-
Chương 726-730
Chương 726 Tiểu Bạch lần nữa lập công 2
Lục Ly dừng bước lại, quay mặt lạnh lùng nhìn qua một lượt, Man tộc lập tức ngậm miệng, toàn trường lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi đều có thể nghe được rõ ràng.
Lúc này, ở trong cảm nhận của Man tộc, Lục Ly đã không khác gì sát thần, ngay cả Man Thần Đỉnh đều đánh không chết, nhốt không được, trong tiểu thế giới này liệu còn ai trị nổi hắn?
Hưu!
Lục Ly tung người bay vọt lên, rất nhanh liền biến mất trong sơn mạch nơi xa. Thiết Duệ thở phào một hơi thật dài, hiện tại ở trong đại bản doanh Man tộc hắn cũng cảm thấy không an toàn, nếu con thú nhỏ kia thật xông tới, hắn ngăn đỡ nổi ư?
...
Lục Ly mang theo Tiểu Bạch bắn vọt mà đi, hắn không ngồi Mệnh Luân, phi hành lại tiêu tốn Huyền lực và tinh lực, trong trường hợp không có kẻ địch, đi đường vẫn là thoải mái nhất.
Hí hí
Tiểu Bạch đột nhiên nhảy lên vai Lục Ly không ngừng kêu réo, Lục Ly không hiểu ý Tiểu Bạch là gì, ngơ ngác nhìn nó. Tiểu Bạch kêu một lúc rất lâu, sau đó lắc người đến chỗ Không Gian Giới Chỉ, quệt quệt môi, tiếp sau hai chiếc sừng nhỏ màu nâu trên đầu nó chợt phát sáng, cuốn lên hai luồng hồ quang điện lấp lánh.
Ách...
Trong mắt Lục Ly đầy vẻ kinh dị, không ngờ Tiểu Bạch lại phóng thích lôi điện, trước kia nó đâu có được năng lực này.
- Chẳng lẽ là bị thần lôi oanh nhiều, sừng của Tiểu Bạch cũng cất chứa một ít lực lượng lôi điện?
Lục Ly kinh nghi thì thào, sau đó trong đầu chợt lóe linh quang, dò hỏi nói:
- Tiểu Bạch, ý ngươi là, ngươi có thể luyện hóa Man Thần Đỉnh?
Hí hí!
Tiểu Bạch cao hứng khẽ gật đầu, trong mắt có chút oán giận, tựa hồ đang trách nói nửa ngày Lục Ly mới hiểu ra.
Lục Ly trợn tròn mắt, con thú nhỏ này chính là Huyền thú, chưa từng nghe nói qua Huyền thú cũng có thể luyện hóa Huyền khí, cũng chưa bao giờ từng thấy có Huyền thú nào sử dụng Huyền khí cả.
Chẳng qua nếu Tiểu Bạch đã tin chắc như vậy, Lục Ly không khỏi động tâm. Với hắn, Tiểu Bạch một mực là thân nhân, là thân nhân vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn, nếu Man Thần Đỉnh được Tiểu Bạch, vậy thì có khác gì hắn luyện hóa đâu.
Thế là hắn tìm tới một sơn động gần đó, men theo sơn động tìm tới một thông đạo rộng thoáng, sau đó lấy ra Man Thần Đỉnh. Tiểu Bạch lập tức bay vụt tới, chủ động gạt mở nắp đỉnh, chui vào bên trong.
Ông!
Tiểu Bạch đứng ở chính giữa Man Thần Đỉnh, sừng thú trên đầu không ngừng lấp lánh quang mang lôi điện, hồ quang điện theo đó bắn tản ra bốn phương tám hướng, va lên trên tường sắt rồi tan biến.
Lục Ly bay vọt lên lên trên đỉnh, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng không khỏi càng thêm kinh nghi, miệng thì thào:
- Ồ, không đúng... Trên sừng của Tiểu Bạch có tự phù thần bí lấp lánh, chẳng lẽ nó đang sử dụng thần lực?
Lực lượng lôi điện bình thường sao lại có tự phù thần bí lấp lánh, như vậy chỉ có thể giải thích rằng, Tiểu Bạch đang sử dụng thần lực, nó muốn dùng thần lực và lực lượng lôi điện để hợp lực luyện hóa Man Thần Đỉnh này.
Lục Ly nín thở đứng trên đỉnh, lẳng lặng nhìn xuống Tiểu Bạch đang không ngừng phóng thích lực lượng lôi điện ở dưới. Những hồ quang điện kia khác với hồ quang điện mà Man tộc phóng thích, hồ quang điện của Man tộc có màu đen, trong khi hồ quang điện Tiểu Bạch thả ra lại có màu trắng ngà, còn mang theo một tia khí tức thần thánh.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!
Man Thần Đỉnh không có bất kỳ phản ứng gì, sắc mặt Lục Ly dần trầm xuống, xem ra Tiểu Bạch cũng không cách nào luyện hóa Ma Thần Đỉnh.
Tiểu Bạch tựa hồ có chút mệt mỏi, ngừng lại ngước lên nhìn Lục Ly kêu vài tiếng, miệng nhỏ hếch lên. Lục Ly hiểu ra, vội lấy một ít Hồn Tinh ném xuống, Tiểu Bạch nuốt chửng mấy viên Hồn Tinh, nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục phóng thích Lôi điện.
Lục Ly dứt khoát ngồi xếp bằng luôn trên đỉnh, nhắm mắt tu luyện bổ sung Huyền lực và tinh thần lực, hắn luyện hóa một ít Hồn Tinh, sau đó bắt đầu tu luyện Huyền lực.
Nửa ngày, một ngày!
Nội tâm Lục Ly triệt để trầm xuống, trên mặt không giấu được vẻ tiếc nuối, được đến chí bảo lại không luyện hóa được, không dùng được, điều này khiến hắn khó tránh khỏi có chút uể oải chán nản.
Cảm ngộ áo nghĩa lôi điện?
Nói dễ vậy sao? Áo nghĩa không phải là thứ ngươi muốn cảm ngộ liền có thể cảm ngộ được, bằng không người người đều đã là cường giả. Tựa như đám người Khương Hỗ, mười mấy người lại chỉ có ba người cảm ngộ được áo nghĩa, hơn nữa còn mới là áo nghĩa cấp thấp. Khương Khinh Linh thiên tư cỡ nào? Song đến giờ vẫn chưa cảm ngộ ra ảo nghĩa... Chừng đó đủ thấy áo nghĩa là thứ không dễ để cảm ngộ.
Trầm tư một lát, Lục Ly dứt khoát mặc kệ, tập trung tinh thần tu luyện, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày sau đó tiếp tục lên đường đánh giết dị tộc.
Năm canh giờ sau!
Man Thần Đỉnh đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp đó lại chấn động kịch liệt, Lục Ly vốn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh, bỗng chốc lăn lộn xuống. Mới đầu hắn tưởng là có kẻ địch tập kích, thần niệm quét quanh bốn phía, lại không phát hiện thấy địch nhân nào.
Hưu!
Tiểu Bạch bay ra từ trong Man Thần Đỉnh, sau đó Man Thần Đỉnh đột nhiên bay lên, cấp tốc rụt nhỏ, cuối cùng hóa thành một bóng mờ biến mất ở mi tâm Tiểu Bạch.
Hí hí!
Tiểu Bạch nhếch môi kêu to với Lục Ly mấy tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ vui sướng mà khoe công, như một đứa trẻ làm chuyện tốt mong được người lớn khen ngợi.
- Luyện hóa được rồi?
Lục Ly kinh hãi, tiếp sau đó là đại hỉ, nâng Tiểu Bạch trên tay, ném nó lên không, cứ thế ném hứng mấy lần, lúc này mới cười to hỏi:
- Tiểu Bạch, Man Thần Đỉnh thật đã bị ngươi luyện hóa?
Hí hí
Tiểu Bạch lại kiêu ngạo ngóc đầu lên, tựa hồ đang im ắng nói, chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.
- Tốt lắm!
Lục Ly liên thanh quát to:
- Ngươi điều khiển Man Thần Đỉnh hút ta vào xem thử, chẳng qua tuyệt đối đừng phóng thích thần lôi đánh ta, ta sẽ bị đánh thành tro mất.
Ông
Một chiếc đỉnh nhỏ xuất hiện nơi mi tâm Tiểu Bạch, đón gió biến lớn, lơ lửng giữa không trung, nắp đỉnh mở ra, một cỗ hấp lực khủng bố truyền đến. Cả người Lục Ly thoáng chốc liền bị hút vào, tiếp đó nắp đỉnh khép lại, Lục Ly lần nữa bị nhốt vào trong đỉnh.
...
Chương 727 Mưu
Phía đông nam tiểu thế giới có một mảnh sơn mạch cực lớn. Nơi này có rất nhiều sơn động, bên trong quanh co khúc khuỷu, nối thông bốn phương tám hướng, người bình thường đi vào phỏng chừng đều sẽ lạc đường.
Sâu dưới lòng đất mấy ngàn trượng, trong một sơn động lớn có mười mấy người đang ngồi mười, mười mấy người này có nam có nữ, quần áo hoa quý, khí độ bất phàm.
Trong sơn động lắp đặt mấy viên dạ minh châu, còn có một dải mạch nước ngầm chảy xuôi, bên bờ suối dựng lên mấy chiếc lều vải, biến nơi đây thành là một nơi nghỉ ngơi không sai.
Bờ sông được trải lên một tầng thảm, mấy công tử tiểu thư ngồi cùng một chỗ chính đang uống rượu, cứ thế uống lấy... chợt một tên thanh niên đột nhiên nâng cốc trùng trùng nện mạnh xuống đất, quát lạnh nói:
- Sống thế này thì sống làm đ* gì, chúng ta đường đường là con em mấy đại Vương tộc thế gia, lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa bức cho phải chui xuống đây tránh né hơn một tháng, chuyện này mà truyền ra, chúng ta còn làm sao ngóc đầu lên nổi?
Lời này của tên công tử trẻ tuổi khiến sắc mặt đám thanh niên nam nữ ngồi quanh đều trở nên khá là khó coi, trong mắt rất nhiều người đều lộ ra vẻ biệt khuất.
Một tên công tử tướng mạo rất là anh tuấn tà mị nói tiếp:
- Mộng Điềm tiểu thư, Toan công tử, các ngươi có phóng đại chỗ nào không đấy? Lục Ly thật sự cường đại đến vậy ư? Chúng ta liên hợp lại đều không phải là đối thủ? Một tên Bất Diệt Cảnh mà thôi, làm sao có thể có được chiến lực khủng bố đến thế? Cứ cho là hắn thật sự cảm ngộ áo nghĩa thất bát phẩm đi, vậy chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua?
- Lục Toan thần sắc bình tĩnh, nét mặt trầm lặng như nước, không lên tiếng, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Cơ Mộng Điềm thân khoác váy xanh, đẹp đến khiến người không dám nhìn thẳng, khóe miệng lại lộ ra ý cười đắng chát, nói:
- Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, nhưng... hắn đã có thể một thân một mình đánh tan liên quân tứ tộc, như vậy chiến lực khẳng định đã siêu quá Quân Hầu Cảnh, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, miễn phải bị té nhào. Tên Lục Ly kia một khi phát điên lên, cái gì đều cũng không quản, ở ngay trong Thần Khải Thành mà cũng dám giết trưởng lão Lục gia...
Không sai!
Mười mấy tên công tử tiểu thư ngồi ở nơi đây chính là đám người Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên. Lục Ly dạo quanh bên ngoài lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy bọn họ, nguyên nhân là bởi đám người này sớm đã trốn sâu xuống dưới đất, Lục Ly tuyệt đối khó mà tìm ra được.
Lục Ly một mình quét ngang liên quân tứ tộc, còn là trong tình huống tứ tộc xuất động bốn vị vương tử, chỉ nghĩ đến đó thôi bọn họ liền khó mà tránh khỏi sợ hãi, sợ Lục Ly trả thù, thế nên mới trốn xuống đây.
Chẳng qua trốn hơn một tháng, một số người khó miễn tâm tình đè nén. Bọn họ ở Trung Châu hô gió gọi mưa, cao cao tại thượng quen rồi, đã bao giờ gặp được chuyện biệt khuất như thế này đâu, ở lâu dưới này liền khó tránh khỏi cảm thấy bứt rứt khó chịu, lệ khí tích tụ trong lòng không ngừng gia tăng.
Ầm!
Dương Hiên trùng trùng nện mạnh chén rượu trong tay, đứng bật dậy nói:
- Hắn dám giết chúng ta? Cho hắn một trăm lá gan cũng không dám! Mộng Điềm tiểu thư, ngươi có bán Thần khí, chúng ta đều có thủ đoạn riêng, cần gì phải sợ hắn? Phi Vũ tiểu thư còn có thể chữa thương, dù bị chút thương tích chúng ta cũng có thể lập tức chữa trị. Chỉ cần chúng ta lên kế hoạch chiến thuật thỏa đáng, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng diệt đi tiểu tử kia, chư vị nghĩ thế nào?
Cơ Mộng Điềm và Lục Toan liếc nhau, trong mắt cả hai người đều chớp qua một tia ý cười rất kín đáo, Cơ Mộng Điềm khẽ cười nói:
- Chiến lực Dương Hiên công tử không cần hoài nghi, cá nhân ta không có ý kiến, Liễu Thần Bình của ta dù không giết được Lục Ly, nhưng tự vệ hẳn không thành vấn đề.
Điệp Phi Vũ chớp chớp mắt nói:
- Ta cũng không ý kiến, chẳng qua ta không phụ trách tấn công, chỉ phụ trách chữa thương cho các ngươi.
Lục Toan cũng khẽ cười, quét mắt nhìn sang Dương Hiên nói:
- Dương công tử chiến lực thông thiên, hào khí can viên, Toan mỗ một mực rất kính nể. Chẳng qua... Ta và Lục Nghê chỉ có thể trợ giúp ngươi, không thể động sát thủ. Nói thế nào Lục Ly cũng là đường đệ của ta, việc này truyền đi ra quả thực không dễ nghe.
Dương Hiên thấy cả đám đều nhìn mình, bất giác cảm thấy như bị mắc lừa. Không lẽ là Lục Toan Cơ Mộng Điềm cố ý đào hố, sau đó chờ hắn nhảy xuống...
Khoác lác đã thả ra rồi, Dương Hiên đành phải cắn răng gánh lấy, phồng lên dũng khí nói:
- Được rồi, các ngươi trợ giúp ta, ta dẫn người tự mình ra tay, diệt tên nhãi ranh kia. Các ngươi sợ Lục Nhân Hoàng trả thù, ta lại không sợ.
- Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!
Lục Nghê bất thần đứng dậy, khoát tay nói:
- Thu thập một chút, toàn bộ ra ngoài, phái người đi thăm dò hành tung Lục Ly.
-
Vù vù
Võ giả các gia tộc lập tức thu thập hành lý, tốc độ thật nhanh, chỉ sau hai nén hương liền hoàn tất thu thập. Khóe miệng Dương Hiên thoáng nhếch lên, trong lòng lại có cảm giác bị mắc lừa, Cơ Mộng Điềm và Lục Toan một mực nói muốn tránh đi, chẳng phải muốn là cố ý khích lên kiêu ngạo và lệ khí trong lòng hắn, mục đích chính là để lần này hắn chủ động đòi ra tay đối phó Lục Ly?
- Đi!
Mấy ngày qua Dương Hiên đúng thật đã nín một bụng lửa, liền cũng không nghĩ được quá nhiều, nguyên một đám người cứ thế lao vút tới lối ra hang động, chỉ sau mấy nén hương liền đã đi ra bên ngoài sơn mạch.
Ngửi được không khí mát mẻ mà đã lâu chưa được hít thở qua, chúng nhân tinh thần khẽ chấn, Lục Toan Cơ Mộng Điềm vung tay lên, đám thủ hạ dưới tay hai người lập tức chạy vút đi, tản ra bốn phía thăm dò tình hình.
Vù vù
Lát sau, một tên võ giả trở về, bẩm báo nói:
- Bên kia có mấy tên Vu tộc!
- Giết!
Dương Hiên nín một bụng lửa, vừa khéo có thể cầm mấy tên Vu tộc này trút giận, lập tức như cuồng long dẫn người chạy vội mà đi. Điệp Phi Vũ theo sát ngay sau, Cơ Mộng Điềm và Lục Toan lại cố ý thả chậm bước chân đi ở sau cùng, Cơ Mộng Điềm yên ắng hỏi Lục Toan:
- Đã bố trí thỏa đáng cả rồi?
Chương 728 Hốt trọn cả ổ
- Tạm ổn!
Lục Toan khẽ cười nói:
- Chỉ còn chờ Lục Ly xuất hiện, đến lúc đó để Dương Hiên đi lên trước, chúng ta quan chiến ở đằng xa. Nhân Hoàng thúc thúc kia của ta là kỳ tài ngút trời, những năm qua mặc dù một mực không tin tức, nhưng tốt nhất đừng nên chọc giận hắn thì hơn...
- Ha ha!
Cơ Mộng Điềm cười ngọt ngào nói:
- Trong lứa trẻ tuổi thế hệ này, Lục Toan ngươi là người đáng sợ nhất. May mắn ta không phải kẻ địch của ngươi, bằng không bị ngươi lừa chết thế nào đều không biết.
Khóe miệng Lục Toan ngậm lấy ý cười, trong mắt lộ ra vẻ ái mộ, nhìn thẳng Cơ Mộng Điềm nói:
- Cơ tiểu thư làm sao sẽ là kẻ địch của Toan mỗ? Toan mỗ một mực ái mộ tiểu thư, dù mưu tính người thiên hạ, cũng không dám mưu tính Cơ tiểu thư. Ngươi xem, đã nhiều năm vậy rồi, Toan mỗ một mực đường đường chính chính theo đuổi Cơ tiểu thư, đã từng động tới tiểu mưu tiểu kế nào chưa?
- Vậy ư?
Cơ Mộng Điềm cười lên rạng rỡ, tựa như một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, nàng nhẹ nhàng lướt đi, vừa tiến được mấy bước lại ngoái đầu cười nói:
- Toan công tử, lần này nếu ngươi ép được Lục Ly, lại diệt vị kia. Liền đủ để chứng minh ngươi là đệ nhất công tử đương thế, Mộng Điềm... sẽ thận trọng cân nhắc.
Lục Toan gật đầu nói:
- Toan mỗ nhất định sẽ không khiến Cơ tiểu thư thất vọng, ngươi cứ mở mắt chờ xem.
- Ha ha ha.
Cơ Mộng Điềm phát ra một tràng tiếng cười như chuông bạc, nhẹ nhàng lướt tới, dáng đi yểu điệu khiến cho Lục Toan và đám công tử gần đó miệng khô lưỡi nóng.
Lục Toan điểm nhẹ chân sau, đám người theo ở sau lưng lập tức bay vọt lên. Hắn đảo mắt nhìn về hướng tây, ý cười nơi khóe miệng lạnh dần, miệng nói:
- Lục Ly, đường đệ của ta, lần này thật xin lỗi. Không phải Toan mỗ không để ý tình nghĩa huynh đệ, chỉ là bách thú trong rừng chỉ có thể có một Thú Vương. Gia gia ngươi năm đó đè ép gia gia ta, leo lên vị trí tộc trưởng, nhưng giờ là do mạch chúng ta nắm quyền, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép quyền lực lần nữa rời tay. Cũng chỉ có... ngươi chết, Nhân Hoàng thúc thúc mới sẽ đi ra, một ngày Nhân Hoàng thúc thúc còn chưa xuất hiện, chúng ta đều ăn không ngon ngủ không yên.
- Còn nữa, ngươi không chết, làm sao chứng minh ta là công tử ưu tú nhất của Lục gia, làm sao chứng minh ta là nhân kiệt thích hợp nhất để dẫn dắt Lục gia hướng tới huy hoàng. Ngươi yên tâm đi... ở trên tay ta, Lục gia tuyệt đối sẽ càng thêm huy hoàng, sẽ vượt Luân Hồi Cung, trở thành gia tộc số một Trung Châu, ta có lòng tin như thế.
...
Trong một mảnh hoang sơn trùng điệp, một tên thiếu niên lưng vác trường đao đi tới, bộ pháp của hắn rất nhẹ nhàng, mỗi lần tung người nhảy lên lại vượt qua một ngọn núi nhỏ, sau đó lại lần nữa khẽ đạp, tung người bắn vọt mà lên.
Từ lúc Lục Ly rời khỏi đại bản doanh Man tộc đến nay đã gần mười ngày, Thiết Duệ hạ lệnh Man tộc không được phép ra ngoài đại bản doanh, Lục Ly đương nhiên cũng sẽ không giết vào trong.
