Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Mấy ngày sau, buối tối anh đang ăn cơm quán cùng hai anh đồng nghiệp cũng ở lại OT ( tăng ca) giống anh thì chuông điện thoại reo, anh chạy ra chỗ vắng nghe:
– Alo, con nghe đây!.
– Ừ!. Vương này, cuối tuần này nghỉ con về nhà nhé!. Bố mẹ có hẹn cô chú Hạnh cuối tuần cái Hằng về quê thì dẫn nó sang nhà mình ăn cơm!.
– Tuần này con bận rồi chắc con không về được mẹ ạ!.
– Việc thì lúc nào cho nó hết bận!. Tranh thủ về đi con!. Chuyện bố mẹ sắp xếp xong cả rồi!.
Nghe hai từ ” sắp xếp ” mẹ anh vừa nói ra, lập tức trong bụng anh đã nóng lên, dường như gần đây anh rất dị ứng với những từ ấy. Anh chau mày thoái thác:
– Mẹ à!. Chuyện gia đình thì có thể thoải mái thời gian được nhưng chuyện làm ăn, công việc thì không. Bố mẹ báo đường đột như vậy con thu xếp làm sao được. Để dịp khác đi. Hẹn họ khi khác là được mà!.
– Vương, bố mẹ không ngờ là con lại cứng đầu như thế. Con cứ khăng khăng trốn tránh nhưng liệu có trốn mãi được không?. Rốt cuộc thì con vẫn phải cưới vợ, sinh con, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chi bằng thì ta làm sớm một chút, loáng cái cũng gần ba mươi tuổi rồi. Bố mẹ muốn có cháu nội để bế bồng lắm rồi con ơi.
Mẹ anh xót xa, giọng như hối thúc, khẩn khoản. Anh nhăn mặt, chẳng còn cớ gì để nói ra, mẹ anh lại tiếp:
– Cuối tuần về con nhé!. Bố mẹ chờ!.
– Con đã nói rồi!. Tuần này con không về được!. Còn lại, bố mẹ giải quyết giúp con.
– Con… Bố mẹ nuôi con lớn từng này, cho ăn học đàng hoàng mà giờ con lại phản ứng như vậy hả?.
Câu nói của mẹ anh như một mồi lửa châm vào sự tự ái đang âm ỉ trong lòng. Nó đã vô tình thổi bùng lên cơn phẫn nộ vì bị ràng buộc và tù túng. Anh gắt lên:
– Nếu thế sao bố mẹ không bóp chết con đi?. – rồi tắt máy.
” Rầm “. Anh đấm vào khung cửa kính lớn khiến nó rung lên bầm bật chốc lát. Một vài nhân viên bồi bàn đi qua lén lút nhìn anh với vẻ mặt ái ngại. Mặt anh bạnh ra, cố gắng gìm cơn giận dữ đang bừng lên như ngọn lửa bên trong mình. Bàn tay đặt trên khung cửa run run. Anh nhắm mắt nuốt nước bọt, chờ cho những cảm xúc bộc phát chìm xuống, sau đó mới chầm chậm quay người trở về bàn nơi có hai người đồng nghiệp đang vui vẻ vừa ăn bữa tối vừa trao đổi công việc với nhau. Anh ước gì mình cũng có một cuộc sống thoải mái và vô tư như họ, không phải nhìn những đạo lý, những chuẩn mực, những khuôn mẫu mà sống sao cho phải phép. Lúc ấy anh thấy mình thật giống với những viên bánh rán nằm trên đĩa. Bị người ta nhào nặn theo ý thích, vuông, tròn, ngang, dọc đều do họ tuỳ ý quyết định. Anh bật cười một mình, nụ cười thật đáng thương
Anh lái xe trở về nhà khi đã gần nửa đêm. Anh rủ hai người đồng nghiệp uống thêm vài chai bia cho khuây khoả. Họ nói rằng dạo này nhìn anh rất ốm, sắc mặt không được tốt, anh nên đi khám sức khoẻ một chuyến xem sao. Anh chỉ nhếch môi khoát tay gạt đi, ngửa cô tu ừng ực chai bia lạnh buốt. Trên mặt bàn đã ngổn ngang vỏ những chai bịa cạn. Anh hạ cửa kính xe xuống cho gió đêm tràn vào lấp đầy không gian nhỏ bên trong chiếc xe. Cái lạnh cắt da cắt thịt dường như chẳng còn tác động được lên cảm giác của anh lúc này nữa. Bên trong lồng ngực anh đang nóng rẫy, cổ họng khô khốc bởi hơi men. Hai mắt đã đỏ lên lừ lừ nhìn về phía trước. Anh nhớ lại những gì mẹ đã nói với anh trong điện thoại. Họ đang trách cứ anh ư?. Sau tất cả những gì anh cố gắng thể hiện để họ được vui lòng, thì họ lại chỉ tỏ ra thất vọng mỗi khi anh làm trái ý họ. Anh muốn được bố mẹ yêu thương nhưng họ yêu thương anh không phải theo cái cách anh mong muốn. Họ quên mất rằng anh cũng cần có hạnh phúc, được cảm nhận hạnh phúc riêng của bản thân anh. Họ nghĩ rằng tất cả những gì họ đang làm đều là vì nghĩ cho con, lo cho hạnh phúc sau này của anh. Nhưng có bao giờ họ tự hỏi, hạnh phúc đích thực anh mong muốn là gì không?. Anh rất yêu bố mẹ, bố mẹ anh đã từng phải vất vả làm lụng rất khó khăn để nuôi cả ba chị em ăn học thành người đến nơi đến chốn. Dẫu cuộc sống có thiếu thốn, nhưng chưa bao giờ gia đình anh thiếu tình thương gia đình. Anh biết chứ?. Anh là đứa biết suy nghĩ, đặt gia đình lên trên tất thảy. Vậy mà, tại sao lúc này, anh lại có cảm giác mọi thứ đều trên bờ vực của sự chênh vênh. Mỗi lúc bế tắc, chán nản hay tuyệt vọng thì không tránh khỏi việc nhớ tới người mình yêu. Anh nhớ cô, nhớ da diết. Anh như cảm nhận được cả mùi cay nồng đang phả ra từ hơi thở gấp gáp của chính mình. Trong phút chốc, anh chỉ muốn lao đến bên cô, ôm ghì lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại và tươi mát ấy, để nó làm dịu đi sức nóng rẫy hừng hực đang bùng lên khắp cơ thể anh. Hai tay anh ghì chặt trên vô lăng, anh nhấn chân ga chạy băng băng trên cây cầu lớn lúc nửa đêm không một bóng người. Màn đêm hoà vào tiết trời lạnh giá cuối tháng mười hai như mũi dao sắc ngọt cứa lên da thịt nứt nẻ đến tứa máu. Mắt anh nhoà dần, hai tai ù đi bởi những luồng gió lạnh đến tím da tái thịt đang lùa vào qua hai ô cửa kính. Phải rồi, cách để chấm dứt sự ràng buộc là kết thúc số phận của thứ bị trói trong đó nếu nó không đủ bản lĩnh để đối mặt và bứt ra. Anh là một kẻ hèn nhát. Anh nhếch môi cười lạnh lùng, đôi mắt sắc đỏ hoe vừa lăn xuống một giọt nước mắt rất vội. Nhưng nó chưa kịp chạm đến gò má thì đã bị cơn gió khô hanh hong khô tan biến đi không một chút dấu vết. Anh nhấn chân ga, hai tay giữ trên vô lăng không còn điều khiển thăng bằng nữa. Phía trước mặt là lan can của cây cầu đang chắn ngang. Tiếng động cơ ù ù rít qua tai, sắc mặt anh lạnh tanh không chút biến đổi còn đôi mắt thì đã dại đi. Chiếc xe ô tô màu trắng nhìn từ trên cao như một chấm nhỏ đang di chuyển rất nhanh trên cây cầu dài có khúc quanh, nhưng nó không vào điểm rẽ mà vẫn lao thẳng về phía trước. Khi chỉ còn cách lan can cầu mười mấy mét, phía đó bỗng nhiên xuất hiện bóng một người con gái đang đi dọc theo cái lan can. Anh bị giật mình bởi sự xuất hiện bất ngờ của người ấy, mắt mở to nhìn vào gương mặt của cô ta. Anh hét lên:
– Trúc!.
Rồi nghiến răng bặm môi bẻ lái hết sức có thể, nhấn chân phanh ngay tức khắc. Chiếc xe phanh lại trượt một đoạn dài trên mặt đường vang lên những tiếng ” kít kít ” chói tai rồi xoay đầu như vẽ một đường tròn. Không gian im lìm và khô lạnh. Anh cúi đầu nhắm mắt gục trên vô lăng thở hồng hộc. Ngửa cổ nuốt nước bọt, anh hô hấp một cách khó khăn vì hít phải thứ không khí giá lạnh vào hai khe mũi, nó như có sức sát thương tác động vào mũi anh vậy. Sự chếnh choáng từ hơi men đã bay biến đi đâu mất, giờ anh mới cảm nhận thấy hơi lạnh của đêm đông đang thẩm thấu dần vào da thịt mình qua từng lớp áo. Thần trí tỉnh táo đến mức đáng sợ.
– Trúc!. Chính Trúc đã cứu mình!.
Anh bật dậy nhìn qua ô cửa kính ô tô. Cái lan can cầu vẫn ở đó trước bóng đêm đen đặc bên dưới, nhưng người thì không. Anh biết chắc rằng cô không thể nào xuất hiện ở đây giờ này được. Chỉ là do anh lại tự tạo ra ảo giác cho mình mà thôi. Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt cầu một không gian vắng vẻ và hiu quạnh. Chiếc xe trắng vừa lăn bánh chầm chậm lướt đi, để lại trên mặt đường một vệt đen dài thượt.
Trưa hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, anh không xuống căng tin ăn trưa mà cứ đi đi lại lại trong phòng làm việc. Anh đang đấu tranh tư tưởng, cầm điện thoại trên tay, anh bật nó lên rồi lại tắt đi, cứ thế đến vài lần. Anh đập tay xuống bàn, rồi vò đầu bứt rứt. ” Mình nên làm gì đây?” – anh rít lên trong miệng. Chuyện đêm qua, nếu như trong khoảnh khắc giáp ranh với tử thần ấy, anh không nghĩ đến cô thì có lẽ, giờ này anh đang nằm trong bệnh viện hoặc là một nơi nào đó lạnh lẽo khủng khiếp, chứ không còn đứng tại công ty như bình thường thế này nữa. Những ngày tháng xa cách không tạo nên khoảng cách như người ta thường nói: xa mặt thì cách lòng. Mà trái lại, nó như tạo nên một sự nhớ nhung da diết, ngày qua ngày cứ thế tích luỹ dồn nén đến mức có thể gây ung thư cho tâm hồn. Đến lúc này thì anh không thể tự dối lừa bản thân mình được nữa, mức chịu đựng đã đạt đến cực hạn, trong đầu anh lúc đó chỉ vỏn vẹn có hình ảnh đôi mắt rợp bóng và bờ môi hờ hững của người con gái anh yêu. Anh bật điện thoại lên, bỏ chặn tất cả những kênh liên lạc, nhưng phải chờ một lúc sau đó, anh mới có thể gọi điện cho cô. Trong thời gian chờ đợi ấy, anh đứng ngồi chộn rộn không yên, suy nghĩ xem mình nên nói những gì. ” Liệu cô ấy có nghe điện thoại của mình không?” – anh hồi hộp tự vấn. ” Tại sao nóng thế này nhỉ?” – anh mở nút áo khoác, nới rộng cái cà vạt, tâm trạng cứ lúc nóng lúc lạnh thất thường một cách khó hiểu. Nhắm mắt thở phào một cái để lấy tinh thần, anh nhấc máy lên bấm số điện thoại quen thuộc mà đã gần hai tháng nay anh cố gắng xoá ra khỏi bộ nhớ. Âm thanh tu…tu…tu thông báo đầu bên kia đang đổ chuông, anh hồi hộp chờ đợi, đến khi gần hết hồi chuông và anh đang định tắt máy đi thì lại nghe tiếng rè rè như thể có ai đó vừa bắt máy. Anh vội vàng run run nói: ” a lô “. Nhưng đầu bên kia chỉ có âm thanh rè rè nho nhỏ và thi thoảng lại đứt quãng im lặng, giống như khi cái radio bị mất sóng.
– A lô, Trúc à?!. Em có nghe thấy không?. A lô!.
Vẫn chỉ có chuỗi âm thanh rè rè vọng tới nhưng rồi…
– A lô!.
Anh giật mình, vừa có tiếng nói từ đầu dây bên kia, tiếng nói nhỏ nên hơi khó nghe, anh lắp bắp:
– Là…là anh đây!. Dạo này…em vẫn ổn chứ?”.
– …
Tại là tiếng rè rè, anh nghĩ cô vẫn chưa hết giận anh nên không trả lời, anh lại nói tiếp:
– Em…anh xin lỗi!. Anh… là tại anh… Những ngày qua, anh rất nhớ em…
– Vậy à?.
– Ừ…ừ… em vẫn giận anh phải không?.
– Rè…rè…rè…
– Điện thoại của em sao vậy?. Anh khó nghe quá!.
– Rè…rè…tút…tút…tút...
Cô đã tắt máy. Đúng là cô vẫn đang còn giận anh rồi. Cũng phải, tự nhiên bị người mình yêu đối xử như vậy, không giận mới là lạ. Anh buồn bã, bỏ cái điện thoại xuống bàn. Ngồi phịch xuống ghế, anh ngửa cổ ra đằng sau nhắm mắt lại. ” Sao giọng cô ấy lạ thế nhỉ?. Mới có hai tháng thôi mà…”.
~ Nơi nào thì buông tay?
Nơi nào dừng bước chân?
Nơi nào hơi ấm kia, sẽ vĩnh viễn không rời xa…
Nơi nào cho hai ta?
Mỗi lúc thấy nhớ đến nhau, nơi góc phố, ánh sáng chiếu nhạt màu, ngày cuối đông, từng cơn gió lạnh tìm quên một giấc mơ……
– Alo, con nghe đây!.
– Ừ!. Vương này, cuối tuần này nghỉ con về nhà nhé!. Bố mẹ có hẹn cô chú Hạnh cuối tuần cái Hằng về quê thì dẫn nó sang nhà mình ăn cơm!.
– Tuần này con bận rồi chắc con không về được mẹ ạ!.
– Việc thì lúc nào cho nó hết bận!. Tranh thủ về đi con!. Chuyện bố mẹ sắp xếp xong cả rồi!.
Nghe hai từ ” sắp xếp ” mẹ anh vừa nói ra, lập tức trong bụng anh đã nóng lên, dường như gần đây anh rất dị ứng với những từ ấy. Anh chau mày thoái thác:
– Mẹ à!. Chuyện gia đình thì có thể thoải mái thời gian được nhưng chuyện làm ăn, công việc thì không. Bố mẹ báo đường đột như vậy con thu xếp làm sao được. Để dịp khác đi. Hẹn họ khi khác là được mà!.
– Vương, bố mẹ không ngờ là con lại cứng đầu như thế. Con cứ khăng khăng trốn tránh nhưng liệu có trốn mãi được không?. Rốt cuộc thì con vẫn phải cưới vợ, sinh con, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chi bằng thì ta làm sớm một chút, loáng cái cũng gần ba mươi tuổi rồi. Bố mẹ muốn có cháu nội để bế bồng lắm rồi con ơi.
Mẹ anh xót xa, giọng như hối thúc, khẩn khoản. Anh nhăn mặt, chẳng còn cớ gì để nói ra, mẹ anh lại tiếp:
– Cuối tuần về con nhé!. Bố mẹ chờ!.
– Con đã nói rồi!. Tuần này con không về được!. Còn lại, bố mẹ giải quyết giúp con.
– Con… Bố mẹ nuôi con lớn từng này, cho ăn học đàng hoàng mà giờ con lại phản ứng như vậy hả?.
Câu nói của mẹ anh như một mồi lửa châm vào sự tự ái đang âm ỉ trong lòng. Nó đã vô tình thổi bùng lên cơn phẫn nộ vì bị ràng buộc và tù túng. Anh gắt lên:
– Nếu thế sao bố mẹ không bóp chết con đi?. – rồi tắt máy.
” Rầm “. Anh đấm vào khung cửa kính lớn khiến nó rung lên bầm bật chốc lát. Một vài nhân viên bồi bàn đi qua lén lút nhìn anh với vẻ mặt ái ngại. Mặt anh bạnh ra, cố gắng gìm cơn giận dữ đang bừng lên như ngọn lửa bên trong mình. Bàn tay đặt trên khung cửa run run. Anh nhắm mắt nuốt nước bọt, chờ cho những cảm xúc bộc phát chìm xuống, sau đó mới chầm chậm quay người trở về bàn nơi có hai người đồng nghiệp đang vui vẻ vừa ăn bữa tối vừa trao đổi công việc với nhau. Anh ước gì mình cũng có một cuộc sống thoải mái và vô tư như họ, không phải nhìn những đạo lý, những chuẩn mực, những khuôn mẫu mà sống sao cho phải phép. Lúc ấy anh thấy mình thật giống với những viên bánh rán nằm trên đĩa. Bị người ta nhào nặn theo ý thích, vuông, tròn, ngang, dọc đều do họ tuỳ ý quyết định. Anh bật cười một mình, nụ cười thật đáng thương
Anh lái xe trở về nhà khi đã gần nửa đêm. Anh rủ hai người đồng nghiệp uống thêm vài chai bia cho khuây khoả. Họ nói rằng dạo này nhìn anh rất ốm, sắc mặt không được tốt, anh nên đi khám sức khoẻ một chuyến xem sao. Anh chỉ nhếch môi khoát tay gạt đi, ngửa cô tu ừng ực chai bia lạnh buốt. Trên mặt bàn đã ngổn ngang vỏ những chai bịa cạn. Anh hạ cửa kính xe xuống cho gió đêm tràn vào lấp đầy không gian nhỏ bên trong chiếc xe. Cái lạnh cắt da cắt thịt dường như chẳng còn tác động được lên cảm giác của anh lúc này nữa. Bên trong lồng ngực anh đang nóng rẫy, cổ họng khô khốc bởi hơi men. Hai mắt đã đỏ lên lừ lừ nhìn về phía trước. Anh nhớ lại những gì mẹ đã nói với anh trong điện thoại. Họ đang trách cứ anh ư?. Sau tất cả những gì anh cố gắng thể hiện để họ được vui lòng, thì họ lại chỉ tỏ ra thất vọng mỗi khi anh làm trái ý họ. Anh muốn được bố mẹ yêu thương nhưng họ yêu thương anh không phải theo cái cách anh mong muốn. Họ quên mất rằng anh cũng cần có hạnh phúc, được cảm nhận hạnh phúc riêng của bản thân anh. Họ nghĩ rằng tất cả những gì họ đang làm đều là vì nghĩ cho con, lo cho hạnh phúc sau này của anh. Nhưng có bao giờ họ tự hỏi, hạnh phúc đích thực anh mong muốn là gì không?. Anh rất yêu bố mẹ, bố mẹ anh đã từng phải vất vả làm lụng rất khó khăn để nuôi cả ba chị em ăn học thành người đến nơi đến chốn. Dẫu cuộc sống có thiếu thốn, nhưng chưa bao giờ gia đình anh thiếu tình thương gia đình. Anh biết chứ?. Anh là đứa biết suy nghĩ, đặt gia đình lên trên tất thảy. Vậy mà, tại sao lúc này, anh lại có cảm giác mọi thứ đều trên bờ vực của sự chênh vênh. Mỗi lúc bế tắc, chán nản hay tuyệt vọng thì không tránh khỏi việc nhớ tới người mình yêu. Anh nhớ cô, nhớ da diết. Anh như cảm nhận được cả mùi cay nồng đang phả ra từ hơi thở gấp gáp của chính mình. Trong phút chốc, anh chỉ muốn lao đến bên cô, ôm ghì lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại và tươi mát ấy, để nó làm dịu đi sức nóng rẫy hừng hực đang bùng lên khắp cơ thể anh. Hai tay anh ghì chặt trên vô lăng, anh nhấn chân ga chạy băng băng trên cây cầu lớn lúc nửa đêm không một bóng người. Màn đêm hoà vào tiết trời lạnh giá cuối tháng mười hai như mũi dao sắc ngọt cứa lên da thịt nứt nẻ đến tứa máu. Mắt anh nhoà dần, hai tai ù đi bởi những luồng gió lạnh đến tím da tái thịt đang lùa vào qua hai ô cửa kính. Phải rồi, cách để chấm dứt sự ràng buộc là kết thúc số phận của thứ bị trói trong đó nếu nó không đủ bản lĩnh để đối mặt và bứt ra. Anh là một kẻ hèn nhát. Anh nhếch môi cười lạnh lùng, đôi mắt sắc đỏ hoe vừa lăn xuống một giọt nước mắt rất vội. Nhưng nó chưa kịp chạm đến gò má thì đã bị cơn gió khô hanh hong khô tan biến đi không một chút dấu vết. Anh nhấn chân ga, hai tay giữ trên vô lăng không còn điều khiển thăng bằng nữa. Phía trước mặt là lan can của cây cầu đang chắn ngang. Tiếng động cơ ù ù rít qua tai, sắc mặt anh lạnh tanh không chút biến đổi còn đôi mắt thì đã dại đi. Chiếc xe ô tô màu trắng nhìn từ trên cao như một chấm nhỏ đang di chuyển rất nhanh trên cây cầu dài có khúc quanh, nhưng nó không vào điểm rẽ mà vẫn lao thẳng về phía trước. Khi chỉ còn cách lan can cầu mười mấy mét, phía đó bỗng nhiên xuất hiện bóng một người con gái đang đi dọc theo cái lan can. Anh bị giật mình bởi sự xuất hiện bất ngờ của người ấy, mắt mở to nhìn vào gương mặt của cô ta. Anh hét lên:
– Trúc!.
Rồi nghiến răng bặm môi bẻ lái hết sức có thể, nhấn chân phanh ngay tức khắc. Chiếc xe phanh lại trượt một đoạn dài trên mặt đường vang lên những tiếng ” kít kít ” chói tai rồi xoay đầu như vẽ một đường tròn. Không gian im lìm và khô lạnh. Anh cúi đầu nhắm mắt gục trên vô lăng thở hồng hộc. Ngửa cổ nuốt nước bọt, anh hô hấp một cách khó khăn vì hít phải thứ không khí giá lạnh vào hai khe mũi, nó như có sức sát thương tác động vào mũi anh vậy. Sự chếnh choáng từ hơi men đã bay biến đi đâu mất, giờ anh mới cảm nhận thấy hơi lạnh của đêm đông đang thẩm thấu dần vào da thịt mình qua từng lớp áo. Thần trí tỉnh táo đến mức đáng sợ.
– Trúc!. Chính Trúc đã cứu mình!.
Anh bật dậy nhìn qua ô cửa kính ô tô. Cái lan can cầu vẫn ở đó trước bóng đêm đen đặc bên dưới, nhưng người thì không. Anh biết chắc rằng cô không thể nào xuất hiện ở đây giờ này được. Chỉ là do anh lại tự tạo ra ảo giác cho mình mà thôi. Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt cầu một không gian vắng vẻ và hiu quạnh. Chiếc xe trắng vừa lăn bánh chầm chậm lướt đi, để lại trên mặt đường một vệt đen dài thượt.
Trưa hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, anh không xuống căng tin ăn trưa mà cứ đi đi lại lại trong phòng làm việc. Anh đang đấu tranh tư tưởng, cầm điện thoại trên tay, anh bật nó lên rồi lại tắt đi, cứ thế đến vài lần. Anh đập tay xuống bàn, rồi vò đầu bứt rứt. ” Mình nên làm gì đây?” – anh rít lên trong miệng. Chuyện đêm qua, nếu như trong khoảnh khắc giáp ranh với tử thần ấy, anh không nghĩ đến cô thì có lẽ, giờ này anh đang nằm trong bệnh viện hoặc là một nơi nào đó lạnh lẽo khủng khiếp, chứ không còn đứng tại công ty như bình thường thế này nữa. Những ngày tháng xa cách không tạo nên khoảng cách như người ta thường nói: xa mặt thì cách lòng. Mà trái lại, nó như tạo nên một sự nhớ nhung da diết, ngày qua ngày cứ thế tích luỹ dồn nén đến mức có thể gây ung thư cho tâm hồn. Đến lúc này thì anh không thể tự dối lừa bản thân mình được nữa, mức chịu đựng đã đạt đến cực hạn, trong đầu anh lúc đó chỉ vỏn vẹn có hình ảnh đôi mắt rợp bóng và bờ môi hờ hững của người con gái anh yêu. Anh bật điện thoại lên, bỏ chặn tất cả những kênh liên lạc, nhưng phải chờ một lúc sau đó, anh mới có thể gọi điện cho cô. Trong thời gian chờ đợi ấy, anh đứng ngồi chộn rộn không yên, suy nghĩ xem mình nên nói những gì. ” Liệu cô ấy có nghe điện thoại của mình không?” – anh hồi hộp tự vấn. ” Tại sao nóng thế này nhỉ?” – anh mở nút áo khoác, nới rộng cái cà vạt, tâm trạng cứ lúc nóng lúc lạnh thất thường một cách khó hiểu. Nhắm mắt thở phào một cái để lấy tinh thần, anh nhấc máy lên bấm số điện thoại quen thuộc mà đã gần hai tháng nay anh cố gắng xoá ra khỏi bộ nhớ. Âm thanh tu…tu…tu thông báo đầu bên kia đang đổ chuông, anh hồi hộp chờ đợi, đến khi gần hết hồi chuông và anh đang định tắt máy đi thì lại nghe tiếng rè rè như thể có ai đó vừa bắt máy. Anh vội vàng run run nói: ” a lô “. Nhưng đầu bên kia chỉ có âm thanh rè rè nho nhỏ và thi thoảng lại đứt quãng im lặng, giống như khi cái radio bị mất sóng.
– A lô, Trúc à?!. Em có nghe thấy không?. A lô!.
Vẫn chỉ có chuỗi âm thanh rè rè vọng tới nhưng rồi…
– A lô!.
Anh giật mình, vừa có tiếng nói từ đầu dây bên kia, tiếng nói nhỏ nên hơi khó nghe, anh lắp bắp:
– Là…là anh đây!. Dạo này…em vẫn ổn chứ?”.
– …
Tại là tiếng rè rè, anh nghĩ cô vẫn chưa hết giận anh nên không trả lời, anh lại nói tiếp:
– Em…anh xin lỗi!. Anh… là tại anh… Những ngày qua, anh rất nhớ em…
– Vậy à?.
– Ừ…ừ… em vẫn giận anh phải không?.
– Rè…rè…rè…
– Điện thoại của em sao vậy?. Anh khó nghe quá!.
– Rè…rè…tút…tút…tút...
Cô đã tắt máy. Đúng là cô vẫn đang còn giận anh rồi. Cũng phải, tự nhiên bị người mình yêu đối xử như vậy, không giận mới là lạ. Anh buồn bã, bỏ cái điện thoại xuống bàn. Ngồi phịch xuống ghế, anh ngửa cổ ra đằng sau nhắm mắt lại. ” Sao giọng cô ấy lạ thế nhỉ?. Mới có hai tháng thôi mà…”.
~ Nơi nào thì buông tay?
Nơi nào dừng bước chân?
Nơi nào hơi ấm kia, sẽ vĩnh viễn không rời xa…
Nơi nào cho hai ta?
Mỗi lúc thấy nhớ đến nhau, nơi góc phố, ánh sáng chiếu nhạt màu, ngày cuối đông, từng cơn gió lạnh tìm quên một giấc mơ……
Bình luận facebook