• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LÔI KÉO (1 Viewer)

  • Chương 50

Thỉnh thoảng trên hành lang có những khách hàng khác đi qua, nhìn thấy tại góc rẽ có một đôi nam thanh nữ tú đang đứng với nhau thì không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.



Lâm Thanh Nhạc cứng người, chỉ cảm thấy lúc anh nói câu này thân thể mình có phản ứng rất kỳ lạ, mạch máu toàn thân đột nhiên mở ra, càng ngày càng nóng hơn, giống như cả người đều tê dại đi.



"Cậu có nghe tôi nói không?" Hứa Đinh Bạch thấy cô không nói gì lại tiếp tục: "Tôi đã nói rõ với Triệu Tử Ái..."



"Cậu với cô ta còn có thể nói rõ ràng sao... Như thế nào đi nữa thì trong mấy năm kia hai người trôi qua cũng rất tốt mà đúng không? Lúc cậu không nhìn được là cô ta bên cạnh chăm sóc cậu, hai người học cùng một trường đại học, còn dạy bài cho cô ta..."



"Ai nói cho cậu biết? Triệu Tử Ái sao?" Hứa Đinh Bạch hoảng sợ, nói: "Lúc tôi không nhìn được đúng là cô ta có đến cùng với dì nhỏ mấy lần, còn nói rất nhiều lời, nhưng tôi không để ý đến, về sau cô ta chán không đến nữa. Còn khi học đại học, tôi chỉ dạy cho cô ta một lần duy nhất, sau này biết cô ta cố ý nên không dạy nữa. Hôm trước tôi đã nói rõ với cô ta, người tôi thích là cậu, tôi..."



"Được rồi, cậu đừng nói nữa!" Lâm Thanh Nhạc lấy tay che miệng anh lại, vì giọng anh ngày càng lớn.



Cô vui vì anh giải thích với mình, nhưng cũng vì là ở nơi này mà khẩn trương: "Cậu đừng nói ở chỗ này... Mọi người đều ở đây, cậu đừng lớn tiếng như vậy."



Hứa Đinh Bạch nhìn lỗ tai đỏ đến mức muốn nhỏ máu của cô, khóe miệng hơi kéo lên: "Được, tôi không nói nữa, vậy cậu đã hiểu chưa?"



Tay cô còn đang che miệng anh, giọng nói của anh truyền ra làm lòng bàn tay cô hơi nhột, lúc nói chuyện môi còn đụng vào lòng bàn tay cô, mềm mềm, rất ngứa.



Lâm Thanh Nhạc lập tức muốn rút tay lại: "Cậu bỏ tớ ra trước."



Hứa Đinh Bạch thấy dáng vẻ khẩn trương của cô cực kỳ đáng yêu, có chút không nỡ bỏ: "Cậu nói cậu đã hiểu chưa trước đi."



"Cậu buông tớ ra trước đi."



"Cậu nói trước đi."



"Hứa Đinh Bạch!"



"Ừm, tôi đây."



Lâm Thanh Nhạc nghẹn họng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, từ khi nào mà người này lại trở nên mặt dày như vậy chứ.



Cô cầm tay anh: "Buông ra, mọi người thấy tớ với cậu như thế này thì làm sao đây."



Hứa Đinh Bạch nghĩ thầm, chuyện này cũng đâu khó xử lý, dù sao sớm muộn gì họ cũng sẽ biết thôi. Nhưng anh không nói câu này, vì vị trước mắt này nhìn có vẻ không muốn mọi người biết chuyện.



Hứa Đinh Bạch cảm thấy không biết phải làm thế nào, đang muốn buông tay thì nghe được âm thanh ngắn ngủi của ai đó do kinh sợ mà phát ra.



Hai người đều đồng thời quay lại nhìn về phía tổng giám Thành đang định đi vệ sinh.



Tổng giám Thành đã ngà ngà say, lần đầu thấy còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng nhìn kỹ lại mới thấy hai người đang lôi kéo tay nhau, động tác cực kỳ mập mờ đúng là cấp trên và cấp dưới của mình, người có chút đần ra.



Lâm Thanh Nhạc: "..."



Hứa Đinh Bạch buông lỏng tay, không có gì khác thường: "Tổng giám Thành."



Tổng giám Thành lấy lại tinh thần: "Hứa, Hứa tổng, Thanh Nhạc cũng ở đây à."



Lâm Thanh Nhạc biết giải thích kiểu gì cũng không còn tác dụng, giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Đinh Bạch. Hứa Đinh Bạch cười trấn an cô, sau đó nhìn về phía tổng giám Thành: "Đi vệ sinh sao?"



Trở mặt nhanh như vậy cũng đỉnh thật... Giây trước còn đang cười ôn hòa với cấp dưới của ông ta, đến lượt ông ta thì lại lạnh mặt.



Tổng giám Thành thấy rõ ràng, trong lòng hơi bồn chồn: "À, đúng đúng."



Hứa Đinh Bạch thản nhiên nói: "Tôi và phó giám đốc Lâm cũng vậy, lúc ra ngoài thì trùng hợp gặp nhau."



Tổng giám Thành sửng sốt, lập tức hiểu được: "Vâng, phòng chúng ta gần nhà vệ sinh như vậy, trên đường đi gặp nhau cũng là chuyện bình thường."



Hứa Đinh Bạch vuốt cằm: "Vậy ông đi đi, tôi và phó giám đốc Lâm còn chút chuyện cần nói."



"Được, vậy hai người nói chuyện đi."



Nói xong tổng giám Thành liền nhanh chóng rời đi.



Ông ta đi ngang qua hai người, cố gắng để sắc mặt của mình cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như dời núi lấp biển. Tiệc rượu lần trước ông ta còn nói trước mặt Hứa Đinh Bạch cái gì cơ... Làm ông mối, muốn làm mối cho phó giám đốc Lâm và các đồng nghiệp khác?



May quá... May mà còn chưa làm gì.



Sau khi tổng giám Thành đi, Lâm Thanh Nhạc cũng không muốn vào nhà vệ sinh, quay đầu về lại phòng hát.



Hứa Đinh Bạch ung dung đi bên cạnh cô: "Ông ta biết phải làm sao, sẽ không nói lung tung."



Lâm Thanh Nhạc: "... Ban nãy nói cậu buông tay mà cậu còn không nghe."



Hứa Đinh Bạch: "Tôi cũng không nghĩ rằng tổng giám Thành sẽ đến nhà vệ sinh này."



Không đến nhà vệ sinh này chẳng lẽ cố ý đi lòng vòng để đến nhà vệ sinh ở chỗ khác hả!



Lâm Thanh Nhạc lúng túng muốn chết đi được, không muốn để ý đến anh: "Cậu đừng đi theo tớ... Tớ không muốn nói chuyện với cậu."



Hứa Đinh Bạch tự biết không nên chọc giận cô nữa nên không tiếp tục đùa: "Mai mấy giờ tàu cao tốc chạy?"



"Mười giờ tối!"



"Mua vé muộn như vậy?"



"Đúng vậy."



"Vậy mai tôi đưa cậu đi."



Lâm Thanh Nhạc còn lâu mới đồng ý, đi đến cửa phòng liền quay lại trừng anh một cái cảnh cáo, sau đó đẩy cửa đi vào.



Cánh cửa trước mặt nặng nề đóng lại, Hứa Đinh Bạch có chút buồn cười, tim anh bị cái trừng ban nãy của cô chọc ngứa ngáy không thôi.



Anh vẫn muốn đi theo vào sau đó ngồi cạnh cô, muốn tiếp tục nhìn dáng vẻ tức giận nhưng lại không dám phát tác của cô.



Chơi rất vui.



Nhưng lúc này vẫn nên kiềm chế một chút. Anh biết nếu giờ vào trong chắc chắn cô cũng không thèm để ý đến mình.



Vì mấy ngày trước khi nghỉ cực kỳ bận nên Lâm Thanh Nhạc chưa kịp dọn hành lý.



Sau khi kết thúc liên hoan đã là hơn mười hai giờ, cô vội vàng thu xếp mấy bộ quần áo vào trong vali. Tàu của cô xuất phát lúc chín giờ sáng mai, cho nên ngày mai không có nhiều thời gian thu xếp đồ đạc.



Chuyện tàu xuất phát lúc nào là cô cố tình nói dối Hứa Đinh Bạch, lúc ấy cô nổi giận nên cố ý nói như vậy, không muốn anh tới đón cô.



Nhưng đến hôm sau, lúc cô và Vu Đình Đình ngồi tàu trở về Khê Thành vẫn nhắn cho Hứa Đinh Bạch một tin nhắn, nói cho anh rằng cô đã xuất phát.



Nổi giận lúc đó là một chuyện, nhưng cô cũng không muốn buổi tối anh mất công đi một chuyến đến nhà mình.



Tàu cao tốc băng nhanh trên đường sắt, Lâm Thanh Nhạc ngủ một giấc, tỉnh dậy ăn vặt với Vu Đình Đình liền đến Khê Thành.



Mấy năm nay Khê Thành thay đổi rất nhiều, con đường đến nhà cô đã thay đổi rất lớn, trước kia hai bên đường tầng một đều là nhà dân, bây giờ đã thành các cửa hàng.



Tóm lại so với tám năm trước, đường nhà cô đã náo nhiệt hơn nhiều.



Lâm Thanh Nhạc kéo vali đi vào trong, hai bên cửa hàng thỉnh thoảng có người ra chào hỏi, những người này đều là hàng xóm trước đây.



Lâm Vũ Phân biết hôm nay cô về thì từ sáng đã ra ngoài mua đồ ăn, lúc cô vào trong nhà, Lâm Vũ Phân cũng làm được nửa bàn.



"Mẹ, không phải con nói với mẹ rồi sao, không cần làm nhiều đồ ăn như vậy, hai mẹ con mình ăn không hết."



Lâm Vũ Phân giúp cô đẩy vali vào trong phòng: "Ăn không hết thì bỏ tủ lạnh, không phải con ở bên ngoài nói với mẹ muốn ăn những món này sao."



"Con về nhiều ngày như vậy mà, mẹ cứ từ từ làm là được, đừng làm nhiều như vậy một lúc."



"Không sao không sao, làm cho con ăn là chính."



Lâm Vũ Phân cực kỳ vui vẻ, nói cô ngồi phòng khách xem TV, còn mình lại quay về phòng bếp tiếp tục nấu nướng.



Lâm Thanh Nhạc ngồi trên sô pha nhàn nhã xem TV.



Ong ong...



Điện thoại đột nhiên rung lên.



Vì hiện giờ nghỉ lễ nên nhóm chat lớp cũ cũng náo nhiệt lên hẳn.



Ví dụ như hiện tại, có người muốn tổ chức họp mặt bạn học cũ, hỏi bao nhiêu người có thể tham gia. Lâm Thanh Nhạc vốn không ở trong nhóm chat này vì trước khi lên lớp mười một đã chia thành hai ban là tự nhiên và xã hội, sau đó cô lại chuyển trường nên không còn liên lạc với bạn học cũ.



Chắc là Vu Đình Đình đợt trước đã thêm cô vào nhóm chat này.



Mà bây giờ người đứng ra mở cuộc họp lớp này lại là lớp trưởng Tưởng Thư Nghệ, sau khi cô ấy đặt câu hỏi liền được rất nhiều bạn học hưởng ứng.



Lâm Thanh Nhạc chưa trả lời, Tưởng Thư Nghệ đã trực tiếp nhắn tin cho cô.



Hai người từ sau khi hết cấp ba liền không liên lạc, nhớ ngày đó quan hệ của cô và Tưởng Thư Nghệ còn tốt hơn so với Vu Đình Đình, chỉ là sau đó hai người dần xa nhau.



Bây giờ thấy tin nhắn của Tưởng Thư Nghệ, trong lòng Lâm Thanh Nhạc cũng có chút động lòng, dù sao khi gặp khó khăn ở trường học, cô ấy là người đầu tiên đứng về phía cô.



Vốn dĩ lần này cô cũng không muốn đi họp lớp, nhưng do Tưởng Thư Nghệ trực tiếp nhắn cô nói hy vọng cô cũng đi nên cô cũng nhanh chóng đồng ý.



Thật ra cô cũng muốn gặp Tưởng Thư Nghệ một lần.



Nói chuyện với Tưởng Thư Nghệ xong điện thoại di động liền vang lên, Lâm Thanh Nhạc thấy tên của Hứa Đinh Bạch hiển thị trên màn hình liền đưa mắt nhìn về phía bếp, sau đó nhận điện thoại.



"Alo."



"Đến nhà rồi?"



"Ừm."



"Gan cậu cũng lớn hơn rồi, còn dám lừa tôi."



"Cậu gọi điện thoại để mắng tớ sao."



Hứa Đinh Bạch: "Cậu về nhà an toàn là được rồi, không mắng không mắng."



Lâm Thanh Nhạc muốn cười, nhưng nhịn được, thuận miệng hỏi một câu: "Vậy khi nào cậu đi Anh?"



"Ngày mai."



"Ồ, vậy chúc mừng năm mới trước."



"Chỉ vậy thôi?"



"Vậy thôi."



"Thanh Nhạc, tới nếm thử đi."



Lâm Vũ Phân bưng một mâm đồ ăn ra, Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng thu nụ cười trên mặt lại: "Được, con đến liền."



Sau đó nói với đầu dây bên kia: "Cúp đây."



Hứa Đinh Bạch đã nghĩ ra rất nhiều điều để nói, nhưng nghe được giọng nói bên kia của cô thì bất đắc dĩ "ừ" một tiếng.



Lâm Thanh Nhạc cúp điện thoại xong liền chạy đến ăn thử đồ, Lâm Vũ Phân nhìn cô: "Con nói chuyện điện thoại với ai vậy?"



Lâm Thanh Nhạc tạm dừng: "Với sếp ạ."



"Ông chủ công ty quảng cáo kia của con sao?"



"Không phải, con quên không nói với mẹ, con đổi việc rồi." Lâm Thanh Nhạc nói: "Đây là... ông chủ mới."



Hôm sau Lâm Thanh Nhạc ở nhà với Lâm Vũ Phân cả ngày, mãi đến năm giờ chiều cô mới chuẩn bị một chút để đến họp lớp.



Họ họp lớp tại một khách sạn ở Khê Thành.



Lâm Thanh Nhạc, Vu Đình Đình và Tưởng Thư Nghệ hẹn nhau tại cửa ra vào, nhưng cô đến sớm hơn do với giờ hẹn một chút, chưa gặp Vu Đình Đình nhưng lại gặp một người đã lâu không thấy, là Úc Gia Hữu.



Lâu rồi không gặp nhưng chỉ cần nhìn một chút là nhận ra, dù sao cũng không có thay đổi gì lớn, hơn nữa bề ngoài của Úc Gia Hữu khiến người ta có ấn tượng rất sâu.



"Lâm Thanh Nhạc?" Úc Gia Hữu thấy cô đang đi tới thì rất ngạc nhiên, một lúc sau mới gọi tên.



Lâm Thanh Nhạc cười với anh ta: "Úc Gia Hữu, đã lâu không gặp."



Đúng là lâu thật, lớp mười hai cô chuyển trường, còn anh ta lựa chọn đi du học, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau nhiều năm như vậy.



Nhưng dù đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng anh ta vẫn nhớ Lâm Thanh Nhạc.



Dù sao năm đó... anh ta cũng thật lòng thích cô.



