-
Chương 436-440
Chương 436 Phải uống hết toàn bộ
Lục Ly thì thầm trong lòng, bưng chén rượu lên lại không biết uống thế nào, hắn đang đeo mặt nạ. Nếu cởi ra, vạn nhất bị nhìn thấu thân phận thì sao?
Khương Khởi Linh thấy Lục Ly cứ bưng chén rượu lên rồi lại do dự, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, nói:
- Cởi mặt nạ rách đó của ngươi ra đi, mặt nạ Ngân Ma này của ngươi là hàng cấp thấp. Bình thường đệ tử của đại gia tộc đều tu luyện Phá Võng Thuật, có thể thoải mái nhìn thấu. Ví dụ như ta... Có thể thấy rõ mặt thật của ngươi.
Lục Ly rất kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi có thể nhìn thấu à?
Khương Khởi Linh gật đầu, giới chỉ trong tay sáng lên, lấy ra một bộ giấy bút, tay nàng ta thoăn thoắt vẽ lên giấy. Chỉ sau một nén hương liền vẽ chân dung của một người, sau khi Lục Ly nhìn thấy thì cả người chấn động.
Kỹ thuật vẽ của Khương Khởi Linh rất tốt, nhân vật vẽ ra rất sinh động, cảnh trong tranh chính là Lục Ly đứng trên giáp bản nhìn ra phương xa, Tuy chỉ là vẽ mặt nghiêng, nhưng lại giống hệt Lục Ly, thần vận đều rất giống.
Khương Khởi Linh cất bút đi, nhún vai nói:
- Thế nào? Lần này thì tin rồi chứ?
Lục Ly gật đầu, nhìn nhìn hai thị nữ, Khương Khởi Linh vung tay bảo hai thị nữ đi xuống, còn đóng cửa khoang thuyền lại.
Lục Ly tháo mặt nạ bưng chén rượu lên, giơ về phía Khương Khởi Linh, nói:
- Chén thứ nhất.
Lục Ly uống xong, cảm thấy rượu này vào miệng rất êm, rất dễ uống. Hắn thầm gật đầu, cảm thấy rượu này cũng bình thường thôi, muốn vươn tay ra rót thêm một chén.
Nhưng mà, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy trong bụng có một cỗ nhiệt lưu tới, rất nhanh liền lan ra khắp toàn thân, hắn cảm giác thân thể giống như là lửa đốt, mặt lập tức đỏ bừng. Đầu cũng cảm thấy có chút choáng váng, cả người hơi lảo đảo.
- Rượu này quả nhiên nặng thật!
Lục Ly vịn vào bàn để ổn định thân thể, mới cắn răng nói một câu, vừa rồi hắn còn tưởng không sao, không ngờ lại lợi hại như vậy
- Ha ha.
Khương Khởi Linh cười tươi như hoa, trước ngực rung rung, đẹp không sao tả xiết, nàng ta cười một lúc mới nhấp một ngụm rượu nói:
- Tiểu nam nhân, rượu này đủ mạnh chưa? Ngươi chớ có uống say, nếu không sau khi tỉnh lại vạn nhất thất thân thì sao? Không uống được thì đừng miễn cưỡng. Hay là ngươi rửa chân cho ta đi? Rửa một lần ta cho ngươi tu luyện miễn phí ba ngày, thế nào?
Cái trò uống rượu này nếu dùng huyền lực bức ra, vậy thì sẽ mất hết tửu phẩm. Cho nên bình thường võ giả hoặc là không uống, nếu uống thì tuyệt đối sẽ khinh thường không thèm dùng huyền lực bức ra.
Lục Ly cũng không làm ra được chuyện dùng huyền lực bức rượu, cho nên hắn hoặc là thối lui, hoặc là chỉ có thể giúp Khương Khởi Linh rửa chân?
Rửa chân!
Rửa chân cho một nữ nhân, còn là một tiểu thư phóng đãng, cái này so với giết Lục Ly còn khó hơn. Hiện tại uống một ly chỉ có thể tu luyện một ngày, Lục Ly cứ như vậy thì rời đi thì rất không cam lòng.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng bưng chén rượu lên, uống mạnh một ngụm. Liền không tin mình ngay lập tức sẽ say gục, chỉ cần không gục, hắn có thể tùy thời nhảy xuống tầng hai, đến lúc đó bảo Vũ Hóa Thần đỡ về là được.
Hắn một chút cũng không ngừng, dùng tốc độ khủng bố lại rót thêm một ly, một ngụm uống hết, lại tiếp tục rót tiếp tục uống.
Lục Ly trong mấy cái chớp mắt không ngờ đã liên tục rót năm chén rượu, uống hết rất nhanh. Hắn muốn nhân lúc hơi rượu còn chưa lên thì tận hết khả năng uống thật nhiều rượu, sau đó nhảy xuống tầng một.
- Ặc?
Khương Khởi Linh bị dọa sợ rồi, vừa rồi nàng ta cũng không nói điêu, Huyết Tinh Mân Côi này đúng là một trong vài loại rượu mạnh nhất Trung Châu, người có tửu lượng tốt nhất mà nàng ta từng thấy cũng chỉ có thể uống được chín chén. Lục Ly nhìn thì tửu lượng chắc không được tốt lắm, hiện tại cũng đã uống sáu chén, không ngờ vẫn chưa ngã?
Bùm.
Lục Ly vẫn muốn rót rượu, nhưng tay chân lại có chút không nghe sai khiến, bình rượu rơi xuống bàn. Sắc mặt hắn đã đỏ bừng, cổ và toàn thân cũng đỏ rực, mắt muốn cố gắng mở ra, nhưng lại có thế nào cũng không mở được.
Hắn thở như trâu, mím chặt môi, dùng tay chỉ chỉ, nói:
- Rót rượu, rót rượu, rót cho ta thêm mười chén!
Khương Khởi Linh lại không nhúc nhích, lắc đầu nói:
- Tiểu nam nhân, ngươi không thể uống được nữa, ngươi đã rất say rồi.
- Rót rượu!
Ngữ khí của Lục Ly đột nhiên trở nên lạnh như băng, không cho phép người khác được làm trái, hắn mở mắt, bên trong đều là tơ máu và hung quang, khí thế trên người cũng trào dâng. Khiến Khương Khởi Linh đột nhiên cảm thấy ngồi đối diện không phải là một thiếu niên, mà là một con thú hoang cường đại bạo ngược.
- Sắp gục rồi còn hung dữ như vậy làm gì? Bản tiểu thư xem ngươi ngươi còn có thể uống được bao nhiêu?
Khương Khởi Linh bĩu môi, đứng dậy lấy ra mười cái chén, rót hết cho Lục Ly. Sau đó cười lạnh nói:
- Nếu ngươi có thể uống hết toàn bộ, bản tiểu thư cho phép ngươi tu luyện miễn phí hai mươi ngày.
Phù phù.
Lục Ly thở hổn hển như trâu, mắt lại, cúi đầu, sắc mặt trở nên có chút dữ tợn, hắn sở dĩ chưa ngã xuống, là dựa vào cường đại cường đại.
Ý chí lực của hắn khủng bố cỡ nào?
Yêu ma công kích linh hồn của hắn ba ngày ba đêm cũng không thể khiến linh hồn của hắn bị chôn vùi, ba ngày ba đêm đó giống như bị dày vò trong địa ngục. Thống khổ như vậy còn vượt qua được, lúc này chỉ một chút cồn thì làm sao có thể làm tê liệt được thần kinh của hắn?
- Cố chịu, ta không thể uống say, ta phải uống hết toàn bộ!
Trong đầu Lục Ly hiện lên suy nghĩ như vậy, ý chí lực và linh hồn cường đại đấu tranh với cảm giác mê man truyền đến. Tay hắn hơi run run, sau đó nhanh như chớp cầm một chén rượu lên, ngửa đầu đổ vào miệng.
Nhanh, chuẩn, độc!
Người uống rượu thường thường thần kinh sẽ bị tê liệt, linh hồn không thể khống chế thân thể, thân thể cũng sẽ trở nên ù ì. Lục Ly vừa rồi uống hết một chén rượu lại nhanh chóng chuẩn xác như vậy, điều này khiến Khương Khởi Linh không khỏi kinh ngạc.
Chuyện khiến nàng ta kinh ngạc hơn lại tiếp tục phát sinh.
Lục Ly nghỉ ngơi một lát, mắt đột nhiên mở ra, lại nhanh như chớp uống hết một chén.
Chương 437 Đủ nặng
Lần này hắn không nghỉ ngơi. Liên tục uống thêm chén nữa, lúc này mới cả người run rẩy tựa vào vách tường phía sau.
Chín chén!
Lục Ly trước sau đã uống xong chín chén, đã có thể sánh bằng người có tửu lượng tốt nhất mà Khương Khởi Linh từng thấy. Hơn nữa, tuy Lục Ly dựa vào vách tường, lại không hoàn toàn say ngã, cơ nhục trên mặt hắn vẫn đang run run, tay chân đang giãy dụa muốn ngồi dậy.
Lục Ly không hề sử dụng huyền lực để bức rượu!
Điểm này thì Khương Khởi Linh vô cùng chắc chắn, sau khi Lục Ly uống xong chén đầu tiên lập tức đã bị chuếnh choáng, từ đó có thể đoán ra tửu lượng của Lục Ly kỳ thật cũng không tốt, nhưng hắn lại có thể uống hết chín chén Huyết Tinh Mân Côi? Điều này khiến Khương Khởi Linh rất khó hiểu, Lục Ly dựa vào cái gì mà có thể uống hết nhiều rượu như vậy mà vẫn chưa gục?
- Gừ!
Trong yết hầu Lục Ly truyền đến một tiếng gầm khẽ giống như dã thú, hắn đột nhiên ngồi dậy, mắt lại mởra.
Lần này tơ máu bên trong đã nhiều hơn, nhìn cũng dọa người hơn, trên mặt hắn toàn là biểu cảm dữ tợn, nhìn giống như một con dã thú bị thương.
Hai tay hắn đột nhiên cầm lấy hai chén rượu, không ngừng đổ vào miệng, hai chén, bốn chén, sáu chén, bảy chén!
Mười sáu chén!
