-
Chương 196-200
Chương 196 Bạch Hạ Sương
Đương nhiên...
Sau khi làm rõ thân phận Thiên Đà Tử, không ít người đều âm thầm lắc đầu. Lần này Lục Ly đúng là làm oan đại đầu, mấy năm sau sợ rằng Huyết Sát đảo sẽ bị Thiên Đà Tử làm cho phá sản.
Đám người Lục Ly ngồi nghỉ một lát trong lương đình ở bên cạnh bến tàu, rất nhiều đảo chủ các thế lực lũ lượt dẫn theo con cái đi đến. Những tiểu thư kia vừa đến liền dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hứa Diệu Dương, như hận không thể nuốt sống hắn vậy.
Đợi chừng hai nén hương, lại tới đại biểu của bảy tám thế lực khác, Hứa Diệu Dương đích thân dẫn chúng nhân cưỡi xe ngựa về Lạc Thần thành.
Lạc Thần thành nằm cách không xa, sau gần nửa canh giờ liền vào thành, cuối cùng ngừng lại bên ngoài một tòa đại viện xa hoa. Lục Ly dẫn người xuống xe, ánh mắt tùy ý quét một vòng, thần sắc chớp qua một tia kinh sợ.
Một lão giả áo hoa đứng trước cửa đại viện, người này khí tức hùng hậu, Lục Ly căn bản không cảm ứng được cảnh giới, không cần nói cũng biết là cường giả Mệnh Luân cảnh.
Trên cổ người này có ấn ký lá liễu màu xanh, là một chiến sĩ huyết mạch ngũ phẩm, Lạc Thần đảo Hứa gia không hổ là bá chủ đông bắc Thiên Đảo Hồ, thực lực vô cùng cường hoành.
- Kia là Hứa Tứ Hà, Nhị trưởng lão Hứa gia.
Thất trưởng lão sáp lại bên tai Lục Ly, thấp giọng giải thích nói, Lục Ly khẽ gật đầu bước xuống xe ngựa. Ánh mắt Hứa Tứ Hà thoáng chốc liền khóa định Lục Ly, khóe miệng lộ ra ý cười, không đợi Hứa Diệu Dương giới thiệu đã nhanh chân đi đến trước mặt Lục Ly, mỉm cười nói:
- Lão hủ Hứa Tứ Hà, Nhị trưởng lão Hứa gia, vị này chắc là Lục Ly đảo chủ?
Hứa Tứ Hà rất nể mặt, Lục Ly tự nhiên cũng biết làm người, hắn khẽ khom lưng nói:
- Lục Ly tham kiến Hứa tiền bối.
- Tốt, tốt, thiếu niên anh hùng, thiếu niên anh hùng a.
Hứa Tứ Hà thân thiết kéo lấy tay Lục Ly, quay sang các đảo chủ còn lại nhìn một lượt, tùy ý nói:
- Chư vị đều là người quen cũ, cùng theo lão phu vào thành bảo đi, Lục tiểu ca, mời!
Cảnh Hứa Tứ Hà kéo tay Lục Ly đi vào đại viện khiến rất nhiều đảo chủ và công tử tiểu thư gai mắt. Từ lúc nào mà trưởng lão Hứa gia lại khách khí với thế lực phụ dung như vậy? Trước kia bọn hắn đến muốn gặp Hứa Tứ Hà đều khó, càng đừng nói chuyện kéo tay đi vào.
Thất trưởng lão và Liễu Di đều thẳng tắp sống lui, cảm giác rất có mặt mũi, Lục Ly lại không cảm thấy gì. Hắn biết Hứa Tứ Hà không phải nể mặt mình, mà là nể mặt Minh Vũ. Không có cái quỳ gối kia của Minh Vũ, lúc này hắn có quỳ xuống cầu kiến Hứa Tứ Hà cũng sẽ không gặp.
Thọ yến còn chưa bắt đầu, Hứa Tứ Hà dẫn mọi người vào một thiền điện, ngồi xuống trong đó uống trà tán gẫu.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Hứa Tứ Hà tán gẫu với Lục Ly, hỏi thăm tình hình Huyết Sát đảo, xem có cần trợ giúp gì không? Còn hỏi Lục Ly bao giờ cưới vợ, muốn giới thiệu đối tượng cho hắn...
Bất giác, Lục Ly đã coi Hứa Tứ Hà là trưởng bối của mình, hắn câu được câu không đáp lời, thái độ rất cung kính khách khí. Chẳng qua tưởng muốn dò la hỏi chuyện Minh Vũ, không có cửa!
Sau khi tiến vào Hứa Diệu Dương liền cáo lỗi rời đi, tiếp tục tới bến tàu đón khách, khiến cho tiểu thư các thế lực rất là thất vọng. Đại trưởng lão và tộc trưởng Hứa gia một mực không lộ diện, chúng nhân cũng hiểu, dù sao nhân vật quan trọng đều luôn như thế.
Nửa canh giờ sau, một tên hạ nhân Hứa gia vội vàng đi đến bên tai Hứa Tứ Hà thầm thì mấy câu, Hứa Tứ Hà đột ngột đứng dậy, sắc mặt đầy vẻ kinh hỉ nói:
- Chư vị, Bạch Hạ Sương tiểu thư hạ mình tới Lạc Thần thành, chúng ta cùng ra nghênh đón đi.
- Hả?
Tất cả đảo chủ đều đứng dậy, lần này đến lượt đám công tử các thế lực đỏ mắt. Lục Ly cũng đứng dậy theo, hiếu kì nhìn sang Thất trưởng lão hỏi:
- Bạch Hạ Sương là tiểu thư Bạch gia?
- Bạch Hạ Sương, Bạch Thu Tuyết!
Thất trưởng lão thấp giọng giải thích nói:
- Đây là hai tiểu thư nổi danh nhất Bạch gia, cũng là hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ, bọn họ là một cặp sinh đôi, quan trọng hơn chính là cả hai người đều đã thức tỉnh huyết mạch thất phẩm. Là hai hậu bối được Thiên Ngục lão nhân yêu quý nhất, các nàng thường niên đi theo bên người Thiên Ngục lão nhân, địa vị vượt trên rất nhiều trưởng lão Bạch gia.
- Huyết mạch thất phẩm!
Trong mắt Lục Ly bùng lên quang mang, huyết mạch thất phẩm phóng ra huyết mạch thần kỹ sẽ cường hãn cỡ nào? Liệu có được như đám hắc xà trong tay Minh Xà bà bà, vừa ra tay liền có thể nhẹ nhàng giết chết mấy ngàn người?
Chúng nhân đi ra bên ngoài, dưới sự thúc giục của Thất trưởng lão Lục Ly cũng đi theo. Tới cửa đại viện Hứa gia mới phát hiện rất nhiều trưởng lão Hứa gia đều bước ra nghênh đón, Đại trưởng lão Hứa gia Hứa Thiên Vấn cũng ở bên trong.
Hứa Thiên Vấn không hàn huyên với chúng nhân, chỉ khẽ gật đầu một cái liền vội vàng dẫn người đi ra ngoài, trực tiếp tới truyền tống trận trên quảng trường.
Lục Ly đi theo sau lưng chúng nhân, từ xa xa liền thấy một đám người đang vây quanh một nữ tử váy trắng. Hắn tới gần nhìn kỹ, ánh mắt lập tức sáng lên, một trong hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ quả nhiên xinh đẹp, dung mạo khí độ đều không kém gì tiểu thư đại gia tộc trên cổ có ấn ký tiểu hoa màu đỏ mà hắn nhìn thấy qua ở Hàn Vân sơn.
Tuổi tác thiếu nữ nhìn qua còn nhỏ hơn Hứa Phương Phỉ một chút, phỏng chừng chỉ bằng tuổi hắn, dù còn chưa hoàn toàn nẩy nở, lại như một nụ hoa hồng muốn nở rộ, diễm lệ mê người.
Nét mặt như ngọc, da thịt như mỡ đông, mắt như sao trời, khiến Lục Ly có ấn tượng sâu nhất chính là cánh mũi thiếu nữ, tiểu xảo linh lung, chóp mũi hơi nhếch lên, cảm giác cực kỳ có linh khí.
- Quả nhiên là huyết mạch thất phẩm!
Lục Ly nhìn thấy trên cổ thiếu nữ có một ấn ký hình bán nguyệt màu đỏ, trong lòng ngấm ngầm tán thán, đây là ấn ký huyết mạch thất phẩm thứ hai mà hắn từng được chứng kiến, tiểu thư đại gia tộc hắn gặp ở Hàn Vân sơn cũng có ấn ký màu đỏ.
- Hồn Đàm cảnh trung kỳ? Thật cường đại!
Chương 197 Nha đầu này muốn hại ta
Lục Ly cảm ứng một phen, khóe miệng bất giác co rúm, bằng chừng ấy tuổi mà đã đến Hồn Đàm cảnh trung hậu kỳ, tiểu thư đại gia tộc siêu cấp quả nhiên nghịch thiên.
Chẳng qua ngẫm lại thì cũng bình thường, Bạch gia là gia tộc đệ nhất Thiên Đảo Hồ, có được tài nguyên vô cùng tận, phỏng chừng hai chị em Bạch Hạ Sương Bạch Thu Vũ từ nhỏ đã cắn thuốc, lớn lên nhờ các loại thiên tài địa bảo, tâm tình Lục Ly liền cũng thoải mái.
Đại trưởng lão Hứa gia Hứa Thiên Vấn dẫn chúng nhân tiến lại, thái độ cung kính vô cùng, mấy vị đảo chủ còn lại cũng đi qua vấn an, duy chỉ có Lục Ly là đứng đấy bất động.
Lục Ly trước nay không thích a dua nịnh hót, hơn nữa hắn là con em Lục gia, một trong mười huyết mạch cường đại nhất Trung Châu, tại sao phải khom lưng quỳ gối với người? Hơn nữa, dù có trước yên sau ngựa với Bạch Hạ Sương, nàng chắc gì đã coi trọng ngươi?
Lục Ly không nhúc nhích, đám người Thiên Đà Tử Thất trưởng lão tự nhiên không tốt làm thay đi qua vuốt mông ngựa. Thất trưởng lão thúc giục Lục Ly hai lần, Lục Ly lại ngoảnh mặt làm ngơ, hiện trường nhiều người hắn cũng không tiện khuyên nhủ.
Bạch Hạ Sương được người vây quanh như là ngàn sao vờn trăng, thần sắc nàng lại rất lạnh nhạt, tựa hồ khá là phiền chán với cảnh này. Nàng nhàn nhạt đáp vài câu, ánh mắt quét nhìn về hướng bắc, dừng ở trên thân Lục Ly.
Lục Ly dẫn theo một đám người, rõ ràng cũng là người đứng đầu một thế lực, hắn đi theo chúng nhân đến đây tự nhiên là để đón tiếp Bạch Hạ Sương, giờ này lại đứng đấy bất động, có vẻ khá là khác biệt.
Bạch Hạ Sương hiếu kỳ, nghi hoặc nhìn sang Đại trưởng lão Hứa gia, Hứa Tứ Hà ở bên cạnh lập tức kịp phản ứng, vội vàng ngoắc nói:
- Lục Ly, mau tới bái kiến Sương tiểu thư. Sương tiểu thư, vị này là Lục Ly, tân đảo chủ Huyết Sát Đảo chúng ta.
- À?
Trên mặt Bạch Hạ Sương lần đầu tiên hiện ra ý cười, hiếu kì đánh giá Lục Ly vài lần, sau đó mỉm cười nói:
- Lục Ly, ta nghe nói qua về ngươi.
Hoa…
Lục Ly còn chưa tiến lại bái kiến hành lễ, Bạch Hạ Sương đã bất ngờ chủ động mở lời, còn lộ ra ý cười, biểu thị từng nghe qua về Lục Ly, lập tức dẫn lên một mảnh xôn xao.
Vô số công tử các thế lực và cả mấy vị công tử Hứa gia đều lộ ra ánh mắt hâm mộ đố kỵ, hận không thể lập tức tế sống Lục Ly.
Lục Ly cảm nhận được ánh mắt giết người từ đám công tử trẻ tuổi, đột nhiên cảm thấy áp lực bội tăng. Hắn cười khan một tiếng, đi tới chắp tay nói:
- Lục Ly gặp qua Sương tiểu thư, có thể được Sương tiểu thư nghe qua, đó là vinh hạnh cho Lục mỗ.
- Ha ha!
Bạch Hạ Sương lại cười thần bí nói:
- Sở dĩ ta nghe nói qua ngươi là bởi ngươi ở trong sổ đen của người nào đó...
Nói xong, Bạch Hạ Sương trực tiếp tiến về phía thành bảo, đám công tử tại trường lập tức cười vang, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng không còn vẻ hâm mộ đố kỵ, ngược lại toàn là chế nhạo.
Dù Bạch Hạ Sương không nói người nào đó là ai, nhưng người Bạch Hạ Sương quen biết đều là đại nhân vật, Lục Ly lọt vào sổ đen của một đại nhân vật, cuộc sống sau này há có thể thoải mái?
- Ách?
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, trong mắt chớp qua một tia nghi hoặc, chẳng lẽ là vì chuyện Minh Vũ nên mình mới bị đại nhân vật Bạch gia nào đó để ý? Năm xưa Minh Vũ bức tử một vị tiểu thư Bạch gia, bị vài người trong Bạch gia ghi hận cũng là điều bình thường.
Lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Thiên Ngục thương hội khi đám người Liễu Di tới bán Huyết Trùng thảo, Lục Ly đã lờ mờ đoán được phần nào. Chẳng qua Bạch gia là đệ nhất gia tộc Thiên Đảo Hồ, nếu muốn diệt mình, hắn khẳng định đã sớm chết, đại gia tộc tự có quy củ của đại gia tộc, chắc sẽ không làm loạn đâu.
Người Hứa gia bồi tiếp Bạch Hạ Sương đi ở trước nhất, chúng nhân theo ngay phía sau, quảng trường nơi xa bu đầy người, đều là đến để tận mắt chiêm ngưỡng phong thái minh châu Thiên Đảo Hồ.
Thời gian đã tới, chúng nhân trực tiếp tiến vào chủ điện, rốt cục Lục Ly đã thấy được đảo chủ Lạc Thần đảo, gia chủ Hứa gia Hứa Trần.
Hứa Trần xem chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng tuấn tú lịch sự, nho nhã hào phóng, hắn đích thân ra ngoài đại điện, tự nhiên là để đón tiếp Bạch Hạ Sương.
Lạc Thần đảo là gia tộc tứ phẩm, phụ dung Bạch gia, Bạch Hạ Sương là hậu bối được Thiên Ngục lão nhân xem trọng, tính là nửa chủ tử. Mặc dù Hứa Trần thực lực cường đại, Bạch Hạ Sương cũng chỉ thuộc hàng hậu bối, hắn có thể không cần đi ra nghênh đón, nhưng hắn nhất định phải cấp cho Thiên Ngục lão nhân đầy đủ tôn trọng, ra nghênh tiếp một cái không ai nói được gì.
Hứa Trần biết điều, Bạch Hạ Sương cũng khách khí, ngôn từ thái độ đều rất khiêm tốn, còn mang đến lễ vật, tính là cấp đủ mặt mũi cho Hứa Trần.
Chúng nhân tiến vào đại điện, không quá lâu sau Hứa Diệu Dương Hứa Phương Phỉ lại dẫn theo một đám tân khách đi vào. Hứa Diệu Dương vừa thấy được Bạch Hạ Sương, tròng mắt lập tức chuyển không ra, hô hấp đều trở nên dồn dập.
Trường diện tiếp sau đó liền không còn gì để nói, một đám đảo chủ vây quanh Hứa Trần vuốt mông ngựa, đám công tử vây quanh Bạch Hạ Sương, còn đám tiểu thư thì vây quanh Hứa Diệu Dương
Lục Ly ngán ngẩm, ngồi một mình trầm muộn uống rượu, đảo chủ Thất Sát đảo Ác Ma đảo Hắc Hồ đảo ngược lại có tới kính rượu bồi tội, Hứa Tứ Hà cũng đi qua mấy lần. Lục Ly ứng phó một cái, kính Hứa Trần một chén sau đó liền vùi đầu ăn uống.
Bạch Hạ Sương xuất thân đại gia tộc, trường diện thế này chắc là thấy được nhiều, ứng phó rất thành thục. Nàng đảo mắt nhìn lướt qua toàn trường, phát hiện Lục Ly cực kỳ đê điều ngồi ở kia, ánh mắt khẽ chuyển, đột nhiên cười nhẹ nói:
- Lục đảo chủ, Hạ Sương kính ngươi một chén.
Bá bá bá!
Vô số ánh mắt như đao lập tức quét tới, nhất là Hứa Diệu Dương càng là như muốn giết người. Hôm nay Bạch Hạ Sương chỉ kính rượu mỗi mình Hứa Trần, Hứa Diệu Dương kính rượu mấy lần, Bạch Hạ Sương đều chỉ chạm lướt qua liền dừng, không ngờ giờ lại muốn kính Lục Ly một chén?
- Mẹ nó, nha đầu này muốn hại ta...
Chương 198 Hậu quả rất nghiêm trọng
Lục Ly ngấm ngầm chửi đổng, Bạch Hạ Sương rõ ràng là không mang ý tốt, nàng tham gia xong yến hội liền phủi mông đít rời đi, Lục Ly lại phải đón nhận vô số minh thương ám tiễn, đám công tử ca ghen tuông đại phát... chẳng phải sẽ ngày ngày tìm hắn gây sự?
Trong lòng thầm giận, đầu óc gấp chuyển, quyết đoán đứng lên nói:
- Sương tiểu thư kính rượu, Lục mỗ nào có thể không uống? Chẳng qua quê nhà chúng ta có một tập tục, nam nữ thanh niên kính rượu với nhau hoặc là không uống, hoặc là uống liền ba chén. Sương tiểu thư là nữ trung hào kiệt, minh châu Thiên Đảo Hồ, thực lực cường đại, ba chén rượu chắc không thành vấn đề, phải không?
- ...
Chúng nhân hơi ngớ, Hứa Diệu Dương càng là nổi giận, tên Lục Ly này quá không biết tốt xấu? Bạch Hạ Sương là ai? Ai dám bức nàng uống liền ba chén? Tiểu thư đại gia tộc ra bên ngoài luôn cực kỳ chú ý nghi biểu khí độ, trường hợp như thế nếu mà uống say thất thố, chẳng phải sẽ mất mặt Bạch gia.
Lục Ly không để ý ánh mắt chúng nhân, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Hạ Sương, khóe miệng nhếch lên ý cười khiêu hấn. Bạch Hạ Sương chơi hắn một vố, hắn chơi lại Bạch Hạ Sương một vố, rất công bằng.
Có vay có trả mà!
Hiện tại đối với bất kỳ nữ nhân xinh đẹp nào Lục Ly đều đã không động tâm, hắn cũng sẽ không đi nằm mơ giữa ban ngày, vọng tưởng thiên nga sẽ nhìn trúng con cóc ghẻ là mình, trong mắt hắn Bạch Hạ Sương không khác gì nữ tử bình thường cả.
Còn về đắc tội Bạch gia? Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này mà Bạch gia cũng so đo, vậy thì bọn họ đã không khả năng trở thành gia tộc đệ nhất Thiên Đảo Hồ, năm đó Minh Vũ bức tử tiểu thư Bạch gia chẳng phải rồi cũng không việc gì?
Sắc mặt Bạch Hạ Sương khẽ biến, trong lòng có chút tối giận, nàng lớn đến chừng này rồi nhưng trước giờ đã có ai bức đến như vậy đâu?
Tên đảo chủ thế lực tam phẩm này quá không hiểu chuyện, tâm nhãn quá nhỏ. Chẳng lẽ hắn không sợ chọc giận nàng, sau này khó mà lăn lộn ở Thiên Đảo Hồ?
- Làm sao? Không dám?
Lục Ly cắn chặt không tha, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Bạch Hạ Sương, nếu Bạch Hạ Sương đã muốn chơi, hắn liền phụng bồi tới cùng. Đắc tội Bạch Hạ Sương thì đắc tội thôi, rốt cuộc trong Bạch gia chẳng phải có người ghi hận hắn ư? Nhiều thêm một người lại đã có sao.
Ngay trước mắt bao người, Bạch Hạ Sương trước đề ra kính rượu mình, giờ sao có thể luống cuống? Nàng cắn chặt răng ngà nói:
- Uống thì uống, ai sợ ai?
Lục Ly nhếch môi cười nhẹ, bưng chén lên một hơi cạn sạch, sau đó rót liền hai chén, tiếp tục một hơi cạn sạch, lúc này mới mỉm cười nhìn sang Bạch Hạ Sương.
Dưới ánh mắt bao người, Bạch Hạ Sương cũng uống liền ba chén, trên gương mặt xinh đẹp lập tức xuất hiện ráng hồng, tròng mắt đều có chút mê ly. Nàng phẫn hận nhìn Lục Ly một cái, cáo lỗi một tiếng với Hứa Trần, sau đó vội vàng quay người rời đi.
