• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (5 Viewers)

  • Chương 1011-1015

Chương 1011 Thiên Vận Đạo Ngân

Chương 1011: Thiên Vận Đạo Ngân

Bọn họ ngồi ở trong một cái rừng cây, phía dưới đều là cỏ dại rậm rạp, gió mát hiu hiu, lá cây phát ra âm thanh sàn sạt, bốn phía có hoa dại thả ra hương thơm, nơi xa Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật vẫn đang bận rộn sửa sang lại lều của mình, thật ra tu luyện ở đây cũng vô cùng thích thú.

Sa sa sa.

Lại là một cơn gió mát thổi tới, thế nhưng lần này gió mát có chút khác biệt, nơi xa vang lên một tiếng quái khiếu, vừa lúc có Linh Phong thổi qua.

Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật vội vàng ngưng sửa sang lại, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ. Đây chính là điểm khổng tốt ở trong Cổ Thần Cấm Địa, không ai biết lúc nào có Linh Phong, một khi gặp phải Linh Phong chỉ có thể dừng tu luyện lại, có đôi khi linh cơ chợt loé cũng bị cắt đứt.

Sắc mặt Lục Ly bình thản, Linh Phong không có hiệu quả đối với hắn, nhiều nhất chỉ khiến màng nhĩ hơi đau một chút, năng lực thừa nhận thống khổ của hắn quá mạnh, hoàn toàn không có áp lực.

Hắn thong thả bưng chén rượu lên tiếp tục phẩm tửu, ánh mắt quét qua trên người Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Thương, trong lòng thầm suy nghĩ hạ thủ như thế nào?

Độ khó thủ tiêu Lãnh Vô Thương rất lớn, bắt Lãnh Vô Hinh lại càng khó hơn nữa, dựa vào thực lực bây giờ của hắn căn bản không có khả năng. Mặc dù lúc này Lãnh Vô Thương đang ở trước mắt, có lẽ hắn lợi dụng Toái Hồn Bí Thuật sẽ đánh chết được Lãnh Vô Thương, nhưng ngộ nhỡ nện không chết thì sao? Bán thần khí cũng không phải là đồ phòng ngự phổ thông.

Sau khi đánh chết Lãnh Vô Thương, hắn chạy trốn như thế nào? Hai tên Địa Tiên ở ngay bên cạnh, cho dù hắn có thể thừa dịp Linh Phong chạy trốn, thì có thể trốn bao xa chứ?

- Quên đi, trước tu luyện một phen đã, vẫn còn một năm thời gian, sẽ tìm được cơ hội thôi.

Ánh mắt Lục Ly híp lại, nhìn lá cây nơi xa bị gió thổi động, từng đạo Linh Phong trong suốt như một cây lông vũ thổi tới, xuyên qua lá cây, bay về nơi xa.

- Ồ?

Lục Ly nhìn những lá cây chập chờn đong đưa kia, đột nhiên nội tâm hơi động, tựa như hồ nước yên tĩnh bị một cục đá ném xuống tạo nên rung động, nội tâm của hắn có một cỗ xúc động không tên.

Giống như...

Lá cây kia không phải là lay động bình thường, mà trong đó có một loại quy luật kỳ quái. Trong lúc mơ hồ, Lục Ly cảm giác bên trong ẩn chứa đồ vật nào đó rất kỳ lạ, nhưng loại đồ vật này cụ thể là gì, hắn lại không cảm giác ra được.

- Thiên Vận và Đạo Ngân!

Nội tâm Lục Ly run lên, quả nhiên nơi này là một cái tuyệt thế bảo địa, lúc nào cũng có thể cảm ứng được Thiên Vận và Đạo Ngân. Rất khó để nội tâm xúc động, trước kia mỗi lần hắn có xúc động, đều có thể cảm ngộ ra một loại áo nghĩa.

Bất luận áo nghĩa có cấp bậc gì, thì nó đều là áo nghĩa, đều là thiên địa chí lý. Áo nghĩa không sợ nhiều, bởi vì áo nghĩa cấp thấp có thể dung hợp lại, để lên cấp.

Lục Ly lập tức quên hết tất cả, cẩn thận đi quan sát lá cây và cành cây. Mãi đến khi Linh Phong hoàn toàn thổi qua, lá cây ngưng lại, loại quy luật này chấm dứt, hắn mới lập tức nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng nhập định.

- Vù vù.

Lãnh Vô Thương thở ra một hơi, tư vị Linh Phong tấn công linh hồn không dễ chịu chút nào, hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương nhìn về phía Lục Ly ở bên cạnh. Lại thấy Lục Ly đã nhập định, dáng vẻ trang nghiêm, nhìn bộ dạng đều đã khoá chặt lục thức, tiến vào trạng thái tu luyện sâu rồi.

- Ồ...

Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật đều chú ý tới tình huống của Lục Ly, nhóm người liếc mắt nhìn nhau, hơi kinh ngạc. Quả thực trên đảo này có rất nhiều Thiên Vận và Đạo Ngân, nhưng họ không thể giống như Lục Ly, tùy ý là có thể cảm ngộ được đạo vận.

Chẳng lẽ đúng như lời Lục Ly nói, thiên tư hắn rất tuyệt, chẳng qua là lười biếng không muốn tu luyện sao? Nếu như chăm chỉ tu luyện một năm là có thể đột phá Nhân Hoàng?

Càng nghĩ mọi người càng có cái nhìn khác đối với Lục Ly, Huyết Hoàng không có khả năng thu một tên ngu xuẩn. Lục Ly vừa tiến vào tiểu đảo đã đốn ngộ, từ điểm đó suy ra thiên tư hắn vô cùng khủng bố, không thua gì mọi người.

- Khá lắm!

Lãnh Vô Thương âm thầm cảm khái một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Vô Hinh, nếu như trong vòng một năm Lục Ly thật sự đột phá Nhân Hoàng mà nói. Hắn nhất định sẽ thuyết phục Lãnh Thiên Hận, mạnh mẽ gả Lãnh Vô Hinh cho Lục Ly, từ đó dựa hơi một vị tuyệt thế thiên tài.

Ánh mắt Lãnh Vô Mật lóe sáng, trên mặt toàn là vẻ lẳng lơ, tuổi còn nhỏ nhưng lại có sự quyến rũ của phụ nữ thành thục, đây thật sự là một con tiểu hồ ly.

Hai mắt nàng đảo quanh trên người Lục Ly, giống như đang do dự có nên gia tăng mị lực hay không, để Lục Ly thần phục dưới váy của nàng? Thân phận của nàng không có tôn quý như Lãnh Vô Hinh, nhưng nếu như có thể nắm giữ Lục Ly mà nói... Địa vị ở trong gia tộc sẽ được nâng cao rất nhiều.

- Mọi người tự mình tu luyện đi.

Lục Ly đã nhập định, tự nhiên Lãnh Vô Thương sẽ không đi quấy rầy hắn, phất phất tay bảo mọi người đi ra bờ sông. Lần trước hắn cảm ngộ áo nghĩa ở bên kia, lần này hắn chuẩn bị tiếp tục đi cảm ngộ, nâng cao áo nghĩa trước kia thêm một bước, xem có thể lên cấp hay không.

Lãnh Bất Ky rời đi một mình, Lãnh Thiên Bá và Lãnh Vô Song thì tách ra, một người ngồi xếp bằng ở trong dẦm trại, một người đi theo Lãnh Vô Thương. Mặc dù trên đảo rất an toàn, nhưng thân phận Lãnh Vô Thương quá tôn quý, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Sau khi Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật sửa sang lại một phen, cũng tự mình tìm kiếm địa phương đi cảm ngộ Thiên Vận Đạo Ngân, tìm hiểu áo nghĩa, đồng thời có thể nhanh chóng tu luyện huyền lực.

Huyền lực bên trong thân thể Lục Ly tự động vận chuyển lên, bắt đầu tu luyện huyền lực, trong đầu bắt đầu thôi diễn loại quy luật chuyển động mà nội tâm vừa mới cảm ngộ. Hắn không biết đây là cái áo nghĩa gì, chỉ biết dựa theo tìm hiểu, thôi diễn đi xuống, xem có thể cảm ngộ ra cái áo nghĩa gì đó hay không.

Cổ Thần Cấm Địa rất lớn, bí cảnh rất nhiều, cái tiểu đảo này không thể không bị người phát hiện, nhưng Hằng Hà rất nguy hiểm, người bình thường đều lựa chọn không tới gần Hằng Hà.
Chương 1012 Thần binh thần giáp

Chương 1012: Thần binh thần giáp

Yên tĩnh tu luyện một tháng, rõ ràng không có bất luận kẻ nào tới gần.

Tất cả mọi người đang bế quan, cho dù có người tỉnh lại, cũng chỉ là đến dẦm trướng nghỉ ngơi chốc lát, ăn một ít đồ ăn, sau đó tiếp tục tìm địa phương tiềm tu.

Cổ Thần Cấm Địa cứ ba năm mở ra một lần, một lần đi vào chỉ có thời gian một năm, thời gian ở bên trong vô cùng quý giá. Chẳng ai muốn chủ động sinh sự, trừ phi hai người tranh đoạt một cái bí cảnh. Cái tiểu đảo này rất bí ẩn, người bình thường không biết nơi này là một cái bí cảnh, cho nên đám người Lục Ly tu luyện vô cùng an nhàn.

Lục Ly tu luyện một tháng vẫn chưa xuất quan, chỉ thỉnh thoảng nuốt mấy viên đan dược bổ sung năng lượng thể lực mà thôi. Một tháng qua huyền lực của hắn tu luyện rất nhanh, Bản Mạng Châu hấp thu vô số huyền lực, đã hoàn toàn chân thật rồi, cho dù gặp đòn nghiêm trọng cũng sẽ không bị vỡ vụn băng liệt.

Một tháng trôi qua, áo nghĩa Lục Ly cảm ngộ có một chút tiến bộ, một loại áo nghĩa phong hệ chuẩn bị tới lúc nhập môn rồi, nhưng hắn vẫn chưa xác định cụ thể nó là dạng áo nghĩa gì, chỉ có thể xác định nó là phong hệ. Đã có một cái phương hướng chung chung, bây giờ chỉ cần thôi diễn theo phương hướng kia.

Một tháng trôi qua!

Cái áo nghĩa này vẫn chưa nhập môn, Lục Ly chút kích động. Không biết cái áo nghĩa này lợi hại hay không, nhưng chắc chắn nó không phải là áo nghĩa cấp thấp, nếu không hắn đã sớm nhập môn rồi.

Lục Ly tiếp tục tu luyện huyền lực, đồng thời bắt đầu luyện hóa một ít linh dược bồi bổ linh hồn. Trong không gian giới của hắn có rất nhiều linh dược loại này, Lãnh Vô Hinh cho một ít, tự hắn có một ít. Linh dược bồi bổ linh hồn rất dễ luyện hóa, sau khi luyện hóa sẽ có một đoàn năng lượng truyền đến Hồn Đàm, để Hồn Đàm chậm rãi hấp thu, không ngừng bổ dưỡng linh hồn.

Huyền lực, linh hồn, áo nghĩa!

Đây là ba cái trụ cột tu luyện của võ giả, bất kỳ mặt nào quá yếu cũng không thể trở thành cường giả. Đáng lẽ nhục thân cũng cần tôi luyện, nhưng hiện tại nhục thân Lục Ly đã rất mạnh, hắn cần cảm ngộ áo nghĩa, không có thời gian đi tôi luyện.

Lục Ly bế quan liên tục một tháng, khiến Lãnh Thiên Bá trong dẦm trại lại nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Áo nghĩa càng tốn thời gian cảm ngộ thì càng lợi hại, chẳng lẽ Lục Ly trực tiếp cảm ngộ áo nghĩa bảy tám phẩm hay sao?

Lãnh Vô Thương cảm ngộ một tháng, không trở lại lần nào. Lãnh Vô Hinh không có thu hoạch quá lớn, Lãnh Vô Mật cũng giống như thế. Lãnh Bất Ky ngược lại không tệ, dường như đã cảm ngộ một loại áo nghĩa nào đó, gần đây vẫn đang tiềm tu.

Lại sáu ngày trôi qua, nhưng Lục Ly vẫn chưa xuất quan, đột nhiên Lãnh Thiên Bá ở trấn thủ trong dẦm địa mở hai mắt ra. Hắn nghiêng tai lắng nghe một trận, trong mắt nhất thời bắn ra hàn khí, thân thể bay vút ra, vọt tới bên ngoài đảo nhanh như chớp.

- Không tốt!

Rất nhanh tiếng hét của Lãnh Thiên Bá vang lên, đánh thức đám người Lục Ly, Lãnh Vô Thương, Lãnh Vô Hinh:

- Thương thiếu, các ngươi mau tới đây, đảo này không thể ở lâu, phải lập tức rút lui!

- Hưu hưu hưu.

Tất cả mọi người bay vụt đến, Lục Ly không chần chờ, lập tức vọt tới bên cạnh Lãnh Thiên Bá, ánh mắt theo Lãnh Thiên Bá nhìn về phía Hằng Hà.

Hằng Hà không có vấn đề gì, nhưng dường như nước sông vô cùng vẩn đục? Lãnh Thiên Bá không có giải thích với mọi người, mà nhìn về phía Lãnh Vô Song nói:

- Vô Song, nhanh!

Lãnh Vô Song vội vàng phóng ra áo nghĩa thủy hệ, khiến nước sông nghịch lưu, lòng sông cạn ráo xuất hiện, mọi người theo lòng sông đi qua bên đối diện.

- Ầm ầm.

Thời điểm mọi người vừa mới xông qua không bao lâu, nơi xa truyền đến một tiếng nổ vang, tiếp theo từng đạo sóng lớn ngập trời từ phía thượng du cuốn đến. Sóng lớn cao gần mười trượng, gào thét ập đến như vạn mã bôn đằng, mang theo uy thế kinh người, nếu như người vẫn ở trong đảo mà nói... Phỏng chừng sẽ bị sóng nước nhấn chìm.

- Lui về phía sau một ít!

Lãnh Thiên Bá phất tay, mọi người lui về phía sau vài trăm thước, sóng triều đã gào thét đi qua, bao phủ toàn bộ hòn đảo nhỏ.

Sóng nước không phải một đạo, mà là liên miên không dứt, một đạo so với một đạo càng mãnh liệt hơn. Sóng nước không quá khủng bố, nhưng Lục Ly có thể thấy bên trong sóng nước có một số con sâu màu đen ẩn nấp, sở dĩ Hằng Hà khủng bố như vậy, nhất định là vì đám sâu này.

- Chuyện gì vậy?

Trong mắt Lãnh Vô Thương hiện lên một chút tức giận, sóng lớn không đáng kể, nhưng nó dễ dàng hủy diệt Thiên Vận Đạo Ngân trên đảo. Hắn vừa mới có chút cảm ngộ, nếu như bí cảnh bị hủy rồi, sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Không biết!

Lãnh Thiên Bá nhíu mắt nhìn về phía thượng du, chân mày nhíu chặt nói:

- Khả năng khu vực thượng du có người đại chiến, xúc động cổ cấm chế trong cấm địa, nếu không sẽ không có động tĩnh lớn như thế.

- Chết tiệt!

Lãnh Vô Thương giận dữ, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên vặn vẹo. Nếu như xúc động cổ cấm chế, rất nhiều địa phương trong Cổ Thần Cấm Địa cũng sẽ xảy ra biến dạng, có thể một số chỗ vốn an toàn, sẽ trở nên nguy hiểm, khả năng những bí cảnh Lãnh gia thăm dò ra cũng sẽ biến mất.

- Cũng không hoàn toàn là chuyện xấu!

Trong ánh mắt Lãnh Vô Song hiện lên một chút hưng phấn, trên gương mặt bình thưởng bao phủ một tầng ánh sáng, hắn nhếch miệng cười nói:

- Mỗi lần cổ cấm chế bị xúc động, Cổ Thần Cấm Địa sẽ xảy ra biến đổi lớn. Rất nhiều bí cảnh vốn bị giấu kín có thể hiển lộ ra ngoài, kéo theo một số bảo tàng hiện thế, nói không chừng thần binh thần giáp của Hằng Đế hiển hiện cũng không biết chừng?

- Hả?

Ánh mắt đám người nhất thời sáng lên, trong truyền thuyết Hằng Đế mang một thanh thần binh và một món thần giáp từ Thần Giới. Đáng tiếc nhiều năm trôi qua, nhưng không ai có cơ duyên lấy được, có lẽ lần này chính là một cái cơ duyên to lớn.

- Thần binh thần giáp?

Chỗ sâu trong mắt Lục Ly hiện lên một chút khát vọng, nếu như hắn có thể lấy được thần binh hoặc là thần giáp thì chiến lực của hắn sẽ tăng mạnh, tất cả vấn đề khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

- Rầm rầm rầm.
Chương 1013 Một cái tát

Chương 1013: Một cái tát

Sóng nước càng lúc càng mãnh liệt, hải đảo kia vậy mà bị vỡ tung, đất đá tan thành từng mảnh bị sóng nước cuốn đi, đám người Lãnh Vô Thương vừa đau lòng lại vừa vui vẻ.

Bí cảnh bị hủy diệt, một chỗ tuyệt thế bảo địa bị phế bỏ, chuyện này cũng nói rõ Cổ Thần Cấm Địa khẳng định đã xảy ra đại biến, phỏng chừng rất nhiều địa phương sẽ có thay đổi long trời lở đất, một ít bí cảnh ẩn tàng sẽ xuất hiện, kéo theo rất nhiều dị bảo xuất thế.

- Đi!

Sau khi hải đảo bị cuốn đi một nửa, Lãnh Vô Thương mới vung tay lên quyết định không quan tâm cái bí cảnh này nữa, mà đi tìm bí cảnh mới, bắt đầu tầm bảo.

Tầm bảo!

Bất luận là người trẻ tuổi hay là người già, thì lực hấp dẫn của bảo vật cường đại đều rất lớn, đừng nói thần khí, cho dù bán thần khí xuất hiện cũng sẽ liều mạng tranh đoạt.

Mặc dù cường giả các giới diện nhiều như mây, nhưng không ai có thần khí, nếu như bất kỳ một cái gia tộc nào lấy được thần khí. Đừng nói xưng bá cái giới diện này, cho dù nhất thống tất cả giới diện cũng không phải là không có khả năng.

Lãnh Vô Thương dẫn đầu, chạy dọc theo Hằng Hà về phía thượng du, hắn muốn nhìn xem đến cùng thượng du đã xảy ra chuyện gì, khiến nước sông dâng cao, sóng nước ngập trời.

Mọi người đều tăng tốc, mặc dù không lấy ra Bản Mạng Châu, chỉ dựa vào hai chân chạy đi, nhưng tốc độ cũng có thể đạt tới Quân Hầu cảnh sơ kỳ. Đây là đã chú ý tới Lục Ly, nếu không tốc độ của đám người còn có thể đạt tới Quân Hầu cảnh hậu kỳ.

- Rầm rầm rầm.

Liên tục chạy ba canh giờ, thấy nước sông vẫn cuồn cuộn như cũ, thì mọi người càng hưng phấn. Dị biến lớn như thế khẳng định thượng du đã xảy ra chuyện lớn, nói không chừng có trọng bảo hiện thế rồi.

Năm canh giờ sau!

Sóng nước trên thượng du bắt đầu nhỏ đi, Lãnh Vô Thương quát lên:

- Nhanh hơn độ, mục tiêu đã ở phía trước không xa.

Lãnh Thiên Bá liếc nhìn Lục Ly tụt lại ở phía sau, thân thể chợt lóe lên thò một tay ra, muốn dẫn hắn đi. Lục Ly nhếch miệng cười một tiếng, có người mang theo hắn càng thoải mái, không cần lo lắng đụng chạm cái cấm chế gì.

Mọi người tăng tốc, Lãnh Vô Hinh mang theo Lãnh Vô Mật, tốc độ cũng tăng lên mấy lần, chạy dọc theo đường sông như điên.

- Rầm rầm rầm.

Chạy nửa canh giờ, thì phía trước truyền đến từng tiếng nổ kịch liệt, Lãnh Vô Song đi đầu giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại. Hắn lắng nghe một trận, cau mày nói:

- Có tám người đang khai chiến, bốn vị Địa Tiên, bốn vị Nhân Hoàng.

- Bốn vị Địa Tiên?

Lãnh Vô Thương Lãnh Vô Hinh nhướng mày, xem ra là siêu cấp gia tộc rồi, nếu không sẽ không có hai vị Địa Tiên đi theo.

- Ta đi dò xét một phen!

Lãnh Vô Song ra hiệu cho Lãnh Thiên Bá, một người nhẹ nhàng đi lên phía trước. Nơi đây không thể sử dụng thần niệm, khắp nơi đều là sương mù, chỉ có tới gần mới có thể biết là con cháu gia tộc nào.

Đám người Lãnh Vô Thương không có lộn xộn, bình tĩnh chờ ở chỗ này một lúc, dò xét rõ ràng trước rồi động thủ sau cũng không muộn. Mọi người chờ đợi ở xung quanh, ước chừng qua một nén hương thời gian Lãnh Vô Song mới quay lại bẩm báo, nói:

- Là võ giả hai cái siêu cấp gia tộc Ma Hoàng Giới đang khai chiến, xung quanh xuất hiện một cái bí cảnh mới, có một hang động rất lớn, nên người hai gia tộc đang tranh đoạt cái hang động này.

- người Ma Hoàng Giới?

Lãnh Vô Thương có chút nhức đầu, trong tứ đại giới diện hắn không nguyện ý đối đầu nhất chính là người Ma Hoàng Giới, hai đại giới diện còn lại cũng sợ gặp phải người Ma Hoàng Giới nhất.

Bởi vì đám người Ma Hoàng Giới là một đám người điên, nếu như trêu chọc bọn họ, thì kết quả chỉ có thể là không chết không thôi. Trừ phi thủ tiêu bọn họ, nếu không mười một tháng sau vẫn sẽ không ngừng truy sát ngươi.

- Ma Hoàng Giới!

Nghe thấy Lãnh Vô Mật nhỏ giọng giải thích, Lục Ly âm thầm ghi nhớ, võ giả Ma Hoàng Giới cũng là một thanh đao không tệ, có cơ hội sẽ nhờ vả một chút.

- Xung quanh có một cái sơn động sao?

Lãnh Vô Thương hỏi thăm một câu, Lãnh Vô Song gật đầu, Lãnh Vô Thương phất tay nói:

- Vong qua, đừng phát sinh xung đột với người Ma Hoàng Giới, chúng ta tiếp tục đi lên thượng du.

Những người còn lại dồn dập gật đầu, rõ ràng không muốn xung đột cùng người Ma Hoàng Giới, nhóm người vòng qua một vòng lớn, tiếp theo đi về phía thượng du.

Cổ cấm chế bị xúc động, rất nhiều cấm địa cũng sẽ xảy ra thay đổi, khẳng định không chỉ xuất hiện một cái bí cảnh mới, không cần thiết treo cổ trên cùng một thân cây.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, lần này đi trọn một ngày thời gian, rốt cục cũng ngừng lại, mọi người phát hiện một cái bảo địa mới.

Dọc bờ sông phía trước xuất hiện một ngọn núi nhỏ!

Hầu như trong Cổ Thần Cấm Địa đều là mặt đất bằng phẳng, hoặc là rừng rậm, có rất ít sơn mạch. Trong ghi chép của Lãnh gia nơi đây tuyệt đối không có núi nhỏ, đột nhiên hiện tại xuất hiện một ngọn núi nhỏ, khẳng định là bảo địa rồi.

- Nơi đó có một cái sơn động!

Đột nhiên Lãnh Thiên Bá hô lên, hai mắt mọi người nhất thời phát sáng, mọi người xuyên thấu qua sương mù, thấy bên trong núi nhỏ có một cái hang đá, hang đá rất nhỏ chỉ đủ một người chui vào.

- Bên trong tuyệt đối có bảo vật!

Lãnh Vô Mật hô lên, bình thường bên trong sơn động mới xuất hiện, sẽ đều có bảo vật, Lãnh gia đã tìm thấy ít nhất mười kiện bán thần khí ở Cổ Thần Cấm Địa.

Lãnh Vô Thương nhìn Lãnh Thiên Bá một cái, người sau lập tức hiểu ý bay về phía sơn động như lợi kiếm, Lục Ly thấy vậy cũng rất nóng mắt.

Nhưng có Địa Tiên Lãnh gia đi cùng, hắn dám đoạt bảo sap? Đừng nói không cướp được, cho dù cướp được cũng sẽ bị Lãnh Vô Hinh lấy đi?

Lãnh Thiên Bá dẫn đầu đi vào, Lãnh Vô Thương đi đến cửa động liền nhìn Lục Ly mỉm cười nói:

- Lục huynh, ngươi và Vô Hinh tỷ, Vô Mật ở bên ngoài chờ đi, bên trong sơn động loại này thường có nguy hiểm to lớn, chúng ta vào nhìn một cái, có bảo vật sẽ chia đều.

Lãnh Vô Thương mang theo Lãnh Vô Song đi vào, Lục Ly âm thầm cười lạnh không ngớt, chia đều cái lông, có thứ tốt khẳng định sẽ bị Lãnh gia cầm hết.

- Vô Thương ca ca, muội cũng muốn đi nhìn một chút!
Chương 1014 Chấn giết Địa Tiên

Chương 1014: Chấn giết Địa Tiên

Lãnh Vô Mật trẻ tuổi hiếu động, tự nhiên không cam lòng chờ ở bên ngoài. Nàng đi vào, nếu có bảo vật thích hợp với nàng, sẽ trực tiếp hỏi Lãnh Vô Thương, ở bên ngoài có thể sẽ không được gì cả.

Lãnh Vô Mật đi theo tiến vào, Lãnh Vô Hinh lại không động, Lục Ly nóng lòng, suy nghĩ một chút giật giây Lãnh Vô Hinh nói:

- Vô Hinh tiểu thư, không vào đi nhìn một chút sao?

Lãnh Vô Hinh liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không nói lời nào, Lục Ly tiếp tục nói:

- Ngộ nhỡ có thần khí thì sao? Hắc hắc, cũng không thể để cho bọn họ cầm được.

- Ba.

Lãnh Vô Hinh trở tay tát một cái, trực tiếp đánh bay Lục Ly, nàng thấy trong mắt Lục Ly đầy vẻ kinh ngạc bò dậy, cười lạnh nói:

- Lục công tử, đừng quên thân phận của ngươi, còn dám cợt nhả, có tin là ta giết ngươi hay không?

Bề ngoài lời nói của Lãnh Vô Hinh là muốn Lục Ly không được khinh bạc nàng, nhưng ý tứ sâu xa trong đó lại vô cùng rõ ràng, nhắc Lục Ly đừng quên thân phận thật của mình, đừng coi mình thật sự là một nhân vật, hắn đối với Lãnh Vô Hinh mà nói chính là một con chó, một con chó cắn người giúp nàng.

Mặt Lục Ly nóng bỏng, nội tâm tràn lên vô tận sát khí, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người đánh mặt, còn là một nữ nhân, loại khuất nhục này làm cho hắn thiếu chút nữa cuồng bạo.

- Vù vù.

Hắn thở ra một hơi thật dài, mạnh mẽ áp chế sát ý trong nội tâm, ngoài miệng lộ ra một nụ cười khổ. Dường như hắn thực sự có một chút đắc ý vênh váo rồi? Quên mất tình cảnh chân chính của hắn?

Một tát này đã đánh tỉnh hắn!

Không sai, hiện tại hắn chính là một con chó trong tay Lãnh Vô Hinh một con chó lúc nào cũng có thể bị chủ nhân giết chết.

Thoạt nhìn Lãnh Vô Hinh rất khách khí. Nhưng căn bản không có coi hắn là người, chẳng qua là một thứ công cụ, dùng hết rồi sẽ vứt bỏ, nghe lời liền cho một cục xương.

Bởi vì Huyết Hoàng Lệnh, hắn nhận lấy ưu đãi ở Lãnh gia, ngay cả đệ nhất công tử Lãnh gia, thái tử tương lai cũng đều khách khách khí khí đối với hắn. Dường như hắn thật sự coi mình là đệ tử Huyết Hoàng, thật sự biến mình thành một nhân vật rồi, quên mất tình cảnh chân thực, quên mất nguy cơ trí mạng đang ẩn tàng.

- Lục Ly ơi Lục Ly! Hiện tại ngươi đang khiêu vũ trên mũi đao, một bước đi nhầm, sẽ tan xương nát thịt.

Lục Ly nhắm mắt lại, âm thầm trách cứ chính mình. Đám người Lục Linh, Bạch Thu Tuyết còn đang chờ hắn về, kỳ hạn mười năm đến tứ đại thế lực sẽ như châu chấu tràn vào Vân Châu, U Châu, Bắc Mạc, vô số con dân và quân đội sẽ bị tàn sát.

Nếu như không phong toả Hoang Giới, hoặc là người tứ đại thế lực phái cường giả tiến vào trước tiên, tất cả mọi người bên trong Hoang Giới sẽ phải chết. Đám người Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Lục Phi Tuyết, Minh Vũ, Bạch Hạ Sương sẽ biến thành những thi thể lạnh băng.

Sau khi Lãnh Vô Hinh mang Lục Ly từ Hỏa Ngục đi ra, chưa bao giờ ngược đãi hắn, thậm chí chưa từng đánh hắn, ngược lại đối với hắn khá lịch sự. Giải thích các loại tình huống Trung Hoàng Giới cho Lục Ly, đưa Lục Ly Ảnh Thiền Châu, còn đưa hắn linh dược.

Chuyện này tạo cho Lục Ly một loại giả tượng, Lãnh Vô Hinh phải cầu cạnh hắn, cho nên nội tâm Lục Ly cảm giác nguy cơ không hề nặng.

Hiện tại cái tát này đã đánh tỉnh hắn, rốt cục hắn cũng rõ ràng bản thân đối với Lãnh Vô Hinh chỉ là một con rối, tính mạng của hắn nắm trong tay Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Hinh có thể tùy thời bóp chết hắn.

Hắn giật giây Lãnh Vô Hinh đi đoạt bảo, chọc giận tới Lãnh Vô Hinh, chuyện này đã vượt qua giới hạn. Lãnh Vô Hinh đánh hắn một cái tát, khiến hắn nhớ lại thân phận thật sự của chính mình, nhắc nhở mạng của hắn đang nắm trong tay Lãnh Vô Hinh.

Mỹ nhân xinh đẹp như hoa, nhưng có kịch độc, vô tình máu lạnh tận xương!

Lục Ly hít một hơi đứng lên, trên mặt không có tức giận, càng không có sát khí, ngược lại chắp tay nói:

- Vô Hinh tiểu thư ta sai rồi, là ta đường đột.

Lục Ly che dấu tất cả tâm tình ở sâu trong nội tâm, từ lúc này trở đi hắn sẽ không còn là hắn, hắn ẩn giấu tất cả chân tình, biến thành một con ếch nhảy trên đao nhọn, mỗi một bước hắn đều phải đi tốt, cố gắng sống sót, cố gắng trở về Đấu Thiên Giới.

Lúc này Lãnh Vô Hinh ở trong mắt của hắn không còn là một mỹ nhân, Lãnh Vô Mật không còn là một nha đầu ngây thơ lãng mạn, Lãnh Vô Thương không còn là một công tử văn nhã.

Tất cả bọn họ chỉ có một loại thân phận, đó chính là kẻ địch!

Toàn bộ Lãnh gia đều là địch nhân, người Trung Hoàng Giới và các giới diện còn lại đều là địch nhân của hắn. Nếu như có cơ hội hắn tuyệt đối không nương tay, như vậy mới có thể sống sót, bằng không chờ đợi hắn chính là vực sâu vạn trượng.

- Ừ!

Thái độ Lục Ly chuyển biến, khiến Lãnh Vô Hinh rất hài lòng, nàng không tiếp tục nói chuyện, ánh mắt nhìn vào trong sơn động, chờ đợi đám người Lãnh Vô Thương đi ra.

- Hưu.

Sau ba nén hương, có hai bón người từ trong hang động bắn ra, là Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Mật, sắc mặt hai người hết sức khó coi, vừa vọt ra cửa động lập tức quát khẽ:

- Mau lui lại!

- Hả?

Ánh mắt Lãnh Vô Hinh và Lục Ly đều lạnh xuống, chẳng lẽ trong động có quái thú cường đại? Lục Ly không chần chờ, nhanh chóng lui về phía sau, Lãnh Vô Hinh cũng đi theo.

- Thu ô.

Bên trong sơn động vang lên một tiếng quái khiếu, Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Mật vẫn chưa hoàn toàn lao ra, lập tức ôm đầu lăn lộn ở trên mặt đất, trên mặt toàn vẻ thống khổ, Lãnh Vô Thương gầm lên:

- Lục huynh, nhanh cứu chúng ta.

- Linh Phong?

Lục Ly và Lãnh Vô Hinh đứng cách đó mấy trăm trượng liếc mắt nhìn nhau, tròng mắt hai người hơi co rụt lại, sau đó mắt hai người đều sáng lên.

Trong sơn động có Linh Phong mạnh mẽ, Linh Phong này so với Linh Phong bên ngoài mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, ngay cả linh hồn Lãnh Vô Thương cũng không chịu nổi.

Lãnh Vô Hinh vẫn muốn giết chết Lãnh Vô Thương, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao?

Lãnh Vô Song và Lãnh Thiên Bá đều ở trong sơn động, rõ ràng bị Linh Phong vây khốn, không cách nào cứu trợ Lãnh Vô Thương, nếu như Lục Ly không đi cứu người, khả năng Lãnh Vô Thương sẽ bị Linh Phong tấn công, khiến linh hồn sụp đổ.
Chương 1015 Chấn giết Địa Tiên

Chương 1015: Chấn giết Địa Tiên

- Lục công tử, cứu người!

Lãnh Vô Hinh nhìn Lãnh Vô Thương mấy lần, đột nhiên lên tiếng nói. Lục Ly ngạc nhiên nhìn Lãnh Vô Hinh một cái, thấy thần thái trong mắt nàng hết sức kiên định, hắn chỉ có thể phi thân về phía trước, xông vào bên trong sơn động.

- Hít...

Quả nhiên Linh Phong nơi đây vô cùng mạnh mẽ, màng nhĩ Lục Ly bị đâm cho đau nhức, thế nhưng linh hồn lại không bị ảnh hưởng quá lớn. Hắn một tay đỡ Lãnh Vô Thương, một tay ôm Lãnh Vô Mật đã ngất đi bay ra phía ngoài.

Đi ra khỏi cửa động ngàn trượng, là không còn Linh Phong nữa, Lục Ly để Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Mật lại, nhìn Lãnh Vô Hinh hỏi:

- Vậy hai vị Địa Tiên thì sao? Có phải cứu không?

Lãnh Vô Thương thở dốc từng ngụm, hít vài hơi mới nói:

- Cứu, nhanh đi cứu, Linh Phong bên trong mạnh hơn, ngươi cẩn thận chút.

Lãnh Vô Hinh gật đầu, nói:

- Lục công tử, phiền ngươi đi cứu Vô Song thúc và Thiên Bá thúc.

Lục Ly và Lãnh Vô Hinh liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt nàng thấy được ngụ ý đặc biệt. Nội tâm Lục Ly rùng mình. Lãnh Vô Hinh quá hung tàn, vậy mà lại bảo hắn tìm cơ hội thủ tiêu hai vị Địa Tiên?

Xem ra vừa rồi Linh Phong ở cửa động còn chưa đủ để giết chết Lãnh Vô Thương, cho nên Lãnh Vô Hinh mới bảo hắn cứu hai người. Hai vị Địa Tiên không có đi ra, rất có thể đã bị Linh Phong vây khốn rồi, có cơ hội thì có thể giết.

Lục Ly cắn răng đi vào trong hang đá, sau khi tiến vào hắn lập tức thả chậm cước bộ, hắn cũng không muốn chết, ngộ nhỡ ấn ký ngân long không ngăn cản được Linh Phong cường đại thì sao?

Hắn vận chuyển huyền lực xung quanh màng nhĩ, khiến màng nhĩ không bị tổn thương, nếu như màng nhĩ thủng mà nói... Trong thời gian ngắn hắn sẽ biến thành người điếc.

Càng đi vào bên trong, hang đá càng kéo dài xuống phía dưới, Linh Phong vẫn từ chỗ sâu trong hang đá thổi ra, càng đi vào Linh Phong càng mạnh.

Đi mấy dặm đường vẫn chưa thấy hai vị Địa Tiên, nội tâm Lục Ly lại hơi thanh tĩnh lại. Linh Phong nơi đây đã vô cùng khủng bố rồi, nhưng linh hồn của hắn vẫn chưa có bất kỳ cảm giác đau nhói nào, xem ra ấn ký ngân long có lực chống cự rất mạnh đối với Linh Phong.

Tiếp tục đi về phía trước, cước bộ Lục Ly càng ngày càng chậm, cái hang động này rất hẹp, chỉ có thể cho phép một người đi về phía trước, Lục Ly suy nghĩ một chút, vung nắm tay đánh về phía vách đá.

- Phanh!

Một quyền này Lục Ly không có dùng toàn bộ khí lực, nhưng ít nhất cũng có mấy vạn cân khí lực. Nắm đấm nện lên vách đá cảm giác như nện lên một miếng sắt, phát ra thanh âm nặng nề, vách đá lại không hư hao chút nào.

- Phanh!

Lục Ly toàn lực đánh ra một quyền, vách đá vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, mà chỉ truyền đến một tiếng nổ vang, Lục Ly bĩu môi tiếp tục đi về phía trước.

- A, a...

Tiếp tục đi về phía trước mấy dặm đường, Lục Ly mơ hồ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, hình như là tiếng của Lãnh Vô Song?

Lục Ly lập tức ngừng lại cẩn thận lắng nghe, sau khi nghe thì xác định là tiếng kêu thảm thiết của Lãnh Vô Song, nhưng không nghe thấy tiếng của Lãnh Thiên Bá. Hai mắt hắn trở nên lạnh lùng, không có đi về phía trước nữa, mà tiếp tục đứng ở đây.

Lãnh Vô Hinh nắm sinh tử hắn của hắn trong tay, cho nên hắn phải nghĩ biện pháp chém giết Lãnh Vô Thương. Muốn giết Lãnh Vô Thương, thì nhất định phải thủ tiêu hai vị Địa Tiên này, nếu không cho dù có thể giết chết Lãnh Vô Thương, hắn cũng sẽ bị giết.

Bây giờ là cơ hội tốt nhất!

Lục Ly ngừng thở tiếp tục chờ đợi, ước chừng qua nửa nén hương thời gian, Lãnh Vô Song không hề truyền đến tiếng kêu thảm thiết nữa, Lục Ly mới rón rén đi về phía trước.

Một ngàn thước, hai ngàn thước, rốt cục Lục Ly phát hiện hai bóng người đen thùi lùi, con đường bằng đá đen nhánh một mảnh, hắn thông qua cảm ứng hô hấp cùng tiếng tim đập phát hiện được hai người.

Dường như Lãnh Vô Song và Lãnh Thiên Bá đã ngất đi? Hô hấp của hai người vô cùng chậm chạp, tim đập yếu ớt, nhưng lại không có chết đi.

- Có giết hay không?

Người ngất đi lực phòng ngự sẽ vô cùng thấp, lúc này khẳng định linh hồn hai người đã gặp phải thiệt hại nặng, giết hai người sẽ không có mạo hiểm quá lớn.

- Giết.

Lục Ly cắn răng quyết định, thủ tiêu hai vị Địa Tiên, hắn mới có hy vọng sống. Hắn áp chế sát ý trong lòng, chậm rãi đi về phía trước, một mực tập trung cao độ đi cảm ứng hô hấp và nhịp tim của hai người.

Sau khi tiến tới gần hai người, Lục Ly quát khẽ:

- Vô Song đại nhân, Thiên Bá đại nhân, các ngươi không sao chứ? Tỉnh lại đi, ta tới cứu các ngươi ra ngoài đây.

Lục Ly hô một tiếng, nhưng hai người vẫn nằm bất động trên mặt đất như xác chết, Lục Ly tranh thủ kéo Lãnh Vô Song ra phía ngoài, sau khi đi mấy chục thước liền để Lãnh Vô Song xuống.

- Hưu!

Lục Ly vận chuyển huyền lực, đồng thời phóng ra thần kỹ Nhiên Huyết, đột nhiên vung nắm tay đánh về phía đầu Lãnh Vô Song.

Hắn muốn dùng Toái Hồn Bí Thuật chấn giết Lãnh Vô Song.

Nhất định Lãnh Vô Song có bán thần khí, chiến giáp Thánh giai và bán thần khí đều có một cái năng lực vô cùng lợi hại, đó là có thể ẩn tàng ở trong cơ thể, thời điểm mấu chốt sẽ hiện ra, phòng ngự toàn thân.

Cho nên Lục Ly muốn chấn giết Địa Tiên, thì Thăng Long Thuật không đủ dùng, chỉ có Toái Hồn Bí Thuật mới có thể xuyên qua phòng ngự mạnh mẽ, chấn vỡ linh hồn của hắn!

Lực lượng của hai mươi bảy tầng sóng chấn động và mười hai tầng sóng linh hồn theo nắm tay Lục Ly dũng mãnh tràn vào đầu Lãnh Vô Song. Sau khi thân thể Lãnh Vô Song và nắm tay Lục Ly đụng chạm vào nhau, toàn thân hắn lập tức hiện ra một món chiến giáp màu lam.

Trên chiến giáp loé lên tia sáng, vô cùng xinh đẹp hoa lệ, phù văn thần bí lấp lánh, rõ ràng là chiến giáp bán thần khí. Nắm tay Lục Ly không có nện lên đầu hắn, mà đập vào phía trên mũ chiến giáp màu lam.

- Ầm.

Đúng vào lúc này Lãnh Vô Song mở hai mắt ra, bên trong toàn là sát khí lạnh lẽo, hiển nhiên linh hồn truyền đến nguy cơ trí mạng, khiến hắn từ trong hôn mê tỉnh lại.

Lục Ly sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nhưng lúc này có thể làm gì nữa?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 136-140

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom