“Dong nhi, Dong nhi ngoan, mau lại chỗ mẹ nuôi nào.”
Liễu Thanh Đường cầm một cái trống bỏi xinh xắn, xoay xoay phát ra tiếng thùng thùng cười ha ha đối với đứa nhỏ không xa gọi nhũ danh của nó. Lúc này Thái Hậu nương nương làm gì còn khí thế bức người, tác phong cường ngạch, không chút để ý đến hình tượng ngồi xổm ở đó mặc kệ làn váy dài chấm đất, trên mặt mang theo nét nhu hòa lại có chút ảo não không cam lòng, trong giọng nói tràn đầy lời dụ dỗ.
Đáng tiếc đứa nhỏ bị nàng gọi, thế tử của Thuần vương Tiêu Nhạc An hoàn toàn không chút di chuyển, mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn lên tay Tần Thúc đứng ở bên cạnh, có một con vẹt màu sắc rực rỡ, đầu cũng không xoay qua.
Tần Thúc hạ tay đem con vẹt đặt trước mặt Tiêu Nhạc An để cho nó sờ, thỉnh thoảng liếc về Thái Hậu nương nương cách đó không xa, đang cố hết sức thu hút sự chú ý của Tiêu Nhạc An nhưng lại không chiếm được chút phản ứng nào, trong mắt hắn có chút ấm áp sủng ái.
Thật ra con vẹt này lúc đầu Tần Thúc tìm tới là để cho Liễu Thanh Đường nuôi, nhưng Liễu Thanh Đường sinh ra hình như không hề có duyên với động vật, lần trước tìm cho nàng con mèo màu trắng đôi mắt màu lục, hay là con cún nhỏ màu nâu, thậm chí là một đôi thỏ bạch, chúng đều không thích gần gũi cùng Liễu Thanh Đường, nhìn thấy nàng là chạy trốn, làm cho Liễu Thanh Đường cực kì buồn bực.
Lần này Tần Thúc mất nhiều thời gian mới tìm được con vẹt này, nghe nói là hiểu được tiếng người, hơn nữa ánh mắt rất biết lấy lòng chủ nhân, hy vọng nó có thể làm cho Liễu Thanh Đường thật vui vẻ.
Nhưng khi mang đến trước mặt Liễu Thanh Đường con vẹt này liền kích động vỗ cánh bay lên một nhánh cây đứng, còn gật gù đắc ý giống y hệt như nó đang la to.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết.”
Làm cho Liễu Thanh Đường vừa tức giận vừa buồn cười mắng nó.
“Hù chết ngươi đi!”
Sau đó quay sang phía Tần Thúc miệng méo xệch phất tay nói
“Tần Thúc, mau đưa tiểu tử tạp nham suýt chút nữa bị ta hù chết này đi đi.”
“Đừng bán, đừng bán! Ta không đi!”
Nghe thấy Liễu Thanh Đường nói xong lời kia, con vẹt giống như hiểu được nàng nói cái gì lập tức hô quang quác, Liễu Thanh Đường nghe thấy lập tức phì cười nhướng mày nói chuyện với con vẹt như người bình thường.
“Không muốn bị bán đi, ngươi tới đây a.”
Con vẹt ở trên cây bước đi thong thả vài bước cuối cũng vẫn không bay đến cánh tay Liễu Thanh Đường mà bay đến chỗ gần Liễu Thanh Đường nhất chính là cánh tay của Tần Thúc. Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Liễu Thanh Đường liền đem đầu rúc vào dưới cánh giống như chim cánh cụt, không nói tiếng nào.
Nói cũng kỳ quái chỉ cần Liễu Thanh Đường tới gần một chút, còn vẹt lập tức giống như bị hoảng sợ lập tức bay đi, sau đó Liễu Thanh Đường uy hiếp đem nó đi bán, nó liền lập tức bay về đứng ở bả vai Tần Thúc, chỉ là tuyệt đối không lại gần Liễu Thanh Đường.
Cứ làm đi làm lại vài lần, rốt cuộc Liễu Thanh Đường cũng hiểu rõ, con vật nhỏ bé này không dám tới gần nàng, nếu như có Tần Thúc nó sẽ đứng ở bả vai Tần Thúc cách Liễu Thanh Đường hơi gần. Nếu Tần Thúc không có ở đó nó liền trốn thật xa, ngay cả Liễu Thanh Đường một chút cũng không đồng ý. Càng hay hơn là con vẹt này không nỡ bỏ đồ ăn ở Từ An Cung, luyến tiếc người chăm sóc riêng biệt của nó, phục vụ nó thật thoải mái, hình như rất sợ chọc giận Liễu Thanh Đường, sợ bị đem đi bán mặc dù cách Liễu Thanh Đường rất xa, nhưng vẫn đem những lời nịnh hót phun ra.
Nói cái gì Thái Hậu nương nương xinh đẹp quốc sắc thiên hương chỉ là những điều bình thường, mỗi sáng sớm nó nói một câu như này: Thái Hậu nương nương buổi sáng tốt lành, hôm nay ngài đẹp hơn hôm qua rất nhiều. Không biết người nào dạy nó, có đôi khi nó đột ngột trịnh trọng nói cái gì là tâm can, bảo bối, đứa nhỏ ta yêu ngươi nhất. Cứ như vậy pha trò con vẹt này quả nhiên là đặc biệt, cuối cùng Liễu Thanh Đường bị nó trêu chọc cũng phải phì cười.
Ngược lại có một lần Tần Thúc nghe thấy nó gọi Liễu Thanh Đường tâm can, bảo bối, đứa nhỏ mặc dù sắc mặc không thay đổi thế nhưng bỗng nhiên nâng tay nhổ một lông vũ màu đỏ ở đuôi của nó, lần thứ hai nghe thấy nó gọi Liễu Thanh Đường như vậy còn hai cái lông vũ màu đỏ liền vặt luôn. Trên người con vẹt chỉ có ba cái lông vũ màu đỏ, bình thường nó cực kỳ yêu quý đều bị Tần Thúc nhổ sạch, cụp đuôi rù rì rù rì thật lâu. Sau này con vẹt không dám gọi Liễu Thanh Đường như vậy nữa, còn có một đoạn thời gian ngay cả Tần Thúc nó cũng không dám lại gần chỉ đứng ở trên nhánh cây xa xa nhận sai.
Lúc con vẹt nhận sai cũng khá buồn cười, Tần Thúc mặt không chút thay đổi khoanh tay đứng dưới tàng cây nhìn, con vẹt được chăm sóc càng ngày càng béo giống hệt con gà ngồi xổm, nó đến gần cành cây quang quác xin tha thứ.
“Tổng quản đại nhân, người tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân biết sai rồi.”
Tần Thúc vẫn nghiêm khắc đứng im không động đậy, con vẹt béo liên tục gục gục đầu nhận sai, nhiều lần thiếu chút nữa té từ trên nhanh cây xuống. Mỗi lần nhìn cảnh như vậy Liễu Thanh Đường liền cười gập người không đỡ nổi eo.
Thấy rằng con vẹt này quả thực là tinh quái Liễu Thanh Đường liền cảm thấy có hứng thú với nó một chút liền giữ lại Từ An Cung nuôi dưỡng. Lần này cho gọi Tiêu Nhạc An tiến cung, Liễu Thanh Đường còn bảo Tần Thúc mang con vẹt mà nàng vẫn gọi nó là “kẻ nhát gan” đến cùng con nuôi chơi đùa. Vốn đang vui đùa thật tốt, Tiêu Nhạc An tuổi còn nhỏ đối với con vẹt cảm thấy cực kì hứng thú. Nhưng là Liễu Thanh Đường ở một bên nhìn trong chốc lát, nhìn Tần Thúc cùng con nuôi còn có “kẻ nhát gan” ghét sát vào nhau cảm thấy có chút bất công.
Đều tại “kẻ nhát gan” thấy nàng tới gần liền bay đi, khiến cho nàng không thể cùng con nuôi chơi đùa, nhìn như này một chút cũng không thú vị.
Liễu Thanh Đường hối hận vì để cho con nuôi nhìn thấy “kẻ nhát gan”, giống như đứa nhỏ bị cô lập Liễu Thanh Đường một mình trong chốc lát liền cáu kỉnh, sai người cầm một đống đồ chơi của trẻ con đến, liền ngồi xổm cách đó không xa ý đồ hấp dẫn lực chú ý đem người bên chỗ “kẻ nhát gan” kéo qua bên này. Nhưng mà thử thật lâu hiển nhiên không có tác dụng gì, làm cho Liễu Thanh Đường càng ngày càng buồn bực, kém mỗi nước ngồi bệt xuống đất ăn vạ.
“Dong nhi, Dong nhi ngoan, mau đến đây mẹ nuôi có món ăn ngon lắm nè.”
Liễu Thanh Đường nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn “kẻ nhát gan” bên kia đang quang quác cười đùa, đến một bên uống một ly trà hạ hỏa, sai ma ma cầm chút điểm tâm một lần nữa tái chiến, chưa từ bỏ ý định dụ dỗ. Nàng thường mang theo Tần Thúc đi Dương gia thăm hỏi Tiêu Nhạc An, đứa nhỏ Tiêu Nhạc An này khá là thông minh, tuy rằng không thích nói chuyện nhưng là trời sinh có khuôn mặt tươi cười, nhìn trắng trẻo dễ thương tính tình lại an tĩnh nhu thuận. Làm cho Liễu Thanh Đường yêu thương trong lòng đều mềm nhũn, có thứ gì tốt đều để dành cho nó.
Tần Thúc yêu thương Tiêu Nhạc An còn hơn Liễu Thanh Đường nhưng không biểu hiện ra ngoài, hai người nhìn Tiêu Nhạc An lớn lên, bọn họ không có khả năng có đứa nhỏ của riêng mình, gần như đem Tiêu Nhạc An thành con mình mà yêu thương.
Nếu như nói Tần Thúc trong lòng nàng là mười phần, thì sự quan tâm của Liễu Thanh Đường dành cho Liễu quốc công, thân nhân bằng hữu là sáu phần, mà đứa nhỏ Tiêu Nhạc An này chiếm giữ tám phần. Đương nhiên nàng quan tâm bọn họ cũng dựa trên cơ sở bọn họ quan tâm nàng.
Cho dù thế nào, Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc đối với Tiêu Nhạc An là cực kỳ quý mến. Thế nhưng đứa nhỏ này cùng người gần gũi cũng ít khi biểu hiện ra bên ngoài, tuổi còn nhỏ vậy mà đã có chút tính xấu thú vị. Bình thường hứng thú nhất chính là người cha ngốc kia. Vô số lần Liễu Thanh Đường nhìn thấy cha đứa nhỏ lấy lòng nó, cố tình làm như không thấy sau đó vào lúc hắn thất vọng liền lại gần cọ cọ nhẹ mặt cha nó an ủi.
Tiêu Hoài Dư thật đáng thương, Dương Tố Thư thật vất vả mới dạy hắn biểu đạt được một số việc đã bị hài tử ba tuổi đùa giỡn xoay vòng. Nhưng mà việc này đối với hắn cũng có lợi, chí ít mỗi lần hắn nghĩ cách lấy lòng nhi tử thì Tiêu Hoài Dư hiểu biết càng ngày càng nhiều, động tác cũng thành thạo nhiều. Về phần Tiêu Hoài Dư trước khi lấy lòng nhi tử, luôn luôn dùng phương pháp giống vậy lấy lòng thê tử, chuyện này không nên nói nhiều.
Có lẽ đó là thói quen khi dễ cha ngốc của đứa nhỏ, nhìn hắn lấy lòng rồi chợt uể oải Tiêu Nhạc An đối với Liễu Thanh Đường cũng luôn như vậy. Nhưng mà đối với Dương Tố Thư cùng Tần Thúc nó chưa bao giờ làm như vậy, đó cũng là chuyện khiến nàng ngạc nhiên.
Lúc này Tần Thúc nhìn ra con nuôi lại bắt đầu trêu đùa Liễu Thanh Đường, giả bộ không nghe thấy Liễu Thanh Đường gọi, kỳ thật nó có muốn cùng con vẹt chơi đùa cũng thỉnh thoảng liếc về phía Liễu Thanh Đường một cái, Tần Thúc chưa bao giờ để Liễu Thanh Đường chịu một ấm ức nào, hiếm có khi không lập tức giúp đỡ mà chờ Liễu Thanh Đường mệt mỏi buông tha, ngồi vào nhuyễn tháp thở phì phì lúc này Tần Thúc mới chuẩn bị đi qua an ủi. Hắn bắt con vẹt cho vào lồng cũng không quan tâm đến con vẹt ngu ngốc kia đang cố gắng vỗ cánh bay lên trên cao. Bản thân hắn vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng âm thanh dặn dò Tiêu Nhạc An tự chơi đùa lại ôn hòa sủng nịnh, thuận tiện đưa cho nó một hộp dược liệu cùng một quyển tranh vẽ dược thảo.
Tiêu Nhạc An thích nhất là chơi trò ở nhìn tranh vẽ rồi tìm được vị thuốc, bình thường chỉ cần ôm tập tranh tư liệu vị thuốc cùng một đống thảo dược, nó có thể chơi cả ngày không chán. Thấy Tiêu Nhạc An vồ vào đống dược liệu cùng thảo dược mới mẻ hăng say mới, Tần Thúc liền đi đến bên cạnh người Liễu Thanh Đường đang hờn dỗi nhẹ nhàng gọi một tiếng
“Thanh Đường.”
Bọn họ hiện đang ở vườn nhỏ trong Từ An Cung, trừ bỏ ma ma đang ngồi thêu thùa may vá cách đó không xa, không có một cung nhân nào, bởi vậy ba người ở chung đều rất thoải mái. Lúc này Liễu Thanh Đường cũng không có dáng vẻ cường thế khi ở bên ngoài, ngươc lại càng giống một tiểu cô nương hai mươi mấy tuổi đầu được nuông chiều, không hài lòng liền lầm bầm giận dỗi ngồi một chỗ tức giận, muốn Tần Thúc lại dỗ dành. Có đôi khi Tần Thúc không phát hiện hoặc cố ý không phát hiện, nàng còn đặc biệt chuyển chỗ đến trước mặt Tần Thúc nhìn hoa cỏ không thèm nhìn hắn, sau đó hừ hừ hai tiếng để Tần Thúc nhìn về phía nàng mới thôi.
“Thanh Đường.”
Một tay Tần Thúc đặt ở trên vai Liễu Thanh Đường khom người nhìn biểu tình của nàng.
“Có chuyện gì.”
Liễu Thanh Đường ngúng nguẩy lắc lắc đầu, trừng mắt liếc nhìn hắn, hắn liền nhìn “kẻ nhát gan” béo ú như con gà đi tới đi lui trên mặt đất. Tần Thúc thấy thế liền cầm tay nàng thả vào đó chiếc trâm tóc có mấy sợi lông vũ màu đỏ.
“Đây là lông vũ mà “kẻ nhát gan” yêu thích nhất.”
Con mắt Liễu Thanh Đường lập tức phát sáng lên, cũng không bực mình nữa, cầm cây trâm lập tức nở nụ cười. “Kẻ nhát gan” đối với chuyện bị Tần Thúc nhổ mất ba sợi lông vũ vẫn luôn canh cánh trong lòng, thường đứng ở nhánh cây than ngắn thở dài giống như ông lão, chờ nàng mang cây trâm này cho “kẻ hèn nhát” nhìn thấy để nó tức chết đi.
“Tần Thúc ngươi cài cho ta đi, ta muốn đi tìm “kẻ nhát gan” cho nó tức chết đi.”
Liễu Thanh Đường nói như thế, Tần Thúc đã sớm đoán được, cầm lấy cây trâm nàng đưa thật cẩn thận cắm ở giữa búi tóc. Chợt nhìn về phía nào đó, ánh mắt lóe lên cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai Liễu Thanh Đường:
“Ta sai hạ nhân nuôi “kẻ nhát gan” thành béo phì, qua mấy ngày nữa nó có muốn bay cũng không thể, Thanh Đường có thể ôm nó, đến lúc đó chỉ sợ nó muốn chạy cũng không thoát.”
Liễu Thanh Đường nghe vậy nhìn chằm chằm vào con vẹt vẫn đang chưa biết chuyện gì sắp phát sinh lộ ra nụ cười bất hảo, hôn lên mặt Tần Thúc một cái Liễu Thanh Đường lập tức chạy đến trước mặt “kẻ nhát gan” đang hoảng loạn, nhưng khi thấy cây trâm trên đầu Liễu Thanh Đường “kẻ nhát gan” nhìn thấy đúng là lông vũ của mình lập tức phát biểu khiếu nại, đi đi lại lại trên đất quang quác nói
“Bại hoại! Bại hoại!”
Liễu Thanh Đường liền rung đùi đắc ý nhìn “kẻ nhát gan” thỏa mãn nở nụ cười ha ha, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tần Thúc không biết đang nhìn cái gì rất chăm chú, nàng liền lên tiếng hỏi
“Tần Thúc, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Tần Thúc thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn không ra một chút khác biệt nói.
“Ta đang suy nghĩ, sắp đếp giờ dùng cơm trưa rồi.”
Nhưng mà hắn đang suy nghĩ, vừa rồi Hoàng thượng thấy một màn như vậy tâm tình không biết thế nào rồi, ánh mắt Tần Thúc chợt lóe lên chút châm chọc rồi biến mất, lúc quay đầu nhìn về phía Liễu Thanh Đường lại là ánh mắt ôn nhu cùng với biểu cảm chiếm giữ rõ ràng.
Lúc này bước đi của Tiêu Hoài Húc thật lộn xộn rời khỏi Từ An Cung, trong lòng ngoại trừ hoảng sợ vẫn là hoảng sợ, hắn hoàn toàn không nghĩ đến khi tới Từ An Cung lại nhìn thấy một màn như vậy. Hắn từng nhìn thấy một nữ nhân khi đang yêu đối với một thái giám cười vui vẻ như thế, thậm chí chủ động hôn môi hắn, bọn họ ở chung với nhau quá thân mật, giống như… giống như bọn họ có có tư tình. Có lẽ không phải giống, đó căn bản chính là sự thật. Tiêu Hoài Húc cảm thấy hoang đường đến tột cùng lập tức trong lòng tràn đầy châm chọc cùng không cam lòng, chuyện này là thế quái nào, hắn thua bởi một tên thái giám? Một nam nhân không trọn vẹn, một nô tài?
Tiêu Hoài Húc phải dùng toàn bộ sức lực kiềm chế mới không tiến lên lúc đó, một kiếm giết chết tên nô tài chết tiệt đó tại chỗ mà vẻ mặt hung ác hỗn loạn rời khỏi Từ An Cung. Thậm chí hắn không chú ý chuyện này có gì đó không thích hợp, Từ An Cung luôn luôn được Tần Thúc khống chế tuyệt đối, hắn làm sao có thể trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh tượng khá là riêng tư như vậy.
Bình luận facebook