Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 9 - Chương 224: Đêm dài lắm mộng
Một tiếng “Có thích khách” này thành công phá vỡ tĩnh lặng trong phủ Thái tử.
“Không phải chứ?” Triển Chiêu cau mày: “Vừa mới quay về đã có thích khách rồi? Mấy vị Hoàng tử kia có phải là quá nóng vội hay không?”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu: “Ta cũng cảm thấy hình như có chút vội vàng.”
“Đi xem một chút.” Triển Chiêu vừa ngậm đùi gà vừa chạy ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn đồ ăn vẫn chưa được đụng mấy đũa trên bàn mà tức giận, tâm nói tên nào dám phái thích khách tới lúc này, bắt được rồi không đánh một trận thật đau là không được!
Triển Chiêu chạy vào trong sân, chỉ thấy trong một làn tuyết trắng có mấy tên thị vệ chạy vòng vòng, vẻ mặt cũng vô cùng khó hiểu, cầm đại đao trong tay mà vô cùng gấp gáp.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, khoé miệng cũng co rút …
Chỉ thấy ở tường viện phía trước, có một hàng lỗ thủng cao khoảng một thân người, giống như một hàng lỗ thủng trên tường mà hắn đã từng thấy quen thuộc a …..
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ biết đỡ trán.
“Điện hạ, đây là ….” Trâu Dịch kinh hãi chạy đến, hành lễ với Bạch Ngọc Đường: “Thuộc hạ vô năng, lại không phát hiện được thích khách xâm nhập.”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, hỏi: “Thích khách đâu?”
“Không rõ lắm, chúng ta đều không thấy, hình như có một bạch ảnh, nhưng vừa chớp mắt đã biến mất ….” Trâu Dịch rất bất đắc dĩ: “Này là xảy ra chuyện gì đây?”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn một chút, thấy Bạch Ngọc Đường nháy mắt với hắn.
Triển Chiêu gật đầu, nói với Trâu Dịch: “Ngươi dẫn người đi xung quanh lục soát một chút, có thể đã chạy rồi!”
“Vâng!” Trâu Dịch lập tức dẫn người đi lục soát.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở về phòng, đóng cửa cài then lại, lần nữa quay đầu …. chỉ thấy một bạch y nhân đang ngồi bên cạnh bàn ăn cơm, này không phải là Thiên Tôn sao …..
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Sao Người lại chạy tới đây?”
Thiên Tôn nhai cánh gà, liếc Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu đến bên cạnh hắn ngồi xuống, rót cho hắn chén rượu …. Theo lý mà nói, khinh công của Thiên Tôn như vậy có lẻn vào cũng sẽ không bị ai phát hiện, xem ra hắn lại lạc đường cho nên mới không còn biện pháp nào khác là đào tường mà đi, không cần hỏi cũng biết, vì Thiên Tôn không yên tâm về Bạch Ngọc Đường cho nên mới chạy đến nhìn một chút.
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh Thiên Tôn ngồi xuống, thấy hắn liếc mình, liền thở dài một cái, ngoan ngoãn chào người: “Sư phụ!”
Thiên Tôn gật đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường gắp đồ ăn cho hắn, lại hỏi: “Sao người lại tới đây?”
“Sợ các ngươi gặp chuyện a, dù sao bọn họ cũng đã biết ngươi là Bạch Ngọc Đường, cũng biết ta là sư phụ của ngươi, sợ cái gì, ta là danh chính ngôn thuận tới đây!” Thiên Tôn ngẩng mặt đầy khí khái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lắc đầu: “Không được!”
Thiên Tôn ngậm nửa cái cánh gà nhìn hai người.
“Hiên Viên Kiệt đó không phải thứ tốt!” Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn: “Thân phận của người cao như vậy, cẩn thận hắn ám toán người!”
Thiên Tôn lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, vừa gắp đồ ăn cho Thiên Tôn lại gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, vừa đem chuyện tiệc rượu ngày hôm nay nói qua một lượt.
Thiên Tôn sờ cằm: “Có chuyện như vậy? Hùm dữ cũng không ăn thịt con mình, có chút kỳ quái đi.”
“Đúng rồi Thiên Tôn, ngoại công con đâu?” Triển Chiêu hỏi.
“Ở quân doanh.” Thiên Tôn nói: “Ta với hắn mỗi người một bên.”
“Nga …” Triển Chiêu yên tâm.
Bạch Ngọc Đường cũng không dám để Thiên Tôn một mình trở về, chỉ sợ hắn lại lạc đường hoặc gây hoạ gì đó, dứt khoát cứ giữ hắn bên cạnh đi.
……………………..
Dùng xong vãn thiện rồi, Trâu Dịch cũng trở lại, nói là đã để thích khách chạy thoát, hắn còn vô cùng tự trách nữa.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Có điều Bạch Ngọc Đường vừa mới tới đêm đầu tiên đã có thích khách đến ám toán, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp ngang cùng ngõ hẻm Hoàng thành rồi, khắp nơi mọi người đều rối rít suy đoán xem là ai phái người đến đi? Là Tam hoàng tử hay Đại hoàng tử? Lại tức giận đến vậy a …..
Chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là rõ ràng nhất, lần này đối với mấy vị Hoàng tử kia mà nói chính là —- Vô vọng tai ương a.
Bạch Ngọc Đường lên làm Hoàng tử … sau đó lại hồ hồ đồ đồ mà làm Thái tử, thế nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm gì, Hiên Viên Kiệt cũng không có phân phó hắn làm.
Vì vậy, mọi người cứ mang theo những nghi ngờ ấy mà quyết định đi nghỉ ngơi cho sớm, ngủ no giấc rồi hãy nói tiếp.
………..
Có điều, Thiên Tôn đột nhiên đến chơi, chuyện ngủ lại là một vấn đề.
Trong phòng Bạch Ngọc Đường có hai chiếc giường, vốn dĩ hắn quyết định ở chung phòng với Triển Chiêu, thế nhưng hắn lại không dám để Thiên Tôn ngủ lại một mình một phòng, ngộ nhỡ nửa đêm hắn tỉnh dậy đi ra ngoài gây hoạ thì sao đây? Vì vậy, không còn cách nào khác là Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn chung một phòng, để trông chừng lão nhân gia ngủ yên đừng có gây chuyện nữa, Triển Chiêu thì quay về phòng mình ngủ, dù sao thì phòng cũng ở ngay bên cạnh mà thôi.
Bạch Ngọc Đường nằm ở trên giường nhưng không có ngủ được, cứ lăn qua lộn lại, trong đầu hắn vẫn vang vọng câu nói “Ngu xuẩn chút tốt hơn” của Hiên Viên Kiệt khi nói đến mấy nhi tử của mình, cùng vẻ mặt hắn lúc nói câu đó.
Lúc hắn đang nằm trên giường mà ngẩng mặt nhìn về phía góc giường ngẩn người, thì chợt nghe thấy tiếng cửa sổ phòng bên cạnh mở ra, sau đó là cửa sổ phòng mình cũng mở ra, Triển Chiêu ghé đầu đi vào.
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn hắn.
Thiên Tôn trở mình, tiếp tục cuộn chăn mà ngủ.
Triển Chiêu rón rén đi vào, sờ sờ đến mép giường Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn hắn.
Chỉ thấy hai tay Triển Chiêu đang cầm thứ gì đó, sau đó hắn khom lưng xuống, lại bắt đầu sờ soạng.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nhỏ giọng hỏi: “Miêu nhi, ngươi làm gì vậy? Qúa nửa đêm rồi còn đến phi lễ ta sao?”
Hắn vừa nói ra câu này, Thiên Tôn ở bên kia đột nhiên trở mình một cái, ti hí mắt ra một chút, nhìn bên này.
“Ngươi đừng có nói hươu nói vượn, cũng đâu phải là chưa có sờ qua! Có nơi nào của ngươi mà đại gia ta chưa sờ qua chứ?” Triển Chiêu còn rất đắc ý.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lại nhìn Thiên Tôn lúc này, mắt cũng đã mở to hơn mà rất hứng thú nhìn về bên này ——- Thì ra là vậy a? Cả nơi đó cũng đã sờ qua rồi a? Thật hay giả?
Cuối cùng Triển Chiêu cũng đã sờ được tới đầu gối Bạch Ngọc Đường, ấn ấn mấy cái, sau đó lặng lẽ đưa tay vào trong chăn, đắp hai món đồ thật mềm mại ấm áp lên đầu gối hắn.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.
Triển Chiêu híp mắt làm xong mọi chuyện rồi, liền chuẩn bị đi về phòng mình.
Bạch Ngọc Đường vội vã đưa tay túm lấy ống tay áo hắn, kéo hắn ngồi xuống.
Triển Chiêu ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường lại vén chăn lên một chút, hỏi: “Có lạnh không?”
“Tạm được.” Triển Chiêu chui vào chăn.
Bạch Ngọc Đường lấy hai miếng đệm đặt trên đầu gối mình ra, chỉ thấy đó là hai túi sưởi. Hai túi sưởi này được Triển Chiêu mua lúc mới vào thành Bắc Hải, hình như rất được thịnh hành, hai bên là hai túi chịu lửa, bên trong đựng hai khối than. Đốt nóng than rồi kẹp vào trong túi, mang theo bên người rất ấm áp.
Lúc Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu mua hai túi sưởi này, vốn nghĩ rằng hắn mua để tránh lạnh, không ngờ —– là mua cho mình đắp đầu gối.
Bạch Ngọc Đường nhớ đến trước kia cùng Triển Chiêu đến Tuyết thành tra án Thiên Mẫu thực nhân, lúc đó Triển Chiêu có biết hắn vì luyện nội công cho nên nếu như ở chỗ lạnh quá lâu sẽ bị đau đầu gối …. Thì ra, Mèo này vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang lựa chọn một góc độ thật thoải mái để chuẩn bị ngủ bên người mình ——- Ngay cả mình cũng đã quên từ lâu vậy mà Mèo kia vẫn luôn ghi nhớ! Miêu nhi quả nhiên hết lòng hết dạ với mình a ~~~ Tâm cũng cảm thấy ngọt ngào quá đi nha ….
Ở đầu bên kia Thiên Tôn cũng trở mình quay lại, cười híp mắt mà chui vào chăn ngủ, lại còn dụi dụi mấy cái vào chăn nữa.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, từ ngày Bạch Ngọc Đường đến Bắc Hải cũng đã được một thời gian rồi, thế nhưng đầu gối lại chưa hề cảm thấy đau nhức. Gần đây lúc điều tức nội lực cũng cảm thấy thuận lợi hơn nhiều, bây giờ suy nghĩ một chút —– Có thể là có liên quan đến việc chúng lão Ma cung dạy công phu cho hắn lúc trước ….
Trong chăn có thêm một người đương nhiên là ấm áp hơn nhiều, hơn nữa túi sưởi hình như cũng phát huy công dụng, Bạch Ngọc Đường cũng dần cảm thấy buồn ngủ.
…………..
Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, không khí cũng trở nên an tĩnh lạ thường, tuyết rơi dày đặc càng mang đến cảm giác yên ắng tĩnh mịch ….. cả bầu không khí ấy đột nhiên lại bị một tiếng kêu thảm thiết chói tai từ xa truyền đến phá vỡ, tuy chỉ hơi vang vọng lại nhưng chắc chắn là có người đã thét chói tai.
Hai người cùng nhìn nhau một cái, sau đó cùng theo bản năng mà nhìn sang giường bên kia.
Chỉ thấy lúc này Thiên Tôn đã sớm tỉnh lại rồi, còn đang trùm chăn mà nghiêng đầu, chống một bên má như đang nghĩ ngợi gì đó.
Chỉ trong chốc lát liền nghe thấy tiếng cồng vang lên, sau đó lại là một trận đại loạn nữa, hơn nữa, thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn hơn, gần như người dân toàn thành đều đã dậy cả rồi.
Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, Triển Chiêu cũng dậy mặc y phục, khoác áo gió mà trở lại phòng mình, cầm kiếm lên vừa ra mở cửa đã thấy Trâu Dịch chạy vào.
“Ân đại nhân, Thái tử tỉnh chưa vậy?” Trâu Dịch nhìn thấy Triển Chiêu liền vội vàng tiến đến hỏi.
Triển Chiêu nhẹ nhàng gõ cửa phòng Bạch Ngọc Đường một cái.
Bên trong cũng truyền đến tiếng của Bạch Ngọc Đường: “Có chuyện gì xảy ra?”
Trâu Dịch bẩm báo: “Điện hạ, Lục hoàng tử đã bị người ta giết chết.”
Triển Chiêu ngẩn người, mở to hai mắt mà nhìn: “Chính là tiếng kêu thảm vừa rồi sao?”
Trâu Dịch gật đầu.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Ngọc Đường đã mở cửa phòng mà đi ra, cau mày hỏi: “Bị giết sao?”
“Vâng!” Trâu Dịch nói: “Vừa rồi từ cung điện của Lục hoàng tử truyền đến tiếng kêu thảm, sau đó binh lính tuần thành liền chạy đến bẩm lại, Lục hoàng tử đã chết trong chính tẩm cung của mình.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, lầm bầm một câu: “Tại sao Bắc Hải cũng giống hệt Khai Phong phủ vậy, đi tới chỗ nào là đụng phải hung án đến chỗ đó?”
Triển Chiêu cũng cảm thấy huyệt thái dương mình giật giật, lúc trước Tiểu Tứ Tử có nói nhất định là trong hắn và Bạch Ngọc Đường có một người có thể chất tai hoạ, nếu không tại sao cứ đi đến đâu là ở đó lại có người chết chứ, lúc này đã ứng nghiệm rồi a.
Dù sao thì Bạch Ngọc Đường cũng không có quen thuộc với Lục hoàng tử, chỉ mới gặp có một lần ban nãy mà thôi, gần như là không có ấn tượng gì hết, cho nên liền hỏi Trâu Dịch: “Ta cần làm gì?”
Trâu Dịch lắc đầu: “Điện hạ chỉ cần cẩn thận là được, thuộc hạ sẽ gia tăng phòng bị.”
“Nga.” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
Trâu Dịch định rời đi.
Đúng lúc này đột nhiên lại thấy Phúc Cáo một tay che dù, một tay ôm một cái noãn lô chạy vào: “Điện hạ!”
Bạch Ngọc Đường thấy trên người hắn có không ít tuyết đọng, liền hỏi: “Sao rồi? Đi nghe ngóng sao?”
Phúc Cáo cười hắc hắc: “Hạ nhân lan truyền nhanh hơn, những quân binh kia cũng không dễ hỏi chuyện.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ý bảo hắn đến bên mái hiên nói.
Phúc Cáo chạy tới, thu dù lại, nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu: “Vừa rồi ta đi hỏi thăm một chút, tiếng thét chói tai kia truyền đến từ cung của Lục hoàng tử, mấy hạ nhân của hắn vừa mới chạy vào đến phòng nhìn thì …. Ai u!” Phúc Cáo rụt cổ lại: “Đầu và thân của Lục hoàng tử đều bị tách làm đôi a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Bị chém đầu sao?”
“Đúng vậy!” Phúc Cáo gật đầu: “Nghe nói thi thể thì ở cửa, mà đầu lại nằm trên bàn, mấy tiểu thái giám bên người hắn đều sợ đến tè cả ra quần nữa!”
Triển Chiêu khẽ cau mày: “Vậy …. Tiếng kêu thảm kia chính là của Lục hoàng tử sao?”
“Nghe giọng có chút giống nha!” Phúc Cáo gật đầu.
“Vậy thì cũng chỉ mới xảy ra không lâu mà thôi, không tìm được hung thủ sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Gần đó không có thị vệ?”
“Không thể nào a.” Triển Chiêu không hiểu: “Hẳn là thủ vệ rất sâm nghiêm mới đúng chứ?”
“Đây chính là điều lạ a!” Phúc Cáo gật đầu: “Hoàng cung thủ vệ rất sâm nghiêm, hơn nữa mỗi phủ đệ của các Hoàng tử trong ngoài đều có ba tầng thủ vệ nữa ….. hơn nữa, giết Lục hoàng tử làm cái gì a? Không có lý do gì đi.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ách, Lục hoàng tử chính là người không muốn giành ngai vị nhất, người này cũng không có dã tâm gì, chỉ thích ăn uống vui đùa mà thôi, mà điểm quan trọng nhất chính là không có thế lực! Đang yên đang lành tại sao lại đi giết hắn chứ? Hơn nữa còn giống như có thâm cừu đại hận vậy.” Phúc Cáo vừa nói vừa lắc đầu một cái: “Ai ….”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nói với Phúc Cáo: “Ngươi về ngủ trước đi, nửa đêm thì đừng có chạy linh tinh, ta chỉ vừa mới đến, có chuyện gì còn cần phải hỏi ngươi nữa.”
“Đúng vậy!” Phúc Cáo cũng lười quản nhiều chuyện như thế, dù sao thì hắn cũng không ưu gì mấy vị Hoàng tử kia, ai biết là đã đắc tội ai chứ. Vì vậy liền chạy đi ngủ, nói không chừng ngày mai còn phải bận rộn nữa.
Chờ cho Phúc Cáo đi rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vã chạy về phòng, đến bên giường Thiên Tôn.
Thiên Tôn vẫn còn đang vừa chống má vừa ngáp a.
“Sư phụ.” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Vừa rồi người có nghe thấy gì không a?”
Thiên Tôn nhìn hai người, khẽ mỉm cười.
“Thiên Tôn, người thực sự nghe được sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Cũng may là tối nay có tuyết rơi, nếu không đúng là không thể nào phát hiện ra được.” Thiên Tôn vẫy vẫy hai người đến gần, nói: “Vừa nãy đúng là có tiếng chân đạp tuyết, hơn nữa còn là đạp tuyết trên nóc nhà.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, hỏi: “Đi đâu a?”
“Đi xuống chân núi.” Thiên Tôn nói: “Cách cũng xa.”
Đôi mắt của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn mở lớn hơn nữa, ý là —— Xa như vậy mà người vẫn nghe được?!
“Sách.” Thiên Tôn liếc hai người một cái: “Trong vòng mười dặm cho dù có con ruồi bay qua sư phụ ngươi cũng có thể phát hiện ra!”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn hắn, ý là ——- Không quá đáng tin.
“Nửa đêm yên tĩnh, có người đi qua đương nhiên là có thể dễ dàng phát hiện, huống chi người nọ lại triệt tiêu nội lực, che giấu nội kình mà lặng lẽ đi …. nếu như không phải đêm nay tuyết rơi cũng dày thì đúng là ta cũng không để ý đến.”
“Hung thủ là một người sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thiên Tôn gật đầu một cái.
“Vậy sau khi giết người hắn đã đến nơi nào?” Triển Chiêu lại hỏi: “Hoặc là nên nói, hắn đến từ hướng nào?”
Thiên Tôn nhìn hai người một chút, khẽ mỉm cười, chỉ chỉ hướng lên trên.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng ngẩn người, theo bản năng mà nhìn —— Bên trên sao?
“Hướng Hoàng cung.” Thiên Tôn thiêu mi một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, nhìn hắn: “Người nói là trong Hoàng cung có người chạy ra ngoài giết Lục hoàng tử?”
Thiên Tôn xua tay một cái: “Cái này thì ta không biết, có điều thực sự ban nãy có một luồng nội lực xẹt cái nhảy qua, động tác cũng rất mau.”
“Là loại nội lực gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu: “Tại sao chúng con không cảm nhận được?”
“Rất cao.” Thiên Tôn sờ cằm: “Cấp bậc của Hiên Viên Kiệt, có điều cũng có chỗ khác thường, ai nha, Hoàng cung Bắc Hải này cũng coi như là Hang rồng hổ huyệt a, có nhiều cao thủ như vậy.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe nói xong cũng cảm thấy có chút buồn bực ——- Trong Hoàng cung, ngoại trừ Hiên Viên Kiệt ra vẫn còn có một cao thủ nữa sao?
“Ai.” Triển Chiêu đột nhiên chọc chọc Bạch Ngọc Đường một cái: “Ngày mai chúng ta đi dạo một vòng Hoàng cung đi, thế nào?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Ngươi muốn đi tìm cao thủ đó?”
“Đúng vậy …..” Chẳng qua là Triển Chiêu còn chưa có dứt lời liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
“Ai! Các ngươi muốn làm cái gì!” Thanh âm của Phúc Cáo cũng truyền đến.
“Cút ngay! Chúng ta đến tìm hung thủ sát hại Lục hoàng đệ!”
“Thái tử có hiềm nghi, cần phải để cho chúng ta lục soát Thái tử điện!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày với Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn trên giường một chút, sau đó lại nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là ——- Làm sao giờ?
…………
“Các ngươi nói nhăng nói cuội gì đó a? Thái tử điện hạ vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, lấy đâu ra hung thủ với chẳng thích khách a!” Phúc Cáo không phục.
“Cẩu nô tài! Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện!” Một người dẫn đầu cũng không biết là Hoàng tử thứ mấy liền rút đao ra định chém Phúc Cáo.
Đừng nhìn Phúc Cáo còn nhỏ như vậy, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết công phu, người cũng nhanh nhẹn cho nên chỉ lách người cái đã tránh thoát.
Hai thị vệ định đuổi theo.
Lúc này lại có một hắc ảnh bay từ trong Thái tử phủ ra ngoài, chặn lại hai thị vệ nói: “Thái tử phủ là nơi trọng địa, ai dám huyên náo ồn ào?”
“Trâu Dịch!”
Lúc này có một người sau lưng Đại hoàng tử đi ra quát: “Ngươi có thân phận gì mà dám nói, mau tránh ra!”
“Hoàng thượng có lệnh, bất luận là kẻ nào cũng không thể đến quấy nhiễu Thái tử điện hạ.” Trâu Dịch không để yên.
Chính lúc song phương đang giằng co, chỉ thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, một cỗ hàn khí bức người cũng theo đó mà thoát ra ngoài….
Phúc Cáo run cầm cập, mọi người ngoài cửa cũng cả kinh, tâm nói này là chuyện gì chứ? Tại sao trong cái phòng này còn lạnh hơn cả bên ngoài nữa?
Một trận hàn khí thổi qua, Bạch Ngọc Đường cũng đi ra ngoài, cửa phòng cùng cột trụ hành lang theo mỗi bước chân hắn đi ra đều đóng thành một tầng băng mỏng.
Nhìn thấy ở ngoài cửa có không ít người, Bạch Ngọc Đường lại chậm rãi đi ra ngoài, hỏi: “Chuyện gì?”
“Hồi bẩm điện hạ, bọn họ nói đến tìm hung thủ.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Hung thủ?”
“Lục Hoàng đệ của ta bị giết, chúng ta đến tìm hung thủ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn người vừa nói một chút, nhớ ra đây chính là Đại hoàng tử, có điều lúc này Bạch Ngọc Đường lại đang khó hiểu, hắn luôn cảm thấy mười vị Hoàng tử này chẳng khác nào Thập đại cao thủ của phái Thiên Sơn, ngoại hình cứ giống y như nhau … nhất thời hồi lâu hắn cũng không có rõ ai với ai, hay là mình cứ thương lượng với họ một chút, bảo bọn họ ở trên mũ hay là trên áo của mình gắn một cái số hiệu, như vậy tương đối dễ nhận dạng hơn.
“Thái tử.”
Lúc này Đại hoàng tử đi lên, một tiếng Thái tử này hắn gọi nghe rất không cam tâm tình nguyện: “Không phải chúng ta nhằm vào ngươi mà đến, là do có chứng cứ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, ý là —— Nói ra nghe chút.
“Ở cửa phòng của Lục đệ ta, có một chuỗi dấu chân dài, dẫn thẳng đến chỗ ngươi.” Đại hoàng tử vừa nói, vừa chỉ phía sau.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại …. chỉ thấy sau hắn có một chuỗi dấu chân ngổn ngang.
“Ai nha, xin lỗi xin lỗi, dấu chân đã bị người ta đạp loạn mất rồi.” Đại hoàng tử cười một tiếng.
“Uy! Các ngươi nói vậy mà cũng được sao?” Phúc Cáo bất mãn: “Cái này gọi là chết không có đối chứng!”
Đại Hoàng tử cười một tiếng: “Thế nhưng chúng ta thực sự có nhìn thấy, tất cả mọi người đều có thể làm chứng. Cho nên mới nói Thái tử điện hạ là có hiềm nghi nhất, không bằng …..”
Hắn còn chưa có dứt lời đã bị Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, chậm rãi hỏi hắn: “Ngươi nói ngươi theo dấu chân mà đến?”
“Đúng vậy!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, lại chỉ chỉ phía sau mình: “Ngươi nhìn xem một chút có dấu chân hay không?”
Mấy người cùng nhìn ra phía sau Bạch Ngọc Đường …. không có dấu chân a, sau lưng hắn dẫn thẳng đến cửa phòng kia đều đọng đầy tuyết trắng, thế nhưng cả đoạn đường đều phẳng lì.
Trâu Dịch khẽ cau mày, theo bản năng mà nhìn đoạn đường mình vừa chạy đến kia … dấu chân vẫn còn a.
Lúc này tuyết cũng đã ngừng hẳn, dấu chân lưu lại chắc chắn sẽ không bị tuyết phủ kín, thế nhưng vấn đề là …….. Bạch Ngọc Đường chỉ vừa mới tới mà thôi.
“Nói không chừng người chạy vào đã lâu rồi nên tuyết với che phủ hết đi?” Một vị Hoàng tử sau lưng Đại hoàng tử nói giúp.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Còn ngu xuẩn hơn cả heo nữa!”
“Ngươi nói cái gì?!” Có mấy người tức giận.
Đại hoàng tử khẽ cau mày, nhìn mọi người sau lưng một cái, ý bảo —– Câm miệng!
“Nếu như ta đã không còn hiềm nghi nữa thì phiền các vị đi nơi khác tìm hung thủ đi!” Nói xong Bạch Ngọc Đường liền xoay người lại, thiêu mi với Trâu Dịch một cái: “Đem cái khối lệnh bài gì đó ra đuổi bọn họ đi!”
Trâu Dịch khom lưng hành lễ: “Tuận lệnh!”
“Ai!” Mấy Hoàng tử khác còn định đuổi theo.
Đại Hoàn tử nhẹ nhàng vung tay chặn lại, ý bảo bọn họ —– Nhìn mặt đất xem.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường xoay người đi vào trong phòng, mà trên mặt đất lúc này cũng không có thấy một dấu chân nào hết.
Đám hoàng tử đều nuốt một ngụm nước bọt —— Làm sao có thể?
“Thái tử điện hạ võ nghệ cao cường, nếu như có thực sự muốn hành hung chắc chắn cũng sẽ không lưu lại dấu chân.” Trâu Dịch vừa chắp tay vừa nói: “Hơn nữa trong đại điện này, phía sau đều là dấu chân của các người nhưng xung quanh lại không hề có một dấu chân nào, điều này chứng tỏ trong thời gian này cũng không có ai xuất nhập Thái tử phủ.”
Mọi người đối mặt nhìn nhau.
Trâu Dịch lại lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài màu vàng: “Hoàng thượng có lệnh, bất luận kẻ nào dám quấy rầy Thái tử điện hạ, tiền trảm hậu tấu.”
…………..
Mọi người nhìn khối lệnh bài kia mà ngây ngẩn cả người, Hiên Viên Kiệt lại đem biểu tượng cao nhất của hoàng quyền mà giao cho Bạch Ngọc Đường …. Đại hoàng tử vung tay áo một cái, dẫn theo người dời đi.
Phúc Cáo chạy đến sau lưng Trâu Dịch: “Trâu đại nhân, rõ ràng bọn họ cố tình gây khó dễ.”
Trâu Dịch thở dài: “Điện hạ hiện đang là cây cao đón gió lớn, sau này nhất định còn nhiều phiền toái hơn!”
“Không cần sợ, Điện hạ của chúng ta rất có bản lĩnh.” Nói xong, Phúc Cáo liền chạy đi ngủ.
Trâu Dịch lại nhìn mặt đất tuyết trắng bằng phẳng kia, cau mày một cái —— Nếu như luận về võ công, chỉ e rằng tất cả các Hoàng tử cộng lại cũng không thể sánh được với Bạch Ngọc Đường.
Đám người kia cuối cùng cũng đi rồi.
Trong phòng, Triển Chiêu nhẹ nhàng đụng tay cọ cọ Bạch Ngọc Đường: “Ai, Đại lão thử chuyên gọi bão a, mấy vị Hoàng huynh Hoàng đệ kia của ngươi đúng là không từ bất cứ cơ hội nào để tìm phiền toái cho ngươi a?”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Chiêu này của bọn họ cũng không tính là thông minh, có điều lại có chút đột ngột, nếu như cứ thường xuyên làm vậy đúng là sẽ rất phiền toái.”
“Chẳng phải đã nói ngươi là cây cao đón gió sao, vậy phải làm sao bây giờ?” Triển Chiêu lại còn liếc Thiên Tôn đang ôm chăn mà ngủ say sưa một chút —— Vạn nhất Thiên Tôn mà bị phát hiện thì phải làm sao đây?
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đột nhiên lại sờ cằm nhìn chằm chằm Thiên Tôn: “Ngươi nói, có thể cho hắn giả trang chút không đây?”
“Giả trang sao?” Triển Chiêu tò mò: “Giả thành cái gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn đang ngủ say hồi lâu, chợt cười một cái, sau đó lại nhướng mày với Triển Chiêu, hình như hắn nghĩ ra biện pháp thú vị nào đó.”
Triển Chiêu thì lại cảm thấy Bạch Ngọc Đường đang cười rất xấu xa a …. Giống hệt một con chuột đang ngầm làm chuyện xấu vậy.
“Không phải chứ?” Triển Chiêu cau mày: “Vừa mới quay về đã có thích khách rồi? Mấy vị Hoàng tử kia có phải là quá nóng vội hay không?”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu: “Ta cũng cảm thấy hình như có chút vội vàng.”
“Đi xem một chút.” Triển Chiêu vừa ngậm đùi gà vừa chạy ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn đồ ăn vẫn chưa được đụng mấy đũa trên bàn mà tức giận, tâm nói tên nào dám phái thích khách tới lúc này, bắt được rồi không đánh một trận thật đau là không được!
Triển Chiêu chạy vào trong sân, chỉ thấy trong một làn tuyết trắng có mấy tên thị vệ chạy vòng vòng, vẻ mặt cũng vô cùng khó hiểu, cầm đại đao trong tay mà vô cùng gấp gáp.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, khoé miệng cũng co rút …
Chỉ thấy ở tường viện phía trước, có một hàng lỗ thủng cao khoảng một thân người, giống như một hàng lỗ thủng trên tường mà hắn đã từng thấy quen thuộc a …..
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ biết đỡ trán.
“Điện hạ, đây là ….” Trâu Dịch kinh hãi chạy đến, hành lễ với Bạch Ngọc Đường: “Thuộc hạ vô năng, lại không phát hiện được thích khách xâm nhập.”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, hỏi: “Thích khách đâu?”
“Không rõ lắm, chúng ta đều không thấy, hình như có một bạch ảnh, nhưng vừa chớp mắt đã biến mất ….” Trâu Dịch rất bất đắc dĩ: “Này là xảy ra chuyện gì đây?”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn một chút, thấy Bạch Ngọc Đường nháy mắt với hắn.
Triển Chiêu gật đầu, nói với Trâu Dịch: “Ngươi dẫn người đi xung quanh lục soát một chút, có thể đã chạy rồi!”
“Vâng!” Trâu Dịch lập tức dẫn người đi lục soát.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở về phòng, đóng cửa cài then lại, lần nữa quay đầu …. chỉ thấy một bạch y nhân đang ngồi bên cạnh bàn ăn cơm, này không phải là Thiên Tôn sao …..
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Sao Người lại chạy tới đây?”
Thiên Tôn nhai cánh gà, liếc Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu đến bên cạnh hắn ngồi xuống, rót cho hắn chén rượu …. Theo lý mà nói, khinh công của Thiên Tôn như vậy có lẻn vào cũng sẽ không bị ai phát hiện, xem ra hắn lại lạc đường cho nên mới không còn biện pháp nào khác là đào tường mà đi, không cần hỏi cũng biết, vì Thiên Tôn không yên tâm về Bạch Ngọc Đường cho nên mới chạy đến nhìn một chút.
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh Thiên Tôn ngồi xuống, thấy hắn liếc mình, liền thở dài một cái, ngoan ngoãn chào người: “Sư phụ!”
Thiên Tôn gật đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường gắp đồ ăn cho hắn, lại hỏi: “Sao người lại tới đây?”
“Sợ các ngươi gặp chuyện a, dù sao bọn họ cũng đã biết ngươi là Bạch Ngọc Đường, cũng biết ta là sư phụ của ngươi, sợ cái gì, ta là danh chính ngôn thuận tới đây!” Thiên Tôn ngẩng mặt đầy khí khái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lắc đầu: “Không được!”
Thiên Tôn ngậm nửa cái cánh gà nhìn hai người.
“Hiên Viên Kiệt đó không phải thứ tốt!” Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn: “Thân phận của người cao như vậy, cẩn thận hắn ám toán người!”
Thiên Tôn lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, vừa gắp đồ ăn cho Thiên Tôn lại gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, vừa đem chuyện tiệc rượu ngày hôm nay nói qua một lượt.
Thiên Tôn sờ cằm: “Có chuyện như vậy? Hùm dữ cũng không ăn thịt con mình, có chút kỳ quái đi.”
“Đúng rồi Thiên Tôn, ngoại công con đâu?” Triển Chiêu hỏi.
“Ở quân doanh.” Thiên Tôn nói: “Ta với hắn mỗi người một bên.”
“Nga …” Triển Chiêu yên tâm.
Bạch Ngọc Đường cũng không dám để Thiên Tôn một mình trở về, chỉ sợ hắn lại lạc đường hoặc gây hoạ gì đó, dứt khoát cứ giữ hắn bên cạnh đi.
……………………..
Dùng xong vãn thiện rồi, Trâu Dịch cũng trở lại, nói là đã để thích khách chạy thoát, hắn còn vô cùng tự trách nữa.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Có điều Bạch Ngọc Đường vừa mới tới đêm đầu tiên đã có thích khách đến ám toán, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp ngang cùng ngõ hẻm Hoàng thành rồi, khắp nơi mọi người đều rối rít suy đoán xem là ai phái người đến đi? Là Tam hoàng tử hay Đại hoàng tử? Lại tức giận đến vậy a …..
Chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là rõ ràng nhất, lần này đối với mấy vị Hoàng tử kia mà nói chính là —- Vô vọng tai ương a.
Bạch Ngọc Đường lên làm Hoàng tử … sau đó lại hồ hồ đồ đồ mà làm Thái tử, thế nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm gì, Hiên Viên Kiệt cũng không có phân phó hắn làm.
Vì vậy, mọi người cứ mang theo những nghi ngờ ấy mà quyết định đi nghỉ ngơi cho sớm, ngủ no giấc rồi hãy nói tiếp.
………..
Có điều, Thiên Tôn đột nhiên đến chơi, chuyện ngủ lại là một vấn đề.
Trong phòng Bạch Ngọc Đường có hai chiếc giường, vốn dĩ hắn quyết định ở chung phòng với Triển Chiêu, thế nhưng hắn lại không dám để Thiên Tôn ngủ lại một mình một phòng, ngộ nhỡ nửa đêm hắn tỉnh dậy đi ra ngoài gây hoạ thì sao đây? Vì vậy, không còn cách nào khác là Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn chung một phòng, để trông chừng lão nhân gia ngủ yên đừng có gây chuyện nữa, Triển Chiêu thì quay về phòng mình ngủ, dù sao thì phòng cũng ở ngay bên cạnh mà thôi.
Bạch Ngọc Đường nằm ở trên giường nhưng không có ngủ được, cứ lăn qua lộn lại, trong đầu hắn vẫn vang vọng câu nói “Ngu xuẩn chút tốt hơn” của Hiên Viên Kiệt khi nói đến mấy nhi tử của mình, cùng vẻ mặt hắn lúc nói câu đó.
Lúc hắn đang nằm trên giường mà ngẩng mặt nhìn về phía góc giường ngẩn người, thì chợt nghe thấy tiếng cửa sổ phòng bên cạnh mở ra, sau đó là cửa sổ phòng mình cũng mở ra, Triển Chiêu ghé đầu đi vào.
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn hắn.
Thiên Tôn trở mình, tiếp tục cuộn chăn mà ngủ.
Triển Chiêu rón rén đi vào, sờ sờ đến mép giường Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn hắn.
Chỉ thấy hai tay Triển Chiêu đang cầm thứ gì đó, sau đó hắn khom lưng xuống, lại bắt đầu sờ soạng.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nhỏ giọng hỏi: “Miêu nhi, ngươi làm gì vậy? Qúa nửa đêm rồi còn đến phi lễ ta sao?”
Hắn vừa nói ra câu này, Thiên Tôn ở bên kia đột nhiên trở mình một cái, ti hí mắt ra một chút, nhìn bên này.
“Ngươi đừng có nói hươu nói vượn, cũng đâu phải là chưa có sờ qua! Có nơi nào của ngươi mà đại gia ta chưa sờ qua chứ?” Triển Chiêu còn rất đắc ý.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lại nhìn Thiên Tôn lúc này, mắt cũng đã mở to hơn mà rất hứng thú nhìn về bên này ——- Thì ra là vậy a? Cả nơi đó cũng đã sờ qua rồi a? Thật hay giả?
Cuối cùng Triển Chiêu cũng đã sờ được tới đầu gối Bạch Ngọc Đường, ấn ấn mấy cái, sau đó lặng lẽ đưa tay vào trong chăn, đắp hai món đồ thật mềm mại ấm áp lên đầu gối hắn.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.
Triển Chiêu híp mắt làm xong mọi chuyện rồi, liền chuẩn bị đi về phòng mình.
Bạch Ngọc Đường vội vã đưa tay túm lấy ống tay áo hắn, kéo hắn ngồi xuống.
Triển Chiêu ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường lại vén chăn lên một chút, hỏi: “Có lạnh không?”
“Tạm được.” Triển Chiêu chui vào chăn.
Bạch Ngọc Đường lấy hai miếng đệm đặt trên đầu gối mình ra, chỉ thấy đó là hai túi sưởi. Hai túi sưởi này được Triển Chiêu mua lúc mới vào thành Bắc Hải, hình như rất được thịnh hành, hai bên là hai túi chịu lửa, bên trong đựng hai khối than. Đốt nóng than rồi kẹp vào trong túi, mang theo bên người rất ấm áp.
Lúc Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu mua hai túi sưởi này, vốn nghĩ rằng hắn mua để tránh lạnh, không ngờ —– là mua cho mình đắp đầu gối.
Bạch Ngọc Đường nhớ đến trước kia cùng Triển Chiêu đến Tuyết thành tra án Thiên Mẫu thực nhân, lúc đó Triển Chiêu có biết hắn vì luyện nội công cho nên nếu như ở chỗ lạnh quá lâu sẽ bị đau đầu gối …. Thì ra, Mèo này vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang lựa chọn một góc độ thật thoải mái để chuẩn bị ngủ bên người mình ——- Ngay cả mình cũng đã quên từ lâu vậy mà Mèo kia vẫn luôn ghi nhớ! Miêu nhi quả nhiên hết lòng hết dạ với mình a ~~~ Tâm cũng cảm thấy ngọt ngào quá đi nha ….
Ở đầu bên kia Thiên Tôn cũng trở mình quay lại, cười híp mắt mà chui vào chăn ngủ, lại còn dụi dụi mấy cái vào chăn nữa.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, từ ngày Bạch Ngọc Đường đến Bắc Hải cũng đã được một thời gian rồi, thế nhưng đầu gối lại chưa hề cảm thấy đau nhức. Gần đây lúc điều tức nội lực cũng cảm thấy thuận lợi hơn nhiều, bây giờ suy nghĩ một chút —– Có thể là có liên quan đến việc chúng lão Ma cung dạy công phu cho hắn lúc trước ….
Trong chăn có thêm một người đương nhiên là ấm áp hơn nhiều, hơn nữa túi sưởi hình như cũng phát huy công dụng, Bạch Ngọc Đường cũng dần cảm thấy buồn ngủ.
…………..
Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, không khí cũng trở nên an tĩnh lạ thường, tuyết rơi dày đặc càng mang đến cảm giác yên ắng tĩnh mịch ….. cả bầu không khí ấy đột nhiên lại bị một tiếng kêu thảm thiết chói tai từ xa truyền đến phá vỡ, tuy chỉ hơi vang vọng lại nhưng chắc chắn là có người đã thét chói tai.
Hai người cùng nhìn nhau một cái, sau đó cùng theo bản năng mà nhìn sang giường bên kia.
Chỉ thấy lúc này Thiên Tôn đã sớm tỉnh lại rồi, còn đang trùm chăn mà nghiêng đầu, chống một bên má như đang nghĩ ngợi gì đó.
Chỉ trong chốc lát liền nghe thấy tiếng cồng vang lên, sau đó lại là một trận đại loạn nữa, hơn nữa, thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn hơn, gần như người dân toàn thành đều đã dậy cả rồi.
Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, Triển Chiêu cũng dậy mặc y phục, khoác áo gió mà trở lại phòng mình, cầm kiếm lên vừa ra mở cửa đã thấy Trâu Dịch chạy vào.
“Ân đại nhân, Thái tử tỉnh chưa vậy?” Trâu Dịch nhìn thấy Triển Chiêu liền vội vàng tiến đến hỏi.
Triển Chiêu nhẹ nhàng gõ cửa phòng Bạch Ngọc Đường một cái.
Bên trong cũng truyền đến tiếng của Bạch Ngọc Đường: “Có chuyện gì xảy ra?”
Trâu Dịch bẩm báo: “Điện hạ, Lục hoàng tử đã bị người ta giết chết.”
Triển Chiêu ngẩn người, mở to hai mắt mà nhìn: “Chính là tiếng kêu thảm vừa rồi sao?”
Trâu Dịch gật đầu.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Ngọc Đường đã mở cửa phòng mà đi ra, cau mày hỏi: “Bị giết sao?”
“Vâng!” Trâu Dịch nói: “Vừa rồi từ cung điện của Lục hoàng tử truyền đến tiếng kêu thảm, sau đó binh lính tuần thành liền chạy đến bẩm lại, Lục hoàng tử đã chết trong chính tẩm cung của mình.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, lầm bầm một câu: “Tại sao Bắc Hải cũng giống hệt Khai Phong phủ vậy, đi tới chỗ nào là đụng phải hung án đến chỗ đó?”
Triển Chiêu cũng cảm thấy huyệt thái dương mình giật giật, lúc trước Tiểu Tứ Tử có nói nhất định là trong hắn và Bạch Ngọc Đường có một người có thể chất tai hoạ, nếu không tại sao cứ đi đến đâu là ở đó lại có người chết chứ, lúc này đã ứng nghiệm rồi a.
Dù sao thì Bạch Ngọc Đường cũng không có quen thuộc với Lục hoàng tử, chỉ mới gặp có một lần ban nãy mà thôi, gần như là không có ấn tượng gì hết, cho nên liền hỏi Trâu Dịch: “Ta cần làm gì?”
Trâu Dịch lắc đầu: “Điện hạ chỉ cần cẩn thận là được, thuộc hạ sẽ gia tăng phòng bị.”
“Nga.” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
Trâu Dịch định rời đi.
Đúng lúc này đột nhiên lại thấy Phúc Cáo một tay che dù, một tay ôm một cái noãn lô chạy vào: “Điện hạ!”
Bạch Ngọc Đường thấy trên người hắn có không ít tuyết đọng, liền hỏi: “Sao rồi? Đi nghe ngóng sao?”
Phúc Cáo cười hắc hắc: “Hạ nhân lan truyền nhanh hơn, những quân binh kia cũng không dễ hỏi chuyện.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ý bảo hắn đến bên mái hiên nói.
Phúc Cáo chạy tới, thu dù lại, nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu: “Vừa rồi ta đi hỏi thăm một chút, tiếng thét chói tai kia truyền đến từ cung của Lục hoàng tử, mấy hạ nhân của hắn vừa mới chạy vào đến phòng nhìn thì …. Ai u!” Phúc Cáo rụt cổ lại: “Đầu và thân của Lục hoàng tử đều bị tách làm đôi a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Bị chém đầu sao?”
“Đúng vậy!” Phúc Cáo gật đầu: “Nghe nói thi thể thì ở cửa, mà đầu lại nằm trên bàn, mấy tiểu thái giám bên người hắn đều sợ đến tè cả ra quần nữa!”
Triển Chiêu khẽ cau mày: “Vậy …. Tiếng kêu thảm kia chính là của Lục hoàng tử sao?”
“Nghe giọng có chút giống nha!” Phúc Cáo gật đầu.
“Vậy thì cũng chỉ mới xảy ra không lâu mà thôi, không tìm được hung thủ sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Gần đó không có thị vệ?”
“Không thể nào a.” Triển Chiêu không hiểu: “Hẳn là thủ vệ rất sâm nghiêm mới đúng chứ?”
“Đây chính là điều lạ a!” Phúc Cáo gật đầu: “Hoàng cung thủ vệ rất sâm nghiêm, hơn nữa mỗi phủ đệ của các Hoàng tử trong ngoài đều có ba tầng thủ vệ nữa ….. hơn nữa, giết Lục hoàng tử làm cái gì a? Không có lý do gì đi.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ách, Lục hoàng tử chính là người không muốn giành ngai vị nhất, người này cũng không có dã tâm gì, chỉ thích ăn uống vui đùa mà thôi, mà điểm quan trọng nhất chính là không có thế lực! Đang yên đang lành tại sao lại đi giết hắn chứ? Hơn nữa còn giống như có thâm cừu đại hận vậy.” Phúc Cáo vừa nói vừa lắc đầu một cái: “Ai ….”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nói với Phúc Cáo: “Ngươi về ngủ trước đi, nửa đêm thì đừng có chạy linh tinh, ta chỉ vừa mới đến, có chuyện gì còn cần phải hỏi ngươi nữa.”
“Đúng vậy!” Phúc Cáo cũng lười quản nhiều chuyện như thế, dù sao thì hắn cũng không ưu gì mấy vị Hoàng tử kia, ai biết là đã đắc tội ai chứ. Vì vậy liền chạy đi ngủ, nói không chừng ngày mai còn phải bận rộn nữa.
Chờ cho Phúc Cáo đi rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vã chạy về phòng, đến bên giường Thiên Tôn.
Thiên Tôn vẫn còn đang vừa chống má vừa ngáp a.
“Sư phụ.” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Vừa rồi người có nghe thấy gì không a?”
Thiên Tôn nhìn hai người, khẽ mỉm cười.
“Thiên Tôn, người thực sự nghe được sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Cũng may là tối nay có tuyết rơi, nếu không đúng là không thể nào phát hiện ra được.” Thiên Tôn vẫy vẫy hai người đến gần, nói: “Vừa nãy đúng là có tiếng chân đạp tuyết, hơn nữa còn là đạp tuyết trên nóc nhà.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, hỏi: “Đi đâu a?”
“Đi xuống chân núi.” Thiên Tôn nói: “Cách cũng xa.”
Đôi mắt của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn mở lớn hơn nữa, ý là —— Xa như vậy mà người vẫn nghe được?!
“Sách.” Thiên Tôn liếc hai người một cái: “Trong vòng mười dặm cho dù có con ruồi bay qua sư phụ ngươi cũng có thể phát hiện ra!”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn hắn, ý là ——- Không quá đáng tin.
“Nửa đêm yên tĩnh, có người đi qua đương nhiên là có thể dễ dàng phát hiện, huống chi người nọ lại triệt tiêu nội lực, che giấu nội kình mà lặng lẽ đi …. nếu như không phải đêm nay tuyết rơi cũng dày thì đúng là ta cũng không để ý đến.”
“Hung thủ là một người sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thiên Tôn gật đầu một cái.
“Vậy sau khi giết người hắn đã đến nơi nào?” Triển Chiêu lại hỏi: “Hoặc là nên nói, hắn đến từ hướng nào?”
Thiên Tôn nhìn hai người một chút, khẽ mỉm cười, chỉ chỉ hướng lên trên.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng ngẩn người, theo bản năng mà nhìn —— Bên trên sao?
“Hướng Hoàng cung.” Thiên Tôn thiêu mi một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, nhìn hắn: “Người nói là trong Hoàng cung có người chạy ra ngoài giết Lục hoàng tử?”
Thiên Tôn xua tay một cái: “Cái này thì ta không biết, có điều thực sự ban nãy có một luồng nội lực xẹt cái nhảy qua, động tác cũng rất mau.”
“Là loại nội lực gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu: “Tại sao chúng con không cảm nhận được?”
“Rất cao.” Thiên Tôn sờ cằm: “Cấp bậc của Hiên Viên Kiệt, có điều cũng có chỗ khác thường, ai nha, Hoàng cung Bắc Hải này cũng coi như là Hang rồng hổ huyệt a, có nhiều cao thủ như vậy.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe nói xong cũng cảm thấy có chút buồn bực ——- Trong Hoàng cung, ngoại trừ Hiên Viên Kiệt ra vẫn còn có một cao thủ nữa sao?
“Ai.” Triển Chiêu đột nhiên chọc chọc Bạch Ngọc Đường một cái: “Ngày mai chúng ta đi dạo một vòng Hoàng cung đi, thế nào?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Ngươi muốn đi tìm cao thủ đó?”
“Đúng vậy …..” Chẳng qua là Triển Chiêu còn chưa có dứt lời liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
“Ai! Các ngươi muốn làm cái gì!” Thanh âm của Phúc Cáo cũng truyền đến.
“Cút ngay! Chúng ta đến tìm hung thủ sát hại Lục hoàng đệ!”
“Thái tử có hiềm nghi, cần phải để cho chúng ta lục soát Thái tử điện!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày với Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn trên giường một chút, sau đó lại nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là ——- Làm sao giờ?
…………
“Các ngươi nói nhăng nói cuội gì đó a? Thái tử điện hạ vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, lấy đâu ra hung thủ với chẳng thích khách a!” Phúc Cáo không phục.
“Cẩu nô tài! Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện!” Một người dẫn đầu cũng không biết là Hoàng tử thứ mấy liền rút đao ra định chém Phúc Cáo.
Đừng nhìn Phúc Cáo còn nhỏ như vậy, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết công phu, người cũng nhanh nhẹn cho nên chỉ lách người cái đã tránh thoát.
Hai thị vệ định đuổi theo.
Lúc này lại có một hắc ảnh bay từ trong Thái tử phủ ra ngoài, chặn lại hai thị vệ nói: “Thái tử phủ là nơi trọng địa, ai dám huyên náo ồn ào?”
“Trâu Dịch!”
Lúc này có một người sau lưng Đại hoàng tử đi ra quát: “Ngươi có thân phận gì mà dám nói, mau tránh ra!”
“Hoàng thượng có lệnh, bất luận là kẻ nào cũng không thể đến quấy nhiễu Thái tử điện hạ.” Trâu Dịch không để yên.
Chính lúc song phương đang giằng co, chỉ thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, một cỗ hàn khí bức người cũng theo đó mà thoát ra ngoài….
Phúc Cáo run cầm cập, mọi người ngoài cửa cũng cả kinh, tâm nói này là chuyện gì chứ? Tại sao trong cái phòng này còn lạnh hơn cả bên ngoài nữa?
Một trận hàn khí thổi qua, Bạch Ngọc Đường cũng đi ra ngoài, cửa phòng cùng cột trụ hành lang theo mỗi bước chân hắn đi ra đều đóng thành một tầng băng mỏng.
Nhìn thấy ở ngoài cửa có không ít người, Bạch Ngọc Đường lại chậm rãi đi ra ngoài, hỏi: “Chuyện gì?”
“Hồi bẩm điện hạ, bọn họ nói đến tìm hung thủ.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Hung thủ?”
“Lục Hoàng đệ của ta bị giết, chúng ta đến tìm hung thủ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn người vừa nói một chút, nhớ ra đây chính là Đại hoàng tử, có điều lúc này Bạch Ngọc Đường lại đang khó hiểu, hắn luôn cảm thấy mười vị Hoàng tử này chẳng khác nào Thập đại cao thủ của phái Thiên Sơn, ngoại hình cứ giống y như nhau … nhất thời hồi lâu hắn cũng không có rõ ai với ai, hay là mình cứ thương lượng với họ một chút, bảo bọn họ ở trên mũ hay là trên áo của mình gắn một cái số hiệu, như vậy tương đối dễ nhận dạng hơn.
“Thái tử.”
Lúc này Đại hoàng tử đi lên, một tiếng Thái tử này hắn gọi nghe rất không cam tâm tình nguyện: “Không phải chúng ta nhằm vào ngươi mà đến, là do có chứng cứ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, ý là —— Nói ra nghe chút.
“Ở cửa phòng của Lục đệ ta, có một chuỗi dấu chân dài, dẫn thẳng đến chỗ ngươi.” Đại hoàng tử vừa nói, vừa chỉ phía sau.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại …. chỉ thấy sau hắn có một chuỗi dấu chân ngổn ngang.
“Ai nha, xin lỗi xin lỗi, dấu chân đã bị người ta đạp loạn mất rồi.” Đại hoàng tử cười một tiếng.
“Uy! Các ngươi nói vậy mà cũng được sao?” Phúc Cáo bất mãn: “Cái này gọi là chết không có đối chứng!”
Đại Hoàng tử cười một tiếng: “Thế nhưng chúng ta thực sự có nhìn thấy, tất cả mọi người đều có thể làm chứng. Cho nên mới nói Thái tử điện hạ là có hiềm nghi nhất, không bằng …..”
Hắn còn chưa có dứt lời đã bị Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, chậm rãi hỏi hắn: “Ngươi nói ngươi theo dấu chân mà đến?”
“Đúng vậy!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, lại chỉ chỉ phía sau mình: “Ngươi nhìn xem một chút có dấu chân hay không?”
Mấy người cùng nhìn ra phía sau Bạch Ngọc Đường …. không có dấu chân a, sau lưng hắn dẫn thẳng đến cửa phòng kia đều đọng đầy tuyết trắng, thế nhưng cả đoạn đường đều phẳng lì.
Trâu Dịch khẽ cau mày, theo bản năng mà nhìn đoạn đường mình vừa chạy đến kia … dấu chân vẫn còn a.
Lúc này tuyết cũng đã ngừng hẳn, dấu chân lưu lại chắc chắn sẽ không bị tuyết phủ kín, thế nhưng vấn đề là …….. Bạch Ngọc Đường chỉ vừa mới tới mà thôi.
“Nói không chừng người chạy vào đã lâu rồi nên tuyết với che phủ hết đi?” Một vị Hoàng tử sau lưng Đại hoàng tử nói giúp.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Còn ngu xuẩn hơn cả heo nữa!”
“Ngươi nói cái gì?!” Có mấy người tức giận.
Đại hoàng tử khẽ cau mày, nhìn mọi người sau lưng một cái, ý bảo —– Câm miệng!
“Nếu như ta đã không còn hiềm nghi nữa thì phiền các vị đi nơi khác tìm hung thủ đi!” Nói xong Bạch Ngọc Đường liền xoay người lại, thiêu mi với Trâu Dịch một cái: “Đem cái khối lệnh bài gì đó ra đuổi bọn họ đi!”
Trâu Dịch khom lưng hành lễ: “Tuận lệnh!”
“Ai!” Mấy Hoàng tử khác còn định đuổi theo.
Đại Hoàn tử nhẹ nhàng vung tay chặn lại, ý bảo bọn họ —– Nhìn mặt đất xem.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường xoay người đi vào trong phòng, mà trên mặt đất lúc này cũng không có thấy một dấu chân nào hết.
Đám hoàng tử đều nuốt một ngụm nước bọt —— Làm sao có thể?
“Thái tử điện hạ võ nghệ cao cường, nếu như có thực sự muốn hành hung chắc chắn cũng sẽ không lưu lại dấu chân.” Trâu Dịch vừa chắp tay vừa nói: “Hơn nữa trong đại điện này, phía sau đều là dấu chân của các người nhưng xung quanh lại không hề có một dấu chân nào, điều này chứng tỏ trong thời gian này cũng không có ai xuất nhập Thái tử phủ.”
Mọi người đối mặt nhìn nhau.
Trâu Dịch lại lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài màu vàng: “Hoàng thượng có lệnh, bất luận kẻ nào dám quấy rầy Thái tử điện hạ, tiền trảm hậu tấu.”
…………..
Mọi người nhìn khối lệnh bài kia mà ngây ngẩn cả người, Hiên Viên Kiệt lại đem biểu tượng cao nhất của hoàng quyền mà giao cho Bạch Ngọc Đường …. Đại hoàng tử vung tay áo một cái, dẫn theo người dời đi.
Phúc Cáo chạy đến sau lưng Trâu Dịch: “Trâu đại nhân, rõ ràng bọn họ cố tình gây khó dễ.”
Trâu Dịch thở dài: “Điện hạ hiện đang là cây cao đón gió lớn, sau này nhất định còn nhiều phiền toái hơn!”
“Không cần sợ, Điện hạ của chúng ta rất có bản lĩnh.” Nói xong, Phúc Cáo liền chạy đi ngủ.
Trâu Dịch lại nhìn mặt đất tuyết trắng bằng phẳng kia, cau mày một cái —— Nếu như luận về võ công, chỉ e rằng tất cả các Hoàng tử cộng lại cũng không thể sánh được với Bạch Ngọc Đường.
Đám người kia cuối cùng cũng đi rồi.
Trong phòng, Triển Chiêu nhẹ nhàng đụng tay cọ cọ Bạch Ngọc Đường: “Ai, Đại lão thử chuyên gọi bão a, mấy vị Hoàng huynh Hoàng đệ kia của ngươi đúng là không từ bất cứ cơ hội nào để tìm phiền toái cho ngươi a?”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Chiêu này của bọn họ cũng không tính là thông minh, có điều lại có chút đột ngột, nếu như cứ thường xuyên làm vậy đúng là sẽ rất phiền toái.”
“Chẳng phải đã nói ngươi là cây cao đón gió sao, vậy phải làm sao bây giờ?” Triển Chiêu lại còn liếc Thiên Tôn đang ôm chăn mà ngủ say sưa một chút —— Vạn nhất Thiên Tôn mà bị phát hiện thì phải làm sao đây?
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đột nhiên lại sờ cằm nhìn chằm chằm Thiên Tôn: “Ngươi nói, có thể cho hắn giả trang chút không đây?”
“Giả trang sao?” Triển Chiêu tò mò: “Giả thành cái gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn đang ngủ say hồi lâu, chợt cười một cái, sau đó lại nhướng mày với Triển Chiêu, hình như hắn nghĩ ra biện pháp thú vị nào đó.”
Triển Chiêu thì lại cảm thấy Bạch Ngọc Đường đang cười rất xấu xa a …. Giống hệt một con chuột đang ngầm làm chuyện xấu vậy.
Bình luận facebook