Trước sau mười sáu chén đã bị Lục Ly đổ vào bụng, hắn lúc này mới nhếch miệng cười, mắt lờ đờ nói:
- Khởi tiểu thư, ngươi nói hai mươi ngày rồi nhé, đừng có ăn quỵt, cáo từ.
Lục Ly vươn tay ra sờ sờ bàn, cầm mặt nạ Ngân Ma của mình rồi đeo lên mặt, sau khi đeo mặt nạ thì hắn lại dùng sức chống xuống bàn, khiến mình đứng lên.
Tiếp theo hai chân thất tha thất thểu đi ra ngoài, còn va vào cửa khoang, tay hắn lần mò cả nửa ngày mới mở được cửa, đi đến lan can ngoài khoang thuyền. Sau đó... Hắn cắm đầu ngã xuống, trực tiếp rơi xuống tầng một.
Vũ Hóa Thần ở phía dưới vội vàng chạy tới, ôm lấy Lục Ly đưa vào trong khoang thuyền. Khương Khởi Linh cũng không đi ra, cũng không nhìn xem Lục Ly có say chết hay không.
Nàng ta ngồi một hồi lâu trong khoang thuyền, vẻ kinh ngạc trên mặt mới bình phục, cuối cùng thốt ra mấy chữ:
- Ý chí lực cường đại quá... Biến thái!
Mười sáu chén Huyết Tinh Mân Côi, cho dù là ngoại công của nàng ta là cường giả Quân Hầu cảnh đỉnh phong, nếu không dùng huyền lực để bức rượu, khẳng định cũng không uống được. Huống chi Lục Ly uống xong còn có thể nói chuyện với nàng ta, đồng thời đeo mặt nạ lên rồi tự ra khỏi khoang thuyền.
- Nghe nói một người có ý chí lực cường đại, hắn có thể chống lại sự tập kích và gây mê của rượu, khiến bản thân thủy chung bảo trì được một tia ý thức tỉnh táo!
Khương Khởi Linh nhớ tới câu mà một cường giả từng nói, trước kia nàng ta, không tin lúc này nàng ta lại tin chắc rồi. Nàng ta uống rượu đã năm năm, lần đầu tiên thấy có người biến thái như vậy.
- Quả nhiên là một con ngựa hoang, đủ mạnh, thú vị!
Khương Khởi Linh nhớ tới bộ dạng của Lục Ly khi lần đầu tiên thấy hắn đứng trên giáp bản, tuy tuổi Lục Ly còn nhỏ, còn ăn mặc giống như công tử hoàn khố, nhưng Khương Khởi Linh đã duyệt người vô số chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang của Lục Ly.
Lục Ly lúc nhỏ trải qua quá nhiều cực khổ, sau đó lại trải qua quá nhiều chuyện, từng giết quá nhiều người. Còn từng làm đảo chủ, thống soái rất nhiều cường giả, cuối cùng còn vấn đỉnh Thiên Đảo Hồ, thậm chí trở thành thủ lĩnh của thế lực mạnh nhất Bắc Mạc.
Dưỡng di thể, cư di khí!
Khí chất của một người sẽ căn cứ vào thân phận của hắn mà không ngừng thay đổi, khí chất từ trong xương tủy phát ra là không thể che giấu được. Khương Khởi Linh liếc một cái liền nhận định Lục Ly là một con ngựa hoang đủ mạnh. Lại không ngờ con ngựa hoang này còn mạnh hơn nàng ta tưởng tượng.
- Đủ mạnh, đủ mạnh!
Khương Khởi Linh vừa uống rượu vừa lẩm bẩm, nàng ta thỉnh thoảng lại cười to, thỉnh thoảng lại lặng lẽ rơi lệ, tóc rất nhanh liền biến thành rối bù, quần áo không chỉnh tề, giống như một nữ nhân bị điên.
Lục Ly mê man cả một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại ruột vẫn cuộn trào, ước chừng nghỉ ngơi hai canh giờ mới khôi phục.
Tuy lúc ấy say tới bất tỉnh nhân sự, có điều hắn uống hết mười sáu chén, nhưng chuyện Khương Khởi Linh nói cho hắn miễn phí tu luyện hai mươi ngày thì hắn vẫn nhớ rõ.
Sau khi hắn ăn chút đồ, lập tức tới phòng tu luyện. Quản sự đó dường như đã nhận được mệnh lệnh của Khương Khởi Linh, trực tiếp để cho Lục Ly vào, hắn liền bế quan ở bên trong.
Hắn đã hoàn toàn cảm ngộ được ký ức của yêu ma, hiện tại chỉ còn thiếu ấn chứng thực tiễn, lúc trước tu luyện hai ngày, hắn đã mơ hồ đụng đến một chút da lông.
Một cao thủ mượn dùng thân thể hắn phóng ra một bộ kiếm pháp cao thâm, hắn không cần cảm ngộ kiếm ý của kiếm pháp này, chỉ cần bắt chước ra kiếm chiêu, phóng thích bộ kiếm pháp này là được.
Cái này nói ra thì rất đơn giản, dù sao Lục Ly cũng có toàn bộ ký ức yêu ma phóng thích thần kỹ, hắn còn mày mò ra mỗi một chi tiết, theo lý mà nói thì chắc là không thành vấn đề.
Không thành vấn đề, kỳ thật chính là vấn đề lớn nhất!
Lục Ly bế quan trong phòng tu luyện cả mười lăm ngày, ăn uống đái ỉa đều giải quyết ở bên trong. Hắn nghĩ hết các loại biện pháp, vẫn không thể phóng thích, hắn vẫn chỉ có thể huyễn hóa ra mười mấy phân thân.
Hắn nằm trong góc tường của phòng tu luyện, miệng nhai lương khô uống nước trong, cau mày suy nghĩ.
- Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Chẳng lẽ không cảm ngộ được Kính Tượng Áo Nghĩa thì không thể phóng thích ra loại thần kỹ dung hợp này à?
Lục Ly lẩm bẩm, nếu trong thời gian dài như vậy mà vẫn không có bất kỳ tiến triển gì, vậy khẳng định là cách nghĩ của hắn đã sai. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ tổ sẽ rúc vào sừng trâu, cả đời không ra được.
- Đổi phương hướng? Đổi phương pháp?
Mắt Lục Ly hơi sáng lên, hắn trầm tư một lát, gặm mấy miếng lương khô trong tay, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn chuẩn bị đổi phương hướng, trước tiên nghĩ biện pháp đạt tới hơn sáu mươi phân thân. Huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh của hắn sau khi đạt đến cực hạn, vốn có thể có hơn một trăm phân thân, hắn muốn làm thành chuyện này trước.
Chương 438 Bán nghệ không bán thân
Năm ngày sau.
Thân thể Lục Ly đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp theo thân thể một tách làm hai, hai tách làm bốn, cuối cùng phân thân không ngờ đạt tới một trăm.
Một trăm Lục Ly chớp động trong phòng tu luyện, bên trong đều là bóng người, nhìn mà hoa cả mắt, hoàn toàn không thể phân biệt ra thật giả.
Có điều...
Dùng mắt thì không phân biệt ra được, không có nghĩa là dùng thần niệm cũng không phân biệt ra được. Hơn nữa những phân thân này của Lục Ly hoàn toàn là theo Lục Ly mà đi, không giống như thần kỹ mà yêu ma phóng thích, chạy ra bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất.
Năm ngày, Lục Ly đã tu luyện huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh đến tiếp cận đại thành. Đỉnh phong nhất của huyền kỹ này cũng có thể phân ra hơn một trăm phân thân, Lục Ly hiện tại đã có một trăm phân thân, đã tiếp cận đỉnh phong một cách vô hạn rồi.
Lúc trước Lục Ly tham ngộ rất lâu, lại chỉ có thể phân ra mười mấy phân thân, hiện tại chỉ trong thời gian ba ngày đã có thể đạt tới một trăm phân thân.
Không phải ngộ tính của Lục Ly trở nên mạnh mẽ, trong đây có công lao của yêu ma.
Yêu ma đánh cắp loại huyền kỹ này từ trong linh hồn của Lục Ly, sau đó tự mình cảm ngộ huyền kỹ, đưa phân thân đạt tới hơn sáu mươi. Trong ký ức của Yêu ma, có biện pháp làm thể nào để đề thăng phân thân, Lục Ly căn cứ vào ký ức của yêu ma để tham ngộ, tất nhiên là ngày đi ngàn dặm, tiến triển thần tốc.
- Không sai, không sai!
Phân thân của Lục Ly lần lượt biến mất, chân thân của Lục Ly xuất hiện, rất hài lòng.
Ít nhất hai mươi ngày bế quan này đã khiến hắn có một số thu hoạch. Phân thân hiện tại có thể đạt tới hơn một trăm, hiện tại còn thiếu mỗi dung hợp với Kính Tượng Áo Nghĩa, như vậy phân thân của hắn trở nên chân thật hơn, Quân Hầu cảnh cũng không tra xét được, còn có thể tự động phi hành ra bốn phương tám hướng.
- Chỉ cần có đột phá, vậy sớm muộn gì cũng có thể cảm ngộ được!
Lục Ly nắm chặt quyền đầu, ngồi ở góc tường, lấy ra lương khô, kéo mặt nạ lên đầu để lộ ra miệng để còn ăn. Trong khoảng thời gian này hắn toàn tâm đắm chìm trong tu luyện, quên mất thời gian đã qua hai mươi ngày.
Két.
Một lát sau cửa khoang đột nhiên mở ra, quản sự kia bước vào, sau khi hắn tiến vào thì hờ hững nói:
- Vị công tử này, ngươi hết giờ tu luyện rồi?
- Hết rồi à?
Lục Ly vẫn đang ngồi ở góc tường nhai lương khô, hắn ngẩng đầu nhìn quản sự một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía cửa khoang, không hề bất ngờ khi nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp.
Khương Khởi Linh tới rồi, vẫn dựa vào cửa, nàng ta nhìn thấy Lục Ly ngồi xổm ở góc tường nhai lương khô, tóc tai bù xù, lam lũ như ăn mày, trong mắt lại lộ ra một tia dị sắc.
Nàng ta không phải chưa từng thấy người tu luyện khắc khổ, nhưng người tu luyện khắc khổ như Lục Ly thì đúng là hiếm thấy. Lục Ly nhìn cũng không giống như thiếu thiếu nhà nghèo, dẫn theo hai thủ hạ Quân Hầu cảnh, gia cảnh khẳng định cũng bất phầm, nhưng tu luyện không ngờ lại khắc khổ như vậy?
- Ta giờ ra ngay đây!
Lục Ly ăn nốt lương khô trong tay, đeo mặt nạ vào, vỗ vỗ mông đứng lên, Khương Khởi Linh và quản sự cũng đi ra.
Chờ Lục Ly ra rồi, Khương Khởi Linh lập tức bịt mũi nói:
- Tiểu nam nhân, ngươi hôi quá!
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, không cho là đúng nói:
- Nam nhân phải có mùi, thế mới giống nam nhân hơn, không phải sao?
Lục Ly đi tới phòng rượu, nơi đó có chỗ tắm, sau khi tắm rửa thay quần áo mới, Lục Ly thoải mái đi ra.
Khương Khởi Linh đã chờ hắn ở bên ngoài, nàng ta hôm nay mặc váy dài màu đỏ, không quá lộ liễu, nhưng lại có chút bó sát người, khiến thân thể đẫy đà của nàng ta càng nổi lên những đường cong mê người, miệng chắc là bôi son nên rất đỏ, phối hợp với da thịt trắng ngần của nàng ta, hấp dẫn ngũ quan, tạo cho người ta một loại lực trùng kích thị giác rất cường đại, cảm thấy rất kinh diễm.
Trên đường đi có rất nhiều nam tử không ngừng nhìn về phía Khương Khởi Linh, trong mắt đều là vẻ thèm muốn và dục vọng.
Khương Khởi Linh không đếm xỉa tới những ánh mắt này, cười giống như hồ ly, nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu nam nhân, có muốn tiếp tục tu luyện miễn phí không? Đúng rồi... Quên nói với ngươi, phòng tu luyện lớn đã bị ta bao một năm, hì hì.
Lục Ly trợn mắt, đại thống lĩnh của thuyền này là ngoại công của Khương Khởi Linh, nàng ta bao hay không bao thì có khác gì nhau?
Hắn vẩy vẩy mái tóc đang ướt sũng, hỏi:
- Lại uống rượu à? Không thành vấn đề, tửu lượng của ta rất tốt. Đúng rồi, đừng gọi ta là tiểu nam nhân, tên này không dễ nghe, ngươi có thể gọi ta là Ly công tử.
- Ly công tử?
Khương Khởi Linh nghiêng đầu, lại bật cười, nàng ta nhún vai nói:
- Ngươi đi theo ta, lần này chúng ta không uống rượu. Đương nhiên... Con người ta cũng không làm ra chuyện miễn cưỡng người khác, ngươi cứ yên tâm.
- Được rồi.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu, đi theo Khương Khởi Linh bay lên tầng hai, tiến vào khoang thuyền của nàng ta. Bên trong vẫn bày đầy mỹ vị, còn có rượu mạnh Huyết Tinh Mân Côi, hai thị nữ quỳ bên cạnh hầu hạ.
Lục Ly phất phất tay, bảo hai thị nữ đi xuống, sau đó cởi mặt nạ, không nói gì cầm mỹ vị trên bàn lên ăn, tùy ý giống như ở nhà mình vậy.
Ăn lương khô nhiều ngày như vậy, đồ ăn ngon thế này, cớ gì Lục Ly lại khách khí?
Khương Khởi Linh ngồi đối diện Lục Ly, hai tay chống, cười tủm tỉm nhìn Lục Ly ăn hùng hục, cũng không nói gì.
Lục Ly chẳng buồn để ý tới Khương Khởi Linh, sau khi ăn uống no đủ mới dùng khăn lau tay, ngẩng đầu nhìn Khương Khởi Linh nói:
- Ăn xong rồi, Khởi tiểu thư cứ phóng ngựa tới đây, ta bán nghệ không bán thân, còn lại thì thế nào cũng được.
- Hì hì.
Lông mi dài của Khương Khởi Linh lại run run, mắt biến thành giống như trăng khuyết, đúng kiểu mắt tiêu chuẩn. Môi hồng giống như liệt diễm của nàng ta cong lên một độ cong mê người, nói khẽ:
- Nếu ta cứ muốn mua thân của ngươi thì sao? Ngươi bán hay là không bán, Lục công tử!
- Lục công tử?
Mắt Lục Ly đột nhiên híp lại, trong mắt lấp lánh hàn quang, sát khí trên người cũng dâng lên.
Quả nhiên Khương Khởi Linh đã biết... Thân phận của hắn.
Chương 439 Buông như thế nào?
Biết thân phận của hắn thì có hai tầng ý tứ, một là biết hắn là Lục gia đệ tử, hai là biết chuyện phát sinh ở bên Hàm Thành. Loại thứ hai thì chỉ biết chuyện của hắn ở Hàm Thành, không biết hắn là Lục gia đệ tử.
Trong đầu Lục Ly chuyển động một vòng, quyết định thăm dò một chút, sát khí trên người hắn dần dần yếu đi, híp mắt nhìn Khương Khởi Linh mấy lần, sau đó nói:
- Lục công tử gì? Ta được gọi là Ly công tử?
- Ha ha.
Khương Khởi Linh cười ha hả, lại cười tươi như hoa, giống như một con bướm nhẹ nhàng múa lượn, thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng.
Nàng ta cười một lúc mới nói:
- Lục Ly công tử, ta là người của Linh Lung Các, bắc bộ Trung Châu này là địa bàn của Linh Lung Các chúng ta. Nếu ta muốn điều tra ai, ở bắc bộ Trung Châu chưa từng không tra được. Ta rất hiếu kỳ, không phải ngươi kéo quan tài vào Tà Vu Sơn à? Ngươi làm sao mà ra được?
- May quá, may quá!
Lục Ly thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Khương Khởi Linh chỉ biết chuyện của hắn ở Hàm Thành và Tà Vu Sơn, không biết thân phận Lục gia đệ tử của hắn.
Hắn trầm mặc một lát, không trả lời chính diện, ngược lại trầm giọng nói:
- Mỗi người đều có bí mật riêng, ta không muốn nói!
- Ừ, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Khương Khởi Linh cầm Huyết Tinh Mân Côi lên uống một ngụm, môi nàng ta vốn đã đỏ, lúc này lại càng đỏ hơn, nhìn qua cũng có một loại mị lực khác.
Nàng ta đột nhiên lại bật cười, trấn an Lục Ly:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện của ngươi với người khác đâu.
Lục Ly thờ ơ xua tay nói:
- Không sao cả, ngươi có nói cũng không sao, ta không quan tâm.
- Không quan tâm?
Mắt Khương Khởi Linh híp lại, biến thành giống như một hồ ly, nàng ta cười hì hì nói:
- Ngươi không sợ có người ngấp nghé bảo vật trong quan tài đó à? Không sợ có người truy hỏi ngươi là làm thế nào mà ra khỏi được Tà Vu Sơn? Vạn nhất có cường giả tìm ngươi làm phiền thì sao?
Lục Ly thì cầm ấm trà lên rót một chén, uống một ngụm rồi thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ ta sợ? Hay là nghĩ ta không sợ? Hay là ngươi hy vọng ta sợ? Hay hoặc là ngươi cho rằng đã nắm được thóp của ta? Muốn lấy cái này ra để uy hiếp ta? Khương Khởi Linh, chơi vậy không thú vị đâu, đừng khiến ta coi thường. Lục Ly ta từ nhỏ đến lớn đã từng suýt chết rất nhiều lần rồi, cũng từng giết rất nhiều người, cũng từng bị rất nhiều người đuổi giết. Ngươi nói xem, chết ta còn không sợ thì còn sợ gì nữa?
Lục Ly nói rất ôn hòa, không hề có dao động cảm xúc, nhưng lời hắn nói ra lại có một loại ma lực khó hiểu, khiến người ta tin tưởng chắc chắn.
Khương Khởi Linh nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đó của Lục Ly, nhìn cặp mặt lấp lánh quang mang tự tin ấy, nụ cười trên mặt cứng lại, nàng ta lúc này bỗng dưng cảm thấy có chút tự thẹn xấu hổ.
Sau khi nàng ta có được tư liệu về Lục Ly, đích xác có chút hưng phấn, muốn lấy cái này ra để ép Lục Ly phải đi vào khuôn khổ.
Đúng như nàng ta nói, nàng ta thích chinh phục nam nhân, nhìn nam nhân ai nấy đều cao ngạo lại đều phải quỳ gối dưới váy lựu của nàng ta, nàng ta sẽ rất có cảm giác thành tựu. Cũng hoặc là... Chỉ có như vậy nàng ta mới cảm thấy nhân sinh thú vị, mới có thể tự mê muội bản thân.
Lúc này, nàng ta đột nhiên lại cảm thấy mình rất hèn hạ, Lục Ly chỉ có mười sáu tuổi, ít hơn nàng ta năm tuổi. Nhưng tiểu nam nhân này lại từng trải qua cực khổ, một người có thể có hai người hầu Quân Hầu cảnh, nếu đổi lại là người khác thì e là đã sớm tự cao tự đại, trở thành công tử ca hoàn khố. Mỗi ngày đều sống phóng túng, dụ dỗ mỹ nữ, hưởng thụ nhân sinh rồi.
Lục Ly thì lại không, một người bế quan hai mươi ngày trong phòng tu luyện, không đi ra lấy một lần. Nhìn thấy bộ dạng ngồi xổm trong góc tường ăn lương khô của Lục Ly, ai có thể nghĩ tới trên người Lục Ly có rất nhiều huyền tinh bảo vật, bên cạnh lại có hai cường giả Quân Hầu cảnh đi theo.
Nàng ta cho rằng tư sắc của mình không tồi, ít nhất thì có thể khiến rất nhiều nam nhân phải động lòng, khiến rất nhiều nam nhân sinh ra dục vọng. Lục Ly thì lại không, ngược lại còn bất khuất từ chối nàng ta, uống xong mười sáu chén Huyết Tinh Mân Côi, dựa vào ý chí lực cường đại mà đi ra ngoài, cuối cùng thì ngã xuống tầng dưới.
Nàng ta có thể cảm nhận được, Lục Ly không phải không thích mỹ nữ, hôm nay cách ăn mặc của nàng ta khiến cho mắt Lục Ly hơi sáng lên. Điều này chứng tỏ sự xinh đẹp của mình vẫn có thể lọt vào pháp nhãn của Lục Ly.
Có điều... cũng chỉ là vậy mà thôi.
Nàng ta cúi đầu trầm mặc một lúc, đột nhiên đầu óc có chút đần độn, không phải nàng ta không muốn tiếp tục chinh phục Lục Ly, mà là đột nhiên cảm thấy mình không xứng với Lục Ly.
Nam tử cao ngạo như vậy, sẽ không khuất phục mình. Hắn ngay cả chết còn không sợ,vậy sao lại bỏ xuống sự tôn nghiêm và ngạo cốt của hắn mà khuất phục trước một đãng phụ (phụ nữ dâm đãng) như mình?
Sắc mặt nàng ta dần dần trở nên có chút ảm đạm, bất lực ngẩng đầu lên nhìn Lục Ly, nói:
- Xin lỗi, Lục công tử, ta xin lỗi vì những hành vi lúc trước của ta. Sau này ngươi có thể đi tu luyện miễn phí, xem như là sự bồi thường của ta đối với ngươi, sau này...Ta cũng sẽ không tới quấy rối ngươi nữa.
Khương Khởi Linh đổi hẳn thái độ, còn chính thức xin lỗi mình, điều này khiến Lục Ly có chút kinh ngạc.
Hắn ngẩng lên nhìn Khương Khởi Linh, người sau lập tức trốn tránh, cúi đầu giống một tiểu cô nương làm sai chuyện, có chút không biết phải làm gì.
Lục Ly khẽ thở dài, không lập tức rời đi, ngược lại uống mấy ngụm trà, nói:
- Ta có thể cảm nhận được ngươi từng là cô nương tốt. Ta không biết trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì, khiến ngươi biến thành bộ dạng như hiện tại. Cái ta muốn nói là... Nếu ngươi không tự ái, thế giới này vốn không có ai thích người như ngươi. Quá khứ đã qua rồi, nếu ngươi không thể buông bỏ thì có thể lựa chọn tự sát, như vậy có thể được giải thoát triệt để.
- Nếu ngươi không muốn tự sát, hoặc là không có dũng khí tự sát, vậy thì triệt để từ bỏ đi.
Chương 440 Có nên đi không
- Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, khoái hoạt là một ngày, thống khổ là một ngày, việc gì phải khiến bản thân mệt mỏi như vậy? Cồn có thể khiến ngươi say một đêm, chẳng lẽ có thể khiến ngươi say cả đời? Sau khi triệt để buông bỏ, ngươi sẽ phát hiện thế giới này vẫn rất tốt đẹp.
Lời nói của Lục Ly rất bén nhọn, chỉ thẳng vào tim người khác, hắn giống như là nhìn thấu nội tâm của Khương Khởi Linh vậy.
Thân thể mềm mại của Khương Khởi Linh run lên, tiếp theo trên mặt nàng ta đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt. Nàng ta cũng không nói gì, cứ như vậy lặng lẽ rơi lệ, nước mắt tí tách nhỏ xuống sàn, phát ra thanh âm trong trẻo.
Một lát sau, nàng ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lắc đầu nói:
- Buông bỏ? Sao có thể buông bỏ được? Hắn đã chết rồi, hắn là bị cha ta bức tử! Hắn là nam nhân mà ta yêu nhất, lại bị cha ta bức cho phải chết tức tưởi, nhảy vực mà chết, chết không nhắm mắt! Ngươi bảo ta làm sao mà buông được? Ngươi nói cho ta biết ta phải buông thế nào đi?
- Quả nhiên là vậy...
Lục Ly khẽ thở dài, sau lưng Khương Khởi Linh quả nhiên có một cố sự bi thảm. Nàng ta lãng phí bản thân như vậy là để trả thù phụ thân của mình, đồng thời trừng phạt bản thân, chuộc tội cho người yêu đã chết. Hoặc là muốn khiến bản thân mãi say sưa cho bớt đau khổ.
Đây là một nữ tử số khổ!
Trên thế giới này người số khổ rất nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết đi, có người gia đình tan vỡ, có người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Phụ mẫu của bản thân Lục Ly vẫn đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, tỷ tỷ thì ở xa tận Thanh Châu, bản thân hắn sao không phải cũng là người cơ khổ?
Hắn không quản được nhiều như vậy, cũng không có thời gian để đi giúp Khương Khởi Linh bước ra. Nữ tử này nguy hiểm, Lục Ly không muốn dây dưa và ràng buộc quá nhiều với nàng ta.
Cho nên hắn lắc đầu cười khổ, đeo mặt nạ đi ra ngoài, khi hắn mở cửa khoang, hắn vẫn có cho không đành lòng, quay đầu lại nhìn Khương Khởi Linh, nói:
- Ta không biết bảo ngươi buông thế nào, ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không tự cứu, thế giới này không ai cứu được ngươi cả. Con bướm cũng chỉ sau khi phá kén mới có thể mọc ra cánh bướm xinh đẹp. Phượng Hoàng phải sau khi tắm lửa mới có thể sống lại. Có lẽ chuyện này là khảo nghiệm trời cao giành cho ngươi, ngươi hoặc là triệt để trầm luân, hoặc là phải dục hỏa trùng sinh!
Lục Ly đi ra ngoài, nhảy xuống tầng một, biến mất không thấy đâu.
Lời nói của hắn vẫn vang vọng trong đầu Khương Khởi Linh. Trên mặt Khương Khởi Linh không còn nước mắt nữa, ngồi ngây ngốc một lúc, cuối cùng ngã xuống đất mà ngủ thiếp đi. Sau khi ngủ khóe miệng nàng ta đột nhiên cong lên, không ngờ lại bật cười, vô cùng ngọt ngào.
Sau khi Khương Khởi Linh ngủ rồi, một lão giả tóc tím đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, giống như thuấn di bằng không xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng đi vào, lấy ra một chiếc chăn đắp cho Khương Khởi Linh, đau lòng nhìn nàng ta mấy cái, sau đó thở dài nặng nề rời đi.
- Có nên đi không?
Sau khi Lục Ly trở lại khoang thuyền của mình, trong đầu nghĩ tới vấn đề này. Thân phận của hắn đã bại lộ một chút, vạn nhất có cường giả dòm ngó thì sao? Vạn nhất có cường giả muốn tra hỏi hắn làm thế nào mà ra khỏi Tà Vu Sơn thì sao? Tất cả đều có khả năng.
Phi thuyền thiết giáp này có đôi khi sẽ dừng ở một phủ thành hoặc là ngoài vực thành, Lục Ly có thể dẫn theo Minh Vũ, Vũ Hóa Thần xuống thuyền, sau khi vào thành trì thì lập tức truyền tống đi.
Long Đế Quan vẫn chưa mở được nắp, nhưng trên người Lục Ly có một số linh dược, sau khi bán đi có thể đổi được chút huyền tinh, truyền tống mấy chục lần cũng không có vấn đề gì. Trên người Vũ Hóa Thần chắc cũng có chút huyền tinh, chỉ cần đã truyền tống mấy chục lần, muốn tìm được bọn họ sẽ rất khó. Dù sao truyền tống trận của mỗi thành trì đều có thể truyền tống tới rất nhiều nơi.
Có điều... Linh Lung Các đã biết chuyện mình ở Hàm Thành, còn biết mình đã ra khỏi Tà Vu Sơn, muốn động thủ thì chắc đã sớm động thủ rồi. Lục Ly lại có chút do dự khó quyết, dù sao ở trên phi thuyền thiết giáp này vẫn rất an nhàn.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút, hỏi Vũ Hóa Thần:
- Lúc này chúng ta tới đâu rồi?
Vũ Hóa Thần lấy ra bản đồ nhìn mấy cái, chỉ vào một thành trì nói:
- Chắc ở phía đông Hoàng Thành, hai ngày trước vừa qua Hoàng Thành. Đi thêm về phía trước hơn mười ngày chính là một sơn mạch rất nổi tiếng của bắc bộ Trung Châu, Thiên Quỷ Sơn.
Lục Ly nhìn mấy lần, phát hiện Trung Châu thực sự quá to lớn, bay gần một tháng, lúc này vẫn còn ở bắc bộ Trung Châu. Nghĩ muốn tới Khiếu Thiên Thành thì chắc phải mất gần một năm, Lục Ly cũng bình thường trở lại.
Hắn quyết định hỏi ý kiến của Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, hắn kể lại chuyện Khương Khởi Linh đã tra ra thân phận của mình, sau đó hỏi hai người là nên đi hay ở.
Nghĩ nghĩ một chút nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Thiếu chủ tự quyết định đi, ta đi theo ngươi là được.
Vũ Hóa Thần trầm mặc rất lâu, hắn trước kia là một đại bá chủ, làm việc thích suy xét từ toàn cục, có kiến thức và thủ đoạn của riêng mình.
Một lát sau hắn nói:
- Thiếu chủ, ta cảm thấy hay là đừng đi loạn.
Lục Ly nhìn hắn, không nói gì chờ hắn giải thích, Vũ Hóa Thần nói:
- Thứ nhất, Linh Lung Các là một trong mười hai thế lực đỉnh cấp, các chủ của Linh Lung Các từng tiến vào Tà Vu Sơn, cho nên Linh Lung Các chắc không có hứng thú với Tà Vu Sơn. Từ quan sát của ta cho thấy, Khương Khởi Linh đó chắc cũng có hảo cảm với ngươi, nàng ta dường như muốn theo đuổi ngươi, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không hại ngươi.
- Thứ hai, nếu thân phận của ngươi bại lộ, kỳ thật lúc này rời thuyền mới là nguy hiểm nhất. Trong thành không phải triệt để an toàn, ví dụ như một gia tộc nào đó trong vực thành phía dưới biết được thân phận của ngươi, nếu ngươi tiến vào vực thành này, vậy chính là dê vào miệng cọp.
- Còn có một điểm quan trọng nhất, thiếu chủ cho rằng sau khi truyền tống nhiều lần thì kẻ địch sẽ rất khó truy tung à? Trên thực tế mỗi lần truyền tống đều được ghi chép lại, nếu có đại gia tộc muốn truy tra, có thể tỏa định chúng ta một cách rất thoải mái.
Lục Ly thì thầm trong lòng, bưng chén rượu lên lại không biết uống thế nào, hắn đang đeo mặt nạ. Nếu cởi ra, vạn nhất bị nhìn thấu thân phận thì sao?
Khương Khởi Linh thấy Lục Ly cứ bưng chén rượu lên rồi lại do dự, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, nói:
- Cởi mặt nạ rách đó của ngươi ra đi, mặt nạ Ngân Ma này của ngươi là hàng cấp thấp. Bình thường đệ tử của đại gia tộc đều tu luyện Phá Võng Thuật, có thể thoải mái nhìn thấu. Ví dụ như ta... Có thể thấy rõ mặt thật của ngươi.
Lục Ly rất kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi có thể nhìn thấu à?
Khương Khởi Linh gật đầu, giới chỉ trong tay sáng lên, lấy ra một bộ giấy bút, tay nàng ta thoăn thoắt vẽ lên giấy. Chỉ sau một nén hương liền vẽ chân dung của một người, sau khi Lục Ly nhìn thấy thì cả người chấn động.
Kỹ thuật vẽ của Khương Khởi Linh rất tốt, nhân vật vẽ ra rất sinh động, cảnh trong tranh chính là Lục Ly đứng trên giáp bản nhìn ra phương xa, Tuy chỉ là vẽ mặt nghiêng, nhưng lại giống hệt Lục Ly, thần vận đều rất giống.
Khương Khởi Linh cất bút đi, nhún vai nói:
- Thế nào? Lần này thì tin rồi chứ?
Lục Ly gật đầu, nhìn nhìn hai thị nữ, Khương Khởi Linh vung tay bảo hai thị nữ đi xuống, còn đóng cửa khoang thuyền lại.
Lục Ly tháo mặt nạ bưng chén rượu lên, giơ về phía Khương Khởi Linh, nói:
- Chén thứ nhất.
Lục Ly uống xong, cảm thấy rượu này vào miệng rất êm, rất dễ uống. Hắn thầm gật đầu, cảm thấy rượu này cũng bình thường thôi, muốn vươn tay ra rót thêm một chén.
Nhưng mà, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy trong bụng có một cỗ nhiệt lưu tới, rất nhanh liền lan ra khắp toàn thân, hắn cảm giác thân thể giống như là lửa đốt, mặt lập tức đỏ bừng. Đầu cũng cảm thấy có chút choáng váng, cả người hơi lảo đảo.
- Rượu này quả nhiên nặng thật!
Lục Ly vịn vào bàn để ổn định thân thể, mới cắn răng nói một câu, vừa rồi hắn còn tưởng không sao, không ngờ lại lợi hại như vậy
- Ha ha.
Khương Khởi Linh cười tươi như hoa, trước ngực rung rung, đẹp không sao tả xiết, nàng ta cười một lúc mới nhấp một ngụm rượu nói:
- Tiểu nam nhân, rượu này đủ mạnh chưa? Ngươi chớ có uống say, nếu không sau khi tỉnh lại vạn nhất thất thân thì sao? Không uống được thì đừng miễn cưỡng. Hay là ngươi rửa chân cho ta đi? Rửa một lần ta cho ngươi tu luyện miễn phí ba ngày, thế nào?
Cái trò uống rượu này nếu dùng huyền lực bức ra, vậy thì sẽ mất hết tửu phẩm. Cho nên bình thường võ giả hoặc là không uống, nếu uống thì tuyệt đối sẽ khinh thường không thèm dùng huyền lực bức ra.
Lục Ly cũng không làm ra được chuyện dùng huyền lực bức rượu, cho nên hắn hoặc là thối lui, hoặc là chỉ có thể giúp Khương Khởi Linh rửa chân?
Rửa chân!
Rửa chân cho một nữ nhân, còn là một tiểu thư phóng đãng, cái này so với giết Lục Ly còn khó hơn. Hiện tại uống một ly chỉ có thể tu luyện một ngày, Lục Ly cứ như vậy thì rời đi thì rất không cam lòng.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng bưng chén rượu lên, uống mạnh một ngụm. Liền không tin mình ngay lập tức sẽ say gục, chỉ cần không gục, hắn có thể tùy thời nhảy xuống tầng hai, đến lúc đó bảo Vũ Hóa Thần đỡ về là được.
Hắn một chút cũng không ngừng, dùng tốc độ khủng bố lại rót thêm một ly, một ngụm uống hết, lại tiếp tục rót tiếp tục uống.
Lục Ly trong mấy cái chớp mắt không ngờ đã liên tục rót năm chén rượu, uống hết rất nhanh. Hắn muốn nhân lúc hơi rượu còn chưa lên thì tận hết khả năng uống thật nhiều rượu, sau đó nhảy xuống tầng một.
- Ặc?
Khương Khởi Linh bị dọa sợ rồi, vừa rồi nàng ta cũng không nói điêu, Huyết Tinh Mân Côi này đúng là một trong vài loại rượu mạnh nhất Trung Châu, người có tửu lượng tốt nhất mà nàng ta từng thấy cũng chỉ có thể uống được chín chén. Lục Ly nhìn thì tửu lượng chắc không được tốt lắm, hiện tại cũng đã uống sáu chén, không ngờ vẫn chưa ngã?
Bùm.
Lục Ly vẫn muốn rót rượu, nhưng tay chân lại có chút không nghe sai khiến, bình rượu rơi xuống bàn. Sắc mặt hắn đã đỏ bừng, cổ và toàn thân cũng đỏ rực, mắt muốn cố gắng mở ra, nhưng lại có thế nào cũng không mở được.
Hắn thở như trâu, mím chặt môi, dùng tay chỉ chỉ, nói:
- Rót rượu, rót rượu, rót cho ta thêm mười chén!
Khương Khởi Linh lại không nhúc nhích, lắc đầu nói:
- Tiểu nam nhân, ngươi không thể uống được nữa, ngươi đã rất say rồi.
- Rót rượu!
Ngữ khí của Lục Ly đột nhiên trở nên lạnh như băng, không cho phép người khác được làm trái, hắn mở mắt, bên trong đều là tơ máu và hung quang, khí thế trên người cũng trào dâng. Khiến Khương Khởi Linh đột nhiên cảm thấy ngồi đối diện không phải là một thiếu niên, mà là một con thú hoang cường đại bạo ngược.
- Sắp gục rồi còn hung dữ như vậy làm gì? Bản tiểu thư xem ngươi ngươi còn có thể uống được bao nhiêu?
Khương Khởi Linh bĩu môi, đứng dậy lấy ra mười cái chén, rót hết cho Lục Ly. Sau đó cười lạnh nói:
- Nếu ngươi có thể uống hết toàn bộ, bản tiểu thư cho phép ngươi tu luyện miễn phí hai mươi ngày.
Phù phù.
Lục Ly thở hổn hển như trâu, mắt lại, cúi đầu, sắc mặt trở nên có chút dữ tợn, hắn sở dĩ chưa ngã xuống, là dựa vào cường đại cường đại.
Ý chí lực của hắn khủng bố cỡ nào?
Yêu ma công kích linh hồn của hắn ba ngày ba đêm cũng không thể khiến linh hồn của hắn bị chôn vùi, ba ngày ba đêm đó giống như bị dày vò trong địa ngục. Thống khổ như vậy còn vượt qua được, lúc này chỉ một chút cồn thì làm sao có thể làm tê liệt được thần kinh của hắn?
- Cố chịu, ta không thể uống say, ta phải uống hết toàn bộ!
Trong đầu Lục Ly hiện lên suy nghĩ như vậy, ý chí lực và linh hồn cường đại đấu tranh với cảm giác mê man truyền đến. Tay hắn hơi run run, sau đó nhanh như chớp cầm một chén rượu lên, ngửa đầu đổ vào miệng.
Nhanh, chuẩn, độc!
Người uống rượu thường thường thần kinh sẽ bị tê liệt, linh hồn không thể khống chế thân thể, thân thể cũng sẽ trở nên ù ì. Lục Ly vừa rồi uống hết một chén rượu lại nhanh chóng chuẩn xác như vậy, điều này khiến Khương Khởi Linh không khỏi kinh ngạc.
Chuyện khiến nàng ta kinh ngạc hơn lại tiếp tục phát sinh.
Lục Ly nghỉ ngơi một lát, mắt đột nhiên mở ra, lại nhanh như chớp uống hết một chén.
Chương 437 Đủ nặng
Lần này hắn không nghỉ ngơi. Liên tục uống thêm chén nữa, lúc này mới cả người run rẩy tựa vào vách tường phía sau.
Chín chén!
Lục Ly trước sau đã uống xong chín chén, đã có thể sánh bằng người có tửu lượng tốt nhất mà Khương Khởi Linh từng thấy. Hơn nữa, tuy Lục Ly dựa vào vách tường, lại không hoàn toàn say ngã, cơ nhục trên mặt hắn vẫn đang run run, tay chân đang giãy dụa muốn ngồi dậy.
Lục Ly không hề sử dụng huyền lực để bức rượu!
Điểm này thì Khương Khởi Linh vô cùng chắc chắn, sau khi Lục Ly uống xong chén đầu tiên lập tức đã bị chuếnh choáng, từ đó có thể đoán ra tửu lượng của Lục Ly kỳ thật cũng không tốt, nhưng hắn lại có thể uống hết chín chén Huyết Tinh Mân Côi? Điều này khiến Khương Khởi Linh rất khó hiểu, Lục Ly dựa vào cái gì mà có thể uống hết nhiều rượu như vậy mà vẫn chưa gục?
- Gừ!
Trong yết hầu Lục Ly truyền đến một tiếng gầm khẽ giống như dã thú, hắn đột nhiên ngồi dậy, mắt lại mởra.
Lần này tơ máu bên trong đã nhiều hơn, nhìn cũng dọa người hơn, trên mặt hắn toàn là biểu cảm dữ tợn, nhìn giống như một con dã thú bị thương.
Hai tay hắn đột nhiên cầm lấy hai chén rượu, không ngừng đổ vào miệng, hai chén, bốn chén, sáu chén, bảy chén!
Mười sáu chén!
Trước sau mười sáu chén đã bị Lục Ly đổ vào bụng, hắn lúc này mới nhếch miệng cười, mắt lờ đờ nói:
- Khởi tiểu thư, ngươi nói hai mươi ngày rồi nhé, đừng có ăn quỵt, cáo từ.
Lục Ly vươn tay ra sờ sờ bàn, cầm mặt nạ Ngân Ma của mình rồi đeo lên mặt, sau khi đeo mặt nạ thì hắn lại dùng sức chống xuống bàn, khiến mình đứng lên.
Tiếp theo hai chân thất tha thất thểu đi ra ngoài, còn va vào cửa khoang, tay hắn lần mò cả nửa ngày mới mở được cửa, đi đến lan can ngoài khoang thuyền. Sau đó... Hắn cắm đầu ngã xuống, trực tiếp rơi xuống tầng một.
Vũ Hóa Thần ở phía dưới vội vàng chạy tới, ôm lấy Lục Ly đưa vào trong khoang thuyền. Khương Khởi Linh cũng không đi ra, cũng không nhìn xem Lục Ly có say chết hay không.
Nàng ta ngồi một hồi lâu trong khoang thuyền, vẻ kinh ngạc trên mặt mới bình phục, cuối cùng thốt ra mấy chữ:
- Ý chí lực cường đại quá... Biến thái!
Mười sáu chén Huyết Tinh Mân Côi, cho dù là ngoại công của nàng ta là cường giả Quân Hầu cảnh đỉnh phong, nếu không dùng huyền lực để bức rượu, khẳng định cũng không uống được. Huống chi Lục Ly uống xong còn có thể nói chuyện với nàng ta, đồng thời đeo mặt nạ lên rồi tự ra khỏi khoang thuyền.
- Nghe nói một người có ý chí lực cường đại, hắn có thể chống lại sự tập kích và gây mê của rượu, khiến bản thân thủy chung bảo trì được một tia ý thức tỉnh táo!
Khương Khởi Linh nhớ tới câu mà một cường giả từng nói, trước kia nàng ta, không tin lúc này nàng ta lại tin chắc rồi. Nàng ta uống rượu đã năm năm, lần đầu tiên thấy có người biến thái như vậy.
- Quả nhiên là một con ngựa hoang, đủ mạnh, thú vị!
Khương Khởi Linh nhớ tới bộ dạng của Lục Ly khi lần đầu tiên thấy hắn đứng trên giáp bản, tuy tuổi Lục Ly còn nhỏ, còn ăn mặc giống như công tử hoàn khố, nhưng Khương Khởi Linh đã duyệt người vô số chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang của Lục Ly.
Lục Ly lúc nhỏ trải qua quá nhiều cực khổ, sau đó lại trải qua quá nhiều chuyện, từng giết quá nhiều người. Còn từng làm đảo chủ, thống soái rất nhiều cường giả, cuối cùng còn vấn đỉnh Thiên Đảo Hồ, thậm chí trở thành thủ lĩnh của thế lực mạnh nhất Bắc Mạc.
Dưỡng di thể, cư di khí!
Khí chất của một người sẽ căn cứ vào thân phận của hắn mà không ngừng thay đổi, khí chất từ trong xương tủy phát ra là không thể che giấu được. Khương Khởi Linh liếc một cái liền nhận định Lục Ly là một con ngựa hoang đủ mạnh. Lại không ngờ con ngựa hoang này còn mạnh hơn nàng ta tưởng tượng.
- Đủ mạnh, đủ mạnh!
Khương Khởi Linh vừa uống rượu vừa lẩm bẩm, nàng ta thỉnh thoảng lại cười to, thỉnh thoảng lại lặng lẽ rơi lệ, tóc rất nhanh liền biến thành rối bù, quần áo không chỉnh tề, giống như một nữ nhân bị điên.
Lục Ly mê man cả một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại ruột vẫn cuộn trào, ước chừng nghỉ ngơi hai canh giờ mới khôi phục.
Tuy lúc ấy say tới bất tỉnh nhân sự, có điều hắn uống hết mười sáu chén, nhưng chuyện Khương Khởi Linh nói cho hắn miễn phí tu luyện hai mươi ngày thì hắn vẫn nhớ rõ.
Sau khi hắn ăn chút đồ, lập tức tới phòng tu luyện. Quản sự đó dường như đã nhận được mệnh lệnh của Khương Khởi Linh, trực tiếp để cho Lục Ly vào, hắn liền bế quan ở bên trong.
Hắn đã hoàn toàn cảm ngộ được ký ức của yêu ma, hiện tại chỉ còn thiếu ấn chứng thực tiễn, lúc trước tu luyện hai ngày, hắn đã mơ hồ đụng đến một chút da lông.
Một cao thủ mượn dùng thân thể hắn phóng ra một bộ kiếm pháp cao thâm, hắn không cần cảm ngộ kiếm ý của kiếm pháp này, chỉ cần bắt chước ra kiếm chiêu, phóng thích bộ kiếm pháp này là được.
Cái này nói ra thì rất đơn giản, dù sao Lục Ly cũng có toàn bộ ký ức yêu ma phóng thích thần kỹ, hắn còn mày mò ra mỗi một chi tiết, theo lý mà nói thì chắc là không thành vấn đề.
Không thành vấn đề, kỳ thật chính là vấn đề lớn nhất!
Lục Ly bế quan trong phòng tu luyện cả mười lăm ngày, ăn uống đái ỉa đều giải quyết ở bên trong. Hắn nghĩ hết các loại biện pháp, vẫn không thể phóng thích, hắn vẫn chỉ có thể huyễn hóa ra mười mấy phân thân.
Hắn nằm trong góc tường của phòng tu luyện, miệng nhai lương khô uống nước trong, cau mày suy nghĩ.
- Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Chẳng lẽ không cảm ngộ được Kính Tượng Áo Nghĩa thì không thể phóng thích ra loại thần kỹ dung hợp này à?
Lục Ly lẩm bẩm, nếu trong thời gian dài như vậy mà vẫn không có bất kỳ tiến triển gì, vậy khẳng định là cách nghĩ của hắn đã sai. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ tổ sẽ rúc vào sừng trâu, cả đời không ra được.
- Đổi phương hướng? Đổi phương pháp?
Mắt Lục Ly hơi sáng lên, hắn trầm tư một lát, gặm mấy miếng lương khô trong tay, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn chuẩn bị đổi phương hướng, trước tiên nghĩ biện pháp đạt tới hơn sáu mươi phân thân. Huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh của hắn sau khi đạt đến cực hạn, vốn có thể có hơn một trăm phân thân, hắn muốn làm thành chuyện này trước.
Chương 438 Bán nghệ không bán thân
Năm ngày sau.
Thân thể Lục Ly đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp theo thân thể một tách làm hai, hai tách làm bốn, cuối cùng phân thân không ngờ đạt tới một trăm.
Một trăm Lục Ly chớp động trong phòng tu luyện, bên trong đều là bóng người, nhìn mà hoa cả mắt, hoàn toàn không thể phân biệt ra thật giả.
Có điều...
Dùng mắt thì không phân biệt ra được, không có nghĩa là dùng thần niệm cũng không phân biệt ra được. Hơn nữa những phân thân này của Lục Ly hoàn toàn là theo Lục Ly mà đi, không giống như thần kỹ mà yêu ma phóng thích, chạy ra bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất.
Năm ngày, Lục Ly đã tu luyện huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh đến tiếp cận đại thành. Đỉnh phong nhất của huyền kỹ này cũng có thể phân ra hơn một trăm phân thân, Lục Ly hiện tại đã có một trăm phân thân, đã tiếp cận đỉnh phong một cách vô hạn rồi.
Lúc trước Lục Ly tham ngộ rất lâu, lại chỉ có thể phân ra mười mấy phân thân, hiện tại chỉ trong thời gian ba ngày đã có thể đạt tới một trăm phân thân.
Không phải ngộ tính của Lục Ly trở nên mạnh mẽ, trong đây có công lao của yêu ma.
Yêu ma đánh cắp loại huyền kỹ này từ trong linh hồn của Lục Ly, sau đó tự mình cảm ngộ huyền kỹ, đưa phân thân đạt tới hơn sáu mươi. Trong ký ức của Yêu ma, có biện pháp làm thể nào để đề thăng phân thân, Lục Ly căn cứ vào ký ức của yêu ma để tham ngộ, tất nhiên là ngày đi ngàn dặm, tiến triển thần tốc.
- Không sai, không sai!
Phân thân của Lục Ly lần lượt biến mất, chân thân của Lục Ly xuất hiện, rất hài lòng.
Ít nhất hai mươi ngày bế quan này đã khiến hắn có một số thu hoạch. Phân thân hiện tại có thể đạt tới hơn một trăm, hiện tại còn thiếu mỗi dung hợp với Kính Tượng Áo Nghĩa, như vậy phân thân của hắn trở nên chân thật hơn, Quân Hầu cảnh cũng không tra xét được, còn có thể tự động phi hành ra bốn phương tám hướng.
- Chỉ cần có đột phá, vậy sớm muộn gì cũng có thể cảm ngộ được!
Lục Ly nắm chặt quyền đầu, ngồi ở góc tường, lấy ra lương khô, kéo mặt nạ lên đầu để lộ ra miệng để còn ăn. Trong khoảng thời gian này hắn toàn tâm đắm chìm trong tu luyện, quên mất thời gian đã qua hai mươi ngày.
Két.
Một lát sau cửa khoang đột nhiên mở ra, quản sự kia bước vào, sau khi hắn tiến vào thì hờ hững nói:
- Vị công tử này, ngươi hết giờ tu luyện rồi?
- Hết rồi à?
Lục Ly vẫn đang ngồi ở góc tường nhai lương khô, hắn ngẩng đầu nhìn quản sự một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía cửa khoang, không hề bất ngờ khi nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp.
Khương Khởi Linh tới rồi, vẫn dựa vào cửa, nàng ta nhìn thấy Lục Ly ngồi xổm ở góc tường nhai lương khô, tóc tai bù xù, lam lũ như ăn mày, trong mắt lại lộ ra một tia dị sắc.
Nàng ta không phải chưa từng thấy người tu luyện khắc khổ, nhưng người tu luyện khắc khổ như Lục Ly thì đúng là hiếm thấy. Lục Ly nhìn cũng không giống như thiếu thiếu nhà nghèo, dẫn theo hai thủ hạ Quân Hầu cảnh, gia cảnh khẳng định cũng bất phầm, nhưng tu luyện không ngờ lại khắc khổ như vậy?
- Ta giờ ra ngay đây!
Lục Ly ăn nốt lương khô trong tay, đeo mặt nạ vào, vỗ vỗ mông đứng lên, Khương Khởi Linh và quản sự cũng đi ra.
Chờ Lục Ly ra rồi, Khương Khởi Linh lập tức bịt mũi nói:
- Tiểu nam nhân, ngươi hôi quá!
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, không cho là đúng nói:
- Nam nhân phải có mùi, thế mới giống nam nhân hơn, không phải sao?
Lục Ly đi tới phòng rượu, nơi đó có chỗ tắm, sau khi tắm rửa thay quần áo mới, Lục Ly thoải mái đi ra.
Khương Khởi Linh đã chờ hắn ở bên ngoài, nàng ta hôm nay mặc váy dài màu đỏ, không quá lộ liễu, nhưng lại có chút bó sát người, khiến thân thể đẫy đà của nàng ta càng nổi lên những đường cong mê người, miệng chắc là bôi son nên rất đỏ, phối hợp với da thịt trắng ngần của nàng ta, hấp dẫn ngũ quan, tạo cho người ta một loại lực trùng kích thị giác rất cường đại, cảm thấy rất kinh diễm.
Trên đường đi có rất nhiều nam tử không ngừng nhìn về phía Khương Khởi Linh, trong mắt đều là vẻ thèm muốn và dục vọng.
Khương Khởi Linh không đếm xỉa tới những ánh mắt này, cười giống như hồ ly, nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu nam nhân, có muốn tiếp tục tu luyện miễn phí không? Đúng rồi... Quên nói với ngươi, phòng tu luyện lớn đã bị ta bao một năm, hì hì.
Lục Ly trợn mắt, đại thống lĩnh của thuyền này là ngoại công của Khương Khởi Linh, nàng ta bao hay không bao thì có khác gì nhau?
Hắn vẩy vẩy mái tóc đang ướt sũng, hỏi:
- Lại uống rượu à? Không thành vấn đề, tửu lượng của ta rất tốt. Đúng rồi, đừng gọi ta là tiểu nam nhân, tên này không dễ nghe, ngươi có thể gọi ta là Ly công tử.
- Ly công tử?
Khương Khởi Linh nghiêng đầu, lại bật cười, nàng ta nhún vai nói:
- Ngươi đi theo ta, lần này chúng ta không uống rượu. Đương nhiên... Con người ta cũng không làm ra chuyện miễn cưỡng người khác, ngươi cứ yên tâm.
- Được rồi.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu, đi theo Khương Khởi Linh bay lên tầng hai, tiến vào khoang thuyền của nàng ta. Bên trong vẫn bày đầy mỹ vị, còn có rượu mạnh Huyết Tinh Mân Côi, hai thị nữ quỳ bên cạnh hầu hạ.
Lục Ly phất phất tay, bảo hai thị nữ đi xuống, sau đó cởi mặt nạ, không nói gì cầm mỹ vị trên bàn lên ăn, tùy ý giống như ở nhà mình vậy.
Ăn lương khô nhiều ngày như vậy, đồ ăn ngon thế này, cớ gì Lục Ly lại khách khí?
Khương Khởi Linh ngồi đối diện Lục Ly, hai tay chống, cười tủm tỉm nhìn Lục Ly ăn hùng hục, cũng không nói gì.
Lục Ly chẳng buồn để ý tới Khương Khởi Linh, sau khi ăn uống no đủ mới dùng khăn lau tay, ngẩng đầu nhìn Khương Khởi Linh nói:
- Ăn xong rồi, Khởi tiểu thư cứ phóng ngựa tới đây, ta bán nghệ không bán thân, còn lại thì thế nào cũng được.
- Hì hì.
Lông mi dài của Khương Khởi Linh lại run run, mắt biến thành giống như trăng khuyết, đúng kiểu mắt tiêu chuẩn. Môi hồng giống như liệt diễm của nàng ta cong lên một độ cong mê người, nói khẽ:
- Nếu ta cứ muốn mua thân của ngươi thì sao? Ngươi bán hay là không bán, Lục công tử!
- Lục công tử?
Mắt Lục Ly đột nhiên híp lại, trong mắt lấp lánh hàn quang, sát khí trên người cũng dâng lên.
Quả nhiên Khương Khởi Linh đã biết... Thân phận của hắn.
Chương 439 Buông như thế nào?
Biết thân phận của hắn thì có hai tầng ý tứ, một là biết hắn là Lục gia đệ tử, hai là biết chuyện phát sinh ở bên Hàm Thành. Loại thứ hai thì chỉ biết chuyện của hắn ở Hàm Thành, không biết hắn là Lục gia đệ tử.
Trong đầu Lục Ly chuyển động một vòng, quyết định thăm dò một chút, sát khí trên người hắn dần dần yếu đi, híp mắt nhìn Khương Khởi Linh mấy lần, sau đó nói:
- Lục công tử gì? Ta được gọi là Ly công tử?
- Ha ha.
Khương Khởi Linh cười ha hả, lại cười tươi như hoa, giống như một con bướm nhẹ nhàng múa lượn, thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng.
Nàng ta cười một lúc mới nói:
- Lục Ly công tử, ta là người của Linh Lung Các, bắc bộ Trung Châu này là địa bàn của Linh Lung Các chúng ta. Nếu ta muốn điều tra ai, ở bắc bộ Trung Châu chưa từng không tra được. Ta rất hiếu kỳ, không phải ngươi kéo quan tài vào Tà Vu Sơn à? Ngươi làm sao mà ra được?
- May quá, may quá!
Lục Ly thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Khương Khởi Linh chỉ biết chuyện của hắn ở Hàm Thành và Tà Vu Sơn, không biết thân phận Lục gia đệ tử của hắn.
Hắn trầm mặc một lát, không trả lời chính diện, ngược lại trầm giọng nói:
- Mỗi người đều có bí mật riêng, ta không muốn nói!
- Ừ, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Khương Khởi Linh cầm Huyết Tinh Mân Côi lên uống một ngụm, môi nàng ta vốn đã đỏ, lúc này lại càng đỏ hơn, nhìn qua cũng có một loại mị lực khác.
Nàng ta đột nhiên lại bật cười, trấn an Lục Ly:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện của ngươi với người khác đâu.
Lục Ly thờ ơ xua tay nói:
- Không sao cả, ngươi có nói cũng không sao, ta không quan tâm.
- Không quan tâm?
Mắt Khương Khởi Linh híp lại, biến thành giống như một hồ ly, nàng ta cười hì hì nói:
- Ngươi không sợ có người ngấp nghé bảo vật trong quan tài đó à? Không sợ có người truy hỏi ngươi là làm thế nào mà ra khỏi được Tà Vu Sơn? Vạn nhất có cường giả tìm ngươi làm phiền thì sao?
Lục Ly thì cầm ấm trà lên rót một chén, uống một ngụm rồi thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ ta sợ? Hay là nghĩ ta không sợ? Hay là ngươi hy vọng ta sợ? Hay hoặc là ngươi cho rằng đã nắm được thóp của ta? Muốn lấy cái này ra để uy hiếp ta? Khương Khởi Linh, chơi vậy không thú vị đâu, đừng khiến ta coi thường. Lục Ly ta từ nhỏ đến lớn đã từng suýt chết rất nhiều lần rồi, cũng từng giết rất nhiều người, cũng từng bị rất nhiều người đuổi giết. Ngươi nói xem, chết ta còn không sợ thì còn sợ gì nữa?
Lục Ly nói rất ôn hòa, không hề có dao động cảm xúc, nhưng lời hắn nói ra lại có một loại ma lực khó hiểu, khiến người ta tin tưởng chắc chắn.
Khương Khởi Linh nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đó của Lục Ly, nhìn cặp mặt lấp lánh quang mang tự tin ấy, nụ cười trên mặt cứng lại, nàng ta lúc này bỗng dưng cảm thấy có chút tự thẹn xấu hổ.
Sau khi nàng ta có được tư liệu về Lục Ly, đích xác có chút hưng phấn, muốn lấy cái này ra để ép Lục Ly phải đi vào khuôn khổ.
Đúng như nàng ta nói, nàng ta thích chinh phục nam nhân, nhìn nam nhân ai nấy đều cao ngạo lại đều phải quỳ gối dưới váy lựu của nàng ta, nàng ta sẽ rất có cảm giác thành tựu. Cũng hoặc là... Chỉ có như vậy nàng ta mới cảm thấy nhân sinh thú vị, mới có thể tự mê muội bản thân.
Lúc này, nàng ta đột nhiên lại cảm thấy mình rất hèn hạ, Lục Ly chỉ có mười sáu tuổi, ít hơn nàng ta năm tuổi. Nhưng tiểu nam nhân này lại từng trải qua cực khổ, một người có thể có hai người hầu Quân Hầu cảnh, nếu đổi lại là người khác thì e là đã sớm tự cao tự đại, trở thành công tử ca hoàn khố. Mỗi ngày đều sống phóng túng, dụ dỗ mỹ nữ, hưởng thụ nhân sinh rồi.
Lục Ly thì lại không, một người bế quan hai mươi ngày trong phòng tu luyện, không đi ra lấy một lần. Nhìn thấy bộ dạng ngồi xổm trong góc tường ăn lương khô của Lục Ly, ai có thể nghĩ tới trên người Lục Ly có rất nhiều huyền tinh bảo vật, bên cạnh lại có hai cường giả Quân Hầu cảnh đi theo.
Nàng ta cho rằng tư sắc của mình không tồi, ít nhất thì có thể khiến rất nhiều nam nhân phải động lòng, khiến rất nhiều nam nhân sinh ra dục vọng. Lục Ly thì lại không, ngược lại còn bất khuất từ chối nàng ta, uống xong mười sáu chén Huyết Tinh Mân Côi, dựa vào ý chí lực cường đại mà đi ra ngoài, cuối cùng thì ngã xuống tầng dưới.
Nàng ta có thể cảm nhận được, Lục Ly không phải không thích mỹ nữ, hôm nay cách ăn mặc của nàng ta khiến cho mắt Lục Ly hơi sáng lên. Điều này chứng tỏ sự xinh đẹp của mình vẫn có thể lọt vào pháp nhãn của Lục Ly.
Có điều... cũng chỉ là vậy mà thôi.
Nàng ta cúi đầu trầm mặc một lúc, đột nhiên đầu óc có chút đần độn, không phải nàng ta không muốn tiếp tục chinh phục Lục Ly, mà là đột nhiên cảm thấy mình không xứng với Lục Ly.
Nam tử cao ngạo như vậy, sẽ không khuất phục mình. Hắn ngay cả chết còn không sợ,vậy sao lại bỏ xuống sự tôn nghiêm và ngạo cốt của hắn mà khuất phục trước một đãng phụ (phụ nữ dâm đãng) như mình?
Sắc mặt nàng ta dần dần trở nên có chút ảm đạm, bất lực ngẩng đầu lên nhìn Lục Ly, nói:
- Xin lỗi, Lục công tử, ta xin lỗi vì những hành vi lúc trước của ta. Sau này ngươi có thể đi tu luyện miễn phí, xem như là sự bồi thường của ta đối với ngươi, sau này...Ta cũng sẽ không tới quấy rối ngươi nữa.
Khương Khởi Linh đổi hẳn thái độ, còn chính thức xin lỗi mình, điều này khiến Lục Ly có chút kinh ngạc.
Hắn ngẩng lên nhìn Khương Khởi Linh, người sau lập tức trốn tránh, cúi đầu giống một tiểu cô nương làm sai chuyện, có chút không biết phải làm gì.
Lục Ly khẽ thở dài, không lập tức rời đi, ngược lại uống mấy ngụm trà, nói:
- Ta có thể cảm nhận được ngươi từng là cô nương tốt. Ta không biết trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì, khiến ngươi biến thành bộ dạng như hiện tại. Cái ta muốn nói là... Nếu ngươi không tự ái, thế giới này vốn không có ai thích người như ngươi. Quá khứ đã qua rồi, nếu ngươi không thể buông bỏ thì có thể lựa chọn tự sát, như vậy có thể được giải thoát triệt để.
- Nếu ngươi không muốn tự sát, hoặc là không có dũng khí tự sát, vậy thì triệt để từ bỏ đi.
Chương 440 Có nên đi không
- Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, khoái hoạt là một ngày, thống khổ là một ngày, việc gì phải khiến bản thân mệt mỏi như vậy? Cồn có thể khiến ngươi say một đêm, chẳng lẽ có thể khiến ngươi say cả đời? Sau khi triệt để buông bỏ, ngươi sẽ phát hiện thế giới này vẫn rất tốt đẹp.
Lời nói của Lục Ly rất bén nhọn, chỉ thẳng vào tim người khác, hắn giống như là nhìn thấu nội tâm của Khương Khởi Linh vậy.
Thân thể mềm mại của Khương Khởi Linh run lên, tiếp theo trên mặt nàng ta đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt. Nàng ta cũng không nói gì, cứ như vậy lặng lẽ rơi lệ, nước mắt tí tách nhỏ xuống sàn, phát ra thanh âm trong trẻo.
Một lát sau, nàng ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lắc đầu nói:
- Buông bỏ? Sao có thể buông bỏ được? Hắn đã chết rồi, hắn là bị cha ta bức tử! Hắn là nam nhân mà ta yêu nhất, lại bị cha ta bức cho phải chết tức tưởi, nhảy vực mà chết, chết không nhắm mắt! Ngươi bảo ta làm sao mà buông được? Ngươi nói cho ta biết ta phải buông thế nào đi?
- Quả nhiên là vậy...
Lục Ly khẽ thở dài, sau lưng Khương Khởi Linh quả nhiên có một cố sự bi thảm. Nàng ta lãng phí bản thân như vậy là để trả thù phụ thân của mình, đồng thời trừng phạt bản thân, chuộc tội cho người yêu đã chết. Hoặc là muốn khiến bản thân mãi say sưa cho bớt đau khổ.
Đây là một nữ tử số khổ!
Trên thế giới này người số khổ rất nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết đi, có người gia đình tan vỡ, có người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Phụ mẫu của bản thân Lục Ly vẫn đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, tỷ tỷ thì ở xa tận Thanh Châu, bản thân hắn sao không phải cũng là người cơ khổ?
Hắn không quản được nhiều như vậy, cũng không có thời gian để đi giúp Khương Khởi Linh bước ra. Nữ tử này nguy hiểm, Lục Ly không muốn dây dưa và ràng buộc quá nhiều với nàng ta.
Cho nên hắn lắc đầu cười khổ, đeo mặt nạ đi ra ngoài, khi hắn mở cửa khoang, hắn vẫn có cho không đành lòng, quay đầu lại nhìn Khương Khởi Linh, nói:
- Ta không biết bảo ngươi buông thế nào, ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không tự cứu, thế giới này không ai cứu được ngươi cả. Con bướm cũng chỉ sau khi phá kén mới có thể mọc ra cánh bướm xinh đẹp. Phượng Hoàng phải sau khi tắm lửa mới có thể sống lại. Có lẽ chuyện này là khảo nghiệm trời cao giành cho ngươi, ngươi hoặc là triệt để trầm luân, hoặc là phải dục hỏa trùng sinh!
Lục Ly đi ra ngoài, nhảy xuống tầng một, biến mất không thấy đâu.
Lời nói của hắn vẫn vang vọng trong đầu Khương Khởi Linh. Trên mặt Khương Khởi Linh không còn nước mắt nữa, ngồi ngây ngốc một lúc, cuối cùng ngã xuống đất mà ngủ thiếp đi. Sau khi ngủ khóe miệng nàng ta đột nhiên cong lên, không ngờ lại bật cười, vô cùng ngọt ngào.
Sau khi Khương Khởi Linh ngủ rồi, một lão giả tóc tím đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, giống như thuấn di bằng không xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng đi vào, lấy ra một chiếc chăn đắp cho Khương Khởi Linh, đau lòng nhìn nàng ta mấy cái, sau đó thở dài nặng nề rời đi.
- Có nên đi không?
Sau khi Lục Ly trở lại khoang thuyền của mình, trong đầu nghĩ tới vấn đề này. Thân phận của hắn đã bại lộ một chút, vạn nhất có cường giả dòm ngó thì sao? Vạn nhất có cường giả muốn tra hỏi hắn làm thế nào mà ra khỏi Tà Vu Sơn thì sao? Tất cả đều có khả năng.
Phi thuyền thiết giáp này có đôi khi sẽ dừng ở một phủ thành hoặc là ngoài vực thành, Lục Ly có thể dẫn theo Minh Vũ, Vũ Hóa Thần xuống thuyền, sau khi vào thành trì thì lập tức truyền tống đi.
Long Đế Quan vẫn chưa mở được nắp, nhưng trên người Lục Ly có một số linh dược, sau khi bán đi có thể đổi được chút huyền tinh, truyền tống mấy chục lần cũng không có vấn đề gì. Trên người Vũ Hóa Thần chắc cũng có chút huyền tinh, chỉ cần đã truyền tống mấy chục lần, muốn tìm được bọn họ sẽ rất khó. Dù sao truyền tống trận của mỗi thành trì đều có thể truyền tống tới rất nhiều nơi.
Có điều... Linh Lung Các đã biết chuyện mình ở Hàm Thành, còn biết mình đã ra khỏi Tà Vu Sơn, muốn động thủ thì chắc đã sớm động thủ rồi. Lục Ly lại có chút do dự khó quyết, dù sao ở trên phi thuyền thiết giáp này vẫn rất an nhàn.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút, hỏi Vũ Hóa Thần:
- Lúc này chúng ta tới đâu rồi?
Vũ Hóa Thần lấy ra bản đồ nhìn mấy cái, chỉ vào một thành trì nói:
- Chắc ở phía đông Hoàng Thành, hai ngày trước vừa qua Hoàng Thành. Đi thêm về phía trước hơn mười ngày chính là một sơn mạch rất nổi tiếng của bắc bộ Trung Châu, Thiên Quỷ Sơn.
Lục Ly nhìn mấy lần, phát hiện Trung Châu thực sự quá to lớn, bay gần một tháng, lúc này vẫn còn ở bắc bộ Trung Châu. Nghĩ muốn tới Khiếu Thiên Thành thì chắc phải mất gần một năm, Lục Ly cũng bình thường trở lại.
Hắn quyết định hỏi ý kiến của Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, hắn kể lại chuyện Khương Khởi Linh đã tra ra thân phận của mình, sau đó hỏi hai người là nên đi hay ở.
Nghĩ nghĩ một chút nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Thiếu chủ tự quyết định đi, ta đi theo ngươi là được.
Vũ Hóa Thần trầm mặc rất lâu, hắn trước kia là một đại bá chủ, làm việc thích suy xét từ toàn cục, có kiến thức và thủ đoạn của riêng mình.
Một lát sau hắn nói:
- Thiếu chủ, ta cảm thấy hay là đừng đi loạn.
Lục Ly nhìn hắn, không nói gì chờ hắn giải thích, Vũ Hóa Thần nói:
- Thứ nhất, Linh Lung Các là một trong mười hai thế lực đỉnh cấp, các chủ của Linh Lung Các từng tiến vào Tà Vu Sơn, cho nên Linh Lung Các chắc không có hứng thú với Tà Vu Sơn. Từ quan sát của ta cho thấy, Khương Khởi Linh đó chắc cũng có hảo cảm với ngươi, nàng ta dường như muốn theo đuổi ngươi, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không hại ngươi.
- Thứ hai, nếu thân phận của ngươi bại lộ, kỳ thật lúc này rời thuyền mới là nguy hiểm nhất. Trong thành không phải triệt để an toàn, ví dụ như một gia tộc nào đó trong vực thành phía dưới biết được thân phận của ngươi, nếu ngươi tiến vào vực thành này, vậy chính là dê vào miệng cọp.
- Còn có một điểm quan trọng nhất, thiếu chủ cho rằng sau khi truyền tống nhiều lần thì kẻ địch sẽ rất khó truy tung à? Trên thực tế mỗi lần truyền tống đều được ghi chép lại, nếu có đại gia tộc muốn truy tra, có thể tỏa định chúng ta một cách rất thoải mái.