• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LONG ĐỒ ÁN (4 Viewers)

  • Quyển 7 - Chương 153: Hoả long tái lâm

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại, đến thành Khai Phong tìm gặp Diệp phu nhân, lúc này, trời cũng sắp tối, trời lại còn mưa lất phất.



Nhân duyên của Triển Chiêu rất tốt, vừa mới vào đến thành, một lão bản cửa hàng bán bánh ngoài thành đã cho hắn mượn hai cây dù. Vì vậy, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử che một chiếc, hắn cùng Bạch Ngọc Đường che một chiếc.



Triển Chiêu lại còn mua thêm bốn chiếc bánh nướng, mỗi người cầm một cái, vừa đi vừa gặm.



Bạch Ngọc Đường nhìn bánh nướng trong tay, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, cả đời Ngũ gia hắn cũng chưa từng vừa đi vừa gặm bánh nướng đâu.



“Nếm thử một chút a, bánh nướng nhà hắn làm rất ngon.” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Bàng phi cũng thích bánh nướng chỗ này đó.”



“Thơm quá!” Tiểu Tứ Tử vừa nhai vừa gật đầu, Tiêu Lương cũng gật đầu ý bảo ăn rất ngon.



“Bánh nướng không phải nhà nào làm cũng giống nhau sao?” Bạch Ngọc Đường cắn một miếng, cảm thấy hình như cũng không tệ lắm.



“Đương nhiên là không giống.” Triển Chiêu vừa nói lại hỏi thêm: “Vị Diệp phu nhân kia, có cần mang theo chút lễ vật không? Chẳng lẽ đến tay không a?”



“Ân…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì mang cho nàng ta hai vò rượu đi.”



Vì vậy, lúc hai người đi qua một tửu lâu, liền mua cho vị Diệp phu nhân kia hai vò rượu ngon.



Triển Chiêu đột nhiên chú ý tới một chuyện, bạc của Bạch Ngọc Đường đều là móc từ trong ống tay áo ra chứ không phải từ trong túi tiền a.



Triển Chiêu sờ sờ cằm, nhìn trên một cái, nhìn dưới một cái thật lâu sau, luôn cảm thấy hình như Bạch Ngọc Đường thiếu thứ gì đó ——- Thì ra là không có mang theo túi tiền a!



Túi tiền của Bạch Ngọc Đường để đâu rồi?



Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, hình như vừa rồi Thiên Tôn có nói muốn ra ngoài mua cái gì đó, ân …



Triển Chiêu suy nghĩ lại một chút, trong lòng như hiểu ra cái gì ——- Được nha, con Chuột này lại dám lừa ta!



Bạch Ngọc Đường xách theo hai bình rượu, mang theo bọn Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, cùng đến hỏi thăm Diệp phu nhân, hoàn toàn không có phát hiện Triển Chiêu đã tìm được manh mối quan trọng.



Phỏng cổ trai của Diệp phu nhân cũng toạ ở nơi rất vắng vẻ, ở chỗ sâu nhất một con hẻm, ngoài cửa có một tấm biển nhỏ ghi hai chữ —- Diệp phủ.



Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, rất rõ ràng, nơi này chính là cửa sau a.



Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Tiểu Ngũ đã gặm xong bánh nướng, liền ngẩng mặt lên nhìn sắc trời ——– Hẳn là đến tối trời sẽ càng mưa lớn đi? Trời tối om om a.



Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gõ cửa một cái, chỉ trong chốc lát, bên trong liền truyền đến thanh âm một giọng nữ: “Ai nha?”



Bạch Ngọc Đường trả lời một tiếng: “Bạch Ngũ.”



Rất nhanh chóng, cửa liền mở ra.



Chỉ thấy có một tiểu nha đầu khoảng chừng mười sáu tuổi cười híp mắt mà mở cửa, nói: “Ngũ gia nha. Thật lâu rồi ngài không tới chơi a!”



Bạch Ngọc Đường cười nhạt, đưa vò rượu cho nàng, hỏi: “Diệp phu nhân có ở nhà sao?”



“Có có, ngài tới vừa đúng lúc, phu nhân đang đau lòng đây.” Tiểu nha hoàn mời Bạch Ngọc Đường vào nhà.



Triển Chiêu có chút buồn bực ——- Đang đau lòng mà còn nói đúng lúc?



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Phu nhân nhà ngươi lại gặp phải phụ tình hán sao?”



“Đúng a, nàng ta …”



“Ngọc Đường!”



Đúng lúc này, lại nghe thấy một thanh âm yêu kiều truyền tới, cái tiếng “Ngọc Đường” này thật là uyển chuyển a, mềm mại đến độ Triển Chiêu cũng cảm thấy thất kinh, da gà da vịt cũng nổi đầy lên rồi.



Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng ngoẹo đầu nhìn, chỉ thấy có một thiếu phụ mang bộ dạng của một mỹ nhân đang chạy như bay từ trong lầu nhỏ ra, lại còn chui ngay vào ngực của Bạch Ngọc Đường: “Ô ô ô …. Ta bị người lừa a …. Hu hu hu, nam nhân bây giờ chẳng còn ai tốt hết.”



Bạch Ngọc Đường nhìn trời.



Triển Chiêu híp mắt nhìn, tay của vị Diệp phu nhân kia còn đặt trên vai của Bạch Ngọc Đường, mặt còn tựa vào ngực của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên cảm thấy có chút xíu không vừa mắt.



“Phu nhân.” Tiểu nha hoàn đến đỡ Diệp phu nhân.



Diệp phu nhân cầm một chiếc khăn tay lau mắt, lại khóc thút thít nói: “Ngươi nói những nam nhân kia bị làm sao vậy? Lại hoa tâm như vậy, một chút tiết tháo cũng không có… ô ô ô.”



Bạch Ngọc Đường chỉ biết gật đầu, hiển nhiên là hắn đã quen với chuyện này, chỉ an ủi nàng một câu: “Không sao, tìm thêm một người nữa là được rồi.”



“Nói đúng!” Diệp phu nhân rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.



Triển Chiêu quan sát nàng ta một chút, ân, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, không phải là một thiếu nữ trong sáng động lòng người, mà là một nữ nhân quyến rũ có được một chút xíu của Hồng Cửu Nương, cũng là mỹ nhân.



“Ai.” Diệp phu nhân bĩu môi không vui: “Lần sau còn để cho ta gặp được tên phụ tình kia, ta liền độc câm hắn.”



Đang nói chuyện, Diệp phu nhân lại giương mắt thấy được Triển Chiêu, ngay sau đó liền sờ sờ cằm: “Yêu …”



Tâm tình của Triển Chiêu lúc này bởi vì bàn tay của Diệp phu nhân đã rời khỏi bả vai Bạch Ngọc Đường mà cũng tốt hơn một chút.



Diệp phu nhân lại ngẩng mặt quan sát Triển Chiêu đến mấy lần.



Bạch Ngọc Đường vội vàng giới thiệu, nói: “Đây là Triển Chiêu.”



“A?” Diệp phu nhân sửng sốt, sau đó lại híp mắt nhìn: “Nga, thì ra là Triển đại nhân a! Ta còn nói sao lại nhìn quen mắt vậy a.”



Triển Chiêu tò mò, vị Diệp phu nhân này mắt hình như cũng không có tốt lắm a.



Mọi người ngồi xuống uống trà, Diệp phu nhân cũng không còn thương tâm như ban nãy nữa, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngọn gió nào đem ngươi thổi đến đây vậy?”



Bạch Ngọc Đường cũng không dài dòng, trực tiếp đem khối ngọc bội kia lấy ra hỏi Diệp phu nhân: “Có biết nguồn gốc của nó không?”



Diệp phu nhân cầm lên nhìn một chút, cau mày: “Từ đâu mà ngươi có được?”



Bạch Ngọc Đường nói: “Là chứng cứ của một vụ án.”



“Nga.” Diệp phu nhân cũng không có hỏi nhiều, nhìn lại một hồi, nói: “Ngọc giả này rất giống với thủ nghệ của Vân Nam, nhưng mà cũng không giống.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất nghiêm túc nghe ——- Không giống chỗ nào?



“Bên này quả thật chính là nhựa tùng, thế nhưng đầu bên kia thì lại không rõ là thứ gì.” Diệp phu nhân ngửi một cái lại dùng trâm cài tóc gạt ra một chút.



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lúc này mới để ý thấy, thì ra bên trong nhựa tùng kia đáng lẽ ra phải là lưu ly cứng nhưng hoá ra lại là một lớp mềm mềm.



Triển Chiêu khẽ cau mày ——— Không phải lưu ly sao?



“Ta cũng không biết được cách làm cụ thể của vật này, có điều tầng trong cùng này so với lưu ly thì có nặng hơn, hẳn là được lắp vào để cho có cảm giác giống ngọc bội hơn.” Diệp phu nhân suy nghĩ một chút, bảo nha hoàn lấy mấy cuốn sách tới, lật ra một cuốn, nói: “Thật sự là không có a, ta đã tra thử những thủ nghệ giả ngọc khắp đại giang nam bắc, phần lớn đều dùng lưu ly làm ra, nhưng đây là lần đầu thấy được vật này.



Triển Chiêu lại cầm ngọc bội lên, hướng về phía bầu trời mà nhìn một chút, liền phát hiện có chỗ kỳ quái, không có trong như lúc mới làm vỡ.



“Có thể thứ bên trong gặp gió nên mới như vậy.” Diệp phu nhân thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói đến chuyện nhìn không giống lúc mới vỡ ra, liền gật đầu một cái: “Bốn phía đều được phong kín, hẳn là cũng không phải dùng loại dược vật nào đó đâu, có lẽ là thủ nghệ mới, để ta hỏi thăm giúp các ngươi một chút.”



Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nói tiếng cám ơn, sau đó hàn huyên thêm mấy câu nữa rồi cáo từ rời đi.



“Diệp phu nhân cũng không biết a.” Triển Chiêu có vẻ nghĩ không ra: “Chẳng qua chỉ là một mảnh ngọc bội giả mà thôi, vậy mà lại làm giả đến trình độ không có một giả thủ nghệ nào biết được, lại là thiên hạ nhất tuyệt, cái này có phải rất kỳ quái không?”



“Có lẽ thủ pháp làm giả cũng là một cổ pháp nào đó đi.” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Có một chút không nói rõ được.”



Triển Chiêu gật đầu: “Ân, ta cũng cảm thấy, theo lời của Ngô Xán, những người đó còn mang theo những hộp gấm khác, nói cách khác ngọc bội giả còn không có ít, làm ngọc giả đương nhiên là để bán ra ngoài, vậy tại sao lại không có ai gặp qua?”



“Trừ phi …” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Không phải để bán mà là để dùng làm gì đó.”



“Một khối ngọc giả, trừ bán lấy tiền còn có thể dùng để làm gì chứ?” Triển Chiêu càng nghĩ càng khó hiểu.



Hai vừa vừa trò chuyện vừa trở lại Khai Phong phủ.



Bên trong Khai Phong phủ lúc này cũng rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều đã trở về.



Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử đã trở lại, liền tiến lên ôm hôn một cái, Triệu Phổ theo phía sau cũng muốn làm vậy với bé, cũng nói muốn hôn một cái, Công Tôn liền ôm Tiểu Tứ Tử né ra không cho hắn hôn.



Cuối cùng Triệu Phổ không ôm được Tiểu Tứ Tử, liền ngay lập tức kéo luôn cả Công Tôn lại, tiến tới, đưa mặt cho Tiểu Tứ Tử mà nói “hôn một cái”.



Tiểu Tứ Tử chu môi, hôn cái chụt lên má Triệu Phổ, lại đem cái mặt tròn xoe của mình tiến đến trước mặt Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng hôn một cái, Tiểu Tứ Tử liền xoay mặt chu môi mà hôn Công Tôn một cái, sau đó kéo mặt Công Tôn qua nói với Triệu Phổ: “Cửu Cửu, hôn không?”



Triệu Phổ cũng không không hề nghĩ ngợi liền tiến đến “Mua-a …” một cái, hôn lên.



………………..



Cái “Mua-a” này của Triệu Phổ vừa mới vang lên …. mọi người đều ngây ngẩn tại chỗ, ngay cả Công Tôn cũng ngây ngẩn cả người.



Sau khi hôn xong Triệu Phổ liền lau miệng, bĩu môi nói: “Trên mặt cũng không có chút thịt nào!”



“Triệu Phổ!” Công Tôn rống lên một tiếng, thuận tay đem Tiểu Tứ Tử vứt sang một bên cho Âu Dương Thiếu Chinh, đuổi theo đánh Triệu Phổ khắp sân, Triệu Phổ tránh đông né tây, nói Công Tôn hẹp hòi, cùng lắm thì cho ngươi hôn lại một cái là hoà nhau rồi. Cái này không nói còn được, nói xong Công Tôn lại càng tức giận hơn, muốn bắt lại cho hắn một trận.



Những người khác thấy hai người này lại không còn biết trời trăng gì, liền không thèm quan tâm nữa, cả đám ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.



Buổi chiều đám Tiểu Ngọc gói thật nhiều bánh bao cùng làm thật nhiều hồn đồn, trù phòng đại nương lại múc hồn đồn ra bát cho mọi người dễ dàng ăn hơn.



Triển Chiêu nói cho Bao đại nhân biết kết quả điều tra manh mối về ngọc bội giả kia của hắn và Bạch Ngọc Đường, lại vừa lặng lẽ quan sát ……. Thiên Tôn ở cách đó không xa.



Quả nhiên, chỉ hấy bên hông Thiên Tôn có đeo một cái túi tiền màu trắng, đường thêu tay vô cùng đặc biệt, chính là cái túi tiền mà Bạch Ngọc Đường vẫn luôn mang theo bên người.



Triển Chiêu cũng bất động thanh sắc, giả vờ như không có nhìn thấy, lại tiếp tục miểu Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường rất nghiêm túc chờ đợi, lát nữa ăn cơm xong rảnh rỗi, đoán chừng Triển Chiêu lại tiếp tục muốn “tìm” giấy nợ một hồi.



Bọn người Lâm Dạ Hỏa bên cạnh nghe được cái gì mà đầu mối ngọc bội giả, liền cầm lên khối ngọc bội kia nhìn nhìn, thấy hoạ tiết trên đó, khẽ cau mày: “Ân, ta cũng biết một loại đồ cứ gặp gió là thay đổi, trông chất liệu chẳng khác gì lưu ly, nhưng mà cũng không có cứng, mà rất dính.”



“Thứ gì?” Tất cả mọi người đều tò mò.



“Ân, là mật của một loại quả ở Tây Vực.” Lâm Dạ Hỏa nói: “Chuyên dùng để sơn đèn lồng.”



“Đèn lồng?” Triển Chiêu không hiểu: “Lấy màu xanh lá mà sơn đèn lồng, vậy thì chẳng phải ánh đèn sẽ có màu xanh sao?”



Mọi người cùng tưởng tượng một cái ———- Có chút đáng sợ.



“Nga …”



Lâm Dạ Hỏa vừa mới nói như vậy, Triệu Phổ cùng Âu Dương Thiếu Chinh đều “nga” một tiếng: “Ngươi nói đến cái loại đèn lồng có màu xanh biếc đó sao?”



Lâm Dạ Hỏa gật đầu.



“Hôm đó không phải ta đã cho ngươi một cái sao.” Triệu Phổ vỗ vỗ Công Tôn.



Công Tôn gật đầu một cái, chạy ngay vào trong phòng, lấy ra một chiếc đèn lồng nhỏ màu xanh, chỉ lớn bằng trái táo, thế nhưng được làm rất tinh xảo.



“Đèn nhỏ như vậy?” Triển Chiêu tò mò.



“Đừng nhìn nó nhỏ, thế nhưng lại rất sáng!” Công Tôn đặt chiếc đèn lồng một bên đốt đèn lên, xuyên qua chiếc đèn trong suốt, ánh nến sáng thêm đến mấy lần, hơn nữa ánh đèn cũng dịu, cũng không có biến thành màu xanh lá.



“Cái này gọi là đèn lồng quả, có bán nhiều ở Tây Vực, quả này không nhiều lắm, hình như đều là lớn lên ở trên sa mạc.” Âu Dương Thiếu Chinh nói: “Loại mật quả này để sơn đèn lồng rất dễ bán, đốt đèn bằng loại đèn này, ánh nến cũng sáng thêm mấy lần, hơn nữa loại mật trái cây này sau khi bôi xong thì liền keo lại, còn tránh cả lửa, đèn lồng này dù gặp gió lớn cũng không có tắt, lửa cũng không thể đốt cháy đèn, cho nên mới bán nhanh như vậy.



Công Tôn gật đầu một cái: “Buổi tối ta dùng cái này đọc sách rất thoải mái, ánh sáng cũng không có tối lại không chói mắt.”



“Nga…” Tất cả mọi người đều gật đầu, đều cảm thấy thần kỳ, có điều, trong ngọc bội lại cho thứ này sao? Để cho ngọc sáng hơn chút sao?



…………



Cơm nước xong, mọi người đã bận rộn cả ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa trời lại đổ mưa, cho nên mỗi người đều trở về phòng mình.



Sau khi Bạch Ngọc Đường trở về phòng, liền gọi người chuẩn bị nước nóng tắm, vừa rồi hắn mắc mưa cho nên cảm thấy cả người không có thoải mái.



Triển Chiêu nhìn qua, sau đó đi ra ngoài.



Đến phòng Thiên Tôn, Triển Chiêu liền ngồi nói chuyện phiếm cùng Ân Hầu và Ngô Nhất Hoạ, trò chuyện mấy câu xong liền nói muốn về phòng ngủ, lại nhìn thấy túi tiền màu trắng trên bàn, hắn liền hỏi Thiên Tôn: “Của Ngọc Đường sao?”



“Đúng vậy, ngươi mang về cho nó giúp ta đi.” Thiên Tôn đương nhiên không hiểu huyền cơ trong đó, liền bảo Triển Chiêu đem về giúp.



Triển Chiêu cười híp mắt cầm lấy túi tiền, trở về viện tử của mình, vừa đi vừa lục tìm một hồi, cuối cùng tìm thấy ở tầng sâu nhất của túi tiền có một thứ, rút ra, chính là tờ giấy nợ kia.



Triển hộ vệ rất đắc ý mà cầm giấy nợ lên, cười một tiếng liền muốn xé.



Thế nhưng khi hai tay chuẩn bị xé tờ giấy nợ, lại có chút chần chừ.



Lúc này, hắn cũng đã về đến viện tử của mình, cửa phòng đang đóng, bây giờ, hẳn là Bạch Ngọc Đường đang tắm rồi.



Triển Chiêu cầm tờ giấy nợ mà đứng ngẩn người trong sân của mình, hắn không khỏi nghĩ tới sáng nay, khi mình hỏi Bạch Ngọc Đường muốn cái gì, ngón tay hắn là chỉ vào mình.



Triển Chiêu cúi đầu nhìn ngực trái của mình một cái, lại nhìn tờ giấy nợ một chút, cuối cùng lại nghĩ đến ánh mắt của Bạch Ngọc Đường khi đó, rồi cả những lời hắn nói cùng Đổng Tiêu … Và, cả trước đây không lâu, giấc mộng quá chân thật cùng những hành động thân mật trong chăn hôm nào …. mặc dù sau đó cả hai người bọn họ đều cùng ăn ý mà không nhắc tới nữa.



Chần chờ hồi lâu, Triển Chiêu liền nhíu mày một cái, khó chịu mà nhét giấy nợ về chỗ cũ, đem miệng túi tiền thiết thật chặt. Làm xong tất cả rồi, Triển Chiêu vừa đỡ trán vừa dậm chân —— Triển Chiêu a, ngươi thật chẳng có chút chí khí nào a!



Sau đó liền rất không tự nhiên mà phụng phịu vào phòng.



Vừa đúng lúc Bạch Ngọc Đường tắm xong, khoác lý y đứng cạnh bàn.



Lúc hắn tắm vốn còn tưởng Triển Chiêu sẽ đến đánh lén một cái, thế nhưng lại không ngờ là hắn không có tới, Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có chút không vui. Đi đến cạnh bàn lại cảm thấy Triển Chiêu đang đứng ngoài cửa, tâm nói, trời vẫn còn mưa, Mèo kia làm gì mà vẫn ở bên ngoài?



Lúc này, cửa được mở ra.



Triển Chiêu hừng hực khí thế mà hung hăng đi vào, đưa tay ra, “ba” một tiếng, đem cái túi tiền vứt xuống bàn.



Sau đó, biểu lộ của Bạch Ngọc Đường đã khiến cho Triển Chiêu không cách nào nhịn được cười.



Lần đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy khuôn mặt vạn năm băng sơn của Bạch Ngọc Đường lại có loại biểu lộ như vậy, vừa ngây ngô, vừa có chút sợ hãi lại xen phần tiếc nuối, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy, cái gì cũng thật đáng giá.



“Đầu ngứa rồi!” Triển Chiêu vừa nói vừa kéo dây buộc tóc, nói: “Tắm!” Nói xong, làm như không có chuyện gì xảy ra mà xoay người chạy về phía bồn tắm phía sau bình phong. Bên cạnh thùng nước mà Bạch Ngọc Đường vừa tắm còn có một thùng nước nóng. Lúc nãy khi Bạch Ngọc Đường tắm hắn dùng nước ấm, còn thùng của Triển Chiêu lại được đổ nước sôi, lúc này, khi Bạch Ngọc Đường đã tắm xong, thùng nước tắm kia của Triển Chiêu hẳn là rất ấm áp, nhiệt độ vừa đủ rồi.



Bạch Ngọc Đường cầm lấy túi tiền, vừa mới mở ra nhìn … liền phát hiện tầng ngoài đã bị động qua, mày liền hơi nhíu lại, có chút tiếc nuối. Thế nhưng, tầng trong hình như có đồ gì đó, Bạch Ngọc Đường liền ngẩn người, vừa đưa tay sờ một cái ….. chính là tờ giấy nợ kia.



Bạch Ngọc Đường là người thế nào a? Một lát sau, khoé miệng hắn cũng nhịn không được mà nhếch lên vui vẻ, hạnh phúc cũng hiện ra từ đáy mắt mà hắn cũng không cách nào che giấu được. Thật cẩn thận đem túi tiền cất đi, đặt ngay dưới gối đầu của mình, rồi cũng tiện tay rút ra một tấm khăn lau tóc.



Lúc này, Triển Chiêu lại đột nhiên chạy từ sau tấm bình phong ra ngoài, hắn chỉ mặc có lý y, hiển nhiên là chưa tắm.



Bạch Ngọc Đường thấy hắn đi ra, liền hỏi: “Sao vậy? Nước lạnh rồi sao?”



“Không có, vẫn còn nóng a, còn chút thời gian nữa.” Triển Chiêu vừa nói vừa vén tay áo lên.



Bạch Ngọc Đường khó hiểu mà nhìn hành động của hắn, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”



“Làm gì?” Triển Chiêu híp mắt, nhảy lên giường sờ loạn: “Tìm giấy nợ a!”



Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, bắt lại đôi tay Triển Chiêu, nói: “Đừng làm loạn!”



“Cứ làm loạn!”



Vì vậy … Hai người dường như tỏ tường mọi chuyện nhưng vẫn còn chút lúng túng hồ đồ (Cái nì theo ta là “tình trong như đã mặt ngoài còn e”~~~), vì còn quá lúng túng hồ đồ nên cũng đủ để cho lòng người sáng tỏ, cứ như vậy mà vui vẻ cuốn lấy nhau làm loạn.



Ngoài cửa, Triệu Phổ vừa đi ngang qua phòng hai người liền nghe thấy bên trong hò hét nháo loạn, tâm nói, hai cái người này đang làm gì đây? Định phá sập nhà luôn sao?



…………..



Triệu Phổ cứ thế lắc lư mà trở về biệt viện, đi ngang qua cửa phòng Công Tôn, liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng “ai ai ai” của Tiểu Tứ Tử.



Triệu Phổ cả kinh, tâm nói Công Tôn đang đánh mông Tiểu Tứ Tử sao? Cho nên nhanh chóng đẩy cửa vào, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang mặc một cái yếm mà nằm lỳ trên giường, Công Tôn thì đang mát xa cho bé.



Công Tôn nhấn mấy cái khiến cho Tiểu Tứ Tử “ai ai” kêu lớn, Công Tôn lại vừa bấm vừa lầm bầm: “Có cần cạo gió không a? Mấy ngày nay trời nóng.”



Triệu Phổ tò mò chạy vào, hỏi Công Tôn: “Ngươi còn biết xoa bóp sao?”



Công Tôn thiêu mi một cái, ý là ——- Nói nhảm!



“Lại còn biết rút nữa? Có kêu không?” Triệu Phổ tò mò.



Tiểu Tứ Tử được xoa bóp khiến toàn thân thư thái, nói với Triệu Phổ: “Đương nhiên, phụ thân là thần y a, đương nhiền là có thể rút rất kêu rồi.”



“Vậy ngươi cũng rút cho ta một cái đi.” Triệu Phổ vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài.



Công Tôn nhìn hắn, hỏi: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái mà muốn đấm bóp?”



Triệu Phổ vuốt bả vai: “Ai nha, gần đây ngủ cũng hơi chìm.”



Công Tôn suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, chỉ chỉ sau tấm bình phong mà nói với Tiểu Tứ Tử: “Con đi tắm đi.”



“Dạ.” Tiểu Tứ Tử rất vui vẻ mà chạy đi tắm.



“Ai.” Lúc cởi áo ngoài, Triệu Phổ phát hiện trong ống tay áo có đồ, mới nhớ tới mấy thứ chuẩn bị cho Tiểu Tứ Tử chơi nhưng lại quên mất, vì vậy nhanh chóng lấy ra đưa cho Tiểu Tứ Tử.



Tiểu Tứ Tử cầm một hạt châu tròn xoe, hỏi Triệu Phổ: “Cái gì nha, Cửu Cửu?”



“Dạ minh châu” Triệu Phổ nói: “Chơi rất vui đó, lúc tắm đặt trong nước, sáng y như có ngọn đèn trong nước vậy.”



“Thật nha?” Tiểu Tứ Tử nhận lấy, muốn đi thử một lần.



Tiểu Tứ Tử chạy đến sau tấm bình phong chuẩn bị tắm, Công Tôn vỗ vỗ tháp dài bên cạnh, ý bảo Triệu Phổ ——- Nằm xuống đây!



Triệu Phổ vui vẻ cởi ngoại bào, còn định cởi cả quần, Công Tôn thoáng đỏ mặt, xua tay nói: “Không cần cởi quần, nằm xuống!”



Triệu Phổ ngoan ngoãn nằm xuống.



Công Tôn liếc mắt nhìn, liền nháy mắt mấy cái …….. bắp thịt trên lưng Triệu Phổ thật đầy đặn a, đường cong cũng thật đẹp, không hổ danh là đại tướng quân, khối cơ này a… sách sách. Công Tôn thưởng thức một chút, sau đó lại lấy ra đồ nghề chuẩn bị mát xa cho Triệu Phổ.



Triệu Phổ nằm yên hưởng thụ, lúc này, đột nhiên đèn sau tấm bình phong đã bị Tiểu Tứ Tử thổi tắt, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy.



Công Tôn còn nhắc nhở Tiểu Tứ Tử: “Đừng tắm quá lâu, cẩn thận bị lạnh đó.”



“Vâng!” Tiểu Tứ Tử vào bồn ngâm nước, lại đem dạ minh châu đặt xuống dưới thùng nước, quả nhiên rất sáng.



Tiểu Tứ Tử lại cầm lên miếng ngọc bội phỉ thuý giả hình rồng kia chơi.



Đem ngọc bội đặt vào trong nước, bên dưới lại có dạ minh châu, Tiểu Tứ Tử đung đưa con rồng kia, liền thấy giống như một con rồng bay dưới ánh trăng vậy.



Bên ngoài, Công Tôn đang chuyên tâm đấm bóp cho Triệu Phổ, Triệu Phổ liền nghiêng mặt nhìn Công Tôn …. Chính lúc này, bên ngoài lại thổi đến một trận gió, làm tắt nến trong phòng.



“Tối gió thổi lớn hơn a,” Triệu Phổ nói.



Công Tôn nhanh chóng chạy đến đóng cửa sổ, đồng thời, hắn lại nghe thấy Tiểu Tứ Tử nói: “Phụ thân.”



“Sao?” Công Tôn trở lại bên bàn định tìm hoả tập đốt nến, thế nhưng kỳ quái chính là, đèn đã tắt rồi thì tại sao trong phòng vẫn sáng a?



Đang lúc nghi ngờ, lại nghe thấy Tiểu Tứ Tử nói tiếp: “Trên nóc nhà có con rồng nha.”



Công Tôn cùng Triệu Phổ ngẩn người, sau đó đồng thời ngẩng mặt lên nhìn, mà lần này vừa nhìn, cả hai đều cảm thấy kinh hoảng …….. chỉ thấy ở trên nóc phòng, có một con rồng lửa thật lớn, lại còn đang bay lượn nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 166-170
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom