• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LÔI KÉO (1 Viewer)

  • Chương 69

Vài ngày trước, sau khi việc trên xe buýt xảy ra, đoạn video Lâm Thanh Nhạc bị tạt nước trong quán cà phê cũng được chia sẻ rộng rãi. Sau khi được làm sáng tỏ, blogger chia sẻ video đã bị cư dân mạng chửi một trận, sau đó cũng không còn ai phát tán video này nữa.



Nhưng sau khi biển quảng cáo về chó dẫn đường xuất hiện trên các phương tiện giao thông, không biết vì sao, video này lại được đào lên.



[Còn có người không biết người đàn ông trong video này là giám đốc của công ty Aurora à? Vài ngày nay, tất cả các dự án phúc lợi công cộng dành cho người mù trong thành phố được thực hiện do Aurora tài trợ!]



[Thật không vậy? Người đàn ông này… còn trẻ quá.]



[Thật 100%! Có thể tra trên bách khoa toàn thư của Baidu.]



[Aurora không phải công ty nội thất sao? Sao lại tham gia loại hình quảng cáo này?]



[Chủ yếu là tính chất công ích! Cô gái bị hiểu lầm không phải là tình nguyện viên của căn cứ huấn luyện chó dẫn đường sao? Cô gái vì chó dẫn đường mà bị đưa tin không tốt cũng là bởi vì rất nhiều người có tuổi không hiểu, cho nên Aurora làm việc này coi như là phổ cập kiến thức.]



[Cho nên đây là vì bạn gái nên mới làm vậy?! Đẹp trai quá! Ghen tị thật đấy!]



[Đây rõ ràng là cho chúng ta ăn cẩu lương mà.]



[Toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết ông chủ và phó giám đốc Lâm yêu đương ngọt đến không chịu được.]



[A a a a a đây là cốt truyện phim thần tượng gì vậy!]



...



Lúc chuyện tình của hai người đang hot trên Weibo, Hứa Đinh Bạch và Lâm Thanh Nhạc vừa cùng toàn bộ nhân viên của cơ sở huấn luyện chó dẫn đường đi ăn xong, chuẩn bị lái xe về nhà.



Cho dù đây là sự chú ý hay quyên góp, lần này Hứa Đinh Bạch đã giúp đỡ cho cơ sở rất nhiều, Đổng Hiểu Nghê nói thế nào cũng phải mời một bữa, cho nên mới có bữa ăn hôm nay.



Bữa tiệc kết thúc, đã là bảy giờ hơn buổi tối rồi.



Lâm Thanh Nhạc ngồi ở ghế phụ, lấy điện thoại ra, lúc nãy trong bữa ăn mải nói chuyện nên không chú ý điện thoại, bây giờ mới phát hiện trong máy có rất nhiều tin nhắn Wechat.



Rất nhiều tin nhắn từ bạn học cũ gửi tới.



[Thanh Nhạc, cơ sở huấn luyện chó dẫn đường kia tớ có thể tự đi xem không? Tớ cũng muốn quyên góp.]



[Chúc mừng cậu! Cậu và Hứa Đinh Bạch đẹp đôi thật đấy.]



[Tớ nói cậu làm sao mà lúc học đại học đều không yêu đương chứ, thì ra tất cả đều ở phía sau!]



[Bạn học cũ, lại nhìn thấy cậu trên hot search, haha]



...



Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy hai chữ hot search liền giật mình.



Chuyện đó không phải xong rồi à, sao lại lên hot search nữa?



Cô vội vàng vào Weibo, trên hot search, tin “Toàn bộ quảng cáo về chó dẫn đường đều có trên các phương tiện giao thông” được xếp hạng cao, nhưng sau khi nhấn vào tin mới nhận ra chuyện khiến tin này lên hot search là chuyện của cô và Hứa Đinh Bạch.



Lâm Thanh Nhạc lướt xem những bình luận của cư dân mạng, không biết nên khóc hay cười.



“Làm sao thế?” Hứa Đinh Bạch thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại liền hỏi.



Lâm Thanh Nhạc giơ màn hình điện thoại cho anh xem: “Hứa tổng, anh lại mua hot search à?”



“Anh? Không có.” Hứa Đinh Bạch cầm điện thoại của cô xem một lát rồi nói, “Anh thật sự không hề mua.”



Lâm Thanh Nhạc hừ mũi: “Vậy chúng ta đều không phải minh tinh nổi tiếng, bọn họ còn lôi chuyện chúng ta yêu đương ra làm gì...”



Hứa Đinh Bạch: “Ừm… có lẽ là do lớn lên đẹp.”



Lâm Thanh Nhạc liếc anh: “Anh đang tự khen bản thân đấy à.”



“Anh đang khen em mà, phó giám đốc Lâm.”



Lâm Thanh Nhạc nhìn anh: “Em thấy là do anh và Aurora có liên quan… có điều, cũng coi là chuyện tốt! Khiến cho vấn đề chó dẫn đường của chúng ta một lần nữa lên hot search, lại còn không mất phí chứ.”



Hứa Đinh Bạch: “Vậy cũng coi như là công lao của anh, còn nhớ một việc không.”



“Việc gì?”



Hứa Đinh Bạch liếc nhìn cô: “Em quên rồi? Lần trước em ở trong văn phòng anh nói, cảm ơn anh, anh nói gì em cũng đều đáp ứng.”



Lâm Thanh Nhạc sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra: “Đúng… vậy anh nói đi, em đang nghe đây.”



Hứa Đinh Bạch giữ vô lăng nhưng không hề khởi động xe, ngón tay liên tục gõ lên vô lăng như thể đang suy nghĩ.



Lâm Thanh Nhạc: “Làm gì? Anh nói đi.”



Hứa Đinh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình đầy ẩn ý. Qua một lúc, anh đội nhiên tiến lại gần, nói nhỏ bên tai cô một câu.



Tai của Lâm Thanh Nhạc lập tức đỏ ửng, tức giận trừng mắt nhìn anh.



Hứa Đinh Bạch quay lại chỗ ngồi, nói: “Là em nói chuyện gì cũng được.”



“Em...”



“Đây là lời hứa.” Khóe miệng Hứa Đinh Bạch khẽ nhếch lên, nói: “Vậy chúng ta đi siêu thị trước đi.”



“Để làm gì?”



“Trong nhà không có đồ ăn vặt, mua cho em một ít, ngoài ra… bao cũng hết rồi, cần mua một hộp.”



Lâm Thanh Nhạc: “...”



Hứa Đinh Bạch lái xe đến một siêu thị gần nhà, sau khi vào, anh đẩy xe, Lâm Thanh Nhạc chỉ đi theo sau.



“Anh đừng mua nhiều đồ quá.” Lâm Thanh Nhạc thấy anh ném đồ vào trong xe một cách mất kiểm soát, liền nhắc nhở.



Hứa Đinh Bạch: “Đều là đồ em thích ăn mà.”



“Vậy cũng đừng mua nhiều quá, em ăn không hết.”



Hứa Đinh Bạch ngạc nhiên nhìn cô: “Em chắc chắn là ăn không hết không? Đồ ăn vặt ở nhà đều hết sạch rồi.”



Lâm Thanh Nhạc giơ tay đánh anh một cái: “Anh cũng ăn mà! Có phải mình em ăn đâu!”



“Ái...” Hứa Đinh Bạch chịu đau, một tay ôm cô vào trong lòng, “Anh đều ăn hộ đồ ăn thừa của em mà.”



“Đừng nói như em ngược đãi anh vậy.” Lâm Thanh Nhạc tức giận thoát khỏi tay anh, nhưng Hứa Đinh Bạch không quan tâm, vòng tay qua cổ cô, kéo cô đi cùng.



“Được rồi, không phải ngược đãi, là anh cam tâm tình nguyện.”



Lâm Thanh Nhạc dựa vào anh: “Cho nên là anh cũng có ăn, đúng không.”



“Đúng.”



“Hừm… buông em ra.”



Hứa Đinh Bạch dựa vào lợi thế chiều cao của mình, ôm cô khiến cô như một chú gà con. Lâm Thanh Nhạc đi lại không thoải mái, muốn thoát ra, nhưng anh không buông, cả hai vật lộn tới lui.



Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy có người tới, dỗ dành Hứa Đinh Bạch một chút, Hứa Đinh Bạch mới từ từ buông ra, khuôn mặt trở lại bình tĩnh.



“Ơ? Đây không phải là cô gái trong video hôm nay sao?” Hai cô bé đi qua đột nhiên nói.



“Đúng rồi! Đúng là cô ấy, kia chính là bạn trai cô ấy à!”



“Trùng hợp thật.”



“Ừm!”



Hai cô bé nói chuyện không nhỏ, Lâm Thanh Nhạc cũng chưa đi xa, tất nhiên nghe thấy, cô quay đầu nhìn hai người, hai cô bé thấy cô quay đầu nhìn, vô thức vẫy tay chào.



Lâm Thanh Nhạc nhìn bọn họ, cũng vẫy tay chào.



“Hai người là nhân vật trong chuyện chó dẫn đường của Aurora đúng không, chị là cô gái trên hot search kia sao!” Cô bé đó nhìn thấy cô chào lại mình, lắp bắp hỏi.



Lâm Thanh Nhạc có chút không muốn trả lời, nhưng vẫn gật đầu: “Xin chào.”



“Em chào chị!” Hai cô bé chầm chậm đi tới, “Bọn em đều xem tin tức, em và bạn em muốn quyên góp cho cơ sở, còn định nghỉ hè sẽ tới cơ sở làm tình nguyện viên!”



“Thật sao, vậy cảm ơn hai em nhé.”



“Không có gì, bọn em muốn giúp đỡ, bởi vì bọn em cũng thích chó.” Cô bé đó nhìn Hứa Đinh Bạch, vốn dĩ cũng muốn nói gì đó với anh, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, đối với vẻ tươi cười lúc nãy giống như hai người khác vật, đột nhiên lại không biết nói gì. Thế nên cô bé lại nói với Lâm Thanh Nhạc, “Hai anh chị mới thật sự là người giúp đỡ người mù và người cần dẫn đường...”



“Chỉ cần có lòng là được.”



“Ừm… cũng đúng!”



...



Lâm Thanh Nhạc không nghĩ tới siêu thị lại gặp những người biết bọn họ, quả nhiên, hot search thật có ích mà.



“Em cười cái gì thế.” Hứa Đinh Bạch nhìn người bên cạnh, hỏi.



Lâm Thanh Nhạc: “Em cảm thấy rất vui mừng, bây giờ có rất nhiều người quan tâm đến việc mà Hiểu Nghê và chúng ta đang làm.”



Tiếng Hứa Đinh Bạch vang trên đầu cô: “Ừm.”



“Được rồi, mua cũng không ít rồi, về thôi.”



“Được.”



Hai người đến quầy thanh toán, trùng hợp là, đứng xếp hàng sau bọn họ chính là nữ sinh mới gặp ban nãy, Lâm Thanh Nhạc giơ tay vẫy chào hai người.



Hai cô bé cũng mỉm cười chào lại cô.



“Còn thiếu.” Lâm Thanh Nhạc vừa hạ tay xuống, đột nhiên nghe thấy Hứa Đinh Bạch nói.



Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn anh: “Cái gì?”



Hứa Đinh Bạch lấy hai hộp trên kệ bên cạnh quầy thanh toán: “Còn thiếu cái này?”



Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy thứ anh cầm trên tay, đợi đến khi nhìn kỹ, khuôn mặt đều đỏ lên.



Mà hai cô bé nghe thấy anh nói cũng quay lại nhìn, nhìn thấy thứ anh cầm trong tay, cả hai đều sững sờ, sau đó lập tức giả vờ như không nhìn thấy gì, đều quay mặt đi chỗ khác!



Đúng là không thể tin vào vẻ bề ngoài mà!



Lâm Thanh Nhạc nghe thấy tiếng hai cô bé cười sau lưng mình, xấu hổ cúi đầu, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: “Không cần...”



Hứa Đinh Bạch lạnh nhạt nói: “Không thể không cần.”



Lâm Thanh Nhạc nắm lấy vạt áo của anh cầu xin.



Đừng cầm nó nữa!



Nhưng Hứa Đinh Bạch không hiểu, chỉ thấy cô ngại ngùng, anh khẽ nhếch khóe môi, để hết vào trong xe đựng hàng: “Đều cần hết.”



“...”



Lâm Thanh Nhạc xấu hổ không dám quay đầu nhìn hai cô bé, sau khi thanh toán xong cô liền xoay người rời đi.



“Em đi nhanh thế.” Hứa Đinh Bạch xách đồ đi theo sau.



Lâm Thanh Nhạc phớt lờ anh.



Đợi đến bãi đậu xe, cô mới quay đầu nói: “Vừa rồi anh làm gì vậy, người ta vẫn còn ở phía sau, anh đã cầm cái thứ...”



“Ai?”



Lâm Thanh Nhạc: “Chính là hai cô bé vừa nãy nói chuyện với chúng ta!”



“À, vậy sao.”



“Thật xin lỗi!”



Hứa Đinh Bạch nghĩ một lát: “Anh thấy hai cô bé đó cũng không còn nhỏ nữa, có thể hiểu mà.”



Lâm Thanh Nhạc: “Đây không phải trọng điểm...”



Hứa Đinh Bạch khẽ cười: “Vậy trọng điểm là, chúng ta đến chủ yếu là để mua thứ này, không thể bởi vì người khác nhìn mà không mua nữa.”



“...”



Sau khi về nhà, Lâm Thanh Nhạc đổ hết đồ ăn vặt trong túi ra, mà trong đống đồ ăn lại xuất hiện hai hộp đặc biệt. Cô lặng lẽ lấy nó ra để sang một bên.



Sau khi Hứa Đinh Bạch về nhà liền vào phòng, Lâm Thanh Nhạc đã sắp xếp xong đồ ăn, lại nhìn thấy hai hộp đó, tranh thủ lúc Hứa Đinh Bạch không ở đây, cô cầm lên xem thử.



“Khả năng kéo dài… siêu mỏng...” Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc lẩm bẩm, “Loại này còn đặc biệt như vậy sao?”



“Anh cũng không biết, đợi thử sẽ biết.”



Đột nhiên truyền tới giọng Hứa Đinh Bạch, Lâm Thanh Nhạc giật mình đặt xuống, “Sao anh đi không phát ra tiếng gì vậy!”



“Do em chăm chú quá đấy.” Hứa Đinh Bạch bước lên phía trước, cầm hai hộp lên, “Đi thôi.”



“... Làm gì.”



Hứa Đinh Bạch nghiêng người, chậm rãi nhìn cô: “Nước tắm đã chuẩn bị xong, có thể ngâm mình rồi.”



Lâm Thanh Nhạc sững người: “Em trước...”



Hứa Đinh Bạch nhướng mày, nắm lấy tay cô kéo đi: “Lúc trước em hứa với anh thế nào, cách để cảm ơn chính là: ngâm, cùng, nhau.”



“...”



Cô không tin chỉ đơn giản là ngâm cùng nhau!



Nhưng cô không phải đối thủ của Hứa Đinh Bạch, anh hai ba chiêu đã đưa cô vào trong phòng tắm.



Nước trong bồn tắm vẫn đang chảy.



Thực ra, Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào bồn tắm rất lâu, lúc trước cô cũng muốn ngâm thử, nhưng mỗi lần cô nói muốn đi tắm, anh đều nói ngâm cùng nhau đi.



Bồn tắm rất lớn, nhưng hai người thì vẫn có chút chật chội! Hơn nữa, ánh đèn sáng như vậy… Lâm Thanh Nhạc nghĩ tới điều đó có chút ngại ngùng, cho nên mỗi lần đều nói là không ngâm.



Không nghĩ tới, anh luôn nhớ việc này, lại còn dùng làm quà trả ơn...



“Cần anh giúp em cởi quần áo không?” Hứa Đinh Bạch âm trầm nhìn cô, trong mắt anh có dục vọng, khiến cô sợ hãi.



Lâm Thanh Nhạc biết mình không thể trốn thoát, cúi đầu “nhận mệnh”, nói: “Em tự cởi.”



“Được, vậy em tự làm đi.”



Nói xong anh cũng không làm gì, đứng nhìn cô cởi từng cái một.



Mặc dù đây cũng không phải lần đầu của hai người, nhưng da mặt của Lâm Thanh Nhạc rất mỏng, cởi đồ dưới cái nhìn trực tiếp của anh, lỗ tai cô đỏ bừng.



Nước nóng trong bồn bắt đầu bốc khói, không khí như bị một lớp màn che phủ, Hứa Đinh Bạch nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần của cô, cũng thấy cô nửa kín nửa hở, thật làm cho lòng anh phập phồng mãnh liệt.



“Sao anh còn chưa cởi...” Khi Lâm Thanh Nhạc vươn tay đến thắt lưng để cởi nốt thứ che đậy cuối cùng, phát hiện ra anh vẫn đang mặc áo sơ mi và quần âu, hoàn toàn không có ý định cởi ra.



“Cần em giúp anh không?” Cô ngước lên nhìn, bắt chước cách nói chuyện của anh.



Khói trở nên dày hơn, đôi mắt cô ngấn nước, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở



Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày, đôi mắt cụp xuống.



“Ừm, em đến đây.”



Lâm Thanh Nhạc không tiếp tục cởi đồ mình nữa, cô gật đầu, đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi, một cái, hai cái… vừa đến cúc áo thứ ba, cô bất ngờ bị anh bế bổng bước thẳng vào bồn tắm lớn.



Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Quần áo của anh...”



Lâm Thanh Nhạc chưa nói xong, đã bị thả vào trong nước. Áo sơ mi của anh ướt sũng, nước ngập lên cổ, những nụ hôn của anh không kiềm chế được phủ xuống...



Nước trong bồn dâng cao, không ngừng tràn ra sàn nhà tắm.



Trên đất ngập nước, tuy nhiên, đêm còn dài, tất cả chỉ mới bắt đầu...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom