-
Chương 991-995
Chương 991 Cấm địa
Hắn giả mạo là đồ đệ Huyết Hoàng, từ thông tin của Doãn Thanh Ti đến xem, vị Huyết Hoàng này rõ ràng là một cường giả nghịch thiên, đồ đệ lão quái già như vậy, Lãnh gia dám chiêu dụ sao? Hơn nữa Huyết Hoàng có thù với Lãnh gia hay không? Hắn đi Lãnh gia có thể bị trực tiếp giết chết không?
Tất cả đều chưa biết!
Lục Ly nhức đầu, không đi Lãnh gia hắn sẽ không có biện pháp lấy được giải dược, thời hạn nửa năm vừa đến toàn thân hắn sẽ thối nát mà chết. Doãn Thanh Ti nói trước mắt nàng bó tay với loại độc này, như vậy dựa vào Lục Ly tự mình đi tìm giải dược, chính là người si nói mộng.
- Làm sao bây giờ?
Đầu Lục Ly to ra giống như rơi vào đường cùng, nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ có thể đi thử thời vận, đi Trung Hoàng Giới trước rồi nói. Nếu như hắn không đi Trung Hoàng Giới, nửa đường đã bị giết, thì nghĩ quá nhiều cũng không có ý nghĩa.
Lục Ly có một điểm rất tốt!
Đó là ý chí của hắn vô cùng mạng mẽ, hắn có thể ép buộc bản thân không nghĩ tới một số chuyện, ví dụ như sự tình Đấu Thiên Giới, gần đây hắn không hề suy nghĩ, bằng không hắn đã sớm điên rồi.
Hắn ép buộc chính mình quên đi một số chuyện, dựa vào ý chí mạnh mẽ, là hắn có thể làm được. Người bình thường không có năng lực này, dù sao con người cũng không phải là động vật máu lạnh, khó tránh khỏi có đôi khi suy nghĩ lung tung, tổn thương trong lòng.
- Đi!
Hắn vứt chuyện Lãnh Vô Tuyết sang một bên, chuyên tâm lên đường, phi hành cẩn thận, khống chế tốc độ ở Nhân Hoàng cảnh. Lúc bình thường đều phi hành ở trong núi lớn, khiêm tốn như vậy sẽ càng thêm an toàn.
Phi hành hai ngày, Lục Ly gặp phải một đạo thần niệm cường đại, chắc là của một lão quái lánh đời. Thế nhưng vận khí hắn không tệ, sau khi lão quái dùng thần niệm quét qua liền biến mất, Lục Ly biết điều bay đi.
Mấy ngày sau, vận khí của hắn cũng không tệ, không gặp phải bất luận kẻ nào, một đường vô kinh vô hiểm, chỉ hơi có chút khô khan và nhàm chán mà thôi.
Hắn ở trong Kim Ngục hơn nửa tháng rồi, theo lý thuyết thì đã phi hành được hơn nửa lộ trình, hắn cũng bắt đầu đối chiếu bản đồ, tra tìm địa hình đặc thù, phân rõ phương vị.
Tiếp tục qua hai ngày, Lục Ly thấy một đỉnh núi kỳ lạ từ xa, ngọn núi kia tựa như một thanh lưỡi hái khổng lồ, đứng sừng sững ở phía trên mặt đất.
- Đao Phong Sơn!
Lục Ly lấy bản đồ ra so sánh một phen, nội tâm âm thầm vui mừng, theo như tính toán khoảng cách của hắn đến cửa vào Trung Hoàng Giới đã không còn xa, nhiều nhất chỉ bốn năm ngày lộ trình mà thôi.
- Rầm rầm rầm.
Lúc tới gần Đao Phong Sơn, trên ngọn núi to lớn kỳ lạ này truyền đến tiếng nổ lớn, Lục Ly từ xa nhìn lại, lờ mờ thấy trên đỉnh núi có bóng người loé lên, hơn nữa giống như còn không ít.
- Đi!
Dưới tình huống bình thường, Lục Ly gặp loại chuyện này sẽ chạy được bao xa thì chạy, hắn lập tức đi đường vòng, bay thêm mấy vạn dặm, vòng qua đỉnh núi khổng lồ này.
Hắn không dám dừng lại, sợ chiến đấu bên kia dính lên trên hắn. Tốc độ hắn đạt đến cực hạn, tiếp tục bay về phía tây, ước chừng bay hồi lâu mới chậm lại.
- Nghỉ ngơi một chút đã!
Lục Ly tìm mấy cái khe hở ẩn nấp vào trong đó, lấy nước và thịt khô ra ăn, sau khi ăn no một bữa, thì nhắm mắt ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Võ giả đến loại cảnh giới như hắn, một tháng không ngủ không nghỉ, tình cờ ngồi xếp bằng nhập định một phen sẽ có thể bổ sung tinh lực. Thế nhưng giấc ngủ đối với người vô cùng quan trọng, Lục Ly không muốn để cho bản thân quá mức mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ nghỉ ngơi một chút, nếu quá mệt mỏi sẽ ngủ một giấc thật tốt.
- Hưu.
Ngủ một canh giờ, Lục Ly bị mấy tiếng xé gió làm thức tỉnh, trước tiên hắn mở mắt ra, nhưng không có lập tức dò xét, mà thu liễm hơi thở, ẩn giấu thân thể đi.
Nơi xa có mấy bóng người đang bay vụt đến, Lục Ly thông qua các kẽ hở híp mắt nhìn thoáng qua, hơi an tâm một chút. Đó là hai nhóm người, nhóm ba Nhân Hoàng đang đuổi giết nhóm hai Nhân Hoàng, cho nên không để ý hắn.
Quả nhiên, năm người phá không bay qua trên đầu hắn, không có dừng lại, thật ra có một đạo thần niệm quét xuống phát hiện hắn, nhưng cũng không quá để ý.
Năm vị Nhân Hoàng này đều là thanh niên, không biết là thiên tài của gia tộc nào. Sau khi Lục Ly đợi năm người bay xa, lập tức chui ra, áp sát mặt đất bắt đầu phi hành, rời xa nơi đây.
An toàn bay mấy canh giờ, không gặp phải bất luận kẻ nào, Lục Ly mới như trút được gánh nặng. Hắn lau mặt, trong lòng càng thêm khát vọng với thực lực mạnh mẽ.
Không có thực lực mạnh mẽ, hắn ở trong Kim Ngục chỉ có thể như chó nhà có tang, trốn trốn tránh tránh, cẩn cẩn thận thận, bất luận kẻ nào cũng có thể giết chết hắn. Loại cảm giác ăn bữa hôm nay lo bữa mai, lo lắng đề phòng này thật sự không phải là cuộc sống của con người.
Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, cảnh giới phải nâng cao từng chút từng chút, thật ra Lục Ly biết rõ đạo lý này, hắn chỉ hận không có thời gian tu luyện.
Lo lắng đề phòng tiếp tục đi về phía trước, lần này lại thuận lợi đến lạ thường, sau khi bình tĩnh lên đường bốn ngày, Lục Ly thấy một đỉnh núi kỳ lạ khác.
Vậy hẳn là có thể nói hai ngọn núi, hai ngọn núi nối liền lại với nhau, nhưng ở giữa rỗng ruột, từ xa nhìn lại giống như một mái vòm hình cầu to lớn.
Cửa vào Trung Hoàng Giới!
Ánh mắt Lục Ly híp lại, lặn lội đường xa, nhiều lần gặp nạn, rốt cục hắn cũng đã tới cửa vào Trung Hoàng Giới. Tiến vào Trung Hoàng Giới hắn mới có cơ hội sống, vạn dặm trường thu cũng đi ra bước đầu tiên rồi.
- Vù vù
Hắn không có mạo muội đi tới trước ngọn núi lớn này, mà tìm một địa phương ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức ba canh giờ, hắn mới thu hồi Bản Mạng Châu, sải bước chạy về bên kia.
Lãnh Vô Hinh đã nói, chỉ cần tới cửa vào, cầm lấy phật châu là có thể đi vào Trung Hoàng Giới. Lãnh Vô Hinh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Ly không cho rằng chuyện sẽ dễ dàng như vậy, chắc chắn cửa vào sẽ có cường giả trấn thủ.
Nội tâm của hắn rất chần chờ, nếu như cửa vào có người gặng hỏi, rốt cuộc là hắn nê giả mạo đồ đệ Thiên Nhai lão quái, hay là giả mạo đồ đệ Huyết Hoàng đây?
Chương 992 Bừa bãi
- Ầm!
Vừa tiến vào trong núi lớn, Lục Ly lập tức bị ba đạo thần niệm mạnh mẽ khóa lại, ba đạo thần niệm này hết sức mạnh mẽ, tuyệt đối là cường giả Địa Tiên cảnh.
Lục Ly không có đường lui, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước, thần niệm hắn lặng lẽ dò xét trong núi lớn, khóa chặt một cái sơn động to lớn.
Bên trong đỉnh núi kỳ lạ này, chỉ có cái sơn động này là rất cổ quái, muốn đi vào Trung Hoàng Giới, phải đi vào cái sơn động này, hơn nữa ba đạo thần niệm kia cũng từ trong sơn động đi ra.
Lục Ly không ngừng nhảy lên như một con cự thú, hao tốn một nén nhang thời gian, mới tới cửa sơn động, ba đạo thần niệm kia đã sớm biến mất.
Thế nhưng lúc Lục Ly tới cửa sơn động, một giọng nói già nua vang lên:
- Nơi đây là cấm địa, mau thối lui, không được tới gần, nếu không giết chết bất luận tội!
- Cấm địa?
Lục Ly ngạc nhiên, hắn nhớ điểm đánh dấu trên bản đồ, nói nơi này chính là cửa vào Trung Hoàng Giới mà, hắn suy nghĩ một chút sau đó cắn răng chắp tay nói:
- Tiền bối, ta muốn tiến vào Trung Hoàng Giới!
- Ầm!
Không gian phía trước Lục Ly hơi dao động, một lão giả mặc áo choàng đen xuất hiện ở trước mặt hắn, ánh mắt quét nhìn Lục Ly, trầm giọng dò hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Vì sao vào Trung Hoàng Giới ta?
Trong nháy mắt đó, Lục Ly đã nghĩ xong câu trả lời, khom người lần nữa nói:
- Ta gọi là Lục Ly, ban đầu là người Trung Hoàng Giới, lúc ba tuổi bị mang đến nơi này, hôm nay muốn trở lại Trung Hoàng Giới.
- Vậy sao?
Làn da nhăn nheo như vỏ cây trên mặt lão giả hơi lay động một chút, tiếp tục hỏi:
- Ai bắt cóc ngươi? Nhà ngươi ở chỗ nào?
- Ta cũng không biết!
Lục Ly mơ hồ suy đoán nói:
- Lão quái vật kia không nói chuyện của hắn, chỉ bắt ta tu luyện, làm việc. Nhà của ta ở đâu ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ mơ hồ nhớ được là ở bên cạnh Lãnh Thuỷ Hà.
Lục Ly xem bản đồ Trung Hoàng Giới, Lãnh Thuỷ Hà là một con sông lớn rất nổi danh, còn nằm trong Lãnh hoàng triều, chuyện này Lục Ly đã sớm nghĩ thông suốt.
- Ảnh Thiền Châu ngươi đang mang là ai cho ngươi?
Ánh mắt lão giả nhìn về phía phật châu trên cổ Lục Ly, Lục Ly rất tự nhiên nói:
- Đây là sư phụ để lại cho ta, hắn nói hắn phải đi xông xáo Ám Ngục, khả năng không về được, bảo ta tự mình đến Trung Hoàng Giới.
- Ừ.
Lục Ly trả lời làm lão giả rất hài lòng, gật đầu nói:
- Ngươi đi theo ta!
- Vù vù.
Lục Ly thở dài trong lòng một tiếng, rốt cục cũng ứng phó được, xem ra Ảnh Thiền Châu Lãnh Vô Hinh cho hắn có trợ giúp rất lớn. Có lẽ vật này do Trung Hoàng Giới chế tạo, nếu không lão giả sẽ không tin tưởng như thế, có khả năng Huyết Hoàng cũng là người Trung Hoàng Giới.
Ngay tại thời điểm Lục Ly đi theo lão giả vào bên trong, nơi xa có mấy tiếng xé gió truyền đến, ba chiếc chiến xa màu cổ đồng gào thét bay tới.
Lão giả mặc áo bào đen ngừng lại, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, Lục Ly vội vàng đứng ở phía sau lão giả, cúi thấp đầu xuống, giả bộ là một người đàng hoàng.
- Hả?
Rất nhanh sắc mặt Lục Ly thay đổi, bởi vì bên trong ba cỗ chiến xa kia, lại có một người hắn quen, Lãnh Vô Tuyết!
- Con mẹ nó!
Oan gia ngõ hẹp, nội tâm Lục Ly điên cuồng chửi má nó, lúc này đang ở trước mặt lão giả, nên hắn không dám sử dụng súc cốt thuật để hoá trang. Hắn chỉ biết cắn răng đứng im, đầu óc điên cuồng vận chuyển, nghĩ ra các loại biện pháp ứng đối tình hình.
- Hưu.
Ba cỗ chiến xa gào thét bay đến, phía trên có hơn mười người ngồi, tất cả đều là công tử tiểu thư mặc quần áo lộng lẫy, Lãnh Vô Tuyết ở trên một chiếc chiến xa, phía sau có bốn người đi theo, xem ra thân phận và địa vị của hắn quả thực rất cao.
Khi tới cửa vào sơn động, toàn bộ chiến xa biến mất, mọi người bay vụt xuống, sải bước đi đến cửa sơn động, nhưng không hề dừng lại, dáng vẻ rất là vội vã.
- Đừng nhìn thấy ta, đừng nhìn thấy ta!
Lục Ly tự lừa gạt mình, mấy đạo thần niệm quét qua trên người hắn, một đạo thần niệm dừng lại, nội tâm của hắn nhất thời kêu khổ sở.
- Là ngươi?
Không có gì bất ngờ xảy ra, ánh mắt Lãnh Vô Tuyết khóa chặt Lục Ly, trên người tràn ngập sát khí. Nhóm người vốn đi rất vội vã, nhưng bởi vì Lãnh Vô Tuyết dừng lại, mà nhao nhao ghé mắt, khóa chặt Lục Ly.
- Tuyết thiếu, ngươi biết người này? Quân Hầu cảnh? Lại có thể xuất hiện ở trong Kim Ngục!
Một vị công tử tò mò nói, sắc mặt Lãnh Vô Tuyết có một chút cổ quái, không có đáp lại, mà nhìn Lục Ly, hai mắt loé lên.
Nội tâm Lục Ly gấp như lửa đốt, nhưng ngoài mặt lại không chút biến sắc, hờ hững nhìn Lãnh Vô Tuyết, mở miệng nói:
- Lãnh công tử, chúng ta lại gặp mặt, thật trùng hợp.
- Hừ!
Lãnh Vô Tuyết hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám nói gì, không dám động thủ. Hắn bị lời nói của Doãn Thanh Ti hù doạ rồi, mặc dù lúc này hắn vẫn không biết Huyết Hoàng là ai, nhưng biết sư phụ Lục Ly là một lão quái cực kỳ lợi hại.
Nơi này là Trung Hoàng Giới, bên cạnh hắn có mười mấy người bạn, nếu như chặn đánh giết Lục Ly, rất đơn giản.
Thế nhưng hắn không có lá gan này, với cả như vậy sẽ rất mất mặt, dù sao hắn cũng bị Doãn Thanh Ti dọa cho bỏ chạy, Lục Ly chỉ là một Quân Hầu cảnh nho nhỏ, lại để hắn chê cười, tự nhiên trong tâm Lãnh Vô Tuyết khó chịu.
Lãnh Vô Tuyết không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Lục Ly, sắc mặt trở nên âm trầm, một tên công tử bên cạnh hơi khó chịu, liếc mắt nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử này là ai? Tuyết thiếu, ngươi không tiện động thủ sao? Nếu không để chúng ta xả giận giúp ngươi?
Lãnh Vô Tuyết nhìn thoáng qua mấy tên công tử bên cạnh, hai mắt hơi phát sáng, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm như cũ. Hắn sợ sự tình gây ra ồn ào lớn, cuối cùng liên lụy hắn.
Lão giả bảo vệ cửa ra vào, vẫn đứng ở một bên, trầm mặc không nói. Bọn họ có ba người trấn thủ ở đây, nhiệm vụ chính là bảo vệ cửa ra vào. Về phần những sự tình còn lại, bọn họ một mực không quan tâm, chỉ sợ Lục Ly bị giết, cũng sẽ không liếc mắt thêm một cái.
Mấy vị công tử thấy Lãnh Vô Tuyết không nói gì, bọn họ cũng không phải là ngớ ngẩn, thật sự không nói gì thêm, chỉ có một người không nhịn được lên tiếng.
Chương 993 Trung hoàng giới
- Có đi hay không? Chỉ là một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ, có cái gì hay mà nhìn? Nhìn hắn khó chịu thì giết là được, rách việc.
Cuối cùng Lãnh Vô Tuyết cũng mở miệng, dùng giọng điệu kỳ lạ nói:
- Nghe nói sư phụ tiểu tử này là một nhân vật, nên ta không dám giết hắn. Tề Cần, ngươi cũng không đắc tội được với người này, đi thôi.
- Vậy sao?
Lời nói của Lãnh Vô Tuyết, thành công chọc giận thanh niên tên là Tề Cần, trong mắt của hắn toàn là vẻ kiệt ngạo bất tuân, hai con mắt sắc bén như mắt ưng khóa chặt Lục Ly, lạnh lùng nói:
- Bổn thiếu gia không tin, chỉ là một tên Quân Hầu cảnh mà thôi, chẳng lẽ giết sẽ chọc thủng trời sao?
- Tề Cần? Hoàng tử Tề hoàng triều?
Nội tâm Lục Ly chỉ muốn chửi ầm lên, thầm nghĩ Lãnh Vô Tuyết âm hiểm, dùng thủ pháp mượn đao giết người này rất quen thuộc.
Đầu óc hắn hơi chuyển, nếu đã đụng phải Lãnh Vô Tuyết rồi, chuyện hắn là đồ đệ Huyết Hoàng, cũng không thể giấu giếm. Thoạt nhìn lúc nào Tề Cần cũng có khả năng động thủ, hắn cắn răng bất chấp tất cả, giới chỉ trong tay phát sáng, Huyết Hoàng Lệnh xuất hiện, ngẩng cao đầu nói:
- Tề công tử, nếu ngươi dám động vào tiểu gia, vậy sẽ thật sự đâm thủng trời!
- Hả?
Đột nhiên hai mắt lão giả bên cạnh Lục Ly lấp lánh tia sáng, khóa chặt Huyết Hoàng Lệnh, mắt lộ ra một chút hoảng sợ. Mười mấy vị công tử tiểu thư phát hiện Huyết Hoàng Lệnh có chút đặc thù, nhưng ánh mắt nhìn Huyết Hoàng Lệnh vẫn rất mơ hồ, địa vị bọn họ ở trong gia tộc nên cũng không phải là quá cao, nên không nghe nói về Huyết Hoàng Lệnh.
Tề Cần xuất thân danh môn, cũng không phải ngớ ngẩn, hắn nhìn về phía lão giả hỏi:
- Long lão, lệnh bài kia là của ai?
Ánh mắt lão giả từ trên lệnh bài thu lại, phất tay nói với Tề Cần:
- Tề thiếu gia, đi thôi.
Lão giả không nói gì, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, Tề Cần thật sự không trêu chọc được người tên Huyết Hoàng này. Hai mắt Tề Cần co rụt lại, tàn bạo trừng Lãnh Vô Tuyết một cái, giống như đang tức giận Lãnh Vô Huyết bẫy hắn.
Tính cách Tề Cần thẳng thắn, chắp tay với Lục Ly, sau đó không nói gì dẫn người trong triều rời đi. Những công tử tiểu thư kia nhìn Lục Ly mấy lần, cũng dồn dập đi vào.
Lãnh Vô Tuyết ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, dẫn người chuẩn bị vào, đột nhiên Lục Ly lại mở miệng nói:
- Chậm đã, Lãnh Vô Tuyết, ngươi muốn đi như vậy sao?
Lãnh Vô Tuyết mang theo bốn người, năm người nghe thấy Lục Ly nói vậy sắc mặt khẽ biến, Lãnh Vô Tuyết âm trầm quay đầu lại nói:
- Ngươi muốn như thế nào?
- Như thế nào?
Lục Ly hung hăng vênh váo nhìn Lãnh Vô Tuyết, nói:
- Lần trước tiểu gia đang bế quan, thiếu chút nữa bị ngươi giết, làm sao có thể nuốt trôi cụ tức này? Ta cũng không dối gạt ngươi, ta đi Trung Hoàng Giới, chính là muốn tìm người Lãnh gia truyền đạt dặn dò. Hiện tại ngươi tự cắt một chân, hay là để ta đi tìm cha ngươi, để hắn cắt đứt chân của ngươi?
Sắc mặt đám người Lãnh Vô Tuyết hoàn toàn biến đổi, trên người cuồn cuộn sát khí.
Mấy người bên cạnh hắn nhìn Lục Ly, như nhìn một người điên, một tên Quân Hầu cảnh đối mặt một đám Nhân Hoàng, lại hỗn láo như thế?
Lục Ly không phải người điên, mà là giờ khắc này hắn có một cái kế hoạch điên cuồng!
Hắn nhất định phải đi Lãnh gia, nếu không hắn sẽ bị độc phát bỏ mình, mà Lãnh Vô Tuyết đã nhận định hắn là đồ đệ Huyết Hoàng, như vậy cái thân phận này của hắn cũng ngồi chắc rồi.
Đã như vậy, vì sao hắn không thể tiếp tục giả mạo chứ? Thân là đồ đệ Huyết Hoàng, hắn cũng không thể quá kinh hãi, nếu không sẽ bị người hoài nghi, như vậy sẽ hỏng chuyện.
Lãnh Vô Hinh bảo hắn gia nhập ngoại đường Lãnh gia, từng bước đạt được tín nhiệm của Lãnh gia, cuối cùng tìm cơ hội tiếp cận Lãnh Vô Thương thủ tiêu hắn. Thậm chí còn nói không tiếc tiêu phí mấy chục năm thời gian!
Lục Ly không đợi được lâu như vậy, hắn lựa chọn bớt đi vài chuyện, lúc này hắn làm một cái quyết định điên cuồng, hắn muốn quang minh chính đại đi tới Lãnh gia, công khai tiếp cận Lãnh Vô Thương.
Cho nên lúc này hắn mới trở nên vô cùng cuồng vọng, hung hăng vênh váo, mục đích của hắn chính là muốn áp đảo Lãnh Vô Tuyết, thông qua Lãnh Vô Tuyết công nhận thân phận đệ tử Huyết Hoàng của hắn.
Lãnh Vô Tuyết không biết trong lòng Lục Ly nghĩ gì, nhưng nội tâm của hắn lại vô cùng bực tức, nổi giận, còn có chút không biết làm sao.
Từ lời nói của Doãn Thanh Ti và vẻ mặt của Long lão, hắn đã đoán ra một ít chuyện. Hắn thật sự không trêu chọc nổi sư phụ của Lục Ly, có lẽ phụ thân hắn Lãnh Thiên Ngạo cũng không trêu chọc nổi, trừ phi mấy lão tổ tông Lãnh gia đi ra.
Nhưng mấy vị lão tổ tông này không dễ dàng xuất hiện, nếu như bởi vì chuyện của hắn, kinh động mấy vị lão tổ tông, cuộc sống tốt đẹp của hắn tại Lãnh gia sẽ chấm dứt.
Nếu như Lục Ly là một tên Nhân Hoàng, có lẽ hắn sẽ không cảm giác bực tức và nổi giận như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác Lục Ly lại là một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ, trước đó không lâu còn là Bất Diệt cảnh, đối với hắn mà nói loại võ giả cấp bậc này chính là con kiến hôi.
Hắn là công tử Lãnh gia, là hoàng tử Lãnh hoàng triều, nếu như vì mấy câu nói của một tên Quân Hầu cảnh mà tự cắt chân, thì sau này làm sao hắn lăn lộn ở Trung Hoàng Giới được?
Vấn đề là
Lục Ly nói rõ muốn đi Lãnh gia gây chuyện, người này đánh không được, giết càng không xong, hắn có thể làm gì chứ?
Hai mắt hắn loé lên vài vòng, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn đi Lãnh gia thì cứ tự nhiên, Lãnh gia chúng ta đứng ngạo nghễ ở Trung Hoàng Giới trăm vạn năm, cho dù sư phụ ngươi đích thân đi, Lãnh gia chúng ta cũng không sợ. Hừ, chúng ta đi!
Bốn người còn lại nghe thấy Lãnh Vô Tuyết nói thế thì dồn dập liếc mắt nhìn nhau, nội tâm vô cùng nghi hoặc. Địa vị Lục Ly lớn như thế sao? Vậy mà khiến Lãnh Vô Tuyết luôn luôn coi trời bằng vung kinh sợ? Nói ra lời nói khó hiểu như thế?
Lãnh Vô Tuyết phẩy tay áo bỏ đi, bốn người còn lại chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo, Lục Ly ở phía sau lạnh lùng nói một câu:
- Lãnh Vô Tuyết, nói cho ngươi biết người nhà ngươi biết, rất nhanh ta sẽ đến bái phỏng nhà ngươi, ngươi cứ chuẩn bị để cha ngươi cắt đứt chân của ngươi đi.
Chương 994 Trung Hoàng Giới
Lãnh Vô Tuyết không có ngừng lại, sải bước rời đi, hắn không có biện pháp xử lý loại chuyện này, chỉ có đi xin chỉ thị trước rồi nói, tất cả sẽ có trưởng bối gia tộc quyết định.
Đợi mọi người rời đi, lúc này Lục Ly mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói với Long lão:
- Tiền bối, làm phiền người dẫn đường một chút, ta muốn đi Trung Hoàng Giới một chuyến.
- Tiểu hữu khách khí rồi!
Thái độ Long lão tốt đến lạ thường, mang theo Lục Ly đi vào bên trong, sơn động này rất lớn rất sâu, đi hơn nửa nén hương thời gian, mới tới trước một cái truyền tống môn to lớn.
- Tiểu hữu có thể tiến vào, ngày sau muốn về Kim Ngục, chỉ cần nói với người phía ngoài là ý của ta là được, ta gọi là Vạn Long.
Thái độ Long lão chuyển biến to lớn như thế, khiến Lục Ly không kịp thích ứng, hắn không nói gì, chỉ gật đầu đi về phía truyền tống môn.
- Có lẽ sư phụ tiểu hữu không phải đi Ám Ngục, mà là đi Hồn Ngục đúng không?
Lúc Lục Ly muốn bước vào truyền tống môn, đột nhiên Long lão lại lên tiếng nói. Lục Ly liếc mắt nhìn lão một cái, suy nghĩ một chút nói:
- Ta thật sự không biết, sư phụ chưa từng nói.
- Ha ha!
Long lão vuốt râu cười một tiếng, nói:
- Ngàn năm trước sư phụ ngươi đã bước vào Hóa Thần cảnh rồi, nếu như lần này có thể xông qua Hồn Ngục, sẽ có hi vọng xung kích Lôi Ngục, bước ra một bước cuối cùng.
Lục Ly như có điều suy nghĩ, không nói cái gì nữa. Chuyện này nói càng nhiều, sơ hở càng nhiều, hắn quyết định những sự tình liên quan đến Huyết Hoàng, hắn đều giả bộ không quá rõ ràng, như vậy sẽ càng thêm vẻ bí hiểm.
- Ầm!
Lục Ly dứt khoát đi vào truyền tống môn, một tia sáng lấp lánh loé lên, trời đất quay cuồng, không biết truyền tống bao lâu, Lục Ly mới đứng ở trên một cái quảng trường to lớn.
- Đây chính là Trung Hoàng Giới sao?
Lục Ly híp mắt quan sát bốn phía một chút, lúc này hắn đang ở trong một tòa đại thành, người bên trong thành đi lại hết sức náo nhiệt, thoạt nhìn giống như thành trì ở Trung Châu.
Lãnh Vô Hinh cho Lục Ly bản đồ Trung Hoàng Giới, hắn biết nơi đây gọi là Hỗn Độn Thành, muốn truyền tống đi Hỗn Độn Luyện Ngục, nhất định phải từ nơi này đi.
- Thiên địa huyền lực thật nồng nặc, ít nhất gấp mấy chục lần Trung Châu.
Lục Ly cảm ứng một phen, âm thầm líu lưỡi, bình thường đại lục càng lớn thiên địa huyền khí càng nồng nặc. Ví dụ như Vân Châu và U Châu nồng nặc hơn so với Bắc Mạc, Trung Châu nồng nặc gấp mấy chục lần so với Vân Châu U Châu.
Thiên địa huyền khí nơi đây nồng nặc hơn gấp mấy chục lần so với Trung Châu, nói một cách khác Trung Hoàng Giới lớn hơn so với Đấu Thiên Giới mười mấy lần sao?
- Ừ.
Lục Ly suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đón nhận cái hiện thực này, cường giả Trung Hoàng Giới nhiều như mây, nhiều hơn so với Đấu Thiên Giới không biết bao nhiêu lần. Nếu như Trung Hoàng Giới chỉ có Hoang Giới là lớn như vậy, thì làm sao có thể thai nghén ra nhiều cường giả như vậy?
Phải biết rằng sinh ra cường giả, linh tài vô cùng quan trọng, nếu như Trung Hoàng Giới không lớn, linh tài không đủ, làm sao có thể đào tạo ra cường giả?
Ví dụ như Bắc Mạc, diện tích chỉ lớn cỡ bàn tay, thiên địa huyền khí mỏng manh, dĩ nhiên là không có quá nhiều linh tài, không cách nào sinh ra võ giả quá mạnh. Không có linh tài đột phá Nhân Hoàng, làm sao có thể sinh ra Nhân Hoàng?
Lục Ly dừng một hồi, đi ra khỏi truyền tống trận, mấy tên Nhân Hoàng thủ vệ truyền tống trận quét nhìn hắn mấy lần, nhưng không có hỏi thăm quá nhiều.
Mục tiêu cuối cùng của Lục Ly là đi Lãnh Đế Thành, đó là hoàng thành của Lãnh hoàng triều, Lãnh gia ở chỗ này!
Ban đầu Lục Ly liều mạng lên đường, muốn mau chóng chạy tới Lãnh hoàng triều, tránh khỏi độc phát bỏ mình. Lúc này tới Trung Hoàng Giới rồi, hắn ngược lại không vội, một đường truyền tống đi qua, chỉ mất hơn mười ngày thời gian, không cần chạy quá nhanh.
Hắn liếc mắt quan sát bốn phía, khóa lại một cái nhà nghỉ bên cạnh quảng trường, nghênh ngang đi về phía nhà nghỉ. Hắn muốn biết rõ một chút tình hình, thuận tiện tu luyện vững chắc cảnh giới một phen, lại từ từ mưu đồ.
Lãnh Vô Hinh cho hắn một cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, hắn cảm giác giống như là đang khiêu vũ trên mũi đao, lúc nào cũng có khả năng tan xương nát thịt.
Chính hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, không biết phía sau sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước, cho nên hắn cần lượng lớn tin tức, như vậy mới có thể tính kế thật tốt.
Vào nhà nghỉ, hỏi thăm một phen, ở Trung Hoàng Giới Tử Huyền Tinh rất thông dụng. Thế nhưng giá cả nơi đây đắt đỏ không hợp lẽ thường, trọ một ngày lại muốn năm trăm Tử Huyền Tinh, đó chính là năm trăm vạn Huyền Tinh rồi.
Lục Ly không thiếu Huyền Tinh, dưới sự dẫn dắt của người hầu, tiến vào một gian phòng xa hoa. Sau khi hắn tiến vào tiện tay ném mấy vạn Tử Huyền Tinh ra, nhìn người hầu nói:
- Muốn không?
Người hầu chỉ là một võ giả Bất Diệt cảnh, thấy nhiều Tử Huyền Tinh như vậy thì hai mắt lóe sáng, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể cũng đang run rẩy.
Lục Ly cười nhạt nói:
- Ta cần thông tin, ngươi có thể nói cho ta bao nhiêu tin tức, ngươi sẽ có từng đó Huyền Tinh, hiểu không?
Người hầu liền vội vàng khom người, cúi đầu nói:
- Xin công tử cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ nói hết. Cho dù hỏi trên người vợ tiểu nhân có mấy cái bớt cũng không có vấn đề gì!
Lục Ly nhìn khuôn mặt tươi cười nịnh hót của người hầu, vừa bực mình vừa buồn cười, cả người hơi thanh tĩnh lại.
Xem ra Trung Hoàng Giới và Đấu Thiên Giới không khác biệt nhiều lắm, chỉ có nhiều cường giả hơn một ít mà thôi.
Lúc trước Lục Ly hết sức xa lạ đối với Trung Hoàng Giới, cảm giác sợ hãi, nhưng lúc này lại không có mâu thuẫn và hoảng hốt như vậy nữa.
Đây là lần đầu tiên trong lòng hắn có chút tự tin, có lẽ hắn có thể sự thật sống sót ở cái Trung Hoàng Giới xa lạ này, có thể từ từ quật khởi, thành công hoàn thành nhiệm vụ của Lãnh Vô Hinh.
Người hầu không biết quá nhiều tin tức quan trọng, nhưng tin tức cơ bản thì lại hiểu rất rõ, sau khi nói chuyện với tên người hầu ba canh giờ, Lục Ly đã ném đi mấy vạn Tử Huyền Tinh, đổi lại hắn nhận được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Chương 995 Tinh thần thác loạn
Từ trong miệng người hầu, Lục Ly coi như nắm giữ tình huống Trung Hoàng Giới.
Quả thực Trung Hoàng Giới rất lớn, ít nhất cũng có trăm vạn năm lịch sử, nơi đây luôn bị nhân tộc nắm trong tay, hoàng triều không ngừng thay đổi, nhưng giới diện một mực ổn định.
Ba đại gia tộc hiện tại đã thống trị ba đại hoàng triều rất lâu rồi, ba đại gia tộc này đều có lịch sử lâu đời, trong đó Lãnh gia và Phùng gia, lại càng có được lịch sử gần trăm vạn năm.
Nghe đến đó, Lục Ly không khỏi âm thầm líu lưỡi, lịch sử nhân tộc Đấu Thiên Giới mới có khoảng trăm vạn năm, vậy mà thời gian Lãnh gia và Phùng gia tồn tại đã có thể sánh bằng lịch sử nhân tộc Đấu Thiên Giới.
Đây mới là quyền thế chân chính, nội tình gia tộc sâu căn bản không cách nào tưởng tượng.
Người hầu đưa ra giải thích, Lục Ly nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý. Nghe nói Phùng gia và Lãnh gia khống chế rất nhiều tiểu thế giới. Cho dù Lãnh gia và Phùng gia ở Trung Hoàng Giới bị huỷ diệt, thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Lãnh gia và Phùng gia sẽ lại quật khởi, kéo cường giả và đại quân trở về Trung Hoàng Giới, lấy lại địa vị bá chủ lần nữa.
Trung Hoàng Giới có rất nhiều đại thế gia, mười mấy cái đại thế gia đã biết đến, đều có được lịch sử vài chục vạn năm, nội tình vô cùng thâm sâu.
Khiến Lục Ly có một chút nghi hoặc là, khi hắn hỏi thăm người hầu rằng Trung Hoàng Giới có một cái gia tộc họ Doãn hay không? Người hầu lại tỏ vẻ chưa từng nghe nói, đúng là có vài cái gia tộc họ Doãn, nhưng không tính là quá mạnh.
Doãn Thanh Ti rất mạnh!
Ngay cả Thiên Tà lão nhân cũng vô cùng kiêng kị đối với gia tộc của Doãn Thanh Ti, Doãn Thanh Ti đã nói rõ nàng là người Trung Hoàng Giới, vậy vì sao Doãn gia không có danh tiếng ở Trung Hoàng Giới? Chuyện này không hợp lẽ thường.
Hai người Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Thương lại rất dễ hỏi thăm, một người là đệ nhất tiểu thư Lãnh gia, một người là đệ nhất công tử Lãnh gia, cả hai đều là công chúa và hoàng tử tôn quý.
Danh tiếng Lãnh Vô Thương lớn nhất, trên cơ bản đã được nội bộ Lãnh hoàng triều coi là thái tử, là một trong những công tử nổi danh nhất Trung Hoàng Giới.
Lục Ly để người hầu đi xuống, một mình ngồi suy nghĩ ở trong phòng.
Lãnh gia mạnh mẽ không cần hoài nghi, Địa Tiên có không biết bao nhiêu, Nhân Hoàng nhiều như chó, thậm chí Quân Hầu cảnh muốn đi làm giữ cửa đại viện Lãnh gia cũng khó.
- Làm sao phá cục đây?
Lục Ly lấy giấy bút ra, viết một chữ Thương một chữ Hinh, mạng của hắn bị Lãnh Vô Hinh nắm ở trong tay, muốn sống thì phải nghĩ biện pháp giết Lãnh Vô Thương.
Vấn đề là thái tử tương lai của Lãnh hoàng triều dễ giết như vậy sao? Cho dù là giết được hắn nhưng có thể chạy trốn sao? Lãnh Vô Hinh sẽ thật sự cho hắn giải dược, sau đó sắp xếp tốt tất cả, đưa hắn về Đấu Thiên Giới?
- Không có khả năng!
Lãnh Vô Hinh không có năng lực lớn như vậy, Lãnh gia có được nội tình mạnh mẽ như thế, hắn dám giết chết Lãnh Vô Thương, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, căn bản không có cơ hội bỏ chạy khỏi Hỗn Độn Luyện Ngục.
- Đi một bước tính một bước vậy.
Lục Ly ở trong phòng hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đi tới Lãnh gia xem một chút, ít nhất trước mắt phải lấy được giải dược, nếu không rất nhanh hắn sẽ bị độc phát bỏ mình.
- Tu luyện, mười ngày sau truyền tống đi Lãnh Đế Thành!
Suy nghĩ nhiều vô ích, không đi Lãnh gia nghĩ cái gì cũng vô dụng, đi Lãnh gia mới có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lục Ly ngồi xếp bằng lại, an tâm tu luyện, ổn định cảnh giới.
Tu luyện trong phòng mười ngày, Bản Mạng Châu càng thêm ngưng luyện, nếu như Bản Mạng Châu không gặp phải công kích nghiêm trọng, khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề.
- Gần được rồi, phải đi thôi!
Lục Ly đứng dậy đi ra phía ngoài, xuống lầu ăn một bữa thật ngon, sau đó nghênh ngang đi tới truyền tống trận, dựa theo bản đồ một đường truyền tống đi Lãnh Đế Thành.
Truyền tống trận nơi đây cao cấp hơn so với Đấu Thiên Giới, tốc độ truyền tống nhanh hơn, khoảng cách truyền tống cũng xa hơn một ít. Lục Ly truyền tống qua các tòa thành, nhìn cảnh tượng trong đó, cảm giác nơi này và Trung Châu cũng không có khác biệt quá lớn, khác biệt duy nhất chính là cường giả hơi nhiều.
Cường giả nơi đây cao hơn một cấp so với Đấu Thiên Giới, Nhân Hoàng và Quân Hầu cảnh không khác Đấu Thiên Giới lắm, đều có thể tùy ý nhìn thấy. Quân Hầu cảnh càng là khắp nơi đều có, quân sĩ phổ thông cũng toàn là Quân Hầu cảnh.
Hỗn Độn Thành là nơi tam đại hoàng triều tranh giành, nơi đây không thuộc về bất kỳ hoàng triều nào, nó luôn độc lập với bất kỳ một thế lực nào bên ngoài.
Lục Ly từ Hỗn Độn Thành một đường đi thằng về phía tây, truyền tống đến Lãnh hoàng triều, mỗi lần truyền tống đều là truyền tống trận cỡ lớn, trực tiếp vượt qua một cái vực, tốc độ rất nhanh.
- Vì sao Trung Hoàng Giới và Đấu Thiên Giới lại giống nhau như vậy?
Sau khi truyền tống qua mười mấy cái thành trì, trong lòng Lục Ly hiện lên một cái nghi hoặc thật sâu. Cái nghi hoặc này đã quanh quẩn ở trong đầu hắn rất lâu rồi, lúc này truyền tống hơn mười lần qua các thành trì Trung Hoàng Giới, hắn càng cảm thấy kinh nghi.
Trung Hoàng Giới và Đấu Thiên Giới hoàn toàn không tiếp giáp, trời nam đất bắc, trong lịch sử Trung Hoàng Giới cũng chưa từng có người đi Đấu Thiên Giới. Nếu như không phải Hỏa Ngục xuất hiện, Lục Ly còn không biết có loại địa phương như Trung Hoàng Giới và Hỗn Độn Luyện Ngục tồn tại.
Đã như vậy!
Vì sao người Trung Hoàng Giới hiểu cổ ngữ? Vì sao phương thức bọn họ tu luyện không khác Trung Hoàng Giới? Vì sao cảnh giới cũng giống nhau như đúc, giống nhau đều là Quân Hầu, Nhân Hoàng, Địa Tiên? Giống nhau về cảm ngộ áo nghĩa, thần kỹ huyết mạch?
Nếu như chỉ là một số phương diện nào đó trùng hợp, thì cũng thôi đi, nhưng lúc này Lục Ly đi xuyên qua Trung Hoàng Giới, cảm giác không khác biệt với Trung Châu là mấy, chuyện này không thể không khiến hắn nghi ngờ.
- Chẳng lẽ tổ tiên nhân tộc Đấu Thiên Giới, tới từ Trung Hoàng Giới?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý nghĩ vô cùng lớn, nếu như tổ tiên nhân tộc Đấu Thiên Giới, đến từ Trung Hoàng Giới, vậy thì tất cả chuyện này đều dễ giải thích.
Hắn giả mạo là đồ đệ Huyết Hoàng, từ thông tin của Doãn Thanh Ti đến xem, vị Huyết Hoàng này rõ ràng là một cường giả nghịch thiên, đồ đệ lão quái già như vậy, Lãnh gia dám chiêu dụ sao? Hơn nữa Huyết Hoàng có thù với Lãnh gia hay không? Hắn đi Lãnh gia có thể bị trực tiếp giết chết không?
Tất cả đều chưa biết!
Lục Ly nhức đầu, không đi Lãnh gia hắn sẽ không có biện pháp lấy được giải dược, thời hạn nửa năm vừa đến toàn thân hắn sẽ thối nát mà chết. Doãn Thanh Ti nói trước mắt nàng bó tay với loại độc này, như vậy dựa vào Lục Ly tự mình đi tìm giải dược, chính là người si nói mộng.
- Làm sao bây giờ?
Đầu Lục Ly to ra giống như rơi vào đường cùng, nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ có thể đi thử thời vận, đi Trung Hoàng Giới trước rồi nói. Nếu như hắn không đi Trung Hoàng Giới, nửa đường đã bị giết, thì nghĩ quá nhiều cũng không có ý nghĩa.
Lục Ly có một điểm rất tốt!
Đó là ý chí của hắn vô cùng mạng mẽ, hắn có thể ép buộc bản thân không nghĩ tới một số chuyện, ví dụ như sự tình Đấu Thiên Giới, gần đây hắn không hề suy nghĩ, bằng không hắn đã sớm điên rồi.
Hắn ép buộc chính mình quên đi một số chuyện, dựa vào ý chí mạnh mẽ, là hắn có thể làm được. Người bình thường không có năng lực này, dù sao con người cũng không phải là động vật máu lạnh, khó tránh khỏi có đôi khi suy nghĩ lung tung, tổn thương trong lòng.
- Đi!
Hắn vứt chuyện Lãnh Vô Tuyết sang một bên, chuyên tâm lên đường, phi hành cẩn thận, khống chế tốc độ ở Nhân Hoàng cảnh. Lúc bình thường đều phi hành ở trong núi lớn, khiêm tốn như vậy sẽ càng thêm an toàn.
Phi hành hai ngày, Lục Ly gặp phải một đạo thần niệm cường đại, chắc là của một lão quái lánh đời. Thế nhưng vận khí hắn không tệ, sau khi lão quái dùng thần niệm quét qua liền biến mất, Lục Ly biết điều bay đi.
Mấy ngày sau, vận khí của hắn cũng không tệ, không gặp phải bất luận kẻ nào, một đường vô kinh vô hiểm, chỉ hơi có chút khô khan và nhàm chán mà thôi.
Hắn ở trong Kim Ngục hơn nửa tháng rồi, theo lý thuyết thì đã phi hành được hơn nửa lộ trình, hắn cũng bắt đầu đối chiếu bản đồ, tra tìm địa hình đặc thù, phân rõ phương vị.
Tiếp tục qua hai ngày, Lục Ly thấy một đỉnh núi kỳ lạ từ xa, ngọn núi kia tựa như một thanh lưỡi hái khổng lồ, đứng sừng sững ở phía trên mặt đất.
- Đao Phong Sơn!
Lục Ly lấy bản đồ ra so sánh một phen, nội tâm âm thầm vui mừng, theo như tính toán khoảng cách của hắn đến cửa vào Trung Hoàng Giới đã không còn xa, nhiều nhất chỉ bốn năm ngày lộ trình mà thôi.
- Rầm rầm rầm.
Lúc tới gần Đao Phong Sơn, trên ngọn núi to lớn kỳ lạ này truyền đến tiếng nổ lớn, Lục Ly từ xa nhìn lại, lờ mờ thấy trên đỉnh núi có bóng người loé lên, hơn nữa giống như còn không ít.
- Đi!
Dưới tình huống bình thường, Lục Ly gặp loại chuyện này sẽ chạy được bao xa thì chạy, hắn lập tức đi đường vòng, bay thêm mấy vạn dặm, vòng qua đỉnh núi khổng lồ này.
Hắn không dám dừng lại, sợ chiến đấu bên kia dính lên trên hắn. Tốc độ hắn đạt đến cực hạn, tiếp tục bay về phía tây, ước chừng bay hồi lâu mới chậm lại.
- Nghỉ ngơi một chút đã!
Lục Ly tìm mấy cái khe hở ẩn nấp vào trong đó, lấy nước và thịt khô ra ăn, sau khi ăn no một bữa, thì nhắm mắt ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Võ giả đến loại cảnh giới như hắn, một tháng không ngủ không nghỉ, tình cờ ngồi xếp bằng nhập định một phen sẽ có thể bổ sung tinh lực. Thế nhưng giấc ngủ đối với người vô cùng quan trọng, Lục Ly không muốn để cho bản thân quá mức mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ nghỉ ngơi một chút, nếu quá mệt mỏi sẽ ngủ một giấc thật tốt.
- Hưu.
Ngủ một canh giờ, Lục Ly bị mấy tiếng xé gió làm thức tỉnh, trước tiên hắn mở mắt ra, nhưng không có lập tức dò xét, mà thu liễm hơi thở, ẩn giấu thân thể đi.
Nơi xa có mấy bóng người đang bay vụt đến, Lục Ly thông qua các kẽ hở híp mắt nhìn thoáng qua, hơi an tâm một chút. Đó là hai nhóm người, nhóm ba Nhân Hoàng đang đuổi giết nhóm hai Nhân Hoàng, cho nên không để ý hắn.
Quả nhiên, năm người phá không bay qua trên đầu hắn, không có dừng lại, thật ra có một đạo thần niệm quét xuống phát hiện hắn, nhưng cũng không quá để ý.
Năm vị Nhân Hoàng này đều là thanh niên, không biết là thiên tài của gia tộc nào. Sau khi Lục Ly đợi năm người bay xa, lập tức chui ra, áp sát mặt đất bắt đầu phi hành, rời xa nơi đây.
An toàn bay mấy canh giờ, không gặp phải bất luận kẻ nào, Lục Ly mới như trút được gánh nặng. Hắn lau mặt, trong lòng càng thêm khát vọng với thực lực mạnh mẽ.
Không có thực lực mạnh mẽ, hắn ở trong Kim Ngục chỉ có thể như chó nhà có tang, trốn trốn tránh tránh, cẩn cẩn thận thận, bất luận kẻ nào cũng có thể giết chết hắn. Loại cảm giác ăn bữa hôm nay lo bữa mai, lo lắng đề phòng này thật sự không phải là cuộc sống của con người.
Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, cảnh giới phải nâng cao từng chút từng chút, thật ra Lục Ly biết rõ đạo lý này, hắn chỉ hận không có thời gian tu luyện.
Lo lắng đề phòng tiếp tục đi về phía trước, lần này lại thuận lợi đến lạ thường, sau khi bình tĩnh lên đường bốn ngày, Lục Ly thấy một đỉnh núi kỳ lạ khác.
Vậy hẳn là có thể nói hai ngọn núi, hai ngọn núi nối liền lại với nhau, nhưng ở giữa rỗng ruột, từ xa nhìn lại giống như một mái vòm hình cầu to lớn.
Cửa vào Trung Hoàng Giới!
Ánh mắt Lục Ly híp lại, lặn lội đường xa, nhiều lần gặp nạn, rốt cục hắn cũng đã tới cửa vào Trung Hoàng Giới. Tiến vào Trung Hoàng Giới hắn mới có cơ hội sống, vạn dặm trường thu cũng đi ra bước đầu tiên rồi.
- Vù vù
Hắn không có mạo muội đi tới trước ngọn núi lớn này, mà tìm một địa phương ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức ba canh giờ, hắn mới thu hồi Bản Mạng Châu, sải bước chạy về bên kia.
Lãnh Vô Hinh đã nói, chỉ cần tới cửa vào, cầm lấy phật châu là có thể đi vào Trung Hoàng Giới. Lãnh Vô Hinh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Ly không cho rằng chuyện sẽ dễ dàng như vậy, chắc chắn cửa vào sẽ có cường giả trấn thủ.
Nội tâm của hắn rất chần chờ, nếu như cửa vào có người gặng hỏi, rốt cuộc là hắn nê giả mạo đồ đệ Thiên Nhai lão quái, hay là giả mạo đồ đệ Huyết Hoàng đây?
Chương 992 Bừa bãi
- Ầm!
Vừa tiến vào trong núi lớn, Lục Ly lập tức bị ba đạo thần niệm mạnh mẽ khóa lại, ba đạo thần niệm này hết sức mạnh mẽ, tuyệt đối là cường giả Địa Tiên cảnh.
Lục Ly không có đường lui, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước, thần niệm hắn lặng lẽ dò xét trong núi lớn, khóa chặt một cái sơn động to lớn.
Bên trong đỉnh núi kỳ lạ này, chỉ có cái sơn động này là rất cổ quái, muốn đi vào Trung Hoàng Giới, phải đi vào cái sơn động này, hơn nữa ba đạo thần niệm kia cũng từ trong sơn động đi ra.
Lục Ly không ngừng nhảy lên như một con cự thú, hao tốn một nén nhang thời gian, mới tới cửa sơn động, ba đạo thần niệm kia đã sớm biến mất.
Thế nhưng lúc Lục Ly tới cửa sơn động, một giọng nói già nua vang lên:
- Nơi đây là cấm địa, mau thối lui, không được tới gần, nếu không giết chết bất luận tội!
- Cấm địa?
Lục Ly ngạc nhiên, hắn nhớ điểm đánh dấu trên bản đồ, nói nơi này chính là cửa vào Trung Hoàng Giới mà, hắn suy nghĩ một chút sau đó cắn răng chắp tay nói:
- Tiền bối, ta muốn tiến vào Trung Hoàng Giới!
- Ầm!
Không gian phía trước Lục Ly hơi dao động, một lão giả mặc áo choàng đen xuất hiện ở trước mặt hắn, ánh mắt quét nhìn Lục Ly, trầm giọng dò hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Vì sao vào Trung Hoàng Giới ta?
Trong nháy mắt đó, Lục Ly đã nghĩ xong câu trả lời, khom người lần nữa nói:
- Ta gọi là Lục Ly, ban đầu là người Trung Hoàng Giới, lúc ba tuổi bị mang đến nơi này, hôm nay muốn trở lại Trung Hoàng Giới.
- Vậy sao?
Làn da nhăn nheo như vỏ cây trên mặt lão giả hơi lay động một chút, tiếp tục hỏi:
- Ai bắt cóc ngươi? Nhà ngươi ở chỗ nào?
- Ta cũng không biết!
Lục Ly mơ hồ suy đoán nói:
- Lão quái vật kia không nói chuyện của hắn, chỉ bắt ta tu luyện, làm việc. Nhà của ta ở đâu ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ mơ hồ nhớ được là ở bên cạnh Lãnh Thuỷ Hà.
Lục Ly xem bản đồ Trung Hoàng Giới, Lãnh Thuỷ Hà là một con sông lớn rất nổi danh, còn nằm trong Lãnh hoàng triều, chuyện này Lục Ly đã sớm nghĩ thông suốt.
- Ảnh Thiền Châu ngươi đang mang là ai cho ngươi?
Ánh mắt lão giả nhìn về phía phật châu trên cổ Lục Ly, Lục Ly rất tự nhiên nói:
- Đây là sư phụ để lại cho ta, hắn nói hắn phải đi xông xáo Ám Ngục, khả năng không về được, bảo ta tự mình đến Trung Hoàng Giới.
- Ừ.
Lục Ly trả lời làm lão giả rất hài lòng, gật đầu nói:
- Ngươi đi theo ta!
- Vù vù.
Lục Ly thở dài trong lòng một tiếng, rốt cục cũng ứng phó được, xem ra Ảnh Thiền Châu Lãnh Vô Hinh cho hắn có trợ giúp rất lớn. Có lẽ vật này do Trung Hoàng Giới chế tạo, nếu không lão giả sẽ không tin tưởng như thế, có khả năng Huyết Hoàng cũng là người Trung Hoàng Giới.
Ngay tại thời điểm Lục Ly đi theo lão giả vào bên trong, nơi xa có mấy tiếng xé gió truyền đến, ba chiếc chiến xa màu cổ đồng gào thét bay tới.
Lão giả mặc áo bào đen ngừng lại, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, Lục Ly vội vàng đứng ở phía sau lão giả, cúi thấp đầu xuống, giả bộ là một người đàng hoàng.
- Hả?
Rất nhanh sắc mặt Lục Ly thay đổi, bởi vì bên trong ba cỗ chiến xa kia, lại có một người hắn quen, Lãnh Vô Tuyết!
- Con mẹ nó!
Oan gia ngõ hẹp, nội tâm Lục Ly điên cuồng chửi má nó, lúc này đang ở trước mặt lão giả, nên hắn không dám sử dụng súc cốt thuật để hoá trang. Hắn chỉ biết cắn răng đứng im, đầu óc điên cuồng vận chuyển, nghĩ ra các loại biện pháp ứng đối tình hình.
- Hưu.
Ba cỗ chiến xa gào thét bay đến, phía trên có hơn mười người ngồi, tất cả đều là công tử tiểu thư mặc quần áo lộng lẫy, Lãnh Vô Tuyết ở trên một chiếc chiến xa, phía sau có bốn người đi theo, xem ra thân phận và địa vị của hắn quả thực rất cao.
Khi tới cửa vào sơn động, toàn bộ chiến xa biến mất, mọi người bay vụt xuống, sải bước đi đến cửa sơn động, nhưng không hề dừng lại, dáng vẻ rất là vội vã.
- Đừng nhìn thấy ta, đừng nhìn thấy ta!
Lục Ly tự lừa gạt mình, mấy đạo thần niệm quét qua trên người hắn, một đạo thần niệm dừng lại, nội tâm của hắn nhất thời kêu khổ sở.
- Là ngươi?
Không có gì bất ngờ xảy ra, ánh mắt Lãnh Vô Tuyết khóa chặt Lục Ly, trên người tràn ngập sát khí. Nhóm người vốn đi rất vội vã, nhưng bởi vì Lãnh Vô Tuyết dừng lại, mà nhao nhao ghé mắt, khóa chặt Lục Ly.
- Tuyết thiếu, ngươi biết người này? Quân Hầu cảnh? Lại có thể xuất hiện ở trong Kim Ngục!
Một vị công tử tò mò nói, sắc mặt Lãnh Vô Tuyết có một chút cổ quái, không có đáp lại, mà nhìn Lục Ly, hai mắt loé lên.
Nội tâm Lục Ly gấp như lửa đốt, nhưng ngoài mặt lại không chút biến sắc, hờ hững nhìn Lãnh Vô Tuyết, mở miệng nói:
- Lãnh công tử, chúng ta lại gặp mặt, thật trùng hợp.
- Hừ!
Lãnh Vô Tuyết hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám nói gì, không dám động thủ. Hắn bị lời nói của Doãn Thanh Ti hù doạ rồi, mặc dù lúc này hắn vẫn không biết Huyết Hoàng là ai, nhưng biết sư phụ Lục Ly là một lão quái cực kỳ lợi hại.
Nơi này là Trung Hoàng Giới, bên cạnh hắn có mười mấy người bạn, nếu như chặn đánh giết Lục Ly, rất đơn giản.
Thế nhưng hắn không có lá gan này, với cả như vậy sẽ rất mất mặt, dù sao hắn cũng bị Doãn Thanh Ti dọa cho bỏ chạy, Lục Ly chỉ là một Quân Hầu cảnh nho nhỏ, lại để hắn chê cười, tự nhiên trong tâm Lãnh Vô Tuyết khó chịu.
Lãnh Vô Tuyết không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Lục Ly, sắc mặt trở nên âm trầm, một tên công tử bên cạnh hơi khó chịu, liếc mắt nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử này là ai? Tuyết thiếu, ngươi không tiện động thủ sao? Nếu không để chúng ta xả giận giúp ngươi?
Lãnh Vô Tuyết nhìn thoáng qua mấy tên công tử bên cạnh, hai mắt hơi phát sáng, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm như cũ. Hắn sợ sự tình gây ra ồn ào lớn, cuối cùng liên lụy hắn.
Lão giả bảo vệ cửa ra vào, vẫn đứng ở một bên, trầm mặc không nói. Bọn họ có ba người trấn thủ ở đây, nhiệm vụ chính là bảo vệ cửa ra vào. Về phần những sự tình còn lại, bọn họ một mực không quan tâm, chỉ sợ Lục Ly bị giết, cũng sẽ không liếc mắt thêm một cái.
Mấy vị công tử thấy Lãnh Vô Tuyết không nói gì, bọn họ cũng không phải là ngớ ngẩn, thật sự không nói gì thêm, chỉ có một người không nhịn được lên tiếng.
Chương 993 Trung hoàng giới
- Có đi hay không? Chỉ là một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ, có cái gì hay mà nhìn? Nhìn hắn khó chịu thì giết là được, rách việc.
Cuối cùng Lãnh Vô Tuyết cũng mở miệng, dùng giọng điệu kỳ lạ nói:
- Nghe nói sư phụ tiểu tử này là một nhân vật, nên ta không dám giết hắn. Tề Cần, ngươi cũng không đắc tội được với người này, đi thôi.
- Vậy sao?
Lời nói của Lãnh Vô Tuyết, thành công chọc giận thanh niên tên là Tề Cần, trong mắt của hắn toàn là vẻ kiệt ngạo bất tuân, hai con mắt sắc bén như mắt ưng khóa chặt Lục Ly, lạnh lùng nói:
- Bổn thiếu gia không tin, chỉ là một tên Quân Hầu cảnh mà thôi, chẳng lẽ giết sẽ chọc thủng trời sao?
- Tề Cần? Hoàng tử Tề hoàng triều?
Nội tâm Lục Ly chỉ muốn chửi ầm lên, thầm nghĩ Lãnh Vô Tuyết âm hiểm, dùng thủ pháp mượn đao giết người này rất quen thuộc.
Đầu óc hắn hơi chuyển, nếu đã đụng phải Lãnh Vô Tuyết rồi, chuyện hắn là đồ đệ Huyết Hoàng, cũng không thể giấu giếm. Thoạt nhìn lúc nào Tề Cần cũng có khả năng động thủ, hắn cắn răng bất chấp tất cả, giới chỉ trong tay phát sáng, Huyết Hoàng Lệnh xuất hiện, ngẩng cao đầu nói:
- Tề công tử, nếu ngươi dám động vào tiểu gia, vậy sẽ thật sự đâm thủng trời!
- Hả?
Đột nhiên hai mắt lão giả bên cạnh Lục Ly lấp lánh tia sáng, khóa chặt Huyết Hoàng Lệnh, mắt lộ ra một chút hoảng sợ. Mười mấy vị công tử tiểu thư phát hiện Huyết Hoàng Lệnh có chút đặc thù, nhưng ánh mắt nhìn Huyết Hoàng Lệnh vẫn rất mơ hồ, địa vị bọn họ ở trong gia tộc nên cũng không phải là quá cao, nên không nghe nói về Huyết Hoàng Lệnh.
Tề Cần xuất thân danh môn, cũng không phải ngớ ngẩn, hắn nhìn về phía lão giả hỏi:
- Long lão, lệnh bài kia là của ai?
Ánh mắt lão giả từ trên lệnh bài thu lại, phất tay nói với Tề Cần:
- Tề thiếu gia, đi thôi.
Lão giả không nói gì, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, Tề Cần thật sự không trêu chọc được người tên Huyết Hoàng này. Hai mắt Tề Cần co rụt lại, tàn bạo trừng Lãnh Vô Tuyết một cái, giống như đang tức giận Lãnh Vô Huyết bẫy hắn.
Tính cách Tề Cần thẳng thắn, chắp tay với Lục Ly, sau đó không nói gì dẫn người trong triều rời đi. Những công tử tiểu thư kia nhìn Lục Ly mấy lần, cũng dồn dập đi vào.
Lãnh Vô Tuyết ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, dẫn người chuẩn bị vào, đột nhiên Lục Ly lại mở miệng nói:
- Chậm đã, Lãnh Vô Tuyết, ngươi muốn đi như vậy sao?
Lãnh Vô Tuyết mang theo bốn người, năm người nghe thấy Lục Ly nói vậy sắc mặt khẽ biến, Lãnh Vô Tuyết âm trầm quay đầu lại nói:
- Ngươi muốn như thế nào?
- Như thế nào?
Lục Ly hung hăng vênh váo nhìn Lãnh Vô Tuyết, nói:
- Lần trước tiểu gia đang bế quan, thiếu chút nữa bị ngươi giết, làm sao có thể nuốt trôi cụ tức này? Ta cũng không dối gạt ngươi, ta đi Trung Hoàng Giới, chính là muốn tìm người Lãnh gia truyền đạt dặn dò. Hiện tại ngươi tự cắt một chân, hay là để ta đi tìm cha ngươi, để hắn cắt đứt chân của ngươi?
Sắc mặt đám người Lãnh Vô Tuyết hoàn toàn biến đổi, trên người cuồn cuộn sát khí.
Mấy người bên cạnh hắn nhìn Lục Ly, như nhìn một người điên, một tên Quân Hầu cảnh đối mặt một đám Nhân Hoàng, lại hỗn láo như thế?
Lục Ly không phải người điên, mà là giờ khắc này hắn có một cái kế hoạch điên cuồng!
Hắn nhất định phải đi Lãnh gia, nếu không hắn sẽ bị độc phát bỏ mình, mà Lãnh Vô Tuyết đã nhận định hắn là đồ đệ Huyết Hoàng, như vậy cái thân phận này của hắn cũng ngồi chắc rồi.
Đã như vậy, vì sao hắn không thể tiếp tục giả mạo chứ? Thân là đồ đệ Huyết Hoàng, hắn cũng không thể quá kinh hãi, nếu không sẽ bị người hoài nghi, như vậy sẽ hỏng chuyện.
Lãnh Vô Hinh bảo hắn gia nhập ngoại đường Lãnh gia, từng bước đạt được tín nhiệm của Lãnh gia, cuối cùng tìm cơ hội tiếp cận Lãnh Vô Thương thủ tiêu hắn. Thậm chí còn nói không tiếc tiêu phí mấy chục năm thời gian!
Lục Ly không đợi được lâu như vậy, hắn lựa chọn bớt đi vài chuyện, lúc này hắn làm một cái quyết định điên cuồng, hắn muốn quang minh chính đại đi tới Lãnh gia, công khai tiếp cận Lãnh Vô Thương.
Cho nên lúc này hắn mới trở nên vô cùng cuồng vọng, hung hăng vênh váo, mục đích của hắn chính là muốn áp đảo Lãnh Vô Tuyết, thông qua Lãnh Vô Tuyết công nhận thân phận đệ tử Huyết Hoàng của hắn.
Lãnh Vô Tuyết không biết trong lòng Lục Ly nghĩ gì, nhưng nội tâm của hắn lại vô cùng bực tức, nổi giận, còn có chút không biết làm sao.
Từ lời nói của Doãn Thanh Ti và vẻ mặt của Long lão, hắn đã đoán ra một ít chuyện. Hắn thật sự không trêu chọc nổi sư phụ của Lục Ly, có lẽ phụ thân hắn Lãnh Thiên Ngạo cũng không trêu chọc nổi, trừ phi mấy lão tổ tông Lãnh gia đi ra.
Nhưng mấy vị lão tổ tông này không dễ dàng xuất hiện, nếu như bởi vì chuyện của hắn, kinh động mấy vị lão tổ tông, cuộc sống tốt đẹp của hắn tại Lãnh gia sẽ chấm dứt.
Nếu như Lục Ly là một tên Nhân Hoàng, có lẽ hắn sẽ không cảm giác bực tức và nổi giận như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác Lục Ly lại là một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ, trước đó không lâu còn là Bất Diệt cảnh, đối với hắn mà nói loại võ giả cấp bậc này chính là con kiến hôi.
Hắn là công tử Lãnh gia, là hoàng tử Lãnh hoàng triều, nếu như vì mấy câu nói của một tên Quân Hầu cảnh mà tự cắt chân, thì sau này làm sao hắn lăn lộn ở Trung Hoàng Giới được?
Vấn đề là
Lục Ly nói rõ muốn đi Lãnh gia gây chuyện, người này đánh không được, giết càng không xong, hắn có thể làm gì chứ?
Hai mắt hắn loé lên vài vòng, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn đi Lãnh gia thì cứ tự nhiên, Lãnh gia chúng ta đứng ngạo nghễ ở Trung Hoàng Giới trăm vạn năm, cho dù sư phụ ngươi đích thân đi, Lãnh gia chúng ta cũng không sợ. Hừ, chúng ta đi!
Bốn người còn lại nghe thấy Lãnh Vô Tuyết nói thế thì dồn dập liếc mắt nhìn nhau, nội tâm vô cùng nghi hoặc. Địa vị Lục Ly lớn như thế sao? Vậy mà khiến Lãnh Vô Tuyết luôn luôn coi trời bằng vung kinh sợ? Nói ra lời nói khó hiểu như thế?
Lãnh Vô Tuyết phẩy tay áo bỏ đi, bốn người còn lại chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo, Lục Ly ở phía sau lạnh lùng nói một câu:
- Lãnh Vô Tuyết, nói cho ngươi biết người nhà ngươi biết, rất nhanh ta sẽ đến bái phỏng nhà ngươi, ngươi cứ chuẩn bị để cha ngươi cắt đứt chân của ngươi đi.
Chương 994 Trung Hoàng Giới
Lãnh Vô Tuyết không có ngừng lại, sải bước rời đi, hắn không có biện pháp xử lý loại chuyện này, chỉ có đi xin chỉ thị trước rồi nói, tất cả sẽ có trưởng bối gia tộc quyết định.
Đợi mọi người rời đi, lúc này Lục Ly mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói với Long lão:
- Tiền bối, làm phiền người dẫn đường một chút, ta muốn đi Trung Hoàng Giới một chuyến.
- Tiểu hữu khách khí rồi!
Thái độ Long lão tốt đến lạ thường, mang theo Lục Ly đi vào bên trong, sơn động này rất lớn rất sâu, đi hơn nửa nén hương thời gian, mới tới trước một cái truyền tống môn to lớn.
- Tiểu hữu có thể tiến vào, ngày sau muốn về Kim Ngục, chỉ cần nói với người phía ngoài là ý của ta là được, ta gọi là Vạn Long.
Thái độ Long lão chuyển biến to lớn như thế, khiến Lục Ly không kịp thích ứng, hắn không nói gì, chỉ gật đầu đi về phía truyền tống môn.
- Có lẽ sư phụ tiểu hữu không phải đi Ám Ngục, mà là đi Hồn Ngục đúng không?
Lúc Lục Ly muốn bước vào truyền tống môn, đột nhiên Long lão lại lên tiếng nói. Lục Ly liếc mắt nhìn lão một cái, suy nghĩ một chút nói:
- Ta thật sự không biết, sư phụ chưa từng nói.
- Ha ha!
Long lão vuốt râu cười một tiếng, nói:
- Ngàn năm trước sư phụ ngươi đã bước vào Hóa Thần cảnh rồi, nếu như lần này có thể xông qua Hồn Ngục, sẽ có hi vọng xung kích Lôi Ngục, bước ra một bước cuối cùng.
Lục Ly như có điều suy nghĩ, không nói cái gì nữa. Chuyện này nói càng nhiều, sơ hở càng nhiều, hắn quyết định những sự tình liên quan đến Huyết Hoàng, hắn đều giả bộ không quá rõ ràng, như vậy sẽ càng thêm vẻ bí hiểm.
- Ầm!
Lục Ly dứt khoát đi vào truyền tống môn, một tia sáng lấp lánh loé lên, trời đất quay cuồng, không biết truyền tống bao lâu, Lục Ly mới đứng ở trên một cái quảng trường to lớn.
- Đây chính là Trung Hoàng Giới sao?
Lục Ly híp mắt quan sát bốn phía một chút, lúc này hắn đang ở trong một tòa đại thành, người bên trong thành đi lại hết sức náo nhiệt, thoạt nhìn giống như thành trì ở Trung Châu.
Lãnh Vô Hinh cho Lục Ly bản đồ Trung Hoàng Giới, hắn biết nơi đây gọi là Hỗn Độn Thành, muốn truyền tống đi Hỗn Độn Luyện Ngục, nhất định phải từ nơi này đi.
- Thiên địa huyền lực thật nồng nặc, ít nhất gấp mấy chục lần Trung Châu.
Lục Ly cảm ứng một phen, âm thầm líu lưỡi, bình thường đại lục càng lớn thiên địa huyền khí càng nồng nặc. Ví dụ như Vân Châu và U Châu nồng nặc hơn so với Bắc Mạc, Trung Châu nồng nặc gấp mấy chục lần so với Vân Châu U Châu.
Thiên địa huyền khí nơi đây nồng nặc hơn gấp mấy chục lần so với Trung Châu, nói một cách khác Trung Hoàng Giới lớn hơn so với Đấu Thiên Giới mười mấy lần sao?
- Ừ.
Lục Ly suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đón nhận cái hiện thực này, cường giả Trung Hoàng Giới nhiều như mây, nhiều hơn so với Đấu Thiên Giới không biết bao nhiêu lần. Nếu như Trung Hoàng Giới chỉ có Hoang Giới là lớn như vậy, thì làm sao có thể thai nghén ra nhiều cường giả như vậy?
Phải biết rằng sinh ra cường giả, linh tài vô cùng quan trọng, nếu như Trung Hoàng Giới không lớn, linh tài không đủ, làm sao có thể đào tạo ra cường giả?
Ví dụ như Bắc Mạc, diện tích chỉ lớn cỡ bàn tay, thiên địa huyền khí mỏng manh, dĩ nhiên là không có quá nhiều linh tài, không cách nào sinh ra võ giả quá mạnh. Không có linh tài đột phá Nhân Hoàng, làm sao có thể sinh ra Nhân Hoàng?
Lục Ly dừng một hồi, đi ra khỏi truyền tống trận, mấy tên Nhân Hoàng thủ vệ truyền tống trận quét nhìn hắn mấy lần, nhưng không có hỏi thăm quá nhiều.
Mục tiêu cuối cùng của Lục Ly là đi Lãnh Đế Thành, đó là hoàng thành của Lãnh hoàng triều, Lãnh gia ở chỗ này!
Ban đầu Lục Ly liều mạng lên đường, muốn mau chóng chạy tới Lãnh hoàng triều, tránh khỏi độc phát bỏ mình. Lúc này tới Trung Hoàng Giới rồi, hắn ngược lại không vội, một đường truyền tống đi qua, chỉ mất hơn mười ngày thời gian, không cần chạy quá nhanh.
Hắn liếc mắt quan sát bốn phía, khóa lại một cái nhà nghỉ bên cạnh quảng trường, nghênh ngang đi về phía nhà nghỉ. Hắn muốn biết rõ một chút tình hình, thuận tiện tu luyện vững chắc cảnh giới một phen, lại từ từ mưu đồ.
Lãnh Vô Hinh cho hắn một cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, hắn cảm giác giống như là đang khiêu vũ trên mũi đao, lúc nào cũng có khả năng tan xương nát thịt.
Chính hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, không biết phía sau sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước, cho nên hắn cần lượng lớn tin tức, như vậy mới có thể tính kế thật tốt.
Vào nhà nghỉ, hỏi thăm một phen, ở Trung Hoàng Giới Tử Huyền Tinh rất thông dụng. Thế nhưng giá cả nơi đây đắt đỏ không hợp lẽ thường, trọ một ngày lại muốn năm trăm Tử Huyền Tinh, đó chính là năm trăm vạn Huyền Tinh rồi.
Lục Ly không thiếu Huyền Tinh, dưới sự dẫn dắt của người hầu, tiến vào một gian phòng xa hoa. Sau khi hắn tiến vào tiện tay ném mấy vạn Tử Huyền Tinh ra, nhìn người hầu nói:
- Muốn không?
Người hầu chỉ là một võ giả Bất Diệt cảnh, thấy nhiều Tử Huyền Tinh như vậy thì hai mắt lóe sáng, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể cũng đang run rẩy.
Lục Ly cười nhạt nói:
- Ta cần thông tin, ngươi có thể nói cho ta bao nhiêu tin tức, ngươi sẽ có từng đó Huyền Tinh, hiểu không?
Người hầu liền vội vàng khom người, cúi đầu nói:
- Xin công tử cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ nói hết. Cho dù hỏi trên người vợ tiểu nhân có mấy cái bớt cũng không có vấn đề gì!
Lục Ly nhìn khuôn mặt tươi cười nịnh hót của người hầu, vừa bực mình vừa buồn cười, cả người hơi thanh tĩnh lại.
Xem ra Trung Hoàng Giới và Đấu Thiên Giới không khác biệt nhiều lắm, chỉ có nhiều cường giả hơn một ít mà thôi.
Lúc trước Lục Ly hết sức xa lạ đối với Trung Hoàng Giới, cảm giác sợ hãi, nhưng lúc này lại không có mâu thuẫn và hoảng hốt như vậy nữa.
Đây là lần đầu tiên trong lòng hắn có chút tự tin, có lẽ hắn có thể sự thật sống sót ở cái Trung Hoàng Giới xa lạ này, có thể từ từ quật khởi, thành công hoàn thành nhiệm vụ của Lãnh Vô Hinh.
Người hầu không biết quá nhiều tin tức quan trọng, nhưng tin tức cơ bản thì lại hiểu rất rõ, sau khi nói chuyện với tên người hầu ba canh giờ, Lục Ly đã ném đi mấy vạn Tử Huyền Tinh, đổi lại hắn nhận được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Chương 995 Tinh thần thác loạn
Từ trong miệng người hầu, Lục Ly coi như nắm giữ tình huống Trung Hoàng Giới.
Quả thực Trung Hoàng Giới rất lớn, ít nhất cũng có trăm vạn năm lịch sử, nơi đây luôn bị nhân tộc nắm trong tay, hoàng triều không ngừng thay đổi, nhưng giới diện một mực ổn định.
Ba đại gia tộc hiện tại đã thống trị ba đại hoàng triều rất lâu rồi, ba đại gia tộc này đều có lịch sử lâu đời, trong đó Lãnh gia và Phùng gia, lại càng có được lịch sử gần trăm vạn năm.
Nghe đến đó, Lục Ly không khỏi âm thầm líu lưỡi, lịch sử nhân tộc Đấu Thiên Giới mới có khoảng trăm vạn năm, vậy mà thời gian Lãnh gia và Phùng gia tồn tại đã có thể sánh bằng lịch sử nhân tộc Đấu Thiên Giới.
Đây mới là quyền thế chân chính, nội tình gia tộc sâu căn bản không cách nào tưởng tượng.
Người hầu đưa ra giải thích, Lục Ly nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý. Nghe nói Phùng gia và Lãnh gia khống chế rất nhiều tiểu thế giới. Cho dù Lãnh gia và Phùng gia ở Trung Hoàng Giới bị huỷ diệt, thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Lãnh gia và Phùng gia sẽ lại quật khởi, kéo cường giả và đại quân trở về Trung Hoàng Giới, lấy lại địa vị bá chủ lần nữa.
Trung Hoàng Giới có rất nhiều đại thế gia, mười mấy cái đại thế gia đã biết đến, đều có được lịch sử vài chục vạn năm, nội tình vô cùng thâm sâu.
Khiến Lục Ly có một chút nghi hoặc là, khi hắn hỏi thăm người hầu rằng Trung Hoàng Giới có một cái gia tộc họ Doãn hay không? Người hầu lại tỏ vẻ chưa từng nghe nói, đúng là có vài cái gia tộc họ Doãn, nhưng không tính là quá mạnh.
Doãn Thanh Ti rất mạnh!
Ngay cả Thiên Tà lão nhân cũng vô cùng kiêng kị đối với gia tộc của Doãn Thanh Ti, Doãn Thanh Ti đã nói rõ nàng là người Trung Hoàng Giới, vậy vì sao Doãn gia không có danh tiếng ở Trung Hoàng Giới? Chuyện này không hợp lẽ thường.
Hai người Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Thương lại rất dễ hỏi thăm, một người là đệ nhất tiểu thư Lãnh gia, một người là đệ nhất công tử Lãnh gia, cả hai đều là công chúa và hoàng tử tôn quý.
Danh tiếng Lãnh Vô Thương lớn nhất, trên cơ bản đã được nội bộ Lãnh hoàng triều coi là thái tử, là một trong những công tử nổi danh nhất Trung Hoàng Giới.
Lục Ly để người hầu đi xuống, một mình ngồi suy nghĩ ở trong phòng.
Lãnh gia mạnh mẽ không cần hoài nghi, Địa Tiên có không biết bao nhiêu, Nhân Hoàng nhiều như chó, thậm chí Quân Hầu cảnh muốn đi làm giữ cửa đại viện Lãnh gia cũng khó.
- Làm sao phá cục đây?
Lục Ly lấy giấy bút ra, viết một chữ Thương một chữ Hinh, mạng của hắn bị Lãnh Vô Hinh nắm ở trong tay, muốn sống thì phải nghĩ biện pháp giết Lãnh Vô Thương.
Vấn đề là thái tử tương lai của Lãnh hoàng triều dễ giết như vậy sao? Cho dù là giết được hắn nhưng có thể chạy trốn sao? Lãnh Vô Hinh sẽ thật sự cho hắn giải dược, sau đó sắp xếp tốt tất cả, đưa hắn về Đấu Thiên Giới?
- Không có khả năng!
Lãnh Vô Hinh không có năng lực lớn như vậy, Lãnh gia có được nội tình mạnh mẽ như thế, hắn dám giết chết Lãnh Vô Thương, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, căn bản không có cơ hội bỏ chạy khỏi Hỗn Độn Luyện Ngục.
- Đi một bước tính một bước vậy.
Lục Ly ở trong phòng hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đi tới Lãnh gia xem một chút, ít nhất trước mắt phải lấy được giải dược, nếu không rất nhanh hắn sẽ bị độc phát bỏ mình.
- Tu luyện, mười ngày sau truyền tống đi Lãnh Đế Thành!
Suy nghĩ nhiều vô ích, không đi Lãnh gia nghĩ cái gì cũng vô dụng, đi Lãnh gia mới có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lục Ly ngồi xếp bằng lại, an tâm tu luyện, ổn định cảnh giới.
Tu luyện trong phòng mười ngày, Bản Mạng Châu càng thêm ngưng luyện, nếu như Bản Mạng Châu không gặp phải công kích nghiêm trọng, khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề.
- Gần được rồi, phải đi thôi!
Lục Ly đứng dậy đi ra phía ngoài, xuống lầu ăn một bữa thật ngon, sau đó nghênh ngang đi tới truyền tống trận, dựa theo bản đồ một đường truyền tống đi Lãnh Đế Thành.
Truyền tống trận nơi đây cao cấp hơn so với Đấu Thiên Giới, tốc độ truyền tống nhanh hơn, khoảng cách truyền tống cũng xa hơn một ít. Lục Ly truyền tống qua các tòa thành, nhìn cảnh tượng trong đó, cảm giác nơi này và Trung Châu cũng không có khác biệt quá lớn, khác biệt duy nhất chính là cường giả hơi nhiều.
Cường giả nơi đây cao hơn một cấp so với Đấu Thiên Giới, Nhân Hoàng và Quân Hầu cảnh không khác Đấu Thiên Giới lắm, đều có thể tùy ý nhìn thấy. Quân Hầu cảnh càng là khắp nơi đều có, quân sĩ phổ thông cũng toàn là Quân Hầu cảnh.
Hỗn Độn Thành là nơi tam đại hoàng triều tranh giành, nơi đây không thuộc về bất kỳ hoàng triều nào, nó luôn độc lập với bất kỳ một thế lực nào bên ngoài.
Lục Ly từ Hỗn Độn Thành một đường đi thằng về phía tây, truyền tống đến Lãnh hoàng triều, mỗi lần truyền tống đều là truyền tống trận cỡ lớn, trực tiếp vượt qua một cái vực, tốc độ rất nhanh.
- Vì sao Trung Hoàng Giới và Đấu Thiên Giới lại giống nhau như vậy?
Sau khi truyền tống qua mười mấy cái thành trì, trong lòng Lục Ly hiện lên một cái nghi hoặc thật sâu. Cái nghi hoặc này đã quanh quẩn ở trong đầu hắn rất lâu rồi, lúc này truyền tống hơn mười lần qua các thành trì Trung Hoàng Giới, hắn càng cảm thấy kinh nghi.
Trung Hoàng Giới và Đấu Thiên Giới hoàn toàn không tiếp giáp, trời nam đất bắc, trong lịch sử Trung Hoàng Giới cũng chưa từng có người đi Đấu Thiên Giới. Nếu như không phải Hỏa Ngục xuất hiện, Lục Ly còn không biết có loại địa phương như Trung Hoàng Giới và Hỗn Độn Luyện Ngục tồn tại.
Đã như vậy!
Vì sao người Trung Hoàng Giới hiểu cổ ngữ? Vì sao phương thức bọn họ tu luyện không khác Trung Hoàng Giới? Vì sao cảnh giới cũng giống nhau như đúc, giống nhau đều là Quân Hầu, Nhân Hoàng, Địa Tiên? Giống nhau về cảm ngộ áo nghĩa, thần kỹ huyết mạch?
Nếu như chỉ là một số phương diện nào đó trùng hợp, thì cũng thôi đi, nhưng lúc này Lục Ly đi xuyên qua Trung Hoàng Giới, cảm giác không khác biệt với Trung Châu là mấy, chuyện này không thể không khiến hắn nghi ngờ.
- Chẳng lẽ tổ tiên nhân tộc Đấu Thiên Giới, tới từ Trung Hoàng Giới?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý nghĩ vô cùng lớn, nếu như tổ tiên nhân tộc Đấu Thiên Giới, đến từ Trung Hoàng Giới, vậy thì tất cả chuyện này đều dễ giải thích.