• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full New LỜI TỎ TÌNH KHÔNG THỂ CHỐI TỪ (1 Viewer)

  • Chương 22

Bởi vì Kiều Mộc đã giành được giải nhất toàn tỉnh, cũng đồng thời thuộc Top 20 của giải toàn quốc, nên từ nay về sau cậu không cần phải tham gia giải thi đấu quốc gia, một phần nữa cũng bởi vì ngày thi đấu trùng vào thời điểm thi cuối kỳ tại Thất Trung. Lý do cậu tham gia giải cờ vây nghiệp dư, cũng chỉ vì muốn giành một suất tham gia giải Định Đoạn vào năm sau, bây giờ đã giành được, giải thi đấu nghiệp dư quốc gia có đi hay không cũng không còn quan trọng. Ngược lại chỉ có Từ Dữu Dữu là tiếc hùi hụi, bởi vì cô vẫn còn nhớ thương số tiền thưởng tám vạn tệ của giải nhất toàn quốc.

Kiều Mộc được một trận cười no nê đáp: "Kỳ thi nghiệp dư toàn quốc không giống những lần thi trước đâu, cho dù chỉ là thi đấu nghiệp dư, đến giải quốc gia chắc chắn sẽ có những kỳ thủ vô cùng lợi hại tham gia, mình chắc gì sẽ đạt giải nhất."

"Nhưng nếu so với cậu, chắc họ vẫn thuộc trình độ nghiệp dư đúng chứ." Từ Dữu Dữu mặc dù cũng không rõ khả năng chơi cờ của Kiều Mộc cụ thể đã đạt đến trình độ nào, nhưng dựa trên những lời kể của Lý Tu Nhiên, Vương lão sư, có thể đoán được tài năng chơi cờ của Kiều Mộc không hề xoàng xĩnh tí nào. Sáu năm trước nếu như Kiều Mộc không bị chứng rối loạn lo âu, dẫn đến căng thẳng rồi ngất xỉu, chắc chắn sáu năm nay cậu ấy đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, cho nên ắt hẳn trình độ đánh cờ của Kiều Mộc không thể nào ngang tầm những kỳ thủ nghiệp dư được.

"Thật ra cũng có rất nhiều những kỳ thủ nghiệp dư có trình độ đánh cờ vây không thua gì dân chuyên, cũng không phải ai có trình độ đánh cờ đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp cũng đi thi Định Đoạn đâu." Kiều Mộc giải thích nói.

"Tại sao họ không thi lên chuyên nghiệp?" Từ Dữu Dữu không hiểu.

"Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như họ qua tuổi được dự thi, hoặc có những người mặc dù đánh cờ rất tốt nhưng không xem cờ vây là nghề nghiệp của mình, hoặc cũng có những trường hợp đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp nhưng kỹ năng không quá nổi trội, cũng sẽ chủ động từ bỏ thân phận kỳ thủ chuyên nghiệp." Kiều Mộc nói.

"Đang nói gì vậy?" Lư Thời từ canteen đi ra, mua mấy chai yakult, cho mỗi người một chai.

"Cảm ơn." Từ Dữu Dữu nhận lấy chai yakult đang định tu uống, nhưng Kiều Mộc chợt đưa tay đoạt lấy chai yakult trên tay cô.

"Á làm gì vậy hả?" Từ Dữu Dữu trừng hai mắt, tự nhiên giựt đồ của cô.

"Nó là đồ lạnh, không thể uống." Chứng hàn của Từ Dữu Dữu thỉnh thoảng sẽ tái phát hai lần mỗi tháng, hiện tại còn là mùa đông, uống đồ lạnh chắc chắn sẽ không tốt.

"Phốc!" Lư Thời đang uống một ngụm yakult thì cũng phải phun ra, ánh mắt lén lút đánh giá điệu bộ của hai người kia. Không thể uống đồ lạnh? Đây chẳng phải triệu chứng của mấy chị em gái khi bị ‘bà dì’ ghé thăm sao. Hai tháng này chuyện gì đã phát sinh giữa hai đứa nó vậy? Tại sao ngay cả chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ mà thằng em họ mình cũng nhớ, chớ vậy còn quản lý rất gắt nữa chứ.

Từ Dữu Dữu ồ một tiếng.

"Mình lại kia mua cho cậu chai nước ấm." Nói xong, Kiều Mộc quay người tiến vào canteen, chỉ chốc lát sau cầm ra một chai nước ấm, đưa cho Từ Dữu Dữu.

"Cảm ơn."

"Đi thôi."

Ba người cùng nhau bước ra khỏi trường, vừa đi, họ vừa tiếp tục bàn về đề tài ban nãy.

"Cậu còn chưa giải thích cho mình, vì sao lại có những kỳ thủ chuyên nghiệp muốn từ bỏ danh phận." Kỳ thi Định Đoạn được ví như là kỳ thi vào đại học của cờ vây, thậm chí chẳng phải ai cũng được dự thi, mà cho dù có được tham gia thì cũng chưa chắc gì đã đậu, thế thì vì lý do gì mà họ lại muốn từ bỏ.

"Kỳ thủ chuyên nghiệp cần dựa vào thi đấu để kiếm tiền, nếu như trình độ đánh cờ không đủ xuất sắc, hoặc là không thể tham gia các cuộc thi thì họ không kiếm được tiền." Kiều Mộc giải thích nói, "Nhưng nếu tiếp tục mang danh phận của một kỳ thủ chuyên nghiệp thì họ lại không thể tham gia các cuộc thi cờ vây nghiệp dư, cho nên có rất nhiều những kỳ thủ chuyên nghiệp không thể thi đấu nên họ lựa chọn từ bỏ danh phận của một kỳ thủ chuyên nghiệp."

Bất kể ngành nghề nào cũng thế, chỉ có một số rất ít những ứng viên ưu tú mới đạt được những thành tựu đáng ngưỡng mộ, cờ vây cũng không ngoại lệ.

"Xin lỗi nhưng anh nói thật nhé, anh chả hiểu tại sao nhiều người lại thấy cờ vây thú vị.” Lư Thời nhịn không được tiếp tục nói, "Vừa khó học, vừa nhàm chán, còn không kiếm được nhiều tiền, vì sao nhiều người lại thích nó như vậy?"

Từ Dữu Dữu hận không thể bịt mồm Lư Thời sớm hơn, cái tên này đang nói lảm nhảm cái gì thế hả? Thật không dễ dàng gì Kiều Mộc mới dám lấy hết dũng khí bắt đầu chơi cờ vây lại, không cổ vũ thì thôi đi, còn rảnh mồm đi giội gáo nước lạnh vào mặt Kiều Mộc như thế.

"Cậu cảm thấy nhàm chán là do cậu không thích chơi, đối với những người có đam mê với môn cờ vây, cờ vây chắc chắn vô cùng thú vị, đúng không Kiều Mộc?" Từ Dữu Dữu hỏi Kiều Mộc.

Kiều Mộc cười ừ một tiếng, từ khi mới bắt đầu học cờ vây đến tận bây giờ, cậu luôn thấy mỗi ván cờ sẽ có những điều bí ẩn lẫn thú vị khác nhau trong từng nước cờ.

Lư Thời quay đầu liếc mắt, ý muốn nói: Hai người các cậu muốn nói tốt nói đẹp gì mà chả được, phu xướng phụ tùy (1), tôi cũng chỉ là một con chó độc thân, mình thật là đáng thương mà.

(1) Nghĩa: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo

"Nghe nói trong kỳ nghỉ đông các cậu định đi Hải thị chơi à?" Từ Dữu Dữu nhớ đến chuyện Kiều Mộc lúc trước có từng đề cập qua.

"Ừm, Lư Thời phải đến Hải thị quay phim điện ảnh, nhiệt độ trung bình của Hải thị khá cao, nắng ấm quanh năm, thích hợp để nghỉ dưỡng trong mùa đông, thế nên chú cũng muốn dẫn bà ngoại đến đó nghỉ ngơi một thời gian, chờ qua hết năm rồi quay lại." Kiều Mộc giải thích nói.

