-
Chương 526-530
Chương 526 Đừng trách Lục Ly vô tình!
Hộ vệ sợ đến miệng môi lắp bắp, một hồi lâu mới nói được:
- Phu nhân giết người, đã giết mười mấy người!
- Cái gì?
Lục Ly và Vũ Hóa Thần Minh Vũ tưởng là nghe lầm, thân hình cả ba bất giác run lên.
Lục Phi Tuyết đang giết người?
Mấy năm nay Lục Phi Tuyết một mực nhẫn nhục chịu đựng, sớm đã không còn tính tình và nhuệ khí như xưa. Đừng nói nàng giết người, sợ là còn không dám phát sinh xung đột với người mới đúng?
- Có phải ngươi nhìn lầm rồi không?
Phản ứng đầu tiên của Lục Ly là người này nhìn lầm.
- Không hề!
Hộ vệ vô cùng khẳng định nói:
- Chính là phu nhân, ta tận mắt nhìn thấy. Đang ở đằng kia, hình như là viện tử của Lý trưởng lão, giờ vẫn còn đang giết!
- Đi!
Tròng mắt Lục Ly thoáng chốc đỏ ngầu, huyết dịch trong người sôi trào, sát khí ngút trời. Nếu đúng là Lục Phi Tuyết không sai, như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, với tính tình như Lục Phi Tuyết mà đều có thể giết người, việc này hẳn phải vô cùng nghiêm trọng.
Hưu
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liếc nhau một cái, lập tức lao vút theo Lục Ly, thần sắc hai người đều rất ngưng trọng. Lục Linh mất tích, hôm nay tâm tình Lục Ly vốn đã không tốt, giờ Lục Phi Tuyết lại xảy ra chuyện, tối nay sợ rằng rất nhiều người phải chết.
Hộ vệ dẫn Lục Ly xông qua hai con đường, rẽ ngoặt một lần, sau đó chỉ vào phía trước nói:
- Chính là chỗ này, Ly thiếu gia nhanh đi ngăn cản phu nhân, mong là đừng xảy ra đại sự.
Hưu
Lục Ly thả ra Nhiên Huyết thần kỹ, tốc độ bỗng chốc tăng vọt, bắn thẳng về phía trước mặt. Bên kia đã vây quanh rất nhiều người, một mảnh rối loạn, trong viện còn không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng kinh hô.
- Cút ra!
Lục Ly bạo rống một tiếng như là lôi đình, chấn tỉnh đám người vây quanh ngoài viện. Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên trong mắt chớp hiện ngân quang, sát khí ngút trời vọt tới, vội vàng nhường sang một bên, Lục Ly cứ thế như một cơn gió vọt thẳng vào.
- Chết, chết, chết, các ngươi đều đáng chết...
Còn chưa xông vào, bên trong đã nghe được tiếng nữ nhân quát lớn truyền ra. Lục Ly ngước mắt nhìn lên, thấy được Lục Phi Tuyết chính đang xách theo trường kiếm màu đỏ đuổi giết tứ xứ, bên trong la liệt thi thể, nhìn có vẻ toàn là hộ vệ hạ nhân thị nữ, rất nhiều chỗ đã bị san thành bình địa, có mấy lầu các còn đổ sụp, một mảnh lang tạ.
- Cô cô!
Lục Ly bay tới, vọt đến bên người Lục Phi Tuyết, thấy được cả người nàng toàn là máu, được cái không bị thương tổn gì quá nghiêm trọng, lúc này mới thở phào một hơi dài.
Lục Phi Tuyết đầu bù tóc rối, rất nhiều chỗ trên áo bào rách bươm, trên mặt toàn là máu, trong mắt hiện đầy vẻ điên cuồng, tựa như một nữ nhân điên. Nàng thấy Lục Ly vọt tới, phản ứng đầu tiên là khẽ giật mình sau đó nước mắt bất giác trút nghiêng mà ra, trường kiếm trong tay trượt xuống, bỗng chốc nhào vào trong ngực Lục Ly kêu gào khóc lớn.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ xông đến, hai người dùng thần niệm nhìn quét một phen, nội tâm triệt để trầm xuống, hiện trường chí ít đã chết hơn trăm người, to chuyện rồi.
- Được, được rồi, cô cô đừng sợ, chất nhi ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi!
Cảm nhận được thân mình Lục Phi Tuyết khẽ run lên, nước mắt rơi như mưa, trong lòng nhất định là đang sợ hãi cực độ, Lục Ly vội vàng vỗ vai nàng an ủi.
Hắn không biết vì sao tối nay Lục Phi Tuyết lại ra tay giết người, còn động thủ với cả một đám hộ vệ hạ nhân thị nữ. Nhưng hắn có thể đoán được Lục Phi Tuyết nhất định đã phải chịu kích thích gì đó rất lớn nên mới điên cuồng như thế.
Bất luận nguyên nhân gì, Lục Ly quyết định vẫn phải bảo hộ Lục Phi Tuyết, ai dám tổn thương nàng thì nhất định phải bước qua xác hắn.
- Cô cô, chúng ta về nhà!
Hắn đảo mắt một vòng, nhìn thấy bốn phía đứng rất nhiều hộ vệ, trong mắt toàn là phẫn nộ và sợ hãi, lại không ai dám tới gần. Hắn nói khẽ bên tai Lục Phi Tuyết một câu, sau đó ôm nàng định đi ra ngoài viện.
- Muốn chạy? Cản bọn họ lại, dù có chết hết cũng phải chờ ta phụ thân trở về!
Trong sân truyền đến một tiếng bạo rống, người lại không dám đi ra, tựa hồ sợ bị Lục Phi Tuyết chém giết. Đám hộ vệ tại trường liếc nhau, cắn răng phóng tới cửa chính, chắn ngang đường đi ra ngoài.
Viện tử này rất lớn, rất xa hoa, hẳn là biệt viện của trưởng lão Ngoại đường, vừa rồi hộ vệ cũng nói là viện tử của Lý trưởng lão, theo tình hình thì tên trưởng lão kia không ở nhà, bằng không chỉ dựa vào chút thực lực ấy của Lục Phi Tuyết, làm gì giết được nhiều người như vậy.
Bất luận thế nào, tối nay Lục Phi Tuyết giết người trước mắt bàn dân thiên hạ, còn hạ sát nhiều hạ nhân như vậy, bản thân chuyện này đã không đúng. Lục Ly cũng không muốn đợi Lý trưởng lão trở về để bị bắt ngay hiện trường. Giờ rút lui, dù sau này Lý trưởng lão có tới Thần Khải Sơn gây chuyện thì cũng còn có đường lùi.
Trong lòng Lục Ly khẽ động, lập tức thả ra Mệnh Luân, mang theo Lục Phi Tuyết bay vụt lên, đồng thời quát khẽ với Minh Vũ Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Ly vừa mới bay lên không, từ phía bắc một bóng người đang dùng tốc độ khủng bố xé gió lao tới. Là một lão nhân áo trắng, khí tức như rồng như hổ, cảnh giới hẳn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Lục Ly liếc mắt nhìn liền nhận ra người này. Ngày đó lúc Lục Chính Đàn trở về, người này cũng tại trường, là một trưởng lão Ngoại đường.
- Phụ thân!
Trong hậu viện, ba tên trung niên lao vút lên, tất cả đều là Bất Diệt Cảnh, ai nấy cùng đồng loạt thả ra Mệnh Luân, một người hét lớn với lão giả:
- Lục Phi Tuyết không biết tại sao lại phát điên, đại khai sát giới trong nhà chúng ta, mấy người Sơn nhi Lệ nhi đều bị Lục Phi Tuyết giết rồi.
- Hả?
Sắc mặt lão giả trầm xuống, sát khí tràn ra trên thân, ánh mắt quét nhìn về phía Lục Phi Tuyết, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm. Hắn dùng thần niệm đảo quanh một lượt, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết nói:
- Phi Tuyết tiểu thư, dù ngươi là tiểu thư Lục gia, nhưng đâu thể vô duyên vô cớ giết người được? Hôm nay không cho lão phu công đạo, lão phu đành phải mạo phạm!
Chương 527 Đừng trách Lục Ly vô tình! 2
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần bay vụt lên, thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly giao Lục Phi Tuyết cho Minh Vũ, chắp tay nói:
- Dám hỏi có phải là Lý trưởng lão? Ta cũng vừa mới tới, không biết ngọn nguồn sự tình. Cô cô ta giết người là không đúng, chẳng qua việc này có thể giao cho Trưởng Lão Đường phán quyết được không?
- Ha ha ha!
Lý trưởng lão cười ha hả, giễu cợt nói:
- Phán quyết? Lý Nguyên ta cả đời bán mạng cho Lục gia các ngươi, Lục gia các ngươi lại vừa một lời không hợp liền đồ sát cháu trai cháu gái ta? Trước lúc giết ngươi sao không nhớ đến phán quyết? Người nhà ta có sai vì sao không trước thẩm phán rồi hẵng giết? Hôm nay không cho lão phu một lời giải thích, lão phu đành phải lấy máu trả máu, chém giết Lục Phi Tuyết, sau đó lại đích thân tới Trưởng Lão Đường thỉnh tội.
Lời này của Lý trưởng lão cũng là thật tình, Lục Phi Tuyết và người Lý gia có xung đột, hoàn toàn có thể thỉnh cầu Trưởng Lão Đường phán quyết. Thậm chí dù có giết một hai người, chỉ cần không động đến con cháu đích hệ Lý gia liền không việc gì.
Khăng khăng Lục Phi Tuyết lại trực tiếp giết người, việc này có nói thế nào cũng là Lục Phi Tuyết sai. Lý trưởng lão trở về nhìn thấy một đống người chết, cháu trai cháu gái đều bỏ mạng, nổi giận cũng là điều bình thường.
- Không có gì hay để giải thích cả!
Lúc này tròng mắt Lục Phi Tuyết đột nhiên đỏ hồng, cắn răng nói:
- Tiện nhân Lý Lệ kia đáng chết, người Lý gia các ngươi đều đáng chết.
- Được, được lắm!
Lý trưởng lão giận quá mà cười, sát khí trên người càng lúc càng nồng nặc, hắn nhìn sang Lục Ly nói:
- Ly thiếu gia tránh ra, hôm nay lão phu đành phải mạo phạm.
- Lý trưởng lão, mong ngươi tỉnh táo.
Lục Ly đương nhiên sẽ không nhường, hắn chắp tay nói:
- Cô cô ta trước nay tính cách ôn hòa, giờ rõ ràng là bị kích thích. Còn mong Lý trưởng lão chờ một lát, rất nhanh sẽ có người Trưởng Lão Đường đến đây, có thể đương chúng thẩm phán, nếu việc này đích thật là cô cô sai, Lục Ly ta một mình gánh chịu.
- Ha ha ha!
Lời này của Lục Ly lại triệt để chọc giận Lý trưởng lão, hắn cười lớn nói:
- Tính cách ôn hòa? Đến cả hạ nhân đều không buông tha, chém giết cả một sân đầy xác người, ngươi còn nói nàng tính cách ôn hòa? Một mình gánh chịu, ngươi gánh chịu kiểu gì? Giết người thì đền mạng, đây là đạo lý tuyên cổ bất biến. Ngươi định thay cô cô ngươi đi chịu chết? Hay là định bao che nàng?
Thấy Lý trưởng lão càng lúc càng phẫn nộ, trong lòng Lục Ly càng thêm gấp gáp, hắn không muốn sự tình tiếp tục khuếch đại, bằng không sẽ càng lúc càng bất lợi với Lục Phi Tuyết.
Hắn đảo mắt nhìn về hướng bắc, trong lòng hơi có chút nghi hoặc.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao Bát trưởng lão Tứ trưởng lão còn chưa tới? Trưởng lão Lục gia cũng chẳng thấy ai xuất hiện... chẳng lẽ chuyện tối nay là cố ý nhằm vào bọn mình?
Bất cứ đại gia tộc nào cũng đều có được hệ thống truyền báo tin tức đặc biệt, bằng không một khi có gian tế trà trộn vào trong thành đại khai sát giới thì biết phải làm sao? Lục gia phản ứng chậm như thế, thậm chí Thành Vệ Quân bên ngoài đều không tới mấy người, Phong trưởng lão phụ trách Thành Vệ Quân cũng không thấy xuất hiện. Nếu người Lục gia không phải hạng giá áo túi cơm, việc này nhất định có vấn đề!
Lục gia chính là một trong mười hai Vương tộc, là hào môn đỉnh cấp sừng sững ở Trung Châu, nếu người Lục gia đều phế vật như thế, hẳn sớm đã bị người diệt tộc mới đúng.
Bởi thế, sự tình tối nay rất kỳ quặc, rất có thể có người đứng sau màn thúc đẩy.
Chỉ trong chớp mắt Lục Ly đã suy nghĩ thông suốt, hắn đảo mắt liếc quanh một vòng, xác định Phong trưởng lão phụ trách trị an nội thành vẫn chưa tới, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười khẩy nói:
- Lý trưởng lão, ta cho rằng việc này có kỳ quặc, lão nhân gia ngươi có thể tu luyện tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, khẳng định cũng không phải đứa ngốc, ngươi cứ suy nghĩ kỹ thử xem. Nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn động thủ, Lục Ly đành phải phụng bồi…
- Chỉ bằng ngươi?
Chẳng biết Lý trưởng lão có nghe ra được thâm ý trong lời Lục Ly hay không, lại vẫn bạo nộ hét lên, chưa đợi Lục Ly dứt lời hắn đã kéo ra một đạo tàn ảnh, khua múa lợi kiếm trong tay, tựa như ngàn vạn lá liễu phất phới, vô thanh vô tức đâm tới Lục Phi Tuyết, theo sau đó là tiếng quát lớn:
- Phi Tuyết tiểu thư, Lý Nguyên đắc tội, chém giết ngươi xong, Lý Nguyên tự nhiên sẽ đi Trưởng Lão Đường chịu chết.
- Muốn giết cô cô ta? Ngươi còn chưa có năng lực đó!
Thân hình Lục Ly hơi lắc, biến ra hơn phân thân, Mệnh Luân dưới chân hắn cũng bất ngờ huyễn hóa theo. Dưới chân mỗi Lục Ly lại đều có một Mệnh Luân, mười tên Lục Ly bay đầy trời, không chút yếu thế xông về phía Lý trưởng lão.
Thần kỹ này rất lợi hại, bên trong ẩn chứa Kính Tượng áo nghĩa. Ở bắc bộ Trung Châu, yêu ma khống chế mười mấy phân thân Lục Ly, mỗi phân thân đều kéo lấy Long Đế Quan, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đều không thể phân biệt ra được.
Lúc này Lý trưởng lão tự nhiên cũng không phân biệt được, tay áo phải Lục Ly tầng tầng nổ tung, một thú trảo huyễn lệ xuất hiện, sát cơ sâm hàn bỗng chốc bao phủ Lý trưởng lão.
Tiếng hét phẫn nộ của Lục Ly vang vọng khắp phương viên vài dặm:
- Lý trưởng lão, cho ngươi một cơ hội, có lùi hay không? Không lùi, đừng trách Lục Ly ta vô tình!
Chuyện hôm nay rất quái dị, Lục Ly suy đoán bên trong nhất định có âm mưu. Đương nhiên bất luận có phải âm mưu hay không, hắn đều không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến Lục Phi Tuyết.
Mười mấy phân thân đồng loạt hiện ra huyết trảo, sát cơ khóa chặt Lý trưởng lão đang bay vụt mà đến. Kẻ sau lại không để vào trong mắt, ở trong mắt Lý trưởng lão, Lục Ly chỉ là một tên võ giả vừa mới đột phá Mệnh Luân Cảnh, thực sự không khác gì con kiến hôi.
Cũng không phải Lý trưởng lão chưa từng nghe qua đồn thổi, nói Lục Ly đã từng phế đi một tay Khâu Văn Trạch. Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, Khâu Văn Trạch lại là thiếu gia phế vật được toàn thành công nhận, Lý trưởng lão làm sao sẽ lại để tâm?
- Ly thiếu gia, tránh ra, bằng không ngộ thương thì không hay lắm đâu.
Chương 528 Diệt sát trưởng lão
Lý trưởng lão giận quát một tiếng, hắn dám giết Lục Phi Tuyết, lại không dám giết Lục Ly. Dù sao Lục Phi Tuyết cũng là tiểu thư, thanh danh lại chẳng tốt đẹp gì, lần này nàng cũng là đầu sỏ gây họa. Lục Ly thì khác, đó chính là con trai Lục Nhân Hoàng, cháu ruột tộc Vương, sao hắn dám làm loạn?
Trường kiếm trong tay hắn vặn vẹo như ngàn vạn lá liễu lay động, căn bản thấy không rõ kiếm ảnh, nếu người có thần niệm cường đại hẳn là có thể khóa chặt được, đáng tiếc Lục Ly không có thần niệm.
Tốc độ Lý trưởng lão quá nhanh, hóa thành một đạo cực quang đâm xuyên qua giữa mười mấy tên Lục Ly, hắn tin tưởng bằng vào tốc độ của mình, Lục Ly căn bản không cách nào phản ứng kịp.
Xuy xuy
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình sai rồi, Mệnh Luân dưới chân chân thân Lục Ly hơi lắc, nhẹ nhàng áp sát hắn, hơn nữa mười mấy phân thân còn lại cũng cùng theo phóng tới.
- Sao tốc độ Mệnh Luân này lại nhanh vậy được?
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều không khỏi kinh ngạc, Lý trưởng lão cũng cảm giác được mười mấy chiếc thú trảo màu bạc đang chộp tới người mình. Sắc mặt hắn thoáng khẽ biến ảo, lại vẫn không sợ, khua múa trường kiếm trong tay bao phủ kín toàn thân, ý đồ ngăn trở trảo này của Lục Ly, sau đó nhẹ nhàng đánh bay hắn.
Răng rắc!
Kết quả lại khiến Lý trưởng lão rất đỗi chấn kinh, trường kiếm Huyền khí Thiên giai của hắn bị huyết trảo màu bạc nhẹ nhàng bẻ vụn. Một chiếc móng vuốt màu bạc cắm thẳng tới, bất thần bắt lấy cánh tay hắn, nháy mắt cánh tay nổ tung, hắn hét thảm một tiếng, máu tươi vung vãi giữa trời.
- Lui hay không?
Mười tên Lục Ly vẫn đang vây quanh Lý trưởng lão, trong đôi mắt chớp hiện ngân quang chất đầy vẻ băng lãnh, nếu Lý trưởng lão còn không lùi, tin tưởng một giây sau liền sẽ bị vồ chết.
- Không lùi, muốn chết thì chết chung!
Lý trưởng lão phát điên, tròng mắt đỏ ngầu điều khiển Bản Mệnh Châu hunng hăng đánh tới chân thân Lục Ly, muốn đồng quy vu tận với đối phương.
Ông
Minh Vũ ra tay, hắn đã sớm thả ra Bản Mệnh Châu, giờ đây đột nhiên trấn áp xuống. Lý trưởng lão đâu ngờ Minh Vũ cũng sẽ động thủ? Ngay lập tức cả Lục Ly và Lý trưởng lão đều bị Thế trấn áp.
Chẳng qua Thế này thoáng chốc liền biến, Lục Ly sớm đã biết Minh Vũ ra tay, không hề có nửa điểm kinh hoảng, hắn và Minh Vũ phối hợp cực tốt, Thế vừa suy nhiếu, thú trảo tức thì hung hăng chộp tới đầu Lý trưởng lão.
Ầm!
Một tay Lý trưởng lão đã bị vồ nát, cộng thêm bị Thế của Minh Vũ trấn áp, phản ứng không kịp, đầu lâu bỗng chốc bị cắt đi.
Một cỗ thi thể không đầu lao thẳng xuống, nện ầm ầm lên tòa giả sơn phía dưới. cuộn lên một mảnh bụi đất.
Toàn trường chết lặng, người nhà Lý trưởng lão và Thành Vệ Quân phía ngoài đều sợ đến choáng váng, chém giết trưởng lão Ngoại đường, to chuyện rồi.
Lục Ly mặt không biểu tình, đối với hắn mà nói giết một tên trưởng lão Ngoại đường và chém giết một tên Quân Hầu Cảnh bình thường không có gì khác biệt. Hắn đã cho Lý trưởng lão cơ hội, Lý trưởng lão lại không trân quý, không giết Lý trưởng lão, vậy người chết chính là hắn.
