-
Chương 496-500
Chương 496 Tiếp về Lục Linh
Hắn ngủ say suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thỉnh thoảng còn cảm thấy có chút đau đầu. Hắn vừa tỉnh lại Bát trưởng lão liền tới, cho hắn uống một ít linh dược bồi bổ linh hồn, lúc này mới dễ chịu phần nào.
Bát trưởng lão tên thật là Lục Vẫn Sơn, tính ra thuộc lứa gia gia Lục Ly, hơn nữa tuổi tác còn lớn hơn cả gia gia Lục Ly, chẳng qua là xuất thân chi thứ. Trước mắt chức vị trong gia tộc là Đại tổng quản, tất cả chuyện nhỏ nhặt trong gia tộc đều thuộc quyền hắn quản, hiện tại đối ngoại với bên ngoài cũng là do Bát trưởng lão xử lý.
Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên, còn có Tứ trưởng lão Lục Địa Tiên đều thuộc lứa phụ thân Lục Ly.
Sở dĩ ba người này có thể trở thành trưởng lão, thực lực cũng cường đại như thế là bởi bọn hắn đều là đệ tử trực hệ Lục gia, là đường huynh đệ với Lục Nhân Hoàng.
Mấy vị trưởng lão còn lại thì đều xuất thân chi thứ, niên kỷ có lớn có nhỏ, lớn nhất là Thất trưởng lão, nay đã hơn một ngàn tuổi.
Những tin tức này đều là Mạc Diệp giải thích cho Lục Ly khi hắn tới thăm. Lục Ly nghe xong lại liên tưởng đến những gì mình chứng kiến và suy đoán trước đó, cảm thấy tình huống Lục gia rất là phức tạp.
Nội bộ Lục gia tựa hồ có phân phe phái!
Nói cách khác nội bộ Lục gia không hề đoàn kết, thậm chí có khả năng từng xuất hiện qua nội chiến.
Liên tưởng đến xưa kia phụ thân hắn Lục Nhân Hoàng đi xa Bắc Mạc, mất tích hai mươi năm mà gia tộc không phái bất kỳ người nào tới Bắc Mạc tìm kiếm, Lục Ly không khỏi có chút bất an.
Trải qua bao nhiêu gian khổ, vượt qua ngàn núi vạn khe, Lục Ly rốt cục tìm về được tới Lục gia mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhưng mà!
Sau khi trở lại Lục gia rồi, hắn không nhìn thấy được trường cảnh mà trong lòng mong đợi bất lâu, cũng không thấy được con em Lục gia nhiệt tình hữu hảo hoan nghênh hắn trở về, càng không có chuyện tộc nhân kích động ôm lấy hắn lệ nóng doanh tròng.
Ngược lại
Hắn bị nghi vấn thân phận, bị người Lục gia hoài nghi thẩm tra, thậm chí Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên ẩn ẩn còn nảy sinh sát cơ với hắn.
Mặc dù hắn quả thật không có thứ gì chứng minh thân phận, nhưng hắn biết khẩu quyết Chiến Thần Đồ Lục, bộ dạng hắn và Lục Nhân Hoàng còn tương tự như vậy, hơn nữa hắn cũng không tin tưởng thật sự có người dám cả gan giả mạo con em Lục gia.
Gia gia hắn bế quan?
Dù là đang bế quan, các trưởng lão gia tộc hẳng đều có quyền thông báo cho hắn chứ? Bằng không vạn nhất Thần Khải Thành bị phá thì sao? Chẳng lẽ khi đó đều không cách nào thông báo gia gia hắn, cứ thế trơ mắt nhìn xem con em Lục gia bị giết?
Hắn chính là cháu trai ruột của Vương trong Lục gia, còn là đứa cháu trai duy nhất.
Hơn nữa Lục Nhân Hoàng mất tích hai mươi năm, giờ hắn trở về, đại sự như thế chẳng phải nên lập tức thông báo gia gia hắn?
Còn có, hắn hôn mê tỉnh lại đã một ngày, ngoại trừ Bát trưởng lão tới một lần, Mạc Diệp tới một lần thì không còn trưởng lão nào đến thăm viếng nữa cả, cũng không thấy bất kỳ tộc nhân nào tới thăm.
Bát trưởng lão nói, Thái Thượng trưởng lão đã xác định thân phận con em Lục gia của hắn, vậy hắn chính là con trai Lục Nhân Hoàng, thế mà lại không được chào đón? Lục Nhân Hoàng thế chính là thiếu tộc trưởng Lục gia, là thiên tài biến thái nhất Trung Châu trong mười vạn năm qua.
Hết thảy đều rất quỷ dị, có quá nhiều nghi điểm, thái độ trưởng lão Lục gia đối với hắn... tất cả đều khiến nội tâm Lục Ly vốn đang lửa nóng dần trở nên băng lãnh.
Thật ra hắn không có quá nhiều cảm tình đối với Lục gia, chẳng qua hắn một mực xác định một điểm, đó là nơi đây là nhà của hắn, là gốc rễ của hắn, rất nhiều người nơi này đều chảy chung dòng máu với hắn.
Lục Ly ngồi ở trên giường một đêm, suy nghĩ suốt một đêm, thẳng đến hừng đông mới ngủ thiếp đi.
Mặt trời lên cao, Bát trưởng lão lại tới, lần này có thêm một người, Tứ trưởng lão Lục Địa Tiên. Hai người đầu tiên là quan tâm hỏi dò thương thế Lục Ly, Lục Ly nói đã đỡ hơn phần nào, chẳng qua muốn triệt để khôi phục thì còn cần một đoạn thời gian.
Tán gẫu vài câu, Lục Địa Tiên mở miệng:
- Lục Ly, hiện tại gia tộc đã xác định ngươi là con em Lục gia, chẳng qua một vài trưởng lão vẫn chưa thể dám chắc ngươi chính là con trai Nhân Hoàng, dù sao ngươi không có bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận. Bởi thế chúng ta tới hỏi thăm vài điều, ngươi có biết tung tích phụ thân ngươi không? Nếu như biết, chúng ta lập tức phái người đi tìm. Chỉ cần phụ thân ngươi trở về, hết thảy đều không thành vấn đề.
Đối với chuyện này, đêm qua Lục Ly đã nghĩ rất nhiều, bởi thế hắn gần như không có chút cân nhắc nào, trực tiếp lắc đầu nói:
- Trước đó ta đã nói rồi, lúc ta sinh ra phụ mẫu đều mất tích, thậm chí ta chưa từng gặp qua phụ thân, cũng không có bất cứ tin tức nào về hắn. Nếu các ngươi mang về tỷ tỷ ta, ta nghĩ nàng hẳn biết được rất nhiều, trên người nàng cũng có lệnh bài của phụ thân.
- Tỷ tỷ ngươi?
Lục Địa Tiên nhíu mày hỏi:
- Trước ngươi nói tỷ tỷ ngươi ở Thanh Châu? Là tỷ tỷ ruột của ngươi?
- Đúng!
Lục Ly gật đầu khẳng định nói:
- Là tỷ tỷ ruột của ta, cùng cha cùng mẹ. Nàng bị người Thần Nữ Cung Thanh Châu bắt đi, nàng là Hỏa Phượng Thiên Thai, người Thần Nữ Cung cường hành mang nàng đi.
- Hỏa Phượng Thiên Thai?
Lục Địa Tiên và Bát trưởng lão Lục Vẫn Sơn liếc nhau, trên mặt Lục Địa Tiên chớp qua một tia phẫn nộ, hừ lạnh nói:
- Thần Nữ cung thật to gan, cả con em Lục gia chúng ta cũng dám bắt đi? Vẫn Sơn thúc, hay là ta đích thân đi một chuyến, diệt Thần Nữ Cung?
- Không thể!
Bát trưởng lão Lục Vẫn Sơn lắc đầu nói:
- Gia tộc đã hạ lệnh phong thành, bất kỳ người nào đều không được ra ngoài, trừ phi được Thái Thượng trưởng lão cho phép, bằng không ngươi ra khỏi thành liền vi phạm tộc quy.
Bát trưởng lão nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chẳng phải Mạc Diệp đang ở đây sao? Một Thần Nữ Cung cỏn con, chỉ cần Mạc Diệp truyền lời cho Lam Sư Phủ mang ít người đi là được. Cũng đừng náo ra động tĩnh quá lớn, đón tỷ tỷ Lục Ly về, chuyện sau đó để sau hẵng tính.
Chương 497 Tiểu cô
Ánh mắt Lục Ly sáng lên, Lam Sư Phủ là thế lực thất phẩm, ít nhất có được ba tên Nhân Hoàng, cộng thêm đám người Mạc Diệp, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng mang về Lục Linh.
Lại nói, đám người Mạc Diệp đại biểu cho Lục gia, trừ phi Thần Nữ Cung chán sống, bằng không làm sao dám không giao người?
Lập tức, Lục Ly kích động nói:
- Ta đi cùng bọn hắn được không, ta muốn đích thân đi đón tỷ tỷ trở về.
- Ngươi?
Bát trưởng lão nghĩ nghĩ rồi cau mày nói:
- Ngươi vẫn nên đừng đi thì hơn, thương thế ngươi còn chưa khỏi hẳn, lại hấp thu nhiều huyết nguyên như vậy, tốt nhất nên lập tức tranh thủ thời gian tu luyện, bằng không liền sẽ lãng phí. Thực lực ngươi thấp như vậy, đi cũng vô dụng, ngươi cũng không cách nào truyền tống liên tục được.
- Thôi được rồi.
Lục Ly nghĩ đến ngồi truyền tống trận liền đầu óc quay cuồng, mà lại hắn đi càng lâu, tổn thương trong linh hồn càng khó mà khôi phục.
- Huyết nguyên!
Hắn thậm chí đã quên chuyện này, thoáng ngừng một lát mới dò hỏi:
- Thứ này có lợi ích cho tu luyện? Sao ta không cảm giác được gì?
- Huyết nguyên tiềm phục mọi nơi mọi chỗ trong thân thể, lúc tu luyện ngươi sẽ có thể cảm giác được lợi ích. Không chỉ đối với tu luyện Huyền lực, mà còn đối với cả tu luyện linh hồn, nhục thân, hết thảy đều có lợi ích cực lớn.
Bát trưởng lão giải thích, sau đó bổ sung thêm:
- Lát nữa ta sẽ sai người đưa cho ngươi một bản bí pháp tu luyện linh hồn, mấy ngày nay ngươi trước cứ dưỡng thương tu luyện cho tốt, chờ hấp thu huyết nguyên và khôi phục thương thế xong rồi tính.
Lục Địa Tiên nói tiếp:
- Đúng vậy, Lục Ly, ngươi yên tâm đi, bọn ta sẽ lập tức cho người đi đón tỷ tỷ ngươi về. Con em Lục gia chúng ta sao người Thanh Châu dám không giao. Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi tên là gì, có chân dung không?
Lục Ly vội vàng kể lại tình huống của Lục Linh một lần nữa, Lục Địa Tiên lại tìm tới một họa sĩ, để Lục Ly miêu tả, vẽ ra chân dung Lục Linh.
Lục Ly còn dặn Mạc Diệp giúp hắn đưa cho Hàn Vô Tâm hai trăm ức Huyền Tinh, đồng thời kể lại chuyện người Hàn gia giúp hắn và chuyện Tống gia đuổi giết….
Sau khi nghe xong, Lục Địa Tiên đi ra tìm Mạc Diệp an bài. Bát trưởng lão lưu lại dặn dò một phen, để Lục Ly an tâm tu luyện, những chuyện còn lại đều không cần quản, hắn sẽ xử lý.
Thấy Bát trưởng lão muốn đứng dậy rời đi, Lục Ly mím môi một cái hỏi:
- Bát trưởng lão, gia gia của ta thật đang bế quan?
Bát trưởng lão thoáng ngừng lại, quay người trầm giọng nói:
- Lục Ly, những sự tình này ngươi đừng hỏi nhiều, chờ mang về tỷ tỷ ngươi, tìm tới phụ thân ngươi rồi nói sau.
- Vậy ta có thể gặp tiểu cô không?
Lục Ly hỏi câu cuối cùng.
Hai hàng lông mày Bát trưởng lão rủ xuống, trầm ngâm một lát mới nói:
- Được, ta sẽ sai người đưa tin, trời sáng tiểu cô liền sẽ sang đây thăm ngươi.
Tiểu cô?
Tròng mắt Lục Ly lại dần dần sáng lên, đó là một trong hai người ruột thịt của hắn tại Lục gia, đó là người hắn có thể tuyệt đối tín nhiệm.
Mấy ngày này hắn thấy qua mấy người thuộc lứa gia gia, thậm chí có cả lứa tổ gia gia cùng với mấy vị đường thúc.
Mặc dù Bát trưởng lão nói Thái Thượng trưởng lão tuyệt đối trung thành với gia gia hắn, nhưng Lục Ly vẫn cảm giác không yên lòng, bởi thế hắn chưa hề nhắc gì tới chuyện phụ thân hắn còn ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Có lẽ Lục gia có thể điều tra, có thể tra ra hắn đến từ Bắc Mạc, có thể phái người đi Bắc Mạc điều tra tình huống. Nhưng mà, chuyện phụ thân hắn tiến vào dưới Hàn Băng Thâm Uyên, chỉ có hắn và tỷ tỷ là biết được.
Thậm chí Minh Vũ hẳn cũng không biết, cùng lắm chỉ là có chút hoài nghi thôi.
Ai lại hơi đâu không việc gì tiến vào Hàn Băng Thâm Uyên? Đấy chính là tuyệt địa số một Bắc Mạc. Bởi thế, chỉ cần Lục Ly và Lục Linh không nói thì chẳng ai biết được tung tích Lục Nhân Hoàng cả.
Lục Ly trầm tư một lát, bên ngoài có thị nữ đi tới, đưa đến một quyển sách màu vàng. Lục Ly mở ra xem, đập vào mắt là ba chữ lớn Luyện Hồn Thuật.
Có hai cách tu luyện Hồn Đàm, một là dựa vào thiên tài địa bảo, hai là dựa vào công pháp tu luyện linh hồn. Lục Ly được đến một loại công pháp tu luyện linh hồn từ chỗ Minh Vũ, chẳng qua tiến độ rất chậm.
Công pháp Lục gia đưa cho đương nhiên sẽ không quá kém, lại nghĩ tới vừa rồi Bát trưởng lão nhắc tới huyết nguyên, Lục Ly lập tức hưng phấn lên, phải biết hắn đã hấp thu nguyên một ao huyết nguyên.
Đương nhiên!
Ao huyết nguyên kia không hoàn toàn là Lục Ly hấp thu, đúng hơn là bị ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm hấp thu.
Việc này Lục Ly không nói với bất kỳ ai, ở trong đại điện dưới lòng đất, Lục Ly cũng chỉ nói hắn có được ấn ký Ngân Long sau lưng là bởi tu luyện một loại công pháp luyện thể đặc thù.
Đây là bí mật của hắn, hắn không muốn để cho bất luận người nào biết được!
Sau khi tiến vào Huyết Trì, hắn không hấp thu huyết nguyên ngay, mãi đến sau mới đột nhiên bắt đầu hấp thu, nguyên nhân chính là vì ấn ký Ngân Long. Hắn mơ hồ cảm giác được, rất nhiều máu nguyên tiến vào trong Hồn Đàm thì đều bị ấn ký Ngân Long trong đó hấp thu sạch.
Việc này quá tà dị, hắn tự nhiên không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi dò người Lục gia.
Lúc này, hắn không quản được nhiều như vậy, bắt đầu chuyên tâm lĩnh hội Luyện Hồn Thuật, chỉ tiêu tốn chừng nửa ngày, hắn liền đã có cảm ngộ.
Luyện Hồn Thuật này quả nhiên mạnh hơn công pháp Minh Vũ cho hắn rất nhiều, hơn nữa cũng càng thêm huyền diệu. Công pháp Minh Vũ cho hắn chỉ là tôi luyện linh hồn, khiến linh hồn chậm rãi mạnh lên.
Trong khi Luyện Hồn Thuật này không chỉ có tốc độ tôi luyện tăng gấp mấy lần, mà còn có thể hấp thu tinh hoa huyền khí giữa thiên địa, chuyển hóa làm lực lượng linh hồn.
Dựa theo Luyện Hồn Thuật miêu tả, trong thiên địa Huyền khí bao hàm các loại năng lượng, là cội nguồn của vạn vật. Thiên địa Huyền khí bồi dưỡng vạn vật, tất cả thiên tài địa bảo thật ra đều là do thiên địa Huyền khí thai nghén mà thành. Bởi thế số ít tinh hoa năng lượng trong Huyền khí có thể trực tiếp chuyển hóa thành lực lượng linh hồn, tăng cường cho Hồn Đàm.
- Tu luyện thôi!
Chương 498 Tiểu cô 2
Sau khi lĩnh hội công pháp, Lục Ly không để ý tới ăn cơm, lập tức bắt đầu trực tiếp bế quan tu luyện.
Vừa tu luyện hắn liền phát hiện quả nhiên tốc độ nhanh hơn công pháp của Minh Vũ ít nhất năm lần, cộng thêm hấp thu năng lượng bồi bổ linh hồn từ giữa thiên địa, tốc độ theo đó nhanh lên không ít, tối thiểu phải gấp tám lần công pháp của Minh Vũ.
Cứ theo tiến độ công pháp Minh Vũ, nếu không cần linh dược loại linh hồn, Lục Ly muốn tu luyện tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong ít nhất phải cần vài chục năm.
Hiện tại có được loại công pháp này, tối đa chỉ mất hơn một năm. Nếu lại có thêm bảo vật như Hồn Tinh để không ngừng luyện hóa, thời gian còn sẽ rút ngắn thêm một nửa.
Bát trưởng lão Tứ trưởng lão không đưa cho Lục Ly bất kỳ linh dược gì, Lục Ly sau khi tu luyện một canh giờ mới phát hiện không phải hai người keo kiệt, mà là hắn bây giờ căn bản không cần linh dược
Bởi vì trong lúc tu luyện, thân thể hắn sẽ không ngừng tuôn ra một loại năng lượng kỳ dị vọt vào trong Hồn Đàm. Khiến cho Hồn Đàm hắn tăng trưởng với tốc độ cực khủng bố, so với luyện hóa Hồn Tinh thì nhanh gấp mấy lần!
- Huyết nguyên!
Lúc này Lục Ly mới thực sự hiểu được thâm ý trong câu “lợi ích cực lớn” của Bát trưởng lão, huyết nguyên này tuyệt đối là linh bảo vô thượng. Hắn chỉ mới tu luyện một canh giờ, lại cảm giác tốc độ còn nhanh hơn cả luyện hóa mấy trăm viên Hồn Tinh.
Thật ra Lục Ly không biết, Huyết Trì của thần kia là một trong những để uẩn của mười hai Vương tộc, là căn cơ để mười hai Vương tộc cấp tốc bồi dưỡng cường giả, là điều kiện giúp cho đám người Lục Nhân Hoàng có được tốc độ tu luyện nghịch thiên như thế.
Lục Nhân Hoàng hai mươi tuổi đã đột phá Nhân Hoàng Cảnh, dựa vào không chỉ là thiên tư tuyệt thế, mà còn có các loại tài nguyên nghịch thiên của Lục gia.
Toàn bộ nhục thân và linh hồn Lục Ly đều lặng lẽ tiến vào trong một loại trạng thái cực phấn khích, hắn quên đi hết thảy, toàn tâm toàn lực tu Luyện Hồn Đàm. Giờ khắc này, nếu không có người quấy rầy, hắn sẽ bế quan mười ngày, thậm chí một tháng, thẳng đến khi thân thể không chịu được nổi mới thôi.
Tu luyện một đêm, đến rạng sáng, rồi tới tận giữa trưa, Lục Ly mới bị đánh thức. Minh Vũ đi đến, bẩm báo nói:
- Thiếu chủ, Phi Tuyết phu nhân đã tới.
Lục Ly mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt lại, nội thị Hồn Đàm một phen, trong lòng hắn không khỏi âm thầm cảm khái. Huyết nguyên quá nghịch thiên, hiện tại Hồn Đàm hắn đã lớn gấp đôi so với lúc vừa ngưng kết, tính ra thì đã sắp đạt đến trình độ Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Mặc dù trước đó luyện hóa không ít Hồn Tinh, nhưng giờ mới chỉ đi qua nửa ngày một đêm, ánh mắt bất giác càng thêm nóng bỏng. Chỉ cần một mực bảo trì tiến độ này, không cần một tháng, hắn liền có thể đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
- Tiểu cô tới?
Lục Ly thu hồi tâm tư, liếc mắt nhìn về phía Minh Vũ, kẻ sau khẽ gật đầu. Lục Ly liền vội vàng đứng dậy, sửa sang quần áo một phen, sau đó nhanh chân đi ra ngoài.
