-
Chương 621-625
Chương 621 Vào tròng
Trên không hồ vực ma quỷ, Lục Ly đang ở trong vòi rồng, chân đạp Mệnh Luân bay múa theo từng con sóng. Xung quanh ẩn nấp rất nhiều thám báo, chẳng qua đều rất bí mật.
Phụ cận vòi rồng có một chiếc phi thuyền thiết giáp, bên trong chỉ có một người, là Dạ Tra.
Vốn mấy trưởng lão Thanh Loan Tộc còn lại cũng muốn tới, lại bị Lục Ly cự tuyệt. Bởi vì tốc độ Dạ Tra sánh ngang Nhân Hoàng, còn các trưởng lão khác thì yếu chút, tới cũng là chịu chết.
Mấy ngày nay Lục Ly một mực ở đây cảm ngộ áo nghĩa, hắn xếp bằng trên Mệnh Luân, tựa như lão tăng nhập định. Trong tay cầm mấy chiếc ngọc phù, đúng lúc này, một ngọc phù trong đó bất thần vỡ toang.
Hắn lập tức mở mắt ra, nhìn xuống ngọc phù một cái, sau đó đảo mắt nhìn về phía Dạ Tra trên phi thuyền thiết giáp.
Dạ Tra phát hiện ánh mắt Lục Ly nhìn tới, cả người tức thì căng cứng, thần niệm tản ra thăm dò hồ vực bên dưới.
Hưu!
Lát sau, hắn vẫn không thực sự yên tâm, tung người bay vụt xuống, xông vào trong hồ, sau đó ngồi xếp bằng dưới đáy hồ, cảm ứng tình hình chung quanh.
Thần niệm hắn không mạnh bằng Tống Kỳ, lúc Tống Kỳ khóa chặt hắn, dự tính hắn còn chưa cảm ứng được Tống Kỳ. Nhưng hắn có thể dò xét nước hồ ba động, Tống Kỳ tuyệt đối sẽ xuất hiện từ dưới đáy hồ, chỉ cần nước hồ có ba động dị thường, hắn lập tức sẽ biết được.
Lục Ly cũng không giấu được căng thẳng, một tên Nhân Hoàng bí mật tiềm hành đến, chỉ cần nhất thời không cẩn thận, hắn và Dạ Tra liền sẽ chôn xác ở chỗ này.
Hắn lần nữa nhắm mắt lại, lần này không phải đi cảm ngộ áo nghĩa, mà là đang cảm ứng không gian ba động và dị dạng quanh bốn phía.
Hắn lấy bản thân làm mồi nhử, mục đích chính là dẫn dụ Tống Kỳ tiến vào tiểu thế giới. Nếu hắn không kịp tiến vào, thoáng chốc liền bị vực trường của Tống Kỳ bao phủ, như vậy hết thảy liền đi đứt.
Thời gian từ từ trôi qua, Thiên Ngục Thành cách hồ vực ma quỷ không xa. Tốc độ Tống Kỳ lại cực nhanh, chỉ là sau khi tới gần hồ vực ma quỷ hắn liền thả chậm tốc độ, thần niệm tản ra lặng lẽ thăm dò, bắt đầu tìm kiếm Lục Ly.
Dần dần, hắn càng lúc càng áp sát vòi rồng. Thần niệm rốt cục cũng đã yên ắng đảo qua người Dạ Tra, sau đó khóa chặt Lục Ly đang ngồi xếp bằng trong vòi rồng.
- Lục Ly!
Tức thì, ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên băng hàn, sát khí và khí huyết bất giác cuộn trào khuếch tán. Thần niệm hắn vô cùng khủng bố, dù Lục Ly có đeo lên mặt nạ Thiên Huyễn hắn cũng dò xét được, hắn từng thấy qua chân dung Lục Ly, lúc này xác định Lục Ly quả thực đang ở trong vòi rồng.
Ông
Dạ Tra và Lục Ly gần như đồng thời mở mắt, Dạ Tra cảm ứng được nước biển ba động dị thường, Lục Ly thì cảm ứng được một đạo sát cơ nhàn nhạt.
Hưu
Hai người đều không một chút do dự, lập tức phóng xuống dưới hồ. Lục Ly bóp nát chiếc ngọc phù trong tay, vô số thám báo ẩn núp quanh bốn phía tuôn ra, ùn ùn lao xuống nước, ba tên Bất Diệt Cảnh khóa chặt lấy Tống Kỳ.
- Còn muốn trốn?
Sắc mặt Tống Kỳ lạnh lùng như băng, sát khí trên người rốt cuộc không cách nào ức chế, cuồng bạo phóng thích ra. Lúc này dù phụ cận có mai phục Nhân Hoàng hắn cũng mặc kệ, dù phải liều mạng hắn cũng muốn chém giết Lục Ly cho bằng được.
Hưu!
Võ giả mai phục xung quanh dồn dập bắn ra Huyền lực công kích, ba tên Bất Diệt Cảnh càng là phóng thích huyết mạch thần kỹ, có một tên trong đó là trưởng lão Vũ gia, thả ra Hỏa Long bắn thẳng về phía Tống Kỳ.
- Cút!
Tống Kỳ phẫn nộ vung tay lên, bắn ra mấy đạo Huyền lực, trực tiếp xoắn nát mấy tên thám báo thành thịt vụn. Trên người hắn lóe lên quang mang, một đạo vực trường vô hình hiện ra, cố định ba tên Bất Diệt Cảnh ở dưới nước, cánh tay lần nữa vung lên, ba tên Bất Diệt Cảnh lập tức nổ thành huyết vụ.
Còn có một số thám báo vọt tới bên này, Tống Kỳ lại không quản không nhìn. Bởi vì Dạ Tra và Lục Ly đã lao xuống đáy hồ, phóng thẳng tới một vòng nước xoáy khổng lồ. Thần niệm đảo qua vòng nước xoáy kia, chỉ thấy nơi đó sâu không thấy đáy, khả năng là kết nối với một tiểu thế giới khác. Sao hắn có thể để hai người đào tẩu được?
Khí thế trên người đạt đến cực thịnh, tốc độ cũng đề thăng tới cực hạn, chỉ chớp mắt đã đến phụ cận vòng nước xoáy. Nhưng lúc này Lục Ly và Dạ Tra đã vọt vào bên trong, biến mất khỏi tầm dò xét của thần niệm Tống Kỳ.
- Còn có thể trốn được đi đâu?
Tống Kỳ cười lạnh, tung người nhảy vào trong vòng xoáy. Hai người Lục Ly vừa mới đi vào, khẳng định còn chưa thể hủy đi thông đạo. Dù lúc hắn đi ra thông đạo đã bị hủy, chỉ cần chém giết được Lục Ly, cả đời hắn bị nhốt trong tiểu thế giới đều không sao cả.
- Hả?
Bạch quang lóe lên, hắn đột nhiên thấy được bốn phía toàn là một mảnh xanh mơn mởn, trong tầm mắt toàn là một mảnh khói xanh, căn bản không thấy rõ cảnh vật. Chờ lúc hắn khuếch tán thần niệm, lại phát hiện chỉ có thể thăm dò trong khoảng cách trăm thước, bốn phía toàn là sương mù màu xanh, hắn hít một hơi lập tức cảm giác được khác thường.
- Độc chướng!
Tống Kỳ khẽ biến sắc, chút độc này ngược lại không ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, then chốt là độc chướng có thể ngăn cách thần niệm thăm dò, đám người Lục Ly khẳng định sẽ nhân cơ hội đó đào tẩu.
Độc vụ này thật ra là một loại pháp trận, phải tiêu tốn ngàn vạn Huyền Tinh mới mua được, còn là mua từ Linh Lung thương hội. Đây là do Yên phu nhân bố trí, mục đích nhằm để tranh thủ thời gian cho Lục Ly và Dạ Tra chạy đến lối vào Hoang giới, bằng không Lục Ly thân làm mồi nhử sẽ thành mồi cho cá.
Lục Ly và Dạ Tra chính đang dốc hết toàn lực phóng tới thông đạo, bọn hắn tin tưởng rất nhanh Tống Kỳ sẽ tìm được thông đạo này, sau đó lần nữa cùng theo.
Tống Kỳ xông ra độc vụ, lập tức tản ra thần niệm quan sát, lại không phát hiện thân ảnh Dạ Tra và Lục Ly, thế là hắn đành phải bay lên dạo quanh một vòng, thăm dò khắp bốn phía.
Rất nhanh hắn liền tìm được một tên võ giả Bạch gia, người này tự nhiên là do Lục Ly cố ý lưu lại. Thân hình Tống Kỳ chợt lóe, trực tiếp bắt lấy cổ người kia, cấp tốc tra khảo.
Chương 622 Khách quý của Tinh Không Tộc
Quá trình tra khảo diễn ra rất thuận lợi, người này khai sạch những gì mình biết, nói thế giới này là thế giới Lục Ải Nhân, diện tích không lớn. Ở đây còn có một thông đạo nối liền với tiểu thế giới khác, ngoài ra có mấy nơi tương đối dễ để ẩn nấp.
Tống Kỳ hỏi xong liền bóp chết người này, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới lối vào Hoang giới. Hắn tin tưởng chỉ cần Lục Ly không quá ngu, tuyệt đối sẽ không dừng lại trong tiểu thế giới này, bởi vì nơi đây quá nhỏ, không giấu mình được quá lâu.
Quả nhiên...
Chờ lúc hắn đến lối vào Hoang giới, thần niệm hắn vừa khéo phát hiện cấm chế truyền tống ba động, Lục Ly và Dạ Tra mới vừa biến mất ở phía dưới. Bên cạnh còn có hai tên võ giả thủ vệ, chính đang cuống cuồng muốn mở lại đại trận.
Xuy xuy!
Tống Kỳ trực tiếp chém giết hai người kia, sau đó xông thẳng vào trong cấm chế truyền tống.
Chuyện khiến hắn vô cùng buồn bực lại lần nữa xảy ra, vừa tiến vào Hoang giới, hắn phát hiện bốn phía vẫn toàn là độc chướng, ngăn cách không cho thần niệm hắn thăm dò.
Chờ lúc hắn bay ra, dùng thần niệm dò xét một lần, lại phát hiện đã mất đi tung tích Lục Ly và Dạ Tra, bốn phía toàn là một chủng tộc cổ quái, chính là Dạ Xoa Tộc.
Vù vù!
Đầu lâu bay tới rợp trời, trong mắt vô vàn Dạ Xoa Tộc lấp lánh quang mang, ý đồ mị hoặc Tống Kỳ. Tống Kỳ bạo nộ, bắt đầu ra tay đồ sát, cũng không thấy hắn có động tác gì khác, hai tay khẽ phất động, từng mảnh từng mảnh Dạ Xoa Tộc cứ thế nổ tung thành phấn vụn.
Dạ Xoa Tộc bị dọa sợ, cuống cuồng đào tẩu ra khắp bốn phương tám hướng. Tống Kỳ lại không truy sát mà bắt lấy một tên Phi Thiên Dạ Xoa hỏi dò hướng đi của đám người Lục Ly và tình hình trong Hoang giới.
Phi Thiên Dạ Xoa nói tiếng cổ ngữ, Tống Kỳ lại là người Trung Châu, Tống gia đã truyền thừa mấy ngàn năm, cổ ngữ vẫn hiểu được một chút.
Hắn từ trong miệng Phi Thiên Dạ Xoa được đến một ít tin tức, biết đại ma đầu Lục Ly kia có quan hệ rất tốt với một đại tộc ở nơi này là Tinh Không Tộc, giờ chắc là đang tới Tinh Không Tộc tị nạn.
Sở dĩ nói Lục Ly là đại ma đầu, là bởi Dạ Xoa Tộc khai Lục Ly từng giết rất nhiều người của Dạ Xoa Tộc, là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ.
Tống Kỳ không nghĩ quá nhiều, ở trong mắt hắn đại tộc ở tiểu thế giới thì đại được đến đâu? Cường giả chắc cũng chỉ cường tương đối.
Hắn lần nữa bắt lấy một tên Dạ Xoa Tộc tra khảo một phen, được đến đáp án gần như tương đồng, sau đó liền hỏi rõ ràng hướng đi tới Tinh Không Tộc, cứ thể một đường đuổi theo truy sát.
Đợi lúc Tống Kỳ đi rồi, trong sơn mạch nơi xa Bạch Thu Tuyết và Nghiệp Cơ mới hiện ra, thần sắc hai người đều như trút được gánh nặng.
Thành công dẫn dụ Tống Kỳ tới Tinh Không Tộc, chuyện còn lại đã không còn nằm trong tầm khống chế của hắn.
Kết quả cuối cùng sẽ thế nào, chỉ có xem ý trời.
Tinh Không Tộc nằm ở chính giữa Hoang giới, chiếm giữ bảo địa tốt nhất nơi đây, Tinh Không Sơn!
Linh khí trên ngọn núi này đặc biệt nồng đậm, dưới núi còn có rất nhiều khoáng sản, có thể khai quật ra rất nhiều linh tài. Đỉnh núi hàng năm còn dựng dục ra một loại linh dược đặc hữu, đương sơ mấy chục chủng tộc tiến vào đây đều coi trọng nơi này.
Trước kia Tinh Không Sơn không gọi Tinh Không Sơn, mà bị một chủng tộc cường đại khác chiếm cứ. Tùy theo thời gian đẩy dời, các tộc trong Hoang giới vì tranh đoạt tài nguyên mà đại chiến, mấy chục chủng tộc cuối cùng chỉ sót lại mười tám tộc. Tinh Không Tộc tọa sơn quan hổ đấu, sau cùng trở thành bên thắng cuộc lớn nhất trong trận chiến kia, chiếm cứ lấy Tinh Không Sơn.
Sau đó Thái Thản Tộc mấy lần muốn công chiếm nơi này, đáng tiếc rất nhiều cường giả Tinh Không Tộc biết thuấn di, căn bản không cách nào triệt để đánh giết. Ngược lại Tinh Không Tộc có thể nhẹ nhàng vòng ra hậu phương đánh giết con dân Thái Thản Tộc, bởi thế thật ra Tinh Không Tộc sớm đã trở thành Vương của Hoang giới, nếu không phải Thái Thản Tộc cũng có Nhân Hoàng, sợ rằng bọn họ đã sớm nhất thống Hoang giới.
Trên hoang dã, hai bóng người cấp tốc bay nhanh.
Lục Ly và Dạ Tra cùng nhau phi hành, đây là do Dạ Tra cường liệt yêu cầu. Bởi vì nếu Tống Kỳ đuổi kịp, Dạ Tra có thể ngăn cản thoáng chốc, để Lục Ly có thời gian đào tẩu trước.
Hai người lao thẳng tới chỗ Tinh Không Tộc, Lục Ly không thả ra Mệnh Luân vì đã được Dạ Tra mang đi. Trên đường Dạ Tra phóng thích khí thế đỉnh thịnh, hấp dẫn rất nhiều chủng tộc chú ý, chẳng qua tốc độ Dạ Tra quá nhanh, rất nhiều chủng tộc căn bản còn không kịp phản ứng thì hai người đã tan biến ở phương xa.
Đây là Dạ Tra cố ý!
Hắn muốn hấp dẫn Tống Kỳ đuổi theo truy sát, cố ý làm lộ hành tung, nếu Tống Kỳ không đuổi theo, bố cục của bọn hắn liền vứt xuống sông xuống biển.
Lối vào Hoang giới cách địa bàn Tinh Không Tộc chừng hai ngày lộ trình, hai ngày lộ trình này là trong tình huống Dạ Tra toàn lực phi hành, còn nếu là ngồi phi thuyền thiết giáp bình thường, ít nhất phải mất mười ngày nửa tháng.
Dạ Tra không nghỉ ngơi lấy một khắc, phi hành ngày đêm không nghỉ, mặc kệ trước mặt là tộc quần hay bộ lạc nào, cứ thế bay thẳng vụt qua.
Hưu
Bay nửa ngày, giữa không trung trước mặt xuất hiện mấy tên quái nhân, Dạ Tra và Lục Ly phi hành không chút kiêng kị như thế đã chọc giận đại tộc Hoang giới, chẳng mấy chốc liền có cường giả đại tộc đi ra chặn đường.
Chặn đường là ba tên quái nhân hình thù kỳ dị, thân mình cao đến hơn ba thước, trên đầu mọc ba chiếc sừng. Cả người được phủ bởi lông dài trắng toát, tròng mắt lại đỏ hồng như máu, nhìn qua hệt như là ba con Bạch Mao Huyết Viên.
Từ đằng xa quái nhân lông trắng đã hét lớn mấy tiếng, miệng xì xào không biết nói cái gì. Dạ Tra ngược lại nghe hiểu, hắn thấp giọng giải thích cho Lục Ly:
- Bọn hắn nói nơi này là lãnh địa Bạch Mao Tộc, để chúng ta lăn ra.
Tròng mắt Lục Ly khẽ chuyển, thấy quái nhân lông trắng không lập tức động thủ, liền nói với Dạ Tra:
- Ngươi cứ bảo bọn hắn, nói chúng ta là bằng hữu của Tộc Vương Tinh Không Tộc Tinh Hóa. Tinh Hóa mời chúng ta tới làm khách, chỉ thuận đường đi qua lãnh địa bọn hắn chứ tuyệt không có ý khác.
Chương 623 Khách quý của Tinh Không Tộc 2
Dạ Tra dừng lại giữa trời, giải thích với Bạch Mao Tộc, lời lẽ rất là khách khí. Bên kia một tên đại nhân vật Bạch Mao Tộc lại xì xào một trận, tỏ ý không quá tin tưởng. Bởi vì đối với chủng tộc nơi này nói, Nhân tộc chính là kẻ địch vạn ác, trong khi thoạt nhìn Lục Ly chính là nhân loại thuần chủng, làm sao có thể là khách quý của Tinh Không Tộc được.
Lục Ly nghe xong Dạ Tra phiên dịch, lập tức nói:
- Bảo bọn hắn, ta cũng là chủng tộc đặc thù, gọi là Huyết tộc.
Cánh tay Lục Ly sáng lên móng vuốt, thả ra huyết trảo, đám người Bạch Mao Tộc tức thì lộ vẻ ngập ngừng. Bởi vì bọn hắn là chủng tộc phụ dung Tinh Không Tộc, nếu đắc tội khách quý của Tộc Vương Tinh Không Tộc, Tinh Không Tộc trách tội xuống, bọn hắn chịu không nổi.
Riêng Dạ Tra thì là Thanh Loan Tộc, điểm này rất dễ nhận biết, lát sau một tên Bạch Mao Tộc nói thả hai người đi cũng được, chẳng qua bọn hắn muốn đi theo giám thị.
Điểm này Lục Ly không dị nghị, bọn hắn vốn không có ý gây sự ở chỗ này, chỉ là thuận đường bay qua mà thôi. Lập tức Dạ Tra mang theo Lục Ly bay thẳng mà đi, ba tên Bạch Mao Tộc đuổi theo, thẳng đến khi rời khỏi lãnh địa Bạch Mao Tộc ba tên kia mới ngừng lại.
- Chờ đã!
Lục Ly nghĩ nghĩ một lát liền để Dạ Tra dừng lại, nói với Dạ Tra nhắc nhở người Bạch Mao Tộc chú ý Tống Kỳ đang đuổi theo phía sau. Nói có một tên cường giả Nhân tộc theo đuôi bọn hắn trà trộn vào đây, muốn chiếm đoạt địa bàn Hoang giới, dặn Bạch Mao Tộc phải chú ý cẩn thận.
Nói xong, Dạ Tra tiếp tục mang theo Lục Ly bay đi.
Mặc kệ Bạch Mao Tộc có ngăn lại Tống Kỳ hay không, hai người đã vứt chuyện này sang một bên. Chỉ là tùy tiện nói mấy câu thôi, nếu có thể chặn đường thì tốt nhất, không chặn cũng chẳng sao.
Một đường bay tới, thỉnh thoảng lại tiến vào địa bàn của chủng tộc kỳ dị nào đó. Hai người Lục Ly dùng lại chiêu cũ, khăng khăng tự nhận cũng là chủng tộc kỳ dị chứ không phải Nhân tộc, hai người đều là khách quý của Tinh Không Tộc, đang trên đường đến Tinh Không Sơn.
Hơn nữa mỗi lần Dạ Tra đều sẽ nhắc nhở, rằng phía sau có một tên cường giả Nhân tộc theo đuôi đến đây, còn về những chủng tộc kia có thể chặn đường hay không, vậy liền xem ý trời.
Phanh phanh phanh
Chiêu này của Lục Ly và Dạ Tra tỏ ra khá có hiệu quả, hai người vừa rời khỏi địa bàn Bạch Mao Tộc chưa đến nửa canh giờ, Tống Kỳ liền đã đuổi tới. Bạch Mao Tộc như lâm đại địch, ba tên Quân Hầu Cảnh lập tức bay lên không, ngoài ra còn có một số Bất Diệt Cảnh cũng bay lên.
Chẳng qua Tống Kỳ là Nhân Hoàng, Bạch Mao Tộc không dám làm loạn, chỉ hỏi dò vì sao Tống Kỳ tự tiện xông vào Hoang giới, có ý đồ gì? Cảnh cáo hắn nhanh nhanh rời đi.
Tống Kỳ nóng lòng truy sát Lục Ly, làm sao để Bạch Mao Tộc cỏn con này vào trong mắt. Lập tức dùng cổ ngữ hỏi xem có phải đám người Lục Ly vừa ngang qua đây, thái độ rất là không tốt.
Kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết, song phương một lời không hợp liền ra tay đánh lớn. Bạch Mao Tộc rất thảm, ba tên Quân Hầu cảnh bị Tống Kỳ nhẹ nhàng chém giết, Bất Diệt Cảnh cũng bị diệt một mảng lớn.
Tống Kỳ bắt một tên Bạch Mao Tộc hỏi dò tình hình Lục Ly và Dạ Tra, biết được Lục Ly và Dạ Tra vừa mới bay qua đây không lâu, bọn hắn là khách quý của Tinh Không Tộc, chính đang bay tới Tinh Không Sơn.
Tống Kỳ tra hỏi được tin tức xong liền không dừng lại, cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế nổi giận đùng đùng đuổi theo. Trong lòng càng thêm xác định, Lục Ly đang tới Tinh Không Tộc tị nạn.
Tình huống gặp phải sau đó càng khiến Tống Kỳ phẫn nộ không thôi. Một đường bay tới, hắn thường xuyên bị chủng tộc kỳ dị chặn đường, hơn nữa cả mấy lần tra khảo đều cho ra kết quả Lục Ly là khách quý của Tinh Không Tộc.
Tống Kỳ còn tra ra được một tin quan trọng, Tinh Không Tộc có Nhân Hoàng!
Tin tức này khiến hắn có chút lo lắng, đồng thời cũng có chút thoải mái. Khó trách Lục Ly lại chạy trốn vào đây, lại muốn tìm đến nương nhờ Tinh Không Tộc, hóa ra là vì Tinh Không Tộc có một tên Nhân Hoàng.
Tống Kỳ càng thêm kiên định, dù Tinh Không Tộc có Nhân Hoàng, hắn cũng sẽ liều mình tử chiến một trận. Bởi vì đây là cơ hội duy nhất của hắn, Linh Lung Các sắp phái Nhân Hoàng tới. Nếu lần này còn không đánh giết được Lục Ly, sợ rằng hắn sẽ chết ở tiểu thế giới này, hoặc là chết ở Bắc Mạc.
Tiếp sau đó Tống Kỳ không cần tra hỏi nữa, cứ thế lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng đến Tinh Không Sơn, phàm là có chủng tộc kỳ dị cản đường, hắn trực tiếp giết chết.
Có điều Tống Kỳ không biết chính là.
Mỗi lần hắn khai chiến lại sẽ có một tin cầu viện phát ra. Trên Tinh Không Sơn không ngừng vang lên cảnh báo, rằng có một tên cường giả Nhân Hoàng Nhân tộc chính đang một đường đồ sát tới đây, kiếm chỉ Tinh Không Sơn.
Đương nhiên, còn có một tin tức khác truyền về Tinh Không sơn, nói là có hai tên chủng tộc kỳ dị tự xưng là quý khách của Tinh Không Tộc, bọn họ cũng muốn đi Tinh Không Sơn. Chẳng qua tin tức này bị Tinh Không Tộc vứt sang một bên, giờ là lúc nào rồi, hơi đâu mà quản khách quý với khách không quý?
Tinh Không Sơn như lâm đại địch, Tộc Vương đích thân hạ lệnh, toàn tộc chuẩn bị nghênh chiến.
Tinh Không Sơn rất lớn, hơn nữa còn rất dốc đứng. Phụ cận có mười hai ngọn sơn phong, dựng sừng sững quanh bốn phía, tựa như mười hai tướng quân bảo vệ xung quanh Đế Vương chí cao vô thượng.
Về cơ bản tộc nhân Tinh Không Tộc đều ở trên Tinh Không Sơn và mười hai ngọn núi chung quanh, trên Tinh Không Sơn có một tòa thành trì cực lớn, trên mười hai ngọn núi còn lại cũng có mười hai toà thành trì.
Tinh Không Tộc thân là ông vua không ngai tại Hoang giới, tốc độ chủng tộc phồn diễn rất không sai. Đến hiện tại trong mười ba tòa thành trì ít nhất phải có mấy chục vạn tộc nhân, cường giả biết thuấn di tối thiểu cũng hơn ngàn người, nếu không phải số lượng Nhân Hoàng không đủ, Mông Thần còn có thể kiềm chế Tinh Không Tộc phần nào, sợ là bọn họ sớm đã nhất thống Hoang giới.
Buổi tối hai ngày sau, Lục Ly rốt cục cũng bước chân đến địa giới Tinh Không Tộc.
Chương 624 Liều một phen
Sau khi lấy ra địa đồ đối chiếu một phen, Lục Ly quyết định đi vòng.
Bọn hắn không phải thật là khách quý của Tinh Không Tộc, lúc này trên địa bàn Tinh Không Tộc thám báo chắc đang chạy đầy đất? Bọn hắn một đường đâm thẳng vào, sợ rằng sẽ bị Tộc Vương Tinh Không Tộc xé thành hai mảnh.
Thế là hai người cấp tốc phi hành vòng sang bên trái, tìm đến một sơn mạch, tiến vào ẩn nấp trong sơn động, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Chuyện nên làm đều đã làm, nên bố trí đều đã bố trí, tiếp theo liền xem vận khí. Nếu Tống Kỳ không đến Tinh Không Sơn, hoặc là đoán được âm mưu của bọn hắn, Lục Ly chỉ còn nước ngoan ngoãn chờ chết.
Thời gian từ từ trôi qua, trong lòng Lục Ly và Dạ Tra càng lúc càng thấp thỏm. Tốc độ Tống Kỳ nhanh hơn Dạ Tra, theo lý mà nói hẳn đã sớm đuổi kịp bọn hắn, lúc này lại đã qua đi hơn một canh giờ, tại sao vẫn không thấy bóng người?
Dạ Tra và Lục Ly âm thầm lo lắng, vạn nhất Tống Kỳ không tới, bố cục lần này xem như đổ sông đổ bể.
Lại qua đi hơn một canh giờ, hai người đã có chút đứng ngồi không yên, Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thiếu chủ, ta đi thăm dò một phen.
Lục Ly gật đầu nói:
- Cẩn thận chút.
Dạ Tra hóa thành một cơn gió bay ra ngoài, Lục Ly giấu mình trong sơn động. Hắn không có thần niệm, bởi thế không cách nào thăm dò, chỉ có thể nhắm mắt cảm ứng không gian ba động quanh bốn phía.
Hí hí
Nửa canh giờ sau, trong tay áo hắn đột nhiên vang lên một tiếng kỳ dị. Hắn mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn xuống tay áo. Trong tay áo chui ra một cái đầu nhỏ, sau đó hóa thành một đạo bóng trắng nhảy lên vai Lục Ly, thân mật lè lưỡi liếm mặt Lục Ly.
- Ha ha, Tiểu Bạch, rốt cục ngươi cũng đã tỉnh.
Lục Ly đại hỉ, Tiểu Bạch đã ngủ say rất lâu, hắn rất là nhớ tiểu gia hỏa này. Tiểu Bạch thấy Lục Ly cũng mừng rỡ dị thường, nhảy tới nhảy lui trên người hắn, cào vuốt cào ngược cào xuôi, rất là thân thiết.
Hưu
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một tiếng xé gió, Lục Ly vội vàng thả Tiểu Bạch xuống, ném cho nó mấy viên Hồn Tinh, Tiểu Bạch hí hửng cúi đầu mải miết gặm.
Một đạo bóng đen ngưng tụ trước mặt Lục Ly, chính là Dạ Tra, nét mặt chất đầy hỉ sắc, quát khẽ nói:
- Đánh rồi! Tống Kỳ đã khai chiến với Tinh Không Tộc, ta còn tận mắt chứng kiến mấy trăm bộ thi thể Tinh Không Tộc, Tống Kỳ và cường giả Tinh Không Tộc đánh đến long trời lở đất, ta không dám tới gần.
- Tốt!
Lục Ly tinh thần đại chấn, trận chiến này không chỉ quan hệ đến sinh tử của hắn, còn quan hệ đến sinh tử của đám người Dạ Tra Bạch Thu Tuyết Minh Vũ. Chỉ cần đi sai một bước, tất cả mọi người đều phải rơi xuống vực sâu vạn trượng.
- Tống Kỳ rất lợi hại!
Sau đó Dạ Tra lại nhíu mày nói:
- Tống Kỳ là Nhân Hoàng sơ kỳ, Tộc Vương Tinh Không Tộc hẳn cũng là Nhân Hoàng, nhưng ta dự tính Tộc Vương Tinh Không Tộc không phải đối thủ của Tống Kỳ.
- Vì sao?
Lục Ly không hiểu, đều là Nhân Hoàng sơ kỳ, Tinh Không Tộc còn có thần thông thuấn di khủng bố, làm sao lại không phải là đối thủ của Tống Kỳ.
- Đúng rồi.
Lục Ly nhớ ra một chuyện, kinh hô nói:
- Chẳng lẽ là Mộc Chi Nguyên huyết mạch? Ta đã từng đánh nhau qua với người Tống gia, Tống gia có được Mộc Chi Nguyên huyết mạch, có thể phóng ra dây leo màu đỏ vây khốn địch nhân.
- Đúng vậy!
Dạ Tra gật đầu nói:
- Ta từ xa xa quan sát thấy khắp trời toàn là dây leo màu đỏ, rất nhiều Tinh Không Tộc bị trói buộc, căn bản không cách nào thuấn di. Những dây leo kia chắc là có thể trói buộc không gian, hoặc có tác dụng phong ấn Huyền lực, bằng không không lý nào lại không thuấn di được. Ta dò xét qua mấy chục bộ thi thể Tinh Không Tộc, toàn bộ những thi thể kia đều biến thành thây khô, hệt như là bị hấp thu sạch sinh mệnh bản nguyên.
- Không sai!
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:
- Huyết mạch thần kỹ của Tống gia quả thực có thể hấp thu sinh mệnh bản nguyên võ giả, năm đó Vũ Hóa Thần thiếu chút nữa cũng bị hấp thành thịt khô.
Thần thông thuấn di của Tinh Không Tộc rất biến thái, vốn tưởng là Tộc Vương Tinh Không Tộc có thể nhẹ nhàng xử lý Tống Kỳ, hoặc ít ra cũng là lưỡng bại câu thương. Giờ xem ra sự tình có phần vượt ngoài dự liệu của Lục Ly và Dạ Tra, Mộc Chi Nguyên huyết mạch không ngờ lại có thể khắc chế thuấn di.
Nếu Tộc Vương Tinh Không Tộc bị Tống Kỳ xử đẹp, mưu đồ lần này liền mất đi ý nghĩa. Lục Ly trầm tư suốt nửa nén hương mới mở miệng nói:
- Dạ tộc trưởng, ngươi đi Dạ Xoa Tộc, mang theo Thu Tuyết ra ngoài. Nếu bản mệnh ngọc phù của ta vỡ nát, các ngươi lập tức hủy đi thông đạo!
- Ách?
Dạ Tra thoáng cả kinh, sau đó mới chợt tỉnh ra, nói:
- Thánh Chủ, chúng ta cùng đi ra. Sau đó hủy đi thông đạo, bất luận sau cùng chiến đấu giữa Tống Kỳ và Tộc Vương Tinh Không Tộc ai thắng ai thua, chúng ta đều an toàn.
- Không an toàn được!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Hoang giới tuyệt đối còn có thông đạo khác nữa, tiểu thế giới lớn thế này, làm sao chỉ có một thông đạo? Nếu chúng ta hủy đi thông đạo, Tống Kỳ không chết, sớm muộn hắn cũng sẽ lần nữa đánh tới Bắc Mạc.
Thật ra Lục Ly sớm đã nghĩ tới chiêu hủy đi thông đạo, Yên phu nhân cũng đề cập qua. Chỉ là Lục Ly không cùng ý, Tống Kỳ rõ ràng là muốn hắn chết. Nếu lần này Tống Kỳ không chết, như vậy trọn khắp Hoang giới không ai có thể ngăn được, sớm muộn hắn cũng có thể ra ngoài, tiếp tục tới Bắc Mạc đại khai sát giới, lần sau sẽ không còn may mắn được như lần này nữa.
Mà nếu hắn bị Tống Kỳ giết chết, thông đạo lại hủy đi, Tống Kỳ chắc chắn sẽ không lại đi Bắc Mạc. Dù sao đại thù đã báo, ngàn dặm xa xôi đi tới Bắc Mạc, vạn nhất bị cường giả Linh Lung Các giết thì sao?
Lục Ly muốn giết Tộc Vương Tinh Không Tộc, cũng muốn giết Tống Kỳ, lần này không chỉ là mượn Tộc Vương Tinh Không Tộc làm đao, thật ra cũng muốn mượn Tống Kỳ làm đao.
Bởi thế Lục Ly định liều một phen. Đợi lúc hai người lưỡng bại câu thương, tìm cơ hội xử lý cả hai.
Nếu có thể giải quyết cả hai, không chỉ nguy cơ được giải trừ, Hoang giới cũng nằm trong lòng bàn tay!
Chương 625 Nhân Hoàng chi chiến
Đương nhiên, kết quả nghe rất dụ hoặc, lại tỷ lệ thuận với mức độ nguy hiểm, nhất thời không cẩn thận Lục Ly sẽ hóa thành tro bụi.
- Không được!
Dạ Tra kiên định lắc đầu nói:
- Muốn chết thì cùng chết, Thánh Chủ, ngươi không có thần niệm, ngươi còn chưa tới gần liền đã bị Tống Kỳ phát hiện, dựa vào mình ngươi không cách nào thành công.
Lục Ly nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, chẳng qua hắn vẫn lắc đầu nói:
- Thu Tuyết thì sao? Nếu chúng ta thất bại, Tống Kỳ theo đường thông đạo về lại Bắc Mạc, tất sẽ cuộn lên gió tanh mưa máu.
- Không đâu!
Dạ Tra lắc đầu nói:
- Tống Kỳ từng bước từng bước đi vào cạm bẫy của chúng ta, chứng tỏ hắn rất sợ Nhân Hoàng Linh Lung Các. Dù chúng ta bỏ mạng, hắn cũng sẽ lập tức rời đi, trốn về Trung Châu. Ngươi là mục tiêu chủ yếu của hắn, hắn sẽ không lãng phí thời gian đi giết những người khác. Liều một phen, Thánh Chủ, có lẽ chúng ta thắng được cũng nên?
- Được rồi!
Trong mắt Lục Ly tỏa ra quang mang rét lạnh, nội tâm kiên định như sắt, không còn nửa tia do dự.
- Đi
Dạ Tra một tay mang theo Lục Ly, hóa thành một cơn gió bay vút ra ngoài, hai người cứ thế âm thầm tiềm hành về phía Tinh Không Sơn.
Trên Tinh Không Sơn lúc này đang rất náo nhiệt, gần như toàn bộ cường giả Tinh Không Tộc đều xuất động. Ngoài ra còn có cường giả mấy đại tộc phụ cận được khẩn cấp triệu tập tới.
Chiến trường nằm ở mặt nam cách mười hai ngọn sơn phong chừng trăm dặm, nơi đây là một sơn mạch cực lớn, phía dưới có ít nhất mấy ngàn Tinh Không Tộc. Trên không Tộc Vương Tinh Không Tộc Tinh Hóa chính đang dẫn theo một nhóm người đại chiến với Tống Kỳ, thân hình Tinh Hóa không ngừng lấp lóe giữa trời, trên thân Tống Kỳ thì là dây leo màu đỏ rợp trời.
Trên không trung có mười mấy tên cường giả Tinh Không Tộc, cộng thêm mấy cường giả chủng tộc kỳ dị khác, bọn họ dồn dập phóng thích ra thủ đoạn đặc thù tấn công những dây leo màu đỏ kia.
Nhìn bề ngoài Tinh Không Tộc không khác Nhân tộc là mấy, hình thể cũng tương đồng, chỉ là trên mi tâm nhiều thêm một vết kẻ dọc. Cảm giác như có ba con mắt, chính nhờ vết kẻ dọc này, Tinh Không Tộc mới có được thần thông thuấn di.
Tinh Không Tộc tu luyện Huyền lực, sử dụng binh khí, Tộc Vương và hai tên trưởng lão Tinh Không Tộc thậm chí còn cảm ngộ áo nghĩa. Chẳng qua áo nghĩa của hai tên trưởng lão rõ ràng đều chỉ là cấp thấp, không tăng cường được bao nhiêu chiến lực.
Tinh Hóa một mực không ra tay hết toàn lực, bởi vì Tống Kỳ mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm. Hắn không dám mạo hiểm, chỉ để những cường giả khác của Tinh Không Tộc động thủ trước, nhằm thăm dò rõ ràng để uẩn của Tống Kỳ.
Không thể không nói, Mộc Chi Nguyên huyết mạch rất cường đại, huyết mạch này không chỉ có thể công kích và trói người, mà còn có thể dùng để phòng ngự. Lúc này Tống Kỳ chính đang dùng dây leo bao bọc bản thân lại, một tầng tiếp một tầng. Vô luận bên ngoài tới bao nhiêu công kích, đều rất khó phá vỡ đám dây leo kia, tấn công được lên thân thể hắn. Dù dây leo bị xé mở, hắn lại có thể tiếp tục ngưng tụ ra.
Hơn nữa có cảm giác dây leo của Tống Kỳ có thể kéo dài vô hạn, lúc này mấy trăm dây leo chính đang chạy dọc xuống dưới, nháy mắt đã quấn lấy mười mấy tên Tinh Không Tộc.
Một khi bị cuốn lấy, vận mệnh của những Tinh Không Tộc bình thường kia liền đã chú định. Trong dây leo sáng lên tử quang lấp lánh, nháy mắt liền sẽ không thể nào vận dụng được Huyền lực, hiệu quả không khác gì Tù Ma Liên của Lục gia.
Rất nhiều Tinh Không Tộc ở xung quanh đều có thể thuấn di, nhưng không có Huyền lực, bọn hắn lại chẳng làm được gì. Chỉ biết trơ mắt nhìn sinh mệnh chi lực dần bị hấp thụ.
- Giao ra Lục Ly, bằng không bản tọa huyết tẩy Tinh Không Sơn các ngươi!
Tiếng nói đằng đằng sát khí của Tống Kỳ truyền ra, thậm chí còn là dùng cổ ngữ, chẳng qua không phải quá tiêu chuẩn. Tinh Hóa và đám Tinh Không Tộc nghe mà nửa hiểu nửa không, lại thấy mười mấy tên tộc nhân Tinh Không Tộc hét thảm, tiếp đó biến thành từng bộ thây khô bị ném ra xa, ai nấy đều phẫn nộ biến sắc.
Xuy xuy
Mười mấy tên trưởng lão Tinh Không Tộc dồn dập ra tay, mặc dù không dám tới gần những dây leo kia, lại đều bắn ra Huyền lực công kích, từ bốn phương tám hướng hướng đánh tới dây leo.
Rốt cục Tinh Hóa cũng chính thức xuất thủ, trong tay hắn hiện ra một chiến đao màu đen cực lớn, chiến đao lấp lánh quang mang, khí tức cường đại, là binh khí Thánh giai. Hắn vung lên trường đao đột nhiên chẻ xuống, một đạo đao mang kinh thiên xé rách trường không, khiến cho không gian nứt ra từng đạo vết rách, trong đao mang lấp lánh kim quang, rõ ràng có ẩn chứa Kim Duệ chi lực, lực phá hoại kinh người.
Tinh Hóa cảm ngộ được một loại áo nghĩa Kim hệ tứ phẩm, vừa rồi một mực không lấy ra chiến đao, lúc này tận mắt thấy mười mấy tên tộc nhân chết thảm, khiến hắn triệt để ngồi không yên.
Còn về Tống Kỳ nói giao ra Lục Ly gì đó? Hắn căn bản nghe không hiểu, cũng không đi nghĩ quá nhiều. Năm đó Tinh Không Tộc cũng là bị Nhân tộc đồ sát đến nỗi thiếu chút diệt tộc, giữa hai chủng tộc là mối thù không đội trời chung. Giờ đây Tống Kỳ còn chém giết nhiều Tinh Không Tộc như vậy, hắn tự nhiên bất chấp hết thảy, trước cứ phải giết Tống Kỳ rồi tính.
Rầm rầm rầm
Một đao kia so với công kích của những người còn lại rõ ràng có được uy ực khác hẳn, đám trưởng lão Tinh Không Tộc và mấy tên cường giả chủng tộc đặc thù cùng lắm chỉ có thể phá vỡ mười mấy tầng dây leo. Thế nhưng một đao kia của hắn lại nhẹ nhàng xé rách từng tầng từng tầng dây leo, chỉ chớp mắt liền đã bổ ra ba mươi mấy tầng thuẫn bài phòng ngự do dây leo đan dệt mà thành.
Đáng tiếc...
Tống Kỳ ngưng tụ bốn năm mươi tầng dây leo, đao mang rất nhanh liền hao hết năng lượng, triệt để tan biến.
- Tiếp tục công kích, đồng loạt nhắm chuẩn một nơi mà đánh, oanh sát hắn!
Tinh Hóa thấy vậy, tinh thần lập tức đại chấn, chỉ cần có thể bổ ra dây leo, nhiều người như vậy hoàn toàn có thể nhẹ nhàng oanh sát Tống Kỳ.
Hắn không ngừng công kích, đám trưởng lão Tinh Không Tộc dồn dập tụ lại, nhắm chuẩn một điểm đồng loạt công tới.
Trên không hồ vực ma quỷ, Lục Ly đang ở trong vòi rồng, chân đạp Mệnh Luân bay múa theo từng con sóng. Xung quanh ẩn nấp rất nhiều thám báo, chẳng qua đều rất bí mật.
Phụ cận vòi rồng có một chiếc phi thuyền thiết giáp, bên trong chỉ có một người, là Dạ Tra.
Vốn mấy trưởng lão Thanh Loan Tộc còn lại cũng muốn tới, lại bị Lục Ly cự tuyệt. Bởi vì tốc độ Dạ Tra sánh ngang Nhân Hoàng, còn các trưởng lão khác thì yếu chút, tới cũng là chịu chết.
Mấy ngày nay Lục Ly một mực ở đây cảm ngộ áo nghĩa, hắn xếp bằng trên Mệnh Luân, tựa như lão tăng nhập định. Trong tay cầm mấy chiếc ngọc phù, đúng lúc này, một ngọc phù trong đó bất thần vỡ toang.
Hắn lập tức mở mắt ra, nhìn xuống ngọc phù một cái, sau đó đảo mắt nhìn về phía Dạ Tra trên phi thuyền thiết giáp.
Dạ Tra phát hiện ánh mắt Lục Ly nhìn tới, cả người tức thì căng cứng, thần niệm tản ra thăm dò hồ vực bên dưới.
Hưu!
Lát sau, hắn vẫn không thực sự yên tâm, tung người bay vụt xuống, xông vào trong hồ, sau đó ngồi xếp bằng dưới đáy hồ, cảm ứng tình hình chung quanh.
Thần niệm hắn không mạnh bằng Tống Kỳ, lúc Tống Kỳ khóa chặt hắn, dự tính hắn còn chưa cảm ứng được Tống Kỳ. Nhưng hắn có thể dò xét nước hồ ba động, Tống Kỳ tuyệt đối sẽ xuất hiện từ dưới đáy hồ, chỉ cần nước hồ có ba động dị thường, hắn lập tức sẽ biết được.
Lục Ly cũng không giấu được căng thẳng, một tên Nhân Hoàng bí mật tiềm hành đến, chỉ cần nhất thời không cẩn thận, hắn và Dạ Tra liền sẽ chôn xác ở chỗ này.
Hắn lần nữa nhắm mắt lại, lần này không phải đi cảm ngộ áo nghĩa, mà là đang cảm ứng không gian ba động và dị dạng quanh bốn phía.
Hắn lấy bản thân làm mồi nhử, mục đích chính là dẫn dụ Tống Kỳ tiến vào tiểu thế giới. Nếu hắn không kịp tiến vào, thoáng chốc liền bị vực trường của Tống Kỳ bao phủ, như vậy hết thảy liền đi đứt.
Thời gian từ từ trôi qua, Thiên Ngục Thành cách hồ vực ma quỷ không xa. Tốc độ Tống Kỳ lại cực nhanh, chỉ là sau khi tới gần hồ vực ma quỷ hắn liền thả chậm tốc độ, thần niệm tản ra lặng lẽ thăm dò, bắt đầu tìm kiếm Lục Ly.
Dần dần, hắn càng lúc càng áp sát vòi rồng. Thần niệm rốt cục cũng đã yên ắng đảo qua người Dạ Tra, sau đó khóa chặt Lục Ly đang ngồi xếp bằng trong vòi rồng.
- Lục Ly!
Tức thì, ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên băng hàn, sát khí và khí huyết bất giác cuộn trào khuếch tán. Thần niệm hắn vô cùng khủng bố, dù Lục Ly có đeo lên mặt nạ Thiên Huyễn hắn cũng dò xét được, hắn từng thấy qua chân dung Lục Ly, lúc này xác định Lục Ly quả thực đang ở trong vòi rồng.
Ông
Dạ Tra và Lục Ly gần như đồng thời mở mắt, Dạ Tra cảm ứng được nước biển ba động dị thường, Lục Ly thì cảm ứng được một đạo sát cơ nhàn nhạt.
Hưu
Hai người đều không một chút do dự, lập tức phóng xuống dưới hồ. Lục Ly bóp nát chiếc ngọc phù trong tay, vô số thám báo ẩn núp quanh bốn phía tuôn ra, ùn ùn lao xuống nước, ba tên Bất Diệt Cảnh khóa chặt lấy Tống Kỳ.
- Còn muốn trốn?
Sắc mặt Tống Kỳ lạnh lùng như băng, sát khí trên người rốt cuộc không cách nào ức chế, cuồng bạo phóng thích ra. Lúc này dù phụ cận có mai phục Nhân Hoàng hắn cũng mặc kệ, dù phải liều mạng hắn cũng muốn chém giết Lục Ly cho bằng được.
Hưu!
Võ giả mai phục xung quanh dồn dập bắn ra Huyền lực công kích, ba tên Bất Diệt Cảnh càng là phóng thích huyết mạch thần kỹ, có một tên trong đó là trưởng lão Vũ gia, thả ra Hỏa Long bắn thẳng về phía Tống Kỳ.
- Cút!
Tống Kỳ phẫn nộ vung tay lên, bắn ra mấy đạo Huyền lực, trực tiếp xoắn nát mấy tên thám báo thành thịt vụn. Trên người hắn lóe lên quang mang, một đạo vực trường vô hình hiện ra, cố định ba tên Bất Diệt Cảnh ở dưới nước, cánh tay lần nữa vung lên, ba tên Bất Diệt Cảnh lập tức nổ thành huyết vụ.
Còn có một số thám báo vọt tới bên này, Tống Kỳ lại không quản không nhìn. Bởi vì Dạ Tra và Lục Ly đã lao xuống đáy hồ, phóng thẳng tới một vòng nước xoáy khổng lồ. Thần niệm đảo qua vòng nước xoáy kia, chỉ thấy nơi đó sâu không thấy đáy, khả năng là kết nối với một tiểu thế giới khác. Sao hắn có thể để hai người đào tẩu được?
Khí thế trên người đạt đến cực thịnh, tốc độ cũng đề thăng tới cực hạn, chỉ chớp mắt đã đến phụ cận vòng nước xoáy. Nhưng lúc này Lục Ly và Dạ Tra đã vọt vào bên trong, biến mất khỏi tầm dò xét của thần niệm Tống Kỳ.
- Còn có thể trốn được đi đâu?
Tống Kỳ cười lạnh, tung người nhảy vào trong vòng xoáy. Hai người Lục Ly vừa mới đi vào, khẳng định còn chưa thể hủy đi thông đạo. Dù lúc hắn đi ra thông đạo đã bị hủy, chỉ cần chém giết được Lục Ly, cả đời hắn bị nhốt trong tiểu thế giới đều không sao cả.
- Hả?
Bạch quang lóe lên, hắn đột nhiên thấy được bốn phía toàn là một mảnh xanh mơn mởn, trong tầm mắt toàn là một mảnh khói xanh, căn bản không thấy rõ cảnh vật. Chờ lúc hắn khuếch tán thần niệm, lại phát hiện chỉ có thể thăm dò trong khoảng cách trăm thước, bốn phía toàn là sương mù màu xanh, hắn hít một hơi lập tức cảm giác được khác thường.
- Độc chướng!
Tống Kỳ khẽ biến sắc, chút độc này ngược lại không ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, then chốt là độc chướng có thể ngăn cách thần niệm thăm dò, đám người Lục Ly khẳng định sẽ nhân cơ hội đó đào tẩu.
Độc vụ này thật ra là một loại pháp trận, phải tiêu tốn ngàn vạn Huyền Tinh mới mua được, còn là mua từ Linh Lung thương hội. Đây là do Yên phu nhân bố trí, mục đích nhằm để tranh thủ thời gian cho Lục Ly và Dạ Tra chạy đến lối vào Hoang giới, bằng không Lục Ly thân làm mồi nhử sẽ thành mồi cho cá.
Lục Ly và Dạ Tra chính đang dốc hết toàn lực phóng tới thông đạo, bọn hắn tin tưởng rất nhanh Tống Kỳ sẽ tìm được thông đạo này, sau đó lần nữa cùng theo.
Tống Kỳ xông ra độc vụ, lập tức tản ra thần niệm quan sát, lại không phát hiện thân ảnh Dạ Tra và Lục Ly, thế là hắn đành phải bay lên dạo quanh một vòng, thăm dò khắp bốn phía.
Rất nhanh hắn liền tìm được một tên võ giả Bạch gia, người này tự nhiên là do Lục Ly cố ý lưu lại. Thân hình Tống Kỳ chợt lóe, trực tiếp bắt lấy cổ người kia, cấp tốc tra khảo.
Chương 622 Khách quý của Tinh Không Tộc
Quá trình tra khảo diễn ra rất thuận lợi, người này khai sạch những gì mình biết, nói thế giới này là thế giới Lục Ải Nhân, diện tích không lớn. Ở đây còn có một thông đạo nối liền với tiểu thế giới khác, ngoài ra có mấy nơi tương đối dễ để ẩn nấp.
Tống Kỳ hỏi xong liền bóp chết người này, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới lối vào Hoang giới. Hắn tin tưởng chỉ cần Lục Ly không quá ngu, tuyệt đối sẽ không dừng lại trong tiểu thế giới này, bởi vì nơi đây quá nhỏ, không giấu mình được quá lâu.
Quả nhiên...
Chờ lúc hắn đến lối vào Hoang giới, thần niệm hắn vừa khéo phát hiện cấm chế truyền tống ba động, Lục Ly và Dạ Tra mới vừa biến mất ở phía dưới. Bên cạnh còn có hai tên võ giả thủ vệ, chính đang cuống cuồng muốn mở lại đại trận.
Xuy xuy!
Tống Kỳ trực tiếp chém giết hai người kia, sau đó xông thẳng vào trong cấm chế truyền tống.
Chuyện khiến hắn vô cùng buồn bực lại lần nữa xảy ra, vừa tiến vào Hoang giới, hắn phát hiện bốn phía vẫn toàn là độc chướng, ngăn cách không cho thần niệm hắn thăm dò.
Chờ lúc hắn bay ra, dùng thần niệm dò xét một lần, lại phát hiện đã mất đi tung tích Lục Ly và Dạ Tra, bốn phía toàn là một chủng tộc cổ quái, chính là Dạ Xoa Tộc.
Vù vù!
Đầu lâu bay tới rợp trời, trong mắt vô vàn Dạ Xoa Tộc lấp lánh quang mang, ý đồ mị hoặc Tống Kỳ. Tống Kỳ bạo nộ, bắt đầu ra tay đồ sát, cũng không thấy hắn có động tác gì khác, hai tay khẽ phất động, từng mảnh từng mảnh Dạ Xoa Tộc cứ thế nổ tung thành phấn vụn.
Dạ Xoa Tộc bị dọa sợ, cuống cuồng đào tẩu ra khắp bốn phương tám hướng. Tống Kỳ lại không truy sát mà bắt lấy một tên Phi Thiên Dạ Xoa hỏi dò hướng đi của đám người Lục Ly và tình hình trong Hoang giới.
Phi Thiên Dạ Xoa nói tiếng cổ ngữ, Tống Kỳ lại là người Trung Châu, Tống gia đã truyền thừa mấy ngàn năm, cổ ngữ vẫn hiểu được một chút.
Hắn từ trong miệng Phi Thiên Dạ Xoa được đến một ít tin tức, biết đại ma đầu Lục Ly kia có quan hệ rất tốt với một đại tộc ở nơi này là Tinh Không Tộc, giờ chắc là đang tới Tinh Không Tộc tị nạn.
Sở dĩ nói Lục Ly là đại ma đầu, là bởi Dạ Xoa Tộc khai Lục Ly từng giết rất nhiều người của Dạ Xoa Tộc, là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ.
Tống Kỳ không nghĩ quá nhiều, ở trong mắt hắn đại tộc ở tiểu thế giới thì đại được đến đâu? Cường giả chắc cũng chỉ cường tương đối.
Hắn lần nữa bắt lấy một tên Dạ Xoa Tộc tra khảo một phen, được đến đáp án gần như tương đồng, sau đó liền hỏi rõ ràng hướng đi tới Tinh Không Tộc, cứ thể một đường đuổi theo truy sát.
Đợi lúc Tống Kỳ đi rồi, trong sơn mạch nơi xa Bạch Thu Tuyết và Nghiệp Cơ mới hiện ra, thần sắc hai người đều như trút được gánh nặng.
Thành công dẫn dụ Tống Kỳ tới Tinh Không Tộc, chuyện còn lại đã không còn nằm trong tầm khống chế của hắn.
Kết quả cuối cùng sẽ thế nào, chỉ có xem ý trời.
Tinh Không Tộc nằm ở chính giữa Hoang giới, chiếm giữ bảo địa tốt nhất nơi đây, Tinh Không Sơn!
Linh khí trên ngọn núi này đặc biệt nồng đậm, dưới núi còn có rất nhiều khoáng sản, có thể khai quật ra rất nhiều linh tài. Đỉnh núi hàng năm còn dựng dục ra một loại linh dược đặc hữu, đương sơ mấy chục chủng tộc tiến vào đây đều coi trọng nơi này.
Trước kia Tinh Không Sơn không gọi Tinh Không Sơn, mà bị một chủng tộc cường đại khác chiếm cứ. Tùy theo thời gian đẩy dời, các tộc trong Hoang giới vì tranh đoạt tài nguyên mà đại chiến, mấy chục chủng tộc cuối cùng chỉ sót lại mười tám tộc. Tinh Không Tộc tọa sơn quan hổ đấu, sau cùng trở thành bên thắng cuộc lớn nhất trong trận chiến kia, chiếm cứ lấy Tinh Không Sơn.
Sau đó Thái Thản Tộc mấy lần muốn công chiếm nơi này, đáng tiếc rất nhiều cường giả Tinh Không Tộc biết thuấn di, căn bản không cách nào triệt để đánh giết. Ngược lại Tinh Không Tộc có thể nhẹ nhàng vòng ra hậu phương đánh giết con dân Thái Thản Tộc, bởi thế thật ra Tinh Không Tộc sớm đã trở thành Vương của Hoang giới, nếu không phải Thái Thản Tộc cũng có Nhân Hoàng, sợ rằng bọn họ đã sớm nhất thống Hoang giới.
Trên hoang dã, hai bóng người cấp tốc bay nhanh.
Lục Ly và Dạ Tra cùng nhau phi hành, đây là do Dạ Tra cường liệt yêu cầu. Bởi vì nếu Tống Kỳ đuổi kịp, Dạ Tra có thể ngăn cản thoáng chốc, để Lục Ly có thời gian đào tẩu trước.
Hai người lao thẳng tới chỗ Tinh Không Tộc, Lục Ly không thả ra Mệnh Luân vì đã được Dạ Tra mang đi. Trên đường Dạ Tra phóng thích khí thế đỉnh thịnh, hấp dẫn rất nhiều chủng tộc chú ý, chẳng qua tốc độ Dạ Tra quá nhanh, rất nhiều chủng tộc căn bản còn không kịp phản ứng thì hai người đã tan biến ở phương xa.
Đây là Dạ Tra cố ý!
Hắn muốn hấp dẫn Tống Kỳ đuổi theo truy sát, cố ý làm lộ hành tung, nếu Tống Kỳ không đuổi theo, bố cục của bọn hắn liền vứt xuống sông xuống biển.
Lối vào Hoang giới cách địa bàn Tinh Không Tộc chừng hai ngày lộ trình, hai ngày lộ trình này là trong tình huống Dạ Tra toàn lực phi hành, còn nếu là ngồi phi thuyền thiết giáp bình thường, ít nhất phải mất mười ngày nửa tháng.
Dạ Tra không nghỉ ngơi lấy một khắc, phi hành ngày đêm không nghỉ, mặc kệ trước mặt là tộc quần hay bộ lạc nào, cứ thế bay thẳng vụt qua.
Hưu
Bay nửa ngày, giữa không trung trước mặt xuất hiện mấy tên quái nhân, Dạ Tra và Lục Ly phi hành không chút kiêng kị như thế đã chọc giận đại tộc Hoang giới, chẳng mấy chốc liền có cường giả đại tộc đi ra chặn đường.
Chặn đường là ba tên quái nhân hình thù kỳ dị, thân mình cao đến hơn ba thước, trên đầu mọc ba chiếc sừng. Cả người được phủ bởi lông dài trắng toát, tròng mắt lại đỏ hồng như máu, nhìn qua hệt như là ba con Bạch Mao Huyết Viên.
Từ đằng xa quái nhân lông trắng đã hét lớn mấy tiếng, miệng xì xào không biết nói cái gì. Dạ Tra ngược lại nghe hiểu, hắn thấp giọng giải thích cho Lục Ly:
- Bọn hắn nói nơi này là lãnh địa Bạch Mao Tộc, để chúng ta lăn ra.
Tròng mắt Lục Ly khẽ chuyển, thấy quái nhân lông trắng không lập tức động thủ, liền nói với Dạ Tra:
- Ngươi cứ bảo bọn hắn, nói chúng ta là bằng hữu của Tộc Vương Tinh Không Tộc Tinh Hóa. Tinh Hóa mời chúng ta tới làm khách, chỉ thuận đường đi qua lãnh địa bọn hắn chứ tuyệt không có ý khác.
Chương 623 Khách quý của Tinh Không Tộc 2
Dạ Tra dừng lại giữa trời, giải thích với Bạch Mao Tộc, lời lẽ rất là khách khí. Bên kia một tên đại nhân vật Bạch Mao Tộc lại xì xào một trận, tỏ ý không quá tin tưởng. Bởi vì đối với chủng tộc nơi này nói, Nhân tộc chính là kẻ địch vạn ác, trong khi thoạt nhìn Lục Ly chính là nhân loại thuần chủng, làm sao có thể là khách quý của Tinh Không Tộc được.
Lục Ly nghe xong Dạ Tra phiên dịch, lập tức nói:
- Bảo bọn hắn, ta cũng là chủng tộc đặc thù, gọi là Huyết tộc.
Cánh tay Lục Ly sáng lên móng vuốt, thả ra huyết trảo, đám người Bạch Mao Tộc tức thì lộ vẻ ngập ngừng. Bởi vì bọn hắn là chủng tộc phụ dung Tinh Không Tộc, nếu đắc tội khách quý của Tộc Vương Tinh Không Tộc, Tinh Không Tộc trách tội xuống, bọn hắn chịu không nổi.
Riêng Dạ Tra thì là Thanh Loan Tộc, điểm này rất dễ nhận biết, lát sau một tên Bạch Mao Tộc nói thả hai người đi cũng được, chẳng qua bọn hắn muốn đi theo giám thị.
Điểm này Lục Ly không dị nghị, bọn hắn vốn không có ý gây sự ở chỗ này, chỉ là thuận đường bay qua mà thôi. Lập tức Dạ Tra mang theo Lục Ly bay thẳng mà đi, ba tên Bạch Mao Tộc đuổi theo, thẳng đến khi rời khỏi lãnh địa Bạch Mao Tộc ba tên kia mới ngừng lại.
- Chờ đã!
Lục Ly nghĩ nghĩ một lát liền để Dạ Tra dừng lại, nói với Dạ Tra nhắc nhở người Bạch Mao Tộc chú ý Tống Kỳ đang đuổi theo phía sau. Nói có một tên cường giả Nhân tộc theo đuôi bọn hắn trà trộn vào đây, muốn chiếm đoạt địa bàn Hoang giới, dặn Bạch Mao Tộc phải chú ý cẩn thận.
Nói xong, Dạ Tra tiếp tục mang theo Lục Ly bay đi.
Mặc kệ Bạch Mao Tộc có ngăn lại Tống Kỳ hay không, hai người đã vứt chuyện này sang một bên. Chỉ là tùy tiện nói mấy câu thôi, nếu có thể chặn đường thì tốt nhất, không chặn cũng chẳng sao.
Một đường bay tới, thỉnh thoảng lại tiến vào địa bàn của chủng tộc kỳ dị nào đó. Hai người Lục Ly dùng lại chiêu cũ, khăng khăng tự nhận cũng là chủng tộc kỳ dị chứ không phải Nhân tộc, hai người đều là khách quý của Tinh Không Tộc, đang trên đường đến Tinh Không Sơn.
Hơn nữa mỗi lần Dạ Tra đều sẽ nhắc nhở, rằng phía sau có một tên cường giả Nhân tộc theo đuôi đến đây, còn về những chủng tộc kia có thể chặn đường hay không, vậy liền xem ý trời.
Phanh phanh phanh
Chiêu này của Lục Ly và Dạ Tra tỏ ra khá có hiệu quả, hai người vừa rời khỏi địa bàn Bạch Mao Tộc chưa đến nửa canh giờ, Tống Kỳ liền đã đuổi tới. Bạch Mao Tộc như lâm đại địch, ba tên Quân Hầu Cảnh lập tức bay lên không, ngoài ra còn có một số Bất Diệt Cảnh cũng bay lên.
Chẳng qua Tống Kỳ là Nhân Hoàng, Bạch Mao Tộc không dám làm loạn, chỉ hỏi dò vì sao Tống Kỳ tự tiện xông vào Hoang giới, có ý đồ gì? Cảnh cáo hắn nhanh nhanh rời đi.
Tống Kỳ nóng lòng truy sát Lục Ly, làm sao để Bạch Mao Tộc cỏn con này vào trong mắt. Lập tức dùng cổ ngữ hỏi xem có phải đám người Lục Ly vừa ngang qua đây, thái độ rất là không tốt.
Kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết, song phương một lời không hợp liền ra tay đánh lớn. Bạch Mao Tộc rất thảm, ba tên Quân Hầu cảnh bị Tống Kỳ nhẹ nhàng chém giết, Bất Diệt Cảnh cũng bị diệt một mảng lớn.
Tống Kỳ bắt một tên Bạch Mao Tộc hỏi dò tình hình Lục Ly và Dạ Tra, biết được Lục Ly và Dạ Tra vừa mới bay qua đây không lâu, bọn hắn là khách quý của Tinh Không Tộc, chính đang bay tới Tinh Không Sơn.
Tống Kỳ tra hỏi được tin tức xong liền không dừng lại, cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế nổi giận đùng đùng đuổi theo. Trong lòng càng thêm xác định, Lục Ly đang tới Tinh Không Tộc tị nạn.
Tình huống gặp phải sau đó càng khiến Tống Kỳ phẫn nộ không thôi. Một đường bay tới, hắn thường xuyên bị chủng tộc kỳ dị chặn đường, hơn nữa cả mấy lần tra khảo đều cho ra kết quả Lục Ly là khách quý của Tinh Không Tộc.
Tống Kỳ còn tra ra được một tin quan trọng, Tinh Không Tộc có Nhân Hoàng!
Tin tức này khiến hắn có chút lo lắng, đồng thời cũng có chút thoải mái. Khó trách Lục Ly lại chạy trốn vào đây, lại muốn tìm đến nương nhờ Tinh Không Tộc, hóa ra là vì Tinh Không Tộc có một tên Nhân Hoàng.
Tống Kỳ càng thêm kiên định, dù Tinh Không Tộc có Nhân Hoàng, hắn cũng sẽ liều mình tử chiến một trận. Bởi vì đây là cơ hội duy nhất của hắn, Linh Lung Các sắp phái Nhân Hoàng tới. Nếu lần này còn không đánh giết được Lục Ly, sợ rằng hắn sẽ chết ở tiểu thế giới này, hoặc là chết ở Bắc Mạc.
Tiếp sau đó Tống Kỳ không cần tra hỏi nữa, cứ thế lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng đến Tinh Không Sơn, phàm là có chủng tộc kỳ dị cản đường, hắn trực tiếp giết chết.
Có điều Tống Kỳ không biết chính là.
Mỗi lần hắn khai chiến lại sẽ có một tin cầu viện phát ra. Trên Tinh Không Sơn không ngừng vang lên cảnh báo, rằng có một tên cường giả Nhân Hoàng Nhân tộc chính đang một đường đồ sát tới đây, kiếm chỉ Tinh Không Sơn.
Đương nhiên, còn có một tin tức khác truyền về Tinh Không sơn, nói là có hai tên chủng tộc kỳ dị tự xưng là quý khách của Tinh Không Tộc, bọn họ cũng muốn đi Tinh Không Sơn. Chẳng qua tin tức này bị Tinh Không Tộc vứt sang một bên, giờ là lúc nào rồi, hơi đâu mà quản khách quý với khách không quý?
Tinh Không Sơn như lâm đại địch, Tộc Vương đích thân hạ lệnh, toàn tộc chuẩn bị nghênh chiến.
Tinh Không Sơn rất lớn, hơn nữa còn rất dốc đứng. Phụ cận có mười hai ngọn sơn phong, dựng sừng sững quanh bốn phía, tựa như mười hai tướng quân bảo vệ xung quanh Đế Vương chí cao vô thượng.
Về cơ bản tộc nhân Tinh Không Tộc đều ở trên Tinh Không Sơn và mười hai ngọn núi chung quanh, trên Tinh Không Sơn có một tòa thành trì cực lớn, trên mười hai ngọn núi còn lại cũng có mười hai toà thành trì.
Tinh Không Tộc thân là ông vua không ngai tại Hoang giới, tốc độ chủng tộc phồn diễn rất không sai. Đến hiện tại trong mười ba tòa thành trì ít nhất phải có mấy chục vạn tộc nhân, cường giả biết thuấn di tối thiểu cũng hơn ngàn người, nếu không phải số lượng Nhân Hoàng không đủ, Mông Thần còn có thể kiềm chế Tinh Không Tộc phần nào, sợ là bọn họ sớm đã nhất thống Hoang giới.
Buổi tối hai ngày sau, Lục Ly rốt cục cũng bước chân đến địa giới Tinh Không Tộc.
Chương 624 Liều một phen
Sau khi lấy ra địa đồ đối chiếu một phen, Lục Ly quyết định đi vòng.
Bọn hắn không phải thật là khách quý của Tinh Không Tộc, lúc này trên địa bàn Tinh Không Tộc thám báo chắc đang chạy đầy đất? Bọn hắn một đường đâm thẳng vào, sợ rằng sẽ bị Tộc Vương Tinh Không Tộc xé thành hai mảnh.
Thế là hai người cấp tốc phi hành vòng sang bên trái, tìm đến một sơn mạch, tiến vào ẩn nấp trong sơn động, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Chuyện nên làm đều đã làm, nên bố trí đều đã bố trí, tiếp theo liền xem vận khí. Nếu Tống Kỳ không đến Tinh Không Sơn, hoặc là đoán được âm mưu của bọn hắn, Lục Ly chỉ còn nước ngoan ngoãn chờ chết.
Thời gian từ từ trôi qua, trong lòng Lục Ly và Dạ Tra càng lúc càng thấp thỏm. Tốc độ Tống Kỳ nhanh hơn Dạ Tra, theo lý mà nói hẳn đã sớm đuổi kịp bọn hắn, lúc này lại đã qua đi hơn một canh giờ, tại sao vẫn không thấy bóng người?
Dạ Tra và Lục Ly âm thầm lo lắng, vạn nhất Tống Kỳ không tới, bố cục lần này xem như đổ sông đổ bể.
Lại qua đi hơn một canh giờ, hai người đã có chút đứng ngồi không yên, Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thiếu chủ, ta đi thăm dò một phen.
Lục Ly gật đầu nói:
- Cẩn thận chút.
Dạ Tra hóa thành một cơn gió bay ra ngoài, Lục Ly giấu mình trong sơn động. Hắn không có thần niệm, bởi thế không cách nào thăm dò, chỉ có thể nhắm mắt cảm ứng không gian ba động quanh bốn phía.
Hí hí
Nửa canh giờ sau, trong tay áo hắn đột nhiên vang lên một tiếng kỳ dị. Hắn mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn xuống tay áo. Trong tay áo chui ra một cái đầu nhỏ, sau đó hóa thành một đạo bóng trắng nhảy lên vai Lục Ly, thân mật lè lưỡi liếm mặt Lục Ly.
- Ha ha, Tiểu Bạch, rốt cục ngươi cũng đã tỉnh.
Lục Ly đại hỉ, Tiểu Bạch đã ngủ say rất lâu, hắn rất là nhớ tiểu gia hỏa này. Tiểu Bạch thấy Lục Ly cũng mừng rỡ dị thường, nhảy tới nhảy lui trên người hắn, cào vuốt cào ngược cào xuôi, rất là thân thiết.
Hưu
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một tiếng xé gió, Lục Ly vội vàng thả Tiểu Bạch xuống, ném cho nó mấy viên Hồn Tinh, Tiểu Bạch hí hửng cúi đầu mải miết gặm.
Một đạo bóng đen ngưng tụ trước mặt Lục Ly, chính là Dạ Tra, nét mặt chất đầy hỉ sắc, quát khẽ nói:
- Đánh rồi! Tống Kỳ đã khai chiến với Tinh Không Tộc, ta còn tận mắt chứng kiến mấy trăm bộ thi thể Tinh Không Tộc, Tống Kỳ và cường giả Tinh Không Tộc đánh đến long trời lở đất, ta không dám tới gần.
- Tốt!
Lục Ly tinh thần đại chấn, trận chiến này không chỉ quan hệ đến sinh tử của hắn, còn quan hệ đến sinh tử của đám người Dạ Tra Bạch Thu Tuyết Minh Vũ. Chỉ cần đi sai một bước, tất cả mọi người đều phải rơi xuống vực sâu vạn trượng.
- Tống Kỳ rất lợi hại!
Sau đó Dạ Tra lại nhíu mày nói:
- Tống Kỳ là Nhân Hoàng sơ kỳ, Tộc Vương Tinh Không Tộc hẳn cũng là Nhân Hoàng, nhưng ta dự tính Tộc Vương Tinh Không Tộc không phải đối thủ của Tống Kỳ.
- Vì sao?
Lục Ly không hiểu, đều là Nhân Hoàng sơ kỳ, Tinh Không Tộc còn có thần thông thuấn di khủng bố, làm sao lại không phải là đối thủ của Tống Kỳ.
- Đúng rồi.
Lục Ly nhớ ra một chuyện, kinh hô nói:
- Chẳng lẽ là Mộc Chi Nguyên huyết mạch? Ta đã từng đánh nhau qua với người Tống gia, Tống gia có được Mộc Chi Nguyên huyết mạch, có thể phóng ra dây leo màu đỏ vây khốn địch nhân.
- Đúng vậy!
Dạ Tra gật đầu nói:
- Ta từ xa xa quan sát thấy khắp trời toàn là dây leo màu đỏ, rất nhiều Tinh Không Tộc bị trói buộc, căn bản không cách nào thuấn di. Những dây leo kia chắc là có thể trói buộc không gian, hoặc có tác dụng phong ấn Huyền lực, bằng không không lý nào lại không thuấn di được. Ta dò xét qua mấy chục bộ thi thể Tinh Không Tộc, toàn bộ những thi thể kia đều biến thành thây khô, hệt như là bị hấp thu sạch sinh mệnh bản nguyên.
- Không sai!
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:
- Huyết mạch thần kỹ của Tống gia quả thực có thể hấp thu sinh mệnh bản nguyên võ giả, năm đó Vũ Hóa Thần thiếu chút nữa cũng bị hấp thành thịt khô.
Thần thông thuấn di của Tinh Không Tộc rất biến thái, vốn tưởng là Tộc Vương Tinh Không Tộc có thể nhẹ nhàng xử lý Tống Kỳ, hoặc ít ra cũng là lưỡng bại câu thương. Giờ xem ra sự tình có phần vượt ngoài dự liệu của Lục Ly và Dạ Tra, Mộc Chi Nguyên huyết mạch không ngờ lại có thể khắc chế thuấn di.
Nếu Tộc Vương Tinh Không Tộc bị Tống Kỳ xử đẹp, mưu đồ lần này liền mất đi ý nghĩa. Lục Ly trầm tư suốt nửa nén hương mới mở miệng nói:
- Dạ tộc trưởng, ngươi đi Dạ Xoa Tộc, mang theo Thu Tuyết ra ngoài. Nếu bản mệnh ngọc phù của ta vỡ nát, các ngươi lập tức hủy đi thông đạo!
- Ách?
Dạ Tra thoáng cả kinh, sau đó mới chợt tỉnh ra, nói:
- Thánh Chủ, chúng ta cùng đi ra. Sau đó hủy đi thông đạo, bất luận sau cùng chiến đấu giữa Tống Kỳ và Tộc Vương Tinh Không Tộc ai thắng ai thua, chúng ta đều an toàn.
- Không an toàn được!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Hoang giới tuyệt đối còn có thông đạo khác nữa, tiểu thế giới lớn thế này, làm sao chỉ có một thông đạo? Nếu chúng ta hủy đi thông đạo, Tống Kỳ không chết, sớm muộn hắn cũng sẽ lần nữa đánh tới Bắc Mạc.
Thật ra Lục Ly sớm đã nghĩ tới chiêu hủy đi thông đạo, Yên phu nhân cũng đề cập qua. Chỉ là Lục Ly không cùng ý, Tống Kỳ rõ ràng là muốn hắn chết. Nếu lần này Tống Kỳ không chết, như vậy trọn khắp Hoang giới không ai có thể ngăn được, sớm muộn hắn cũng có thể ra ngoài, tiếp tục tới Bắc Mạc đại khai sát giới, lần sau sẽ không còn may mắn được như lần này nữa.
Mà nếu hắn bị Tống Kỳ giết chết, thông đạo lại hủy đi, Tống Kỳ chắc chắn sẽ không lại đi Bắc Mạc. Dù sao đại thù đã báo, ngàn dặm xa xôi đi tới Bắc Mạc, vạn nhất bị cường giả Linh Lung Các giết thì sao?
Lục Ly muốn giết Tộc Vương Tinh Không Tộc, cũng muốn giết Tống Kỳ, lần này không chỉ là mượn Tộc Vương Tinh Không Tộc làm đao, thật ra cũng muốn mượn Tống Kỳ làm đao.
Bởi thế Lục Ly định liều một phen. Đợi lúc hai người lưỡng bại câu thương, tìm cơ hội xử lý cả hai.
Nếu có thể giải quyết cả hai, không chỉ nguy cơ được giải trừ, Hoang giới cũng nằm trong lòng bàn tay!
Chương 625 Nhân Hoàng chi chiến
Đương nhiên, kết quả nghe rất dụ hoặc, lại tỷ lệ thuận với mức độ nguy hiểm, nhất thời không cẩn thận Lục Ly sẽ hóa thành tro bụi.
- Không được!
Dạ Tra kiên định lắc đầu nói:
- Muốn chết thì cùng chết, Thánh Chủ, ngươi không có thần niệm, ngươi còn chưa tới gần liền đã bị Tống Kỳ phát hiện, dựa vào mình ngươi không cách nào thành công.
Lục Ly nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, chẳng qua hắn vẫn lắc đầu nói:
- Thu Tuyết thì sao? Nếu chúng ta thất bại, Tống Kỳ theo đường thông đạo về lại Bắc Mạc, tất sẽ cuộn lên gió tanh mưa máu.
- Không đâu!
Dạ Tra lắc đầu nói:
- Tống Kỳ từng bước từng bước đi vào cạm bẫy của chúng ta, chứng tỏ hắn rất sợ Nhân Hoàng Linh Lung Các. Dù chúng ta bỏ mạng, hắn cũng sẽ lập tức rời đi, trốn về Trung Châu. Ngươi là mục tiêu chủ yếu của hắn, hắn sẽ không lãng phí thời gian đi giết những người khác. Liều một phen, Thánh Chủ, có lẽ chúng ta thắng được cũng nên?
- Được rồi!
Trong mắt Lục Ly tỏa ra quang mang rét lạnh, nội tâm kiên định như sắt, không còn nửa tia do dự.
- Đi
Dạ Tra một tay mang theo Lục Ly, hóa thành một cơn gió bay vút ra ngoài, hai người cứ thế âm thầm tiềm hành về phía Tinh Không Sơn.
Trên Tinh Không Sơn lúc này đang rất náo nhiệt, gần như toàn bộ cường giả Tinh Không Tộc đều xuất động. Ngoài ra còn có cường giả mấy đại tộc phụ cận được khẩn cấp triệu tập tới.
Chiến trường nằm ở mặt nam cách mười hai ngọn sơn phong chừng trăm dặm, nơi đây là một sơn mạch cực lớn, phía dưới có ít nhất mấy ngàn Tinh Không Tộc. Trên không Tộc Vương Tinh Không Tộc Tinh Hóa chính đang dẫn theo một nhóm người đại chiến với Tống Kỳ, thân hình Tinh Hóa không ngừng lấp lóe giữa trời, trên thân Tống Kỳ thì là dây leo màu đỏ rợp trời.
Trên không trung có mười mấy tên cường giả Tinh Không Tộc, cộng thêm mấy cường giả chủng tộc kỳ dị khác, bọn họ dồn dập phóng thích ra thủ đoạn đặc thù tấn công những dây leo màu đỏ kia.
Nhìn bề ngoài Tinh Không Tộc không khác Nhân tộc là mấy, hình thể cũng tương đồng, chỉ là trên mi tâm nhiều thêm một vết kẻ dọc. Cảm giác như có ba con mắt, chính nhờ vết kẻ dọc này, Tinh Không Tộc mới có được thần thông thuấn di.
Tinh Không Tộc tu luyện Huyền lực, sử dụng binh khí, Tộc Vương và hai tên trưởng lão Tinh Không Tộc thậm chí còn cảm ngộ áo nghĩa. Chẳng qua áo nghĩa của hai tên trưởng lão rõ ràng đều chỉ là cấp thấp, không tăng cường được bao nhiêu chiến lực.
Tinh Hóa một mực không ra tay hết toàn lực, bởi vì Tống Kỳ mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm. Hắn không dám mạo hiểm, chỉ để những cường giả khác của Tinh Không Tộc động thủ trước, nhằm thăm dò rõ ràng để uẩn của Tống Kỳ.
Không thể không nói, Mộc Chi Nguyên huyết mạch rất cường đại, huyết mạch này không chỉ có thể công kích và trói người, mà còn có thể dùng để phòng ngự. Lúc này Tống Kỳ chính đang dùng dây leo bao bọc bản thân lại, một tầng tiếp một tầng. Vô luận bên ngoài tới bao nhiêu công kích, đều rất khó phá vỡ đám dây leo kia, tấn công được lên thân thể hắn. Dù dây leo bị xé mở, hắn lại có thể tiếp tục ngưng tụ ra.
Hơn nữa có cảm giác dây leo của Tống Kỳ có thể kéo dài vô hạn, lúc này mấy trăm dây leo chính đang chạy dọc xuống dưới, nháy mắt đã quấn lấy mười mấy tên Tinh Không Tộc.
Một khi bị cuốn lấy, vận mệnh của những Tinh Không Tộc bình thường kia liền đã chú định. Trong dây leo sáng lên tử quang lấp lánh, nháy mắt liền sẽ không thể nào vận dụng được Huyền lực, hiệu quả không khác gì Tù Ma Liên của Lục gia.
Rất nhiều Tinh Không Tộc ở xung quanh đều có thể thuấn di, nhưng không có Huyền lực, bọn hắn lại chẳng làm được gì. Chỉ biết trơ mắt nhìn sinh mệnh chi lực dần bị hấp thụ.
- Giao ra Lục Ly, bằng không bản tọa huyết tẩy Tinh Không Sơn các ngươi!
Tiếng nói đằng đằng sát khí của Tống Kỳ truyền ra, thậm chí còn là dùng cổ ngữ, chẳng qua không phải quá tiêu chuẩn. Tinh Hóa và đám Tinh Không Tộc nghe mà nửa hiểu nửa không, lại thấy mười mấy tên tộc nhân Tinh Không Tộc hét thảm, tiếp đó biến thành từng bộ thây khô bị ném ra xa, ai nấy đều phẫn nộ biến sắc.
Xuy xuy
Mười mấy tên trưởng lão Tinh Không Tộc dồn dập ra tay, mặc dù không dám tới gần những dây leo kia, lại đều bắn ra Huyền lực công kích, từ bốn phương tám hướng hướng đánh tới dây leo.
Rốt cục Tinh Hóa cũng chính thức xuất thủ, trong tay hắn hiện ra một chiến đao màu đen cực lớn, chiến đao lấp lánh quang mang, khí tức cường đại, là binh khí Thánh giai. Hắn vung lên trường đao đột nhiên chẻ xuống, một đạo đao mang kinh thiên xé rách trường không, khiến cho không gian nứt ra từng đạo vết rách, trong đao mang lấp lánh kim quang, rõ ràng có ẩn chứa Kim Duệ chi lực, lực phá hoại kinh người.
Tinh Hóa cảm ngộ được một loại áo nghĩa Kim hệ tứ phẩm, vừa rồi một mực không lấy ra chiến đao, lúc này tận mắt thấy mười mấy tên tộc nhân chết thảm, khiến hắn triệt để ngồi không yên.
Còn về Tống Kỳ nói giao ra Lục Ly gì đó? Hắn căn bản nghe không hiểu, cũng không đi nghĩ quá nhiều. Năm đó Tinh Không Tộc cũng là bị Nhân tộc đồ sát đến nỗi thiếu chút diệt tộc, giữa hai chủng tộc là mối thù không đội trời chung. Giờ đây Tống Kỳ còn chém giết nhiều Tinh Không Tộc như vậy, hắn tự nhiên bất chấp hết thảy, trước cứ phải giết Tống Kỳ rồi tính.
Rầm rầm rầm
Một đao kia so với công kích của những người còn lại rõ ràng có được uy ực khác hẳn, đám trưởng lão Tinh Không Tộc và mấy tên cường giả chủng tộc đặc thù cùng lắm chỉ có thể phá vỡ mười mấy tầng dây leo. Thế nhưng một đao kia của hắn lại nhẹ nhàng xé rách từng tầng từng tầng dây leo, chỉ chớp mắt liền đã bổ ra ba mươi mấy tầng thuẫn bài phòng ngự do dây leo đan dệt mà thành.
Đáng tiếc...
Tống Kỳ ngưng tụ bốn năm mươi tầng dây leo, đao mang rất nhanh liền hao hết năng lượng, triệt để tan biến.
- Tiếp tục công kích, đồng loạt nhắm chuẩn một nơi mà đánh, oanh sát hắn!
Tinh Hóa thấy vậy, tinh thần lập tức đại chấn, chỉ cần có thể bổ ra dây leo, nhiều người như vậy hoàn toàn có thể nhẹ nhàng oanh sát Tống Kỳ.
Hắn không ngừng công kích, đám trưởng lão Tinh Không Tộc dồn dập tụ lại, nhắm chuẩn một điểm đồng loạt công tới.
Bình luận facebook