Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Vương Tài tặng quà
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng nghe thấy tiếng thì không khỏi đập vào ngực Tô Hoài Dương, tiếng khóc nỉ non như một đứa trẻ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, trai tài gái sắc, khiến người ta ghen tị.
Một lúc lâu sau gnv mới tỉnh táo lại, vùi đầu vào trong ngực Tô Hoài Dương không muốn ra.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương vô vỗ đầu của Giang Ngọc Hằng: "Được rồi, về nhà thôi
Giang Ngọc Hằng cúi đầu, vẻ mặt đỏ tới mang tai.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương thấy thế thì nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?"
Một lúc sau, Giang Ngọc Hằng mới mở miệng nói, giọng nói nhỏ như muỗi kêu nghe như đang làm nũng vậy: "Lớp trang điểm của em bị khóc nhòe rồi, quá xấu!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương cười hì hì, đang định đỡ vai nói một tiếng không xấu.
Bộ dáng như vậy, cho dù có dùng cả thế giới để đổi, Tô Hoài Dương cũng nguyện ý “Đi thôi!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không biết qua bao nhiêu lâu, Giang Ngọc Hằng mới đánh thức Tô Hoài Dương đang ngày ngốc. "U"
Lúc hai người về đến nhà đã gần đến buổi chiều, vừa mới bước chân vào cửa đã nhìn thấy Vương Tài đầu cuốn bằng ngồi ở phòng khách
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Chi Lâm cùng Ngô Tâm ngồi đối diện, một người cầm chiếc bình cổ nghiên cứu, một người mỉm cười đeo trang sức của chiếc hộp quà trên bàn.
Hai người Tô Hoài Dương thấy thế thì nhíu mày.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm thấy Giang Ngọc Hằng trở về thì hai mắt sáng hết lên, nói với Giang Ngọc Hằng: "Ngọc Hằng, con mau đến đây ngồi uống với cậu Vương chén trà nào!
Vương Tài nghe vậy thì cũng liếc mắt nhìn qua, trong mắt tràn đầy sự tham lam mang tính xâm lược.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng cảm nhận được ánh mắt của Vương Tài, đột nhiên cảm thấy nôn.
Lúc này Tô Hoài Dương đã đi tới hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây? "Ai cho cậu nói chuyện! Cái nhà này đến phiên câu lắm mồm à!” Ngô Tâm quát Tô Hoài Dương, vẻ mặt bà ta cũng trầm xuống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng thấy thế thì đi lên chân trước mặt Tô Hoài Dương: "Ba, mẹ Những thứ này là sao vậy?”
Giang Chí Lâm ngồi ở kia chỉ lo xem đồ cổ nên chả có phản ứng gì, vẻ mặt Ngô Tâm lập tức sáng ra, hai mắt sáng rực nhìn Vương Tài như nhìn thấy đống vàng vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm lập tức nịnh nọt Vương Tài: “Đây đều là quà cậu Vương tặng! Cậu Vương đúng là một tài năng trẻ đầy triển vọng”
Nói xong Ngô Tâm lại vui vẻ nói với
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng: "Nghe nói cậu Vương là bạn học của con! Ngọc Hằng, con mau chóng đến ngồi bên cạnh cậu Vương đi, hai đứa cố gắng tự ôn chuyện với nhau.
Giang Ngọc Hằng tất nhiên biết những lời này là có ý gì. Đến cả cô nghe thấy mấy lời này còn thấy phản cảm Không biết Tô Hoài Dương
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nghĩ vậy Giang Ngọc Hằng lập tức quay sang nhìn Tô Hoài Dương, quả nhiên thấy vẻ mặt Tô Hoài Dương lạnh lẽo sắc bén như dao Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Giang Ngọc Hàng thấy thế thì lập tức nói với mẹ mình: "Mẹ, mẹ đem mấy thứ này trả lại hết đi, chúng ta không cần!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giọng của Giang Ngọc Hằng có chút nặng nề, cô không muốn nhà mình xảy ra mâu thuẫn gì.
Mà Ngô Tâm nghe xong thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường liếc qua Tô Hoài Dương một cái: "Tại sao mẹ không được nhận? Cái tên vô dụng trong nhà này không thể tặng, vậy thì tại sao không cho người khác tặng?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng tức đến tức cả ngực, lời này của Ngô Tâm rõ ràng là không phân biệt đúng sai l "Mẹ! Dù thế nào thì Tô Hoài Dương cũng là con rể của mẹ, tại sao mẹ lại nói những lời khó nghe như vậy?”
Ngô Tâm nghe thấy trong lời nói của Giang Ngọc Hằng tràn đầy sự bất bình, bà ta nhìn chăm chăm Giang Ngọc Hằng một lúc lâu, sau đó hỏi: “Cái tên vô dụng la cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà con lại nói đỡ cho nó vậy?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nói xong Ngô Tâm đặt bộ trang sức trên tay xuống, sau đó hừ lạnh một tiếng. "Được rồi, nếu đã như vậy thì hôm nay mẹ nói rõ luôn!
Ngô Tâm bắt chéo chân, nói: "Mẹ chướng mắt cái tên vô dụng Tô Hoài Dương này, con ly hôn với tên vô dụng này rồi gả cho cậu Vương không phải tốt hơn sao?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nếu đã vạch mặt với nhau rồi thì Giang Ngọc Hằng không cần phải tranh cãi thêm, cô nói thắng: "Con sẽ không ly hôn."
Ngô Tâm nghe vậy thì tức đến trợn trắng mắt, từ trước đến này trong bất cứ việc gì, bà ta nói một không ai dám nói hai, chỉ có Giang Ngọc Hằng là dám phản đối bà trong vấn đề hôn nhân, bà ta tức giận đập bàn quát lên: “Cánh con cứng rồi có phải không! Dám cãi lại lời me!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng nghiêng đầu không tiếp lời.
Ngô Tâm thấy thế thì lửa giận lập tức dịu xuống, vẫn còn quá sớm để Giang Ngọc Hằng có thể chân chính khống chế được nhà họ Giang, nhưng hiện tại có chính là gia chủ của nhà họ
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang.
Nói thế nào thì bây giờ cô cũng không còn là đứa nhóc nghe lời bà ta trước đây
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm lập tức nhìn về phía Tô Hoài Dương, cầm chén trà ném về phía Tô Hoài Dương: "Mày đừng có mà các ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Loại rác rưởi vô dụng như mày mà xứng với Ngọc Hằng nhà tạo sao, nếu mày còn mặt dày mày dạn không chịu đi, vậy đừng trách tạo không cho mày được sống một ngày yên ổn!”
Tô Hoài Dương nhẹ nhàng tránh thoát được chén trà Ngô Tâm ném tới, sau đó lạnh lùng nói với Ngô Tâm: “Chỉ cần Ngọc Hằng không rời đi, con sẽ ở bên cô ấy cả đời!” "Mày dám!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm gầm lên một tiếng, vung tay muốn tát Tô Hoài Dương!
Cuối cùng tay Ngô Tâm bị Tô Hoài Dương năm chặt giữa không trung, hiện trường đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm vung tay muốn thoát ra hai lần nhưng không được, bà ta nhìn chăm chăm vào Tô Hoài Dương, nói: “Làm sao? Giờ mày còn muốn ra tay với tao luôn à!”
Giang Ngọc Hằng thấy thế thì vội vàng đi lên giữ chặt lấy Tô Hoài Dương. Tô Hoài Dương nhìn vẻ mặt khẩn trương của Giang Ngọc Hằng, thở dài một cái.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vừa rồi Tô Hoài Dương thật sự có chút bốc đồng, mặc dù đập ruồi rất dễ nhưng chỉ cần Ngô Tâm còn tồn tại thì không biết sẽ có bao nhiêu con ruồi kêu vo ve ở bên tại Tô Hoài Dương nữa.
Vào đời ba năm, nhất là trong khoảng thời gian mối quan hệ với Giang Ngọc Hằng trở nên hòa hoãn, Tô Hoài Dương phát hiện ra mình không còn bình tĩnh như trước đây!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau khi Tô Hoài Dương buông tay ra, Ngô Tâm vặn vẹo uốn éo tay ngồi lại sopha.
Vương Tài vẫn luôn ngồi im một bên xem kịch, trong lòng anh ta thầm cười nhạo, lúc đến anh ta còn lo lắng không biết Tô Hoài Dương có nội tình gì không, bây giờ xem ra cũng giống như Giang Minh Ngạo nói, chỉ tình cờ có người coi anh ta là lý do mà thôi!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vương Tài ngay lập tức thổi lửa cho Ngô Tâm: "Bác gái, chúng ta không thể chọc vào ngài Tô này được đầu, dù sao người ta cũng là xã hội đen! Bác xem, vết thương trên người cháu đều là do anh ta gọi người đánh cháu đấy!
Ngô Tâm nghe vậy thì liếc mắt nhìn qua Tô Hoài Dương, trách cử. "Mày còn đi làm xã hội đen? Đã vậy thì mày mau cút đi cho tao, nhà chúng tạo không chứa được thứ cặn bã như mày!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng nhìn Vương Tài ác nhân cáo trạng trước, tức đến mức muốn tát cho Vương Tài mấy cái, dù rằng mấy năm nay Giang Ngọc Hằng đã chứng kiến rất nhiều hành vi vô liêm sỉ, nhưng vô liêm sỉ đến dạng này cô chưa bao giờ gặp, cô thậm chí còn không nuốt trôi cục tức này.
Giang Ngọc Hằng lập tức muốn mở miệng giải thích: "Mẹ, không phải như vậy! Tô Hoài Dương là vì "Giải thích cái gì mà giải thích! Hiện tại chỉ cần nhìn tên vô dụng này thôi là mẹ lại cảm thấy phiền!" Ngô Tâm ngắt lời Giang Ngọc Hằng, vẻ mặt chán ghét.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ánh mắt lạnh như băng của Ngô
Tâm khiến Giang Ngọc Hàng như rơi vào hổ băng, trên mặt Giang Ngọc Hằng lập tức hiện lên một nụ cười khổ, cô hiểu rằng Ngô Tâm không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào cả!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau đó Giang Ngọc Hằng hít một hơi thật sâu, rồi kéo Tô Hoài Dương về phòng của mình.
Hai người vừa đi xong, Ngô Tâm lập tức thay đổi về mặt thành a dua nịnh hót, bà ta nói với Vương Tài: "Cậu Vương đừng lo lắng, Ngọc Hằng nhất thời nghĩ quẩn, để tôi khuyên nhủ con bé một chút rồi con bé sẽ hiểu thôi! Cậu
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng nghe thấy tiếng thì không khỏi đập vào ngực Tô Hoài Dương, tiếng khóc nỉ non như một đứa trẻ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, trai tài gái sắc, khiến người ta ghen tị.
Một lúc lâu sau gnv mới tỉnh táo lại, vùi đầu vào trong ngực Tô Hoài Dương không muốn ra.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương vô vỗ đầu của Giang Ngọc Hằng: "Được rồi, về nhà thôi
Giang Ngọc Hằng cúi đầu, vẻ mặt đỏ tới mang tai.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương thấy thế thì nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?"
Một lúc sau, Giang Ngọc Hằng mới mở miệng nói, giọng nói nhỏ như muỗi kêu nghe như đang làm nũng vậy: "Lớp trang điểm của em bị khóc nhòe rồi, quá xấu!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương cười hì hì, đang định đỡ vai nói một tiếng không xấu.
Bộ dáng như vậy, cho dù có dùng cả thế giới để đổi, Tô Hoài Dương cũng nguyện ý “Đi thôi!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không biết qua bao nhiêu lâu, Giang Ngọc Hằng mới đánh thức Tô Hoài Dương đang ngày ngốc. "U"
Lúc hai người về đến nhà đã gần đến buổi chiều, vừa mới bước chân vào cửa đã nhìn thấy Vương Tài đầu cuốn bằng ngồi ở phòng khách
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Chi Lâm cùng Ngô Tâm ngồi đối diện, một người cầm chiếc bình cổ nghiên cứu, một người mỉm cười đeo trang sức của chiếc hộp quà trên bàn.
Hai người Tô Hoài Dương thấy thế thì nhíu mày.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm thấy Giang Ngọc Hằng trở về thì hai mắt sáng hết lên, nói với Giang Ngọc Hằng: "Ngọc Hằng, con mau đến đây ngồi uống với cậu Vương chén trà nào!
Vương Tài nghe vậy thì cũng liếc mắt nhìn qua, trong mắt tràn đầy sự tham lam mang tính xâm lược.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng cảm nhận được ánh mắt của Vương Tài, đột nhiên cảm thấy nôn.
Lúc này Tô Hoài Dương đã đi tới hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây? "Ai cho cậu nói chuyện! Cái nhà này đến phiên câu lắm mồm à!” Ngô Tâm quát Tô Hoài Dương, vẻ mặt bà ta cũng trầm xuống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng thấy thế thì đi lên chân trước mặt Tô Hoài Dương: "Ba, mẹ Những thứ này là sao vậy?”
Giang Chí Lâm ngồi ở kia chỉ lo xem đồ cổ nên chả có phản ứng gì, vẻ mặt Ngô Tâm lập tức sáng ra, hai mắt sáng rực nhìn Vương Tài như nhìn thấy đống vàng vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm lập tức nịnh nọt Vương Tài: “Đây đều là quà cậu Vương tặng! Cậu Vương đúng là một tài năng trẻ đầy triển vọng”
Nói xong Ngô Tâm lại vui vẻ nói với
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng: "Nghe nói cậu Vương là bạn học của con! Ngọc Hằng, con mau chóng đến ngồi bên cạnh cậu Vương đi, hai đứa cố gắng tự ôn chuyện với nhau.
Giang Ngọc Hằng tất nhiên biết những lời này là có ý gì. Đến cả cô nghe thấy mấy lời này còn thấy phản cảm Không biết Tô Hoài Dương
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nghĩ vậy Giang Ngọc Hằng lập tức quay sang nhìn Tô Hoài Dương, quả nhiên thấy vẻ mặt Tô Hoài Dương lạnh lẽo sắc bén như dao Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Giang Ngọc Hàng thấy thế thì lập tức nói với mẹ mình: "Mẹ, mẹ đem mấy thứ này trả lại hết đi, chúng ta không cần!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giọng của Giang Ngọc Hằng có chút nặng nề, cô không muốn nhà mình xảy ra mâu thuẫn gì.
Mà Ngô Tâm nghe xong thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường liếc qua Tô Hoài Dương một cái: "Tại sao mẹ không được nhận? Cái tên vô dụng trong nhà này không thể tặng, vậy thì tại sao không cho người khác tặng?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng tức đến tức cả ngực, lời này của Ngô Tâm rõ ràng là không phân biệt đúng sai l "Mẹ! Dù thế nào thì Tô Hoài Dương cũng là con rể của mẹ, tại sao mẹ lại nói những lời khó nghe như vậy?”
Ngô Tâm nghe thấy trong lời nói của Giang Ngọc Hằng tràn đầy sự bất bình, bà ta nhìn chăm chăm Giang Ngọc Hằng một lúc lâu, sau đó hỏi: “Cái tên vô dụng la cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà con lại nói đỡ cho nó vậy?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nói xong Ngô Tâm đặt bộ trang sức trên tay xuống, sau đó hừ lạnh một tiếng. "Được rồi, nếu đã như vậy thì hôm nay mẹ nói rõ luôn!
Ngô Tâm bắt chéo chân, nói: "Mẹ chướng mắt cái tên vô dụng Tô Hoài Dương này, con ly hôn với tên vô dụng này rồi gả cho cậu Vương không phải tốt hơn sao?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nếu đã vạch mặt với nhau rồi thì Giang Ngọc Hằng không cần phải tranh cãi thêm, cô nói thắng: "Con sẽ không ly hôn."
Ngô Tâm nghe vậy thì tức đến trợn trắng mắt, từ trước đến này trong bất cứ việc gì, bà ta nói một không ai dám nói hai, chỉ có Giang Ngọc Hằng là dám phản đối bà trong vấn đề hôn nhân, bà ta tức giận đập bàn quát lên: “Cánh con cứng rồi có phải không! Dám cãi lại lời me!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng nghiêng đầu không tiếp lời.
Ngô Tâm thấy thế thì lửa giận lập tức dịu xuống, vẫn còn quá sớm để Giang Ngọc Hằng có thể chân chính khống chế được nhà họ Giang, nhưng hiện tại có chính là gia chủ của nhà họ
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang.
Nói thế nào thì bây giờ cô cũng không còn là đứa nhóc nghe lời bà ta trước đây
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm lập tức nhìn về phía Tô Hoài Dương, cầm chén trà ném về phía Tô Hoài Dương: "Mày đừng có mà các ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Loại rác rưởi vô dụng như mày mà xứng với Ngọc Hằng nhà tạo sao, nếu mày còn mặt dày mày dạn không chịu đi, vậy đừng trách tạo không cho mày được sống một ngày yên ổn!”
Tô Hoài Dương nhẹ nhàng tránh thoát được chén trà Ngô Tâm ném tới, sau đó lạnh lùng nói với Ngô Tâm: “Chỉ cần Ngọc Hằng không rời đi, con sẽ ở bên cô ấy cả đời!” "Mày dám!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm gầm lên một tiếng, vung tay muốn tát Tô Hoài Dương!
Cuối cùng tay Ngô Tâm bị Tô Hoài Dương năm chặt giữa không trung, hiện trường đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô Tâm vung tay muốn thoát ra hai lần nhưng không được, bà ta nhìn chăm chăm vào Tô Hoài Dương, nói: “Làm sao? Giờ mày còn muốn ra tay với tao luôn à!”
Giang Ngọc Hằng thấy thế thì vội vàng đi lên giữ chặt lấy Tô Hoài Dương. Tô Hoài Dương nhìn vẻ mặt khẩn trương của Giang Ngọc Hằng, thở dài một cái.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vừa rồi Tô Hoài Dương thật sự có chút bốc đồng, mặc dù đập ruồi rất dễ nhưng chỉ cần Ngô Tâm còn tồn tại thì không biết sẽ có bao nhiêu con ruồi kêu vo ve ở bên tại Tô Hoài Dương nữa.
Vào đời ba năm, nhất là trong khoảng thời gian mối quan hệ với Giang Ngọc Hằng trở nên hòa hoãn, Tô Hoài Dương phát hiện ra mình không còn bình tĩnh như trước đây!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau khi Tô Hoài Dương buông tay ra, Ngô Tâm vặn vẹo uốn éo tay ngồi lại sopha.
Vương Tài vẫn luôn ngồi im một bên xem kịch, trong lòng anh ta thầm cười nhạo, lúc đến anh ta còn lo lắng không biết Tô Hoài Dương có nội tình gì không, bây giờ xem ra cũng giống như Giang Minh Ngạo nói, chỉ tình cờ có người coi anh ta là lý do mà thôi!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vương Tài ngay lập tức thổi lửa cho Ngô Tâm: "Bác gái, chúng ta không thể chọc vào ngài Tô này được đầu, dù sao người ta cũng là xã hội đen! Bác xem, vết thương trên người cháu đều là do anh ta gọi người đánh cháu đấy!
Ngô Tâm nghe vậy thì liếc mắt nhìn qua Tô Hoài Dương, trách cử. "Mày còn đi làm xã hội đen? Đã vậy thì mày mau cút đi cho tao, nhà chúng tạo không chứa được thứ cặn bã như mày!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Ngọc Hằng nhìn Vương Tài ác nhân cáo trạng trước, tức đến mức muốn tát cho Vương Tài mấy cái, dù rằng mấy năm nay Giang Ngọc Hằng đã chứng kiến rất nhiều hành vi vô liêm sỉ, nhưng vô liêm sỉ đến dạng này cô chưa bao giờ gặp, cô thậm chí còn không nuốt trôi cục tức này.
Giang Ngọc Hằng lập tức muốn mở miệng giải thích: "Mẹ, không phải như vậy! Tô Hoài Dương là vì "Giải thích cái gì mà giải thích! Hiện tại chỉ cần nhìn tên vô dụng này thôi là mẹ lại cảm thấy phiền!" Ngô Tâm ngắt lời Giang Ngọc Hằng, vẻ mặt chán ghét.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ánh mắt lạnh như băng của Ngô
Tâm khiến Giang Ngọc Hàng như rơi vào hổ băng, trên mặt Giang Ngọc Hằng lập tức hiện lên một nụ cười khổ, cô hiểu rằng Ngô Tâm không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào cả!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau đó Giang Ngọc Hằng hít một hơi thật sâu, rồi kéo Tô Hoài Dương về phòng của mình.
Hai người vừa đi xong, Ngô Tâm lập tức thay đổi về mặt thành a dua nịnh hót, bà ta nói với Vương Tài: "Cậu Vương đừng lo lắng, Ngọc Hằng nhất thời nghĩ quẩn, để tôi khuyên nhủ con bé một chút rồi con bé sẽ hiểu thôi! Cậu
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Bình luận facebook