Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Phần 2
6.
Bởi vì bệnh viện là nơi yên tĩnh trang nghiêm, số lượng người đi cùng không được quá nhiều. Vì vậy "gia đình nạn nhân" chỉ có bạn cùng phòng của Châu Chỉ Diễm - người vừa nói sẽ lộn ngược đầu để ăn shit kia - Phong Lỗi.
Và bên “kẻ gây chuyện” - tất nhiên là tôi rồi.
Bên trong xe tang.
Châu Chỉ Diễm nằm lặng lẽ trên chiếc giường khung sắt dùng để đặt th.i th.ể.
Vẻ mặt cực kỳ thanh thản bình yên.
Tôi và Phong Lỗi ngồi đối diện và nhìn nhau chằm chằm.
Có lẽ là bầu không khí căng thẳng này khiến cho tài xế cảm thấy áp lực.
Bác ấy hỏi một câu: "Tôi mở nhạc được không?"
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên chiếc xe tang nên tâm trạng cũng sợ hãi, nếu có thêm chút nhạc nhẹ nhàng thì tốt quá, tôi vội vàng gật đầu:
"Vâng ạ."
Vài giây sau.
Tiếng nhạc đám ma ò í e vang lên, xua tan đi không gian tĩnh lặng.
Tôi: "..."
Đáng lẽ tôi nên nghĩ ra sớm hơn chứ nhỉ.
Ở trong xe tang thì ngoài nhạc đám ma ra còn có nhạc gì?
Chiếc xe đang chạy về phía bệnh viện, mỗi giây trôi qua khiến tôi có cảm giác như một năm trời. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy khí khái anh hùng của Châu Chỉ Diễm để lấy lại can đảm.
Quả nhiên, Châu Chỉ Diễm từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt mơ hồ của Châu Chỉ Diễm nhìn xung quanh, khi nhìn thấy tôi, cậu ấy nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi?”
Tôi cười khan hai tiếng rồi rụt cổ vào trong.
Châu Chỉ Diễm lườm tôi một cái, sau đó quay lại hỏi Phong Lỗi:
"Xe gì đây? Sao lại treo nhiều hoa trắng như vậy, chữ “Tế” là sao?"
Phong Lỗi hít một hơi thật sâu, chỉ đành tiết lộ sự thật tàn nhẫn:
"Sau khi cậu bị ngất, tôi bảo cô ấy gọi xe cấp cứu, cuối cùng cô ấy lại gọi xe tang từ lò hỏa thiêu đến."
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng kèn đám ma đang kêu réo rắt.
Châu Chỉ Diễm chỉ vào tôi, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
"Cậu… Con mẹ nó, cậu..."
Châu Chỉ Diễm nói mãi mà không ra được một câu hoàn chỉnh.
Ngực phập phồng dữ dội, đủ hiểu cậu ấy đang tức giận như thế nào.
Một lát sau.
Châu Chỉ Diễm trợn ngược mắt và lại ngất xỉu lần thứ 2.
Tôi, Phong Lỗi: "..."
7
Cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Sau khi trả tiền cho tài xế, tôi và Phong Lỗi vội vàng đưa Châu Chỉ Diễm vào bên trong.
Tôi tận mắt chứng kiến cô y tá đặt chai thuốc cho cậu ấy, lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Phong Lỗi chế nhạo: "Có thể khiến bạn thân tôi ngất xỉu hai lần, cậu đúng là có tài năng."
Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu: “Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…”
Nếu như biết thì có ch.ết tôi cũng không làm.
Trong lòng tôi đều là cảm giác tội lỗi.
Tôi mím chặt miệng, phải cố lắm mới không bật khóc.
Phong Lỗi cũng không đành lòng.
"Được rồi, đừng khóc, Châu Chỉ Diễm rất tức giận nhưng cũng quên nhanh lắm, mấy ngày nữa chắc sẽ không nhớ gì nữa đâu."
"Ừm. Cảm ơn cậu."
Phong Lỗi định trả lời, nhưng điện thoại trong túi đột ngột vang lên.
Sau khi nghe máy, biểu cảm của cậu ấy thay đổi, cậu ấy vội vàng đứng dậy rồi nói với tôi:
"Mèo con tôi nuôi trong ký túc xá bị giám thị phát hiện, tôi phải về đây."
"Vậy cậu mau trở về đi, tôi trông chừng ở đây là được."
Phong Lỗi vội vàng rời đi.
Nhưng chỉ một lúc sau thì quay lại, vẻ mặt cậu ấy lo lắng rồi cảnh cáo tôi: “Đừng có phá hoại thêm nữa.”
Hic, tôi chẳng có chút uy tín nào đối với bạn cùng phòng của Châu Chỉ Diễm.
Mà cũng không nhắc đến Châu Chỉ Diễm. Theo đuổi người ta mà tiễn người ta vào bệnh viện như thế này, đúng là thân bại danh liệt.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh giường bệnh, nhìn Châu Chỉ Diễm mà khóc không ra nước mắt.
Phải thừa dịp bây giờ để nhìn cậu ấy kỹ hơn một chút.
Sau này có khi sẽ không được gần gũi như vậy đâu.
Cậu ấy vẫn đang ngủ, hơi thở còn ổn định.
Đôi mắt luôn tràn đầy kiêu ngạo của cậu ấy nhắm chặt, đuôi mắt hơi nhếch lên, cực kỳ dễ nhìn.
Bàn tay đang truyền dịch nổi lên đường gân xanh.
Có lẽ y tá đã chọc nhầm ven, khiến mu bàn tay của Châu Chỉ Diễm tím bầm.
“Người bị theo đuổi” đang phải chịu khổ.
“Người theo đuổi” sao có thể chỉ sung sướng thân mình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi đột nhiên trở nên kiên định, tôi kiên quyết đứng dậy bước ra ngoài.
"Y tá ơi, chị cũng chọc cho em một nhát với."
8.
Lúc Châu Chỉ Diễm tỉnh lại, tôi đang nhàm chán đếm từng giọt nước ở ống truyền dịch bên trên.
"Phong Lỗi đâu?"
Giọng nói của Châu Chỉ Diễm khiến cho tôi giật mình.
Tôi giật nảy lên một cái, cây kim trên mu bàn tay bị lệch khiến cho tôi "Óe" lên vì đau.
Châu Chỉ Diễm cau mày.
"Cậu ăn gì mà khôn thế?"
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì tôi cũng hơi đần thật.
Thế là tôi quyết định trả lời câu hỏi trước đó.
"Quản lý ký túc phát hiện cậu ấy nuôi mèo, cậu ấy về trước rồi."
"Vậy sao cậu lại truyền dịch?"
"Tôi thấy cậu nằm ở đây, cảm thấy rất áy náy, cho nên…"
Cậu ấy trả lời: "Nên cậu cũng truyền glucozo luôn à?"
Tôi gật đầu.
Châu Chỉ Diễm cười giận dữ.
"Ừ cũng được, bổ sung năng lượng đi, sau này có sức mà chọc giận cho tôi hẹo luôn nữa."
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, giọng điệu cực kỳ chân thành.
"Tôi không biết chuyện sẽ như thế này, tôi thực lòng xin lỗi cậu."
Châu Chỉ Diễm ngồi dậy, một tay chống đỡ cơ thể, cậu ấy dựa vào đầu giường và nheo mắt nhìn tôi.
"Sau này cậu bớt làm chuyện xấu hổ đi!"
"Được rồi được rồi."
Phòng bệnh lại chìm vào im lặng, bầu không khí ngượng ngùng khiến tôi mấy lần muốn chạy trối ch.ết.
Nhưng cuối cùng tôi cũng kìm lại. Bình thường đâu có ai được ở cùng phòng với nam thần chứ.
Thời gian trôi qua một lúc.
Châu Chỉ Diễm đột ngột đứng dậy và chuẩn bị rút kim ra.
Tôi vội vàng nhảy dựng lên rồi ngăn cậu ấy lại.
"Cậu làm gì đấy?"
"Vào nhà vệ sinh."
Tôi nhìn chai truyền dịch của Châu Chỉ Diễm chỉ còn lại một nửa, nếu bây giờ rút ra, khi trở lại thì cậu ấy sẽ bị đâm thêm lần nữa.
Tôi suy nghĩ một chút và quyết định đưa ra lựa chọn.
Tôi rút cây kim trên mu bàn tay mình ra, sau đó cầm lấy cái bình truyền dịch của Châu Chỉ Diễm.
"Tôi đi cùng cậu, chờ cậu ở bên ngoài."
9
Trong phòng bệnh không có nhà vệ sinh riêng. Nếu muốn đi vệ sinh thì phải đi qua một dãy hành lang rất dài.
Cũng may là giờ này không còn ai ở đó.
Sau khi Châu Chỉ Diễm bước vào trong buồng vệ sinh, tôi đứng đợi bên ngoài, tay cầm một cái bình giơ cao như "Tượng Nữ thần Tự do".
Rồi có tiếng... nước chảy.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng y như mông con khỉ.
Tôi phải cố sức để kiềm chế bản thân không nghĩ về những bức tranh bậy bạ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân xa gần, chắc hẳn là có người đang vội vàng muốn đi toilet.
Trời ơi, cái vận shit chó gì thế này?
Tôi định trốn sang buồng vệ sinh thứ 2.
Vừa định mở cửa, tôi nhìn thấy cái ổ khóa sáng rực ở bên ngoài.
Buồng bên kia cũng bị người ta khóa lại.
Tổng cộng có 3 buồng vệ sinh, trong đó có 2 buồng bị khóa. Tại sao vậy, sợ người ta vào đây ăn trộm cức à?
Tôi toát mồ hôi lạnh khắp toàn thân.
Ngay khi bóng dáng người đàn ông kia xuất hiện bên ngoài cửa. Tôi vội đẩy cánh cửa ở buồng giữa ra.
Sau đó, tôi nhìn thấy Châu Chỉ Diễm đang ngồi hút thuốc, chúng tôi 4 mắt nhìn nhau.
Shit!
10
Châu Chỉ Diễm lập tức hoàn hồn và định ch.ửi ầm lên.
Nhưng cậu ấy lại quên mất mình còn ngậm một điếu thuốc, vừa mở miệng, tàn thuốc đang cháy dở trực tiếp rơi xuống đùi.
Nóng đến mức khiến cho cậu ấy phải kêu lên một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Tôi lo lắng nên vội vàng hỏi “Cậu không sao chứ?”
Châu Chỉ Diễm cúi người, sau đó dùng áo khoác để che đi những bộ phận quan trọng trên thân thể.
Cậu ấy vừa nghiến răng vừa hỏi.
"Cậu làm cái mẹ gì vậy?"
"Tôi... có người ở bên ngoài, các buồng khác đều bị khóa, tôi vô ý..."
"Có người thì thế nào, chẳng lẽ người ta còn có thể đứng tè trước mặt cậu?"
"Không, tôi sợ bị hiểu nhầm là biến th.ái."
Nghe vậy, Châu Chỉ Diễm cuối cùng đã gầm lên:
"Clm, vậy cậu không sợ tôi coi cậu là biến th.ái à?"
Đột nhiên nghe thấy tiếng gầm này, người đàn ông bên ngoài vốn đã mắc tè thì bị dọa đến mức tè luôn.
Anh ta sợ hãi mở miệng: "Người anh em, cậu nói chuyện với ai thế?"
11
Sau khi trở lại phòng bệnh, Châu Chỉ Diễm đã giận đến mức đỏ mặt tía tai.
Nếu không phải là đang truyền dịch, tôi sợ cậu ấy sẽ lại ngất xỉu thêm lần nữa.
Khi nãy ở buồng vệ sinh, người đàn ông kia hỏi Châu Chỉ Diễm đang nói chuyện với ai. Châu Chỉ Diễm cực kỳ anh hùng, cậu ấy không khai tôi ra mà bảo là đang tự nói một mình.
Anh trai kia tưởng Châu Chỉ Diễm là bệnh nhân khoa tâm thần, bảo cậu ấy cố gắng chữa bệnh cho tốt…
Chỉ trong vòng 2 ngày, số lượng biến cố mà Châu Chỉ Diễm gặp phải còn nhiều hơn cả 20 năm cuộc đời của cậu ấy.
Châu Chỉ Diễm nửa nằm trên giường bệnh và nhắm mắt hồi lâu.
Một lúc sau, cậu ấy mới bình tĩnh hỏi "Ai dạy cậu theo đuổi người khác như vậy?"
Tôi xấu hổ vò vò góc áo: “Không… không ai dạy cả.”
"À, vậy sao?"
Mặc dù chỉ có ba từ, nhưng giọng nói đã rất tức giận.
Tôi quyết định chọn cách thẳng thắn.
"Là bạn cùng phòng."
Châu Chỉ Diễm lập tức chế giễu.
"Ha ha, các cậu đúng là Ngọa Long Phượng Sồ. Một người dám nói một người dám làm. Rồi cả phòng đều báo như nhau."
Đến đây thì chấm dứt. Tôi là fan chân chính của “quân sư quạt mo”, so với fan đu idol còn cố chấp hơn.
"Bạn cùng phòng của tôi rất tốt. Cô ấy đã đọc hơn 500 bộ truyện ngôn tình, ngay cả chuyện theo đuổi người khác cũng cực kỳ thông thạo. Là lỗi do tôi. Tôi đần độn quá nên mới làm hỏng chuyện."
Châu Chỉ Diễm cười lạnh "Bạn cùng phòng còn dạy cậu cái gì nữa? Cậu nói thêm cho tôi xem nào."
Tôi hít sâu một hơi và nói ra bằng hết.
Sự thực chứng minh, 500 bộ truyện ngôn tình của Tiết Phi Phi không phải vô ích, cách theo đuổi người khác cũng hơi… cực đoan.
Châu Chỉ Diễm sau khi nghe xong, sắc mặt cũng tái xanh luôn rồi.
Cậu ấy ngồi dậy và nhìn tôi chằm chằm như kẻ thù.
"Cậu còn định dùng cả những thủ đoạn này với tôi?"
Tôi lúng túng cười gượng, và tàn nhẫn dập tắt hy vọng cuối cùng của Châu Chỉ Diễm.
"Tôi vẫn còn chưa theo đuổi được cậu, cho nên là…"
12
Châu Chỉ Diễm lại nằm xuống trong tuyệt vọng.
Tôi vội vàng bổ sung:
“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không gây chuyện như lần trước nữa. Tôi sẽ cho cậu trải nghiệm tốt nhất khi được tôi theo đuổi.”
Châu Chỉ Diễm nhìn thẳng lên trần nhà, khuôn mặt xám xịt, không còn chút lưu luyến nhân sinh.
Cậu ấy lẩm bẩm "Không cần, tôi đồng ý ở bên cậu."
"… Là sao cơ?"
"Tôi đồng ý lời tỏ tình của cậu."
Nghe vậy, tôi hưng phấn nhảy dựng lên, âm lượng cũng tăng lên 3 nấc.
"Thật không?"
Châu Chỉ Diễm nửa sống nửa ch.ết mà gật đầu.
"Thật, cậu mà còn theo đuổi tôi nữa, tôi sợ là tôi không sống thêm được mấy ngày."
Tôi: "…"
Lúc đó tôi có cảm giác mình như thổ phỉ, cướp đi trinh trắng của con gái nhà lành.
...
Sáng sớm hôm sau.
Châu Chỉ Diễm và tôi trở lại trường học.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy khoảng cách từ cổng trường đến ký túc xá lại xa như vậy.
Bởi vì xung quanh có rất nhiều người, bọn họ đều đồng loạt quay lại nhìn chúng tôi.
Lời thì thầm của bọn họ truyền đến tai tôi.
"Này? Châu Chỉ Diễm không phải đã ch.ết rồi à?"
"Ừ, hôm qua Tiểu Trương nói xe tang đến đưa cậu ấy đi hỏa thiêu rồi."
"Chẳng lẽ là cái x.ác biết đi?"
"Cũng có thể..."
Châu Chỉ Diễm tất nhiên cũng nghe được.
Sắc mặt cậu ấy đen như đáy nồi, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, nở một nụ cười như Diêm La vương dưới địa ngục.
"Cái x.ác biết đi?"
Tôi lúng túng sờ sờ mũi: "Haha, bọn họ đang nói chuyện nhảm nhí thôi."
"Nếu em không nhầm xe cấp cứu với xe tang, bọn họ có thể nói nhảm như vậy à?"
"… Em xin lỗi."
Kể từ hôm qua, từ "xin lỗi" trong miệng tôi nhiều đến mức có thể đem đi bán sỉ.
Có lẽ là tôi chưa nói chán thì Châu Chỉ Diễm đã chán nghe rồi.
Cậu ấy khẽ thở dài.
"Giang Ngọc, lúc em theo đuổi anh, quả thực đã quá vất vả. Bây giờ chúng ta ở bên nhau, anh sẽ đối xử với em thật tốt. Em cứ hưởng thụ đi, không cần làm gì cả, cũng đừng nghe bạn cùng phòng khuyên mấy cái kế hoạch A, kế hoạch B gì nữa. Cả đời này anh chưa từng cầu xin ai, lần này anh cầu xin em đấy, được không?”
Khóe miệng tôi hơi giật giật.
Hic, đúng là bóng ma tâm lý.
Bởi vì bệnh viện là nơi yên tĩnh trang nghiêm, số lượng người đi cùng không được quá nhiều. Vì vậy "gia đình nạn nhân" chỉ có bạn cùng phòng của Châu Chỉ Diễm - người vừa nói sẽ lộn ngược đầu để ăn shit kia - Phong Lỗi.
Và bên “kẻ gây chuyện” - tất nhiên là tôi rồi.
Bên trong xe tang.
Châu Chỉ Diễm nằm lặng lẽ trên chiếc giường khung sắt dùng để đặt th.i th.ể.
Vẻ mặt cực kỳ thanh thản bình yên.
Tôi và Phong Lỗi ngồi đối diện và nhìn nhau chằm chằm.
Có lẽ là bầu không khí căng thẳng này khiến cho tài xế cảm thấy áp lực.
Bác ấy hỏi một câu: "Tôi mở nhạc được không?"
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên chiếc xe tang nên tâm trạng cũng sợ hãi, nếu có thêm chút nhạc nhẹ nhàng thì tốt quá, tôi vội vàng gật đầu:
"Vâng ạ."
Vài giây sau.
Tiếng nhạc đám ma ò í e vang lên, xua tan đi không gian tĩnh lặng.
Tôi: "..."
Đáng lẽ tôi nên nghĩ ra sớm hơn chứ nhỉ.
Ở trong xe tang thì ngoài nhạc đám ma ra còn có nhạc gì?
Chiếc xe đang chạy về phía bệnh viện, mỗi giây trôi qua khiến tôi có cảm giác như một năm trời. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy khí khái anh hùng của Châu Chỉ Diễm để lấy lại can đảm.
Quả nhiên, Châu Chỉ Diễm từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt mơ hồ của Châu Chỉ Diễm nhìn xung quanh, khi nhìn thấy tôi, cậu ấy nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi?”
Tôi cười khan hai tiếng rồi rụt cổ vào trong.
Châu Chỉ Diễm lườm tôi một cái, sau đó quay lại hỏi Phong Lỗi:
"Xe gì đây? Sao lại treo nhiều hoa trắng như vậy, chữ “Tế” là sao?"
Phong Lỗi hít một hơi thật sâu, chỉ đành tiết lộ sự thật tàn nhẫn:
"Sau khi cậu bị ngất, tôi bảo cô ấy gọi xe cấp cứu, cuối cùng cô ấy lại gọi xe tang từ lò hỏa thiêu đến."
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng kèn đám ma đang kêu réo rắt.
Châu Chỉ Diễm chỉ vào tôi, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
"Cậu… Con mẹ nó, cậu..."
Châu Chỉ Diễm nói mãi mà không ra được một câu hoàn chỉnh.
Ngực phập phồng dữ dội, đủ hiểu cậu ấy đang tức giận như thế nào.
Một lát sau.
Châu Chỉ Diễm trợn ngược mắt và lại ngất xỉu lần thứ 2.
Tôi, Phong Lỗi: "..."
7
Cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Sau khi trả tiền cho tài xế, tôi và Phong Lỗi vội vàng đưa Châu Chỉ Diễm vào bên trong.
Tôi tận mắt chứng kiến cô y tá đặt chai thuốc cho cậu ấy, lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Phong Lỗi chế nhạo: "Có thể khiến bạn thân tôi ngất xỉu hai lần, cậu đúng là có tài năng."
Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu: “Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…”
Nếu như biết thì có ch.ết tôi cũng không làm.
Trong lòng tôi đều là cảm giác tội lỗi.
Tôi mím chặt miệng, phải cố lắm mới không bật khóc.
Phong Lỗi cũng không đành lòng.
"Được rồi, đừng khóc, Châu Chỉ Diễm rất tức giận nhưng cũng quên nhanh lắm, mấy ngày nữa chắc sẽ không nhớ gì nữa đâu."
"Ừm. Cảm ơn cậu."
Phong Lỗi định trả lời, nhưng điện thoại trong túi đột ngột vang lên.
Sau khi nghe máy, biểu cảm của cậu ấy thay đổi, cậu ấy vội vàng đứng dậy rồi nói với tôi:
"Mèo con tôi nuôi trong ký túc xá bị giám thị phát hiện, tôi phải về đây."
"Vậy cậu mau trở về đi, tôi trông chừng ở đây là được."
Phong Lỗi vội vàng rời đi.
Nhưng chỉ một lúc sau thì quay lại, vẻ mặt cậu ấy lo lắng rồi cảnh cáo tôi: “Đừng có phá hoại thêm nữa.”
Hic, tôi chẳng có chút uy tín nào đối với bạn cùng phòng của Châu Chỉ Diễm.
Mà cũng không nhắc đến Châu Chỉ Diễm. Theo đuổi người ta mà tiễn người ta vào bệnh viện như thế này, đúng là thân bại danh liệt.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh giường bệnh, nhìn Châu Chỉ Diễm mà khóc không ra nước mắt.
Phải thừa dịp bây giờ để nhìn cậu ấy kỹ hơn một chút.
Sau này có khi sẽ không được gần gũi như vậy đâu.
Cậu ấy vẫn đang ngủ, hơi thở còn ổn định.
Đôi mắt luôn tràn đầy kiêu ngạo của cậu ấy nhắm chặt, đuôi mắt hơi nhếch lên, cực kỳ dễ nhìn.
Bàn tay đang truyền dịch nổi lên đường gân xanh.
Có lẽ y tá đã chọc nhầm ven, khiến mu bàn tay của Châu Chỉ Diễm tím bầm.
“Người bị theo đuổi” đang phải chịu khổ.
“Người theo đuổi” sao có thể chỉ sung sướng thân mình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi đột nhiên trở nên kiên định, tôi kiên quyết đứng dậy bước ra ngoài.
"Y tá ơi, chị cũng chọc cho em một nhát với."
8.
Lúc Châu Chỉ Diễm tỉnh lại, tôi đang nhàm chán đếm từng giọt nước ở ống truyền dịch bên trên.
"Phong Lỗi đâu?"
Giọng nói của Châu Chỉ Diễm khiến cho tôi giật mình.
Tôi giật nảy lên một cái, cây kim trên mu bàn tay bị lệch khiến cho tôi "Óe" lên vì đau.
Châu Chỉ Diễm cau mày.
"Cậu ăn gì mà khôn thế?"
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì tôi cũng hơi đần thật.
Thế là tôi quyết định trả lời câu hỏi trước đó.
"Quản lý ký túc phát hiện cậu ấy nuôi mèo, cậu ấy về trước rồi."
"Vậy sao cậu lại truyền dịch?"
"Tôi thấy cậu nằm ở đây, cảm thấy rất áy náy, cho nên…"
Cậu ấy trả lời: "Nên cậu cũng truyền glucozo luôn à?"
Tôi gật đầu.
Châu Chỉ Diễm cười giận dữ.
"Ừ cũng được, bổ sung năng lượng đi, sau này có sức mà chọc giận cho tôi hẹo luôn nữa."
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, giọng điệu cực kỳ chân thành.
"Tôi không biết chuyện sẽ như thế này, tôi thực lòng xin lỗi cậu."
Châu Chỉ Diễm ngồi dậy, một tay chống đỡ cơ thể, cậu ấy dựa vào đầu giường và nheo mắt nhìn tôi.
"Sau này cậu bớt làm chuyện xấu hổ đi!"
"Được rồi được rồi."
Phòng bệnh lại chìm vào im lặng, bầu không khí ngượng ngùng khiến tôi mấy lần muốn chạy trối ch.ết.
Nhưng cuối cùng tôi cũng kìm lại. Bình thường đâu có ai được ở cùng phòng với nam thần chứ.
Thời gian trôi qua một lúc.
Châu Chỉ Diễm đột ngột đứng dậy và chuẩn bị rút kim ra.
Tôi vội vàng nhảy dựng lên rồi ngăn cậu ấy lại.
"Cậu làm gì đấy?"
"Vào nhà vệ sinh."
Tôi nhìn chai truyền dịch của Châu Chỉ Diễm chỉ còn lại một nửa, nếu bây giờ rút ra, khi trở lại thì cậu ấy sẽ bị đâm thêm lần nữa.
Tôi suy nghĩ một chút và quyết định đưa ra lựa chọn.
Tôi rút cây kim trên mu bàn tay mình ra, sau đó cầm lấy cái bình truyền dịch của Châu Chỉ Diễm.
"Tôi đi cùng cậu, chờ cậu ở bên ngoài."
9
Trong phòng bệnh không có nhà vệ sinh riêng. Nếu muốn đi vệ sinh thì phải đi qua một dãy hành lang rất dài.
Cũng may là giờ này không còn ai ở đó.
Sau khi Châu Chỉ Diễm bước vào trong buồng vệ sinh, tôi đứng đợi bên ngoài, tay cầm một cái bình giơ cao như "Tượng Nữ thần Tự do".
Rồi có tiếng... nước chảy.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng y như mông con khỉ.
Tôi phải cố sức để kiềm chế bản thân không nghĩ về những bức tranh bậy bạ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân xa gần, chắc hẳn là có người đang vội vàng muốn đi toilet.
Trời ơi, cái vận shit chó gì thế này?
Tôi định trốn sang buồng vệ sinh thứ 2.
Vừa định mở cửa, tôi nhìn thấy cái ổ khóa sáng rực ở bên ngoài.
Buồng bên kia cũng bị người ta khóa lại.
Tổng cộng có 3 buồng vệ sinh, trong đó có 2 buồng bị khóa. Tại sao vậy, sợ người ta vào đây ăn trộm cức à?
Tôi toát mồ hôi lạnh khắp toàn thân.
Ngay khi bóng dáng người đàn ông kia xuất hiện bên ngoài cửa. Tôi vội đẩy cánh cửa ở buồng giữa ra.
Sau đó, tôi nhìn thấy Châu Chỉ Diễm đang ngồi hút thuốc, chúng tôi 4 mắt nhìn nhau.
Shit!
10
Châu Chỉ Diễm lập tức hoàn hồn và định ch.ửi ầm lên.
Nhưng cậu ấy lại quên mất mình còn ngậm một điếu thuốc, vừa mở miệng, tàn thuốc đang cháy dở trực tiếp rơi xuống đùi.
Nóng đến mức khiến cho cậu ấy phải kêu lên một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Tôi lo lắng nên vội vàng hỏi “Cậu không sao chứ?”
Châu Chỉ Diễm cúi người, sau đó dùng áo khoác để che đi những bộ phận quan trọng trên thân thể.
Cậu ấy vừa nghiến răng vừa hỏi.
"Cậu làm cái mẹ gì vậy?"
"Tôi... có người ở bên ngoài, các buồng khác đều bị khóa, tôi vô ý..."
"Có người thì thế nào, chẳng lẽ người ta còn có thể đứng tè trước mặt cậu?"
"Không, tôi sợ bị hiểu nhầm là biến th.ái."
Nghe vậy, Châu Chỉ Diễm cuối cùng đã gầm lên:
"Clm, vậy cậu không sợ tôi coi cậu là biến th.ái à?"
Đột nhiên nghe thấy tiếng gầm này, người đàn ông bên ngoài vốn đã mắc tè thì bị dọa đến mức tè luôn.
Anh ta sợ hãi mở miệng: "Người anh em, cậu nói chuyện với ai thế?"
11
Sau khi trở lại phòng bệnh, Châu Chỉ Diễm đã giận đến mức đỏ mặt tía tai.
Nếu không phải là đang truyền dịch, tôi sợ cậu ấy sẽ lại ngất xỉu thêm lần nữa.
Khi nãy ở buồng vệ sinh, người đàn ông kia hỏi Châu Chỉ Diễm đang nói chuyện với ai. Châu Chỉ Diễm cực kỳ anh hùng, cậu ấy không khai tôi ra mà bảo là đang tự nói một mình.
Anh trai kia tưởng Châu Chỉ Diễm là bệnh nhân khoa tâm thần, bảo cậu ấy cố gắng chữa bệnh cho tốt…
Chỉ trong vòng 2 ngày, số lượng biến cố mà Châu Chỉ Diễm gặp phải còn nhiều hơn cả 20 năm cuộc đời của cậu ấy.
Châu Chỉ Diễm nửa nằm trên giường bệnh và nhắm mắt hồi lâu.
Một lúc sau, cậu ấy mới bình tĩnh hỏi "Ai dạy cậu theo đuổi người khác như vậy?"
Tôi xấu hổ vò vò góc áo: “Không… không ai dạy cả.”
"À, vậy sao?"
Mặc dù chỉ có ba từ, nhưng giọng nói đã rất tức giận.
Tôi quyết định chọn cách thẳng thắn.
"Là bạn cùng phòng."
Châu Chỉ Diễm lập tức chế giễu.
"Ha ha, các cậu đúng là Ngọa Long Phượng Sồ. Một người dám nói một người dám làm. Rồi cả phòng đều báo như nhau."
Đến đây thì chấm dứt. Tôi là fan chân chính của “quân sư quạt mo”, so với fan đu idol còn cố chấp hơn.
"Bạn cùng phòng của tôi rất tốt. Cô ấy đã đọc hơn 500 bộ truyện ngôn tình, ngay cả chuyện theo đuổi người khác cũng cực kỳ thông thạo. Là lỗi do tôi. Tôi đần độn quá nên mới làm hỏng chuyện."
Châu Chỉ Diễm cười lạnh "Bạn cùng phòng còn dạy cậu cái gì nữa? Cậu nói thêm cho tôi xem nào."
Tôi hít sâu một hơi và nói ra bằng hết.
Sự thực chứng minh, 500 bộ truyện ngôn tình của Tiết Phi Phi không phải vô ích, cách theo đuổi người khác cũng hơi… cực đoan.
Châu Chỉ Diễm sau khi nghe xong, sắc mặt cũng tái xanh luôn rồi.
Cậu ấy ngồi dậy và nhìn tôi chằm chằm như kẻ thù.
"Cậu còn định dùng cả những thủ đoạn này với tôi?"
Tôi lúng túng cười gượng, và tàn nhẫn dập tắt hy vọng cuối cùng của Châu Chỉ Diễm.
"Tôi vẫn còn chưa theo đuổi được cậu, cho nên là…"
12
Châu Chỉ Diễm lại nằm xuống trong tuyệt vọng.
Tôi vội vàng bổ sung:
“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không gây chuyện như lần trước nữa. Tôi sẽ cho cậu trải nghiệm tốt nhất khi được tôi theo đuổi.”
Châu Chỉ Diễm nhìn thẳng lên trần nhà, khuôn mặt xám xịt, không còn chút lưu luyến nhân sinh.
Cậu ấy lẩm bẩm "Không cần, tôi đồng ý ở bên cậu."
"… Là sao cơ?"
"Tôi đồng ý lời tỏ tình của cậu."
Nghe vậy, tôi hưng phấn nhảy dựng lên, âm lượng cũng tăng lên 3 nấc.
"Thật không?"
Châu Chỉ Diễm nửa sống nửa ch.ết mà gật đầu.
"Thật, cậu mà còn theo đuổi tôi nữa, tôi sợ là tôi không sống thêm được mấy ngày."
Tôi: "…"
Lúc đó tôi có cảm giác mình như thổ phỉ, cướp đi trinh trắng của con gái nhà lành.
...
Sáng sớm hôm sau.
Châu Chỉ Diễm và tôi trở lại trường học.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy khoảng cách từ cổng trường đến ký túc xá lại xa như vậy.
Bởi vì xung quanh có rất nhiều người, bọn họ đều đồng loạt quay lại nhìn chúng tôi.
Lời thì thầm của bọn họ truyền đến tai tôi.
"Này? Châu Chỉ Diễm không phải đã ch.ết rồi à?"
"Ừ, hôm qua Tiểu Trương nói xe tang đến đưa cậu ấy đi hỏa thiêu rồi."
"Chẳng lẽ là cái x.ác biết đi?"
"Cũng có thể..."
Châu Chỉ Diễm tất nhiên cũng nghe được.
Sắc mặt cậu ấy đen như đáy nồi, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, nở một nụ cười như Diêm La vương dưới địa ngục.
"Cái x.ác biết đi?"
Tôi lúng túng sờ sờ mũi: "Haha, bọn họ đang nói chuyện nhảm nhí thôi."
"Nếu em không nhầm xe cấp cứu với xe tang, bọn họ có thể nói nhảm như vậy à?"
"… Em xin lỗi."
Kể từ hôm qua, từ "xin lỗi" trong miệng tôi nhiều đến mức có thể đem đi bán sỉ.
Có lẽ là tôi chưa nói chán thì Châu Chỉ Diễm đã chán nghe rồi.
Cậu ấy khẽ thở dài.
"Giang Ngọc, lúc em theo đuổi anh, quả thực đã quá vất vả. Bây giờ chúng ta ở bên nhau, anh sẽ đối xử với em thật tốt. Em cứ hưởng thụ đi, không cần làm gì cả, cũng đừng nghe bạn cùng phòng khuyên mấy cái kế hoạch A, kế hoạch B gì nữa. Cả đời này anh chưa từng cầu xin ai, lần này anh cầu xin em đấy, được không?”
Khóe miệng tôi hơi giật giật.
Hic, đúng là bóng ma tâm lý.
Bình luận facebook