Hơn thua giữa đám hậu bối với nhau, Hứa Trần không tiện nhúng tay, thế là bèn vung tay để Hứa Diệu Dương đưa tiễn Bạch Hạ Sương tới truyền tống trận.
Đợi khi Hứa Diệu Dương đưa đi Bạch Hạ Sương rồi, Hứa Trần mới như cười mà không phải cười nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly, lá gan ngươi không nhỏ, đắc tội Sương nha đầu, quay đầu chờ nếm mùi đau khổ đi.
- Hắc hắc!
Lục Ly không chút để ý, cười cười nói:
- Nếu tiểu thư Bạch gia ngay cả chút khí lượng ấy đều không có, Bạch gia còn làm sao xưng bá Thiên Đảo Hồ?
- Thông minh!
Đám người Hứa Trần âm thầm tán dương một tiếng, giờ Lục Ly đương chúng nói ra lời này trước. Nếu là truyền tới Bạch gia, Bạch gia ngược lại sẽ không tiện công khai nhắm đến Lục Ly, bằng không sẽ khiến các thế lực Thiên Đảo Hồ cho rằng Bạch gia không độ lượng.
Phía bên kia, Bạch Hạ Sương sắc mặt lạnh băng bước nhanh đi vào truyền tống trận, không nói nửa lời với Hứa Diệu Dương theo ở phía sau, liếc mắt nhìn võ giả Hứa gia trông giữ truyền tống trận, lạnh giọng nói:
- Bóc mở truyền tống trận.
Hứa Diệu Dương vung tay lên để mấy người khởi động truyền tống trận, sau đó quan tâm hỏi:
- Bạch tiểu thư, ngươi không sao chứ? Hay là... ta đưa ngươi đi về.
- Ta không sao, không cần.
Bạch Hạ Sương khoát tay, truyền tống trận chớp sáng quang mang, nàng cũng theo đó tan biến khỏi Lạc Thần thành. Lát sau, một truyền tống trận trong Thiên Ngục thành sáng lên lấp lánh, thân hình Bạch Hạ Sương dần ngưng hiện.
Ọe
Chẳng qua, tình trạng Bạch Hạ Sương có vẻ rất không tốt, vừa truyền tống tới liền lập tức khom người nôn mửa không ngừng, đồ ăn trên yến hội đều phun ra hết, trên bộ váy trắng toàn là vết bẩn
- Sương tiểu thư, ngươi không sao chứ?
Canh giữ truyền tống trận là một tên chấp sự Bạch gia, hắn vội vàng tiến lại nâng dậy Bạch Hạ Sương, xung quanh vô số người quét mắt nhìn tới.
Bạch Hạ Sương cố nén cảm giác nôn mửa, vận chuyển Huyền lực bước nhanh về phía đại viện Bạch gia. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng uống rượu, trước nay luôn là chạm môi liền dừng. Hôm nay lại một hơi uống liền ba chén, còn xoay vài vòng trong truyền tống trận, tự nhiên nhịn không được nôn ra.
Cảm nhận được vô số ánh mắt dị dạng nhìn tới, Bạch Hạ Sương thẹn đến muốn chui xuống đất, sau khi xông vào đại viện Bạch gia, lập tức cắn răng nghiến lợi quát khẽ:
- Lục Ly, ngươi xong rồi! Đắc tội bản tiểu thư, hậu quả rất nghiêm trọng!
Đắc tội Bạch Hạ Sương có hậu quả gì, Lục Ly cũng không biết, sau khi trở về từ thọ yến hắn liền bế quan, cái gì đều không quản, mặc cho đám người Thất trưởng lão tự đi xử lý.
Đám trưởng lão Liễu gia lo lắng bất an, sợ lúc nào đó trả thù của Bạch Hạ Sương liền đến. Dù trong lòng bọn hắn cũng biết, Bạch Hạ Sương không khả năng công khai nhắm đến Huyết Sát đảo, như vậy chỉ có hại đến uy tín Bạch gia.
Bình tĩnh qua hơn mười ngày, không thấy có bất kỳ sự tình gì phát sinh, sau khi Thất trưởng lão Liễu Di mang theo một nhóm Huyết Trùng Quả đi Thiên Ngục thương hội giao dịch thành công, chúng nhân Liễu gia mới dần an tâm.
Đợi Thất trưởng lão Liễu Di trở về, Lục Ly xuất quan, sai Thất trưởng lão bí mật đi mua sắm hạt giống Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn, đồng thời sắm tới một nhóm Huyền thú tam giai còn sống.
Chương 199 Núi lửa phun nước
Thất trưởng lão khó hiểu, nhưng khi Lục Ly nói có thể kiếm lấy lượng lớn Huyền Tinh, lập tức hấp tấp chạy đi Lạc Thần đảo.
Hạt giống Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn rất dễ mua, Huyền thú tam giai lại tương đối khó khăn hơn một chút, chỉ có thể ủy thác một thương hội đặt hàng.
Sau khi trở về, Lục Ly để Thất trưởng lão bí mật khai khẩn một dược điền nhỏ, Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn không thể gieo trồng trên quy mô lớn, lý do là không có đủ nhiều huyết dịch Huyền thú cao cấp, chỉ có thể bồi dưỡng với quy mô nhỏ.
Bởi thế muốn che giấu cũng rất đơn giản, bình thường Long Huyết sơn không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào, thế là Thất trưởng lão sau người khai khẩn một dược điền nhỏ ngay trong khe núi Long Tượng sơn.
Vài ngày sau, bốn con Huyền thú tam phẩm được vận chuyển tới, một con tiêu tốn bảy, tám ngàn Huyền Tinh, hơn nữa những linh tài quý hiếm trên thân đều sớm đã bị lấy đi.
Thứ Lục Ly muốn chỉ là huyết dịch, còn lại không sao cả. Ngay lập tức liền bắt tay vào đại kế gieo trồng Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn, dựng lên một Huyết Trì phụ cận dược điền, nuôi bốn con Huyền Thú tam phẩm trong đó. Cách mấy ngày lấy máu một lần, đồng thời cho ăn lượng lớn dược thảo tạo máu, kéo dài tuổi thọ cho chúng.
Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn mỗi loại trồng hai mươi gốc, cách thức gieo trồng Thất trưởng lão đã mua thư tịch học. Trong khoảng thời gian này Thất trưởng lão ngày ngày đều ở lại Long Tượng sơn, trông giữ đống linh thảo quý giá kia.
Hạt giống hai loại dược thảo tiêu tốn bốn, năm vạn Huyền Tinh, Huyền thú tam phẩm lại tiêu tốn hơn hai vạn Huyền Tinh, nếu bồi dưỡng thất bại, Liễu gia sẽ lỗ to. Nhưng nếu có thể bồi dưỡng thành công, Liễu gia liền có thể kiếm lấy lượng Huyền Tinh trên trời, sao Thất trưởng lão có thể không coi trọng?
Có Thất trưởng lão coi chừng, Lục Ly không có gì phải lo, tiếp tục vùi đầu tu luyện, qua một thời gian ngắn lại tới ném răng thú vào bên trong Huyết Trì. Cách mỗi mười ngày lại tới Huyết Trì trong dược điền dưới Long Tượng sơn một lần, thời gian còn lại đều tập trung tu luyện.
Thời gian bồi dưỡng Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn tương đối lâu, tổng cộng mất hai mươi ngày mới thành thục. Đến ngày thành thục, cả người Thất trưởng lão đều sa vào trạng thái điên cuồng.
Bởi vì Hỏa Tiên Chi bình thường chỉ có năm phiến lá, trong khi Hỏa Tiên Chi của bọn hắn lại có tám phiến lá, mỗi phiến lá đều lớn gấp đôi loại bình thường. Âm Minh Căn thì cũng thô to gấp đôi, căn cứ kinh nghiệm gieo trồng Huyết Trùng thảo trước đây thì thấy, phẩm chất hai loại linh dược khẳng định sẽ cao hơn loại phổ thông rất nhiều.
Chờ sau khi dược thảo thành thục, trong đêm Thất trưởng lão lặng lẽ hái hết xuống, còn là hắn đích thân động thủ. Người Liễu gia biết việc này trừ Lục Ly ra thì chỉ có Liễu Di và Cửu trưởng lão. Thất trưởng lão hiểu tính nghiêm trọng của việc này, một khi tiết ra ngoài sẽ mang đến cho Liễu gia phiền toái và tai họa vô tận.
Hái xuống xong, làm sao giám định và bán ra cũng là một vấn đề!
Gần đây thái độ Thiên Ngục thương hội với Liễu gia đại biến, cộng thêm chuyện Bạch Hạ Sương khiến Thất trưởng lão có chút lo lắng. Cuối cùng hắn và Lục Ly Liễu Di thương nghị một phen, quyết định mạo hiểm mang ra Thiên Đảo Hồ, tới phương nam đi Thuấn Phong thành bán ra.
Thuấn Phong thành là vực thành Thiên Hàn quốc, bị một gia tộc ngũ phẩm Thiên Hàn quốc chiếm cứ, bởi vì kề cận Thiên Đảo Hồ phồn hoa, cho nên rất nhiều thế lực Thiên Đảo Hồ đều âm thầm có thương nghiệp vãng lai với vực thành này.
Xúc tu Vũ gia còn chưa vươn đến Thiên Hàn quốc, bọn hắn bán đồ xong lập tức trở về, sẽ không bị Vũ gia phát giác.
Việc này quá quan trọng, Thất trưởng lão quyết định đích thân đi một chuyến, một khi có thể bán giá cao, Liễu gia liền phát tài.
Thất trưởng lão bố trí lại sự tình trên đảo một phen, để Cửu trưởng lão tọa trấn Huyết Sát đảo, đồng thời dẫn theo Lộc trưởng lão và hai vị trưởng lão ngồi chiến thuyền rời đi Huyết Sát đảo ngay trong đêm.
Bốn vị trưởng lão đi xa, Huyết Sát đảo vẫn bình tĩnh như thường. Có Thiên Đà Tử tọa trấn, muốn xảy ra chuyện cũng có. Huyết Trùng thảo tiếp tục gieo trồng, tu luyện tiếp tục tu luyện, tuần tra tiếp tục tuần tra.
Lục Ly lại bế quan, trời sập xuống có Thiên Đà Tử gánh lấy, hắn rất an nhàn. Có lượng lớn Thiên Huyền đan để tiêu xài, tốc độ tu luyện của hắn càng nhanh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy tháng sau hắn sẽ có thể xung kích Thần Hải Cảnh hậu kỳ.
Đến Thần Hải Cảnh hậu kỳ, hắn còn phải tu luyện một năm mới có thể đến Thần Hải Cảnh đỉnh phong, sau đó là xung kích Hồn Đàm cảnh, đồng thời nhất định phải cam đoan cung ứng Thiên Huyền đan không được ngừng.
Một viên Thiên Huyền đan tám mươi Huyền Tinh, trước kia một ngày Lục Ly tiêu hao một viên, dần dần thân thể đã có đề kháng đối với dược lực. Hiện tại một ngày tu luyện phải cần ba viên, cũng tức là hai trăm bốn mươi viên Huyền Tinh, phỏng chừng sau này tiêu hao một ngày còn sẽ tăng lên năm viên tám viên Thiên Huyền đan.
Một ngày hai trăm bốn mươi Huyền Tinh, một năm liền cần hơn tám vạn Huyền Tinh, đây còn là tính theo mức độ hiện tại. Tùy theo cảnh giới hắn tăng lên, cùng với dược lực giảm yếu, nhu cầu về lượng Thiên Huyền đan sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó chỉ riêng hắn tu luyện một năm đã cần mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn Huyền Tinh.
Lúc này Lục Ly càng rõ ràng hơn về tầm quan trọng của gia tộc đối với võ giả, khó trách Thiên Đà Tử mặt dày mày dạn muốn ở lại Huyết Sát đảo. Không có tài nguyên duy trì, một tên võ giả muốn trở thành cường giả thật sự quá khó, quả thực không biết Minh Vũ và bốn tên quái nhân kia tu luyện kiểu gì?
Hưu!
Phía chân núi một đạo bóng người bay vụt đến, vọt thẳng vào trong thành bảo nơi đỉnh núi, cắt ngang Lục Ly trầm tư.
Người bình thường không có tư cách bước lên Long Tượng sơn, Liễu Di không việc gì sẽ không tới quấy rầy hắn. Lục Ly bèn đứng dậy đi tới, phát hiện quả nhiên là Liễu Di, hơn nữa sắc mặt còn có chút ngưng trọng, hắn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì
- Địa Long đảo!
Chương 200 Huyền thú tam phẩm
Liễu Di thở hổn hển mấy hơi mới nói:
- Địa Long đảo xảy ra quái sự, núi lửa nơi đó phun nước, đã nhấn chìm hai bộ lạc...
- Phun nước?
Lục Ly ngơ ngác sờ lên cánh mũi, tưởng là nghe lầm, núi lửa chỉ có phun nham tương, từ lúc nào lại nghe nói qua núi lửa phun nước
Hơn nữa núi lửa trên Huyết Sát đảo và các hòn đảo phụ cận đã mấy trăm năm không phun qua, Địa Long đảo nằm ngay sát Huyết Sát đảo, hắn biết bên trong có một ngọn núi lửa, hình như cũng đã mấy trăm năm chưa phun trào.
- Là phun nước!
Liễu Di vô cùng xác định nói:
- Vừa rồi ta còn đích thân qua đó nhìn, núi lửa kia đúng là đang phun nước, ào ào như thác lũ. Còn có Huyền thú phun ra ngoài, vừa rồi đã phun ra hai con Huyền thú nhị phẩm, tàn sát rất nhiều con dân bộ lạc.
- Đi!
Lục Ly ngồi không yên, vội nhấc lên Kình Thiên Kích, dẫn theo Lục Ải Nhân thủ hộ thành bảo cuồng chạy xuống núi.
Phun nước không phải chuyện to tát gì, tu kiến cống rãnh dẫn nước nhập vào trong hồ là được. Nhưng phun Huyền thú lại không phải việc nhỏ, vạn nhất phun ra một hai con Huyền thú tam tứ phẩm, nhất thời không cẩn thận sẽ khiến Huyết Sát đảo và các hòn đảo phụ cận gà chó không yên.
Lục Ly vừa xông tới Huyết Sát thành bảo, lập tức gọi lại Thiên Đà Tử, mang theo mấy tên Lục Ải Nhân lao về phía Địa Long đảo.
Chiến thuyền vừa mới đi đến bến tàu Địa Long đảo, Lục Ly liền nghe được một mảnh tiếng la khóc truyền đến, còn có người chính đang ùa tới bến tàu.
Lục Ly vội vàng dẫn người đi vào trong đảo, vừa lúc một tên thám báo Liễu gia vọt ra, nhìn thấy đám người Lục Ly lập tức hô to:
- Đảo chủ, tộc trưởng, trong núi lửa phun ra một con Huyền thú tam phẩm Cửu Trảo Chương Ngư. Nếu các ngươi còn không đi, cư dân trên đảo đều chết sạch.
- Huyền thú tam phẩm?
Trong lòng đám người Lục Ly lộp bộp một tiếng, quả nhiên xuất hiện Huyền thú cường đại, nếu chỉ có Huyền thú tam phẩm còn đỡ, một khi xuất hiện Huyền thú tứ phẩm, vậy sẽ là trí mạng.
- Đi!
Hiện tại bọn họ đã là chủ nhân Huyết Sát đảo, có trách nhiệm cần phải thủ hộ Huyết Sát đảo và các đảo phụ cận, đồng thời bảo vệ toàn bộ con dân phụ dung. Có Thiên Đà Tử và Lục Ải Nhân, Huyền thú tam phẩm không khó để giết, còn nếu xuất hiện Huyền thú tứ phẩm, Lục Ly tự nhiên là bó tay hết cách.
Chúng nhân gia tăng tốc độ đến cực hạn, điên cuồng bôn tẩu vào trong. Đảo này rất nhỏ, chỉ nửa nén hương chúng nhân đã tới phụ cận chiến trường.
Một mảnh hỗn độn!
Khắp nơi toàn là hồng thủy, khắp nơi toàn là nạn dân chạy loạn, khắp nơi toàn là lầu các thạch bảo tan hoang, còn có rất nhiều thi thể trôi lơ lửng giữa làn nước. Liễu Di mắt sắc, liếc thấy năm tên hộ vệ Huyết Sát đảo lúc này chính đang tác chiến với Huyền thú cấp thấp ở trong nước.
Cửu trưởng lão sớm một bước dẫn người tới, nơi xa không ngừng truyền đến tiếng quát lớn, tiếng kêu thảm và tiếng quái thú gầm thét, chứng minh Huyền thú tam phẩm đang làm ác ở kia.
- Thiên Đà Tử!
Lục Ly gầm lên một tiếng, Thiên Đà Tử nghĩa bất dung từ, trên thân tràn ra khí tức cường đại, cả người như một thanh lợi kiếm xông tới nơi xa.
- Tộc trưởng, ngươi phụ trách cứu chữa thương binh, sắp xếp cho con dân các bộ lạc rút lui.
Lục Ly xách lấy Kình Thiên Kích, dẫn theo toàn bộ Lục Ải Nhân chạy tới tiền phương, sức chiến đấu của Liễu Di không được, Lục Ly để nàng phụ trách hậu phương.
Bên này địa thế thấp trũng, nước đã quá đỉnh đầu, thực lực Lục Ly và Lục Ải Nhân đều rất cường đại, mượn nhờ đại thụ thạch bảo nhảy vọt, một đường tiến thẳng mà đi.
Chiến trường ngay ở tiền phương, từ xa xa Lục Ly đã thấy được một đám người đang khai chiến với mười mấy con Huyền thú. Những Huyền thú này đều là sinh vật trong nước, nhưng lên lục địa vẫn rất bưu hãn, khắp nơi toàn là thi thể quân hộ vệ Huyết Sát đảo.
Những hộ vệ này đều được Liễu gia bồi dưỡng ra trong khoảng thời gian gần đây, chỉ có chiến lực Huyền Vũ cảnh trung kỳ hậu kỳ, mười mấy con Huyền thú phía tiền phương lại phần lớn đều là nhị phẩm, chết nhiều người như vậy cũng là điều bình thường.
- Hai người các ngươi lưu lại đánh giết Huyền thú.
Lục Ly lưu lại hai tên Lục Ải Nhân trợ giúp đánh giết Huyền thú, bản thân hắn thì dẫn theo năm tên Lục Ải Nhân còn lại tiếp tục tiến về phía trước. Trong khe núi nơi xa, Lục Ly nghe được tiếng gào thét trầm muộn, còn nghe được tiếng hét lớn của Thiên Đà Tử, rõ ràng con Huyền thú tam phẩm đang ở nơi đó.
Có hai tên Lục Ải Nhân gia nhập, bên này sĩ khí Huyết Sát quân tăng nhiều, Lục Ải Nhân tương đương với Hồn Đàm cảnh, đánh giết mười mấy con Huyền thú này không thành vấn đề.
- Khí tức thật cường đại!
Còn chưa tới gần khe núi, Lục Ly đã cảm nhận được một cỗ khí huyết quay cuồng mãnh liệt, còn thấy được mấy chiếc xúc tu cực lớn như vòi rồng vung vẩy giữa không trung.
Chạy lên đỉnh một toàn núi nhỏ, Lục Ly rốt cục thấy được chân thân con Cửu Trảo Chương Ngư kia. Tiền phương không phải một khe núi, mà là một sơn cốc cực lớn, lúc này trong sơn cốc toàn là nước, một con quái vật khổng lồ hơn nửa người chìm ở trong nước, mấy chiếc xúc tu mang theo gai nhọn không ngừng vung vẩy, công kích Lục Ải Nhân và Thiên Đà Tử.
Cửu trưởng lão giấu mình sau một tòa núi nhỏ khác, hắn cũng mang đến mấy tên Lục Ải Nhân, nếu không nhờ mấy tên Lục Ải Nhân này, sợ rằng trên đảo sớm đã không còn người sống.
- Thật cường đại!
Lục Ly quan sát một lúc, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi, bản thể con Cửu Trảo Chương Ngư này quá lớn, lớn hơn cả hai con voi lớn cộng lại. Chín chiếc xúc tu dài đến mười mấy thước, mặt trên toàn là răng cưa gai nhọn, nhìn khủng bố dị thường.
Oanh!
Một chiếc xúc tu bổ nhào tới núi nhỏ Lục Ly đang đứng, núi nhỏ chấn động, bị đánh ra một rãnh sâu hoắm, Lục Ly nhìn mà không khỏi giật mình. Lực lượng Cửu Trảo Chương Ngư quá kinh khủng, nếu hắn bị chém trúng dù chỉ một lần, sợ rằng cả người đều biến thành thịt nát.
- Đánh chết con Huyền thú này.
Đương nhiên...
Sau khi làm rõ thân phận Thiên Đà Tử, không ít người đều âm thầm lắc đầu. Lần này Lục Ly đúng là làm oan đại đầu, mấy năm sau sợ rằng Huyết Sát đảo sẽ bị Thiên Đà Tử làm cho phá sản.
Đám người Lục Ly ngồi nghỉ một lát trong lương đình ở bên cạnh bến tàu, rất nhiều đảo chủ các thế lực lũ lượt dẫn theo con cái đi đến. Những tiểu thư kia vừa đến liền dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hứa Diệu Dương, như hận không thể nuốt sống hắn vậy.
Đợi chừng hai nén hương, lại tới đại biểu của bảy tám thế lực khác, Hứa Diệu Dương đích thân dẫn chúng nhân cưỡi xe ngựa về Lạc Thần thành.
Lạc Thần thành nằm cách không xa, sau gần nửa canh giờ liền vào thành, cuối cùng ngừng lại bên ngoài một tòa đại viện xa hoa. Lục Ly dẫn người xuống xe, ánh mắt tùy ý quét một vòng, thần sắc chớp qua một tia kinh sợ.
Một lão giả áo hoa đứng trước cửa đại viện, người này khí tức hùng hậu, Lục Ly căn bản không cảm ứng được cảnh giới, không cần nói cũng biết là cường giả Mệnh Luân cảnh.
Trên cổ người này có ấn ký lá liễu màu xanh, là một chiến sĩ huyết mạch ngũ phẩm, Lạc Thần đảo Hứa gia không hổ là bá chủ đông bắc Thiên Đảo Hồ, thực lực vô cùng cường hoành.
- Kia là Hứa Tứ Hà, Nhị trưởng lão Hứa gia.
Thất trưởng lão sáp lại bên tai Lục Ly, thấp giọng giải thích nói, Lục Ly khẽ gật đầu bước xuống xe ngựa. Ánh mắt Hứa Tứ Hà thoáng chốc liền khóa định Lục Ly, khóe miệng lộ ra ý cười, không đợi Hứa Diệu Dương giới thiệu đã nhanh chân đi đến trước mặt Lục Ly, mỉm cười nói:
- Lão hủ Hứa Tứ Hà, Nhị trưởng lão Hứa gia, vị này chắc là Lục Ly đảo chủ?
Hứa Tứ Hà rất nể mặt, Lục Ly tự nhiên cũng biết làm người, hắn khẽ khom lưng nói:
- Lục Ly tham kiến Hứa tiền bối.
- Tốt, tốt, thiếu niên anh hùng, thiếu niên anh hùng a.
Hứa Tứ Hà thân thiết kéo lấy tay Lục Ly, quay sang các đảo chủ còn lại nhìn một lượt, tùy ý nói:
- Chư vị đều là người quen cũ, cùng theo lão phu vào thành bảo đi, Lục tiểu ca, mời!
Cảnh Hứa Tứ Hà kéo tay Lục Ly đi vào đại viện khiến rất nhiều đảo chủ và công tử tiểu thư gai mắt. Từ lúc nào mà trưởng lão Hứa gia lại khách khí với thế lực phụ dung như vậy? Trước kia bọn hắn đến muốn gặp Hứa Tứ Hà đều khó, càng đừng nói chuyện kéo tay đi vào.
Thất trưởng lão và Liễu Di đều thẳng tắp sống lui, cảm giác rất có mặt mũi, Lục Ly lại không cảm thấy gì. Hắn biết Hứa Tứ Hà không phải nể mặt mình, mà là nể mặt Minh Vũ. Không có cái quỳ gối kia của Minh Vũ, lúc này hắn có quỳ xuống cầu kiến Hứa Tứ Hà cũng sẽ không gặp.
Thọ yến còn chưa bắt đầu, Hứa Tứ Hà dẫn mọi người vào một thiền điện, ngồi xuống trong đó uống trà tán gẫu.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Hứa Tứ Hà tán gẫu với Lục Ly, hỏi thăm tình hình Huyết Sát đảo, xem có cần trợ giúp gì không? Còn hỏi Lục Ly bao giờ cưới vợ, muốn giới thiệu đối tượng cho hắn...
Bất giác, Lục Ly đã coi Hứa Tứ Hà là trưởng bối của mình, hắn câu được câu không đáp lời, thái độ rất cung kính khách khí. Chẳng qua tưởng muốn dò la hỏi chuyện Minh Vũ, không có cửa!
Sau khi tiến vào Hứa Diệu Dương liền cáo lỗi rời đi, tiếp tục tới bến tàu đón khách, khiến cho tiểu thư các thế lực rất là thất vọng. Đại trưởng lão và tộc trưởng Hứa gia một mực không lộ diện, chúng nhân cũng hiểu, dù sao nhân vật quan trọng đều luôn như thế.
Nửa canh giờ sau, một tên hạ nhân Hứa gia vội vàng đi đến bên tai Hứa Tứ Hà thầm thì mấy câu, Hứa Tứ Hà đột ngột đứng dậy, sắc mặt đầy vẻ kinh hỉ nói:
- Chư vị, Bạch Hạ Sương tiểu thư hạ mình tới Lạc Thần thành, chúng ta cùng ra nghênh đón đi.
- Hả?
Tất cả đảo chủ đều đứng dậy, lần này đến lượt đám công tử các thế lực đỏ mắt. Lục Ly cũng đứng dậy theo, hiếu kì nhìn sang Thất trưởng lão hỏi:
- Bạch Hạ Sương là tiểu thư Bạch gia?
- Bạch Hạ Sương, Bạch Thu Tuyết!
Thất trưởng lão thấp giọng giải thích nói:
- Đây là hai tiểu thư nổi danh nhất Bạch gia, cũng là hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ, bọn họ là một cặp sinh đôi, quan trọng hơn chính là cả hai người đều đã thức tỉnh huyết mạch thất phẩm. Là hai hậu bối được Thiên Ngục lão nhân yêu quý nhất, các nàng thường niên đi theo bên người Thiên Ngục lão nhân, địa vị vượt trên rất nhiều trưởng lão Bạch gia.
- Huyết mạch thất phẩm!
Trong mắt Lục Ly bùng lên quang mang, huyết mạch thất phẩm phóng ra huyết mạch thần kỹ sẽ cường hãn cỡ nào? Liệu có được như đám hắc xà trong tay Minh Xà bà bà, vừa ra tay liền có thể nhẹ nhàng giết chết mấy ngàn người?
Chúng nhân đi ra bên ngoài, dưới sự thúc giục của Thất trưởng lão Lục Ly cũng đi theo. Tới cửa đại viện Hứa gia mới phát hiện rất nhiều trưởng lão Hứa gia đều bước ra nghênh đón, Đại trưởng lão Hứa gia Hứa Thiên Vấn cũng ở bên trong.
Hứa Thiên Vấn không hàn huyên với chúng nhân, chỉ khẽ gật đầu một cái liền vội vàng dẫn người đi ra ngoài, trực tiếp tới truyền tống trận trên quảng trường.
Lục Ly đi theo sau lưng chúng nhân, từ xa xa liền thấy một đám người đang vây quanh một nữ tử váy trắng. Hắn tới gần nhìn kỹ, ánh mắt lập tức sáng lên, một trong hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ quả nhiên xinh đẹp, dung mạo khí độ đều không kém gì tiểu thư đại gia tộc trên cổ có ấn ký tiểu hoa màu đỏ mà hắn nhìn thấy qua ở Hàn Vân sơn.
Tuổi tác thiếu nữ nhìn qua còn nhỏ hơn Hứa Phương Phỉ một chút, phỏng chừng chỉ bằng tuổi hắn, dù còn chưa hoàn toàn nẩy nở, lại như một nụ hoa hồng muốn nở rộ, diễm lệ mê người.
Nét mặt như ngọc, da thịt như mỡ đông, mắt như sao trời, khiến Lục Ly có ấn tượng sâu nhất chính là cánh mũi thiếu nữ, tiểu xảo linh lung, chóp mũi hơi nhếch lên, cảm giác cực kỳ có linh khí.
- Quả nhiên là huyết mạch thất phẩm!
Lục Ly nhìn thấy trên cổ thiếu nữ có một ấn ký hình bán nguyệt màu đỏ, trong lòng ngấm ngầm tán thán, đây là ấn ký huyết mạch thất phẩm thứ hai mà hắn từng được chứng kiến, tiểu thư đại gia tộc hắn gặp ở Hàn Vân sơn cũng có ấn ký màu đỏ.
- Hồn Đàm cảnh trung kỳ? Thật cường đại!
Chương 197 Nha đầu này muốn hại ta
Lục Ly cảm ứng một phen, khóe miệng bất giác co rúm, bằng chừng ấy tuổi mà đã đến Hồn Đàm cảnh trung hậu kỳ, tiểu thư đại gia tộc siêu cấp quả nhiên nghịch thiên.
Chẳng qua ngẫm lại thì cũng bình thường, Bạch gia là gia tộc đệ nhất Thiên Đảo Hồ, có được tài nguyên vô cùng tận, phỏng chừng hai chị em Bạch Hạ Sương Bạch Thu Vũ từ nhỏ đã cắn thuốc, lớn lên nhờ các loại thiên tài địa bảo, tâm tình Lục Ly liền cũng thoải mái.
Đại trưởng lão Hứa gia Hứa Thiên Vấn dẫn chúng nhân tiến lại, thái độ cung kính vô cùng, mấy vị đảo chủ còn lại cũng đi qua vấn an, duy chỉ có Lục Ly là đứng đấy bất động.
Lục Ly trước nay không thích a dua nịnh hót, hơn nữa hắn là con em Lục gia, một trong mười huyết mạch cường đại nhất Trung Châu, tại sao phải khom lưng quỳ gối với người? Hơn nữa, dù có trước yên sau ngựa với Bạch Hạ Sương, nàng chắc gì đã coi trọng ngươi?
Lục Ly không nhúc nhích, đám người Thiên Đà Tử Thất trưởng lão tự nhiên không tốt làm thay đi qua vuốt mông ngựa. Thất trưởng lão thúc giục Lục Ly hai lần, Lục Ly lại ngoảnh mặt làm ngơ, hiện trường nhiều người hắn cũng không tiện khuyên nhủ.
Bạch Hạ Sương được người vây quanh như là ngàn sao vờn trăng, thần sắc nàng lại rất lạnh nhạt, tựa hồ khá là phiền chán với cảnh này. Nàng nhàn nhạt đáp vài câu, ánh mắt quét nhìn về hướng bắc, dừng ở trên thân Lục Ly.
Lục Ly dẫn theo một đám người, rõ ràng cũng là người đứng đầu một thế lực, hắn đi theo chúng nhân đến đây tự nhiên là để đón tiếp Bạch Hạ Sương, giờ này lại đứng đấy bất động, có vẻ khá là khác biệt.
Bạch Hạ Sương hiếu kỳ, nghi hoặc nhìn sang Đại trưởng lão Hứa gia, Hứa Tứ Hà ở bên cạnh lập tức kịp phản ứng, vội vàng ngoắc nói:
- Lục Ly, mau tới bái kiến Sương tiểu thư. Sương tiểu thư, vị này là Lục Ly, tân đảo chủ Huyết Sát Đảo chúng ta.
- À?
Trên mặt Bạch Hạ Sương lần đầu tiên hiện ra ý cười, hiếu kì đánh giá Lục Ly vài lần, sau đó mỉm cười nói:
- Lục Ly, ta nghe nói qua về ngươi.
Hoa…
Lục Ly còn chưa tiến lại bái kiến hành lễ, Bạch Hạ Sương đã bất ngờ chủ động mở lời, còn lộ ra ý cười, biểu thị từng nghe qua về Lục Ly, lập tức dẫn lên một mảnh xôn xao.
Vô số công tử các thế lực và cả mấy vị công tử Hứa gia đều lộ ra ánh mắt hâm mộ đố kỵ, hận không thể lập tức tế sống Lục Ly.
Lục Ly cảm nhận được ánh mắt giết người từ đám công tử trẻ tuổi, đột nhiên cảm thấy áp lực bội tăng. Hắn cười khan một tiếng, đi tới chắp tay nói:
- Lục Ly gặp qua Sương tiểu thư, có thể được Sương tiểu thư nghe qua, đó là vinh hạnh cho Lục mỗ.
- Ha ha!
Bạch Hạ Sương lại cười thần bí nói:
- Sở dĩ ta nghe nói qua ngươi là bởi ngươi ở trong sổ đen của người nào đó...
Nói xong, Bạch Hạ Sương trực tiếp tiến về phía thành bảo, đám công tử tại trường lập tức cười vang, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng không còn vẻ hâm mộ đố kỵ, ngược lại toàn là chế nhạo.
Dù Bạch Hạ Sương không nói người nào đó là ai, nhưng người Bạch Hạ Sương quen biết đều là đại nhân vật, Lục Ly lọt vào sổ đen của một đại nhân vật, cuộc sống sau này há có thể thoải mái?
- Ách?
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi, trong mắt chớp qua một tia nghi hoặc, chẳng lẽ là vì chuyện Minh Vũ nên mình mới bị đại nhân vật Bạch gia nào đó để ý? Năm xưa Minh Vũ bức tử một vị tiểu thư Bạch gia, bị vài người trong Bạch gia ghi hận cũng là điều bình thường.
Lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Thiên Ngục thương hội khi đám người Liễu Di tới bán Huyết Trùng thảo, Lục Ly đã lờ mờ đoán được phần nào. Chẳng qua Bạch gia là đệ nhất gia tộc Thiên Đảo Hồ, nếu muốn diệt mình, hắn khẳng định đã sớm chết, đại gia tộc tự có quy củ của đại gia tộc, chắc sẽ không làm loạn đâu.
Người Hứa gia bồi tiếp Bạch Hạ Sương đi ở trước nhất, chúng nhân theo ngay phía sau, quảng trường nơi xa bu đầy người, đều là đến để tận mắt chiêm ngưỡng phong thái minh châu Thiên Đảo Hồ.
Thời gian đã tới, chúng nhân trực tiếp tiến vào chủ điện, rốt cục Lục Ly đã thấy được đảo chủ Lạc Thần đảo, gia chủ Hứa gia Hứa Trần.
Hứa Trần xem chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng tuấn tú lịch sự, nho nhã hào phóng, hắn đích thân ra ngoài đại điện, tự nhiên là để đón tiếp Bạch Hạ Sương.
Lạc Thần đảo là gia tộc tứ phẩm, phụ dung Bạch gia, Bạch Hạ Sương là hậu bối được Thiên Ngục lão nhân xem trọng, tính là nửa chủ tử. Mặc dù Hứa Trần thực lực cường đại, Bạch Hạ Sương cũng chỉ thuộc hàng hậu bối, hắn có thể không cần đi ra nghênh đón, nhưng hắn nhất định phải cấp cho Thiên Ngục lão nhân đầy đủ tôn trọng, ra nghênh tiếp một cái không ai nói được gì.
Hứa Trần biết điều, Bạch Hạ Sương cũng khách khí, ngôn từ thái độ đều rất khiêm tốn, còn mang đến lễ vật, tính là cấp đủ mặt mũi cho Hứa Trần.
Chúng nhân tiến vào đại điện, không quá lâu sau Hứa Diệu Dương Hứa Phương Phỉ lại dẫn theo một đám tân khách đi vào. Hứa Diệu Dương vừa thấy được Bạch Hạ Sương, tròng mắt lập tức chuyển không ra, hô hấp đều trở nên dồn dập.
Trường diện tiếp sau đó liền không còn gì để nói, một đám đảo chủ vây quanh Hứa Trần vuốt mông ngựa, đám công tử vây quanh Bạch Hạ Sương, còn đám tiểu thư thì vây quanh Hứa Diệu Dương
Lục Ly ngán ngẩm, ngồi một mình trầm muộn uống rượu, đảo chủ Thất Sát đảo Ác Ma đảo Hắc Hồ đảo ngược lại có tới kính rượu bồi tội, Hứa Tứ Hà cũng đi qua mấy lần. Lục Ly ứng phó một cái, kính Hứa Trần một chén sau đó liền vùi đầu ăn uống.
Bạch Hạ Sương xuất thân đại gia tộc, trường diện thế này chắc là thấy được nhiều, ứng phó rất thành thục. Nàng đảo mắt nhìn lướt qua toàn trường, phát hiện Lục Ly cực kỳ đê điều ngồi ở kia, ánh mắt khẽ chuyển, đột nhiên cười nhẹ nói:
- Lục đảo chủ, Hạ Sương kính ngươi một chén.
Bá bá bá!
Vô số ánh mắt như đao lập tức quét tới, nhất là Hứa Diệu Dương càng là như muốn giết người. Hôm nay Bạch Hạ Sương chỉ kính rượu mỗi mình Hứa Trần, Hứa Diệu Dương kính rượu mấy lần, Bạch Hạ Sương đều chỉ chạm lướt qua liền dừng, không ngờ giờ lại muốn kính Lục Ly một chén?
- Mẹ nó, nha đầu này muốn hại ta...
Chương 198 Hậu quả rất nghiêm trọng
Lục Ly ngấm ngầm chửi đổng, Bạch Hạ Sương rõ ràng là không mang ý tốt, nàng tham gia xong yến hội liền phủi mông đít rời đi, Lục Ly lại phải đón nhận vô số minh thương ám tiễn, đám công tử ca ghen tuông đại phát... chẳng phải sẽ ngày ngày tìm hắn gây sự?
Trong lòng thầm giận, đầu óc gấp chuyển, quyết đoán đứng lên nói:
- Sương tiểu thư kính rượu, Lục mỗ nào có thể không uống? Chẳng qua quê nhà chúng ta có một tập tục, nam nữ thanh niên kính rượu với nhau hoặc là không uống, hoặc là uống liền ba chén. Sương tiểu thư là nữ trung hào kiệt, minh châu Thiên Đảo Hồ, thực lực cường đại, ba chén rượu chắc không thành vấn đề, phải không?
- ...
Chúng nhân hơi ngớ, Hứa Diệu Dương càng là nổi giận, tên Lục Ly này quá không biết tốt xấu? Bạch Hạ Sương là ai? Ai dám bức nàng uống liền ba chén? Tiểu thư đại gia tộc ra bên ngoài luôn cực kỳ chú ý nghi biểu khí độ, trường hợp như thế nếu mà uống say thất thố, chẳng phải sẽ mất mặt Bạch gia.
Lục Ly không để ý ánh mắt chúng nhân, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Hạ Sương, khóe miệng nhếch lên ý cười khiêu hấn. Bạch Hạ Sương chơi hắn một vố, hắn chơi lại Bạch Hạ Sương một vố, rất công bằng.
Có vay có trả mà!
Hiện tại đối với bất kỳ nữ nhân xinh đẹp nào Lục Ly đều đã không động tâm, hắn cũng sẽ không đi nằm mơ giữa ban ngày, vọng tưởng thiên nga sẽ nhìn trúng con cóc ghẻ là mình, trong mắt hắn Bạch Hạ Sương không khác gì nữ tử bình thường cả.
Còn về đắc tội Bạch gia? Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này mà Bạch gia cũng so đo, vậy thì bọn họ đã không khả năng trở thành gia tộc đệ nhất Thiên Đảo Hồ, năm đó Minh Vũ bức tử tiểu thư Bạch gia chẳng phải rồi cũng không việc gì?
Sắc mặt Bạch Hạ Sương khẽ biến, trong lòng có chút tối giận, nàng lớn đến chừng này rồi nhưng trước giờ đã có ai bức đến như vậy đâu?
Tên đảo chủ thế lực tam phẩm này quá không hiểu chuyện, tâm nhãn quá nhỏ. Chẳng lẽ hắn không sợ chọc giận nàng, sau này khó mà lăn lộn ở Thiên Đảo Hồ?
- Làm sao? Không dám?
Lục Ly cắn chặt không tha, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Bạch Hạ Sương, nếu Bạch Hạ Sương đã muốn chơi, hắn liền phụng bồi tới cùng. Đắc tội Bạch Hạ Sương thì đắc tội thôi, rốt cuộc trong Bạch gia chẳng phải có người ghi hận hắn ư? Nhiều thêm một người lại đã có sao.
Ngay trước mắt bao người, Bạch Hạ Sương trước đề ra kính rượu mình, giờ sao có thể luống cuống? Nàng cắn chặt răng ngà nói:
- Uống thì uống, ai sợ ai?
Lục Ly nhếch môi cười nhẹ, bưng chén lên một hơi cạn sạch, sau đó rót liền hai chén, tiếp tục một hơi cạn sạch, lúc này mới mỉm cười nhìn sang Bạch Hạ Sương.
Dưới ánh mắt bao người, Bạch Hạ Sương cũng uống liền ba chén, trên gương mặt xinh đẹp lập tức xuất hiện ráng hồng, tròng mắt đều có chút mê ly. Nàng phẫn hận nhìn Lục Ly một cái, cáo lỗi một tiếng với Hứa Trần, sau đó vội vàng quay người rời đi.
Hơn thua giữa đám hậu bối với nhau, Hứa Trần không tiện nhúng tay, thế là bèn vung tay để Hứa Diệu Dương đưa tiễn Bạch Hạ Sương tới truyền tống trận.
Đợi khi Hứa Diệu Dương đưa đi Bạch Hạ Sương rồi, Hứa Trần mới như cười mà không phải cười nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly, lá gan ngươi không nhỏ, đắc tội Sương nha đầu, quay đầu chờ nếm mùi đau khổ đi.
- Hắc hắc!
Lục Ly không chút để ý, cười cười nói:
- Nếu tiểu thư Bạch gia ngay cả chút khí lượng ấy đều không có, Bạch gia còn làm sao xưng bá Thiên Đảo Hồ?
- Thông minh!
Đám người Hứa Trần âm thầm tán dương một tiếng, giờ Lục Ly đương chúng nói ra lời này trước. Nếu là truyền tới Bạch gia, Bạch gia ngược lại sẽ không tiện công khai nhắm đến Lục Ly, bằng không sẽ khiến các thế lực Thiên Đảo Hồ cho rằng Bạch gia không độ lượng.
Phía bên kia, Bạch Hạ Sương sắc mặt lạnh băng bước nhanh đi vào truyền tống trận, không nói nửa lời với Hứa Diệu Dương theo ở phía sau, liếc mắt nhìn võ giả Hứa gia trông giữ truyền tống trận, lạnh giọng nói:
- Bóc mở truyền tống trận.
Hứa Diệu Dương vung tay lên để mấy người khởi động truyền tống trận, sau đó quan tâm hỏi:
- Bạch tiểu thư, ngươi không sao chứ? Hay là... ta đưa ngươi đi về.
- Ta không sao, không cần.
Bạch Hạ Sương khoát tay, truyền tống trận chớp sáng quang mang, nàng cũng theo đó tan biến khỏi Lạc Thần thành. Lát sau, một truyền tống trận trong Thiên Ngục thành sáng lên lấp lánh, thân hình Bạch Hạ Sương dần ngưng hiện.
Ọe
Chẳng qua, tình trạng Bạch Hạ Sương có vẻ rất không tốt, vừa truyền tống tới liền lập tức khom người nôn mửa không ngừng, đồ ăn trên yến hội đều phun ra hết, trên bộ váy trắng toàn là vết bẩn
- Sương tiểu thư, ngươi không sao chứ?
Canh giữ truyền tống trận là một tên chấp sự Bạch gia, hắn vội vàng tiến lại nâng dậy Bạch Hạ Sương, xung quanh vô số người quét mắt nhìn tới.
Bạch Hạ Sương cố nén cảm giác nôn mửa, vận chuyển Huyền lực bước nhanh về phía đại viện Bạch gia. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng uống rượu, trước nay luôn là chạm môi liền dừng. Hôm nay lại một hơi uống liền ba chén, còn xoay vài vòng trong truyền tống trận, tự nhiên nhịn không được nôn ra.
Cảm nhận được vô số ánh mắt dị dạng nhìn tới, Bạch Hạ Sương thẹn đến muốn chui xuống đất, sau khi xông vào đại viện Bạch gia, lập tức cắn răng nghiến lợi quát khẽ:
- Lục Ly, ngươi xong rồi! Đắc tội bản tiểu thư, hậu quả rất nghiêm trọng!
Đắc tội Bạch Hạ Sương có hậu quả gì, Lục Ly cũng không biết, sau khi trở về từ thọ yến hắn liền bế quan, cái gì đều không quản, mặc cho đám người Thất trưởng lão tự đi xử lý.
Đám trưởng lão Liễu gia lo lắng bất an, sợ lúc nào đó trả thù của Bạch Hạ Sương liền đến. Dù trong lòng bọn hắn cũng biết, Bạch Hạ Sương không khả năng công khai nhắm đến Huyết Sát đảo, như vậy chỉ có hại đến uy tín Bạch gia.
Bình tĩnh qua hơn mười ngày, không thấy có bất kỳ sự tình gì phát sinh, sau khi Thất trưởng lão Liễu Di mang theo một nhóm Huyết Trùng Quả đi Thiên Ngục thương hội giao dịch thành công, chúng nhân Liễu gia mới dần an tâm.
Đợi Thất trưởng lão Liễu Di trở về, Lục Ly xuất quan, sai Thất trưởng lão bí mật đi mua sắm hạt giống Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn, đồng thời sắm tới một nhóm Huyền thú tam giai còn sống.
Chương 199 Núi lửa phun nước
Thất trưởng lão khó hiểu, nhưng khi Lục Ly nói có thể kiếm lấy lượng lớn Huyền Tinh, lập tức hấp tấp chạy đi Lạc Thần đảo.
Hạt giống Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn rất dễ mua, Huyền thú tam giai lại tương đối khó khăn hơn một chút, chỉ có thể ủy thác một thương hội đặt hàng.
Sau khi trở về, Lục Ly để Thất trưởng lão bí mật khai khẩn một dược điền nhỏ, Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn không thể gieo trồng trên quy mô lớn, lý do là không có đủ nhiều huyết dịch Huyền thú cao cấp, chỉ có thể bồi dưỡng với quy mô nhỏ.
Bởi thế muốn che giấu cũng rất đơn giản, bình thường Long Huyết sơn không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào, thế là Thất trưởng lão sau người khai khẩn một dược điền nhỏ ngay trong khe núi Long Tượng sơn.
Vài ngày sau, bốn con Huyền thú tam phẩm được vận chuyển tới, một con tiêu tốn bảy, tám ngàn Huyền Tinh, hơn nữa những linh tài quý hiếm trên thân đều sớm đã bị lấy đi.
Thứ Lục Ly muốn chỉ là huyết dịch, còn lại không sao cả. Ngay lập tức liền bắt tay vào đại kế gieo trồng Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn, dựng lên một Huyết Trì phụ cận dược điền, nuôi bốn con Huyền Thú tam phẩm trong đó. Cách mấy ngày lấy máu một lần, đồng thời cho ăn lượng lớn dược thảo tạo máu, kéo dài tuổi thọ cho chúng.
Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn mỗi loại trồng hai mươi gốc, cách thức gieo trồng Thất trưởng lão đã mua thư tịch học. Trong khoảng thời gian này Thất trưởng lão ngày ngày đều ở lại Long Tượng sơn, trông giữ đống linh thảo quý giá kia.
Hạt giống hai loại dược thảo tiêu tốn bốn, năm vạn Huyền Tinh, Huyền thú tam phẩm lại tiêu tốn hơn hai vạn Huyền Tinh, nếu bồi dưỡng thất bại, Liễu gia sẽ lỗ to. Nhưng nếu có thể bồi dưỡng thành công, Liễu gia liền có thể kiếm lấy lượng Huyền Tinh trên trời, sao Thất trưởng lão có thể không coi trọng?
Có Thất trưởng lão coi chừng, Lục Ly không có gì phải lo, tiếp tục vùi đầu tu luyện, qua một thời gian ngắn lại tới ném răng thú vào bên trong Huyết Trì. Cách mỗi mười ngày lại tới Huyết Trì trong dược điền dưới Long Tượng sơn một lần, thời gian còn lại đều tập trung tu luyện.
Thời gian bồi dưỡng Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn tương đối lâu, tổng cộng mất hai mươi ngày mới thành thục. Đến ngày thành thục, cả người Thất trưởng lão đều sa vào trạng thái điên cuồng.
Bởi vì Hỏa Tiên Chi bình thường chỉ có năm phiến lá, trong khi Hỏa Tiên Chi của bọn hắn lại có tám phiến lá, mỗi phiến lá đều lớn gấp đôi loại bình thường. Âm Minh Căn thì cũng thô to gấp đôi, căn cứ kinh nghiệm gieo trồng Huyết Trùng thảo trước đây thì thấy, phẩm chất hai loại linh dược khẳng định sẽ cao hơn loại phổ thông rất nhiều.
Chờ sau khi dược thảo thành thục, trong đêm Thất trưởng lão lặng lẽ hái hết xuống, còn là hắn đích thân động thủ. Người Liễu gia biết việc này trừ Lục Ly ra thì chỉ có Liễu Di và Cửu trưởng lão. Thất trưởng lão hiểu tính nghiêm trọng của việc này, một khi tiết ra ngoài sẽ mang đến cho Liễu gia phiền toái và tai họa vô tận.
Hái xuống xong, làm sao giám định và bán ra cũng là một vấn đề!
Gần đây thái độ Thiên Ngục thương hội với Liễu gia đại biến, cộng thêm chuyện Bạch Hạ Sương khiến Thất trưởng lão có chút lo lắng. Cuối cùng hắn và Lục Ly Liễu Di thương nghị một phen, quyết định mạo hiểm mang ra Thiên Đảo Hồ, tới phương nam đi Thuấn Phong thành bán ra.
Thuấn Phong thành là vực thành Thiên Hàn quốc, bị một gia tộc ngũ phẩm Thiên Hàn quốc chiếm cứ, bởi vì kề cận Thiên Đảo Hồ phồn hoa, cho nên rất nhiều thế lực Thiên Đảo Hồ đều âm thầm có thương nghiệp vãng lai với vực thành này.
Xúc tu Vũ gia còn chưa vươn đến Thiên Hàn quốc, bọn hắn bán đồ xong lập tức trở về, sẽ không bị Vũ gia phát giác.
Việc này quá quan trọng, Thất trưởng lão quyết định đích thân đi một chuyến, một khi có thể bán giá cao, Liễu gia liền phát tài.
Thất trưởng lão bố trí lại sự tình trên đảo một phen, để Cửu trưởng lão tọa trấn Huyết Sát đảo, đồng thời dẫn theo Lộc trưởng lão và hai vị trưởng lão ngồi chiến thuyền rời đi Huyết Sát đảo ngay trong đêm.
Bốn vị trưởng lão đi xa, Huyết Sát đảo vẫn bình tĩnh như thường. Có Thiên Đà Tử tọa trấn, muốn xảy ra chuyện cũng có. Huyết Trùng thảo tiếp tục gieo trồng, tu luyện tiếp tục tu luyện, tuần tra tiếp tục tuần tra.
Lục Ly lại bế quan, trời sập xuống có Thiên Đà Tử gánh lấy, hắn rất an nhàn. Có lượng lớn Thiên Huyền đan để tiêu xài, tốc độ tu luyện của hắn càng nhanh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy tháng sau hắn sẽ có thể xung kích Thần Hải Cảnh hậu kỳ.
Đến Thần Hải Cảnh hậu kỳ, hắn còn phải tu luyện một năm mới có thể đến Thần Hải Cảnh đỉnh phong, sau đó là xung kích Hồn Đàm cảnh, đồng thời nhất định phải cam đoan cung ứng Thiên Huyền đan không được ngừng.
Một viên Thiên Huyền đan tám mươi Huyền Tinh, trước kia một ngày Lục Ly tiêu hao một viên, dần dần thân thể đã có đề kháng đối với dược lực. Hiện tại một ngày tu luyện phải cần ba viên, cũng tức là hai trăm bốn mươi viên Huyền Tinh, phỏng chừng sau này tiêu hao một ngày còn sẽ tăng lên năm viên tám viên Thiên Huyền đan.
Một ngày hai trăm bốn mươi Huyền Tinh, một năm liền cần hơn tám vạn Huyền Tinh, đây còn là tính theo mức độ hiện tại. Tùy theo cảnh giới hắn tăng lên, cùng với dược lực giảm yếu, nhu cầu về lượng Thiên Huyền đan sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó chỉ riêng hắn tu luyện một năm đã cần mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn Huyền Tinh.
Lúc này Lục Ly càng rõ ràng hơn về tầm quan trọng của gia tộc đối với võ giả, khó trách Thiên Đà Tử mặt dày mày dạn muốn ở lại Huyết Sát đảo. Không có tài nguyên duy trì, một tên võ giả muốn trở thành cường giả thật sự quá khó, quả thực không biết Minh Vũ và bốn tên quái nhân kia tu luyện kiểu gì?
Hưu!
Phía chân núi một đạo bóng người bay vụt đến, vọt thẳng vào trong thành bảo nơi đỉnh núi, cắt ngang Lục Ly trầm tư.
Người bình thường không có tư cách bước lên Long Tượng sơn, Liễu Di không việc gì sẽ không tới quấy rầy hắn. Lục Ly bèn đứng dậy đi tới, phát hiện quả nhiên là Liễu Di, hơn nữa sắc mặt còn có chút ngưng trọng, hắn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì
- Địa Long đảo!
Chương 200 Huyền thú tam phẩm
Liễu Di thở hổn hển mấy hơi mới nói:
- Địa Long đảo xảy ra quái sự, núi lửa nơi đó phun nước, đã nhấn chìm hai bộ lạc...
- Phun nước?
Lục Ly ngơ ngác sờ lên cánh mũi, tưởng là nghe lầm, núi lửa chỉ có phun nham tương, từ lúc nào lại nghe nói qua núi lửa phun nước
Hơn nữa núi lửa trên Huyết Sát đảo và các hòn đảo phụ cận đã mấy trăm năm không phun qua, Địa Long đảo nằm ngay sát Huyết Sát đảo, hắn biết bên trong có một ngọn núi lửa, hình như cũng đã mấy trăm năm chưa phun trào.
- Là phun nước!
Liễu Di vô cùng xác định nói:
- Vừa rồi ta còn đích thân qua đó nhìn, núi lửa kia đúng là đang phun nước, ào ào như thác lũ. Còn có Huyền thú phun ra ngoài, vừa rồi đã phun ra hai con Huyền thú nhị phẩm, tàn sát rất nhiều con dân bộ lạc.
- Đi!
Lục Ly ngồi không yên, vội nhấc lên Kình Thiên Kích, dẫn theo Lục Ải Nhân thủ hộ thành bảo cuồng chạy xuống núi.
Phun nước không phải chuyện to tát gì, tu kiến cống rãnh dẫn nước nhập vào trong hồ là được. Nhưng phun Huyền thú lại không phải việc nhỏ, vạn nhất phun ra một hai con Huyền thú tam tứ phẩm, nhất thời không cẩn thận sẽ khiến Huyết Sát đảo và các hòn đảo phụ cận gà chó không yên.
Lục Ly vừa xông tới Huyết Sát thành bảo, lập tức gọi lại Thiên Đà Tử, mang theo mấy tên Lục Ải Nhân lao về phía Địa Long đảo.
Chiến thuyền vừa mới đi đến bến tàu Địa Long đảo, Lục Ly liền nghe được một mảnh tiếng la khóc truyền đến, còn có người chính đang ùa tới bến tàu.
Lục Ly vội vàng dẫn người đi vào trong đảo, vừa lúc một tên thám báo Liễu gia vọt ra, nhìn thấy đám người Lục Ly lập tức hô to:
- Đảo chủ, tộc trưởng, trong núi lửa phun ra một con Huyền thú tam phẩm Cửu Trảo Chương Ngư. Nếu các ngươi còn không đi, cư dân trên đảo đều chết sạch.
- Huyền thú tam phẩm?
Trong lòng đám người Lục Ly lộp bộp một tiếng, quả nhiên xuất hiện Huyền thú cường đại, nếu chỉ có Huyền thú tam phẩm còn đỡ, một khi xuất hiện Huyền thú tứ phẩm, vậy sẽ là trí mạng.
- Đi!
Hiện tại bọn họ đã là chủ nhân Huyết Sát đảo, có trách nhiệm cần phải thủ hộ Huyết Sát đảo và các đảo phụ cận, đồng thời bảo vệ toàn bộ con dân phụ dung. Có Thiên Đà Tử và Lục Ải Nhân, Huyền thú tam phẩm không khó để giết, còn nếu xuất hiện Huyền thú tứ phẩm, Lục Ly tự nhiên là bó tay hết cách.
Chúng nhân gia tăng tốc độ đến cực hạn, điên cuồng bôn tẩu vào trong. Đảo này rất nhỏ, chỉ nửa nén hương chúng nhân đã tới phụ cận chiến trường.
Một mảnh hỗn độn!
Khắp nơi toàn là hồng thủy, khắp nơi toàn là nạn dân chạy loạn, khắp nơi toàn là lầu các thạch bảo tan hoang, còn có rất nhiều thi thể trôi lơ lửng giữa làn nước. Liễu Di mắt sắc, liếc thấy năm tên hộ vệ Huyết Sát đảo lúc này chính đang tác chiến với Huyền thú cấp thấp ở trong nước.
Cửu trưởng lão sớm một bước dẫn người tới, nơi xa không ngừng truyền đến tiếng quát lớn, tiếng kêu thảm và tiếng quái thú gầm thét, chứng minh Huyền thú tam phẩm đang làm ác ở kia.
- Thiên Đà Tử!
Lục Ly gầm lên một tiếng, Thiên Đà Tử nghĩa bất dung từ, trên thân tràn ra khí tức cường đại, cả người như một thanh lợi kiếm xông tới nơi xa.
- Tộc trưởng, ngươi phụ trách cứu chữa thương binh, sắp xếp cho con dân các bộ lạc rút lui.
Lục Ly xách lấy Kình Thiên Kích, dẫn theo toàn bộ Lục Ải Nhân chạy tới tiền phương, sức chiến đấu của Liễu Di không được, Lục Ly để nàng phụ trách hậu phương.
Bên này địa thế thấp trũng, nước đã quá đỉnh đầu, thực lực Lục Ly và Lục Ải Nhân đều rất cường đại, mượn nhờ đại thụ thạch bảo nhảy vọt, một đường tiến thẳng mà đi.
Chiến trường ngay ở tiền phương, từ xa xa Lục Ly đã thấy được một đám người đang khai chiến với mười mấy con Huyền thú. Những Huyền thú này đều là sinh vật trong nước, nhưng lên lục địa vẫn rất bưu hãn, khắp nơi toàn là thi thể quân hộ vệ Huyết Sát đảo.
Những hộ vệ này đều được Liễu gia bồi dưỡng ra trong khoảng thời gian gần đây, chỉ có chiến lực Huyền Vũ cảnh trung kỳ hậu kỳ, mười mấy con Huyền thú phía tiền phương lại phần lớn đều là nhị phẩm, chết nhiều người như vậy cũng là điều bình thường.
- Hai người các ngươi lưu lại đánh giết Huyền thú.
Lục Ly lưu lại hai tên Lục Ải Nhân trợ giúp đánh giết Huyền thú, bản thân hắn thì dẫn theo năm tên Lục Ải Nhân còn lại tiếp tục tiến về phía trước. Trong khe núi nơi xa, Lục Ly nghe được tiếng gào thét trầm muộn, còn nghe được tiếng hét lớn của Thiên Đà Tử, rõ ràng con Huyền thú tam phẩm đang ở nơi đó.
Có hai tên Lục Ải Nhân gia nhập, bên này sĩ khí Huyết Sát quân tăng nhiều, Lục Ải Nhân tương đương với Hồn Đàm cảnh, đánh giết mười mấy con Huyền thú này không thành vấn đề.
- Khí tức thật cường đại!
Còn chưa tới gần khe núi, Lục Ly đã cảm nhận được một cỗ khí huyết quay cuồng mãnh liệt, còn thấy được mấy chiếc xúc tu cực lớn như vòi rồng vung vẩy giữa không trung.
Chạy lên đỉnh một toàn núi nhỏ, Lục Ly rốt cục thấy được chân thân con Cửu Trảo Chương Ngư kia. Tiền phương không phải một khe núi, mà là một sơn cốc cực lớn, lúc này trong sơn cốc toàn là nước, một con quái vật khổng lồ hơn nửa người chìm ở trong nước, mấy chiếc xúc tu mang theo gai nhọn không ngừng vung vẩy, công kích Lục Ải Nhân và Thiên Đà Tử.
Cửu trưởng lão giấu mình sau một tòa núi nhỏ khác, hắn cũng mang đến mấy tên Lục Ải Nhân, nếu không nhờ mấy tên Lục Ải Nhân này, sợ rằng trên đảo sớm đã không còn người sống.
- Thật cường đại!
Lục Ly quan sát một lúc, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi, bản thể con Cửu Trảo Chương Ngư này quá lớn, lớn hơn cả hai con voi lớn cộng lại. Chín chiếc xúc tu dài đến mười mấy thước, mặt trên toàn là răng cưa gai nhọn, nhìn khủng bố dị thường.
Oanh!
Một chiếc xúc tu bổ nhào tới núi nhỏ Lục Ly đang đứng, núi nhỏ chấn động, bị đánh ra một rãnh sâu hoắm, Lục Ly nhìn mà không khỏi giật mình. Lực lượng Cửu Trảo Chương Ngư quá kinh khủng, nếu hắn bị chém trúng dù chỉ một lần, sợ rằng cả người đều biến thành thịt nát.
- Đánh chết con Huyền thú này.