• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long chủ ở rể (3 Viewers)

  • Chương 72: Anh kết hôn rồi à?

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Chương 72: Anh kết hôn rồi à?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cùng lúc đó, khi đang pha trà cho Tô Hoài Dương và Giang Chí Lâm thì thấy có người gọi cho Tô Hoài Dương, hội trưởng Triệu hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"



Tô Hoài Dương cười ngượng ngùng, nó "Bà xã bảo tôi đến chỗ cô ấy có việc. Phụ nữ nhà chúng tôi không dễ bắt nạt đầu nên tôi không đi không được!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giang Chí Lâm hiểu sâu sắc lời Tô Hoài Dương nói rằng phụ nữ trong nhà họ không dễ bắt nạt, ông ta lập tức xúc động nói: "Gia đình chúng ta quả thật là như vậy. Chúng tôi không dám không nghe lời vợ nói "



Nghe vậy, hội trưởng Triệu mỉm cười, tỏ ý đã hiểu. "Vậy thì tôi xin lỗi, hội trưởng Triệu, tôi chỉ có thể uống trà của anh vào hôm khác."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nói xong, Tô Hoài Dương đưa tay về phía Giang Chí Lâm nói: "Ba, ba đưa chìa khóa xe cho con đi. Ngọc Hằng nói rằng con cần một chiếc xe.



Thấy vậy, hội trưởng Triệu vội nói: "Cậu Dương, để tôi tìm xe cho cậu! Để bố vợ anh ngồi chơi thêm một lát đã



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Vừa nghe hội trưởng Triệu đề nghị như vậy, Giang Chí Lâm đồng ý ngay.



Tô Hoài Dương nghĩ như vậy cũng không có vấn đề gì, Giang Chí Lâm còn ôm theo một đồng đồ cổ mà đi bắt taxi cũng không tiện.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương lập tức cảm ơn Hội trưởng Triệu: "Vậy thì làm phiến hội trưởng Triệu rồi."



Hội trưởng Triệu cười nói: “Cậu Dương, cậu nghĩ nhiều rồi!”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau đó hội trưởng Triệu gọi điện thoại.



Còn Giang Chí Lâm cũng nghiêng người về phía Tô Hoài Dương nói: "Chuyện hôm nay đừng nói với ai khác trong nhà, chỉ cần hai người chúng ta biết chuyện là được rồi. Còn nữa, cảm ơn cậu."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương nhíu mày khi nghe Giang Chí Lâm nói vậy, đây là lần đầu tiên sau ba năm Giang Chí Lâm nói lời cảm ơn với anh, điều này cho thấy mối quan hệ của anh với ba vợ đã được cải thiện rất nhiều!



Một lúc sau, người được hội trưởng Triệu gọi đến gõ cửa bước vào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Người vừa bước vào phòng trạc hai mươi tuổi, cô gái có mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc lên, đôi mắt thông minh thoảng nét vui tươi thoáng qua, cô mặc một chiếc váy trắng điểm xuyết những bông hoa màu vàng nhỏ nhắn, và đôi lông mày thấp làm cho đôi mắt trông thật ngây tho. "Ba! Là nhân vật máu mặt nào mà ba phải bảo con gái cưng của ba làm tài xế cho người ta vậy!"



Ngay khi người vào, cô gái nọ đã hờn dỗi với hội trưởng Triệu



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hội trưởng Triệu cười khan, giới thiệu với Tô Hoài Dương: "Đây là cô con gái cưng của tôi. Nó vừa đi du học về, cả ngày ở nhà nhàn rỗi, để con bé chở cậu đi!"



Sau khi nói xong, hội trưởng Triệu nói với Triệu Khánh Linh: "Cậu Dương một lát nữa sẽ có việc phải dùng xe, con đợi cậu ấy giải quyết xong công việc rồi hằng lái xe quay về nhớ chưa?" “Con biết rồi, con biết rồi mà!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Triệu Khánh Linh gật đầu với Tô Hoài Dương rồi nở một nụ cười coi như chào hỏi.



Tô Hoài Dương cũng lịch sự đáp lại: "Cám ơn." Vừa dứt lời, hội trưởng Triệu đã xua tay nói: "Phiền phức gì chứ! Sau này, sau này cậu có việc gì trong hội đồ cổ cần tôi giúp đỡ cậu nhớ nói với tôi đấy, tôi không thấy phiền phức đâu!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi Tô Hoài Dương xin phép đi trước, anh cùng Triệu Khánh Linh đi ra ngoài.





Sau khi ra khỏi đó, Triệu Khánh Linh nói: "Anh Dương, anh đợi tôi ở trước cửa nhé, tôi sẽ lái xe ra đó." “Được.” Tô Hoài Dương nói rồi đi ra cổng Hiệp hội đồ cổ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa đi tới bên đường, Tô Hoài Dương nhìn thấy một thanh niên hướng dẫn vài người rải hoa hồng trên đường, còn luôn miệng không ngớt: "Mau lên nữa đi! Bình thường trả cho các cậu nhiều tiền như vậy, vậy mà có việc cỏn con này mà cũng làm tôi lãng phí cả tiếng đồng hồ. Nếu còn rải không xong nữa là tôi sẽ đuổi việc các cậu hết đây!



Nghe vậy, mấy người cấp dưới lại cố gắng rải nhanh hơn, sau đó chưa đến mấy phút họ đã hoàn thành phần còn lại, cuối cùng một hình trái tim to bằng hoa hồng được rải trên đường phố.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đột nhiên một người trong số họ nhìn đi chỗ khác và hét lên với người thanh niên: “Cậu chủ! Mợ chủ đến rồi!



Người thanh niên lập tức hét lên: "Mọi người chuẩn bị, nếu hôm nay thành công, phần của mọi người sẽ không thiếu



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hành động của nhóm người đó đương nhiên thu hút sự chú ý của Tô Hoài Dương, sau đó anh nhìn thấy một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh đậm đang phóng nhanh, người trên xe là Triệu Khánh Linh.



Lúc này, Triệu Khánh Linh đã đội mũ vải lên đầu, còn đeo kính râm, khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lùng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khi người thanh niên kia nhìn thấy vậy anh ta hơi ngày ra rồi ngay lập tức chạy đến với một bó hoa hồng trên tay.



Lúc này, Triệu Khánh Linh đột nhiên nhìn về phía Tô Hoài Dương, sau đó khẽ nói: "Anh yêu! Đi thôi!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương nghe vậy mặt tối sầm lại. Anh với cô ta chẳng quen biết nhau thế mà lại lấy anh ra làm lá chắn? Cập nhật nhanh nhất tr*ên Truyện88.vip



Chắc chắn rồi, sau câu nói như sét đánh ngang tại của cô gái, chàng người thanh niên quay đầu lại nhìn Tô Hoài Dương đầy hằn học, vài cấp dưới của anh ta cũng nhìn về phía Tô Hoài Dương với vẻ mặt không mấy thiện cảm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương thấy vậy bước tới nói: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, cô ấy dùng tôi làm lá chắn thôi! Hôm nay chúng tôi mới gặp nhau lần đầu!"



Tô Hoài Dương sẽ không để cho người khác lợi dụng mình, tuy rằng người lợi dụng anh lần này chỉ là một cô gái nhỏ đang giận dỗi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng bởi vì thế mà Tô Hoài Dương cũng không tức giận, chỉ nghĩ Triệu Khánh Linh chỉ đùa thôi!



Nhưng Tô Hoài Dương không ngờ là người thanh niên kia cứ như không hiểu tiếng người vậy, anh ta hậm hực sau đó nói với vẻ ấm ức: "Mới gặp lần đầu mà cô ấy gọi anh là anh yêu ư!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nói xong, người thanh niên lại tỏ ra hậm hực, ra uy với Tô Hoài Dương: "Tốt hơn hết anh nên tránh xa vợ tôi ra, nếu không tôi sẽ cho anh một trận ra trò đấy!"



Sau khi anh ta dứt lời, đám người của anh ta cũng hùa theo: "Cậu chủ nhà chúng tôi là con thứ của nhà họ Lý! Anh nghe ngóng xem khắp Sài Gòn có ai là không biết nhà họ Lý có tổng số tiền lên đến cả nghìn tỷ không! Nếu đắc tội với cậu nhà chúng tôi thì anh sẽ chết mà không biết tại sao mình chết đấy "Cô chủ nhà chúng tôi cũng chỉ có cậu chủ mới xứng thôi, một người ăn mặc nghèo nát như anh thì tốt nhất đừng nên dính vào phiền phức!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương nghe xong những lời này, cười đến nghẹt thở, gặp phải chuyện như vậy mà cười thì phải mất bao lâu mới dứt được, nếu thế thì không phải đã lãng phí thời gian giải quyết công việc giúp vợ anh rồi sao?



Tô Hoài Dương lập tức vỗ vai cậu thanh niên an ủi: "Cậu đừng lo, tôi đã kết hôn rồi!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nói rồi Tô Hoài Dương xin đường mấy người đang đứng chắn đường rồi bước lên ghế lái phụ chiếc Porsche, nhưng lúc này, Triệu Khánh Linh trong xe nói một cách gượng gạo: "Anh yêu à, hóa ra anh đã kết hôn rồi! Nhưng không quan trọng, tôi không ngại đâu!"



Triệu Khánh Linh vẫn trừng mắt nhìn thiếu niên nọ, trách móc: "Sau anh đừng gây phiền phức cho tôi nữa!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngay lập tức, Triệu Khánh Linh đạp ga, chiếc Porsche lao đi ngay lập tức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom