Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Một vầng hào quang chói loà rực rỡ vụt ra trên vách tường đá, lao vào trong thạch thất. Chỉ trong nháy mắt toàn bộ gian phòng đã sáng loà, sáng gấp mấy lần ánh sáng ban ngày.
Vầng sáng vừa loá lên, tất cả mọi người đều lập tức nhắm mắt lại.
Cũng chỉ trong nháy mắt, ánh sáng giảm dần. Song ánh sáng còn chưa tắt hẳn, một số người đã mở choàng mắt, lập tức hành động.
Lão mù và Nhậm Hoả Cuồng chưa hành động ngay, bởi lẽ sau cú thủ thế tấn công chưa thành vừa rồi, họ cần chút thời gian để điều chỉnh tư thế.
Người có phản ứng đầu tiên lại là Thuỷ Băng Hoa, cô ta giơ cả hai tay với về phía hộp ngọc. Lỗ Nhất Khí ở ngay sát phía sau cũng bước vội lên một bước, đưa tay về phía bệ pha lê. Hai người họ đều không hề có kinh nghiệm giang hồ, nên suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ muốn lập tức lấy ngay thứ mình cần.
Chậm hơn họ một bước là Tùng Đắc Kim và Quỷ Nhãn Tam. Hai người này kỳ thực đã mở mắt ra trước cả Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa, song họ đều có sự thận trọng của kẻ giang hồ từng trải, nên đầu tiên phải giơ tay, rụt cổ, thụp người thủ thế. Tới khi Thuỷ Băng Hoa và Lỗ Nhất Khí lao tới bên bệ pha lê, Tùng Đắc Kim mới vội vã hành động. Quỷ Nhãn Tam vừa thấy cánh tay Tùng Đắc Kim di chuyển, lập tức tung người vọt lên, vung Vũ Kim Cương bổ thẳng xuống đầu gã.
Vầng sáng loé lên đột ngột, song biến mất cũng rất nhanh, hang đá lại tối tăm như cũ.
Lỗ Nhất Khí đã lùi về. Trong tay cậu không có hộp ngọc, chỉ có một miếng pha lê đen bóng.
Hộp ngọc đã ở trong tay Thuỷ Băng Hoa, song hai tay còn chưa kịp rút về, thì bàn tay như vuốt ưng của Tùng Đắc Kim đã bấm chặt lấy huyệt Mạch môn trên một cánh tay của cô ta, giật mạnh một cái đã lôi phăng cô ta qua bệ pha lê về phía mình. Tùng Đắc Kim tính toán rất chu toàn, nếu trực tiếp giằng co với Thuỷ Băng Hoa, rất có thể sẽ phá hỏng bảo bối, hơn nữa cao thủ bên đối phương cũng sẽ kịp ra tay. Chỉ có dùng cách khống chế Thuỷ Băng Hoa rồi cướp lấy hộp ngọc, mới giữ được bảo bối nguyên vẹn, lại có thể dùng Thuỷ Băng Hoa làm lá chắn để bảo vệ bản thân.
Thuỷ Băng Hoa cũng phản ứng rất nhanh, một tay vừa bị giữ chặt, không kịp nghĩ ngợi lập tức vung tay còn lại ném ngay hộp ngọc về phía Lỗ Nhất Khí. Lỗ Nhất Khí thấy Thuỷ Băng Hoa ném về phía mình một thứ, liền loạng quạng đỡ lấy.
– Đưa hộp ngọc đây! – Tùng Đắc Kim gầm lên hung hãn như một con thú điên.
Từ trong góc tường, Tùng Đắc Lễ nhìn thấy hộp ngọc đã vào tay Lỗ Nhất Khí, lập tức lao vụt về phía cậu. Song lúc này Lỗ Nhất Khí lại đứng nghệt ra như một pho tượng, căn bản không ý thức được sự uy hiếp từ phía Tùng Đắc Lễ, cũng không nâng súng lên. Bởi trong khoảnh khắc đó, cậu đã cảm nhận được một sức uy hiếp còn khủng khiếp hơn Tùng Đắc Lễ rất nhiều.
– Cái gì thế? – Lão mù đột nhiên kêu lên đầy khiếp sợ. Lão đã nghe thấy những âm thanh như ma gào quỷ rú vẳng lên từ trong lòng đất.
– Cẩn thận! Tìm thứ gì mà bám… – Lỗ Nhất Khí chỉ kịp hét lên nửa câu dang dở.
Kỳ thực không phải lời nói của cậu đứt đoạn nửa vời, mà là nửa câu sau đã bị chìm nghỉm trong những tiếng gào rú quái dị và hàng tràng những tiếng “rầm rầm” long trời lở đất.
Trong gian thạch thất không có một vật cố định nào có thể bám được, các vách đá đều trơn tuột không thể bám tay. Những kẻ biết võ công còn đỡ, gắng vận lực xuống chân vẫn miễn cưỡng đứng vững được. Còn Thuỷ Băng Hoa đã ngã ngồi xuống đất, Tùng Đắc Kim có lôi thế nào cũng không lôi dậy nổi.
Còn Lỗ Nhất Khí quyết định nằm luôn xuống đât, hai tay nắm khư khư miếng pha lê đen và khẩu súng lục, hộp ngọc ôm chặt trước ngực, dường như những thứ này đều là sợi dây cứu mệnh của cậu.
Động đất! Động đất trước khi núi lửa phun! Vầng hào quang sáng loà khi nãy chính là địa quang* được mệnh danh là vầng sáng chết chóc! Âm thanh vọng lên từ dưới đất chính là âm thanh địa chấn!**
* Địa quang tức là ánh sáng động đất, là hiện tượng bầu trời xuất hiện ánh sáng trước khi động đất xảy ra. Thời gian địa quang xuất hiện đa phần đều trùng với thời điểm xảy ra động đất, ánh sáng có dạng mảng, dạng vòng cung, dạng vành đai xuất hiện trong khí quyển tầng thấp, đa phần có màu trắng xanh; còn cầu lửa, đốm lửa phụt ra trên mặt đất đa phần có màu đỏ.
** Khi có động đất xảy ra, một bộ phận nhỏ năng lượng sóng địa chấn truyền vào không khí biến thành sóng âm tạo ra âm thanh, gọi là âm thanh địa chấn, ở những vùng có tầng đá gốc lộ ra hoặc lớp đất bề mặt rất mỏng đều dễ dàng nghe thấy âm thanh địa chấn.
Động đất mỗi lúc một dữ dội, gian thạch thất vốn đã tối tăm, giờ lại thêm bụi bay mù mịt, càng khó nhìn rõ. Còn may mà căn phòng đặc biệt kiên cố nên chưa thấy có đá lở xuống.
Cơn động đất kéo dài khoảng hơn chục giây thì chấm dứt, trong thạch thất chỉ còn những tiếng ho sặc sụa. Tiếng ho còn chưa kịp dứt, đã vọng lên tiếng chân chạy thình thịch, tiếp đó là tiếng hô quát và tiếng kim loại va chạm chát chúa. Dù sao đều là những tay giang hồ lão luyện, vừa dứt khỏi cơn kinh hoàng hoảng loạn, lập tức ý thức được ngay cần phải làm gì.
Lỗ Nhất Khí vẫn nằm yên dưới đất, nhân lúc này nhét ngay hộp ngọc vào trong túi vải, giấu miếng pha lê đen vào trong ngực áo, sau đó mới ngồi dậy giương súng lên.
Súng vừa giương lên, Lỗ Nhất Khí lập tức cảm thấy bỏng rát sau gáy, đây lại là dấu hiệu báo trước một cơn nguy hiểm đang ập đến gần. Là hang đá tiêu thạch! Nguy hiểm đang ập đến từ phía đó!
Trong hang đá tiêu thạch, khí diêm tiêu đang cuồn cuộn xáo động, cuối cùng bùng lên như một con sóng lớn, ào ào tuôn về phía dòng dung nham đỏ rực. Ánh lửa bừng lên chói loá trong khắp lòng hang, kèm theo một tiếng nổ dữ dội muốn bục lỗ tai. Luồng sức ép khủng khiếp giật tung cánh cửa đá ngọc vàng ánh kim, hất nó bay lộn nhào mấy vòng trong không trung rồi đập thẳng vào vách đá. Vài chục lưỡi rìu đá cỡ lớn ở gian thạch thất bên ngoài bay loạn xạ tựa lá khô, rào rào cắm phập vào vách đá, nóc phòng.
Hang tiêu thạch vừa phát nổ, lòng đất lại tiếp tục một cơn chấn động mới, còn kéo dài hơn cả lần trước.
Lỗ Nhất Khí vẫn nằm dán người trên nền đá, bởi cậu biết mình không đủ sức đứng vững trong cơn rung lắc dữ dội này.
Cậu nghiêng đầu áp sát một bên tai xuống nền đá. Từ trong những tiếng “uỳnh uỳnh” chấn động, cậu đã nghe thấy những tiếng rạn nứt kéo dài và mau lẹ, từ xa tới gần, tựa như một quả dưa hấu tươi giòn đang nứt vỡ. Cùng lúc đó, bệ pha lê cũng sụp đổ tan tành. Cậu rút đi một miếng, nó không sập; trong cơn động đất điên cuồng, nó không sập; hang tiêu thạch nổ tung, nó cũng không sập. Song chỉ một vết nứt ở sâu trong lòng đất, nó đã đổ vỡ tan tành.
Tiếng rạn nứt đã tiến tới rất gần, cơn rung lắc khủng khiếp vẫn đang tiếp tục.
Gian thạch thất đột nhiên toác làm đôi từ trên nóc xuống, hệt như một quả trứng gà bị đập vỡ. Cả gian phòng bị tách làm hai nửa, mỗi lúc một cách xa.
Trong rãnh nứt vẫn đang tiếp tục mở rộng, bụi bặm và đá vụn xô nhau rơi xuống rào rào như mưa mùa hạ, khiến vết nứt hệt như một dải lụa màu xám giăng ngang giữa gian phòng.
Từng cơn chấn động kinh hoàng đẩy Lỗ Nhất Khí từ từ trượt về phía khe nứt. Mắt thấy cơ thể sắp lọt thỏm xuống vực sâu không đáy, cậu vội vàng lật người nằm sấp trên nền đá. Song cơn chấn động vẫn tiếp tục đẩy cậu đi. Cậu chỉ còn biết tì chặt lồng ngực, bám chắc hai tay lên mép khe nứt, không để cơ thể trượt xuống.
Song đáng sợ là nền đá cũng bắt đầu nghiêng về phía khe nứt đó. Nền đá vốn nhẵn nhụi trơn tuột, không có điểm nào có thể bám tay.
Lỗ Nhất Khí chỉ còn biết mở mắt nhìn trừng trừng vào bàn tay bám trên nền đá đang từ từ trượt xuống phía dưới, mỗi lúc một nhanh…
Một hồi lâu sau, trái núi mới ngừng cơn điên đảo. Sau cơn động đất, gian thạch thất tối tăm bỗng sáng bừng. Ánh sáng ngập tràn khắp gian phòng, sắc trắng rọi từ trên xuống, sắc đỏ hắt từ dưới lên.
Gian thạch thất đã toác hẳn làm đôi cùng với cả trái núi. Ánh sáng phía trên là ánh sáng trời chiếu xuống qua khe nứt chạy dọc thân núi, lờ mờ trắng nhạt, không rõ ngoài kia là bình minh hay đã xế chiều. Từ trong khe nứt sâu hoắm sặc lên một thứ mùi quái dị, dung nham đỏ rực đang cuồn cuộn sôi trào, ánh sáng phía dưới chính là ánh lửa dung nham hắt lên.
Bàn tay của Lỗ Nhất Khí đã sắp sửa trượt qua mép khe nứt, bỗng một lưỡi rìu thò ra ngay trước mặt cậu. Cậu chẳng kịp suy nghĩ, lập tức bám chặt vào đầu rìu chẳng khác gì kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm.
– Đưa hộp ngọc đây, ta sẽ kéo ngươi lên! – Trong giọng nói của Tùng Đắc Lễ tràn ngập một vẻ đắc ý không che giấu.
Chiếc rìu quả thực chỉ là một cọng rơm, không ai ngờ cục diện lại thành ra như vậy. Tuy Phó Lợi Khai và Nhậm Hoả Cuồng đứng cách đó không xa, song họ lại bị cả đống đá vụn ngăn cản, nên chỉ biết bất lực đứng nhìn.
– Ta đưa cho ngươi! – Lỗ Nhất Khí vừa nói vừa buông tay trái ra gắng gượng thò vào trong túi vải lục lọi.
Tùng Đắc Lễ là kẻ tham lam, song lại không vì thế mà mất đi cảnh giác, vẫn nghiêng người vào trong, trụ chân thật vững.
Hộp ngọc hiện ra, hoen màu cổ kính, rực rỡ hào quang, trơn bóng ấm áp như thể muốn tan chảy vào trong da thịt Lỗ Nhất Khí.
Hai mắt Tùng Đắc Lễ sáng rỡ, bừng bừng một dục vọng có lẽ là mãnh liệt nhất trong cuộc đời của gã. Gã hơi nghiêng người về phía trước, kéo cán rìu lại gần, như vậy mới có thể với tới hộp ngọc trong tay Lỗ Nhất Khí.
– Xoay rìu sang trái! – Nhậm Hoả Cuồng đột nhiên hét lớn.
Tiếng hét còn chưa dứt, một vệt sáng dài ngoẵng kéo theo luồng hàn quang lạnh lẽo vùn vụt lao đến.
Lỗ Nhất Khí chẳng kịp suy nghĩ, lập tức xoay lưỡi rìu trong tay sang trái. Cán rìu lập tức bật ra một đoạn dài, đâm thẳng vào ngực trái Tùng Đắc Lễ. Ở đó đã có sẵn một vết thương, một lỗ thủng do phi mâu xuyên vào. Cán rìu đâm toạc lớp vải băng bó, lao thẳng vào vết thương cũ, tiếp tục đâm xuyên qua cơ thể Tùng Đắc Lễ.
Chiếc rìu do Nhậm Hoả Cuồng rèn ra, song lại không phải để ông ta sử dụng. Đương nhiên ông không mong muốn món đồ quý do chính tay mình làm ra lại làm hại chính mình, huống hồ ông vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng người sử dụng nó. Bởi vậy, khi rèn vũ khí cho Phó Lợi Khai, Quỷ Nhãn Tam và Tùng Đắc Kim, ông ta đã ngấm ngầm thiết kế cơ quát bí mật bên trong, một thứ cơ quát có thể sát thương chính người sử dụng chúng.
Nỗi đau đớn tột cùng khiến Tùng Đắc Lễ suýt nữa đã quăng cán rìu đi, song đó chỉ là trong ý nghĩ, còn trên thực tế, bàn tay gã lại càng siết chặt cán rìu. Giờ đây nếu rút cán rìu ra, chắc chắn sẽ khiến máu phun ồ ạt mà chết. Cùng lúc đó, tay phải của gã cũng đã nắm cứng hộp ngọc. Hộp ngọc vẫn chưa đoạt được, hắn quyết không chịu từ bỏ.
Vệt hàn quang đã bay tới, tròng vào vai phải của Tùng Đắc Lễ, ánh trắng lấp lánh trong chớp mắt đã bị phủ mờ bởi sắc đỏ tươi. Đó chính là lưỡi cưa bắn ra từ chiếc cưa của Phó Lợi Khai.
Tùng Đắc Lễ nhìn trân trôi vào lưỡi cưa trên vai, vẻ như không tin nổi mắt mình: một dụng cụ nghề mộc cũng có thể trở thành ám khí?
Máu nhanh chóng trào ra, vì vết thương hình răng cưa nên máu chảy ra ồ ạt và nhanh hơn nhiều. Như vậy chỉ chốc lát nữa thôi, tay phải của Tùng Đắc Lễ sẽ trở nên tê liệt, mất đi cảm giác, không còn đủ sức để giữ hộp ngọc.
– Ném hộp ngọc qua đây! – Tiếng Tùng Đắc Kim gào lên từ phía bên kia của khe nứt. Gã đang giữ Thuỷ Băng Hoa làm con tin, bị Quỷ Nhãn Tam và lão mù áp sát.
– Mau ném qua đây! Có thứ này trong tay chúng ta mới có thể toàn mạng! – Tùng Đắc Kim lại nôn nóng quát lên.
Tùng Đắc Lễ là tay giang hồ xảo trá, đương nhiên là hiểu rõ điều này. Chỉ khi họ có được thứ này, mới không bị đối thủ tiêu diệt; chỉ khi họ có được thứ này, môn trưởng và các cao thủ dưới quyền mới chịu tới cứu hai anh em hắn. Thế là nhân lúc bàn tay phải vẫn chưa tê liệt hoàn toàn, gã ném ngay hộp ngọc về phía bên kia khe nứt.
Tùng Đắc Kim đón lấy hộp ngọc, điều này càng khiến Quỷ Nhãn Tam và lão mù phải e dè hơn, sợ rằng ném chuột vỡ đồ quý.
Bàn tay trái của Lỗ Nhất Khí quờ quạng một hồi cuối cùng cũng đã tìm ra được chỗ bám, đó chính là đầu lưỡi cưa thõng xuống từ vai phải Tùng Đắc Lễ. Trong tình cảnh này, Lỗ Nhất Khí cũng chẳng buồn để ý xem đó là thứ gì, đang mắc vào đâu, chỉ biết chụp ngay lấy lôi mạnh.
Nỗi đau đớn kịch liệt trên đầu vai lập tức xuyên thấu toàn thân Tùng Đắc Lễ, gã lập tức ngoảnh đầu há miệng cắn chặt lấy lưỡi cưa, như vậy mới có thể khiến phần vai không bị cưa đứt dưới sức kéo cật lực của Lỗ Nhất Khí.
Tình thế lúc này đã không còn là Tùng Đắc Lễ có chịu cho Lỗ Nhất Khí sống hay không, mà biến thành nếu Tùng Đắc Lễ muốn sống, sẽ buộc phải kéo Lỗ Nhất Khí lên, hoặc tìm cách hất Lỗ Nhất Khí xuống.
Thế là gã nghiến răng chịu đựng hai cơn đau đớn cùng một lúc, khó nhọc dịch chuyển bàn tay phải đã có phần tê liệt, rút ra một thanh đao giắt bên thắt lưng, một thanh đao lang nha sống dày lưỡi mỏng.
– Quả nhiên là ngươi! – Nhậm Hoả Cuồng gầm lên giận dữ, lập tức bất chấp tất cả trèo qua đống đá vụn cản đường lao tới.
Một lưỡi đao sắc bén kinh hồn! Có thể chặt xích chém then, thổi tóc là đứt, đâm chết người đàn bà của Nhậm Hoả Cuồng đến một giọt máu cũng không rỉ ra. Một lưỡi đao như vậy chỉ cần vung bừa lên đã có thể chặt đứt phăng lưỡi cưa, song giờ đây Tùng Đắc Lễ không những không còn đủ sức vung tay, đến cầm đao cho chắc cũng phải vô cùng cố gắng.
Mũi đao lang nha nhích về phía trước từng chút từng chút một, tiến lại gần ngón tay đang túm chặt lấy đầu cưa của Lỗ Nhất Khí.
Lưỡi đao từ từ cứa vào ngón tay Lỗ Nhất Khí. Dù Lỗ Nhất Khí có thể nghiến răng chịu đau quyết không buông tay thì lưỡi đao sắc bén kia vẫn sẽ cứa đứt ngón tay cậu.
Nhậm Hoả Cuồng và Phó Lợi Khai vẫn đang ở phía bên kia đống đá vỡ, cho dù giờ đây họ có tới nơi cũng đã muộn rồi. Lỗ Nhất Khí cảm thấy tuyệt vọng, cậu ngửa cổ hét lên một tiếng thật dài. Ở bên kia khe nứt cũng vọng lại tiếng gào khóc của Thuỷ Băng Hoa.
Vầng sáng vừa loá lên, tất cả mọi người đều lập tức nhắm mắt lại.
Cũng chỉ trong nháy mắt, ánh sáng giảm dần. Song ánh sáng còn chưa tắt hẳn, một số người đã mở choàng mắt, lập tức hành động.
Lão mù và Nhậm Hoả Cuồng chưa hành động ngay, bởi lẽ sau cú thủ thế tấn công chưa thành vừa rồi, họ cần chút thời gian để điều chỉnh tư thế.
Người có phản ứng đầu tiên lại là Thuỷ Băng Hoa, cô ta giơ cả hai tay với về phía hộp ngọc. Lỗ Nhất Khí ở ngay sát phía sau cũng bước vội lên một bước, đưa tay về phía bệ pha lê. Hai người họ đều không hề có kinh nghiệm giang hồ, nên suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ muốn lập tức lấy ngay thứ mình cần.
Chậm hơn họ một bước là Tùng Đắc Kim và Quỷ Nhãn Tam. Hai người này kỳ thực đã mở mắt ra trước cả Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa, song họ đều có sự thận trọng của kẻ giang hồ từng trải, nên đầu tiên phải giơ tay, rụt cổ, thụp người thủ thế. Tới khi Thuỷ Băng Hoa và Lỗ Nhất Khí lao tới bên bệ pha lê, Tùng Đắc Kim mới vội vã hành động. Quỷ Nhãn Tam vừa thấy cánh tay Tùng Đắc Kim di chuyển, lập tức tung người vọt lên, vung Vũ Kim Cương bổ thẳng xuống đầu gã.
Vầng sáng loé lên đột ngột, song biến mất cũng rất nhanh, hang đá lại tối tăm như cũ.
Lỗ Nhất Khí đã lùi về. Trong tay cậu không có hộp ngọc, chỉ có một miếng pha lê đen bóng.
Hộp ngọc đã ở trong tay Thuỷ Băng Hoa, song hai tay còn chưa kịp rút về, thì bàn tay như vuốt ưng của Tùng Đắc Kim đã bấm chặt lấy huyệt Mạch môn trên một cánh tay của cô ta, giật mạnh một cái đã lôi phăng cô ta qua bệ pha lê về phía mình. Tùng Đắc Kim tính toán rất chu toàn, nếu trực tiếp giằng co với Thuỷ Băng Hoa, rất có thể sẽ phá hỏng bảo bối, hơn nữa cao thủ bên đối phương cũng sẽ kịp ra tay. Chỉ có dùng cách khống chế Thuỷ Băng Hoa rồi cướp lấy hộp ngọc, mới giữ được bảo bối nguyên vẹn, lại có thể dùng Thuỷ Băng Hoa làm lá chắn để bảo vệ bản thân.
Thuỷ Băng Hoa cũng phản ứng rất nhanh, một tay vừa bị giữ chặt, không kịp nghĩ ngợi lập tức vung tay còn lại ném ngay hộp ngọc về phía Lỗ Nhất Khí. Lỗ Nhất Khí thấy Thuỷ Băng Hoa ném về phía mình một thứ, liền loạng quạng đỡ lấy.
– Đưa hộp ngọc đây! – Tùng Đắc Kim gầm lên hung hãn như một con thú điên.
Từ trong góc tường, Tùng Đắc Lễ nhìn thấy hộp ngọc đã vào tay Lỗ Nhất Khí, lập tức lao vụt về phía cậu. Song lúc này Lỗ Nhất Khí lại đứng nghệt ra như một pho tượng, căn bản không ý thức được sự uy hiếp từ phía Tùng Đắc Lễ, cũng không nâng súng lên. Bởi trong khoảnh khắc đó, cậu đã cảm nhận được một sức uy hiếp còn khủng khiếp hơn Tùng Đắc Lễ rất nhiều.
– Cái gì thế? – Lão mù đột nhiên kêu lên đầy khiếp sợ. Lão đã nghe thấy những âm thanh như ma gào quỷ rú vẳng lên từ trong lòng đất.
– Cẩn thận! Tìm thứ gì mà bám… – Lỗ Nhất Khí chỉ kịp hét lên nửa câu dang dở.
Kỳ thực không phải lời nói của cậu đứt đoạn nửa vời, mà là nửa câu sau đã bị chìm nghỉm trong những tiếng gào rú quái dị và hàng tràng những tiếng “rầm rầm” long trời lở đất.
Trong gian thạch thất không có một vật cố định nào có thể bám được, các vách đá đều trơn tuột không thể bám tay. Những kẻ biết võ công còn đỡ, gắng vận lực xuống chân vẫn miễn cưỡng đứng vững được. Còn Thuỷ Băng Hoa đã ngã ngồi xuống đất, Tùng Đắc Kim có lôi thế nào cũng không lôi dậy nổi.
Còn Lỗ Nhất Khí quyết định nằm luôn xuống đât, hai tay nắm khư khư miếng pha lê đen và khẩu súng lục, hộp ngọc ôm chặt trước ngực, dường như những thứ này đều là sợi dây cứu mệnh của cậu.
Động đất! Động đất trước khi núi lửa phun! Vầng hào quang sáng loà khi nãy chính là địa quang* được mệnh danh là vầng sáng chết chóc! Âm thanh vọng lên từ dưới đất chính là âm thanh địa chấn!**
* Địa quang tức là ánh sáng động đất, là hiện tượng bầu trời xuất hiện ánh sáng trước khi động đất xảy ra. Thời gian địa quang xuất hiện đa phần đều trùng với thời điểm xảy ra động đất, ánh sáng có dạng mảng, dạng vòng cung, dạng vành đai xuất hiện trong khí quyển tầng thấp, đa phần có màu trắng xanh; còn cầu lửa, đốm lửa phụt ra trên mặt đất đa phần có màu đỏ.
** Khi có động đất xảy ra, một bộ phận nhỏ năng lượng sóng địa chấn truyền vào không khí biến thành sóng âm tạo ra âm thanh, gọi là âm thanh địa chấn, ở những vùng có tầng đá gốc lộ ra hoặc lớp đất bề mặt rất mỏng đều dễ dàng nghe thấy âm thanh địa chấn.
Động đất mỗi lúc một dữ dội, gian thạch thất vốn đã tối tăm, giờ lại thêm bụi bay mù mịt, càng khó nhìn rõ. Còn may mà căn phòng đặc biệt kiên cố nên chưa thấy có đá lở xuống.
Cơn động đất kéo dài khoảng hơn chục giây thì chấm dứt, trong thạch thất chỉ còn những tiếng ho sặc sụa. Tiếng ho còn chưa kịp dứt, đã vọng lên tiếng chân chạy thình thịch, tiếp đó là tiếng hô quát và tiếng kim loại va chạm chát chúa. Dù sao đều là những tay giang hồ lão luyện, vừa dứt khỏi cơn kinh hoàng hoảng loạn, lập tức ý thức được ngay cần phải làm gì.
Lỗ Nhất Khí vẫn nằm yên dưới đất, nhân lúc này nhét ngay hộp ngọc vào trong túi vải, giấu miếng pha lê đen vào trong ngực áo, sau đó mới ngồi dậy giương súng lên.
Súng vừa giương lên, Lỗ Nhất Khí lập tức cảm thấy bỏng rát sau gáy, đây lại là dấu hiệu báo trước một cơn nguy hiểm đang ập đến gần. Là hang đá tiêu thạch! Nguy hiểm đang ập đến từ phía đó!
Trong hang đá tiêu thạch, khí diêm tiêu đang cuồn cuộn xáo động, cuối cùng bùng lên như một con sóng lớn, ào ào tuôn về phía dòng dung nham đỏ rực. Ánh lửa bừng lên chói loá trong khắp lòng hang, kèm theo một tiếng nổ dữ dội muốn bục lỗ tai. Luồng sức ép khủng khiếp giật tung cánh cửa đá ngọc vàng ánh kim, hất nó bay lộn nhào mấy vòng trong không trung rồi đập thẳng vào vách đá. Vài chục lưỡi rìu đá cỡ lớn ở gian thạch thất bên ngoài bay loạn xạ tựa lá khô, rào rào cắm phập vào vách đá, nóc phòng.
Hang tiêu thạch vừa phát nổ, lòng đất lại tiếp tục một cơn chấn động mới, còn kéo dài hơn cả lần trước.
Lỗ Nhất Khí vẫn nằm dán người trên nền đá, bởi cậu biết mình không đủ sức đứng vững trong cơn rung lắc dữ dội này.
Cậu nghiêng đầu áp sát một bên tai xuống nền đá. Từ trong những tiếng “uỳnh uỳnh” chấn động, cậu đã nghe thấy những tiếng rạn nứt kéo dài và mau lẹ, từ xa tới gần, tựa như một quả dưa hấu tươi giòn đang nứt vỡ. Cùng lúc đó, bệ pha lê cũng sụp đổ tan tành. Cậu rút đi một miếng, nó không sập; trong cơn động đất điên cuồng, nó không sập; hang tiêu thạch nổ tung, nó cũng không sập. Song chỉ một vết nứt ở sâu trong lòng đất, nó đã đổ vỡ tan tành.
Tiếng rạn nứt đã tiến tới rất gần, cơn rung lắc khủng khiếp vẫn đang tiếp tục.
Gian thạch thất đột nhiên toác làm đôi từ trên nóc xuống, hệt như một quả trứng gà bị đập vỡ. Cả gian phòng bị tách làm hai nửa, mỗi lúc một cách xa.
Trong rãnh nứt vẫn đang tiếp tục mở rộng, bụi bặm và đá vụn xô nhau rơi xuống rào rào như mưa mùa hạ, khiến vết nứt hệt như một dải lụa màu xám giăng ngang giữa gian phòng.
Từng cơn chấn động kinh hoàng đẩy Lỗ Nhất Khí từ từ trượt về phía khe nứt. Mắt thấy cơ thể sắp lọt thỏm xuống vực sâu không đáy, cậu vội vàng lật người nằm sấp trên nền đá. Song cơn chấn động vẫn tiếp tục đẩy cậu đi. Cậu chỉ còn biết tì chặt lồng ngực, bám chắc hai tay lên mép khe nứt, không để cơ thể trượt xuống.
Song đáng sợ là nền đá cũng bắt đầu nghiêng về phía khe nứt đó. Nền đá vốn nhẵn nhụi trơn tuột, không có điểm nào có thể bám tay.
Lỗ Nhất Khí chỉ còn biết mở mắt nhìn trừng trừng vào bàn tay bám trên nền đá đang từ từ trượt xuống phía dưới, mỗi lúc một nhanh…
Một hồi lâu sau, trái núi mới ngừng cơn điên đảo. Sau cơn động đất, gian thạch thất tối tăm bỗng sáng bừng. Ánh sáng ngập tràn khắp gian phòng, sắc trắng rọi từ trên xuống, sắc đỏ hắt từ dưới lên.
Gian thạch thất đã toác hẳn làm đôi cùng với cả trái núi. Ánh sáng phía trên là ánh sáng trời chiếu xuống qua khe nứt chạy dọc thân núi, lờ mờ trắng nhạt, không rõ ngoài kia là bình minh hay đã xế chiều. Từ trong khe nứt sâu hoắm sặc lên một thứ mùi quái dị, dung nham đỏ rực đang cuồn cuộn sôi trào, ánh sáng phía dưới chính là ánh lửa dung nham hắt lên.
Bàn tay của Lỗ Nhất Khí đã sắp sửa trượt qua mép khe nứt, bỗng một lưỡi rìu thò ra ngay trước mặt cậu. Cậu chẳng kịp suy nghĩ, lập tức bám chặt vào đầu rìu chẳng khác gì kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm.
– Đưa hộp ngọc đây, ta sẽ kéo ngươi lên! – Trong giọng nói của Tùng Đắc Lễ tràn ngập một vẻ đắc ý không che giấu.
Chiếc rìu quả thực chỉ là một cọng rơm, không ai ngờ cục diện lại thành ra như vậy. Tuy Phó Lợi Khai và Nhậm Hoả Cuồng đứng cách đó không xa, song họ lại bị cả đống đá vụn ngăn cản, nên chỉ biết bất lực đứng nhìn.
– Ta đưa cho ngươi! – Lỗ Nhất Khí vừa nói vừa buông tay trái ra gắng gượng thò vào trong túi vải lục lọi.
Tùng Đắc Lễ là kẻ tham lam, song lại không vì thế mà mất đi cảnh giác, vẫn nghiêng người vào trong, trụ chân thật vững.
Hộp ngọc hiện ra, hoen màu cổ kính, rực rỡ hào quang, trơn bóng ấm áp như thể muốn tan chảy vào trong da thịt Lỗ Nhất Khí.
Hai mắt Tùng Đắc Lễ sáng rỡ, bừng bừng một dục vọng có lẽ là mãnh liệt nhất trong cuộc đời của gã. Gã hơi nghiêng người về phía trước, kéo cán rìu lại gần, như vậy mới có thể với tới hộp ngọc trong tay Lỗ Nhất Khí.
– Xoay rìu sang trái! – Nhậm Hoả Cuồng đột nhiên hét lớn.
Tiếng hét còn chưa dứt, một vệt sáng dài ngoẵng kéo theo luồng hàn quang lạnh lẽo vùn vụt lao đến.
Lỗ Nhất Khí chẳng kịp suy nghĩ, lập tức xoay lưỡi rìu trong tay sang trái. Cán rìu lập tức bật ra một đoạn dài, đâm thẳng vào ngực trái Tùng Đắc Lễ. Ở đó đã có sẵn một vết thương, một lỗ thủng do phi mâu xuyên vào. Cán rìu đâm toạc lớp vải băng bó, lao thẳng vào vết thương cũ, tiếp tục đâm xuyên qua cơ thể Tùng Đắc Lễ.
Chiếc rìu do Nhậm Hoả Cuồng rèn ra, song lại không phải để ông ta sử dụng. Đương nhiên ông không mong muốn món đồ quý do chính tay mình làm ra lại làm hại chính mình, huống hồ ông vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng người sử dụng nó. Bởi vậy, khi rèn vũ khí cho Phó Lợi Khai, Quỷ Nhãn Tam và Tùng Đắc Kim, ông ta đã ngấm ngầm thiết kế cơ quát bí mật bên trong, một thứ cơ quát có thể sát thương chính người sử dụng chúng.
Nỗi đau đớn tột cùng khiến Tùng Đắc Lễ suýt nữa đã quăng cán rìu đi, song đó chỉ là trong ý nghĩ, còn trên thực tế, bàn tay gã lại càng siết chặt cán rìu. Giờ đây nếu rút cán rìu ra, chắc chắn sẽ khiến máu phun ồ ạt mà chết. Cùng lúc đó, tay phải của gã cũng đã nắm cứng hộp ngọc. Hộp ngọc vẫn chưa đoạt được, hắn quyết không chịu từ bỏ.
Vệt hàn quang đã bay tới, tròng vào vai phải của Tùng Đắc Lễ, ánh trắng lấp lánh trong chớp mắt đã bị phủ mờ bởi sắc đỏ tươi. Đó chính là lưỡi cưa bắn ra từ chiếc cưa của Phó Lợi Khai.
Tùng Đắc Lễ nhìn trân trôi vào lưỡi cưa trên vai, vẻ như không tin nổi mắt mình: một dụng cụ nghề mộc cũng có thể trở thành ám khí?
Máu nhanh chóng trào ra, vì vết thương hình răng cưa nên máu chảy ra ồ ạt và nhanh hơn nhiều. Như vậy chỉ chốc lát nữa thôi, tay phải của Tùng Đắc Lễ sẽ trở nên tê liệt, mất đi cảm giác, không còn đủ sức để giữ hộp ngọc.
– Ném hộp ngọc qua đây! – Tiếng Tùng Đắc Kim gào lên từ phía bên kia của khe nứt. Gã đang giữ Thuỷ Băng Hoa làm con tin, bị Quỷ Nhãn Tam và lão mù áp sát.
– Mau ném qua đây! Có thứ này trong tay chúng ta mới có thể toàn mạng! – Tùng Đắc Kim lại nôn nóng quát lên.
Tùng Đắc Lễ là tay giang hồ xảo trá, đương nhiên là hiểu rõ điều này. Chỉ khi họ có được thứ này, mới không bị đối thủ tiêu diệt; chỉ khi họ có được thứ này, môn trưởng và các cao thủ dưới quyền mới chịu tới cứu hai anh em hắn. Thế là nhân lúc bàn tay phải vẫn chưa tê liệt hoàn toàn, gã ném ngay hộp ngọc về phía bên kia khe nứt.
Tùng Đắc Kim đón lấy hộp ngọc, điều này càng khiến Quỷ Nhãn Tam và lão mù phải e dè hơn, sợ rằng ném chuột vỡ đồ quý.
Bàn tay trái của Lỗ Nhất Khí quờ quạng một hồi cuối cùng cũng đã tìm ra được chỗ bám, đó chính là đầu lưỡi cưa thõng xuống từ vai phải Tùng Đắc Lễ. Trong tình cảnh này, Lỗ Nhất Khí cũng chẳng buồn để ý xem đó là thứ gì, đang mắc vào đâu, chỉ biết chụp ngay lấy lôi mạnh.
Nỗi đau đớn kịch liệt trên đầu vai lập tức xuyên thấu toàn thân Tùng Đắc Lễ, gã lập tức ngoảnh đầu há miệng cắn chặt lấy lưỡi cưa, như vậy mới có thể khiến phần vai không bị cưa đứt dưới sức kéo cật lực của Lỗ Nhất Khí.
Tình thế lúc này đã không còn là Tùng Đắc Lễ có chịu cho Lỗ Nhất Khí sống hay không, mà biến thành nếu Tùng Đắc Lễ muốn sống, sẽ buộc phải kéo Lỗ Nhất Khí lên, hoặc tìm cách hất Lỗ Nhất Khí xuống.
Thế là gã nghiến răng chịu đựng hai cơn đau đớn cùng một lúc, khó nhọc dịch chuyển bàn tay phải đã có phần tê liệt, rút ra một thanh đao giắt bên thắt lưng, một thanh đao lang nha sống dày lưỡi mỏng.
– Quả nhiên là ngươi! – Nhậm Hoả Cuồng gầm lên giận dữ, lập tức bất chấp tất cả trèo qua đống đá vụn cản đường lao tới.
Một lưỡi đao sắc bén kinh hồn! Có thể chặt xích chém then, thổi tóc là đứt, đâm chết người đàn bà của Nhậm Hoả Cuồng đến một giọt máu cũng không rỉ ra. Một lưỡi đao như vậy chỉ cần vung bừa lên đã có thể chặt đứt phăng lưỡi cưa, song giờ đây Tùng Đắc Lễ không những không còn đủ sức vung tay, đến cầm đao cho chắc cũng phải vô cùng cố gắng.
Mũi đao lang nha nhích về phía trước từng chút từng chút một, tiến lại gần ngón tay đang túm chặt lấy đầu cưa của Lỗ Nhất Khí.
Lưỡi đao từ từ cứa vào ngón tay Lỗ Nhất Khí. Dù Lỗ Nhất Khí có thể nghiến răng chịu đau quyết không buông tay thì lưỡi đao sắc bén kia vẫn sẽ cứa đứt ngón tay cậu.
Nhậm Hoả Cuồng và Phó Lợi Khai vẫn đang ở phía bên kia đống đá vỡ, cho dù giờ đây họ có tới nơi cũng đã muộn rồi. Lỗ Nhất Khí cảm thấy tuyệt vọng, cậu ngửa cổ hét lên một tiếng thật dài. Ở bên kia khe nứt cũng vọng lại tiếng gào khóc của Thuỷ Băng Hoa.
Bình luận facebook