Bây giờ gặp lại mới thấy cô thay đổi rất nhiều, cấp ba cảm thấy cô thiên về hình tượng đáng yêu, hiện tại trưởng thành càng xinh đẹp hơn. Sự non nớt đã biến mất, càng nhìn càng thấy chói mắt.



"Đã lâu không gặp, không ngờ cậu cũng tới." Úc Gia Hữu nói.



"Ừm, đúng lúc về ăn tết. Đình Đình và Thư Nghệ đều đến nên tớ cũng đến."



Úc Gia Hữu gật đầu, trong lòng hơi kích động: "Cái đó, bây giờ cậu làm ở chỗ nào?"



"Ở Đế Đô."



"Thật sao?" Úc Gia Hữu kinh ngạc nói: "Tớ cũng thế."



Lâm Thanh Nhạc: "Ồ... Thật trùng hợp."



"Ừm, nhưng thành phố lớn như vậy muốn gặp nhau cũng rất khó." Úc Gia Hữu nói: "Sau này rảnh rỗi có thể hẹn nhau cùng ăn cơm."



Nhiều khi những người bạn lâu năm nói cùng nhau ăn bữa cơm chính là một cách nói lịch sự, mọi người đều bận rộn như vậy, ai lại có thể dùng thời gian cuối tuần quý giá của mình để ăn cơm với một người bạn không thân thuộc chứ.



Lâm Thanh Nhạc nghĩ như vậy nên cũng đồng ý qua loa.



Hai người đứng ở cửa khách sạn nói chuyện một lúc thì Vu Đình Đình và Tưởng Thư Nghệ cũng đến.



"Thanh nhạc!" Tưởng Thư Nghệ đã rất lâu rồi mới thấy hai người: "Úc Gia Hữu, cậu về nước rồi sao?"



"Ừm, đã về được một thời gian rồi."



Tưởng Thư Nghệ gật đầu, nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc: "Lâu rồi không gặp, Thanh Nhạc ngày càng đẹp lên đó."



Lâm Thanh Nhạc có chút xấu hổ, ngược lại Vu Đình Đình lại nhanh nhẹn nói: "Ngày càng xinh đẹp đúng không, người theo đuổi xếp một hàng dài luôn đó."



Lâm Thanh Nhạc liếc cô ấy: "Đừng có nói lung tung."



Tưởng Nghệ Thư cười: "Cho nên bây giờ Thanh Nhạc vẫn độc thân sao?"



Vu Đình Đình: "Trước mắt là vậy, nhưng ai biết lúc nào sẽ bị người ta mang đi chứ."



Lâm Thanh Nhạc kéo Vu Đình Đình lại, nhưng Vu Đình Đình lại nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: "Làm sao, tớ đâu có nói sai đâu."



Lâm Thanh Nhạc: "Cậu đừng nói gì là tốt nhất."



"Lêu lêu lêu ~"



Mấy người đấu võ mồm làm Úc Gia Hữu nhớ đến năm lớp mười đó, năm đó vẫn là năm anh ta hoài niệm nhất. Lúc nghe Vu Đình Đình nói Lâm Thanh Nhạc vẫn còn độc thân, lòng anh ta bỗng nhiên ngo ngoe rục rịch.



"Đừng đứng đây nữa, chắc các bạn học đều đến rồi, chúng ta vào đi." Tưởng Thư Nghệ nói.



"Được, đi thôi đi thôi."



Bốn người cùng nhau vào khách sạn, phục vụ dẫn họ đến phòng bao đã chuẩn bị sẵn.



Phần lớn các bạn học đều đến, thấy lớp trưởng hoạt bát trước kia Tưởng Thư Nghệ liền rối rít chào hỏi. Sau khi chào hỏi liền thấy phía sau có một đôi nam thanh nữ tú đang đi tới thì đều giật mình, lập tức nhận ra đó là bạn học cũ của họ, Úc Gia Hữu, mà bên cạnh anh ta... là người để cho họ ấn tượng rất sâu, Lâm Thanh Nhạc.



Mọi người đều không khỏi nhìn cô thêm mấy lần, lúc trước người thích Lâm Thanh Nhạc rất nhiều, nhưng lúc đó dù sao cũng còn nhỏ, ngày thường cô lại không nói chuyện nhiều, lúc nào cũng khiêm tốn cho nên sẽ không có nhiều người chú ý. Nhưng bây giờ cô gái nhỏ ngày đó đã trưởng thành, cho dù chỉ đứng yên một chỗ không nói lời nào cũng là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt.



Phong thái không thua kém Úc Gia Hữu chút nào.



"Nhìn kìa, đây không phải là nam thần lớp chúng ta sao, càng ngày càng đẹp trai nha." Dù sao cũng không quá quen thuộc với Lâm Thanh Nhạc, cho nên câu đầu tiên mọi người cũng không trêu đùa cô, mà là nói với Úc Gia Hữu.



Úc Gia Hữu trả lời người kia: "Lâu như vậy không gặp, cậu mập ngày xưa cũng thay đổi không ít."



"Đúng không, là tớ nghiêm túc giảm cân đấy! Có phải ngày càng gầy đúng không."



"Đúng vậy, ngày càng đẹp trai."



"Ôi chao, Lâm Thanh Nhạc cũng càng ngày càng đẹp, hai người các người cũng chói mắt quá rồi."



Lâm Thanh Nhạc cười cười.



Vu Đình Đình: "Mập mạp à, cậu cũng rất chói mắt đấy, chúng mình vừa vào liền thấy cậu."



"Ôi, thật sao?"



Mấy người cười đùa vui vẻ, đi đến bàn ăn. Úc Gia Hữu giúp Lâm Thanh Nhạc kéo ghế ra: "Ngồi đi."



Lâm Thanh Nhạc: "Cảm ơn."



Mọi người sau khi ngồi xuống thì các bạn học khác cũng lần lượt đến nơi.



Hôm nay Lâm Thanh Nhạc đi họp lớp vì có Tưởng Thư Nghệ và Vu Đình Đình, còn những người còn lại cô cũng không thân đến vậy, cho nên sau khi ngồi xuống phần lớn cô đều sẽ ngồi ăn linh tinh không nói gì.



Ngược lại với Lâm Thanh Nhạc là Úc Gia Hữu, người có mối quan hệ tốt, lúc trước là trăng trên trời, hiện tại vẫn như cũ, nam hay nữ cũng đều thích nói chuyện với anh ta. Nhưng đêm nay tâm tư của Úc Gia Hữu phần lớn đều đặt trên người Lâm Thanh Nhạc, lúc cấp ba cũng như vậy, anh ta thấy dáng vẻ yên lặng, ít nói chuyện với người khác của cô thì sẽ muốn chăm sóc cô nhiều hơn một chút, sẽ ngồi nói chuyện với cô.



Dần dần, những người hay để ý đến Úc Gia Hữu cũng nhận ra anh ta đối với Lâm Thanh Nhạc thân thiết hơn với người khác.



Qua ba lần rượu, người được gọi là mập mạp ban nãy cười đùa nói: "Gia Hữu, hai người đang quen nhau à?"



Nghe hỏi vậy mọi người đều quay lại nhìn.



Cũng không trách được mập mạp nghĩ như vậy, chủ yếu là hình ảnh hai người ngồi một chỗ cực kỳ xứng đôi, mà Úc Gia Hữu lại cực kỳ chăm sóc Lâm Thanh Nhạc.



Úc Gia Hữu nghe vậy liền sững sờ, mà Lâm Thanh Nhạc đang ngồi im bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía người nói.



Quen nhau? Ai?



Mập mạp nói: "Có đúng không vậy, tớ thấy từ khi vào cửa đến giờ cậu đều không rời mắt khỏi Lâm Thanh Nhạc, nói thật đi, hai người đang quen nhau đúng không?"



Lâm Thanh Nhạc: "... Hả?"



Úc Gia Hữu ho nhẹ, chính anh ta cũng không nhận ra điều mập mạp vừa nói, anh ta vẫn luôn nhìn cô sao...



Úc Gia Hữu: "Mập mạp, cậu nói linh tinh gì vậy?"



Mập mạp sửng sốt: "Hả? Không phải à? Thật sự không phải sao?"



Úc Gia Hữu: "... Không phải."



"Vậy mà tớ còn tưởng là..."



"Mập mạp đừng nói lung tung! Thanh Nhạc nhà tớ có bạn trai rồi, cậu cậu cậu, đoán mò cái gì thế." Vu Đình Đình uống chút rượu, loạng chà loạng choạng đứng lên.



Lúc những lời này vừa nói ra, Úc Gia Hữu ngây ngẩn cả người.



Anh ta quay lại nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc, không phải ban nãy nói... cô độc thân sao.



Lâm Thanh Nhạc kéo tay Vu Đình Đình, Tưởng Nghệ Thư thì ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Nhạc.



Lâm Thanh Nhạc: "Đình Đình, cậu ngồi xuống đã."



Mập mạp xấu hổ cười: "Ngại quá ngại quá, là do tớ uống nhiều nên nhìn nhầm! Được, tớ tự phạt một ly!"



"Hóa ra Thanh Nhạc có bạn trai rồi, là người thế nào vậy?" Có bạn học nữ hỏi. Đối với Lâm Thanh Nhạc, các cô ấy không hẳn là thích cô.



Đầu tiên là vì gia đình cô, thứ hai chính là cô được Úc Gia Hữu quan tâm, lúc đó các cô gái nhỏ thường có địch ý với nữ sinh xinh đẹp lại được nam thần quan tâm.



Vu Đình Đình: "Bạn trai cậu ấy tất nhiên là cực kỳ đẹp trai!"



"Cực kỳ đẹp trai? Đẹp cỡ nào chứ, còn có người đẹp trai bằng Úc Gia Hữu sao." Bạn học thấy Vu Đình Đình ngà ngà say nên cũng không quá tin tưởng, cười như không cười hỏi một câu.



Vu Đình Đình thấy có người không tin mình, trên mặt biểu lộ rõ sự không vui: "Làm sao, không tin à. Cực kỳ đẹp trai! Hơn nữa còn là tổng giám đốc của công ty lớn! Có phải rất lợi hại không!"



"Thật sao?"



Lâm Thanh Nhạc đen mặt, dùng sức kéo Vu Đình Đình ngồi xuống: "Yên lặng chút..." Sau đó nói với những người khác: "Cậu ấy uống nhiều quá."



Bạn học bên kia cười một tiếng.



Vu Đình Đình đúng là có chút say, bị Lâm Thanh Nhạc kéo xuống thì không vui bĩu môi.



Lâm Thanh Nhạc nói nhỏ: "Cậu nói những chuyện đó làm gì..."



Vu Đình Đình líu ríu: "Tớ không thích vẻ mặt không tin của mấy người đó."



"Quan tâm họ làm cái gì, người ta không tin cũng đúng, tớ đúng là không có mà..."



"Này! Không có cái gì! Rất nhanh sẽ có."



"..."



Cuối cùng Vu Đình Đình nằm rạp xuống bàn ngủ.



Tưởng Thư Nghệ vỗ nhẹ vào lưng Vu Đình Đình, không biết làm sao cười nói: "Đúng là, lớn bao nhiêu thì vẫn là cái dáng vẻ này."



Lâm Thanh Nhạc: "Đúng vậy."



Tưởng Thư Nghệ nhìn cô, đột nhiên nói: "Thanh Nhạc, từ lúc đó cậu không có liên hệ gì với Úc Gia Hữu sao?"



Lâm Thanh Nhạc: "Không có, sao vậy?"



"À... Tớ nghĩ hai người có thể liên lạc với nhau." Tưởng Thư Nghệ cười: "Thật ra từ cấp ba tớ đã thấy hai người đẹp đôi, hiện tại càng thấy đúng."



Lâm Thanh Nhạc giật mình: "Nhưng tớ không có ý đó với cậu ấy."



Tưởng Thư Nghệ: "Tớ biết, vì lúc đó trong lòng cậu chỉ có Hứa Đinh Bạch mà thôi... Nhưng bây giờ hai người có thể làm quen nhau lại từ đầu, Úc Gia Hữu rất tốt."



Lâm Thanh Nhạc nhìn Tưởng Thư Nghệ, trầm mặc một lát rồi nói: "Có lẽ hai người có thể làm như vậy xem sao."



Tưởng Thư Nghệ ngây người.



Lâm Thanh Nhạt cười nhạt: "Nếu như cậu cảm thấy thích cậu ấy thì cũng không cần làm những chuyện dò hỏi nhạt nhẽo này."



"..."



Tưởng Thư Nghệ hoàn toàn ngẩn ra, Lâm Thanh Nhạc nói nhỏ nhưng cô ấy vẫn có thể nghe rõ.



Hai tay Tưởng Thư Nghệ nắm chặt lại, ánh mắt hướng xuống dưới.



Cô nói như vậy bởi vì cô đã sớm biết sao.



Vậy có nghĩa là... cô cũng biết hai người ngày càng xa cách nhau vì chuyện này.



Lớp mười một sau khi chia lớp, thật ra hai người vẫn có thể thân thiết với nhau như trước, dù sao cũng ở hai lớp cạnh nhau, nhưng các cô lại dần dần không liên lạc. Thật ra là do Tưởng Thư Nghệ cố ý, vì cô ấy thích Úc Gia Hữu, nhưng Úc Gia Hữu lại thích Lâm Thanh Nhạc.



Thật ra Tưởng Thư Nghệ biết mình và Úc Gia Hữu cách nhau rất xa, cho nên chưa từng ghen với những người gửi thư tình hoặc những người thích anh ta, cô ấy cảm thấy ở bên cạnh anh ta gần như vậy thì có thể chỉ làm bạn cũng được.



Nhưng không ngờ rằng Úc Gia Hữu lại thích người khác, người đó lại là người bên cạnh mình, nên trong lòng mới khó chịu như vậy.



Sau đó Tưởng Thư Nghệ liền cảm thấy hối hận, cô ấy không nên vì lòng ghen ghét mà xa lánh Lâm Thanh Nhạc. Nhưng lúc Tưởng Thư Nghệ muốn thay đổi thì đã không kịp nữa rồi.



Cho tới bây giờ, Tưởng Thư Nghệ đều cho rằng người như Lâm Thanh Nhạc sẽ không biết những chuyện đó.



Nhưng hóa ra cô sớm đã biết hết, chỉ là không nói ra mà thôi.



Bảy giờ tối, họp lớp kết thúc, mọi người từ phòng bao đi ra đại sảnh. Vu Đình Đình đã say rượu, Lâm Thanh Nhạc đi bên cạnh dìu cô ấy.



"Ôi, bây giờ vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta đi chơi tiếp đi, quán bar? Hay KTV?" Có người còn chưa cảm thấy thỏa mãn, đề nghị.



"Đều được nha, đi chứ sao."



Lâm Thanh Nhạc nói xin lỗi: "Thật xin lỗi mọi người, Đình Đình uống say, tớ đưa cậu ấy về."



Úc Gia Hữu lập tức nói: "Để tớ đưa hai người về."



Tưởng Thư Nghệ nhìn Úc Gia Hữu, cười tự giễu, cô ấy nghĩ có một số việc không hề liên quan đến nhau, trong mắt anh ta chưa bao giờ tồn tại một người như cô ấy.



Lâm Thanh Nhạc lắc đầu: "Cậu uống rượu không nên lái xe, tụi tớ tự bắt xe là được."



Úc Gia Hữu: "Vậy tớ đi cùng hai người, hai người là con gái, đi về như vậy không được an toàn lắm."



"Thật sự không cần..."



"Lâm Thanh Nhạc."



Mọi người đều đang đứng ở đại sảnh nên có chút ồn, nhưng một tiếng Lâm Thanh Nhạc kia rất có trọng lượng, cô gần như ngay lập tức có thể phân biệt được giọng nói của người kia trong những âm thanh ồn ào đó.



Cô bất ngờ đến ngây người, nhìn về phía phát ra giọng nói đó.



Bên trái đại sảnh là nơi nghỉ của khách, lúc này người kia chậm rãi từ sô pha đứng lên, đi về phía cô.



Anh làm sao... lại ở chỗ này?



Lâm Thanh Nhạc chăm chú nhìn người đang tiến về phía mình, mọi người xung quanh cũng bị người đàn ông xa lạ này hấp dẫn.



Đây là một người đàn ông có bề ngoài cực kỳ thu hút, khuôn mặt điển trai, dáng người cao ráo... Chỉ là ánh mắt có chút lạnh. Nhưng khi anh đến gần, nhìn về người con gái đứng trước mặt thì ánh mắt lại hiện lên vài phần dịu dàng.



"Xong rồi sao?" Anh hỏi.



Lâm Thanh Nhạc chớp mắt, thiếu chút nữa liền nghĩ mình bị ảo giác, một lúc lâu mới nói: "Không phải hôm qua cậu nói cậu phải đi nước ngoài sao..."



"Dì đi du lịch rồi, chờ họ về tôi lại đi."



"Vậy sao hôm qua cậu còn nói hôm nay cậu bay."



Hứa Đinh Bạch nói: "Trêu cậu thôi, không phải cậu cũng lừa tôi sao."



Lâm Thanh Nhạc á khẩu không trả lời được, nhưng lúc nhìn thấy Hứa Đinh Bạch ở đây cô thực sự cảm thấy vui vẻ, cảm xúc đó chính cô cũng không khống chế được.



"A! Hứa Đinh Bạch! Cậu đến rồi!" Vu Đình Đình coi như cũng gọi là tỉnh táo, chỉ là đứng không vững, lớn tiếng nói.



Hứa Đinh Bạch nhẹ gật đầu với cô ấy.



Vu Đình Đình: "Ha ha! Thanh Nhạc, cậu có phải cực kỳ ngạc nhiên không, là tớ nói cho cậu ta biết cậu đang ở đây đó ~ vui vẻ không ~"



Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc nhìn về phía Vu Đình Đình, là cô ấy nói! Hứa Đinh Bạch sao có thể biết chính xác cô đang ở đâu chứ, hóa ra còn có người "giúp đỡ" ở đây.



"Hứa Đinh Bạch..." Tưởng Thư Nghệ thấy anh thì sợ đến ngây người: "Cậu, cậu nhìn được sao?"



Hứa Đinh Bạch nhìn cô ấy, cũng không quan tâm đây là ai, chỉ khách sáo nói: "Xin chào."



Lâm Thanh Nhạc lại giới thiệu: "Đây là Tưởng Thư Nghệ, trước đó tớ đã kể với cậu. Còn đây là Úc Gia Hữu, cũng là bạn học của tớ, những người khác... đều là bạn học cũ, cậu chưa gặp qua."



Hứa Đinh Bạch hơi gật đầu, nhìn về phía Úc Gia Hữu.



Anh đã sớm ngồi ở sảnh chờ bọn họ, lúc họ đi ra anh đặc biệt chú ý đến anh ta.



Úc Gia Hữu thấy Hứa Đinh Bạch cũng kinh ngạc, anh ta chưa từng quên từ khi còn nhỏ Hứa Đinh Bạch đã tạo cho mình nhiều áp lực đến nhường nào, cũng chưa từng quên anh ảnh hưởng lớn thế nào đến Lâm Thanh Nhạc và em họ của mình khi còn học cấp ba. Càng không quên dù là lúc người này không nhìn thấy, người con gái anh ta thích, tim cũng chỉ đặt trên người anh.



Mà hiện nay, Hứa Đinh Bạch đã có thể nhìn thấy.



Lông mày Úc Gia Hữu hơi nhăn lại, nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc.



Bọn họ... ở bên nhau rồi sao.



"Người đẹp trai như vậy cũng học cùng trường với chúng ta sao?" Sau lưng có người hỏi: "Không đúng không đúng, trường chúng ta có nhân vật như thế này sao tôi có thể không biết được..."



"Hứa Đinh Bạch, là Hứa Đinh Bạch." Có người kéo người kia lại, nhỏ giọng nói: "Cậu không nhớ rõ sao, là người cực kỳ nổi danh đó, là người không nhìn thấy kia."



"À! Tôi nhớ rồi! Là người khiến Yên Đới Dung tới lớp chúng ta làm loạn với Lâm Thanh Nhạc, nói là muốn gặp người này!"



"Đúng đúng đúng..."



"Không lẽ... Lâm Thanh Nhạc và cậu ta là một đôi sao?"



"Thanh Nhạc, đây có phải là bạn trai mà ban nãy cậu nói không?" Có người cười hỏi.



Hứa Đinh Bạch ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc.



"Mới ban nãy là Đình Đình..."



"Đúng! Có đẹp trai không! Đẹp mắt dễ nhìn đúng không!" Vu Đình Đình lớn tiếng nói.



Lần này những bạn học nữ kia không phản đối, các cô ấy còn tưởng rằng Vu Đình Đình ăn nói lung tung, hiện tại nhìn lại... đúng là không còn lời nào để nói.



Mập mạp: "Đẹp trai, quả nhiên mỹ nữ phải đi cùng với trai đẹp!"



"Đúng đúng đúng, cực kỳ xứng đôi."



Hứa Đinh Bạch còn đang đứng trước mặt cô đấy, những lời bạn học nói sau lưng khiến tai Lâm Thanh Nhạc ngày càng nóng. Nhưng do Vu Đình Đình say rượu nên cô cũng không phản bác lại.



"Đình Đình uống nhiều quá, tớ phải đưa cô ấy về!" Lâm Thanh Nhạc kéo Hứa Đinh Bạch, muốn ngay lập tức đưa người ra ngoài.



Hứa Đinh Bạch cười nhẹ: "Được, vậy tôi đưa hai người về."



"Được."



Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn Úc Gia Hữu và những bạn học khác, tạm biệt bọn họ: "Vậy mọi người chơi tiếp đi, tớ về trước."



"Được rồi được rồi, bạn trai cũng đến đón rồi, bỏ qua cho cậu đó."



Lâm Thanh Nhạc tranh thủ thời gian đỡ Vu Đình Đình ra.



Đến cửa khách sạn, Hứa Đinh Bạch lái xe đến cạnh hai người. Lâm Thanh Nhạc cùng Vu Đình Đình ngồi vào ghế sau: "Đi thôi."



Hứa Đinh Bạch quay đầu nhìn cô: "Cài dây an toàn vào, bạn gái."



Lâm Thanh Nhạc sững sờ: "...Không, không phải."



Hứa Đinh Bạch cười nhạt: "Không phải lúc nãy bạn cậu nói, cậu nói tôi là bạn trai cậu sao."



"Đó là Vu Đình Đình nói!"



"Ồ." Vẻ mặt Hứa Đinh Bạch cực kỳ hưởng thụ quay lại ghế lái.



"..."



Xe chậm rãi rời khỏi khách sạn, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.



Trong đại sảnh chỉ còn đám người kia nhìn nhau.



Đàn ông cảm thấy hứng thú với vấn đề xe cộ nên tất nhiên liền bàn tán về xe của Hứa Đinh Bạch.



Thật ra bọn họ thảo luận về dòng xe, tính năng, hình dáng, mấy người phụ nữ không có cảm giác gì, mãi đến cuối cùng có người tổng kết một câu: "Nhưng cũng đừng có mơ, xe này cũng bằng giá một ngôi nhà rồi, tôi cũng không nỡ mua."



"Đắt như vậy?"



"Đúng, là xe sang, nhưng tương đối ít người biết giá chính xác mà thôi."



"Không phải chứ... Tôi nhớ người tên Hứa Đinh Bạch kia gia cảnh không khá giả lắm mà?"



"Hiện tại sao giống trước được, hơn nữa lúc nãy Vu Đình Đình còn nói cậu ta là tổng giám đốc công ty gì nữa mà? Công ty nào, tìm thử xem!"



"Mẹ nó! Đúng thật! Tổng giám đốc Aurora khu vực Trung Quốc..."



"Aurora? Công ty lớn đó."



"Nghe nói lúc trước Lâm Thanh Nhạc đối xử với cậu ta rất tốt, xem ra đúng là nhặt được bảo bối rồi."



"Ôi may mắn, có đôi khi không nói trước được tương lai thế nào đâu."



Mấy người phụ nữ ghen tị cảm khái, Tưởng Thư Nghệ nhìn về hướng chiếc xe đã đi, sắc mặt có chút trào phúng.



Tưởng Thư Nghệ cảm thấy những người này có chút buồn cười, nhưng cũng lười phản bác lại, vì cô ấy biết không ai có thể biết hai người họ đã trải qua những chuyện gì, ngay cả cô ấy cũng thế, cô ấy cũng không đủ hiểu Lâm Thanh Nhạc.



Cho nên mới có chuyện như vậy, biết người mình thích thích cô liền ghen tị đố kỵ, xa lánh cô.



Thật ra chuyện đó hoàn toàn không cần thiết, Lâm Thanh Nhạc thích Hứa Đinh Bạch nhiều thế nào cô ấy vẫn luôn biết.



"Đi thôi đi thôi, chúng ta đi chơi tiếp, đừng ngẩn người ở đây nữa." Cuối cùng cũng có người lên tiếng kéo sự chú ý của mọi người lại.



Tưởng Thư Nghệ hít sâu một hơi, quay đầu lại, tiếp tục làm vai trò lớp trưởng: "Đúng, tớ đã đặt phòng KTV rồi, đi theo tớ."



"Ôi, lớp trưởng của chúng ta vẫn đáng tin cậy nhất."



Tưởng Thư Nghệ cười, nhìn về Úc Gia Hữu vẫn luôn đứng nhìn về phía ban nãy xe rời đi: "Chắc Thanh Nhạc sẽ không quay lại, cậu có đi nữa không?"



Úc Gia Hữu ngạc nhiên, nhìn về phía Tưởng Gia Nghệ.



Tưởng Gia Nghệ cười: "Tớ đùa thôi, cậu vẫn đi với mọi người đúng không?"



Úc Gia Hữu cụp mắt, cười nhạt: "Ừ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom