• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LONG ĐỒ ÁN (4 Viewers)

  • Quyển 9 - Chương 215: Cung đình hiểm ác

Cuộc tranh tài ngày đó diễn ra vô cùng thuận lợi, Triển Chiêu cùng Tuần Việt Bạch không cần tốn nhiều công sức lắm đã tất thắng, vì vậy …. Ngày mai sẽ là cuộc tỷ thí để phân thắng bại, đối thủ đương nhiên là Triển Chiêu và Tuần Việt Bạch.



Còn lại tranh hạng 3 cùng hạng 4 chính là Thạch Khoát Hải vóc dáng nhỏ lùn cùng với một người nữa tên là Vu Động.



Vu Động là người phía Bắc Bắc Hải, mang rất rõ những đặc thù của ngoại tộc, một mái tóc quăn tít, mắt xanh lục, thân hình cao to, rất ít nói.



Lúc này cũng không biết là tâm tình Hiên Viên Kiệt rất tốt hay không cho nên mới hạ lệnh cho Hiên Viên Phách tổ chức yến tiệc trong phủ, trước tiên là để mời bốn vị võ sinh đứng đầu này thưởng yến, thế nhưng chủ yếu vẫn là vì muốn cùng Bạch Ngọc Đường cùng ăn một bữa cơm.



Đến giờ dự tiệc, mọi người đều tập trung đông đủ trong phủ của Hiên Viên Phách, Bạch Ngọc Đường nếu như đã đáp ứng làm nhi tử của Hiên Viên Kiệt một tháng, đương nhiên là sẽ cùng đi rồi.



Hiên Viên Kiệt tạm thời có một số việc cho nên cùng đám người Hòe Mật và Viên Minh đến thư phòng thảo luận, để lại Hiên Viên Phách tiếp Bạch Ngọc Đường cùng mấy vị võ sinh.



Triển Chiêu vừa mới đi vào đến viện, còn chưa kịp nói tiếng nào đã thấy Tiểu Ngũ đi đến trước mặt, giống hệt một con mèo lớn mà cọ cọ hắn.



Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy thật lúng túng, nhất thời không có trông coi cẩn thận, có điều, Tiểu Ngũ nhớ Triển Chiêu nhớ đến chết thôi, nhìn thấy hắn mà không đến cọ cọ một chút thì sao chịu nổi.



“Oa!”



Triển Chiêu ngồi xổm xuống, ôm lấy mặt Tiểu Ngũ mà xoa xao liên tục: “Một con mèo lớn thật đáng yêu a!”



Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc mà nhìn hắn.



Hiên Viên Phách hỏi Bạch Ngọc Đường: “Con cọp này không phải không thích gần người khác sao?”



Bạch Ngọc Đường thờ ơ đáp một câu: “Không phải ai nó cũng vậy, hẳn là hợp duyên đi.”



Đang lúc nói chuyện, Thạch Khoát Hải cũng định đến sờ đầu Tiểu Ngũ một cái, lại không nghĩ đến Tiểu Ngũ liếc hắn một cái, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ bất thiện, xem ra nó còn nhớ rõ vừa rồi hắn hung hăng với Bạch Ngọc Đường đây mà. Thạch Khoát Hải cả kinh nhảy sang một bên: “A, nhất định là một con cọp cái!”



Tất cả mọi người đều không hiểu mà nhìn hắn.



“Chỉ thích Tiểu Bạch Kiểm.” Thạch Khoát Hải bất mãn mà xoay mặt đi.



Triển Chiêu thấy mình xoa xoa Tiểu Ngũ cũng đỡ nghiền rồi cho nên đứng dậy.



Hiên Viên Khách sợ mọi người không được tự nhiên, cho nên liền giới thiệu mọi người một chút.



Lúc này, Hiên Viên Giác cũng đi vào, hắn quét mắt nhìn qua mọi người một chút, cuối cùng ánh mắt dừng đến chỗ Bạch Ngọc Đường liền quay mặt, đi ra chỗ khác.



Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —– Ai nha, vừa mới về nhà đã kết thù kéo oán a!



Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nhìn lại hắn —– Chỉ là tiểu hài tử mà thôi.



Cũng không biết có phải hai người đã xa nhau một khoảng thời gian hay không mà ánh mắt vừa mới giao hòa đã không cách nào dứt ra được, cho nên cũng không dám nhìn thẳng nhau quá nhiều.



Lúc này, Tuần Việt Bạch tiến lên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thì ra các hạ chính là Bạch Ngọc Đường.”



Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, gật đầu.



“Từ lâu đã nghe danh Bạch thiếu hiệp võ nghệ cao cường, nếu có cơ hội thật muốn có thể so tài một chút.” Tuần Việt Bạch cười cười.



Bạch Ngọc Đường cũng có chút đề phòng với hắn, một mặt, hắn nhận ra được Tuần Việt Bạch rất muốn thắng, mặt khác hình như có rất nhiều người biết người này, hơn nữa những người đó còn có vẻ xem hắn chính là thủ lĩnh, rất khả nghi.



Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt gật đầu một cái, cũng không nói gì, dù sao thì hắn cũng không thích nói chuyện.



Thật may là lúc này Hiên Viên Kiệt đã tới, giúp phá vỡ trầm mặc.



Mọi người đều phải quỳ hành lễ, Bạch Ngọc Đường theo bản năng chợt lách người, còn không cẩn thận mà đụng vào Triển Chiêu một cái ….. Hình như hắn không thích bị người ta quỳ lạy, cũng không thích quỳ lạy người ta, mà hắn lại càng không chịu để cho Triển Chiêu phải quỳ.



Triển Chiêu dở khóc dở cười, thật là —– Cái con Chuột này cứ phách lối như vậy có ngày bại lộ a.



Hiên Viên Kiệt thấy hành động đó của Bạch Ngọc Đường, cười cười mà xua tay với mọi người: “Miễn đi, cùng ngồi xuống.”



Mọi người đối mặt nhìn nhau, tâm nói chuyện này thật mới mẻ đi, tâm tình của Hiên Viên Kiệt phải tốt đến thế nào a? Ngay cả lễ nghi quỳ lạy cũng không để ý nữa.



Hiên Viên Giác buồn bực không vui mà ngồi một bên uống rượu —— Bạch Ngọc Đường kia có gì đặc biệt hơn người chứ? Phụ hoàng cũng quá để ý hắn đi.



Mọi người cùng ngồi vào chỗ, chỗ ngồi bên cạnh Hiên Viên Kiệt vẫn còn trống không, hình như là để dành cho Bạch Ngọc Đường ngồi, ai ngờ Bạch Ngọc Đường lại trực tiếp ngồi bên cạnh Triển Chiêu, còn nói với tùy thị bên cạnh lấy thịt bò cho Tiểu Ngũ ăn.



Triển Chiêu ngồi xuống, bất động thanh sắc mà lầm bầm một câu: “Chuột, ngươi thu liễm điểm.”



Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu Tiểu Ngũ, cũng nhỏ giọng trả lời một câu: “Thu liễm rồi.”



Triển Chiêu hết nói nổi.



Hiên Viên Kiệt nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, lại nhìn Triển Chiêu một chút, sờ sờ râu mà nói với Hòe Mật: “Mang thức ăn lên.”



Tiệc rượu vừa mới được mang lên, Hiên Viên Kiệt tùy ý mà hỏi những tình hình võ sinh bên dưới, cặp mắt lại luôn chú ý đến chỗ của Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường uống rượu, cùng Triển Chiêu ta một câu, ngươi một câu trò chuyện, có cảm giác như đã thân thiết từ lâu.



Triển Chiêu vốn dĩ cũng sợ khiến Hiên Viên Kiệt hoài nghi, có điều sau đó suy nghĩ lại một chút, thật ra thì cũng đâu cần làm bộ như mới gặp lần đầu, như vậy càng mất tự nhiên hơn. Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, cho dù có thân thiết một chút cũng là bình thường.



Chẳng qua là, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứ bình thản như thường, bọn người Hiên Viên Kiệt cũng không có hoài nghi, thế nhưng Tuần Việt Bạch bên cạnh lại có chút nghi ngại.



Tuần Việt Bạch khẽ cau mày, Bạch Ngọc Đường này có vẻ rất hợp duyên với Ân Thập Nhị kia a.



Nghĩ tới đây hắn lại trừng mắt mà nhìn Thạch Khoát Hải một cái, ý là —— Tất cả đều tại ngươi, nếu như vừa rồi ngươi không ám toán Ân Thập Nhị, cũng sẽ không tạo cơ hội cho hai người đó trở thành hảo bằng hữu như vậy.



Thạch Khoát Hải cũng cảm thấy thật oan ức a, có điều hắn nhìn Tuần Việt Bạch một chút, ý là —– Tranh tài ngày mai, ngươi có nắm chắc phần thắng không?



Tuần Việt Bạch không lên tiếng, tiếp tục uống trà, chẳng qua là lúc hắn cúi đầu uống trà, khóe miệng lại hơi nhếch lên một chút.



Biến hóa này trên khuôn mặt hắn chỉ như gió thoảng qua, thế nhưng lại rất vừa vặn bị Bạch Ngọc Đường nhìn thấy. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường luôn có một cảm giác, biểu tình kia của Tuần Việt Bạch là cố ý cho hắn nhìn thấy.



Lúc này, nha hoàn cũng đã bưng cua tuyết lên, Triển Chiêu lập tức cười híp mắt, tâm nói quả nhiên không hổ là Hoàng đế Bắc Hải mời khách a, mặc dù con cua này không có to như lần trước Bạch Ngọc Đường mua về, thế nhưng nhìn cũng không tệ a.



Triển Chiêu cầm đôi đũa gắp thịt cua trước mắt, lại nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có nước chấm, mà người khác hình như đều có hết a…..



Thế nhưng lúc này hắn cũng không tiện gắp thịt cua mà chấm vào chén của Bạch Ngọc Đường, hắn đang định tìm người hỏi một chút lại thấy một nha hoàn bưng chén nước chấm đi lên, đặt xuống trước mặt Triển Chiêu.



Triển Chiêu cười cười, nói tiếng cám ơn, định gắp thịt cua chấm vào ăn.



Lại không ngờ lúc này Bạch Ngọc Đường đột nhiên đem chén nước chấm của mình đặt trước mắt hắn, nói: “Chấm cái này đi.”



Triển Chiêu ngẩn người, mọi người xung quanh cũng có chút bất ngờ, chỉ có Hiên Viên Kiệt là hơi cười cười.



Triển Chiêu còn đang gắp thịt cua mà vui vẻ nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tại sao vậy? Nước chấm có gì khác nhau sao?”



Bạch Ngọc Đường nhìn nụ cười của Triển Chiêu, cảm thấy bất đắc dĩ —— Qủa nhiên Mèo này cũng đã phát hiện, thế nhưng lại giả ngốc nghếch đây mà ….



“Nga, không có.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói: “Chỉ là bát nước chấm của ngươi có độc mà thôi.”



“Khụ khụ…”



Hiên Viên Phách đang uống rượu bên cạnh cũng bị sặc, vỗ vỗ ngực mà nhìn sang: “Cái gì?”



Các quan viên ngồi đó cũng kinh ngạc không thôi.



Hiên Viên Kiệt nháy mắt với Hòe Mật một cái.



Hòe Mật đi đến bên cạnh Triển Chiêu, rút ra một cây ngân châm thử vào chén nước chấm kia của Triển Chiêu, sau đó ngẩng đầu lên: “Qủa thực là có độc.”



Mọi người nhìn lại, chỉ thấy ngân châm biết thành màu tím.



Triển Chiêu giả bộ kinh ngạc mà vỗ ngực: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!”



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái —– Mèo này giả bộ cứ y như thật vậy.



“Là ai hạ độc?!” Hiên Viên Phách trầm mặt xuống, vỗ bàn, nha hoàn vừa mới bưng nước chấm đến cho Triển Chiêu ban nãy bị dọa cho sợ đến quỳ rạp xuống đất, lắp ba lắp bắp không nói được tiếng nào, dáng vẻ như sắp bị hù chết rồi.



Lúc này, ngoại trừ đám người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, những người còn lại cũng có không ít người liếc nhìn Tuần Việt Bạch một cái.



Người thông minh đều nhìn ra được vị Ân Thập Nhị này võ công tốt hơn Tuần Việt Bạch nhiều, hơn nữa Bạch Ngọc Đường còn có vẻ rất hợp ý với hắn, nếu như ngày mai tỷ võ, Triển Chiêu đối chiến với Tuần Việt Bạch, phần thua của Tuần Việt Bạch rất lớn. Nói cách khác, nếu như hôm nay Triển Chiêu chết đi, người được lợi nhất chính là Tuần Việt Bạch.



Hiên Viên Phách ép nha hoàn kia nói ra kẻ chỉ điểm phía sau, cuối cùng nha hoàn đó chịu không nổi mà chỉ ra là Tuần Việt Bạch sai phó.



Tuần Việt Bạch bất đắc dĩ mà cười, lắc đầu một cái thuận tiện kéo Thạch Khoát Hải đang chuẩn bị nhảy dựng lên.



Hiên Viên Giác cau mày: “Tuần Việt Bạch, mặc dù tỷ võ có thể sử dụng ám khí, thế nhưng trước lúc tỷ võ lại hạ độc đối thủ, hành động này là của kẻ tiểu nhân bỉ ổi.”



Thạch Khoát Hải gấp gáp: “Chỉ bằng một câu nói của nàng ta mà đã muốn oan uổng Đại ca ta a!”



Hiên Viên Kiệt đặt chén rượu xuống, nhìn Tuần Việt Bạch một cái, hỏi: “Ngươi có gì muốn giải thích?”



Tuần Việt Bạch cười nhạt: “Ta không có làm, Hoàng thượng xin hãy minh xét một chút là có thể nhìn ra sơ hở rồi.”



Hiên Viên Giác thấy hắn không chịu nhận, cau mày nói: “Có người chỉ đích danh ngươi, ngươi có cách gì để chứng minh mình trong sạch?”



“Khụ khụ.” Hiên Viên Kiệt ho khan một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi thấy thế nào?”



Bạch Ngọc Đường nhìn mấy người đối diện một cái, nói: “Không phải hắn hạ độc.”



Hiên Viên Kiệt gật đầu cười.



Triển Chiêu vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy ai hạ độc?”



Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, thầm than thở —— Khả năng giả ngốc của Mèo càng lúc càng tiến bộ a.



Bạch Ngọc Đường đặt cái ly xuống, đột nhiên liếc mắt nhìn Vu Động ngồi xa nhất một cái.



Vu Động vẫn cứ ngồi uống rượu, không có phản ứng gì.



Tuần Việt Bạch đột nhiên hỏi: “Hôm nay, nếu như Ân huynh bị trúng độc mà chết, vậy ngày mai ai sẽ là người tranh hạng nhất nhì?”



Hiên Viên Kiệt nhìn Đoạn Hồng.



Đoạn Hồng nói: “Ngày mai Vu Động cùng Thạch Khoát Hải sẽ tỷ thí trước, người nào thắng sẽ so cùng ngươi.”



“Cho nên.” Tuần Việt Bạch nói: “Hai người bọn họ vốn dĩ chỉ có thể tranh hạng ba, giờ lại có thể tranh hạng nhất.”



Tất cả mọi người đều cau mày.



“Nếu như Ân huynh không chết, ngày mai cơ hội ta có thể giành hạng nhất vẫn là một nửa.” Tuần Việt Bạch chậm rãi nói: “Thế nhưng cơ hội cho hai người Thạch Khoát Hải và Vu Động là không có. Thế nhưng nếu như Ân huynh chết đi, ngày mai ta có thể giành hạng nhất cũng chỉ có một nữa, thế nhưng bọn họ từ con số không lại biến thành một nửa nữa, cho nên mới nói, người thực sự được lợi từ chuyện này, phải là Thạch Khoát Hải cùng Vu Động.”



Mọi người đều cau mày, Hiên Viên Kiệt gật đầu.



“Khoát Hải không thể hạ độc được, hắn là huynh đệ của ta, từ trước đến nay đều không thể thắng được ta, cho dù ngày mai hắn có tỷ thí cũng không có phần thắng.” Tuần Việt Bạch nói đến đây rồi cũng không nói thêm gì nữa.



Hiên Viên Kiệt hỏi Bạch Ngọc Đường một chút: “Ngươi thấy sao?”



Bạch Ngọc Đường nhìn Tuần Việt Bạch một cái, âm thầm cau mày, có chút thay Triển Chiêu lo lắng chuyện tỷ thí ngày mai, người này tâm cơ thâm trầm không nói, lại còn rất khả nghi nữa.



Triển Chiêu vẫn tiếp tục giả ngu mà uống rượu.



“Vu Động.” Hiên Viên Phách hỏi: “Ngươi là người có hiềm nghi, ngươi có lời gì muốn nói?”



Vu Động đứng lên, vừa chắp tay vừa nói: “Tại hạ oan uổng, có thể tự chứng minh mình trong sạch!”



“Nga?” Hiên Viên Phách hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì?”



Vu Động tiến lên một bước, hướng về phía Hiên Viên Kiệt mà quỳ …. Cùng lúc đó vẩy tay một cái, hai viên ám tiễn liền bay về phía Hiên Viên Kiệt.



Hiên Viên Kiệt run lên ánh mắt một cái, Hiên Viên Giác bên cạnh kêu lên: “Phụ hoàng cẩn thận!” Sau đó liền phi sang cản giúp hắn.



Đồng thời Tuần Việt Bạch cũng ném ra cái chén rượu, cản lại mấy mai ám tiễn kia.



Đoạn Hồng kêu lên một tiếng: “Bắt thích khách!”



Có điều hắn vừa mới hô lên, mọi người còn chưa có kịp động thủ thì Vu Động đã lách người, rút ra thanh nhuyễn kiếm giấu bên hông ra đâm về phía Hiên Viên Kiệt, miệng còn nói: “Hiên Viên Kiệt, hôm nay ta phải lấy cái mạng chó của ngươi!”



Triển Chiêu thiêu mi nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —– Thấy không? Thích khách đó.



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ —— Tất nhiên là thích khách rồi.



Thế nhưng, chỉ trong một khắc thời gian mọi chuyện diễn ra ấy, Hiên Viên Kiệt đột nhiên vung tay một cái ….



Thanh kiếm của Vu Động đang chĩa thẳng vào hắn lập tức bị chưởng lực đánh nát vụn, ngay sau đó, Hiên Viên Kiệt đã nắm chắt lấy cổ của Vu Động, cười lạnh một tiếng.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày … chỉ cảm thấy sát ý phát tán xung quanh.



Mà nhìn lại Vu Động lúc này, Hiên Viên Kiệt đã một tay chế trụ cổ hắn, run tay lên một cái, nội lực theo đó mà bắn ra …. Vu Động chỉ kịp kêu thảm một tiếng, cả thân thể đã bị nội lực xé nát.



Mới ban nãy còn là một người sống hoàn hảo, chỉ trong nháy mắt thân thể đã bị chia năm xẻ bảy, máu thịt tán lạn trên đất, máu chảy ướt đẫm, đỏ cả mặt đất.



Mọi người ngồi đó làm sao còn có thể ăn cơm được nữa, nhìn cái cảnh tượng tinh phong huyết vũ này, Bạch Ngọc Đường thấy còn muốn ói mửa.



Hiên Viên Kiệt giết Vu Động xong cũng không nói tiếng nào, chỉ đơn giản là vẩy tay một cái mà thôi.



Hòe Mật đưa đến một chiếc khăn sạch sẽ.



Hiên Viên Kiệt lau lau tay một cái, lại nhìn sang nha hoàn đó.



Nha hoàn kia liền rút ra một thanh đoản kiếm, có điều, nàng ta cũng không có đi ám sát Hiên Viên Kiệt mà là đem kiếm gác lên cổ Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhìn nha hoàn kia một cái, thật muốn khuyên nàng một câu —– Nhanh chóng chạy đi thì hơn.



“Hiên Viên Kiệt! Ngươi tàn bạo độc ác, hôm nay …..”



Có điều nàng ta còn chưa có dứt lời, Tuần Việt Bạch ở đối diện đã bắn tới một chén rượu, đánh thẳng vào trán nha hoàn kia.



Bạch Ngọc Đường liền nhìn thấy trên ống tay áo tuyết trắng của mình có điểm những giọt máu đỏ.



Triển Chiêu nhịn không được mà cau mày, nha hoàn kia mở to cặp mắt, cứ thế ngã thẳng xuống đất, co giật mà chết.



Hiên Viên Kiệt lại rất thưởng thức mà gật đầu: “Tuần Việt Bạch cứu giá có công.” Vừa nói vừa sai Hòe Mật: “Ban thưởng.”



“Vâng.” Hòe Mật sai người mang thưởng ngân lên cho Tuần Việt Bạch.



Tuần Việt Bạch thản nhiên đứng lên nhận phong thưởng, nói tạ ơn với Hiên Viên Kiệt.



Hiên Viên Kiệt gật đầu một cái: “Ngươi rất thông minh.”



Tuần Việt Bạch ngồi xuống.



Hiên Viên Kiệt lại nhìn Triển Chiêu một chút, cười một tiếng: “Công phu không tệ, chỉ là tính cách có chút đơn thuần một chút.”



Triển Chiêu gãi gãi đầu.



Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn hắn một cái —- Mèo này, đây chính là mục đích muốn đạt được sao?



“Ngọc nhi.” Hiên Viên Kiệt ân cần nói với Bạch Ngọc Đường: “Tay áo dính máu rồi, mau chóng đi đổi một bộ khác thôi.”



Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt gật đầu một cái, sau đó lại nhìn Hiên Viên Giác ban nãy theo bản năng mà chắn trước Hiên Viên Kiệt giúp hắn ngăn cản ám khí, lúc này đang ngồi ngu ngơ trước mặt Hiên Viên Kiệt một chút. Sau khi Hiên Viên Kiệt dùng một chưởng đánh nát bấy Vu Động, máu đều bắn tung tóe hết lên người hắn. Hiên Viên Giác dù sao cũng chỉ có mười mấy tuổi, sợ hãi cũng là chuyện đương nhiên.



Bạch Ngọc Đường âm thầm thở dài —— Hắn cũng coi như hiếu thuận, vì cứu Phụ hoàng mình mà cả mệnh cũng không cần, đáng tiếc, Hiên Viên Kiệt còn không có nhìn hắn một cái.



Sau đó, Hiên Viên Kiệt liền kêu mọi người tiếp tục ẩm yến, thế nhưng nhìn máu thịt mơ hồ cùng thi thể đầy đất, ai còn ăn được nữa.



Triển Chiêu buông đũa xuống rồi cũng không cách nào hứng thú nổi, Bạch Ngọc Đường nhìn ra được, Mèo đang nhẫn nại đến cùng cực rồi. Hiên Viên Kiệt cùng Tuần Việt Bạch coi mạng người như cỏ rác, hành động lại quá mức hung tàn …. Đây chính là điểm mà Triển Chiêu ghét nhất.



Ẩm yến cứ trong không khí âm trầm không vui mà tàn, Hiên Viên Kiệt muốn Bạch Ngọc Đường bồi mình đi dạo một chút.



Trước khi đi, Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu một chút.



Triển Chiêu nhìn hai cỗ thi thể trên đất chằm chằm, sắc mặt khó coi chưa từng có từ trước đến nay.



Sau khi tan cuộc.



Đám người Tuần Việt Bạch và Triển Chiêu cùng nhau rời đi.



“Ân huynh, thật không nhìn ra người muốn hại ngươi lại là Vu Động sao?” Tuần Việt Bạch hỏi.



Triển Chiêu nhàn nhạt cười, lắc đầu: “Không có, Tuần huynh thông tuệ hơn người a.” Nói xong liền xoay người đi.



Tuần Việt Bạch nhìn bóng lưng Triển Chiêu đang xa dần, khẽ cau mày.



“Đại ca.” Thạch Khoát Hải cũng rất vui vẻ, vỗ hắn: “Yên tâm đi, Ân Thập Nhị đó chỉ là một tên nhóc thiếu tâm nhãn, ngươi mạnh hơn hắn nhiều, rõ ràng Hiên Viên Kiệt chú ý tới ngươi hơn hắn.”



Tuần Việt Bạch nhàn nhạt cười, lắc đầu nói: “Câu nói kia của hắn dùng để khen ngươi thì thích hợp hơn.”



“Câu nào?” Thạch Khoát Hải không hiểu.



“Đơn thuần.” Tuần Việt Bạch nói xong liền lắc đầu một cái, xoay người đi.



Thạch Khoát Hải bất đắc dĩ mà đuổi theo.



Triển Chiêu vừa mới đi đến một con hẻm tối đen, một bạch ảnh đột nhiên rơi xuống.



Triển Chiêu cau mày: “Sao ngươi lại tới đây? Cận thận bị phát hiện đó!”



Người trước mắt chính là Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường xua tay một cái: “Ta đi thay y phục mà.”



Triển Chiêu đưa tay ra, sờ sờ mặt hắn, nói: “Hiên Viên Kiệt độc ác còn vượt xa tưởng tượng của chúng ta, ngươi ở cạnh hắn nhất định phải cẩn thận đó.”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhẹ nhàng kéo tay Triển Chiêu cầm lấy: “Miêu nhi, sao ngươi lại giả ngu?”



Triển Chiêu cười một tiếng: “Ta muốn ở bên cạnh ngươi a.”



Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.



Triển Chiêu nhéo má hắn một cái: “Nếu như Hiên Viên Kiệt quả thực thương ngươi, hắn sẽ không để người quá khôn ngoan xảo quyệt ở cạnh ngươi.”



Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu: “Miêu nhi, ngươi khổ cực rồi.”



“Mau về đi thôi, mai gặp.” Triển Chiêu xoa xoa mặt Bạch Ngọc Đường xong liền xoay người chạy đi.



Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, thở dài mà đi về.



Triển Chiêu chạy ra xa, sau đó dừng bước lại, sắc mặt cũng trầm xuống.



“Sao rồi?”



Lúc này có người rơi xuống đầu tường.



Triển Chiêu ngẩng đầu lên, thấy được đó là Ân Hầu.



“Con có chút ghê tởm.” Triển Chiêu lạnh lùng nói.



“Ai khiến cho ngươi ghê tởm, Hiên Viên Kiệt hay Tuần Việt Bạch a?” Thiên Tôn cũng rơi xuống bên kia hắn.



“Cả hai đều ghê tởm.” Từ trước đến nay Triển Chiêu đều mang khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, khó thấy được vẻ mặt tràn đầy chán ghét của hắn như lúc này …. Còn chưa nhập cung đình, cũng đã thấy được cung đình hiểm ác, hắn không ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường là không được, Chuột của hắn đang tự dấn thân vào ổ sói rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom