-
Chương 111-115
Chương 111 Ngươi chắc mình có năng lực đó ư?
Một ít võ giả Triệu gia liều mình vọt tới, đáng tiếc không ai địch nổi một chiêu từ Lục Ly, Lục Ly nhẹ nhàng tóe bắn mà ra, như một con mãnh hổ đuổi theo, không ngừng rút ngắn cự ly với Triệu Duệ.
- Lục Linh?
Địch Bá nghe được tiếng Lục Linh, đột nhiên quay sang nhìn về phía tiểu viện nhà Lục Ly. Thấy đằng sau cửa sổ có một đạo bóng đen, hắn tung người lao tới, hoàn toàn không để ý võ giả bốn gia tộc bị tàn sát quanh bốn phía, cứ thế lao nhanh tới tiểu viện nhà Lục Ly.
- Không hay...
Đám người Liễu Di kinh hãi, nhưng Địch Bá đã đi trước một bước, các nàng không cách nào ngăn cản kịp thời. Liễu Di đành phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, roi màu đỏ tía hóa thành một con rắn độc truy hướng Địch Bá, ý đồ bắt lấy chân hắn.
- Hừ!
Địch Bá quát lạnh một tiếng, hai chân đạp mạnh vọt lên, trực tiếp rơi vào tiểu viện. Cả người hắn như đạn pháo lao vào trong gian phòng, trường đao nhắm thẳng Lục Linh đang lạnh lùng đứng bên cửa sổ, Địch Bá cười lạnh nói:
- Lục Ly, ngươi giết con trai ta, ta bầm thây vạn đoạn chị gái ngươi.
- Ngươi chắc mình có năng lực đó ư?
Lục Linh quay đầu nhìn lại, khóe miệng mang theo ý cười tuyệt mỹ, lúc này lụa mỏng che mặt đã được gỡ xuống, dưới ánh nến chiếu rọi nhìn mỹ lệ dị thường.
Địch Bá nhìn nét mặt cười nói thản nhiên kia, bất giác cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng bên ngoài Liễu Di đã đuổi tới, hắn không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, trường đao bổ thẳng về phía Lục Linh.
Cạch!
Trong tay Lục Linh đột ngột xuất hiện một thanh dao găm, nàng không công kích về phía Địch Bá, ngược lại tiện tay cắt sợi dây đỏ trên cửa sổ.
Dây đỏ đứt gãy, Địch Bá lần nữa cảm thấy có gì đó không đúng, bất giác nhìn lên trên đầu, chỉ thấy trên đó sớm đặt một chiếc bồn, bên trong có rất nhiều bột phấn màu đen vãi xuống.
Bột phấn quá nhiều, bay lả tả khắp nơi, Địch Bá dù làm thế nào cũng không thể tránh né hết được, thoáng chốc đã dính rất nhiều bột phấn.
Chuyện quỷ dị xảy ra...
Trên thân Địch Bá đột nhiên bốc lên liệt hỏa hừng hực, hỏa diễm này khác với hỏa diễm bình thường, là màu xanh lam, hệt như Quỷ Hỏa.
Trên người hắn tựa hồ bị giội đầy dầu đen, toàn thân bỗng chợt bốc lửa. Giữa thời khắc sống còn, Địch Bá đành phải từ bỏ ý định đánh giết Lục Linh, cả người đụng vào vách tướng, phá vỡ vách tường xông ra ngoài.
Bên ngoài đang trút mưa to, Địch Bá nghĩ, chỉ cần bị nước mưa tưới, lửa trên người nhất định sẽ dập tắt.
Nhưng mà!
Hắn nghĩ sai rồi, sau khi lao ra liệt hỏa vẫn không bị giội tắt, hắn đau đến lăn lộn ra đất, tru lên hãi hùng. Hỏa diễm kia mãi mà vẫn không tắt đi, đầu và da thịt xương cốt Địch Bá đều bị đốt thành than đen, cuối cùng bị thiêu sống ngay dưới ánh mắt bao người.
Lặng ngắt như tờ.
Chiến đấu bên ngoài đột nhiên ngừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía thi thể Địch Bá, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, bao gồm Liễu Di và một tên võ giả Thần Hải Cảnh Liễu gia vừa xông tới.
Các nàng trơ mắt nhìn Địch Bá bị thiêu chết, nhìn Địch Bá lăn lộn trên đất, tru lên như thú dữ, nhìn hỏa diễm trên người hắn dù làm thế nào cũng không bị dập tắt, sâu trong linh hồn dâng lên cảm giác sợ hãi khôn cùng.
Đây là hỏa diễm gì?
Sao Địch Bá lại bị bốc cháy? Sao hỏa diễm không cách nào giội tắt?
Không ai biết câu trả lời, ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía gian phòng Lục Ly, nhìn Lục Linh chống quải trượng đi ra cửa, nhìn nét mặt tuyệt mỹ của nàng, lại hệt như thấy được Lệ Quỷ.
Đệ đệ cả người đầy vẻ tà dị, tỷ tỷ tay trói gà không chặt lại càng thêm tà dị, hai chị em này hoàn toàn không phải người bình thường.
- Ai còn muốn giết ta, cứ việc vào đây.
Lục Linh nhàn nhạt nói, sau đó quay người về lại trong phòng, không thèm đóng cửa. Nhưng chẳng ai dám tiến vào gian phòng thấp thoáng ánh nến kia, lúc này nơi đó đã biến thành địa điểm cực khủng bố, rất nhiều người thậm chí không dám nhìn lâu.
- Rút lui!
Trong nhóm võ giả bốn đại gia tộc chỉ còn lại hai tên Thần Hải Cảnh, bọn hắn liếc nhau, cả hai đều không chút gì do dự lập tức thoái lui. Chỉ còn hai tên Thần Hải Cảnh, giờ còn không rút, toàn bộ bọn hắn đều phải chết ở đây.
- Thập Lục trưởng lão, Ninh trưởng lão, các ngươi dẫn người đuổi bắt, đồng thời trấn thủ cửa tây, nếu thủ không được thì triệt thoái về hậu viện.
Liễu Di hạ lệnh cho hai tên trưởng lão Liễu gia, chính mình lại không đi, mà đứng thủ hộ ngoài lầu các tiểu viện Lục Ly.
Lục Ly đuổi giết Triệu Duệ, Lục Linh dù thủ đoạn có vẻ rất khủng bố, nhưng Liễu Di vẫn không yên tâm, quyết định ở lại giúp Lục Ly bảo hộ chị gái hắn.
- Di tiểu thư, ta không cần ngươi bảo hộ, ngươi đi giúp bọn họ đi.
Lục Linh ra khỏi phòng đứng ngoài cửa mỉm cười nói, Liễu Di thân khoác nhuyễn giáp, đầu tóc sớm đã ướt mưa, nàng vuốt mặt một cái nói:
- Không sao, chức trách của ta chính là trấn thủ cửa tây, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.
Lục Linh không nói gì thêm, cũng không mời Liễu Di vào tránh mưa, cứ thế đứng nơi cửa ra vào nhìn về phía cửa nam, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Liễu Di cũng tương tự, ánh mắt nhìn về hướng cửa nam, nghe tiếng nổ, tiếng rống giận, tiếng kêu thảm thỉnh thoảng từ bên kia truyền lại, sắc mặt của nàng có chút âm tình bất định, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Tựa hồ bởi trong lòng quá sợ hãi, Liễu Di muốn tìm người nói chuyện, nàng run giọng hỏi:
- Lục tiểu thư, Liễu gia chúng ta có thể thắng được ư?
Lục Linh không nhìn Liễu Di, trầm tư một lát sau đó nhàn nhạt nói:
- Nếu Vũ đại nhân và thủ hạ hắn không ra tay, gia gia ngươi có thể thức tỉnh, như vậy có lẽ có thể mời đến viện quân, Liễu gia các ngươi cũng có thể thắng. Chẳng qua... khả năng này quá nhỏ, cho nên nếu ngươi không nghĩ đào vong, tốt nhất là nên chuẩn bị tự sát, miễn cho bị người khác ô nhục thân thể.
- A...
Liễu Di chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, lại không ngờ Lục Linh sẽ hồi đáp nghiêm túc như thế, hơn nữa còn rất rõ ràng thế cục bây giờ.
Nàng quay đầu nhìn Lục Linh một cái nói:
- Thế vì sao ngươi không trốn? Chẳng lẽ là muốn chết chung với Liễu gia chúng ta.
Chương 112 Lại là hắn?
- Ta không phải không trốn, mà là thời cơ chưa tới!
Lục Linh từ tốn nói, ánh mắt tiếp tục nhìn về hướng nam, miệng nói:
- Đợi đệ đệ ta bắt sống Triệu Duệ, chúng ta liền sẽ trốn. n tình Liễu gia các ngươi, chúng ta đã báo, thế nên... xin lỗi!
Liễu Di khẽ gật đầu, không có quá nhiều khó chịu, Lục Ly chỉ là một khách khanh, hôm nay đã làm đủ nhiều, nàng còn có thể mong đợi gì được nữa? Hơn nữa, dù Lục Ly không trốn, cũng đâu thay đổi được đại cục.
Nàng suy nghĩ một lát, cuối đó hỏi:
- Ngươi cảm thấy Vũ đại nhân sẽ ra tay?
- Hẳn là không.
Lục Linh thản nhiên nói:
- Chẳng qua, thủ hạ hắn nhất định sẽ ra tay.
Vũ đại nhân quả thực không ra tay, tên thủ hạ toàn thân bọc trong khôi giáp màu đen cũng không ra tay.
Vũ đại nhân ngồi trong lầu các thành bảo Triệu gia, an nhàn uống rượu, cự hán giáp đen xách theo cự kiếm, như một bức tượng đá đứng ngoài cửa.
Trong ngực Vũ đại nhân ngồi một thiếu nữ xinh đẹp, chẳng qua thần sắc thiếu nữ có chút bất an, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ra cửa sổ.
Thiếu nữ tên Triệu Hi, là em gái Triệu Duệ, đệ nhất tiểu thư Triệu gia. Thiếu nữ rất đẹp, nét mặt như vẽ, thân hình mềm mại yểu điệu, toát ra khí tức động người.
Vũ đại nhân một tay xách bầu rượu, tay còn lại khẽ vuốt eo thon thiếu nữ, không nhìn thiếu nữ, cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ thế nhắm mắt lại, sắc mặt an tường mãn nguyện.
- Hả?
Đột nhiên, Vũ đại nhân mở mắt ra, hàn quang trong mắt lấp lánh như lợi kiếm xuyên qua cửa sổ mặt bắc, ngước nhìn lên bầu trời.
Trên trời chẳng có gì cả, chỉ có mưa to bàng bạc đang không ngừng ào ào trút xuống, cự hán giáp đen ngoài cửa cũng ngước mắt nhìn về chân trời phía bắc, hắn nhìn một lát, ánh mắt chuyển lạnh, khom lưng nói:
- Chủ nhân, hình như là người từ Thanh Châu.
Triệu Hi bị kinh động, mở to mắt nhìn một lúc lâu, lại không thấy được gì, nàng nghi ngờ hỏi:
- Vũ gia, sao thế?
Vũ đại nhân rất là sủng ái Triệu Hi, thuận miệng giải thích nói:
- Tới một chiếc phi thuyền thiết giáp, còn có mười mấy người.
- Phi thuyền thiết giáp?
Triệu Hi không hiểu, lần nữa nhìn vài lần, nghi hoặc nói:
- Sao ta nhìn mãi không thấy, hơn nữa cũng không nghe được thanh âm nào?
- Ha ha!
Vũ đại nhân sờ soạng mông Triệu Hi một cái, mỉm cười nói:
- Phi thuyền thiết giáp là Huyền khí Thiên phẩm, người trên thuyền không muốn để cho ngươi thấy, dù có đặt ở bên cạnh ngươi cũng không thấy được, cũng không nghe được thanh âm gì.
- À...
Triệu Hi cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại khẩn trương hỏi:
- Vũ gia, sẽ không xảy ra chuyện chứ?
- Không sao!
Vũ đại nhân nhấp một ngụm rượu nói:
- Là người Thanh Châu, bọn họ không hiển lộ phi thuyền thiết giáp, chắc là chỉ đến xem náo nhiệt thôi.
Cự hán giáp đen khẽ gật đầu, hắn định nói chuyện, ánh mắt lại đột nhiên nhìn về phương nam, trầm giọng nói:
- Phía nam cũng tới hai chiếc chiến xa hoàng kim, hình như là nha đầu Tử gia và nha đầu Dạ gia.
Triệu Hi căng thẳng nhìn về hướng nam, lại vẫn không thấy gì, Vũ đại nhân quét mắt nhìn rồi nói:
- Không sao, đều là xem náo nhiệt thôi. Hai nha đầu này vốn chính là đến rèn luyện, lần này ở Hàn Băng Thâm Uyên chẳng vét được gì, chắc là có chút biệt khuất, không muốn lập tức trở về gia tộc mới tới đây nhìn xem trò vui. Hai nha đầu biết ta ở chỗ này, chắc chắn sẽ không nhúng tay.
Khóe miệng Triệu Hi lộ ra ý cười, ôn nhu nói:
- Đó là tự nhiên, Vũ gia xếp hạng top năm mươi trên Chiến Thần bảng, là nhân vật danh tiếng lẫy lừng ở Bắc Mạc chúng ta, ai dám không nể mặt Vũ gia?
- Ha ha ha!
Vũ đại nhân cười ha hả, uống liền ba chén rượu, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vũ Hận, ngươi tới đại viện Liễu gia xem xem, nếu thuận lợi thì ngươi đừng ra tay, dù sao truyền ra đi thanh danh không dễ nghe, Liễu gia chính là chó của Hồng gia. Còn nếu tình huống không tốt, ngươi ra tay giúp chút là được, dù sao hiện tại Triệu gia cũng đi theo ta.
- Vâng!
Tráng hán giáp đen chắp tay lui ra, hóa thành một tia sáng đen biến mất khỏi đại viện Triệu gia. Vũ đại nhân đứng dậy ôm ngang eo Triệu Hi, đi đến phòng bên cạnh, hắn cúi đầu nhìn Triệu Hi nói:
- Tiểu Hi, qua tối nay Vũ Lăng thành sẽ là của Triệu gia các ngươi, chúng ta đừng đợi ở đây nữa, lên giường đợi đi.
Bên ngoài chiến hỏa ngút trời, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều có người chết, tộc trưởng Triệu gia vẫn còn đang huyết chiến. Vũ đại nhân lại muốn làm chuyện phòng the với tiểu thư Triệu gia, không thể không nói sở thích của tên Vũ đại nhân này có chút đặc thù
Dù trong lòng Triệu Hi rất là lo lắng, sợ cha và anh trai xảy ra chuyện. Chỉ là nàng sao dám ngỗ nghịch ý của Vũ đại nhân? Đành chỉ biết đỏ mặt chôn đầu vào trong ngực Liễu Vũ đại nhân, mặc cho Vũ đại nhân ôm tiến phòng.
Trên bầu trời tới ba nhóm khách lạ, phương bắc có một chiếc phi thuyền thiết giáp cực lớn, phương nam tới hai chiếc chiến xa hoàng kim.
Chẳng qua những người này rõ ràng đều không muốn người phía dưới biết được, cả ba đều khởi động cấm chế Huyền khí, không phải cường giả căn bản không cách nào phát hiện.
Trên boong phi thuyền thiết giáp đứng bốn vị nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, cả bốn người đều vây quanh vòng bảo hộ mép thuyền, chăm chăm quan sát huyết chiến dưới đại viện Liễu gia. Mưa to như trút nước, rơi trên phi thuyền lại đều bị hộ tráo vô hình ngăn cách, không giọt nào lọt được vào trên boong.
- Đừng nhìn náo nhiệt!
Trên boong thuyền còn có một bà lão tóc bạc, tay chống quải trượng hình rắn, nàng liếc mắt nhìn bốn thiếu nữ nói:
- Nhìn kỹ mấy tên Hồn Đàm cảnh đang ra tay dưới kia, mặc dù các ngươi đều là Hồn Đàm cảnh, nhưng kinh nghiệm và ý thức chiến đấu vẫn còn kém xa, đây là cơ hội học tập rất tốt.
- Mỗ mỗ, chúng ta nhớ kỹ!
Bốn thiếu nữ cung kính hành lễ, chăm chú quan sát mấy tên võ giả Hồn Đàm cảnh bên dưới ra tay, bà lão tóc bạc hài lòng gật đầu, chống quải trượng đi vào trong khoang thuyền, không quản chuyện ở đây nữa.
Lần này nàng tới chỉ là để bốn tên hậu bối có cơ hội quan sát học tập, còn về người phía dưới chết hay sống, nàng cần gì đi quản? Chuyện thế này ngày ngày đều tái diễn ở vô số nơi, nàng sớm đã tập mãi thành quen.
Chương 113 Phụ thân cứu ta
Tương tự!
Hai chiếc chiến xa hoàng kim ở phía nam cũng là tới xem náo nhiệt, hai chiếc chiến xa này còn đứng sóng vai với nhau, phía trước chiến xa đứng hai vị thiếu nữ xinh đẹp, một người khoác nhuyễn giáp màu xanh biếc, cầm trong tay tiêu ngọc màu trắng, trên cổ có một đóa hoa nhỏ màu đỏ, khí chất cao nhã, như tiên nữ trên chín tầng trời.
Nếu Lục Ly có thể nhìn thấy người nọ, vừa gặp liền có thể nhận ra, người này chính là tiểu thư gia tộc siêu cấp, thiếu nữ thiên tài có được huyết mạch thất phẩm hắn từng gặp ở Hàn Vân sơn.
Trên chiến xa bên cạnh đứng một thiếu nữ niên kỷ tương tự, nàng không khoác nhuyễn giáp mà mặc một bộ váy dài thướt tha màu vàng nhạt, nét mặt như vẽ, mi tâm còn có một đạo ấn kỹ màu đỏ, trên cổ cũng có huyết mạch ấn ký vô cùng rõ ràng, đồng thời cũng là màu đỏ, chẳng qua ấn ký không phải hình đóa hoa, mà là một con quái thú kỳ dị.
Huyết mạch thất phẩm!
Chiến sĩ huyết mạch vô cùng thưa thớt, nhưng hai thiếu nữ này lại đều có được huyết mạch thất phẩm, nếu người phía dưới nhìn thấy, nhất định sẽ dẫn lên một mảnh xôn xao.
Bên thân hai thiếu nữ lần lượt đứng mấy vị cường giả thủ hộ, những cường giả này biểu tình hờ hững, không chút hứng thú đối với chiến đấu phía dưới. Hai tiểu thư lại hoàn toàn trái ngược, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy tên võ giả Hồn Đàm cảnh đang giao chiến, về phần những võ giả còn lại, hai người căn bản không thèm nhìn lấy một lần.
Oanh!
Đột nhiên, từ phía tây viện Liễu gia truyền ra một tiếng nổ vang trầm muộn, hai vị tiểu thư đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy một quả pháo hoa nở rộ giữa trời, bùng lên ánh sáng chói mắt. Chẳng qua bởi vì mưa to, ánh sáng kia lóe lên một cái rồi biến mất, pháo hoa còn chưa hoàn toàn nở rộ đã bị dập tắt.
Hai vị tiểu thư theo bản năng nhìn về hướng pháo hoa phát nổ, các nàng thấy được một tên võ giả chính đang truy sát một tên võ giả khác, nương theo quang mang Huyền lực nhỏ yếu, hai thiếu nữ ẩn ẩn thấy được hai người đang đuổi bắt phía dưới.
- Ồ, lại là hắn?
Thiếu nữ cầm tiêu ngọc, trên cổ có ấn ký đóa hoa màu đỏ khẽ nhíu mày thì thào.
Nàng nhìn lại mấy lần, có chút kinh ngạc nói:
- Lần trước lúc gặp thiếu niên này hắn hình như mới chỉ là Huyền Vũ cảnh, giờ mới qua bao lâu? Không ngờ đã đến Thần Hải Cảnh. Hơn nữa tốc độ hắn cũng nhanh thật, chẳng kém gì Thần Hải Cảnh hậu kỳ cả, lực lượng cũng mạnh, hẳn phải mười vạn cân trở lên.
Ầm!
Ở phía Tây viện, Lục Ly đã đuổi kịp Triệu Duệ, một đao bổ tới sau lưng, nện Triệu Duệ bay ra vài chục trượng, nhờ đó thiếu nữ mới có thể đánh giá ra được lực lượng Lục Ly phải cỡ mười vạn cân trở lên.
Triệu Duệ bị trùng trùng phách cho một đao, lại vẫn không chết, trong miệng toàn là máu tươi, hắn vừa lồm cồm bò dậy tiếp tục bỏ chạy, vừa hoảng sợ rống to:
- Cứu ta, phụ thân cứu ta...
...
- Tử Liên Nhi muội muội, ngươi biết thiếu niên kia?
Nghe được tiếng thiếu nữ cầm tiêu ngọc thì thào, thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt ngoảnh đầu nhìn lại, thiếu nữ cầm tiêu ngọc lại lắc đầu nói:
- Dạ Vũ Hàm, ta mới chỉ gặp qua một lần thôi, thiếu niên này... có chút kỳ dị, đáng tiếc không thức tỉnh huyết mạch cường đại.
Mấy cường giả khoác chiến giáp hoàng kim ở bên cạnh đều khẽ gật đầu tán đồng, bọn hắn có thể dễ dàng nhìn ra chỗ khác thường của Lục Ly, mới đột phá Thần Hải Cảnh, lại có được tốc độ và lực lượng như thế, đã có thể tính là quái tài. Chẳng qua không thức tỉnh huyết mạch cường đại, ở trong mắt bọn hắn giá trị cũng sẽ không quá cao, căn bản không đáng để mời chào.
Tử Liên Nhi cũng tán thành, Tử gia các nàng không thiếu nhân tài, vô số thiên tài và cường giả Bắc Mạc đều muốn gia nhập Tử gia, không thức tỉnh huyết mạch cường đại, vậy thì căn bản không tư cách bước vào cửa nhà Tử gia.
- Mẹ nó, không ngờ lại mặc chiến giáp Địa giai!
Tây viện Liễu gia, Lục Ly bước nhanh bôn tẩu, hắn đã truy sát Triệu Duệ vài dặm, bổ trúng đối phương ba lần, lại vẫn không cách nào chém nát chiến giáp Triệu Duệ. Lục Linh muốn hắn bắt sống Triệu Duệ, hắn không thể bổ đầu, chỉ có thể đánh trọng thương.
- Phụ thân cứu ta!
Triệu Duệ một bên chạy vội, một bên không ngừng rống to, bị Lục Ly đánh bay ba lần, hắn đã ngửi thấy khí tức tử vong. Nếu không phải trên người khoác chiến giáp Địa giai, giờ này chắc hắn đã chết ba lần.
Hắn biết, nếu Triệu gia còn không phái cường giả tới cứu, Lục Ly tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội đào tẩu, hắn tất phải chết không nghi ngờ.
Hắn không muốn chết, tương lai hắn sẽ là thiếu chủ Vũ Lăng thành, hắn còn có tiền trình cẩm tú, thế giới tươi đẹp như vậy, mỹ nữ nhiều như vậy, hắn còn chưa kịp hưởng thụ, làm sao có thể chết ngay bây giờ?
Hưu!
Phía Nam viện, một đạo bóng đen lấy tốc độ khủng bố bay vút mà đến, tín hiệu khẩn cấp mà hắn ném ra vừa rồi đã phát huy tác dụng. Chờ hắn nhìn thấy nét mặt quen thuộc của người đến, lập tức vui phát khóc, rống to:
- Thanh trưởng lão, cứu ta!
Pháo hoa lúc nãy là tín hiệu cầu viện khẩn cấp của Triệu gia, Triệu gia bị kinh động, lập tức phái một cường giả tới cứu viện, đây là trưởng lão cường đại thuộc Ngoại đường, Thần Hải Cảnh hậu kỳ. Lục Ly chỉ mới vừa đột phá Thần Hải Cảnh, chỉ cần Thanh trưởng lão tới, Lục Ly tuyệt đối sẽ bị chém giết.
- Thần Hải Cảnh hậu kỳ, mẹ nó!
Lục Ly thầm mắng một tiếng, cắn răng đề thăng tốc độ thêm mấy phần, vung lên Thiên Lân Đao trùng trùng chém tới chân Triệu Duệ.
Lục Linh muốn hắn bắt sống Triệu Duệ, giờ hắn đã không cách nào bắt sống Triệu Duệ trong trạng thái lông tóc không thương, đành phải trước phế đi đối phương. Dù một tên phế nhân có thể không cách nào ngăn cản truy binh từ Triệu gia, nhưng dù sao cũng đỡ hơn so với một cỗ thi thể.
- Thằng nhãi ranh, ngươi dám?
Nơi xa, bóng đen cuồng chạy mà đến nhìn thấy Lục Ly ra tay, lập tức nổi giận rống to, nhưng Lục Ly chỉ xem lời hắn như đánh rắm, Thiên Lân Đao tiếp tục bổ xuống.
- A!
Tốc độ Lục Ly quá nhanh, Triệu Duệ căn bản không cách nào tránh né, trên người hắn có chiến giáp Huyền khí Địa giai, nhưng trên đùi lại không có.
Chương 114 Phế Triệu Duệ
Trong cơn phẫn nộ Lục Ly trực tiếp vung đao chém đứt đùi phải Triệu Duệ, Triệu Duệ hét thảm một tiếng, ôm chân lăn lộn dưới đất.
- Duệ thiếu? Tiểu tạp chủng, ta xé ngươi!
Thanh trưởng lão chỉ còn cách không đến mấy trăm trượng, hắn tung người nhảy vọt trên từng tòa lầu các, cự ly không ngừng rút ngắn, còn chưa tới gần trên thân đã tràn ra sát ý khủng bố, khiến tốc độ nước mưa rơi xuống tựa hồ đều chậm mấy phần.
Nước mưa không phải rơi chậm đi, mà đang dần nhỏ lại, cơn mưa này đến thì cuồng bạo, mà đi thì cũng nhanh.
- Mưa sắp ngừng?
Trong đại điện Khách Đường, Lục Linh đứng nơi cửa ra vào lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên chống quải trượng đi ra ngoài, Liễu Di cả kinh hỏi:
- Lục tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? Bên ngoài rất nguy hiểm!
Lục Linh nhìn về phía đông nam một cái nói:
- Hình như đệ đệ ta gặp chút phiền toái, ta phải tới xem xem, giúp hắn một tay.
Lục Ly truy sát Triệu Duệ đã một lúc, lấy chiến lực Lục Ly hẳn sớm đã bắt sống Triệu Duệ trở về, vừa rồi đạn tín hiệu sáng lên, rõ ràng Triệu Duệ đang cầu viện cường giả trong gia tộc.
Lúc nhìn thấy đạn tín hiệu, trong lòng Liễu Di cũng có chút lo lắng, nhưng chiến lực nàng yếu hơn Lục Ly, lại phụng mệnh trấn thủ cửa tây, nàng không khả năng rời đi.
Lục Linh không quản nàng, chống quải trượng rảo bước đi nhanh, Liễu Di nghĩ nghĩ một lát, cắn răng đuổi theo Lục Linh nói:
- Lục tiểu thư, ta dẫn ngươi đi.
Liễu Di không biết Lục Linh đi liệu có giúp đỡ được gì, không biết mình đi kết cục sẽ thế nào? Nhưng bản năng mách bảo, nàng phải giúp Lục Linh và Lục Ly một tay.
Có lẽ tối nay chị em Lục Ly đã mang đến cho nàng quá nhiều chấn động, nàng theo bản năng muốn kéo gần thêm quan hệ với chị em bọn họ.
Lục Linh đi đường quá chậm, không có nửa điểm chiến lực, một chân còn què. Nàng vừa đi được mấy bước, đột nhiên cất tiếng nói:
- Di tiểu thư, ngươi có thể cõng ta, lấy tốc độ nhanh nhất tìm tới Lục Ly không?
- Được!
Liễu Di không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cõng Lục Linh trên lưng, cuồng chạy về hướng vừa phóng ra đạn tín hiệu.
Đại chiến ở cửa Tây viện đã hạ màn, nhưng đại chiến bên phía cửa chính phía nam lại vừa mới bắt đầu.
Cường giả Hồn Đàm cảnh và toàn bộ võ giả Thần Hải Cảnh song phương đều xuất động, Huyền Vũ cảnh thì sớm đã giết đến trời đất quay cuồng, thây chất thành núi.
Phía cửa Nam bốn đại gia tộc xuất động hơn ngàn Huyền Vũ cảnh, Liễu gia cũng có hơn ngàn người, lúc này hai bên đều đã tử thương hơn phân nửa.
Trên quảng trường trong cửa Nam, nước mưa đã chuyển thành màu đỏ máu, khắp nơi toàn là chân cụt tay đứt, vô số người trọng thương ngã trong vũng máu thống khổ kêu rên, lăn lộn, trường diện máu tanh khủng bố dị thường.
Liễu gia có ba võ giả Hồn Đàm cảnh, tộc trưởng vẫn còn đang hôn mê không xuất chiến.
Hai Hồn Đàm cảnh là Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang chém giết với tộc trưởng Triệu gia Triệu Côi và tộc trưởng Lỗ gia, chẳng qua bên phía Liễu gia không chỉ có hai tên Hồn Đàm cảnh, ngoài ra còn một lão giả tóc xám chính đang chém giết với tộc trưởng Trần gia Hà gia.
Lão giả tóc xám xa lạ này là ngoại viện Liễu gia mời tới. Vì mời được người này, Liễu gia tiêu tốn đại giá cực lớn, tài phú trong gia tộc cơ hồ bị người này lấy đi hơn phân nửa.
Đáng tiếc...
Tộc trưởng bốn đại gia tộc đều là Hồn Đàm cảnh, nhiều hơn bên phía Liễu gia một người. Bốn đại gia tộc đều là gia tộc nhị phẩm, nhưng không có nghĩa gia tộc bọn hắn không có võ giả Hồn Đàm cảnh, tộc trưởng bốn đại gia tộc đều là cường giả Hồn Đàm cảnh.
Gia tộc có được ba tên võ giả Thần Hải Cảnh là gia tộc nhị phẩm, có được ba tên võ giả Hồn Đàm cảnh là gia tộc tam phẩm.
Đây là cách phân chia phẩm giai thế lực gia tộc ở Bắc Mạc, nếu một gia tộc chỉ có hai võ giả Hồn Đàm cảnh, như vậy cũng chỉ có thể tính là gia tộc nhị phẩm, bốn đại gia tộc đều thuộc về loại trường hợp này.
Bốn đấu ba!
Dù cho cường giả Liễu gia mời tới là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, nhưng Liễu gia vẫn chiến đấu rất phí sức. Lão giả tóc xám được mời tới có thể miễn cưỡng lấy một địch hai, Đại trưởng lão chiến lực vượt trên Triệu Côi, nhị trưởng lão bị tộc trưởng Lỗ gia đè lên đánh
Then chốt là!
So về võ giả Thần Hải Cảnh, bốn đại gia tộc rõ ràng nhiều hơn Liễu gia một chút. Sĩ khí võ giả Liễu gia lại đang sa sút, thậm chí rất nhiều người đang tác chiến qua loa cho có, tùy thời chuẩn bị rút lui.
Vũ đại nhân tới, lúc này chính đang tọa trấn trong đại viện Triệu gia, dù hắn không ra tay thì cũng vẫn như một tòa đại sơn áp trên đỉnh đầu chúng nhân.
Một tên trưởng lão gia tộc ngũ phẩm, cường giả nằm trong top năm mươi Chiến Thần bảng Bắc Mạc, lực chấn nhiếp há lại bình thường?
Ầm!
Đại trưởng lão phóng ra một đạo đao mang Huyền lực bức lui Triệu Côi, sau đó hắn liếc nhìn bốn phía một lượt, ánh mắt chớp qua một tia kiên quyết, gầm thét với đằng sau:
- Lão Thập Bát!
Trong thành bảo, một lão giả đầu tóc hoa râm nghe được tiếng Đại trưởng lão rống giận, đành chịu lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng lão giả gầy còm đang nằm hôn mê trên giường.
Đan dược là đan dược đỉnh cấp, Địa giai bát phẩm, giá trị liên thành. Lão giả nằm trên giường là tộc trưởng Liễu gia, nuốt xuống viên đan dược đỉnh cấp này, lão giả có khả năng rất lớn sẽ tỉnh lại.
Chẳng qua...
Dược lực đan dược này quá mạnh, với tình trạng hiện tại của thân thể tộc trưởng Liễu gia thì căn bản chịu không được. Dù cường hành tỉnh lại, hắn cùng lắm cũng chỉ phát động được mấy lần công kích, sau đó triệt để chết đi.
Liễu gia đến thời khắc sinh tử quan đầu, Đại trưởng lão đã không quản được quá nhiều, đành phải cường hành lệnh Thập Bát trưởng lão đánh thức tộc trưởng Liễu gia.
Khoảnh khắc sau, tròng mắt tộc trưởng Liễu gia chậm rãi mở ra.
- Chết...
Bên phía Tây viện Liễu gia, Thanh trưởng lão gào thét mà đến, trên tay hắn không có bất kỳ binh khí nào, điểm đặc thù duy nhất trên người chính là đeo một đôi giày đồng, một đôi giày đồng phát sáng lấp lánh.
Chương 115 Quỷ Ảnh thối
Thân hình hắn bay vọt lên từ trên một tòa thạch bảo, thạch bảo ầm vang sụp đổ, hai chân lấp lánh quang mang, như một cơn gió bắn thẳng về phía Lục Ly, Lục Ly phế đi Triệu Duệ khiến cho Thanh trưởng lão triệt để nổi giận.
Tốc độ Thanh trưởng lão quá nhanh, Lục Ly vừa mới chặt đứt chân Triệu Duệ, còn không kịp làm gì tiếp theo, Thanh trưởng lão đã bay vụt mà đến.
Động tác của hắn rất kì lạ, thân thể nghiêng nghiêng bay tới, chân đi trước, thân thể đằng sau, công kích tựa hồ hoàn toàn dựa hết vào hai đùi.
Trên thực tế!
Chiến lực Thanh trưởng lão quả thực nằm hết ở trên đùi, hắn là “Quỷ Ảnh thối” lừng lẫy Vũ Lăng thành. Lục Ly nghe tiếng rít phá không vọng lại, hiểu được cước này không dễ tiếp, nhất thời không cẩn thận sẽ bị nện chết.
Đôi đồng giày kia nhất định là Huyền khí, hơn nữa còn là Huyền khí cao cấp. Phía trước và phía sau giày có gai nhọn, nếu bị đập trúng đầu, tuyệt đối sẽ nở hoa.
Tốc độ Thanh trưởng lão rất nhanh, Lục Ly trốn không thoát, hắn đành phải ghìm chân xuống, hai tay nắm chặt Thiên Lân Đao, dùng hết toàn lực bổ tới giày đồng.
Keng keng keng
Mấy tiếng nổ vang trầm muộn, hai tay Lục Ly bị chấn cho tê rần, khí huyết toàn thân quay cuồng, hắn liên tục bổ ra năm đao, cuối cùng bổ lui một bên giày đồng.
Hưu
Bổ lui một bên, bên còn lại đột nhiên quét tới, đồng thời bên vừa bị đánh lui cũng đã lần nữa đạp tới như thiểm điện. Cả người Thanh trưởng lão vắt ngang giữa không trung, hai chân như gió liên tục đá ra, hắn muốn một hơi diệt sát Lục Ly.
Hây!
Lục Ly mặc kệ khí huyết quay cuồng trong người, vung lên Thiên Lân Đao đánh xuống, hung hăng nện về phía đôi giày đồng đang không ngừng đạp tới.
Keng keng keng keng!
Từng tiếng trầm muộn lại nổ vang, thân hình Lục Ly không ngừng rút lui, phải sau vài chục bước mới đứng vững lại được.
Bên kia Thanh trưởng lão cũng hạ xuống đất, chân sau vừa đạp đất, toàn thân đã lại vụt tới, hai chân đá ra như thiểm điện, không cho Lục Ly có cơ hội thở dốc dù chỉ một hơi.
- Làm sao có thể?
Lục Ly tự phụ lực lượng mình tuyệt đối mạnh hơn Thanh trưởng lão, nhưng trên thực tế trong khi hắn không ngừng bị đá lui, Thanh trưởng lão lại vẫn dường như không có chuyện gì.
Hắn không biết hiện tại lực lượng cụ thể của mình là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối đã siêu quá mười lăm vạn cân. Thanh trưởng lão là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, mượn uy năng Huyền khí cũng không thể có được lực lượng cường đại đến vậy.
- Huyền kỹ!
Thoáng chốc Lục Ly liền nghĩ thông, Thanh trưởng lão hẳn là hiểu được một loại huyền kỹ tăng phúc lực lượng, hoặc là Huyền khí hắn có thể hóa giải lực lượng cường đại của mình.
Xùy
Giày đồng Thanh trưởng lão đang không ngừng phóng đại trong tầm mắt, Lục Ly không dám phân tâm, chiến đấu ở cấp bậc thế này, chỉ cần một thoáng phân tâm, hắn lập tức sẽ bị gai nhọn trên đôi đồng giày xuyên thủng.
Hắn dùng hết toàn lực bổ ra chiến đao, lần lượt đánh lui từng chiếc giày đồng, cả người cũng bị phản chấn bật lui ra sau.
Hây!
Thanh trưởng lão chợt quát một tiếng, quang mang trên một bên chân đột ngột tăng vọt, trùng trùng nện lên Thiên Lân Đao. Lục Ly cảm giác một cỗ trọng lực truyền đến, cả người bị nện bay, bắn vào trong một tòa thạch bảo, đụng cho tường đá thủng một lỗ to tướng.
Phốc
Máu tươi trong cổ họng Lục Ly rốt cuộc không áp chế nổi nữa, hắn phun ra một búng máu, nghe bên ngoài vọng lại tiếng rít, hắn không cố được điều tức, cả người đột ngột nện lên mặt tường đá sau lưng.
Oanh!
Từ trên thạch bảo truyền xuống một hồi tiếng va đập, tiếp đó cự thạch trên đầu lả tả rơi xuống, trọn cả tòa thạch bảo ầm vang sụp đổ, Lục Ly may mắn trốn được nhanh, bằng không đã bị chôn sống ở trong đó rồi.
Hưu!
Thấy Thanh trưởng lão như một đạo lưu tinh bay tới, trong lòng Lục Ly không khỏi âm thầm kêu khổ. Cứ tiếp tục thế này thì không được, lúc này hai tay hắn đều đang không ngừng run rẩy, lại hứng mấy cước từ Thanh trưởng lão, khẳng định đến cả Thiên Lân Đao đều cầm không nổi, khi ấy chết đều không biết sẽ chết thế nào.
- Làm sao bây giờ?
Thời khắc sống còn, đầu óc Lục Ly cấp tốc vận chuyển, Lục Linh từng dặn hắn vĩnh viễn không được từ bỏ, dù là đến tuyệt cảnh cũng không được từ bỏ.
Trốn khẳng định là trốn không thoát, vậy chỉ còn nước tử chiến.
Toàn bộ bài tẩy của hắn đều đã tung ra, duy nhất chỉ còn Tiểu Bạch chưa ra tay. Nhưng Thanh trưởng lão một mực dùng hai chân công kích, hai tay luôn trong trạng thái nhàn rỗi, Tiểu Bạch xuất động, rất dễ bị Thanh trưởng lão một chưởng trảo chết.
Trừ những thứ kia ra....? Hình như chỉ còn mỗi Bôn Lôi Huyền Kỹ!
Trong Thần Hải hắn còn có mười mấy tia huyền kình, vấn đề là giờ chỉ có thể phóng thích từng tia một, lực lượng tăng phúc vô cùng ít ỏi, ý nghĩa không quá lớn.
Hưu!
Bên kia hai chân Thanh trưởng lão như hai đạo lưu quang bay tới, lập lòe phát sáng, tốc độ nhanh đến dọa người, căn bản không phân rõ chân nào đá trước chân nào đá sau.
Lục Ly chỉ còn biết vận chuyển Huyền lực, cắn răng tiếp tục gắng gượng chống đỡ, không chống đỡ hắn sẽ lập tức bị nện chết.
Keng keng keng
Công kích từ Thanh trưởng lão cước sau mạnh hơn cước trước, tựa như sóng cả ngất trời, tầng sau mãnh liệt hơn tầng trước, phải muốn nuốt chửng Lục Ly vào trong đó.
Ầm!
Lục Ly lần nữa bị phản chấn đánh bay, lần này hắn bay đi tận mười mấy thước, đâm vào một gốc cây, trực tiếp đứt ngang gốc cây thô bằng thân người.
Phốc !
Lục Ly đứng lên, phun ra một ngụm máu, ánh mắt rất là mê mang, trong đầu toàn là hình ảnh thối ảnh liên miên không dứt vừa rồi, tựa như sóng trào bất tận.
- Liên miên không ngừng, một tầng tiếp một tầng?
Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, tựa như thể hồ quán đỉnh, vấn đề khốn hoặc hắn bấy lâu lúc này rốt cục đã có đáp án.
Bôn Lôi Huyền Kỹ!
Điểm then chốt của huyền kỹ này nằm ở chỗ phóng thích từng luồng huyền kình, để cho lực lượng được đến tăng phúc từng nấc từng nấc. Mà huyền kình lại như thuốc nổ, sử dụng một tia, số tia huyền kình còn lại sẽ đồng thời bị dẫn nổ, không cách nào phóng thích nối liền, đồng nghĩa không đạt được hiệu quả tăng phúc mấy tầng lực lượng.
Giờ rốt cục hắn đã nghĩ thông.
Một ít võ giả Triệu gia liều mình vọt tới, đáng tiếc không ai địch nổi một chiêu từ Lục Ly, Lục Ly nhẹ nhàng tóe bắn mà ra, như một con mãnh hổ đuổi theo, không ngừng rút ngắn cự ly với Triệu Duệ.
- Lục Linh?
Địch Bá nghe được tiếng Lục Linh, đột nhiên quay sang nhìn về phía tiểu viện nhà Lục Ly. Thấy đằng sau cửa sổ có một đạo bóng đen, hắn tung người lao tới, hoàn toàn không để ý võ giả bốn gia tộc bị tàn sát quanh bốn phía, cứ thế lao nhanh tới tiểu viện nhà Lục Ly.
- Không hay...
Đám người Liễu Di kinh hãi, nhưng Địch Bá đã đi trước một bước, các nàng không cách nào ngăn cản kịp thời. Liễu Di đành phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, roi màu đỏ tía hóa thành một con rắn độc truy hướng Địch Bá, ý đồ bắt lấy chân hắn.
- Hừ!
Địch Bá quát lạnh một tiếng, hai chân đạp mạnh vọt lên, trực tiếp rơi vào tiểu viện. Cả người hắn như đạn pháo lao vào trong gian phòng, trường đao nhắm thẳng Lục Linh đang lạnh lùng đứng bên cửa sổ, Địch Bá cười lạnh nói:
- Lục Ly, ngươi giết con trai ta, ta bầm thây vạn đoạn chị gái ngươi.
- Ngươi chắc mình có năng lực đó ư?
Lục Linh quay đầu nhìn lại, khóe miệng mang theo ý cười tuyệt mỹ, lúc này lụa mỏng che mặt đã được gỡ xuống, dưới ánh nến chiếu rọi nhìn mỹ lệ dị thường.
Địch Bá nhìn nét mặt cười nói thản nhiên kia, bất giác cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng bên ngoài Liễu Di đã đuổi tới, hắn không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, trường đao bổ thẳng về phía Lục Linh.
Cạch!
Trong tay Lục Linh đột ngột xuất hiện một thanh dao găm, nàng không công kích về phía Địch Bá, ngược lại tiện tay cắt sợi dây đỏ trên cửa sổ.
Dây đỏ đứt gãy, Địch Bá lần nữa cảm thấy có gì đó không đúng, bất giác nhìn lên trên đầu, chỉ thấy trên đó sớm đặt một chiếc bồn, bên trong có rất nhiều bột phấn màu đen vãi xuống.
Bột phấn quá nhiều, bay lả tả khắp nơi, Địch Bá dù làm thế nào cũng không thể tránh né hết được, thoáng chốc đã dính rất nhiều bột phấn.
Chuyện quỷ dị xảy ra...
Trên thân Địch Bá đột nhiên bốc lên liệt hỏa hừng hực, hỏa diễm này khác với hỏa diễm bình thường, là màu xanh lam, hệt như Quỷ Hỏa.
Trên người hắn tựa hồ bị giội đầy dầu đen, toàn thân bỗng chợt bốc lửa. Giữa thời khắc sống còn, Địch Bá đành phải từ bỏ ý định đánh giết Lục Linh, cả người đụng vào vách tướng, phá vỡ vách tường xông ra ngoài.
Bên ngoài đang trút mưa to, Địch Bá nghĩ, chỉ cần bị nước mưa tưới, lửa trên người nhất định sẽ dập tắt.
Nhưng mà!
Hắn nghĩ sai rồi, sau khi lao ra liệt hỏa vẫn không bị giội tắt, hắn đau đến lăn lộn ra đất, tru lên hãi hùng. Hỏa diễm kia mãi mà vẫn không tắt đi, đầu và da thịt xương cốt Địch Bá đều bị đốt thành than đen, cuối cùng bị thiêu sống ngay dưới ánh mắt bao người.
Lặng ngắt như tờ.
Chiến đấu bên ngoài đột nhiên ngừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía thi thể Địch Bá, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, bao gồm Liễu Di và một tên võ giả Thần Hải Cảnh Liễu gia vừa xông tới.
Các nàng trơ mắt nhìn Địch Bá bị thiêu chết, nhìn Địch Bá lăn lộn trên đất, tru lên như thú dữ, nhìn hỏa diễm trên người hắn dù làm thế nào cũng không bị dập tắt, sâu trong linh hồn dâng lên cảm giác sợ hãi khôn cùng.
Đây là hỏa diễm gì?
Sao Địch Bá lại bị bốc cháy? Sao hỏa diễm không cách nào giội tắt?
Không ai biết câu trả lời, ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía gian phòng Lục Ly, nhìn Lục Linh chống quải trượng đi ra cửa, nhìn nét mặt tuyệt mỹ của nàng, lại hệt như thấy được Lệ Quỷ.
Đệ đệ cả người đầy vẻ tà dị, tỷ tỷ tay trói gà không chặt lại càng thêm tà dị, hai chị em này hoàn toàn không phải người bình thường.
- Ai còn muốn giết ta, cứ việc vào đây.
Lục Linh nhàn nhạt nói, sau đó quay người về lại trong phòng, không thèm đóng cửa. Nhưng chẳng ai dám tiến vào gian phòng thấp thoáng ánh nến kia, lúc này nơi đó đã biến thành địa điểm cực khủng bố, rất nhiều người thậm chí không dám nhìn lâu.
- Rút lui!
Trong nhóm võ giả bốn đại gia tộc chỉ còn lại hai tên Thần Hải Cảnh, bọn hắn liếc nhau, cả hai đều không chút gì do dự lập tức thoái lui. Chỉ còn hai tên Thần Hải Cảnh, giờ còn không rút, toàn bộ bọn hắn đều phải chết ở đây.
- Thập Lục trưởng lão, Ninh trưởng lão, các ngươi dẫn người đuổi bắt, đồng thời trấn thủ cửa tây, nếu thủ không được thì triệt thoái về hậu viện.
Liễu Di hạ lệnh cho hai tên trưởng lão Liễu gia, chính mình lại không đi, mà đứng thủ hộ ngoài lầu các tiểu viện Lục Ly.
Lục Ly đuổi giết Triệu Duệ, Lục Linh dù thủ đoạn có vẻ rất khủng bố, nhưng Liễu Di vẫn không yên tâm, quyết định ở lại giúp Lục Ly bảo hộ chị gái hắn.
- Di tiểu thư, ta không cần ngươi bảo hộ, ngươi đi giúp bọn họ đi.
Lục Linh ra khỏi phòng đứng ngoài cửa mỉm cười nói, Liễu Di thân khoác nhuyễn giáp, đầu tóc sớm đã ướt mưa, nàng vuốt mặt một cái nói:
- Không sao, chức trách của ta chính là trấn thủ cửa tây, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.
Lục Linh không nói gì thêm, cũng không mời Liễu Di vào tránh mưa, cứ thế đứng nơi cửa ra vào nhìn về phía cửa nam, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Liễu Di cũng tương tự, ánh mắt nhìn về hướng cửa nam, nghe tiếng nổ, tiếng rống giận, tiếng kêu thảm thỉnh thoảng từ bên kia truyền lại, sắc mặt của nàng có chút âm tình bất định, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Tựa hồ bởi trong lòng quá sợ hãi, Liễu Di muốn tìm người nói chuyện, nàng run giọng hỏi:
- Lục tiểu thư, Liễu gia chúng ta có thể thắng được ư?
Lục Linh không nhìn Liễu Di, trầm tư một lát sau đó nhàn nhạt nói:
- Nếu Vũ đại nhân và thủ hạ hắn không ra tay, gia gia ngươi có thể thức tỉnh, như vậy có lẽ có thể mời đến viện quân, Liễu gia các ngươi cũng có thể thắng. Chẳng qua... khả năng này quá nhỏ, cho nên nếu ngươi không nghĩ đào vong, tốt nhất là nên chuẩn bị tự sát, miễn cho bị người khác ô nhục thân thể.
- A...
Liễu Di chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, lại không ngờ Lục Linh sẽ hồi đáp nghiêm túc như thế, hơn nữa còn rất rõ ràng thế cục bây giờ.
Nàng quay đầu nhìn Lục Linh một cái nói:
- Thế vì sao ngươi không trốn? Chẳng lẽ là muốn chết chung với Liễu gia chúng ta.
Chương 112 Lại là hắn?
- Ta không phải không trốn, mà là thời cơ chưa tới!
Lục Linh từ tốn nói, ánh mắt tiếp tục nhìn về hướng nam, miệng nói:
- Đợi đệ đệ ta bắt sống Triệu Duệ, chúng ta liền sẽ trốn. n tình Liễu gia các ngươi, chúng ta đã báo, thế nên... xin lỗi!
Liễu Di khẽ gật đầu, không có quá nhiều khó chịu, Lục Ly chỉ là một khách khanh, hôm nay đã làm đủ nhiều, nàng còn có thể mong đợi gì được nữa? Hơn nữa, dù Lục Ly không trốn, cũng đâu thay đổi được đại cục.
Nàng suy nghĩ một lát, cuối đó hỏi:
- Ngươi cảm thấy Vũ đại nhân sẽ ra tay?
- Hẳn là không.
Lục Linh thản nhiên nói:
- Chẳng qua, thủ hạ hắn nhất định sẽ ra tay.
Vũ đại nhân quả thực không ra tay, tên thủ hạ toàn thân bọc trong khôi giáp màu đen cũng không ra tay.
Vũ đại nhân ngồi trong lầu các thành bảo Triệu gia, an nhàn uống rượu, cự hán giáp đen xách theo cự kiếm, như một bức tượng đá đứng ngoài cửa.
Trong ngực Vũ đại nhân ngồi một thiếu nữ xinh đẹp, chẳng qua thần sắc thiếu nữ có chút bất an, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ra cửa sổ.
Thiếu nữ tên Triệu Hi, là em gái Triệu Duệ, đệ nhất tiểu thư Triệu gia. Thiếu nữ rất đẹp, nét mặt như vẽ, thân hình mềm mại yểu điệu, toát ra khí tức động người.
Vũ đại nhân một tay xách bầu rượu, tay còn lại khẽ vuốt eo thon thiếu nữ, không nhìn thiếu nữ, cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ thế nhắm mắt lại, sắc mặt an tường mãn nguyện.
- Hả?
Đột nhiên, Vũ đại nhân mở mắt ra, hàn quang trong mắt lấp lánh như lợi kiếm xuyên qua cửa sổ mặt bắc, ngước nhìn lên bầu trời.
Trên trời chẳng có gì cả, chỉ có mưa to bàng bạc đang không ngừng ào ào trút xuống, cự hán giáp đen ngoài cửa cũng ngước mắt nhìn về chân trời phía bắc, hắn nhìn một lát, ánh mắt chuyển lạnh, khom lưng nói:
- Chủ nhân, hình như là người từ Thanh Châu.
Triệu Hi bị kinh động, mở to mắt nhìn một lúc lâu, lại không thấy được gì, nàng nghi ngờ hỏi:
- Vũ gia, sao thế?
Vũ đại nhân rất là sủng ái Triệu Hi, thuận miệng giải thích nói:
- Tới một chiếc phi thuyền thiết giáp, còn có mười mấy người.
- Phi thuyền thiết giáp?
Triệu Hi không hiểu, lần nữa nhìn vài lần, nghi hoặc nói:
- Sao ta nhìn mãi không thấy, hơn nữa cũng không nghe được thanh âm nào?
- Ha ha!
Vũ đại nhân sờ soạng mông Triệu Hi một cái, mỉm cười nói:
- Phi thuyền thiết giáp là Huyền khí Thiên phẩm, người trên thuyền không muốn để cho ngươi thấy, dù có đặt ở bên cạnh ngươi cũng không thấy được, cũng không nghe được thanh âm gì.
- À...
Triệu Hi cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại khẩn trương hỏi:
- Vũ gia, sẽ không xảy ra chuyện chứ?
- Không sao!
Vũ đại nhân nhấp một ngụm rượu nói:
- Là người Thanh Châu, bọn họ không hiển lộ phi thuyền thiết giáp, chắc là chỉ đến xem náo nhiệt thôi.
Cự hán giáp đen khẽ gật đầu, hắn định nói chuyện, ánh mắt lại đột nhiên nhìn về phương nam, trầm giọng nói:
- Phía nam cũng tới hai chiếc chiến xa hoàng kim, hình như là nha đầu Tử gia và nha đầu Dạ gia.
Triệu Hi căng thẳng nhìn về hướng nam, lại vẫn không thấy gì, Vũ đại nhân quét mắt nhìn rồi nói:
- Không sao, đều là xem náo nhiệt thôi. Hai nha đầu này vốn chính là đến rèn luyện, lần này ở Hàn Băng Thâm Uyên chẳng vét được gì, chắc là có chút biệt khuất, không muốn lập tức trở về gia tộc mới tới đây nhìn xem trò vui. Hai nha đầu biết ta ở chỗ này, chắc chắn sẽ không nhúng tay.
Khóe miệng Triệu Hi lộ ra ý cười, ôn nhu nói:
- Đó là tự nhiên, Vũ gia xếp hạng top năm mươi trên Chiến Thần bảng, là nhân vật danh tiếng lẫy lừng ở Bắc Mạc chúng ta, ai dám không nể mặt Vũ gia?
- Ha ha ha!
Vũ đại nhân cười ha hả, uống liền ba chén rượu, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vũ Hận, ngươi tới đại viện Liễu gia xem xem, nếu thuận lợi thì ngươi đừng ra tay, dù sao truyền ra đi thanh danh không dễ nghe, Liễu gia chính là chó của Hồng gia. Còn nếu tình huống không tốt, ngươi ra tay giúp chút là được, dù sao hiện tại Triệu gia cũng đi theo ta.
- Vâng!
Tráng hán giáp đen chắp tay lui ra, hóa thành một tia sáng đen biến mất khỏi đại viện Triệu gia. Vũ đại nhân đứng dậy ôm ngang eo Triệu Hi, đi đến phòng bên cạnh, hắn cúi đầu nhìn Triệu Hi nói:
- Tiểu Hi, qua tối nay Vũ Lăng thành sẽ là của Triệu gia các ngươi, chúng ta đừng đợi ở đây nữa, lên giường đợi đi.
Bên ngoài chiến hỏa ngút trời, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều có người chết, tộc trưởng Triệu gia vẫn còn đang huyết chiến. Vũ đại nhân lại muốn làm chuyện phòng the với tiểu thư Triệu gia, không thể không nói sở thích của tên Vũ đại nhân này có chút đặc thù
Dù trong lòng Triệu Hi rất là lo lắng, sợ cha và anh trai xảy ra chuyện. Chỉ là nàng sao dám ngỗ nghịch ý của Vũ đại nhân? Đành chỉ biết đỏ mặt chôn đầu vào trong ngực Liễu Vũ đại nhân, mặc cho Vũ đại nhân ôm tiến phòng.
Trên bầu trời tới ba nhóm khách lạ, phương bắc có một chiếc phi thuyền thiết giáp cực lớn, phương nam tới hai chiếc chiến xa hoàng kim.
Chẳng qua những người này rõ ràng đều không muốn người phía dưới biết được, cả ba đều khởi động cấm chế Huyền khí, không phải cường giả căn bản không cách nào phát hiện.
Trên boong phi thuyền thiết giáp đứng bốn vị nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, cả bốn người đều vây quanh vòng bảo hộ mép thuyền, chăm chăm quan sát huyết chiến dưới đại viện Liễu gia. Mưa to như trút nước, rơi trên phi thuyền lại đều bị hộ tráo vô hình ngăn cách, không giọt nào lọt được vào trên boong.
- Đừng nhìn náo nhiệt!
Trên boong thuyền còn có một bà lão tóc bạc, tay chống quải trượng hình rắn, nàng liếc mắt nhìn bốn thiếu nữ nói:
- Nhìn kỹ mấy tên Hồn Đàm cảnh đang ra tay dưới kia, mặc dù các ngươi đều là Hồn Đàm cảnh, nhưng kinh nghiệm và ý thức chiến đấu vẫn còn kém xa, đây là cơ hội học tập rất tốt.
- Mỗ mỗ, chúng ta nhớ kỹ!
Bốn thiếu nữ cung kính hành lễ, chăm chú quan sát mấy tên võ giả Hồn Đàm cảnh bên dưới ra tay, bà lão tóc bạc hài lòng gật đầu, chống quải trượng đi vào trong khoang thuyền, không quản chuyện ở đây nữa.
Lần này nàng tới chỉ là để bốn tên hậu bối có cơ hội quan sát học tập, còn về người phía dưới chết hay sống, nàng cần gì đi quản? Chuyện thế này ngày ngày đều tái diễn ở vô số nơi, nàng sớm đã tập mãi thành quen.
Chương 113 Phụ thân cứu ta
Tương tự!
Hai chiếc chiến xa hoàng kim ở phía nam cũng là tới xem náo nhiệt, hai chiếc chiến xa này còn đứng sóng vai với nhau, phía trước chiến xa đứng hai vị thiếu nữ xinh đẹp, một người khoác nhuyễn giáp màu xanh biếc, cầm trong tay tiêu ngọc màu trắng, trên cổ có một đóa hoa nhỏ màu đỏ, khí chất cao nhã, như tiên nữ trên chín tầng trời.
Nếu Lục Ly có thể nhìn thấy người nọ, vừa gặp liền có thể nhận ra, người này chính là tiểu thư gia tộc siêu cấp, thiếu nữ thiên tài có được huyết mạch thất phẩm hắn từng gặp ở Hàn Vân sơn.
Trên chiến xa bên cạnh đứng một thiếu nữ niên kỷ tương tự, nàng không khoác nhuyễn giáp mà mặc một bộ váy dài thướt tha màu vàng nhạt, nét mặt như vẽ, mi tâm còn có một đạo ấn kỹ màu đỏ, trên cổ cũng có huyết mạch ấn ký vô cùng rõ ràng, đồng thời cũng là màu đỏ, chẳng qua ấn ký không phải hình đóa hoa, mà là một con quái thú kỳ dị.
Huyết mạch thất phẩm!
Chiến sĩ huyết mạch vô cùng thưa thớt, nhưng hai thiếu nữ này lại đều có được huyết mạch thất phẩm, nếu người phía dưới nhìn thấy, nhất định sẽ dẫn lên một mảnh xôn xao.
Bên thân hai thiếu nữ lần lượt đứng mấy vị cường giả thủ hộ, những cường giả này biểu tình hờ hững, không chút hứng thú đối với chiến đấu phía dưới. Hai tiểu thư lại hoàn toàn trái ngược, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy tên võ giả Hồn Đàm cảnh đang giao chiến, về phần những võ giả còn lại, hai người căn bản không thèm nhìn lấy một lần.
Oanh!
Đột nhiên, từ phía tây viện Liễu gia truyền ra một tiếng nổ vang trầm muộn, hai vị tiểu thư đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy một quả pháo hoa nở rộ giữa trời, bùng lên ánh sáng chói mắt. Chẳng qua bởi vì mưa to, ánh sáng kia lóe lên một cái rồi biến mất, pháo hoa còn chưa hoàn toàn nở rộ đã bị dập tắt.
Hai vị tiểu thư theo bản năng nhìn về hướng pháo hoa phát nổ, các nàng thấy được một tên võ giả chính đang truy sát một tên võ giả khác, nương theo quang mang Huyền lực nhỏ yếu, hai thiếu nữ ẩn ẩn thấy được hai người đang đuổi bắt phía dưới.
- Ồ, lại là hắn?
Thiếu nữ cầm tiêu ngọc, trên cổ có ấn ký đóa hoa màu đỏ khẽ nhíu mày thì thào.
Nàng nhìn lại mấy lần, có chút kinh ngạc nói:
- Lần trước lúc gặp thiếu niên này hắn hình như mới chỉ là Huyền Vũ cảnh, giờ mới qua bao lâu? Không ngờ đã đến Thần Hải Cảnh. Hơn nữa tốc độ hắn cũng nhanh thật, chẳng kém gì Thần Hải Cảnh hậu kỳ cả, lực lượng cũng mạnh, hẳn phải mười vạn cân trở lên.
Ầm!
Ở phía Tây viện, Lục Ly đã đuổi kịp Triệu Duệ, một đao bổ tới sau lưng, nện Triệu Duệ bay ra vài chục trượng, nhờ đó thiếu nữ mới có thể đánh giá ra được lực lượng Lục Ly phải cỡ mười vạn cân trở lên.
Triệu Duệ bị trùng trùng phách cho một đao, lại vẫn không chết, trong miệng toàn là máu tươi, hắn vừa lồm cồm bò dậy tiếp tục bỏ chạy, vừa hoảng sợ rống to:
- Cứu ta, phụ thân cứu ta...
...
- Tử Liên Nhi muội muội, ngươi biết thiếu niên kia?
Nghe được tiếng thiếu nữ cầm tiêu ngọc thì thào, thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt ngoảnh đầu nhìn lại, thiếu nữ cầm tiêu ngọc lại lắc đầu nói:
- Dạ Vũ Hàm, ta mới chỉ gặp qua một lần thôi, thiếu niên này... có chút kỳ dị, đáng tiếc không thức tỉnh huyết mạch cường đại.
Mấy cường giả khoác chiến giáp hoàng kim ở bên cạnh đều khẽ gật đầu tán đồng, bọn hắn có thể dễ dàng nhìn ra chỗ khác thường của Lục Ly, mới đột phá Thần Hải Cảnh, lại có được tốc độ và lực lượng như thế, đã có thể tính là quái tài. Chẳng qua không thức tỉnh huyết mạch cường đại, ở trong mắt bọn hắn giá trị cũng sẽ không quá cao, căn bản không đáng để mời chào.
Tử Liên Nhi cũng tán thành, Tử gia các nàng không thiếu nhân tài, vô số thiên tài và cường giả Bắc Mạc đều muốn gia nhập Tử gia, không thức tỉnh huyết mạch cường đại, vậy thì căn bản không tư cách bước vào cửa nhà Tử gia.
- Mẹ nó, không ngờ lại mặc chiến giáp Địa giai!
Tây viện Liễu gia, Lục Ly bước nhanh bôn tẩu, hắn đã truy sát Triệu Duệ vài dặm, bổ trúng đối phương ba lần, lại vẫn không cách nào chém nát chiến giáp Triệu Duệ. Lục Linh muốn hắn bắt sống Triệu Duệ, hắn không thể bổ đầu, chỉ có thể đánh trọng thương.
- Phụ thân cứu ta!
Triệu Duệ một bên chạy vội, một bên không ngừng rống to, bị Lục Ly đánh bay ba lần, hắn đã ngửi thấy khí tức tử vong. Nếu không phải trên người khoác chiến giáp Địa giai, giờ này chắc hắn đã chết ba lần.
Hắn biết, nếu Triệu gia còn không phái cường giả tới cứu, Lục Ly tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội đào tẩu, hắn tất phải chết không nghi ngờ.
Hắn không muốn chết, tương lai hắn sẽ là thiếu chủ Vũ Lăng thành, hắn còn có tiền trình cẩm tú, thế giới tươi đẹp như vậy, mỹ nữ nhiều như vậy, hắn còn chưa kịp hưởng thụ, làm sao có thể chết ngay bây giờ?
Hưu!
Phía Nam viện, một đạo bóng đen lấy tốc độ khủng bố bay vút mà đến, tín hiệu khẩn cấp mà hắn ném ra vừa rồi đã phát huy tác dụng. Chờ hắn nhìn thấy nét mặt quen thuộc của người đến, lập tức vui phát khóc, rống to:
- Thanh trưởng lão, cứu ta!
Pháo hoa lúc nãy là tín hiệu cầu viện khẩn cấp của Triệu gia, Triệu gia bị kinh động, lập tức phái một cường giả tới cứu viện, đây là trưởng lão cường đại thuộc Ngoại đường, Thần Hải Cảnh hậu kỳ. Lục Ly chỉ mới vừa đột phá Thần Hải Cảnh, chỉ cần Thanh trưởng lão tới, Lục Ly tuyệt đối sẽ bị chém giết.
- Thần Hải Cảnh hậu kỳ, mẹ nó!
Lục Ly thầm mắng một tiếng, cắn răng đề thăng tốc độ thêm mấy phần, vung lên Thiên Lân Đao trùng trùng chém tới chân Triệu Duệ.
Lục Linh muốn hắn bắt sống Triệu Duệ, giờ hắn đã không cách nào bắt sống Triệu Duệ trong trạng thái lông tóc không thương, đành phải trước phế đi đối phương. Dù một tên phế nhân có thể không cách nào ngăn cản truy binh từ Triệu gia, nhưng dù sao cũng đỡ hơn so với một cỗ thi thể.
- Thằng nhãi ranh, ngươi dám?
Nơi xa, bóng đen cuồng chạy mà đến nhìn thấy Lục Ly ra tay, lập tức nổi giận rống to, nhưng Lục Ly chỉ xem lời hắn như đánh rắm, Thiên Lân Đao tiếp tục bổ xuống.
- A!
Tốc độ Lục Ly quá nhanh, Triệu Duệ căn bản không cách nào tránh né, trên người hắn có chiến giáp Huyền khí Địa giai, nhưng trên đùi lại không có.
Chương 114 Phế Triệu Duệ
Trong cơn phẫn nộ Lục Ly trực tiếp vung đao chém đứt đùi phải Triệu Duệ, Triệu Duệ hét thảm một tiếng, ôm chân lăn lộn dưới đất.
- Duệ thiếu? Tiểu tạp chủng, ta xé ngươi!
Thanh trưởng lão chỉ còn cách không đến mấy trăm trượng, hắn tung người nhảy vọt trên từng tòa lầu các, cự ly không ngừng rút ngắn, còn chưa tới gần trên thân đã tràn ra sát ý khủng bố, khiến tốc độ nước mưa rơi xuống tựa hồ đều chậm mấy phần.
Nước mưa không phải rơi chậm đi, mà đang dần nhỏ lại, cơn mưa này đến thì cuồng bạo, mà đi thì cũng nhanh.
- Mưa sắp ngừng?
Trong đại điện Khách Đường, Lục Linh đứng nơi cửa ra vào lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên chống quải trượng đi ra ngoài, Liễu Di cả kinh hỏi:
- Lục tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? Bên ngoài rất nguy hiểm!
Lục Linh nhìn về phía đông nam một cái nói:
- Hình như đệ đệ ta gặp chút phiền toái, ta phải tới xem xem, giúp hắn một tay.
Lục Ly truy sát Triệu Duệ đã một lúc, lấy chiến lực Lục Ly hẳn sớm đã bắt sống Triệu Duệ trở về, vừa rồi đạn tín hiệu sáng lên, rõ ràng Triệu Duệ đang cầu viện cường giả trong gia tộc.
Lúc nhìn thấy đạn tín hiệu, trong lòng Liễu Di cũng có chút lo lắng, nhưng chiến lực nàng yếu hơn Lục Ly, lại phụng mệnh trấn thủ cửa tây, nàng không khả năng rời đi.
Lục Linh không quản nàng, chống quải trượng rảo bước đi nhanh, Liễu Di nghĩ nghĩ một lát, cắn răng đuổi theo Lục Linh nói:
- Lục tiểu thư, ta dẫn ngươi đi.
Liễu Di không biết Lục Linh đi liệu có giúp đỡ được gì, không biết mình đi kết cục sẽ thế nào? Nhưng bản năng mách bảo, nàng phải giúp Lục Linh và Lục Ly một tay.
Có lẽ tối nay chị em Lục Ly đã mang đến cho nàng quá nhiều chấn động, nàng theo bản năng muốn kéo gần thêm quan hệ với chị em bọn họ.
Lục Linh đi đường quá chậm, không có nửa điểm chiến lực, một chân còn què. Nàng vừa đi được mấy bước, đột nhiên cất tiếng nói:
- Di tiểu thư, ngươi có thể cõng ta, lấy tốc độ nhanh nhất tìm tới Lục Ly không?
- Được!
Liễu Di không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cõng Lục Linh trên lưng, cuồng chạy về hướng vừa phóng ra đạn tín hiệu.
Đại chiến ở cửa Tây viện đã hạ màn, nhưng đại chiến bên phía cửa chính phía nam lại vừa mới bắt đầu.
Cường giả Hồn Đàm cảnh và toàn bộ võ giả Thần Hải Cảnh song phương đều xuất động, Huyền Vũ cảnh thì sớm đã giết đến trời đất quay cuồng, thây chất thành núi.
Phía cửa Nam bốn đại gia tộc xuất động hơn ngàn Huyền Vũ cảnh, Liễu gia cũng có hơn ngàn người, lúc này hai bên đều đã tử thương hơn phân nửa.
Trên quảng trường trong cửa Nam, nước mưa đã chuyển thành màu đỏ máu, khắp nơi toàn là chân cụt tay đứt, vô số người trọng thương ngã trong vũng máu thống khổ kêu rên, lăn lộn, trường diện máu tanh khủng bố dị thường.
Liễu gia có ba võ giả Hồn Đàm cảnh, tộc trưởng vẫn còn đang hôn mê không xuất chiến.
Hai Hồn Đàm cảnh là Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang chém giết với tộc trưởng Triệu gia Triệu Côi và tộc trưởng Lỗ gia, chẳng qua bên phía Liễu gia không chỉ có hai tên Hồn Đàm cảnh, ngoài ra còn một lão giả tóc xám chính đang chém giết với tộc trưởng Trần gia Hà gia.
Lão giả tóc xám xa lạ này là ngoại viện Liễu gia mời tới. Vì mời được người này, Liễu gia tiêu tốn đại giá cực lớn, tài phú trong gia tộc cơ hồ bị người này lấy đi hơn phân nửa.
Đáng tiếc...
Tộc trưởng bốn đại gia tộc đều là Hồn Đàm cảnh, nhiều hơn bên phía Liễu gia một người. Bốn đại gia tộc đều là gia tộc nhị phẩm, nhưng không có nghĩa gia tộc bọn hắn không có võ giả Hồn Đàm cảnh, tộc trưởng bốn đại gia tộc đều là cường giả Hồn Đàm cảnh.
Gia tộc có được ba tên võ giả Thần Hải Cảnh là gia tộc nhị phẩm, có được ba tên võ giả Hồn Đàm cảnh là gia tộc tam phẩm.
Đây là cách phân chia phẩm giai thế lực gia tộc ở Bắc Mạc, nếu một gia tộc chỉ có hai võ giả Hồn Đàm cảnh, như vậy cũng chỉ có thể tính là gia tộc nhị phẩm, bốn đại gia tộc đều thuộc về loại trường hợp này.
Bốn đấu ba!
Dù cho cường giả Liễu gia mời tới là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, nhưng Liễu gia vẫn chiến đấu rất phí sức. Lão giả tóc xám được mời tới có thể miễn cưỡng lấy một địch hai, Đại trưởng lão chiến lực vượt trên Triệu Côi, nhị trưởng lão bị tộc trưởng Lỗ gia đè lên đánh
Then chốt là!
So về võ giả Thần Hải Cảnh, bốn đại gia tộc rõ ràng nhiều hơn Liễu gia một chút. Sĩ khí võ giả Liễu gia lại đang sa sút, thậm chí rất nhiều người đang tác chiến qua loa cho có, tùy thời chuẩn bị rút lui.
Vũ đại nhân tới, lúc này chính đang tọa trấn trong đại viện Triệu gia, dù hắn không ra tay thì cũng vẫn như một tòa đại sơn áp trên đỉnh đầu chúng nhân.
Một tên trưởng lão gia tộc ngũ phẩm, cường giả nằm trong top năm mươi Chiến Thần bảng Bắc Mạc, lực chấn nhiếp há lại bình thường?
Ầm!
Đại trưởng lão phóng ra một đạo đao mang Huyền lực bức lui Triệu Côi, sau đó hắn liếc nhìn bốn phía một lượt, ánh mắt chớp qua một tia kiên quyết, gầm thét với đằng sau:
- Lão Thập Bát!
Trong thành bảo, một lão giả đầu tóc hoa râm nghe được tiếng Đại trưởng lão rống giận, đành chịu lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng lão giả gầy còm đang nằm hôn mê trên giường.
Đan dược là đan dược đỉnh cấp, Địa giai bát phẩm, giá trị liên thành. Lão giả nằm trên giường là tộc trưởng Liễu gia, nuốt xuống viên đan dược đỉnh cấp này, lão giả có khả năng rất lớn sẽ tỉnh lại.
Chẳng qua...
Dược lực đan dược này quá mạnh, với tình trạng hiện tại của thân thể tộc trưởng Liễu gia thì căn bản chịu không được. Dù cường hành tỉnh lại, hắn cùng lắm cũng chỉ phát động được mấy lần công kích, sau đó triệt để chết đi.
Liễu gia đến thời khắc sinh tử quan đầu, Đại trưởng lão đã không quản được quá nhiều, đành phải cường hành lệnh Thập Bát trưởng lão đánh thức tộc trưởng Liễu gia.
Khoảnh khắc sau, tròng mắt tộc trưởng Liễu gia chậm rãi mở ra.
- Chết...
Bên phía Tây viện Liễu gia, Thanh trưởng lão gào thét mà đến, trên tay hắn không có bất kỳ binh khí nào, điểm đặc thù duy nhất trên người chính là đeo một đôi giày đồng, một đôi giày đồng phát sáng lấp lánh.
Chương 115 Quỷ Ảnh thối
Thân hình hắn bay vọt lên từ trên một tòa thạch bảo, thạch bảo ầm vang sụp đổ, hai chân lấp lánh quang mang, như một cơn gió bắn thẳng về phía Lục Ly, Lục Ly phế đi Triệu Duệ khiến cho Thanh trưởng lão triệt để nổi giận.
Tốc độ Thanh trưởng lão quá nhanh, Lục Ly vừa mới chặt đứt chân Triệu Duệ, còn không kịp làm gì tiếp theo, Thanh trưởng lão đã bay vụt mà đến.
Động tác của hắn rất kì lạ, thân thể nghiêng nghiêng bay tới, chân đi trước, thân thể đằng sau, công kích tựa hồ hoàn toàn dựa hết vào hai đùi.
Trên thực tế!
Chiến lực Thanh trưởng lão quả thực nằm hết ở trên đùi, hắn là “Quỷ Ảnh thối” lừng lẫy Vũ Lăng thành. Lục Ly nghe tiếng rít phá không vọng lại, hiểu được cước này không dễ tiếp, nhất thời không cẩn thận sẽ bị nện chết.
Đôi đồng giày kia nhất định là Huyền khí, hơn nữa còn là Huyền khí cao cấp. Phía trước và phía sau giày có gai nhọn, nếu bị đập trúng đầu, tuyệt đối sẽ nở hoa.
Tốc độ Thanh trưởng lão rất nhanh, Lục Ly trốn không thoát, hắn đành phải ghìm chân xuống, hai tay nắm chặt Thiên Lân Đao, dùng hết toàn lực bổ tới giày đồng.
Keng keng keng
Mấy tiếng nổ vang trầm muộn, hai tay Lục Ly bị chấn cho tê rần, khí huyết toàn thân quay cuồng, hắn liên tục bổ ra năm đao, cuối cùng bổ lui một bên giày đồng.
Hưu
Bổ lui một bên, bên còn lại đột nhiên quét tới, đồng thời bên vừa bị đánh lui cũng đã lần nữa đạp tới như thiểm điện. Cả người Thanh trưởng lão vắt ngang giữa không trung, hai chân như gió liên tục đá ra, hắn muốn một hơi diệt sát Lục Ly.
Hây!
Lục Ly mặc kệ khí huyết quay cuồng trong người, vung lên Thiên Lân Đao đánh xuống, hung hăng nện về phía đôi giày đồng đang không ngừng đạp tới.
Keng keng keng keng!
Từng tiếng trầm muộn lại nổ vang, thân hình Lục Ly không ngừng rút lui, phải sau vài chục bước mới đứng vững lại được.
Bên kia Thanh trưởng lão cũng hạ xuống đất, chân sau vừa đạp đất, toàn thân đã lại vụt tới, hai chân đá ra như thiểm điện, không cho Lục Ly có cơ hội thở dốc dù chỉ một hơi.
- Làm sao có thể?
Lục Ly tự phụ lực lượng mình tuyệt đối mạnh hơn Thanh trưởng lão, nhưng trên thực tế trong khi hắn không ngừng bị đá lui, Thanh trưởng lão lại vẫn dường như không có chuyện gì.
Hắn không biết hiện tại lực lượng cụ thể của mình là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối đã siêu quá mười lăm vạn cân. Thanh trưởng lão là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, mượn uy năng Huyền khí cũng không thể có được lực lượng cường đại đến vậy.
- Huyền kỹ!
Thoáng chốc Lục Ly liền nghĩ thông, Thanh trưởng lão hẳn là hiểu được một loại huyền kỹ tăng phúc lực lượng, hoặc là Huyền khí hắn có thể hóa giải lực lượng cường đại của mình.
Xùy
Giày đồng Thanh trưởng lão đang không ngừng phóng đại trong tầm mắt, Lục Ly không dám phân tâm, chiến đấu ở cấp bậc thế này, chỉ cần một thoáng phân tâm, hắn lập tức sẽ bị gai nhọn trên đôi đồng giày xuyên thủng.
Hắn dùng hết toàn lực bổ ra chiến đao, lần lượt đánh lui từng chiếc giày đồng, cả người cũng bị phản chấn bật lui ra sau.
Hây!
Thanh trưởng lão chợt quát một tiếng, quang mang trên một bên chân đột ngột tăng vọt, trùng trùng nện lên Thiên Lân Đao. Lục Ly cảm giác một cỗ trọng lực truyền đến, cả người bị nện bay, bắn vào trong một tòa thạch bảo, đụng cho tường đá thủng một lỗ to tướng.
Phốc
Máu tươi trong cổ họng Lục Ly rốt cuộc không áp chế nổi nữa, hắn phun ra một búng máu, nghe bên ngoài vọng lại tiếng rít, hắn không cố được điều tức, cả người đột ngột nện lên mặt tường đá sau lưng.
Oanh!
Từ trên thạch bảo truyền xuống một hồi tiếng va đập, tiếp đó cự thạch trên đầu lả tả rơi xuống, trọn cả tòa thạch bảo ầm vang sụp đổ, Lục Ly may mắn trốn được nhanh, bằng không đã bị chôn sống ở trong đó rồi.
Hưu!
Thấy Thanh trưởng lão như một đạo lưu tinh bay tới, trong lòng Lục Ly không khỏi âm thầm kêu khổ. Cứ tiếp tục thế này thì không được, lúc này hai tay hắn đều đang không ngừng run rẩy, lại hứng mấy cước từ Thanh trưởng lão, khẳng định đến cả Thiên Lân Đao đều cầm không nổi, khi ấy chết đều không biết sẽ chết thế nào.
- Làm sao bây giờ?
Thời khắc sống còn, đầu óc Lục Ly cấp tốc vận chuyển, Lục Linh từng dặn hắn vĩnh viễn không được từ bỏ, dù là đến tuyệt cảnh cũng không được từ bỏ.
Trốn khẳng định là trốn không thoát, vậy chỉ còn nước tử chiến.
Toàn bộ bài tẩy của hắn đều đã tung ra, duy nhất chỉ còn Tiểu Bạch chưa ra tay. Nhưng Thanh trưởng lão một mực dùng hai chân công kích, hai tay luôn trong trạng thái nhàn rỗi, Tiểu Bạch xuất động, rất dễ bị Thanh trưởng lão một chưởng trảo chết.
Trừ những thứ kia ra....? Hình như chỉ còn mỗi Bôn Lôi Huyền Kỹ!
Trong Thần Hải hắn còn có mười mấy tia huyền kình, vấn đề là giờ chỉ có thể phóng thích từng tia một, lực lượng tăng phúc vô cùng ít ỏi, ý nghĩa không quá lớn.
Hưu!
Bên kia hai chân Thanh trưởng lão như hai đạo lưu quang bay tới, lập lòe phát sáng, tốc độ nhanh đến dọa người, căn bản không phân rõ chân nào đá trước chân nào đá sau.
Lục Ly chỉ còn biết vận chuyển Huyền lực, cắn răng tiếp tục gắng gượng chống đỡ, không chống đỡ hắn sẽ lập tức bị nện chết.
Keng keng keng
Công kích từ Thanh trưởng lão cước sau mạnh hơn cước trước, tựa như sóng cả ngất trời, tầng sau mãnh liệt hơn tầng trước, phải muốn nuốt chửng Lục Ly vào trong đó.
Ầm!
Lục Ly lần nữa bị phản chấn đánh bay, lần này hắn bay đi tận mười mấy thước, đâm vào một gốc cây, trực tiếp đứt ngang gốc cây thô bằng thân người.
Phốc !
Lục Ly đứng lên, phun ra một ngụm máu, ánh mắt rất là mê mang, trong đầu toàn là hình ảnh thối ảnh liên miên không dứt vừa rồi, tựa như sóng trào bất tận.
- Liên miên không ngừng, một tầng tiếp một tầng?
Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, tựa như thể hồ quán đỉnh, vấn đề khốn hoặc hắn bấy lâu lúc này rốt cục đã có đáp án.
Bôn Lôi Huyền Kỹ!
Điểm then chốt của huyền kỹ này nằm ở chỗ phóng thích từng luồng huyền kình, để cho lực lượng được đến tăng phúc từng nấc từng nấc. Mà huyền kình lại như thuốc nổ, sử dụng một tia, số tia huyền kình còn lại sẽ đồng thời bị dẫn nổ, không cách nào phóng thích nối liền, đồng nghĩa không đạt được hiệu quả tăng phúc mấy tầng lực lượng.
Giờ rốt cục hắn đã nghĩ thông.