Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
– Meow… meow…meow…
– Bánh Bao Hấp!. Tại sao cứ kêu “ meo meo “ như vậy?.
Huyền Trúc vươn tay vuốt ve lớp lông mềm mượt và trắng muốt như tuyết của chú mèo đang ngồi tròn vo trên giường. Hiểu Vương nhìn thấy không nhịn được, khoé môi cong lên trêu chọc cô.
– Em bảo, nó là mèo, vậy không kêu “ meo meo “ thì kêu “ gâu gâu “ chắc?.
– Đâu có!. Tại Bánh Bao Hấp cứ luôn mồm kêu như vậy, em sợ nó bệnh.
– Đừng lo!. Bánh Bao Hấp đã lớn, trông rất khoẻ mạnh, nó tuyệt đối không có bệnh gì đâu!. Người đáng lo là em đấy!.
Hiểu Vương tới ngồi cạnh Huyền Trúc, đưa tay vuốt mái tóc cô, vừa vuốt vừa càu nhàu.
– Em biết rồi!. Chẳng phải dạo này vẫn cố ăn nhiều hơn trước rồi sao.
– Ừ!. Nhưng phải vận động nữa. Ban ngày nếu buồn, có thể dẫn Bánh Bao Hấp xuống khuôn viên trước toà nhà tản bộ một chút, tinh thần sẽ khoan khoái hơn.
– Vâng!. Em biết rồi!.
Huyền Trúc nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không rời tiểu bảo bối.
– Vậy ở nhà ngoan nhé!. Tới giờ anh đi làm rồi!.
Trúc đưa Vương ra cửa, anh giơ ngón trỏ gõ gõ trên môi, Trúc liền hiểu ý, nhón chân lên đặt vào đôi môi mỏng tao nhã ấy một nụ hôn nhẹ như gió. Sau đó anh mới hài lòng rời đi.
Trúc quay trở vào giường ngủ, nhưng rất nhanh cô hốt hoảng sững sờ, tiểu bảo bối biến đâu mất rồi, mới khi nãy còn cuộn tròn trên nệm. Trúc lo lắng đưa mắt ngó nghiêng khắp căn phòng tìm kiếm tiểu bảo bối, vừa tìm vừa gọi.
– Bánh Bao Hấp!. Em ở đâu?. Ra đây với chị nào!.
Trúc nhìn dưới gầm giường, ghế sopha, nhà ăn, phòng tắm, tất cả đều không trông thấy. Điều này làm Trúc lo lắng. Căn nhà vốn khép kín. Cửa ban công cô cũng không hề mở, vậy Bánh Bao Hấp của cô có thể trốn ở đâu?. Nó lại không cất tiếng kêu meo meo như bình thường nữa. Trúc hốt hoảng lên gấp bội, cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng.
– Bánh Bao Hấp!. Meo meo!. Em ở đâu rồi bé con?.
Huyền Trúc vẫn kiên trì soát lại từng vị trí trong căn hộ, giọng nói đã dính nhiễu hoang mang. Bình thường thì kêu liên mồm mà lúc này thì chẳng thấy tiếng tăm đâu cả. Trúc thở dài đứng dậy, ánh mắt chán nản lướt qua cả căn hộ im lìm một lượt.
– Méooo….méooooo!!!.
Tiếng kêu chói tay của Bánh Bao Hấp đột nhiên vang lên khiến Huyền Trúc phút chốc giật nẩy mình, xuýt nữa nhảy dựng ra sau một bước. Mặt mũi cũng tái nhợt đi rất nhanh. Cô đảo mắt, mọi thứ trong căn hộ lúc này cứ như thể xoay tròn vòng vòng trong đầu.
– Bánh…Bánh Bao Hấp!. Em… ở đâu?.
Trúc cất giọng run rẩy, tiếng kêu vừa rồi của con mèo quả thực thật ghê sợ đến mức rùng mình. Tiếng kêu bình thường của nó uỷ mị, đáng yêu bao nhiêu thì tiếng kêu ban nãy rợn người bấy nhiêu. Xuýt nữa còn khiến cô tưởng màng nhĩ mình bị tiếng kêu the thé kia chọc thủng. Trúc đảo người tìm kiếm không chủ đích, mọi vị trí có thể làm nơi cho con mèo lớn trú được cô đều đã kinh qua. Lúc này lại từ đâu phát ra một tiếng kêu, chính là đánh mạnh vào tâm lý sợ hãi, nhu nhược của Huyền Trúc.
– Méoooo….Méooooo…
– Bánh Bao Hấp!!!.
Con mèo lại kêu ré lên thảm thiết, dường như đang chịu sự đau đớn nào đó. Huyền Truyền ngây người, không nhịn được lo lắng trong lòng, khẩn trương gọi to, tay chân luống cuống bổ đi tìm nơi phát ra tiếng kêu ám ảnh kia.
– Méoooo….
– Bạch…bạch….
Trúc đang tìm kiếm trong gian bếp, chợt nghe thấy ngoài tiếng ré của con mèo, lần này còn có tiếng quẫy đạp nước. Cô khựng lại, một giây chợt loé lên kinh hãi, hai tròng mắt trong veo mở to sững sốt.
– Lẽ…lẽ nào… Nhà tắm….
Trúc quay đầu lại, sau lưng cô, nằm đối diện với gian bếp chính là cánh cửa nhà tắm. Lúc này nó đang đóng kín im lìm một cách lạ thường. Chính cô cũng hồ nghi về việc cánh cửa đó khép chặt vào giờ này, vì bình thường, cả anh và Trúc đều có thói quen không đóng cửa nhà tắm khi đi ra ngoài vì muốn cho không khí bên trong được thông thoáng và mau chóng khô ráo, không bị tù đọng. Thế nào giờ này nó lại đóng chặt toàn bộ như thể đã được chốt từ phía bên trong. Hơn nữa, bam nãy khi cô ngó vào tìm kiếm tiểu bảo bối thì nó vẫn còn mở hé.
Trúc thận trọng nhích từng bước tới trước nhà tắm, ánh mắt nghi ngại không rời cánh cửa ấy nửa phút. Cô mím môi, vươn tay run run chạm vào tay vặn cửa, rất nhanh chỉ còn một chút, một chút khoảng cách nữa thôi.
– Méoo…graoooo!!!.
Trúc giật bắn mình, nhảy dựng lên lần nữa, tim phổi như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Thần trí cũng bị tung lên mây, bấn loạn vặn vẹo tay nắm cửa đập đập vừa kêu vừa loay hoay mở ra.
– Bánh Bao Hấp!. Bảo bối!. Em làm sao vậy?. Em có ở trong đó không?.
Cánh cửa nhà tắm vô lý vẫn không hề xuy xuyển, như ma xui quỷ khiến làm nó đóng chặt chung thuỷ không để Trúc tiến vào bên trong. Cô ra sức đẩy, đập cửa, luôn miệng kêu tên tiểu bảo bối, nhất định là nó đang ở bên trong. Có tiếng nước kì lạ phát ra, cô nghe rất rõ.
– Á!. Ui za!.
Trúc đang dùng sức đẩy cánh cửa gan lì, bất ngờ nó lại như ma quỷ xui khiến mở bung ra, làm cô mất lực ngã bổ nhào vào trong. Nửa người trên ở trong nhà tắm, nửa người dưới lại ở ngoài nhà tắm. Trúc nằm sấp sõng xoài trên nền gạch hoa lạnh ngắt, còn nhơm nhớp một tầng nước không biết từ đâu chảy ra, đang thấm đẫm vào tay vào áo mình. Cô nhăn nhó xoè bàn tay ra nhìn lãng đãng, mơ hồ cảm nhận thấy một sắc đỏ nhàn nhạt hoà tan trong thứ nước kia, trợn mắt hét toáng lên.
– Á!!!.
Trúc vội vàng bò dậy, là máu ư?. Máu của ai?. Từ đâu?. Trúc hoảng loạn đảo mắt tìm kiếm, dường như nó chảy ra từ đáy chiếc bồn tắm lớn. Cô hoang mang tìm cách đứng dậy, nhưng thứ nước kì quái kia cứ nhớp nháp, vô tình làm cho nền gạch hoa trong nhà tắm trở nên trơn trượt thêm rất nhiều. Trúc cứ vật lộn loay hoay mãi một lúc như thế, mới có thể ngồi dựa lưng vào bức tường thở hổn hển. Gương mặt trắng bệch như sáp còn hai đầu gối thì đau ê ẩm.
Lúc này, Trúc chính là đối diện với bồn tắm, nó chiếm phần lớn diện tích của nhà tắm, lại được đặt khá cao so với mặt đất. Huyền Trúc căn bản ngồi bệt dưới đất vì thế không thể nhìn vào trong lòng chiếc bồn tắm ấy được. Cô cũng không kịp bật đèn vì sự cố bất ngờ này, trong nhà tắm ngập tràn bóng tối tù mù, mọi thứ đều nhập nhằng ẩn hiện không rõ nét. Trúc ngồi xụi dựa vào bức tường lạnh, nền nhà ẩm ướt cũng lạnh tanh. Lồng ngực cô nhấp nhô, hông và hai đầu gối đều đau nhức do cú ngã bất ngờ khiến chúng va đập mạnh vào sàn gạch cứng ngắc.
– Tong…tong….tóc….!.
Trúc mệt mỏi lia đôi mắt trống rỗng về phía mấy chiếc vòi nước. Chúng đều rất tốt đang sử dụng vô cùng bình thường, chẳng có cái nào xảy ra sự cố rò rỉ nước. Nhưng lúc này, dường như có một bàn tay quỷ dị vô hình nào đó thao túng toàn bộ căn nhà này, biến nó trở nên bất thường đầy sát khí, bóp nghẹt hơi thở của cô. Trúc thì thào không ra tiếng, thân thể suy nhược không chịu nổi một cú ngã mạnh bạo kia.
– Bảo bối…bảo bối… em ở đâu?.
Vầng trán Trúc rịn mồ hôi lạnh, tóc tai bết lại vương vãi trên khuôn mặt, môi nhỏ tái nhợt. Tấm lưng đang dựa sát vào tường cũng cảm thấy bị truyền tới một cỗ hầm băng tê buốt, lại xen lẫn đau nhức như bị dao cứa vào. Thoáng chốc cả cơ thể nhỏ bé của Huyền Trúc như bị lăng trì từng chút, từng chút một.
– Phạch…phạch…
Khi Trúc chuẩn bị mất đi thần trí, bên tai cô mơ hồ lại dội tới tiếng quẫy nước thành từng đợt nhỏ. Không dữ dội, không có tiếng kêu đau đớn của bảo bối nữa. Ánh mắt trong suốt của Huyền Trúc liền cố gắng hướng tới cái bồn tắm màu trắng sứ lạnh lẽo như cỗ quan tài rất lớn nằm im lìm phía trước mặt. Trong bóng tối nhờ nhờ, nó như phát ra ngàn vạn tia lạnh lẽo vô hình, phóng thẳng tới người cô. Trúc khổ sở bò từng chút, hai bàn tay xoè ra chống trên nền gạch trơn trượt, cảm giác nhồn nhột, ngứa ngáy dưới lòng bàn tay, lết về phía cái bồn tắm. Lát sau, khi cô tóm được thành bồn, từ bàn tay ấy truyền thẳng tới đại não một trận xung thiên như chạm phải tia điện, không khỏi run rẩy một chập. Trúc cắn răng, khuôn mặt bị thứ ma quỷ ẩn mình kia hành hạ gián tiếp trở nên khổ sở đáng thương biết chừng nào. Nếu Vương nhìn thấy, không biết thái độ anh sẽ ra sao. Có lẽ, là rất đau lòng.
– Bánh Bao…
Trúc bám lấy thành bồn tắm lấy điểm tựa mà đứng dậy, cổ họng khàn khàn không ngừng gọi tiểu bảo bối. Khi hoàn thành đứng lên rồi, khung cảnh cô nhìn thấy trong bồn tắm lại một lần nữa doạ chết Huyền Trúc. Hai mắt trong suốt căng ra, mở to như bị kích thích, cơ thể rốt cuộc không chịu được đả kích quá khủng khiếp, giây phút sau đã nhanh chóng mềm nhũn, mất đi sức lực, lảo đảo ngã xuống.
– Bánh Bao Hấp!. Tại sao cứ kêu “ meo meo “ như vậy?.
Huyền Trúc vươn tay vuốt ve lớp lông mềm mượt và trắng muốt như tuyết của chú mèo đang ngồi tròn vo trên giường. Hiểu Vương nhìn thấy không nhịn được, khoé môi cong lên trêu chọc cô.
– Em bảo, nó là mèo, vậy không kêu “ meo meo “ thì kêu “ gâu gâu “ chắc?.
– Đâu có!. Tại Bánh Bao Hấp cứ luôn mồm kêu như vậy, em sợ nó bệnh.
– Đừng lo!. Bánh Bao Hấp đã lớn, trông rất khoẻ mạnh, nó tuyệt đối không có bệnh gì đâu!. Người đáng lo là em đấy!.
Hiểu Vương tới ngồi cạnh Huyền Trúc, đưa tay vuốt mái tóc cô, vừa vuốt vừa càu nhàu.
– Em biết rồi!. Chẳng phải dạo này vẫn cố ăn nhiều hơn trước rồi sao.
– Ừ!. Nhưng phải vận động nữa. Ban ngày nếu buồn, có thể dẫn Bánh Bao Hấp xuống khuôn viên trước toà nhà tản bộ một chút, tinh thần sẽ khoan khoái hơn.
– Vâng!. Em biết rồi!.
Huyền Trúc nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không rời tiểu bảo bối.
– Vậy ở nhà ngoan nhé!. Tới giờ anh đi làm rồi!.
Trúc đưa Vương ra cửa, anh giơ ngón trỏ gõ gõ trên môi, Trúc liền hiểu ý, nhón chân lên đặt vào đôi môi mỏng tao nhã ấy một nụ hôn nhẹ như gió. Sau đó anh mới hài lòng rời đi.
Trúc quay trở vào giường ngủ, nhưng rất nhanh cô hốt hoảng sững sờ, tiểu bảo bối biến đâu mất rồi, mới khi nãy còn cuộn tròn trên nệm. Trúc lo lắng đưa mắt ngó nghiêng khắp căn phòng tìm kiếm tiểu bảo bối, vừa tìm vừa gọi.
– Bánh Bao Hấp!. Em ở đâu?. Ra đây với chị nào!.
Trúc nhìn dưới gầm giường, ghế sopha, nhà ăn, phòng tắm, tất cả đều không trông thấy. Điều này làm Trúc lo lắng. Căn nhà vốn khép kín. Cửa ban công cô cũng không hề mở, vậy Bánh Bao Hấp của cô có thể trốn ở đâu?. Nó lại không cất tiếng kêu meo meo như bình thường nữa. Trúc hốt hoảng lên gấp bội, cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng.
– Bánh Bao Hấp!. Meo meo!. Em ở đâu rồi bé con?.
Huyền Trúc vẫn kiên trì soát lại từng vị trí trong căn hộ, giọng nói đã dính nhiễu hoang mang. Bình thường thì kêu liên mồm mà lúc này thì chẳng thấy tiếng tăm đâu cả. Trúc thở dài đứng dậy, ánh mắt chán nản lướt qua cả căn hộ im lìm một lượt.
– Méooo….méooooo!!!.
Tiếng kêu chói tay của Bánh Bao Hấp đột nhiên vang lên khiến Huyền Trúc phút chốc giật nẩy mình, xuýt nữa nhảy dựng ra sau một bước. Mặt mũi cũng tái nhợt đi rất nhanh. Cô đảo mắt, mọi thứ trong căn hộ lúc này cứ như thể xoay tròn vòng vòng trong đầu.
– Bánh…Bánh Bao Hấp!. Em… ở đâu?.
Trúc cất giọng run rẩy, tiếng kêu vừa rồi của con mèo quả thực thật ghê sợ đến mức rùng mình. Tiếng kêu bình thường của nó uỷ mị, đáng yêu bao nhiêu thì tiếng kêu ban nãy rợn người bấy nhiêu. Xuýt nữa còn khiến cô tưởng màng nhĩ mình bị tiếng kêu the thé kia chọc thủng. Trúc đảo người tìm kiếm không chủ đích, mọi vị trí có thể làm nơi cho con mèo lớn trú được cô đều đã kinh qua. Lúc này lại từ đâu phát ra một tiếng kêu, chính là đánh mạnh vào tâm lý sợ hãi, nhu nhược của Huyền Trúc.
– Méoooo….Méooooo…
– Bánh Bao Hấp!!!.
Con mèo lại kêu ré lên thảm thiết, dường như đang chịu sự đau đớn nào đó. Huyền Truyền ngây người, không nhịn được lo lắng trong lòng, khẩn trương gọi to, tay chân luống cuống bổ đi tìm nơi phát ra tiếng kêu ám ảnh kia.
– Méoooo….
– Bạch…bạch….
Trúc đang tìm kiếm trong gian bếp, chợt nghe thấy ngoài tiếng ré của con mèo, lần này còn có tiếng quẫy đạp nước. Cô khựng lại, một giây chợt loé lên kinh hãi, hai tròng mắt trong veo mở to sững sốt.
– Lẽ…lẽ nào… Nhà tắm….
Trúc quay đầu lại, sau lưng cô, nằm đối diện với gian bếp chính là cánh cửa nhà tắm. Lúc này nó đang đóng kín im lìm một cách lạ thường. Chính cô cũng hồ nghi về việc cánh cửa đó khép chặt vào giờ này, vì bình thường, cả anh và Trúc đều có thói quen không đóng cửa nhà tắm khi đi ra ngoài vì muốn cho không khí bên trong được thông thoáng và mau chóng khô ráo, không bị tù đọng. Thế nào giờ này nó lại đóng chặt toàn bộ như thể đã được chốt từ phía bên trong. Hơn nữa, bam nãy khi cô ngó vào tìm kiếm tiểu bảo bối thì nó vẫn còn mở hé.
Trúc thận trọng nhích từng bước tới trước nhà tắm, ánh mắt nghi ngại không rời cánh cửa ấy nửa phút. Cô mím môi, vươn tay run run chạm vào tay vặn cửa, rất nhanh chỉ còn một chút, một chút khoảng cách nữa thôi.
– Méoo…graoooo!!!.
Trúc giật bắn mình, nhảy dựng lên lần nữa, tim phổi như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Thần trí cũng bị tung lên mây, bấn loạn vặn vẹo tay nắm cửa đập đập vừa kêu vừa loay hoay mở ra.
– Bánh Bao Hấp!. Bảo bối!. Em làm sao vậy?. Em có ở trong đó không?.
Cánh cửa nhà tắm vô lý vẫn không hề xuy xuyển, như ma xui quỷ khiến làm nó đóng chặt chung thuỷ không để Trúc tiến vào bên trong. Cô ra sức đẩy, đập cửa, luôn miệng kêu tên tiểu bảo bối, nhất định là nó đang ở bên trong. Có tiếng nước kì lạ phát ra, cô nghe rất rõ.
– Á!. Ui za!.
Trúc đang dùng sức đẩy cánh cửa gan lì, bất ngờ nó lại như ma quỷ xui khiến mở bung ra, làm cô mất lực ngã bổ nhào vào trong. Nửa người trên ở trong nhà tắm, nửa người dưới lại ở ngoài nhà tắm. Trúc nằm sấp sõng xoài trên nền gạch hoa lạnh ngắt, còn nhơm nhớp một tầng nước không biết từ đâu chảy ra, đang thấm đẫm vào tay vào áo mình. Cô nhăn nhó xoè bàn tay ra nhìn lãng đãng, mơ hồ cảm nhận thấy một sắc đỏ nhàn nhạt hoà tan trong thứ nước kia, trợn mắt hét toáng lên.
– Á!!!.
Trúc vội vàng bò dậy, là máu ư?. Máu của ai?. Từ đâu?. Trúc hoảng loạn đảo mắt tìm kiếm, dường như nó chảy ra từ đáy chiếc bồn tắm lớn. Cô hoang mang tìm cách đứng dậy, nhưng thứ nước kì quái kia cứ nhớp nháp, vô tình làm cho nền gạch hoa trong nhà tắm trở nên trơn trượt thêm rất nhiều. Trúc cứ vật lộn loay hoay mãi một lúc như thế, mới có thể ngồi dựa lưng vào bức tường thở hổn hển. Gương mặt trắng bệch như sáp còn hai đầu gối thì đau ê ẩm.
Lúc này, Trúc chính là đối diện với bồn tắm, nó chiếm phần lớn diện tích của nhà tắm, lại được đặt khá cao so với mặt đất. Huyền Trúc căn bản ngồi bệt dưới đất vì thế không thể nhìn vào trong lòng chiếc bồn tắm ấy được. Cô cũng không kịp bật đèn vì sự cố bất ngờ này, trong nhà tắm ngập tràn bóng tối tù mù, mọi thứ đều nhập nhằng ẩn hiện không rõ nét. Trúc ngồi xụi dựa vào bức tường lạnh, nền nhà ẩm ướt cũng lạnh tanh. Lồng ngực cô nhấp nhô, hông và hai đầu gối đều đau nhức do cú ngã bất ngờ khiến chúng va đập mạnh vào sàn gạch cứng ngắc.
– Tong…tong….tóc….!.
Trúc mệt mỏi lia đôi mắt trống rỗng về phía mấy chiếc vòi nước. Chúng đều rất tốt đang sử dụng vô cùng bình thường, chẳng có cái nào xảy ra sự cố rò rỉ nước. Nhưng lúc này, dường như có một bàn tay quỷ dị vô hình nào đó thao túng toàn bộ căn nhà này, biến nó trở nên bất thường đầy sát khí, bóp nghẹt hơi thở của cô. Trúc thì thào không ra tiếng, thân thể suy nhược không chịu nổi một cú ngã mạnh bạo kia.
– Bảo bối…bảo bối… em ở đâu?.
Vầng trán Trúc rịn mồ hôi lạnh, tóc tai bết lại vương vãi trên khuôn mặt, môi nhỏ tái nhợt. Tấm lưng đang dựa sát vào tường cũng cảm thấy bị truyền tới một cỗ hầm băng tê buốt, lại xen lẫn đau nhức như bị dao cứa vào. Thoáng chốc cả cơ thể nhỏ bé của Huyền Trúc như bị lăng trì từng chút, từng chút một.
– Phạch…phạch…
Khi Trúc chuẩn bị mất đi thần trí, bên tai cô mơ hồ lại dội tới tiếng quẫy nước thành từng đợt nhỏ. Không dữ dội, không có tiếng kêu đau đớn của bảo bối nữa. Ánh mắt trong suốt của Huyền Trúc liền cố gắng hướng tới cái bồn tắm màu trắng sứ lạnh lẽo như cỗ quan tài rất lớn nằm im lìm phía trước mặt. Trong bóng tối nhờ nhờ, nó như phát ra ngàn vạn tia lạnh lẽo vô hình, phóng thẳng tới người cô. Trúc khổ sở bò từng chút, hai bàn tay xoè ra chống trên nền gạch trơn trượt, cảm giác nhồn nhột, ngứa ngáy dưới lòng bàn tay, lết về phía cái bồn tắm. Lát sau, khi cô tóm được thành bồn, từ bàn tay ấy truyền thẳng tới đại não một trận xung thiên như chạm phải tia điện, không khỏi run rẩy một chập. Trúc cắn răng, khuôn mặt bị thứ ma quỷ ẩn mình kia hành hạ gián tiếp trở nên khổ sở đáng thương biết chừng nào. Nếu Vương nhìn thấy, không biết thái độ anh sẽ ra sao. Có lẽ, là rất đau lòng.
– Bánh Bao…
Trúc bám lấy thành bồn tắm lấy điểm tựa mà đứng dậy, cổ họng khàn khàn không ngừng gọi tiểu bảo bối. Khi hoàn thành đứng lên rồi, khung cảnh cô nhìn thấy trong bồn tắm lại một lần nữa doạ chết Huyền Trúc. Hai mắt trong suốt căng ra, mở to như bị kích thích, cơ thể rốt cuộc không chịu được đả kích quá khủng khiếp, giây phút sau đã nhanh chóng mềm nhũn, mất đi sức lực, lảo đảo ngã xuống.
Bình luận facebook