạc mua một cái bánh bao nhân trứng sữa, vừa ăn vừa đi về hướng trường học.
“Cho cậu này!”
Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một hộp sữa bò.
Lâm Thanh Nhạc nhìn theo tay người đang đưa hộp sữa cho mình, thấy một cô gái để tóc ngắn, mắt một mí, đôi mắt hơi híp lại, có khí chất uy nghiêm.
“Chẳng lẽ cậu không biết tớ là ai sao?” Cô gái tóc ngắn thấy cô không nói lời nào, đôi mắt trừng lớn, “Chúng ta cùng học chung một lớp, tớ còn ngồi ở phía trước cậu.”
Lâm Thanh Nhạc mất hai giây để suy nghĩ, trong đầu vẫn không nhớ người này: “Thật ngại quá, tớ còn chưa nhớ được đầy đủ các bạn trong lớp.”
“Ngày hôm qua là tớ cho cậu mượn sách đó, cậu nhanh quên vậy sao.” Tưởng Thư Nghệ tuy rằng nói như vậy, nhưng hiển nhiên cũng không so đo, “Tớ là lớp trưởng của lớp chúng ta, tên tớ là Tưởng Thư Nghệ.”
Nói như vậy nhưng Lâm Thanh Nhạc cũng không có ấn tượng gì, ngày hôm qua đúng là có bạn học trong lớp cho cô mượn sách.
“À… Ngày hôm qua cảm ơn cậu.”
Lâm Thanh Nhạc có đôi mắt đào hoa, là vẻ đẹp trong sáng, nhưng cô để tóc mái bằng, làn da trắng, khuôn mặt tròn tròn, kết hợp với hơi thở tràn ngập thanh xuân, nhìn cô rất ngoan ngoãn và ngọt ngào.
Khi cô nghiêm túc cảm ơn, còn làm người khác cảm thấy vừa thuần khiết vừa đáng yêu.
Tưởng Thư Nghệ nhìn chằm chằm cô vài giây, trong lòng nảy ra ý tưởng muốn bảo vệ cô.
“Làm sao vậy?” Lâm Thanh Nhạc hỏi.
Tưởng Thư Nghệ hoàn hồn, cười trả lời: “Không có gì, không có gì, chuyện là, lúc trước tớ có đọc qua tư liệu của cậu trong văn phòng, trường tiểu học mà cậu học là trường tiểu học số 3, tớ là trường tiểu học số 5, trường chúng ta trước kia chỉ cách ba con phố.”
“Thật là trùng hợp.”
Tưởng Thư Nghệ đưa sữa bò đến tay cô rồi đẩy đẩy: “Đúng vậy. Đây, cậu uống đi.”
Lâm Thanh Nhạc không nhận sữa bò, ngại ngùng nói: “Cảm ơn cậu, nhưng tớ không uống sữa bò.”
“Sao thế?”
“Từ nhỏ đã không thích.”
“Thế lần tới tớ sẽ mua cho cậu nước trái cây.” Tưởng Thư Nghệ nói, “Nhà tớ với nhà cậu cũng gần nhau, chúng ta hiện tại lại học cùng lớp, sau này cùng nhau đi về nhà nhé. Bạn học mới, tớ sẽ chăm sóc cho cậu nhiều hơn.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn cô ấy, nhỏ nhẹ nói: “Được.”
Nhà Lâm Thanh Nhạc không xa trường, đi đường mười mấy phút là đã đến.
Trường trung học số 4 là trường trung học tốt nhất ở thành phố này, bởi vì thành tích của Lâm Thanh Nhạc tốt nên mới có thể chuyển vào.
“Học kỳ này lớp chúng ta trực đầu tiên đấy.” Lúc này có hai người từ cổng trường tiến vào, Tưởng Thư Nghệ chào hỏi các bạn học bên cạnh đang đứng thành một vòng tròn.
Lâm Thanh Nhạc vẫn chưa thân với các bạn học trong lớp, cho nên cô chỉ đứng nhìn.
“Thế nào, đẹp trai không?” Sau khi đi qua cổng trường, Tưởng Thư Nghệ đột nhiên tiến đến nói vào tai cô.
“Cái gì?”
“Đi cùng tớ đến chào hỏi mọi người ở phía kia đi, đó là Úc Gia Hữu.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn theo hướng chỉ tay của Tưởng Thư Nghệ, bên cạnh cổng trường có hai hàng người, đúng là có một bóng người cao gầy nổi bật.
“Đó… hình như…”
“Sao mà lại là hình như, kia chính là nam thần của trường chúng ta đó, chính là vinh quang của lớp chúng ta.”
“Nam thần?”
“Đúng vậy.” Tưởng Thư Nghệ cười đắc ý, nhìn nam thần mà hãnh diện, “Đây là do toàn bộ nữ sinh của trường chúng ta bình chọn, số phiếu thắng lợi áp đảo.”
Tiếng chuông tự học bắt đầu vang lên, trên đường còn có nhiều học sinh bước nhanh, Lâm Thanh Nhạc do dự, dừng bước. Cô nhìn bóng dáng của Tưởng Thư Nghệ, cố gắng làm cho câu hỏi của mình nói ra giống như chỉ là do thuận miệng, lơ đãng mà thôi.
“Vậy… Hứa Đinh Bạch đâu?”
“Hả?” Tưởng Thư Nghệ quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút sững sờ.
Lâm Thanh Nhạc thấy phản ứng của cô ấy, trong lòng toát ra cảm xúc hơi lo lắng.
Chẳng lẽ, anh không học ở trường này?
“Cậu vừa nói đến Hứa Đinh Bạch? Là kẻ đáng ghét đó hả?”
“Đúng thế.”
Tưởng Thư Nghệ phản ứng lại, sắc mặt cô ấy có chút quái dị, nói: “Cậu ta không học ở trường của chúng ta.”
Ngực Lâm Thanh Nhạc trầm xuống: “Cậu ấy đi rồi sao?”
Lâm Thanh Nhạc biết rõ, thành tích của Hứa Đinh Bạch rất tốt, nếu học ở đây thì sẽ giỏi nhất trường.
Tưởng Thư Nghệ lùi lại hai bước đến bên cạnh cô, nói với giọng thần bí: “Cậu không biết gì sao?”
Biết cái gì?
Lúc tốt nghiệp tiểu học cô lập tức chuyển trường, vẫn luôn không thể quay về lại nơi này. Mãi đến năm nay, cô cùng mẹ đi công tác mới quay lại đây. Với nơi đã ba năm không về, những con người ở đây, cô tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Cậu ta không nhìn thấy nữa rồi.”
Tiếng chuông còn đang vang vọng, xuyên qua hành lang, qua các tòa nhà trong trường học.
Lâm Thanh Nhạc hơi nghiêng đầu, cô có chút chưa hiểu rõ, “Cậu nói gì?”
Tưởng Thư Nghệ thở dài, nhỏ giọng nói: “Nghĩa là, cậu ta trở thành người mù rồi.”
Lâm Thanh Nhạc nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi Hứa Đinh Bạch gặp lại cô lần nữa, có thể là rất vui vẻ, chàng trai với vẻ ngoài xuất chúng dưới ánh mặt trời ấm áp sẽ nở nụ cười với cô, nói rằng cô cuối cùng cũng đã quay về.
Cũng có thể là có chút xa cách, rốt cuộc đã nhiều năm không liên lạc với nhau, là con người thì đều sẽ xa lạ. Nhưng dù xa lạ, cô nghĩ người như anh chắc hẳn sẽ nói câu đã lâu không gặp, không đến mức làm người khác cảm thấy xấu hổ.
Rất nhiều rất nhiều… Tóm lại trước khi trở về, trong đầu cô luôn tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ của hai người, trong lòng mang theo vui sướng và kích động.
Nhưng từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Hứa Đinh Bạch sẽ không nhìn thấy cô nữa.
Trớ trêu như vậy.
“Cô bé, tới ngã tư giao lộ rồi.” Tài xế taxi ngồi phía trước nói.
“Cảm ơn chú.” Lâm Thanh Nhạc đưa tiền rồi nhanh chóng xuống xe.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi từ buổi chiều tan học đến khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, cô dùng tiền ăn cơm chiều trực tiếp gọi xe tới nơi mà Tưởng Thư Nghệ nói tới, Hứa Đinh Bạch hiện tại đang ở nơi đó.
Trước mắt cô là một con hẻm nhỏ, vào sâu hơn là dãy nhà cao tầng cũ kĩ, thuộc vị trí cũ bên trong Khê Thành.
Thế nhưng lại cách nhà cô không xa.
Nhưng trong ấn tượng của cô, gia cảnh của thiếu niên rất giàu có…
Mày Lâm Thanh Nhạc nhíu lại, đi dọc theo hẻm nhỏ vào trong.
Hẻm nhỏ nhiều đường ngang dọc, đường lên xuống rất rắc rối và phức tạp. Tưởng Thư Nghệ không biết Hứa Đinh Bạch ở chỗ nào, cho nên cũng không thể nói cho cô chính xác nơi anh ở. Hơn nữa trên đường không có lấy một bóng người qua đường, Lâm Thanh Nhạc không biết nhà của anh ở đâu nên chỉ có thể đi lòng vòng.
Thật ra, cô không biết hôm nay nếu gặp được Hứa Đinh Bạch thì cô muốn nói gì với anh, càng không biết bản thân mình vừa tan học đã chạy ra bắt taxi là đúng hay không nữa.
Nếu không phải hôm nay nghe thấy Tưởng Thư Nghệ có tin tức về anh, cô sẽ ở trong trường học chờ thứ gọi là “Có duyên ngẫu nhiên gặp được”, nếu anh nhất thời không nhận ra cô, cô sẽ đuổi theo đi vỗ vai của anh, sau đó cười nói với anh đã lâu không gặp.
Nhưng Tưởng Thư Nghệ lại nói anh bị mù, điều này làm cho cô không thể bình tĩnh mà ngồi chờ cái gọi là ngẫu nhiên gặp được nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Lâm Thanh Nhạc dừng lại, dựa vào tường của con hẻm nhỏ. Cô nhìn đồng hồ —— tiết tự học buổi tối sắp tới rồi, cô nên đi thôi.
Có lẽ, hôm nay cô không thể gặp được Hứa Đinh Bạch.
Lâm Thanh Nhạc chán nản thở dài, xoay người bước đi. Chỉ là khi cô quay đầu chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân. Không nhanh, từng bước một, mang theo cảm giác do dự không dễ phát hiện.
Dường như cảm thấy điều gì khác lạ, Lâm Thanh Nhạc lập tức quay đầu lại.
Vì thế, cô nhìn thấy anh từ chỗ góc tường phía sau đi tới.
Áo màu đen tuyền, quần đen đơn giản. So với Hứa Đinh Bạch hồi còn nhỏ, Hứa Đinh Bạch bây giờ đã là thiếu niên người cao lớn vượt trội, dáng người so với trước kia hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng cô nhận ra anh chỉ trong nháy mắt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cô chợt dâng lên niềm vui sướng.
Nhưng khi nhìn vào mặt anh, vui sướng giống như bị kéo đi, từng chút bị lôi trở lại trái tim.
Khuôn mặt là anh, nhưng giống như cũng không phải anh.
Trong trí nhớ của cô, ánh mắt anh ấm áp như ánh mặt trời, thì bây giờ là lãnh đạm hờ hững đến nỗi không có chút tia lửa nào, chỉ trống rỗng nhìn người.
Nghe được là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Lâm Thanh Nhạc lặng im nhìn anh, chỉ cảm thấy nửa người lạnh đi. Khi anh đi qua người cô, cho dù một tiếng cô cũng không phát ra được.
Cô chỉ có thể cảm nhận được một cơn gió nhẹ khi anh đi ngang qua, cùng với cái lạnh đặc trưng ở con hẻm này.
Hứa Đinh Bạch đi ngang qua, thật sự không nhìn thấy cô.
Bình luận facebook