Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Tôi không biết bọn họ
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Nghĩ đến đây, lãnh đạo Cục quản lý nhà đất liếc nhìn hai người Giang Minh Nguyên và bà cụ, trong lòng thầm nghĩ: "Hai người này là do quá tham lam hay quá ngốc nghếch vậy! Nếu đổi tên trên giấy chứng nhận bất động sản, anh chàng trẻ này còn có chút hy vọng chứ bà già này thì đến chết cũng đừng nghĩ đến!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đang miên man suy nghĩ thì lãnh đạo Cục quản lý nhà đất đã nhằm sẵn địa chỉ cụ thể phía sau, lần này thì không còn gì cứu vẫn nữa.
Ông ta trực tiếp mắng họ: "Hai người đều thiểu não hết sao?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Minh Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng một vị lãnh đạo đang ngồi trong văn phòng lại chửi thề một câu như vậy, sau khi suy nghĩ xong, anh ta nói: "Nếu ông nghĩ sản vật vẫn chưa đủ, chúng ta có thể thảo luận thêm!"
Lãnh đạo Cục quản lý nhà đất nghe vậy thì thực sự phục sự ngu ngốc của hai người này, còn có thể thương lượng sao! Bàn về biệt thự mấy trăm tỷ sao? Nếu dám chạm vào nó thì chỉ có những kẻ muốn vào tù thôi! “Đi mà thương lượng với cảnh sát!” Lãnh đạo Cục quản lý nhà đất hét lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, hai nhân viên vừa đi vào, nói: "Hai vị, mời ra ngoài!"
Bà cụ Giang cảm thấy mình bị lãnh đạo bẫy mình, cảm thấy không vui, liền bảo Giang Minh Nguyên ra về, về phần biệt thự ven biển, xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay khi hai người bước ra khỏi cục quản lý nhà đất, Giang Minh Nguyên đã than thở: "Đúng là đồ ngốc, có tiền cũng không biết lấy!"
Vừa nói xong, một bàn tay đã đặt lên vai anh ta, sau đó Giang Minh Nguyên cảm nhận được một lực mạnh từ phía sau truyền tới, khiến anh trong nháy mắt đã ngã xuống đất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cùng lúc đó, một cặp cùng tay tạo ra hai âm lanh lảnh.
Sau đó, cả hai ngồi xổm trong đồn cảnh sát suốt một buổi chiều!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này Giang Minh Nguyễn chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài, nhưng lại không dám làm gì khác!
Anh ta hét lên nhưng Giang Ngọc Hằng không đáp lại nên lập tức nói với viên cảnh sát đang canh giữ hai người họ. "Cảnh sát, Tô Hoài Dương là chồng của em họ tôi. Đây là tranh chấp trong gia đình. Mau thả bọn tôi ra!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cảnh sát đương nhiên sẽ không quan tâm đến lời của Giang Minh Nguyên, mà nói với Tô Hoài Dương: "Hãy xuất trình thẻ căn cước của anh."
Thấy Tô Hoài Dương giao thẻ căn cước, cảnh sát lấy thẻ căn cước, sau khi xác định Tô Hoài Dương là chủ nhân, anh ta chỉ vào một đống tài liệu và giấy chứng nhận bất động sản trên bàn nói: "Anh hãy lấy lại những thứ này! Sau này nhớ cẩn thận. Còn nữa, anh có biết hai người này không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Hoài Dương lập tức rơi nhìn sang bà cụ Giang và Giang Minh Nguyên.
Lúc này, bà cụ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhựa chân thấp, hai tay giơ cao, chống nạng nghiêng sang một bên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Hoài Dương nhìn bà ta nhưng bà ta né tránh ánh mắt anh.
Còn Giang Minh Nguyên lúc này còn buồn cười hơn bà nội hắn rất nhiều, anh ta tỏ rõ vẻ nóng nảy gấp gáp, giống như một giây nữa là sẽ tiểu ra quần vậy!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thực ra Giang Minh Nguyên đang rất lo lắng và sốt ruột, rõ ràng trông anh ta rất mệt mỏi rồi!
Giang Minh Nguyên phát hiện ánh mắt của Tô Hoài Dương đang nhìn mình, khuôn mặt méo mó của anh ta có chút van xin hơn, anh ta nói: "Em rể! Đây là việc nhà của chúng ta, xin đừng làm phiền các đồng chí cảnh sát. Mau nói gì đó với họ đi!'
Anh nợ em một câu yêu thương!
Việc Giang Minh Nguyên cầu xin như vậy là tự nhiên bởi vì chỉ cần Tô Hoài Dương thừa nhận bọn họ là người thân, thì chuyện này không cần làm thủ tục tư pháp nữa.
Nhưng nếu Tô Hoài Dương không thừa nhận, bọn họ không thể thoát khỏi việc phải cải tạo trong trại giam hơn mười ngày!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng Tô Hoài Dương chỉ nhếch khóe miệng khi nghe xong lời này, sau đó nói với cảnh sát: "Xin lỗi anh cảnh sát, tôi không biết bọn họ."
Giang Minh Nguyên đột nhiên ngã quỵ khi sức chịu đựng của anh đã đến cực hạn, cả người ngã quỵ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Với cú ngã này, sức nặng của cả cơ thể anh đè lên da nơi chiếc còng tay chạm vào, ngay lập tức, Giang Minh Nguyên hét lên và đứng dậy một lần nữa.
Cảnh sát nghe Tô Hoài
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương nói vậy, trực tiếp nói: “V họ không phải người thân của anh nên anh có thể ra về."
Nghe vậy, bà cụ Giang vốn đã cáu kỉnh giờ lại mằng Giang Ngọc Hằng: "Giang Ngọc Hằng! Cháu định đưa bà của mình vào trại giam sao?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng nghe xong thì sững sở, cô không biết phải trả lời như thế nào, sẽ là sai khi nói rằng cô không có ân oán gì với bà của mình, mấy năm nay không ở chỗ bà nội cô sống tốt hơn nhiều.
Nhưng nhìn bà nội vào trại giam mà mặc kệ, đối với Giang Ngọc Hằng, cô vẫn không thể chấp nhận được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Hoài Dương đương nhiên biết Giang Ngọc Hằng nghĩ gì, sau khi cầm giấy chứng nhận bất động sản và mấy thứ khác lên, anh ấy kéo Giang Ngọc
Hằng đi ra ngoài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà cụ Giang và Giang Minh Nguyên, Tô Hoài Dương đã nhìn thấu hai người này, cho dù Giang Ngọc Hằng để bọn họ đi lần này, bọn họ cũng sẽ không nhớ tới.
Không bằng cứ để Tô Hoài Dương diễn vai phản diện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi Tô Hoài Dương lôi cô ra ngoài, Giang Ngọc Hằng cũng an tâm. Nhưng sự thoải mái này cũng khiến cô áy náy. Tru*yện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Mà câu nói tiếp theo của Tô Hoài Dương khiến Giang Ngọc Hằng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, "Lòng em mềm yếu quả, đi đâu cũng bị bắt nạt."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng sửng sốt khi nghe những lời này, đôi chân của cô ấy bước theo bước chân của Tô Hoài Dương một cách máy móc.
Sau đó, Giang Ngọc Hằng nghe thấy Tô Hoài Dương tiếp tục nói: "Nhưng không thành vấn đề, tương lai anh sẽ thay em diễn vai phản diện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe những lời này, Giang Ngọc Hằng thực sự cảm thấy rất cảm động, cô lại bật cười mà đùa Tô Hoài Dương: "Anh bám váy vợ cũng hơi lâu rồi đấy!"
Lời vừa nói ra, Giang Ngọc Hằng cảm thấy mình đã nói sai, đang định xin lỗi thì nhìn thấy Tô Hoài Dương nheo mắt lại, nói: "Bảm váy vợ thì có gì không tốt? Nhất là bám váy một người xinh đẹp như vậy. Người khác ghen tỵ còn không kịp ấy chứ!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng không nói gì thêm sau khi nghe điều này.
Trên thực tế, Tô Hoài Dương làm sao có thể trách Giang Ngọc Hằng khi cô nói anh ăn cơm mềm chứ, ngược lại khi nghe thấy vậy anh vẫn vui vẻ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng đã rất khách sáo với anh trong thời gian này rồi. Tô Hoài Dương cũng biết Giang Ngọc Hằng cảm thấy có lỗi với mình, nhưng nếu nói càng nhiều thì càng xa cách.
Sau khi Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng rời đi, bà cụ Giang trong phòng tạm giam cũng không mất bình tĩnh như lúc mắng Giang Ngọc Hằng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà ta đã phải lễ phép nói với cảnh sát: “Đồng chí, tôi xin tại ngoại chờ xét xử. "Được, chờ tôi báo cáo đã."
Người cảnh sát phụ trách trại tạm giam sau khi nói xong liền bước ra ngoài, tội của hai người đều không nghiêm trọng, cho nên thủ tục không phức tạp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ mười phút sau, cảnh sát quay lại, mở còng tay cho hai người bọn họ và nói với bà già Giang: "Theo điều tra và tìm hiểu thì tiền bảo lãnh tại ngoại của hai người là 56 tỷ, nộp tiền rồi ra ve". 56 tỷ! Bà cụ Giang nghe con số này mà đau đứt ruột, hôm qua khiếm chưa được 100 tỷ, hôm nay tiêu hết 56 tỷ, thế nhưng còn chưa tiêu được xu nào cho mình!
Nhưng dù đau lòng thế nào thì tiền tại ngoại cũng phải nộp đủ, sau đó bà lão nghiến răng nộp số tiền bảo lãnh 56 tỷ, vẻ mặt khi nộp tiền, thật giống như đang tự cắt da thịt mình!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mỗi xu trong tay bà ta đều là con bài mặc cả của bà ta để có được biệt thự ven biển. Mất đi một ít tiền, bà Giang cảm thấy rằng biệt thự ven biển lại cách xa mình hơn một bước.
Và ngay cả khi bà ta được tại ngoại, thì mười ngày bị giáo dục trong trại tạm giam là điều khó tránh khỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
**********
Nghĩ đến đây, lãnh đạo Cục quản lý nhà đất liếc nhìn hai người Giang Minh Nguyên và bà cụ, trong lòng thầm nghĩ: "Hai người này là do quá tham lam hay quá ngốc nghếch vậy! Nếu đổi tên trên giấy chứng nhận bất động sản, anh chàng trẻ này còn có chút hy vọng chứ bà già này thì đến chết cũng đừng nghĩ đến!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đang miên man suy nghĩ thì lãnh đạo Cục quản lý nhà đất đã nhằm sẵn địa chỉ cụ thể phía sau, lần này thì không còn gì cứu vẫn nữa.
Ông ta trực tiếp mắng họ: "Hai người đều thiểu não hết sao?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Minh Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng một vị lãnh đạo đang ngồi trong văn phòng lại chửi thề một câu như vậy, sau khi suy nghĩ xong, anh ta nói: "Nếu ông nghĩ sản vật vẫn chưa đủ, chúng ta có thể thảo luận thêm!"
Lãnh đạo Cục quản lý nhà đất nghe vậy thì thực sự phục sự ngu ngốc của hai người này, còn có thể thương lượng sao! Bàn về biệt thự mấy trăm tỷ sao? Nếu dám chạm vào nó thì chỉ có những kẻ muốn vào tù thôi! “Đi mà thương lượng với cảnh sát!” Lãnh đạo Cục quản lý nhà đất hét lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, hai nhân viên vừa đi vào, nói: "Hai vị, mời ra ngoài!"
Bà cụ Giang cảm thấy mình bị lãnh đạo bẫy mình, cảm thấy không vui, liền bảo Giang Minh Nguyên ra về, về phần biệt thự ven biển, xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay khi hai người bước ra khỏi cục quản lý nhà đất, Giang Minh Nguyên đã than thở: "Đúng là đồ ngốc, có tiền cũng không biết lấy!"
Vừa nói xong, một bàn tay đã đặt lên vai anh ta, sau đó Giang Minh Nguyên cảm nhận được một lực mạnh từ phía sau truyền tới, khiến anh trong nháy mắt đã ngã xuống đất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cùng lúc đó, một cặp cùng tay tạo ra hai âm lanh lảnh.
Sau đó, cả hai ngồi xổm trong đồn cảnh sát suốt một buổi chiều!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này Giang Minh Nguyễn chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài, nhưng lại không dám làm gì khác!
Anh ta hét lên nhưng Giang Ngọc Hằng không đáp lại nên lập tức nói với viên cảnh sát đang canh giữ hai người họ. "Cảnh sát, Tô Hoài Dương là chồng của em họ tôi. Đây là tranh chấp trong gia đình. Mau thả bọn tôi ra!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cảnh sát đương nhiên sẽ không quan tâm đến lời của Giang Minh Nguyên, mà nói với Tô Hoài Dương: "Hãy xuất trình thẻ căn cước của anh."
Thấy Tô Hoài Dương giao thẻ căn cước, cảnh sát lấy thẻ căn cước, sau khi xác định Tô Hoài Dương là chủ nhân, anh ta chỉ vào một đống tài liệu và giấy chứng nhận bất động sản trên bàn nói: "Anh hãy lấy lại những thứ này! Sau này nhớ cẩn thận. Còn nữa, anh có biết hai người này không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Hoài Dương lập tức rơi nhìn sang bà cụ Giang và Giang Minh Nguyên.
Lúc này, bà cụ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhựa chân thấp, hai tay giơ cao, chống nạng nghiêng sang một bên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Hoài Dương nhìn bà ta nhưng bà ta né tránh ánh mắt anh.
Còn Giang Minh Nguyên lúc này còn buồn cười hơn bà nội hắn rất nhiều, anh ta tỏ rõ vẻ nóng nảy gấp gáp, giống như một giây nữa là sẽ tiểu ra quần vậy!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thực ra Giang Minh Nguyên đang rất lo lắng và sốt ruột, rõ ràng trông anh ta rất mệt mỏi rồi!
Giang Minh Nguyên phát hiện ánh mắt của Tô Hoài Dương đang nhìn mình, khuôn mặt méo mó của anh ta có chút van xin hơn, anh ta nói: "Em rể! Đây là việc nhà của chúng ta, xin đừng làm phiền các đồng chí cảnh sát. Mau nói gì đó với họ đi!'
Anh nợ em một câu yêu thương!
Việc Giang Minh Nguyên cầu xin như vậy là tự nhiên bởi vì chỉ cần Tô Hoài Dương thừa nhận bọn họ là người thân, thì chuyện này không cần làm thủ tục tư pháp nữa.
Nhưng nếu Tô Hoài Dương không thừa nhận, bọn họ không thể thoát khỏi việc phải cải tạo trong trại giam hơn mười ngày!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng Tô Hoài Dương chỉ nhếch khóe miệng khi nghe xong lời này, sau đó nói với cảnh sát: "Xin lỗi anh cảnh sát, tôi không biết bọn họ."
Giang Minh Nguyên đột nhiên ngã quỵ khi sức chịu đựng của anh đã đến cực hạn, cả người ngã quỵ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Với cú ngã này, sức nặng của cả cơ thể anh đè lên da nơi chiếc còng tay chạm vào, ngay lập tức, Giang Minh Nguyên hét lên và đứng dậy một lần nữa.
Cảnh sát nghe Tô Hoài
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương nói vậy, trực tiếp nói: “V họ không phải người thân của anh nên anh có thể ra về."
Nghe vậy, bà cụ Giang vốn đã cáu kỉnh giờ lại mằng Giang Ngọc Hằng: "Giang Ngọc Hằng! Cháu định đưa bà của mình vào trại giam sao?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng nghe xong thì sững sở, cô không biết phải trả lời như thế nào, sẽ là sai khi nói rằng cô không có ân oán gì với bà của mình, mấy năm nay không ở chỗ bà nội cô sống tốt hơn nhiều.
Nhưng nhìn bà nội vào trại giam mà mặc kệ, đối với Giang Ngọc Hằng, cô vẫn không thể chấp nhận được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Hoài Dương đương nhiên biết Giang Ngọc Hằng nghĩ gì, sau khi cầm giấy chứng nhận bất động sản và mấy thứ khác lên, anh ấy kéo Giang Ngọc
Hằng đi ra ngoài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà cụ Giang và Giang Minh Nguyên, Tô Hoài Dương đã nhìn thấu hai người này, cho dù Giang Ngọc Hằng để bọn họ đi lần này, bọn họ cũng sẽ không nhớ tới.
Không bằng cứ để Tô Hoài Dương diễn vai phản diện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi Tô Hoài Dương lôi cô ra ngoài, Giang Ngọc Hằng cũng an tâm. Nhưng sự thoải mái này cũng khiến cô áy náy. Tru*yện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Mà câu nói tiếp theo của Tô Hoài Dương khiến Giang Ngọc Hằng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, "Lòng em mềm yếu quả, đi đâu cũng bị bắt nạt."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng sửng sốt khi nghe những lời này, đôi chân của cô ấy bước theo bước chân của Tô Hoài Dương một cách máy móc.
Sau đó, Giang Ngọc Hằng nghe thấy Tô Hoài Dương tiếp tục nói: "Nhưng không thành vấn đề, tương lai anh sẽ thay em diễn vai phản diện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe những lời này, Giang Ngọc Hằng thực sự cảm thấy rất cảm động, cô lại bật cười mà đùa Tô Hoài Dương: "Anh bám váy vợ cũng hơi lâu rồi đấy!"
Lời vừa nói ra, Giang Ngọc Hằng cảm thấy mình đã nói sai, đang định xin lỗi thì nhìn thấy Tô Hoài Dương nheo mắt lại, nói: "Bảm váy vợ thì có gì không tốt? Nhất là bám váy một người xinh đẹp như vậy. Người khác ghen tỵ còn không kịp ấy chứ!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng không nói gì thêm sau khi nghe điều này.
Trên thực tế, Tô Hoài Dương làm sao có thể trách Giang Ngọc Hằng khi cô nói anh ăn cơm mềm chứ, ngược lại khi nghe thấy vậy anh vẫn vui vẻ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng đã rất khách sáo với anh trong thời gian này rồi. Tô Hoài Dương cũng biết Giang Ngọc Hằng cảm thấy có lỗi với mình, nhưng nếu nói càng nhiều thì càng xa cách.
Sau khi Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng rời đi, bà cụ Giang trong phòng tạm giam cũng không mất bình tĩnh như lúc mắng Giang Ngọc Hằng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà ta đã phải lễ phép nói với cảnh sát: “Đồng chí, tôi xin tại ngoại chờ xét xử. "Được, chờ tôi báo cáo đã."
Người cảnh sát phụ trách trại tạm giam sau khi nói xong liền bước ra ngoài, tội của hai người đều không nghiêm trọng, cho nên thủ tục không phức tạp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ mười phút sau, cảnh sát quay lại, mở còng tay cho hai người bọn họ và nói với bà già Giang: "Theo điều tra và tìm hiểu thì tiền bảo lãnh tại ngoại của hai người là 56 tỷ, nộp tiền rồi ra ve". 56 tỷ! Bà cụ Giang nghe con số này mà đau đứt ruột, hôm qua khiếm chưa được 100 tỷ, hôm nay tiêu hết 56 tỷ, thế nhưng còn chưa tiêu được xu nào cho mình!
Nhưng dù đau lòng thế nào thì tiền tại ngoại cũng phải nộp đủ, sau đó bà lão nghiến răng nộp số tiền bảo lãnh 56 tỷ, vẻ mặt khi nộp tiền, thật giống như đang tự cắt da thịt mình!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mỗi xu trong tay bà ta đều là con bài mặc cả của bà ta để có được biệt thự ven biển. Mất đi một ít tiền, bà Giang cảm thấy rằng biệt thự ven biển lại cách xa mình hơn một bước.
Và ngay cả khi bà ta được tại ngoại, thì mười ngày bị giáo dục trong trại tạm giam là điều khó tránh khỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bình luận facebook