Hai mắt Lư Thời đảo qua đảo lại, rồi nhìn Từ Dữu Dữu nói: "Mà có phải cậu vừa về nước đúng không? Có muốn đến Hải thị chơi không, chúng mình bao ăn bao ở luôn."

Kiều Mộc trong lòng run lên một cái, ánh mắt chợt mang theo sự mong nhìn Từ Dữu Dữu.

"Không được, mẹ mình chỉ có một mình, mình phải ở nhà cùng mẹ." Nếu như chỉ có Lư Thời và Kiều Mộc đi chơi tại Hải thị, Từ Dữu Dữu cũng có thể xin mẹ đến đó chơi mấy ngày, nhưng họ đi du lịch nghỉ dưỡng cùng gia đình, cô chỉ là một người ngoài, đi cùng sẽ không thích hợp cho lắm. Huống chi, họ còn đi qua tết.

Tết Nguyên Đán có một giá trị tinh thần vô cùng quang trọng đối với người Trung Hoa, mặc dù nhà họ Từ đã định cư ở nước Y từ rất lâu, nhưng những truyền thống quan trọng trong ngày lễ tết vẫn được giữ gìn theo tập tục trong nước. Cho nên Từ Dữu Dữu cũng không xa lạ gì với những ngày lễ Tết.

Ngoài ra, Tết Nguyên Đán là thời điểm đông khách du lịch nhất tại cổ trấn, vì lúc đó cũng sẽ trùng vào tuần lễ vàng, là lúc chính quyền đặc biệt tổ chức hội hoa xuân tại cổ trấn. Các cửa tiệm trên đường lớn tại cổ trấn đều được căn dặn phải duy trì kinh doanh trong suốt hội hoa xuân. Cho nên suốt những ngày Tết, Từ Dữu Dữu dường như ngày nào cũng phải đến cửa tiệm gốm mỹ nghệ phụ giúp trông coi.

Ngay sau khi Tết Nguyên Đán kết thúc, Tết Nguyên Tiêu lại nối tiếp bắt đầu, những món đồ trang trí, trưng bày cho Tết Nguyên Đán chưa kịp được thu dọn, thì khắp cổ trấn lại được bày biện trang trí cho dịp Tết Nguyên Tiêu.

Quý Lạc Dao từ quầy hàng bên cạnh cầm hai bát chè trôi nước đến: "Con muốn ra ngoài dạo chơi không?"

"Con không đi đâu, ngoài đó đông người quá." Từ Dữu Dữu lắc đầu.

"Kiều Mộc khi nào thì trở về?" Mẹ Quý hỏi.

"Chắc phải hai ngày nữa cậu ấy mới về, rồi khai giảng luôn."

"Con không hỏi sao?"

"Gần đây con cũng không liên hệ nhiều với cậu ấy, trước đó cậu ấy chỉ nói sau Tết Nguyên Tiêu sẽ quay lại." Từ Dữu Dữu nói.

"Hai đứa giận nhau sao?" Quý nữ sĩ lo lắng nói.

"Giận dỗi gì đâu, chỉ là cả hai đều bận nên ít nói chuyện thôi." Từ Dữu Dữu cúi đầu ăn chè trôi nước, nhưng vì bát chè quá ngọt, cô đứng dậy rót cho mình một ly nước.

"Chẳng phải mẹ thấy trước khi ăn tết hai đứa gọi điện hằng ngày sao?" Với tần suất gọi điện nhiều như thế, mẹ Quý đã ngầm hiểu Kiều Mộc chính là bạn trai của con gái mình. Lúc ấy bà cũng hơi lo lắng, mặc dù gương mặt của Kiều Mộc không tệ, giảm cân sẽ trở thành một soái ca, nhưng chung quy vẫn chưa giảm cân mà. Mà nếu không giảm cân thì cậu vẫn là một cậu bé mũm mĩm, thật ra như vậy trông cũng có chút dễ thương, nhưng nói chung nhìn không hợp với con gái mình.

Trong khoảng thời gian vừa mới nghỉ đông kia, trời vừa tối chứng hàn liền tái phát, Từ Dữu Dữu lúc đó muốn phát điên, hận không thể mua vé máy bay đi Hải thị ngay lúc đó. Để trị tạm thời cái chứng hàn này của cô, mỗi khi Từ Dữu Dữu cảm thấy thân thể bắt đầu rét run, liền gọi điện cho Kiều Mộc, cuộc gọi kéo dài cho đến khi cơ thể cô trở nên ấm áp mới cúp máy.

Từ Dữu Dữu có hỏi Kiều Mộc vì sao lại mất ngủ, Kiều Mộc trả lời cô rằng bởi vì cậu phải chuẩn bị cho kỳ thi Định Đoạn năm sau, cho nên cả ngày phải luyện cờ, mà mỗi khi cậu chơi cờ quá nhiều đến đêm đi ngủ trong mơ đều là cờ, vì vậy cậu ngủ không được. Cô nghe xong muốn xỉu tại chỗ, còn chưa thi đấu chính thức mà đã mất ngủ như vậy, vậy sau này thi đấu thực sự còn như thế nào nữa? Chớ vậy nếu thông qua kỳ thi Định Đoạn, lúc đó Kiều Mộc đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, về sau mỗi ngày đều luyện cờ, vậy chẳng phải cả đời mình sẽ không bao giờ được ngủ ngon nữa à?!

Cũng may mắn là chứng mất ngủ của Kiều Mộc chỉ kéo dài nửa tháng, bằng không Từ Dữu Dữu cũng cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi.

"Đinh" một tiếng, trên bàn điện thoại di động vang lên một tiếng.

Từ Dữu Dữu cầm lên thấy có một tin nhắn trên Wechat, đó là tin nhắn từ Kiều Mộc gửi cho cô: 【 Tết Nguyên Tiêu vui vẻ, đêm nay mình đi máy bay trở về. 】

Từ Dữu Dữu cười gửi lại một câu ‘Tết Nguyên Tiêu vui vẻ’, sau đó ngẩng đầu nói với mẹ Quý nữ sĩ: "Kiều Mộc đêm nay trở về."

Mẹ Quý thấy con gái mình không còn giận dỗi với Kiều Mộc, cũng không hỏi lại, sau khi ăn xong chén chè trôi nước liền tiếp tục làm việc.

=

Hải thị.

Sau khi gửi tin nhắn cho Từ Dữu Dữu trên Wechat, Kiều Mộc đứng dậy từ trong phòng đi ra phòng khách, lúc đó Lư Thời cũng đang thương lượng cùng người đại diện về công việc sau khi khai giảng tại phòng khách.

"Kiều Mộc, em ra ngoài hả?" Lư Thời hỏi.

"Ừm, xuống dưới mua ít đồ." Kiều Mộc gật đầu.

"Vậy em nhanh lên, còn một tiếng nữa thì xe đến đón chúng ta ra sân bay." Chuyến bay về tỉnh J vào buổi tối chưa đầy một tiếng nữa sẽ cất cánh.

"Em xuống mua đồ, một xíu nữa liền quay về." Kiều Mộc đẩy cửa ra đi ra.

Người đại diện của Lư Thời là một mỹ nhân tầm 27-28 tuổi rất hiểu biết về thời trang và nghệ thuật, từ khi Kiều Mộc bước ra ngoài phòng khách, hai mắt cô vẫn nhìn chằm chằm trên người Kiều Mộc. Lư Thời xoay người, thấy người đại diện của mình đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa như tên ngốc, không khỏi ghen tị nói: "Hình tỷ, soái ca đang ngồi đây rồi, chị còn nhìn chỗ nào vậy."

"Thôi đi, mặc dù em lớn lên cũng không kém, nhưng nếu so sánh giữa em và em họ của em thì em vẫn kém một chút." Hình tỷ sờ lên cằm, đánh giá một hồi rồi nói, "Quả nhiên mỗi người mập đều là một cổ phiếu tiềm năng nhe, lúc trước cái thời em ấy còn đang mũm mĩm, chị thật sự không cảm thấy gì cả, nhưng không ngờ sau khi giảm cân em ấy lại đẹp trai ngời ngời như vậy. Mà này, có gì em hỏi thử em ấy, có hứng thú gia nhập showbiz không, nếu thích, chính chị sẽ dẫn dắt em ấy."

Trong kỳ nghỉ đông này, Kiều Mộc đã gầy xuống 23 cân (~11.5 kg), chiều cao cũng tăng không ít, bây giờ cậu chỉ thấp hơn Lư Thời hai centimet, cậu đã cao 1m78. Thân hình ục ịch ban đầu đã trở nên thon gọn và thẳng tắp, khung xương trên khuôn mặt cũng giống như bị kéo ra, góc cạnh rõ ràng lộ ra đường nét nam tính mạnh mẽ. Giống như là một viên trân châu bị vùi trong bùn, bỗng được một cơn mưa to rửa sạch, khiến nó trở nên chói sáng, thu hút mọi ánh nhìn.

"Vì sao chị lại nói em so với em họ kém chút? Em có chỗ nào thua em ấy?" Hai năm trở lại đây, độ nổi tiếng của Lư Thời càng ngày càng cao, còn được xem như là mẫu hình lý tưởng của giáo thảo quốc dân, là idol có hàng vạn thiếu nữ hâm mộ, thế thì cậu có chỗ nào lại kém hơn Kiều Mộc? Cho dù Kiều Mộc là em họ của cậu cũng không thể.

Hình tỷ suy xét lại lời Lư Thời mấy giây, sau đó mới chậm rãi phun ra hai chữ: "Khí chất."

Lư Thời nhịn lại lời trong cổ họng, gần như không biết nói gì nữa.

"Trên người Kiều Mộc toát ra một loại khí chất rất trầm tĩnh thanh thoát, từng hành động cử chỉ đều thể hiện cốt cách của một người xuất thân từ gia đình thư hương có giáo dưỡng." Nói xong, Hình tỷ nghi ngờ, nhìn Lư Thời hỏi, "Hai đứa có thực sự lớn lên cùng nhau không?"

"..." Lư Thời.

Một người vui vẻ hoạt bát chẳng lẽ sai sao?

"Hai tụi em có phong cách khác biệt, nếu cùng vào showbiz cũng sẽ không đụng chạm vào tài nguyên của người kia, cho nên nếu Kiều Mộc có thực sự tiến vào showbiz cũng không gây trở ngại cho em, khi nào về nhà nhớ khuyên em ấy lần nữa." Hình tỷ không từ bỏ nói.

Lư Thời nổi giận: "Chị có ý gì, chị nói giống như em cố ý cản trở Kiều Mộc, không cho em ấy tiến vào showbiz. Em đã nói với chị vài lần rồi, tính cách Kiều Mộc hướng nội, em ấy không thích giới giải trí ồn ào, cuộc sống của em ấy rất đơn giản, chỉ thích cờ vây và thư pháp. Vả lại, bà nội em cũng sẽ không đồng ý để em ấy làm trong ngành giải trí, bởi vì em ấy sẽ không ứng phó được. Quan trọng hơn, nếu làm thần tượng hay minh tinh, em ấy chắc chắn sẽ có một vết nhơ trí mạng."

"Vì sao?" Hình tỷ ngạc nhiên hỏi.

"Yêu sớm." Yêu sớm, đó là điều tối kỵ của thần tượng.

"Cái gì, em còn chưa có người yêu, vậy mà em ấy đã có người yêu?" Hình tỷ kinh hãi.

"..." Chị gái, từng lời chị nói có thể đừng công kích người khác như thế được không.

"Yêu đương chính thức thì chưa, nhưng em ấy yêu đơn phương, hơn nữa còn là yêu thầm, giảm cân cũng chính là vì cô bé kia." Lư Thời hung tợn nói.

"Yêu hết lòng lại còn thâm tình, chị thích."

"..." Lư Thời.

"Đúng rồi, chị nhớ kỳ nghỉ đông này em ấy luôn giúp em học bù đúng không, cho thêm một điểm cộng là học bá nữa." Hình tỷ càng nghĩ càng hài lòng.

"..." Lư Thời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom