• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LÔI KÉO (1 Viewer)

  • Chương 6

Đối với con người như Chương Dịch Khôn này, Lâm Thanh Nhạc có chút sợ hãi. Bởi vì cô đã nghe được tiếng xấu của anh ta từ đám người Tưởng Thư Nghệ, nếu như dính líu đến anh ta, với phong cách của anh ta ở trong trường thì chắc chắn sẽ âm thầm giở thủ đoạn với cô.



Vì vậy, khi nhìn thấy anh ta vào lúc này, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là nhắm mắt làm ngơ rồi nhanh chóng rời đi.



“Này này... sao lại chạy nhanh như vậy?!” Chương Dịch Khôn hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, cô vừa mới chạy được vài bước đã bị anh ta túm lại.



Trong lòng Lâm Thanh Nhạc rất hoảng sợ: “Anh muốn làm gì!”



Chương Dịch Khôn nhìn cô chằm chằm: “Không làm gì hết, chúng ta thật có duyên đó, hay là tán ngẫu vài câu đi.”



Lâm Thanh Nhạc muốn kéo tay anh ta ra, nhưng kéo mãi mà vẫn kéo không ra được: “Tôi với anh rất thân sao! Không có chuyện gì để tán ngẫu cả, anh, anh buông tôi ra!”



Chương Dịch Khôn nắm chặt cô hệt như đang bắt con gà vậy: “Không phải, này bạn học, tao chỉ muốn hỏi tên mày là gì và học lớp nào thôi, sợ như vậy làm gì.”



“Tôi không muốn nói cho anh biết!”



Chương Dịch Khôn khẽ nhướng mày, giọng nói của anh ta cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Vậy nếu như mày nhất định phải nói thì sao?”



“Tôi...”



“Chương Dịch Khôn.” Khi hai người đang giằng co nhau, đột nhiên có một giọng nói của người khác xen vào.



Hai người đồng thời nhìn về hướng của giọng nói đó, nhìn thấy cách đó không xa có một thanh niên đẹp trai cao ráo mặc quần áo thể thao đi tới, cậu ta nhìn thấy tư thế của hai người rồi cau mày nói: “Anh lại làm gì nữa thế, còn không mau buông tay ra.”



Chương Dịch Khôn cũng khá là nghe lời của người mới đến, cậu ta nói như vậy thì anh ta cũng thật sự buông tay ra, “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cậu à Gia Hữu.”



Người mới đến chính là Úc Gia Hữu, là anh chàng đẹp trai mà Tưởng Thư Nghệ mỗi ngày đều nhắc đến.



“Bây giờ không phải là giờ lên lớp à, sao anh còn ở đây?” Úc Gia Hữu bước lên trước nói.



Chương Dịch Khôn nói: “Là tiết tự học, tôi đi xuống để mua chút đồ ăn.”



“Mua đồ ăn thì còn bắt lấy bạn cùng lớp của tôi không buông để làm gì?”



“Lớp cậu sao?” Chương Dịch Khôn cười, “Ồ ~ hóa ra là bạn học của cậu.”



Úc Gia Hữu khẽ nhíu mày: “Chương Dịch Khôn, bớt ở trong trường bắt nạt người khác đi, nếu không tôi sẽ không nói thay anh trước mặt ba anh nữa đâu.”



“Này? Nói bậy cái gì vậy, tôi bắt nạt người khác hồi nào?” Chương Dịch Khôn liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc rồi nói năng kỳ quái, “Tôi chỉ là thấy cô ta khá thân với Hứa Đinh Bạch, nên chỉ muốn làm quen mà thôi.”



Úc Gia Hữu khựng lại khi nghe thấy tên của Hứa Đinh Bạch, nhưng cậu ta cũng không hỏi nhiều mà nói với Lâm Thanh Nhạc: “Cậu có sao không?”



Lâm Thanh Nhạc không gật đầu cũng không lắc đầu, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Chương Dịch Khôn.



“Ôi trời, tôi thật sự không bắt nạt cô ta đâu.” Chương Dịch Khôn nói, “Được rồi được rồi, đừng nhìn tôi nữa bạn học à, để tôi đi được chưa, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”



Chương Dịch Khôn vừa nói vừa vẫy tay và đi thẳng vào căng tin.



Úc Gia Hữu còn lo lắng nên đã hỏi lại một lần nữa: “Lâm Thanh Nhạc, vừa rồi anh ta có làm khó cậu không?”



Trong những ngày Lâm Thanh Nhạc chuyển trường đến đây, mặc dù cô với Úc Gia Hữu học cùng lớp, nhưng đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với cậu ta.



“... Không có.”



“Vậy thì tốt.” Úc Gia Hữu nói, “Con người của Chương Dịch Khôn tâm địa xấu xa, luôn muốn gây chuyện với người khác, nếu như sau này anh ta có làm khó cậu thì cậu có thể nói cho tớ biết.”



Lâm Thanh Nhạc buông lỏng cánh tay đang cầm chặt chai nước khoáng, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”



Úc Gia Hữu nói: “Không sao, đều là bạn cùng lớp cả mà.”



“Dù sao cũng cảm ơn cậu...”



“Ừm... vậy bây giờ cậu có trở lại sân thể dục không?”



Lâm Thanh Nhạc gật đầu nói, “Thư Nghệ vẫn còn đang chạy, tớ phải mang chai nước này đến cho cậu ấy.”



“Được, vậy chúng ta cùng nhau đi, tớ cũng mua nước giúp cho mấy bạn nam trong lớp.”



“Ồ, được.”



Như Tưởng Thư Nghệ đã nói, Úc Gia Hữu quả thật là một người rất ấm áp và rất dễ bắt chuyện, cách nói chuyện của cậu ta sẽ không làm cho người khác cảm thấy ngại ngùng, cũng không khiến người khác cảm thấy sắc bén, mà trong lúc nói chuyện vẫn luôn mang theo một chút vui vẻ, khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.



“Cậu đã đạt hạng nhất trong bài kiểm tra môn toán tuần trước, câu hỏi cuối cùng thực sự rất khó, vậy mà cậu cũng làm được, cậu rất giỏi.”



Trên đường đi, hai người không ngừng nói chuyện phiếm, nhưng đa phần đều là nói về việc học, thành tích của Lâm Thanh Nhạc khá tốt, lại là bạn học cùng lớp nên Úc Gia Hữu tự nhiên đã sớm chú ý đến cô.



Lâm Thanh Nhạc có vẻ xấu hổ nói: “Thật ra chỉ là trùng hợp thôi, tớ đã làm qua một câu tương tự trong cuốn sách bài tập mà tớ đã mua trước đây.”



“Vậy sao? Cuốn sách cậu mua tên là gì vậy, có thể cho tớ xem một chút không, lần sau tớ cũng sẽ mua một cuốn giống vậy.” Úc Gia Hữu nói, “Môn toán của tớ là môn yếu nhất trong tất cả các môn, những câu hỏi khó tớ thường không biết làm.”



Thành tích tổng thể của Úc Gia Hữu thuộc loại nhất nhì trong lớp, nên môn yếu nhất mà cậu ta nói đến đối với người khác thì đều là những thứ rất xa vời. Nhưng mà học bá thì luôn có ý định muốn giỏi thêm nữa. Cho nên Lâm Thanh Nhạc cũng không keo kiệt mà nói: “Được chứ, lát nữa về phòng học tớ sẽ cho cậu xem bìa sách.”



“Được, cảm ơn cậu nhé.”



“Không cần... vừa rồi cậu cũng vừa giúp tớ.”



Khoảng cách từ căn tin đến sân thể dục không quá xa, khi hai người đến gần sân thể dục, Úc Gia Hữu đột nhiên hỏi: “Vừa rồi Chương Dịch Khôn nói cậu rất thân với Hứa Đinh Bạch, có đúng không?”



Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn cậu ta và nói: “Sao vậy?”



“Không có gì, chỉ là tớ đã từng nghe Đới Dung nhắc về người này. À, Đới Dung là em họ của tớ, cũng học chung trường với chúng ta.”



Đới Dung... đây được xem là lần thứ hai cô nghe thấy cái tên này.



Lâm Thanh Nhạc nhìn về hướng những người đang chạy trên đường chạy ở phía xa, cô hỏi: “Cậu ta có quan hệ rất tốt với Hứa Đinh Bạch sao?”



Úc Gia Hữu bỗng ngập ngừng: “Cái này... tớ cũng không biết.”



“Vậy à.”



“Còn cậu thì sao?”



“Hả?”



“Ý tớ là, cậu và Hứa Đinh Bạch quen biết như thế nào?”



“Chúng tớ đã quen biết từ rất lâu rồi.” Lâm Thanh Nhạc nhìn cậu ta, nói với vẻ không một chút che giấu nào, “Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tớ.”



Khi Lâm Thanh Nhạc cầm chai nước trở lại sân thể dục, Tưởng Thư Nghệ đã chạy gần đến đích.



“Thư Nghệ, ở đây.” Lâm Thanh Nhạc vẫy tay ra hiệu.



Tưởng Thư Nghệ đã sớm nhìn thấy cô, cô ấy đi về phía cô vài bước và ngồi xuống mặt đất với vẻ mệt mỏi.



Lâm Thanh Nhạc đưa tay ra kéo cô ấy: “Đừng ngồi xuống, mau đứng lên đi vài bước đi.”



Tưởng Thư Nghệ không đứng dậy được, sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt, cô ấy hỏi: “Cậu tới đây cùng với Úc Gia Hữu à?”



“Sao cậu biết?”



“Tớ từ xa đã nhìn thấy hai cậu đi đến.”



Lâm Thanh Nhạc nói: “Vừa rồi chúng tớ tình cờ gặp nhau ở căn tin, cậu ấy hỏi tớ vài điều về việc học, nên đã cùng nhau đi qua đây.”



Lâm Thanh Nhạc đã bỏ qua tình tiết Chương Dịch Khôn.



Tưởng Thư Nghệ nói: “Vậy sao, này, cậu thấy tớ nói có đúng không? Con người của Úc Gia Hữu rất thân thiện, nói chuyện còn rất ấm áp.”



Lâm Thanh Nhạc nói: “Có vẻ đúng...”



“Cái gì mà có vẻ chứ, một đứa trẻ con như cậu thì làm sao mà cảm nhận được.”



“Có cảm nhận ra được mà.” Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một lúc rồi nói một cách nghiêm túc, “Nhưng mà tớ đã gặp một người còn ấm áp hơn.”



Tưởng Thư Nghệ cười rồi vỗ nhẹ vào cô một cái: “Xạo quá...”



“Thật mà...” Lâm Thanh Nhạc vặn nắp chai nước khoáng rồi đưa cho cô ấy: “Thôi được rồi, cậu mau uống nước đi, nghỉ ngơi một lúc rồi lát nữa chúng ta trở về phòng học.”



——



Vào thứ bảy mỗi tuần, Lâm Thanh Nhạc đều ở ngã tư đứng đợi Hứa Đinh Bạch, nhưng thứ bảy tuần này, cô đợi mãi mà không thấy anh.



Chú Mễ Tuyến bán bún cho cô biết thỉnh thoảng anh cũng có lúc không đến lớp nên anh không xuất hiện cũng là chuyện bình thường.



Lâm Thanh Nhạc không đợi anh được nên đành phải từ bỏ, cô suy nghĩ nếu lần sau đến, cô sẽ nói cho anh biết câu nói lần trước mà anh nói “anh không phải là người trong ấn tượng của cô” là một câu nói không có ý nghĩa.



Bọn họ đều sẽ trưởng thành và sẽ thay đổi là điều bình thường. Nhưng giữa bạn bè với nhau, tình cảm không phải là thứ có thể dễ dàng thay đổi như vậy.



Tuy nhiên, cô đã đợi mà không nhìn thấy anh cả một tuần sau đó.



Mặc dù ngoài mặt Lâm Thanh Nhạc luôn tự nói với chính mình rằng anh nhất định là không muốn đến lớp mà thôi, nhưng trong lòng cô lại không hề yên tâm, dù sao thì trong cuộc sống sẽ có rất nhiều mối nguy hiểm đối với một người không thể nhìn thấy đường.



Sau nhiều lần băn khoăn, cô đã quyết định đi thẳng đến nhà anh ngay ngày hôm đó. Nhưng sau khi đứng ở cửa và gõ cửa một hồi lâu, cô cũng không thấy ai trả lời.



“Hứa Đinh Bạch?”



“Hứa Đinh Bạch, cậu có ở nhà không?”



“Hứa Đinh Bạch!”



...




Bên trong càng yên lặng, cô lại càng lo lắng, nhưng cho dù cô có gõ cửa hay gọi anh như thế nào, cô đều cảm thấy mình giống như hòn đá chìm trong đáy biển vậy.



“Hứa...”



“Cháu là ai vậy?”



Đột nhiên, một cụ già bước lên từ cầu thang, có lẽ đã bị giọng nói của cô làm cho chú ý. Lâm Thanh Nhạc chỉ vào cửa và nói: “Cháu là bạn của cậu ấy...”



“Bạn của Tiểu Bạch sao?”



“Vâng.” Lâm Thanh Nhạc sốt ruột nói, “Bà ơi, bà sống ở đây phải không?”



Bà Khương gật đầu: “Bà sống ở lầu dưới.”



“Vậy thì bà có biết Hứa Đinh Bạch có ở nhà không, là như thế này, gần đây cậu ấy có vẻ như không đến lớp, nên cháu có chút lo lắng.”



“Là ba của nó đã về rồi.”



“Sao cơ ạ?”



Bà Khương nói: “Khoảng thời gian gần đây ba của nó đã về, có lẽ vì điều này nên nó mới không đi học đó.”



“... Vậy thì cậu ấy có ở nhà không?”



“Có lẽ là có.”



Lâm Thanh Nhạc nói: “Nhưng tại sao lại không có người ra mở cửa.”



Cụ già nói: “Ba nó là một người rất kỳ quái, không thích người khác đến thăm hỏi. Cho nên cô gái nhỏ à, cháu nên đi đi.”



“...”



Lúc nhỏ Lâm Thanh Nhạc đã gặp qua ba của Hứa Đinh Bạch, nhưng ba anh lại đến và đi rất vội vã, nên không để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nào cả.



Nhưng nếu không thích người khác ghé thăm, thì có thể mở cửa ra xem là ai mà... tại sao ngay cả cửa cũng không mở.



Lâm Thanh Nhạc cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không còn cách nào khác, hôm nay cô chỉ có thể về nhà thôi.



Nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng mà không thể giải thích được, có lẽ là bởi vì mắt của Hứa Đinh Bạch không thể nhìn thấy được, cho nên cô sẽ không thể yên tâm trừ khi cô được tận mắt nhìn thấy.



Sau khi suy nghĩ, cuối cùng vào thứ hai cô vẫn tranh thủ thời gian được nghỉ ngơi trước khi vào tiết tự học buổi tối để bắt taxi đi. Sau khi xuống xe ở ngã tư, cô chạy một mạch tới tầng dưới của nhà Hứa Đinh Bạch.



Nhưng sau khi lên lầu, cửa nhà vẫn cứ gõ mãi mà không ai ra mở.



Lâm Thanh Nhạc đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, cô chán nản bước xuống lầu. Đúng lúc này, cô lại tình cờ gặp cụ già ngày hôm đó.



“Bà ơi.”



Bà Khương sững sờ một lúc khi nhìn thấy cô: “Cô bé, sao cháu lại tới đây nữa?”



Lâm Thanh Nhạc nói: “Hai ngày qua Hứa Đinh Bạch có đi ra ngoài không ạ?”



“Cái này à... có lẽ là không có.”



Lâm Thanh Nhạc nghi hoặc hỏi: “Tại sao vậy ạ, thế còn ba của cậu ấy thì sao?”



“Bà không nhìn thấy, cũng không rõ liệu ba của nó có ở nhà hay không.”



“Thật kỳ lạ... cháu đã gõ cửa mấy lần rồi, có lẽ cậu ấy sẽ cứ mãi không mở cửa như vậy đâu.” Lâm Thanh Nhạc nghĩ, có khi nào là do Hứa Đinh Bạch không muốn nhìn thấy cô nên anh đã không muốn mở cửa.



“Bà ơi, nếu không thì... bà có thể gõ cửa giúp cháu không. Cháu chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là được rồi, không có việc gì khác nữa đâu.”



“Ôi không được đâu, bây giờ bà còn không biết ba nó có ở đó không nữa, ba nó hung dữ đến nỗi bà già này còn không dám đến gần.”



“Nhưng mà...”



“Thật ra muốn đi vào cũng không khó, bà thấy nó tội nghiệp nên thỉnh thoảng cũng đến giúp nó dọn dẹp nhà cửa. Có những chiếc hộp xếp chồng lên nhau bên cạnh cửa nhà nó, khe hở giữa chiếc hộp thứ hai và hộp thứ ba có để chìa khóa đó...”



Lâm Thanh Nhạc sửng sốt một chút, sau đó hai mắt cô đột nhiên sáng lên, cô xoay người đi và định chạy lên lầu.



Nhưng lại bị bà Khương kéo lại, ánh mắt của bà ấy lộ ra vẻ hối hận vì đã nói với cô điều đó: “Cô gái nhỏ, hay là hai ngày nữa cháu hãy đến đi, ba nó cực kỳ không thích người khác xông vào nhà, bình thường bà cũng tranh thủ ông ta vắng nhà mới đến chăm sóc thằng bé. Hay là vậy đi, bà sẽ chú ý giúp cháu, ngay khi thấy ba của nó đi rồi thì bà sẽ nói với cháu, cháu để lại số điện thoại cho bà đi.”



“Không sao đâu bà ơi, bây giờ cháu muốn đi xem ngay.”



“Này—”



Bà già lớn tuổi hoàn toàn không thể giữ Lâm Thanh Nhạc lại, người trẻ tuổi đó vừa quay đi đã chạy một mạch lên lầu.



Bà ấy nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Nhạc, chầm chậm lắc đầu.



——



Ba anh không thích người khác xông vào nhà, vậy thì cô sẽ lén nhìn vào, ngay cả khi bị phát hiện, cô sẽ xin lỗi ngay lập tức, cho nên có lẽ người chú đó sẽ không làm khó dễ cô.



Trong lòng Lâm Thanh Nhạc luôn nhớ về Hứa Đinh Bạch, lúc này cô không thể đợi thêm được nữa, sau khi cô mò tìm chìa khóa ở chỗ như lời của cụ già nói, cô nhẹ nhàng mở cửa vào.



Khe cửa dần dần rộng ra, trong phòng khách không hề bật đèn, rèm cửa sổ cũng chỉ kéo một nửa, chỉ có ánh mặt trời bên ngoài rọi vào. Lâm Thanh Nhạc nhìn xung quanh một lượt nhưng không nhìn thấy bóng dáng của người lớn.



Ba anh vốn không có ở nhà...



“Hứa Đinh Bạch?” Cô bước vào trong và đóng cửa một cách nhẹ nhàng.



Phòng khách không lớn lắm, nhìn một lượt cũng có thể thấy rõ hết, nhưng lại không có người ở đây.



Lâm Thanh Nhạc bước đến cửa phòng của anh và từ từ đẩy cửa ra.



Cô biết rằng anh chắc chắn sẽ ở trong phòng, nhưng cô không ngờ lại nhìn thấy anh ở trên sàn nhà.



Anh ngồi trên sàn và dựa lưng vào tường, một chân co lại, đầu cúi xuống, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.



Căn phòng quá tối, ngoại trừ đường viền ra, cô không nhìn thấy thứ gì khác nữa.



Lâm Thanh Nhạc nhíu mày lại và chậm rãi đi tới đó, cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Cậu sao vậy, tại sao cậu ở nhà nhưng lại không ra mở cửa. Tớ... tớ rất lo lắng cho cậu đó.”



Người trước mặt khẽ cử động, dường như anh đã định thần lại.



Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt bên phải hơi sưng, còn khóe miệng lại có vết bầm tím. Đôi mắt của anh trông vừa lạnh lùng vừa hoảng sợ trong bóng tối, lại còn mang thêm một nét thờ ơ tê tái.



Anh “nhìn” cô, rồi nói với giọng yếu ớt: “Đi ra ngoài.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom