Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Edited by Nát Viết Nhảm
"Cậu cảm thấy mình nhìn giống người bị bệnh tâm lý sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.
Ánh mắt Kiều Mộc lặng lẽ rơi vào cái áo khoác lông cừu dày của cô.
"Chuyện này không liên quan đến chuyện ly dị của bố mẹ mình."
"Vậy cậu bị cái gì khi trời oi bức như vầy mà vẫn cảm thấy lạnh?" Kiều Mộc hỏi.
"Còn không phải bởi vì..." Mấy chữ cuối cùng là "vì cậu" chưa kịp ra khỏi môi thì Từ Dữu Dữu đã kịp thời chặn nó ở cổ họng, mém xíu nữa là cô đã lỡ miệng phun ra rồi.
"Bởi vì cái gì? Cậu thực sự bị sốc thời tiết sao?"
Chưa quen khí hậu là lý do cô dùng để qua mặt Bạch Dị, nhưng Kiều Mộc hiển nhiên không tin.
"Bởi vì một giấc mơ." Từ Dữu Dữu nói.
"Giấc mơ?"
"Ừm." Từ Dữu Dữu gật gật đầu, "Mình thường xuyên nằm mơ, mình mơ thấy đang đứng trên đỉnh Everest, nhưng trên đỉnh núi lúc ấy có bão tuyết, mình không xuống được nên sau đó chết cóng trên núi. Sau khi mình tỉnh lại thì đột nhiên cảm thấy lạnh, cho dù thời tiết có nóng thế nào thì mình vẫn thấy lạnh, cho nên mình nghĩ chắc có thể ở đời trước mình chết cóng. Thật ra chuyện này mình cũng đã từng nói với mẹ mình và cả bác sĩ tâm lý, nhưng bọn họ không tin lời mình, chỉ cảm thấy mình là bị kích động nên nói lung tung."
Nói xong, Từ Dữu Dữu bắt đầu lặng lẽ quan sát biểu cảm của Kiều Mộc, trong dự đoán của cô có thể cậu ấy sẽ nghi hoặc hoặc giống như bình thường vô cảm không biểu lộ gì, nhưng biểu cảm trên mặt Kiều Mộc bây giờ lại là hoảng sợ. Mặc dù chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Từ Dữu Dữu có thể khẳng định, cô không nhìn lầm.
Cậu ấy đang sợ cái gì?
"Cậu... Cậu gặp bác sĩ tâm lý chưa?" Kiều Mộc hỏi.
"Gặp rồi." Từ Dữu Dữu gật đầu.
"Có hiệu quả không?"
"Mình nói rồi, mình không phải là bởi vì chuyện bố mẹ ly hôn mà bị kích thích nên mới sinh bệnh, đã không bị chấn động tâm lý thì gặp bác sĩ tâm lý có hiệu quả gì được chứ. Nếu thật sự hiệu quả, thì mình cũng thật có bóng ma tâm lý." Từ Dữu Dữu nói.
Bóng ma tâm lý sao?
"Nước cờ này con (1) làm sao có thể đi nhầm vậy? Con vì sao lại đánh cờ thua? Giải ba mươi ván cờ sinh tử (2) thế mà con lại sai hai ván..."
(1) Vì lúc này chưa có đủ context để biết được ai nói câu này, nên mình dịch subject tạm thành như vậy.
(2) Bản gốc 死活题 dịch nôm na là bài toán sinh tử. Đây một thuật ngữ chuyên môn của cờ vây, và nó là một phương pháp luyện tập cờ vây. Nghiên cứu và giải những bài toán sinh tử giúp những kỳ thủ cải thiện độ nhạy bén với bố cục trận đấu và trau dồi kinh nghiệm.
"Kiều Mộc?!"
Kiều Mộc đột nhiên hoàn hồn, trong mắt còn mang theo sợ hãi.
Từ Dữu Dữu cũng trở nên lo lắng nhìn cậu: "Cậu thế nào vậy?"
"Không có việc gì." Kiều Mộc lắc đầu, sau đó bước nhanh về phía trước với vẻ mặt như không muốn biểu lộ nhiều lời.
Từ Dữu Dữu đã nhận ra Kiều Mộc hơi kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao đối với Kiều Mộc mà nói, hai người bọn họ chỉ là bạn bè vừa biết nhau được hai ngày mà thôi.
Cô có sử dụng filter ở kiếp trước của Kiều Mộc, nhưng Kiều Mộc thì lại chả có filter này cho cô.
=
Thứ bảy, Từ Dữu Dữu ngủ đến mười giờ mới dậy, hiếm mới có ngày tinh thần cô cũng không tệ lắm, tối hôm qua đi ngủ thế mà không bị tỉnh dậy giữa đêm, ngủ một mạch đến sáng vẫn thấy không quá lạnh.
Xem ra suy đoán của cô không sai, chỉ cần ở gần Kiều Mộc, chứng hàn này sẽ được thuyên giảm.
Để kiểm tra chứng hàn trong người thế nào, Từ Dữu Dữu thử cởi áo khoác dày ra, chỉ mặc vào một chiếc áo len trắng, thử đứng trong sân loay hoay một vòng, vậy mà cũng không thấy lạnh lắm.
"Yes! Yes! Cứ thế này thì một hai ngày nữa mình sẽ khỏi bệnh, nhưng tiếc là hôm nay là cuối tuần." Từ Dữu Dữu lúc này thật chỉ muốn chạy đi tìm Kiều Mộc, nhưng cuối cùng cô vẫn chống cự được. Nhiệt độ cơ thể hiện tại của cô đã từ mùa đông chuyển sang tầm cuối thu, mặc dù vẫn không bình thường, nhưng đã có thể chịu được.
Sau một hồi phấn khích, Từ Dữu Dữu có chút đói bụng, khi đang suy nghĩ tìm thứ gì đó để ăn thì điện thoại bỗng reo lên, là điện thoại của mẹ Quý.
"Mẹ, mẹ có để dành bữa ăn sáng cho con không?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Buổi sáng tám giờ thì mẹ đã ra ngoài rồi, có để dành cho con thì cũng nguội, con làm sao ăn được." Quý Lạc Dao nói.
"À vậy để con ra ngoài mua." Từ Dữu Dữu cầm chìa khoá bắt đầu bước ra ngoài cửa.
"Đúng rồi, có phải con đặt mua đồ gì đúng không?"
"À, hôm qua con có đặt mua đồ ăn vặt trên Taobao, nhưng con đã điền địa chỉ giao hàng là nhà mình rồi." Từ Dữu Dữu nói.
"Từ nước Y gửi đến." Quý Lạc Dao nói.
"Ồ máy ảnh của con đến rồi?" Từ Dữu Dữu hưng phấn kêu lên, "Mẹ mẹ đừng nhúc nhích, cẩn thận làm hỏng đồ của con, con bây giờ tới lấy."
Ở kiếp trước ngoại trừ sở thích leo núi dã ngoại, Từ Dữu Dữu còn thích chụp ảnh. Khi rời khỏi nước Y, Từ Văn Quang thấy con gái mình đột nhiên bệnh nặng nên nội tâm không khỏi áy náy, vì vậy ông ta chẳng những hào phóng đưa một cái thẻ ngân hàng cho Từ Dữu Dữu, ý nói mỗi tháng sẽ gửi tiền vào tài khoản, ông còn hỏi cô có cần thứ gì trong nước không có không, ông có thể tìm rồi gửi qua cho cô bất kỳ lúc nào.
Từ Dữu Dữu đương nhiên sẽ không khách khí với ông ta, ngồi xổm ở phòng chờ máy bay chọn lấy cái máy ảnh cực kỳ mắc tiền cho mình, rồi gửi cho Từ Văn Quang trước khi máy bay cất cánh.
Lúc này mới hơn một tuần lễ mà thôi, máy ảnh thế mà đã gửi đến đây, xem ra Từ Văn Quang coi như có chút lương tâm. Nếu so với kiếp trước, đãi ngộ của kiếp này tốt hơn nhiều, ở kiếp trước muốn mua thứ gì còn phải nhao nhao tranh cãi với ông ta một lúc, thế mà ở kiếp này chỉ cần một tin nhắn là xong.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là xa thơm gần thối à?
Từ Dữu Dữu nhà cách đường chính của phố cổ Hồng Loa cũng không xa, đi bộ chỉ tầm mười mấy phút, nhưng thực ra cần phải quẹo rất nhiều con đường tắt ngoằng ngèo mới đến. Từ Dữu Dữu đi theo mẹ Quý hai ngày nay rồi, tưởng rằng đã biết đường, kết quả vừa đi được nửa đoạn thì cô đã không biết phải đi ra thế nào.
Rồi xong, lại lạc đường nữa rồi.
Lúc này, Quý Lạc Dao hình như cũng đoán được con gái mình sẽ lạc đường, nên bà gửi đến một tin nhắn giọng nói trên Wechat: "Có phải lại lạc đường hay không?"
"Không có." Từ Dữu Dữu kiên quyết không thừa nhận.
"Mấy ngõ nhỏ ở đây đều thông ra đường lớn của thị trấn Hồng Loa, con tìm người hỏi một chút nhé."
"Dạ con biết rồi."
Từ Dữu Dữu cũng không phải chưa hỏi ai, nhưng những con hẻm này chỉ ngoằng ngèo phức tạp trong mắt cô, còn đối với dân địa phương thì chúng chả là gì, ai chỉ đường thì cũng cái kiểu: "Cháu đi khúc này quẹo ra ngoài, rẽ trái lại rẽ phải, lại rẽ trái..."
Từ Dữu Dữu nghe muốn chóng cả mặt, nghe chỉ dẫn xong còn khiến cô bối rối hơn.
"Cháu gái, cháu muốn đi ra đường lớn của thị trấn Hồng Loa sao?" Lúc này có một giọng nói nghe rất hiền hoà vang lên sau lưng Từ Dữu Dữu.
Từ Dữu Dữu quay người, trông thấy một bà cụ mặc sườn xám khí chất trang nhã, tay cầm theo một cái túi đựng gì đó đứng ở sau lưng cô. Mái tóc bạch kim của bà cụ được cẩn thận búi lại tỉ mỉ, mặc dù đã có tuổi, nhưng ngũ quan trông vẫn ôn nhu, thời thiếu nữ chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt sắc.
"Cháu chào bà, bà nói chuyện với cháu sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Đúng vậy, bà vừa rồi nghe thấy cháu nói muốn đi ra đường lớn của trấn Hồng Loa đúng chứ?" Bà cụ hỏi.
"Đúng ạ." Từ Dữu Dữu gật đầu.
"Đúng lúc bà cũng muốn đi ra đó, cháu đi theo bà không?" Bà cụ hòa ái nói.
"Dạ được." Có người dẫn đường cho, Từ Dữu Dữu ân cần đỡ cái túi trên tay bà lão, "Bà ơi, cháu cầm giúp bà."
Bà cụ cũng không cự tuyệt, hai người cười cười nói nói đi ra ngoài, mấy cái hẻm nhỏ quanh co như mê cung trong mắt Từ Dữu Dữu, nhưng đối với người lớn chỉ cần năm phút đã đủ để đưa Từ Dữu Dữu ra ngoài.
Thật ra Từ Dữu Dữu đã đến rìa đường chính, nhưng không biết quay ra lối nào mà thôi.
"Đến rồi, thôi cháu gái đi chơi đi, bà muốn đi ra đạo quán." Bà lão là người địa phương, trông Từ Dữu Dữu có vẻ như mới đến đây, cũng tưởng cô là khách du lịch.
"Bà ơi, bà muốn đi đạo quán? Có phải đạo quán Hồng Loa không?" Từ Dữu Dữu hai ngày trước mới đến đạo quán nên hơi mẫn cảm.
"Đúng vậy, cháu cũng biết đạo quán Hồng Loa?" Bà cụ ngạc nhiên nói.
"Cửa hàng nhà cháu cách đạo quán Hồng Loa không xa, bà ơi, bà có người nhà đánh cờ vây trong đó sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Đứa cháu trai bà học cờ vây ở đó, cháu bà thông minh lắm, luôn đứng thứ nhất trong đạo quán." Bà cụ nói về cháu trai, trong mắt đều là niềm tự hào, "Kỳ thi chuyên nghiệp sắp diễn ra, nó bây giờ mỗi ngày đều luyện cờ tại đó, nhưng vất vả lắm. Bà hôm nay đi đưa đồ ăn cho nó."
"Đồ trong này là thức ăn?" Nhắc đến ăn, Từ Dữu Dữu còn chưa ăn sáng, lúc này bụng không tự chủ kêu lên.
"Đói bụng?" Bà cụ hiền lành mỉm cười, "Đằng đó là đạo quán Hồng Loa, cháu có muốn đi qua đó ăn cùng bà chút gì không."
"Vậy cháu cũng không khách khí." Từ Dữu Dữu cũng không phải quá thèm ăn đến mức đó, chẳng qua là cảm thấy bà cụ lớn tuổi, dù gì bà cũng dẫn cô ra đường lớn thì cô cũng nên tiễn bà đến đạo quán, huống chi đạo quán cách cửa tiệm gốm nhà cô cũng không xa.
Quả nhiên là bà lão rất thường ra đây, dẫn Từ Dữu Dữu từ đường lớn tùy ý lọt vào một con hẻm nhỏ, rồi quẹo mấy cái thì đến đạo quán Hồng Loa.
Khác với hai ngày trước, lúc này trong viện có nhiều thiếu niên và thiếu nữ mặc đồng phục, bọn họ đang tụ tập ở lối đi phía sau, hình như đang nhìn cái gì đó.
"Đây là công bố thứ hạng sao?" Bà cụ hình như rất quen thuộc với cảnh tượng như thế này, tiến thẳng về phía đám đông. Từ Dữu Dữu tự nhiên cũng đi theo, hai người chậm rãi đi tới, khi đến hành lang phía sau, phần lớn mọi người giải tán, chỉ còn lại hai thiếu niên 17-18 tuổi.
"Văn Bân, không có chuyện gì, đây không phải xếp hạng cuối cùng, cậu vẫn còn có cơ hội."
"Đứng thứ mười hai, viện trưởng sẽ không đồng ý cho mình tham gia cuộc thi năm nay."
"Cậu lần này chỉ là chưa phát huy hết thực lực thôi." Bạn bè an ủi.
Từ Dữu Dữu nhìn lướt qua trên tường dán bảng xếp hạng, tổng cộng có 55 người, đứng thứ mười hai, thành tích này đã coi như không tệ đi.
"Tiểu Bân." Bà cụ hình như quen biết với cái cậu Tiểu Bân này.
"Bà ngoại Kiều?" Hai vị thiếu niên thấy bà cụ thì có chút ngạc nhiên, "Bà tại sao lại đến đây?"
Trực giác cho Từ Dữu Dữu thấy có gì đó không đúng, cái gì gọi là "lại"?
"Bà đến đưa thức ăn cho Mộc Mộc, các cháu cũng cùng ăn nhé." Vừa nói, bà ngoại Kiều quay lại nhìn về phía Từ Dữu Dữu, Từ Dữu Dữu hiểu ý, vội vàng cầm hộp cơm mở nắp ra, lộ ra bên trong có một chồng bánh ngọt tinh xảo.
"Tiểu Bân à, lần này không được đi thi đấu cũng không sao, các cháu không nên nhụt chí, ăn một miếng bánh ngọt hạt dẻ bà làm, về nhà bà sẽ nói Mộc Mộc giúp các cháu luyện tập. À đúng rồi, Mộc Mộc đâu, cuộc thi lần này xếp thứ mấy?"
Hai cậu thiếu niên trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói.
Bà cụ một mực nói cháu trai mình hạng nhất, Từ Dữu Dữu theo bản năng nhìn về phía vị trí đầu tiên trên bàng xếp hạng, nhưng người hạng nhất tên là Lý Tu Nhiên.
Chẳng lẽ Mộc Mộc là nhũ danh?
Bà cụ vừa nói, vừa đưa bánh hạt dẻ mời họ ăn, nhưng họ lại không nhận.
"Ăn đi, thi không tốt cũng nên ăn gì đó, Mộc Mộc nhà bà trước kia lúc thi không tốt, đều muốn bà làm bánh hạt dẻ cho nó ăn, mỗi lần ăn xong, lần sau nhất định thi đứng hạng nhất." Bà ngoại Kiều đưa bánh hạt dẻ về phía trước.
"Hạng nhất hạng nhất, cháu ngoại bà đã sớm không còn là đệ nhất đạo quán nữa rồi, nó rời đạo quán nhiều năm, nó bây giờ còn chẳng chơi được cờ vây." Cậu thiếu niên bộc phát không hề có điềm báo trước, khiến bà cụ cũng bị sốc bật ngã ra sau.
"Bà ơi." Từ Dữu Dữu cũng giật nảy mình, vội vàng đi qua nâng bà Kiều đứng dậy.
"Cháu nói bậy, Mộc Mộc nhà bà là thiên tài cờ vây, nó luôn đứng hạng nhất, cháu nói bậy." Bà Kiều xúc động bỗng nhiên kích động lên, dắt cuống họng tranh luận cùng đối phương.
"Tôi có nói bậy hay không bà không nhìn ra sao? Bảng xếp hạng ngay ở phía trên, bà nhìn xem có tên Kiều Mộc hay không." Lưu Văn bân nói.
Kiều Mộc?!
"Văn Bân cậu điên rồi, bà ngoại không thể bị kích thích." Cậu thiếu niên tên là Lư Hiểu mới vừa cùng Lưu Văn Bân đứng chung một chỗ, nhìn bạn mình với vẻ mặt khó hiểu.
"Cháu nói bậy, bà sẽ đi tìm, bà tìm cho cháu xem, Mộc Mộc nhà bà mỗi lần đều đứng hạng nhất." Vừa dứt lời, bà ngoại Kiều bước chân run rẩy tiến về phía bảng xếp hạng.
Từ Dữu Dữu lúc này cũng không quan tâm bà ngoại Kiều có chỗ nào không thích hợp, không kịp suy nghĩ nhiều, sải bước trước một bước, xé bảng xếp hạng trên tường xuống, vò tờ giấy thành một cục, nắm ở trong lòng bàn tay.
"Bảng xếp hạng đâu? Mộc Mộc nhà ta đâu? Mộc mộc đâu?" Bà ngoại Kiều không trông thấy bảng xếp hạng, liền bốn phía túm lấy người xung quanh hỏi, lúc thì hỏi Từ Dữu Dữu, lúc thì đến hỏi những người khác tụ tập chung quanh, biểu cảm dần dần trở nên mất bình tĩnh.
"Văn Bân, cậu làm cái quái gì thế?" Lư Hiểu chất vấn.
"Mình làm gì, mình muốn giúp bà ngoại của Kiều Mộc chữa bệnh. Mình phải để bà ấy biết Kiều Mộc đã từ lâu không còn đứng trên cao nữa, phải để bà ấy biết thiên tài kia giờ đây chỉ là phế vật, để bà ấy không phải ngày nào cũng đến đây nữa. Đã lớn tuổi như vậy, đầu óc lại hồ đồ, cả ngày một mình ra ngoài, không chừng lại gặp chuyện ngoài ý muốn." Lưu Văn bân nói.
Đột nhiên có một tiếng "Bốp", một bóng người đột nhiên từ sau lưng Từ Dữu Dữu nhào ra, hung hăng vung ra một quyền đấm thẳng vào mặt của Lưu Văn Bân.
Kiều Mộc?
Từ Dữu Dữu mở to hai mắt nhìn, thấy hai người đang nhào vào đánh nhau cùng một chỗ. Nhưng lúc này Kiều Mộc thật sự yếu thế hơn, thật sự là không tương xứng với cái thân đầy mỡ kia, ngoại trừ một quyền ban đầu bởi vì xuất kỳ bất ý (3) cùng chút khí thế bên ngoài, xoay qua xoay lại đánh mấy cái thì nhanh chóng liền bị cái cậu Lưu Văn Bân kia chiếm thế thượng phong.
(3) Bản gốc 出其不意: hành động bất ngờ
Tới "công chiện" với bà, ở ngay trước mặt bà mà dám khi dễ bạn ngồi cùng bàn với bà sao? Cái này làm sao mà bà nhẫn nhịn cho được?
Từ Dữu Dữu tiện tay đưa hộp bánh cho một người khác đứng gần đó, không biết là đứng đó xem hóng hớt hay tính ra ngăn cản, lúc cô xắn tay áo lên muốn nhào ra hỗ trợ thì Vương lão sư nghe được động tĩnh liền chạy ra.
"Dừng tay!
"Cậu cảm thấy mình nhìn giống người bị bệnh tâm lý sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.
Ánh mắt Kiều Mộc lặng lẽ rơi vào cái áo khoác lông cừu dày của cô.
"Chuyện này không liên quan đến chuyện ly dị của bố mẹ mình."
"Vậy cậu bị cái gì khi trời oi bức như vầy mà vẫn cảm thấy lạnh?" Kiều Mộc hỏi.
"Còn không phải bởi vì..." Mấy chữ cuối cùng là "vì cậu" chưa kịp ra khỏi môi thì Từ Dữu Dữu đã kịp thời chặn nó ở cổ họng, mém xíu nữa là cô đã lỡ miệng phun ra rồi.
"Bởi vì cái gì? Cậu thực sự bị sốc thời tiết sao?"
Chưa quen khí hậu là lý do cô dùng để qua mặt Bạch Dị, nhưng Kiều Mộc hiển nhiên không tin.
"Bởi vì một giấc mơ." Từ Dữu Dữu nói.
"Giấc mơ?"
"Ừm." Từ Dữu Dữu gật gật đầu, "Mình thường xuyên nằm mơ, mình mơ thấy đang đứng trên đỉnh Everest, nhưng trên đỉnh núi lúc ấy có bão tuyết, mình không xuống được nên sau đó chết cóng trên núi. Sau khi mình tỉnh lại thì đột nhiên cảm thấy lạnh, cho dù thời tiết có nóng thế nào thì mình vẫn thấy lạnh, cho nên mình nghĩ chắc có thể ở đời trước mình chết cóng. Thật ra chuyện này mình cũng đã từng nói với mẹ mình và cả bác sĩ tâm lý, nhưng bọn họ không tin lời mình, chỉ cảm thấy mình là bị kích động nên nói lung tung."
Nói xong, Từ Dữu Dữu bắt đầu lặng lẽ quan sát biểu cảm của Kiều Mộc, trong dự đoán của cô có thể cậu ấy sẽ nghi hoặc hoặc giống như bình thường vô cảm không biểu lộ gì, nhưng biểu cảm trên mặt Kiều Mộc bây giờ lại là hoảng sợ. Mặc dù chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Từ Dữu Dữu có thể khẳng định, cô không nhìn lầm.
Cậu ấy đang sợ cái gì?
"Cậu... Cậu gặp bác sĩ tâm lý chưa?" Kiều Mộc hỏi.
"Gặp rồi." Từ Dữu Dữu gật đầu.
"Có hiệu quả không?"
"Mình nói rồi, mình không phải là bởi vì chuyện bố mẹ ly hôn mà bị kích thích nên mới sinh bệnh, đã không bị chấn động tâm lý thì gặp bác sĩ tâm lý có hiệu quả gì được chứ. Nếu thật sự hiệu quả, thì mình cũng thật có bóng ma tâm lý." Từ Dữu Dữu nói.
Bóng ma tâm lý sao?
"Nước cờ này con (1) làm sao có thể đi nhầm vậy? Con vì sao lại đánh cờ thua? Giải ba mươi ván cờ sinh tử (2) thế mà con lại sai hai ván..."
(1) Vì lúc này chưa có đủ context để biết được ai nói câu này, nên mình dịch subject tạm thành như vậy.
(2) Bản gốc 死活题 dịch nôm na là bài toán sinh tử. Đây một thuật ngữ chuyên môn của cờ vây, và nó là một phương pháp luyện tập cờ vây. Nghiên cứu và giải những bài toán sinh tử giúp những kỳ thủ cải thiện độ nhạy bén với bố cục trận đấu và trau dồi kinh nghiệm.
"Kiều Mộc?!"
Kiều Mộc đột nhiên hoàn hồn, trong mắt còn mang theo sợ hãi.
Từ Dữu Dữu cũng trở nên lo lắng nhìn cậu: "Cậu thế nào vậy?"
"Không có việc gì." Kiều Mộc lắc đầu, sau đó bước nhanh về phía trước với vẻ mặt như không muốn biểu lộ nhiều lời.
Từ Dữu Dữu đã nhận ra Kiều Mộc hơi kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao đối với Kiều Mộc mà nói, hai người bọn họ chỉ là bạn bè vừa biết nhau được hai ngày mà thôi.
Cô có sử dụng filter ở kiếp trước của Kiều Mộc, nhưng Kiều Mộc thì lại chả có filter này cho cô.
=
Thứ bảy, Từ Dữu Dữu ngủ đến mười giờ mới dậy, hiếm mới có ngày tinh thần cô cũng không tệ lắm, tối hôm qua đi ngủ thế mà không bị tỉnh dậy giữa đêm, ngủ một mạch đến sáng vẫn thấy không quá lạnh.
Xem ra suy đoán của cô không sai, chỉ cần ở gần Kiều Mộc, chứng hàn này sẽ được thuyên giảm.
Để kiểm tra chứng hàn trong người thế nào, Từ Dữu Dữu thử cởi áo khoác dày ra, chỉ mặc vào một chiếc áo len trắng, thử đứng trong sân loay hoay một vòng, vậy mà cũng không thấy lạnh lắm.
"Yes! Yes! Cứ thế này thì một hai ngày nữa mình sẽ khỏi bệnh, nhưng tiếc là hôm nay là cuối tuần." Từ Dữu Dữu lúc này thật chỉ muốn chạy đi tìm Kiều Mộc, nhưng cuối cùng cô vẫn chống cự được. Nhiệt độ cơ thể hiện tại của cô đã từ mùa đông chuyển sang tầm cuối thu, mặc dù vẫn không bình thường, nhưng đã có thể chịu được.
Sau một hồi phấn khích, Từ Dữu Dữu có chút đói bụng, khi đang suy nghĩ tìm thứ gì đó để ăn thì điện thoại bỗng reo lên, là điện thoại của mẹ Quý.
"Mẹ, mẹ có để dành bữa ăn sáng cho con không?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Buổi sáng tám giờ thì mẹ đã ra ngoài rồi, có để dành cho con thì cũng nguội, con làm sao ăn được." Quý Lạc Dao nói.
"À vậy để con ra ngoài mua." Từ Dữu Dữu cầm chìa khoá bắt đầu bước ra ngoài cửa.
"Đúng rồi, có phải con đặt mua đồ gì đúng không?"
"À, hôm qua con có đặt mua đồ ăn vặt trên Taobao, nhưng con đã điền địa chỉ giao hàng là nhà mình rồi." Từ Dữu Dữu nói.
"Từ nước Y gửi đến." Quý Lạc Dao nói.
"Ồ máy ảnh của con đến rồi?" Từ Dữu Dữu hưng phấn kêu lên, "Mẹ mẹ đừng nhúc nhích, cẩn thận làm hỏng đồ của con, con bây giờ tới lấy."
Ở kiếp trước ngoại trừ sở thích leo núi dã ngoại, Từ Dữu Dữu còn thích chụp ảnh. Khi rời khỏi nước Y, Từ Văn Quang thấy con gái mình đột nhiên bệnh nặng nên nội tâm không khỏi áy náy, vì vậy ông ta chẳng những hào phóng đưa một cái thẻ ngân hàng cho Từ Dữu Dữu, ý nói mỗi tháng sẽ gửi tiền vào tài khoản, ông còn hỏi cô có cần thứ gì trong nước không có không, ông có thể tìm rồi gửi qua cho cô bất kỳ lúc nào.
Từ Dữu Dữu đương nhiên sẽ không khách khí với ông ta, ngồi xổm ở phòng chờ máy bay chọn lấy cái máy ảnh cực kỳ mắc tiền cho mình, rồi gửi cho Từ Văn Quang trước khi máy bay cất cánh.
Lúc này mới hơn một tuần lễ mà thôi, máy ảnh thế mà đã gửi đến đây, xem ra Từ Văn Quang coi như có chút lương tâm. Nếu so với kiếp trước, đãi ngộ của kiếp này tốt hơn nhiều, ở kiếp trước muốn mua thứ gì còn phải nhao nhao tranh cãi với ông ta một lúc, thế mà ở kiếp này chỉ cần một tin nhắn là xong.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là xa thơm gần thối à?
Từ Dữu Dữu nhà cách đường chính của phố cổ Hồng Loa cũng không xa, đi bộ chỉ tầm mười mấy phút, nhưng thực ra cần phải quẹo rất nhiều con đường tắt ngoằng ngèo mới đến. Từ Dữu Dữu đi theo mẹ Quý hai ngày nay rồi, tưởng rằng đã biết đường, kết quả vừa đi được nửa đoạn thì cô đã không biết phải đi ra thế nào.
Rồi xong, lại lạc đường nữa rồi.
Lúc này, Quý Lạc Dao hình như cũng đoán được con gái mình sẽ lạc đường, nên bà gửi đến một tin nhắn giọng nói trên Wechat: "Có phải lại lạc đường hay không?"
"Không có." Từ Dữu Dữu kiên quyết không thừa nhận.
"Mấy ngõ nhỏ ở đây đều thông ra đường lớn của thị trấn Hồng Loa, con tìm người hỏi một chút nhé."
"Dạ con biết rồi."
Từ Dữu Dữu cũng không phải chưa hỏi ai, nhưng những con hẻm này chỉ ngoằng ngèo phức tạp trong mắt cô, còn đối với dân địa phương thì chúng chả là gì, ai chỉ đường thì cũng cái kiểu: "Cháu đi khúc này quẹo ra ngoài, rẽ trái lại rẽ phải, lại rẽ trái..."
Từ Dữu Dữu nghe muốn chóng cả mặt, nghe chỉ dẫn xong còn khiến cô bối rối hơn.
"Cháu gái, cháu muốn đi ra đường lớn của thị trấn Hồng Loa sao?" Lúc này có một giọng nói nghe rất hiền hoà vang lên sau lưng Từ Dữu Dữu.
Từ Dữu Dữu quay người, trông thấy một bà cụ mặc sườn xám khí chất trang nhã, tay cầm theo một cái túi đựng gì đó đứng ở sau lưng cô. Mái tóc bạch kim của bà cụ được cẩn thận búi lại tỉ mỉ, mặc dù đã có tuổi, nhưng ngũ quan trông vẫn ôn nhu, thời thiếu nữ chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt sắc.
"Cháu chào bà, bà nói chuyện với cháu sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Đúng vậy, bà vừa rồi nghe thấy cháu nói muốn đi ra đường lớn của trấn Hồng Loa đúng chứ?" Bà cụ hỏi.
"Đúng ạ." Từ Dữu Dữu gật đầu.
"Đúng lúc bà cũng muốn đi ra đó, cháu đi theo bà không?" Bà cụ hòa ái nói.
"Dạ được." Có người dẫn đường cho, Từ Dữu Dữu ân cần đỡ cái túi trên tay bà lão, "Bà ơi, cháu cầm giúp bà."
Bà cụ cũng không cự tuyệt, hai người cười cười nói nói đi ra ngoài, mấy cái hẻm nhỏ quanh co như mê cung trong mắt Từ Dữu Dữu, nhưng đối với người lớn chỉ cần năm phút đã đủ để đưa Từ Dữu Dữu ra ngoài.
Thật ra Từ Dữu Dữu đã đến rìa đường chính, nhưng không biết quay ra lối nào mà thôi.
"Đến rồi, thôi cháu gái đi chơi đi, bà muốn đi ra đạo quán." Bà lão là người địa phương, trông Từ Dữu Dữu có vẻ như mới đến đây, cũng tưởng cô là khách du lịch.
"Bà ơi, bà muốn đi đạo quán? Có phải đạo quán Hồng Loa không?" Từ Dữu Dữu hai ngày trước mới đến đạo quán nên hơi mẫn cảm.
"Đúng vậy, cháu cũng biết đạo quán Hồng Loa?" Bà cụ ngạc nhiên nói.
"Cửa hàng nhà cháu cách đạo quán Hồng Loa không xa, bà ơi, bà có người nhà đánh cờ vây trong đó sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Đứa cháu trai bà học cờ vây ở đó, cháu bà thông minh lắm, luôn đứng thứ nhất trong đạo quán." Bà cụ nói về cháu trai, trong mắt đều là niềm tự hào, "Kỳ thi chuyên nghiệp sắp diễn ra, nó bây giờ mỗi ngày đều luyện cờ tại đó, nhưng vất vả lắm. Bà hôm nay đi đưa đồ ăn cho nó."
"Đồ trong này là thức ăn?" Nhắc đến ăn, Từ Dữu Dữu còn chưa ăn sáng, lúc này bụng không tự chủ kêu lên.
"Đói bụng?" Bà cụ hiền lành mỉm cười, "Đằng đó là đạo quán Hồng Loa, cháu có muốn đi qua đó ăn cùng bà chút gì không."
"Vậy cháu cũng không khách khí." Từ Dữu Dữu cũng không phải quá thèm ăn đến mức đó, chẳng qua là cảm thấy bà cụ lớn tuổi, dù gì bà cũng dẫn cô ra đường lớn thì cô cũng nên tiễn bà đến đạo quán, huống chi đạo quán cách cửa tiệm gốm nhà cô cũng không xa.
Quả nhiên là bà lão rất thường ra đây, dẫn Từ Dữu Dữu từ đường lớn tùy ý lọt vào một con hẻm nhỏ, rồi quẹo mấy cái thì đến đạo quán Hồng Loa.
Khác với hai ngày trước, lúc này trong viện có nhiều thiếu niên và thiếu nữ mặc đồng phục, bọn họ đang tụ tập ở lối đi phía sau, hình như đang nhìn cái gì đó.
"Đây là công bố thứ hạng sao?" Bà cụ hình như rất quen thuộc với cảnh tượng như thế này, tiến thẳng về phía đám đông. Từ Dữu Dữu tự nhiên cũng đi theo, hai người chậm rãi đi tới, khi đến hành lang phía sau, phần lớn mọi người giải tán, chỉ còn lại hai thiếu niên 17-18 tuổi.
"Văn Bân, không có chuyện gì, đây không phải xếp hạng cuối cùng, cậu vẫn còn có cơ hội."
"Đứng thứ mười hai, viện trưởng sẽ không đồng ý cho mình tham gia cuộc thi năm nay."
"Cậu lần này chỉ là chưa phát huy hết thực lực thôi." Bạn bè an ủi.
Từ Dữu Dữu nhìn lướt qua trên tường dán bảng xếp hạng, tổng cộng có 55 người, đứng thứ mười hai, thành tích này đã coi như không tệ đi.
"Tiểu Bân." Bà cụ hình như quen biết với cái cậu Tiểu Bân này.
"Bà ngoại Kiều?" Hai vị thiếu niên thấy bà cụ thì có chút ngạc nhiên, "Bà tại sao lại đến đây?"
Trực giác cho Từ Dữu Dữu thấy có gì đó không đúng, cái gì gọi là "lại"?
"Bà đến đưa thức ăn cho Mộc Mộc, các cháu cũng cùng ăn nhé." Vừa nói, bà ngoại Kiều quay lại nhìn về phía Từ Dữu Dữu, Từ Dữu Dữu hiểu ý, vội vàng cầm hộp cơm mở nắp ra, lộ ra bên trong có một chồng bánh ngọt tinh xảo.
"Tiểu Bân à, lần này không được đi thi đấu cũng không sao, các cháu không nên nhụt chí, ăn một miếng bánh ngọt hạt dẻ bà làm, về nhà bà sẽ nói Mộc Mộc giúp các cháu luyện tập. À đúng rồi, Mộc Mộc đâu, cuộc thi lần này xếp thứ mấy?"
Hai cậu thiếu niên trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói.
Bà cụ một mực nói cháu trai mình hạng nhất, Từ Dữu Dữu theo bản năng nhìn về phía vị trí đầu tiên trên bàng xếp hạng, nhưng người hạng nhất tên là Lý Tu Nhiên.
Chẳng lẽ Mộc Mộc là nhũ danh?
Bà cụ vừa nói, vừa đưa bánh hạt dẻ mời họ ăn, nhưng họ lại không nhận.
"Ăn đi, thi không tốt cũng nên ăn gì đó, Mộc Mộc nhà bà trước kia lúc thi không tốt, đều muốn bà làm bánh hạt dẻ cho nó ăn, mỗi lần ăn xong, lần sau nhất định thi đứng hạng nhất." Bà ngoại Kiều đưa bánh hạt dẻ về phía trước.
"Hạng nhất hạng nhất, cháu ngoại bà đã sớm không còn là đệ nhất đạo quán nữa rồi, nó rời đạo quán nhiều năm, nó bây giờ còn chẳng chơi được cờ vây." Cậu thiếu niên bộc phát không hề có điềm báo trước, khiến bà cụ cũng bị sốc bật ngã ra sau.
"Bà ơi." Từ Dữu Dữu cũng giật nảy mình, vội vàng đi qua nâng bà Kiều đứng dậy.
"Cháu nói bậy, Mộc Mộc nhà bà là thiên tài cờ vây, nó luôn đứng hạng nhất, cháu nói bậy." Bà Kiều xúc động bỗng nhiên kích động lên, dắt cuống họng tranh luận cùng đối phương.
"Tôi có nói bậy hay không bà không nhìn ra sao? Bảng xếp hạng ngay ở phía trên, bà nhìn xem có tên Kiều Mộc hay không." Lưu Văn bân nói.
Kiều Mộc?!
"Văn Bân cậu điên rồi, bà ngoại không thể bị kích thích." Cậu thiếu niên tên là Lư Hiểu mới vừa cùng Lưu Văn Bân đứng chung một chỗ, nhìn bạn mình với vẻ mặt khó hiểu.
"Cháu nói bậy, bà sẽ đi tìm, bà tìm cho cháu xem, Mộc Mộc nhà bà mỗi lần đều đứng hạng nhất." Vừa dứt lời, bà ngoại Kiều bước chân run rẩy tiến về phía bảng xếp hạng.
Từ Dữu Dữu lúc này cũng không quan tâm bà ngoại Kiều có chỗ nào không thích hợp, không kịp suy nghĩ nhiều, sải bước trước một bước, xé bảng xếp hạng trên tường xuống, vò tờ giấy thành một cục, nắm ở trong lòng bàn tay.
"Bảng xếp hạng đâu? Mộc Mộc nhà ta đâu? Mộc mộc đâu?" Bà ngoại Kiều không trông thấy bảng xếp hạng, liền bốn phía túm lấy người xung quanh hỏi, lúc thì hỏi Từ Dữu Dữu, lúc thì đến hỏi những người khác tụ tập chung quanh, biểu cảm dần dần trở nên mất bình tĩnh.
"Văn Bân, cậu làm cái quái gì thế?" Lư Hiểu chất vấn.
"Mình làm gì, mình muốn giúp bà ngoại của Kiều Mộc chữa bệnh. Mình phải để bà ấy biết Kiều Mộc đã từ lâu không còn đứng trên cao nữa, phải để bà ấy biết thiên tài kia giờ đây chỉ là phế vật, để bà ấy không phải ngày nào cũng đến đây nữa. Đã lớn tuổi như vậy, đầu óc lại hồ đồ, cả ngày một mình ra ngoài, không chừng lại gặp chuyện ngoài ý muốn." Lưu Văn bân nói.
Đột nhiên có một tiếng "Bốp", một bóng người đột nhiên từ sau lưng Từ Dữu Dữu nhào ra, hung hăng vung ra một quyền đấm thẳng vào mặt của Lưu Văn Bân.
Kiều Mộc?
Từ Dữu Dữu mở to hai mắt nhìn, thấy hai người đang nhào vào đánh nhau cùng một chỗ. Nhưng lúc này Kiều Mộc thật sự yếu thế hơn, thật sự là không tương xứng với cái thân đầy mỡ kia, ngoại trừ một quyền ban đầu bởi vì xuất kỳ bất ý (3) cùng chút khí thế bên ngoài, xoay qua xoay lại đánh mấy cái thì nhanh chóng liền bị cái cậu Lưu Văn Bân kia chiếm thế thượng phong.
(3) Bản gốc 出其不意: hành động bất ngờ
Tới "công chiện" với bà, ở ngay trước mặt bà mà dám khi dễ bạn ngồi cùng bàn với bà sao? Cái này làm sao mà bà nhẫn nhịn cho được?
Từ Dữu Dữu tiện tay đưa hộp bánh cho một người khác đứng gần đó, không biết là đứng đó xem hóng hớt hay tính ra ngăn cản, lúc cô xắn tay áo lên muốn nhào ra hỗ trợ thì Vương lão sư nghe được động tĩnh liền chạy ra.
"Dừng tay!
Bình luận facebook