Trong đại điện bên ngoài, Vũ Hóa Thần đứng thủ vệ nơi cửa ra vào, chính giữa là một vị phụ nhân xinh đẹp, bên người đi theo một tên thị nữ.
Phụ nhân phong thái mỹ lệ, nét mặt như ngọc, hai tay nàng nắm lấy chéo áo, trong mắt mang theo vẻ chờ mong và căng thẳng, chính đang tứ xứ nhìn quanh.
Lục Ly vừa đi ra, ánh mắt phụ nhân lập tức quét tới nhanh như điện, nhìn thấy khuôn mặt Lục Ly, thân hình nàng bất giác run lên kịch liệt, trong mắt lấp lánh lệ quang, bờ môi khẽ nhúc nhích, thần sắc vô cùng kích động.
Theo lý mà nói, Lục Phi Tuyết hẳn đã ba mươi lăm ba mươi sáu, chẳng qua nhìn lại chỉ thấy chừng hai mươi, tha thướt động người, lúc này tròng mắt rưng rưng, càng thêm phần chọc người thương yêu.
Lục Ly cũng có chút kích động, chẳng qua hắn ngừng chân lại, từ xa xa nhìn phụ nhân mấy lần, khắc này thời gian tựa như ngưng đọng lại, tâm tình Lục Ly không khỏi có chút kích động.
Qua trọn vẹn mười mấy giây, Lục Ly mới hít một hơi thật sâu, từng bước đi tới.
Tí tách!
Nước mắt Lục Phi Tuyết rốt cục nhịn không được trượt xuống, men theo gò má trơn bóng tí tách rơi trên mặt đất, tiếng kêu cực thanh thúy. Miệng môi nàng máy động mấy lần mới run run nói:
- Ngươi, ngươi thật là con trai huynh ta?
Mắt Lục Ly đỏ lên, tăng nhanh nhịp bước, đi đến trước mặt Lục Phi Tuyết, hai đầu gối trùng trùng quỳ xuống đất, bái nói:
- Chất nhi Lục Ly, dập đầu với cô cô.
- Đứng dậy... mau đứng dậy!
Lục Phi Tuyết vội khom người xuống nắm lấy hai tay Lục Ly, nước mắt rơi như mưa. Nàng thấy Lục Ly không đứng lên, vẫn còn muốn tiếp tục dập đầu, liền cũng quỳ xuống theo, ôm chặt lấy Lục Ly, lắp bắp nói:
- Đứa trẻ ngoan, đừng dập đầu, là cô cô vô dụng, để ngươi chịu ủy khuất... Con đừng sợ, có cô cô ở đây, ai cũng không thể thương tổn ngươi...
Nước mắt Lục Phi Tuyết rơi ở trên mặt Lục Ly, làm ướt quần áo và đầu tóc Lục Ly, cũng hòa tan trái tim hắn. Nội tâm Lục Ly bất giác run lên, trong mắt lệ nóng doanh tròng. Hắn rất ít rơi lệ, lần này lại khóc như một đứa trẻ...
Về lại Lục gia nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia tộc và thân nhân, cảm nhận được thân tình giữa những người cùng máu mủ.
Thực lực Lục Phi Tuyết không phải rất cao, không ngờ chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, điều này khiến Lục Ly không khỏi có chút kinh nghi. Dù sao Lục gia tài đại khí thô, có được tài nguyên vô tận, thân là con gái của tộc Vương Lục gia, dù thiên tư không được, dùng tài nguyên chồng đi ra hẳn cũng phải đến được Quân Hầu Cảnh chứ?
Lục Phi Tuyết đối tốt với hắn là thật, loại chân tình biểu lộ này hoàn toàn không có chút giả dối nào, tựa như nhìn thấy đứa con ruột lưu lạc bên ngoài vậy. Từ nhỏ Lục Ly đã không có cha mẹ, không được hưởng qua tình thương của bậc trưởng bối, tấm chân tình của Lục Phi Tuyết khiến Lục Ly rất là xúc động.
Khóc suốt một nén hương, cuối cùng Lục Phi Tuyết mới ổn định cảm xúc, nàng kéo Lục Ly ngồi xuống trên một chiếc sạp dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lục Ly, miễn cưỡng cười lên gật đầu nói:
- Là con trai đại ca, giống, quá giống.
Chương 499 Ta giết cả nhà hắn
Lục Ly không có bất kỳ cử động gì, chỉ ngồi nhìn Lục Phi Tuyết cười. Lục Phi Tuyết nhìn một lát mới như chợt tỉnh ngộ, khẩn trương hỏi:
- Ngươi tên Lục Ly? Cha ngươi đâu? Sao cha ngươi không cùng về?
- Cha ta?
Lục Ly vốn định trực tiếp nói ra chuyện của Lục Nhân Hoàng, song cuối cùng nghĩ nghĩ liền quyết định tạm thời chưa nói. Bởi vì cảnh giới Lục Phi Tuyết quá thấp, hơn nữa còn lập gia đình, tính cách nhìn có vẻ khá là nhu nhược, nói cho nàng khả năng cũng chẳng ích gì.EBOOK truyện được phát hành bởi website: bookstore.vip
Hắn quyết định trước kiểm tra tình hình rồi tính sau, thế là mím môi một cái nói:
- Ta cũng không biết cha ta ở đâu, từ lúc ta sinh ra đời phụ thân mẫu thân đã mất tích, ta và tỷ tỷ từ nhỏ nương tựa vào nhau mà trưởng thành. Ta nghe tỷ tỷ nói chúng ta là con em Lục gia, thế nên mới tìm đến đây.
- Ách?
Lục Phi Tuyết tựa hồ hoàn toàn không rõ ràng về tình huống của Lục Ly, sắc mặt nàng thoáng trở nên ảm đạm, sau đó lại hỏi:
- Vậy tỷ tỷ ngươi đâu? Sao nàng không đi cùng ngươi?
Lục Ly thở dài một hơi nói:
- Tỷ tỷ bị người Thần Nữ Cung bắt tới Thanh Châu, à, Tứ trưởng lão đã sai người đi cứu nàng.
- Hả?
Lục Phi Tuyết cả kinh há mồm, tròng mắt lại đỏ hồng, nghẹn ngào nói:
- Đúng là đứa trẻ số khổ, mấy năm này các ngươi chịu không ít khổ đúng không? Đại ca đi đâu? Hắn một mực không đi tìm các ngươi ư?
Lục Ly lắc đầu, trong lòng lại có chút kinh ngạc, Lục Phi Tuyết nghe được tỷ tỷ hắn bị bắt đi, thế mà chẳng thấy có vẻ gì là phẫn nộ.
Con gái tộc Vương Lục gia nghe được cháu gái mình bị thế lực khác bắt đi, chẳng phải nên nổi giận đùng đùng đi gia tộc tìm người, diệt Thần Nữ Cung? Là tính cách Lục Phi Tuyết quá ôn hòa mềm yếu hay là nàng không có năng lực?
Sau đó Lục Phi Tuyết lại hỏi thăm một vài chuyện về Lục Ly Lục Linh trong những năm qua, lần này Lục Ly lại không giấu diếm, kể một ít chuyện khi còn sống ở Bắc Mạc. Hắn đến từ Bắc Mạc... điều này rất dễ tra được, không cần thiết phải giấu diếm.
Nghe xong Lục Ly kể lại tao ngộ mấy năm qua, Lục Phi Tuyết lại lặng lẽ rơi lệ, sau đó tiếp tục hỏi thăm chuyện nhà hắn, tỉ như dáng dấp mẫu thân Lục Ly thế nào, ông bà ngoại Lục Ly ra sao ...vân vân.
Lục Ly cũng không phiền chán, ngược lại tâm tình càng thêm ấm áp, chỉ có cô cô ruột mới sẽ quan tâm để ý đến mình như vậy, còn mấy tên trưởng lão kia nào thấy có ai hỏi qua những chuyện này.
Lát sau, Lục Phi Tuyết đột nhiên như nhớ tới điều gì, Không Gian Giới Chỉ nơi ngón tay khẽ sáng lên, lấy ra một thanh trường kiếm màu đỏ đưa cho Lục Ly nói:
- Lục Ly, cô cô không có gì tặng cho ngươi. Thanh binh khí này là Huyền khí Thánh giai, xem như lễ gặp mặt, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ.
Lục Ly vội vàng cự tuyệt, binh khí Thánh giai rất quý giá. Hơn nữa hắn không thích cũng không quen dùng kiếm, thanh kiếm này lại màu đỏ, thích hợp nữ tử dùng, hắn lại càng không muốn.
- Làm sao?
Lục Phi Tuyết thấy Lục Ly liên tục chối từ, mặt trầm xuống giả bộ cả giận nói:
- Chê lễ vật này không tốt? Xem thường cô cô? Dù tanh kiếm này trước kia cô cô từng dùng qua, nhưng giờ cô cô đã gả người, giữ lại cũng không có tác dụng gì. Đây là tấm lòng thành của cô cô, ngươi đừng chối từ.
- Cái này?
Trong lòng Lục Ly lần nữa có chút kinh nghi, Lục Phi Tuyết đường đường là con gái tộc Vương Lục gia, còn là thiếu chủ phu nhân của thế lực thất phẩm Thiên Thần Phủ. Thế mà lễ vật tặng cháu mình lại là đồ từng dùng qua?
Huyền khí Thánh giai đúng là rất đáng tiền, có thể tùy tiện đấu giá ra bốn năm mươi ức Huyền Tinh.
Nhưng đối với Lục gia mà nói, trên đùi tuỳ ý nhổ một cọng lông đều có giá mấy chục ức. Tỉ như hắn hỏi Mạc Diệp cho mượn hai trăm ức Huyền Tinh, Mạc Diệp nửa lời đều không hỏi, trong khi Mạc Diệp mới chỉ là cung chủ thế lực lục phẩm Bạch Dương Cung thôi.
Bởi thế dựa theo lẽ thường mà nói, trên người Lục Phi Tuyết có thể tùy tiện lấy ra vài chục món Huyền khí Thánh giai, thế mà nàng lại cầm binh khí mình từng dùng qua tặng người?
Điều này quá không bình thường.
Lục Ly hồ nghi liếc Lục Phi Tuyết một cái, tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại, hắn nhìn thấy một vết đỏ trên gáy Lục Phi Tuyết.
Hắn bất ngờ đứng bật dậy, nhìn chằm chằm cổ gáy Lục Phi Tuyết. Lục Phi Tuyết đã nhận ra, vội vàng quay đầu che khuất, bối rối nói:
- Lục Ly, ngươi nhìn cái gì? Ngồi xuống!
Tay Lục Ly duỗi ra, nhanh như thiểm điện vén tóc Lục Phi Tuyết lên, đợi khi nhìn thấy rõ ràng vết máu thật sâu nơi cổ gáy, sắc mặt hắn lập tức đại biến. Ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, nhìn Lục Phi Tuyết hỏi:
- Ai làm?
Đó rõ ràng là một vết roi, hơn nữa còn đánh rất sâu, khi ấy tuyệt đối phải da tróc thịt bong!
Lục Phi Tuyết càng thêm hoảng loạn, ánh mắt tránh đi, không dám đối diện thẳng với Lục Ly, nàng vội hoảng loạn nói:
- Không có gì, ta không cẩn thận làm rách, Lục Ly ngươi không được vô lễ.
Hưu
Lục Ly nhìn thấy hai tay Lục Phi Tuyết bất giác súc trở về, hắn lập tức thò tay ra, bắt lấy hai tay Lục Phi Tuyết, giơ cao tay áo nàng lên.
- Thật to gan!
Đợi hắn nhìn thấy trên đôi tay Lục Phi Tuyết toàn là vết roi đỏ hồng đan xen, sát khí trên người tức thì không kìm nén được tuôn ra.
Ánh mắt hắn chớp động hồng quang, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết, tựa như một con dã thú dữ tợn, không mang theo một tia cảm xúc lạnh lùng nói:
- Cô cô, nói cho ta biết, ai làm? Chất nhi làm chủ cho ngươi! Bất luận là ai, ta đều khiến hắn phải trả giá đắt!
Lục Nhân Hoàng chỉ có một người muội muội, hắn chỉ có một người cô cô, cô cô này đối xử với hắn rất tốt, coi hắn như con mình. Trong lòng Lục Ly đã hoàn toàn nhận người thân này, giờ hắn phát hiện Lục Phi Tuyết bị người dùng roi quất đến độ trên người toàn là vết thương, điều này quả thực không khác gì có người cầm đao đâm Lục Ly mười mấy nhát.
- Không việc gì, không việc gì!
Lục Phi Tuyết triệt để luống cuống, hai tay hai vai đều khẽ run rẩy, nàng bị thần sắc Lục Ly dọa sợ, miệng môi run run nói:
- Lục Ly ngươi đừng để ý, không việc gì.
Chương 500 Một lời không hợp liền giết người
Lục Ly bắt lấy hai tay Lục Phi Tuyết, lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng:
- Nói cho ta, là ai?
Có lẽ là bị thần sắc phẫn nộ của Lục Ly chấn nhiếp, có lẽ là nhìn thấy cháu trai thương mình như thế, nội tâm Lục Phi Tuyết giằng xé một phen, cuối cùng mới mấp máy môi nói:
- Thật không có gì... Đêm qua cãi nhau với cô phụ ngươi. Hắn, hắn uống say, liền…
- Hừm, ta biết rồi, cô cô ngươi cứ ngồi ở đây, ta đi một lát rồi về.
Lục Ly trùng trùng gật đầu, sau đó đột ngột đứng dậy, vung tay nói với Minh Vũ và Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Lục Ly, ngươi muốn làm gì?
Lục Phi Tuyết bị dọa sợ, vội vàng đứng lên giữ chặt Lục Ly. Trong mắt nàng toàn là kinh hãi, thần sắc khẩn cầu nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, đừng làm loạn, ta thật không sao.
- Minh Vũ, trấn áp cô cô ta!
Lục Ly đột nhiên quét mắt nhìn sang Minh Vũ, trong mắt toàn là băng hàn. Minh Vũ hết cách, đành phải phóng thích Thế trấn áp Lục Phi Tuyết, Vũ Hóa Thần thì mang theo Lục Ly đằng không lao lên.
Đến giữa trời, Lục Ly quay đầu nhìn Lục Phi Tuyết một cái, ngữ khí vô cùng kiên định nói:
- Cô cô, gia gia nghe nói bế quan không ra? Hiện tại phụ thân tung tích bất minh, có phải người ngoài tưởng là ngươi không có chỗ dựa, thế nên người Thiên Thần Phủ mới dám bắt nạt ngươi? Ngươi yên tâm, cháu ngươi trở về, sau này ai còn dám bắt nạt ngươi, ta giết cả nhà hắn!
Vũ Hóa Thần và Lục Ly bay đi, Minh Vũ chờ giây lát mới nói với Lục Phi Tuyết:
- Phu nhân, ngươi vẫn nên ở nguyên đây thì hơn, ngươi đi chỉ khiến sự tình hỏng bét. Thiếu chủ đã quyết định chuyện gì, ai cũng ngăn không được.
Minh Vũ từ từ giảm bớt Thế, nhưng không đi theo Lục Ly. Lục Ly đã nói để hắn trấn áp Lục Phi Tuyết, hắn làm sao dám trái lại ý chí Lục Ly?
Bên kia Lục Ly đã bay đi, trực tiếp hướng tới Trưởng Lão Đường, không có lấy một tia ngập ngừng.
Lúc Lục Phi Tuyết nghe được Lục Linh bị bắt, trên mặt lại không có vẻ gì là tức giận, khi đó Lục Ly đã rất kinh ngạc. Hiện tại hắn rốt cục đã hiểu, chắc là mấy năm ngay Lục Phi Tuyết thường xuyên bị tra tấn đánh đập, tính cách đã mất đi nhuệ khí, trở thành một người yếu mềm, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.
Tiếp đó Lục Phi Tuyết đưa tặng cho hắn lễ vật, lại là binh khí Thánh giai trước kia chính nàng từng dùng qua. Lục Ly càng thêm kinh nghi, con gái tộc Vương Lục gia sao lại không cầm ra nổi một kiện lễ vật nên hồn?
Cuối cùng nhìn thấy thương thế trên người Lục Phi Tuyết, Lục Ly mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn không biết vì sao cô phụ kia phải đối xử với Lục Phi Tuyết như vậy, không biết trên thân Lục Phi Tuyết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại hắn lại chẳng muốn biết gì cả, hắn chỉ muốn thay Lục Phi Tuyết đòi lấy công đạo.
Đó chính là cô cô ruột của hắn, gia gia không quản, phụ thân không ở đây, thân là người ruột thịt duy nhất của Lục Phi Tuyết, hắn nhất định phải ra mặt cho nàng.
- Dừng lại!
Đang trong trầm tư thì bị một tiếng quát lớn phía dưới bừng tỉnh, tiếp đó Lục Ly thấy một đội binh sĩ lao vút lên không, toàn bộ đều là binh sĩ Bất Diệt Cảnh, một người trong đó quát khẽ:
- Thần Khải Sơn có quy định, không phải trưởng lão không thể phi hành trên không, mau đi xuống!
- Cút!
Lục Ly chính đang một bụng phẫn nộ, đám quân sĩ cỏn con này lại dám đến kiếm chuyện? Hắn tức thì quát lớn một tiếng, tiếng quát như lôi đình vang trời, chấn cho vô số thành bảo phía dưới rung lên.
Đám binh sĩ kia không cút, ngược lại tản ra thành hình cánh quạt, chặn ngang đường Vũ Hóa Thần và Lục Ly, Lục Ly nổi giận đùng đùng quát:
- Vũ Hóa Thần, động thủ.
Vũ Hóa Thần là nô lệ của Lục Ly, không cách nào ngỗ nghịch mệnh lệnh. Đành phải cắn răng gia tốc, trong tay hiện ra một thanh chiến đao cực lớn, bắn ra từng đạo đao mang.
Quân Hầu Cảnh có thể triệt để nghiền áp Bất Diệt cảnh Cảnh, Vũ Hóa Thần vừa tăng tốc vừa ra tay, bảy tám tên binh sĩ đều không thể tránh né, dồn dập bị đao mang đánh trúng rơi rụng xuống. Chiến giáp màu vàng trên thân nổ tung thành từng mảnh, rất nhiều người thổ huyết bay ngược ra sau.
Hoa
Phía dưới rộ lên một mảnh xôn xao, không ngờ lại có người dám động thủ ở Thần Khải Sơn? Phải biết nơi này chính là đại bản doanh Lục gia, điều quan trọng nhất trong tộc quy Lục gia chính là, bất kỳ người nào dám làm loạn ở Thần Khải Sơn, hậu quả đều sẽ rất nghiêm trọng.
- Đó chẳng phải thiếu niên mấy ngày trước được mấy vị trưởng lão mang về ư?
- Đúng vậy, hình như nghe nói là con trai thiếu tộc trưởng?
- Nói mò, hiện giờ gia tộc mới chỉ xác định hắn là con em Lục gia, còn chưa xác định hắn là con trai thiếu tộc trưởng.
- Mặc kệ hắn là ai, dám vi phạm tộc quy, dám làm loạn ở Thần Khải Sơn, hắn chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
Vũ Hóa Thần nghe được tiếng nghị luận bên dưới, thoáng khẽ chau mày, Lục Ly lại hồn nhiên không thèm để ý.
Lục Phi Tuyết bị đối xử như thế, Lục gia lại vẫn cứ mặc kệ không quản, điều này khiến hắn cũng hận luôn cả Lục gia. Giờ hắn chính đang muốn tới Trưởng Lão Đường tìm một lời giải thích, đừng nói chỉ là đánh bay mấy tên hộ vệ, dù có là giết người hắn đều sẽ không tiếc.
Hưu hưu hưu
Không ngừng có hộ vệ bay lên không, trong lòng Lục Ly càng lúc càng phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn đám hộ vệ nói:
- Không muốn chết thì cút hết ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí. Vũ Hóa Thần, ai dám cản đường, đánh bay hết cho ta, sinh tử chớ luận!
Lục Ly ra lệnh, Vũ Hóa Thần chỉ có thể chấp hành, hắn đề thăng tốc độ tới cực hạn, hơn nữa còn phóng thích huyết mạch thần kỹ, hỏa diễm bay múa đầy trời, đánh cho đám hộ vệ kia không ngừng thối lui.
Nghênh Long Các cách Trưởng Lão Đường cũng không xa, tốc độ Vũ Hóa Thần đủ nhanh, chỉ sau mười mấy nhịp thở hai người đã tiếp cận Trưởng Lão Đường, binh sĩ hộ vệ cũng đã bị Vũ Hóa Thần đánh bay mười mấy tên.
- Dừng tay!
Trong Trưởng Lão Đường vang lên một tiếng hét phẫn nộ, Bát trưởng lão đằng không mà lên, một cỗ khí tức khủng bố trấn áp xuống, Vũ Hóa Thần vốn định đánh bay hết đám hộ vệ còn lại, nhưng vừa nhìn thấy Bát trưởng lão liền vội vàng dừng tay.
Hắn ngủ say suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thỉnh thoảng còn cảm thấy có chút đau đầu. Hắn vừa tỉnh lại Bát trưởng lão liền tới, cho hắn uống một ít linh dược bồi bổ linh hồn, lúc này mới dễ chịu phần nào.
Bát trưởng lão tên thật là Lục Vẫn Sơn, tính ra thuộc lứa gia gia Lục Ly, hơn nữa tuổi tác còn lớn hơn cả gia gia Lục Ly, chẳng qua là xuất thân chi thứ. Trước mắt chức vị trong gia tộc là Đại tổng quản, tất cả chuyện nhỏ nhặt trong gia tộc đều thuộc quyền hắn quản, hiện tại đối ngoại với bên ngoài cũng là do Bát trưởng lão xử lý.
Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên, còn có Tứ trưởng lão Lục Địa Tiên đều thuộc lứa phụ thân Lục Ly.
Sở dĩ ba người này có thể trở thành trưởng lão, thực lực cũng cường đại như thế là bởi bọn hắn đều là đệ tử trực hệ Lục gia, là đường huynh đệ với Lục Nhân Hoàng.
Mấy vị trưởng lão còn lại thì đều xuất thân chi thứ, niên kỷ có lớn có nhỏ, lớn nhất là Thất trưởng lão, nay đã hơn một ngàn tuổi.
Những tin tức này đều là Mạc Diệp giải thích cho Lục Ly khi hắn tới thăm. Lục Ly nghe xong lại liên tưởng đến những gì mình chứng kiến và suy đoán trước đó, cảm thấy tình huống Lục gia rất là phức tạp.
Nội bộ Lục gia tựa hồ có phân phe phái!
Nói cách khác nội bộ Lục gia không hề đoàn kết, thậm chí có khả năng từng xuất hiện qua nội chiến.
Liên tưởng đến xưa kia phụ thân hắn Lục Nhân Hoàng đi xa Bắc Mạc, mất tích hai mươi năm mà gia tộc không phái bất kỳ người nào tới Bắc Mạc tìm kiếm, Lục Ly không khỏi có chút bất an.
Trải qua bao nhiêu gian khổ, vượt qua ngàn núi vạn khe, Lục Ly rốt cục tìm về được tới Lục gia mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhưng mà!
Sau khi trở lại Lục gia rồi, hắn không nhìn thấy được trường cảnh mà trong lòng mong đợi bất lâu, cũng không thấy được con em Lục gia nhiệt tình hữu hảo hoan nghênh hắn trở về, càng không có chuyện tộc nhân kích động ôm lấy hắn lệ nóng doanh tròng.
Ngược lại
Hắn bị nghi vấn thân phận, bị người Lục gia hoài nghi thẩm tra, thậm chí Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên ẩn ẩn còn nảy sinh sát cơ với hắn.
Mặc dù hắn quả thật không có thứ gì chứng minh thân phận, nhưng hắn biết khẩu quyết Chiến Thần Đồ Lục, bộ dạng hắn và Lục Nhân Hoàng còn tương tự như vậy, hơn nữa hắn cũng không tin tưởng thật sự có người dám cả gan giả mạo con em Lục gia.
Gia gia hắn bế quan?
Dù là đang bế quan, các trưởng lão gia tộc hẳng đều có quyền thông báo cho hắn chứ? Bằng không vạn nhất Thần Khải Thành bị phá thì sao? Chẳng lẽ khi đó đều không cách nào thông báo gia gia hắn, cứ thế trơ mắt nhìn xem con em Lục gia bị giết?
Hắn chính là cháu trai ruột của Vương trong Lục gia, còn là đứa cháu trai duy nhất.
Hơn nữa Lục Nhân Hoàng mất tích hai mươi năm, giờ hắn trở về, đại sự như thế chẳng phải nên lập tức thông báo gia gia hắn?
Còn có, hắn hôn mê tỉnh lại đã một ngày, ngoại trừ Bát trưởng lão tới một lần, Mạc Diệp tới một lần thì không còn trưởng lão nào đến thăm viếng nữa cả, cũng không thấy bất kỳ tộc nhân nào tới thăm.
Bát trưởng lão nói, Thái Thượng trưởng lão đã xác định thân phận con em Lục gia của hắn, vậy hắn chính là con trai Lục Nhân Hoàng, thế mà lại không được chào đón? Lục Nhân Hoàng thế chính là thiếu tộc trưởng Lục gia, là thiên tài biến thái nhất Trung Châu trong mười vạn năm qua.
Hết thảy đều rất quỷ dị, có quá nhiều nghi điểm, thái độ trưởng lão Lục gia đối với hắn... tất cả đều khiến nội tâm Lục Ly vốn đang lửa nóng dần trở nên băng lãnh.
Thật ra hắn không có quá nhiều cảm tình đối với Lục gia, chẳng qua hắn một mực xác định một điểm, đó là nơi đây là nhà của hắn, là gốc rễ của hắn, rất nhiều người nơi này đều chảy chung dòng máu với hắn.
Lục Ly ngồi ở trên giường một đêm, suy nghĩ suốt một đêm, thẳng đến hừng đông mới ngủ thiếp đi.
Mặt trời lên cao, Bát trưởng lão lại tới, lần này có thêm một người, Tứ trưởng lão Lục Địa Tiên. Hai người đầu tiên là quan tâm hỏi dò thương thế Lục Ly, Lục Ly nói đã đỡ hơn phần nào, chẳng qua muốn triệt để khôi phục thì còn cần một đoạn thời gian.
Tán gẫu vài câu, Lục Địa Tiên mở miệng:
- Lục Ly, hiện tại gia tộc đã xác định ngươi là con em Lục gia, chẳng qua một vài trưởng lão vẫn chưa thể dám chắc ngươi chính là con trai Nhân Hoàng, dù sao ngươi không có bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận. Bởi thế chúng ta tới hỏi thăm vài điều, ngươi có biết tung tích phụ thân ngươi không? Nếu như biết, chúng ta lập tức phái người đi tìm. Chỉ cần phụ thân ngươi trở về, hết thảy đều không thành vấn đề.
Đối với chuyện này, đêm qua Lục Ly đã nghĩ rất nhiều, bởi thế hắn gần như không có chút cân nhắc nào, trực tiếp lắc đầu nói:
- Trước đó ta đã nói rồi, lúc ta sinh ra phụ mẫu đều mất tích, thậm chí ta chưa từng gặp qua phụ thân, cũng không có bất cứ tin tức nào về hắn. Nếu các ngươi mang về tỷ tỷ ta, ta nghĩ nàng hẳn biết được rất nhiều, trên người nàng cũng có lệnh bài của phụ thân.
- Tỷ tỷ ngươi?
Lục Địa Tiên nhíu mày hỏi:
- Trước ngươi nói tỷ tỷ ngươi ở Thanh Châu? Là tỷ tỷ ruột của ngươi?
- Đúng!
Lục Ly gật đầu khẳng định nói:
- Là tỷ tỷ ruột của ta, cùng cha cùng mẹ. Nàng bị người Thần Nữ Cung Thanh Châu bắt đi, nàng là Hỏa Phượng Thiên Thai, người Thần Nữ Cung cường hành mang nàng đi.
- Hỏa Phượng Thiên Thai?
Lục Địa Tiên và Bát trưởng lão Lục Vẫn Sơn liếc nhau, trên mặt Lục Địa Tiên chớp qua một tia phẫn nộ, hừ lạnh nói:
- Thần Nữ cung thật to gan, cả con em Lục gia chúng ta cũng dám bắt đi? Vẫn Sơn thúc, hay là ta đích thân đi một chuyến, diệt Thần Nữ Cung?
- Không thể!
Bát trưởng lão Lục Vẫn Sơn lắc đầu nói:
- Gia tộc đã hạ lệnh phong thành, bất kỳ người nào đều không được ra ngoài, trừ phi được Thái Thượng trưởng lão cho phép, bằng không ngươi ra khỏi thành liền vi phạm tộc quy.
Bát trưởng lão nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chẳng phải Mạc Diệp đang ở đây sao? Một Thần Nữ Cung cỏn con, chỉ cần Mạc Diệp truyền lời cho Lam Sư Phủ mang ít người đi là được. Cũng đừng náo ra động tĩnh quá lớn, đón tỷ tỷ Lục Ly về, chuyện sau đó để sau hẵng tính.
Chương 497 Tiểu cô
Ánh mắt Lục Ly sáng lên, Lam Sư Phủ là thế lực thất phẩm, ít nhất có được ba tên Nhân Hoàng, cộng thêm đám người Mạc Diệp, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng mang về Lục Linh.
Lại nói, đám người Mạc Diệp đại biểu cho Lục gia, trừ phi Thần Nữ Cung chán sống, bằng không làm sao dám không giao người?
Lập tức, Lục Ly kích động nói:
- Ta đi cùng bọn hắn được không, ta muốn đích thân đi đón tỷ tỷ trở về.
- Ngươi?
Bát trưởng lão nghĩ nghĩ rồi cau mày nói:
- Ngươi vẫn nên đừng đi thì hơn, thương thế ngươi còn chưa khỏi hẳn, lại hấp thu nhiều huyết nguyên như vậy, tốt nhất nên lập tức tranh thủ thời gian tu luyện, bằng không liền sẽ lãng phí. Thực lực ngươi thấp như vậy, đi cũng vô dụng, ngươi cũng không cách nào truyền tống liên tục được.
- Thôi được rồi.
Lục Ly nghĩ đến ngồi truyền tống trận liền đầu óc quay cuồng, mà lại hắn đi càng lâu, tổn thương trong linh hồn càng khó mà khôi phục.
- Huyết nguyên!
Hắn thậm chí đã quên chuyện này, thoáng ngừng một lát mới dò hỏi:
- Thứ này có lợi ích cho tu luyện? Sao ta không cảm giác được gì?
- Huyết nguyên tiềm phục mọi nơi mọi chỗ trong thân thể, lúc tu luyện ngươi sẽ có thể cảm giác được lợi ích. Không chỉ đối với tu luyện Huyền lực, mà còn đối với cả tu luyện linh hồn, nhục thân, hết thảy đều có lợi ích cực lớn.
Bát trưởng lão giải thích, sau đó bổ sung thêm:
- Lát nữa ta sẽ sai người đưa cho ngươi một bản bí pháp tu luyện linh hồn, mấy ngày nay ngươi trước cứ dưỡng thương tu luyện cho tốt, chờ hấp thu huyết nguyên và khôi phục thương thế xong rồi tính.
Lục Địa Tiên nói tiếp:
- Đúng vậy, Lục Ly, ngươi yên tâm đi, bọn ta sẽ lập tức cho người đi đón tỷ tỷ ngươi về. Con em Lục gia chúng ta sao người Thanh Châu dám không giao. Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi tên là gì, có chân dung không?
Lục Ly vội vàng kể lại tình huống của Lục Linh một lần nữa, Lục Địa Tiên lại tìm tới một họa sĩ, để Lục Ly miêu tả, vẽ ra chân dung Lục Linh.
Lục Ly còn dặn Mạc Diệp giúp hắn đưa cho Hàn Vô Tâm hai trăm ức Huyền Tinh, đồng thời kể lại chuyện người Hàn gia giúp hắn và chuyện Tống gia đuổi giết….
Sau khi nghe xong, Lục Địa Tiên đi ra tìm Mạc Diệp an bài. Bát trưởng lão lưu lại dặn dò một phen, để Lục Ly an tâm tu luyện, những chuyện còn lại đều không cần quản, hắn sẽ xử lý.
Thấy Bát trưởng lão muốn đứng dậy rời đi, Lục Ly mím môi một cái hỏi:
- Bát trưởng lão, gia gia của ta thật đang bế quan?
Bát trưởng lão thoáng ngừng lại, quay người trầm giọng nói:
- Lục Ly, những sự tình này ngươi đừng hỏi nhiều, chờ mang về tỷ tỷ ngươi, tìm tới phụ thân ngươi rồi nói sau.
- Vậy ta có thể gặp tiểu cô không?
Lục Ly hỏi câu cuối cùng.
Hai hàng lông mày Bát trưởng lão rủ xuống, trầm ngâm một lát mới nói:
- Được, ta sẽ sai người đưa tin, trời sáng tiểu cô liền sẽ sang đây thăm ngươi.
Tiểu cô?
Tròng mắt Lục Ly lại dần dần sáng lên, đó là một trong hai người ruột thịt của hắn tại Lục gia, đó là người hắn có thể tuyệt đối tín nhiệm.
Mấy ngày này hắn thấy qua mấy người thuộc lứa gia gia, thậm chí có cả lứa tổ gia gia cùng với mấy vị đường thúc.
Mặc dù Bát trưởng lão nói Thái Thượng trưởng lão tuyệt đối trung thành với gia gia hắn, nhưng Lục Ly vẫn cảm giác không yên lòng, bởi thế hắn chưa hề nhắc gì tới chuyện phụ thân hắn còn ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Có lẽ Lục gia có thể điều tra, có thể tra ra hắn đến từ Bắc Mạc, có thể phái người đi Bắc Mạc điều tra tình huống. Nhưng mà, chuyện phụ thân hắn tiến vào dưới Hàn Băng Thâm Uyên, chỉ có hắn và tỷ tỷ là biết được.
Thậm chí Minh Vũ hẳn cũng không biết, cùng lắm chỉ là có chút hoài nghi thôi.
Ai lại hơi đâu không việc gì tiến vào Hàn Băng Thâm Uyên? Đấy chính là tuyệt địa số một Bắc Mạc. Bởi thế, chỉ cần Lục Ly và Lục Linh không nói thì chẳng ai biết được tung tích Lục Nhân Hoàng cả.
Lục Ly trầm tư một lát, bên ngoài có thị nữ đi tới, đưa đến một quyển sách màu vàng. Lục Ly mở ra xem, đập vào mắt là ba chữ lớn Luyện Hồn Thuật.
Có hai cách tu luyện Hồn Đàm, một là dựa vào thiên tài địa bảo, hai là dựa vào công pháp tu luyện linh hồn. Lục Ly được đến một loại công pháp tu luyện linh hồn từ chỗ Minh Vũ, chẳng qua tiến độ rất chậm.
Công pháp Lục gia đưa cho đương nhiên sẽ không quá kém, lại nghĩ tới vừa rồi Bát trưởng lão nhắc tới huyết nguyên, Lục Ly lập tức hưng phấn lên, phải biết hắn đã hấp thu nguyên một ao huyết nguyên.
Đương nhiên!
Ao huyết nguyên kia không hoàn toàn là Lục Ly hấp thu, đúng hơn là bị ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm hấp thu.
Việc này Lục Ly không nói với bất kỳ ai, ở trong đại điện dưới lòng đất, Lục Ly cũng chỉ nói hắn có được ấn ký Ngân Long sau lưng là bởi tu luyện một loại công pháp luyện thể đặc thù.
Đây là bí mật của hắn, hắn không muốn để cho bất luận người nào biết được!
Sau khi tiến vào Huyết Trì, hắn không hấp thu huyết nguyên ngay, mãi đến sau mới đột nhiên bắt đầu hấp thu, nguyên nhân chính là vì ấn ký Ngân Long. Hắn mơ hồ cảm giác được, rất nhiều máu nguyên tiến vào trong Hồn Đàm thì đều bị ấn ký Ngân Long trong đó hấp thu sạch.
Việc này quá tà dị, hắn tự nhiên không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi dò người Lục gia.
Lúc này, hắn không quản được nhiều như vậy, bắt đầu chuyên tâm lĩnh hội Luyện Hồn Thuật, chỉ tiêu tốn chừng nửa ngày, hắn liền đã có cảm ngộ.
Luyện Hồn Thuật này quả nhiên mạnh hơn công pháp Minh Vũ cho hắn rất nhiều, hơn nữa cũng càng thêm huyền diệu. Công pháp Minh Vũ cho hắn chỉ là tôi luyện linh hồn, khiến linh hồn chậm rãi mạnh lên.
Trong khi Luyện Hồn Thuật này không chỉ có tốc độ tôi luyện tăng gấp mấy lần, mà còn có thể hấp thu tinh hoa huyền khí giữa thiên địa, chuyển hóa làm lực lượng linh hồn.
Dựa theo Luyện Hồn Thuật miêu tả, trong thiên địa Huyền khí bao hàm các loại năng lượng, là cội nguồn của vạn vật. Thiên địa Huyền khí bồi dưỡng vạn vật, tất cả thiên tài địa bảo thật ra đều là do thiên địa Huyền khí thai nghén mà thành. Bởi thế số ít tinh hoa năng lượng trong Huyền khí có thể trực tiếp chuyển hóa thành lực lượng linh hồn, tăng cường cho Hồn Đàm.
- Tu luyện thôi!
Chương 498 Tiểu cô 2
Sau khi lĩnh hội công pháp, Lục Ly không để ý tới ăn cơm, lập tức bắt đầu trực tiếp bế quan tu luyện.
Vừa tu luyện hắn liền phát hiện quả nhiên tốc độ nhanh hơn công pháp của Minh Vũ ít nhất năm lần, cộng thêm hấp thu năng lượng bồi bổ linh hồn từ giữa thiên địa, tốc độ theo đó nhanh lên không ít, tối thiểu phải gấp tám lần công pháp của Minh Vũ.
Cứ theo tiến độ công pháp Minh Vũ, nếu không cần linh dược loại linh hồn, Lục Ly muốn tu luyện tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong ít nhất phải cần vài chục năm.
Hiện tại có được loại công pháp này, tối đa chỉ mất hơn một năm. Nếu lại có thêm bảo vật như Hồn Tinh để không ngừng luyện hóa, thời gian còn sẽ rút ngắn thêm một nửa.
Bát trưởng lão Tứ trưởng lão không đưa cho Lục Ly bất kỳ linh dược gì, Lục Ly sau khi tu luyện một canh giờ mới phát hiện không phải hai người keo kiệt, mà là hắn bây giờ căn bản không cần linh dược
Bởi vì trong lúc tu luyện, thân thể hắn sẽ không ngừng tuôn ra một loại năng lượng kỳ dị vọt vào trong Hồn Đàm. Khiến cho Hồn Đàm hắn tăng trưởng với tốc độ cực khủng bố, so với luyện hóa Hồn Tinh thì nhanh gấp mấy lần!
- Huyết nguyên!
Lúc này Lục Ly mới thực sự hiểu được thâm ý trong câu “lợi ích cực lớn” của Bát trưởng lão, huyết nguyên này tuyệt đối là linh bảo vô thượng. Hắn chỉ mới tu luyện một canh giờ, lại cảm giác tốc độ còn nhanh hơn cả luyện hóa mấy trăm viên Hồn Tinh.
Thật ra Lục Ly không biết, Huyết Trì của thần kia là một trong những để uẩn của mười hai Vương tộc, là căn cơ để mười hai Vương tộc cấp tốc bồi dưỡng cường giả, là điều kiện giúp cho đám người Lục Nhân Hoàng có được tốc độ tu luyện nghịch thiên như thế.
Lục Nhân Hoàng hai mươi tuổi đã đột phá Nhân Hoàng Cảnh, dựa vào không chỉ là thiên tư tuyệt thế, mà còn có các loại tài nguyên nghịch thiên của Lục gia.
Toàn bộ nhục thân và linh hồn Lục Ly đều lặng lẽ tiến vào trong một loại trạng thái cực phấn khích, hắn quên đi hết thảy, toàn tâm toàn lực tu Luyện Hồn Đàm. Giờ khắc này, nếu không có người quấy rầy, hắn sẽ bế quan mười ngày, thậm chí một tháng, thẳng đến khi thân thể không chịu được nổi mới thôi.
Tu luyện một đêm, đến rạng sáng, rồi tới tận giữa trưa, Lục Ly mới bị đánh thức. Minh Vũ đi đến, bẩm báo nói:
- Thiếu chủ, Phi Tuyết phu nhân đã tới.
Lục Ly mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt lại, nội thị Hồn Đàm một phen, trong lòng hắn không khỏi âm thầm cảm khái. Huyết nguyên quá nghịch thiên, hiện tại Hồn Đàm hắn đã lớn gấp đôi so với lúc vừa ngưng kết, tính ra thì đã sắp đạt đến trình độ Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Mặc dù trước đó luyện hóa không ít Hồn Tinh, nhưng giờ mới chỉ đi qua nửa ngày một đêm, ánh mắt bất giác càng thêm nóng bỏng. Chỉ cần một mực bảo trì tiến độ này, không cần một tháng, hắn liền có thể đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
- Tiểu cô tới?
Lục Ly thu hồi tâm tư, liếc mắt nhìn về phía Minh Vũ, kẻ sau khẽ gật đầu. Lục Ly liền vội vàng đứng dậy, sửa sang quần áo một phen, sau đó nhanh chân đi ra ngoài.
Trong đại điện bên ngoài, Vũ Hóa Thần đứng thủ vệ nơi cửa ra vào, chính giữa là một vị phụ nhân xinh đẹp, bên người đi theo một tên thị nữ.
Phụ nhân phong thái mỹ lệ, nét mặt như ngọc, hai tay nàng nắm lấy chéo áo, trong mắt mang theo vẻ chờ mong và căng thẳng, chính đang tứ xứ nhìn quanh.
Lục Ly vừa đi ra, ánh mắt phụ nhân lập tức quét tới nhanh như điện, nhìn thấy khuôn mặt Lục Ly, thân hình nàng bất giác run lên kịch liệt, trong mắt lấp lánh lệ quang, bờ môi khẽ nhúc nhích, thần sắc vô cùng kích động.
Theo lý mà nói, Lục Phi Tuyết hẳn đã ba mươi lăm ba mươi sáu, chẳng qua nhìn lại chỉ thấy chừng hai mươi, tha thướt động người, lúc này tròng mắt rưng rưng, càng thêm phần chọc người thương yêu.
Lục Ly cũng có chút kích động, chẳng qua hắn ngừng chân lại, từ xa xa nhìn phụ nhân mấy lần, khắc này thời gian tựa như ngưng đọng lại, tâm tình Lục Ly không khỏi có chút kích động.
Qua trọn vẹn mười mấy giây, Lục Ly mới hít một hơi thật sâu, từng bước đi tới.
Tí tách!
Nước mắt Lục Phi Tuyết rốt cục nhịn không được trượt xuống, men theo gò má trơn bóng tí tách rơi trên mặt đất, tiếng kêu cực thanh thúy. Miệng môi nàng máy động mấy lần mới run run nói:
- Ngươi, ngươi thật là con trai huynh ta?
Mắt Lục Ly đỏ lên, tăng nhanh nhịp bước, đi đến trước mặt Lục Phi Tuyết, hai đầu gối trùng trùng quỳ xuống đất, bái nói:
- Chất nhi Lục Ly, dập đầu với cô cô.
- Đứng dậy... mau đứng dậy!
Lục Phi Tuyết vội khom người xuống nắm lấy hai tay Lục Ly, nước mắt rơi như mưa. Nàng thấy Lục Ly không đứng lên, vẫn còn muốn tiếp tục dập đầu, liền cũng quỳ xuống theo, ôm chặt lấy Lục Ly, lắp bắp nói:
- Đứa trẻ ngoan, đừng dập đầu, là cô cô vô dụng, để ngươi chịu ủy khuất... Con đừng sợ, có cô cô ở đây, ai cũng không thể thương tổn ngươi...
Nước mắt Lục Phi Tuyết rơi ở trên mặt Lục Ly, làm ướt quần áo và đầu tóc Lục Ly, cũng hòa tan trái tim hắn. Nội tâm Lục Ly bất giác run lên, trong mắt lệ nóng doanh tròng. Hắn rất ít rơi lệ, lần này lại khóc như một đứa trẻ...
Về lại Lục gia nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia tộc và thân nhân, cảm nhận được thân tình giữa những người cùng máu mủ.
Thực lực Lục Phi Tuyết không phải rất cao, không ngờ chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, điều này khiến Lục Ly không khỏi có chút kinh nghi. Dù sao Lục gia tài đại khí thô, có được tài nguyên vô tận, thân là con gái của tộc Vương Lục gia, dù thiên tư không được, dùng tài nguyên chồng đi ra hẳn cũng phải đến được Quân Hầu Cảnh chứ?
Lục Phi Tuyết đối tốt với hắn là thật, loại chân tình biểu lộ này hoàn toàn không có chút giả dối nào, tựa như nhìn thấy đứa con ruột lưu lạc bên ngoài vậy. Từ nhỏ Lục Ly đã không có cha mẹ, không được hưởng qua tình thương của bậc trưởng bối, tấm chân tình của Lục Phi Tuyết khiến Lục Ly rất là xúc động.
Khóc suốt một nén hương, cuối cùng Lục Phi Tuyết mới ổn định cảm xúc, nàng kéo Lục Ly ngồi xuống trên một chiếc sạp dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lục Ly, miễn cưỡng cười lên gật đầu nói:
- Là con trai đại ca, giống, quá giống.
Chương 499 Ta giết cả nhà hắn
Lục Ly không có bất kỳ cử động gì, chỉ ngồi nhìn Lục Phi Tuyết cười. Lục Phi Tuyết nhìn một lát mới như chợt tỉnh ngộ, khẩn trương hỏi:
- Ngươi tên Lục Ly? Cha ngươi đâu? Sao cha ngươi không cùng về?
- Cha ta?
Lục Ly vốn định trực tiếp nói ra chuyện của Lục Nhân Hoàng, song cuối cùng nghĩ nghĩ liền quyết định tạm thời chưa nói. Bởi vì cảnh giới Lục Phi Tuyết quá thấp, hơn nữa còn lập gia đình, tính cách nhìn có vẻ khá là nhu nhược, nói cho nàng khả năng cũng chẳng ích gì.EBOOK truyện được phát hành bởi website: bookstore.vip
Hắn quyết định trước kiểm tra tình hình rồi tính sau, thế là mím môi một cái nói:
- Ta cũng không biết cha ta ở đâu, từ lúc ta sinh ra đời phụ thân mẫu thân đã mất tích, ta và tỷ tỷ từ nhỏ nương tựa vào nhau mà trưởng thành. Ta nghe tỷ tỷ nói chúng ta là con em Lục gia, thế nên mới tìm đến đây.
- Ách?
Lục Phi Tuyết tựa hồ hoàn toàn không rõ ràng về tình huống của Lục Ly, sắc mặt nàng thoáng trở nên ảm đạm, sau đó lại hỏi:
- Vậy tỷ tỷ ngươi đâu? Sao nàng không đi cùng ngươi?
Lục Ly thở dài một hơi nói:
- Tỷ tỷ bị người Thần Nữ Cung bắt tới Thanh Châu, à, Tứ trưởng lão đã sai người đi cứu nàng.
- Hả?
Lục Phi Tuyết cả kinh há mồm, tròng mắt lại đỏ hồng, nghẹn ngào nói:
- Đúng là đứa trẻ số khổ, mấy năm này các ngươi chịu không ít khổ đúng không? Đại ca đi đâu? Hắn một mực không đi tìm các ngươi ư?
Lục Ly lắc đầu, trong lòng lại có chút kinh ngạc, Lục Phi Tuyết nghe được tỷ tỷ hắn bị bắt đi, thế mà chẳng thấy có vẻ gì là phẫn nộ.
Con gái tộc Vương Lục gia nghe được cháu gái mình bị thế lực khác bắt đi, chẳng phải nên nổi giận đùng đùng đi gia tộc tìm người, diệt Thần Nữ Cung? Là tính cách Lục Phi Tuyết quá ôn hòa mềm yếu hay là nàng không có năng lực?
Sau đó Lục Phi Tuyết lại hỏi thăm một vài chuyện về Lục Ly Lục Linh trong những năm qua, lần này Lục Ly lại không giấu diếm, kể một ít chuyện khi còn sống ở Bắc Mạc. Hắn đến từ Bắc Mạc... điều này rất dễ tra được, không cần thiết phải giấu diếm.
Nghe xong Lục Ly kể lại tao ngộ mấy năm qua, Lục Phi Tuyết lại lặng lẽ rơi lệ, sau đó tiếp tục hỏi thăm chuyện nhà hắn, tỉ như dáng dấp mẫu thân Lục Ly thế nào, ông bà ngoại Lục Ly ra sao ...vân vân.
Lục Ly cũng không phiền chán, ngược lại tâm tình càng thêm ấm áp, chỉ có cô cô ruột mới sẽ quan tâm để ý đến mình như vậy, còn mấy tên trưởng lão kia nào thấy có ai hỏi qua những chuyện này.
Lát sau, Lục Phi Tuyết đột nhiên như nhớ tới điều gì, Không Gian Giới Chỉ nơi ngón tay khẽ sáng lên, lấy ra một thanh trường kiếm màu đỏ đưa cho Lục Ly nói:
- Lục Ly, cô cô không có gì tặng cho ngươi. Thanh binh khí này là Huyền khí Thánh giai, xem như lễ gặp mặt, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ.
Lục Ly vội vàng cự tuyệt, binh khí Thánh giai rất quý giá. Hơn nữa hắn không thích cũng không quen dùng kiếm, thanh kiếm này lại màu đỏ, thích hợp nữ tử dùng, hắn lại càng không muốn.
- Làm sao?
Lục Phi Tuyết thấy Lục Ly liên tục chối từ, mặt trầm xuống giả bộ cả giận nói:
- Chê lễ vật này không tốt? Xem thường cô cô? Dù tanh kiếm này trước kia cô cô từng dùng qua, nhưng giờ cô cô đã gả người, giữ lại cũng không có tác dụng gì. Đây là tấm lòng thành của cô cô, ngươi đừng chối từ.
- Cái này?
Trong lòng Lục Ly lần nữa có chút kinh nghi, Lục Phi Tuyết đường đường là con gái tộc Vương Lục gia, còn là thiếu chủ phu nhân của thế lực thất phẩm Thiên Thần Phủ. Thế mà lễ vật tặng cháu mình lại là đồ từng dùng qua?
Huyền khí Thánh giai đúng là rất đáng tiền, có thể tùy tiện đấu giá ra bốn năm mươi ức Huyền Tinh.
Nhưng đối với Lục gia mà nói, trên đùi tuỳ ý nhổ một cọng lông đều có giá mấy chục ức. Tỉ như hắn hỏi Mạc Diệp cho mượn hai trăm ức Huyền Tinh, Mạc Diệp nửa lời đều không hỏi, trong khi Mạc Diệp mới chỉ là cung chủ thế lực lục phẩm Bạch Dương Cung thôi.
Bởi thế dựa theo lẽ thường mà nói, trên người Lục Phi Tuyết có thể tùy tiện lấy ra vài chục món Huyền khí Thánh giai, thế mà nàng lại cầm binh khí mình từng dùng qua tặng người?
Điều này quá không bình thường.
Lục Ly hồ nghi liếc Lục Phi Tuyết một cái, tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại, hắn nhìn thấy một vết đỏ trên gáy Lục Phi Tuyết.
Hắn bất ngờ đứng bật dậy, nhìn chằm chằm cổ gáy Lục Phi Tuyết. Lục Phi Tuyết đã nhận ra, vội vàng quay đầu che khuất, bối rối nói:
- Lục Ly, ngươi nhìn cái gì? Ngồi xuống!
Tay Lục Ly duỗi ra, nhanh như thiểm điện vén tóc Lục Phi Tuyết lên, đợi khi nhìn thấy rõ ràng vết máu thật sâu nơi cổ gáy, sắc mặt hắn lập tức đại biến. Ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, nhìn Lục Phi Tuyết hỏi:
- Ai làm?
Đó rõ ràng là một vết roi, hơn nữa còn đánh rất sâu, khi ấy tuyệt đối phải da tróc thịt bong!
Lục Phi Tuyết càng thêm hoảng loạn, ánh mắt tránh đi, không dám đối diện thẳng với Lục Ly, nàng vội hoảng loạn nói:
- Không có gì, ta không cẩn thận làm rách, Lục Ly ngươi không được vô lễ.
Hưu
Lục Ly nhìn thấy hai tay Lục Phi Tuyết bất giác súc trở về, hắn lập tức thò tay ra, bắt lấy hai tay Lục Phi Tuyết, giơ cao tay áo nàng lên.
- Thật to gan!
Đợi hắn nhìn thấy trên đôi tay Lục Phi Tuyết toàn là vết roi đỏ hồng đan xen, sát khí trên người tức thì không kìm nén được tuôn ra.
Ánh mắt hắn chớp động hồng quang, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết, tựa như một con dã thú dữ tợn, không mang theo một tia cảm xúc lạnh lùng nói:
- Cô cô, nói cho ta biết, ai làm? Chất nhi làm chủ cho ngươi! Bất luận là ai, ta đều khiến hắn phải trả giá đắt!
Lục Nhân Hoàng chỉ có một người muội muội, hắn chỉ có một người cô cô, cô cô này đối xử với hắn rất tốt, coi hắn như con mình. Trong lòng Lục Ly đã hoàn toàn nhận người thân này, giờ hắn phát hiện Lục Phi Tuyết bị người dùng roi quất đến độ trên người toàn là vết thương, điều này quả thực không khác gì có người cầm đao đâm Lục Ly mười mấy nhát.
- Không việc gì, không việc gì!
Lục Phi Tuyết triệt để luống cuống, hai tay hai vai đều khẽ run rẩy, nàng bị thần sắc Lục Ly dọa sợ, miệng môi run run nói:
- Lục Ly ngươi đừng để ý, không việc gì.
Chương 500 Một lời không hợp liền giết người
Lục Ly bắt lấy hai tay Lục Phi Tuyết, lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng:
- Nói cho ta, là ai?
Có lẽ là bị thần sắc phẫn nộ của Lục Ly chấn nhiếp, có lẽ là nhìn thấy cháu trai thương mình như thế, nội tâm Lục Phi Tuyết giằng xé một phen, cuối cùng mới mấp máy môi nói:
- Thật không có gì... Đêm qua cãi nhau với cô phụ ngươi. Hắn, hắn uống say, liền…
- Hừm, ta biết rồi, cô cô ngươi cứ ngồi ở đây, ta đi một lát rồi về.
Lục Ly trùng trùng gật đầu, sau đó đột ngột đứng dậy, vung tay nói với Minh Vũ và Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Lục Ly, ngươi muốn làm gì?
Lục Phi Tuyết bị dọa sợ, vội vàng đứng lên giữ chặt Lục Ly. Trong mắt nàng toàn là kinh hãi, thần sắc khẩn cầu nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, đừng làm loạn, ta thật không sao.
- Minh Vũ, trấn áp cô cô ta!
Lục Ly đột nhiên quét mắt nhìn sang Minh Vũ, trong mắt toàn là băng hàn. Minh Vũ hết cách, đành phải phóng thích Thế trấn áp Lục Phi Tuyết, Vũ Hóa Thần thì mang theo Lục Ly đằng không lao lên.
Đến giữa trời, Lục Ly quay đầu nhìn Lục Phi Tuyết một cái, ngữ khí vô cùng kiên định nói:
- Cô cô, gia gia nghe nói bế quan không ra? Hiện tại phụ thân tung tích bất minh, có phải người ngoài tưởng là ngươi không có chỗ dựa, thế nên người Thiên Thần Phủ mới dám bắt nạt ngươi? Ngươi yên tâm, cháu ngươi trở về, sau này ai còn dám bắt nạt ngươi, ta giết cả nhà hắn!
Vũ Hóa Thần và Lục Ly bay đi, Minh Vũ chờ giây lát mới nói với Lục Phi Tuyết:
- Phu nhân, ngươi vẫn nên ở nguyên đây thì hơn, ngươi đi chỉ khiến sự tình hỏng bét. Thiếu chủ đã quyết định chuyện gì, ai cũng ngăn không được.
Minh Vũ từ từ giảm bớt Thế, nhưng không đi theo Lục Ly. Lục Ly đã nói để hắn trấn áp Lục Phi Tuyết, hắn làm sao dám trái lại ý chí Lục Ly?
Bên kia Lục Ly đã bay đi, trực tiếp hướng tới Trưởng Lão Đường, không có lấy một tia ngập ngừng.
Lúc Lục Phi Tuyết nghe được Lục Linh bị bắt, trên mặt lại không có vẻ gì là tức giận, khi đó Lục Ly đã rất kinh ngạc. Hiện tại hắn rốt cục đã hiểu, chắc là mấy năm ngay Lục Phi Tuyết thường xuyên bị tra tấn đánh đập, tính cách đã mất đi nhuệ khí, trở thành một người yếu mềm, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.
Tiếp đó Lục Phi Tuyết đưa tặng cho hắn lễ vật, lại là binh khí Thánh giai trước kia chính nàng từng dùng qua. Lục Ly càng thêm kinh nghi, con gái tộc Vương Lục gia sao lại không cầm ra nổi một kiện lễ vật nên hồn?
Cuối cùng nhìn thấy thương thế trên người Lục Phi Tuyết, Lục Ly mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn không biết vì sao cô phụ kia phải đối xử với Lục Phi Tuyết như vậy, không biết trên thân Lục Phi Tuyết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại hắn lại chẳng muốn biết gì cả, hắn chỉ muốn thay Lục Phi Tuyết đòi lấy công đạo.
Đó chính là cô cô ruột của hắn, gia gia không quản, phụ thân không ở đây, thân là người ruột thịt duy nhất của Lục Phi Tuyết, hắn nhất định phải ra mặt cho nàng.
- Dừng lại!
Đang trong trầm tư thì bị một tiếng quát lớn phía dưới bừng tỉnh, tiếp đó Lục Ly thấy một đội binh sĩ lao vút lên không, toàn bộ đều là binh sĩ Bất Diệt Cảnh, một người trong đó quát khẽ:
- Thần Khải Sơn có quy định, không phải trưởng lão không thể phi hành trên không, mau đi xuống!
- Cút!
Lục Ly chính đang một bụng phẫn nộ, đám quân sĩ cỏn con này lại dám đến kiếm chuyện? Hắn tức thì quát lớn một tiếng, tiếng quát như lôi đình vang trời, chấn cho vô số thành bảo phía dưới rung lên.
Đám binh sĩ kia không cút, ngược lại tản ra thành hình cánh quạt, chặn ngang đường Vũ Hóa Thần và Lục Ly, Lục Ly nổi giận đùng đùng quát:
- Vũ Hóa Thần, động thủ.
Vũ Hóa Thần là nô lệ của Lục Ly, không cách nào ngỗ nghịch mệnh lệnh. Đành phải cắn răng gia tốc, trong tay hiện ra một thanh chiến đao cực lớn, bắn ra từng đạo đao mang.
Quân Hầu Cảnh có thể triệt để nghiền áp Bất Diệt cảnh Cảnh, Vũ Hóa Thần vừa tăng tốc vừa ra tay, bảy tám tên binh sĩ đều không thể tránh né, dồn dập bị đao mang đánh trúng rơi rụng xuống. Chiến giáp màu vàng trên thân nổ tung thành từng mảnh, rất nhiều người thổ huyết bay ngược ra sau.
Hoa
Phía dưới rộ lên một mảnh xôn xao, không ngờ lại có người dám động thủ ở Thần Khải Sơn? Phải biết nơi này chính là đại bản doanh Lục gia, điều quan trọng nhất trong tộc quy Lục gia chính là, bất kỳ người nào dám làm loạn ở Thần Khải Sơn, hậu quả đều sẽ rất nghiêm trọng.
- Đó chẳng phải thiếu niên mấy ngày trước được mấy vị trưởng lão mang về ư?
- Đúng vậy, hình như nghe nói là con trai thiếu tộc trưởng?
- Nói mò, hiện giờ gia tộc mới chỉ xác định hắn là con em Lục gia, còn chưa xác định hắn là con trai thiếu tộc trưởng.
- Mặc kệ hắn là ai, dám vi phạm tộc quy, dám làm loạn ở Thần Khải Sơn, hắn chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
Vũ Hóa Thần nghe được tiếng nghị luận bên dưới, thoáng khẽ chau mày, Lục Ly lại hồn nhiên không thèm để ý.
Lục Phi Tuyết bị đối xử như thế, Lục gia lại vẫn cứ mặc kệ không quản, điều này khiến hắn cũng hận luôn cả Lục gia. Giờ hắn chính đang muốn tới Trưởng Lão Đường tìm một lời giải thích, đừng nói chỉ là đánh bay mấy tên hộ vệ, dù có là giết người hắn đều sẽ không tiếc.
Hưu hưu hưu
Không ngừng có hộ vệ bay lên không, trong lòng Lục Ly càng lúc càng phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn đám hộ vệ nói:
- Không muốn chết thì cút hết ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí. Vũ Hóa Thần, ai dám cản đường, đánh bay hết cho ta, sinh tử chớ luận!
Lục Ly ra lệnh, Vũ Hóa Thần chỉ có thể chấp hành, hắn đề thăng tốc độ tới cực hạn, hơn nữa còn phóng thích huyết mạch thần kỹ, hỏa diễm bay múa đầy trời, đánh cho đám hộ vệ kia không ngừng thối lui.
Nghênh Long Các cách Trưởng Lão Đường cũng không xa, tốc độ Vũ Hóa Thần đủ nhanh, chỉ sau mười mấy nhịp thở hai người đã tiếp cận Trưởng Lão Đường, binh sĩ hộ vệ cũng đã bị Vũ Hóa Thần đánh bay mười mấy tên.
- Dừng tay!
Trong Trưởng Lão Đường vang lên một tiếng hét phẫn nộ, Bát trưởng lão đằng không mà lên, một cỗ khí tức khủng bố trấn áp xuống, Vũ Hóa Thần vốn định đánh bay hết đám hộ vệ còn lại, nhưng vừa nhìn thấy Bát trưởng lão liền vội vàng dừng tay.