-
Chương 901-905
Chương 901 Sao mà chịu nổi
Chương 901: Sao mà chịu nổi
Chúng nhân tụ tập lại với nhau tự nhiên phải có chủ đề để trò chuyện, nếu không sẽ rất lúng túng. Một tên công tử dẫn lên đề tài, hỏi dò lần này có phải mấy người Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc tới để đấu giá Long Tiên Quả?
Long Tiên Quả là thiên địa dị quả, trong vòng một tháng sau khi luyện hóa sẽ gia tăng năm thành khả năng cảm ngộ áo nghĩa. Đây là dụ hoặc cực lớn đối với Quân Hầu Cảnh và Nhân Hoàng, thậm chí là cả Địa Tiên, phải biết, đến những cấp bậc này, phương diện tu luyện chủ yếu chính là cảm ngộ áo nghĩa.
Dạ Lạc lại lắc đầu cười nói:
- Ta không định cạnh tranh Long Tiên quả, ta cảm thấy cảm ngộ áo nghĩa vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Dựa vào thiên tài địa bảo đi cường hành cảm ngộ áo nghĩa thực ra không phải chuyện tốt, không chừng sẽ có ảnh hưởng đối với quá trình phát triển sau này.
- Ồ...
Lời này của Dạ Lạc dẫn lên hứng thú của chúng nhân tại trường, không ngờ lại có người không để ý tới thiên địa linh quả như thế? Số ít thì lại như có điều suy tư, cảm thấy lời Dạ Lạc không phải là không lý.
Cơ Mộng Điềm một mực trầm ngâm không lên tiếng, Dạ Vinh thấy bầu không khí không sai, tự nhiên phát triển chủ đề theo hướng này, dẫn dắt chúng nhân phát biểu cao kiến.
Để đám công tử tiểu thư này nói thoải mái, một là cho bọn hắn cơ hội biểu hiện, hai tự nhiên cũng là để con em các gia tộc tiến một bước giao lưu, kéo gần quan hệ.
Có cơ hội như thế, bọn họ làm sao có thể bỏ lỡ? Yến hội hôm nay có sự hiện diện của bốn vị công tử tiểu thư hào môn đỉnh cấp, quy cách yến hội bỗng chốc được đề cao rất nhiều. Có cơ hội biểu hiện trước mặt Dạ Lạc Dạ Vũ Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ, rất nhanh liền có người phấn khởi cất tiếng thảo luận.
Có hai luồng quan điểm, một là cảm thấy thiên tài địa bảo là thứ tốt, phục dụng rất có ích, có thể giúp võ giả đề thăng cảnh giới càng nhanh.
Quan điểm còn lại thì tương đồng với lời Dạ Lạc vừa nói lúc nãy, có lẽ là đang cố ý lấy lòng Dạ Lạc. Cảm thấy nuốt vào quá nhiều thiên tài địa bảo chỉ giúp cảnh giới thực lực tạm thời đề thăng, đối với phát triển sau này sẽ có ảnh hưởng.
Mấy trăm công tử tiểu thư, đa phần lại chỉ cố ý khoe khoang, ba hoa chích choè, nói không đúng trọng điểm, bản thân còn dương dương tự đắc. Một vài người ngược lại có chút chân tài thực học, dẫn kinh cứ điển, nói rất có đạo lý.
Lục Ly nhàn nhã uống rượu, chăm chú lắng nghe. Đương nhiên là hắn sẽ không mở miệng, Cổ Mẫn càng sẽ không tự làm mất mặt đi phát biểu quan điểm bản thân, lúc này hắn chỉ hận yến hội mau mau kết thúc cho xong.
Cơ Mộng Điềm lắng nghe một lát, có chút buồn chán, khẽ đảo mắt nhìn sang Điệp Phi Vũ, tựa hồ đang ra hiệu cho Điệp Phi Vũ đã đến lúc rồi đi.
Điệp Phi Vũ không nhìn nàng, ánh mắt chính đang dán ở trong góc, thần sắc có chút mông lung. Cơ Mộng Điềm thuận theo nhìn lại, thấy là Lục Ly đang một mình nhàn nhã uống rượu, không khỏi nhướng mày, chẳng lẽ Điệp Phi Vũ thật bị tên mãnh hán thô tục này hấp dẫn?
Nàng nhẹ giọng ho khan một tiếng, Điệp Phi Vũ giật mình hồi thần lại, nét mặt đỏ ửng. Thấy mấy người Dạ Lạc Dạ Vũ đều nhìn sang bên này, nàng có chút lúng túng, tròng mắt khẽ chuyển, mở miệng nói:
- Cổ Phong Lưu công tử, ngươi có ý kiến gì với chủ đề này không?
Bá bá bá!
Giọng Điệp Phi Vũ không lớn, nhưng nàng vừa lên tiếng, những người còn lại đều tự giác ngậm miệng, bởi thế thanh âm vang vọng khắp trong đại điện, vô số ánh mắt lập tức quét tới Lục Ly đang ở trong góc.
- Mẹ nó!
Lục Ly âm thầm chửi đổng một tiếng, cảm giác lực của Điệp Phi Vũ này đúng là nhạy bén. Không biết là nàng hoài nghi thân phận của mình, hay là muốn thông qua chuyện này để thăm dò thêm về thân phận hắn?
Nhiều người như vậy nhìn vào, Lục Ly biết khó mà tránh khỏi, thế là lảo đảo đứng dậy, đưa tay lau đi rượu nơi khóe miệng. Động tác thô lỗ này lập tức dẫn lên rất nhiều tiểu thư khinh thường, có tiểu thư thậm chí quay đầu đi không thèm nhìn.
- Ta cho rằng...
Lục Ly cố ý đổi giọng ồm ồm khó nghe. Tròng mắt lấp lánh có thần, không chút che giấu dục vọng đối với Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm.
Hắn liếc mấy lượt sau đó mới hắc hắc cười nói:
- Ta cảm thấy cái thứ áo nghĩa này... ực, mẹ nó... giống như là một mỹ nhân tuyệt thế. Nếu ngươi muốn lấy được liền phải hoàn toàn chinh phục nàng, chinh phục triệt để từ tận tâm hồn.
- Nếu mượn nhờ thiên địa linh tài đi cảm ngộ áo nghĩa, vậy liền giống như lợi dụng xuân dược cưỡng bức, chiếm lấy thân thể mỹ nhân kia. Ngươi chỉ có thể lấy được thân thể mỹ nhân chứ không chiếm được trái tim nàng, vậy áo nghĩa cảm ngộ được kia có nghĩa lý gì?
- Áo nghĩa như mỹ nhân, mỹ nhân như ngựa hoang, ngươi muốn chinh phục một thớt ngựa hoang, không phải cứ cường hoành cưỡi lên là được. Mà phải giao lưu tâm linh với nó, để nó ngoan ngoãn mặc ngươi cưỡi, để nó vui vẻ bị ngươi cưỡi, thế mới thú vị chứ, đúng không nào? Hắc hắc, bản nhân là kẻ thô lỗ, ăn nói lung tung, mọi người đừng để ý...
Lục Ly chậm rãi nói, đợi lúc dứt lời lại quay sang bốn phía nhìn một lượt, chỉ thấy công tử tại trường đều hóa đá, ngay cả Dạ Lạc đều trợn mắt há hốc mồm.
Nét mặt nữ tử tại trường đều đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, rất nhiều người sát khí đằng đằng nhìn Lục Ly, hận không thể lập tức lăng trì đứa này.
Có thể tiến vào đây đều là công tử tiểu thư danh môn quý phái, từ nhỏ được tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc từ gia tộc. Rất chú trọng tới ngôn hành nghi biểu, ai sẽ công khai ăn nói thô tục ngay trong đại điện như thế?
Lục Ly mới đầu là so sánh áo nghĩa với nữ nhân, sau đó lại so sánh nữ nhân với ngựa hoang. Rồi thì, nào là xuân dược, nào là chinh phục, nào là cưỡi, còn ngoan ngoãn để ngươi cưỡi, vui vẻ để ngươi cưỡi...
Những lời như thế, đám tiểu thư danh môn kia nghe sao nổi?
Hào môn chân chính đều là quý tộc, con em bọn hắn đều sẽ chú trọng phong độ, thể diện và lời ăn tiếng nói.
Bởi thế đối với những thứ thô tục hạ lưu, bọn hắn đều sẽ theo bản năng kháng cự, dù đôi khi bọn hắn hành sự còn hạ lưu và vô sỉ hơn cả hạng vô lại chợ búa. Song ngoài mặt bọn hắn lại đều áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã.
Chương 902 Dạy ngươi làm người
Chương 902: Dạy ngươi làm người
Dù có công khai trở mặt trên yến hội, song phương cũng đều sẽ khắc chế. Cùng lắm là vỗ vỗ bàn, quyết đấu gì gì đó. Chứ sẽ không mắng chửi như đàn bà, càng sẽ không hạ lưu thô tục như Lục Ly.
Vẻ phẫn nộ trong mắt Cơ Mộng Điềm đã khó mà che dấu, Điệp Phi Vũ càng là mặt mũi đỏ bừng, xoay đầu qua một bên, thần sắc đầy vẻ hối hận, nhủ thầm sao mình lại lắm miệng hỏi hắn làm gì?
Dạ Lạc nghẹn lời không biết phải nói gì, nếu là Lục Ly hiển lộ ra thân phận thật, nói như vậy không ai dám phản ứng gì, ngược lại còn sẽ có tiểu thư nửa giận nửa thẹn lên tiếng tán đồng.
Nhưng với thân phận hiện tại của Lục Ly, nói vậy lại rất không thích hợp, sẽ chỉ khiến đám tiểu thư cảm thấy bị khinh nhờn.
Dạ Lạc không nói gì, Dạ Vinh lại nổi giận. Hôm nay hắn là chủ nhân, có người nói bậy nói bạ ở chỗ này, đắc tội nguyên một đám tiểu thư tôn quý, hắn không ra mặt thì làm sao được.
Đang định đứng lên trách mắng Lục Ly mấy câu, sau đó để người kéo Lục Ly ra ngoài. Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn hắn, rốt cuộc cơ hội vỗ mông ngựa tốt thế này, đám công tử kia há lại không đi tranh thủ?
- Làm càn!
Một tên công tử trẻ tuổi của gia tộc lục phẩm nào đó lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Ly, miệng quát:
- Mộng Điềm tiểu thư, Phi Vũ tiểu thư, Vũ tiểu thư đều ở đây, ngươi lại dám phun lời tục tĩu? Chẳng lẽ Cổ gia các ngươi không có người giáo dục? Nếu đã không ai dạy ngươi, vậy để Liễu Phù ta dạy ngươi đạo làm người.
Tên công tử tự xưng Liễu Phù kia tuổi chừng hai lăm hai sáu, Quân Hầu Cảnh trung kỳ, vẻ mặt vênh váo khiêu hấn. Hắn rõ ràng nhìn thấy Lục Ly chỉ có cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, định lấy thế đè người, nhân đó xuất danh.
Lục Ly lại không muốn động thủ, cũng không muốn mắng nhau với người này, hắn làm vậy chẳng qua là muốn đánh tiêu nghi ngờ trong lòng Điệp Phi Vũ, cần gì phải để ý tới loại tiểu nhân vật thế này.
Bởi thế hắn hờ hững nhìn Liễu Phù một cái, không lên tiếng mà chỉ cười lạnh ngồi xuống, thản nhiên tiếp tục uống rượu.
Trường diện có chút lúng túng, Liễu Phù một quyền đánh vào không khí, buồn bực đến thổ huyết. Vốn tưởng rằng tên mãnh hán Lục Ly này sẽ lời qua tiếng lại, thậm chí xung động ra tay với mình. Hắn liền có thể triển hiện thân thủ một phen trước mặt Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ, lại không ngờ Lục Ly căn bản không hề để ý tới mình.
Lập tức hắn nổi giận vỗ bàn đứng bật hẳn dậy, chỉ vào Lục Ly nói:
- Cổ Phong Lưu, có dám quyết đấu với ta? Không chết không ngừng!
Xuy!
Hiện trường vang lên một mảnh tiếng than nhẹ, Lục Ly càng là lấy ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc quét qua. Lúc này Liễu Phù mới tỉnh ra, cảnh giới của hắn và Lục Ly chênh lệch quá xa, quyết đấu chẳng phải là lấy lớn lấn nhỏ, người trưởng thành bắt nạt trẻ nít.
Trên mặt hắn chớp qua một tia lúng túng, song lại phản ứng rất nhanh, nói:
- Cảnh giới ngươi thấp chút, ta nhường ngươi ba chiêu, đứng nguyên tại chỗ cho ngươi đánh, thế nào?
Lần này không ai “Xuy” nữa cả, đứng bất động tại chỗ cho Lục Ly tấn công ba lần, Lục Ly rất chiếm tiện nghi, Liễu Phù lại có vẻ chẳng mấy bận tâm.
Vô số tròng mắt quét nhìn về phía Lục Ly, muốn xem phản ứng của hắn. Trên yến hội thường xuyên bởi vì tranh giành tình nhân mà diễn ra quyết đấu, điều này đối với đám công tử tiểu thư tại trường đều là chuyện quá đỗi bình thường, có náo nhiệt miễn phí, cớ gì lại không xem.
Dạ Lạc biết Lục Ly không muốn bại lộ thân phận, khẳng định không tiện ra tay, thế là đằng hắng một tiếng nói:
- Ta thấy tốt nhất vẫn nên thôi đi, dù sao đây cũng là Vạn Phật Thành.
Đây là địa bàn Đại Phật Tự, hôm nay không có ai là người Đại Phật Tự ở đây, trong thành lại cấm chỉ động võ. Bởi thế đề nghị này của Dạ Lạc cũng không phải là không có lý, nhìn không ra là đang âm thầm giúp đỡ Lục Ly.
Dạ Vinh hận không thể băm vằm Lục Ly cho chó ăn, chỉ là dù sao Dạ Lạc cũng là thiếu tộc trưởng, Dạ Lạc đã mở miệng, hắn tự nhiên không tiện nhiều lời.
Rất nhiều công tử tiểu thư tại trường hơi có chút thất vọng, vốn định xem Liễu Phù sẽ đánh Lục Ly thành đầu heo như thế nào. Song vừa nghe Dạ Lạc nói vậy, không ai còn tiện lên tiếng nữa.
- Không sao...
Đúng lúc này, Cơ Mộng Điềm lại đột nhiên mở miệng, thần sắc nàng đã khôi phục như thường, khẽ cười nói:
- Có ta ở đây, phía Đại Phật Tự hẳn sẽ nể mặt. Chỉ cần không náo đến mức chết người, bọn hắn sẽ không nhúng tay. Chỉ là không biết Cổ công tử có gan tiếp nhận khiêu chiến hay không?
- Hả?
Nét mặt Dạ Lạc thoáng chuyển lạnh, Cơ Mộng Điềm ra mặt, hắn liền không tiện nhúng tay, bằng không sợ rằng sẽ khiến Cơ Mộng Điềm đoán được thân phận Lục Ly.
Hiện trường lập tức náo nhiệt lên, Liễu Phù càng là mặt mũi đỏ phừng, ngông cuồng liếc mắt nhìn Lục Ly, còn thiếu mỗi nước trực tiếp chửi đổng khiêu hấn.
Lục Ly mặt không đổi sắc nhàn nhã uống rượu, đầu óc lại cấp tốc chuyển động tự hỏi. Cơ Mộng Điềm làm thế là vì trả đũa mình buông lời thô tục khinh nhờn các nàng hay là còn có ý khác, muốn thông qua quan sát hắn ra tay để đoán định thân phận.
Bị bức lên Lương Sơn hay là triệt để nhận sợ, dàn xếp cho qua chuyện hay là ra tay đánh trả?!
Ra tay, Lục Ly không quá để ý, chỉ một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ mà thôi, hắn tiện tay liền có thể diệt đi. Chỉ là làm vậy rất dễ bị đám người Cơ Mộng Điềm nhìn ra manh mối, hơn nữa hiện tại hắn còn đang sử dụng Súc Cốt Thuật, nếu dùng tới thần thông cường đại, lập tức sẽ hiện nguyên hình.
Cơ Mộng Điềm thấy Lục Ly trầm mặc không nói, liền lần nữa mở miệng khiêu khích:
- Sao thế? Cổ công tử sợ? Nếu sợ thì cúi người xin lỗi Liễu Phù công tử một tiếng, việc này xem như bỏ qua.
Cơ Mộng Điềm tiến một bước khiêu hấn, trong lòng Lục Ly có chút phẫn nộ, hắn đứng dậy nhìn vào Cơ Mộng Điềm, nhếch miệng cười nói:
- Sợ thì không phải. Chỉ là quyết đấu với Liễu công tử chẳng có gì thú vị cả, thắng ta cũng chẳng được gì.
Xích...
Không ít người cười lạnh, Lục Ly không dám quyết đấu thì thôi, còn tìm lời lẽ lấp liếm?
Liễu Phù còn chưa mở miệng đáp lời, Cơ Mộng Điềm đã cười hỏi:
- Cổ công tử muốn thêm chút tiền cược?
Chương 903 Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng
Chương 903: Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng
- Đúng!
Lục Ly nghênh ngang đáp, ánh mắt dâm tà nhìn Cơ Mộng Điềm nói:
- Nếu ta thắng trận này, Mộng Điềm tiểu thư cho ta một nụ hôn khích lệ, được chứ?
- Hỗn xược!
Mấy tên công tử vỗ bàn đứng dậy, Dạ Vinh cũng nhịn không được đứng lên, thân phận hiện tại của Lục Ly là gì? Hắn điên rồi chắc? Chẳng lẽ không sợ Cổ gia bị diệt đi. Chỉ cần một tiếng hạ lệnh của rất nhiều công tử tại đây, Cổ gia lập tức sẽ hóa thành tro bụi.
- Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi, chư vị căng thẳng thế làm gì?
Lục Ly biết điều kiện này có hơi quá phận, thế là bèn nhếch môi cười nói:
- Nếu Cổ mỗ thắng, lát nữa Mộng Điềm tiểu thư kính ta chén rượu, được không?
Thần sắc Cơ Mộng Điềm vẫn cứ không biến, khẽ cười nói:
- Nếu ngươi thắng, Mộng Điềm kính ngươi ba chén.
Cơ Mộng Điềm không khỏi bị câu lên hứng thú, một tên công tử gia tộc ngũ phẩm, lại dám ăn nói với nàng như vậy? Còn công khai buông lời khinh nhờn nàng, nếu đứa này không phải kẻ điên, vậy nhất định phải có chỗ hơn người, hoặc là... thân phận hiện tại của người này là giả.
Thần niệm nàng yên ắng đảo qua trên thân Lục Ly, song lại không có nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Linh hồn Lục Ly được một tầng năng lượng vô danh bảo hộ, nàng không thể thăm dò quá rõ ràng được.
Tay đang bưng chén của Lục Ly thả xuống, sải bước đi ra nói:
- Liễu công tử, ra đây, để Cổ mỗ xem ngươi định dạy ta làm người như thế nào.
Lục Ly muốn động thủ, Dạ Lạc ngăn không được, song hắn cũng không lo lắng, dù sao đứng sau lưng Lục Ly chính là điện chủ Thí Ma Điện. Dù thân phận bị lộ, ai cũng không dám động đến hắn, thế là dứt khoát đứng nhìn xem Lục Ly định chơi kiểu gì.
Trong đại điện, hai bên trái phải là hai dãy hoàng kim đài, ở giữa trống ra một khu vực tương đối rộng. Đương nhiên cảnh giới hai bên đều cao như vậy, làm sao có thể động thủ ở trong này?
Liễu Phù đi ra, khiêu hấn nhìn Lục Ly một cái nói:
- Chúng ta ra ngoài chơi, đừng ở đây làm hỏng Yên Vũ Các.
- Không cần!
Lục Ly nhún vai, nhếch miệng khẽ cười nói:
- Chỉ luận bàn thoáng chốc mà thôi, chẳng lẽ còn định làm ra án mạng chắc? Không phải ngươi nói đứng nguyên một chỗ cho ta tấn công ba chiêu ư? Vậy trước cứ đứng đấy hứng ba chưởng của ta cái đã.
- Ở đây?
Tròng mắt Liễu Phù thoáng co rụt lại, hai bên đều là người, đám Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc còn đứng ở trước mặt, nếu thương đến người bên cạnh thì sao?
- Yên tâm đi, ta tuỳ tiện nện ngươi ba chưởng thôi. Nếu ngươi gánh qua được ba chưởng này, chúng ta lại ra ngoài chơi. Mẹ nó chứ, rốt cục ngươi có phải nam nhân không? Cứ lằng nhà lằng nhằng.
Lục Ly điềm nhiên đi đến trước mặt Liễu Phù, thần sắc đầy vẻ khinh miệt. Liễu Phù cũng nổi giận, trên thân lóe lên quang mang, một bộ chiến giáp màu trắng bạc hiện ra, phủ kín cả người. Trên chiến giáp chí tức lưu chuyển, huỳnh quang lấp lánh, không cần đoán cũng biết là chiến pháp Thánh giai, xem ra Liễu gia cũng rất có tiền.
Lục Ly đi đến bên người Liễu Phù, trong cơ thể lại vẫn chưa vận chuyển Huyền lực, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Lục Ly tùy ý giơ tay lên nhắm ngực Liễu Phù vỗ tới, đồng thời trầm giọng nói:
- Chú ý, ta sắp đánh ra chưởng thứ nhất, cẩn thận đừng để bị đánh chết.
Lục Ly nhẹ nhàng đánh tới, nhìn không khác gì đang vuốt ve lên ngực đối phương, Liễu Phù lại không dám chủ quan, Huyền lực vận chuyển, chuẩn bị đón đỡ một chưởng từ Lục Ly.
Ba!
Lục Ly tựa như đập muỗi, cứ thế vỗ nhẹ lên ngực Liễu Phù, căn bản không dùng sức, thậm chí chẳng hề vận chuyển Huyền lực.
- Ý gì?
Tròng mắt Liễu Phù thoáng lấp lánh, không khỏi nghi hoặc xen lẫn chút thẹn quá hoá giận, Lục Ly đang đùa hắn chắc?
Lục Ly lại có vẻ rất là nghiêm túc, gật gật đầu nói:
- Không sai, lực phòng ngự rất mạnh, không ngờ chặn được chiêu Vô Ảnh Chưởng vang danh thiên hạ này của ta, bội phục bội phục!
…
Đám đông xung quanh không khỏi tròn mắt, cảm giác như đang nhìn một đứa thần kinh. Chẳng dùng chút sức nào cả, còn Vô Ảnh Chưởng? Hắn tưởng đây là con nít đang đùa chắc?
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ nhíu mày nhìn Lục Ly, thần sắc mờ mịt, tên công tử Cổ gia này đầu óc có vấn đề, hay là đang trêu đùa mọi người.
Dạ Lạc tròn mắt không biết phải nói gì, Lục Ly đùa thế này đúng là hơi quá trớn. Nhìn bộ dạng Lục Ly bây giờ, nếu không phải sợ bại lộ thân phận Lục Ly, e rằng hắn đã sớm ôm bụng cười sặc sụa.
- Chú ý!
Lục Ly chợt quát một tiếng, khí thế hung hung nói:
- Giờ ta sẽ sử dụng tới chiêu thứ hai của Vô Ảnh Thủ, Lực Trảm Chư Thần, cẩn thận đừng bị vồ chết.
Cánh tay Lục Ly lại lần nữa nhẹ nhàng đánh tới, bàn tay còn khẽ rung lên, thần tình rất là khoa trương, hệt như thể đây là tuyệt chiêu vô cùng khủng bố.
Chỉ là...
Tại trường hầu hết đều là Quân Hầu Cảnh, Cơ Mộng Điềm còn là Nhân Hoàng, thần niệm ai nấy đều thăm dò ra được, Lục Ly căn bản không hề vận chuyển Huyền lực, tay kia cứ thế vô cùng chậm rãi vỗ tới ngực Liễu Phù, gần như không hề dùng sức, càng không thấy có thiên địa Huyền khí hội tụ, thậm chí không gian không có lấy một tia ba động nào.
Ba!
Quả nhiên, cánh tay Lục Ly khẽ vỗ lên ngực Liễu Phù một cái, chẳng khác gì đập muỗi cả, thân hình Liễu Phù không hề lay động chút nào.
- Khinh người quá đáng!
Chúng nhân tại trường đều cảm thấy đang bị Lục Ly bỡn cợt, trên thân Liễu Phù càng là cuộn trào sát khí, hai mắt trợn trừng, nổi giận đùng đùng nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, ngươi sẽ phải trả giá đắt của sự ngu xuẩn của mình.
- Không vội, còn một chưởng nữa cơ mà!
Lục Ly nhếch môi cười nhẹ, chẳng có vẻ gì là bận tâm, sau đó không đợi Liễu Phù nói chuyện, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc, nói:
- Xem ra ngươi vẫn cũng tính là có chút thực lực, hết cách rồi, ta đành phải dùng ra tuyệt chiêu, thức mạnh nhất trong Vô Ảnh Thủ, Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng!
Hây!
Lục Ly chợt quát một tiếng, hai tay múa may, bày ra thủ thế rất là ghê gớm, sau đó cúi đầu không nhìn Liễu Phù, cánh tay không ngừng rung động vỗ tới trên ngực Liễu Phù.
- Mẹ nó chứ...
Chúng nhân tại trường không khỏi bĩu môi, vài người thậm chí còn lộ ra sát khí, hiện tại bọn hắn đã có thể xác định Lục Ly là một tên thần kinh.
Chương 904 Nửa đêm nghe mưa
Bởi vì chiêu này không khác gì hai chiêu lúc trước, không hề dùng tới bất cứ chút Huyền lực nào, tay cố làm ra vẻ run rẩy lợi hại, thật ra không gian lại chẳng hề có một tia chấn động nào, rõ ràng trên tay không hề dùng sức.
- Liễu Phù, lát nữa đánh chết hắn!
Một tên công tử hung hăng nói, bọn hắn đều là người có thân phận, lại bị Lục Ly đùa bỡn như một đám ngu ngốc, ai mà không nổi giận cho được.
- Không vấn đề!
Liễu Phù tức đến nổ phổi, thấy tay Lục Ly sắp đụng tới ngực, hắn âm thầm vận chuyển Huyền lực. Chuẩn bị đợi Lục Ly vừa vỗ trúng ngực mình xong liền tung chưởng trực tiếp vỗ chết Lục Ly.
Lục Ly cúi đầu, tay tiếp tục vỗ tới trước mặt, miệng còn gầm nhẹ nói:
- Xem Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng của ta đây!
Ba!
Lúc bàn tay Lục Ly sắp vỗ trúng ngực Liễu Phù, mu bàn tay hắn đột nhiên khẽ hất ngược lên, sau đó quất vào trên mặt Liễu Phù.
- Ách?
Liễu Phù vốn định vận chuyển Huyền lực vỗ chết Lục Ly, nhưng lúc này sắc mặt hắn bỗng chợt đại biến. Bởi vì trên mu bàn tay quất lên mặt hắn bất thần tràn vào một cỗ cự lực, hơn nữa cự lực kia còn hóa thành từng đạo sóng gợn, trực tiếp chấn tới Hồn Đàm.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng đạo lực lượng cường đại như thiểm điện không ngừng chấn động Hồn Đàm hắn. Hồn Đàm hắn không mấy cường đại, thoáng chốc liền bị chấn nứt, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, người thoáng khẽ lay động, tiếp đó trực tiếp ngửa mặt ngã vật trên đất, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Đòn tấn công của Lục Ly rất nhanh!
Mu bàn tay hắn vừa quất tới mặt Liễu Phù, hai mươi bảy tầng lực lượng chấn động tiến vào, mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng không đến một nhịp thở. Bởi thế cả người Liễu Phù thậm chí không hề lắc lư chút nào.
Vậy nên...
Trường diện bỗng trở nên quỷ dị phi thường, Lục Ly nhẹ nhàng quất cho Liễu Phù một tát, sau đó Liễu Phù mềm nhũn ầm vang ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, không biết đã chết hay là chỉ bị ngất đi.
Toàn trường chết lặng!
Vô số người còn đang há mồm định kêu gào Liễu Phù vỗ chết Lục Ly, lúc này lại đều trợn tròn mắt nhìn Liễu Phù ngã trong vũng máu, không hiểu được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Điệp Phi Vũ cả kinh, Dạ Vũ há hốc mồm, trong mắt Cơ Mộng Điềm cũng chất đầy vẻ kinh ngạc. Ngay cả Dạ Lạc cũng chớp chớp mắt, không hiểu Lục Ly vừa làm cái gì.
Vừa rồi thần niệm mọi người khóa chặt Lục Ly, thấy được rõ ràng Lục Ly không hề sử dụng công kích linh hồn, cũng không sử dụng Huyền lực, càng không dẫn động thiên địa Huyền khí.
Ngay trước mắt bao người, hắn chỉ nhẹ nhàng quất Liễu Phù một tát, sau đó Liễu Phù liền ngã trong vũng máu, là chúng nhân nhìn sai rồi, hay là đang gặp quỷ?
Vô số đạo thần niệm quét tới trên người Liễu Phù, dò xét ra được Hồn Đàm Liễu Phù đã bị chấn tan, trọng thương ngất đi, ai nấy đều triệt để choáng váng, ngước mắt nhìn Lục Ly mà như đang nhìn một tên ác ma.
Hô hô!
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt chậm rãi thu tay lại, làm ra động tác thu công.
Sau đó chắp tay quay người nhìn lên bầu trời bên ngoài, cảm thán nói:
- Cậu thanh niên, ngươi là người thứ ba trên thế giới này có thể bức ta dùng tới Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng. Nếu chết dưới chưởng này, đó là vinh hạnh lớn nhất của ngươi.
Toàn trường ngây dại.
Lục Ly làm ra trận trượng như vậy, kỳ thật không phải trêu đùa, cũng không phải giỡn đám đông tại trường, mà là vì ẩn giấu thực lực và thân phận.
Hắn đang sử dụng Súc Cốt Thuật, nếu tấn công toàn lực, lập tức sẽ lộ nguyên hình. Mà nếu động dùng công kích linh hồn thì sẽ khiến Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ hoài nghi, chỉ riêng bí thuật Toái Hồn là còn chưa từng hiển lộ qua trước mặt người ngoài, Cơ Mộng Điềm khẳng định không biết được.
Hắn không sử dụng Huyền lực, mục đích chính là để mê hoặc chúng nhân, lực lượng nhục thân của hắn đã đủ mạnh, Hồn Đàm một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ cỏn con thì cứng rắn được đến đâu? Hắn chỉ cần dùng mỗi lực lượng nhục thân là đã có thể chấn vỡ.
Hiện tại nếu Lục Ly toàn lực phóng thích bí thuật Toái Hồn, Nhân Hoàng bình thường đều có thể bị đánh chết, lần trước Long Dương cư sĩ từng bị hắn đánh trọng thương. Với Quân Hầu Cảnh như Liễu Phù, nếu hắn dùng tới Huyền lực, sợ rằng lúc này sớm đã chết thẳng cẳng.
Hai chiêu như đuổi muỗi trước đó chỉ nhằm mê hoặc đám đông và Liễu Phù, bí thuật Toái Hồn của hắn rất quỷ dị, nhìn bề ngoài không thấy có nửa điểm thương thế, bên trong lại có thể trực tiếp chấn vỡ Hồn Đàm. Bởi thế mới khiến chúng nhân kinh nghi bất định, tưởng là hắn có được tà thuật yêu ma nào đó, tự nhiên sẽ không liên tưởng đến thân phận Lục Ly.
Xảo diệu chính là ở chỗ này!
Lục Ly không có dùng tới bất cứ Huyền lực hay công kích linh hồn nào, bởi thế lúc này mới dẫn lên vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, chứng kiến bộ dạng chắp tay nhìn trời ra vẻ cao thâm kia, không ít người cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên, toàn trường không ai dám cười, Dạ Lạc phản ứng rất nhanh, quay sang nhìn tên quản gia một cái, kẻ sau lập tức chạy vội đến, lôi Liễu Phù ra ngoài trị liệu.
- Lợi hại!
Dạ Lạc cảm khái một tiếng, giả bộ ra vẻ kinh hãi, nói:
- Cổ huynh thần hồ kỳ kỹ, Dạ mỗ bội phục, mời Cổ huynh, Dạ mỗ kính ngươi một chén.
Có thị nữ nhanh chóng bưng lên chén rượu, Lục Ly xoay người uống cạn, hờ hững nói:
- Dạ công tử khách khí, Cổ mỗ chỉ là có chút may mắn, bái được một vị danh sư mà thôi.
- Danh sư?
Rất nhiều người bị câu lên hứng thú, đến tận lúc này vẫn không ít người nghĩ mãi mà không thông, làm sao cái tát nhìn như nhẹ nhàng kia của Lục Ly lại có thể chấn nát Hồn Đàm Liễu Phù. Nghe được Lục Ly bái qua một vị danh sư, tự nhiên không giấu được tò mò.
Dạ Lạc thuận theo lời Lục Ly, hỏi:
- Ồ! Không biết danh sư của Cổ huynh là...
Lục Ly cười thần bí, lắc đầu nói:
- Ân sư không màng danh lợi, đã sáu bảy trăm năm không rời núi, trước khi ẩn thế từng là đại nhân vật uy chấn thiên hạ.
Sáu bảy trăm năm? Uy chấn thiên hạ?
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cả kinh, đại nhân vật sáu bảy trăm năm trước đã từng uy chấn thiên hạ? Thế tuyệt đối phải là lão quái vô cùng lợi hại...
Chương 905 Nửa đêm nghe mưa
Chương 905: Nửa đêm nghe mưa
Thí Ma Điện có được đại bộ phận cường giả của Nhân tộc, nhưng vẫn có một ít lão quái không chọn cách gia nhập Thí Ma Điện. Có lẽ là vì tính cách quái dị không muốn bị Thí Ma Điện ước thúc, hoặc là muốn ẩn thế một lòng vấn đạo. Bọn Cơ Mộng Điềm ngược lại biết được một ít bí mật, trong năm mươi người đứng đầu Chiến Thần Bảng Thần Châu thì có ít nhất mười lăm người ẩn thế lánh đời.
Thấy nguyên đám Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ đều nhíu mày trầm tư, rõ ràng là đang suy đoán sư phó hắn là ai, trong lòng Lục Ly không khỏi mừng thầm. Hắn nói vậy là vì lừa dối chúng nhân, dẫn dụ bọn họ đi đoán, từ đó ẩn tàng thân phận thật.
- Mộng Điềm tiểu thư!
Lục Ly cười nhìn Cơ Mộng Điềm nói:
- Vừa rồi ngươi đáp ứng kính ta ba chén.
Cơ Mộng Điềm hồi thần lại, khẽ cười, khoát tay nói:
- Mộng Điềm tất nhiên nói được làm được, Cổ công tử có thần kỹ như thế, xứng đáng để Mộng Điềm kính ba chén.
Cơ Mộng Điềm một hơi uống cạn ba chén rượu, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, trong mắt lưu chuyển sóng tình, diễm quang tứ xạ, khiến người không dám nhìn thẳng.
- Mộng Điềm còn bận chút chuyện, cáo từ trước.
Uống cạn ba chén xong, Cơ Mộng Điềm không đợi Lục Ly uống cùng mà quay sang Dạ Lạc khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn công tử tiểu thư tại trường một lượt, cuối cùng dẫn theo Điệp Phi Vũ rời đi.
Lúc sắp đến cửa điện, Cơ Mộng Điềm thoáng ngừng lại, quay đầu nhìn Lục Ly một cái. Chỉ thấy Lục Ly cũng đang khẽ cười nhìn mình, trong mắt chất đầy vẻ cuồng nhiệt, còn nhếch môi cười nói:
- Làm sao, Mộng Điềm tiểu thư không bỏ được Cổ mỗ? Ha ha ha, nếu muốn gặp Cổ mỗ, tiểu thư cứ sai người đến hẹn, lúc nào cũng được.
- Phi!
-
Cơ Mộng Điềm khẽ gắt một tiếng, không biết là giận thật hay chỉ đang giả bộ dè dặt, cứ thế kéo tay Điệp Phi Vũ đi ra, biến mất ở ngoài cửa.
- Dạ Vinh, ngươi tiếp tục chiêu đãi chư vị quý khách, ta phải đi Phật sơn bái kiến một vị trưởng giả.
Dạ Lạc đứng dậy, với thân phận hắn mà cứ một mực ngồi đây thì có chút bất thường. Thế là khẽ liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, hai bên trao đổi ánh mắt, sau đó dẫn theo Dạ Vũ rời đi.
Lục Ly cười hắc hắc, tiếp tục ngồi lại trong góc thản nhiên uống rượu. Nói cho cùng hắn chỉ là công tử Cổ gia, địa vị không cao, làm sao có thể trực tiếp rời đi? Làm vậy sẽ chỉ càng khiến người chú ý.
Dạ Lạc Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Dạ Vũ vừa đi, bầu không khí tại trường không khỏi lắng xuống. Đương nhiên đã có người bắt đầu chủ động bắt chuyện với Lục Ly, song cũng không ít người nhìn Lục Ly với ánh mắt như muốn chết người.
Hôm nay Lục Ly đắc tội không ít người, dù thủ đoạn hắn đúng là rất ghê gớm, nhưng cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong thì lại không qua mặt được ai, Cổ gia chỉ là gia tộc ngũ phẩm, điều này cũng thật trăm phần trăm.
Còn về hắn có một vị sư phó danh chấn thiên hạ, lúc này chúng nhân đều đã hồi thần lại, không khỏi cảm thấy Lục Ly chỉ đang chém gió.
Nếu có một vị ân sư cường đại như thế, cớ sao Lục Ly mới chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong? Đáng ra hẳn phải danh dương khắp Trung Châu từ lâu mới đúng.
Có mấy vị tiểu thư bị phong thái Lục Ly mê hoặc, không ngừng đánh mắt đưa tình, thậm chí có hai vị tiểu thư tới mời rượu hắn, ánh mắt rất là chọc người.
Náo nhiệt đã xem xong, cũng nên đến lúc tán trường. Lũ lượt có người cáo từ, Lục Ly và Cổ Mẫn lại vẫn thản nhiên ngồi đó, nhìn đám đông lần lượt rời đi.
Rất nhanh Dạ Vinh cũng rời đi, đám người còn lại trong đại điện thừa cơ cáo từ đi theo, chẳng mấy chốc đại điện vốn đang náo nhiệt đã vắng tanh.
Lục Ly vẫn không đi, Cổ Mẫn nghi hoặc nhìn sang, đợi tất cả mọi người đi hết cả, Lục Ly mới đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Mới vừa bước ra bên ngoài đại điện, quản gia Dạ gia liền tiến lại bẩm báo nói:
- Hai vị Cổ công tử, Vũ tiểu thư nhà ta cho mời.
- Ách?
Trong mắt Cổ Mẫn chớp qua một tia nghi hoặc, hắn vốn tưởng là Lục Ly đang chờ bí mật gặp mặt Dạ Lạc, không ngờ lại là Dạ Vũ tiểu thư sai người đến mời.
- Đi thôi!
Lục Ly nhún vai, hắn không hề có vẻ gì ngạc nhiên, ngược lại còn rất tán thưởng sự thông minh tinh ý của Dạ Lạc. Nếu lúc này Dạ Lạc triệu kiến Lục Ly, tất sẽ bị người có tâm nhìn ra vấn đề, dự tính lúc này Dạ Lạc đã thật đi tới Phật sơn.
Một tên công tử Cổ gia hiển lộ ra năng lực phi phàm ở yến hội, sau đó được tiểu thư Dạ gia ra mặt mời chào, đây là điều hết sức bình thường.
Hai người Lục Ly được dẫn đến một gian thiền điện, quản gia đi vào, dẫn bọn hắn tới trước một gian mật thất. Ở cửa mật thất, quản gia quay đầu nhìn Cổ Mẫn một cái, kẻ sau rất thức thời dừng bước, đứng bất động ở cửa ra vào.
Lục Ly đẩy cửa tiến vào, thấy bên trong chỉ có mỗi một mình Dạ Vũ, không khỏi có chút lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, chắp tay nói:
- Cổ Phong Lưu gặp Vũ tiểu thư!
- Hì hì!
Dạ Vũ thè lưỡi, cười lên đi đến trước mặt Lục Ly, chẳng có vẻ gì là e ngại khi cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nàng dạo một vòng quanh người hắn, hiếu kì hỏi:
- Lục công tử, ngươi cải trang thế nào đấy? Sao ta chẳng nhìn không ra chút vết tích cải trang nào cả. Thần kỳ thật đấy, ngươi dạy ta chiêu này được không?
Nhìn Dạ Vũ một mặt hiếu kì, căn bản không sợ người lạ, còn có chút cảm giác như vừa gặp đã quen, trên trán Lục Ly bất giác gồ lên mấy đạo gân xanh.
Vừa rồi Dạ Vũ mang đến cho hắn cảm giác đây là một vị tiểu thư khuê các đoan trang tú lệ, lại không ngờ thoáng cái đã biến mặt.
Lục Ly không trả lời vấn đề của Dạ Vũ mà nhíu mày hỏi:
- Ngươi ca ca đâu?
- Ca ca đi Phật sơn!
Dạ Vũ lè lưỡi nói:
- Ca ca dặn ta lưu ngươi lại, nói ngươi sẽ có lời chuyển đạt. Lục công tử, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?
Trên mặt Lục Ly bỗng chợt lấp lánh quang mang, thân thể và cơ thịt trên mặt khẽ nhúc nhích, biến lại bộ dáng vốn có, lúc này mới giải thích nói:
- Đây là một loại bí thuật thượng cổ, không phải cải trang, thế nên ngươi căn bản không nhìn không ra được. Còn về loại bí thuật này... đây không phải của ta, mà là một người bạn truyền cho, vậy nên ta không thể truyền thụ cho ngươi.
Chương 901: Sao mà chịu nổi
Chúng nhân tụ tập lại với nhau tự nhiên phải có chủ đề để trò chuyện, nếu không sẽ rất lúng túng. Một tên công tử dẫn lên đề tài, hỏi dò lần này có phải mấy người Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc tới để đấu giá Long Tiên Quả?
Long Tiên Quả là thiên địa dị quả, trong vòng một tháng sau khi luyện hóa sẽ gia tăng năm thành khả năng cảm ngộ áo nghĩa. Đây là dụ hoặc cực lớn đối với Quân Hầu Cảnh và Nhân Hoàng, thậm chí là cả Địa Tiên, phải biết, đến những cấp bậc này, phương diện tu luyện chủ yếu chính là cảm ngộ áo nghĩa.
Dạ Lạc lại lắc đầu cười nói:
- Ta không định cạnh tranh Long Tiên quả, ta cảm thấy cảm ngộ áo nghĩa vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Dựa vào thiên tài địa bảo đi cường hành cảm ngộ áo nghĩa thực ra không phải chuyện tốt, không chừng sẽ có ảnh hưởng đối với quá trình phát triển sau này.
- Ồ...
Lời này của Dạ Lạc dẫn lên hứng thú của chúng nhân tại trường, không ngờ lại có người không để ý tới thiên địa linh quả như thế? Số ít thì lại như có điều suy tư, cảm thấy lời Dạ Lạc không phải là không lý.
Cơ Mộng Điềm một mực trầm ngâm không lên tiếng, Dạ Vinh thấy bầu không khí không sai, tự nhiên phát triển chủ đề theo hướng này, dẫn dắt chúng nhân phát biểu cao kiến.
Để đám công tử tiểu thư này nói thoải mái, một là cho bọn hắn cơ hội biểu hiện, hai tự nhiên cũng là để con em các gia tộc tiến một bước giao lưu, kéo gần quan hệ.
Có cơ hội như thế, bọn họ làm sao có thể bỏ lỡ? Yến hội hôm nay có sự hiện diện của bốn vị công tử tiểu thư hào môn đỉnh cấp, quy cách yến hội bỗng chốc được đề cao rất nhiều. Có cơ hội biểu hiện trước mặt Dạ Lạc Dạ Vũ Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ, rất nhanh liền có người phấn khởi cất tiếng thảo luận.
Có hai luồng quan điểm, một là cảm thấy thiên tài địa bảo là thứ tốt, phục dụng rất có ích, có thể giúp võ giả đề thăng cảnh giới càng nhanh.
Quan điểm còn lại thì tương đồng với lời Dạ Lạc vừa nói lúc nãy, có lẽ là đang cố ý lấy lòng Dạ Lạc. Cảm thấy nuốt vào quá nhiều thiên tài địa bảo chỉ giúp cảnh giới thực lực tạm thời đề thăng, đối với phát triển sau này sẽ có ảnh hưởng.
Mấy trăm công tử tiểu thư, đa phần lại chỉ cố ý khoe khoang, ba hoa chích choè, nói không đúng trọng điểm, bản thân còn dương dương tự đắc. Một vài người ngược lại có chút chân tài thực học, dẫn kinh cứ điển, nói rất có đạo lý.
Lục Ly nhàn nhã uống rượu, chăm chú lắng nghe. Đương nhiên là hắn sẽ không mở miệng, Cổ Mẫn càng sẽ không tự làm mất mặt đi phát biểu quan điểm bản thân, lúc này hắn chỉ hận yến hội mau mau kết thúc cho xong.
Cơ Mộng Điềm lắng nghe một lát, có chút buồn chán, khẽ đảo mắt nhìn sang Điệp Phi Vũ, tựa hồ đang ra hiệu cho Điệp Phi Vũ đã đến lúc rồi đi.
Điệp Phi Vũ không nhìn nàng, ánh mắt chính đang dán ở trong góc, thần sắc có chút mông lung. Cơ Mộng Điềm thuận theo nhìn lại, thấy là Lục Ly đang một mình nhàn nhã uống rượu, không khỏi nhướng mày, chẳng lẽ Điệp Phi Vũ thật bị tên mãnh hán thô tục này hấp dẫn?
Nàng nhẹ giọng ho khan một tiếng, Điệp Phi Vũ giật mình hồi thần lại, nét mặt đỏ ửng. Thấy mấy người Dạ Lạc Dạ Vũ đều nhìn sang bên này, nàng có chút lúng túng, tròng mắt khẽ chuyển, mở miệng nói:
- Cổ Phong Lưu công tử, ngươi có ý kiến gì với chủ đề này không?
Bá bá bá!
Giọng Điệp Phi Vũ không lớn, nhưng nàng vừa lên tiếng, những người còn lại đều tự giác ngậm miệng, bởi thế thanh âm vang vọng khắp trong đại điện, vô số ánh mắt lập tức quét tới Lục Ly đang ở trong góc.
- Mẹ nó!
Lục Ly âm thầm chửi đổng một tiếng, cảm giác lực của Điệp Phi Vũ này đúng là nhạy bén. Không biết là nàng hoài nghi thân phận của mình, hay là muốn thông qua chuyện này để thăm dò thêm về thân phận hắn?
Nhiều người như vậy nhìn vào, Lục Ly biết khó mà tránh khỏi, thế là lảo đảo đứng dậy, đưa tay lau đi rượu nơi khóe miệng. Động tác thô lỗ này lập tức dẫn lên rất nhiều tiểu thư khinh thường, có tiểu thư thậm chí quay đầu đi không thèm nhìn.
- Ta cho rằng...
Lục Ly cố ý đổi giọng ồm ồm khó nghe. Tròng mắt lấp lánh có thần, không chút che giấu dục vọng đối với Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm.
Hắn liếc mấy lượt sau đó mới hắc hắc cười nói:
- Ta cảm thấy cái thứ áo nghĩa này... ực, mẹ nó... giống như là một mỹ nhân tuyệt thế. Nếu ngươi muốn lấy được liền phải hoàn toàn chinh phục nàng, chinh phục triệt để từ tận tâm hồn.
- Nếu mượn nhờ thiên địa linh tài đi cảm ngộ áo nghĩa, vậy liền giống như lợi dụng xuân dược cưỡng bức, chiếm lấy thân thể mỹ nhân kia. Ngươi chỉ có thể lấy được thân thể mỹ nhân chứ không chiếm được trái tim nàng, vậy áo nghĩa cảm ngộ được kia có nghĩa lý gì?
- Áo nghĩa như mỹ nhân, mỹ nhân như ngựa hoang, ngươi muốn chinh phục một thớt ngựa hoang, không phải cứ cường hoành cưỡi lên là được. Mà phải giao lưu tâm linh với nó, để nó ngoan ngoãn mặc ngươi cưỡi, để nó vui vẻ bị ngươi cưỡi, thế mới thú vị chứ, đúng không nào? Hắc hắc, bản nhân là kẻ thô lỗ, ăn nói lung tung, mọi người đừng để ý...
Lục Ly chậm rãi nói, đợi lúc dứt lời lại quay sang bốn phía nhìn một lượt, chỉ thấy công tử tại trường đều hóa đá, ngay cả Dạ Lạc đều trợn mắt há hốc mồm.
Nét mặt nữ tử tại trường đều đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, rất nhiều người sát khí đằng đằng nhìn Lục Ly, hận không thể lập tức lăng trì đứa này.
Có thể tiến vào đây đều là công tử tiểu thư danh môn quý phái, từ nhỏ được tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc từ gia tộc. Rất chú trọng tới ngôn hành nghi biểu, ai sẽ công khai ăn nói thô tục ngay trong đại điện như thế?
Lục Ly mới đầu là so sánh áo nghĩa với nữ nhân, sau đó lại so sánh nữ nhân với ngựa hoang. Rồi thì, nào là xuân dược, nào là chinh phục, nào là cưỡi, còn ngoan ngoãn để ngươi cưỡi, vui vẻ để ngươi cưỡi...
Những lời như thế, đám tiểu thư danh môn kia nghe sao nổi?
Hào môn chân chính đều là quý tộc, con em bọn hắn đều sẽ chú trọng phong độ, thể diện và lời ăn tiếng nói.
Bởi thế đối với những thứ thô tục hạ lưu, bọn hắn đều sẽ theo bản năng kháng cự, dù đôi khi bọn hắn hành sự còn hạ lưu và vô sỉ hơn cả hạng vô lại chợ búa. Song ngoài mặt bọn hắn lại đều áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã.
Chương 902 Dạy ngươi làm người
Chương 902: Dạy ngươi làm người
Dù có công khai trở mặt trên yến hội, song phương cũng đều sẽ khắc chế. Cùng lắm là vỗ vỗ bàn, quyết đấu gì gì đó. Chứ sẽ không mắng chửi như đàn bà, càng sẽ không hạ lưu thô tục như Lục Ly.
Vẻ phẫn nộ trong mắt Cơ Mộng Điềm đã khó mà che dấu, Điệp Phi Vũ càng là mặt mũi đỏ bừng, xoay đầu qua một bên, thần sắc đầy vẻ hối hận, nhủ thầm sao mình lại lắm miệng hỏi hắn làm gì?
Dạ Lạc nghẹn lời không biết phải nói gì, nếu là Lục Ly hiển lộ ra thân phận thật, nói như vậy không ai dám phản ứng gì, ngược lại còn sẽ có tiểu thư nửa giận nửa thẹn lên tiếng tán đồng.
Nhưng với thân phận hiện tại của Lục Ly, nói vậy lại rất không thích hợp, sẽ chỉ khiến đám tiểu thư cảm thấy bị khinh nhờn.
Dạ Lạc không nói gì, Dạ Vinh lại nổi giận. Hôm nay hắn là chủ nhân, có người nói bậy nói bạ ở chỗ này, đắc tội nguyên một đám tiểu thư tôn quý, hắn không ra mặt thì làm sao được.
Đang định đứng lên trách mắng Lục Ly mấy câu, sau đó để người kéo Lục Ly ra ngoài. Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn hắn, rốt cuộc cơ hội vỗ mông ngựa tốt thế này, đám công tử kia há lại không đi tranh thủ?
- Làm càn!
Một tên công tử trẻ tuổi của gia tộc lục phẩm nào đó lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Ly, miệng quát:
- Mộng Điềm tiểu thư, Phi Vũ tiểu thư, Vũ tiểu thư đều ở đây, ngươi lại dám phun lời tục tĩu? Chẳng lẽ Cổ gia các ngươi không có người giáo dục? Nếu đã không ai dạy ngươi, vậy để Liễu Phù ta dạy ngươi đạo làm người.
Tên công tử tự xưng Liễu Phù kia tuổi chừng hai lăm hai sáu, Quân Hầu Cảnh trung kỳ, vẻ mặt vênh váo khiêu hấn. Hắn rõ ràng nhìn thấy Lục Ly chỉ có cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, định lấy thế đè người, nhân đó xuất danh.
Lục Ly lại không muốn động thủ, cũng không muốn mắng nhau với người này, hắn làm vậy chẳng qua là muốn đánh tiêu nghi ngờ trong lòng Điệp Phi Vũ, cần gì phải để ý tới loại tiểu nhân vật thế này.
Bởi thế hắn hờ hững nhìn Liễu Phù một cái, không lên tiếng mà chỉ cười lạnh ngồi xuống, thản nhiên tiếp tục uống rượu.
Trường diện có chút lúng túng, Liễu Phù một quyền đánh vào không khí, buồn bực đến thổ huyết. Vốn tưởng rằng tên mãnh hán Lục Ly này sẽ lời qua tiếng lại, thậm chí xung động ra tay với mình. Hắn liền có thể triển hiện thân thủ một phen trước mặt Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ, lại không ngờ Lục Ly căn bản không hề để ý tới mình.
Lập tức hắn nổi giận vỗ bàn đứng bật hẳn dậy, chỉ vào Lục Ly nói:
- Cổ Phong Lưu, có dám quyết đấu với ta? Không chết không ngừng!
Xuy!
Hiện trường vang lên một mảnh tiếng than nhẹ, Lục Ly càng là lấy ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc quét qua. Lúc này Liễu Phù mới tỉnh ra, cảnh giới của hắn và Lục Ly chênh lệch quá xa, quyết đấu chẳng phải là lấy lớn lấn nhỏ, người trưởng thành bắt nạt trẻ nít.
Trên mặt hắn chớp qua một tia lúng túng, song lại phản ứng rất nhanh, nói:
- Cảnh giới ngươi thấp chút, ta nhường ngươi ba chiêu, đứng nguyên tại chỗ cho ngươi đánh, thế nào?
Lần này không ai “Xuy” nữa cả, đứng bất động tại chỗ cho Lục Ly tấn công ba lần, Lục Ly rất chiếm tiện nghi, Liễu Phù lại có vẻ chẳng mấy bận tâm.
Vô số tròng mắt quét nhìn về phía Lục Ly, muốn xem phản ứng của hắn. Trên yến hội thường xuyên bởi vì tranh giành tình nhân mà diễn ra quyết đấu, điều này đối với đám công tử tiểu thư tại trường đều là chuyện quá đỗi bình thường, có náo nhiệt miễn phí, cớ gì lại không xem.
Dạ Lạc biết Lục Ly không muốn bại lộ thân phận, khẳng định không tiện ra tay, thế là đằng hắng một tiếng nói:
- Ta thấy tốt nhất vẫn nên thôi đi, dù sao đây cũng là Vạn Phật Thành.
Đây là địa bàn Đại Phật Tự, hôm nay không có ai là người Đại Phật Tự ở đây, trong thành lại cấm chỉ động võ. Bởi thế đề nghị này của Dạ Lạc cũng không phải là không có lý, nhìn không ra là đang âm thầm giúp đỡ Lục Ly.
Dạ Vinh hận không thể băm vằm Lục Ly cho chó ăn, chỉ là dù sao Dạ Lạc cũng là thiếu tộc trưởng, Dạ Lạc đã mở miệng, hắn tự nhiên không tiện nhiều lời.
Rất nhiều công tử tiểu thư tại trường hơi có chút thất vọng, vốn định xem Liễu Phù sẽ đánh Lục Ly thành đầu heo như thế nào. Song vừa nghe Dạ Lạc nói vậy, không ai còn tiện lên tiếng nữa.
- Không sao...
Đúng lúc này, Cơ Mộng Điềm lại đột nhiên mở miệng, thần sắc nàng đã khôi phục như thường, khẽ cười nói:
- Có ta ở đây, phía Đại Phật Tự hẳn sẽ nể mặt. Chỉ cần không náo đến mức chết người, bọn hắn sẽ không nhúng tay. Chỉ là không biết Cổ công tử có gan tiếp nhận khiêu chiến hay không?
- Hả?
Nét mặt Dạ Lạc thoáng chuyển lạnh, Cơ Mộng Điềm ra mặt, hắn liền không tiện nhúng tay, bằng không sợ rằng sẽ khiến Cơ Mộng Điềm đoán được thân phận Lục Ly.
Hiện trường lập tức náo nhiệt lên, Liễu Phù càng là mặt mũi đỏ phừng, ngông cuồng liếc mắt nhìn Lục Ly, còn thiếu mỗi nước trực tiếp chửi đổng khiêu hấn.
Lục Ly mặt không đổi sắc nhàn nhã uống rượu, đầu óc lại cấp tốc chuyển động tự hỏi. Cơ Mộng Điềm làm thế là vì trả đũa mình buông lời thô tục khinh nhờn các nàng hay là còn có ý khác, muốn thông qua quan sát hắn ra tay để đoán định thân phận.
Bị bức lên Lương Sơn hay là triệt để nhận sợ, dàn xếp cho qua chuyện hay là ra tay đánh trả?!
Ra tay, Lục Ly không quá để ý, chỉ một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ mà thôi, hắn tiện tay liền có thể diệt đi. Chỉ là làm vậy rất dễ bị đám người Cơ Mộng Điềm nhìn ra manh mối, hơn nữa hiện tại hắn còn đang sử dụng Súc Cốt Thuật, nếu dùng tới thần thông cường đại, lập tức sẽ hiện nguyên hình.
Cơ Mộng Điềm thấy Lục Ly trầm mặc không nói, liền lần nữa mở miệng khiêu khích:
- Sao thế? Cổ công tử sợ? Nếu sợ thì cúi người xin lỗi Liễu Phù công tử một tiếng, việc này xem như bỏ qua.
Cơ Mộng Điềm tiến một bước khiêu hấn, trong lòng Lục Ly có chút phẫn nộ, hắn đứng dậy nhìn vào Cơ Mộng Điềm, nhếch miệng cười nói:
- Sợ thì không phải. Chỉ là quyết đấu với Liễu công tử chẳng có gì thú vị cả, thắng ta cũng chẳng được gì.
Xích...
Không ít người cười lạnh, Lục Ly không dám quyết đấu thì thôi, còn tìm lời lẽ lấp liếm?
Liễu Phù còn chưa mở miệng đáp lời, Cơ Mộng Điềm đã cười hỏi:
- Cổ công tử muốn thêm chút tiền cược?
Chương 903 Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng
Chương 903: Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng
- Đúng!
Lục Ly nghênh ngang đáp, ánh mắt dâm tà nhìn Cơ Mộng Điềm nói:
- Nếu ta thắng trận này, Mộng Điềm tiểu thư cho ta một nụ hôn khích lệ, được chứ?
- Hỗn xược!
Mấy tên công tử vỗ bàn đứng dậy, Dạ Vinh cũng nhịn không được đứng lên, thân phận hiện tại của Lục Ly là gì? Hắn điên rồi chắc? Chẳng lẽ không sợ Cổ gia bị diệt đi. Chỉ cần một tiếng hạ lệnh của rất nhiều công tử tại đây, Cổ gia lập tức sẽ hóa thành tro bụi.
- Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi, chư vị căng thẳng thế làm gì?
Lục Ly biết điều kiện này có hơi quá phận, thế là bèn nhếch môi cười nói:
- Nếu Cổ mỗ thắng, lát nữa Mộng Điềm tiểu thư kính ta chén rượu, được không?
Thần sắc Cơ Mộng Điềm vẫn cứ không biến, khẽ cười nói:
- Nếu ngươi thắng, Mộng Điềm kính ngươi ba chén.
Cơ Mộng Điềm không khỏi bị câu lên hứng thú, một tên công tử gia tộc ngũ phẩm, lại dám ăn nói với nàng như vậy? Còn công khai buông lời khinh nhờn nàng, nếu đứa này không phải kẻ điên, vậy nhất định phải có chỗ hơn người, hoặc là... thân phận hiện tại của người này là giả.
Thần niệm nàng yên ắng đảo qua trên thân Lục Ly, song lại không có nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Linh hồn Lục Ly được một tầng năng lượng vô danh bảo hộ, nàng không thể thăm dò quá rõ ràng được.
Tay đang bưng chén của Lục Ly thả xuống, sải bước đi ra nói:
- Liễu công tử, ra đây, để Cổ mỗ xem ngươi định dạy ta làm người như thế nào.
Lục Ly muốn động thủ, Dạ Lạc ngăn không được, song hắn cũng không lo lắng, dù sao đứng sau lưng Lục Ly chính là điện chủ Thí Ma Điện. Dù thân phận bị lộ, ai cũng không dám động đến hắn, thế là dứt khoát đứng nhìn xem Lục Ly định chơi kiểu gì.
Trong đại điện, hai bên trái phải là hai dãy hoàng kim đài, ở giữa trống ra một khu vực tương đối rộng. Đương nhiên cảnh giới hai bên đều cao như vậy, làm sao có thể động thủ ở trong này?
Liễu Phù đi ra, khiêu hấn nhìn Lục Ly một cái nói:
- Chúng ta ra ngoài chơi, đừng ở đây làm hỏng Yên Vũ Các.
- Không cần!
Lục Ly nhún vai, nhếch miệng khẽ cười nói:
- Chỉ luận bàn thoáng chốc mà thôi, chẳng lẽ còn định làm ra án mạng chắc? Không phải ngươi nói đứng nguyên một chỗ cho ta tấn công ba chiêu ư? Vậy trước cứ đứng đấy hứng ba chưởng của ta cái đã.
- Ở đây?
Tròng mắt Liễu Phù thoáng co rụt lại, hai bên đều là người, đám Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc còn đứng ở trước mặt, nếu thương đến người bên cạnh thì sao?
- Yên tâm đi, ta tuỳ tiện nện ngươi ba chưởng thôi. Nếu ngươi gánh qua được ba chưởng này, chúng ta lại ra ngoài chơi. Mẹ nó chứ, rốt cục ngươi có phải nam nhân không? Cứ lằng nhà lằng nhằng.
Lục Ly điềm nhiên đi đến trước mặt Liễu Phù, thần sắc đầy vẻ khinh miệt. Liễu Phù cũng nổi giận, trên thân lóe lên quang mang, một bộ chiến giáp màu trắng bạc hiện ra, phủ kín cả người. Trên chiến giáp chí tức lưu chuyển, huỳnh quang lấp lánh, không cần đoán cũng biết là chiến pháp Thánh giai, xem ra Liễu gia cũng rất có tiền.
Lục Ly đi đến bên người Liễu Phù, trong cơ thể lại vẫn chưa vận chuyển Huyền lực, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Lục Ly tùy ý giơ tay lên nhắm ngực Liễu Phù vỗ tới, đồng thời trầm giọng nói:
- Chú ý, ta sắp đánh ra chưởng thứ nhất, cẩn thận đừng để bị đánh chết.
Lục Ly nhẹ nhàng đánh tới, nhìn không khác gì đang vuốt ve lên ngực đối phương, Liễu Phù lại không dám chủ quan, Huyền lực vận chuyển, chuẩn bị đón đỡ một chưởng từ Lục Ly.
Ba!
Lục Ly tựa như đập muỗi, cứ thế vỗ nhẹ lên ngực Liễu Phù, căn bản không dùng sức, thậm chí chẳng hề vận chuyển Huyền lực.
- Ý gì?
Tròng mắt Liễu Phù thoáng lấp lánh, không khỏi nghi hoặc xen lẫn chút thẹn quá hoá giận, Lục Ly đang đùa hắn chắc?
Lục Ly lại có vẻ rất là nghiêm túc, gật gật đầu nói:
- Không sai, lực phòng ngự rất mạnh, không ngờ chặn được chiêu Vô Ảnh Chưởng vang danh thiên hạ này của ta, bội phục bội phục!
…
Đám đông xung quanh không khỏi tròn mắt, cảm giác như đang nhìn một đứa thần kinh. Chẳng dùng chút sức nào cả, còn Vô Ảnh Chưởng? Hắn tưởng đây là con nít đang đùa chắc?
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ nhíu mày nhìn Lục Ly, thần sắc mờ mịt, tên công tử Cổ gia này đầu óc có vấn đề, hay là đang trêu đùa mọi người.
Dạ Lạc tròn mắt không biết phải nói gì, Lục Ly đùa thế này đúng là hơi quá trớn. Nhìn bộ dạng Lục Ly bây giờ, nếu không phải sợ bại lộ thân phận Lục Ly, e rằng hắn đã sớm ôm bụng cười sặc sụa.
- Chú ý!
Lục Ly chợt quát một tiếng, khí thế hung hung nói:
- Giờ ta sẽ sử dụng tới chiêu thứ hai của Vô Ảnh Thủ, Lực Trảm Chư Thần, cẩn thận đừng bị vồ chết.
Cánh tay Lục Ly lại lần nữa nhẹ nhàng đánh tới, bàn tay còn khẽ rung lên, thần tình rất là khoa trương, hệt như thể đây là tuyệt chiêu vô cùng khủng bố.
Chỉ là...
Tại trường hầu hết đều là Quân Hầu Cảnh, Cơ Mộng Điềm còn là Nhân Hoàng, thần niệm ai nấy đều thăm dò ra được, Lục Ly căn bản không hề vận chuyển Huyền lực, tay kia cứ thế vô cùng chậm rãi vỗ tới ngực Liễu Phù, gần như không hề dùng sức, càng không thấy có thiên địa Huyền khí hội tụ, thậm chí không gian không có lấy một tia ba động nào.
Ba!
Quả nhiên, cánh tay Lục Ly khẽ vỗ lên ngực Liễu Phù một cái, chẳng khác gì đập muỗi cả, thân hình Liễu Phù không hề lay động chút nào.
- Khinh người quá đáng!
Chúng nhân tại trường đều cảm thấy đang bị Lục Ly bỡn cợt, trên thân Liễu Phù càng là cuộn trào sát khí, hai mắt trợn trừng, nổi giận đùng đùng nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, ngươi sẽ phải trả giá đắt của sự ngu xuẩn của mình.
- Không vội, còn một chưởng nữa cơ mà!
Lục Ly nhếch môi cười nhẹ, chẳng có vẻ gì là bận tâm, sau đó không đợi Liễu Phù nói chuyện, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc, nói:
- Xem ra ngươi vẫn cũng tính là có chút thực lực, hết cách rồi, ta đành phải dùng ra tuyệt chiêu, thức mạnh nhất trong Vô Ảnh Thủ, Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng!
Hây!
Lục Ly chợt quát một tiếng, hai tay múa may, bày ra thủ thế rất là ghê gớm, sau đó cúi đầu không nhìn Liễu Phù, cánh tay không ngừng rung động vỗ tới trên ngực Liễu Phù.
- Mẹ nó chứ...
Chúng nhân tại trường không khỏi bĩu môi, vài người thậm chí còn lộ ra sát khí, hiện tại bọn hắn đã có thể xác định Lục Ly là một tên thần kinh.
Chương 904 Nửa đêm nghe mưa
Bởi vì chiêu này không khác gì hai chiêu lúc trước, không hề dùng tới bất cứ chút Huyền lực nào, tay cố làm ra vẻ run rẩy lợi hại, thật ra không gian lại chẳng hề có một tia chấn động nào, rõ ràng trên tay không hề dùng sức.
- Liễu Phù, lát nữa đánh chết hắn!
Một tên công tử hung hăng nói, bọn hắn đều là người có thân phận, lại bị Lục Ly đùa bỡn như một đám ngu ngốc, ai mà không nổi giận cho được.
- Không vấn đề!
Liễu Phù tức đến nổ phổi, thấy tay Lục Ly sắp đụng tới ngực, hắn âm thầm vận chuyển Huyền lực. Chuẩn bị đợi Lục Ly vừa vỗ trúng ngực mình xong liền tung chưởng trực tiếp vỗ chết Lục Ly.
Lục Ly cúi đầu, tay tiếp tục vỗ tới trước mặt, miệng còn gầm nhẹ nói:
- Xem Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng của ta đây!
Ba!
Lúc bàn tay Lục Ly sắp vỗ trúng ngực Liễu Phù, mu bàn tay hắn đột nhiên khẽ hất ngược lên, sau đó quất vào trên mặt Liễu Phù.
- Ách?
Liễu Phù vốn định vận chuyển Huyền lực vỗ chết Lục Ly, nhưng lúc này sắc mặt hắn bỗng chợt đại biến. Bởi vì trên mu bàn tay quất lên mặt hắn bất thần tràn vào một cỗ cự lực, hơn nữa cự lực kia còn hóa thành từng đạo sóng gợn, trực tiếp chấn tới Hồn Đàm.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng đạo lực lượng cường đại như thiểm điện không ngừng chấn động Hồn Đàm hắn. Hồn Đàm hắn không mấy cường đại, thoáng chốc liền bị chấn nứt, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, người thoáng khẽ lay động, tiếp đó trực tiếp ngửa mặt ngã vật trên đất, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Đòn tấn công của Lục Ly rất nhanh!
Mu bàn tay hắn vừa quất tới mặt Liễu Phù, hai mươi bảy tầng lực lượng chấn động tiến vào, mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng không đến một nhịp thở. Bởi thế cả người Liễu Phù thậm chí không hề lắc lư chút nào.
Vậy nên...
Trường diện bỗng trở nên quỷ dị phi thường, Lục Ly nhẹ nhàng quất cho Liễu Phù một tát, sau đó Liễu Phù mềm nhũn ầm vang ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, không biết đã chết hay là chỉ bị ngất đi.
Toàn trường chết lặng!
Vô số người còn đang há mồm định kêu gào Liễu Phù vỗ chết Lục Ly, lúc này lại đều trợn tròn mắt nhìn Liễu Phù ngã trong vũng máu, không hiểu được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Điệp Phi Vũ cả kinh, Dạ Vũ há hốc mồm, trong mắt Cơ Mộng Điềm cũng chất đầy vẻ kinh ngạc. Ngay cả Dạ Lạc cũng chớp chớp mắt, không hiểu Lục Ly vừa làm cái gì.
Vừa rồi thần niệm mọi người khóa chặt Lục Ly, thấy được rõ ràng Lục Ly không hề sử dụng công kích linh hồn, cũng không sử dụng Huyền lực, càng không dẫn động thiên địa Huyền khí.
Ngay trước mắt bao người, hắn chỉ nhẹ nhàng quất Liễu Phù một tát, sau đó Liễu Phù liền ngã trong vũng máu, là chúng nhân nhìn sai rồi, hay là đang gặp quỷ?
Vô số đạo thần niệm quét tới trên người Liễu Phù, dò xét ra được Hồn Đàm Liễu Phù đã bị chấn tan, trọng thương ngất đi, ai nấy đều triệt để choáng váng, ngước mắt nhìn Lục Ly mà như đang nhìn một tên ác ma.
Hô hô!
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt chậm rãi thu tay lại, làm ra động tác thu công.
Sau đó chắp tay quay người nhìn lên bầu trời bên ngoài, cảm thán nói:
- Cậu thanh niên, ngươi là người thứ ba trên thế giới này có thể bức ta dùng tới Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng. Nếu chết dưới chưởng này, đó là vinh hạnh lớn nhất của ngươi.
Toàn trường ngây dại.
Lục Ly làm ra trận trượng như vậy, kỳ thật không phải trêu đùa, cũng không phải giỡn đám đông tại trường, mà là vì ẩn giấu thực lực và thân phận.
Hắn đang sử dụng Súc Cốt Thuật, nếu tấn công toàn lực, lập tức sẽ lộ nguyên hình. Mà nếu động dùng công kích linh hồn thì sẽ khiến Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ hoài nghi, chỉ riêng bí thuật Toái Hồn là còn chưa từng hiển lộ qua trước mặt người ngoài, Cơ Mộng Điềm khẳng định không biết được.
Hắn không sử dụng Huyền lực, mục đích chính là để mê hoặc chúng nhân, lực lượng nhục thân của hắn đã đủ mạnh, Hồn Đàm một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ cỏn con thì cứng rắn được đến đâu? Hắn chỉ cần dùng mỗi lực lượng nhục thân là đã có thể chấn vỡ.
Hiện tại nếu Lục Ly toàn lực phóng thích bí thuật Toái Hồn, Nhân Hoàng bình thường đều có thể bị đánh chết, lần trước Long Dương cư sĩ từng bị hắn đánh trọng thương. Với Quân Hầu Cảnh như Liễu Phù, nếu hắn dùng tới Huyền lực, sợ rằng lúc này sớm đã chết thẳng cẳng.
Hai chiêu như đuổi muỗi trước đó chỉ nhằm mê hoặc đám đông và Liễu Phù, bí thuật Toái Hồn của hắn rất quỷ dị, nhìn bề ngoài không thấy có nửa điểm thương thế, bên trong lại có thể trực tiếp chấn vỡ Hồn Đàm. Bởi thế mới khiến chúng nhân kinh nghi bất định, tưởng là hắn có được tà thuật yêu ma nào đó, tự nhiên sẽ không liên tưởng đến thân phận Lục Ly.
Xảo diệu chính là ở chỗ này!
Lục Ly không có dùng tới bất cứ Huyền lực hay công kích linh hồn nào, bởi thế lúc này mới dẫn lên vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, chứng kiến bộ dạng chắp tay nhìn trời ra vẻ cao thâm kia, không ít người cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên, toàn trường không ai dám cười, Dạ Lạc phản ứng rất nhanh, quay sang nhìn tên quản gia một cái, kẻ sau lập tức chạy vội đến, lôi Liễu Phù ra ngoài trị liệu.
- Lợi hại!
Dạ Lạc cảm khái một tiếng, giả bộ ra vẻ kinh hãi, nói:
- Cổ huynh thần hồ kỳ kỹ, Dạ mỗ bội phục, mời Cổ huynh, Dạ mỗ kính ngươi một chén.
Có thị nữ nhanh chóng bưng lên chén rượu, Lục Ly xoay người uống cạn, hờ hững nói:
- Dạ công tử khách khí, Cổ mỗ chỉ là có chút may mắn, bái được một vị danh sư mà thôi.
- Danh sư?
Rất nhiều người bị câu lên hứng thú, đến tận lúc này vẫn không ít người nghĩ mãi mà không thông, làm sao cái tát nhìn như nhẹ nhàng kia của Lục Ly lại có thể chấn nát Hồn Đàm Liễu Phù. Nghe được Lục Ly bái qua một vị danh sư, tự nhiên không giấu được tò mò.
Dạ Lạc thuận theo lời Lục Ly, hỏi:
- Ồ! Không biết danh sư của Cổ huynh là...
Lục Ly cười thần bí, lắc đầu nói:
- Ân sư không màng danh lợi, đã sáu bảy trăm năm không rời núi, trước khi ẩn thế từng là đại nhân vật uy chấn thiên hạ.
Sáu bảy trăm năm? Uy chấn thiên hạ?
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cả kinh, đại nhân vật sáu bảy trăm năm trước đã từng uy chấn thiên hạ? Thế tuyệt đối phải là lão quái vô cùng lợi hại...
Chương 905 Nửa đêm nghe mưa
Chương 905: Nửa đêm nghe mưa
Thí Ma Điện có được đại bộ phận cường giả của Nhân tộc, nhưng vẫn có một ít lão quái không chọn cách gia nhập Thí Ma Điện. Có lẽ là vì tính cách quái dị không muốn bị Thí Ma Điện ước thúc, hoặc là muốn ẩn thế một lòng vấn đạo. Bọn Cơ Mộng Điềm ngược lại biết được một ít bí mật, trong năm mươi người đứng đầu Chiến Thần Bảng Thần Châu thì có ít nhất mười lăm người ẩn thế lánh đời.
Thấy nguyên đám Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ đều nhíu mày trầm tư, rõ ràng là đang suy đoán sư phó hắn là ai, trong lòng Lục Ly không khỏi mừng thầm. Hắn nói vậy là vì lừa dối chúng nhân, dẫn dụ bọn họ đi đoán, từ đó ẩn tàng thân phận thật.
- Mộng Điềm tiểu thư!
Lục Ly cười nhìn Cơ Mộng Điềm nói:
- Vừa rồi ngươi đáp ứng kính ta ba chén.
Cơ Mộng Điềm hồi thần lại, khẽ cười, khoát tay nói:
- Mộng Điềm tất nhiên nói được làm được, Cổ công tử có thần kỹ như thế, xứng đáng để Mộng Điềm kính ba chén.
Cơ Mộng Điềm một hơi uống cạn ba chén rượu, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, trong mắt lưu chuyển sóng tình, diễm quang tứ xạ, khiến người không dám nhìn thẳng.
- Mộng Điềm còn bận chút chuyện, cáo từ trước.
Uống cạn ba chén xong, Cơ Mộng Điềm không đợi Lục Ly uống cùng mà quay sang Dạ Lạc khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn công tử tiểu thư tại trường một lượt, cuối cùng dẫn theo Điệp Phi Vũ rời đi.
Lúc sắp đến cửa điện, Cơ Mộng Điềm thoáng ngừng lại, quay đầu nhìn Lục Ly một cái. Chỉ thấy Lục Ly cũng đang khẽ cười nhìn mình, trong mắt chất đầy vẻ cuồng nhiệt, còn nhếch môi cười nói:
- Làm sao, Mộng Điềm tiểu thư không bỏ được Cổ mỗ? Ha ha ha, nếu muốn gặp Cổ mỗ, tiểu thư cứ sai người đến hẹn, lúc nào cũng được.
- Phi!
-
Cơ Mộng Điềm khẽ gắt một tiếng, không biết là giận thật hay chỉ đang giả bộ dè dặt, cứ thế kéo tay Điệp Phi Vũ đi ra, biến mất ở ngoài cửa.
- Dạ Vinh, ngươi tiếp tục chiêu đãi chư vị quý khách, ta phải đi Phật sơn bái kiến một vị trưởng giả.
Dạ Lạc đứng dậy, với thân phận hắn mà cứ một mực ngồi đây thì có chút bất thường. Thế là khẽ liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, hai bên trao đổi ánh mắt, sau đó dẫn theo Dạ Vũ rời đi.
Lục Ly cười hắc hắc, tiếp tục ngồi lại trong góc thản nhiên uống rượu. Nói cho cùng hắn chỉ là công tử Cổ gia, địa vị không cao, làm sao có thể trực tiếp rời đi? Làm vậy sẽ chỉ càng khiến người chú ý.
Dạ Lạc Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Dạ Vũ vừa đi, bầu không khí tại trường không khỏi lắng xuống. Đương nhiên đã có người bắt đầu chủ động bắt chuyện với Lục Ly, song cũng không ít người nhìn Lục Ly với ánh mắt như muốn chết người.
Hôm nay Lục Ly đắc tội không ít người, dù thủ đoạn hắn đúng là rất ghê gớm, nhưng cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong thì lại không qua mặt được ai, Cổ gia chỉ là gia tộc ngũ phẩm, điều này cũng thật trăm phần trăm.
Còn về hắn có một vị sư phó danh chấn thiên hạ, lúc này chúng nhân đều đã hồi thần lại, không khỏi cảm thấy Lục Ly chỉ đang chém gió.
Nếu có một vị ân sư cường đại như thế, cớ sao Lục Ly mới chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong? Đáng ra hẳn phải danh dương khắp Trung Châu từ lâu mới đúng.
Có mấy vị tiểu thư bị phong thái Lục Ly mê hoặc, không ngừng đánh mắt đưa tình, thậm chí có hai vị tiểu thư tới mời rượu hắn, ánh mắt rất là chọc người.
Náo nhiệt đã xem xong, cũng nên đến lúc tán trường. Lũ lượt có người cáo từ, Lục Ly và Cổ Mẫn lại vẫn thản nhiên ngồi đó, nhìn đám đông lần lượt rời đi.
Rất nhanh Dạ Vinh cũng rời đi, đám người còn lại trong đại điện thừa cơ cáo từ đi theo, chẳng mấy chốc đại điện vốn đang náo nhiệt đã vắng tanh.
Lục Ly vẫn không đi, Cổ Mẫn nghi hoặc nhìn sang, đợi tất cả mọi người đi hết cả, Lục Ly mới đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Mới vừa bước ra bên ngoài đại điện, quản gia Dạ gia liền tiến lại bẩm báo nói:
- Hai vị Cổ công tử, Vũ tiểu thư nhà ta cho mời.
- Ách?
Trong mắt Cổ Mẫn chớp qua một tia nghi hoặc, hắn vốn tưởng là Lục Ly đang chờ bí mật gặp mặt Dạ Lạc, không ngờ lại là Dạ Vũ tiểu thư sai người đến mời.
- Đi thôi!
Lục Ly nhún vai, hắn không hề có vẻ gì ngạc nhiên, ngược lại còn rất tán thưởng sự thông minh tinh ý của Dạ Lạc. Nếu lúc này Dạ Lạc triệu kiến Lục Ly, tất sẽ bị người có tâm nhìn ra vấn đề, dự tính lúc này Dạ Lạc đã thật đi tới Phật sơn.
Một tên công tử Cổ gia hiển lộ ra năng lực phi phàm ở yến hội, sau đó được tiểu thư Dạ gia ra mặt mời chào, đây là điều hết sức bình thường.
Hai người Lục Ly được dẫn đến một gian thiền điện, quản gia đi vào, dẫn bọn hắn tới trước một gian mật thất. Ở cửa mật thất, quản gia quay đầu nhìn Cổ Mẫn một cái, kẻ sau rất thức thời dừng bước, đứng bất động ở cửa ra vào.
Lục Ly đẩy cửa tiến vào, thấy bên trong chỉ có mỗi một mình Dạ Vũ, không khỏi có chút lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, chắp tay nói:
- Cổ Phong Lưu gặp Vũ tiểu thư!
- Hì hì!
Dạ Vũ thè lưỡi, cười lên đi đến trước mặt Lục Ly, chẳng có vẻ gì là e ngại khi cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nàng dạo một vòng quanh người hắn, hiếu kì hỏi:
- Lục công tử, ngươi cải trang thế nào đấy? Sao ta chẳng nhìn không ra chút vết tích cải trang nào cả. Thần kỳ thật đấy, ngươi dạy ta chiêu này được không?
Nhìn Dạ Vũ một mặt hiếu kì, căn bản không sợ người lạ, còn có chút cảm giác như vừa gặp đã quen, trên trán Lục Ly bất giác gồ lên mấy đạo gân xanh.
Vừa rồi Dạ Vũ mang đến cho hắn cảm giác đây là một vị tiểu thư khuê các đoan trang tú lệ, lại không ngờ thoáng cái đã biến mặt.
Lục Ly không trả lời vấn đề của Dạ Vũ mà nhíu mày hỏi:
- Ngươi ca ca đâu?
- Ca ca đi Phật sơn!
Dạ Vũ lè lưỡi nói:
- Ca ca dặn ta lưu ngươi lại, nói ngươi sẽ có lời chuyển đạt. Lục công tử, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?
Trên mặt Lục Ly bỗng chợt lấp lánh quang mang, thân thể và cơ thịt trên mặt khẽ nhúc nhích, biến lại bộ dáng vốn có, lúc này mới giải thích nói:
- Đây là một loại bí thuật thượng cổ, không phải cải trang, thế nên ngươi căn bản không nhìn không ra được. Còn về loại bí thuật này... đây không phải của ta, mà là một người bạn truyền cho, vậy nên ta không thể truyền thụ cho ngươi.
Bình luận facebook