Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Edited by Nát Viet Nhảm
"Trước hết hãy củng cố lại kiến thức của tiết học vừa rồi. Trước tiên tôi sẽ viết một câu hỏi, mọi người được suy nghĩ trong vòng năm phút, sau đó tôi sẽ nhờ một bạn đứng dậy trả lời." Sau khi dứt lời, cô giáo chủ nhiệm cầm một viên phấn và nhanh chóng viết câu hỏi trên bảng đen.
Quả nhiên là cả lớp bắt đầu rầm rì than vãn, nhưng ngay sau đó thì cũng yên tĩnh trở lại, mỗi người đều chăm chú cầm tờ giấy nháp và giải đề bài. Tống Từ rất thích khoảnh khắc này, thỏa mãn nhìn lướt qua các học sinh ngồi dưới, sau một lúc mới chọn ra người thiếu nghiêm túc nhất trong mắt mình trả lời câu hỏi, để em học sinh đó có thể thực sự nắm bắt được điểm kiến thức này. Rồi cô nhìn thấy một bóng người đang ngủ gật giữa một đám học sinh đang loay hoay viết.
Đó là Từ Dữu Dữu.
Tống Từ cau mày, nhưng xem xét ngày đầu tiên đến lớp của cô bé cộng với sự khó chịu về thể chất, nên cô cũng không bước tới quát mắng.
Lần này, Từ Dữu Dữu ngủ rất ngon, sau khi trọng sinh, cô luôn cảm thấy lạnh lẽo không thể giải thích được, cô bị sự rét buốt đó đánh thức cô vài lần mỗi đêm, thậm chí cô chưa ngủ được đêm nào ngon giấc cả tháng nay. Thật hiếm khi cơ thể cô ấy cảm thấy ấm áp như hôm nay, nên cô chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc thật ngon.
Một tiết học trôi qua nhanh chóng, Kiều Mộc vốn định đưa Từ Dữu Dữu đi lấy sách giáo khoa sau tiết học, nhưng thấy cô ngủ say đến mức không nghe thấy tiếng chuông sau tiết học, anh không gọi cô mà đi một mình đến phòng giáo vụ.
Kiều Mộc đi được khoảng năm phút thì Từ Dữu Dữu đang ngủ rất thoải mái lại bị đánh thức vì thiếu đi hơi ấm, cô vô thức nhìn sang bên cạnh, tìm cái lò sưởi hình người ngồi cạnh để sưởi ấm đôi tay của mình, nhưng lại thấy Kiều Mộc không có ở đó.
Người đâu rồi?
"Bạn ơi." Từ Dữu Dữu vươn tay khều khều bạn ngồi bàn trước.
Người ngồi bàn trước là một cậu nhóc có khuôn mặt baby dễ thương, quay lại thì thấy Từ Dữu Dữu đang gọi cậu ấy, hơi ngạc nhiên: "Bạn học Từ Dữu Dữu?"
Từ Dữu Dữu hỏi thẳng: "Bạn có biết Kiều Mộc đã đi đâu không? "
"Cậu ấy đến phòng giáo vụ giúp cậu lấy sách giáo khoa rồi." Cậu bạn bàn trước nói.
"Tại sao cậu ấy không gọi cho mình mà lại tự đi lấy sách giáo khoa của mình chứ?"
"Có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu." Lúc này, cậu thiếu niên đột nhiên giơ ngón tay cái lên đầy ngưỡng mộ, "Nhưng thành thật mà nói, cậu thật là dũng cảm nhe. Mới ngày đầu đi học, mà còn ngủ gật trong tiết của giáo viên chủ nhiệm. Vừa rồi trong lớp, ban giám hiệu liếc nhìn vào lớp 7-8 lần, mình khuyên cậu nên tìm cách để điều chỉnh lại giờ giấc sau mùa thu này đi."
Cậu ta còn chả dám lén ngủ gật lần nào trong lớp.
"Không cần." Từ Dữu Dữu trông có vẻ bình tĩnh.
"Sao, cậu làm cách nào để đối phó với giáo viên à?" Cậu bạn hào hứng nói.
"Không có phương pháp nào cả, nhưng đây là do mình bị bệnh." Từ Dữu Dữu nói.
"......" Cậu thiếu niên.
"À mà, cậu tên gì vậy?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Bạch Dị. Bạch Dị giống với Bạch Cư Dị (1)."
(1) Bạch Cư Dị là nhà thơ nổi tiếng của nhà Đường tại TQ, chỉ xếp sau Lý Bạch và Đỗ Phủ.
"Ồ ồ ồ" Từ Dữu Dữu, người không biết Bạch Cư Dị là ai, cố thể hiện vẻ mặt như mình đã hiểu, "Bạn học Bạch Dị, cậu có thể giúp mình chuyện này được không?"
"Nói" Bạn cùng lớp Bạch Dị là một cậu bé tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ người khác.
"Mình muốn uống nước."
"Được rồi, chờ mình một chút." Bạch Dị xoay người lấy ra một chai nước khoáng trên bàn, hào phóng đưa qua, "Đây."
"Mình muốn uống nước nóng."Từ Dữu Dữu không nhận chai nước. Nếu không có Kiều Mộc, cô chỉ có thể dựa vào nước nóng để sưởi ấm.
Bạch Dị ngẩn ra một lúc: "Đúng vậy, cậu bị bệnh không nên uống nước lạnh, mình đi ra ngoài lấy nước cho cậu."
Khoảng hai ba phút sau, Bạch Dị trở lại với một cốc nước ấm. Nước được rót vào một chiếc cốc dùng một lần, Từ Dữu Dữu cầm lấy nó, và uống một hơi cạn sạch.
"Còn muốn nữa không?" Hành động uống nước của Từ Dữu Dữu quá vội vàng và gấp gáp, như thể cô đã khát ba ngày ba đêm.
"Tiết học tiếp theo khi nào bắt đầu?"
"Ba phút."
"Nếu vậy thì không cần đâu, mình có thể chịu được."
Có thể chịu được? Phải chịu đựng như thế nào? Có thể chịu được cơn khát? Một người bình thường chẳng phải sẽ đi lấy nước khi vẫn còn thời gian sao?
Lúc này, Kiều Mộc đi vào qua cửa sau cầm một chồng sách, Từ Dữu Dữu vội vàng đi tới giúp cầm vài cuốn, đương nhiên quan trọng nhất chính là nhân cơ hội sờ sờ vài cái.
Cuối cùng thì cơ thể cô cũng ấm áp trở lại.
Cô chạm vào một cách tự nhiên đến nỗi lần này Kiều Mộc hơi bối rối không biết có phải cô cố tình làm vậy hay không.
"Nhiều sách vậy sao?" Từ Dữu Dữu xanh mặt nhìn đống sách chất đống trên bàn của mình. Nền giáo dục ở đất nước này quá khủng khiếp, mọi người phải đọc bao nhiêu cuốn sách trong một học kỳ vậy?
Chờ đã, cô phải đi học trung học một lần nữa?!
Từ Dữu Dữu, người đã "học" qua một tiết, giờ mới nhận ra một sự thật đáng buồn.
SHIT!
"Sắp đến tiết rồi, cậu cất sách trước đi." Kiều Mộc nhắc nhở.
"Ồ, được."
Tiết tiếp theo là môn hóa học, Từ Dữu Dữu liếc nhìn phương trình trên bảng đen và bối rối, ngáp một cái rồi lại ngủ thiếp đi. Cô ấy bây giờ chỉ muốn bù đắp tình trạng thiếu ngủ trong tiết học này mà thôi.
Kiều Mộc thấy cô lại ngủ thiếp đi trên quyển sách giáo khoa, thậm chí khóe miệng còn chảy ra một thứ chất lỏng nhàn nhạt, trong lòng thoáng qua một cảm giác tồi tệ. May mắn thay, cậu đã lấy cuốn sách giáo khoa mà cậu cho Từ Dữu Dữu mượn từ tiết học trước từ trên bàn, lật đến trang 46, nhưng rồi...
Cậu nhắm mắt tuyệt vọng.
Nước miếng đã khô, anh ta còn có thể làm gì nữa?
Trong chớp mắt, tiết học đã kết thúc.
Lần này Từ Dữu Dữu bị Kiều Mộc đánh thức, tiết hóa học vừa rồi là buổi học cuối cùng vào buổi sáng, tan lớp cũng là giờ ăn trưa, Kiều Mộc sợ nếu không gọi Từ Dữu Dữu dậy thì cô sẽ ngủ qua giờ ăn trưa.
"Hả?" Từ Dữu Dữu ngủ ở tiết này còn thoải mái hơn so với tiết trước, cơ thể đã ấm lên, nước da cũng tốt lên, hai má ửng hồng, bởi vì đột nhiên bị đánh thức, đôi mắt mơ màng vẫn còn đọng lại tia nước.
"Đến giờ ăn rồi." Kiều Mộc có chút lúng túng tránh ánh mắt của cô gái đang mơ màng kia.
Vừa nghe đến bữa ăn, Từ Dữu Dữu lập tức tỉnh lại: "Ăn ở đâu?"
"Căn tin."
Trường trung học Hồng Loa Thất là trường trung học liên cấp giữa trung học cơ sở và trung học phổ thông, tổng cộng có bốn căn tin, hai căng tin ở khu trung học cơ sở và hai căn tin ở khu trung học phổ thông. Tuy nhiên, giữa trường THCS và THPT có hàng rào sắt, không thông với nhau được. Kiều Mộc đưa Từ Dữu Dữu đến căn tin thứ hai cách xa tòa nhà dạy học hơn, lúc họ bắt đầu đi thì đã trễ nên nếu đến căn tin đầu tiên, họ sẽ không tìm được chỗ.
Căn tin cần sử dụng thẻ ăn đặc biệt, Từ Dữu Dữu ngày đầu tiên dĩ nhiên chưa có thẻ ăn, cho nên cơm trưa cũng là do Kiều Mộc mua.
"Thẻ ăn trong căn tin chỉ mở đăng ký một tuần một lần. Hôm nay là thứ Năm, và cậu có thể chờ đến thứ Hai tuần sau rồi vào nhà ăn đầu tiên để đăng ký." Kiều Mộc không có biểu hiện gì khi nói, cậu ấy thẳng thắn và lạnh lùng, không cảm thấy có một chút nhiệt tình nào, điều này khiến Từ Dữu Dữu rất khó chịu.
Làm thế nào mà một Kiều Mộc hoạt bát, vui vẻ, hiểu biết thông thái trong ký ức của mình lại có thể là Kiều Mộc như hiện tại?
"Cậu nhìn mình làm gì?" Lấy cơm xong rồi ngồi xuống, Từ Dữu Dữu cứ nhìn chằm chằm vào Kiều Mộc khiến cậu rất khó chịu.
"Mình xem cậu ăn loại thức ăn nào." Vừa nói, Từ Dữu Dữu vừa nhìn đĩa cơm trước mặt Kiều Mộc, cô vô cùng sửng sốt khi thấy Kiều Mộc thực sự ăn hai bát cơm, "Cậu ăn hai bát cơm này à?"
Kiều Mộc gật đầu.
"Cuối cùng thì mình cũng hiểu tại sao cơ thể cậu trông như vậy." Ăn nhiều tinh bột như vậy không mập mới là lạ đó.
Tay đang cầm đũa của Kiều Mộc siết chặt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn trưa, Từ Dữu Dữu muốn mua bình nước giữ nhiệt để uống nước, vì vậy Kiều Mộc đưa cô đến cửa hàng nhỏ duy nhất trong trường. Trong cửa hàng cũng chỉ có duy nhất một loại, Từ Dữu Dữu mua một cái để dùng tạm, cuối tuần cô định mua cái khác ở bên ngoài.
Sau khi trả tiền, Từ Dữu Dữu bước đến chỗ Kiều Mộc, vắt chiếc áo lông vào tay cô rồi cầm một hộp sữa ướp lạnh đưa cho Kiều Mộc: "Cho cậu, cảm ơn cậu đã quan tâm đến mình ngày hôm nay."
Kiều Mộc giật mình với lời nói của cô nên cũng không đưa tay ra nhận hộp sữa.
"Nhanh lên, tay mình lạnh." Từ Dữu Dữu thúc giục.
Nghĩ đến lòng bàn tay lạnh gần như băng của cô bạn, Kiều Mộc nhanh chóng vươn tay nhận hộp sữa lạnh: "Cảm ơn."
"Hơn một tháng nay mình không dám đến gần tủ lạnh nên tính ra là mình vì cậu mà hy sinh rất nhiều nhe." Từ Dữu Dữu rùng mình rồi thu lòng bàn tay vào trong tay áo.
Trái tim Kiều Mạt bỗng dưng lại cảm thấy có chút ấm áp, một cô gái sợ lạnh như vậy, có thể vào tủ lạnh lấy hộp sữa này, đó là một sự quan tâm khá đặc biệt.
"Cậu mau uống đi." Từ Dữu Dữu thúc giục.
"Cảm ơn, lát nữa mình sẽ uống." Kiều Mộc không thể uống những thứ có lactose, uống vào sẽ bị tiêu chảy, dù lạnh cũng không uống được, "Nhưng tại cậu lại chọn mua sữa vậy?"
Chẳng phải đa số sẽ chọn mua coca cola sao?
"Uống sữa sẽ mau cao." Từ Dữu Dữu nói không hề suy nghĩ.
Kiều Mộc nhìn Từ Dữu Dữu trong im lặng.
"Mình... Mình không có ý đó. Mình muốn nói rằng cậu vẫn đang phát triển, nên uống nhiều sữa để mau lớn thôi. Ồ, mình không ý nói là cậu thấp, mình chỉ nghĩ uống nhiều sữa giúp cậu cao thêm trong tương lai thôi." Từ Dữu Dữu càng giải thích thì càng bối rối, thậm chí nghe gần như cô muốn khóc.
Kiều Mộc im lặng lắng nghe lời giải thích của cô, giơ tay đặt hộp sữa ướp lạnh lên bệ cửa sổ căn tin, sau đó xoay người rời đi, trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng với lời nói của cô bạn kia.
"Cậu tức giận sao? Có ngon thì khỏi cao luôn đi." Từ Dữu Dữu lèm bèm đút hộp sữa vào túi rồi vội vàng đuổi theo.
Không biết có phải là ảo giác không, cô luôn cảm thấy càng gần Kiều Mộc thì sự lạnh lẽo trong người cô càng thuyên giảm.
Nhờ sự cố hộp sữa, Từ Dữu Dữu mới hiểu ra một chân lý, đối với con trai, "thấp" tuyệt đối không được nhắc tới, bởi vì cả buổi chiều Kiều Mộc không thèm để ý đến cô.
Từ Dữu Dữu không có nhiều kinh nghiệm trong việc dỗ dành người khác, rối rít một hồi cô ấy lại ngủ thiếp đi, thành thật mà nói, Từ Dữu Dữu thực sự ngủ rất ngon mỗi khi bên cạnh Kiều Mộc.
Có lẽ giáo viên chủ nhiệm đã giải thích trước với các giáo viên khác, Từ Dữu Dữu được ngủ như vậy cả buổi chiều mà không có giáo viên nào gọi cô ấy dậy. Vì vậy, chỉ mới ngày đầu tiên đi học, Từ Dữu Dữu đã được đặt một biệt hiệu vang danh toàn trường.
Thần ngủ.
Buổi chiều tan học, Từ Dữu Dữu vẫn bị Kiều Mộc đánh thức, lúc đầu Kiều Mộc không muốn gọi cho cô, nhưng điện thoại di động của Từ Dữu Dữu liên tục đổ chuông, cậu không thấy hơi khó chịu nên đành phải đánh thức người bạn cùng bàn đang ngủ li bì kia dậy.
"Có điện thoại." Kiều Mộc lạnh lùng nói.
Từ Dữu Dữu ngơ ngác trả lời điện thoại: "Dạ? Sau khi tan học?"
Quý Lạc Dao gọi điện liên tục ở tiết học cuối để nhắc cô về nhà. Từ Dữu Dữu chỉ phát hiện ra rằng mọi người trong lớp đã đi hết một nửa, những người còn lại đang thu dọn cặp sách.
"Ồ, được rồi, con sẽ về nhà ngay. Con biết, con biết đường. Đừng lo, nếu con bị lạc, con sẽ gọi cảnh sát và để chú cảnh sát đưa con về nhà." Từ Dữu Dữu dập máy với một biểu cảm bất lực.
Cô cất điện thoại định đi về nhà, Từ Dữu Dữu nhìn quanh rồi ngồi xuống lại, như không để ý đến mâu thuẫn giữa hai người lúc trưa, cô tự nhiên hỏi Kiều Mộc: "Kiều Mộc, mình thấy mọi người vác nhiều sách về nhà nhỉ? Vậy mình có phải đem hết sách về nhà không?"
"Chỉ cần lấy sách giáo khoa và sách bài tập thôi." Dù gì cũng là cô lên tiếng trước, lúc này mà không trả lời thì lại bị nói là hẹp hòi.
Kiều Mộc lỡ giúp thì giúp cho trót, tính nói với Từ Dữu Dữu tiết nào có bài tập về nhà, nhưng lại nghe cô gái vui mừng nói: "À mà thôi, dù sao thì mình cũng không nghe giảng."
"..." Kiều Mộc.
"À nhưng thật ra, tốt hơn là mình nên đem một quyển sách về nhà, để lỡ mẹ mình hỏi thì mình còn biết mà trả lời." Từ Dữu Dữu nhìn xuống ngăn bàn, cuối cùng chọn cuốn sách giáo khoa Văn.
"..." Giáo viên Văn không giao bài tập về nhà.
"Đây là cái gì?" Từ Dữu Dữu liếc nhìn khắp mặt đất, và tìm thấy một cuốn sách nằm bên cạnh chân ghế. Cuốn sách đã được mở ra. Trên đó có rất nhiều dấu chấm, hình tròn và số, trông rất phức tạp, nhưng có vẻ theo một khuôn mẫu và quy luật nhất định.
"Nó là của mình." Kiều Mộc giật lấy cuốn sách.
Từ Dữu Dữu sửng sốt.
"Mình về trước." Kiều Mộc thô bạo nhét sách quyển sách vào cặp, cầm cặp xoay người thật vội, bóng lưng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
"Không phải là nhật ký, sao cậu ta lại căng thẳng như vậy?" Từ Dữu Dữu lẩm bẩm vài câu, sợ mẹ Quý của cô lo lắng, xách chiếc cặp chỉ có một cuốn sách Văn học tiếng Trung, rời khỏi lớp học.
- ----------------------------------------------
"Trước hết hãy củng cố lại kiến thức của tiết học vừa rồi. Trước tiên tôi sẽ viết một câu hỏi, mọi người được suy nghĩ trong vòng năm phút, sau đó tôi sẽ nhờ một bạn đứng dậy trả lời." Sau khi dứt lời, cô giáo chủ nhiệm cầm một viên phấn và nhanh chóng viết câu hỏi trên bảng đen.
Quả nhiên là cả lớp bắt đầu rầm rì than vãn, nhưng ngay sau đó thì cũng yên tĩnh trở lại, mỗi người đều chăm chú cầm tờ giấy nháp và giải đề bài. Tống Từ rất thích khoảnh khắc này, thỏa mãn nhìn lướt qua các học sinh ngồi dưới, sau một lúc mới chọn ra người thiếu nghiêm túc nhất trong mắt mình trả lời câu hỏi, để em học sinh đó có thể thực sự nắm bắt được điểm kiến thức này. Rồi cô nhìn thấy một bóng người đang ngủ gật giữa một đám học sinh đang loay hoay viết.
Đó là Từ Dữu Dữu.
Tống Từ cau mày, nhưng xem xét ngày đầu tiên đến lớp của cô bé cộng với sự khó chịu về thể chất, nên cô cũng không bước tới quát mắng.
Lần này, Từ Dữu Dữu ngủ rất ngon, sau khi trọng sinh, cô luôn cảm thấy lạnh lẽo không thể giải thích được, cô bị sự rét buốt đó đánh thức cô vài lần mỗi đêm, thậm chí cô chưa ngủ được đêm nào ngon giấc cả tháng nay. Thật hiếm khi cơ thể cô ấy cảm thấy ấm áp như hôm nay, nên cô chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc thật ngon.
Một tiết học trôi qua nhanh chóng, Kiều Mộc vốn định đưa Từ Dữu Dữu đi lấy sách giáo khoa sau tiết học, nhưng thấy cô ngủ say đến mức không nghe thấy tiếng chuông sau tiết học, anh không gọi cô mà đi một mình đến phòng giáo vụ.
Kiều Mộc đi được khoảng năm phút thì Từ Dữu Dữu đang ngủ rất thoải mái lại bị đánh thức vì thiếu đi hơi ấm, cô vô thức nhìn sang bên cạnh, tìm cái lò sưởi hình người ngồi cạnh để sưởi ấm đôi tay của mình, nhưng lại thấy Kiều Mộc không có ở đó.
Người đâu rồi?
"Bạn ơi." Từ Dữu Dữu vươn tay khều khều bạn ngồi bàn trước.
Người ngồi bàn trước là một cậu nhóc có khuôn mặt baby dễ thương, quay lại thì thấy Từ Dữu Dữu đang gọi cậu ấy, hơi ngạc nhiên: "Bạn học Từ Dữu Dữu?"
Từ Dữu Dữu hỏi thẳng: "Bạn có biết Kiều Mộc đã đi đâu không? "
"Cậu ấy đến phòng giáo vụ giúp cậu lấy sách giáo khoa rồi." Cậu bạn bàn trước nói.
"Tại sao cậu ấy không gọi cho mình mà lại tự đi lấy sách giáo khoa của mình chứ?"
"Có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu." Lúc này, cậu thiếu niên đột nhiên giơ ngón tay cái lên đầy ngưỡng mộ, "Nhưng thành thật mà nói, cậu thật là dũng cảm nhe. Mới ngày đầu đi học, mà còn ngủ gật trong tiết của giáo viên chủ nhiệm. Vừa rồi trong lớp, ban giám hiệu liếc nhìn vào lớp 7-8 lần, mình khuyên cậu nên tìm cách để điều chỉnh lại giờ giấc sau mùa thu này đi."
Cậu ta còn chả dám lén ngủ gật lần nào trong lớp.
"Không cần." Từ Dữu Dữu trông có vẻ bình tĩnh.
"Sao, cậu làm cách nào để đối phó với giáo viên à?" Cậu bạn hào hứng nói.
"Không có phương pháp nào cả, nhưng đây là do mình bị bệnh." Từ Dữu Dữu nói.
"......" Cậu thiếu niên.
"À mà, cậu tên gì vậy?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Bạch Dị. Bạch Dị giống với Bạch Cư Dị (1)."
(1) Bạch Cư Dị là nhà thơ nổi tiếng của nhà Đường tại TQ, chỉ xếp sau Lý Bạch và Đỗ Phủ.
"Ồ ồ ồ" Từ Dữu Dữu, người không biết Bạch Cư Dị là ai, cố thể hiện vẻ mặt như mình đã hiểu, "Bạn học Bạch Dị, cậu có thể giúp mình chuyện này được không?"
"Nói" Bạn cùng lớp Bạch Dị là một cậu bé tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ người khác.
"Mình muốn uống nước."
"Được rồi, chờ mình một chút." Bạch Dị xoay người lấy ra một chai nước khoáng trên bàn, hào phóng đưa qua, "Đây."
"Mình muốn uống nước nóng."Từ Dữu Dữu không nhận chai nước. Nếu không có Kiều Mộc, cô chỉ có thể dựa vào nước nóng để sưởi ấm.
Bạch Dị ngẩn ra một lúc: "Đúng vậy, cậu bị bệnh không nên uống nước lạnh, mình đi ra ngoài lấy nước cho cậu."
Khoảng hai ba phút sau, Bạch Dị trở lại với một cốc nước ấm. Nước được rót vào một chiếc cốc dùng một lần, Từ Dữu Dữu cầm lấy nó, và uống một hơi cạn sạch.
"Còn muốn nữa không?" Hành động uống nước của Từ Dữu Dữu quá vội vàng và gấp gáp, như thể cô đã khát ba ngày ba đêm.
"Tiết học tiếp theo khi nào bắt đầu?"
"Ba phút."
"Nếu vậy thì không cần đâu, mình có thể chịu được."
Có thể chịu được? Phải chịu đựng như thế nào? Có thể chịu được cơn khát? Một người bình thường chẳng phải sẽ đi lấy nước khi vẫn còn thời gian sao?
Lúc này, Kiều Mộc đi vào qua cửa sau cầm một chồng sách, Từ Dữu Dữu vội vàng đi tới giúp cầm vài cuốn, đương nhiên quan trọng nhất chính là nhân cơ hội sờ sờ vài cái.
Cuối cùng thì cơ thể cô cũng ấm áp trở lại.
Cô chạm vào một cách tự nhiên đến nỗi lần này Kiều Mộc hơi bối rối không biết có phải cô cố tình làm vậy hay không.
"Nhiều sách vậy sao?" Từ Dữu Dữu xanh mặt nhìn đống sách chất đống trên bàn của mình. Nền giáo dục ở đất nước này quá khủng khiếp, mọi người phải đọc bao nhiêu cuốn sách trong một học kỳ vậy?
Chờ đã, cô phải đi học trung học một lần nữa?!
Từ Dữu Dữu, người đã "học" qua một tiết, giờ mới nhận ra một sự thật đáng buồn.
SHIT!
"Sắp đến tiết rồi, cậu cất sách trước đi." Kiều Mộc nhắc nhở.
"Ồ, được."
Tiết tiếp theo là môn hóa học, Từ Dữu Dữu liếc nhìn phương trình trên bảng đen và bối rối, ngáp một cái rồi lại ngủ thiếp đi. Cô ấy bây giờ chỉ muốn bù đắp tình trạng thiếu ngủ trong tiết học này mà thôi.
Kiều Mộc thấy cô lại ngủ thiếp đi trên quyển sách giáo khoa, thậm chí khóe miệng còn chảy ra một thứ chất lỏng nhàn nhạt, trong lòng thoáng qua một cảm giác tồi tệ. May mắn thay, cậu đã lấy cuốn sách giáo khoa mà cậu cho Từ Dữu Dữu mượn từ tiết học trước từ trên bàn, lật đến trang 46, nhưng rồi...
Cậu nhắm mắt tuyệt vọng.
Nước miếng đã khô, anh ta còn có thể làm gì nữa?
Trong chớp mắt, tiết học đã kết thúc.
Lần này Từ Dữu Dữu bị Kiều Mộc đánh thức, tiết hóa học vừa rồi là buổi học cuối cùng vào buổi sáng, tan lớp cũng là giờ ăn trưa, Kiều Mộc sợ nếu không gọi Từ Dữu Dữu dậy thì cô sẽ ngủ qua giờ ăn trưa.
"Hả?" Từ Dữu Dữu ngủ ở tiết này còn thoải mái hơn so với tiết trước, cơ thể đã ấm lên, nước da cũng tốt lên, hai má ửng hồng, bởi vì đột nhiên bị đánh thức, đôi mắt mơ màng vẫn còn đọng lại tia nước.
"Đến giờ ăn rồi." Kiều Mộc có chút lúng túng tránh ánh mắt của cô gái đang mơ màng kia.
Vừa nghe đến bữa ăn, Từ Dữu Dữu lập tức tỉnh lại: "Ăn ở đâu?"
"Căn tin."
Trường trung học Hồng Loa Thất là trường trung học liên cấp giữa trung học cơ sở và trung học phổ thông, tổng cộng có bốn căn tin, hai căng tin ở khu trung học cơ sở và hai căn tin ở khu trung học phổ thông. Tuy nhiên, giữa trường THCS và THPT có hàng rào sắt, không thông với nhau được. Kiều Mộc đưa Từ Dữu Dữu đến căn tin thứ hai cách xa tòa nhà dạy học hơn, lúc họ bắt đầu đi thì đã trễ nên nếu đến căn tin đầu tiên, họ sẽ không tìm được chỗ.
Căn tin cần sử dụng thẻ ăn đặc biệt, Từ Dữu Dữu ngày đầu tiên dĩ nhiên chưa có thẻ ăn, cho nên cơm trưa cũng là do Kiều Mộc mua.
"Thẻ ăn trong căn tin chỉ mở đăng ký một tuần một lần. Hôm nay là thứ Năm, và cậu có thể chờ đến thứ Hai tuần sau rồi vào nhà ăn đầu tiên để đăng ký." Kiều Mộc không có biểu hiện gì khi nói, cậu ấy thẳng thắn và lạnh lùng, không cảm thấy có một chút nhiệt tình nào, điều này khiến Từ Dữu Dữu rất khó chịu.
Làm thế nào mà một Kiều Mộc hoạt bát, vui vẻ, hiểu biết thông thái trong ký ức của mình lại có thể là Kiều Mộc như hiện tại?
"Cậu nhìn mình làm gì?" Lấy cơm xong rồi ngồi xuống, Từ Dữu Dữu cứ nhìn chằm chằm vào Kiều Mộc khiến cậu rất khó chịu.
"Mình xem cậu ăn loại thức ăn nào." Vừa nói, Từ Dữu Dữu vừa nhìn đĩa cơm trước mặt Kiều Mộc, cô vô cùng sửng sốt khi thấy Kiều Mộc thực sự ăn hai bát cơm, "Cậu ăn hai bát cơm này à?"
Kiều Mộc gật đầu.
"Cuối cùng thì mình cũng hiểu tại sao cơ thể cậu trông như vậy." Ăn nhiều tinh bột như vậy không mập mới là lạ đó.
Tay đang cầm đũa của Kiều Mộc siết chặt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn trưa, Từ Dữu Dữu muốn mua bình nước giữ nhiệt để uống nước, vì vậy Kiều Mộc đưa cô đến cửa hàng nhỏ duy nhất trong trường. Trong cửa hàng cũng chỉ có duy nhất một loại, Từ Dữu Dữu mua một cái để dùng tạm, cuối tuần cô định mua cái khác ở bên ngoài.
Sau khi trả tiền, Từ Dữu Dữu bước đến chỗ Kiều Mộc, vắt chiếc áo lông vào tay cô rồi cầm một hộp sữa ướp lạnh đưa cho Kiều Mộc: "Cho cậu, cảm ơn cậu đã quan tâm đến mình ngày hôm nay."
Kiều Mộc giật mình với lời nói của cô nên cũng không đưa tay ra nhận hộp sữa.
"Nhanh lên, tay mình lạnh." Từ Dữu Dữu thúc giục.
Nghĩ đến lòng bàn tay lạnh gần như băng của cô bạn, Kiều Mộc nhanh chóng vươn tay nhận hộp sữa lạnh: "Cảm ơn."
"Hơn một tháng nay mình không dám đến gần tủ lạnh nên tính ra là mình vì cậu mà hy sinh rất nhiều nhe." Từ Dữu Dữu rùng mình rồi thu lòng bàn tay vào trong tay áo.
Trái tim Kiều Mạt bỗng dưng lại cảm thấy có chút ấm áp, một cô gái sợ lạnh như vậy, có thể vào tủ lạnh lấy hộp sữa này, đó là một sự quan tâm khá đặc biệt.
"Cậu mau uống đi." Từ Dữu Dữu thúc giục.
"Cảm ơn, lát nữa mình sẽ uống." Kiều Mộc không thể uống những thứ có lactose, uống vào sẽ bị tiêu chảy, dù lạnh cũng không uống được, "Nhưng tại cậu lại chọn mua sữa vậy?"
Chẳng phải đa số sẽ chọn mua coca cola sao?
"Uống sữa sẽ mau cao." Từ Dữu Dữu nói không hề suy nghĩ.
Kiều Mộc nhìn Từ Dữu Dữu trong im lặng.
"Mình... Mình không có ý đó. Mình muốn nói rằng cậu vẫn đang phát triển, nên uống nhiều sữa để mau lớn thôi. Ồ, mình không ý nói là cậu thấp, mình chỉ nghĩ uống nhiều sữa giúp cậu cao thêm trong tương lai thôi." Từ Dữu Dữu càng giải thích thì càng bối rối, thậm chí nghe gần như cô muốn khóc.
Kiều Mộc im lặng lắng nghe lời giải thích của cô, giơ tay đặt hộp sữa ướp lạnh lên bệ cửa sổ căn tin, sau đó xoay người rời đi, trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng với lời nói của cô bạn kia.
"Cậu tức giận sao? Có ngon thì khỏi cao luôn đi." Từ Dữu Dữu lèm bèm đút hộp sữa vào túi rồi vội vàng đuổi theo.
Không biết có phải là ảo giác không, cô luôn cảm thấy càng gần Kiều Mộc thì sự lạnh lẽo trong người cô càng thuyên giảm.
Nhờ sự cố hộp sữa, Từ Dữu Dữu mới hiểu ra một chân lý, đối với con trai, "thấp" tuyệt đối không được nhắc tới, bởi vì cả buổi chiều Kiều Mộc không thèm để ý đến cô.
Từ Dữu Dữu không có nhiều kinh nghiệm trong việc dỗ dành người khác, rối rít một hồi cô ấy lại ngủ thiếp đi, thành thật mà nói, Từ Dữu Dữu thực sự ngủ rất ngon mỗi khi bên cạnh Kiều Mộc.
Có lẽ giáo viên chủ nhiệm đã giải thích trước với các giáo viên khác, Từ Dữu Dữu được ngủ như vậy cả buổi chiều mà không có giáo viên nào gọi cô ấy dậy. Vì vậy, chỉ mới ngày đầu tiên đi học, Từ Dữu Dữu đã được đặt một biệt hiệu vang danh toàn trường.
Thần ngủ.
Buổi chiều tan học, Từ Dữu Dữu vẫn bị Kiều Mộc đánh thức, lúc đầu Kiều Mộc không muốn gọi cho cô, nhưng điện thoại di động của Từ Dữu Dữu liên tục đổ chuông, cậu không thấy hơi khó chịu nên đành phải đánh thức người bạn cùng bàn đang ngủ li bì kia dậy.
"Có điện thoại." Kiều Mộc lạnh lùng nói.
Từ Dữu Dữu ngơ ngác trả lời điện thoại: "Dạ? Sau khi tan học?"
Quý Lạc Dao gọi điện liên tục ở tiết học cuối để nhắc cô về nhà. Từ Dữu Dữu chỉ phát hiện ra rằng mọi người trong lớp đã đi hết một nửa, những người còn lại đang thu dọn cặp sách.
"Ồ, được rồi, con sẽ về nhà ngay. Con biết, con biết đường. Đừng lo, nếu con bị lạc, con sẽ gọi cảnh sát và để chú cảnh sát đưa con về nhà." Từ Dữu Dữu dập máy với một biểu cảm bất lực.
Cô cất điện thoại định đi về nhà, Từ Dữu Dữu nhìn quanh rồi ngồi xuống lại, như không để ý đến mâu thuẫn giữa hai người lúc trưa, cô tự nhiên hỏi Kiều Mộc: "Kiều Mộc, mình thấy mọi người vác nhiều sách về nhà nhỉ? Vậy mình có phải đem hết sách về nhà không?"
"Chỉ cần lấy sách giáo khoa và sách bài tập thôi." Dù gì cũng là cô lên tiếng trước, lúc này mà không trả lời thì lại bị nói là hẹp hòi.
Kiều Mộc lỡ giúp thì giúp cho trót, tính nói với Từ Dữu Dữu tiết nào có bài tập về nhà, nhưng lại nghe cô gái vui mừng nói: "À mà thôi, dù sao thì mình cũng không nghe giảng."
"..." Kiều Mộc.
"À nhưng thật ra, tốt hơn là mình nên đem một quyển sách về nhà, để lỡ mẹ mình hỏi thì mình còn biết mà trả lời." Từ Dữu Dữu nhìn xuống ngăn bàn, cuối cùng chọn cuốn sách giáo khoa Văn.
"..." Giáo viên Văn không giao bài tập về nhà.
"Đây là cái gì?" Từ Dữu Dữu liếc nhìn khắp mặt đất, và tìm thấy một cuốn sách nằm bên cạnh chân ghế. Cuốn sách đã được mở ra. Trên đó có rất nhiều dấu chấm, hình tròn và số, trông rất phức tạp, nhưng có vẻ theo một khuôn mẫu và quy luật nhất định.
"Nó là của mình." Kiều Mộc giật lấy cuốn sách.
Từ Dữu Dữu sửng sốt.
"Mình về trước." Kiều Mộc thô bạo nhét sách quyển sách vào cặp, cầm cặp xoay người thật vội, bóng lưng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
"Không phải là nhật ký, sao cậu ta lại căng thẳng như vậy?" Từ Dữu Dữu lẩm bẩm vài câu, sợ mẹ Quý của cô lo lắng, xách chiếc cặp chỉ có một cuốn sách Văn học tiếng Trung, rời khỏi lớp học.
- ----------------------------------------------
Bình luận facebook