Tiến vào đại bản doanh, chiến lực của hắn sẽ bị giảm mạnh, mặc dù có thể để Tiểu Bạch lẻn vào, nhưng vạn nhất tốc độ và sức phòng ngự của Tiểu Bạch cũng bị suy yếu thì sao? Lục Ly không dám mạo hiểm.
Hắn tiếp tục dạo quanh tứ xứ, tìm kiếm dị tộc đánh giết. Hắn chọn đi về hướng bắc, nơi đó đặt đại bản doanh Vũ tộc, theo lý mà nói thì hẳn phải có rất nhiều Vũ tộc.
Đi được gần mười ngày, hắn gặp phải rất nhiều dị tộc, có Vũ tộc có Ma tộc cũng có Vu tộc, chỉ cần gặp được hắn, dị tộc gần như đều bị chém tận giết tuyệt. Thậm chí Lục Ly đánh giết Vu tộc đều không cần nuốt Tị Độc Đan, chỉ cần từ xa xa phóng thích công kích linh hồn, sau đó tung ra Huyền lực liền có thể đánh giết.
Thứ khủng bố nhất của Vu tộc là vu độc và trùng cổ, muốn tán phát vu độc cần có thời gian, trùng cổ thì Tiểu Bạch có thể chấn nhiếp. Phòng ngự của Vu tộc lại rất yếu, chỉ cần tùy tiện tấn công bằng Huyền lực mấy lần liền có thể chém giết.
Dị tộc rõ ràng đã ít đi nhiều, chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng bình thường. Đoạn thời gian này một mình Lục Ly đã giết không ít, khắp nơi còn có võ giả Nhân tộc, số lượng dị tộc giảm thiểu là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Lúc này lối vào của tứ tộc đều đã sớm bị phong bế, không thể tiếp tục điều động viện binh, giết một tên liền thiếu mất một tên.
Trên đường thường xuyên có thể nhìn thấy thi thể dị tộc, cũng nhìn thấy một ít thi thể Nhân tộc, thậm chí còn thấy được một vài sườn núi nhỏ, dùng thần niệm quét qua mới phát hiện bên trong chôn giấu thi thể dị tộc hoặc Nhân tộc.
Tranh đấu trong tiểu chiến trường tàn khốc dị thường, dị tộc và Nhân tộc chỉ cần gặp được nhau liền lập tức dẫn phát đại chiến, không phải ngươi chết chính là ta chết, ở chỗ này mạng sống là thứ cực kỳ mong manh.
Giữa tứ tộc và Nhân tộc sớm đã tích đầy huyết hải thâm thù, vĩnh viễn không cách nào hóa giải, nương theo từng lần giết chóc, cừu hận cứ thế càng lúc càng thêm sâu.
Rầm rầm rầm!
Đi về phía trước hai canh giờ, Lục Ly lại gặp mấy tên Ma tộc, rất nhanh liền bị hắn nhẹ nhàng giải quyết. Ở trong lòng Lục Ly, Ma tộc là đối tượng hắn chán ghét nhất, bởi vì Ma tộc tướng mạo xấu xí, thủ đoạn thần thông cũng thiên hướng âm độc. Hoặc là chui ra từ dưới lòng đất, hoặc là âm thầm tiềm hành trên không trung sau đó đột nhiên ám sát, bọn hắn không chỉ sử dụng độc vật, trên binh khí cũng thường được ngâm tẩm thuốc độc, Lục Ly còn gặp được một tên Ma tộc cảm ngộ áo nghĩa cấp thấp, lại cũng là loại áo nghĩa âm hiểm tà ác.
Tiếp tục tiến tới, tiếp tục thu gặt đầu người, mấy canh giờ sau Lục Ly tìm đến một dòng suối nhỏ, định chuẩn bị nghỉ ngơi thoáng chốc. Tắm rửa một phen, uống chút nước mát, ăn một ít lương khô, sau đó Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện, bổ sung thể lực tinh lực Huyền lực.
- Hả?
Nơi xa đột nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ, thần niệm Lục Ly cường đại cỡ nào, nháy mắt liền quét tới. Chỉ thấy một tên Nhân tộc co đầu rụt cổ, chính đang núp sau núi nhìn lén bên này.
Hưu!
Người kia phát hiện ra thần niệm Lục Ly, sắc mặt lập tức khẽ biến, tung người bay vút đi, hốt hoảng không khác gì một con chuột qua đường.
Chương 729 Hốt trọn cả ổ 2
Hừ!
Nếu chỉ là Nhân tộc bình thường, Lục Ly đương nhiên sẽ không để ý, nhưng người này lén lén lút lút, giấu đầu lộ đuôi, rõ ràng không mang ý tốt.
Hưu!
Thân hình Lục Ly hóa thành một đạo tàn ảnh, bay vọt mà đi, người giữa không trung, Mệnh Luân hiện ra, hóa thành một đạo hồng quang bắn thẳng tới.
Tốc độ Lục Ly trong trạng thái đỉnh thịnh thậm chí siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, người kia lại chỉ là một tên Quân Hầu Cảnh bình thường, làm sao có thể trốn thoát được?
Vẻn vẹn mười mấy giây, Lục Ly liền đã đuổi kịp. Hắn không nói nhảm nửa lời, trực tiếp phát động công kích linh hồn, người kia lập tức bất động, Lục Ly giơ tay rút ra trường đao từ sau lưng, gác lên cổ đối phương.
Huyền lực quán chú vào trong thần binh Long Đế, hàn khí tràn ra, không chút nghi ngờ, chỉ cần Lục Ly tùy ý khẽ dùng sức, người kia nháy mắt liền sẽ đầu thân đôi ngả.
Lục Ly thu lại thần niệm, người kia mở mắt ra, thấy được chiến đao lạnh toát gác trên cổ, lập tức run rẩy quỳ rạp xuống, hoảng sợ nói:
- Lục công tử tha mạng, Lục công tử tha mạng, ta không cố ý nhìn trộm ngươi, ta... ta chỉ đi ngang qua thôi.
Lời giải thích hoang đường như thế Lục Ly tin được mới lạ, ở tiểu thế giới này một mình đi vào không khác gì chịu chết, thường thường đều là mấy người tổ thành tiểu đội săn giết dị tộc. Hơn nữa người này giấu đầu lòi đuôi, sau khi bị hắn phát hiện lập tức liền bỏ chạy, rõ ràng là có vấn đề.
Hưu.
Hắn nhẹ nhàng hất lên trường đao, đảo lên dọc sát theo cổ, bóc ra một mảnh da đầu, sau đó trường đao khẽ chuyển, lại gác về trên cổ đối phương.
Ken két.
Người kia bị dọa cho răng lợi run lập bập, vội vàng nói:
- Lục công tử tha mạng, tha mạng.
Lục Ly thoáng ngừng giây lát, sau đó lạnh giọng nói:
- Ta hỏi, ngươi đáp, nếu có một câu lừa dối, ta cắt lỗ tai ngươi, có hai câu cắt lỗ mũi ngươi, có ba câu, trực tiếp chặt đầu ngươi.
Người kia vội vàng gật đầu, không dám thở mạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Lục Ly mặt không biểu tình hỏi:
- Họ tên, đến từ gia tộc nào?!
Người kia vội vàng đáp:
- Trần Thần, đến từ Trần gia ở tây nam bộ Trung Châu, à, Trần gia chúng ta là gia tộc lục phẩm, phụ dung Luân Hồi Cung.
- Luân Hồi cung?
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên một tia ý cười rất là thâm sâu, trong đầu hiển hiện ra hình ảnh một nữ tử dung nhan tuyệt thế.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thần, hỏi:
- Giờ ta đặt câu hỏi, ngươi đừng suy nghĩ, mà trả lời bằng tốc độ nhanh nhất, nếu không đao trong tay ta lập tức gọt đi lỗ tai ngươi.
Trần Thần gật đầu, Lục Ly mở miệng nói:
- Tuổi tác?!
- Hai mươi bốn!
- Có vợ chưa?
- Có rồi!
- Lần này Trần gia tiến vào đây bao nhiêu người?
- Bốn người!
- Đã chết mấy người?
- Hai người!
- Là Cơ Mộng Điềm phái ngươi đi ra tìm ta?
- Phải... Không phải!
Lục Ly dùng một mẹo nhỏ, thoáng chốc liền moi ra được tin tức. Sắc mặt Trần Thần lập tức trở nên trắng bệch dị thường, hắn hơi ngừng một lát, sau đó cười khổ nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, ân oán giữa ngươi và Cơ tiểu thư không liên quan gì tới chúng ta. Ngươi cũng biết, Trần gia so với Luân Hồi Cung thì chỉ là tiểu thế lực, chúng ta đắc tội không nổi, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này.
Lục Ly khẽ gật đầu, lại lạnh giọng nói:
- Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi dẫn ta đi tìm Cơ Mộng Điềm, chỉ cần đưa đến phụ cận, ngươi liền có thể đi, ta cam đoan không nói là ngươi dẫn đường.
Nét mặt Trần Thần thoáng chốc liền biến thành trái mướp đắng, lắc đầu nói:
- Cái này... Tiểu nhân không biết Cơ tiểu thư ở đâu.
Hưu!
Chiến đao trong tay Lục Ly lóe lên, quét tới mũi Trần Thần, Trần Thần bị dọa cho cả người phát run, chỉ cần chiến đao Lục Ly nhích thêm một phần, mũi hắn liền rụng xuống.
Lục Ly lạnh lùng nhìn Trần Thần nói:
- Ta không thích nói nhảm, ngươi cũng đừng vũ nhục trí thông minh của ta, dẫn đường hay không, đáp một tiếng thôi!
- Dẫn!
Trần Thần cắn răng nói, tròng mắt khẽ chớp nháy, lại bổ sung nói:
- Cơ tiểu thư Lục Toan Lục Nghê công tử, còn cả Dương Hiên Điệp Phi Vũ tiểu thư đều giấu mình trong một sơn động dưới lòng đất. Bên ngoài sơn động có người canh chừng, bởi thế... Ta chỉ có thể dẫn ngươi tới cách sơn động trăm dặm.
- Sơn động dưới lòng đất?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một tia cười lạnh, khó trách tìm bọn hắn lâu vậy rồi mà vẫn không thấy đâu, hóa ra là trốn xuống dưới đất...
- Cơ Mộng Điềm Lục Toan Lục Nghê, Dương Hiên Điệp Phi Vũ đều ở đó!
Trong mắt Lục Ly lóe lên một tia sát ý, đám người này ở cùng một chỗ, lại còn trốn tránh hắn, rõ ràng là có tật giật mình, xem ra tất cả bọn họ đều tham dự chuyện hãm hại hắn lần trước, vừa khéo hốt trọn cả ổ.
- Đi, dẫn đường!
Lục Ly thu lại chiến đao, tung chân đạp bay Trần Thần, một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Lục Ly căn bản không để ở trong lòng.
Hưu
Trần Thần vẻ mặt đau khổ đi trước dẫn đường, Lục Ly ung dung theo ở phía sau, hai người bay vút đi, rất nhanh liền tan biến trong sơn mạch nơi xa.
Lục Ly và Trần Thần đi nguyên suốt sáu ngày, chủ yếu là bởi tốc độ Trần Thần quá chậm, đương nhiên Lục Ly cũng không dám đi quá nhanh, hắn đi một đoạn thời gian liền sẽ dừng lại nghỉ ngơi, để thể lực và tinh thần lực luôn duy trì trạng thái đỉnh phong.
Đi suốt sáu ngày, trên đường gặp được rất nhiều dị tộc và Nhân tộc, vẫn như cũ, toàn bộ dị tộc đều bị chém giết sạch. Nhân tộc ngược lại đều sớm tránh đi, Lục Ly không muốn làm lộ hành tung, bởi thế khi vừa do thám được có Nhân tộc, lập tức đi đường vòng.
Lúc này hai người đã tới rìa đông bắc tiểu thế giới, nơi này là địa bàn Vu tộc, chẳng qua số lượng Vu tộc thấy được lại không nhiều, phỏng chừng phải tới gần đại bản doanh mới sẽ nhiều hơn một chút.
Mục tiêu lần này của Lục Ly là đám người Cơ Mộng Điềm, thế nên không có ý đi tìm Vu tộc gây sự. Hắn và Trần Thần lại đi thêm hai ngày, đến một mảnh núi non trùng điệp, Trần Thần dừng bước, chỉ về phía trước nói:
- Tiếp tục đi về phía trước trăm dặm là đến, bên kia có rất nhiều sơn động, ngươi tìm tới một sơn động bên cạnh có một cây đại thụ thì đi vào.
Chương 730 Như một con chó
- Tới ngã ba quẹo bên phải, một mực đâm thẳng xuống dưới liền có thể tìm tới đám người Cơ tiểu thư. Chẳng qua... Bên ngoài có Ám Vệ canh chừng, cụ thể có bao nhiêu ta cũng không rõ ràng.
- Chắc chắn không gạt ta? Nếu gạt ta ngươi biết kết quả rồi đấy!
Lục Ly lạnh lùng nhìn Trần Thần một cái, sát khí đằng đằng nói:
- Phải hai một tháng nữa lối ra tiểu thế giới mới mở, nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, dù có phải đạp bằng tiểu thế giới ta cũng sẽ tìm tới ngươi, giết chết ngươi.
- Không dám, không dám!
Trần Thần hoảng sợ nói:
- Ta sao dám lừa gạt Lục công tử? Ta còn chưa muốn chết. Ta chỉ cầu Lục công tử đừng nói là ta dẫn đường, nếu không ta tất phải chết không nghi ngờ.
- Được rồi, cút đi!
Lục Ly khoát tay, Trần Thần như được đại xá vội vàng chạy đi, Lục Ly lại không lập tức đi ngay, mà lẳng lặng bám theo đuôi Trần Thần.
Trần Thần như một con thỏ bị kinh hách, vội vã chạy về hướng nam, không dám ngừng lại dù chỉ một giây, cũng không thấy có bất kỳ hành động dị thường nào, Lục Ly đi theo mấy trăm dặm rốt cục mới yên tâm.
Rút trở về, Lục Ly lặng lẽ đi tới sơn động kia, trên đường thần niệm hắn tản ra thăm dò ở khoảng cách xa nhất có thể. Hơn nữa còn rất bí mật, chỉ như là gió mát phất qua, cẩn thận tìm tòi thám báo ẩn núp phụ cận.
Sau ba nén hương, hắn tìm được sơn động, cửa sơn động bị một gốc đại thụ chọc trời che khuất. Trên cây và trong hốc đá gần đó ẩn núp ba tên võ giả, hết thảy đều đúng như lời Trần Thần miêu tả. Then chốt nhất là Lục Ly từng gặp qua tên võ giả ẩn núp trên cây, chính là võ giả của Cơ gia.
- Rất tốt!
Lục Ly đã hoàn toàn tin tưởng lời Trần Thần, đám người Cơ Mộng Điềm đang trốn ngay trong này. Song hắn vẫn không mạo muội tới gần, mà dạo một vòng quanh phụ cận, sau khi xác định chỉ có tên thám báo, hắn mới lặng lẽ áp sát sơn động.
Thần niệm hắn khe khẽ quét tới hai người trong hốc đá, sau đó ngàn vạn kim châm linh hồn điên cuồng đâm tới, thoáng chốc liền chấn nhiếp linh hồn hai người. Hắn tung người vụt đến, thần binh Long Đế xuất hiện, vung lên nhắm chuẩn sau gáy, hung hăng nện tới.
Lúc sắp đánh trúng gáy hai người, thần binh Long Đế khẽ chuyển, dùng sống đao nện lên đầu, thân thể hai người kia bị nện bay, sau gáy đầm đìa máu me, trực tiếp ngất đi.
Đến khoảnh khắc sau cùng, Lục Ly áp chế sát ý trong lòng, không trực tiếp đánh chết bọn họ. Oan có đầu nợ có chủ, hắn muốn tìm đám người Cơ Mộng Điềm tính sổ, không cần phải giết những võ giả tiểu gia tộc này làm gì.
- A.
Trên đại thụ truyền ra một tiếng kinh hô, không đợi đối phương có bất kỳ hành động nào tiếp theo, vô số kim châm linh hồn đã đâm vào trong Hồn Đàm hắn. Lục Ly cưỡi Mệnh Luân bay vụt đến, cũng là nhắm chuẩn sau gáy hung hăng nện xuống.
Hưu.
Đến cửa sơn động, Lục Ly không dám có một tia dừng lại, sợ đám người Cơ Mộng Điềm phát giác đào tẩu mất. Tốc độ hắn đề thăng đến cực hạn, cưỡi Mệnh Luân xông thẳng vào trong sơn động.
Phi hành hơn mười dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một lối rẽ, Lục Ly ngoặt sang bên phải, thông đạo bắt đầu chạy dọc xuống dưới, hơn nữa đường đi càng lúc càng hẹp dần. Lại phi hành thêm một lát, Lục Ly đành phải thu hồi Mệnh Luân, Huyền lực lấp lánh tiếp tục cuồng chạy về phía trước, đồng thời thả ra thần niệm thăm dò bốn phía.
Thông đạo hướng dọc xuống sâu dưới lòng đất, Lục Ly ra sức lao nhanh, đi hơn mười dặm, tròng mắt hắn đột nhiên sáng lên một đạo hàn mang.
Bởi vì trước mặt có một sơn động rất lớn, trong sơn động còn có lều vải, đồ ăn, mấy viên dạ minh châu....
Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là trong sơn động có một truyền tống trận. Lúc này truyền tống trận chính đang sáng lên quang mang xung thiên, lúc thần niệm Lục Ly thăm dò đến đây, vừa khéo bắt gặp mười mấy người truyền tống rời đi. Rất nhanh, truyền tống trận tan tành thành mảnh nhỏ, giống hệt truyền tống trận mà khi trước đám người Cơ Mộng Điềm từng dùng để rời đi.
- Còn có một người!
Thần niệm Lục Ly quét qua sơn động một lượt, phát hiện trong góc còn ẩn giấu một người, hắn lập tức giận không thể át, bắn thẳng tới, thần niệm hóa thành ngàn vạn kim châm trút xuống.
- Đáng ghét, lại để yêu nữ kia trốn mất!
- Lục Ly nổi giận đùng đùng phóng vào trong sơn động, đang định thẩm vấn tên võ giả chưa kịp đào tẩu kia. Nhưng lúc hắn xông vào sơn động, mặt đất nơi đây bỗng chốc sáng bừng quang mang, tiếp đó một luồng khí tức khủng bố bao trùm lấy hắn.
- Cấm chế trận pháp?
Lục Ly cúi nhìn xuống đất, chỉ thấy dưới mặt đất quả nhiên chôn giấu rất nhiều Trận Tâm Thạch, không ngờ nơi đây lại có một đại trận.
- Không hay, Huyền lực của ta không động được!
Lục Ly đột nhiên phát hiện tốc độ giảm bớt, không đợi hắn kịp phản ứng, Trận Tâm Thạch dưới mặt đất lấp lánh quang mang xung thiên, một quang tráo màu lam hiện ra, nhốt hắn ở bên trong.
Tiếp đó một cỗ trọng lực khủng khiếp bất ngờ đè ép lên vai, thoáng chốc liền khiến hắn khó mà đứng vững, một chân quỳ xuống, một tay chống đất, cắn răng khổ sở chống đỡ.
- Trọng lực mạnh quá, chắc phải gấp mấy chục vạn lần?
Lục Ly nhe răng nhếch miệng gầm lên một tiếng, ánh mắt quét nhìn bốn phía, thần niệm cũng phóng thích ra, đang định thăm dò xung quanh. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra bi kịch, thần niệm hắn không cách nào đâm xuyên qua quang tráo màu xanh lam này.
Sa sa sa
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân, đợi khi Lục Ly thấy rõ đám người chậm rãi đi ra từ trong một thông đạo khác, ánh mắt hắn lập tức tràn đầy phẫn nộ và sát khí.
- Lục Toan, Lục Nghê, Cơ Mộng Điềm, Dương Hiên, Điệp Phi Vũ, các ngươi được lắm, được lắm!
Lục Ly nhếch miệng lộ ra ý cười mỉa mai, trong lòng lại u ám thở dài. Hắn bị người tính kế. Trần Thần rõ ràng chỉ là một quân cờ, mục đích chính là dẫn dụ hắn tới đây.
Đám người Lục Toan sớm đã dựng sẵn đại trận ở chỗ này, sau đó phái người đi ra dẫn dụ hắn tiến vào. Hơn một tháng qua đám người Lục Toan biến mất, xem ra không chỉ vì tránh hắn, mà còn là vì kiến tạo nên đại trận này.
Lục Ly dừng bước lại, quay mặt lạnh lùng nhìn qua một lượt, Man tộc lập tức ngậm miệng, toàn trường lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi đều có thể nghe được rõ ràng.
Lúc này, ở trong cảm nhận của Man tộc, Lục Ly đã không khác gì sát thần, ngay cả Man Thần Đỉnh đều đánh không chết, nhốt không được, trong tiểu thế giới này liệu còn ai trị nổi hắn?
Hưu!
Lục Ly tung người bay vọt lên, rất nhanh liền biến mất trong sơn mạch nơi xa. Thiết Duệ thở phào một hơi thật dài, hiện tại ở trong đại bản doanh Man tộc hắn cũng cảm thấy không an toàn, nếu con thú nhỏ kia thật xông tới, hắn ngăn đỡ nổi ư?
...
Lục Ly mang theo Tiểu Bạch bắn vọt mà đi, hắn không ngồi Mệnh Luân, phi hành lại tiêu tốn Huyền lực và tinh lực, trong trường hợp không có kẻ địch, đi đường vẫn là thoải mái nhất.
Hí hí
Tiểu Bạch đột nhiên nhảy lên vai Lục Ly không ngừng kêu réo, Lục Ly không hiểu ý Tiểu Bạch là gì, ngơ ngác nhìn nó. Tiểu Bạch kêu một lúc rất lâu, sau đó lắc người đến chỗ Không Gian Giới Chỉ, quệt quệt môi, tiếp sau hai chiếc sừng nhỏ màu nâu trên đầu nó chợt phát sáng, cuốn lên hai luồng hồ quang điện lấp lánh.
Ách...
Trong mắt Lục Ly đầy vẻ kinh dị, không ngờ Tiểu Bạch lại phóng thích lôi điện, trước kia nó đâu có được năng lực này.
- Chẳng lẽ là bị thần lôi oanh nhiều, sừng của Tiểu Bạch cũng cất chứa một ít lực lượng lôi điện?
Lục Ly kinh nghi thì thào, sau đó trong đầu chợt lóe linh quang, dò hỏi nói:
- Tiểu Bạch, ý ngươi là, ngươi có thể luyện hóa Man Thần Đỉnh?
Hí hí!
Tiểu Bạch cao hứng khẽ gật đầu, trong mắt có chút oán giận, tựa hồ đang trách nói nửa ngày Lục Ly mới hiểu ra.
Lục Ly trợn tròn mắt, con thú nhỏ này chính là Huyền thú, chưa từng nghe nói qua Huyền thú cũng có thể luyện hóa Huyền khí, cũng chưa bao giờ từng thấy có Huyền thú nào sử dụng Huyền khí cả.
Chẳng qua nếu Tiểu Bạch đã tin chắc như vậy, Lục Ly không khỏi động tâm. Với hắn, Tiểu Bạch một mực là thân nhân, là thân nhân vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn, nếu Man Thần Đỉnh được Tiểu Bạch, vậy thì có khác gì hắn luyện hóa đâu.
Thế là hắn tìm tới một sơn động gần đó, men theo sơn động tìm tới một thông đạo rộng thoáng, sau đó lấy ra Man Thần Đỉnh. Tiểu Bạch lập tức bay vụt tới, chủ động gạt mở nắp đỉnh, chui vào bên trong.
Ông!
Tiểu Bạch đứng ở chính giữa Man Thần Đỉnh, sừng thú trên đầu không ngừng lấp lánh quang mang lôi điện, hồ quang điện theo đó bắn tản ra bốn phương tám hướng, va lên trên tường sắt rồi tan biến.
Lục Ly bay vọt lên lên trên đỉnh, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng không khỏi càng thêm kinh nghi, miệng thì thào:
- Ồ, không đúng... Trên sừng của Tiểu Bạch có tự phù thần bí lấp lánh, chẳng lẽ nó đang sử dụng thần lực?
Lực lượng lôi điện bình thường sao lại có tự phù thần bí lấp lánh, như vậy chỉ có thể giải thích rằng, Tiểu Bạch đang sử dụng thần lực, nó muốn dùng thần lực và lực lượng lôi điện để hợp lực luyện hóa Man Thần Đỉnh này.
Lục Ly nín thở đứng trên đỉnh, lẳng lặng nhìn xuống Tiểu Bạch đang không ngừng phóng thích lực lượng lôi điện ở dưới. Những hồ quang điện kia khác với hồ quang điện mà Man tộc phóng thích, hồ quang điện của Man tộc có màu đen, trong khi hồ quang điện Tiểu Bạch thả ra lại có màu trắng ngà, còn mang theo một tia khí tức thần thánh.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!
Man Thần Đỉnh không có bất kỳ phản ứng gì, sắc mặt Lục Ly dần trầm xuống, xem ra Tiểu Bạch cũng không cách nào luyện hóa Ma Thần Đỉnh.
Tiểu Bạch tựa hồ có chút mệt mỏi, ngừng lại ngước lên nhìn Lục Ly kêu vài tiếng, miệng nhỏ hếch lên. Lục Ly hiểu ra, vội lấy một ít Hồn Tinh ném xuống, Tiểu Bạch nuốt chửng mấy viên Hồn Tinh, nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục phóng thích Lôi điện.
Lục Ly dứt khoát ngồi xếp bằng luôn trên đỉnh, nhắm mắt tu luyện bổ sung Huyền lực và tinh thần lực, hắn luyện hóa một ít Hồn Tinh, sau đó bắt đầu tu luyện Huyền lực.
Nửa ngày, một ngày!
Nội tâm Lục Ly triệt để trầm xuống, trên mặt không giấu được vẻ tiếc nuối, được đến chí bảo lại không luyện hóa được, không dùng được, điều này khiến hắn khó tránh khỏi có chút uể oải chán nản.
Cảm ngộ áo nghĩa lôi điện?
Nói dễ vậy sao? Áo nghĩa không phải là thứ ngươi muốn cảm ngộ liền có thể cảm ngộ được, bằng không người người đều đã là cường giả. Tựa như đám người Khương Hỗ, mười mấy người lại chỉ có ba người cảm ngộ được áo nghĩa, hơn nữa còn mới là áo nghĩa cấp thấp. Khương Khinh Linh thiên tư cỡ nào? Song đến giờ vẫn chưa cảm ngộ ra ảo nghĩa... Chừng đó đủ thấy áo nghĩa là thứ không dễ để cảm ngộ.
Trầm tư một lát, Lục Ly dứt khoát mặc kệ, tập trung tinh thần tu luyện, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày sau đó tiếp tục lên đường đánh giết dị tộc.
Năm canh giờ sau!
Man Thần Đỉnh đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp đó lại chấn động kịch liệt, Lục Ly vốn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh, bỗng chốc lăn lộn xuống. Mới đầu hắn tưởng là có kẻ địch tập kích, thần niệm quét quanh bốn phía, lại không phát hiện thấy địch nhân nào.
Hưu!
Tiểu Bạch bay ra từ trong Man Thần Đỉnh, sau đó Man Thần Đỉnh đột nhiên bay lên, cấp tốc rụt nhỏ, cuối cùng hóa thành một bóng mờ biến mất ở mi tâm Tiểu Bạch.
Hí hí!
Tiểu Bạch nhếch môi kêu to với Lục Ly mấy tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ vui sướng mà khoe công, như một đứa trẻ làm chuyện tốt mong được người lớn khen ngợi.
- Luyện hóa được rồi?
Lục Ly kinh hãi, tiếp sau đó là đại hỉ, nâng Tiểu Bạch trên tay, ném nó lên không, cứ thế ném hứng mấy lần, lúc này mới cười to hỏi:
- Tiểu Bạch, Man Thần Đỉnh thật đã bị ngươi luyện hóa?
Hí hí
Tiểu Bạch lại kiêu ngạo ngóc đầu lên, tựa hồ đang im ắng nói, chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.
- Tốt lắm!
Lục Ly liên thanh quát to:
- Ngươi điều khiển Man Thần Đỉnh hút ta vào xem thử, chẳng qua tuyệt đối đừng phóng thích thần lôi đánh ta, ta sẽ bị đánh thành tro mất.
Ông
Một chiếc đỉnh nhỏ xuất hiện nơi mi tâm Tiểu Bạch, đón gió biến lớn, lơ lửng giữa không trung, nắp đỉnh mở ra, một cỗ hấp lực khủng bố truyền đến. Cả người Lục Ly thoáng chốc liền bị hút vào, tiếp đó nắp đỉnh khép lại, Lục Ly lần nữa bị nhốt vào trong đỉnh.
...
Chương 727 Mưu
Phía đông nam tiểu thế giới có một mảnh sơn mạch cực lớn. Nơi này có rất nhiều sơn động, bên trong quanh co khúc khuỷu, nối thông bốn phương tám hướng, người bình thường đi vào phỏng chừng đều sẽ lạc đường.
Sâu dưới lòng đất mấy ngàn trượng, trong một sơn động lớn có mười mấy người đang ngồi mười, mười mấy người này có nam có nữ, quần áo hoa quý, khí độ bất phàm.
Trong sơn động lắp đặt mấy viên dạ minh châu, còn có một dải mạch nước ngầm chảy xuôi, bên bờ suối dựng lên mấy chiếc lều vải, biến nơi đây thành là một nơi nghỉ ngơi không sai.
Bờ sông được trải lên một tầng thảm, mấy công tử tiểu thư ngồi cùng một chỗ chính đang uống rượu, cứ thế uống lấy... chợt một tên thanh niên đột nhiên nâng cốc trùng trùng nện mạnh xuống đất, quát lạnh nói:
- Sống thế này thì sống làm đ* gì, chúng ta đường đường là con em mấy đại Vương tộc thế gia, lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa bức cho phải chui xuống đây tránh né hơn một tháng, chuyện này mà truyền ra, chúng ta còn làm sao ngóc đầu lên nổi?
Lời này của tên công tử trẻ tuổi khiến sắc mặt đám thanh niên nam nữ ngồi quanh đều trở nên khá là khó coi, trong mắt rất nhiều người đều lộ ra vẻ biệt khuất.
Một tên công tử tướng mạo rất là anh tuấn tà mị nói tiếp:
- Mộng Điềm tiểu thư, Toan công tử, các ngươi có phóng đại chỗ nào không đấy? Lục Ly thật sự cường đại đến vậy ư? Chúng ta liên hợp lại đều không phải là đối thủ? Một tên Bất Diệt Cảnh mà thôi, làm sao có thể có được chiến lực khủng bố đến thế? Cứ cho là hắn thật sự cảm ngộ áo nghĩa thất bát phẩm đi, vậy chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua?
- Lục Toan thần sắc bình tĩnh, nét mặt trầm lặng như nước, không lên tiếng, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Cơ Mộng Điềm thân khoác váy xanh, đẹp đến khiến người không dám nhìn thẳng, khóe miệng lại lộ ra ý cười đắng chát, nói:
- Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, nhưng... hắn đã có thể một thân một mình đánh tan liên quân tứ tộc, như vậy chiến lực khẳng định đã siêu quá Quân Hầu Cảnh, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, miễn phải bị té nhào. Tên Lục Ly kia một khi phát điên lên, cái gì đều cũng không quản, ở ngay trong Thần Khải Thành mà cũng dám giết trưởng lão Lục gia...
Không sai!
Mười mấy tên công tử tiểu thư ngồi ở nơi đây chính là đám người Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên. Lục Ly dạo quanh bên ngoài lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy bọn họ, nguyên nhân là bởi đám người này sớm đã trốn sâu xuống dưới đất, Lục Ly tuyệt đối khó mà tìm ra được.
Lục Ly một mình quét ngang liên quân tứ tộc, còn là trong tình huống tứ tộc xuất động bốn vị vương tử, chỉ nghĩ đến đó thôi bọn họ liền khó mà tránh khỏi sợ hãi, sợ Lục Ly trả thù, thế nên mới trốn xuống đây.
Chẳng qua trốn hơn một tháng, một số người khó miễn tâm tình đè nén. Bọn họ ở Trung Châu hô gió gọi mưa, cao cao tại thượng quen rồi, đã bao giờ gặp được chuyện biệt khuất như thế này đâu, ở lâu dưới này liền khó tránh khỏi cảm thấy bứt rứt khó chịu, lệ khí tích tụ trong lòng không ngừng gia tăng.
Ầm!
Dương Hiên trùng trùng nện mạnh chén rượu trong tay, đứng bật dậy nói:
- Hắn dám giết chúng ta? Cho hắn một trăm lá gan cũng không dám! Mộng Điềm tiểu thư, ngươi có bán Thần khí, chúng ta đều có thủ đoạn riêng, cần gì phải sợ hắn? Phi Vũ tiểu thư còn có thể chữa thương, dù bị chút thương tích chúng ta cũng có thể lập tức chữa trị. Chỉ cần chúng ta lên kế hoạch chiến thuật thỏa đáng, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng diệt đi tiểu tử kia, chư vị nghĩ thế nào?
Cơ Mộng Điềm và Lục Toan liếc nhau, trong mắt cả hai người đều chớp qua một tia ý cười rất kín đáo, Cơ Mộng Điềm khẽ cười nói:
- Chiến lực Dương Hiên công tử không cần hoài nghi, cá nhân ta không có ý kiến, Liễu Thần Bình của ta dù không giết được Lục Ly, nhưng tự vệ hẳn không thành vấn đề.
Điệp Phi Vũ chớp chớp mắt nói:
- Ta cũng không ý kiến, chẳng qua ta không phụ trách tấn công, chỉ phụ trách chữa thương cho các ngươi.
Lục Toan cũng khẽ cười, quét mắt nhìn sang Dương Hiên nói:
- Dương công tử chiến lực thông thiên, hào khí can viên, Toan mỗ một mực rất kính nể. Chẳng qua... Ta và Lục Nghê chỉ có thể trợ giúp ngươi, không thể động sát thủ. Nói thế nào Lục Ly cũng là đường đệ của ta, việc này truyền đi ra quả thực không dễ nghe.
Dương Hiên thấy cả đám đều nhìn mình, bất giác cảm thấy như bị mắc lừa. Không lẽ là Lục Toan Cơ Mộng Điềm cố ý đào hố, sau đó chờ hắn nhảy xuống...
Khoác lác đã thả ra rồi, Dương Hiên đành phải cắn răng gánh lấy, phồng lên dũng khí nói:
- Được rồi, các ngươi trợ giúp ta, ta dẫn người tự mình ra tay, diệt tên nhãi ranh kia. Các ngươi sợ Lục Nhân Hoàng trả thù, ta lại không sợ.
- Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!
Lục Nghê bất thần đứng dậy, khoát tay nói:
- Thu thập một chút, toàn bộ ra ngoài, phái người đi thăm dò hành tung Lục Ly.
-
Vù vù
Võ giả các gia tộc lập tức thu thập hành lý, tốc độ thật nhanh, chỉ sau hai nén hương liền hoàn tất thu thập. Khóe miệng Dương Hiên thoáng nhếch lên, trong lòng lại có cảm giác bị mắc lừa, Cơ Mộng Điềm và Lục Toan một mực nói muốn tránh đi, chẳng phải muốn là cố ý khích lên kiêu ngạo và lệ khí trong lòng hắn, mục đích chính là để lần này hắn chủ động đòi ra tay đối phó Lục Ly?
- Đi!
Mấy ngày qua Dương Hiên đúng thật đã nín một bụng lửa, liền cũng không nghĩ được quá nhiều, nguyên một đám người cứ thế lao vút tới lối ra hang động, chỉ sau mấy nén hương liền đã đi ra bên ngoài sơn mạch.
Ngửi được không khí mát mẻ mà đã lâu chưa được hít thở qua, chúng nhân tinh thần khẽ chấn, Lục Toan Cơ Mộng Điềm vung tay lên, đám thủ hạ dưới tay hai người lập tức chạy vút đi, tản ra bốn phía thăm dò tình hình.
Vù vù
Lát sau, một tên võ giả trở về, bẩm báo nói:
- Bên kia có mấy tên Vu tộc!
- Giết!
Dương Hiên nín một bụng lửa, vừa khéo có thể cầm mấy tên Vu tộc này trút giận, lập tức như cuồng long dẫn người chạy vội mà đi. Điệp Phi Vũ theo sát ngay sau, Cơ Mộng Điềm và Lục Toan lại cố ý thả chậm bước chân đi ở sau cùng, Cơ Mộng Điềm yên ắng hỏi Lục Toan:
- Đã bố trí thỏa đáng cả rồi?
Chương 728 Hốt trọn cả ổ
- Tạm ổn!
Lục Toan khẽ cười nói:
- Chỉ còn chờ Lục Ly xuất hiện, đến lúc đó để Dương Hiên đi lên trước, chúng ta quan chiến ở đằng xa. Nhân Hoàng thúc thúc kia của ta là kỳ tài ngút trời, những năm qua mặc dù một mực không tin tức, nhưng tốt nhất đừng nên chọc giận hắn thì hơn...
- Ha ha!
Cơ Mộng Điềm cười ngọt ngào nói:
- Trong lứa trẻ tuổi thế hệ này, Lục Toan ngươi là người đáng sợ nhất. May mắn ta không phải kẻ địch của ngươi, bằng không bị ngươi lừa chết thế nào đều không biết.
Khóe miệng Lục Toan ngậm lấy ý cười, trong mắt lộ ra vẻ ái mộ, nhìn thẳng Cơ Mộng Điềm nói:
- Cơ tiểu thư làm sao sẽ là kẻ địch của Toan mỗ? Toan mỗ một mực ái mộ tiểu thư, dù mưu tính người thiên hạ, cũng không dám mưu tính Cơ tiểu thư. Ngươi xem, đã nhiều năm vậy rồi, Toan mỗ một mực đường đường chính chính theo đuổi Cơ tiểu thư, đã từng động tới tiểu mưu tiểu kế nào chưa?
- Vậy ư?
Cơ Mộng Điềm cười lên rạng rỡ, tựa như một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, nàng nhẹ nhàng lướt đi, vừa tiến được mấy bước lại ngoái đầu cười nói:
- Toan công tử, lần này nếu ngươi ép được Lục Ly, lại diệt vị kia. Liền đủ để chứng minh ngươi là đệ nhất công tử đương thế, Mộng Điềm... sẽ thận trọng cân nhắc.
Lục Toan gật đầu nói:
- Toan mỗ nhất định sẽ không khiến Cơ tiểu thư thất vọng, ngươi cứ mở mắt chờ xem.
- Ha ha ha.
Cơ Mộng Điềm phát ra một tràng tiếng cười như chuông bạc, nhẹ nhàng lướt tới, dáng đi yểu điệu khiến cho Lục Toan và đám công tử gần đó miệng khô lưỡi nóng.
Lục Toan điểm nhẹ chân sau, đám người theo ở sau lưng lập tức bay vọt lên. Hắn đảo mắt nhìn về hướng tây, ý cười nơi khóe miệng lạnh dần, miệng nói:
- Lục Ly, đường đệ của ta, lần này thật xin lỗi. Không phải Toan mỗ không để ý tình nghĩa huynh đệ, chỉ là bách thú trong rừng chỉ có thể có một Thú Vương. Gia gia ngươi năm đó đè ép gia gia ta, leo lên vị trí tộc trưởng, nhưng giờ là do mạch chúng ta nắm quyền, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép quyền lực lần nữa rời tay. Cũng chỉ có... ngươi chết, Nhân Hoàng thúc thúc mới sẽ đi ra, một ngày Nhân Hoàng thúc thúc còn chưa xuất hiện, chúng ta đều ăn không ngon ngủ không yên.
- Còn nữa, ngươi không chết, làm sao chứng minh ta là công tử ưu tú nhất của Lục gia, làm sao chứng minh ta là nhân kiệt thích hợp nhất để dẫn dắt Lục gia hướng tới huy hoàng. Ngươi yên tâm đi... ở trên tay ta, Lục gia tuyệt đối sẽ càng thêm huy hoàng, sẽ vượt Luân Hồi Cung, trở thành gia tộc số một Trung Châu, ta có lòng tin như thế.
...
Trong một mảnh hoang sơn trùng điệp, một tên thiếu niên lưng vác trường đao đi tới, bộ pháp của hắn rất nhẹ nhàng, mỗi lần tung người nhảy lên lại vượt qua một ngọn núi nhỏ, sau đó lại lần nữa khẽ đạp, tung người bắn vọt mà lên.
Từ lúc Lục Ly rời khỏi đại bản doanh Man tộc đến nay đã gần mười ngày, Thiết Duệ hạ lệnh Man tộc không được phép ra ngoài đại bản doanh, Lục Ly đương nhiên cũng sẽ không giết vào trong.
Tiến vào đại bản doanh, chiến lực của hắn sẽ bị giảm mạnh, mặc dù có thể để Tiểu Bạch lẻn vào, nhưng vạn nhất tốc độ và sức phòng ngự của Tiểu Bạch cũng bị suy yếu thì sao? Lục Ly không dám mạo hiểm.
Hắn tiếp tục dạo quanh tứ xứ, tìm kiếm dị tộc đánh giết. Hắn chọn đi về hướng bắc, nơi đó đặt đại bản doanh Vũ tộc, theo lý mà nói thì hẳn phải có rất nhiều Vũ tộc.
Đi được gần mười ngày, hắn gặp phải rất nhiều dị tộc, có Vũ tộc có Ma tộc cũng có Vu tộc, chỉ cần gặp được hắn, dị tộc gần như đều bị chém tận giết tuyệt. Thậm chí Lục Ly đánh giết Vu tộc đều không cần nuốt Tị Độc Đan, chỉ cần từ xa xa phóng thích công kích linh hồn, sau đó tung ra Huyền lực liền có thể đánh giết.
Thứ khủng bố nhất của Vu tộc là vu độc và trùng cổ, muốn tán phát vu độc cần có thời gian, trùng cổ thì Tiểu Bạch có thể chấn nhiếp. Phòng ngự của Vu tộc lại rất yếu, chỉ cần tùy tiện tấn công bằng Huyền lực mấy lần liền có thể chém giết.
Dị tộc rõ ràng đã ít đi nhiều, chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng bình thường. Đoạn thời gian này một mình Lục Ly đã giết không ít, khắp nơi còn có võ giả Nhân tộc, số lượng dị tộc giảm thiểu là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Lúc này lối vào của tứ tộc đều đã sớm bị phong bế, không thể tiếp tục điều động viện binh, giết một tên liền thiếu mất một tên.
Trên đường thường xuyên có thể nhìn thấy thi thể dị tộc, cũng nhìn thấy một ít thi thể Nhân tộc, thậm chí còn thấy được một vài sườn núi nhỏ, dùng thần niệm quét qua mới phát hiện bên trong chôn giấu thi thể dị tộc hoặc Nhân tộc.
Tranh đấu trong tiểu chiến trường tàn khốc dị thường, dị tộc và Nhân tộc chỉ cần gặp được nhau liền lập tức dẫn phát đại chiến, không phải ngươi chết chính là ta chết, ở chỗ này mạng sống là thứ cực kỳ mong manh.
Giữa tứ tộc và Nhân tộc sớm đã tích đầy huyết hải thâm thù, vĩnh viễn không cách nào hóa giải, nương theo từng lần giết chóc, cừu hận cứ thế càng lúc càng thêm sâu.
Rầm rầm rầm!
Đi về phía trước hai canh giờ, Lục Ly lại gặp mấy tên Ma tộc, rất nhanh liền bị hắn nhẹ nhàng giải quyết. Ở trong lòng Lục Ly, Ma tộc là đối tượng hắn chán ghét nhất, bởi vì Ma tộc tướng mạo xấu xí, thủ đoạn thần thông cũng thiên hướng âm độc. Hoặc là chui ra từ dưới lòng đất, hoặc là âm thầm tiềm hành trên không trung sau đó đột nhiên ám sát, bọn hắn không chỉ sử dụng độc vật, trên binh khí cũng thường được ngâm tẩm thuốc độc, Lục Ly còn gặp được một tên Ma tộc cảm ngộ áo nghĩa cấp thấp, lại cũng là loại áo nghĩa âm hiểm tà ác.
Tiếp tục tiến tới, tiếp tục thu gặt đầu người, mấy canh giờ sau Lục Ly tìm đến một dòng suối nhỏ, định chuẩn bị nghỉ ngơi thoáng chốc. Tắm rửa một phen, uống chút nước mát, ăn một ít lương khô, sau đó Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện, bổ sung thể lực tinh lực Huyền lực.
- Hả?
Nơi xa đột nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ, thần niệm Lục Ly cường đại cỡ nào, nháy mắt liền quét tới. Chỉ thấy một tên Nhân tộc co đầu rụt cổ, chính đang núp sau núi nhìn lén bên này.
Hưu!
Người kia phát hiện ra thần niệm Lục Ly, sắc mặt lập tức khẽ biến, tung người bay vút đi, hốt hoảng không khác gì một con chuột qua đường.
Chương 729 Hốt trọn cả ổ 2
Hừ!
Nếu chỉ là Nhân tộc bình thường, Lục Ly đương nhiên sẽ không để ý, nhưng người này lén lén lút lút, giấu đầu lộ đuôi, rõ ràng không mang ý tốt.
Hưu!
Thân hình Lục Ly hóa thành một đạo tàn ảnh, bay vọt mà đi, người giữa không trung, Mệnh Luân hiện ra, hóa thành một đạo hồng quang bắn thẳng tới.
Tốc độ Lục Ly trong trạng thái đỉnh thịnh thậm chí siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, người kia lại chỉ là một tên Quân Hầu Cảnh bình thường, làm sao có thể trốn thoát được?
Vẻn vẹn mười mấy giây, Lục Ly liền đã đuổi kịp. Hắn không nói nhảm nửa lời, trực tiếp phát động công kích linh hồn, người kia lập tức bất động, Lục Ly giơ tay rút ra trường đao từ sau lưng, gác lên cổ đối phương.
Huyền lực quán chú vào trong thần binh Long Đế, hàn khí tràn ra, không chút nghi ngờ, chỉ cần Lục Ly tùy ý khẽ dùng sức, người kia nháy mắt liền sẽ đầu thân đôi ngả.
Lục Ly thu lại thần niệm, người kia mở mắt ra, thấy được chiến đao lạnh toát gác trên cổ, lập tức run rẩy quỳ rạp xuống, hoảng sợ nói:
- Lục công tử tha mạng, Lục công tử tha mạng, ta không cố ý nhìn trộm ngươi, ta... ta chỉ đi ngang qua thôi.
Lời giải thích hoang đường như thế Lục Ly tin được mới lạ, ở tiểu thế giới này một mình đi vào không khác gì chịu chết, thường thường đều là mấy người tổ thành tiểu đội săn giết dị tộc. Hơn nữa người này giấu đầu lòi đuôi, sau khi bị hắn phát hiện lập tức liền bỏ chạy, rõ ràng là có vấn đề.
Hưu.
Hắn nhẹ nhàng hất lên trường đao, đảo lên dọc sát theo cổ, bóc ra một mảnh da đầu, sau đó trường đao khẽ chuyển, lại gác về trên cổ đối phương.
Ken két.
Người kia bị dọa cho răng lợi run lập bập, vội vàng nói:
- Lục công tử tha mạng, tha mạng.
Lục Ly thoáng ngừng giây lát, sau đó lạnh giọng nói:
- Ta hỏi, ngươi đáp, nếu có một câu lừa dối, ta cắt lỗ tai ngươi, có hai câu cắt lỗ mũi ngươi, có ba câu, trực tiếp chặt đầu ngươi.
Người kia vội vàng gật đầu, không dám thở mạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Lục Ly mặt không biểu tình hỏi:
- Họ tên, đến từ gia tộc nào?!
Người kia vội vàng đáp:
- Trần Thần, đến từ Trần gia ở tây nam bộ Trung Châu, à, Trần gia chúng ta là gia tộc lục phẩm, phụ dung Luân Hồi Cung.
- Luân Hồi cung?
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên một tia ý cười rất là thâm sâu, trong đầu hiển hiện ra hình ảnh một nữ tử dung nhan tuyệt thế.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thần, hỏi:
- Giờ ta đặt câu hỏi, ngươi đừng suy nghĩ, mà trả lời bằng tốc độ nhanh nhất, nếu không đao trong tay ta lập tức gọt đi lỗ tai ngươi.
Trần Thần gật đầu, Lục Ly mở miệng nói:
- Tuổi tác?!
- Hai mươi bốn!
- Có vợ chưa?
- Có rồi!
- Lần này Trần gia tiến vào đây bao nhiêu người?
- Bốn người!
- Đã chết mấy người?
- Hai người!
- Là Cơ Mộng Điềm phái ngươi đi ra tìm ta?
- Phải... Không phải!
Lục Ly dùng một mẹo nhỏ, thoáng chốc liền moi ra được tin tức. Sắc mặt Trần Thần lập tức trở nên trắng bệch dị thường, hắn hơi ngừng một lát, sau đó cười khổ nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, ân oán giữa ngươi và Cơ tiểu thư không liên quan gì tới chúng ta. Ngươi cũng biết, Trần gia so với Luân Hồi Cung thì chỉ là tiểu thế lực, chúng ta đắc tội không nổi, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này.
Lục Ly khẽ gật đầu, lại lạnh giọng nói:
- Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi dẫn ta đi tìm Cơ Mộng Điềm, chỉ cần đưa đến phụ cận, ngươi liền có thể đi, ta cam đoan không nói là ngươi dẫn đường.
Nét mặt Trần Thần thoáng chốc liền biến thành trái mướp đắng, lắc đầu nói:
- Cái này... Tiểu nhân không biết Cơ tiểu thư ở đâu.
Hưu!
Chiến đao trong tay Lục Ly lóe lên, quét tới mũi Trần Thần, Trần Thần bị dọa cho cả người phát run, chỉ cần chiến đao Lục Ly nhích thêm một phần, mũi hắn liền rụng xuống.
Lục Ly lạnh lùng nhìn Trần Thần nói:
- Ta không thích nói nhảm, ngươi cũng đừng vũ nhục trí thông minh của ta, dẫn đường hay không, đáp một tiếng thôi!
- Dẫn!
Trần Thần cắn răng nói, tròng mắt khẽ chớp nháy, lại bổ sung nói:
- Cơ tiểu thư Lục Toan Lục Nghê công tử, còn cả Dương Hiên Điệp Phi Vũ tiểu thư đều giấu mình trong một sơn động dưới lòng đất. Bên ngoài sơn động có người canh chừng, bởi thế... Ta chỉ có thể dẫn ngươi tới cách sơn động trăm dặm.
- Sơn động dưới lòng đất?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một tia cười lạnh, khó trách tìm bọn hắn lâu vậy rồi mà vẫn không thấy đâu, hóa ra là trốn xuống dưới đất...
- Cơ Mộng Điềm Lục Toan Lục Nghê, Dương Hiên Điệp Phi Vũ đều ở đó!
Trong mắt Lục Ly lóe lên một tia sát ý, đám người này ở cùng một chỗ, lại còn trốn tránh hắn, rõ ràng là có tật giật mình, xem ra tất cả bọn họ đều tham dự chuyện hãm hại hắn lần trước, vừa khéo hốt trọn cả ổ.
- Đi, dẫn đường!
Lục Ly thu lại chiến đao, tung chân đạp bay Trần Thần, một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Lục Ly căn bản không để ở trong lòng.
Hưu
Trần Thần vẻ mặt đau khổ đi trước dẫn đường, Lục Ly ung dung theo ở phía sau, hai người bay vút đi, rất nhanh liền tan biến trong sơn mạch nơi xa.
Lục Ly và Trần Thần đi nguyên suốt sáu ngày, chủ yếu là bởi tốc độ Trần Thần quá chậm, đương nhiên Lục Ly cũng không dám đi quá nhanh, hắn đi một đoạn thời gian liền sẽ dừng lại nghỉ ngơi, để thể lực và tinh thần lực luôn duy trì trạng thái đỉnh phong.
Đi suốt sáu ngày, trên đường gặp được rất nhiều dị tộc và Nhân tộc, vẫn như cũ, toàn bộ dị tộc đều bị chém giết sạch. Nhân tộc ngược lại đều sớm tránh đi, Lục Ly không muốn làm lộ hành tung, bởi thế khi vừa do thám được có Nhân tộc, lập tức đi đường vòng.
Lúc này hai người đã tới rìa đông bắc tiểu thế giới, nơi này là địa bàn Vu tộc, chẳng qua số lượng Vu tộc thấy được lại không nhiều, phỏng chừng phải tới gần đại bản doanh mới sẽ nhiều hơn một chút.
Mục tiêu lần này của Lục Ly là đám người Cơ Mộng Điềm, thế nên không có ý đi tìm Vu tộc gây sự. Hắn và Trần Thần lại đi thêm hai ngày, đến một mảnh núi non trùng điệp, Trần Thần dừng bước, chỉ về phía trước nói:
- Tiếp tục đi về phía trước trăm dặm là đến, bên kia có rất nhiều sơn động, ngươi tìm tới một sơn động bên cạnh có một cây đại thụ thì đi vào.
Chương 730 Như một con chó
- Tới ngã ba quẹo bên phải, một mực đâm thẳng xuống dưới liền có thể tìm tới đám người Cơ tiểu thư. Chẳng qua... Bên ngoài có Ám Vệ canh chừng, cụ thể có bao nhiêu ta cũng không rõ ràng.
- Chắc chắn không gạt ta? Nếu gạt ta ngươi biết kết quả rồi đấy!
Lục Ly lạnh lùng nhìn Trần Thần một cái, sát khí đằng đằng nói:
- Phải hai một tháng nữa lối ra tiểu thế giới mới mở, nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, dù có phải đạp bằng tiểu thế giới ta cũng sẽ tìm tới ngươi, giết chết ngươi.
- Không dám, không dám!
Trần Thần hoảng sợ nói:
- Ta sao dám lừa gạt Lục công tử? Ta còn chưa muốn chết. Ta chỉ cầu Lục công tử đừng nói là ta dẫn đường, nếu không ta tất phải chết không nghi ngờ.
- Được rồi, cút đi!
Lục Ly khoát tay, Trần Thần như được đại xá vội vàng chạy đi, Lục Ly lại không lập tức đi ngay, mà lẳng lặng bám theo đuôi Trần Thần.
Trần Thần như một con thỏ bị kinh hách, vội vã chạy về hướng nam, không dám ngừng lại dù chỉ một giây, cũng không thấy có bất kỳ hành động dị thường nào, Lục Ly đi theo mấy trăm dặm rốt cục mới yên tâm.
Rút trở về, Lục Ly lặng lẽ đi tới sơn động kia, trên đường thần niệm hắn tản ra thăm dò ở khoảng cách xa nhất có thể. Hơn nữa còn rất bí mật, chỉ như là gió mát phất qua, cẩn thận tìm tòi thám báo ẩn núp phụ cận.
Sau ba nén hương, hắn tìm được sơn động, cửa sơn động bị một gốc đại thụ chọc trời che khuất. Trên cây và trong hốc đá gần đó ẩn núp ba tên võ giả, hết thảy đều đúng như lời Trần Thần miêu tả. Then chốt nhất là Lục Ly từng gặp qua tên võ giả ẩn núp trên cây, chính là võ giả của Cơ gia.
- Rất tốt!
Lục Ly đã hoàn toàn tin tưởng lời Trần Thần, đám người Cơ Mộng Điềm đang trốn ngay trong này. Song hắn vẫn không mạo muội tới gần, mà dạo một vòng quanh phụ cận, sau khi xác định chỉ có tên thám báo, hắn mới lặng lẽ áp sát sơn động.
Thần niệm hắn khe khẽ quét tới hai người trong hốc đá, sau đó ngàn vạn kim châm linh hồn điên cuồng đâm tới, thoáng chốc liền chấn nhiếp linh hồn hai người. Hắn tung người vụt đến, thần binh Long Đế xuất hiện, vung lên nhắm chuẩn sau gáy, hung hăng nện tới.
Lúc sắp đánh trúng gáy hai người, thần binh Long Đế khẽ chuyển, dùng sống đao nện lên đầu, thân thể hai người kia bị nện bay, sau gáy đầm đìa máu me, trực tiếp ngất đi.
Đến khoảnh khắc sau cùng, Lục Ly áp chế sát ý trong lòng, không trực tiếp đánh chết bọn họ. Oan có đầu nợ có chủ, hắn muốn tìm đám người Cơ Mộng Điềm tính sổ, không cần phải giết những võ giả tiểu gia tộc này làm gì.
- A.
Trên đại thụ truyền ra một tiếng kinh hô, không đợi đối phương có bất kỳ hành động nào tiếp theo, vô số kim châm linh hồn đã đâm vào trong Hồn Đàm hắn. Lục Ly cưỡi Mệnh Luân bay vụt đến, cũng là nhắm chuẩn sau gáy hung hăng nện xuống.
Hưu.
Đến cửa sơn động, Lục Ly không dám có một tia dừng lại, sợ đám người Cơ Mộng Điềm phát giác đào tẩu mất. Tốc độ hắn đề thăng đến cực hạn, cưỡi Mệnh Luân xông thẳng vào trong sơn động.
Phi hành hơn mười dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một lối rẽ, Lục Ly ngoặt sang bên phải, thông đạo bắt đầu chạy dọc xuống dưới, hơn nữa đường đi càng lúc càng hẹp dần. Lại phi hành thêm một lát, Lục Ly đành phải thu hồi Mệnh Luân, Huyền lực lấp lánh tiếp tục cuồng chạy về phía trước, đồng thời thả ra thần niệm thăm dò bốn phía.
Thông đạo hướng dọc xuống sâu dưới lòng đất, Lục Ly ra sức lao nhanh, đi hơn mười dặm, tròng mắt hắn đột nhiên sáng lên một đạo hàn mang.
Bởi vì trước mặt có một sơn động rất lớn, trong sơn động còn có lều vải, đồ ăn, mấy viên dạ minh châu....
Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là trong sơn động có một truyền tống trận. Lúc này truyền tống trận chính đang sáng lên quang mang xung thiên, lúc thần niệm Lục Ly thăm dò đến đây, vừa khéo bắt gặp mười mấy người truyền tống rời đi. Rất nhanh, truyền tống trận tan tành thành mảnh nhỏ, giống hệt truyền tống trận mà khi trước đám người Cơ Mộng Điềm từng dùng để rời đi.
- Còn có một người!
Thần niệm Lục Ly quét qua sơn động một lượt, phát hiện trong góc còn ẩn giấu một người, hắn lập tức giận không thể át, bắn thẳng tới, thần niệm hóa thành ngàn vạn kim châm trút xuống.
- Đáng ghét, lại để yêu nữ kia trốn mất!
- Lục Ly nổi giận đùng đùng phóng vào trong sơn động, đang định thẩm vấn tên võ giả chưa kịp đào tẩu kia. Nhưng lúc hắn xông vào sơn động, mặt đất nơi đây bỗng chốc sáng bừng quang mang, tiếp đó một luồng khí tức khủng bố bao trùm lấy hắn.
- Cấm chế trận pháp?
Lục Ly cúi nhìn xuống đất, chỉ thấy dưới mặt đất quả nhiên chôn giấu rất nhiều Trận Tâm Thạch, không ngờ nơi đây lại có một đại trận.
- Không hay, Huyền lực của ta không động được!
Lục Ly đột nhiên phát hiện tốc độ giảm bớt, không đợi hắn kịp phản ứng, Trận Tâm Thạch dưới mặt đất lấp lánh quang mang xung thiên, một quang tráo màu lam hiện ra, nhốt hắn ở bên trong.
Tiếp đó một cỗ trọng lực khủng khiếp bất ngờ đè ép lên vai, thoáng chốc liền khiến hắn khó mà đứng vững, một chân quỳ xuống, một tay chống đất, cắn răng khổ sở chống đỡ.
- Trọng lực mạnh quá, chắc phải gấp mấy chục vạn lần?
Lục Ly nhe răng nhếch miệng gầm lên một tiếng, ánh mắt quét nhìn bốn phía, thần niệm cũng phóng thích ra, đang định thăm dò xung quanh. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra bi kịch, thần niệm hắn không cách nào đâm xuyên qua quang tráo màu xanh lam này.
Sa sa sa
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân, đợi khi Lục Ly thấy rõ đám người chậm rãi đi ra từ trong một thông đạo khác, ánh mắt hắn lập tức tràn đầy phẫn nộ và sát khí.
- Lục Toan, Lục Nghê, Cơ Mộng Điềm, Dương Hiên, Điệp Phi Vũ, các ngươi được lắm, được lắm!
Lục Ly nhếch miệng lộ ra ý cười mỉa mai, trong lòng lại u ám thở dài. Hắn bị người tính kế. Trần Thần rõ ràng chỉ là một quân cờ, mục đích chính là dẫn dụ hắn tới đây.
Đám người Lục Toan sớm đã dựng sẵn đại trận ở chỗ này, sau đó phái người đi ra dẫn dụ hắn tiến vào. Hơn một tháng qua đám người Lục Toan biến mất, xem ra không chỉ vì tránh hắn, mà còn là vì kiến tạo nên đại trận này.