Thời điểm sắc trời còn sớm Tần Thúc đã dậy , trên mặt có chút nhợt nhạt đặc biệt thấy được , lập tức xem xét sắc trời ,đánh giá Thái Hậu nương nương nên dùng sớm ngọ thiện ,hắn lúc này mới nhích người đi về phía thư phòng ,cước bộ hắn không nhanh không chậm tương phản với nội tâm hắn đang xao động
Mới chỉ cách một ngày không nhìn thấy Thái Hậu nương nương , hắn liền thấy nhớ khuôn mặt nàng ,cùng với tiếng nói của nàng.
Mỗi khi đến mùa đông ,gió lạnh ở kinh đô liền giống như dao nhỏ ,rơi xuống da người sinh ra đau rát. Dấu nhanh bàn tay vào trong áo choàng ,ánh mắt Tần Thúc đặt ở trên hai khóm hoa ở hành lang gấp khúc , Thái giám chăm sóc rất tận lực làm hết phận sự của mình , nơi đó có hoa sơn trà đang nở ,tuy rằng đã gặp đồ mi chi thế nhưng vẫn như trước oanh oanh liệt liệt đem lửa đỏ thiêu đốt ở trên đầu .Màu đỏ tiên diễm giống như máu ,hoặc tựa như thần sắc của Thái Hậu trong một lần yến tiệc.
Tần Thúc bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm trước Thái Hậu nương nương tìm hắn nói chuyện ,và nói tên chính mình ,nàng so với ngàn vạn đóa hoa càng đáng yêu ,mềm mại .
Kỳ thật Tần Thúc vẫn cảm thấy Thái Hậu nương nương cùng hoa sơn trà có chút tương tự , tuy rằng bất luận thấy thế nào tướng mạo Thái Hậu nương nương đều là ung dung đẹp đẽ quý giá như mẫu đơn , nhưng Tần Thúc chính là có cảm giác hình mẫu Thái Hậu nương nương nên là hoa sơn trà.
Mẫu đơn mặc dù đẹp đẽ lại quý giá nhưng lại thiếu chút hương vị linh động độc đáo trên người nương nương ,mặc dù nương nương thích liễu nhưng người không chỉ có tính cách mềm mại của liễu mà còn làm cho người ta thấy hào quang chói mắt không dám nhìn thẳng .
Ở trong gió lạnh lâu như vậy, đến khi đi vào trong điện ấm áp ,giống như khi mới làm việc nặng mất hết cảm giác .Tần Thúc ở bên ngoài điện đợi trong chốc lát ,tan hết hàn khí mới dám đi vào nội điện .
Nội điện so với rét lạnh bên ngoài quả thực ấm áp như mùa xuân ,mama nhỏ giọng báo cáo điều gì , nương nương nhàn tản nghe ,thỉnh thoảng ân một tiếng ,trên tay còn cầm một quyển sách ,có chút buồn ngủ ở trên giường.
Tần Thúc tận lực làm cho ánh mắt chính mình không cần dừng lại trên người Thái Hậu nương nương ,bắt buộc chính mình nhìn tấm thảm ,bình tĩnh mà cung kính thỉnh an.
mama biết điều dừng lại câu chuyện hướng về Liễu Thanh Đường cười nói
" Nô tỳ đều đã chuẩn bị tốt ,chủ tử cứ yên tâm , nô tỳ lui xuống chuẩn bị công việc ."
nói xong nàng khom người không chớp mắt tiêu sái đi ra ngoài
Nội trướng chỉ còn lại hai người ,nhớ tới chính mình hôm qua xem sách ,Tần Thúc liền cảm thấy cả người đều có chút không được tự nhiên , đứng như đầu gỗ ở đó .
Liễu Thanh Đường nhướng mi nhìn hắn nói
" Như nào mới có một ngày không thấy . Tần Thúc ngươi lại càng thêm câu nệ Lại đâu , gần ai gia....." nói tới đây ,Liễu Thanh Đường dừng một chút ,sửa lời nói " Lại gần ta một chút."
Tần Thúc là lần thứ hai nghe được Thái Hậu nương nương không có xưng ai gia , mà xưng ta .một lần hắn còn có thể nói Thái Hậu nương nương sinh bệnh nhất thời quên ,vậy hiện tại thì tự thay xưng hô là sao ?Tần Thúc vừa đi qua vừa nghĩ
Liễu Thanh Đường nhìn hắn tới gần ,ném quyển sách trong tay có chút thầm oán nói .
" Ở trên giường ba ngày ,vẫn không cho ai ......ta xuống giường ,mama quả nhiên là cùng với lão mẹ giống nhau ,kỳ thật nàng so với ai...... ta lớn hơn ba tuổi mà thôi."
Liễu Thanh Đường một câu nói không tự nhiên vài lần theo bản năng nói ai gia lại phản ứng đổi thành ta
Tần Thúc do dự nghe trong chốc lát không nhịn được vẫn hỏi
" Nương nương đây là làm sao vậy ?"
" Cái gì làm sao vậy?"
" Nương nương đối với nô tài tự nhiên xưng ' Ta ' ,nô tài thụ sủng nhược kinh."
trên mặt Liễu Thanh Đường xuất hiện chút hứng thú , nghiên người cầm quyển sách vừa vất qua ,đưa tới trước mặt Tần Thúc .
" Quyển này mama vừa tìm vội tới để ta giải buồn , viết về chuyện tình yêu xưa của tiểu cung nữ cùng một vị hoàng đế "
" ý nghĩ viển vông ,chửi bới hoàng thất ,loại sách này bị cấm ,nương nương đọc chỉ sợ không được tốt cho lắm "
Tần Thúc tuy rằng nói vậy ,nhưng biểu tình lại không có biến hóa
Liễu Thanh Đường đã quen nhìn người này tính tình không thú vị ,nghe vậy cũng không để ý đến lời nói của hắn . đắc ý nói .
" Trong đó có một đoạn , tiểu cung nữ kia yêu cầu nàng cùng hoàng đế yêu nhau ,hoàng đế xưng trẫm là không đúng ,bởi vì nàng cảm thấy bọn họ là ngang hàng , nếu hoàng đế thật sự tôn trọng lời nói của nàng , nhất định ở trước mặt nàng phải thay đổi xưng hô."
" Trong cung tuyệt đối không thể có nô tài không biết cấp bậc lễ nghĩa đại nghịch bất đạo như vậy được , nếu nàng thật sự yêu thích vị hoàng đế kia làm sao có thể đưa ra loại yêu cầu vô lý này .Huống hồ người vốn là phân chia ba bảy loại ,ngang hàng bất luận thời điểm nào đều không có khả năng thực hiện ."
Tần Thúc thẳng tắp nói ,cũng không biết là trong lời nói của Liễu Thanh Đường là muốn ám chỉ cho hắn biết
Liễu Thanh Đường nghe xong lời này cũng không nhịn được trừng mắt nhìn hắn một cái ,cũng khó trách kiếp trước nàng không thích hắn , nói chuyện trực tiếp như vậy thật mất hứng .Làm việc xong liền cho hắn lui xuống cũng không nghĩ đem hắn đặt bên người thân cận để khiến bản thân ngột ngạt a . Cũng không biết có phải nàng trọng sinh một hồi đầu bị va chạm hỏng không ,thế nhưng cảm thấy Tần Thúc như vậy thật là thú vị.
Liễu Thanh Đường liền hòa hoãn nói
" Lời này chính là dân gian khát khao chuyện tình hoàng thất viết ,bọn họ làm sao hiểu được lễ nghi cung đình ,chỉ là tin vỉa hè lung tung đoán mò thôi . Cũng chính là đọc để giải buồn ,làm gì cần phải thật sự truy cứu ,nhưng thật ra đoạn này làm cho ai gia.....ta bỗng nhiên nghĩ tới .có phải Tần Thúc ngươi cũng hy vọng ta như thế?"
" Nô tài , vạn lần không dám."
" Nhưng là sửa cũng đã sửa rồi , ngươi định như thế nào?"
Liễu Thanh Đường phát hiện thủ lễ với Tần Thúc là không ý nghĩa ,nàng đã nghĩ làm chuyện xấu ,bởi vì Tần Thúc thực cố chấp ,cùng hắn giảng đạo lý là không thông , bức quá liền quỳ xuống thỉnh tội ,nói cái gì cũng không nghe , vẫn chỉ là đùa giỡn cưỡng ép là biện pháp tốt ,chỉ cần nàng làm chuyện xấu hắn sẽ không có biện pháp ,chỉ có thể vô thố ở đó ,lời nào đều không nói được , thật sự thú vị .
" Nương nương ,lời này nô tài đảm đương không nổi ,huống hồ nương nương cùng nô tài tình huống bất đồng...." Tần Thúc nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc không biết chính mình nên nói cái gì
Liễu Thanh Đường cũng không muốn nghe hắn nói tiếp , trực tiếp kéo tay hắn đem hắn ngã vào giường
Tần Thúc bỗng nhiên bị lôi kéo ,cả người nhào vào trên đệm gấm ,dưới chăn gấm chính là thân thể Thái Hậu nương nương .Tình huống như vậy hắn làm sao còn nghĩ được bản thân muốn nói chút gì , huống chi hắn nhịn không được liên tưởng đến sách tối hôm qua mình mình ,chỉ cảm thấy tim đập loạn , thậm chí có khi Thái Hậu nương nương đều có thể nghe thấy được .
Kích động định đứng lên ,Liễu Thanh Đường lại lôi kéo tay hắn không để hắn đi ,Tần Thúc không dám dùng sức rút bàn tay mình , sợ có thể làm Thái Hậu nương nương ngã ,chỉ có thể đem chính bản thân mình lui ra sau ,ngã ngồi ở bên giường.
Liễu Thanh Đường cười haha ,giơ tay kia của hắn lên.
" Tần Thúc ,ngươi có thể rút tay về thử xem đi."
Tần Thúc thật bất đắc dĩ thở dài ,nhưng nhìn nàng cười đến vui vẻ như vậy, hắn lại cảm thấy chính mình chật vật cũng tốt .
" Nô tài không dám ."
" Ngươi đi đến chậm quá ,ta chỉ muốn kéo ngươi lại gần một chút , ai biết vừa kéo ngươi liền ngã lại đây."
Liễu Thanh Đường vừa cười vừa quơ quơ tay Tần Thúc
Tần Thúc ngồi thẳng thân mình ,nhìn động tác của Thái Hậu nương nương , cảm thấy nàng vui vẻ cười thật sự là làm tâm của hắn nháy mắt liền mềm mại .Nguyên nhân là vì Thái Hậu nương nương ,cho nên hắn không phòng bị ,cũng theo bản năng không dùng tới lực đạo .
" Ân , Tần Thúc tay ngươi là bị thương tổn do giá rét sao?" Liễu Thanh Đường cười đủ bỗng nhiên phát hiện bàn tay đang cầm có chút lạnh lạnh ,hơn nữa ngón tay có chút sưng đỏ ,không khỏi kinh ngạc hỏi.
Thấy Thái Hậu nương nương cầm tay hắn lăn qua lộn lại xem ,Tần Thúc muốn rút bàn tay sưng đỏ khó coi ra ,nhưng ngoài dự kiến không thể thành công .hắn chỉ có thể dưới cái nhìn của Thái Hậu nương nương giải thích .
" Trong cung nhóm nô tài một nửa khi đến mùa đông đều có thể bị nứt da , nứt da một lần ,những năm tiếp theo cũng dễ dàng tái phát.Năm nay tốt hơn ,chỉ sưng đỏ một chút ."
Trước kia thời điểm hắn là tiểu thái giám .mùa đông không có than hoa để sử dụng ,hơn nữa không thích cùng người khác tụ một chỗ sưởi ấm ,mùa đông là khó khăn nhất ,thường thường ngủ cả một buổi tối mà vẫn không làm cho chăn ấm lên , hàng năm đều bị nứt da , nghiêm trọng nhất có một năm hai tay bị nẻ còn nứt toác chảy mủ , trên chân cũng giống nhau , da bị vỡ còn dính chặt vào giầy ,ban ngày chạy việc khắp nơi ,ma sát vào giầy rất đau , buổi tối cởi giầy sẽ kéo theo một lớp da đi theo.
Vài năm nay ở Từ An Cung chạy việc nhiều ,tuy rằng hàng năm bị tổn thương giá rét tay chân ,nhưng không nghiêm trọng như trước kia .hiện tại làm thái giám thư phòng công việc thật nhẹ nhàng ,cũng không cần đi ngoài gió lanh ,trên tay chỉ có chút sưng đỏ ,không có bị nứt .
Nếu thật sự bị vỡ da Tần Thúc vạn vạn lần không muốn đem bàn tay khó coi như vậy cho Thái Hậu nương nương nhìn .Hôm nay trước khi đến đây hắn còn ngâm nước ấm một lúc lâu , làm cho hai tay có thể nhìn đỡ hơn .
Liễu Thanh Đường nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Tần Thúc ,tuy rằng chưa nói gì ,nhưng lại âm thầm quyết đinh bảo mama cùng Đào Hiệp , đưa cho hắn than hoa cùng áo bông nhiều hơn chút .
" Nứt da này ta cũng từng bị qua ,ngươi tốt nhất đừng để bị tổn thương khi giá lạnh , đến đây cho tay vào trong chăn cho ấm ấp ."
Liễu Thanh Đường nói xong ,không để ý phản kháng mong manh của Tần Thúc cầm hai tay hắn đều cho vào trong chăn
Tần Thúc theo bản năng muốn rút tay ra ngoài ,đã bị Liễu Thanh Đường kéo trở về càng gần hơn , liền đặt lên chính đùi của mình , hắn vô luận như nào cũng không dám động ,sợ nương nương lại làm ra điều gì , chỉ có thể duy trì bản thân ngồi ở giường ,tiếp tục nghe Thái Hậu nương nương cùng hắn nói chuyện phiếm .
" Ta còn nhớ rõ ta trước đây ham chơi ,mùa đông tuyết rơi xuống ,tại thời điểm luyện chữ liền ly khai hạ nhân ,theo cửa sổ thư phòng đi ra ngoài nghịch làm quả cầu tuyết ,phụ thân bỗng nhiên vào được , ta quýnh lên liền đem cầu tuyết giấu trong áo ." Liễu Thanh Đường nhớ lại việc này ,trên mặt mang theo biểu tình vui vẻ .
Tần Thúc vốn bởi việc tay mình đặt trên đùi Thái Hậu nương nương cảm thấy tâm thần không yên ,nhưng khi nghe nàng nói chuyện ,hắn không khỏi bị hấp dẫn ,im lặng nhìn nàng khuôn mặt tràn ngập nét hoài niệm .
" Ta nghĩ phụ thân rất nhanh sẽ đi ,nhưng hắn không đi ,mà là muốn xem ta luyện chữ ,ta chỉ có thể im lặng ngồi đó ,trong lòng ôm tuyết cầu bắt đầu luyện chữ .sau đó cầu tuyết chậm rãi tan ,làm ướt quần áo ta , đông lạnh ta rùng mình liền bị phụ thân phát hiện."
" Phụ thân hung hăng giáo huấn ta ,hắn đã sớm biết ta chạy ra ngoài chơi ,bởi vì trên cửa sổ có dấu ,dưới bàn học có một chút nước ,tay ta cũng đỏ bừng ,mà hắn không đi là muốn nhìn ta không cho ta đi ra ngoài nghịch ,không nghĩ tới ta đem cầu tuyết giấu trong áo ,bị đông lạnh như vậy còn không nói."
" hắn cực kì tức giận , nhưng sau thấy tay ta còn có bụng bị lạnh sưng đỏ lên , hắn thật sự đau lòng .mùa đông lạnh như vậy ban đêm đi đến trong viện của ta xem xét vài lần .hắn cho rằng ta đang ngủ không biết ,kỳ thật địa phương bị đông lạnh ngứa không ngủ được , cho nên liền thấy được."
Liễu Thanh Đường chính mình nói xong , nghĩ đến phụ thân uy nghiêm nửa đêm không ngủ được chạy đến trước cửa viện của mình đi tới đi lui ,lắc đầu bật cười .Quay đầu thấy Tần Thúc không có ý tứ định nói gì ,Liễu Thanh Đường nháy mắt mấy cái nói .
" Tần Thúc ,ngươi sao lại không nói lời nào ? hay là chuyện đó thực không thú vị ."
Tham lam nhìn biểu tình của nàng Tần Thúc ngây ngẩn cả người ,giật mình nói
" Nô tài đáng chết ."
" Quên đi ,ngươi đã không muốn nghe thì thôi , ta kiểm tra xem mấy ngày nay ngươi nhận biết được bao nhiêu chữ ."
hắn không phải không muốn nghe nương nương nói chuyện , hắn thật cao hứng khi biết được chuyện trước đây của nàng ,hắn chỉ là không biết nói cái gì ,hắn sợ chính mình nói điều gì không được thỏa đáng chọc nương nương tức giận , làm hỏng mất nhã hứng của nàng .Chẳng lẽ vẫn là như thế này sao ,chính hắn cũng hiểu được . Tần Thúc há mồm rồi lại ngậm lại ,cảm thấy có chút uể oải ,chính mình cư nhiên lại làm cho Thái Hậu nương nương mất hứng .
Liễu Thanh Đường không biết hắn suy nghĩ gì , tùy tay lấy quyển sách Tần Thúc gọi là sách cấm , lật đến một tờ ,ngón tay tinh tế chỉ một chữ hỏi .
" Chữ này là gì ?"
" Thanh " Tần Thúc rất nhanh trả lời .
" Còn chữ kia thì sao?" Liễu Thanh Đường lại chỉ một cái .
Tần Thúc nhìn chữ " Đường " ,giương mắt nhìn , như thế nào đều không nói được . Thanh Đường đúng là khuê danh của Thái Hậu nương nương ,ngày ấy hắn không có dựa theo ý tứ của nàng kêu , kết quả nương nương thế nhưng nhớ đến tận bây giờ.
" Như thế nào , đơn giản như vậy lại không biết? thật sự làm cho ta quá thất vọng rồi."
Liễu Thanh Đường cố ý nói xong , Tần Thúc nghe được trong lòng quýnh lên không ý thức liền nói nhanh chữ " Đường"
" Ghép thành một chỗ đọc là gì ?"
" Thanh......Đường."
Bình luận facebook