-
Chương 341-345
Chương 341 Vương của bọn họ
Hồ phỉ ít nhất có hơn một ngàn, bên Huyết Sát Đảo chỉ có mấy trăm, hai trưởng lão Thần Hải cảnh đỉnh phong mang theo mấy Lục Ải Nhân đang đau khổ chống cự.
Thảm!
Lục Ly quét nhìn, phát hiện trên đất có rất nhiều thi thể, đều mặc chiến giáp của Huyết Sát Đảo. Tùy tiện đảo qua, ít nhất chiến tử hơn ngàn người, còn bao gồm mấy thống lĩnh Huyết Sát Đảo hắn quen thuộc.
- Ba Hồn Đàm cảnh?
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt ba tu sĩ Hồn Đàm cảnh đang tấn công Lục Ải Nhân, thân thể lập tức lao lên, người ở giữa không trung đã gầm lên giận dữ:
- Chết...
Lục Ly gầm lên không có phóng thích thần kỹ Long Ngâm, chẳng qua là nổi giận hét lớn, nhưng thanh âm vang dội phương viên mấy dặm, chấn đến rất nhiều võ giả còn đang khai chiến run lên.
Vô số ánh mắt quét tới, lại thấy thân ảnh của Lục Ly một biến thành hai, hai biến thành bốn, ở giữa không trung kéo ra một loạt Quỷ Ảnh, cực kỳ tà dị.
- Đảo chủ!
Vô số võ giả Huyết Sát Đảo toàn thân là máu lệ nóng doanh tròng, đối với bọn hắn mà nói, Lục Ly chính là vương. Lúc này ở thời khắc nguy nan nhất, vương của bọn họ rốt cục xuất hiện, điều này làm cho bọn họ thiếu chút nữa quỳ xuống cúng bái.
Lục Ly mang theo mười mấy cái Quỷ Ảnh xông vào trong đám người. Kình Thiên Kích đảo qua, nhất thời có ba hồ phỉ bị chặt thành hai khúc, bay vụt ra ngoài.
- Ầm ầm ầm...
Lục Ly lấy tốc độ khủng bố phá vòng vây, phàm là võ giả bị hắn gặp phải, không có một ai còn sống.
Một lão giả Hồn Đàm cảnh đỉnh phong dẫn đội, ngoại hiệu Độc Hạt. Ánh mắt của hắn rất nhỏ, bên trong chứa đầy tia sáng âm tàn. Thấy Lục Ly tiến tới, hắn cắn răng buông bỏ vây giết mấy Lục Ải Nhân còn lại, nhìn hai Hồn Đàm cảnh khác nói:
- Cùng nhau động thủ, trước trọng thương Lục Ly!
Phía trên truyền lệnh là chém giết tất cả mọi người trên Huyết Sát Đảo, trọng thương Lục Ly, lại không thể giết. Dù sao danh khí của Lục Ly quá lớn, Độc Hạt không dám khinh thường, chỉ có thể gọi hai Hồn Đàm cảnh còn lại liên thủ.
Bên Độc Hạt vốn có bảy võ giả Hồn Đàm cảnh, nhưng ở vòng tấn công thứ nhất đã bị Thiên Đà Tử chém chết hai người, mới vừa rồi bị Lục Ải Nhân đánh lén giết thêm hai người, nên chỉ còn lại có ba Hồn Đàm cảnh mà thôi.
Ở Độc Hạt xem ra, cho dù chỉ có ba người, cũng có thể dễ dàng trọng thương Lục Ly. Lục Ly rõ ràng mới đột phá Hồn Đàm cảnh, làm sao có thể là đối thủ của ba người?
- Gầm...
Ai ngờ thời điểm ba người nhích tới gần, đột nhiên Lục Ly gầm lên, tiếng hô này không phải như vừa rồi, mà là thần kỹ Long Ngâm.
Tiếng gầm như thiên băng địa liệt, bởi vì tất cả mọi người ở phụ cận đều cảm giác thiên địa đung đưa, đầu váng mắt hoa, không gian chấn động, cuồng phong gào thét, vô số người màng nhĩ vỡ nát, thất khiếu đổ máu, ôm đầu quay cuồng gào thét ở trên mặt đất.
Ba người Độc Hạt cũng giống như thế, trong màng nhĩ và linh hồn truyền đến từng cơn đau nhói, cảm giác như có vô số châm nhỏ vô hình xuyên thấu, đâm vào linh hồn của bọn hắn.
Không chỉ hồ phỉ, rất nhiều người của Huyết Sát Đảo cũng trúng chiêu, ôm đầu thống khổ. Tiếng gầm này của Lục Ly quá kinh khủng, trong phương viên trăm mét không người có thể đứng lên được.
- Ách?
Lục Ly cũng bị dọa sỡ, sao uy lực của thần kỹ Long Ngâm mạnh hơn nhiều như vậy?
Ở Địch Long bộ lạc giao chiến với võ giả Vũ gia và Bộ gia, hắn nhớ rất rõ ràng, thần kỹ Long Ngâm có thể ảnh hưởng Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, nhưng ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng lúc này Độc Hạt lại ôm đầu lăn lộn.
- Chẳng lẽ là tác dụng của Hồn Đàm?
Lục Ly nhớ tới Bạch Thu Tuyết nói đây là loại huyền kỹ linh hồn, hắn chế tạo Hồn Đàm, linh hồn trở nên mạnh mẽ, trong Hồn Đàm còn có long văn quỷ dị, nói không chừng có quan hệ tới uy lực của Long Ngâm tăng lớn.
- Hưu!
Hắn dừng một giây liền kịp phản ứng, thân thể bắn tới, vung Kình Thiên Kích một đường phách chém, giết người như giết dê bò.
- Gầm...
Đợi ba người Độc Hạt hơi thanh tỉnh, Lục Ly đã tới phụ cận bọn họ, hắn lại phát ra một tiếng long ngâm, chấn ba người quay cuồng trên mặt đất, ung dung chém chết ba Hồn Đàm cảnh.
Lục Ải Nhân lại không bị ảnh hưởng quá lớn, Lục Ly đảo qua một trưởng lão đang khống chế Lục Ải Nhân gầm lên:
- Đã chết chưa? Chưa chết thì khống chế Lục Ải Nhân giết toàn bộ hồ phỉ, một cái cũng không để lại.
Trưởng lão kia tự nhiên chưa chết, nếu không Lục Ải Nhân đã sớm không bị khống chế rồi. Bất quá màng nhĩ của hắn nổ vang, linh hồn đau nhói, căn bản không nghe rõ Lục Ly đang nói cái gì.
Nhưng hắn có thể nhìn hiểu ý tứ của Lục Ly, rất nhanh tỉnh ngộ lại, khống chế mấy Lục Ải Nhân bắt đầu tán sát.
Bên này không còn Hồn Đàm cảnh, Lục Ải Nhân có thể ung dung quét ngang, Lục Ly chạy nhanh đi, giúp đỡ chiến trường khác.
...
- Đảo chủ, là đảo chủ!
- Đảo chủ tới!
Tiếng rống to của Lục Ly thức tỉnh các trưởng lão Huyết Sát Đảo ở hai chiến trường khác, có thể phát ra tiếng hô rung trời động địa như thế, chỉ có Lục Ly, bọn họ sớm biết thần kỹ Long Ngâm này rồi.
Hai chiến trường kia còn thảm hơn bên này gấp mấy lần, võ giả Huyết Sát Đảo cơ hồ ra hết. Thiên Đà Tử bị Bạch Tu truy sát đến lên trời xuống đất, thân thể nhiều chỗ bị thương nặng, một cánh tay không còn, thảm không ra hình người.
- Chủ nhân, ngươi rốt cuộc tới rồi...
Thiên Đà Tử nghe được tiếng gầm của Lục Ly, thiếu chút nữa khóc lên, hắn vốn tưởng rằng sau khi Thất trưởng lão phát ra tín hiệu, Lục Ly sẽ lập tức chạy tới. Lại không nghĩ rằng kéo dài mấy nén hương, nếu như Lục Ly lại trì hoãn chốc lát, phỏng chừng hắn sẽ anh dũng hy sinh.
Hắn lập tức khống chế Mệnh Luân lao về phía Lục Ly, Bạch Tu đuổi theo phía sau cười lạnh. Ở Bạch Tu xem ra, trên đảo mạnh nhất hẳn là Thiên Đà Tử, Lục Ly? Tính thứ gì.
- Ngu ngốc!
Thiên Đà Tử thấy Bạch Tu theo sát không bỏ, mắt lộ ra vẻ đùa cợt, Lục Ly ngay cả Mệnh Luân cảnh đỉnh phong cũng có thể giết, Bạch Tu tính cái rắm...
- Đại công tử!
Ở bến tàu, Hứa Tứ Hà nghe được tiếng hô, có chút lo lắng nói:
- Nếu không chúng ta lui trước? Lưu lại nơi này không an toàn.
Chương 342 Áo nghĩa
- Sợ cái gì?
Hứa Diệu Dương không cho là đúng nói:
- Bạch Tu hẳn có thể bắt lại Lục Ly, hơn nữa cho dù không bắt được Lục Ly, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám giết chúng ta. Ta muốn tận mắt nhìn hắn giống như con chó quỳ ở trước mặt ta vẫy đuôi mừng chủ.
Ngày đó trận chiến ở Vũ Lăng Thành, Hứa gia cũng nghe được tiếng gió, bất quá Vũ gia và Bạch gia đều cố ý che giấu, cho nên Hứa gia không có dò xét được tình báo hoàn chỉnh.
Lục Ly một kích nện chết Vũ Dương, chuyện này ở rất nhiều người xem ra chỉ là chuyện cười. Nếu như thế giới này thật xuất hiện tình huống Thần Hải cảnh nện chết Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, sợ là hệ thống tu luyện phải được chế định lại.
Rất nhiều người căn cứ tình huống lúc đó suy đoán, Mệnh Luân của Vũ Dương tuyệt đối không phải Lục Ly phá vỡ, mà là có người khác đánh lén, Mệnh Luân của Vũ Dương bị hủy đưa đến hôn mê, sau đó Lục Ly tận dụng thời cơ chém giết mà thôi.
Thậm chí người Hứa gia hoài nghi, Mệnh Luân của Vũ Dương là bị Bất Diệt cảnh của Bạch gia phá vỡ, nhưng Bạch gia không thừa nhận mà thôi. Một năm trước Lục Ly như con chó hoang bị người đuổi giết vào Thiên Đảo Hồ, làm sao có thể nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh?
Nhận thức một cái duy nhất là Minh Vũ, nhưng không còn xuất hiện ở Huyết Sát Đảo. Hơn nữa sau chuyện này Bạch gia tìm người dò xét, biết Minh Vũ luôn ở Thiên Đảo Hồ, lúc Lục Ly ở Vũ Lăng Thành khai chiến, Minh Vũ còn đang ở trong phòng đấu giá mua vài loại linh tài, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.
Cho nên Hứa Diệu Dương không sợ, sau lưng hắn là Hứa gia, sau lưng Hứa gia lại là Bạch gia. Ở Thiên Đảo Hồ, Bạch gia là quân vương chí cao vô thượng, không nói Lục Ly không có chiến lực giết hắn, cho dù có cũng không có lá gan này.
Hứa Diệu Dương không đi, Hứa Tứ Hà không tiện mạnh mẽ mang hắn rời đi, Hứa Tứ Hà trầm tư một lúc, cũng thấy không cần quá lo lắng, Bạch Tu rất mạnh, Lục Ly không có khả năng chiến thắng được.
...
- Đảo chủ, đảo chủ...
Thiên Đà Tử vừa bay vừa rống to, sau lưng Bạch Tu theo sát không bỏ.
Kỳ thực Bạch Tu có cơ hội công kích Thiên Đà Tử, nhưng hắn lại không động thủ, hắn muốn ở trước mặt Lục Ly giết chết Thiên Đà Tử, để đối phương tuyệt vọng.
Tốc độ của Thiên Đà Tử rất nhanh, chỉ mười mấy tức đã bay hơn mười dặm, hắn xa xa thấy được Lục Ly, nhất thời đại hỉ, lần nữa rống lên:
- Đảo chủ!
Lục Ly quét tới, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thiên Đà Tử, cảm thấy có chút áy náy và may mắn. May mắn mình tỉnh lại, nếu không trì hoãn một lát, Thiên Đà Tử và võ giả của Huyết Sát Đảo sẽ chết sạch.
- Uống...
Nội tâm của hắn dấy lên lửa giận hừng hực, hai chân đạp mặt đất một cái, thân thể bay vụt lên. Thiên Đà Tử rất phối hợp, khống chế Mệnh Luân bay xuống.
Lục Ly tới, Thiên Đà Tử cảm thấy an tâm, không còn chạy trốn nữa, ngược lại thay đổi phương hướng lao về phía Bạch Tu.
- Ha ha ha ha!
Bạch Tu ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly nói:
- Ngươi chính là Lục Ly? Ngươi là tự mình bó tay chịu trói, hay ta đánh nát xương cốt toàn thân ngươi rồi mang về?
Lục Ly cẩn thận nhìn Bạch Tu, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách!
Mệnh Luân tầng hai, là hai cái Mệnh Luân chồng chất, Mệnh Luân cảnh trung kỳ. Lục Ly đã từng giết qua một Mệnh Luân tầng ba, cái này thật đúng là nhìn không thuận mắt.
- Cuồng vọng!
Khuôn mặt của Bạch Tu đanh lại, cười nhạo nói:
- Loại người không biết trời cao đất rộng như ngươi, lão tử một ngày đánh chết cũng mấy trăm, hôm nay để ngươi biết cái gì là cường giả chân chính!
- Chủ nhân cẩn thận!
Thiên Đà Tử uống một viên thuốc chữa thương, thấp giọng nói:
- Hồ phỉ này cảm ngộ một chút áo nghĩa, còn dung hợp áo nghĩa vào Mệnh Luân, chiến lực rất khủng bố.
- Áo nghĩa?
Lục Ly không quá hiểu, vật này có nghe nói qua, nhưng không tìm hiểu sâu. Thiên Đà Tử nhanh chóng giải thích:
- Đó là từ trong chân lý lĩnh ngộ được, lần trước ngươi ở Luyện Ngục Sơn, không phải gặp ""Thế"" của một võ giả Quân Hầu cảnh sao? Kia là một loại áo nghĩa cấp thấp, cũng là thủ đoạn kinh khủng nhất của võ giả, có thể dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa.
- Vậy sao na!
Sắc mặt của Lục Ly ngưng trọng, ""Thế"" khủng bố hắn là thấy tận mắt. Đây là áo nghĩa cấp thấp nhất, áo nghĩa chân chính sẽ cường đại đến cỡ nào? Nếu Bạch Tu mò được một chút da lông của áo nghĩa, vậy thì không thể khinh thường.
- Hưu...
Bạch Tu bay vụt đến, Mệnh Luân nhanh chóng xoay tròn, theo Mệnh Luân xoay tròn, Bạch Tu lăng không bay lên, cực kỳ tà dị.
- Khúc khích...
Kèm theo Mệnh Luân xoay tròn, bốn phía phong vân biến hóa, sắc trời từ từ trở nên lờ mờ, hơn nữa càng lúc càng u ám, phương viên mấy dặm đều bị hắc ám nuốt hết.
- Đây chỉ là da lông của áo nghĩa?
Nội tâm Lục Ly hoảng hốt, điên đảo ngày đêm? Thủ đoạn kinh thiên như vậy mới chỉ là da lông của áo nghĩa. Áo nghĩa chân chính sẽ khủng bố như thế nào? Nghĩ đến ""Thế"" của cường giả dưới Luyện Ngục Bích kia, đó mới là áo nghĩa cấp thấp nhất, nội tâm của Lục Ly càng thêm chấn động.
Sắc trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trở nên u ám, tầm mắt chỉ còn hai ba thước. Về phần Bạch Tu, Lục Ly đã thấy không rõ, đây là vì hắn đột phá Hồn Đàm cảnh, thị lực tăng cường, nếu không đã sớm không nhìn thấy gì.
- Nhắm mắt lại, nghe gió đoán vị!
Thiên Đà Tử thấp giọng nói với Lục Ly, Lục Ly vội vàng nhắm mắt lại, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân quấn quanh ở phụ cận, sợ bị Bạch Tu tấn công.
- Xuy...
Tiếng xé gió vang lên, một đạo kim quang phá vỡ đêm tối, từ xa xa lan tràn đến. Tốc độ của kim quang quá nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Thiên Đà Tử phản ứng rất nhanh, khống chế Mệnh Luân trượt ra một độ cong, hiểm hiểm tránh thoát công kích, Lục Ly hạ giọng nói:
- Nhích tới gần hắn!
Thiên Đà Tử hiểu ý, Mệnh Luân xoay quanh ở bốn phía, đồng thời Thiên Đà Tử không ngừng phóng ra huyền lực phản công, từ từ kéo gần khoảng cách giữa song phương.
Chương 343 Đầu hàng
Tiểu Bạch có thể phá vỡ Mệnh Luân, nhưng phải tới gần, hơn nữa còn cần đánh lén. Nếu không để Bạch Tu biết, Tiểu Bạch còn chưa nhích tới gần Mệnh Luân đã bị giết.
Sắc trời ở bốn phía càng ngày càng đen, đưa tay đã không thấy được năm ngón, Bạch Tu cảm ngộ được một chút áo nghĩa quả thực rất khủng bố. Hai người thấy không rõ bất kỳ vật gì, nhưng Bạch Tu lại không bị ảnh hưởng, nên chiến lực của hắn sẽ nâng cao một đoạn.
- Rầm rầm rầm!
Công kích của Thiên Đà Tử đều bị Bạch Tu tránh né, kích lên sơn mạch bốn phía, gây nên tiếng nổ vang trời. Ngọn núi bị bổ ra, đá vụn lăn lộn, đại thụ bị chém đứt, bốn phía hỗn độn.
Bạch Tu luôn dùng huyền lực tấn công, đánh ra từng đạo kim quang. Thiên Đà Tử và Lục Ly âm thầm nhức đầu, Bạch Tu không rời Mệnh Luân, Tiểu Bạch liền không thể đánh lén.
- Đi xuống, ngươi cầm Mệnh Luân đụng hắn!
Lục Ly suy nghĩ một chút, chỉ có thể binh đi hiểm chiêu. Thiên Đà Tử gật đầu, hai người đồng thời bay xuống Mệnh Luân, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân gia tốc, cảm ứng phương vị của Bạch Tu đánh tới.
- Hừ!
Bạch Tu có hai cái Mệnh Luân chồng chất, uy lực lớn hơn nữa, Thiên Đà Tử muốn tìm chết, hắn có gì phải sợ?
Bạch Tu bay vụt xuống, khống chế Mệnh Luân va chạm với Mệnh Luân của Thiên Đà Tử. Hắn tin tưởng nhiều nhất va chạm mười lần, Thiên Đà Tử sẽ hôn mê.
Phanh! Phanh!
Phía trên rất nhanh truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, mặc dù Lục Ly thấy không rõ, nhưng có thể dựa vào tiếng gió cảm ứng. Hắn bôn tẩu ở trên mặt đất mấy bước, sau đó đột nhiên bay vọt lên, người ở giữa không trung gầm lên giận dữ!
- Ngao...
Lục Ly phóng ra thần kỹ Long Ngâm, bốn phía cuồng phong gào thét, không gian chấn động. Màn đêm bị phá mở, bầu trời xuất hiện tia sáng, Lục Ly có thể mơ hồ thấy hai cái Mệnh Luân.
- Tiểu Bạch!
Cơ hội như thế, Lục Ly làm sao có thể bỏ qua? Hắn vung Tiểu Bạch, như lưỡi kiếm sắc bén vọt tới. Thân thể Lục Ly rơi xuống, ở giữa không trung huyễn hóa ra từng hư ảnh, ánh mắt nhìn xa xa.
- Ách?
Khiến hắn có chút kinh ngạc là, Thiên Đà Tử lại bị tiếng gầm làm kinh hãi, trong mắt Bạch Tu cũng đầy kinh ngạc, hai người vốn đang giao thủ đều ngừng lại.
- Chết...
Ánh mắt của Lục Ly khóa chặt Bạch Tu, móng vuốt của Tiểu Bạch đã bắt được Mệnh Luân, nhanh chóng gặm cắn, đối với Lục Ly mà nói, lúc này Bạch Tu đã không khác người chết.
- Không đúng...
Bạch Tu phản ứng rất nhanh, phát hiện được vấn đề. Ánh mắt của hắn như dao găm quét về phía Tiểu Bạch, chiến đao trong tay sáng lên, muốn chém giết Tiểu Bạch.
- Thiên Đà Tử, công kích!
Lục Ly làm sao có thể cho Bạch Tu cơ hội? Hắn gầm một tiếng, hơn nữa thanh âm là dùng thần kỹ Long Ngâm phát ra. Thanh âm vang dội phương viên trăm dặm, toàn bộ Huyết Sát Đảo đều có thể nghe được rõ ràng.
Tiếng gầm khiến linh hồn của Thiên Đà Tử đau nhói, nhưng hắn biết lúc này cực kỳ mấu chốt, cắn răng vung vẩy chiến đao. Bạch Tu không có biện pháp, chỉ có thể trước tránh né công kích của Thiên Đà Tử, nếu không hắn có thể sẽ bị chém giết.
Chờ hắn tránh né công kích, Tiểu Bạch đã gặm ra một cái động chui vào rồi, Bạch Tu muốn tấn công cũng đã muộn.
- Hưu!
Hắn giống như Vũ Dương, kinh hoàng khống chế Mệnh Luân bay trở lại, đáng tiếc đã muộn. Tốc độ của Tiểu Bạch quá nhanh, nháy mắt đã phá hư hoa văn trong Mệnh Luân, ánh sáng của Mệnh Luân nhanh chóng ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn không bị khống chế.
- Phốc...
Bạch Tu ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, Mệnh Luân bị hủy, nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề, sắc mặt không chút huyết sắc.
- Hưu!
Thân thể Lục Ly hóa thành tàn ảnh lao tới, vung Kình Thiên Kích chém đứt cổ Bạch Tu, Lục Ly thu đầu lâu vào trong không gian giới.
- Tiểu Bạch, đi rồi!
Lục Ly hét lớn, Tiểu Bạch bay vụt lên. Lục Ly nhìn Thiên Đà Tử, người sau hiểu ý, cắn răng bay lên Mệnh Luân, chở Lục Ly bay về phía hai chiến trường còn lại.
Lục Ly tới trễ mấy nén hương, Huyết Sát Đảo đã máu chảy thành sông. Cho nên lúc này hắn không nghỉ ngơi, thời gian kéo càng lâu, võ giả của Huyết Sát Đảo thương vong sẽ càng nhiều.
Quả nhiên...
Đợi Lục Ly chạy tới phụ cận một chiến trường, bên này đã thi thể đầy đất. Nơi này có hơn hai ngàn võ giả Huyết Sát Đảo, lúc này chỉ còn dư lại không tới tám trăm người, rất nhiều Thần Hải cảnh bị chém chết, Lục Ải Nhân chỉ còn dư lại một người.
- Bạch Tu đã bị giết, bọn ngươi không đầu hàng mà nói... Giết chết bất luận tội!
Giới chỉ trong tay Lục Ly phát sáng, cầm đầu Bạch Tu lớn tiếng hét. Đồng thời hắn và Thiên Đà Tử vọt xuống, bắt đầu đồ sát.
Thiên Đà Tử bị thương rất nặng, một cánh tay không còn, nhưng Lục Ly không có bảo hắn nghỉ ngơi, hắn chỉ có thể liều mạng tấn công. Hắn khống chế Mệnh Luân nghiền ép về phía các Hồn Đàm cảnh, ung dung đồ sát một mảnh.
Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão đều ở bên này, Thất trưởng lão bị chém một chân, còn thảm hại hơn Thiên Đà Tử. Hắn thấy Lục Ly tới, nước mắt tuôn đầy mặt, Huyết Sát Đảo cuối cùng cũng được cứu.
Huyết Sát Đảo còn lại tám trăm võ giả sĩ khí đại chấn, bắt đầu đi theo Lục Ly và Thiên Đà Tử phản công. Bên quân đoàn Bạch Tu lại sợ hãi không ngớt, lão đại chết rồi, Nhị thống lĩnh Tam thống lĩnh bị Thiên Đà Tử nghiền ép thành bãi thịt, còn đánh cái rắm?
- Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Rốt cục có người sợ hãi rống lên, sau đó mọi người đi theo quỳ rạp xuống đất, ném binh khí đầu hàng.
Lục Ly huyễn hóa ra mười mấy cái Quỷ Ảnh, thế không thể ngăn cản, hắn không có phóng thích thần kỹ Long Ngâm, vì không cần thiết. Hắn và Thiên Đà Tử chém giết mấy chục võ giả muốn chạy trốn và ngoan cố chống cự, sau đó rống lên:
- Toàn bộ cắt đứt chân, sau đó trói lại!
Còn có mấy trưởng lão Thần Hải cảnh thương thế tương đối nhẹ, lập tức dẫn người như bầy sói phóng tới, vung chiến đao cắt đứt chân các Thần Hải cảnh trong hồ phỉ, sau đó trói lại. Không có biện pháp, hiện tại cường giả của Huyết Sát Đảo quá ít, Lục Ly sợ mình vừa đi, những người này sẽ không trấn áp được.
- Đi!
Chương 344 Lớn chuyện rồi
Đợi tình hình khống chế không sai biệt lắm, Lục Ly và Thiên Đà Tử lao tới chiến trường thứ ba. Khiến Lục Ly kinh ngạc là, hồ phỉ bên này đã sớm rút lui, chỉ để lại vô số thi thể và mấy trăm võ giả Huyết Sát Đảo toàn thân là máu.
- Ai...
Lục Ly rất áy náy, trong khoảng thời gian này Huyết Sát Đảo thật vất vả đào tạo một nhóm cường giả và quân sĩ, bởi vì hắn đến chậm mà hao tổn ít nhất bảy tám thành.
- Đuổi theo...
Nội tâm Lục Ly giận dữ, lệnh Thiên Đà Tử nhanh chóng đuổi theo. Hắn muốn chém giết toàn bộ hồ phỉ tới tập kích lần này, để tế bái các võ giả Huyết Sát Đảo tử trận.
Đợi hai người bay ra Huyết Sát Đảo, mười mấy chiếc chiến thuyền đã chạy đi xa, chỉ có thể nhìn thấy từng điểm đen nhỏ.
- Đuổi theo!
Lục Ly lấy hai viên thuốc chữa thương ném cho Thiên Đà Tử, đây là trước kia Bạch Thu Tuyết cho hắn, cao cấp hơn thuốc chữa thương của Thiên Đà Tử rất nhiều.
Thiên Đà Tử ăn thuốc chữa thương, bất đắc dĩ mang theo Lục Ly truy sát. Tốc độ của chiến thuyền cũng không nhanh, chỉ nửa nén hương sau liền đuổi kịp.
- Đập vỡ tất cả chiến thuyền!
Lục Ly và Thiên Đà Tử nổi giận gầm lên, thân thể như mũi tên bay vụt xuống. Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân ném tới, một chiếc chiến thuyền bị nện đứt, mấy chục võ giả bên trong bị nện thành thịt nát.
- Gầm...
Lục Ly phóng ra thần kỹ Long Ngâm, chấn người ở trên thuyền quay cuồng. Kế tiếp chính là đồ sát, lần này Lục Ly không bắt tù binh, mà liên thủ với Thiên Đà Tử giết sạch.
Một nén nhang sau!
Trên mấy chiến thuyền có tới sáu bảy trăm người, tất cả bị Lục Ly và Thiên Đà Tử giết sạch, bên trong còn có mười mấy Hồn Đàm cảnh cũng bị giết không tha.
- Đi!
Sau khi xác định không còn người sống, Lục Ly lệnh Thiên Đà Tử vây quanh Huyết Sát Đảo phi hành, tìm kiếm cá lọt lưới. Lục Ly giết đến đỏ mắt, không giết sạch địch nhân xâm phạm, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với mấy ngàn quân sĩ Huyết Sát Đảo tử trận kia.
- Bên kia có thuyền!
Bay đến phụ cận bến tàu, Thiên Đà Tử chỉ xa xa nói. Lục Ly nhìn lướt qua, quả nhiên thấy có bảy tám chiếc chiến thuyền đang nhanh chóng chạy đi.
Lần này không cần Lục Ly hạ lệnh, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân phá không đuổi theo. Uống hai viên thuốc chữa thương đỉnh cấp, Thiên Đà Tử đã khống chế được thương thế, lần này hắn thiếu chút nữa bị giết, một tay bị đứt, nội tâm tràn đầy lửa giận và sát ý, muốn phát tiết một phen.
Tốc độ của chiến thuyền không nhanh, nháy mắt đã đến gần. Thiên Đà Tử cảm ứng một phen, cau mày thấp giọng nói:
- Chủ nhân, trong chiếc chiến thuyền kia có một Mệnh Luân cảnh!
- Mệnh Luân cảnh?
Lục Ly hơi kinh ngạc, nếu có Mệnh Luân cảnh vì sao không theo Bạch Tu tấn công?
Hắn quét nhìn mấy lần, thấy rất nhiều võ giả mặc chiến giáp của quân đoàn Bạch Tu, vì vậy cái gì cũng không quản, lạnh lẽo quát lên:
- Giết, chém giết toàn bộ, một cái cũng không để lại!
Hưu...
Hắn dẫn đầu bay vọt xuống, Thiên Đà Tử cắn răng, khống chế Mệnh Luân hung hăng đánh tới một chiếc chiến thuyền.
- Phanh!
Chiến thuyền nổ tung, gỗ vụn bay múa, hồ nước quay cuồng, mấy chục người chết oan chết uổng, bên Lục Ly cũng bắt đầu đồ sát.
- Dừng tay!
Ngay lúc này, trong chiến thuyền có Mệnh Luân cảnh kia truyền đến tiếng quát, một công tử mặc hoa bào mang theo một tu sĩ Mệnh Luân cảnh đi ra, ánh mắt của hắn khóa chặt Lục Ly nói:
- Lục Ly, những người này là người của Hứa gia chúng ta. Ngươi dám xằng bậy, đại quân của Hứa gia chúng ta sẽ đạp bằng Huyết Sát Đảo các ngươi.
- Hứa Diệu Dương? Hứa Tứ Hà?
Lục Ly nhìn lướt qua, khóe miệng lại lộ ra nụ cười âm tàn, chiến kích đảo qua, trực tiếp nện hai võ giả Thần Hải cảnh thành thịt nát.
Hắn nhìn Hứa Diệu Dương nói:
- Những thứ này là người của Hứa gia các ngươi? Rất tốt! Vừa rồi bọn hắn tiến công Huyết Sát Đảo của chúng ta, giết hại mấy ngàn bình dân của chúng ta. Nếu là người của Hứa gia các ngươi, vậy thì đại biểu Hứa gia các ngươi tuyên chiến với Huyết Sát Đảo chúng ta rồi. Hôm nay các ngươi một người cũng đừng hòng chạy trốn, Hứa Diệu Dương... Ta muốn lấy cái đầu của ngươi, tế bái con dân tử trận trên đảo.
- Không xong...
Cách chiến trường mấy dặm, dưới một tảng đá ngầm, hai thám báo của Bạch gia nội tâm lộp bộp, một người quát khẽ:
- Nhanh đưa tin cho Yên phu nhân, Lục Ly muốn giết Hứa Diệu Dương, sự tình sắp ồn ào lớn rồi!
Lần này hồ phỉ vây công Huyết Sát Đảo, là Yên phu nhân tự mình bày mưu đặt kế.
Mục đích rất rõ ràng, chính là muốn chèn ép Lục Ly, muốn Lục Ly cúi đầu, muốn Lục Ly rõ ràng ở Thiên Đảo Hồ đắc tội Bạch gia hậu quả sẽ như thế nào.
Yên phu nhân đối với Lục Ly là vừa yêu vừa hận, yêu kỳ tài, hận bất tuân, không hiểu chuyện, không thức thời.
Ngoại hiệu độc quả phụ của Yên phu nhân không phải tự phong, mà là rất nhiều gia tộc ở Thiên Đảo Hồ công nhận. Lục Ly là chưa được chứng kiến thủ đoạn cay độc của Yên phu nhân, ở Thiên Đảo Hồ, người dám đắc tội Yên phu nhân thật đúng là không nhiều...
Lần này mệnh lệnh của Yên phu nhân là đồ sát Huyết Sát Đảo, nhưng không được giết Lục Ly. Đối với Yên phu nhân mà nói, đồ sát một hòn đảo, giống như giết một đám dê bò. Ở Thiên Đảo Hồ mỗi ngày đều có người chết, chết nhiều mấy cái cũng không quan trọng.
Bạch gia tới rất nhiều thám báo đỉnh cấp, thậm chí ở trong Huyết Sát Đảo cũng có thám báo ẩn nấp. Mục đích là bảo đảm Lục Ly không chết, mặt khác là dò xét cường giả đi theo Lục Ly có xuất hiện hay không.
Yên phu nhân phái ra thám báo, là muốn khống chế cục diện, không để cho sự tình ồn ào lớn.
Một khi Hứa Diệu Dương bị giết, thế cục sẽ không cách nào khống chế. Hứa Trần khẳng định sẽ nổi giận, cho nên hai thám báo mới lập tức đưa tin trở về.
...
Lục Ly quát lạnh, hạ lệnh cho Thiên Đà Tử:
- Nện chết bọn họ!
Thiên Đà Tử biến sắc, giết Hứa Diệu Dương và Hứa Tứ Hà, chuyện này sẽ ồn ào lớn. Hứa Trần khẳng định sẽ nổi giận, cường giả Hứa gia có thể xuất động toàn bộ.
Mấu chốt nhất là sau lưng chuyện này do Bạch gia chủ đạo, Lục Ly không sao cả, nhưng sau này Thiên Đà Tử hắn muốn kiếm sống ở Thiên Đảo Hồ, đắc tội Bạch gia hắn làm sao lăn lộn được nữa?
Chương 345 Kiêu hùng
Chẳng qua Lục Ly đã ra lệnh, Thiên Đà Tử không cách nào kháng cự, nếu không Hồn Trùng phát tác sẽ trực tiếp gặm ăn Hồn Đàm của hắn. Hắn chỉ có thể cắn răng khống chế Mệnh Luân, ném về phía Hứa Tứ Hà và Hứa Diệu Dương.
- Lại làm thật?
Sắc mặt của Hứa Tứ Hà đại biến, trong bụng hắn lóe lên tia sáng, Mệnh Luân xuất hiện. Mệnh Luân của hắn chỉ có một tầng, giống Thiên Đà Tử, chỉ là Mệnh Luân cảnh tầng một. Hắn không có nắm chắc áp chế được Lục Ly và Thiên Đà Tử, chỉ có thể hét lớn:
- Đại công tử, đi!
- Rất tốt, Lục Ly, ngươi có gan!
Hứa Diệu Dương cười lạnh, nhưng không dám dừng lại. Hắn bay vụt lên một chiếc chiến thuyền khác, khống chế chiến thuyền lao nhanh.
- Còn muốn chạy trốn?
Trong mắt Lục Ly đằng đằng sát khí, hắn nện bay mấy người ở bên cạnh, hai cánh tay giương lên, ngụm lớn hấp khí, sau đó mở miệng phát ra một tiếng long ngâm hổ gầm.
- A...
Vô số võ giả ôm đầu từ trên boong thuyền rớt xuống, Hứa Tứ Hà bị chút ảnh hưởng, bắp thịt trên mặt trở nên vặn vẹo, mắt lộ ra vẻ thống khổ.
- Phanh!
Hai chân Lục Ly đạp chiến thuyền bay vọt lên, thân thể ở giữa không trung huyễn hóa ra mười mấy hư ảnh, cấp tốc đuổi theo chiến thuyền của Hứa Diệu Dương.
- Lục Ly, ngươi dám?
Hứa Tứ Hà giận tím mặt, lớn tiếng hét to, nội tâm cực kỳ sợ hãi, Mệnh Luân của hắn va chạm với Mệnh của Luân Thiên Đà Tử một kích, sau đó lập tức khống chế Mệnh Luân ném tới Lục Ly. Mặc dù Yên phu nhân có lệnh không được giết Lục Ly, nhưng lúc này hắn lại không cố kỵ được nhiều như vậy.
- Ngu xuẩn!
Từng hư ảnh của Lục Ly biến mất, bản tôn đi mà quay lại, đứng ở trên một chiếc chiến thuyền cách Hứa Tứ Hà rất gần. Thân thể hắn bay vọt lên, ném Tiểu Bạch ra ngoài, đồng thời phát ra một tiếng long ngâm hổ gầm.
Thần kỹ Long Ngâm của Lục Ly uy lực gia tăng, Mệnh Luân cảnh tầng một cũng bị ảnh hưởng, đến loại cấp bậc này, một giây cũng đủ để định sinh tử.
Hứa Tứ Hà sửng sốt một giây, móng vuốt của Tiểu Bạch đã đâm vào trong Mệnh Luân, nhanh chóng gặm cắn. Đợi Hứa Tứ Hà kịp phản ứng, Tiểu Bạch đã chui vào trong rồi.
- Ai...
Thiên Đà Tử khẽ thở dài, Mệnh Luân bị phá, Hứa Tứ Hà đã định trước chỉ còn đường chết, hôm nay ai cũng không áp chế được Lục Ly, toàn bộ mọi người đều phải chết.
- Phốc...
Hai mắt Hứa Tứ Hà tối sầm, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể từ trên boong thuyền rơi vào trong hồ. Lục Ly bay vụt đến, Kình Thiên Kích không chút do dự nện chết Hứa Tứ Hà.
- Xong rồi!
Nơi xa, sắc mặt thám báo Bạch gia đại biến, sự tình đã không thể vãn hồi. Hứa gia chỉ có ba Mệnh Luân cảnh, chết một cái, Hứa gia liền biến thành thế lực tam phẩm. Hứa Tứ Hà nhất định có bản mạng ngọc phù ở Hứa gia, rất nhanh Hứa Trần sẽ biết được.
Chém giết Hứa Tứ Hà, trên mặt Lục Ly không có thần sắc dao động quá lớn. Nếu như hôm nay Hứa Tứ Hà và Hứa Diệu Dương không có ở trong đám hồ phỉ, Lục Ly sẽ không nổi giận như vậy.
Nếu Hứa gia muốn chơi, nếu Yên phu nhân muốn chơi, hắn sẽ chơi lớn. Cùng lắm thì hắn mang theo người Liễu gia tiến vào tiểu thế giới, qua hai tháng lại trở ra.
Sau khi đám người Dạ Tra đột phá, hắn chỉ có thể đi Trung Châu, lại càng không cần e ngại Bạch gia, người Bạch gia dám đi Trung Châu đuổi giết hắn sao?
Hắn xuất thủ không chút cố kỵ, không ngừng không nghỉ, chiến kích quét ngang, chém giết từng đám hồ phỉ.
Kỳ thực hồ phỉ ở nơi đây cũng không nhiều, cơ bản đều đi Huyết Sát Đảo, chỉ còn lại mấy trăm người, Lục Ly và Thiên Đà Tử động thủ một chút đã giết hơn phân nửa.
- Hưu!
Lục Ly cầm chiến kích, thân thể bay vọt lên, phóng về phía Hứa Diệu Dương.
Mới vừa rồi Hứa Diệu Dương bị chấn đến thất khiếu đổ máu, mặt như lệ quỷ, hắn vừa bò dậy, vừa quét nhìn xung quanh, lại thấy chiến thuyền ở phụ cận đều là thi thể, thi thể của Hứa Tứ Hà cũng trôi lơ lửng ở trong hồ...
- A?
Hắn thấy Lục Ly cầm chiến kích bị máu tươi nhuộm đỏ bay vụt đến, sợ tới mức thân thể run rẩy, áo bào xanh của Lục Ly sớm đã biến thành huyết y, trên người đằng đằng sát khí, thoạt nhìn giống như sát thần từ trong Địa Ngục đi ra.
- Lục Ly, ngươi không thể giết ta, không thể giết ta!
Hứa Diệu Dương như bị điên rống lên:
- Nếu như ngươi giết ta, phụ thân ta nhất định sẽ lập tức chạy tới, đến lúc đó Huyết Sát Đảo chó gà không tha. Hơn nữa lần này là Yên phu nhân bày mưu đặt kế, ngươi dám giết ta, Yên phu nhân sẽ không lưu tình với ngươi, ngươi không giết ta, cái gì cũng dễ nói...
- Xuy...
Trả lời Hứa Diệu Dương chính là một thanh chiến kích mang theo tiếng xé gió, kể từ lần đầu giết người ở Địch Long bộ lạc, tâm chí của Lục Ly đã cứng rắn giống như tảng đá. Đối đãi kẻ địch, hắn luôn lãnh huyết vô tình, nói gì cũng vô dụng, giết rồi nói sau.
- Phanh!
Đầu của Hứa Diệu Dương nổ tung, chết không thể chết lại. Lục Ly nhìn cũng không nhìn Hứa Diệu Dương một cái, xông qua chém giết mấy người còn lại.
- Trở về!
Sau khi chém giết tất cả mọi người, Lục Ly mặt không biểu cảm vung tay, thời gian đã qua nửa canh giờ, Lục Ly lo lắng suy yếu kỳ của thần kỹ Nhiên Huyết đến. Muốn đi về trước dàn xếp sự tình, bảo đảm tất cả an toàn rồi hãy nói.
- Có tiềm chất kiêu hùng.
Thiên Đà Tử nhìn khuôn mặt trầm lãnh của Lục Ly, âm thầm cảm khái. Nếu như Lục Ly không chết, sau này tuyệt đối sẽ trở thành kiêu hùng bá chủ một phương.
Ở Bắc Mạc, muốn trở thành kiêu hùng, đầu tiên phải hung tàn. Ngươi không hung tàn với kẻ địch thì sẽ không ai sợ ngươi, muốn trở thành một bá chủ, dựa vào nhân từ và phẩm hạnh là vô dụng, nhất định phải chấn nhiếp tứ phương, phải để tất cả mọi người sợ ngươi.
- Sắp xảy ra chuyện lớn!
Đợi Lục Ly và Thiên Đà Tử ngồi Mệnh Luân bay về Huyết Sát Đảo, thám báo Bạch gia chui ra mặt nước, trên mặt hắn đầy vẻ ngưng trọng.
Phỏng chừng rất nhanh Hứa Trần sẽ biết tin tức Hứa Diệu Dương và Hứa Tứ Hà bị giết? Mà tin tức của bọn hắn muốn truyền cho Yên phu nhân, ít nhất còn cần gần nửa canh giờ. Đợi Yên phu nhân kịp phản ứng, phỏng chừng Hứa Trần đã tới Huyết Sát Đảo rồi...
Hồ phỉ ít nhất có hơn một ngàn, bên Huyết Sát Đảo chỉ có mấy trăm, hai trưởng lão Thần Hải cảnh đỉnh phong mang theo mấy Lục Ải Nhân đang đau khổ chống cự.
Thảm!
Lục Ly quét nhìn, phát hiện trên đất có rất nhiều thi thể, đều mặc chiến giáp của Huyết Sát Đảo. Tùy tiện đảo qua, ít nhất chiến tử hơn ngàn người, còn bao gồm mấy thống lĩnh Huyết Sát Đảo hắn quen thuộc.
- Ba Hồn Đàm cảnh?
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt ba tu sĩ Hồn Đàm cảnh đang tấn công Lục Ải Nhân, thân thể lập tức lao lên, người ở giữa không trung đã gầm lên giận dữ:
- Chết...
Lục Ly gầm lên không có phóng thích thần kỹ Long Ngâm, chẳng qua là nổi giận hét lớn, nhưng thanh âm vang dội phương viên mấy dặm, chấn đến rất nhiều võ giả còn đang khai chiến run lên.
Vô số ánh mắt quét tới, lại thấy thân ảnh của Lục Ly một biến thành hai, hai biến thành bốn, ở giữa không trung kéo ra một loạt Quỷ Ảnh, cực kỳ tà dị.
- Đảo chủ!
Vô số võ giả Huyết Sát Đảo toàn thân là máu lệ nóng doanh tròng, đối với bọn hắn mà nói, Lục Ly chính là vương. Lúc này ở thời khắc nguy nan nhất, vương của bọn họ rốt cục xuất hiện, điều này làm cho bọn họ thiếu chút nữa quỳ xuống cúng bái.
Lục Ly mang theo mười mấy cái Quỷ Ảnh xông vào trong đám người. Kình Thiên Kích đảo qua, nhất thời có ba hồ phỉ bị chặt thành hai khúc, bay vụt ra ngoài.
- Ầm ầm ầm...
Lục Ly lấy tốc độ khủng bố phá vòng vây, phàm là võ giả bị hắn gặp phải, không có một ai còn sống.
Một lão giả Hồn Đàm cảnh đỉnh phong dẫn đội, ngoại hiệu Độc Hạt. Ánh mắt của hắn rất nhỏ, bên trong chứa đầy tia sáng âm tàn. Thấy Lục Ly tiến tới, hắn cắn răng buông bỏ vây giết mấy Lục Ải Nhân còn lại, nhìn hai Hồn Đàm cảnh khác nói:
- Cùng nhau động thủ, trước trọng thương Lục Ly!
Phía trên truyền lệnh là chém giết tất cả mọi người trên Huyết Sát Đảo, trọng thương Lục Ly, lại không thể giết. Dù sao danh khí của Lục Ly quá lớn, Độc Hạt không dám khinh thường, chỉ có thể gọi hai Hồn Đàm cảnh còn lại liên thủ.
Bên Độc Hạt vốn có bảy võ giả Hồn Đàm cảnh, nhưng ở vòng tấn công thứ nhất đã bị Thiên Đà Tử chém chết hai người, mới vừa rồi bị Lục Ải Nhân đánh lén giết thêm hai người, nên chỉ còn lại có ba Hồn Đàm cảnh mà thôi.
Ở Độc Hạt xem ra, cho dù chỉ có ba người, cũng có thể dễ dàng trọng thương Lục Ly. Lục Ly rõ ràng mới đột phá Hồn Đàm cảnh, làm sao có thể là đối thủ của ba người?
- Gầm...
Ai ngờ thời điểm ba người nhích tới gần, đột nhiên Lục Ly gầm lên, tiếng hô này không phải như vừa rồi, mà là thần kỹ Long Ngâm.
Tiếng gầm như thiên băng địa liệt, bởi vì tất cả mọi người ở phụ cận đều cảm giác thiên địa đung đưa, đầu váng mắt hoa, không gian chấn động, cuồng phong gào thét, vô số người màng nhĩ vỡ nát, thất khiếu đổ máu, ôm đầu quay cuồng gào thét ở trên mặt đất.
Ba người Độc Hạt cũng giống như thế, trong màng nhĩ và linh hồn truyền đến từng cơn đau nhói, cảm giác như có vô số châm nhỏ vô hình xuyên thấu, đâm vào linh hồn của bọn hắn.
Không chỉ hồ phỉ, rất nhiều người của Huyết Sát Đảo cũng trúng chiêu, ôm đầu thống khổ. Tiếng gầm này của Lục Ly quá kinh khủng, trong phương viên trăm mét không người có thể đứng lên được.
- Ách?
Lục Ly cũng bị dọa sỡ, sao uy lực của thần kỹ Long Ngâm mạnh hơn nhiều như vậy?
Ở Địch Long bộ lạc giao chiến với võ giả Vũ gia và Bộ gia, hắn nhớ rất rõ ràng, thần kỹ Long Ngâm có thể ảnh hưởng Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, nhưng ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng lúc này Độc Hạt lại ôm đầu lăn lộn.
- Chẳng lẽ là tác dụng của Hồn Đàm?
Lục Ly nhớ tới Bạch Thu Tuyết nói đây là loại huyền kỹ linh hồn, hắn chế tạo Hồn Đàm, linh hồn trở nên mạnh mẽ, trong Hồn Đàm còn có long văn quỷ dị, nói không chừng có quan hệ tới uy lực của Long Ngâm tăng lớn.
- Hưu!
Hắn dừng một giây liền kịp phản ứng, thân thể bắn tới, vung Kình Thiên Kích một đường phách chém, giết người như giết dê bò.
- Gầm...
Đợi ba người Độc Hạt hơi thanh tỉnh, Lục Ly đã tới phụ cận bọn họ, hắn lại phát ra một tiếng long ngâm, chấn ba người quay cuồng trên mặt đất, ung dung chém chết ba Hồn Đàm cảnh.
Lục Ải Nhân lại không bị ảnh hưởng quá lớn, Lục Ly đảo qua một trưởng lão đang khống chế Lục Ải Nhân gầm lên:
- Đã chết chưa? Chưa chết thì khống chế Lục Ải Nhân giết toàn bộ hồ phỉ, một cái cũng không để lại.
Trưởng lão kia tự nhiên chưa chết, nếu không Lục Ải Nhân đã sớm không bị khống chế rồi. Bất quá màng nhĩ của hắn nổ vang, linh hồn đau nhói, căn bản không nghe rõ Lục Ly đang nói cái gì.
Nhưng hắn có thể nhìn hiểu ý tứ của Lục Ly, rất nhanh tỉnh ngộ lại, khống chế mấy Lục Ải Nhân bắt đầu tán sát.
Bên này không còn Hồn Đàm cảnh, Lục Ải Nhân có thể ung dung quét ngang, Lục Ly chạy nhanh đi, giúp đỡ chiến trường khác.
...
- Đảo chủ, là đảo chủ!
- Đảo chủ tới!
Tiếng rống to của Lục Ly thức tỉnh các trưởng lão Huyết Sát Đảo ở hai chiến trường khác, có thể phát ra tiếng hô rung trời động địa như thế, chỉ có Lục Ly, bọn họ sớm biết thần kỹ Long Ngâm này rồi.
Hai chiến trường kia còn thảm hơn bên này gấp mấy lần, võ giả Huyết Sát Đảo cơ hồ ra hết. Thiên Đà Tử bị Bạch Tu truy sát đến lên trời xuống đất, thân thể nhiều chỗ bị thương nặng, một cánh tay không còn, thảm không ra hình người.
- Chủ nhân, ngươi rốt cuộc tới rồi...
Thiên Đà Tử nghe được tiếng gầm của Lục Ly, thiếu chút nữa khóc lên, hắn vốn tưởng rằng sau khi Thất trưởng lão phát ra tín hiệu, Lục Ly sẽ lập tức chạy tới. Lại không nghĩ rằng kéo dài mấy nén hương, nếu như Lục Ly lại trì hoãn chốc lát, phỏng chừng hắn sẽ anh dũng hy sinh.
Hắn lập tức khống chế Mệnh Luân lao về phía Lục Ly, Bạch Tu đuổi theo phía sau cười lạnh. Ở Bạch Tu xem ra, trên đảo mạnh nhất hẳn là Thiên Đà Tử, Lục Ly? Tính thứ gì.
- Ngu ngốc!
Thiên Đà Tử thấy Bạch Tu theo sát không bỏ, mắt lộ ra vẻ đùa cợt, Lục Ly ngay cả Mệnh Luân cảnh đỉnh phong cũng có thể giết, Bạch Tu tính cái rắm...
- Đại công tử!
Ở bến tàu, Hứa Tứ Hà nghe được tiếng hô, có chút lo lắng nói:
- Nếu không chúng ta lui trước? Lưu lại nơi này không an toàn.
Chương 342 Áo nghĩa
- Sợ cái gì?
Hứa Diệu Dương không cho là đúng nói:
- Bạch Tu hẳn có thể bắt lại Lục Ly, hơn nữa cho dù không bắt được Lục Ly, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám giết chúng ta. Ta muốn tận mắt nhìn hắn giống như con chó quỳ ở trước mặt ta vẫy đuôi mừng chủ.
Ngày đó trận chiến ở Vũ Lăng Thành, Hứa gia cũng nghe được tiếng gió, bất quá Vũ gia và Bạch gia đều cố ý che giấu, cho nên Hứa gia không có dò xét được tình báo hoàn chỉnh.
Lục Ly một kích nện chết Vũ Dương, chuyện này ở rất nhiều người xem ra chỉ là chuyện cười. Nếu như thế giới này thật xuất hiện tình huống Thần Hải cảnh nện chết Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, sợ là hệ thống tu luyện phải được chế định lại.
Rất nhiều người căn cứ tình huống lúc đó suy đoán, Mệnh Luân của Vũ Dương tuyệt đối không phải Lục Ly phá vỡ, mà là có người khác đánh lén, Mệnh Luân của Vũ Dương bị hủy đưa đến hôn mê, sau đó Lục Ly tận dụng thời cơ chém giết mà thôi.
Thậm chí người Hứa gia hoài nghi, Mệnh Luân của Vũ Dương là bị Bất Diệt cảnh của Bạch gia phá vỡ, nhưng Bạch gia không thừa nhận mà thôi. Một năm trước Lục Ly như con chó hoang bị người đuổi giết vào Thiên Đảo Hồ, làm sao có thể nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh?
Nhận thức một cái duy nhất là Minh Vũ, nhưng không còn xuất hiện ở Huyết Sát Đảo. Hơn nữa sau chuyện này Bạch gia tìm người dò xét, biết Minh Vũ luôn ở Thiên Đảo Hồ, lúc Lục Ly ở Vũ Lăng Thành khai chiến, Minh Vũ còn đang ở trong phòng đấu giá mua vài loại linh tài, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.
Cho nên Hứa Diệu Dương không sợ, sau lưng hắn là Hứa gia, sau lưng Hứa gia lại là Bạch gia. Ở Thiên Đảo Hồ, Bạch gia là quân vương chí cao vô thượng, không nói Lục Ly không có chiến lực giết hắn, cho dù có cũng không có lá gan này.
Hứa Diệu Dương không đi, Hứa Tứ Hà không tiện mạnh mẽ mang hắn rời đi, Hứa Tứ Hà trầm tư một lúc, cũng thấy không cần quá lo lắng, Bạch Tu rất mạnh, Lục Ly không có khả năng chiến thắng được.
...
- Đảo chủ, đảo chủ...
Thiên Đà Tử vừa bay vừa rống to, sau lưng Bạch Tu theo sát không bỏ.
Kỳ thực Bạch Tu có cơ hội công kích Thiên Đà Tử, nhưng hắn lại không động thủ, hắn muốn ở trước mặt Lục Ly giết chết Thiên Đà Tử, để đối phương tuyệt vọng.
Tốc độ của Thiên Đà Tử rất nhanh, chỉ mười mấy tức đã bay hơn mười dặm, hắn xa xa thấy được Lục Ly, nhất thời đại hỉ, lần nữa rống lên:
- Đảo chủ!
Lục Ly quét tới, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thiên Đà Tử, cảm thấy có chút áy náy và may mắn. May mắn mình tỉnh lại, nếu không trì hoãn một lát, Thiên Đà Tử và võ giả của Huyết Sát Đảo sẽ chết sạch.
- Uống...
Nội tâm của hắn dấy lên lửa giận hừng hực, hai chân đạp mặt đất một cái, thân thể bay vụt lên. Thiên Đà Tử rất phối hợp, khống chế Mệnh Luân bay xuống.
Lục Ly tới, Thiên Đà Tử cảm thấy an tâm, không còn chạy trốn nữa, ngược lại thay đổi phương hướng lao về phía Bạch Tu.
- Ha ha ha ha!
Bạch Tu ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly nói:
- Ngươi chính là Lục Ly? Ngươi là tự mình bó tay chịu trói, hay ta đánh nát xương cốt toàn thân ngươi rồi mang về?
Lục Ly cẩn thận nhìn Bạch Tu, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách!
Mệnh Luân tầng hai, là hai cái Mệnh Luân chồng chất, Mệnh Luân cảnh trung kỳ. Lục Ly đã từng giết qua một Mệnh Luân tầng ba, cái này thật đúng là nhìn không thuận mắt.
- Cuồng vọng!
Khuôn mặt của Bạch Tu đanh lại, cười nhạo nói:
- Loại người không biết trời cao đất rộng như ngươi, lão tử một ngày đánh chết cũng mấy trăm, hôm nay để ngươi biết cái gì là cường giả chân chính!
- Chủ nhân cẩn thận!
Thiên Đà Tử uống một viên thuốc chữa thương, thấp giọng nói:
- Hồ phỉ này cảm ngộ một chút áo nghĩa, còn dung hợp áo nghĩa vào Mệnh Luân, chiến lực rất khủng bố.
- Áo nghĩa?
Lục Ly không quá hiểu, vật này có nghe nói qua, nhưng không tìm hiểu sâu. Thiên Đà Tử nhanh chóng giải thích:
- Đó là từ trong chân lý lĩnh ngộ được, lần trước ngươi ở Luyện Ngục Sơn, không phải gặp ""Thế"" của một võ giả Quân Hầu cảnh sao? Kia là một loại áo nghĩa cấp thấp, cũng là thủ đoạn kinh khủng nhất của võ giả, có thể dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa.
- Vậy sao na!
Sắc mặt của Lục Ly ngưng trọng, ""Thế"" khủng bố hắn là thấy tận mắt. Đây là áo nghĩa cấp thấp nhất, áo nghĩa chân chính sẽ cường đại đến cỡ nào? Nếu Bạch Tu mò được một chút da lông của áo nghĩa, vậy thì không thể khinh thường.
- Hưu...
Bạch Tu bay vụt đến, Mệnh Luân nhanh chóng xoay tròn, theo Mệnh Luân xoay tròn, Bạch Tu lăng không bay lên, cực kỳ tà dị.
- Khúc khích...
Kèm theo Mệnh Luân xoay tròn, bốn phía phong vân biến hóa, sắc trời từ từ trở nên lờ mờ, hơn nữa càng lúc càng u ám, phương viên mấy dặm đều bị hắc ám nuốt hết.
- Đây chỉ là da lông của áo nghĩa?
Nội tâm Lục Ly hoảng hốt, điên đảo ngày đêm? Thủ đoạn kinh thiên như vậy mới chỉ là da lông của áo nghĩa. Áo nghĩa chân chính sẽ khủng bố như thế nào? Nghĩ đến ""Thế"" của cường giả dưới Luyện Ngục Bích kia, đó mới là áo nghĩa cấp thấp nhất, nội tâm của Lục Ly càng thêm chấn động.
Sắc trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trở nên u ám, tầm mắt chỉ còn hai ba thước. Về phần Bạch Tu, Lục Ly đã thấy không rõ, đây là vì hắn đột phá Hồn Đàm cảnh, thị lực tăng cường, nếu không đã sớm không nhìn thấy gì.
- Nhắm mắt lại, nghe gió đoán vị!
Thiên Đà Tử thấp giọng nói với Lục Ly, Lục Ly vội vàng nhắm mắt lại, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân quấn quanh ở phụ cận, sợ bị Bạch Tu tấn công.
- Xuy...
Tiếng xé gió vang lên, một đạo kim quang phá vỡ đêm tối, từ xa xa lan tràn đến. Tốc độ của kim quang quá nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Thiên Đà Tử phản ứng rất nhanh, khống chế Mệnh Luân trượt ra một độ cong, hiểm hiểm tránh thoát công kích, Lục Ly hạ giọng nói:
- Nhích tới gần hắn!
Thiên Đà Tử hiểu ý, Mệnh Luân xoay quanh ở bốn phía, đồng thời Thiên Đà Tử không ngừng phóng ra huyền lực phản công, từ từ kéo gần khoảng cách giữa song phương.
Chương 343 Đầu hàng
Tiểu Bạch có thể phá vỡ Mệnh Luân, nhưng phải tới gần, hơn nữa còn cần đánh lén. Nếu không để Bạch Tu biết, Tiểu Bạch còn chưa nhích tới gần Mệnh Luân đã bị giết.
Sắc trời ở bốn phía càng ngày càng đen, đưa tay đã không thấy được năm ngón, Bạch Tu cảm ngộ được một chút áo nghĩa quả thực rất khủng bố. Hai người thấy không rõ bất kỳ vật gì, nhưng Bạch Tu lại không bị ảnh hưởng, nên chiến lực của hắn sẽ nâng cao một đoạn.
- Rầm rầm rầm!
Công kích của Thiên Đà Tử đều bị Bạch Tu tránh né, kích lên sơn mạch bốn phía, gây nên tiếng nổ vang trời. Ngọn núi bị bổ ra, đá vụn lăn lộn, đại thụ bị chém đứt, bốn phía hỗn độn.
Bạch Tu luôn dùng huyền lực tấn công, đánh ra từng đạo kim quang. Thiên Đà Tử và Lục Ly âm thầm nhức đầu, Bạch Tu không rời Mệnh Luân, Tiểu Bạch liền không thể đánh lén.
- Đi xuống, ngươi cầm Mệnh Luân đụng hắn!
Lục Ly suy nghĩ một chút, chỉ có thể binh đi hiểm chiêu. Thiên Đà Tử gật đầu, hai người đồng thời bay xuống Mệnh Luân, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân gia tốc, cảm ứng phương vị của Bạch Tu đánh tới.
- Hừ!
Bạch Tu có hai cái Mệnh Luân chồng chất, uy lực lớn hơn nữa, Thiên Đà Tử muốn tìm chết, hắn có gì phải sợ?
Bạch Tu bay vụt xuống, khống chế Mệnh Luân va chạm với Mệnh Luân của Thiên Đà Tử. Hắn tin tưởng nhiều nhất va chạm mười lần, Thiên Đà Tử sẽ hôn mê.
Phanh! Phanh!
Phía trên rất nhanh truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, mặc dù Lục Ly thấy không rõ, nhưng có thể dựa vào tiếng gió cảm ứng. Hắn bôn tẩu ở trên mặt đất mấy bước, sau đó đột nhiên bay vọt lên, người ở giữa không trung gầm lên giận dữ!
- Ngao...
Lục Ly phóng ra thần kỹ Long Ngâm, bốn phía cuồng phong gào thét, không gian chấn động. Màn đêm bị phá mở, bầu trời xuất hiện tia sáng, Lục Ly có thể mơ hồ thấy hai cái Mệnh Luân.
- Tiểu Bạch!
Cơ hội như thế, Lục Ly làm sao có thể bỏ qua? Hắn vung Tiểu Bạch, như lưỡi kiếm sắc bén vọt tới. Thân thể Lục Ly rơi xuống, ở giữa không trung huyễn hóa ra từng hư ảnh, ánh mắt nhìn xa xa.
- Ách?
Khiến hắn có chút kinh ngạc là, Thiên Đà Tử lại bị tiếng gầm làm kinh hãi, trong mắt Bạch Tu cũng đầy kinh ngạc, hai người vốn đang giao thủ đều ngừng lại.
- Chết...
Ánh mắt của Lục Ly khóa chặt Bạch Tu, móng vuốt của Tiểu Bạch đã bắt được Mệnh Luân, nhanh chóng gặm cắn, đối với Lục Ly mà nói, lúc này Bạch Tu đã không khác người chết.
- Không đúng...
Bạch Tu phản ứng rất nhanh, phát hiện được vấn đề. Ánh mắt của hắn như dao găm quét về phía Tiểu Bạch, chiến đao trong tay sáng lên, muốn chém giết Tiểu Bạch.
- Thiên Đà Tử, công kích!
Lục Ly làm sao có thể cho Bạch Tu cơ hội? Hắn gầm một tiếng, hơn nữa thanh âm là dùng thần kỹ Long Ngâm phát ra. Thanh âm vang dội phương viên trăm dặm, toàn bộ Huyết Sát Đảo đều có thể nghe được rõ ràng.
Tiếng gầm khiến linh hồn của Thiên Đà Tử đau nhói, nhưng hắn biết lúc này cực kỳ mấu chốt, cắn răng vung vẩy chiến đao. Bạch Tu không có biện pháp, chỉ có thể trước tránh né công kích của Thiên Đà Tử, nếu không hắn có thể sẽ bị chém giết.
Chờ hắn tránh né công kích, Tiểu Bạch đã gặm ra một cái động chui vào rồi, Bạch Tu muốn tấn công cũng đã muộn.
- Hưu!
Hắn giống như Vũ Dương, kinh hoàng khống chế Mệnh Luân bay trở lại, đáng tiếc đã muộn. Tốc độ của Tiểu Bạch quá nhanh, nháy mắt đã phá hư hoa văn trong Mệnh Luân, ánh sáng của Mệnh Luân nhanh chóng ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn không bị khống chế.
- Phốc...
Bạch Tu ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, Mệnh Luân bị hủy, nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề, sắc mặt không chút huyết sắc.
- Hưu!
Thân thể Lục Ly hóa thành tàn ảnh lao tới, vung Kình Thiên Kích chém đứt cổ Bạch Tu, Lục Ly thu đầu lâu vào trong không gian giới.
- Tiểu Bạch, đi rồi!
Lục Ly hét lớn, Tiểu Bạch bay vụt lên. Lục Ly nhìn Thiên Đà Tử, người sau hiểu ý, cắn răng bay lên Mệnh Luân, chở Lục Ly bay về phía hai chiến trường còn lại.
Lục Ly tới trễ mấy nén hương, Huyết Sát Đảo đã máu chảy thành sông. Cho nên lúc này hắn không nghỉ ngơi, thời gian kéo càng lâu, võ giả của Huyết Sát Đảo thương vong sẽ càng nhiều.
Quả nhiên...
Đợi Lục Ly chạy tới phụ cận một chiến trường, bên này đã thi thể đầy đất. Nơi này có hơn hai ngàn võ giả Huyết Sát Đảo, lúc này chỉ còn dư lại không tới tám trăm người, rất nhiều Thần Hải cảnh bị chém chết, Lục Ải Nhân chỉ còn dư lại một người.
- Bạch Tu đã bị giết, bọn ngươi không đầu hàng mà nói... Giết chết bất luận tội!
Giới chỉ trong tay Lục Ly phát sáng, cầm đầu Bạch Tu lớn tiếng hét. Đồng thời hắn và Thiên Đà Tử vọt xuống, bắt đầu đồ sát.
Thiên Đà Tử bị thương rất nặng, một cánh tay không còn, nhưng Lục Ly không có bảo hắn nghỉ ngơi, hắn chỉ có thể liều mạng tấn công. Hắn khống chế Mệnh Luân nghiền ép về phía các Hồn Đàm cảnh, ung dung đồ sát một mảnh.
Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão đều ở bên này, Thất trưởng lão bị chém một chân, còn thảm hại hơn Thiên Đà Tử. Hắn thấy Lục Ly tới, nước mắt tuôn đầy mặt, Huyết Sát Đảo cuối cùng cũng được cứu.
Huyết Sát Đảo còn lại tám trăm võ giả sĩ khí đại chấn, bắt đầu đi theo Lục Ly và Thiên Đà Tử phản công. Bên quân đoàn Bạch Tu lại sợ hãi không ngớt, lão đại chết rồi, Nhị thống lĩnh Tam thống lĩnh bị Thiên Đà Tử nghiền ép thành bãi thịt, còn đánh cái rắm?
- Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Rốt cục có người sợ hãi rống lên, sau đó mọi người đi theo quỳ rạp xuống đất, ném binh khí đầu hàng.
Lục Ly huyễn hóa ra mười mấy cái Quỷ Ảnh, thế không thể ngăn cản, hắn không có phóng thích thần kỹ Long Ngâm, vì không cần thiết. Hắn và Thiên Đà Tử chém giết mấy chục võ giả muốn chạy trốn và ngoan cố chống cự, sau đó rống lên:
- Toàn bộ cắt đứt chân, sau đó trói lại!
Còn có mấy trưởng lão Thần Hải cảnh thương thế tương đối nhẹ, lập tức dẫn người như bầy sói phóng tới, vung chiến đao cắt đứt chân các Thần Hải cảnh trong hồ phỉ, sau đó trói lại. Không có biện pháp, hiện tại cường giả của Huyết Sát Đảo quá ít, Lục Ly sợ mình vừa đi, những người này sẽ không trấn áp được.
- Đi!
Chương 344 Lớn chuyện rồi
Đợi tình hình khống chế không sai biệt lắm, Lục Ly và Thiên Đà Tử lao tới chiến trường thứ ba. Khiến Lục Ly kinh ngạc là, hồ phỉ bên này đã sớm rút lui, chỉ để lại vô số thi thể và mấy trăm võ giả Huyết Sát Đảo toàn thân là máu.
- Ai...
Lục Ly rất áy náy, trong khoảng thời gian này Huyết Sát Đảo thật vất vả đào tạo một nhóm cường giả và quân sĩ, bởi vì hắn đến chậm mà hao tổn ít nhất bảy tám thành.
- Đuổi theo...
Nội tâm Lục Ly giận dữ, lệnh Thiên Đà Tử nhanh chóng đuổi theo. Hắn muốn chém giết toàn bộ hồ phỉ tới tập kích lần này, để tế bái các võ giả Huyết Sát Đảo tử trận.
Đợi hai người bay ra Huyết Sát Đảo, mười mấy chiếc chiến thuyền đã chạy đi xa, chỉ có thể nhìn thấy từng điểm đen nhỏ.
- Đuổi theo!
Lục Ly lấy hai viên thuốc chữa thương ném cho Thiên Đà Tử, đây là trước kia Bạch Thu Tuyết cho hắn, cao cấp hơn thuốc chữa thương của Thiên Đà Tử rất nhiều.
Thiên Đà Tử ăn thuốc chữa thương, bất đắc dĩ mang theo Lục Ly truy sát. Tốc độ của chiến thuyền cũng không nhanh, chỉ nửa nén hương sau liền đuổi kịp.
- Đập vỡ tất cả chiến thuyền!
Lục Ly và Thiên Đà Tử nổi giận gầm lên, thân thể như mũi tên bay vụt xuống. Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân ném tới, một chiếc chiến thuyền bị nện đứt, mấy chục võ giả bên trong bị nện thành thịt nát.
- Gầm...
Lục Ly phóng ra thần kỹ Long Ngâm, chấn người ở trên thuyền quay cuồng. Kế tiếp chính là đồ sát, lần này Lục Ly không bắt tù binh, mà liên thủ với Thiên Đà Tử giết sạch.
Một nén nhang sau!
Trên mấy chiến thuyền có tới sáu bảy trăm người, tất cả bị Lục Ly và Thiên Đà Tử giết sạch, bên trong còn có mười mấy Hồn Đàm cảnh cũng bị giết không tha.
- Đi!
Sau khi xác định không còn người sống, Lục Ly lệnh Thiên Đà Tử vây quanh Huyết Sát Đảo phi hành, tìm kiếm cá lọt lưới. Lục Ly giết đến đỏ mắt, không giết sạch địch nhân xâm phạm, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với mấy ngàn quân sĩ Huyết Sát Đảo tử trận kia.
- Bên kia có thuyền!
Bay đến phụ cận bến tàu, Thiên Đà Tử chỉ xa xa nói. Lục Ly nhìn lướt qua, quả nhiên thấy có bảy tám chiếc chiến thuyền đang nhanh chóng chạy đi.
Lần này không cần Lục Ly hạ lệnh, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân phá không đuổi theo. Uống hai viên thuốc chữa thương đỉnh cấp, Thiên Đà Tử đã khống chế được thương thế, lần này hắn thiếu chút nữa bị giết, một tay bị đứt, nội tâm tràn đầy lửa giận và sát ý, muốn phát tiết một phen.
Tốc độ của chiến thuyền không nhanh, nháy mắt đã đến gần. Thiên Đà Tử cảm ứng một phen, cau mày thấp giọng nói:
- Chủ nhân, trong chiếc chiến thuyền kia có một Mệnh Luân cảnh!
- Mệnh Luân cảnh?
Lục Ly hơi kinh ngạc, nếu có Mệnh Luân cảnh vì sao không theo Bạch Tu tấn công?
Hắn quét nhìn mấy lần, thấy rất nhiều võ giả mặc chiến giáp của quân đoàn Bạch Tu, vì vậy cái gì cũng không quản, lạnh lẽo quát lên:
- Giết, chém giết toàn bộ, một cái cũng không để lại!
Hưu...
Hắn dẫn đầu bay vọt xuống, Thiên Đà Tử cắn răng, khống chế Mệnh Luân hung hăng đánh tới một chiếc chiến thuyền.
- Phanh!
Chiến thuyền nổ tung, gỗ vụn bay múa, hồ nước quay cuồng, mấy chục người chết oan chết uổng, bên Lục Ly cũng bắt đầu đồ sát.
- Dừng tay!
Ngay lúc này, trong chiến thuyền có Mệnh Luân cảnh kia truyền đến tiếng quát, một công tử mặc hoa bào mang theo một tu sĩ Mệnh Luân cảnh đi ra, ánh mắt của hắn khóa chặt Lục Ly nói:
- Lục Ly, những người này là người của Hứa gia chúng ta. Ngươi dám xằng bậy, đại quân của Hứa gia chúng ta sẽ đạp bằng Huyết Sát Đảo các ngươi.
- Hứa Diệu Dương? Hứa Tứ Hà?
Lục Ly nhìn lướt qua, khóe miệng lại lộ ra nụ cười âm tàn, chiến kích đảo qua, trực tiếp nện hai võ giả Thần Hải cảnh thành thịt nát.
Hắn nhìn Hứa Diệu Dương nói:
- Những thứ này là người của Hứa gia các ngươi? Rất tốt! Vừa rồi bọn hắn tiến công Huyết Sát Đảo của chúng ta, giết hại mấy ngàn bình dân của chúng ta. Nếu là người của Hứa gia các ngươi, vậy thì đại biểu Hứa gia các ngươi tuyên chiến với Huyết Sát Đảo chúng ta rồi. Hôm nay các ngươi một người cũng đừng hòng chạy trốn, Hứa Diệu Dương... Ta muốn lấy cái đầu của ngươi, tế bái con dân tử trận trên đảo.
- Không xong...
Cách chiến trường mấy dặm, dưới một tảng đá ngầm, hai thám báo của Bạch gia nội tâm lộp bộp, một người quát khẽ:
- Nhanh đưa tin cho Yên phu nhân, Lục Ly muốn giết Hứa Diệu Dương, sự tình sắp ồn ào lớn rồi!
Lần này hồ phỉ vây công Huyết Sát Đảo, là Yên phu nhân tự mình bày mưu đặt kế.
Mục đích rất rõ ràng, chính là muốn chèn ép Lục Ly, muốn Lục Ly cúi đầu, muốn Lục Ly rõ ràng ở Thiên Đảo Hồ đắc tội Bạch gia hậu quả sẽ như thế nào.
Yên phu nhân đối với Lục Ly là vừa yêu vừa hận, yêu kỳ tài, hận bất tuân, không hiểu chuyện, không thức thời.
Ngoại hiệu độc quả phụ của Yên phu nhân không phải tự phong, mà là rất nhiều gia tộc ở Thiên Đảo Hồ công nhận. Lục Ly là chưa được chứng kiến thủ đoạn cay độc của Yên phu nhân, ở Thiên Đảo Hồ, người dám đắc tội Yên phu nhân thật đúng là không nhiều...
Lần này mệnh lệnh của Yên phu nhân là đồ sát Huyết Sát Đảo, nhưng không được giết Lục Ly. Đối với Yên phu nhân mà nói, đồ sát một hòn đảo, giống như giết một đám dê bò. Ở Thiên Đảo Hồ mỗi ngày đều có người chết, chết nhiều mấy cái cũng không quan trọng.
Bạch gia tới rất nhiều thám báo đỉnh cấp, thậm chí ở trong Huyết Sát Đảo cũng có thám báo ẩn nấp. Mục đích là bảo đảm Lục Ly không chết, mặt khác là dò xét cường giả đi theo Lục Ly có xuất hiện hay không.
Yên phu nhân phái ra thám báo, là muốn khống chế cục diện, không để cho sự tình ồn ào lớn.
Một khi Hứa Diệu Dương bị giết, thế cục sẽ không cách nào khống chế. Hứa Trần khẳng định sẽ nổi giận, cho nên hai thám báo mới lập tức đưa tin trở về.
...
Lục Ly quát lạnh, hạ lệnh cho Thiên Đà Tử:
- Nện chết bọn họ!
Thiên Đà Tử biến sắc, giết Hứa Diệu Dương và Hứa Tứ Hà, chuyện này sẽ ồn ào lớn. Hứa Trần khẳng định sẽ nổi giận, cường giả Hứa gia có thể xuất động toàn bộ.
Mấu chốt nhất là sau lưng chuyện này do Bạch gia chủ đạo, Lục Ly không sao cả, nhưng sau này Thiên Đà Tử hắn muốn kiếm sống ở Thiên Đảo Hồ, đắc tội Bạch gia hắn làm sao lăn lộn được nữa?
Chương 345 Kiêu hùng
Chẳng qua Lục Ly đã ra lệnh, Thiên Đà Tử không cách nào kháng cự, nếu không Hồn Trùng phát tác sẽ trực tiếp gặm ăn Hồn Đàm của hắn. Hắn chỉ có thể cắn răng khống chế Mệnh Luân, ném về phía Hứa Tứ Hà và Hứa Diệu Dương.
- Lại làm thật?
Sắc mặt của Hứa Tứ Hà đại biến, trong bụng hắn lóe lên tia sáng, Mệnh Luân xuất hiện. Mệnh Luân của hắn chỉ có một tầng, giống Thiên Đà Tử, chỉ là Mệnh Luân cảnh tầng một. Hắn không có nắm chắc áp chế được Lục Ly và Thiên Đà Tử, chỉ có thể hét lớn:
- Đại công tử, đi!
- Rất tốt, Lục Ly, ngươi có gan!
Hứa Diệu Dương cười lạnh, nhưng không dám dừng lại. Hắn bay vụt lên một chiếc chiến thuyền khác, khống chế chiến thuyền lao nhanh.
- Còn muốn chạy trốn?
Trong mắt Lục Ly đằng đằng sát khí, hắn nện bay mấy người ở bên cạnh, hai cánh tay giương lên, ngụm lớn hấp khí, sau đó mở miệng phát ra một tiếng long ngâm hổ gầm.
- A...
Vô số võ giả ôm đầu từ trên boong thuyền rớt xuống, Hứa Tứ Hà bị chút ảnh hưởng, bắp thịt trên mặt trở nên vặn vẹo, mắt lộ ra vẻ thống khổ.
- Phanh!
Hai chân Lục Ly đạp chiến thuyền bay vọt lên, thân thể ở giữa không trung huyễn hóa ra mười mấy hư ảnh, cấp tốc đuổi theo chiến thuyền của Hứa Diệu Dương.
- Lục Ly, ngươi dám?
Hứa Tứ Hà giận tím mặt, lớn tiếng hét to, nội tâm cực kỳ sợ hãi, Mệnh Luân của hắn va chạm với Mệnh của Luân Thiên Đà Tử một kích, sau đó lập tức khống chế Mệnh Luân ném tới Lục Ly. Mặc dù Yên phu nhân có lệnh không được giết Lục Ly, nhưng lúc này hắn lại không cố kỵ được nhiều như vậy.
- Ngu xuẩn!
Từng hư ảnh của Lục Ly biến mất, bản tôn đi mà quay lại, đứng ở trên một chiếc chiến thuyền cách Hứa Tứ Hà rất gần. Thân thể hắn bay vọt lên, ném Tiểu Bạch ra ngoài, đồng thời phát ra một tiếng long ngâm hổ gầm.
Thần kỹ Long Ngâm của Lục Ly uy lực gia tăng, Mệnh Luân cảnh tầng một cũng bị ảnh hưởng, đến loại cấp bậc này, một giây cũng đủ để định sinh tử.
Hứa Tứ Hà sửng sốt một giây, móng vuốt của Tiểu Bạch đã đâm vào trong Mệnh Luân, nhanh chóng gặm cắn. Đợi Hứa Tứ Hà kịp phản ứng, Tiểu Bạch đã chui vào trong rồi.
- Ai...
Thiên Đà Tử khẽ thở dài, Mệnh Luân bị phá, Hứa Tứ Hà đã định trước chỉ còn đường chết, hôm nay ai cũng không áp chế được Lục Ly, toàn bộ mọi người đều phải chết.
- Phốc...
Hai mắt Hứa Tứ Hà tối sầm, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể từ trên boong thuyền rơi vào trong hồ. Lục Ly bay vụt đến, Kình Thiên Kích không chút do dự nện chết Hứa Tứ Hà.
- Xong rồi!
Nơi xa, sắc mặt thám báo Bạch gia đại biến, sự tình đã không thể vãn hồi. Hứa gia chỉ có ba Mệnh Luân cảnh, chết một cái, Hứa gia liền biến thành thế lực tam phẩm. Hứa Tứ Hà nhất định có bản mạng ngọc phù ở Hứa gia, rất nhanh Hứa Trần sẽ biết được.
Chém giết Hứa Tứ Hà, trên mặt Lục Ly không có thần sắc dao động quá lớn. Nếu như hôm nay Hứa Tứ Hà và Hứa Diệu Dương không có ở trong đám hồ phỉ, Lục Ly sẽ không nổi giận như vậy.
Nếu Hứa gia muốn chơi, nếu Yên phu nhân muốn chơi, hắn sẽ chơi lớn. Cùng lắm thì hắn mang theo người Liễu gia tiến vào tiểu thế giới, qua hai tháng lại trở ra.
Sau khi đám người Dạ Tra đột phá, hắn chỉ có thể đi Trung Châu, lại càng không cần e ngại Bạch gia, người Bạch gia dám đi Trung Châu đuổi giết hắn sao?
Hắn xuất thủ không chút cố kỵ, không ngừng không nghỉ, chiến kích quét ngang, chém giết từng đám hồ phỉ.
Kỳ thực hồ phỉ ở nơi đây cũng không nhiều, cơ bản đều đi Huyết Sát Đảo, chỉ còn lại mấy trăm người, Lục Ly và Thiên Đà Tử động thủ một chút đã giết hơn phân nửa.
- Hưu!
Lục Ly cầm chiến kích, thân thể bay vọt lên, phóng về phía Hứa Diệu Dương.
Mới vừa rồi Hứa Diệu Dương bị chấn đến thất khiếu đổ máu, mặt như lệ quỷ, hắn vừa bò dậy, vừa quét nhìn xung quanh, lại thấy chiến thuyền ở phụ cận đều là thi thể, thi thể của Hứa Tứ Hà cũng trôi lơ lửng ở trong hồ...
- A?
Hắn thấy Lục Ly cầm chiến kích bị máu tươi nhuộm đỏ bay vụt đến, sợ tới mức thân thể run rẩy, áo bào xanh của Lục Ly sớm đã biến thành huyết y, trên người đằng đằng sát khí, thoạt nhìn giống như sát thần từ trong Địa Ngục đi ra.
- Lục Ly, ngươi không thể giết ta, không thể giết ta!
Hứa Diệu Dương như bị điên rống lên:
- Nếu như ngươi giết ta, phụ thân ta nhất định sẽ lập tức chạy tới, đến lúc đó Huyết Sát Đảo chó gà không tha. Hơn nữa lần này là Yên phu nhân bày mưu đặt kế, ngươi dám giết ta, Yên phu nhân sẽ không lưu tình với ngươi, ngươi không giết ta, cái gì cũng dễ nói...
- Xuy...
Trả lời Hứa Diệu Dương chính là một thanh chiến kích mang theo tiếng xé gió, kể từ lần đầu giết người ở Địch Long bộ lạc, tâm chí của Lục Ly đã cứng rắn giống như tảng đá. Đối đãi kẻ địch, hắn luôn lãnh huyết vô tình, nói gì cũng vô dụng, giết rồi nói sau.
- Phanh!
Đầu của Hứa Diệu Dương nổ tung, chết không thể chết lại. Lục Ly nhìn cũng không nhìn Hứa Diệu Dương một cái, xông qua chém giết mấy người còn lại.
- Trở về!
Sau khi chém giết tất cả mọi người, Lục Ly mặt không biểu cảm vung tay, thời gian đã qua nửa canh giờ, Lục Ly lo lắng suy yếu kỳ của thần kỹ Nhiên Huyết đến. Muốn đi về trước dàn xếp sự tình, bảo đảm tất cả an toàn rồi hãy nói.
- Có tiềm chất kiêu hùng.
Thiên Đà Tử nhìn khuôn mặt trầm lãnh của Lục Ly, âm thầm cảm khái. Nếu như Lục Ly không chết, sau này tuyệt đối sẽ trở thành kiêu hùng bá chủ một phương.
Ở Bắc Mạc, muốn trở thành kiêu hùng, đầu tiên phải hung tàn. Ngươi không hung tàn với kẻ địch thì sẽ không ai sợ ngươi, muốn trở thành một bá chủ, dựa vào nhân từ và phẩm hạnh là vô dụng, nhất định phải chấn nhiếp tứ phương, phải để tất cả mọi người sợ ngươi.
- Sắp xảy ra chuyện lớn!
Đợi Lục Ly và Thiên Đà Tử ngồi Mệnh Luân bay về Huyết Sát Đảo, thám báo Bạch gia chui ra mặt nước, trên mặt hắn đầy vẻ ngưng trọng.
Phỏng chừng rất nhanh Hứa Trần sẽ biết tin tức Hứa Diệu Dương và Hứa Tứ Hà bị giết? Mà tin tức của bọn hắn muốn truyền cho Yên phu nhân, ít nhất còn cần gần nửa canh giờ. Đợi Yên phu nhân kịp phản ứng, phỏng chừng Hứa Trần đã tới Huyết Sát Đảo rồi...