• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi (1 Viewer)

  • Chương 11: Bỏ cái tay của cô ra

Việc đầu tiên mà Hạ Dĩ Niên làm sau khi Dương Anh Thi đến đó là dẫn cô đi tham quan các bộ phận trên dưới của Hoàng Thịnh. Thông tin nội bộ vừa truyền ra, ngay lập tức từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài tập đoàn đều như bị một ngòi lửa làm bùng nổ. Cậu hai thường ngày rất hiếm khi xuất hiện ấy vậy mà hôm nay là nói là thị sát tình hình làm việc của cấp dưới, điều này khiến cho mọi người vừa lo vừa mừng.



Lo là vì sợ thái độ làm việc của mình không vừa lòng cấp trên, còn mừng là vì…họ có thể đứng ở một nơi gần nhất để lưu luyến nhìn theo bóng dáng của cậu hai.



Dương Anh Thi từ lúc theo Hạ Dĩ Niên đi tham quan thì luôn giữ im lặng, nhưng cô vẫn rất tập trung quan sát tình hình xung quanh. Các bộ phận của Hoàng Thịnh được phân chia rất rõ ràng, người của bộ phận nào thì làm công việc của họ, không giống như Yunus cô, bên thiết kế thì tham gia sản xuất, quan hệ công chúng lại đảm nhiệm việc của thiết kế. =.=



Hạ Dĩ Niên dẫn cô vào một phòng studio, hai người vừa bước vào, tất cả mọi hoạt động bên trong đều ngưng lại.



“Chào cậu hai.”



Dương Anh Thi đứng sau lưng Hạ Dĩ Niên hờ hững nhìn xung quanh, hắn lại đưa tay kéo cô lên đứng phía trước rồi giới thiệu: “Người này từ nay sẽ là người mẫu thay thế vị trí của Katty.”



Ngay lập tức ai cũng nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ cho Dương Anh Thi biết rằng họ đang vô cùng hoang mang. Dù là rất không thích việc cô đảm nhận vị trí người mẫu này nhưng hiển nhiên cũng chẳng có ai dám thốt ra âm thanh xì xào. Dương Anh Thi cảm thấy mình quả thật vẫn nên tỏ ra thân thiện một chút thì sẽ tốt hơn, cô bước lên, nở nụ cười cầu tài với những người kia: “Chào mọi người, tôi là Trân Trân, hy vọng mọi người giúp đỡ.”



Một chàng trai tầm khoảng hai lăm tuổi, ăn mặc rất phong cách, có điều trong mắt Dương Anh Thi thì bộ đồ của anh ta hơi lòe loẹt thế nhưng vừa nhìn qua là biết đây chính là người có gu thời trang cực chất. Anh ta có gương mặt khá điển trai, mái tóc màu vàng lãng tử cùng với đôi mắt màu lam đầy mị hoặc, dáng người thanh mảnh thế nhưng cũng vừa đủ đạt chuẩn siêu mẫu.



Dương Anh Thi không khỏi thầm nhủ, đúng là Hoàng Thịnh, nơi ngọa hổ tàng long, không chỉ chủ tịch đẹp, cậu hai đẹp hơn nữa cấp dưới cũng hút hồn như vậy.



Chàng trai kia nhìn cô, có điều ánh mắt cũng không mấy thiện cảm lắm, anh ta giơ tay ra: “Tôi là trưởng bộ phận thiết kế ở đây, tên Đàm Thiên.”



“Chào anh.”- Dương Anh Thi lịch sự bắt tay Đàm Thiên, rằng nhận ra thái độ không hảo cảm của anh ta nhưng cô cũng không mấy để tâm tới. Mọi người ở đây nghĩ gì cô đều hiểu rõ, bọn họ đều là những chuyên viên chuyên nghiệp nhất cả nước, giờ bảo bọn họ phối hợp cùng với một người mẫu…vừa nghiệp dư lại vừa ăn mặc quê mùa như cô để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, bọn họ đương nhiên không cam tâm.



Hạ Dĩ Niên bước lên vài bước, sắc mặt vẫn không đổi ra lệnh: “Đàm Thiên, tìm cho cô ấy một bộ lễ phục, trang điểm lại một chút.”



Dương Anh Thi khó hiểu nhìn Hạ Dĩ Niên, cô cười ra dấu với Đàm Thiên rồi kéo tay Hạ Dĩ Niên sang một góc khác hỏi: “Không lẽ bây giờ tôi phải chụp hình liền sao?”



Làm ơn đi, cô còn chưa chuẩn bị gì hết mà…



“Hôm nay cô phải đi cùng tôi đến một buổi tiệc.”- Hạ Dĩ Niên ngắn gọn trả lời, nhưng tâm tư đều đặt trên cánh tay đang bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy.



Dương Anh Thi thì hoàn toàn mù mịt, cô đồng ý làm người mẫu chứ đâu có đồng ý đi tham gia tiệc cùng hắn? Hơn nữa Dương Anh Thi cô trước giờ ghét nhất là mấy buổi tiệc nhạt như nước ốc kia, dù từng là chủ tịch của Yunus thế nhưng số lần cô tham dự tiệc thương mại chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.



“Tôi không đi, tôi là người mẫu đại diện cho Hoàng Thịnh chứ đâu phải tình nhân của cậu hai.”- Dương Anh Thi hợp tình hợp lý nói, đúng thật mà, chỉ có tình nhân mới đi theo sếp tham gia tiệc thôi, đến đó để làm gì, làm bình hoa trang trí chứ gì nữa.



Đàm Thiên đứng gần hai người nhất nên cũng nghe thấy câu nói này của Dương Anh Thi, anh ta không khỏi kinh hãi một phen. Lại có cô gái dám nói lời lẽ như vậy trước mặt cậu hai, trong khi những người ở đây ngay cả thở mạnh cũng không dám.



Hạ Dĩ Niên không lập tức trả lời cô mà chỉ im lặng nhìn cô một lúc lâu, nhìn bằng ánh mắt cực kì lạnh lùng khiến Dương Anh Thi sởn cả gai óc lên, trong lúc cô nghĩ đến hắn sẽ tức giận mà giáng xuống cho cô một cái bạt tai thì Hạ Dĩ Niên chậm rãi lên tiếng:



“Trước khi tôi tức giận, bỏ cái tay của cô ra.”



Dương Anh Thi lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhận ra mình đang nắm lấy cánh tay của hắn từ nãy giờ, cô vội vàng buông ra, có chút xấu hổ quay đi chỗ khác thì lại bắt gặp mấy loại ánh mắt kiểu như muốn xỉa sói cô vì có hành động quyến rũ cấp trên của mọi người trong phòng.



Dương Anh Thi mếu máo trong lòng, khóc không được mà cười cũng chẳng xong.



Ở cái nơi này, Hạ Dĩ Niên là vua là chúa, cô căn bản chỉ là một Trân Trân nhỏ bé làm sao có thể chống lại mệnh lệnh của hắn. Cô cắn răng đi theo Đàm Thiên vào bên trong thay y phục, đi dự tiệc thôi chứ gì, đi thì đi.



Căn phòng thay đồ khá là rộng rãi, nền tường màu xanh lá đầy nghệ thuật, những chiếc gương lớn được gắn trên bốn bức tường khiến người khác có chút chóng mặt khi nhìn vào. Đàm Thiên là một người rất ít nói, từ khi bước vào anh ta chỉ chuyên tâm bôi son trét phấn lên gương mặt của cô, chứ không hề cởi mở chút nào. Dương Anh Thi cảm thấy bầu không khí này thật quá yên ắng đi, đến mức cô muốn hát một bài để cảm thán cái sự yên tĩnh chết tiệt này.



Thôi thì để cô mở lời trước vậy…



“À…Đàm Thiên, anh làm ở đây bao lâu rồi?”



Đàm Thiên chuyên tâm tạo khối cho gương mặt cô, lạnh nhạt đáp: “Hai năm.”



“Vợ con gì chưa?”



“Chưa.”



“Bạn gái cũng chưa sao?”



“Chưa.”



“Bạn trai thì sao?”



Đàm Thiên: …



Sao cô lại thấy vẻ mặt Đàm Thiên như vừa ăn phải thuốc độc vậy nhỉ? Dương Anh Thi cũng là người trong ngành, cô biết những người làm ở vị trí thiết kế như Đàm Thiên chiếm hết 80% thuộc thế giới thứ ba rồi, điều này thì có gì xa lạ nữa đâu. Với lại từ cách ăn mặc có thể nhìn thấy, Đàm Thiên này tuyệt đối là mỹ thụ khuấy động lòng người.



Đàm Thiên hắng giọng một cái, khó chịu lên tiếng: “Cô Trân Trân, khẩu hình miệng của cô cứ liên tục cử động như vậy, tôi rất khó tạo khối.”



Dương Anh Thi ‘Ò’ một tiếng rồi biết điều im lặng, để cho không khí im lặng lần nữa bao trùm. Khó chịu quá, cô muốn xông ra ngoài la thật lớn có được không? Đương nhiên là không rồi, bên trong này có một cục đá lạnh là Đàm Thiên còn bên ngoài có cả một hầm băng là Hạ Dĩ Niên, cô sẽ chết mất thôi…



Từ trước tới giờ, người trong giới cứ hay nói sau lưng cô mấy câu dạng như:



- Dương Anh Thi đấy à, là một người vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn, độc đoán chuyên quyền.



Giờ Dương Anh Thi lại sâu sắc nhận ra rằng cái gọi là lạnh lùng ngạo mạn này của cô vốn dĩ không đem so được với cái hầm băng là Hạ Dĩ Niên.



Suy cho cùng trong số những nam nhân mà cô gặp từ lúc xuyên không tới giờ chỉ có Triệu Trường Bách là tốt nhất, Dương Anh Thi thật hối hận về những lần mình phũ phàng không thương tiếc với anh. (Bách ca: *cảm động rơi lệ* không sao, quay đầu là bờ Trân Trân ạ.)



Trang điểm xong xuôi, Dương Anh Thi quan sát mình trong gương. Cô đã từng nhìn qua dáng vẻ này của mình khi trang điểm sẽ như thế nào, nên cũng không mấy ngạc nhiên nhưng hình như Đàm Thiên thì lại bị chính gương mặt này của cô làm cho mất hồn mất phách.



Cô gái trước mặt anh ta quá đẹp, ngay cả khi trang điểm xong anh ta cũng không dám tin rằng mình chính là người đã biến hóa cho cô. Tuy rằng lúc chưa trang điểm, cô có nét mộc mạc dễ gần, vừa đáng yêu lại đơn thuần, nhưng khi trang điểm xong thì lại lan tỏa một loại sức quyến rũ khiến người xung quanh ngạt thở.



Đôi mắt đen quyến rũ, sóng mũi thon gọn, đôi môi đỏ mọng, hai gò má ửng hồng, y hệt như một con búp bê thủy tinh khiến người khác không nhịn được mà muốn véo vào mặt.



Dương Anh Thi thở dài thầm nhủ trong lòng, kiếp trước cô không có được dung mạo xinh đẹp như Lôi Uyển Khanh nên nhiều lúc cũng thấy tủi thân, bây giờ lại xui khiến sao mà cô lại trở thành Lôi Uyển Khanh, là người sở hữu một gương mặt xinh đẹp khuynh thành, lúc này Dương Anh Thi lại có chút khó thích nghi với ánh mắt của phái nam cứ nhìn chằm chằm mình.



“Đàm Thiên… anh nhìn tôi như vậy, có phải tôi cũng nên tỏ ra e thẹn không?”



Nghe câu nói trào phúng của Dương Anh Thi, Đàm Thiên mới ý thức được rằng mình đã chìm đắm vào vẻ đẹp của cô gái trước mắt quá lâu. Đàm Thiên khôi phục dáng vẻ là một cục đá lạnh,anh ta quay đi lấy một bộ lễ phục đưa cho cô. Dương Anh Thi nhận lấy lễ phục rồi đi vào bên trong thay đồ, mất khoảng năm phút mới xỏ được bộ váy rườm rà kia vào người.



Lúc cô và Đàm Thiên bước ra, mọi người đều dồn sự chú ý về phía cô. Chính xác mà nói là họ đều không tin vào mắt mình…



Bộ váy đỏ dài tới gót chân với thiết kế đuôi cá sang trọng, cùng với phần vai hở ra khéo léo trưng ra khung xương quai xanh đầy sức quyến rũ. Bọn họ ai cũng kinh ngạc nhìn cô rồi lại nhìn vào phía bên trong phòng như muốn hỏi, cô gái khi nãy ăn mặc quê mùa kia đâu rồi?



Hạ Dĩ Niên cũng hữu ý đưa mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới người cô, hắn nhất thời cũng bất động một lúc. Dẫu biết cô gái này rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến như vậy…



Cô gái trước mặt hắn… yêu kiều thoát tục, đẹp động lòng người.



Dương Anh Thi bị mấy cái loại ánh mắt ngưỡng mộ kia nhìn tới mất hết cả tự nhiên. Cô máy móc cười một cái, lại vô tình phát hiện bên cạnh Hạ Dĩ Niên giờ đã xuất hiện thêm một cô gái lạ mặt, cô ấy ngồi bên cạnh hắn, hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, chắc chắn cô gái này có thân phận không bình thường.



Dương Anh Thi bước đến trước mặt Hạ Dĩ Niên, cố gắng xua đi cái sự mất tự nhiên vừa rồi nhìn anh, tỏ vẻ huyênh hoang: “Thế nào cậu hai, tôi có xứng đáng làm diva tỏa sáng trong tương lai không?”



“Em thật sự rất xinh đẹp.”



Một giọng nói rất nhẹ nhàng, chất trọng khàn khàn ấm áp cùng với sự chân thành khiến cho Dương Anh Thi bất giác cảm thấy vô cùng thích nghe. Cô nhìn cô gái vừa nói câu này… cô ta là ai?



Âu Giãn Tình đứng lên, nắm lấy tay cô, ánh mắt không giấu nổi sự khâm phục: “Xin chào, chị là Âu Giãn Tình, rất vui được biết em.”



Âu Giãn Tình… Âu Giãn Tình … Dương Anh Thi cố gắng lục soát cái tên này trong đầu, cuối cùng cô cũng tìm ra chút thông tin. Đây không phải là bạn gái của Hạ Dĩ Niên sao? Nghe nói mọi tin đồn tin ái của hắn với các nữ minh tinh khác đều bị Hạ Dĩ Niên phủ nhận, duy chỉ có với Âu Giãn Tình này là hắn giữ thái độ im lặng, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, còn về cô gái này… Dương Anh Thi hoàn toàn không có chút tin tức nào.



Có thể ở bên cạnh Hạ Dĩ Niên lâu như vậy, cô gái này chắc chắn không đơn giản.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

LÔI KÉO
  • 5.00 star(s)
  • Lục Manh Tinh
Chương 74...
Vượt Qua Lôi Trì
  • Diệp Lạc Vô Tâm
Chương 36
[Zhihu] Uyển Nương
  • Dịch: Striving for growth
Chương 6 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom