Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 106: Hỏa Phụng chiến Ách Lang
Nhận đao, Triệu Phổ một cước đạp bay hai tên môn đồ Hỏa chưởng môn đang giơ đao xông đến, hắn cũng bắt đầu tức giận, một cước này cũng không thèm triệt tiêu nội lực khiến hai tên môn đồ đó thẳng một đường bay ra ngoài mười trượng, lăn mấy vòng trên mặt đất, cho đến khi đụng phải bậc thang trước của mấy tiểu điếm ven đường mới dừng lại, phun ra một búng máu rồi không thể bò dậy được nữa.
Lúc này, mấy người của Hỏa chưởng môn cũng đã đuổi tới.
Mấy người này chính là mấy người bị trúng độc phấn của Công Tôn ban nãy, lúc này mặc dù cả người ngứa ngáy, mặt cũng sưng đỏ nhưng mà thần trí cũng đã thanh tỉnh lại, biết được có lẽ mình đã bị trúng chiêu gì đó.
Thấy Triệu Phổ đứng cản giữa đường, mấy người này lúc trước cũng đã nhìn thấy hắn đứng xem náo nhiệt trước cửa nha môn Tùng Giang phủ, bất quá lại không có biết rõ đây là nhân vật gì, chỉ đoán là người của Phủ Khai Phong.
Thật ra thì cũng không trách được bọn họ, Triệu Phổ bình thường đều là đem cái vạt hắc y của mình cẩu thả mà vén lên, giắt ở bên hông, ai cũng sẽ không đem hình ảnh hắn mà liên tưởng đến một vị vương gia cao cao tại thượng. Chẳng qua là mấy người đó thấy Triệu Phổ đem đến một thanh Trảm mã đao vô cùng to lớn, liền có chút do dự —— Vừa nhìn đã biết là cao thủ.
“Hiểu lầm! Chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi!” Mấy môn đệ Hỏa chưởng môn vội vàng kéo qua mấy huynh đệ còn chưa có thanh tỉnh kia, vội vàng giải thích với Triệu Phổ.
Công Tôn lúc này cũng đã dần nguôi giận, ý thức được trong đó có thể thật sự có gì đó cần xem xét lại, đừng để một hồi Triệu Phổ thực sự làm thịt đám Hỏa chưởng môn này, ngược lại sẽ trúng gian kế của kẻ khác.
“Hiểu lầm?” Triệu Phổ cười khan một tiếng, gật đầu một cái, “Cũng được a, vậy lát nữa đợi ta làm thịt các ngươi xong rồi cùng sẽ coi như là hiểu lầm một hồi, sang năm ta sẽ đốt cho các ngươi nhiều tiền vàng một chút là được.”
Mấy môn đồ Hỏa chưởng môn cũng cảm thấy lúng túng, bọn họ vốn đã có tư oán với Công Tôn, lúc nãy Lâm Dạ Hỏa đã không ra mặt cho bọn họ, bọn họ đã phải cố nuốt cơn giận, lúc này cũng không thèm quản cái tên cao thủ chặn đường này là ai nữa, chỉ nghiêm mặt nói, “Nếu tiên sinh đã không sao, đây cũng chỉ là một chút hiểu lầm, vậy thì cáo từ.” Nói xong, xoay người muốn đi.
Triệu Phổ vui vẻ, “Đi sao? Ai cho các ngươi đi?”
Mấy người quay đầu lại.
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Hỏa chưởng môn các ngươi hôm nay chỉ cần đổi tên là Cú chưởng môn là có thể đi.” (*)
[ (*) Chữ 够 có 3 âm đọc Hán Việt là: Câu, Cú, Hú nhưng đều mang nghĩa là “nhiều, đầy đủ” hoặc là “với tay”. Còn chữ 掌 – Chưởng vừa có nghĩa là đánh ra bằng tay vừa có nghĩa là lòng bàn tay. Ở đây ta chọn âm Hán Việt là Cú để cho nó thuận tai một chút. Còn về nghĩa thì mọi người tự suy luận a. ]
Công Tôn đỡ trán ——- lại miệng khiếm nữa rồi. (Ý bảo Lão ăn nói linh tinh.)
Lần này những môn hạ Hỏa chưởng môn kia đã không chịu được nữa, quay đầu lại chỉ Triệu Phổ một cái, “Ngươi nói cái gì?”
“Nói tiếng người, còn có thể nói cái gì nữa.” Triệu Phổ dựa vào Tân Đình Hầu móc cái lỗ tai, đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc mấy người bọn họ, “Tới tới tới, chớ có dong dài, mau đến cho gia gia đây luyện đao một chút.”
Mấy người của Hỏa chưởng môn sắc mặt cũng biến đổi, liền rút đao xông tới.
Khóe miệng Triệu Phổ nhếch lên một cái, một tay cầm lấy chuôi đao muốn tiến lên.
“Chờ chút!” Công Tôn ôm lấy cánh tay hắn.
“Oa, Thư ngốc ngươi sao lại cản chân người ta hả?” Triệu Phổ quay lại nhìn hắn, tâm nói thật may là đám người kia không có tới trước mắt giơ đao mà chém a.
Công Tôn ôm lấy cánh tay cầm Tân Đình Hầu nói, “Vậy ngươi cứ đi đánh bọn chúng một trận thật đã là được, đừng có động đao!”
Triệu Phổ khóe miệng cũng rút rút, ý kia ——- Người ta đã lâu không có đánh nhau rồi.
Công Tôn ôm lấy đao của hắn không chịu thả, lắc đầu, ý là —— Không cho phép đi.
Tức giận của Triệu Phổ cũng tiêu hết, đối với Thư sinh này, hắn không cách nào chống lại, từ trước đến giờ hắn gặp phải nếu không phải là mấy thuộc hạ nói gì nghe nấy thì cũng là mấy tên tướng giặc chuyên dùng để luyện đao …….. Thư sinh này thì được rồi, mềm cứng gì cũng không ăn thua, hắn nói cái gì chính là cái đó, mình đối với hắn một chút biện pháp cũng đều không có a.
Lúc này, hai ảnh vệ rơi xuống một bên, “Vương gia, ngài không cần động thủ, chúng ta giúp ngươi dạy dỗ bọn chúng, muốn đánh chết hay đánh sống?”
“Sách……” Triệu Phổ muốn đánh người lại không có chỗ ra tay, lửa giận cũng bốc cao ba trượng, làm thế nào cũng vướng chân vướng tay a, hắn lại thật lâu rồi không có đánh nhau.
Hôi Ảnh còn khuyên hắn, “Ngươi cùng cái thùng cơm đánh thì có gì hay …… giết người cũng không cần đến dao mổ trâu.”
Công Tôn thấy Triệu Phổ lại bắt đầu nóng lên, níu hắn không thả, “Ngươi điên rồi, khi ngươi đem Tân Đình Hầu ra dân chúng cũng còn đang xem đây, ngươi lại còn muốn giết người giữa đường phố nữa, còn khác gì Tu La a? Ai còn thèm coi ngươi là đại anh hùng nữa!”
Chân mày Triệu Phổ cũng nhảy một cái —– Thư ngốc này quả nhiên là có tài ăn nói, cái gì cũng có thể nói lại a!
Nhìn lại, Công Tôn đang phồng má, một mặt lo lắng lại mang một chút ý tứ uy hiếp, ôm lấy cánh tay hắn nhất định không thả …….. Triệu Phổ không khỏi có ý muốn nghe lời, Thư ngốc này còn rất đáng yêu sao.
Mấy ảnh vệ bên người hai mặt nhìn nhau —- Công Tôn quá trâu a! Trước kia mỗi lần Triệu Phổ phát giận muốn làm thịt người, bốn vị phó tướng trong quân, hai người ôm chân, hai người ôm tay mới có thể miễn cưỡng đem người kéo về. Trên đời này người có thể một câu đã khiến cho Triệu Phổ nghe lời chỉ có mẫu thân hắn, lúc này lại thêm một Thư sinh nữa.
“Ai muốn động đến người của Hỏa Phụng đường? Ân?”
Chỉ thấy một thân ảnh hồng y phiêu phiêu rơi xuống trước mặt đám người của Hỏa chưởng môn.
“Đường chủ.”
Đám người của Hỏa chưởng môn vừa nhìn ….. thấy người đến là Lâm Dạ Hỏa, mới thở phào một cái, vội vàng hành lễ với hắn.
Lại nói tới, Lâm Dạ Hỏa mới vừa rồi ở trên thuyền của Bạch Ngọc Đường mà hùng hồn tuyên bố kế hoạch “đoạt miêu”, sau đó liền bị hai cô nương Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đuổi khỏi thuyền, nha đầu mũm mĩm Thần Tinh Nhi kia ngay cả quả khô trong tay hắn cũng đoạt luôn, nói là không cho hắn ăn.
Thấy không còn chỗ nào chơi được nữa, Lâm Dạ Hỏa vốn định trở về khách điếm đi, tìm mấy vị trưởng lão mà thương lượng đại kế “đoạt miêu” một chút.
Nhưng mà hắn mới vừa đi tới đầu đường liền nhìn thấy phía trước rất loạn, lại có thật nhiều người tụ tập, hắn hỏi một đại thúc xem nào nhiệt, “Trước mặt đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nga, hình như là người của Hỏa chưởng môn đuổi Hồ yêu, đắc tội người của phủ Khai Phong, người kia cũng không biết là ai, có một cây đao thật lớn, muốn giết hết người của Hỏa chưởng môn, có mấy người đã bị đánh rồi.” Người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chân mày Lâm Dạ Hỏa liền nhíu lại ——— Người của Khai Phong phủ còn cầm một cây đao lớn sao?
Lâm Dạ Hỏa nhảy lên trên đám người, nhìn vào trong xem có chuyện gì xảy ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có hai người của Hỏa chưởng môn hôn mê nằm trên mặt đất, máu phun đầy đất.
Lâm Dạ Hỏa cũng nhướng mày một cái, sau khi nhảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Phổ.
Lâm Dạ Hỏa sau khi nhìn lướt qua Triệu Phổ, mặc dù không ai giới thiệu, nhưng mà thanh Trảm mã yêu đao to lớn này, khắp Tây Vực không ai là không biết. Hai con mắt lại là hai nhan sắc bất đồng, khí phách này…..
Lâm Dạ Hỏa cười, “Nga ……. Thì ra là Triệu Phổ a.”
Hắn vừa nói xong, chân mày mấy ảnh vệ cũng nhíu lại ———- Đầu năm nay, người vừa thấy mặt hắn đã gọi thẳng tên đúng là cũng không nhiều.
Còn không đợi mấy ảnh vệ mở miệng, Công Tôn đã nhảy dựng lên, chỉ Lâm Dạ Hỏa một cái, “Ngươi thối lắm!”
Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa khóe miệng đều rút rút.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn, ý kia —— Hắn là gọi tên ta, vậy ý của ngài đây là Triệu Phổ giống như “rắm” thối a?
Công Tôn trừng hắn —— Đừng có chen vào.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn —— Phụ thân đang nói chuyện thô tục đó.
Lâm Dạ Hỏa quan sát Công Tôn một lượt, tâm nói thư sinh này lớn lên thật văn tú như vậy, sao lại vừa mở miệng đã văng tục chứ.
“Ai vậy?” Công Tôn mắng người xong, liền hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ không nói gì nhìn hắn ——- Không quen biết mà lại mắng người ta.
“Nhìn thật không thuận mắt.” Công Tôn thuận miệng nói một câu, Lâm Dạ Hỏa ở đối diện cả miệng cũng rút lại ——- Nói hắn không thuận mắt?!
“Đây chính là Hỏa Phụng đường đường chủ, Lâm Dạ Hỏa.” Hôi Ảnh nói với Công Tôn, còn không quên chêm thêm một câu, “Hỏa chưởng môn kia chính là môn hạ của Hỏa Phụng đường.”
“Nga……..” Công Tôn gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa cười khan một tiếng, “Cửu vương gia thật là quá khí phái, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.”
Triệu Phổ nghe cũng cảm thấy thật chói tai, bất quá hắn vẫn còn chưa kịp mở miệng phản kích, Công Tôn đã nhanh hơn cả hắn, “Đường chủ Hỏa Phụng đường bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, ngoại hình đã không đẹp, vóc dáng lại còn lùn.”
“A…………..” Mọi người đều nghe thấy đám người của Hỏa chưởng môn sau lưng Lâm Dạ Hỏa đều hít một ngụm khí lạnh.
Mà lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, hắn há to miệng lui về phía sau mấy bước, kinh hãi mà nhìn Công Tôn ——– Ngoại hình không đẹp! Vóc dáng còn lùn!
Công Tôn cũng không thèm để ý đến vẻ mặt xám như tro của Lâm Dạ Hỏa, nói tiếp, “Người của Hỏa chưởng môn đuổi giết cha con ta ngoài phố, còn nói muốn thiêu chết ta, nhà ngươi muốn chịu trách nhiệm thế nào đây? Đừng có tự cho mình là chính phái nữa, mau chóng đổi thành tà giáo đi!”
Lâm Dạ Hỏa sau khi nghe xong, quay đầu lại nhìn đám người của Hỏa chưởng môn, ý kia —— Các ngươi không phải chứ? Người ta không phải chỉ động một chút thi thể huynh đệ các ngươi thôi sao, vì sao lại muốn thiêu chết hắn? Các ngươi thật sự là người của Hỏa chưởng môn sao? Hẳn là mã tặc cải trang đi!
Đám người của Hỏa chưởng môn cũng biết Lâm Dạ Hỏa không cho phép thủ hạ tác quái làm càn, mấy người liền trao đổi ánh mắt một chút, quyết định người không vì mình trời tru đất diệt. Nghe thấy hai bọn họ nói chuyện, người đối diện kia hẳn là Cửu vương gia Triệu Phổ, vạn nhất nếu thật có giao đấu, đó cũng không phải là tội nhỏ, vì vậy phương pháp tốt nhất chính là cái gì cũng chối hết! Cái gì cũng không nhận đã làm!
Vì vậy, một người tương đối cơ linh nói với Lâm Dạ Hỏa, “Chúng ta không phải đuổi theo Thư sinh kia mà chỉ là muốn xem một chút con hồ ly kia! Hồ ly đó nghe nói là xuất hiện ở bên cạnh thi thể Tiền Quế vào đêm hắn bị giết, nhưng mà Thư sinh kia lại dùng độc phấn mà ám toán chúng ta.” Vừa nói, lại vừa ý bảo Lâm Dạ Hỏa nhìn xem toàn thân bọn họ đầy ban đỏ, nói tiếp “Cửu vương gia vừa tới, đã chẳng phân biệt được trái phải đã đánh chúng ta, còn nói muốn tiêu diệt cả Hỏa Phụng đường.”
Lời này, mấy tên môn hộ của Hỏa chưởng môn là lời nói càn trái với lương tâm, Triệu Phổ cũng chưa có nói là tiêu diệt Hỏa Phụng đường.
Chân mày Lâm Dạ Hỏa giật giật quay đầu lại.
Lúc người của Hỏa chưởng môn tố cáo với Lâm Dạ Hỏa, thanh âm cũng không thấp, Công Tôn nghe được rõ ràng, tâm nói —– Giỏi cho cái Hỏa chưởng môn các ngươi a, các ngươi đúng là thiên hạ vô địch mặt dày không biết xấu hổ!
Lâm Dạ Hỏa thấy được Tiểu hồ ly trong ngực Tiểu Tứ Tử, sờ cằm.
Bất quá, vẫn như cũ, hắn còn chưa kịp nói chuyện, đã liền nghe thấy Tiểu Tứ Tử lôi kéo y phục Triệu Phổ, nói “Cửu Cửu, bọn họ gạt người! Bọn họ vừa nãy còn nói phụ thân là Hồ yêu, còn muốn thiêu chết phụ thân nữa.”
Công Tôn cười khan một tiếng, sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, con không nghe người ta nói sao, cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn a!”
Mí mắt Lâm Dạ Hỏa lại bắt đầu nhảy.
Tiểu Tứ Tử phồng má, vẻ mặt chán ghét mà nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, “Bạch Ngọc Đường so với ngươi đẹp trai hơn rất nhiều! Ai cũng đẹp trai hơn ngươi!”
“A……” Lâm Dạ Hỏa cũng hít một ngụm khí lạnh ——- Ngực bị trúng tên a, đau nhói!
Nhìn lại đám người Hỏa chưởng môn, ngay cả tóc cũng dựng đứng, người nào người nấy đều nuốt một ngụm nước bọt —— Xong rồi! Lâm Dạ Hỏa có một kiêng kỵ, kỵ nhất người ta nói hắn không đẹp bằng Bạch Ngọc Đường, lại không chịu nổi nhất chính là người ta nói hắn khó coi, ai nói hắn khó coi người đó chắc chắn phải chết.
Quả nhiên, chỉ thấy nửa mặt Lâm Dạ Hỏa cũng cúi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mà quay đầu lại, câu câu ngón tay với mấy người của Hỏa chưởng môn.
Người của Hỏa chưởng môn nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước.
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay hỏi, “Đoàn tử kia nói chình là sự thật sao?”
Hỏa chưởng môn mọi người hai mặt nhìn nhau, lắc đầu ——- Đánh chết cũng không được thừa nhận.
“Nga.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái, “Như vậy a …………”
Chữ “a” còn chưa nói xong đã thấy hắn phi thân lên, đè lại một người của Hỏa chưởng môn đánh, đem cả đám người quật ngã xuống đất, sau đó nhấc chân đạp đạp đạp, vừa đạp còn vừa mắng chửi, “Mụ nội ngươi, còn dám gạt người? Coi lão tử là tiểu hài nhi ba tuổi a! Hại lão tử bị một đoàn tử nói là xấu xí, giết chết đám người không khí phách, không tiền đồ các ngươi!”
Lâm Dạ Hỏa có lẽ cũng thực sự nổi giận, đem đám người của Hỏa chưởng môn đánh cho sưng phù bầm dập.
Đám người Triệu Phổ cũng ngu người mà nhìn, nói chi đến người đi đường, càng nhìn càng kinh hãi ——- Ai nha, công tử hồng y này trông tiếu lãng như vậy, sao lại như bọn lưu manh mà đánh người a, thật dữ dằn lại thô tục nữa.
Chỉ trong một lát, đám người của Hỏa chưởng môn tất cả đã nằm trên đất không dậy nổi, đầu mỗi người đều mập thêm một vòng.
Lâm Dạ Hỏa đánh người xong liền phất tay áo.
Lúc này, người của Hỏa Phụng đường cũng đã tới.
Lão đầu tóc bạc ban nãy đến bên cạnh hắn, “Đường chủ?”
“Kéo về đi!” Lâm Dạ Hỏa nói xong liền đưa tay, hình như là muốn đòi vật gì đó.
Lúc này, một môn đồ của Hỏa Phụng đường liền đưa tới cho hắn một thứ.
Đó là một cây côn dài chừng năm thước. Thân côn đỏ rực như lửa, chẳng khác gì một cây hồng sắc thiết bổng, trên thân còn được khắc hoa văn, lại là một con Phượng hoàng lửa.
“Biết đây là cái gì chứ?” Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, dùng cây gậy chỉ Triệu Phổ một cái.
Triệu Phổ khóe miệng cũng nhếch lên, đem Tân Đình Hầu rút ra cắm xuống nền đất trước mặt, mở miệng nói, “Thiêu hỏa côn chứ gì.” (Thiêu hỏa côn là củi đốt lò đó).
Công Tôn dở khóc dở cười.
Lâm Dạ Hỏa cười lạnh một tiếng, “Bạch Ngọc Đường không chịu đánh thì liền đánh ngươi đi, cũng coi như khỏi thất lễ, cho ta kiến thức bản lĩnh của Hôi mắt Tu La một chút ….” Nói xong, tung người nhảy lên một cái.
Triệu Phổ cũng hăng hái lên, cái này so với đám kia thú vị hơn nhiều, thật lâu rồi không có đánh nhau cũng đang ngứa tay đây.
Chẳng qua là chưa đợi Triệu Phổ bay lên tiếp chiêu của hắn, đột nhiên ở đâu lại có một bóng đen chui ra, chắn trước mặt hắn, đạp một cước về phía Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa vừa đỡ một cước hắn đá tới, xoay người một vòng trên không, rơi xuống mặt đất.
Triệu Phổ cau mày ——– Hôm nay đánh đấm sao lại khó khăn vậy a? Lại là cái tên không có mắt nào chạy đến cản đường?
Lâm Dạ Hỏa cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc, “Tại sao lại là ngươi?”
Triệu Phổ nghiêng đầu nhìn một chút, người tới lại là Trâu Lương.
Trước khi bọn họ đến Tùng Giang phủ có chia quân thành hai đường, Trâu Lương trước tiên về Khai Phong một chuyến, đem nhân mã đi giúp đỡ thiên tai an bài thỏa đáng. Lúc này, hắn vẫn còn đeo một bọc y phục, cầm trong tay thanh Phá đao của hắn, mặt lạnh mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Triệu Phổ ôm cánh tay hỏi hắn, “Hai ngươi biết nhau sao?”
Lúc này, đám người Triển Chiêu cũng đã chạy tới.
Mọi người vốn là đang ở trên thuyền chờ Triệu Phổ đến thì nhổ neo, không nghĩ đến Âu Dương lại nói Triệu Phổ không đi, mọi người đang định khởi hành lại có một ảnh vệ vội vàng gấp gáp mà chạy tới nói, người của Hỏa chưởng môn đuổi giết Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, Vương gia cùng Lâm Dạ Hỏa đang muốn đánh nhau.
Đám người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vội vàng chạy trở lại ……….. đi xem náo nhiệt!
Triển Chiêu còn hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đấu với nhau, ai lợi hại hơn?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Ta chưa cùng Triệu Phổ chân chính giao đấu qua, không biết thực lực của hắn thế nào.”
“Tiểu Lâm tử chưa chắc có thể đánh được Triệu Phổ.” Thiên Tôn cũng chạy theo xem náo nhiệt, “Triệu Phổ ngoan lệ hơn.”
Ân Hầu cũng gật đầu, “Hắn không giống các ngươi, hắn là quân nhân.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời quay đầu lại ——– Thế thì có gì khác nhau.
“Phương pháp giao đấu của quân nhân và người giang hồ không giống nhau.” Ân Hầu khẽ mỉm cười, vẻ mặt cũng là bừng bừng hăng hái.
Nhưng không ngờ, mọi người chạy tới, nhìn thấy lại không phải là Triệu Phổ đấu với Lâm Dạ Hỏa, mà lại là Trâu Lương đang chắn giữa hai người.
Lâm Dạ Hỏa mỏng miệng, hỏi Trâu Lương, “Ách tử (*)! Ngươi muốn làm gì?”
(*) Ách tử: Tên Câm.
Triệu Phổ cũng hỏi Trâu Lương, “Đúng vậy, ngươi muốn làm gì?”
Triệu Phổ nhìn Tân Đình Hầu của hắn một chút, cau mày.
Âu Dương cũng nổi giận lên, trừng Triệu Phổ, “Thu lại đi! Ngươi nghĩ ngươi có thân phận gì hả? Đánh lưu manh lại cần ngươi phải ra tay sao!”
Triệu Phổ khóe miệng rút rút —— Bọn chúng phản rồi! Nhớ không nhầm thì mình mới là lão đại!
Lâm Dạ Hỏa quay đầu nhìn lại phía sau ——- Lưu manh ở đâu?!
Trâu Lương đưa bọc y phục cho Âu Dương Thiếu Chinh, tiến lên phía trước hai bước, rút ra một thanh hắc đao tinh tế, nhìn Lâm Dạ Hỏa “Ta đánh với ngươi!”
Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, sau đó liền cười, “Thì ra không phải là câm a.”
Âu Dương lấy ra một thỏi bạc, hỏi “Cược người nào?”
Lúc này, không biết khi nào đã có nhiều người giang hồ đến vây xem như vậy, vừa mới nghe đến Ách Lang Trâu Lương cùng với Lâm Dạ Hỏa muốn tư đấu, tất cả mọi người đều cả kinh.
Ai cũng biết Trâu Lương chính là đệ nhất cao thủ sau Triệu Phổ của Triệu gia quân. Người này trước nay đánh giặc đều giết địch vô số, lại vô cùng ngoan lệ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thua qua.
Cũng như vậy, Lâm Dạ Hỏa cũng không phải là đèn cạn dầu, trên giang hồ danh tiếng cùng địa vị đều ở trên Trâu Lương một bậc, trận Hỏa Phụng chiến Ách Lang này quá đáng xem rồi!
Thấy Âu Dương Thiếu Chinh đánh cược, mọi người chỉ cần nhìn cái đầu đỏ tươi của hắn kia cũng đã biết chính là Hỏa Kỳ Lân.
Âu Dương Thiếu Chinh có một thói quen, thích đánh cược, cứ có người đánh nhau là hắn nhất định phải đánh cược một lần, quả nhiên là ngứa tay nên lại không chịu nổi.
Lúc này, có mấy người giang hồ hét lên, “Một trăm lượng, cược Lâm Dạ Hỏa thắng.”
“Hai trăm lượng!”
…………………
Mọi người cứ thế rối rít mà đặt cược, hầu như đều là cược cho Lâm Dạ Hỏa thắng.
“Một vạn lượng.”
……………………
Lúc này đột nhiên có một thanh âm lạnh như băng cũng tới một câu.
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ôm đao, không cần để ý mà thêm một câu, “Vàng.”
Mọi người liến hít một ngụm khí lạnh.
Bạch Ngọc Đường cười nhạt, “Cược Trâu Lương thắng.”
Hiện trường trầm mặc một lát, sau đó lại xôn xao một trận, có người lại rối rít thay đổi chủ ý, Bạch Ngọc Đường nếu như đã coi trọng Trâu Lương nhất định là có lý do của hắn!
Triển Chiêu dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng Bạch Ngọc Đường, “Có nắm chắc không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không biết.”
Triển Chiêu trợn tròn mắt ——- Tên phá của!
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, nhàn nhạt nói, “Lâm Dạ Hỏa khó đối phó, công phu cũng không sai biệt lắm với ta.”
Triển Chiêu kinh ngạc, “Công phu của Trâu Lương còn cao hơn ngươi sao?”
“Đương nhiên không.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, Triển Chiêu chỉ thấy cái bản mặt lúc nào cũng tươi cười nhí nhố của Lâm Dạ Hỏa kia cũng đã trầm xuống ……… Đừng nói chứ, nụ cười của hắn vừa thu lại, khí thế của cao thủ cũng theo đó lộ ra, khí tràng cùng nội lực kinh người phát ra ngoài, tạo ra cảm giác kinh người ………. đây chính là tuyệt đại cao thủ.
“Ngươi ra một vạn lượng chính là để kích thích hắn a?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Trâu Lương là người phe ta …….”
Bạch Ngọc Đường lại đưa ra một ngón tay thon dài mà nhẹ nhàng lắc lắc, “Khi giao đấu, người có công phu cao chưa chắc đã thắng được.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
Ngón tay Bạch Ngọc Đường lại chỉ chỉ một hường khác …………. ý bảo hắn nhìn xem.
Triển Chiêu theo hướng ngón tay hắn nhìn sang, chỉ thấy Triệu Phổ ôm cánh tay tựa vào Tân Đình Hầu, khóe miệng của hắn cũng nhếch thật cao, cười lộ ra cả một hàm răng trắng, bên sườn có mấy cái răng thật nhọn, nụ cười này, Triển Chiêu chính là lần đầu thấy được, có cảm giác ——— Tà!
Lâm Dạ Hỏa nhìn Trâu Lương, đột nhiên cười lạnh, “Ách tử, ngươi đã thua một lần, còn chưa ghi nhớ sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại xôn xao một trận, thì ra là Trâu Lương đã từng bại bởi Lâm Dạ Hỏa, vì vậy lại thêm một trận xôn xao đổi lại tiền đánh cược nữa.
Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hơi thiêu mi ………
Bạch Ngọc Đường còn chưa lên tiếng, Triển Chiêu đột nhiên lại đáp một tay lên trên bả vai hắn, giơ một tay lên giữa không trung, ngón trỏ ở trên không trung vẽ ra một vòng cung thật đẹp, mở miệng “Thêm một vạn lượng nữa!”
Mọi người lại một trận xôn xao, Triển Chiêu cũng tới?!
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn ——- Ngươi cũng phá của?
Triển Chiêu nheo lại mắt ——– Thua coi như ngươi chịu, thắng hai ta chia đều.
Lâm Dạ Hỏa chỉ thấy vốn mọi người đều là đặt cuộc cho hắn, lại bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một lượt khiến cho thế lực hai bên cân bằng, tức giận, từ trong kẽ răng rít ra hai chữ, “Nằm mơ!”
Lúc này, mấy người của Hỏa chưởng môn cũng đã đuổi tới.
Mấy người này chính là mấy người bị trúng độc phấn của Công Tôn ban nãy, lúc này mặc dù cả người ngứa ngáy, mặt cũng sưng đỏ nhưng mà thần trí cũng đã thanh tỉnh lại, biết được có lẽ mình đã bị trúng chiêu gì đó.
Thấy Triệu Phổ đứng cản giữa đường, mấy người này lúc trước cũng đã nhìn thấy hắn đứng xem náo nhiệt trước cửa nha môn Tùng Giang phủ, bất quá lại không có biết rõ đây là nhân vật gì, chỉ đoán là người của Phủ Khai Phong.
Thật ra thì cũng không trách được bọn họ, Triệu Phổ bình thường đều là đem cái vạt hắc y của mình cẩu thả mà vén lên, giắt ở bên hông, ai cũng sẽ không đem hình ảnh hắn mà liên tưởng đến một vị vương gia cao cao tại thượng. Chẳng qua là mấy người đó thấy Triệu Phổ đem đến một thanh Trảm mã đao vô cùng to lớn, liền có chút do dự —— Vừa nhìn đã biết là cao thủ.
“Hiểu lầm! Chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi!” Mấy môn đệ Hỏa chưởng môn vội vàng kéo qua mấy huynh đệ còn chưa có thanh tỉnh kia, vội vàng giải thích với Triệu Phổ.
Công Tôn lúc này cũng đã dần nguôi giận, ý thức được trong đó có thể thật sự có gì đó cần xem xét lại, đừng để một hồi Triệu Phổ thực sự làm thịt đám Hỏa chưởng môn này, ngược lại sẽ trúng gian kế của kẻ khác.
“Hiểu lầm?” Triệu Phổ cười khan một tiếng, gật đầu một cái, “Cũng được a, vậy lát nữa đợi ta làm thịt các ngươi xong rồi cùng sẽ coi như là hiểu lầm một hồi, sang năm ta sẽ đốt cho các ngươi nhiều tiền vàng một chút là được.”
Mấy môn đồ Hỏa chưởng môn cũng cảm thấy lúng túng, bọn họ vốn đã có tư oán với Công Tôn, lúc nãy Lâm Dạ Hỏa đã không ra mặt cho bọn họ, bọn họ đã phải cố nuốt cơn giận, lúc này cũng không thèm quản cái tên cao thủ chặn đường này là ai nữa, chỉ nghiêm mặt nói, “Nếu tiên sinh đã không sao, đây cũng chỉ là một chút hiểu lầm, vậy thì cáo từ.” Nói xong, xoay người muốn đi.
Triệu Phổ vui vẻ, “Đi sao? Ai cho các ngươi đi?”
Mấy người quay đầu lại.
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Hỏa chưởng môn các ngươi hôm nay chỉ cần đổi tên là Cú chưởng môn là có thể đi.” (*)
[ (*) Chữ 够 có 3 âm đọc Hán Việt là: Câu, Cú, Hú nhưng đều mang nghĩa là “nhiều, đầy đủ” hoặc là “với tay”. Còn chữ 掌 – Chưởng vừa có nghĩa là đánh ra bằng tay vừa có nghĩa là lòng bàn tay. Ở đây ta chọn âm Hán Việt là Cú để cho nó thuận tai một chút. Còn về nghĩa thì mọi người tự suy luận a. ]
Công Tôn đỡ trán ——- lại miệng khiếm nữa rồi. (Ý bảo Lão ăn nói linh tinh.)
Lần này những môn hạ Hỏa chưởng môn kia đã không chịu được nữa, quay đầu lại chỉ Triệu Phổ một cái, “Ngươi nói cái gì?”
“Nói tiếng người, còn có thể nói cái gì nữa.” Triệu Phổ dựa vào Tân Đình Hầu móc cái lỗ tai, đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc mấy người bọn họ, “Tới tới tới, chớ có dong dài, mau đến cho gia gia đây luyện đao một chút.”
Mấy người của Hỏa chưởng môn sắc mặt cũng biến đổi, liền rút đao xông tới.
Khóe miệng Triệu Phổ nhếch lên một cái, một tay cầm lấy chuôi đao muốn tiến lên.
“Chờ chút!” Công Tôn ôm lấy cánh tay hắn.
“Oa, Thư ngốc ngươi sao lại cản chân người ta hả?” Triệu Phổ quay lại nhìn hắn, tâm nói thật may là đám người kia không có tới trước mắt giơ đao mà chém a.
Công Tôn ôm lấy cánh tay cầm Tân Đình Hầu nói, “Vậy ngươi cứ đi đánh bọn chúng một trận thật đã là được, đừng có động đao!”
Triệu Phổ khóe miệng cũng rút rút, ý kia ——- Người ta đã lâu không có đánh nhau rồi.
Công Tôn ôm lấy đao của hắn không chịu thả, lắc đầu, ý là —— Không cho phép đi.
Tức giận của Triệu Phổ cũng tiêu hết, đối với Thư sinh này, hắn không cách nào chống lại, từ trước đến giờ hắn gặp phải nếu không phải là mấy thuộc hạ nói gì nghe nấy thì cũng là mấy tên tướng giặc chuyên dùng để luyện đao …….. Thư sinh này thì được rồi, mềm cứng gì cũng không ăn thua, hắn nói cái gì chính là cái đó, mình đối với hắn một chút biện pháp cũng đều không có a.
Lúc này, hai ảnh vệ rơi xuống một bên, “Vương gia, ngài không cần động thủ, chúng ta giúp ngươi dạy dỗ bọn chúng, muốn đánh chết hay đánh sống?”
“Sách……” Triệu Phổ muốn đánh người lại không có chỗ ra tay, lửa giận cũng bốc cao ba trượng, làm thế nào cũng vướng chân vướng tay a, hắn lại thật lâu rồi không có đánh nhau.
Hôi Ảnh còn khuyên hắn, “Ngươi cùng cái thùng cơm đánh thì có gì hay …… giết người cũng không cần đến dao mổ trâu.”
Công Tôn thấy Triệu Phổ lại bắt đầu nóng lên, níu hắn không thả, “Ngươi điên rồi, khi ngươi đem Tân Đình Hầu ra dân chúng cũng còn đang xem đây, ngươi lại còn muốn giết người giữa đường phố nữa, còn khác gì Tu La a? Ai còn thèm coi ngươi là đại anh hùng nữa!”
Chân mày Triệu Phổ cũng nhảy một cái —– Thư ngốc này quả nhiên là có tài ăn nói, cái gì cũng có thể nói lại a!
Nhìn lại, Công Tôn đang phồng má, một mặt lo lắng lại mang một chút ý tứ uy hiếp, ôm lấy cánh tay hắn nhất định không thả …….. Triệu Phổ không khỏi có ý muốn nghe lời, Thư ngốc này còn rất đáng yêu sao.
Mấy ảnh vệ bên người hai mặt nhìn nhau —- Công Tôn quá trâu a! Trước kia mỗi lần Triệu Phổ phát giận muốn làm thịt người, bốn vị phó tướng trong quân, hai người ôm chân, hai người ôm tay mới có thể miễn cưỡng đem người kéo về. Trên đời này người có thể một câu đã khiến cho Triệu Phổ nghe lời chỉ có mẫu thân hắn, lúc này lại thêm một Thư sinh nữa.
“Ai muốn động đến người của Hỏa Phụng đường? Ân?”
Chỉ thấy một thân ảnh hồng y phiêu phiêu rơi xuống trước mặt đám người của Hỏa chưởng môn.
“Đường chủ.”
Đám người của Hỏa chưởng môn vừa nhìn ….. thấy người đến là Lâm Dạ Hỏa, mới thở phào một cái, vội vàng hành lễ với hắn.
Lại nói tới, Lâm Dạ Hỏa mới vừa rồi ở trên thuyền của Bạch Ngọc Đường mà hùng hồn tuyên bố kế hoạch “đoạt miêu”, sau đó liền bị hai cô nương Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đuổi khỏi thuyền, nha đầu mũm mĩm Thần Tinh Nhi kia ngay cả quả khô trong tay hắn cũng đoạt luôn, nói là không cho hắn ăn.
Thấy không còn chỗ nào chơi được nữa, Lâm Dạ Hỏa vốn định trở về khách điếm đi, tìm mấy vị trưởng lão mà thương lượng đại kế “đoạt miêu” một chút.
Nhưng mà hắn mới vừa đi tới đầu đường liền nhìn thấy phía trước rất loạn, lại có thật nhiều người tụ tập, hắn hỏi một đại thúc xem nào nhiệt, “Trước mặt đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nga, hình như là người của Hỏa chưởng môn đuổi Hồ yêu, đắc tội người của phủ Khai Phong, người kia cũng không biết là ai, có một cây đao thật lớn, muốn giết hết người của Hỏa chưởng môn, có mấy người đã bị đánh rồi.” Người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chân mày Lâm Dạ Hỏa liền nhíu lại ——— Người của Khai Phong phủ còn cầm một cây đao lớn sao?
Lâm Dạ Hỏa nhảy lên trên đám người, nhìn vào trong xem có chuyện gì xảy ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có hai người của Hỏa chưởng môn hôn mê nằm trên mặt đất, máu phun đầy đất.
Lâm Dạ Hỏa cũng nhướng mày một cái, sau khi nhảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Phổ.
Lâm Dạ Hỏa sau khi nhìn lướt qua Triệu Phổ, mặc dù không ai giới thiệu, nhưng mà thanh Trảm mã yêu đao to lớn này, khắp Tây Vực không ai là không biết. Hai con mắt lại là hai nhan sắc bất đồng, khí phách này…..
Lâm Dạ Hỏa cười, “Nga ……. Thì ra là Triệu Phổ a.”
Hắn vừa nói xong, chân mày mấy ảnh vệ cũng nhíu lại ———- Đầu năm nay, người vừa thấy mặt hắn đã gọi thẳng tên đúng là cũng không nhiều.
Còn không đợi mấy ảnh vệ mở miệng, Công Tôn đã nhảy dựng lên, chỉ Lâm Dạ Hỏa một cái, “Ngươi thối lắm!”
Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa khóe miệng đều rút rút.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn, ý kia —— Hắn là gọi tên ta, vậy ý của ngài đây là Triệu Phổ giống như “rắm” thối a?
Công Tôn trừng hắn —— Đừng có chen vào.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn —— Phụ thân đang nói chuyện thô tục đó.
Lâm Dạ Hỏa quan sát Công Tôn một lượt, tâm nói thư sinh này lớn lên thật văn tú như vậy, sao lại vừa mở miệng đã văng tục chứ.
“Ai vậy?” Công Tôn mắng người xong, liền hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ không nói gì nhìn hắn ——- Không quen biết mà lại mắng người ta.
“Nhìn thật không thuận mắt.” Công Tôn thuận miệng nói một câu, Lâm Dạ Hỏa ở đối diện cả miệng cũng rút lại ——- Nói hắn không thuận mắt?!
“Đây chính là Hỏa Phụng đường đường chủ, Lâm Dạ Hỏa.” Hôi Ảnh nói với Công Tôn, còn không quên chêm thêm một câu, “Hỏa chưởng môn kia chính là môn hạ của Hỏa Phụng đường.”
“Nga……..” Công Tôn gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa cười khan một tiếng, “Cửu vương gia thật là quá khí phái, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.”
Triệu Phổ nghe cũng cảm thấy thật chói tai, bất quá hắn vẫn còn chưa kịp mở miệng phản kích, Công Tôn đã nhanh hơn cả hắn, “Đường chủ Hỏa Phụng đường bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, ngoại hình đã không đẹp, vóc dáng lại còn lùn.”
“A…………..” Mọi người đều nghe thấy đám người của Hỏa chưởng môn sau lưng Lâm Dạ Hỏa đều hít một ngụm khí lạnh.
Mà lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, hắn há to miệng lui về phía sau mấy bước, kinh hãi mà nhìn Công Tôn ——– Ngoại hình không đẹp! Vóc dáng còn lùn!
Công Tôn cũng không thèm để ý đến vẻ mặt xám như tro của Lâm Dạ Hỏa, nói tiếp, “Người của Hỏa chưởng môn đuổi giết cha con ta ngoài phố, còn nói muốn thiêu chết ta, nhà ngươi muốn chịu trách nhiệm thế nào đây? Đừng có tự cho mình là chính phái nữa, mau chóng đổi thành tà giáo đi!”
Lâm Dạ Hỏa sau khi nghe xong, quay đầu lại nhìn đám người của Hỏa chưởng môn, ý kia —— Các ngươi không phải chứ? Người ta không phải chỉ động một chút thi thể huynh đệ các ngươi thôi sao, vì sao lại muốn thiêu chết hắn? Các ngươi thật sự là người của Hỏa chưởng môn sao? Hẳn là mã tặc cải trang đi!
Đám người của Hỏa chưởng môn cũng biết Lâm Dạ Hỏa không cho phép thủ hạ tác quái làm càn, mấy người liền trao đổi ánh mắt một chút, quyết định người không vì mình trời tru đất diệt. Nghe thấy hai bọn họ nói chuyện, người đối diện kia hẳn là Cửu vương gia Triệu Phổ, vạn nhất nếu thật có giao đấu, đó cũng không phải là tội nhỏ, vì vậy phương pháp tốt nhất chính là cái gì cũng chối hết! Cái gì cũng không nhận đã làm!
Vì vậy, một người tương đối cơ linh nói với Lâm Dạ Hỏa, “Chúng ta không phải đuổi theo Thư sinh kia mà chỉ là muốn xem một chút con hồ ly kia! Hồ ly đó nghe nói là xuất hiện ở bên cạnh thi thể Tiền Quế vào đêm hắn bị giết, nhưng mà Thư sinh kia lại dùng độc phấn mà ám toán chúng ta.” Vừa nói, lại vừa ý bảo Lâm Dạ Hỏa nhìn xem toàn thân bọn họ đầy ban đỏ, nói tiếp “Cửu vương gia vừa tới, đã chẳng phân biệt được trái phải đã đánh chúng ta, còn nói muốn tiêu diệt cả Hỏa Phụng đường.”
Lời này, mấy tên môn hộ của Hỏa chưởng môn là lời nói càn trái với lương tâm, Triệu Phổ cũng chưa có nói là tiêu diệt Hỏa Phụng đường.
Chân mày Lâm Dạ Hỏa giật giật quay đầu lại.
Lúc người của Hỏa chưởng môn tố cáo với Lâm Dạ Hỏa, thanh âm cũng không thấp, Công Tôn nghe được rõ ràng, tâm nói —– Giỏi cho cái Hỏa chưởng môn các ngươi a, các ngươi đúng là thiên hạ vô địch mặt dày không biết xấu hổ!
Lâm Dạ Hỏa thấy được Tiểu hồ ly trong ngực Tiểu Tứ Tử, sờ cằm.
Bất quá, vẫn như cũ, hắn còn chưa kịp nói chuyện, đã liền nghe thấy Tiểu Tứ Tử lôi kéo y phục Triệu Phổ, nói “Cửu Cửu, bọn họ gạt người! Bọn họ vừa nãy còn nói phụ thân là Hồ yêu, còn muốn thiêu chết phụ thân nữa.”
Công Tôn cười khan một tiếng, sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, con không nghe người ta nói sao, cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn a!”
Mí mắt Lâm Dạ Hỏa lại bắt đầu nhảy.
Tiểu Tứ Tử phồng má, vẻ mặt chán ghét mà nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, “Bạch Ngọc Đường so với ngươi đẹp trai hơn rất nhiều! Ai cũng đẹp trai hơn ngươi!”
“A……” Lâm Dạ Hỏa cũng hít một ngụm khí lạnh ——- Ngực bị trúng tên a, đau nhói!
Nhìn lại đám người Hỏa chưởng môn, ngay cả tóc cũng dựng đứng, người nào người nấy đều nuốt một ngụm nước bọt —— Xong rồi! Lâm Dạ Hỏa có một kiêng kỵ, kỵ nhất người ta nói hắn không đẹp bằng Bạch Ngọc Đường, lại không chịu nổi nhất chính là người ta nói hắn khó coi, ai nói hắn khó coi người đó chắc chắn phải chết.
Quả nhiên, chỉ thấy nửa mặt Lâm Dạ Hỏa cũng cúi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mà quay đầu lại, câu câu ngón tay với mấy người của Hỏa chưởng môn.
Người của Hỏa chưởng môn nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước.
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay hỏi, “Đoàn tử kia nói chình là sự thật sao?”
Hỏa chưởng môn mọi người hai mặt nhìn nhau, lắc đầu ——- Đánh chết cũng không được thừa nhận.
“Nga.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái, “Như vậy a …………”
Chữ “a” còn chưa nói xong đã thấy hắn phi thân lên, đè lại một người của Hỏa chưởng môn đánh, đem cả đám người quật ngã xuống đất, sau đó nhấc chân đạp đạp đạp, vừa đạp còn vừa mắng chửi, “Mụ nội ngươi, còn dám gạt người? Coi lão tử là tiểu hài nhi ba tuổi a! Hại lão tử bị một đoàn tử nói là xấu xí, giết chết đám người không khí phách, không tiền đồ các ngươi!”
Lâm Dạ Hỏa có lẽ cũng thực sự nổi giận, đem đám người của Hỏa chưởng môn đánh cho sưng phù bầm dập.
Đám người Triệu Phổ cũng ngu người mà nhìn, nói chi đến người đi đường, càng nhìn càng kinh hãi ——- Ai nha, công tử hồng y này trông tiếu lãng như vậy, sao lại như bọn lưu manh mà đánh người a, thật dữ dằn lại thô tục nữa.
Chỉ trong một lát, đám người của Hỏa chưởng môn tất cả đã nằm trên đất không dậy nổi, đầu mỗi người đều mập thêm một vòng.
Lâm Dạ Hỏa đánh người xong liền phất tay áo.
Lúc này, người của Hỏa Phụng đường cũng đã tới.
Lão đầu tóc bạc ban nãy đến bên cạnh hắn, “Đường chủ?”
“Kéo về đi!” Lâm Dạ Hỏa nói xong liền đưa tay, hình như là muốn đòi vật gì đó.
Lúc này, một môn đồ của Hỏa Phụng đường liền đưa tới cho hắn một thứ.
Đó là một cây côn dài chừng năm thước. Thân côn đỏ rực như lửa, chẳng khác gì một cây hồng sắc thiết bổng, trên thân còn được khắc hoa văn, lại là một con Phượng hoàng lửa.
“Biết đây là cái gì chứ?” Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, dùng cây gậy chỉ Triệu Phổ một cái.
Triệu Phổ khóe miệng cũng nhếch lên, đem Tân Đình Hầu rút ra cắm xuống nền đất trước mặt, mở miệng nói, “Thiêu hỏa côn chứ gì.” (Thiêu hỏa côn là củi đốt lò đó).
Công Tôn dở khóc dở cười.
Lâm Dạ Hỏa cười lạnh một tiếng, “Bạch Ngọc Đường không chịu đánh thì liền đánh ngươi đi, cũng coi như khỏi thất lễ, cho ta kiến thức bản lĩnh của Hôi mắt Tu La một chút ….” Nói xong, tung người nhảy lên một cái.
Triệu Phổ cũng hăng hái lên, cái này so với đám kia thú vị hơn nhiều, thật lâu rồi không có đánh nhau cũng đang ngứa tay đây.
Chẳng qua là chưa đợi Triệu Phổ bay lên tiếp chiêu của hắn, đột nhiên ở đâu lại có một bóng đen chui ra, chắn trước mặt hắn, đạp một cước về phía Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa vừa đỡ một cước hắn đá tới, xoay người một vòng trên không, rơi xuống mặt đất.
Triệu Phổ cau mày ——– Hôm nay đánh đấm sao lại khó khăn vậy a? Lại là cái tên không có mắt nào chạy đến cản đường?
Lâm Dạ Hỏa cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc, “Tại sao lại là ngươi?”
Triệu Phổ nghiêng đầu nhìn một chút, người tới lại là Trâu Lương.
Trước khi bọn họ đến Tùng Giang phủ có chia quân thành hai đường, Trâu Lương trước tiên về Khai Phong một chuyến, đem nhân mã đi giúp đỡ thiên tai an bài thỏa đáng. Lúc này, hắn vẫn còn đeo một bọc y phục, cầm trong tay thanh Phá đao của hắn, mặt lạnh mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Triệu Phổ ôm cánh tay hỏi hắn, “Hai ngươi biết nhau sao?”
Lúc này, đám người Triển Chiêu cũng đã chạy tới.
Mọi người vốn là đang ở trên thuyền chờ Triệu Phổ đến thì nhổ neo, không nghĩ đến Âu Dương lại nói Triệu Phổ không đi, mọi người đang định khởi hành lại có một ảnh vệ vội vàng gấp gáp mà chạy tới nói, người của Hỏa chưởng môn đuổi giết Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, Vương gia cùng Lâm Dạ Hỏa đang muốn đánh nhau.
Đám người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vội vàng chạy trở lại ……….. đi xem náo nhiệt!
Triển Chiêu còn hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đấu với nhau, ai lợi hại hơn?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Ta chưa cùng Triệu Phổ chân chính giao đấu qua, không biết thực lực của hắn thế nào.”
“Tiểu Lâm tử chưa chắc có thể đánh được Triệu Phổ.” Thiên Tôn cũng chạy theo xem náo nhiệt, “Triệu Phổ ngoan lệ hơn.”
Ân Hầu cũng gật đầu, “Hắn không giống các ngươi, hắn là quân nhân.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời quay đầu lại ——– Thế thì có gì khác nhau.
“Phương pháp giao đấu của quân nhân và người giang hồ không giống nhau.” Ân Hầu khẽ mỉm cười, vẻ mặt cũng là bừng bừng hăng hái.
Nhưng không ngờ, mọi người chạy tới, nhìn thấy lại không phải là Triệu Phổ đấu với Lâm Dạ Hỏa, mà lại là Trâu Lương đang chắn giữa hai người.
Lâm Dạ Hỏa mỏng miệng, hỏi Trâu Lương, “Ách tử (*)! Ngươi muốn làm gì?”
(*) Ách tử: Tên Câm.
Triệu Phổ cũng hỏi Trâu Lương, “Đúng vậy, ngươi muốn làm gì?”
Triệu Phổ nhìn Tân Đình Hầu của hắn một chút, cau mày.
Âu Dương cũng nổi giận lên, trừng Triệu Phổ, “Thu lại đi! Ngươi nghĩ ngươi có thân phận gì hả? Đánh lưu manh lại cần ngươi phải ra tay sao!”
Triệu Phổ khóe miệng rút rút —— Bọn chúng phản rồi! Nhớ không nhầm thì mình mới là lão đại!
Lâm Dạ Hỏa quay đầu nhìn lại phía sau ——- Lưu manh ở đâu?!
Trâu Lương đưa bọc y phục cho Âu Dương Thiếu Chinh, tiến lên phía trước hai bước, rút ra một thanh hắc đao tinh tế, nhìn Lâm Dạ Hỏa “Ta đánh với ngươi!”
Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, sau đó liền cười, “Thì ra không phải là câm a.”
Âu Dương lấy ra một thỏi bạc, hỏi “Cược người nào?”
Lúc này, không biết khi nào đã có nhiều người giang hồ đến vây xem như vậy, vừa mới nghe đến Ách Lang Trâu Lương cùng với Lâm Dạ Hỏa muốn tư đấu, tất cả mọi người đều cả kinh.
Ai cũng biết Trâu Lương chính là đệ nhất cao thủ sau Triệu Phổ của Triệu gia quân. Người này trước nay đánh giặc đều giết địch vô số, lại vô cùng ngoan lệ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thua qua.
Cũng như vậy, Lâm Dạ Hỏa cũng không phải là đèn cạn dầu, trên giang hồ danh tiếng cùng địa vị đều ở trên Trâu Lương một bậc, trận Hỏa Phụng chiến Ách Lang này quá đáng xem rồi!
Thấy Âu Dương Thiếu Chinh đánh cược, mọi người chỉ cần nhìn cái đầu đỏ tươi của hắn kia cũng đã biết chính là Hỏa Kỳ Lân.
Âu Dương Thiếu Chinh có một thói quen, thích đánh cược, cứ có người đánh nhau là hắn nhất định phải đánh cược một lần, quả nhiên là ngứa tay nên lại không chịu nổi.
Lúc này, có mấy người giang hồ hét lên, “Một trăm lượng, cược Lâm Dạ Hỏa thắng.”
“Hai trăm lượng!”
…………………
Mọi người cứ thế rối rít mà đặt cược, hầu như đều là cược cho Lâm Dạ Hỏa thắng.
“Một vạn lượng.”
……………………
Lúc này đột nhiên có một thanh âm lạnh như băng cũng tới một câu.
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ôm đao, không cần để ý mà thêm một câu, “Vàng.”
Mọi người liến hít một ngụm khí lạnh.
Bạch Ngọc Đường cười nhạt, “Cược Trâu Lương thắng.”
Hiện trường trầm mặc một lát, sau đó lại xôn xao một trận, có người lại rối rít thay đổi chủ ý, Bạch Ngọc Đường nếu như đã coi trọng Trâu Lương nhất định là có lý do của hắn!
Triển Chiêu dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng Bạch Ngọc Đường, “Có nắm chắc không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không biết.”
Triển Chiêu trợn tròn mắt ——- Tên phá của!
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, nhàn nhạt nói, “Lâm Dạ Hỏa khó đối phó, công phu cũng không sai biệt lắm với ta.”
Triển Chiêu kinh ngạc, “Công phu của Trâu Lương còn cao hơn ngươi sao?”
“Đương nhiên không.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, Triển Chiêu chỉ thấy cái bản mặt lúc nào cũng tươi cười nhí nhố của Lâm Dạ Hỏa kia cũng đã trầm xuống ……… Đừng nói chứ, nụ cười của hắn vừa thu lại, khí thế của cao thủ cũng theo đó lộ ra, khí tràng cùng nội lực kinh người phát ra ngoài, tạo ra cảm giác kinh người ………. đây chính là tuyệt đại cao thủ.
“Ngươi ra một vạn lượng chính là để kích thích hắn a?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Trâu Lương là người phe ta …….”
Bạch Ngọc Đường lại đưa ra một ngón tay thon dài mà nhẹ nhàng lắc lắc, “Khi giao đấu, người có công phu cao chưa chắc đã thắng được.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
Ngón tay Bạch Ngọc Đường lại chỉ chỉ một hường khác …………. ý bảo hắn nhìn xem.
Triển Chiêu theo hướng ngón tay hắn nhìn sang, chỉ thấy Triệu Phổ ôm cánh tay tựa vào Tân Đình Hầu, khóe miệng của hắn cũng nhếch thật cao, cười lộ ra cả một hàm răng trắng, bên sườn có mấy cái răng thật nhọn, nụ cười này, Triển Chiêu chính là lần đầu thấy được, có cảm giác ——— Tà!
Lâm Dạ Hỏa nhìn Trâu Lương, đột nhiên cười lạnh, “Ách tử, ngươi đã thua một lần, còn chưa ghi nhớ sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại xôn xao một trận, thì ra là Trâu Lương đã từng bại bởi Lâm Dạ Hỏa, vì vậy lại thêm một trận xôn xao đổi lại tiền đánh cược nữa.
Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hơi thiêu mi ………
Bạch Ngọc Đường còn chưa lên tiếng, Triển Chiêu đột nhiên lại đáp một tay lên trên bả vai hắn, giơ một tay lên giữa không trung, ngón trỏ ở trên không trung vẽ ra một vòng cung thật đẹp, mở miệng “Thêm một vạn lượng nữa!”
Mọi người lại một trận xôn xao, Triển Chiêu cũng tới?!
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn ——- Ngươi cũng phá của?
Triển Chiêu nheo lại mắt ——– Thua coi như ngươi chịu, thắng hai ta chia đều.
Lâm Dạ Hỏa chỉ thấy vốn mọi người đều là đặt cuộc cho hắn, lại bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một lượt khiến cho thế lực hai bên cân bằng, tức giận, từ trong kẽ răng rít ra hai chữ, “Nằm mơ!”
Bình luận facebook