-
Chương 506-510
Chương 506 Còn sống
Người ở bên ngoài thấy lão giả cũng đều quỳ rạp xuống, đồng thanh quát lớn:
- Tham kiến Thái Thượng trưởng lão.
Thái Thượng trưởng lão rốt cục đã đi ra.
Thái Thượng trưởng lão mặt không biểu tình, hắn nhìn Khâu Văn Trạch một cái, lại liếc mắt nhìn đám người Lục Phong Hỏa, cuối cùng ánh mắt dừng ở Lục Ly đang đứng ở bên ngoài, trong mắt lộ ra một tia tình tự phức tạp.
Hắn cũng nhìn đám người Lục Ly đang quỳ một cái, vung tay lên nói:
- Đi xuống hết đi, chuyện nơi này ta sẽ xử lý.
Đám người Lục Lân ngẩng đầu, nhìn Thái Thượng trưởng lão, cuối cùng không ai nói gì, quay người lui ra nơi xa. Uy vọng vị Thái Thượng trưởng lão này trong gia tộc quá cao, ai cũng không dám ngỗ nghịch ý chí của hắn.
Toàn bộ chúng nhân vây xem đều lui ra, Trưởng Lão Đường chỉ còn lại Lục Ly và một đám trưởng lão, ngoài ra còn có Khâu Văn Trạch Vũ Hóa Thần.
Thái Thượng trưởng lão đảo mắt nhìn về phía Khâu Văn Trạch nói:
- Thiên Minh, đưa Khâu Văn Trạch về Thiên Thần Phủ, thuận tiện nói cho Khâu Vạn Thành, giả trừ hôn ước giữa Phi Tuyết và Khâu Văn Trạch, để hắn quản giáo con trai cho tốt.
- A?
Đám người Lục Phong Hỏa kinh hãi, đang định lên tiếng, Thái Thượng trưởng lão lại bá đạo vung tay nói:
- Việc này cứ quyết định vậy đi, ý ta đã quyết.
Tứ trưởng lão Lục Thiên Minh khẽ gật đầu, vội vàng mang theo Khâu Văn Trạch đằng không mà lên, bay ra bên ngoài Thần Khải Sơn, rất nhanh liền tan biến khỏi tầm mắt mọi người.
Thái Thượng trưởng lão nhìn sang Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phong Hỏa, Liên Thiên, các ngươi phải nhớ kỹ một điểm, vô luận thế nào cũng đừng làm rét lạnh tâm can con em Lục gia. Lục gia có thể đứng ngạo nghễ ở Trung Châu trăm vạn năm, dựa vào không phải là Kim Cương huyết mạch, mà là sự đoàn kết và ngưng tụ của con em Lục gia chúng ta, việc này dừng lại ở đây, Lục Ly ta sẽ trách phạt sau.
Hưu!
Nói xong Thái Thượng trưởng lão giơ tay bắt lấy Lục Ly, thân hình lóe lên, tan biến khỏi Trưởng Lão Đường, mấy tên Trưởng lão liếc nhau, thần sắc ai nấy đều vô cùng phức tạp.
- Là ta già rồi nên hồ đồ.
Bát trưởng lão khe khẽ thở dài, lúc này hắn đã triệt để hồi thần lại. Vừa rồi hắn bị tức điên lên, chứ nếu tỉnh táo khống chế cục diện ngay từ đầu, sự tình đã không náo lớn thế này.
Đối với cách xử lý của Thái Thượng trưởng lão, Bát trưởng lão ngược lại rất hiểu. Không nói cái gì, chỉ nói Lục Ly có thể bằng cảnh giới Hồn Đàm Cảnh hai lần thiếu chút đánh giết Quân Hầu Cảnh Khâu Văn Trạch, chừng đó đã đáng để Thái Thượng trưởng lão tha thứ hết thảy sai lầm của hắn.
Lục Nhân Hoàng là kỳ tài ngút trời, con của hắn lại càng thêm biến thái, mặc dù Khâu Văn Trạch là tên phế vật, nhưng cũng là Quân Hầu Cảnh hàng thật giá thật. Thế mà hai lần kém chút bị Lục Ly giết chết, tư chất biến thái của Lục Ly đã là điều không cần hoài nghi.
Đối tại một gia tộc mà nói, con em thiên tài quan trọng hơn hết thảy. Không hiểu quy củ có thể từ từ dạy dỗ, tuổi trẻ khinh cuồng cũng có thể hiểu được, nhưng riêng thiên tư biến thái lại không phải người nào cũng có.
….
Lục Ly được Thái Thượng trưởng lão bắt lấy, cảm giác trước mắt hoa lên, sau đó cả người liền đã xuất hiện trước cửa chính một toà thành bảo trên nước.
Thái Thượng trưởng lão vung tay, cửa lớn vô thanh vô tức mở ra, hắn cứ thế dẫn Lục Ly đi vào.
Bên trong không xa hoa như tưởng tượng, ngược lại rất đơn sơ, tiến vào chỉ thấy một đại điện rộng lớn, nơi đó bày biện mấy chiếc bàn vuông, trên một chiếc bàn trong đó còn có một ấm trà nóng hổi.
Tiến vào rồi, Thái Thượng trưởng lão thả Lục Ly xuống, đi thẳng tới sau bàn vuông, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tự rót cho mình một chén trà, sau đó nhìn Lục Ly nói:
- Trước xử lý vết thương đi, ngươi đúng là giống hệt phụ thân, tính tình nóng như lửa...
Lục Ly trầm mặc lấy ra một chiếc khăn lông lau đi huyết dịch trên người, giải trừ huyết trảo thần kỹ, đổi một thân trường bào sạch sẽ, nuốt một viên đan dược chữa thương, đồng thời giấu Tiểu Bạch ở trong tay áo.
Làm xong hết thảy, hắn đặt mông ngồi ở trước mặt Thái Thượng trưởng lão, bưng lên ấm trà tự rót cho mình một chén, súc súc miệng, thản nhiên uống, mắt đều không nhìn Thái Thượng trưởng lão lấy một lần.
- Ha ha!
Thấy phong thái đó của Lục Ly, Thái Thượng trưởng lão lại vui vẻ, hắn híp mắt nhìn Lục Ly nói:
- Làm sao? Giận ta? Tiểu tử, dù có là gia gia ngươi cũng phải gọi ta một tiếng Ngũ thúc, chẳng lẽ ngươi không hiểu tôn kính người già.
Lục Ly liếc Thái Thượng trưởng lão một cái, nói:
- Lão gia hỏa ngươi cũng không phải thứ tốt, sự tình không náo lớn ngươi liền không đi ra. Chuyện cô cô ta, chẳng lẽ ngươi không hề hay biết?
- Ha ha ha!
Thái Thượng trưởng lão chẳng những không giận mà còn cười, lắc đầu nói:
- Điều này thì ngươi trách oan ta rồi, chuyện vặt trong gia tộc ta đã rất nhiều năm không hỏi đến, còn về sự tình náo lớn? Dù ngươi có giết Khâu Văn Trạch, đối với ta mà nói thì đều là việc nhỏ, náo hay không náo cũng như nhau cả thôi.
Lục Ly nghĩ nghĩ thì thấy cũng hợp lý, thực lực lão gia hỏa này quá mạnh, dù Thiên Thần Phủ có bị diệt sạch, đối với hắn mà nói thì đều là việc nhỏ.
Nếu lão gia hỏa này đã đứng ra, còn trước mặt mọi người nói giải trừ hôn ước giữa Khâu Văn Trạch và Lục Phi Tuyết, lửa giận trong lòng Lục Ly đã tiêu đi ít nhiều. Hắn uống một ngụm trà, gật đầu nói:
- Được rồi, việc này cứ vậy bỏ qua. Thái Thượng trưởng lão, ta muốn hỏi ngươi, gia gia ta đến cùng ở đâu? Là sống hay chết?
Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão thoáng trầm xuống, cúi đầu trầm ngâm một lát mới nói:
- Thực lực ngươi quá thấp, hiện tại chưa thể nói cho ngươi, chừng nào ngươi đạt tới Nhân Hoàng cảnh, tự nhiên sẽ có quyền biết. Chẳng qua có thể nói trước cho ngươi một điểm, gia gia ngươi còn sống.
- Vậy là được rồi...
Lục Ly thở ra một hơi dài, chỉ cần còn sống là được, sớm muộn rồi sẽ có một ngày gặp được.
Lục Ly không hỏi, Thái Thượng trưởng lão lại hỏi ngược lại:
- Tiểu tử, vì sao ngươi không thức tỉnh Kim Cương huyết mạch? Thú trảo này của ngươi là từ đâu ra? Sao ta cảm giác có chút giống huyết mạch thần kỹ?
Chương 507 Cố sự bi thương
- Còn nữa, tiếng rống kia của ngươi là thế nào? Tiểu thú này cấp bậc gì?
- Lão già này quan sát tinh tế thật.
Trong lòng Lục Ly âm thầm cảm khái, lại không định nói cho Thái Thượng trưởng lão thật tình. Mặc dù Bát trưởng lão nói Thái Thượng trưởng lão tuyệt đối trung thành với gia tộc, trung thành với gia gia. Nhưng vừa rồi cách hành xử của chính Bát trưởng lão đều khiến Lục Ly khó chịu, tự nhiên khó mà hoàn toàn tín nhiệm tên Thái Thượng trưởng lão này.
Hắn thuận miệng nói:
- Ta cũng không biết vì cái gì lại không thể thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, đi Thần Miếu thức tỉnh đều thất bại. Còn thú trảo và tiếng rống kia, đó chỉ là bí thuật được đến trong một di tích cổ mà thôi, đối với lão nhân gia ngài mà nói thì chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới.
- Thế loại phân thân thần kỹ kia thì sao?
Thái Thượng trưởng lão khẽ cười nói tiếp:
- Cũng là chút tài mọn? Sao ta cảm giác được bên trong có ẩn chứa áo nghĩa?
Cái này Lục Ly không có ý định giấu diếm, thẳng thắn nói:
- Trong này quả thực đúng là có một loại áo nghĩa, là Kính Tượng áo nghĩa, ta may mắn cảm ngộ được.
- May mắn?
Dù là Thái Thượng trưởng lão đều có chút nghẹn lời, Lục Ly không chịu nói, hắn cũng không muốn hỏi nhiều. Híp mắt nhìn Lục Ly một lúc, cảm khái nói:
- Tiểu tử ngươi cơ duyên nghịch thiên, đáng tiếc không thức tỉnh Kim Cương huyết mạch.
Dừng một lát, Thái Thượng trưởng lão lần nữa hỏi:
- Phụ thân ngươi ở đâu? Ngươi thật sự không biết?
Vừa rồi Lục Ly đã có chỗ giấu diếm, lúc này tự nhiên cũng sẽ không nói thật, hắn hỏi ngược lại:
- Nếu ta biết phụ thân ở đâu, làm sao còn một mình trở về? Phải biết trên đường ta chính là cửu tử nhất sinh, hơn nữa tỷ tỷ ta còn bị bắt tới Thanh Châu, ngươi cảm thấy nếu phụ thân ở bên người chúng ta, chị em chúng ta sẽ lăn lộn thảm vậy ư? Đến giờ ta cũng chỉ mới là Hồn Đàm Cảnh.
- Ai!
Thái Thượng trưởng lão khe khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Tính khí phụ thân ngươi không khác ngươi là mấy, cũng là một con trâu cứng đầu. Năm đó nếu hắn không rời nhà trốn đi. Gia gia ngươi cũng sẽ không xảy ra chuyện, Lục gia cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng thế này...
- Xảy ra chuyện?
Lục Ly nhướng mày, lập tức hỏi:
- Gia gia ta đã xảy ra chuyện gì?
- Đã bảo chưa thể nói cho ngươi!
Thái Thượng trưởng lão vung tay lên nói:
- Ngươi đi về trước đi, tập trung tu luyện, cần tài nguyên gì cứ nói với Tứ thúc, sau khi tu luyện đến Mệnh Luân Cảnh lại đến gặp ta. Đừng gây chuyện trong gia tộc, bằng không chính ta đều không giữ được ngươi.
Chuyện Lục Ly đại náo Trưởng Lão Đường chẳng mấy chốc đã truyền khắp Thần Khải Sơn, tiếp đó lấy tốc độ cực nhanh truyền khắp Thần Khải Thành. Trọn cả Thần Khải Thành nháy mắt sôi trào, nơi đây đã rất lâu chưa xảy ra chuyện gì động trời như thế.
Then chốt nhất là việc này kinh động đến cả Thái Thượng trưởng lão, hơn nữa nguyên nhân sự tình còn là Lục Phi Tuyết bị bắt nạt, Lục Ly thân làm cháu trai mới ra mặt giùm nàng.
Ngay trước mặt nguyên một đám trưởng lão, hai lần thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch, một tên thiếu niên Hồn Đàm Cảnh, lại là con trai Lục Nhân Hoàng, cháu đích tôn của tộc Vương, việc này tự nhiên dẫn lên oanh động lớn vô cùng.
Rất nhiều người trước kia còn không biết thân phận Lục Ly, sau sự việc lần này gần như ai ai cũng biết, hơn nữa rất nhiều người cũng xác định thân phận con trai Lục Nhân Hoàng của Lục Ly.
Nếu không phải con trai Lục Nhân Hoàng, sao Lục Ly phải ra mặt cho Lục Phi Tuyết? Sao Thái Thượng trưởng lão lại để Tứ trưởng lão đưa Khâu Văn Trạch đưa trở về, còn giải trừ hôn ước giữa hai người?
Giải trừ hôn ước, vậy khác gì hung hăng tát lên mặt Thiên Thần Phủ, nói không chừng sẽ dẫn tới phủ chủ Thiên Thần Phủ Khâu Vạn Thành phẫn nộ. Đến lúc đó Thiên Thần Phủ ly tâm, đối với Lục gia hoàn toàn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Thái Thượng trưởng lão nói sẽ trách phạt Lục Ly, nhưng không giải thích gì thêm. Lục Ly bị mang đến thành bảo trên hồ một lát, sau đó liền được đưa về Nghênh Long Các, gia tộc cũng không đưa ra bất kỳ thông cáo gì.
Rất rõ ràng, Thái Thượng trưởng lão thiên vị Lục Ly, việc này cứ thế kết thúc.
Bất luận tình hình thực tế như thế nào, ở Thần Khải Thành, ở Lục gia, Lục Ly đã rất nổi danh.
Trên người có hào quang thân phận cháu trai đích tôn tộc Vương Lục gia, còn ngang tàng như thế, thoáng chốc Lục Ly bỗng trở thành thần tượng trong lòng rất nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi của Lục gia.
…
Vũ Hóa Thần được thả trở về, nếu Lục Ly đều không bị xử phạt, Vũ Hóa Thần thân là một tên gia nô, chỉ biết hoàn toàn nghe lệnh Lục Ly hành sự. Cũng không phạm sai lầm gì lớn, trách phạt hắn chẳng nghĩa lý gì, ngược lại sẽ lần nữa chọc giận Lục Ly.
Lục Ly về tới Nghênh Long Các, Lục Phi Tuyết đã sớm nghe được tin tức, khóc thành lệ nhân. Thấy Lục Ly an lành trở về, nàng vội vàng chạy tới, ôm lấy Lục Ly khóc không thành tiếng.
- Được rồi, cô cô, hôn ước giữa ngươi và Khâu Văn Trạch đã giải trừ, sau này chỉ cần chất nhi còn sống, không ai có thể bắt nạt ngươi!
Lục Ly khẽ vỗ lên vai Lục Phi Tuyết, trấn an nàng, Lục Phi Tuyết trùng trùng gật đầu, lại không nói gì thêm.
Dẫn Lục Phi Tuyết đi vào, an ủi nàng một lát. Đợi nàng ổn định cảm xúc, Lục Ly mới hỏi dò vì sao Khâu Văn Trạch dám ngược đãi nàng?
Lục Phi Tuyết chính là con gái tộc Vương Lục gia, Khâu Văn Trạch chỉ là thiếu chủ một thế lực phụ dung lại làm làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy, dù cho gia gia hắn xảy ra chuyện, nhưng chẳng phải vẫn còn chưa chết? Chẳng phải còn có phụ thân hắn đi xa Bắc Mạc, rồi cũng sẽ có ngày trở về.
Lục Phi Tuyết ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra thực tình, nhờ đó Lục Ly cũng biết được phần nào chuyện xảy ra năm xưa.
Hai mươi năm trước, Lục Nhân Hoàng tranh cãi với gia gia Lục Ly, cả giận rời nhà đi ra ngoài, khi đó Lục Phi Tuyết mới chỉ mười mấy tuổi. Gia gia Lục Ly phẫn nộ vô cùng, trực tiếp bế quan, đồng thời dặn gia tộc không được có bất luận kẻ nào đi tìm Lục Nhân Hoàng, để hắn tự sinh tự diệt.
Chương 508 Cố sự bi thương 2
Bà bà của Lục Ly bị tức bệnh nặng một trận, năm năm sau khi Lục Nhân Hoàng mất tích liền buông tay thăng tiên. Lục Phi Tuyết không ai quản giáo, dưỡng thành tính tình kiêu căng phản nghịch, thường xuyên gây chuyện. Bởi vì gia gia Lục Ly bế quan, người trong gia tộc không dám quản, các trưởng lão vừa thay nàng chùi mông đít, vừa càng lúc càng thất vọng với nàng.
Tiếp sau đó Lục Phi Tuyết yêu một tên công tử, lại không phải công tử gốc gác đông bộ Trung Châu, mà là công tử một gia tộc nhỏ ở trung bộ.
Phụ thân bế quan không ra, mẫu thân chết bệnh, ca ca tung tích bất minh, Lục Phi Tuyết phản nghịch kiêu căng. Sau khi yêu công tử này liền càng khó quản, nhất thời huyên náo khắp cả đông bộ Trung Châu.
Sau khi gia tộc biết được, đương nhiên sẽ không đồng ý, Lục Phi Tuyết có thân phận thế nào, đó là con gái tộc Vương của một trong mười hai Vương tộc, làm sao có thể gả cho công tử một tiểu gia tộc, còn không phải người đông bộ Trung Châu. Lục gia có không ít cừu nhân, vạn nhất công tử kia là gian tế thì sao?
Thế là...
Bi kịch phát sinh trên người Khương Khởi Linh, trên người Lục Phi Tuyết, Lục Phi Tuyết bẩm báo sự tình cho gia gia Lục Ly Lục Chính Dương. Lục Chính Dương đích thân hạ lệnh, giam cầm Lục Phi Tuyết ba năm, sau đó gả cho cho Khâu Văn Trạch.
Lục Phi Tuyết bị nhốt ba năm lại vẫn chưa hết hy vọng, ngày hạ giá không ngờ lại đào hôn, đi tìm công tử tiểu gia tộc kia. Nhưng tiểu gia tộc kia đã hoàn toàn mất tích, Lục gia phái người đe dọa bọn họ, tiểu gia tộc lập tức dọn đi, tung tích bất minh.
Lục Phi Tuyết lại bị bắt trở về, đưa đến Thiên Thần phủ. Lục Phi Tuyết chấp nhận số phận, Khâu Văn Trạch lại trở thành trò cười ở đông bộ Trung Châu, tự nhiên sinh tâm bất mãn, cảm giác mình bị đội nón xanh
Mấy năm đầu còn tốt chút, nhưng sau khi gia gia Lục Ly Lục Chính Dương xảy ra chuyện, mỗi lần say rượu Khâu Văn Trạch lại tra tấn ngược đãi Lục Phi Tuyết.
Lục Phi Tuyết không phải là không về lại gia tộc tố cáo Khâu Văn Trạch, nhưng loại chuyện thế này trưởng lão Lục gia làm sao quản? Cùng lắm chỉ là mịt mờ phái người đi Thiên Thần Phủ nói một tiếng. Mỗi lần như thế Khâu Văn Trạch sẽ thu liễm chút, qua thời gian ngắn liền trở lại nguyên hình.
Phụ thân xảy ra chuyện, đại ca mất tích, mẫu thân chết rồi, các trưởng lão gia tộc không quản. Lục Phi Tuyết cũng triệt để chấp nhận số phận, mấy năm nay không ít lần bị giày vò đến chết đi sống lại, dần dần biến thành nhẫn nhục chịu đựng. Nếu không phải nghĩ đến phụ thân và gia gia hắn, sợ rằng nàng đã sớm tự sát.
Đây là một cố sự bi thương, rất nhiều tiểu thư đại gia tộc đều không thể tự chủ hôn sự của bản thân, điều này Lục Ly rất rõ ràng, cũng nói không nổi là ai đúng ai sai.
Đương nhiên, Lục Ly lựa chọn giúp thân không giúp lý, cô cô ruột thịt duy nhất của hắn, ai dám bắt nạt nàng, hắn tuyệt không bỏ qua.
- Được rồi, cô cô, hôn ước đã giải trừ, sau này rốt cục không cần trở về đó chịu tội nữa. Ngươi cứ ở cùng với ta, ai trong Lục gia dám bắt nạt ngươi, cứ để chất nhi ra mặt!
Nhìn Lục Phi Tuyết hai mắt đẫm lệ, Lục Ly khe khẽ thở dài, vỗ vỗ vai nàng. Đưa qua mấy viên đan dược chữa thương để nàng nuốt xuống, sau đó mới hỏi:
- Cô cô, gia gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Phi Tuyết đã sớm uống đan dược chữa thương, chỉ là thương thế vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, không ai chịu nói cho ta, việc này chỉ có các trưởng lão có tư cách biết. Chẳng qua ta nghe được một ít đồn thổi, hình như là mười năm trước phụ thân vì đi tìm đại ca mà một thân một mình tới Thánh Tiên đại địa, kết quả bị thương nặng. Trở về liền bế quan tĩnh dưỡng, mười năm nay chưa từng đi ra, Thần Khải Thành cũng bởi vậy mà phong thành.
- Bị thương nặng?
Lục Ly khẽ nhíu mày, nhớ đến thần sắc Thái Thượng trưởng lão lúc nói tới gia gia hắn, nghĩ đến chư vị trưởng lão lảng tránh không nói, nội tâm hắn không khỏi càng thêm trầm trọng. Xem ra gia gia hắn bị thương rất nặng, bằng không Lục gia cũng không đến nỗi phải phong thành
Hành vi phong thành và phong tỏa tin tức của Lục gia, Lục Ly có thể hiểu được.
Tộc Vương bị trọng thương, gia tộc xác thực hẳn nên phong thành, đê điệu hành sự, bất cứ tin tức gì cũng không thể truyền ra ngoài, bằng không rất dễ bị cừu gia liên thủ công kích.
Lục Ly trầm ngâm một lúc lâu, sau đó chợt quét mắt nhìn về phía Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, nói:
- Cảm ứng xem xem, phụ cận có ai thăm dò không?
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần vội vàng nhắm mắt lại cảm ứng một phen, lát sau hai người đều khe khẽ gật đầu. Lúc này Lục Ly mới nhẹ giọng hỏi:
- Cô cô, ngươi cảm thấy trong gia tộc ta có thể tín nhiệm người nào? Ý ta là người có thể tuyệt đối tín nhiệm, Thái Thượng trưởng lão có thể tuyệt đối tín nhiệm không?
Hiện tại trong gia tộc người duy nhất Lục Ly có thể tín nhiệm chính là Lục Phi Tuyết, nếu Lục Phi Tuyết nói Thái Thượng trưởng lão đáng để tín nhiệm, hắn sẽ nói cho biết về tung tích Lục Nhân Hoàng. Chỉ cần Thái Thượng trưởng lão xuất động, liền có thể nhẹ nhàng cứu ra Lục Nhân Hoàng dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Lục Phi Tuyết thoáng chút kinh ngạc, không biết vì sao Lục Ly lại hỏi như vậy. Nàng thấy thần sắc Lục Ly rất là trịnh trọng, cũng khẽ trầm tư, lát sau lại lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy bất luận kẻ nào đều không thể tuyệt đối tín nhiệm, bao gồm cả hai vị Thái Thượng trưởng lão!
- Hai vị Thái Thượng trưởng lão?
Lục Ly không khỏi có chút mơ hồ, chẳng phải chỉ có một Thái Thượng trưởng lão thôi ư? Đại trưởng lão Lục gia còn lại hình như chưa từng xuất hiện qua?
- Đúng, là hai vị Thái Thượng trưởng lão!
Lục Phi Tuyết nghi hoặc nhìn Lục Ly nói:
- Không ai nói cho ngươi chuyện này? Thái Thượng trưởng lão mà ngươi vừa mới gặp thuộc lứa bối phận thái công, ngay cả gia gia cũng phải gọi hắn một tiếng Ngũ thúc. Còn có một vị Thái Thượng trưởng lão khác không ở trong gia tộc, đã ra ngoài hơn một năm, người đó cùng lứa với gia gia, còn là anh ruột của gia gia, chúng ta gọi hắn là đại bá.
- À à!
Chương 509 Lục Địa Thần Tiên
Lục Ly khẽ gật đầu, tiếp tục ném ra nghi hoặc trong lòng:
- Đại trưởng lão thì sao? Ta chưa từng thấy qua Đại trưởng lão.
- Đang bế quan!
Lục Phi Tuyết giải thích nói:
- Mấy năm trước liền bế quan, hẳn là đang xung kích cảnh giới Địa Tiên. Hắn rất sớm đã đạt tới Nhân Hoàng đỉnh phong, lần này bế quan lâu như vậy, nhất định là vì xung kích cảnh giới Địa Tiên.
- Địa Tiên?
Lục Ly không khỏi kinh ngạc, hắn tựa hồ nhớ được Tứ trưởng lão gọi là Lục Địa Tiên? Mà phụ thân hắn thì được gọi là Lục Nhân Hoàng? Đám trưởng bối gia tộc này lấy tên cũng quá qua loa, liệu có phải còn có người gọi Lục Quân Hầu, Lục Bất Diệt, Lục Mệnh Luân?
Lục Ly rốt cục biết được cảnh giới trên Nhân Hoàng là gì, hắn trầm giọng giọng hỏi:
- Tiểu Cô, trên Nhân Hoàng gọi là Địa Tiên Cảnh?
Lục Phi Tuyết gật đầu nói:
- Đúng vậy, Quân Hầu là một phương Quân Hầu, Nhân Hoàng là Nhân trung chi Hoàng, trên Nhân Hoàng liền là Lục Địa Thần Tiên, cũng chính là Địa Tiên Cảnh. Hai vị Thái Thượng trưởng lão và phụ thân đều là Địa Tiên Cảnh, chỉ gia tộc có được ba vị Địa Tiên mới xưng là gia tộc bát phẩm. Có thể chính bởi vì phụ thân xảy ra chuyện, hiện tại gia tộc đã không có ba vị Địa Tiên, cho nên mới phong thành.
- Thì ra là thế!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, trước đó hắn đã nghi hoặc không biết gia tộc bát phẩm phải có được ba võ giả cảnh giới gì, hiện tại mới biết trên Nhân Hoàng còn có Địa Tiên, Lục Địa Thần Tiên, cái tên thật khí phách.
Hơi ngừng một lát, Lục Ly lại trầm giọng hỏi:
- Cô cô, ngươi nói tất cả mọi người đều không thể tín nhiệm, đây là vì sao? Chẳng lẽ không có ai trung thành với gia gia ư?
- Lòng người khó dò!
Lục Phi Tuyết nhìn ra bên ngoài, Lục Ly phất tay để Minh Vũ và Vũ Hóa Thần ra ngoài đề phòng, lúc này Lục Phi Tuyết mới nhẹ giọng nói:
- Nếu gia gia ngươi không việc gì, gia tộc khẳng định sẽ có vô số người trung thành với gia gia. Nhưng giờ đã qua mười năm, sợ rằng nhân tâm đều sẽ biến. Lục Ly, có lẽ ngươi không hiểu rõ lắm, đối với đại gia tộc mà nói, đối ngoại tuy vô cùng đoàn kết, nhưng bên trong lại cũng nội đấu rất nghiêm trọng. Các trưởng lão trong gia tộc gặp bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không suy xét từ góc độ thân tình, mà trước phải nghĩ đến lợi ích gia tộc.
- Hiện tại Lục gia đã không phải do mạch chúng ta cầm quyền, mà là mạch của đại gia gia ngươi cầm quyền, Đại trưởng lão Nhị trưởng Lão Tam trưởng lão đều là con trai Đại gia gia ngươi, ngươi hẳn có thể cảm nhận được thái độ của bọn hắn đối với ngươi không mấy hữu hảo.
- Mà các trưởng lão còn lại, bao gồm Thái Thượng trưởng lão Ngũ thái công đều sẽ cố cập tới lợi ích của cả thảy Lục gia, đến lúc thật gặp chuyện lớn tuyệt sẽ không đứng về phía đại phòng. Bởi vì lúc này mạch của Đại gia gia mới là đại biểu cho Lục gia, tự nhiên cũng đại biểu cho lợi ích gia tộc.
- Nếu gia gia ngươi có thể bình an, hết thảy liền biến chuyển. Bởi vì chiến lực gia gia ngươi vô cùng khủng bố, còn trên cả Ngũ thái công, đáng tiếc không biết hắn hiện tại tình hình hắn như thế nào!
Nói đến đây thần sắc Lục Phi Tuyết thoáng trở nên ảm đạm, Lục Ly cũng khẽ thở dài, nếu gia gia có thể tỉnh lại, hắn còn cần tìm các trưởng lão khác làm gì? Trực tiếp để gia gia đi cứu ra phụ mẫu là được rồi.
Lục Phi Tuyết nói không phải không có lý, thái độ của Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên đối với hắn quả thực rất kém, giờ hắn đã hiểu vì sao hai người lại có thái độ như thế.
Trước kia Lục gia là do gia gia hắn nắm quyền, giờ gia gia hắn xảy ra chuyện, đến phiên đại gia gia cầm quyền, theo đó ba vị đường bá đường thúc liền trở thành Đại trưởng lão Nhị trưởng Lão Tam trưởng lão. Ở Trưởng Lão Đường, quyền thế Lục Phong Hỏa rõ ràng rất lớn, hắn nói chuyện các trưởng lão còn lại đều không thấy ai chống đối.
Lục Ly cũng mơ hồ hiểu ra, vì sao nhiều năm như vậy không có người Lục gia đi Bắc Mạc tìm Lục Nhân Hoàng.
Tìm Lục Nhân Hoàng trở về làm gì? Trở về kế thừa vị trí tộc Vương? Hay là trở về đè ép lên mạch của đại gia gia?
Mạch đại gia gia thật không dễ dàng mới nắm được quyền lực, tự nhiên không hy vọng quyền lực lần nữa trở lại với mạch của Lục Ly. Bởi thế sau khi Lục Ly trở về liền chịu đủ các loại chất vấn, thậm chí còn có người lộ ra sát cơ, đến tận bây giờ Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên cũng vẫn chưa công khai thừa nhận thân phận con trai Lục Nhân Hoàng của Lục Ly.
- Đúng là bất cứ người nào đều không thể tín nhiệm được!
Lục Ly trầm tư khoảnh khắc, trong lòng càng thêm xác định điểm này, nhân tâm là sẽ biến, hiện tại đại phòng đại biểu cho Lục gia, đại biểu cho lợi ích Lục gia. Nếu các trưởng lão phe trung lập còn lại, thậm chí trưởng lão thân cận với gia gia hắn đã lặng lẽ nương nhờ đại phòng rồi thì sao?
Tỉ như chuyện hôm nay, biểu hiện của Bát trưởng lão khiến Lục Ly có chút thất vọng. Thái Thượng trưởng lão dù đối tốt với hắn, nhưng hắn vẫn không dám hoàn toàn tín nhiệm, những lão gia hỏa này đều già đầu thành tinh, ai biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì?
Đương nhiên, hẳn là vẫn có người tuyệt đối trung thành với gia gia hắn, vấn đề là Lục Ly và Lục Phi Tuyết không biết, cũng không dám tin tưởng. Chẳng lẽ Bát trưởng lão nói mình trung thành, liền nhất định sẽ trung thành?
Nếu như...
Ai cũng không thể tín nhiệm, hắn quay trở lại Lục gia để làm gì? Hắn trở về chẳng phải chính là vì tìm người Lục gia đi cứu Lục Nhân Hoàng ư?
Hàn Băng Thâm Uyên Nhân Hoàng đi vào đều rất khó ra, không dựa vào cường giả Lục gia, hắn lại biết đi tìm ai? Trên thế giới này Địa Tiên khẳng định vô cùng ít ỏi, dù cho may mắn quen biết, người ta chưa hẳn sẽ giúp hắn, mà dù có giúp hắn cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm người ngoài.
Sự tình tựa hồ đi vào ngõ cụt!
Còn chưa làm rõ tình hình Lục gia, vạn nhất báo sự tình Lục Nhân Hoàng cho Lục gia biết, không chừng sẽ hại đến cha mẹ hắn. Mà nếu không báo, hắn lại bó tay hết cách, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn xem cha mẹ chịu tội dưới Hàn Băng Thâm Uyên?
Chương 510 Long Dương chi hảo
Càng nghĩ, Lục Ly càng cảm thấy tạm thời vẫn nên chờ theo dõi.
Một là chờ gia gia hắn đi ra, hai là chờ đón Lục Linh trở về. Lục Linh đa trí như yêu, Lục Ly cảm thấy ở trước mặt Lục Ly, mình quả thực không khác gì kẻ nhược trí.
Tứ trưởng lão đã phái Mạc Diệp và người Lam Sư Phủ đi Thanh Châu, phỏng chừng không đến mấy tháng liền có thể tiếp về Lục Linh. Dù sao đã qua đi mười mấ năm, cũng không kém mấy tháng này.
Vừa vặn huyết nguyên trong thân thể hắn còn rất nhiều, thời gian mấy tháng đủ cho hắn hoàn toàn hấp thu, đến lúc đó xem xem liệu có thể xung kích Mệnh Luân Cảnh không, đợi Lục Linh đi về cho nàng một món quà bất ngờ.
Quyết định xong xuôi, Lục Ly trầm tĩnh lại, nhìn sang Lục Phi Tuyết nói:
- Cô cô, vì sao ngươi không xung kích Quân Hầu Cảnh?
- Không có linh tài
Lục Phi Tuyết đắng chát nói:
- Sau khi đến Thiên Thần Phủ, Khâu gia chưa từng cấp ta bất cứ linh tài gì. Lục gia ta không lại ngại không dám hỏi, dù sao ta cũng đã là người Khâu gia.
- Ừm, ngươi cứ an tâm ở lại chỗ này.
Lục Ly gật đầu nói:
- Quay đầu ta sẽ hỏi gia tộc đòi lấy linh tài, giúp ngươi xung kích Quân Hầu Cảnh. Cô cô yên tâm, Thái Thượng trưởng lão nói rồi, ta thiếu linh tài gì đều có thể hỏi Tứ thúc, với tình hình bây giờ, gia tộc chắc cũng không dám quá làm khó ta.
Lục Ly vừa mới đại náo một trận, các trưởng lão hẳn đều có chút sợ hắn. Một chút việc nhỏ tự nhiên không dám đắc tội hắn, sợ hắn tiếp tục đại náo, đến lúc đó mất chính là mặt mũi Lục gia.
Nghĩ tới đây, Lục Ly đứng dậy đi ra ngoài.
Đi đến cửa lớn Nghênh Long Các, hắn nói với mấy tên binh sĩ thủ vệ ở ngoài cửa:
- Đi bẩm báo quản sự mặt trên một tiếng, bố trí cho ta và cô cô một đại viện, xa hoa chút. Đồng thời an bài một ít thị nữ và đầu bếp, các loại đồ dùng hàng ngày… tất cả đều phải là thứ tốt nhất. Nghênh Long Các này là chỗ cho khách nhân cư trú, Lục Ly ta là đệ tử trực hệ Lục gia, chẳng lẽ ở trong mắt các ngươi cũng thành là khách nhân?
Sắc mặt mấy tên binh sĩ thoáng có chút cổ quái, vị tiểu gia này có quá cuồng rồi không? An trí sinh hoạt cho con em gia tộc, mặt trên tự có định đoạt, đây là lần đầu tiên bọn hắn nghe được có người chủ động yêu cầu.
Bên kia Bát trưởng lão hỏa khí còn chưa tiêu, nếu truyền lời này lên, sợ rằng sẽ nổi trận lôi đình.
Lục Ly thấy bọn họ không nhúc nhích, lập tức trừng mắt cả giận quát:
- Làm sao? Lời ta nói đều không nghe? Hay là phải để ta tự thân đi Trưởng Lão Đường một chuyến?
- Không dám, không dám, tiểu nhân thông truyền ngay. Mấy tên binh sĩ bị dọa sợ, vừa mới náo ra đại sự, lần này mà để Lục Ly đi Trưởng Lão Đường chẳng phải sẽ lật trời?
Lục Ly Lục Phi Tuyết rất nhanh liền dọn nhà, loại chuyện này Bát trưởng lão sao dám làm khó Lục Ly? Đám binh sĩ sợ hãi Lục Ly đại náo, Bát trưởng lão chẳng lẽ không sợ? Đừng nói Lục Ly chỉ là muốn tòa nhà, dù là muốn mấy tòa nhà, Bát trưởng lão cũng sẽ nghĩ cách làm cho hắn.
Nơi ở mới nằm ngay mặt bắc Thần Khải Sơn, là nơi cư trú của đệ tử trực hệ Lục gia, cách phủ đệ Bát trưởng lão cũng không xa.
Nơi ở mới gọi là Đằng Long Các, chính là nơi ở cũ của Lục Nhân Hoàng, sân viện rất lớn, rất khí phái. Lục Nhân Hoàng rời nhà đi ra ngoài, vị trí thiếu tộc trưởng lại vẫn được bảo lưu, bởi thế tòa nhà này cũng một mực để không.
Bát trưởng lão cấp cho bốn thị nữ, bốn đầu bếp, hai hạ nhân, đủ loại đồ dùng hàng ngày, tất cả đều là những thứ tốt nhất, Lục gia tài đại khí thô, chứ đồ ấy không tính là gì.
Lục Ly tính là đã ổn định tại Lục Ly, hắn không tâm tư đi làm ầm ĩ, mà thật ra cũng không thích làm ầm ĩ. Thậm chí hắn chẳng đi bái kiến một tên trưởng bối nào, ngày ngày đều ở trong sân viện tu luyện an dưỡng.
Thương thế linh hồn hắn còn chưa triệt để khôi phục, trong thân thể có được rất nhiều huyết nguyên, cầm thêm một đoạn thời gian mới có thể triệt để hấp thu. Dù sao hiện tại hắn cũng phải chờ, chờ Lục Chính Dương tỉnh lại, chờ Lục Linh đi về.
Lục Phi Tuyết yên tâm ở lại chỗ này, hôn ước bị giải trừ, đối với tiểu thư một đại gia tộc mà nói thì thanh danh chuyện này vốn không mấy lọt tai, chẳng qua Lục Phi Tuyết lại hoàn toàn không để ý.
Bởi vì trước đó thanh danh nàng đã rất không tốt, mặc dù trước kia nàng không tính quá phóng đãng, nhưng ở trong mắt người ngoài thì là hoàn khố tiểu thư, phóng đãng bất kham, cho nên nàng cũng chẳng thèm để ý làm gì.
Nàng tựa hồ có chút tâm tro ý lạnh, tê dại với hoàn cảnh, mỗi ngày đều ở trong sân viện đọc sách, ngẩn người, thỉnh thoảng lại bồi Lục Ly tâm sự, cũng chỉ có nhìn thấy Lục Ly trên mặt nàng mới xuất hiện ý cười
Lục Ly đã nhận ra loại tình huống này, nghe cố sự của Lục Phi Tuyết hắn cũng hiểu được phần nào con người nàng. Một thiếu nữ đang trong giai đoạn phản nghịch lại không có phụ mẫu quản giáo, đại ca mà nàng kính yêu nhất lại rời nhà đi xa, tính cách tự nhiên sẽ trở nên càng thêm phản nghịch và hống hách.
Thật vất vả có nam nhân thương yêu nàng, lại bị gia tộc bức đi, gả cho một người khác mà mình không thích, mỗi ngày còn bị tra tấn ngược đãi, về nhà khóc lóc kể lể nhưng không ai để ý. Nàng từ mới đầu là phẫn nộ, oán hận, chậm rãi trở nên tê liệt, nhẫn nhục chịu đựng, biến thành một Lục Phi Tuyết hoàn toàn khác.
Lục Ly rất thương yêu tiểu cô này, Lục Phi Tuyết cũng như Khương Khinh Linh, đều bị tộc quy của đại gia tộc hãm hại, đều là người đáng thương. Nàng biến thành như thế này, phụ thân gia gia và bà bà hắn đều có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Bởi thế mỗi lần bế quan hắn đều thực hiện trong đêm, còn ban ngày thì bồi Lục Phi Tuyết tâm sự, đánh cờ tán gẫu, nghĩ cách trợ giúp nàng đi ra khỏi ám ảnh từ cuộc sống tăm tối trước kia.
Ngày thứ năm sau khi đến Đằng Long Các!
Lục Ly đã đột phá đến Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, huyết nguyên trợ giúp quá lớn, đối với tu luyện Hồn Đàm và Huyền lực đều có lợi ích không nhỏ.
Người ở bên ngoài thấy lão giả cũng đều quỳ rạp xuống, đồng thanh quát lớn:
- Tham kiến Thái Thượng trưởng lão.
Thái Thượng trưởng lão rốt cục đã đi ra.
Thái Thượng trưởng lão mặt không biểu tình, hắn nhìn Khâu Văn Trạch một cái, lại liếc mắt nhìn đám người Lục Phong Hỏa, cuối cùng ánh mắt dừng ở Lục Ly đang đứng ở bên ngoài, trong mắt lộ ra một tia tình tự phức tạp.
Hắn cũng nhìn đám người Lục Ly đang quỳ một cái, vung tay lên nói:
- Đi xuống hết đi, chuyện nơi này ta sẽ xử lý.
Đám người Lục Lân ngẩng đầu, nhìn Thái Thượng trưởng lão, cuối cùng không ai nói gì, quay người lui ra nơi xa. Uy vọng vị Thái Thượng trưởng lão này trong gia tộc quá cao, ai cũng không dám ngỗ nghịch ý chí của hắn.
Toàn bộ chúng nhân vây xem đều lui ra, Trưởng Lão Đường chỉ còn lại Lục Ly và một đám trưởng lão, ngoài ra còn có Khâu Văn Trạch Vũ Hóa Thần.
Thái Thượng trưởng lão đảo mắt nhìn về phía Khâu Văn Trạch nói:
- Thiên Minh, đưa Khâu Văn Trạch về Thiên Thần Phủ, thuận tiện nói cho Khâu Vạn Thành, giả trừ hôn ước giữa Phi Tuyết và Khâu Văn Trạch, để hắn quản giáo con trai cho tốt.
- A?
Đám người Lục Phong Hỏa kinh hãi, đang định lên tiếng, Thái Thượng trưởng lão lại bá đạo vung tay nói:
- Việc này cứ quyết định vậy đi, ý ta đã quyết.
Tứ trưởng lão Lục Thiên Minh khẽ gật đầu, vội vàng mang theo Khâu Văn Trạch đằng không mà lên, bay ra bên ngoài Thần Khải Sơn, rất nhanh liền tan biến khỏi tầm mắt mọi người.
Thái Thượng trưởng lão nhìn sang Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phong Hỏa, Liên Thiên, các ngươi phải nhớ kỹ một điểm, vô luận thế nào cũng đừng làm rét lạnh tâm can con em Lục gia. Lục gia có thể đứng ngạo nghễ ở Trung Châu trăm vạn năm, dựa vào không phải là Kim Cương huyết mạch, mà là sự đoàn kết và ngưng tụ của con em Lục gia chúng ta, việc này dừng lại ở đây, Lục Ly ta sẽ trách phạt sau.
Hưu!
Nói xong Thái Thượng trưởng lão giơ tay bắt lấy Lục Ly, thân hình lóe lên, tan biến khỏi Trưởng Lão Đường, mấy tên Trưởng lão liếc nhau, thần sắc ai nấy đều vô cùng phức tạp.
- Là ta già rồi nên hồ đồ.
Bát trưởng lão khe khẽ thở dài, lúc này hắn đã triệt để hồi thần lại. Vừa rồi hắn bị tức điên lên, chứ nếu tỉnh táo khống chế cục diện ngay từ đầu, sự tình đã không náo lớn thế này.
Đối với cách xử lý của Thái Thượng trưởng lão, Bát trưởng lão ngược lại rất hiểu. Không nói cái gì, chỉ nói Lục Ly có thể bằng cảnh giới Hồn Đàm Cảnh hai lần thiếu chút đánh giết Quân Hầu Cảnh Khâu Văn Trạch, chừng đó đã đáng để Thái Thượng trưởng lão tha thứ hết thảy sai lầm của hắn.
Lục Nhân Hoàng là kỳ tài ngút trời, con của hắn lại càng thêm biến thái, mặc dù Khâu Văn Trạch là tên phế vật, nhưng cũng là Quân Hầu Cảnh hàng thật giá thật. Thế mà hai lần kém chút bị Lục Ly giết chết, tư chất biến thái của Lục Ly đã là điều không cần hoài nghi.
Đối tại một gia tộc mà nói, con em thiên tài quan trọng hơn hết thảy. Không hiểu quy củ có thể từ từ dạy dỗ, tuổi trẻ khinh cuồng cũng có thể hiểu được, nhưng riêng thiên tư biến thái lại không phải người nào cũng có.
….
Lục Ly được Thái Thượng trưởng lão bắt lấy, cảm giác trước mắt hoa lên, sau đó cả người liền đã xuất hiện trước cửa chính một toà thành bảo trên nước.
Thái Thượng trưởng lão vung tay, cửa lớn vô thanh vô tức mở ra, hắn cứ thế dẫn Lục Ly đi vào.
Bên trong không xa hoa như tưởng tượng, ngược lại rất đơn sơ, tiến vào chỉ thấy một đại điện rộng lớn, nơi đó bày biện mấy chiếc bàn vuông, trên một chiếc bàn trong đó còn có một ấm trà nóng hổi.
Tiến vào rồi, Thái Thượng trưởng lão thả Lục Ly xuống, đi thẳng tới sau bàn vuông, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tự rót cho mình một chén trà, sau đó nhìn Lục Ly nói:
- Trước xử lý vết thương đi, ngươi đúng là giống hệt phụ thân, tính tình nóng như lửa...
Lục Ly trầm mặc lấy ra một chiếc khăn lông lau đi huyết dịch trên người, giải trừ huyết trảo thần kỹ, đổi một thân trường bào sạch sẽ, nuốt một viên đan dược chữa thương, đồng thời giấu Tiểu Bạch ở trong tay áo.
Làm xong hết thảy, hắn đặt mông ngồi ở trước mặt Thái Thượng trưởng lão, bưng lên ấm trà tự rót cho mình một chén, súc súc miệng, thản nhiên uống, mắt đều không nhìn Thái Thượng trưởng lão lấy một lần.
- Ha ha!
Thấy phong thái đó của Lục Ly, Thái Thượng trưởng lão lại vui vẻ, hắn híp mắt nhìn Lục Ly nói:
- Làm sao? Giận ta? Tiểu tử, dù có là gia gia ngươi cũng phải gọi ta một tiếng Ngũ thúc, chẳng lẽ ngươi không hiểu tôn kính người già.
Lục Ly liếc Thái Thượng trưởng lão một cái, nói:
- Lão gia hỏa ngươi cũng không phải thứ tốt, sự tình không náo lớn ngươi liền không đi ra. Chuyện cô cô ta, chẳng lẽ ngươi không hề hay biết?
- Ha ha ha!
Thái Thượng trưởng lão chẳng những không giận mà còn cười, lắc đầu nói:
- Điều này thì ngươi trách oan ta rồi, chuyện vặt trong gia tộc ta đã rất nhiều năm không hỏi đến, còn về sự tình náo lớn? Dù ngươi có giết Khâu Văn Trạch, đối với ta mà nói thì đều là việc nhỏ, náo hay không náo cũng như nhau cả thôi.
Lục Ly nghĩ nghĩ thì thấy cũng hợp lý, thực lực lão gia hỏa này quá mạnh, dù Thiên Thần Phủ có bị diệt sạch, đối với hắn mà nói thì đều là việc nhỏ.
Nếu lão gia hỏa này đã đứng ra, còn trước mặt mọi người nói giải trừ hôn ước giữa Khâu Văn Trạch và Lục Phi Tuyết, lửa giận trong lòng Lục Ly đã tiêu đi ít nhiều. Hắn uống một ngụm trà, gật đầu nói:
- Được rồi, việc này cứ vậy bỏ qua. Thái Thượng trưởng lão, ta muốn hỏi ngươi, gia gia ta đến cùng ở đâu? Là sống hay chết?
Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão thoáng trầm xuống, cúi đầu trầm ngâm một lát mới nói:
- Thực lực ngươi quá thấp, hiện tại chưa thể nói cho ngươi, chừng nào ngươi đạt tới Nhân Hoàng cảnh, tự nhiên sẽ có quyền biết. Chẳng qua có thể nói trước cho ngươi một điểm, gia gia ngươi còn sống.
- Vậy là được rồi...
Lục Ly thở ra một hơi dài, chỉ cần còn sống là được, sớm muộn rồi sẽ có một ngày gặp được.
Lục Ly không hỏi, Thái Thượng trưởng lão lại hỏi ngược lại:
- Tiểu tử, vì sao ngươi không thức tỉnh Kim Cương huyết mạch? Thú trảo này của ngươi là từ đâu ra? Sao ta cảm giác có chút giống huyết mạch thần kỹ?
Chương 507 Cố sự bi thương
- Còn nữa, tiếng rống kia của ngươi là thế nào? Tiểu thú này cấp bậc gì?
- Lão già này quan sát tinh tế thật.
Trong lòng Lục Ly âm thầm cảm khái, lại không định nói cho Thái Thượng trưởng lão thật tình. Mặc dù Bát trưởng lão nói Thái Thượng trưởng lão tuyệt đối trung thành với gia tộc, trung thành với gia gia. Nhưng vừa rồi cách hành xử của chính Bát trưởng lão đều khiến Lục Ly khó chịu, tự nhiên khó mà hoàn toàn tín nhiệm tên Thái Thượng trưởng lão này.
Hắn thuận miệng nói:
- Ta cũng không biết vì cái gì lại không thể thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, đi Thần Miếu thức tỉnh đều thất bại. Còn thú trảo và tiếng rống kia, đó chỉ là bí thuật được đến trong một di tích cổ mà thôi, đối với lão nhân gia ngài mà nói thì chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới.
- Thế loại phân thân thần kỹ kia thì sao?
Thái Thượng trưởng lão khẽ cười nói tiếp:
- Cũng là chút tài mọn? Sao ta cảm giác được bên trong có ẩn chứa áo nghĩa?
Cái này Lục Ly không có ý định giấu diếm, thẳng thắn nói:
- Trong này quả thực đúng là có một loại áo nghĩa, là Kính Tượng áo nghĩa, ta may mắn cảm ngộ được.
- May mắn?
Dù là Thái Thượng trưởng lão đều có chút nghẹn lời, Lục Ly không chịu nói, hắn cũng không muốn hỏi nhiều. Híp mắt nhìn Lục Ly một lúc, cảm khái nói:
- Tiểu tử ngươi cơ duyên nghịch thiên, đáng tiếc không thức tỉnh Kim Cương huyết mạch.
Dừng một lát, Thái Thượng trưởng lão lần nữa hỏi:
- Phụ thân ngươi ở đâu? Ngươi thật sự không biết?
Vừa rồi Lục Ly đã có chỗ giấu diếm, lúc này tự nhiên cũng sẽ không nói thật, hắn hỏi ngược lại:
- Nếu ta biết phụ thân ở đâu, làm sao còn một mình trở về? Phải biết trên đường ta chính là cửu tử nhất sinh, hơn nữa tỷ tỷ ta còn bị bắt tới Thanh Châu, ngươi cảm thấy nếu phụ thân ở bên người chúng ta, chị em chúng ta sẽ lăn lộn thảm vậy ư? Đến giờ ta cũng chỉ mới là Hồn Đàm Cảnh.
- Ai!
Thái Thượng trưởng lão khe khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Tính khí phụ thân ngươi không khác ngươi là mấy, cũng là một con trâu cứng đầu. Năm đó nếu hắn không rời nhà trốn đi. Gia gia ngươi cũng sẽ không xảy ra chuyện, Lục gia cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng thế này...
- Xảy ra chuyện?
Lục Ly nhướng mày, lập tức hỏi:
- Gia gia ta đã xảy ra chuyện gì?
- Đã bảo chưa thể nói cho ngươi!
Thái Thượng trưởng lão vung tay lên nói:
- Ngươi đi về trước đi, tập trung tu luyện, cần tài nguyên gì cứ nói với Tứ thúc, sau khi tu luyện đến Mệnh Luân Cảnh lại đến gặp ta. Đừng gây chuyện trong gia tộc, bằng không chính ta đều không giữ được ngươi.
Chuyện Lục Ly đại náo Trưởng Lão Đường chẳng mấy chốc đã truyền khắp Thần Khải Sơn, tiếp đó lấy tốc độ cực nhanh truyền khắp Thần Khải Thành. Trọn cả Thần Khải Thành nháy mắt sôi trào, nơi đây đã rất lâu chưa xảy ra chuyện gì động trời như thế.
Then chốt nhất là việc này kinh động đến cả Thái Thượng trưởng lão, hơn nữa nguyên nhân sự tình còn là Lục Phi Tuyết bị bắt nạt, Lục Ly thân làm cháu trai mới ra mặt giùm nàng.
Ngay trước mặt nguyên một đám trưởng lão, hai lần thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch, một tên thiếu niên Hồn Đàm Cảnh, lại là con trai Lục Nhân Hoàng, cháu đích tôn của tộc Vương, việc này tự nhiên dẫn lên oanh động lớn vô cùng.
Rất nhiều người trước kia còn không biết thân phận Lục Ly, sau sự việc lần này gần như ai ai cũng biết, hơn nữa rất nhiều người cũng xác định thân phận con trai Lục Nhân Hoàng của Lục Ly.
Nếu không phải con trai Lục Nhân Hoàng, sao Lục Ly phải ra mặt cho Lục Phi Tuyết? Sao Thái Thượng trưởng lão lại để Tứ trưởng lão đưa Khâu Văn Trạch đưa trở về, còn giải trừ hôn ước giữa hai người?
Giải trừ hôn ước, vậy khác gì hung hăng tát lên mặt Thiên Thần Phủ, nói không chừng sẽ dẫn tới phủ chủ Thiên Thần Phủ Khâu Vạn Thành phẫn nộ. Đến lúc đó Thiên Thần Phủ ly tâm, đối với Lục gia hoàn toàn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Thái Thượng trưởng lão nói sẽ trách phạt Lục Ly, nhưng không giải thích gì thêm. Lục Ly bị mang đến thành bảo trên hồ một lát, sau đó liền được đưa về Nghênh Long Các, gia tộc cũng không đưa ra bất kỳ thông cáo gì.
Rất rõ ràng, Thái Thượng trưởng lão thiên vị Lục Ly, việc này cứ thế kết thúc.
Bất luận tình hình thực tế như thế nào, ở Thần Khải Thành, ở Lục gia, Lục Ly đã rất nổi danh.
Trên người có hào quang thân phận cháu trai đích tôn tộc Vương Lục gia, còn ngang tàng như thế, thoáng chốc Lục Ly bỗng trở thành thần tượng trong lòng rất nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi của Lục gia.
…
Vũ Hóa Thần được thả trở về, nếu Lục Ly đều không bị xử phạt, Vũ Hóa Thần thân là một tên gia nô, chỉ biết hoàn toàn nghe lệnh Lục Ly hành sự. Cũng không phạm sai lầm gì lớn, trách phạt hắn chẳng nghĩa lý gì, ngược lại sẽ lần nữa chọc giận Lục Ly.
Lục Ly về tới Nghênh Long Các, Lục Phi Tuyết đã sớm nghe được tin tức, khóc thành lệ nhân. Thấy Lục Ly an lành trở về, nàng vội vàng chạy tới, ôm lấy Lục Ly khóc không thành tiếng.
- Được rồi, cô cô, hôn ước giữa ngươi và Khâu Văn Trạch đã giải trừ, sau này chỉ cần chất nhi còn sống, không ai có thể bắt nạt ngươi!
Lục Ly khẽ vỗ lên vai Lục Phi Tuyết, trấn an nàng, Lục Phi Tuyết trùng trùng gật đầu, lại không nói gì thêm.
Dẫn Lục Phi Tuyết đi vào, an ủi nàng một lát. Đợi nàng ổn định cảm xúc, Lục Ly mới hỏi dò vì sao Khâu Văn Trạch dám ngược đãi nàng?
Lục Phi Tuyết chính là con gái tộc Vương Lục gia, Khâu Văn Trạch chỉ là thiếu chủ một thế lực phụ dung lại làm làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy, dù cho gia gia hắn xảy ra chuyện, nhưng chẳng phải vẫn còn chưa chết? Chẳng phải còn có phụ thân hắn đi xa Bắc Mạc, rồi cũng sẽ có ngày trở về.
Lục Phi Tuyết ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra thực tình, nhờ đó Lục Ly cũng biết được phần nào chuyện xảy ra năm xưa.
Hai mươi năm trước, Lục Nhân Hoàng tranh cãi với gia gia Lục Ly, cả giận rời nhà đi ra ngoài, khi đó Lục Phi Tuyết mới chỉ mười mấy tuổi. Gia gia Lục Ly phẫn nộ vô cùng, trực tiếp bế quan, đồng thời dặn gia tộc không được có bất luận kẻ nào đi tìm Lục Nhân Hoàng, để hắn tự sinh tự diệt.
Chương 508 Cố sự bi thương 2
Bà bà của Lục Ly bị tức bệnh nặng một trận, năm năm sau khi Lục Nhân Hoàng mất tích liền buông tay thăng tiên. Lục Phi Tuyết không ai quản giáo, dưỡng thành tính tình kiêu căng phản nghịch, thường xuyên gây chuyện. Bởi vì gia gia Lục Ly bế quan, người trong gia tộc không dám quản, các trưởng lão vừa thay nàng chùi mông đít, vừa càng lúc càng thất vọng với nàng.
Tiếp sau đó Lục Phi Tuyết yêu một tên công tử, lại không phải công tử gốc gác đông bộ Trung Châu, mà là công tử một gia tộc nhỏ ở trung bộ.
Phụ thân bế quan không ra, mẫu thân chết bệnh, ca ca tung tích bất minh, Lục Phi Tuyết phản nghịch kiêu căng. Sau khi yêu công tử này liền càng khó quản, nhất thời huyên náo khắp cả đông bộ Trung Châu.
Sau khi gia tộc biết được, đương nhiên sẽ không đồng ý, Lục Phi Tuyết có thân phận thế nào, đó là con gái tộc Vương của một trong mười hai Vương tộc, làm sao có thể gả cho công tử một tiểu gia tộc, còn không phải người đông bộ Trung Châu. Lục gia có không ít cừu nhân, vạn nhất công tử kia là gian tế thì sao?
Thế là...
Bi kịch phát sinh trên người Khương Khởi Linh, trên người Lục Phi Tuyết, Lục Phi Tuyết bẩm báo sự tình cho gia gia Lục Ly Lục Chính Dương. Lục Chính Dương đích thân hạ lệnh, giam cầm Lục Phi Tuyết ba năm, sau đó gả cho cho Khâu Văn Trạch.
Lục Phi Tuyết bị nhốt ba năm lại vẫn chưa hết hy vọng, ngày hạ giá không ngờ lại đào hôn, đi tìm công tử tiểu gia tộc kia. Nhưng tiểu gia tộc kia đã hoàn toàn mất tích, Lục gia phái người đe dọa bọn họ, tiểu gia tộc lập tức dọn đi, tung tích bất minh.
Lục Phi Tuyết lại bị bắt trở về, đưa đến Thiên Thần phủ. Lục Phi Tuyết chấp nhận số phận, Khâu Văn Trạch lại trở thành trò cười ở đông bộ Trung Châu, tự nhiên sinh tâm bất mãn, cảm giác mình bị đội nón xanh
Mấy năm đầu còn tốt chút, nhưng sau khi gia gia Lục Ly Lục Chính Dương xảy ra chuyện, mỗi lần say rượu Khâu Văn Trạch lại tra tấn ngược đãi Lục Phi Tuyết.
Lục Phi Tuyết không phải là không về lại gia tộc tố cáo Khâu Văn Trạch, nhưng loại chuyện thế này trưởng lão Lục gia làm sao quản? Cùng lắm chỉ là mịt mờ phái người đi Thiên Thần Phủ nói một tiếng. Mỗi lần như thế Khâu Văn Trạch sẽ thu liễm chút, qua thời gian ngắn liền trở lại nguyên hình.
Phụ thân xảy ra chuyện, đại ca mất tích, mẫu thân chết rồi, các trưởng lão gia tộc không quản. Lục Phi Tuyết cũng triệt để chấp nhận số phận, mấy năm nay không ít lần bị giày vò đến chết đi sống lại, dần dần biến thành nhẫn nhục chịu đựng. Nếu không phải nghĩ đến phụ thân và gia gia hắn, sợ rằng nàng đã sớm tự sát.
Đây là một cố sự bi thương, rất nhiều tiểu thư đại gia tộc đều không thể tự chủ hôn sự của bản thân, điều này Lục Ly rất rõ ràng, cũng nói không nổi là ai đúng ai sai.
Đương nhiên, Lục Ly lựa chọn giúp thân không giúp lý, cô cô ruột thịt duy nhất của hắn, ai dám bắt nạt nàng, hắn tuyệt không bỏ qua.
- Được rồi, cô cô, hôn ước đã giải trừ, sau này rốt cục không cần trở về đó chịu tội nữa. Ngươi cứ ở cùng với ta, ai trong Lục gia dám bắt nạt ngươi, cứ để chất nhi ra mặt!
Nhìn Lục Phi Tuyết hai mắt đẫm lệ, Lục Ly khe khẽ thở dài, vỗ vỗ vai nàng. Đưa qua mấy viên đan dược chữa thương để nàng nuốt xuống, sau đó mới hỏi:
- Cô cô, gia gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Phi Tuyết đã sớm uống đan dược chữa thương, chỉ là thương thế vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, không ai chịu nói cho ta, việc này chỉ có các trưởng lão có tư cách biết. Chẳng qua ta nghe được một ít đồn thổi, hình như là mười năm trước phụ thân vì đi tìm đại ca mà một thân một mình tới Thánh Tiên đại địa, kết quả bị thương nặng. Trở về liền bế quan tĩnh dưỡng, mười năm nay chưa từng đi ra, Thần Khải Thành cũng bởi vậy mà phong thành.
- Bị thương nặng?
Lục Ly khẽ nhíu mày, nhớ đến thần sắc Thái Thượng trưởng lão lúc nói tới gia gia hắn, nghĩ đến chư vị trưởng lão lảng tránh không nói, nội tâm hắn không khỏi càng thêm trầm trọng. Xem ra gia gia hắn bị thương rất nặng, bằng không Lục gia cũng không đến nỗi phải phong thành
Hành vi phong thành và phong tỏa tin tức của Lục gia, Lục Ly có thể hiểu được.
Tộc Vương bị trọng thương, gia tộc xác thực hẳn nên phong thành, đê điệu hành sự, bất cứ tin tức gì cũng không thể truyền ra ngoài, bằng không rất dễ bị cừu gia liên thủ công kích.
Lục Ly trầm ngâm một lúc lâu, sau đó chợt quét mắt nhìn về phía Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, nói:
- Cảm ứng xem xem, phụ cận có ai thăm dò không?
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần vội vàng nhắm mắt lại cảm ứng một phen, lát sau hai người đều khe khẽ gật đầu. Lúc này Lục Ly mới nhẹ giọng hỏi:
- Cô cô, ngươi cảm thấy trong gia tộc ta có thể tín nhiệm người nào? Ý ta là người có thể tuyệt đối tín nhiệm, Thái Thượng trưởng lão có thể tuyệt đối tín nhiệm không?
Hiện tại trong gia tộc người duy nhất Lục Ly có thể tín nhiệm chính là Lục Phi Tuyết, nếu Lục Phi Tuyết nói Thái Thượng trưởng lão đáng để tín nhiệm, hắn sẽ nói cho biết về tung tích Lục Nhân Hoàng. Chỉ cần Thái Thượng trưởng lão xuất động, liền có thể nhẹ nhàng cứu ra Lục Nhân Hoàng dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Lục Phi Tuyết thoáng chút kinh ngạc, không biết vì sao Lục Ly lại hỏi như vậy. Nàng thấy thần sắc Lục Ly rất là trịnh trọng, cũng khẽ trầm tư, lát sau lại lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy bất luận kẻ nào đều không thể tuyệt đối tín nhiệm, bao gồm cả hai vị Thái Thượng trưởng lão!
- Hai vị Thái Thượng trưởng lão?
Lục Ly không khỏi có chút mơ hồ, chẳng phải chỉ có một Thái Thượng trưởng lão thôi ư? Đại trưởng lão Lục gia còn lại hình như chưa từng xuất hiện qua?
- Đúng, là hai vị Thái Thượng trưởng lão!
Lục Phi Tuyết nghi hoặc nhìn Lục Ly nói:
- Không ai nói cho ngươi chuyện này? Thái Thượng trưởng lão mà ngươi vừa mới gặp thuộc lứa bối phận thái công, ngay cả gia gia cũng phải gọi hắn một tiếng Ngũ thúc. Còn có một vị Thái Thượng trưởng lão khác không ở trong gia tộc, đã ra ngoài hơn một năm, người đó cùng lứa với gia gia, còn là anh ruột của gia gia, chúng ta gọi hắn là đại bá.
- À à!
Chương 509 Lục Địa Thần Tiên
Lục Ly khẽ gật đầu, tiếp tục ném ra nghi hoặc trong lòng:
- Đại trưởng lão thì sao? Ta chưa từng thấy qua Đại trưởng lão.
- Đang bế quan!
Lục Phi Tuyết giải thích nói:
- Mấy năm trước liền bế quan, hẳn là đang xung kích cảnh giới Địa Tiên. Hắn rất sớm đã đạt tới Nhân Hoàng đỉnh phong, lần này bế quan lâu như vậy, nhất định là vì xung kích cảnh giới Địa Tiên.
- Địa Tiên?
Lục Ly không khỏi kinh ngạc, hắn tựa hồ nhớ được Tứ trưởng lão gọi là Lục Địa Tiên? Mà phụ thân hắn thì được gọi là Lục Nhân Hoàng? Đám trưởng bối gia tộc này lấy tên cũng quá qua loa, liệu có phải còn có người gọi Lục Quân Hầu, Lục Bất Diệt, Lục Mệnh Luân?
Lục Ly rốt cục biết được cảnh giới trên Nhân Hoàng là gì, hắn trầm giọng giọng hỏi:
- Tiểu Cô, trên Nhân Hoàng gọi là Địa Tiên Cảnh?
Lục Phi Tuyết gật đầu nói:
- Đúng vậy, Quân Hầu là một phương Quân Hầu, Nhân Hoàng là Nhân trung chi Hoàng, trên Nhân Hoàng liền là Lục Địa Thần Tiên, cũng chính là Địa Tiên Cảnh. Hai vị Thái Thượng trưởng lão và phụ thân đều là Địa Tiên Cảnh, chỉ gia tộc có được ba vị Địa Tiên mới xưng là gia tộc bát phẩm. Có thể chính bởi vì phụ thân xảy ra chuyện, hiện tại gia tộc đã không có ba vị Địa Tiên, cho nên mới phong thành.
- Thì ra là thế!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, trước đó hắn đã nghi hoặc không biết gia tộc bát phẩm phải có được ba võ giả cảnh giới gì, hiện tại mới biết trên Nhân Hoàng còn có Địa Tiên, Lục Địa Thần Tiên, cái tên thật khí phách.
Hơi ngừng một lát, Lục Ly lại trầm giọng hỏi:
- Cô cô, ngươi nói tất cả mọi người đều không thể tín nhiệm, đây là vì sao? Chẳng lẽ không có ai trung thành với gia gia ư?
- Lòng người khó dò!
Lục Phi Tuyết nhìn ra bên ngoài, Lục Ly phất tay để Minh Vũ và Vũ Hóa Thần ra ngoài đề phòng, lúc này Lục Phi Tuyết mới nhẹ giọng nói:
- Nếu gia gia ngươi không việc gì, gia tộc khẳng định sẽ có vô số người trung thành với gia gia. Nhưng giờ đã qua mười năm, sợ rằng nhân tâm đều sẽ biến. Lục Ly, có lẽ ngươi không hiểu rõ lắm, đối với đại gia tộc mà nói, đối ngoại tuy vô cùng đoàn kết, nhưng bên trong lại cũng nội đấu rất nghiêm trọng. Các trưởng lão trong gia tộc gặp bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không suy xét từ góc độ thân tình, mà trước phải nghĩ đến lợi ích gia tộc.
- Hiện tại Lục gia đã không phải do mạch chúng ta cầm quyền, mà là mạch của đại gia gia ngươi cầm quyền, Đại trưởng lão Nhị trưởng Lão Tam trưởng lão đều là con trai Đại gia gia ngươi, ngươi hẳn có thể cảm nhận được thái độ của bọn hắn đối với ngươi không mấy hữu hảo.
- Mà các trưởng lão còn lại, bao gồm Thái Thượng trưởng lão Ngũ thái công đều sẽ cố cập tới lợi ích của cả thảy Lục gia, đến lúc thật gặp chuyện lớn tuyệt sẽ không đứng về phía đại phòng. Bởi vì lúc này mạch của Đại gia gia mới là đại biểu cho Lục gia, tự nhiên cũng đại biểu cho lợi ích gia tộc.
- Nếu gia gia ngươi có thể bình an, hết thảy liền biến chuyển. Bởi vì chiến lực gia gia ngươi vô cùng khủng bố, còn trên cả Ngũ thái công, đáng tiếc không biết hắn hiện tại tình hình hắn như thế nào!
Nói đến đây thần sắc Lục Phi Tuyết thoáng trở nên ảm đạm, Lục Ly cũng khẽ thở dài, nếu gia gia có thể tỉnh lại, hắn còn cần tìm các trưởng lão khác làm gì? Trực tiếp để gia gia đi cứu ra phụ mẫu là được rồi.
Lục Phi Tuyết nói không phải không có lý, thái độ của Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên đối với hắn quả thực rất kém, giờ hắn đã hiểu vì sao hai người lại có thái độ như thế.
Trước kia Lục gia là do gia gia hắn nắm quyền, giờ gia gia hắn xảy ra chuyện, đến phiên đại gia gia cầm quyền, theo đó ba vị đường bá đường thúc liền trở thành Đại trưởng lão Nhị trưởng Lão Tam trưởng lão. Ở Trưởng Lão Đường, quyền thế Lục Phong Hỏa rõ ràng rất lớn, hắn nói chuyện các trưởng lão còn lại đều không thấy ai chống đối.
Lục Ly cũng mơ hồ hiểu ra, vì sao nhiều năm như vậy không có người Lục gia đi Bắc Mạc tìm Lục Nhân Hoàng.
Tìm Lục Nhân Hoàng trở về làm gì? Trở về kế thừa vị trí tộc Vương? Hay là trở về đè ép lên mạch của đại gia gia?
Mạch đại gia gia thật không dễ dàng mới nắm được quyền lực, tự nhiên không hy vọng quyền lực lần nữa trở lại với mạch của Lục Ly. Bởi thế sau khi Lục Ly trở về liền chịu đủ các loại chất vấn, thậm chí còn có người lộ ra sát cơ, đến tận bây giờ Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên cũng vẫn chưa công khai thừa nhận thân phận con trai Lục Nhân Hoàng của Lục Ly.
- Đúng là bất cứ người nào đều không thể tín nhiệm được!
Lục Ly trầm tư khoảnh khắc, trong lòng càng thêm xác định điểm này, nhân tâm là sẽ biến, hiện tại đại phòng đại biểu cho Lục gia, đại biểu cho lợi ích Lục gia. Nếu các trưởng lão phe trung lập còn lại, thậm chí trưởng lão thân cận với gia gia hắn đã lặng lẽ nương nhờ đại phòng rồi thì sao?
Tỉ như chuyện hôm nay, biểu hiện của Bát trưởng lão khiến Lục Ly có chút thất vọng. Thái Thượng trưởng lão dù đối tốt với hắn, nhưng hắn vẫn không dám hoàn toàn tín nhiệm, những lão gia hỏa này đều già đầu thành tinh, ai biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì?
Đương nhiên, hẳn là vẫn có người tuyệt đối trung thành với gia gia hắn, vấn đề là Lục Ly và Lục Phi Tuyết không biết, cũng không dám tin tưởng. Chẳng lẽ Bát trưởng lão nói mình trung thành, liền nhất định sẽ trung thành?
Nếu như...
Ai cũng không thể tín nhiệm, hắn quay trở lại Lục gia để làm gì? Hắn trở về chẳng phải chính là vì tìm người Lục gia đi cứu Lục Nhân Hoàng ư?
Hàn Băng Thâm Uyên Nhân Hoàng đi vào đều rất khó ra, không dựa vào cường giả Lục gia, hắn lại biết đi tìm ai? Trên thế giới này Địa Tiên khẳng định vô cùng ít ỏi, dù cho may mắn quen biết, người ta chưa hẳn sẽ giúp hắn, mà dù có giúp hắn cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm người ngoài.
Sự tình tựa hồ đi vào ngõ cụt!
Còn chưa làm rõ tình hình Lục gia, vạn nhất báo sự tình Lục Nhân Hoàng cho Lục gia biết, không chừng sẽ hại đến cha mẹ hắn. Mà nếu không báo, hắn lại bó tay hết cách, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn xem cha mẹ chịu tội dưới Hàn Băng Thâm Uyên?
Chương 510 Long Dương chi hảo
Càng nghĩ, Lục Ly càng cảm thấy tạm thời vẫn nên chờ theo dõi.
Một là chờ gia gia hắn đi ra, hai là chờ đón Lục Linh trở về. Lục Linh đa trí như yêu, Lục Ly cảm thấy ở trước mặt Lục Ly, mình quả thực không khác gì kẻ nhược trí.
Tứ trưởng lão đã phái Mạc Diệp và người Lam Sư Phủ đi Thanh Châu, phỏng chừng không đến mấy tháng liền có thể tiếp về Lục Linh. Dù sao đã qua đi mười mấ năm, cũng không kém mấy tháng này.
Vừa vặn huyết nguyên trong thân thể hắn còn rất nhiều, thời gian mấy tháng đủ cho hắn hoàn toàn hấp thu, đến lúc đó xem xem liệu có thể xung kích Mệnh Luân Cảnh không, đợi Lục Linh đi về cho nàng một món quà bất ngờ.
Quyết định xong xuôi, Lục Ly trầm tĩnh lại, nhìn sang Lục Phi Tuyết nói:
- Cô cô, vì sao ngươi không xung kích Quân Hầu Cảnh?
- Không có linh tài
Lục Phi Tuyết đắng chát nói:
- Sau khi đến Thiên Thần Phủ, Khâu gia chưa từng cấp ta bất cứ linh tài gì. Lục gia ta không lại ngại không dám hỏi, dù sao ta cũng đã là người Khâu gia.
- Ừm, ngươi cứ an tâm ở lại chỗ này.
Lục Ly gật đầu nói:
- Quay đầu ta sẽ hỏi gia tộc đòi lấy linh tài, giúp ngươi xung kích Quân Hầu Cảnh. Cô cô yên tâm, Thái Thượng trưởng lão nói rồi, ta thiếu linh tài gì đều có thể hỏi Tứ thúc, với tình hình bây giờ, gia tộc chắc cũng không dám quá làm khó ta.
Lục Ly vừa mới đại náo một trận, các trưởng lão hẳn đều có chút sợ hắn. Một chút việc nhỏ tự nhiên không dám đắc tội hắn, sợ hắn tiếp tục đại náo, đến lúc đó mất chính là mặt mũi Lục gia.
Nghĩ tới đây, Lục Ly đứng dậy đi ra ngoài.
Đi đến cửa lớn Nghênh Long Các, hắn nói với mấy tên binh sĩ thủ vệ ở ngoài cửa:
- Đi bẩm báo quản sự mặt trên một tiếng, bố trí cho ta và cô cô một đại viện, xa hoa chút. Đồng thời an bài một ít thị nữ và đầu bếp, các loại đồ dùng hàng ngày… tất cả đều phải là thứ tốt nhất. Nghênh Long Các này là chỗ cho khách nhân cư trú, Lục Ly ta là đệ tử trực hệ Lục gia, chẳng lẽ ở trong mắt các ngươi cũng thành là khách nhân?
Sắc mặt mấy tên binh sĩ thoáng có chút cổ quái, vị tiểu gia này có quá cuồng rồi không? An trí sinh hoạt cho con em gia tộc, mặt trên tự có định đoạt, đây là lần đầu tiên bọn hắn nghe được có người chủ động yêu cầu.
Bên kia Bát trưởng lão hỏa khí còn chưa tiêu, nếu truyền lời này lên, sợ rằng sẽ nổi trận lôi đình.
Lục Ly thấy bọn họ không nhúc nhích, lập tức trừng mắt cả giận quát:
- Làm sao? Lời ta nói đều không nghe? Hay là phải để ta tự thân đi Trưởng Lão Đường một chuyến?
- Không dám, không dám, tiểu nhân thông truyền ngay. Mấy tên binh sĩ bị dọa sợ, vừa mới náo ra đại sự, lần này mà để Lục Ly đi Trưởng Lão Đường chẳng phải sẽ lật trời?
Lục Ly Lục Phi Tuyết rất nhanh liền dọn nhà, loại chuyện này Bát trưởng lão sao dám làm khó Lục Ly? Đám binh sĩ sợ hãi Lục Ly đại náo, Bát trưởng lão chẳng lẽ không sợ? Đừng nói Lục Ly chỉ là muốn tòa nhà, dù là muốn mấy tòa nhà, Bát trưởng lão cũng sẽ nghĩ cách làm cho hắn.
Nơi ở mới nằm ngay mặt bắc Thần Khải Sơn, là nơi cư trú của đệ tử trực hệ Lục gia, cách phủ đệ Bát trưởng lão cũng không xa.
Nơi ở mới gọi là Đằng Long Các, chính là nơi ở cũ của Lục Nhân Hoàng, sân viện rất lớn, rất khí phái. Lục Nhân Hoàng rời nhà đi ra ngoài, vị trí thiếu tộc trưởng lại vẫn được bảo lưu, bởi thế tòa nhà này cũng một mực để không.
Bát trưởng lão cấp cho bốn thị nữ, bốn đầu bếp, hai hạ nhân, đủ loại đồ dùng hàng ngày, tất cả đều là những thứ tốt nhất, Lục gia tài đại khí thô, chứ đồ ấy không tính là gì.
Lục Ly tính là đã ổn định tại Lục Ly, hắn không tâm tư đi làm ầm ĩ, mà thật ra cũng không thích làm ầm ĩ. Thậm chí hắn chẳng đi bái kiến một tên trưởng bối nào, ngày ngày đều ở trong sân viện tu luyện an dưỡng.
Thương thế linh hồn hắn còn chưa triệt để khôi phục, trong thân thể có được rất nhiều huyết nguyên, cầm thêm một đoạn thời gian mới có thể triệt để hấp thu. Dù sao hiện tại hắn cũng phải chờ, chờ Lục Chính Dương tỉnh lại, chờ Lục Linh đi về.
Lục Phi Tuyết yên tâm ở lại chỗ này, hôn ước bị giải trừ, đối với tiểu thư một đại gia tộc mà nói thì thanh danh chuyện này vốn không mấy lọt tai, chẳng qua Lục Phi Tuyết lại hoàn toàn không để ý.
Bởi vì trước đó thanh danh nàng đã rất không tốt, mặc dù trước kia nàng không tính quá phóng đãng, nhưng ở trong mắt người ngoài thì là hoàn khố tiểu thư, phóng đãng bất kham, cho nên nàng cũng chẳng thèm để ý làm gì.
Nàng tựa hồ có chút tâm tro ý lạnh, tê dại với hoàn cảnh, mỗi ngày đều ở trong sân viện đọc sách, ngẩn người, thỉnh thoảng lại bồi Lục Ly tâm sự, cũng chỉ có nhìn thấy Lục Ly trên mặt nàng mới xuất hiện ý cười
Lục Ly đã nhận ra loại tình huống này, nghe cố sự của Lục Phi Tuyết hắn cũng hiểu được phần nào con người nàng. Một thiếu nữ đang trong giai đoạn phản nghịch lại không có phụ mẫu quản giáo, đại ca mà nàng kính yêu nhất lại rời nhà đi xa, tính cách tự nhiên sẽ trở nên càng thêm phản nghịch và hống hách.
Thật vất vả có nam nhân thương yêu nàng, lại bị gia tộc bức đi, gả cho một người khác mà mình không thích, mỗi ngày còn bị tra tấn ngược đãi, về nhà khóc lóc kể lể nhưng không ai để ý. Nàng từ mới đầu là phẫn nộ, oán hận, chậm rãi trở nên tê liệt, nhẫn nhục chịu đựng, biến thành một Lục Phi Tuyết hoàn toàn khác.
Lục Ly rất thương yêu tiểu cô này, Lục Phi Tuyết cũng như Khương Khinh Linh, đều bị tộc quy của đại gia tộc hãm hại, đều là người đáng thương. Nàng biến thành như thế này, phụ thân gia gia và bà bà hắn đều có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Bởi thế mỗi lần bế quan hắn đều thực hiện trong đêm, còn ban ngày thì bồi Lục Phi Tuyết tâm sự, đánh cờ tán gẫu, nghĩ cách trợ giúp nàng đi ra khỏi ám ảnh từ cuộc sống tăm tối trước kia.
Ngày thứ năm sau khi đến Đằng Long Các!
Lục Ly đã đột phá đến Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, huyết nguyên trợ giúp quá lớn, đối với tu luyện Hồn Đàm và Huyền lực đều có lợi ích không nhỏ.
Bình luận facebook