-
Chương 736-740
Chương 736 Sống không bằng chết 2
Lục Toan quyết định trước dùng Huyền lực phóng ra tấn công thử, dù sao đối với bọn hắn mà nói thì Huyền lực là vô cùng vô tận.
Xuy xuy!
Lát sau, một đạo lôi điện đánh xuống, Lục Toan quát lớn:
- Công kích!
Hây!
Chín người còn lại đồng loạt phóng thích Huyền lực, từng đạo đao mang kiếm ảnh quyền ảnh gào thét mà đi, bắn thẳng về phía lôi điện.
Oanh!
Nhiều Huyền lực như vậy công tới, dẫn lên cuồng phong gào thét, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng. Lôi điện màu đen bay vụt xuống từ trung tâm vụ nổ, bắn thẳng đến trên người Lục Nghê.
A!
Ngoài thân Lục Nghê có Thần Khải màu xanh, song vẫn bị lôi điện đánh cho ngã lăn xuống sàn. Trên Thần Khải toát ra từng đạo khói xanh, cả người Lục Nghê lăn lộn run rẩy, không ngừng kêu thảm, bộ dạng rất là thê lương.
- Tốt!
Ánh mắt Lục Toan và Cơ Mộng Điềm lại khẽ sáng lên, bởi vì Lục Nghê không chết, vừa rồi các nàng rõ ràng cảm giác được lôi điện yếu đi không ít, cộng thêm trên người Lục Nghê có Thần Khải, nhờ đó mới chặn được một kích này.
Ông!
Điệp Phi Vũ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, Lục Nghê được quang mang màu xanh bao trùm một lát, lúc này mới dễ chịu phần nào, nhe răng nhếch miệng tiếp tục run rẩy ở trên sàn.
- Dương Hiên, lát nữa ngươi phóng thích huyết mạch thần kỹ. Cơ Mộng Điềm, ngươi cũng phóng thích huyết mạch thần kỹ, những người còn lại tiếp tục phóng thích Huyền lực tấn công!
Lục Toan quát khẽ, Cơ Mộng Điềm không dám bảo tồn thực lực, trên cổ lấp lánh hắc quang, một ấn ký Phượng Hoàng màu đen hiện ra.
- Tấn công!
Rất nhanh lôi điện lại lần nữa bắn xuống, Dương Hiên thả ra từng hư ảnh Lệ Quỷ, một hư ảnh Phượng Hoàng cũng bay ra từ trên cổ Cơ Mộng Điềm, bắn thẳng về phía lôi điện.
Đồng thời với đó, Lục Toan ngưng tụ Huyền lực đánh ra một chiếc thuẫn bài hình tròn, bay vụt lên giữa không trung, những người còn lại cũng bắn ra Huyền lực công kích.
Oanh
Đủ loại năng lượng hội tụ, lần nữa phát sinh nổ tung, cuồng phong gào thét, chúng nhân mà không dựa trên vách đỉnh thì nhất định sẽ bị đánh bay.
Lôi điện rõ ràng đã bị suy yếu đi nhiều, lần này là bắn thẳng về phía Cơ Mộng Điềm. Ánh mắt Cơ Mộng Điềm chớp qua một tia hoảng sợ, lách người cấp tốc tránh đi.
Tốc độ lôi điện nhanh cỡ nào? Không gian trong đỉnh lại chỉ lớn chừng đó, rốt cục Cơ Mộng Điềm vẫn bị đánh trúng, cả người bị hất bay ngược ra sau.
- Ô!!
Cơ Mộng Điềm rên lên một tiếng, mái tóc đen nhánh bốc lên khói mù, lông mày xinh xắn cũng bị cháy rụi, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc nay đều cháy đen, cả người lăn lộn trên sàn, không ngừng run rẩy, khiến người nhìn mà đau lòng.
- Mộng Điềm tỷ tỷ!
Điệp Phi Vũ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, giúp Cơ Mộng Điềm trị liệu, Cơ Mộng Điềm nhe răng nhếch miệng đứng dậy. Trong mắt chất đầy cừu hận khắc cốt minh tâm, nàng ngửa mặt lên kêu lớn:
- Lục Ly, lần này ngươi có gan oanh sát ta! Chỉ cần ta chạy ra được, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
So với đau đớn trên thân thể, Cơ Mộng Điềm càng để ý dung mạo và phong thái bên ngoài.
Nữ tử thích nhất là cái đẹp, Cơ Mộng Điềm càng là thời thời khắc khắc để ý tới dung nhan bản thân. Đệ nhất mỹ nhân Trung Châu, giờ đây lại chật vật như thế, lông tóc toàn thân cháy rụi, nhiều chỗ trên áo bào bị thiêu hủy, ngay cả lông lá dưới hạ bộ đều bốc lên mùi khét lẹt...
Đầu tóc nàng rối bù như đứa ăn mày, da cháy đen, nhìn không khác gì Lệ Quỷ, nào còn phong thái của đệ nhất mỹ nhân Trung Châu?
Cơ Mộng Điềm gần như phát điên, chứng kiến ánh mắt quái dị của mọi người đang nhìn mình, nàng càng thêm điên tiết.
May mắn ngoài thân Cơ Mộng Điềm ngưng hiện một bộ chiến giáp Thiên giai, thế nên chỉ bị thương ngoài da chứ không đến nỗi chết đi.
Đám người Lục Toan khẽ thở phào một hơi, nhìn bộ dạng Cơ Mộng Điềm, có vẻ lôi điện vừa rồi đã bị suy yếu đi nhiều, Cơ Mộng Điềm không bị thương quá nặng, bọn họ đều thấy được hi vọng sống tiếp.
Hô hô
Dạ Lạc thăm dò được tình hình bên trong, không khỏi phun ra mấy hơi trọc khí. Lôi điện của bán Thần khí này vẫn không oanh giết được đám người kia, chỉ cần đám người Cơ Mộng Điềm không chết, sự tình liền chưa đến mức không còn dư địa để vãn hồi.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly lại có chút khó chịu, hắn quát lạnh:
- Chẳng phải Man tộc rót vào lôi điện liền có thể gia tăng cường độ oanh giết ư? Hay là ngươi phóng ra thêm mấy đạo lôi điện, đánh tất cả bọn hắn thành tro.
Ây...
Dạ Lạc trợn tròn mắt, không biết phải nói gì.
Tên này đúng là sát tinh không sợ trời không sợ đất, hắn nhìn sát khí đằng đằng trong mắt Lục Ly, không khỏi mừng thầm vì mình không đối địch với Lục Ly. Bằng không giờ lúc này sợ rằng cũng bị hút vào trong Man Thần Đỉnh, chờ đợi bị lôi điện oanh sát...
Xuy xuy!
Lục Ly để Tiểu Bạch tăng cường uy lực hoặc oanh thêm mấy đạo lôi điện, sau khi Tiểu Bạch liên tiếp bắn ra mấy đạo hồ quang điện, tình hình trong Man Thần Đỉnh lập tức có biến chuyển.
Lần này nắp đỉnh không còn ngưng tụ thần lôi, mà là hồ quang điện bay đầy trời, từng đạo hồ quang trút nghiêng xuống, liên miên không ngừng, đánh choo đám Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên bên dưới bị dọa gần chết.
Chẳng qua...
Lôi điện đánh xuống này rõ ràng uy lực không lớn, vừa rồi thần lôi còn thô to chừng cánh tay, lần này lại chỉ khoảng hai ngón tay, uy lực so với trước thì yếu đi nhiều lắm.
Được cái số lượng rất đông đảo, hồ quang bay đầy trời, đuổi giết cho người bên trong chạy loạn tứ phía.
Vù vù
Đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm lách mình tránh né, nhanh chân đào thoát, nhưng vẫn không ngừng bị lôi điện bổ trúng. Da lông tóc tai ai nấy đều bốc khói, toàn thân không ngừng run rẩy, cả người toàn là mùi cháy khét.
Uy lực lôi điện này không mạnh, nhưng cũng là lôi điện, hơn nữa số lượng lại rất rất nhiều, căn bản không tránh né hết được. Nguyên một đám như thể bị Lệ Quỷ xua đuổi, bay loạn khắp nơi.
Rất nhanh ai nấy đều bị đánh cho xơ xác, lông mày cháy rụi, quần áo tả tơi. Có người không ngừng rung rung tựa như bị động kinh, còn có người miệng sùi bọt mép.
Cũng may uy lực lôi điện tương đối yếu, giật không chết người. Thỉnh thoảng Điệp Phi Vũ lại phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên giúp bọn họ trị liệu.
Chương 737 Có việc nên làm, có việc không nên làm
- Lục Ly, ta tất giết ngươi, tất giết ngươi!
- Lục Ly, tên chó đẻ, tạp chủng sinh con ra không có lỗ đít, có giỏ thì thả ta ra, chúng ta quyết một trận sinh tử.
- Lục Ly, tên khốn khiếp, tên tạp chủng, ngươi...
- Lục Ly, đừng đánh, Phi Vũ biết sai rồi, ngươi muốn thế nào cũng được, đừng đánh...
Cả đám bị đánh cho kêu gào khóc thét, mấy người Lục Nghê Dương Hiên chửi ầm lên, Cơ Mộng Điềm cũng chửi rủa không ngừng. Điệp Phi Vũ lại luôn miệng cầu khẩn, mặc dù nàng có Sinh Mệnh Chi Nguyên, song cũng đã bị lôi điện đánh cho không thành hình người, da dẻ toàn thân cháy xém, tưởng như sắp bị nướng chín đến nơi.
Dạ Lạc thăm dò một phen, trong lòng dần yên tâm. Xem ra bán Thần khí này ở trong tay Tiểu Bạch không phóng thích ra được uy lực đáng kể. Nếu chỉ tụ một đạo lôi điện thì cần thời gian ngưng tụ, đám người Lục Toan liền có thời gian chuẩn bị. Nếu hóa thành mấy chục đạo, uy lực lại sẽ biến yếu, đánh không chết người.
Sắc mặt Lục Ly thoáng chút khó coi, liếc nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Không thể tăng thêm uy lực?
Hí hí
Tiểu Bạch lắc đầu, tỏ ý đây đã là năng lực lớn nhất của nó.
Lục Ly nhíu mày, bán Thần khí đúng là khủng bố, nhưng cũng phải xem là do người nào sử dụng. Tiểu Bạch dù sao cũng là Huyền thú, có thể khống chế Man Thần đỉnh đã rất lợi hại, hắn không thể hi vọng càng nhiều.
- Vậy cứ tiếp tục đánh đi, đừng ngừng, đánh chết tên nào hay tên đó, để ta xem bọn chúng có thể chống đỡ bao lâu?
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói, sau đó ném trả tiểu đỉnh cho Tiểu Bạch:
- Thu lại đi, nếu bọn họ có dị động lập tức báo cho ta, nếu không có dị động thì tiếp tục đánh, đánh khi nào chết mới thôi!
Hí hí
Tiểu Bạch rất nghe lời, Man Thần Đỉnh lóe lên quang mang rồi tan biến nơi mi tâm Tiểu Bạch. Lục Ly không quản nó nữa mà quay sang Dạ Lạc chắp tay nói:
- Dạ công tử, lần này cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp, Lục mỗ muốn kết bạn với ngươi, ngày sau có gì cần giúp, Lục Ly vung ra cái mạng này cũng sẽ tận lực viện trợ.
Dạ Lạc mỉm cười, lắc đầu nói:
- Lục Ly, không cần khách khí vậy đâu. Ta và Lục Hồng Ngư Lục Lân đều là bằng hữu, chuyện của ngươi ta có nghe nói qua, dũng khí nhân phẩm chiến lực của ngươi đều khiến Dạ Lạc tự thẹn không bằng, có thể kết giao với bằng hữu như ngươi, đó là vinh hạnh cho Dạ Lạc.
- Hồng Ngư tỷ?
Lục Ly như có điều suy tư, Lục Hồng Ngư là một mỹ nhân không sai, rất có cá tính, xem ra Dạ Lạc chính đang theo đuổi Lục Hồng Ngư.
Hắn lần nữa chắp tay nói:
- Vậy chúng ta tạm biệt ở đây, ta còn phải đi săn giết dị tộc kiếm điểm tích lũy, ngày sau gặp lại.
- Được rồi, ngày sau gặp lại!
Dạ Lạc khẽ gật đầu, thấy Lục Ly định rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được khuyên nhủ:
- Lục Ly, nếu có thể không giết người, vậy tốt nhất vẫn nên đừng giết, đắc tội tứ đại thế lực... Hậu quả khó mà lường được.
Lục Ly hơi nghiêng mặt, bước chân thoáng dừng, lại không nói gì, cứ thế trực tiếp rời đi.
Dạ Lạc không có ý trách cứ Lục Ly, ngược lại biết Lục Ly làm thế là vì tốt cho mình. Nếu sau cùng những người kia bị Lục Ly giết chết, Dạ Lạc lại ở cùng với hắn, đối với Dạ Lạc mà nói thì không phải chuyện tốt gì.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp như kiếm của Lục Ly dần khuất xa, sắc mặt Dạ Lạc càng lúc càng ngưng trọng, hiển nhiên lời thuyết phục vừa rồi của hắn không có mấy tác dụng. Lục Ly rất kiên định, phỏng chừng sẽ nghĩ hết mọi cách đánh giết cho bằng được đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên.
- Đi!
Dạ Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy muốn xử lý việc này chỉ còn cách nhanh chóng trở lại đại bản doanh, tìm tới Lục Hồng Ngư Lục Lân Khương Khinh Linh thuyết phục Lục Ly, bằng không sợ rằng sẽ ủ thành đại họa.
...
Lục Ly không trở về đại bản doanh, sau khi ra khỏi sơn động, hắn một đường hướng thẳng tới đại bản doanh Man tộc.
Đúng là hắn quyết tâm muốn giết mấy người kia, còn về sau khi giết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không rảnh để cân nhắc.
Đại trượng phu làm chuyện mà cứ sợ đầu sợ đuôi, vậy tốt nhất đừng bước lên con đường võ giả. Có vị cường giả đứng ngạo nghễ trên đỉnh cao nào mà không phải giẫm lên vô số thi cốt người để thượng vị, nếu cái này không dám giết, cái kia không dám giết, cuối cùng người chết nhất định sẽ là chính ngươi.
- Hừ hừ, nếu tứ đại thế lực vây công, ta liền trốn vào Hoang giới, sau đó hủy đi thông đạo, tiềm tu ở bên trong mấy chục năm rồi tính.
Lục Ly hạ quyết tâm, lần này đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm đã triệt để chọc giận hắn, nhất là loại người như Lục Toan, giờ mà không giết sau này tất thành hậu hoạn khôn lường.
Nếu thả mấy người kia ra, phỏng chừng Nhân Hoàng tứ đại thế lực rất nhanh liền sẽ tới.
Trong khi bên phía hắn chỉ có một Nhân Hoàng là Mông Thần, làm sao có thể chống lại được? Đến lúc đó Bắc Mạc vẫn sẽ bị san thành bình địa, hắn và tất cả mọi người đều phải chết.
Đã vậy, không bằng hắn giết luôn mấy người, triệt để đứt đi hậu hoạn. Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, ở trong mắt Lục Ly, việc này là việc nên làm.
Lục Ly một đường tiến thẳng tới đại bản doanh Man tộc, trên đường phàm là gặp phải dị tộc, hết thảy đều bị hắn nhẹ nhàng diệt sát. Hắn có được công kích linh hồn và Man Thần Đỉnh cường đại, đã không còn ai trong tiểu thế giới này có thể địch lại được.
...
Bên kia Dạ Lạc lấy tốc độ nhanh nhất chạy về đại bản doanh, tìm tới Lục Lân Lục Hồng Ngư và Khương Khinh Linh. Sau khi ba người biết được Lục Ly dùng bán Thần khí nhốt lại đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan, hơn nữa còn một lòng muốn diệt sát, ai nấy đều kinh hãi không thôi.
Dù là Khương Khinh Linh không sợ trời không sợ đất cũng không dám làm ra chuyện như vậy. Dù sao năm người kia đều là công tử tiểu thư đỉnh cấp của tứ đại thế lực, một khi bỏ mạng, toàn bộ Trung Châu đều sẽ chấn động.
Đến lúc đó cường giả tứ đại thế lực sẽ hàng lâm Bắc Mạc, Lục Ly và bằng hữu thủ hạ của hắn đều chết không chỗ chôn.
- Khương Hỗ!
Khương Khinh Linh chỉ trầm tư chừng nửa nén hương, sau đó lập tức hạ lệnh:
- Phái người ra ngoài, phát ra hết nhân lực có thể điều động được, nhất định phải tìm tới Lục Ly.
Chương 738 Luyện Ngục
- Sau khi tìm được Lục Ly, chuyển cáo ý ta, nói không thể giết người!
Lục Hồng Ngư và Lục Lân cũng điều người, đồng thời cả hai cũng tự thân xuất động, đi tìm Lục Ly. Nhân lúc sự tình còn chưa triệt để ác hóa, nhất định phải tìm tới Lục Ly, đồng thời ngăn cản hắn.
Điều động nhiều người như vậy, tin tức khó tránh khỏi tiết lộ đi ra. Sau khi vô số võ giả biết được đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên đã bị Lục Ly bắt đi, lúc nào cũng có thể mất mạng, trọn cả đại bản doanh lập tức sôi trào.
Ai nấy đều kinh hãi, cảm giác như bầu trời sắp sụp xuống bất cứ lúc nào, một khi năm người kia bị giết, Thí Ma Thành và Trung Châu tuyệt đối sẽ trời long đất lở.
Khương Khinh Linh đợi suốt sáu ngày, cuối cùng ngồi không yên, nhiều người như vậy đi ra tìm Lục Ly, lại vẫn không ai tìm thấy. Mỗi người đều mang theo mình một chiếc ngọc phù cảnh báo, nếu tìm tới Lục Ly sẽ lập tức bóp nát ngọc phù, nhưng sáu ngày qua đi mà vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào.
Khương Khinh Linh đã nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thương thế linh hồn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng muốn đích thân đi ra tìm, đám người Khương Hỗ vội hốt hoảng ngăn trở.
Khương Khinh Linh phái rất nhiều người đi ra, Khương Hỗ lại chết sống không chịu đi, là bởi vì Lục Ly từng hạ tử lệnh, nếu Khương Khinh Linh có gì bất trắc, hắn sẽ lấy đầu Khương Hỗ!
Lục Ly là ai?
Đó chính là sát thần, là người ngay cả đám Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên Điệp Phi Vũ đều dám giết, nếu Khương Khinh Linh xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt sẽ không để ý giết thêm một mạng như Khương Hỗ.
Vì mạng nhỏ của chính mình, Khương Hỗ đương nhiên phải ngăn trở Khương Khinh Linh, hắn đau khổ quỳ gối xuống, cầu xin Khương Khinh Linh đừng đi ra. Thậm chí Khương Hỗ còn nói nếu Khương Khinh Linh muốn đi ra, vậy phải giết hắn trước.
Tính cách Khương Khinh Linh trước nay luôn rất dứt khoát, chuyện đã quyết định, không thứ gì có thể ngăn cản được, thế là trực tiếp thả ra Phệ Hồn Ma Điệp kích choáng Khương Hỗ, sau đó thản nhiên rời đi.
Sau khi tỉnh lại, Khương Hỗ vội vàng triệu tập mười mấy người đuổi theo. Hắn vận khí không sai, đuổi nửa ngày cuối cùng cũng bắt kịp Khương Khinh Linh.
...
Lục Ly còn đang bôn tẩu trên hoang dã, không phải là người Khương Khinh Linh phái ra vô năng. Mà là Lục Ly sớm dùng thần niệm thăm dò được phụ cận có người, sau đó lập tức lách mình tránh đi.
Lúc này linh hồn Lục Ly cường đại cỡ nào? Chính hắn đều không biết, linh hồn của hắn trải qua thần lực cải tạo, đã có bước nhảy vọt về chất, cường độ dự tính phải siêu quá Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.
Bởi thế thường thường đều là hắn sớm trước một bước thăm dò được phụ cận có người, trong khi người ở phụ cận đều không biết hắn, thế là hắn liền đi vòng tránh ra.
Hắn còn định tới đại bản doanh Man tộc, hỏi dò Thiết Duệ xem làm sao để tăng cường uy lực Man Thần Đỉnh. Dù không hỏi ra được gì, hắn cũng có thể để Man tộc bắn ra lực lượng lôi điện, bổ sung năng lượng cho Man Thần Đỉnh.
Mấy ngày này Man Thần Đỉnh được thu lại trong đầu Tiểu Bạch, Lục Ly cũng không biết tình hình bên trong. Tiểu Bạch một mực không đi ra, điều này chứng tỏ trong Man Thần Đỉnh vẫn đang rất bình tĩnh, những người kia không có dị động, cũng chưa chết đi, thế nên Tiểu Bạch mới không có phản ứng.
Đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên quả thực vẫn chưa chết!
Nhưng bọn hắn còn thống khổ hơn cả chết, thậm chí có người bắt đầu nảy sinh ý định tự sát.
Sáu ngày qua đối với bọn hắn mà nói quả thực không khác gì dày vò dưới Địa Ngục, lôi điện không ngừng bắn xuống, không ngừng oanh kích, bọn hắn lại bó tay hết cách, chỉ biết giơ thân ra gánh chịu.
Hiện tại tất cả bọn hắn đều đã không chạy, cũng không né tránh, cứ thế ngồi xếp bằng hoặc nằm trên sàn ngạnh kháng. Bởi vì tốc độ lôi điện quá nhanh, không gian trong đỉnh lại quá nhỏ, không ai có thể né tránh, cuối cùng vẫn sẽ bị lôi điện đánh trúng.
Đường nào cũng bị đánh trúng, vậy thì tránh hay không tránh có khác gì nhau?
Không ngừng bị sét đánh là cảm giác gì? Cảm giác sẽ giống như nhấn đầu một người vào trong nước, chờ sắp chịu hết nổi mới lôi lên, cho ngươi hít thở rồi lại nhấn xuống...
So với bị nhấn trong nước, bị sét đánh lại càng khó chịu, cả người bị giật cho run rẩy, cơ bắp khắp toàn thân truyền đến cảm giác tê liệt thống khổ, da dẻ bị đốt cho khét lẹt, cứ như bị ném vào trong lửa. Mỗi lần bị sét đánh trúng, cả người lại theo đó run lên, mất khống chế co rúm cả lại, mắt trợn trắng, sùi bọt mép...
Cách mỗi một canh giờ, Điệp Phi Vũ lại sẽ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, giúp bọn hắn trị liệu, tránh cho chúng nhân bởi vì thương thế quá nặng mà chết đi.
Trừ Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ ra, ai nấy đều không chút hình tượng nằm bẹp trên sàn. Chỉ có hai vị tiểu thư này là còn để ý hình tượng, cắn răng ngồi xếp bằng, chẳng qua ngoại hình hai người thật sự đã không còn chút hình tượng nào để mà để ý.
Mấy người Lục Nghê thậm chí còn làm ra một chuyện vô hình quái đản, bọn hắn nằm lẫn vào trong mấy cỗ thi thể, bởi vì thi thể có thể giúp bọn hắn chia sẻ một chút lôi điện.
Chỉ là...
Những thi thể này đã phơi thây mấy ngày, bắt đầu tràn ra mùi hôi thối. Bọn hắn áp sát thi thể, thời thời khắc khắc đều có thể ngửi được mùi tử khí, mở mắt ra lại thấy từng đôi tròng mắt chết rồi vẫn mở trừng trừng.
Rầm rầm rầm
Lôi điện đầy trời trút nghiêng xuống, chia nhau bắn lên thân chúng nhân, ai nấy đều rung lên rất có tiết tấu, một số người còn khe khẽ rên rỉ. Song càng nhiều đều đã tựa như thi thể, khoảnh khắc bị sét đánh trúng hơi run lên mấy hồi, sau đó lại bất động.
Không có người nhục mạ, cũng không có ai mở miệng cầu tình, càng không có ai khóc lóc thút thít.
Bởi vì đã không có sức lực để mắng. Cầu tình đều vô dụng, Lục Ly không hề đáp lại. Nước mắt thì đã chảy khô, muốn khóc cũng khóc không được.
Thỉnh thoảng đám người Lục Toan Dương Hiên Cơ Mộng Điềm lại thoáng khẽ mở mắt, bên trong toàn là hận ý khắc cốt ghi tâm. Trong mắt Điệp Phi Vũ và một tiểu thư khác thì chất đầy hối hận, hối hận không nên đối địch với Lục Ly...
Chương 739 Ngươi lại muốn làm gì?
Còn có một hai người trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, hi vọng Lục Ly thấy được bộ dạng này có thể sẽ bỏ qua. Bọn hắn đã sáu ngày sáu đêm không ăn uống ngủ nghỉ, cứ tiếp tục thế này thì chỉ có một con đường chết.
Mỗi lần vừa ăn thứ gì đó, chẳng mấy chốc lại có lôi điện đánh xuống, dạ dày lập tức cuộn lên, thức ăn phun hết ra ngoài, chỉ có thể uống chút nước cầm hơi.
Tiếp tục như vậy bọn hắn sẽ càng lúc càng suy nhược, mới đầu mỗi cách một nén hương Điệp Phi Vũ lại phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên một lần, nhưng giờ đã biến thành một canh giờ một lần, dự tính qua một đoạn thời gian nữa, phỏng chừng sẽ là mấy canh giờ phóng thích một lần.
Cuối cùng Điệp Phi Vũ cũng sẽ bởi vì quá hư nhược mà không cách nào phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên, khi đó tất cả bọn hắn sẽ biến thành một đống thịt nướng...
Đối với một vài người trong bọn hắn bây giờ mà nói, chết có khi là một loại giải thoát. Nếu bọn hắn có dũng khí tự sát, sợ rằng sớm đã tự sát từ lâu, cảm giác dày vò này thực sự quá thống khổ, sống còn không bằng chết.
...
Lục Ly không nhìn thấy, không nghe được tình hình bên trong, hắn cũng không muốn đi xem. Nếu đã quyết tâm muốn xử lý đám người này, trong lòng hắn tuyệt sẽ không còn gì cố kỵ.
Hắn tiếp tục lao nhanh về phía trước, sau khi đi được chừng một ngày rưỡi, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại, hai hàng lông mày khẽ nhíu.
Phía trước có hai người, còn là hai người quen. Một người là Thiên Địa Trủng Dạ Lạc mà trước đó không lâu mới vừa chia tay, người còn lại là một nữ tử váy đỏ yêu diễm, chính là cháu gái Bát trưởng lão Lục gia Lục Hồng Ngư.
Lục Ly đang định tránh đi, chợt một đạo gió mát bay tới, là thần niệm của Dạ Lạc, Lục Ly biết bị phát hiện, đành phải cười khổ bước ra nghênh đón. Dạ Lạc dẫn theo Lục Hồng Ngư tới đây, trong lòng hắn đã đoán ra được phần nào.
- Lục Ly, giờ gặp được ngươi khó thật đấy!
Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly chạy tới, ánh mắt chớp qua một tia giễu cợt, không đợi Lục Ly mở miệng, nàng đã nhếch môi lạnh lùng nói:
- Lục Ly, giờ ngươi lông cánh cứng cáp rồi, có phải không nhận Lục Hồng Ngư ta nữa không? Nếu không nhận, coi như ta chưa từng đến đây, ngươi cứ đi bận việc của ngươi.
Lục Ly cười khổ chắp tay nói:
- Ai cũng có thể không nhận, chứ riêng Hồng Ngư tỷ thì ta sao dám không nhận cho được.
- Vậy được rồi!
Lục Hồng Ngư khoát tay nói:
- Ngươi lập tức theo ta về lại đại bản doanh, tiểu tình nhân Khương gia kia vì chuyện của ngươi mà tức giận đến không xuống giường được. Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, sợ rằng nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn mất.
- Khinh Linh?
Trong mắt Lục Ly lóe lên hàn quang, mắt thấy đã sắp đến đại bản doanh Man tộc, dù Thiết Duệ không biết phương pháp tăng cường uy lực lôi điện, chí ít cũng có thể để Thiết Duệ phái ra một ít Man tộc tiến vào trong Man Thần Đỉnh đánh giết đám người kia.
Lục Hồng Ngư đến đây rõ ràng là muốn ngăn cản hắn giết người, còn giơ lên Khương Khinh Linh, nhất thời khiến hắn có chút tiến thoái lưỡng nan.
Lục Hồng Ngư thấy nét mặt Lục Ly chần chừ bất định, ánh mắt khẽ chuyển nói tiếp:
- Lục Ly, ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi cho rằng giết hay không giết đám người Cơ Mộng Điềm, tứ đại thế lực đều sẽ trả thù ngươi, đúng không? Thật ra ... Ngươi sai rồi. Ngươi không giết người, việc này còn có dư địa để xoay vần. Ngươi quên trưởng lão chấp pháp Thí Ma Điện là ai rồi chăng? Đó là tổ gia gia của Lục gia chúng ta! Việc này ngươi không có sai, có trưởng lão chấp pháp ở đó, ta nghĩ Thí Ma Điện sẽ cho ngươi một công đạo thích đáng.
- Tổ gia gia?
Lục Ly nhướng mày, trong đầu phù hiện ra một gương mặt già nua nghiêm khắc, hắn lắc đầu nói:
- Tổ gia gia đã tái tạo linh hồn, hắn đã không còn ký ức trước kia, hoàn toàn không còn liên hệ gì với Lục gia. gia gia của ta chết sống thế nào hắn đều mặc kệ, làm sao lại quản ta?
- Lục Ly, ngươi sai rồi!
Dạ Lạc cắm lời nói:
- Người không phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình? Dạ gia chúng ta cũng có một vị tiên tổ tái tạo linh hồn, ngoài mặt hắn không nhận chúng ta. Nhưng ta biết chỉ cần dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc Thí Ma Điện, hắn nhất định sẽ chiếu cố Dạ gia chúng ta.
- Chuyện về gia gia ngươi ta có biết một chút, hắn trúng phải vu độc rất khủng bố, dù Thí Ma Điện muốn giải cũng phải trả ra cái giá cực lớn. Giống như Lục gia các ngươi có thể làm ra cống hiến to lớn trong Thí Ma chiến trường, ta nghĩ tổ gia gia ngươi nhất định sẽ giúp đỡ.
- Nhưng... Sau khi gia gia ngươi xảy ra chuyện, Lục gia các ngươi lại chẳng có ai tiến vào Thí Ma chiến trường, ngươi nói xem tổ gia gia ngươi phải giúp thế nào? Hắn là trưởng lão chấp pháp, chính bản thân lại dùng việc công làm việc riêng, làm sao lấp được miệng lưỡi thế gian?
- Chuyện của ngươi thì khác, việc này vốn không phải lỗi của ngươi, ngươi là con cháu Lục gia, ở trong tiểu chiến trường lại đồ sát nhiều dị tộc, lập xuống chiến công hiển hách như vậy. Dù tứ đại gia tộc liên thủ tạo áp lực, tổ gia gia nhất định cũng sẽ đứng về phía ngươi, dù sao ngươi cũng con cháu của hắn!
Lời này của Dạ Lạc khiến Lục Ly hơi ngớ, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ cũng có lý. Sau khi gia gia hắn trúng độc, đám người Lục Chính Đàn bận rộn mưu quyền đoạt lợi, làm sao còn phái người tiến vào Thí Ma chiến trường lập công? Dự tính dù có cường giả Lục gia muốn tiến vào, thì cũng bị Lục Chính Đàn áp chế. Lục Chính Đàn mong không được gia gia hắn vĩnh viễn không tỉnh lại mới tốt...
- Thí Ma chiến trường?
Ở trong Thí Ma chiến trường cường giả tứ tộc như vậy, Nhân Hoàng không phải số ít, Địa Tiên khẳng định cũng có, với chút chiến lực ấy của Lục Ly, đi vào chỉ có nước chịu chết.
Đời này hắn có thể có được chiến lực sánh ngang Địa Tiên ư? Hơn nữa đợi khi hắn có được chiến lực tiến vào Thí Ma chiến trường, sợ rằng gia gia hắn sớm đã hồn phi phách tán...
Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly lần nữa sa vào trầm mặc, vội khuyên nhủ nói:
- Lục Ly, Dạ Lạc nói không sai, chỉ cần Thí Ma Điện nhúng tay việc này, tứ đại thế lực đừng hòng dám động tới ngươi, chí ít trong thời gian ngắn sẽ không dám làm loạn.
Chương 740 Ngươi lại muốn làm gì?
- Mong ngươi tin tưởng chúng ta, cũng mong ngươi tin tưởng tổ gia gia.
- Được rồi!
Lát sau, Lục Ly thở ra một hơi dài, nói:
- Vậy tạm thời giữ lại mạng chó của bọn hắn, Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch chính đang ngủ say, bị tiếng quát khẽ của Lục Ly bừng tỉnh, vội chui ra từ trong ống tay áo, Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một cái, nói:
- Lấy ra Man Thần Đỉnh.
Ông!
Hư ảnh một chiếc đỉnh nhỏ dần ngưng hiện ra từ trong đầu Tiểu Bạch, rất nhanh liền biến thành một chiếc đỉnh tròn, được Lục Ly chộp ở trong tay, sau đó thần niệm Lục Ly và Dạ Lạc Lục Hồng Ngư lập tức quét tiến vào.
- Cái này...
Lục Hồng Ngư cùng Dạ Lạc vừa tiến vào tra xét, sắc mặt tức thì khẽ biến, trường cảnh trong Man Thần Đỉnh khiến hai người nhìn mà không khỏi há hốc mồm.
Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm song song xếp bằng ở cạnh nhau, đầu tóc hai người đều bị đốt trụi lủi, da thịt toàn thân cháy đen, lúc này còn đang bị lôi điện không ngừng oanh kích, thân thể rung động rất có tiết tấu. Nếu không phải hai người tra xét kỹ càng, sợ rằng khó mà nhận ra được đây là Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, mỹ nhân nổi danh khắp Trung Châu, giờ đây lại chẳng khác gì hai đứa ăn mày.
Đám người Lục Toan Dương Hiên Lục Nghê thì ngã sóng xoài trên sàn, bên người Lục Nghê Dương Hiên còn có mấy bộ thi thể. Bọn họ thỉnh thoảng lại bị lôi điện oanh kích, thân mình khe khẽ rung động, trong miệng mấy người Lục Nghê còn sùi cả bọt mép, bộ dạng thảm không nỡ nhìn.
- Tiểu Bạch, ngừng phóng thích thần lôi!
Lục Ly nhếch miệng, mặt không biến sắc nói, sừng thú trên đầu Tiểu Bạch thoáng lấp lánh lôi quang, cấm chế trong Man Thần Đình rốt cục ngừng lại. Quang mang trên tường sắt dần dần tan biến, bên trong lại biến thành một mảnh đen kịt.
Ông!
Rất nhanh vài đôi mắt mở ra, trong mắt thoáng hiện vẻ mơ hồ, tựa hồ tưởng rằng đang nằm mơ. Mấy đôi mắt kia liếc nhìn nhau, xác định là thật không phải mơ, ai nấy đều lộ ra vẻ vui sướng như vừa sống sót sau tai nạn. Rất nhiều người nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóng, ở trong mảnh không gian đen kịt này nhìn càng có vẻ âm sâm dị thường.
Ông!
Điệp Phi Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, trị liệu cho chúng nhân. Lát sau, đợi thương thế chúng nhân khôi phục được phần nào, xác định không còn thần lôi đánh xuống, đám người Dương Hiên Lục Toan mới nhe răng nhếch miệng ngồi dậy.
Dương Hiên nhìn quanh bốn phía vài lần, trên mặt dần hiện vẻ phẫn nộ, cuồng loạn rống to:
- Lục Ly, ngươi có gan thì tiếp tục đánh đi, có gan thì oanh sát ta đi. Làm sao? Không dám? Ngươi là đứa nhát gan, chờ ta đi ra nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!
Lục Nghê cũng giận không thể át, đứng dậy chỉ lên trên đỉnh đầu chửi ầm lên, đủ loại tiếng mắng khó nghe thốt ra. Lục Toan và Cơ Mộng Điềm liếc nhau một cái, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Rầm rầm rầm!
Đáp lại hai người là hồ quang điện lần nữa lấp lóe, vô số lôi đình bổ xuống, Điệp Phi Vũ thấy vậy, thiếu chút hồn phi phách tán, vội khẽ kêu:
- Hai thằng ngu, mau dừng lại, mắng nữa là đi đứt cả lũ. Lục Ly, đừng đánh ta, ta biết sai rồi, ta thật biết sai rồi...
Điệp Phi Vũ nhận lầm rất thành khẩn, đáng tiếc lôi đình lại công kích không phân biệt mục tiêu, Điệp Phi Vũ lần nữa bị lôi điện đánh trúng, cả người rung bần bật, không thốt được nên lời.
Dương Hiên và Lục Nghê thấy lôi điện đánh xuống, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hoảng sợ và hối hận. Tám ngày qua đối với bọn hắn mà nói quả thực không khác gì sống trong Địa Ngục, tinh thần ai nấy đều bị dày vò tưởng như phát điên. Thật không dễ dàng lôi điện mới ngừng, lại bởi vì hai người lên tiếng chửi rủa và uy hiếp, lôi điện lần nữa trút xuống, cả đám đều bị liên lụy theo...
- Thôi đi, Lục Ly!
Bên ngoài Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư sửng sốt nhìn nhau, Lục Hồng Ngư thấy thảm trạng của đám người trong kia, nhịn không được mở miệng cầu tình.
- Yên tâm, không chết được!
Lục Ly thuận miệng đáp một câu, nghĩ nghĩ lại nói tiếp:
- Phía trước liền là đại bản doanh Man tộc, ta đi kiếm chút lôi điện, sau đó theo các ngươi về lại đại bản doanh. Hồng Ngư tỷ, ngươi tìm người đưa tin cho Khương Khinh Linh, để nàng đừng lo lắng, rất nhanh ta sẽ trở về.
- Đi đại bản doanh Man tộc làm gì?
Lục Hồng Ngư thoáng kinh ngạc, nhưng Lục Ly đã nhanh chân bước về phía đại bản doanh Man tộc. Lục Hồng Ngư vội vàng đuổi theo, Dạ Lạc bóp nát ngọc phù trong tay, sau đó cũng cấp tốc cùng theo.
Chỉ tiêu tốn mấy canh giờ, ba người đã đến trước đại bản doanh Man tộc. Man tộc thấy sát thần Lục Ly lại quay về, lập tức rộ lên một mảnh xôn xao, Thiết Duệ thấy Lục Ly càng là bày ra vẻ mặt như vừa chết cha chết mẹ.
Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư khẩn trương đứng ở sau lưng Lục Ly, nhìn đám Man tộc chi chi chít chít trước mặt, hai người đều không dám thở mạnh.
Lục Ly một mình bước tới, quét mắt liếc nhìn đại bản doanh Man tộc, cuối cùng khóa chặt Thiết Duệ trong đám đông, quát khẽ nói:
- Thiết Duệ, cút ra đây!
Phía Man tộc thoáng có chút rối loạn, Thiết Duệ dẫn theo mấy tên Man tộc, nét mặt như trái mướp đắng đi ra, đứng ở trước đại bản doanh không dám tiến lại quá gần.
Thiết Duệ ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi lại muốn làm gì?
Lục Ly giương lên Man Thần Đỉnh trong tay, hỏi:
- Làm sao mới đề thăng được uy lực Man Thần Đỉnh này? Nó có thể trực tiếp oanh sát Nhân Hoàng không?
Thiết Duệ hơi ngớ, tiếp sau ánh mắt chợt lóe hàn quang, trầm giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi luyện hóa được Man Thần Đỉnh?
Lục Ly cười lạnh, thấp giọng nói một tiếng với Tiểu Bạch, trên đầu Tiểu Bạch lập tức lấp lánh hồ quang điện, thấy vậy, Lục Ly ném mạnh Man Thần Đỉnh lên trời. Giữa không trung, Man Thần Đỉnh cấp tốc phóng đại, lơ lửng trên không, mặt trên có khí lưu màu đen lưu chuyển, tự phù thần bí như ẩn như hiện, từ trong đỉnh, một cỗ uy áp lan tràn mà ra.
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt Thiết Duệ nói:
- Thiết Duệ, hay là ta thu ngươi vào trong này, cũng oanh mấy ngày, xem xem có thể đánh giết được không?
- Hả... ngươi.... Sao ngươi có thể luyện hóa?
Sắc mặt Thiết Duệ đại biến, không ngừng giật lùi ra sau, trong mắt đầy vẻ chấn kinh.
Lục Toan quyết định trước dùng Huyền lực phóng ra tấn công thử, dù sao đối với bọn hắn mà nói thì Huyền lực là vô cùng vô tận.
Xuy xuy!
Lát sau, một đạo lôi điện đánh xuống, Lục Toan quát lớn:
- Công kích!
Hây!
Chín người còn lại đồng loạt phóng thích Huyền lực, từng đạo đao mang kiếm ảnh quyền ảnh gào thét mà đi, bắn thẳng về phía lôi điện.
Oanh!
Nhiều Huyền lực như vậy công tới, dẫn lên cuồng phong gào thét, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng. Lôi điện màu đen bay vụt xuống từ trung tâm vụ nổ, bắn thẳng đến trên người Lục Nghê.
A!
Ngoài thân Lục Nghê có Thần Khải màu xanh, song vẫn bị lôi điện đánh cho ngã lăn xuống sàn. Trên Thần Khải toát ra từng đạo khói xanh, cả người Lục Nghê lăn lộn run rẩy, không ngừng kêu thảm, bộ dạng rất là thê lương.
- Tốt!
Ánh mắt Lục Toan và Cơ Mộng Điềm lại khẽ sáng lên, bởi vì Lục Nghê không chết, vừa rồi các nàng rõ ràng cảm giác được lôi điện yếu đi không ít, cộng thêm trên người Lục Nghê có Thần Khải, nhờ đó mới chặn được một kích này.
Ông!
Điệp Phi Vũ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, Lục Nghê được quang mang màu xanh bao trùm một lát, lúc này mới dễ chịu phần nào, nhe răng nhếch miệng tiếp tục run rẩy ở trên sàn.
- Dương Hiên, lát nữa ngươi phóng thích huyết mạch thần kỹ. Cơ Mộng Điềm, ngươi cũng phóng thích huyết mạch thần kỹ, những người còn lại tiếp tục phóng thích Huyền lực tấn công!
Lục Toan quát khẽ, Cơ Mộng Điềm không dám bảo tồn thực lực, trên cổ lấp lánh hắc quang, một ấn ký Phượng Hoàng màu đen hiện ra.
- Tấn công!
Rất nhanh lôi điện lại lần nữa bắn xuống, Dương Hiên thả ra từng hư ảnh Lệ Quỷ, một hư ảnh Phượng Hoàng cũng bay ra từ trên cổ Cơ Mộng Điềm, bắn thẳng về phía lôi điện.
Đồng thời với đó, Lục Toan ngưng tụ Huyền lực đánh ra một chiếc thuẫn bài hình tròn, bay vụt lên giữa không trung, những người còn lại cũng bắn ra Huyền lực công kích.
Oanh
Đủ loại năng lượng hội tụ, lần nữa phát sinh nổ tung, cuồng phong gào thét, chúng nhân mà không dựa trên vách đỉnh thì nhất định sẽ bị đánh bay.
Lôi điện rõ ràng đã bị suy yếu đi nhiều, lần này là bắn thẳng về phía Cơ Mộng Điềm. Ánh mắt Cơ Mộng Điềm chớp qua một tia hoảng sợ, lách người cấp tốc tránh đi.
Tốc độ lôi điện nhanh cỡ nào? Không gian trong đỉnh lại chỉ lớn chừng đó, rốt cục Cơ Mộng Điềm vẫn bị đánh trúng, cả người bị hất bay ngược ra sau.
- Ô!!
Cơ Mộng Điềm rên lên một tiếng, mái tóc đen nhánh bốc lên khói mù, lông mày xinh xắn cũng bị cháy rụi, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc nay đều cháy đen, cả người lăn lộn trên sàn, không ngừng run rẩy, khiến người nhìn mà đau lòng.
- Mộng Điềm tỷ tỷ!
Điệp Phi Vũ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, giúp Cơ Mộng Điềm trị liệu, Cơ Mộng Điềm nhe răng nhếch miệng đứng dậy. Trong mắt chất đầy cừu hận khắc cốt minh tâm, nàng ngửa mặt lên kêu lớn:
- Lục Ly, lần này ngươi có gan oanh sát ta! Chỉ cần ta chạy ra được, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
So với đau đớn trên thân thể, Cơ Mộng Điềm càng để ý dung mạo và phong thái bên ngoài.
Nữ tử thích nhất là cái đẹp, Cơ Mộng Điềm càng là thời thời khắc khắc để ý tới dung nhan bản thân. Đệ nhất mỹ nhân Trung Châu, giờ đây lại chật vật như thế, lông tóc toàn thân cháy rụi, nhiều chỗ trên áo bào bị thiêu hủy, ngay cả lông lá dưới hạ bộ đều bốc lên mùi khét lẹt...
Đầu tóc nàng rối bù như đứa ăn mày, da cháy đen, nhìn không khác gì Lệ Quỷ, nào còn phong thái của đệ nhất mỹ nhân Trung Châu?
Cơ Mộng Điềm gần như phát điên, chứng kiến ánh mắt quái dị của mọi người đang nhìn mình, nàng càng thêm điên tiết.
May mắn ngoài thân Cơ Mộng Điềm ngưng hiện một bộ chiến giáp Thiên giai, thế nên chỉ bị thương ngoài da chứ không đến nỗi chết đi.
Đám người Lục Toan khẽ thở phào một hơi, nhìn bộ dạng Cơ Mộng Điềm, có vẻ lôi điện vừa rồi đã bị suy yếu đi nhiều, Cơ Mộng Điềm không bị thương quá nặng, bọn họ đều thấy được hi vọng sống tiếp.
Hô hô
Dạ Lạc thăm dò được tình hình bên trong, không khỏi phun ra mấy hơi trọc khí. Lôi điện của bán Thần khí này vẫn không oanh giết được đám người kia, chỉ cần đám người Cơ Mộng Điềm không chết, sự tình liền chưa đến mức không còn dư địa để vãn hồi.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly lại có chút khó chịu, hắn quát lạnh:
- Chẳng phải Man tộc rót vào lôi điện liền có thể gia tăng cường độ oanh giết ư? Hay là ngươi phóng ra thêm mấy đạo lôi điện, đánh tất cả bọn hắn thành tro.
Ây...
Dạ Lạc trợn tròn mắt, không biết phải nói gì.
Tên này đúng là sát tinh không sợ trời không sợ đất, hắn nhìn sát khí đằng đằng trong mắt Lục Ly, không khỏi mừng thầm vì mình không đối địch với Lục Ly. Bằng không giờ lúc này sợ rằng cũng bị hút vào trong Man Thần Đỉnh, chờ đợi bị lôi điện oanh sát...
Xuy xuy!
Lục Ly để Tiểu Bạch tăng cường uy lực hoặc oanh thêm mấy đạo lôi điện, sau khi Tiểu Bạch liên tiếp bắn ra mấy đạo hồ quang điện, tình hình trong Man Thần Đỉnh lập tức có biến chuyển.
Lần này nắp đỉnh không còn ngưng tụ thần lôi, mà là hồ quang điện bay đầy trời, từng đạo hồ quang trút nghiêng xuống, liên miên không ngừng, đánh choo đám Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên bên dưới bị dọa gần chết.
Chẳng qua...
Lôi điện đánh xuống này rõ ràng uy lực không lớn, vừa rồi thần lôi còn thô to chừng cánh tay, lần này lại chỉ khoảng hai ngón tay, uy lực so với trước thì yếu đi nhiều lắm.
Được cái số lượng rất đông đảo, hồ quang bay đầy trời, đuổi giết cho người bên trong chạy loạn tứ phía.
Vù vù
Đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm lách mình tránh né, nhanh chân đào thoát, nhưng vẫn không ngừng bị lôi điện bổ trúng. Da lông tóc tai ai nấy đều bốc khói, toàn thân không ngừng run rẩy, cả người toàn là mùi cháy khét.
Uy lực lôi điện này không mạnh, nhưng cũng là lôi điện, hơn nữa số lượng lại rất rất nhiều, căn bản không tránh né hết được. Nguyên một đám như thể bị Lệ Quỷ xua đuổi, bay loạn khắp nơi.
Rất nhanh ai nấy đều bị đánh cho xơ xác, lông mày cháy rụi, quần áo tả tơi. Có người không ngừng rung rung tựa như bị động kinh, còn có người miệng sùi bọt mép.
Cũng may uy lực lôi điện tương đối yếu, giật không chết người. Thỉnh thoảng Điệp Phi Vũ lại phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên giúp bọn họ trị liệu.
Chương 737 Có việc nên làm, có việc không nên làm
- Lục Ly, ta tất giết ngươi, tất giết ngươi!
- Lục Ly, tên chó đẻ, tạp chủng sinh con ra không có lỗ đít, có giỏ thì thả ta ra, chúng ta quyết một trận sinh tử.
- Lục Ly, tên khốn khiếp, tên tạp chủng, ngươi...
- Lục Ly, đừng đánh, Phi Vũ biết sai rồi, ngươi muốn thế nào cũng được, đừng đánh...
Cả đám bị đánh cho kêu gào khóc thét, mấy người Lục Nghê Dương Hiên chửi ầm lên, Cơ Mộng Điềm cũng chửi rủa không ngừng. Điệp Phi Vũ lại luôn miệng cầu khẩn, mặc dù nàng có Sinh Mệnh Chi Nguyên, song cũng đã bị lôi điện đánh cho không thành hình người, da dẻ toàn thân cháy xém, tưởng như sắp bị nướng chín đến nơi.
Dạ Lạc thăm dò một phen, trong lòng dần yên tâm. Xem ra bán Thần khí này ở trong tay Tiểu Bạch không phóng thích ra được uy lực đáng kể. Nếu chỉ tụ một đạo lôi điện thì cần thời gian ngưng tụ, đám người Lục Toan liền có thời gian chuẩn bị. Nếu hóa thành mấy chục đạo, uy lực lại sẽ biến yếu, đánh không chết người.
Sắc mặt Lục Ly thoáng chút khó coi, liếc nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Không thể tăng thêm uy lực?
Hí hí
Tiểu Bạch lắc đầu, tỏ ý đây đã là năng lực lớn nhất của nó.
Lục Ly nhíu mày, bán Thần khí đúng là khủng bố, nhưng cũng phải xem là do người nào sử dụng. Tiểu Bạch dù sao cũng là Huyền thú, có thể khống chế Man Thần đỉnh đã rất lợi hại, hắn không thể hi vọng càng nhiều.
- Vậy cứ tiếp tục đánh đi, đừng ngừng, đánh chết tên nào hay tên đó, để ta xem bọn chúng có thể chống đỡ bao lâu?
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói, sau đó ném trả tiểu đỉnh cho Tiểu Bạch:
- Thu lại đi, nếu bọn họ có dị động lập tức báo cho ta, nếu không có dị động thì tiếp tục đánh, đánh khi nào chết mới thôi!
Hí hí
Tiểu Bạch rất nghe lời, Man Thần Đỉnh lóe lên quang mang rồi tan biến nơi mi tâm Tiểu Bạch. Lục Ly không quản nó nữa mà quay sang Dạ Lạc chắp tay nói:
- Dạ công tử, lần này cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp, Lục mỗ muốn kết bạn với ngươi, ngày sau có gì cần giúp, Lục Ly vung ra cái mạng này cũng sẽ tận lực viện trợ.
Dạ Lạc mỉm cười, lắc đầu nói:
- Lục Ly, không cần khách khí vậy đâu. Ta và Lục Hồng Ngư Lục Lân đều là bằng hữu, chuyện của ngươi ta có nghe nói qua, dũng khí nhân phẩm chiến lực của ngươi đều khiến Dạ Lạc tự thẹn không bằng, có thể kết giao với bằng hữu như ngươi, đó là vinh hạnh cho Dạ Lạc.
- Hồng Ngư tỷ?
Lục Ly như có điều suy tư, Lục Hồng Ngư là một mỹ nhân không sai, rất có cá tính, xem ra Dạ Lạc chính đang theo đuổi Lục Hồng Ngư.
Hắn lần nữa chắp tay nói:
- Vậy chúng ta tạm biệt ở đây, ta còn phải đi săn giết dị tộc kiếm điểm tích lũy, ngày sau gặp lại.
- Được rồi, ngày sau gặp lại!
Dạ Lạc khẽ gật đầu, thấy Lục Ly định rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được khuyên nhủ:
- Lục Ly, nếu có thể không giết người, vậy tốt nhất vẫn nên đừng giết, đắc tội tứ đại thế lực... Hậu quả khó mà lường được.
Lục Ly hơi nghiêng mặt, bước chân thoáng dừng, lại không nói gì, cứ thế trực tiếp rời đi.
Dạ Lạc không có ý trách cứ Lục Ly, ngược lại biết Lục Ly làm thế là vì tốt cho mình. Nếu sau cùng những người kia bị Lục Ly giết chết, Dạ Lạc lại ở cùng với hắn, đối với Dạ Lạc mà nói thì không phải chuyện tốt gì.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp như kiếm của Lục Ly dần khuất xa, sắc mặt Dạ Lạc càng lúc càng ngưng trọng, hiển nhiên lời thuyết phục vừa rồi của hắn không có mấy tác dụng. Lục Ly rất kiên định, phỏng chừng sẽ nghĩ hết mọi cách đánh giết cho bằng được đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên.
- Đi!
Dạ Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy muốn xử lý việc này chỉ còn cách nhanh chóng trở lại đại bản doanh, tìm tới Lục Hồng Ngư Lục Lân Khương Khinh Linh thuyết phục Lục Ly, bằng không sợ rằng sẽ ủ thành đại họa.
...
Lục Ly không trở về đại bản doanh, sau khi ra khỏi sơn động, hắn một đường hướng thẳng tới đại bản doanh Man tộc.
Đúng là hắn quyết tâm muốn giết mấy người kia, còn về sau khi giết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không rảnh để cân nhắc.
Đại trượng phu làm chuyện mà cứ sợ đầu sợ đuôi, vậy tốt nhất đừng bước lên con đường võ giả. Có vị cường giả đứng ngạo nghễ trên đỉnh cao nào mà không phải giẫm lên vô số thi cốt người để thượng vị, nếu cái này không dám giết, cái kia không dám giết, cuối cùng người chết nhất định sẽ là chính ngươi.
- Hừ hừ, nếu tứ đại thế lực vây công, ta liền trốn vào Hoang giới, sau đó hủy đi thông đạo, tiềm tu ở bên trong mấy chục năm rồi tính.
Lục Ly hạ quyết tâm, lần này đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm đã triệt để chọc giận hắn, nhất là loại người như Lục Toan, giờ mà không giết sau này tất thành hậu hoạn khôn lường.
Nếu thả mấy người kia ra, phỏng chừng Nhân Hoàng tứ đại thế lực rất nhanh liền sẽ tới.
Trong khi bên phía hắn chỉ có một Nhân Hoàng là Mông Thần, làm sao có thể chống lại được? Đến lúc đó Bắc Mạc vẫn sẽ bị san thành bình địa, hắn và tất cả mọi người đều phải chết.
Đã vậy, không bằng hắn giết luôn mấy người, triệt để đứt đi hậu hoạn. Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, ở trong mắt Lục Ly, việc này là việc nên làm.
Lục Ly một đường tiến thẳng tới đại bản doanh Man tộc, trên đường phàm là gặp phải dị tộc, hết thảy đều bị hắn nhẹ nhàng diệt sát. Hắn có được công kích linh hồn và Man Thần Đỉnh cường đại, đã không còn ai trong tiểu thế giới này có thể địch lại được.
...
Bên kia Dạ Lạc lấy tốc độ nhanh nhất chạy về đại bản doanh, tìm tới Lục Lân Lục Hồng Ngư và Khương Khinh Linh. Sau khi ba người biết được Lục Ly dùng bán Thần khí nhốt lại đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan, hơn nữa còn một lòng muốn diệt sát, ai nấy đều kinh hãi không thôi.
Dù là Khương Khinh Linh không sợ trời không sợ đất cũng không dám làm ra chuyện như vậy. Dù sao năm người kia đều là công tử tiểu thư đỉnh cấp của tứ đại thế lực, một khi bỏ mạng, toàn bộ Trung Châu đều sẽ chấn động.
Đến lúc đó cường giả tứ đại thế lực sẽ hàng lâm Bắc Mạc, Lục Ly và bằng hữu thủ hạ của hắn đều chết không chỗ chôn.
- Khương Hỗ!
Khương Khinh Linh chỉ trầm tư chừng nửa nén hương, sau đó lập tức hạ lệnh:
- Phái người ra ngoài, phát ra hết nhân lực có thể điều động được, nhất định phải tìm tới Lục Ly.
Chương 738 Luyện Ngục
- Sau khi tìm được Lục Ly, chuyển cáo ý ta, nói không thể giết người!
Lục Hồng Ngư và Lục Lân cũng điều người, đồng thời cả hai cũng tự thân xuất động, đi tìm Lục Ly. Nhân lúc sự tình còn chưa triệt để ác hóa, nhất định phải tìm tới Lục Ly, đồng thời ngăn cản hắn.
Điều động nhiều người như vậy, tin tức khó tránh khỏi tiết lộ đi ra. Sau khi vô số võ giả biết được đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên đã bị Lục Ly bắt đi, lúc nào cũng có thể mất mạng, trọn cả đại bản doanh lập tức sôi trào.
Ai nấy đều kinh hãi, cảm giác như bầu trời sắp sụp xuống bất cứ lúc nào, một khi năm người kia bị giết, Thí Ma Thành và Trung Châu tuyệt đối sẽ trời long đất lở.
Khương Khinh Linh đợi suốt sáu ngày, cuối cùng ngồi không yên, nhiều người như vậy đi ra tìm Lục Ly, lại vẫn không ai tìm thấy. Mỗi người đều mang theo mình một chiếc ngọc phù cảnh báo, nếu tìm tới Lục Ly sẽ lập tức bóp nát ngọc phù, nhưng sáu ngày qua đi mà vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào.
Khương Khinh Linh đã nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thương thế linh hồn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng muốn đích thân đi ra tìm, đám người Khương Hỗ vội hốt hoảng ngăn trở.
Khương Khinh Linh phái rất nhiều người đi ra, Khương Hỗ lại chết sống không chịu đi, là bởi vì Lục Ly từng hạ tử lệnh, nếu Khương Khinh Linh có gì bất trắc, hắn sẽ lấy đầu Khương Hỗ!
Lục Ly là ai?
Đó chính là sát thần, là người ngay cả đám Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên Điệp Phi Vũ đều dám giết, nếu Khương Khinh Linh xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt sẽ không để ý giết thêm một mạng như Khương Hỗ.
Vì mạng nhỏ của chính mình, Khương Hỗ đương nhiên phải ngăn trở Khương Khinh Linh, hắn đau khổ quỳ gối xuống, cầu xin Khương Khinh Linh đừng đi ra. Thậm chí Khương Hỗ còn nói nếu Khương Khinh Linh muốn đi ra, vậy phải giết hắn trước.
Tính cách Khương Khinh Linh trước nay luôn rất dứt khoát, chuyện đã quyết định, không thứ gì có thể ngăn cản được, thế là trực tiếp thả ra Phệ Hồn Ma Điệp kích choáng Khương Hỗ, sau đó thản nhiên rời đi.
Sau khi tỉnh lại, Khương Hỗ vội vàng triệu tập mười mấy người đuổi theo. Hắn vận khí không sai, đuổi nửa ngày cuối cùng cũng bắt kịp Khương Khinh Linh.
...
Lục Ly còn đang bôn tẩu trên hoang dã, không phải là người Khương Khinh Linh phái ra vô năng. Mà là Lục Ly sớm dùng thần niệm thăm dò được phụ cận có người, sau đó lập tức lách mình tránh đi.
Lúc này linh hồn Lục Ly cường đại cỡ nào? Chính hắn đều không biết, linh hồn của hắn trải qua thần lực cải tạo, đã có bước nhảy vọt về chất, cường độ dự tính phải siêu quá Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.
Bởi thế thường thường đều là hắn sớm trước một bước thăm dò được phụ cận có người, trong khi người ở phụ cận đều không biết hắn, thế là hắn liền đi vòng tránh ra.
Hắn còn định tới đại bản doanh Man tộc, hỏi dò Thiết Duệ xem làm sao để tăng cường uy lực Man Thần Đỉnh. Dù không hỏi ra được gì, hắn cũng có thể để Man tộc bắn ra lực lượng lôi điện, bổ sung năng lượng cho Man Thần Đỉnh.
Mấy ngày này Man Thần Đỉnh được thu lại trong đầu Tiểu Bạch, Lục Ly cũng không biết tình hình bên trong. Tiểu Bạch một mực không đi ra, điều này chứng tỏ trong Man Thần Đỉnh vẫn đang rất bình tĩnh, những người kia không có dị động, cũng chưa chết đi, thế nên Tiểu Bạch mới không có phản ứng.
Đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên quả thực vẫn chưa chết!
Nhưng bọn hắn còn thống khổ hơn cả chết, thậm chí có người bắt đầu nảy sinh ý định tự sát.
Sáu ngày qua đối với bọn hắn mà nói quả thực không khác gì dày vò dưới Địa Ngục, lôi điện không ngừng bắn xuống, không ngừng oanh kích, bọn hắn lại bó tay hết cách, chỉ biết giơ thân ra gánh chịu.
Hiện tại tất cả bọn hắn đều đã không chạy, cũng không né tránh, cứ thế ngồi xếp bằng hoặc nằm trên sàn ngạnh kháng. Bởi vì tốc độ lôi điện quá nhanh, không gian trong đỉnh lại quá nhỏ, không ai có thể né tránh, cuối cùng vẫn sẽ bị lôi điện đánh trúng.
Đường nào cũng bị đánh trúng, vậy thì tránh hay không tránh có khác gì nhau?
Không ngừng bị sét đánh là cảm giác gì? Cảm giác sẽ giống như nhấn đầu một người vào trong nước, chờ sắp chịu hết nổi mới lôi lên, cho ngươi hít thở rồi lại nhấn xuống...
So với bị nhấn trong nước, bị sét đánh lại càng khó chịu, cả người bị giật cho run rẩy, cơ bắp khắp toàn thân truyền đến cảm giác tê liệt thống khổ, da dẻ bị đốt cho khét lẹt, cứ như bị ném vào trong lửa. Mỗi lần bị sét đánh trúng, cả người lại theo đó run lên, mất khống chế co rúm cả lại, mắt trợn trắng, sùi bọt mép...
Cách mỗi một canh giờ, Điệp Phi Vũ lại sẽ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, giúp bọn hắn trị liệu, tránh cho chúng nhân bởi vì thương thế quá nặng mà chết đi.
Trừ Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ ra, ai nấy đều không chút hình tượng nằm bẹp trên sàn. Chỉ có hai vị tiểu thư này là còn để ý hình tượng, cắn răng ngồi xếp bằng, chẳng qua ngoại hình hai người thật sự đã không còn chút hình tượng nào để mà để ý.
Mấy người Lục Nghê thậm chí còn làm ra một chuyện vô hình quái đản, bọn hắn nằm lẫn vào trong mấy cỗ thi thể, bởi vì thi thể có thể giúp bọn hắn chia sẻ một chút lôi điện.
Chỉ là...
Những thi thể này đã phơi thây mấy ngày, bắt đầu tràn ra mùi hôi thối. Bọn hắn áp sát thi thể, thời thời khắc khắc đều có thể ngửi được mùi tử khí, mở mắt ra lại thấy từng đôi tròng mắt chết rồi vẫn mở trừng trừng.
Rầm rầm rầm
Lôi điện đầy trời trút nghiêng xuống, chia nhau bắn lên thân chúng nhân, ai nấy đều rung lên rất có tiết tấu, một số người còn khe khẽ rên rỉ. Song càng nhiều đều đã tựa như thi thể, khoảnh khắc bị sét đánh trúng hơi run lên mấy hồi, sau đó lại bất động.
Không có người nhục mạ, cũng không có ai mở miệng cầu tình, càng không có ai khóc lóc thút thít.
Bởi vì đã không có sức lực để mắng. Cầu tình đều vô dụng, Lục Ly không hề đáp lại. Nước mắt thì đã chảy khô, muốn khóc cũng khóc không được.
Thỉnh thoảng đám người Lục Toan Dương Hiên Cơ Mộng Điềm lại thoáng khẽ mở mắt, bên trong toàn là hận ý khắc cốt ghi tâm. Trong mắt Điệp Phi Vũ và một tiểu thư khác thì chất đầy hối hận, hối hận không nên đối địch với Lục Ly...
Chương 739 Ngươi lại muốn làm gì?
Còn có một hai người trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, hi vọng Lục Ly thấy được bộ dạng này có thể sẽ bỏ qua. Bọn hắn đã sáu ngày sáu đêm không ăn uống ngủ nghỉ, cứ tiếp tục thế này thì chỉ có một con đường chết.
Mỗi lần vừa ăn thứ gì đó, chẳng mấy chốc lại có lôi điện đánh xuống, dạ dày lập tức cuộn lên, thức ăn phun hết ra ngoài, chỉ có thể uống chút nước cầm hơi.
Tiếp tục như vậy bọn hắn sẽ càng lúc càng suy nhược, mới đầu mỗi cách một nén hương Điệp Phi Vũ lại phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên một lần, nhưng giờ đã biến thành một canh giờ một lần, dự tính qua một đoạn thời gian nữa, phỏng chừng sẽ là mấy canh giờ phóng thích một lần.
Cuối cùng Điệp Phi Vũ cũng sẽ bởi vì quá hư nhược mà không cách nào phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên, khi đó tất cả bọn hắn sẽ biến thành một đống thịt nướng...
Đối với một vài người trong bọn hắn bây giờ mà nói, chết có khi là một loại giải thoát. Nếu bọn hắn có dũng khí tự sát, sợ rằng sớm đã tự sát từ lâu, cảm giác dày vò này thực sự quá thống khổ, sống còn không bằng chết.
...
Lục Ly không nhìn thấy, không nghe được tình hình bên trong, hắn cũng không muốn đi xem. Nếu đã quyết tâm muốn xử lý đám người này, trong lòng hắn tuyệt sẽ không còn gì cố kỵ.
Hắn tiếp tục lao nhanh về phía trước, sau khi đi được chừng một ngày rưỡi, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại, hai hàng lông mày khẽ nhíu.
Phía trước có hai người, còn là hai người quen. Một người là Thiên Địa Trủng Dạ Lạc mà trước đó không lâu mới vừa chia tay, người còn lại là một nữ tử váy đỏ yêu diễm, chính là cháu gái Bát trưởng lão Lục gia Lục Hồng Ngư.
Lục Ly đang định tránh đi, chợt một đạo gió mát bay tới, là thần niệm của Dạ Lạc, Lục Ly biết bị phát hiện, đành phải cười khổ bước ra nghênh đón. Dạ Lạc dẫn theo Lục Hồng Ngư tới đây, trong lòng hắn đã đoán ra được phần nào.
- Lục Ly, giờ gặp được ngươi khó thật đấy!
Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly chạy tới, ánh mắt chớp qua một tia giễu cợt, không đợi Lục Ly mở miệng, nàng đã nhếch môi lạnh lùng nói:
- Lục Ly, giờ ngươi lông cánh cứng cáp rồi, có phải không nhận Lục Hồng Ngư ta nữa không? Nếu không nhận, coi như ta chưa từng đến đây, ngươi cứ đi bận việc của ngươi.
Lục Ly cười khổ chắp tay nói:
- Ai cũng có thể không nhận, chứ riêng Hồng Ngư tỷ thì ta sao dám không nhận cho được.
- Vậy được rồi!
Lục Hồng Ngư khoát tay nói:
- Ngươi lập tức theo ta về lại đại bản doanh, tiểu tình nhân Khương gia kia vì chuyện của ngươi mà tức giận đến không xuống giường được. Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, sợ rằng nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn mất.
- Khinh Linh?
Trong mắt Lục Ly lóe lên hàn quang, mắt thấy đã sắp đến đại bản doanh Man tộc, dù Thiết Duệ không biết phương pháp tăng cường uy lực lôi điện, chí ít cũng có thể để Thiết Duệ phái ra một ít Man tộc tiến vào trong Man Thần Đỉnh đánh giết đám người kia.
Lục Hồng Ngư đến đây rõ ràng là muốn ngăn cản hắn giết người, còn giơ lên Khương Khinh Linh, nhất thời khiến hắn có chút tiến thoái lưỡng nan.
Lục Hồng Ngư thấy nét mặt Lục Ly chần chừ bất định, ánh mắt khẽ chuyển nói tiếp:
- Lục Ly, ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi cho rằng giết hay không giết đám người Cơ Mộng Điềm, tứ đại thế lực đều sẽ trả thù ngươi, đúng không? Thật ra ... Ngươi sai rồi. Ngươi không giết người, việc này còn có dư địa để xoay vần. Ngươi quên trưởng lão chấp pháp Thí Ma Điện là ai rồi chăng? Đó là tổ gia gia của Lục gia chúng ta! Việc này ngươi không có sai, có trưởng lão chấp pháp ở đó, ta nghĩ Thí Ma Điện sẽ cho ngươi một công đạo thích đáng.
- Tổ gia gia?
Lục Ly nhướng mày, trong đầu phù hiện ra một gương mặt già nua nghiêm khắc, hắn lắc đầu nói:
- Tổ gia gia đã tái tạo linh hồn, hắn đã không còn ký ức trước kia, hoàn toàn không còn liên hệ gì với Lục gia. gia gia của ta chết sống thế nào hắn đều mặc kệ, làm sao lại quản ta?
- Lục Ly, ngươi sai rồi!
Dạ Lạc cắm lời nói:
- Người không phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình? Dạ gia chúng ta cũng có một vị tiên tổ tái tạo linh hồn, ngoài mặt hắn không nhận chúng ta. Nhưng ta biết chỉ cần dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc Thí Ma Điện, hắn nhất định sẽ chiếu cố Dạ gia chúng ta.
- Chuyện về gia gia ngươi ta có biết một chút, hắn trúng phải vu độc rất khủng bố, dù Thí Ma Điện muốn giải cũng phải trả ra cái giá cực lớn. Giống như Lục gia các ngươi có thể làm ra cống hiến to lớn trong Thí Ma chiến trường, ta nghĩ tổ gia gia ngươi nhất định sẽ giúp đỡ.
- Nhưng... Sau khi gia gia ngươi xảy ra chuyện, Lục gia các ngươi lại chẳng có ai tiến vào Thí Ma chiến trường, ngươi nói xem tổ gia gia ngươi phải giúp thế nào? Hắn là trưởng lão chấp pháp, chính bản thân lại dùng việc công làm việc riêng, làm sao lấp được miệng lưỡi thế gian?
- Chuyện của ngươi thì khác, việc này vốn không phải lỗi của ngươi, ngươi là con cháu Lục gia, ở trong tiểu chiến trường lại đồ sát nhiều dị tộc, lập xuống chiến công hiển hách như vậy. Dù tứ đại gia tộc liên thủ tạo áp lực, tổ gia gia nhất định cũng sẽ đứng về phía ngươi, dù sao ngươi cũng con cháu của hắn!
Lời này của Dạ Lạc khiến Lục Ly hơi ngớ, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ cũng có lý. Sau khi gia gia hắn trúng độc, đám người Lục Chính Đàn bận rộn mưu quyền đoạt lợi, làm sao còn phái người tiến vào Thí Ma chiến trường lập công? Dự tính dù có cường giả Lục gia muốn tiến vào, thì cũng bị Lục Chính Đàn áp chế. Lục Chính Đàn mong không được gia gia hắn vĩnh viễn không tỉnh lại mới tốt...
- Thí Ma chiến trường?
Ở trong Thí Ma chiến trường cường giả tứ tộc như vậy, Nhân Hoàng không phải số ít, Địa Tiên khẳng định cũng có, với chút chiến lực ấy của Lục Ly, đi vào chỉ có nước chịu chết.
Đời này hắn có thể có được chiến lực sánh ngang Địa Tiên ư? Hơn nữa đợi khi hắn có được chiến lực tiến vào Thí Ma chiến trường, sợ rằng gia gia hắn sớm đã hồn phi phách tán...
Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly lần nữa sa vào trầm mặc, vội khuyên nhủ nói:
- Lục Ly, Dạ Lạc nói không sai, chỉ cần Thí Ma Điện nhúng tay việc này, tứ đại thế lực đừng hòng dám động tới ngươi, chí ít trong thời gian ngắn sẽ không dám làm loạn.
Chương 740 Ngươi lại muốn làm gì?
- Mong ngươi tin tưởng chúng ta, cũng mong ngươi tin tưởng tổ gia gia.
- Được rồi!
Lát sau, Lục Ly thở ra một hơi dài, nói:
- Vậy tạm thời giữ lại mạng chó của bọn hắn, Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch chính đang ngủ say, bị tiếng quát khẽ của Lục Ly bừng tỉnh, vội chui ra từ trong ống tay áo, Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một cái, nói:
- Lấy ra Man Thần Đỉnh.
Ông!
Hư ảnh một chiếc đỉnh nhỏ dần ngưng hiện ra từ trong đầu Tiểu Bạch, rất nhanh liền biến thành một chiếc đỉnh tròn, được Lục Ly chộp ở trong tay, sau đó thần niệm Lục Ly và Dạ Lạc Lục Hồng Ngư lập tức quét tiến vào.
- Cái này...
Lục Hồng Ngư cùng Dạ Lạc vừa tiến vào tra xét, sắc mặt tức thì khẽ biến, trường cảnh trong Man Thần Đỉnh khiến hai người nhìn mà không khỏi há hốc mồm.
Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm song song xếp bằng ở cạnh nhau, đầu tóc hai người đều bị đốt trụi lủi, da thịt toàn thân cháy đen, lúc này còn đang bị lôi điện không ngừng oanh kích, thân thể rung động rất có tiết tấu. Nếu không phải hai người tra xét kỹ càng, sợ rằng khó mà nhận ra được đây là Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, mỹ nhân nổi danh khắp Trung Châu, giờ đây lại chẳng khác gì hai đứa ăn mày.
Đám người Lục Toan Dương Hiên Lục Nghê thì ngã sóng xoài trên sàn, bên người Lục Nghê Dương Hiên còn có mấy bộ thi thể. Bọn họ thỉnh thoảng lại bị lôi điện oanh kích, thân mình khe khẽ rung động, trong miệng mấy người Lục Nghê còn sùi cả bọt mép, bộ dạng thảm không nỡ nhìn.
- Tiểu Bạch, ngừng phóng thích thần lôi!
Lục Ly nhếch miệng, mặt không biến sắc nói, sừng thú trên đầu Tiểu Bạch thoáng lấp lánh lôi quang, cấm chế trong Man Thần Đình rốt cục ngừng lại. Quang mang trên tường sắt dần dần tan biến, bên trong lại biến thành một mảnh đen kịt.
Ông!
Rất nhanh vài đôi mắt mở ra, trong mắt thoáng hiện vẻ mơ hồ, tựa hồ tưởng rằng đang nằm mơ. Mấy đôi mắt kia liếc nhìn nhau, xác định là thật không phải mơ, ai nấy đều lộ ra vẻ vui sướng như vừa sống sót sau tai nạn. Rất nhiều người nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóng, ở trong mảnh không gian đen kịt này nhìn càng có vẻ âm sâm dị thường.
Ông!
Điệp Phi Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, trị liệu cho chúng nhân. Lát sau, đợi thương thế chúng nhân khôi phục được phần nào, xác định không còn thần lôi đánh xuống, đám người Dương Hiên Lục Toan mới nhe răng nhếch miệng ngồi dậy.
Dương Hiên nhìn quanh bốn phía vài lần, trên mặt dần hiện vẻ phẫn nộ, cuồng loạn rống to:
- Lục Ly, ngươi có gan thì tiếp tục đánh đi, có gan thì oanh sát ta đi. Làm sao? Không dám? Ngươi là đứa nhát gan, chờ ta đi ra nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!
Lục Nghê cũng giận không thể át, đứng dậy chỉ lên trên đỉnh đầu chửi ầm lên, đủ loại tiếng mắng khó nghe thốt ra. Lục Toan và Cơ Mộng Điềm liếc nhau một cái, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Rầm rầm rầm!
Đáp lại hai người là hồ quang điện lần nữa lấp lóe, vô số lôi đình bổ xuống, Điệp Phi Vũ thấy vậy, thiếu chút hồn phi phách tán, vội khẽ kêu:
- Hai thằng ngu, mau dừng lại, mắng nữa là đi đứt cả lũ. Lục Ly, đừng đánh ta, ta biết sai rồi, ta thật biết sai rồi...
Điệp Phi Vũ nhận lầm rất thành khẩn, đáng tiếc lôi đình lại công kích không phân biệt mục tiêu, Điệp Phi Vũ lần nữa bị lôi điện đánh trúng, cả người rung bần bật, không thốt được nên lời.
Dương Hiên và Lục Nghê thấy lôi điện đánh xuống, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hoảng sợ và hối hận. Tám ngày qua đối với bọn hắn mà nói quả thực không khác gì sống trong Địa Ngục, tinh thần ai nấy đều bị dày vò tưởng như phát điên. Thật không dễ dàng lôi điện mới ngừng, lại bởi vì hai người lên tiếng chửi rủa và uy hiếp, lôi điện lần nữa trút xuống, cả đám đều bị liên lụy theo...
- Thôi đi, Lục Ly!
Bên ngoài Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư sửng sốt nhìn nhau, Lục Hồng Ngư thấy thảm trạng của đám người trong kia, nhịn không được mở miệng cầu tình.
- Yên tâm, không chết được!
Lục Ly thuận miệng đáp một câu, nghĩ nghĩ lại nói tiếp:
- Phía trước liền là đại bản doanh Man tộc, ta đi kiếm chút lôi điện, sau đó theo các ngươi về lại đại bản doanh. Hồng Ngư tỷ, ngươi tìm người đưa tin cho Khương Khinh Linh, để nàng đừng lo lắng, rất nhanh ta sẽ trở về.
- Đi đại bản doanh Man tộc làm gì?
Lục Hồng Ngư thoáng kinh ngạc, nhưng Lục Ly đã nhanh chân bước về phía đại bản doanh Man tộc. Lục Hồng Ngư vội vàng đuổi theo, Dạ Lạc bóp nát ngọc phù trong tay, sau đó cũng cấp tốc cùng theo.
Chỉ tiêu tốn mấy canh giờ, ba người đã đến trước đại bản doanh Man tộc. Man tộc thấy sát thần Lục Ly lại quay về, lập tức rộ lên một mảnh xôn xao, Thiết Duệ thấy Lục Ly càng là bày ra vẻ mặt như vừa chết cha chết mẹ.
Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư khẩn trương đứng ở sau lưng Lục Ly, nhìn đám Man tộc chi chi chít chít trước mặt, hai người đều không dám thở mạnh.
Lục Ly một mình bước tới, quét mắt liếc nhìn đại bản doanh Man tộc, cuối cùng khóa chặt Thiết Duệ trong đám đông, quát khẽ nói:
- Thiết Duệ, cút ra đây!
Phía Man tộc thoáng có chút rối loạn, Thiết Duệ dẫn theo mấy tên Man tộc, nét mặt như trái mướp đắng đi ra, đứng ở trước đại bản doanh không dám tiến lại quá gần.
Thiết Duệ ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi lại muốn làm gì?
Lục Ly giương lên Man Thần Đỉnh trong tay, hỏi:
- Làm sao mới đề thăng được uy lực Man Thần Đỉnh này? Nó có thể trực tiếp oanh sát Nhân Hoàng không?
Thiết Duệ hơi ngớ, tiếp sau ánh mắt chợt lóe hàn quang, trầm giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi luyện hóa được Man Thần Đỉnh?
Lục Ly cười lạnh, thấp giọng nói một tiếng với Tiểu Bạch, trên đầu Tiểu Bạch lập tức lấp lánh hồ quang điện, thấy vậy, Lục Ly ném mạnh Man Thần Đỉnh lên trời. Giữa không trung, Man Thần Đỉnh cấp tốc phóng đại, lơ lửng trên không, mặt trên có khí lưu màu đen lưu chuyển, tự phù thần bí như ẩn như hiện, từ trong đỉnh, một cỗ uy áp lan tràn mà ra.
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt Thiết Duệ nói:
- Thiết Duệ, hay là ta thu ngươi vào trong này, cũng oanh mấy ngày, xem xem có thể đánh giết được không?
- Hả... ngươi.... Sao ngươi có thể luyện hóa?
Sắc mặt Thiết Duệ đại biến, không ngừng giật lùi ra sau, trong mắt đầy vẻ chấn kinh.
Bình luận facebook