- Phụ thân!
Ba tên trung niên Lý gia lập tức kêu lên, đồng loạt vọt xuống, nhào tới thi thể Lý trưởng lão kêu gào khóc lớn. Một người trong đó như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, từ trong ngực lấy ra một phát đạn tín hiệu, đột nhiên ném mạnh lên không trung.
Oanh!
Đạn tín hiệu tỏa ra giữa trời, chiếu sáng hơn phân nửa Thần Khải Thành. Tối nay ánh trăng mờ ảo, sao trời rất ít, bởi thế phát đạn tín hiệu này càng chói mắt dị thường.
Vù vù
Từ bốn phương tám hướng, vô số người bay vút lên không, dồn dập lao về phía này, tất cả đều là võ giả Quân Hầu Cảnh trở lên, phía nam còn có mấy đạo khí tức cường đại dị thường, chính là Nhân Hoàng Cảnh.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liếc nhau, lập tức mang theo Lục Phi Tuyết đi tới bên Lục Ly. Chuyện hôm nay quá lớn, không khéo bốn người bọn hắn đều phải chết ở đây.
Lục Ly cũng có cảm giác tương tự, khi hắn nhìn thấy từ phía Thần Khải Sơn không có trưởng lão bay tới, nội tâm triệt để trầm xuống.
Chuyện hôm nay tuyệt đối là âm mưu, ba người Bát trưởng lão Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão rất có thể đã bị điều đi, bằng không đến lúc này rồi không lý nào lại chẳng có phản ứng gì.
Thậm chí...
Giờ đây hắn còn hoài nghi, liệu có phải Lý trưởng lão cố tình tìm đến cái chết, lấy đó làm cớ để khép hắn và Lục Phi Tuyết vào trọng tội, hơn nữa còn là ở trong thành, ngay trước mặt vô số người.
Lục gia là chủ nhân Thần Khải Thành, nhưng một khi người Lục gia phạm phải trọng tội, Lục gia cũng phải phạt nặng. Bằng không làm sao vỗ an tâm lý người trong thành, làm sao lắng lại lửa giận của đám trưởng lão Ngoại đường!
Sự tình đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô dụng, Lục Ly đành chỉ biết lạnh lùng đứng giữa không trung, yên ắng chờ đợi xem điều gì diễn ra tiếp theo.
Hưu
Rất nhanh mười mấy tên cường giả bay vụt mà đến, hơn nữa từ nơi xa còn có vô số cường giả đang bay tới, phía dưới cũng đã tụ tập hơn ngàn Thành Vệ Quân, mấy con phố xung quanh đều bị phong tỏa.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Từ hướng nam truyền đến tiếng quát lớn, một lão giả mày rậm lao vút mà đến, rất nhanh liền đã có mặt tại trường, người này khí huyết xung thiên, khiến người ta cảm thấy rất là đè nén, không cần nói cũng biết là Nhân Hoàng.
Mấy tên lão giả Quân Hầu Cảnh đến trước vội đi tới trước mặt người kia, một người trong đám nhìn xuống viện tử phía dưới nói:
- Bẩm Phong trưởng lão, Ly thiếu gia giết Lý Nguyên!
- Phong trưởng lão, các ngươi phải làm chủ cho phụ thân ta.
Ba tên trung niên Lý gia từ phía dưới bay vụt lên, quỳ gối lên Mệnh Luân, dập đầu với Phong trưởng lão, một người vừa khóc vừa nói:
- Phi Tuyết tiểu thư đại khai sát giới trong nhà ta, Ly thiếu gia tới, lại chém giết phụ thân ta. Nếu Phong trưởng lão không làm chủ cho chúng ta, hôm nay toàn bộ người Lý gia chúng ta đều đâm đầu chết dưới Thần Khải Sơn.
Phong trưởng lão này chính là người phụ trách phòng ngự Thần Khải Thành, Thần Khải Thành trọng yếu cỡ nào? Không cần nói cũng biết địa vị Phong trưởng lão tại Ngoại đường phải cực kỳ cao.
Chương 529 Thôi
Tất cả các gia tộc đều chia thành Nội đường, Ngoại đường và Khách Đường, Nội đường là dành cho con em trong tộc, là lực lượng trung kiên nhất. Ngoại đường thì dành cho cường giả phụ dung vào gia tộc, thông thường thực lực Ngoại đường đều không thể coi nhẹ. Tên Phong trưởng lão này là Nhân Hoàng cảnh, hơn nữa có cảm giác còn mạnh hơn cả đám người Lục Phong Hỏa, người Lý gia mời hắn làm chủ cũng là điều dễ hiểu.
Phong trưởng lão mắt hổ băng hàn, nhìn sang Lục Ly nói:
- Ly thiếu gia, điều bọn hắn nói có phải thật tình?
Lục Ly lạnh lùng nhìn Phong trưởng lão, không trả lời vấn đề hắn đưa ra, mà lại cười lạnh nói:
- Phong trưởng lão, ngươi phụ trách sự tình trong Thần Khải Thành? Vậy ta muốn hỏi ngươi? Vì sao vừa rồi ngươi không hiện thân? Đợi sau khi ta giết Lý trưởng lão lại lập tức chạy đến? Chuyện lần này ngươi cũng có phần?
Thần niệm Nhân Hoàng Cảnh cường đại cỡ nào? Nhất cử nhất động trong thành hẳn đều không thoát khỏi sự giám sát của hắn, huống hồ Ngoại đường chí ít cũng có mười tên Nhân Hoàng? Lục Phi Tuyết đại khai sát giới ở Lý gia, lẽ nào lại chẳng có Nhân Hoàng nào phát giác ra được?
Phong trưởng lão cũng không trả lời Lục Ly, mà bạo nộ quát nói:
- Nếu Ly thiếu gia đã thừa nhận giết Lý trưởng lão, vậy liền không có gì để nói nữa cả. Người đâu, trước bắt lại bốn người này, đánh vào đại lao, chờ gia chủ trở về phán quyết.
- Gia chủ?
Vẻ giễu cợt trên mặt Lục Ly càng đậm, xem ra sự tình lần này không chỉ Ngoại đường có phần, Lục Chính Đàn cũng có phần.
Đến đây Lục Ly mới đột ngột hiểu ra, đoạn thời gian trước Lục Toan Lục Nghê an tĩnh như thế, Lục Chính Đàn cũng không tìm chuyện, liệu có phải là để chuẩn bị cho cái bẫy hôm nay?
Phong trưởng lão vừa ra lệnh, mấy tên Quân Hầu Cảnh lập tức vây lại bốn người Lục Ly.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần nhìn sang Lục Ly, lúc này Lục Phi Tuyết đã tỉnh táo lại phần nào, nàng biết hôm nay ủ thành đại họa, đột nhiên đẩy ra Vũ Hóa Thần, bước đến nói:
- Việc này là do ta mà ra, Lục Phi Tuyết ta nguyện gánh chịu hết mọi tội lỗi, không liên quan gì đến mấy người Lục Ly.
- Cô cô, việc này ngươi gánh không được.
Lục Ly lắc đầu cười khổ, ngước mắt nhìn về phía Phong trưởng lão nói:
- Phong trưởng lão, ngươi không cần vội bắt người, nên chờ các trưởng lão còn lại đến đông đủ lại nói. Với chút thực lực của mấy người chúng ta, các ngươi còn sợ ta chạy được chắc? Gia gia của ta còn chưa chết đâu!
Câu nói sau cùng khiến Phong trưởng lão không khỏi híp mắt lại, tại trường đã tới ba tên Nhân Hoàng, còn có Nhân Hoàng đang trên đường bay tới. Với chút thực lực của đám người Lục Ly quả thực không lật ra được sóng gió gì, Phong trưởng lão liền cũng im lặng mặc nhận.
Sớm đã có người đi báo lên Thần Khải Sơn, chỉ đợi chừng một nén hương, phía Thần Khải Sơn liền có mười mấy thân ảnh bay vụt tới.
Từ xa xa mấy người Lục Ly đã nhìn thấy Tứ trưởng lão, Bát trưởng lão và đám người Lục Phong Hỏa, Lục Toan Lục Nghê Lục Lân Lục Hồng Ngư và một đám hậu bối cũng tới, vẻ giễu cợt nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần.
- Cô cô, lát nữa ngươi đừng nói gì cả, để ta ứng phó, tin tưởng ta!
Lục Ly nhìn Lục Phi Tuyết sắc mặt vẫn còn đang kinh hoàng, có chút không biết làm sao, bèn vỗ vỗ vai nàng thấp giọng nói. Hôm nay Lục Phi Tuyết rõ ràng đã bị chuyện gì đó kích thích đến mất đi lý trí, để nàng đứng ra lên tiếng sợ rằng chuyện sẽ càng hỏng bét.
Lục Phi Tuyết nhìn nét mặt bình tĩnh của Lục Ly, bất giác có chút an tâm. Nàng khẽ gật đầu, một tay nắm chắc Lục Ly, hai bên được Vũ Hóa Thần và Minh Vũ che chắn, Lục Ly thì vẫn cứ cười giễu cợt đứng ở phía trước mặt.
Hưu
Đám người Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên Tứ trưởng lão Bát trưởng lão bay vụt mà đến, Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão Bát trưởng lão nhìn thấy thi thể la liệt phía dưới, lại thấy hai mươi mấy tên trưởng lão chấp sự thống lĩnh Ngoại đường đứng sừng sững giữa không trung, trên các con phố phụ cận đều là người, sắc mặt lập tức khó coi dị thường.
Bát trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung hăng trừng Lục Ly một cái, cả giận nói:
- Lục Ly, sao ngươi lại gây chuyện? Ngươi cũng đâu còn bé bỏng gì, sao lại hỗn trướng vậy được, ngươi không sợ gia gia ngươi bị ngươi làm cho tức chết à?
Lời này của Bát trưởng lão rất có kỹ xảo, một là nói Lục Ly tuổi còn nhỏ, hai là khiêng gia gia Lục Ly đi ra, ý tứ rất rõ ràng, muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, quét mắt liếc nhìn đám người Lục Phong Hỏa sắc mặt âm trầm ở đằng sau, mở miệng nói:
- Vừa rồi chư vị trưởng lão đi đâu? Trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi lại chạy tới trễ thế này? Nếu là có gian tế ngoại tộc trà trộn vào, sợ rằng trong thành đã sớm chết mấy vạn người. Lục gia danh tiếng vang lừng khắp thiên hạ, uy thế hiển hách, vậy mà năng lực ứng biến lại khiến người đáng lo! Hay là các ngươi sớm biết ta muốn giết người, sau đó đều chờ đợi, chờ ta giết người xong mới đi ra bắt lại?
Lời này của Lục Ly khiến rất nhiều người phải trầm tư suy ngẫm, đám Lục Phong Hỏa không lên tiếng, chỉ có Lục Toan là cười lạnh nói:
- Lục Ly, ngươi giết người còn ngông cuồng vậy ư? Há miệng Lục gia, ngậm miệng Lục gia, ta thấy ngươi không giống như là con em Lục gia ta, chẳng lẽ ngươi chính là gian tế ngoại tộc trà trộn vào thành, mục đích chính là vì đồ sát con em Lục gia chúng ta?
Hoa
Lục Toan Lục Nghê chính là hai công tử đỉnh cấp nhất Lục gia, trong thành có ai mà không biết hắn. Hắn nói chuyện như vậy, chẳng lẽ Lục Ly không phải là con trai Lục Nhân Hoàng, mà là gian tế ngoại tộc?
Lục Ly thoáng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lục Toan nói:
- Nếu ta là gian tế ngoại tộc, vậy người hẳn nên giết nhất phải là ngươi? Chứ đi giết một tên trưởng lão Ngoại đường thì ích lợi gì? Giết ngươi và Lục Nghê mới thật sự là kích thích chứ, đúng không nào?
- Hỗn trướng!
Lục Phong Hỏa bạo nộ, quát lạnh nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lục Ly Lục Phi Tuyết tùy tiện giết người trong thành, mặc dù là con em Lục gia, nhưng cũng tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Chương 530 Thôi 2
- Người đâu, bắt hai người này lại, tất cả trưởng lão Ngoại đường tới Trưởng Lão Đường, tổ chức đại đường hội, xét xử tội của Lục Ly Lục Phi Tuyết.
- Chờ đã!
Lục Ly bình tĩnh mở miệng nói:
- Muốn xét xử chúng ta cũng được, chúng ta cũng có thể nhận tội, nhưng các ngươi chủ thẩm, ta không phục. Mời Thái Thượng trưởng lão đi ra, nên tội gì, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, Lục Ly tuyệt không hai lời. Còn nếu là các ngươi xét xử, ta sợ mình chết không rõ ràng, sau này gia gia ta xuất quan, sợ rằng các ngươi không cách nào giải thích với hắn.
- Bắt lại!
Lục Phong Hỏa căn bản không nghe Lục Ly, nổi giận rống to. Một đám Quân Hầu Cảnh bay vụt đến, Bát trưởng lão thấy sát cơ bùng lên trong mắt Lục Ly, thú trảo lấp lánh ngân quang, tựa hồ định phản kháng, lập tức cắn răng trầm giọng nói:
- Lục Ly, đừng chống cự, bằng không ai cũng không cứu được ngươi.
Tứ trưởng lão gật đầu nói ra:
- Lục Ly, tin tưởng chúng ta, tin tưởng gia tộc!
Lục Ly và Lục Hồng Ngư cũng nhìn Lục Ly, hai người đều không ngừng lắc đầu, im ắng nói cho Lục Ly đừng làm loạn.
Lục Phi Tuyết đột nhiên bắt lấy tay Lục Ly, Lục Ly quay đầu nhìn một cái, Lục Phi Tuyết chảy nước mắt khẽ lắc đầu. Chuyện hôm nay ồn ào huyên náo như thế, nếu Lục Ly tiếp tục giết người, sợ rằng sẽ bị kích sát đương trường.
Lục Ly khe khẽ thở dài, trầm ngâm thoáng chốc, Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão hẳn là sẽ đi thông báo Thái Thượng trưởng lão, lúc này nếu tiếp tục gây sự, thua thiệt chỉ là bọn hắn. Dù sao Lục Phi Tuyết giết nhiều người như vậy, hắn cũng đương chúng giết một tên trưởng lão Ngoại đường.
- Thôi được!
Cánh tay hắn lóe lên quang mang, thu hồi huyết trảo, đồng thời cũng thu hồi Mệnh Luân, hai người Minh Vũ Vũ Hóa Thần đều thu hồi Bản Mệnh Châu, một đám Quân Hầu Cảnh bay tới, bắt lại bốn người.
- Mang đến đại lao, nhốt ở phòng chữ Thiên, chờ đợi xử lý.
Lục Phong Hỏa vung tay lên, mấy tên Quân Hầu Cảnh lập tức mang theo bốn người bay về phía Thần Khải Sơn. Lục Phong Hỏa còn liếc mắt nhìn sang một tên trưởng lão Nhân Hoàng, tên trưởng lão Nhân Hoàng Ngoại đường kia lập tức đi theo, đề phòng bọn Lục Ly thoát đi gây sự.
Đợi bốn người Lục Ly bị mang đi rồi, Lục Phong Hỏa mới mắt lạnh quét nhìn toàn trường một lượt, quát khẽ nói:
- Việc này là do Lục gia dạy bảo vô phương, Lục Phong Hỏa lần nữa thỉnh tội. Mong mọi người tin tưởng Lục gia, nhất định sẽ cho mọi người một công đạo.
Con em Lục gia loạn sát trong thành, việc này mà xử lý không tốt tất sẽ dẫn lên khủng hoảng trong thành, người Ngoại đường cũng sẽ ly tâm ly đức. Bởi thế Lục Phong Hỏa mới nói ra lời ấy trước mặt chúng nhân, để con dân trong thành nội và Ngoại đường an tâm.
Phong trưởng lão bắt đầu thanh trường, để con dân vây xem tán đi, đồng thời nhặt xác mai táng, an trí người Lý gia...vân vân.
Chư vị trưởng lão đều đi Thần Khải Sơn, ngoài mặt sự tình trong thành lần này dần lắng lại. Chẳng qua ở vô số tửu quán trà lâu lại ồn ào đến lật trời, chẳng mấy chốc chuyện ở đây liền truyền khắp toàn thành, dẫn lên oanh động rất lớn.
Vô số người chửi rủa Lục Phi Tuyết và Lục Ly, dù sao đến cả hạ nhân thị nữ Lục Phi Tuyết đều giết, cứ thế một đồn mười mười đồn trăm, cuối cùng biến thành đại ma đầu giết người. Trước đó thanh danh Lục Phi Tuyết vốn đã chẳng tốt đẹp gì, lần này triệt để thối khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Đương nhiên
Lời của Lục Ly cũng dẫn lên rất nhiều người thảo luận nghi ngờ, từ trong lời Lục Ly không ít người suy đoán ra được một vài chuyện. Các trưởng lão Ngoại đường trong thành cũng như trưởng lão Lục gia quả thực đến quá muộn, nếu đến sớm, Lục Ly chắc chắn sẽ không chém giết Lý trưởng lão.
Lục Ly hai lần nói “Lui hay không”, đấy rõ ràng là không muốn giết Lý trưởng lão. Cuối cùng Lý trưởng lão muốn giết Lục Ly, hắn hết cách, vì tự vệ và bảo hộ Lục Phi Tuyết mới phải hạ sát thủ.
Lục Phi Tuyết đại khai sát giới ở Lý gia, từ lúc bắt đầu giết người đến khi Lục Ly đi tới, ít nhất kéo dài một nén hương, thời gian dài như vậy Phong trưởng lão khẳng định sớm đã nhận được tin tức.
Phong trưởng lão lại đợi sau khi Lục Ly chém giết Lý trưởng lão xong mới xuất hiện, trong này nếu không có ẩn tình, rất nhiều người đều không tin.
Chỉ là, dù có một vài người thông minh đoán được phần nào câu chuyện, lại không ai dám nói gì, đây nhất định dính tới đánh cờ giữa cao tầng với nhau, ai đi lắm miệng chỉ có con đường chết.
Bốn người Lục Ly bị giam trong một thành bảo dưới lòng đất, nơi này là ngục giam được canh giữ cẩn mật nhất trong Thần Khải Thành.
Toàn bộ bên trong được rèn đúc bằng hàn thiết, dù có là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đều không thể đánh xuyên. Hơn nữa bên ngoài mỗi ngục giam đều có Quân Hầu Cảnh trấn thủ ngày đêm, ngoài ra còn có một tên trưởng lão Nhân Hoàng tọa trấn, ai cũng trốn không thoát.
Đám người Lục Ly bị mang vào, trên thân ai nấy đều bị Tù Ma Liên trói buộc, tên trưởng lão Nhân Hoàng Cảnh Ngoại đường kia vừa tiến vào liền nói:
- Tách ra giam giữ, một người một gian.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đều là Quân Hầu Cảnh, bốn người tụ cùng một chỗ rất dễ xảy ra chuyện, Lục Ly lại trừng mắt nói:
- Tách ra cũng được, chẳng qua ta phải nhốt chung một gian với cô cô.
- Ở chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện!
Trưởng lão Ngoại đường cười lạnh không ngừng, người bị nhốt vào chỗ này, kết cục cuối cùng chỉ có ba: Hoặc là bị lưu vong Thiên Ma Đảo, hoặc là bị trực tiếp phán định tội chết, hoặc là bị nhốt ở đây cả đời.
Sắc mặt Lục Ly rất bình tĩnh, híp mắt nhìn tên trưởng lão Ngoại đường kia, nói:
- Ngươi tên gì? Ngươi dám chắc gia gia ta sẽ không đi ra được nữa? Nếu gia gia ta đi ra, ngươi không sợ bị giết cả nhà? Làm người vẫn nên lưu một tuyến thì hơn, không triệt để phá hỏng đường lui.
Thần sắc trưởng lão Ngoại đường khẽ biến, nhìn chằm chằm Lục Ly một cái, lại không đáp lời, chỉ khua tay nói:
- Vậy nể mặt Ly thiếu gia, tách ra giam giữ.
Lục Ly và Lục Phi Tuyết bị nhốt chung một phòng, thiết bị bên trong không sai, có một phòng ở, một phòng tắm, còn có nhà xí. Nơi này là chỗ giam giữ tội phạm trọng yếu, có thể tới đây đều là đại nhân vật, điều kiện cũng tương đối tạm ổn.
Hộ vệ sợ đến miệng môi lắp bắp, một hồi lâu mới nói được:
- Phu nhân giết người, đã giết mười mấy người!
- Cái gì?
Lục Ly và Vũ Hóa Thần Minh Vũ tưởng là nghe lầm, thân hình cả ba bất giác run lên.
Lục Phi Tuyết đang giết người?
Mấy năm nay Lục Phi Tuyết một mực nhẫn nhục chịu đựng, sớm đã không còn tính tình và nhuệ khí như xưa. Đừng nói nàng giết người, sợ là còn không dám phát sinh xung đột với người mới đúng?
- Có phải ngươi nhìn lầm rồi không?
Phản ứng đầu tiên của Lục Ly là người này nhìn lầm.
- Không hề!
Hộ vệ vô cùng khẳng định nói:
- Chính là phu nhân, ta tận mắt nhìn thấy. Đang ở đằng kia, hình như là viện tử của Lý trưởng lão, giờ vẫn còn đang giết!
- Đi!
Tròng mắt Lục Ly thoáng chốc đỏ ngầu, huyết dịch trong người sôi trào, sát khí ngút trời. Nếu đúng là Lục Phi Tuyết không sai, như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, với tính tình như Lục Phi Tuyết mà đều có thể giết người, việc này hẳn phải vô cùng nghiêm trọng.
Hưu
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liếc nhau một cái, lập tức lao vút theo Lục Ly, thần sắc hai người đều rất ngưng trọng. Lục Linh mất tích, hôm nay tâm tình Lục Ly vốn đã không tốt, giờ Lục Phi Tuyết lại xảy ra chuyện, tối nay sợ rằng rất nhiều người phải chết.
Hộ vệ dẫn Lục Ly xông qua hai con đường, rẽ ngoặt một lần, sau đó chỉ vào phía trước nói:
- Chính là chỗ này, Ly thiếu gia nhanh đi ngăn cản phu nhân, mong là đừng xảy ra đại sự.
Hưu
Lục Ly thả ra Nhiên Huyết thần kỹ, tốc độ bỗng chốc tăng vọt, bắn thẳng về phía trước mặt. Bên kia đã vây quanh rất nhiều người, một mảnh rối loạn, trong viện còn không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng kinh hô.
- Cút ra!
Lục Ly bạo rống một tiếng như là lôi đình, chấn tỉnh đám người vây quanh ngoài viện. Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên trong mắt chớp hiện ngân quang, sát khí ngút trời vọt tới, vội vàng nhường sang một bên, Lục Ly cứ thế như một cơn gió vọt thẳng vào.
- Chết, chết, chết, các ngươi đều đáng chết...
Còn chưa xông vào, bên trong đã nghe được tiếng nữ nhân quát lớn truyền ra. Lục Ly ngước mắt nhìn lên, thấy được Lục Phi Tuyết chính đang xách theo trường kiếm màu đỏ đuổi giết tứ xứ, bên trong la liệt thi thể, nhìn có vẻ toàn là hộ vệ hạ nhân thị nữ, rất nhiều chỗ đã bị san thành bình địa, có mấy lầu các còn đổ sụp, một mảnh lang tạ.
- Cô cô!
Lục Ly bay tới, vọt đến bên người Lục Phi Tuyết, thấy được cả người nàng toàn là máu, được cái không bị thương tổn gì quá nghiêm trọng, lúc này mới thở phào một hơi dài.
Lục Phi Tuyết đầu bù tóc rối, rất nhiều chỗ trên áo bào rách bươm, trên mặt toàn là máu, trong mắt hiện đầy vẻ điên cuồng, tựa như một nữ nhân điên. Nàng thấy Lục Ly vọt tới, phản ứng đầu tiên là khẽ giật mình sau đó nước mắt bất giác trút nghiêng mà ra, trường kiếm trong tay trượt xuống, bỗng chốc nhào vào trong ngực Lục Ly kêu gào khóc lớn.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ xông đến, hai người dùng thần niệm nhìn quét một phen, nội tâm triệt để trầm xuống, hiện trường chí ít đã chết hơn trăm người, to chuyện rồi.
- Được, được rồi, cô cô đừng sợ, chất nhi ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi!
Cảm nhận được thân mình Lục Phi Tuyết khẽ run lên, nước mắt rơi như mưa, trong lòng nhất định là đang sợ hãi cực độ, Lục Ly vội vàng vỗ vai nàng an ủi.
Hắn không biết vì sao tối nay Lục Phi Tuyết lại ra tay giết người, còn động thủ với cả một đám hộ vệ hạ nhân thị nữ. Nhưng hắn có thể đoán được Lục Phi Tuyết nhất định đã phải chịu kích thích gì đó rất lớn nên mới điên cuồng như thế.
Bất luận nguyên nhân gì, Lục Ly quyết định vẫn phải bảo hộ Lục Phi Tuyết, ai dám tổn thương nàng thì nhất định phải bước qua xác hắn.
- Cô cô, chúng ta về nhà!
Hắn đảo mắt một vòng, nhìn thấy bốn phía đứng rất nhiều hộ vệ, trong mắt toàn là phẫn nộ và sợ hãi, lại không ai dám tới gần. Hắn nói khẽ bên tai Lục Phi Tuyết một câu, sau đó ôm nàng định đi ra ngoài viện.
- Muốn chạy? Cản bọn họ lại, dù có chết hết cũng phải chờ ta phụ thân trở về!
Trong sân truyền đến một tiếng bạo rống, người lại không dám đi ra, tựa hồ sợ bị Lục Phi Tuyết chém giết. Đám hộ vệ tại trường liếc nhau, cắn răng phóng tới cửa chính, chắn ngang đường đi ra ngoài.
Viện tử này rất lớn, rất xa hoa, hẳn là biệt viện của trưởng lão Ngoại đường, vừa rồi hộ vệ cũng nói là viện tử của Lý trưởng lão, theo tình hình thì tên trưởng lão kia không ở nhà, bằng không chỉ dựa vào chút thực lực ấy của Lục Phi Tuyết, làm gì giết được nhiều người như vậy.
Bất luận thế nào, tối nay Lục Phi Tuyết giết người trước mắt bàn dân thiên hạ, còn hạ sát nhiều hạ nhân như vậy, bản thân chuyện này đã không đúng. Lục Ly cũng không muốn đợi Lý trưởng lão trở về để bị bắt ngay hiện trường. Giờ rút lui, dù sau này Lý trưởng lão có tới Thần Khải Sơn gây chuyện thì cũng còn có đường lùi.
Trong lòng Lục Ly khẽ động, lập tức thả ra Mệnh Luân, mang theo Lục Phi Tuyết bay vụt lên, đồng thời quát khẽ với Minh Vũ Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Ly vừa mới bay lên không, từ phía bắc một bóng người đang dùng tốc độ khủng bố xé gió lao tới. Là một lão nhân áo trắng, khí tức như rồng như hổ, cảnh giới hẳn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Lục Ly liếc mắt nhìn liền nhận ra người này. Ngày đó lúc Lục Chính Đàn trở về, người này cũng tại trường, là một trưởng lão Ngoại đường.
- Phụ thân!
Trong hậu viện, ba tên trung niên lao vút lên, tất cả đều là Bất Diệt Cảnh, ai nấy cùng đồng loạt thả ra Mệnh Luân, một người hét lớn với lão giả:
- Lục Phi Tuyết không biết tại sao lại phát điên, đại khai sát giới trong nhà chúng ta, mấy người Sơn nhi Lệ nhi đều bị Lục Phi Tuyết giết rồi.
- Hả?
Sắc mặt lão giả trầm xuống, sát khí tràn ra trên thân, ánh mắt quét nhìn về phía Lục Phi Tuyết, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm. Hắn dùng thần niệm đảo quanh một lượt, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết nói:
- Phi Tuyết tiểu thư, dù ngươi là tiểu thư Lục gia, nhưng đâu thể vô duyên vô cớ giết người được? Hôm nay không cho lão phu công đạo, lão phu đành phải mạo phạm!
Chương 527 Đừng trách Lục Ly vô tình! 2
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần bay vụt lên, thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly giao Lục Phi Tuyết cho Minh Vũ, chắp tay nói:
- Dám hỏi có phải là Lý trưởng lão? Ta cũng vừa mới tới, không biết ngọn nguồn sự tình. Cô cô ta giết người là không đúng, chẳng qua việc này có thể giao cho Trưởng Lão Đường phán quyết được không?
- Ha ha ha!
Lý trưởng lão cười ha hả, giễu cợt nói:
- Phán quyết? Lý Nguyên ta cả đời bán mạng cho Lục gia các ngươi, Lục gia các ngươi lại vừa một lời không hợp liền đồ sát cháu trai cháu gái ta? Trước lúc giết ngươi sao không nhớ đến phán quyết? Người nhà ta có sai vì sao không trước thẩm phán rồi hẵng giết? Hôm nay không cho lão phu một lời giải thích, lão phu đành phải lấy máu trả máu, chém giết Lục Phi Tuyết, sau đó lại đích thân tới Trưởng Lão Đường thỉnh tội.
Lời này của Lý trưởng lão cũng là thật tình, Lục Phi Tuyết và người Lý gia có xung đột, hoàn toàn có thể thỉnh cầu Trưởng Lão Đường phán quyết. Thậm chí dù có giết một hai người, chỉ cần không động đến con cháu đích hệ Lý gia liền không việc gì.
Khăng khăng Lục Phi Tuyết lại trực tiếp giết người, việc này có nói thế nào cũng là Lục Phi Tuyết sai. Lý trưởng lão trở về nhìn thấy một đống người chết, cháu trai cháu gái đều bỏ mạng, nổi giận cũng là điều bình thường.
- Không có gì hay để giải thích cả!
Lúc này tròng mắt Lục Phi Tuyết đột nhiên đỏ hồng, cắn răng nói:
- Tiện nhân Lý Lệ kia đáng chết, người Lý gia các ngươi đều đáng chết.
- Được, được lắm!
Lý trưởng lão giận quá mà cười, sát khí trên người càng lúc càng nồng nặc, hắn nhìn sang Lục Ly nói:
- Ly thiếu gia tránh ra, hôm nay lão phu đành phải mạo phạm.
- Lý trưởng lão, mong ngươi tỉnh táo.
Lục Ly đương nhiên sẽ không nhường, hắn chắp tay nói:
- Cô cô ta trước nay tính cách ôn hòa, giờ rõ ràng là bị kích thích. Còn mong Lý trưởng lão chờ một lát, rất nhanh sẽ có người Trưởng Lão Đường đến đây, có thể đương chúng thẩm phán, nếu việc này đích thật là cô cô sai, Lục Ly ta một mình gánh chịu.
- Ha ha ha!
Lời này của Lục Ly lại triệt để chọc giận Lý trưởng lão, hắn cười lớn nói:
- Tính cách ôn hòa? Đến cả hạ nhân đều không buông tha, chém giết cả một sân đầy xác người, ngươi còn nói nàng tính cách ôn hòa? Một mình gánh chịu, ngươi gánh chịu kiểu gì? Giết người thì đền mạng, đây là đạo lý tuyên cổ bất biến. Ngươi định thay cô cô ngươi đi chịu chết? Hay là định bao che nàng?
Thấy Lý trưởng lão càng lúc càng phẫn nộ, trong lòng Lục Ly càng thêm gấp gáp, hắn không muốn sự tình tiếp tục khuếch đại, bằng không sẽ càng lúc càng bất lợi với Lục Phi Tuyết.
Hắn đảo mắt nhìn về hướng bắc, trong lòng hơi có chút nghi hoặc.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao Bát trưởng lão Tứ trưởng lão còn chưa tới? Trưởng lão Lục gia cũng chẳng thấy ai xuất hiện... chẳng lẽ chuyện tối nay là cố ý nhằm vào bọn mình?
Bất cứ đại gia tộc nào cũng đều có được hệ thống truyền báo tin tức đặc biệt, bằng không một khi có gian tế trà trộn vào trong thành đại khai sát giới thì biết phải làm sao? Lục gia phản ứng chậm như thế, thậm chí Thành Vệ Quân bên ngoài đều không tới mấy người, Phong trưởng lão phụ trách Thành Vệ Quân cũng không thấy xuất hiện. Nếu người Lục gia không phải hạng giá áo túi cơm, việc này nhất định có vấn đề!
Lục gia chính là một trong mười hai Vương tộc, là hào môn đỉnh cấp sừng sững ở Trung Châu, nếu người Lục gia đều phế vật như thế, hẳn sớm đã bị người diệt tộc mới đúng.
Bởi thế, sự tình tối nay rất kỳ quặc, rất có thể có người đứng sau màn thúc đẩy.
Chỉ trong chớp mắt Lục Ly đã suy nghĩ thông suốt, hắn đảo mắt liếc quanh một vòng, xác định Phong trưởng lão phụ trách trị an nội thành vẫn chưa tới, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười khẩy nói:
- Lý trưởng lão, ta cho rằng việc này có kỳ quặc, lão nhân gia ngươi có thể tu luyện tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, khẳng định cũng không phải đứa ngốc, ngươi cứ suy nghĩ kỹ thử xem. Nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn động thủ, Lục Ly đành phải phụng bồi…
- Chỉ bằng ngươi?
Chẳng biết Lý trưởng lão có nghe ra được thâm ý trong lời Lục Ly hay không, lại vẫn bạo nộ hét lên, chưa đợi Lục Ly dứt lời hắn đã kéo ra một đạo tàn ảnh, khua múa lợi kiếm trong tay, tựa như ngàn vạn lá liễu phất phới, vô thanh vô tức đâm tới Lục Phi Tuyết, theo sau đó là tiếng quát lớn:
- Phi Tuyết tiểu thư, Lý Nguyên đắc tội, chém giết ngươi xong, Lý Nguyên tự nhiên sẽ đi Trưởng Lão Đường chịu chết.
- Muốn giết cô cô ta? Ngươi còn chưa có năng lực đó!
Thân hình Lục Ly hơi lắc, biến ra hơn phân thân, Mệnh Luân dưới chân hắn cũng bất ngờ huyễn hóa theo. Dưới chân mỗi Lục Ly lại đều có một Mệnh Luân, mười tên Lục Ly bay đầy trời, không chút yếu thế xông về phía Lý trưởng lão.
Thần kỹ này rất lợi hại, bên trong ẩn chứa Kính Tượng áo nghĩa. Ở bắc bộ Trung Châu, yêu ma khống chế mười mấy phân thân Lục Ly, mỗi phân thân đều kéo lấy Long Đế Quan, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đều không thể phân biệt ra được.
Lúc này Lý trưởng lão tự nhiên cũng không phân biệt được, tay áo phải Lục Ly tầng tầng nổ tung, một thú trảo huyễn lệ xuất hiện, sát cơ sâm hàn bỗng chốc bao phủ Lý trưởng lão.
Tiếng hét phẫn nộ của Lục Ly vang vọng khắp phương viên vài dặm:
- Lý trưởng lão, cho ngươi một cơ hội, có lùi hay không? Không lùi, đừng trách Lục Ly ta vô tình!
Chuyện hôm nay rất quái dị, Lục Ly suy đoán bên trong nhất định có âm mưu. Đương nhiên bất luận có phải âm mưu hay không, hắn đều không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến Lục Phi Tuyết.
Mười mấy phân thân đồng loạt hiện ra huyết trảo, sát cơ khóa chặt Lý trưởng lão đang bay vụt mà đến. Kẻ sau lại không để vào trong mắt, ở trong mắt Lý trưởng lão, Lục Ly chỉ là một tên võ giả vừa mới đột phá Mệnh Luân Cảnh, thực sự không khác gì con kiến hôi.
Cũng không phải Lý trưởng lão chưa từng nghe qua đồn thổi, nói Lục Ly đã từng phế đi một tay Khâu Văn Trạch. Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, Khâu Văn Trạch lại là thiếu gia phế vật được toàn thành công nhận, Lý trưởng lão làm sao sẽ lại để tâm?
- Ly thiếu gia, tránh ra, bằng không ngộ thương thì không hay lắm đâu.
Chương 528 Diệt sát trưởng lão
Lý trưởng lão giận quát một tiếng, hắn dám giết Lục Phi Tuyết, lại không dám giết Lục Ly. Dù sao Lục Phi Tuyết cũng là tiểu thư, thanh danh lại chẳng tốt đẹp gì, lần này nàng cũng là đầu sỏ gây họa. Lục Ly thì khác, đó chính là con trai Lục Nhân Hoàng, cháu ruột tộc Vương, sao hắn dám làm loạn?
Trường kiếm trong tay hắn vặn vẹo như ngàn vạn lá liễu lay động, căn bản thấy không rõ kiếm ảnh, nếu người có thần niệm cường đại hẳn là có thể khóa chặt được, đáng tiếc Lục Ly không có thần niệm.
Tốc độ Lý trưởng lão quá nhanh, hóa thành một đạo cực quang đâm xuyên qua giữa mười mấy tên Lục Ly, hắn tin tưởng bằng vào tốc độ của mình, Lục Ly căn bản không cách nào phản ứng kịp.
Xuy xuy
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình sai rồi, Mệnh Luân dưới chân chân thân Lục Ly hơi lắc, nhẹ nhàng áp sát hắn, hơn nữa mười mấy phân thân còn lại cũng cùng theo phóng tới.
- Sao tốc độ Mệnh Luân này lại nhanh vậy được?
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều không khỏi kinh ngạc, Lý trưởng lão cũng cảm giác được mười mấy chiếc thú trảo màu bạc đang chộp tới người mình. Sắc mặt hắn thoáng khẽ biến ảo, lại vẫn không sợ, khua múa trường kiếm trong tay bao phủ kín toàn thân, ý đồ ngăn trở trảo này của Lục Ly, sau đó nhẹ nhàng đánh bay hắn.
Răng rắc!
Kết quả lại khiến Lý trưởng lão rất đỗi chấn kinh, trường kiếm Huyền khí Thiên giai của hắn bị huyết trảo màu bạc nhẹ nhàng bẻ vụn. Một chiếc móng vuốt màu bạc cắm thẳng tới, bất thần bắt lấy cánh tay hắn, nháy mắt cánh tay nổ tung, hắn hét thảm một tiếng, máu tươi vung vãi giữa trời.
- Lui hay không?
Mười tên Lục Ly vẫn đang vây quanh Lý trưởng lão, trong đôi mắt chớp hiện ngân quang chất đầy vẻ băng lãnh, nếu Lý trưởng lão còn không lùi, tin tưởng một giây sau liền sẽ bị vồ chết.
- Không lùi, muốn chết thì chết chung!
Lý trưởng lão phát điên, tròng mắt đỏ ngầu điều khiển Bản Mệnh Châu hunng hăng đánh tới chân thân Lục Ly, muốn đồng quy vu tận với đối phương.
Ông
Minh Vũ ra tay, hắn đã sớm thả ra Bản Mệnh Châu, giờ đây đột nhiên trấn áp xuống. Lý trưởng lão đâu ngờ Minh Vũ cũng sẽ động thủ? Ngay lập tức cả Lục Ly và Lý trưởng lão đều bị Thế trấn áp.
Chẳng qua Thế này thoáng chốc liền biến, Lục Ly sớm đã biết Minh Vũ ra tay, không hề có nửa điểm kinh hoảng, hắn và Minh Vũ phối hợp cực tốt, Thế vừa suy nhiếu, thú trảo tức thì hung hăng chộp tới đầu Lý trưởng lão.
Ầm!
Một tay Lý trưởng lão đã bị vồ nát, cộng thêm bị Thế của Minh Vũ trấn áp, phản ứng không kịp, đầu lâu bỗng chốc bị cắt đi.
Một cỗ thi thể không đầu lao thẳng xuống, nện ầm ầm lên tòa giả sơn phía dưới. cuộn lên một mảnh bụi đất.
Toàn trường chết lặng, người nhà Lý trưởng lão và Thành Vệ Quân phía ngoài đều sợ đến choáng váng, chém giết trưởng lão Ngoại đường, to chuyện rồi.
Lục Ly mặt không biểu tình, đối với hắn mà nói giết một tên trưởng lão Ngoại đường và chém giết một tên Quân Hầu Cảnh bình thường không có gì khác biệt. Hắn đã cho Lý trưởng lão cơ hội, Lý trưởng lão lại không trân quý, không giết Lý trưởng lão, vậy người chết chính là hắn.
- Phụ thân!
Ba tên trung niên Lý gia lập tức kêu lên, đồng loạt vọt xuống, nhào tới thi thể Lý trưởng lão kêu gào khóc lớn. Một người trong đó như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, từ trong ngực lấy ra một phát đạn tín hiệu, đột nhiên ném mạnh lên không trung.
Oanh!
Đạn tín hiệu tỏa ra giữa trời, chiếu sáng hơn phân nửa Thần Khải Thành. Tối nay ánh trăng mờ ảo, sao trời rất ít, bởi thế phát đạn tín hiệu này càng chói mắt dị thường.
Vù vù
Từ bốn phương tám hướng, vô số người bay vút lên không, dồn dập lao về phía này, tất cả đều là võ giả Quân Hầu Cảnh trở lên, phía nam còn có mấy đạo khí tức cường đại dị thường, chính là Nhân Hoàng Cảnh.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liếc nhau, lập tức mang theo Lục Phi Tuyết đi tới bên Lục Ly. Chuyện hôm nay quá lớn, không khéo bốn người bọn hắn đều phải chết ở đây.
Lục Ly cũng có cảm giác tương tự, khi hắn nhìn thấy từ phía Thần Khải Sơn không có trưởng lão bay tới, nội tâm triệt để trầm xuống.
Chuyện hôm nay tuyệt đối là âm mưu, ba người Bát trưởng lão Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão rất có thể đã bị điều đi, bằng không đến lúc này rồi không lý nào lại chẳng có phản ứng gì.
Thậm chí...
Giờ đây hắn còn hoài nghi, liệu có phải Lý trưởng lão cố tình tìm đến cái chết, lấy đó làm cớ để khép hắn và Lục Phi Tuyết vào trọng tội, hơn nữa còn là ở trong thành, ngay trước mặt vô số người.
Lục gia là chủ nhân Thần Khải Thành, nhưng một khi người Lục gia phạm phải trọng tội, Lục gia cũng phải phạt nặng. Bằng không làm sao vỗ an tâm lý người trong thành, làm sao lắng lại lửa giận của đám trưởng lão Ngoại đường!
Sự tình đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô dụng, Lục Ly đành chỉ biết lạnh lùng đứng giữa không trung, yên ắng chờ đợi xem điều gì diễn ra tiếp theo.
Hưu
Rất nhanh mười mấy tên cường giả bay vụt mà đến, hơn nữa từ nơi xa còn có vô số cường giả đang bay tới, phía dưới cũng đã tụ tập hơn ngàn Thành Vệ Quân, mấy con phố xung quanh đều bị phong tỏa.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Từ hướng nam truyền đến tiếng quát lớn, một lão giả mày rậm lao vút mà đến, rất nhanh liền đã có mặt tại trường, người này khí huyết xung thiên, khiến người ta cảm thấy rất là đè nén, không cần nói cũng biết là Nhân Hoàng.
Mấy tên lão giả Quân Hầu Cảnh đến trước vội đi tới trước mặt người kia, một người trong đám nhìn xuống viện tử phía dưới nói:
- Bẩm Phong trưởng lão, Ly thiếu gia giết Lý Nguyên!
- Phong trưởng lão, các ngươi phải làm chủ cho phụ thân ta.
Ba tên trung niên Lý gia từ phía dưới bay vụt lên, quỳ gối lên Mệnh Luân, dập đầu với Phong trưởng lão, một người vừa khóc vừa nói:
- Phi Tuyết tiểu thư đại khai sát giới trong nhà ta, Ly thiếu gia tới, lại chém giết phụ thân ta. Nếu Phong trưởng lão không làm chủ cho chúng ta, hôm nay toàn bộ người Lý gia chúng ta đều đâm đầu chết dưới Thần Khải Sơn.
Phong trưởng lão này chính là người phụ trách phòng ngự Thần Khải Thành, Thần Khải Thành trọng yếu cỡ nào? Không cần nói cũng biết địa vị Phong trưởng lão tại Ngoại đường phải cực kỳ cao.
Chương 529 Thôi
Tất cả các gia tộc đều chia thành Nội đường, Ngoại đường và Khách Đường, Nội đường là dành cho con em trong tộc, là lực lượng trung kiên nhất. Ngoại đường thì dành cho cường giả phụ dung vào gia tộc, thông thường thực lực Ngoại đường đều không thể coi nhẹ. Tên Phong trưởng lão này là Nhân Hoàng cảnh, hơn nữa có cảm giác còn mạnh hơn cả đám người Lục Phong Hỏa, người Lý gia mời hắn làm chủ cũng là điều dễ hiểu.
Phong trưởng lão mắt hổ băng hàn, nhìn sang Lục Ly nói:
- Ly thiếu gia, điều bọn hắn nói có phải thật tình?
Lục Ly lạnh lùng nhìn Phong trưởng lão, không trả lời vấn đề hắn đưa ra, mà lại cười lạnh nói:
- Phong trưởng lão, ngươi phụ trách sự tình trong Thần Khải Thành? Vậy ta muốn hỏi ngươi? Vì sao vừa rồi ngươi không hiện thân? Đợi sau khi ta giết Lý trưởng lão lại lập tức chạy đến? Chuyện lần này ngươi cũng có phần?
Thần niệm Nhân Hoàng Cảnh cường đại cỡ nào? Nhất cử nhất động trong thành hẳn đều không thoát khỏi sự giám sát của hắn, huống hồ Ngoại đường chí ít cũng có mười tên Nhân Hoàng? Lục Phi Tuyết đại khai sát giới ở Lý gia, lẽ nào lại chẳng có Nhân Hoàng nào phát giác ra được?
Phong trưởng lão cũng không trả lời Lục Ly, mà bạo nộ quát nói:
- Nếu Ly thiếu gia đã thừa nhận giết Lý trưởng lão, vậy liền không có gì để nói nữa cả. Người đâu, trước bắt lại bốn người này, đánh vào đại lao, chờ gia chủ trở về phán quyết.
- Gia chủ?
Vẻ giễu cợt trên mặt Lục Ly càng đậm, xem ra sự tình lần này không chỉ Ngoại đường có phần, Lục Chính Đàn cũng có phần.
Đến đây Lục Ly mới đột ngột hiểu ra, đoạn thời gian trước Lục Toan Lục Nghê an tĩnh như thế, Lục Chính Đàn cũng không tìm chuyện, liệu có phải là để chuẩn bị cho cái bẫy hôm nay?
Phong trưởng lão vừa ra lệnh, mấy tên Quân Hầu Cảnh lập tức vây lại bốn người Lục Ly.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần nhìn sang Lục Ly, lúc này Lục Phi Tuyết đã tỉnh táo lại phần nào, nàng biết hôm nay ủ thành đại họa, đột nhiên đẩy ra Vũ Hóa Thần, bước đến nói:
- Việc này là do ta mà ra, Lục Phi Tuyết ta nguyện gánh chịu hết mọi tội lỗi, không liên quan gì đến mấy người Lục Ly.
- Cô cô, việc này ngươi gánh không được.
Lục Ly lắc đầu cười khổ, ngước mắt nhìn về phía Phong trưởng lão nói:
- Phong trưởng lão, ngươi không cần vội bắt người, nên chờ các trưởng lão còn lại đến đông đủ lại nói. Với chút thực lực của mấy người chúng ta, các ngươi còn sợ ta chạy được chắc? Gia gia của ta còn chưa chết đâu!
Câu nói sau cùng khiến Phong trưởng lão không khỏi híp mắt lại, tại trường đã tới ba tên Nhân Hoàng, còn có Nhân Hoàng đang trên đường bay tới. Với chút thực lực của đám người Lục Ly quả thực không lật ra được sóng gió gì, Phong trưởng lão liền cũng im lặng mặc nhận.
Sớm đã có người đi báo lên Thần Khải Sơn, chỉ đợi chừng một nén hương, phía Thần Khải Sơn liền có mười mấy thân ảnh bay vụt tới.
Từ xa xa mấy người Lục Ly đã nhìn thấy Tứ trưởng lão, Bát trưởng lão và đám người Lục Phong Hỏa, Lục Toan Lục Nghê Lục Lân Lục Hồng Ngư và một đám hậu bối cũng tới, vẻ giễu cợt nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần.
- Cô cô, lát nữa ngươi đừng nói gì cả, để ta ứng phó, tin tưởng ta!
Lục Ly nhìn Lục Phi Tuyết sắc mặt vẫn còn đang kinh hoàng, có chút không biết làm sao, bèn vỗ vỗ vai nàng thấp giọng nói. Hôm nay Lục Phi Tuyết rõ ràng đã bị chuyện gì đó kích thích đến mất đi lý trí, để nàng đứng ra lên tiếng sợ rằng chuyện sẽ càng hỏng bét.
Lục Phi Tuyết nhìn nét mặt bình tĩnh của Lục Ly, bất giác có chút an tâm. Nàng khẽ gật đầu, một tay nắm chắc Lục Ly, hai bên được Vũ Hóa Thần và Minh Vũ che chắn, Lục Ly thì vẫn cứ cười giễu cợt đứng ở phía trước mặt.
Hưu
Đám người Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên Tứ trưởng lão Bát trưởng lão bay vụt mà đến, Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão Bát trưởng lão nhìn thấy thi thể la liệt phía dưới, lại thấy hai mươi mấy tên trưởng lão chấp sự thống lĩnh Ngoại đường đứng sừng sững giữa không trung, trên các con phố phụ cận đều là người, sắc mặt lập tức khó coi dị thường.
Bát trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung hăng trừng Lục Ly một cái, cả giận nói:
- Lục Ly, sao ngươi lại gây chuyện? Ngươi cũng đâu còn bé bỏng gì, sao lại hỗn trướng vậy được, ngươi không sợ gia gia ngươi bị ngươi làm cho tức chết à?
Lời này của Bát trưởng lão rất có kỹ xảo, một là nói Lục Ly tuổi còn nhỏ, hai là khiêng gia gia Lục Ly đi ra, ý tứ rất rõ ràng, muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, quét mắt liếc nhìn đám người Lục Phong Hỏa sắc mặt âm trầm ở đằng sau, mở miệng nói:
- Vừa rồi chư vị trưởng lão đi đâu? Trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi lại chạy tới trễ thế này? Nếu là có gian tế ngoại tộc trà trộn vào, sợ rằng trong thành đã sớm chết mấy vạn người. Lục gia danh tiếng vang lừng khắp thiên hạ, uy thế hiển hách, vậy mà năng lực ứng biến lại khiến người đáng lo! Hay là các ngươi sớm biết ta muốn giết người, sau đó đều chờ đợi, chờ ta giết người xong mới đi ra bắt lại?
Lời này của Lục Ly khiến rất nhiều người phải trầm tư suy ngẫm, đám Lục Phong Hỏa không lên tiếng, chỉ có Lục Toan là cười lạnh nói:
- Lục Ly, ngươi giết người còn ngông cuồng vậy ư? Há miệng Lục gia, ngậm miệng Lục gia, ta thấy ngươi không giống như là con em Lục gia ta, chẳng lẽ ngươi chính là gian tế ngoại tộc trà trộn vào thành, mục đích chính là vì đồ sát con em Lục gia chúng ta?
Hoa
Lục Toan Lục Nghê chính là hai công tử đỉnh cấp nhất Lục gia, trong thành có ai mà không biết hắn. Hắn nói chuyện như vậy, chẳng lẽ Lục Ly không phải là con trai Lục Nhân Hoàng, mà là gian tế ngoại tộc?
Lục Ly thoáng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lục Toan nói:
- Nếu ta là gian tế ngoại tộc, vậy người hẳn nên giết nhất phải là ngươi? Chứ đi giết một tên trưởng lão Ngoại đường thì ích lợi gì? Giết ngươi và Lục Nghê mới thật sự là kích thích chứ, đúng không nào?
- Hỗn trướng!
Lục Phong Hỏa bạo nộ, quát lạnh nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lục Ly Lục Phi Tuyết tùy tiện giết người trong thành, mặc dù là con em Lục gia, nhưng cũng tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Chương 530 Thôi 2
- Người đâu, bắt hai người này lại, tất cả trưởng lão Ngoại đường tới Trưởng Lão Đường, tổ chức đại đường hội, xét xử tội của Lục Ly Lục Phi Tuyết.
- Chờ đã!
Lục Ly bình tĩnh mở miệng nói:
- Muốn xét xử chúng ta cũng được, chúng ta cũng có thể nhận tội, nhưng các ngươi chủ thẩm, ta không phục. Mời Thái Thượng trưởng lão đi ra, nên tội gì, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, Lục Ly tuyệt không hai lời. Còn nếu là các ngươi xét xử, ta sợ mình chết không rõ ràng, sau này gia gia ta xuất quan, sợ rằng các ngươi không cách nào giải thích với hắn.
- Bắt lại!
Lục Phong Hỏa căn bản không nghe Lục Ly, nổi giận rống to. Một đám Quân Hầu Cảnh bay vụt đến, Bát trưởng lão thấy sát cơ bùng lên trong mắt Lục Ly, thú trảo lấp lánh ngân quang, tựa hồ định phản kháng, lập tức cắn răng trầm giọng nói:
- Lục Ly, đừng chống cự, bằng không ai cũng không cứu được ngươi.
Tứ trưởng lão gật đầu nói ra:
- Lục Ly, tin tưởng chúng ta, tin tưởng gia tộc!
Lục Ly và Lục Hồng Ngư cũng nhìn Lục Ly, hai người đều không ngừng lắc đầu, im ắng nói cho Lục Ly đừng làm loạn.
Lục Phi Tuyết đột nhiên bắt lấy tay Lục Ly, Lục Ly quay đầu nhìn một cái, Lục Phi Tuyết chảy nước mắt khẽ lắc đầu. Chuyện hôm nay ồn ào huyên náo như thế, nếu Lục Ly tiếp tục giết người, sợ rằng sẽ bị kích sát đương trường.
Lục Ly khe khẽ thở dài, trầm ngâm thoáng chốc, Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão hẳn là sẽ đi thông báo Thái Thượng trưởng lão, lúc này nếu tiếp tục gây sự, thua thiệt chỉ là bọn hắn. Dù sao Lục Phi Tuyết giết nhiều người như vậy, hắn cũng đương chúng giết một tên trưởng lão Ngoại đường.
- Thôi được!
Cánh tay hắn lóe lên quang mang, thu hồi huyết trảo, đồng thời cũng thu hồi Mệnh Luân, hai người Minh Vũ Vũ Hóa Thần đều thu hồi Bản Mệnh Châu, một đám Quân Hầu Cảnh bay tới, bắt lại bốn người.
- Mang đến đại lao, nhốt ở phòng chữ Thiên, chờ đợi xử lý.
Lục Phong Hỏa vung tay lên, mấy tên Quân Hầu Cảnh lập tức mang theo bốn người bay về phía Thần Khải Sơn. Lục Phong Hỏa còn liếc mắt nhìn sang một tên trưởng lão Nhân Hoàng, tên trưởng lão Nhân Hoàng Ngoại đường kia lập tức đi theo, đề phòng bọn Lục Ly thoát đi gây sự.
Đợi bốn người Lục Ly bị mang đi rồi, Lục Phong Hỏa mới mắt lạnh quét nhìn toàn trường một lượt, quát khẽ nói:
- Việc này là do Lục gia dạy bảo vô phương, Lục Phong Hỏa lần nữa thỉnh tội. Mong mọi người tin tưởng Lục gia, nhất định sẽ cho mọi người một công đạo.
Con em Lục gia loạn sát trong thành, việc này mà xử lý không tốt tất sẽ dẫn lên khủng hoảng trong thành, người Ngoại đường cũng sẽ ly tâm ly đức. Bởi thế Lục Phong Hỏa mới nói ra lời ấy trước mặt chúng nhân, để con dân trong thành nội và Ngoại đường an tâm.
Phong trưởng lão bắt đầu thanh trường, để con dân vây xem tán đi, đồng thời nhặt xác mai táng, an trí người Lý gia...vân vân.
Chư vị trưởng lão đều đi Thần Khải Sơn, ngoài mặt sự tình trong thành lần này dần lắng lại. Chẳng qua ở vô số tửu quán trà lâu lại ồn ào đến lật trời, chẳng mấy chốc chuyện ở đây liền truyền khắp toàn thành, dẫn lên oanh động rất lớn.
Vô số người chửi rủa Lục Phi Tuyết và Lục Ly, dù sao đến cả hạ nhân thị nữ Lục Phi Tuyết đều giết, cứ thế một đồn mười mười đồn trăm, cuối cùng biến thành đại ma đầu giết người. Trước đó thanh danh Lục Phi Tuyết vốn đã chẳng tốt đẹp gì, lần này triệt để thối khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Đương nhiên
Lời của Lục Ly cũng dẫn lên rất nhiều người thảo luận nghi ngờ, từ trong lời Lục Ly không ít người suy đoán ra được một vài chuyện. Các trưởng lão Ngoại đường trong thành cũng như trưởng lão Lục gia quả thực đến quá muộn, nếu đến sớm, Lục Ly chắc chắn sẽ không chém giết Lý trưởng lão.
Lục Ly hai lần nói “Lui hay không”, đấy rõ ràng là không muốn giết Lý trưởng lão. Cuối cùng Lý trưởng lão muốn giết Lục Ly, hắn hết cách, vì tự vệ và bảo hộ Lục Phi Tuyết mới phải hạ sát thủ.
Lục Phi Tuyết đại khai sát giới ở Lý gia, từ lúc bắt đầu giết người đến khi Lục Ly đi tới, ít nhất kéo dài một nén hương, thời gian dài như vậy Phong trưởng lão khẳng định sớm đã nhận được tin tức.
Phong trưởng lão lại đợi sau khi Lục Ly chém giết Lý trưởng lão xong mới xuất hiện, trong này nếu không có ẩn tình, rất nhiều người đều không tin.
Chỉ là, dù có một vài người thông minh đoán được phần nào câu chuyện, lại không ai dám nói gì, đây nhất định dính tới đánh cờ giữa cao tầng với nhau, ai đi lắm miệng chỉ có con đường chết.
Bốn người Lục Ly bị giam trong một thành bảo dưới lòng đất, nơi này là ngục giam được canh giữ cẩn mật nhất trong Thần Khải Thành.
Toàn bộ bên trong được rèn đúc bằng hàn thiết, dù có là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đều không thể đánh xuyên. Hơn nữa bên ngoài mỗi ngục giam đều có Quân Hầu Cảnh trấn thủ ngày đêm, ngoài ra còn có một tên trưởng lão Nhân Hoàng tọa trấn, ai cũng trốn không thoát.
Đám người Lục Ly bị mang vào, trên thân ai nấy đều bị Tù Ma Liên trói buộc, tên trưởng lão Nhân Hoàng Cảnh Ngoại đường kia vừa tiến vào liền nói:
- Tách ra giam giữ, một người một gian.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đều là Quân Hầu Cảnh, bốn người tụ cùng một chỗ rất dễ xảy ra chuyện, Lục Ly lại trừng mắt nói:
- Tách ra cũng được, chẳng qua ta phải nhốt chung một gian với cô cô.
- Ở chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện!
Trưởng lão Ngoại đường cười lạnh không ngừng, người bị nhốt vào chỗ này, kết cục cuối cùng chỉ có ba: Hoặc là bị lưu vong Thiên Ma Đảo, hoặc là bị trực tiếp phán định tội chết, hoặc là bị nhốt ở đây cả đời.
Sắc mặt Lục Ly rất bình tĩnh, híp mắt nhìn tên trưởng lão Ngoại đường kia, nói:
- Ngươi tên gì? Ngươi dám chắc gia gia ta sẽ không đi ra được nữa? Nếu gia gia ta đi ra, ngươi không sợ bị giết cả nhà? Làm người vẫn nên lưu một tuyến thì hơn, không triệt để phá hỏng đường lui.
Thần sắc trưởng lão Ngoại đường khẽ biến, nhìn chằm chằm Lục Ly một cái, lại không đáp lời, chỉ khua tay nói:
- Vậy nể mặt Ly thiếu gia, tách ra giam giữ.
Lục Ly và Lục Phi Tuyết bị nhốt chung một phòng, thiết bị bên trong không sai, có một phòng ở, một phòng tắm, còn có nhà xí. Nơi này là chỗ giam giữ tội phạm trọng yếu, có thể tới đây đều là đại nhân vật, điều kiện cũng tương đối tạm ổn.
Bình luận facebook