• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LONG ĐỒ ÁN (3 Viewers)

  • Quyển 9 - Chương 230: Chứng Vọng tưởng

Mọi người tiến vào đại trướng, trong tay Triệu Phổ đang cầm binh thư, vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đi vào liền ném sách lên bàn một cái, rất nhiệt tình: “Ngọn gió nào thổi ngươi đến đây a!”



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng âm thầm buồn nôn —– Triệu Phổ, ngươi là một tay diễn hí thật giỏi a, ghê tởm muốn chết!



Triệu Phổ cũng có chút lúng túng, nói thật, hắn và Bạch Ngọc Đường quả thực chính là hảo huynh đệ, có điều cả hai người bọn hắn đều không thuộc dạng nhiệt tình, cho dù có mấy năm không gặp đi nữa thì lúc gặp lại cũng không thể nhiệt tình đến vậy được … Ghê tởm muốn chết.



Triệu Phổ đi ra ngoài nghênh đón Bạch Ngọc Đường.



Đại hoàng tử lần đầu thấy Triệu Phổ, nhịn không được mà thán phục một lần nữa —- Qủa nhiên Triệu Phổ có khí khái của đại anh hùng a, rất uy vũ khí phách nha. Đôi mắt quả nhiên khác màu nhau a, nhìn có chút dọa người…



Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ nhắm mắt mà giả bộ hàn huyên mấy câu.



Triệu Phổ liền nhìn Đại hoàng tử.



Bạch Ngọc Đường nói: “Hắn là Đại hoàng tử của Bắc Hải …..”



Cả Đại hoàng tử cùng Triệu Phổ đều chờ hắn nói tiếp, có điều Bạch Ngọc Đường cũng đâu có biết cái Đại hoàng tử này rốt cuộc tên là gì, cho nên có chút lúng túng.



Đại hoàng tử bất đắc dĩ, xem ra làm nửa ngày, Bạch Ngọc Đường cũng không biết tên mình là gì a ….



Rất bất đắc dĩ, Đại hoàng tử cũng chẳng thể làm gì khác hơn là chắp tay với Triệu Phổ, nói: “Hiên Viên Lang.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này mới nhớ —– Thì ra tên Đại hoàng tử này là Hiên Viên Lang a.



Hiên Viên Lang cũng khách khí với Triệu Phổ mấy câu, nói mình phụng ý chỉ của Hoàng đế Bắc Hải, cùng Bạch Ngọc Đường đến điều tra về đống thi thể trong băng hà.



Triệu Phổ gật đầu một cái, lại hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao Bạch huynh lại ở Bắc Hải?”



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Một lời khó nói hết, hôm nào rảnh nói chuyện với ngươi.”



Triệu Phổ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.



Sau đó, Bạch Ngọc Đường lại giới thiệu Triển Chiêu với mọi người một chút, dĩ nhiên, giới thiệu tên là Ân Thập Nhị.



Tất cả mọi người đều gật đầu, nói tiếng “Hạnh ngộ” cùng Triển Chiêu.



Triệu Phổ nói: “Ta đã liên lạc với Lang Vương Bảo một chút rồi, muốn đến băng hà điều tra cho nên mượn lực từ Lang Vương Bảo là thuận lợi nhất, ngày mai chúng ta lên đường.”



Bạch Ngọc Đường cùng Hiên Viên Lang cũng không có ý kiến gì.



Hiên Viên Lang hỏi Triệu Phổ: “Cửu Vương gia, lúc ta vừa mới xuất môn, Phụ hoàng có dặn đi dặn lại cần phải học tập tài thao binh bố lược của Triệu gia quân, không biết có thể đi thăm quan quân doanh một chút được không?”



Theo lý mà nói, Bắc Hải cũng không phải là địch quốc của Đại Tống, hai bên quan hệ cũng không có đối địch. Hơn nữa, ở giữa Bắc Hải cùng Đại Tống còn có Liêu quốc cùng Tây Hạ, vì vậy cũng xem như cả hai nước đều có chung địch nhân, cho nên có thể coi như là hữu quốc. Hơn nữa, từ xưa đến nay Bắc Hải vẫn luôn nghèo khó, tuy đến giờ đã khác nhiều nhưng vẫn chưa tỏ rõ ý đối địch với Đại Tống. Cho nên, bề ngoài Triệu Phổ đương nhiên vẫn không tỏ ý đề phòng … có điều, vẫn là câu nói cũ, Triệu Phổ là tên rất thích mấy trò đùa ác thú vị.



“Âu Dương.” Triệu Phổ gọi Âu Dương Thiếu Chinh tới: “Dẫn Đại hoàng tử đi thăm quan quân doanh.”



“Được a.” Âu Dương cưới híp mắt, cười híp mắt đó a …. Ngay lập tức liền dẫn theo Hiên Viên Lang ra ngoài.



Hiên Viên Lang cau mày, từ lâu đã nghe đại danh của Hỏa Kỳ Lân, thì ra là người thân thiện thế a.



Những người khác ở đây đều biết rõ, Âu Dương Thiếu Chinh có cái mặt gạt người, thực chất bên trong rất đen tối, hơn nữa, vừa nãy Triệu Phổ còn nháy mắt với hắn nữa mà.



Triệu Phổ ra hiệu gì cho Âu Dương Thiếu Chinh? Là để hắn thử cái tên Đại hoàng tử Bắc Hải này một chút, xem hắn thực sự ngu ngốc hay là là giả ngốc, nếu thực sự ngu ngốc, thì tiện thể hù dọa hắn một chút.



Âu Dương Thiếu Chinh lớn lên từ nhỏ với Triệu Phổ, cái ý nghĩ ác liệt này của Triệu Phổ đương nhiên là hắn hiểu rõ, cho nên gật đầu đồng ý.



Chờ cho Âu Dương dẫn người ra ngoài rồi, Triệu Phổ cũng đi ra, Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi yên phía sau bàn Nguyên soái cũng ló đầu ra ngoài, nhìn trái nhìn phải một chút, không có người lạ nga …..



Lúc này, Tiểu Ngũ đã lâu không được gặp Tiểu Tứ Tử cũng nhanh chóng chạy đến, dùng cái đầu đầy lông mịn của mình mà cọ cọ bé.



Tiểu Tứ Tử được nó cọ đến cười khanh khách, vừa ôm Tiểu Ngũ cái, bé đã bị Triển Chiêu ôm lên: “Tiểu Tứ Tử, nhớ thúc không?”



Tiểu Tứ Tử nhìn Triển Chiêu, đầu tiên theo bản năng cười một cái thật ngọt ngào, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến lời Công Tôn dặn dò, liền che miệng lại: “Không có, không quen thúc.”



“A …..” Triển Chiêu cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh —- Tiểu Tứ Tử không quen hắn!



Triệu Phổ sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử: “Ở đây không có người lại, không sao.”



“Miêu Miêu!” Tiểu Tứ Tử lập tức ôm lấy Triển Chiêu.



Triển Chiêu ôm lấy bé cọ cọ a, dọa chết người ta, còn tưởng bị quên mất rồi chứ … thật lâu không gặp, trước tiên cứ cọ lấy chút tiên khí dự phòng cho sau này dùng đã.



Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao Đại hoàng tử này lại để ngươi lại một mình ở đây chẳng chút đề phòng nào thế? Không phải Hiên Viên Kiệt phái hắn tới giám sát ngươi sao?”



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, đem mấy chuyện xảy ra ở Bắc Hải gần đây nói qua cho Triệu Phổ nghe.



Triệu Phổ nghe xong cũng cảm thấy mới mẻ: “Ta nói sao lại trông như thùng cơm vậy, còn tưởng là hắn thâm tàng bất lộ chứ, xem ra thật đúng là thùng cơm a?”



Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu một cái.



Lúc này, rèm cửa được vén lên một cái, Ân Hầu đi vào, theo sát phía sau chính là Thiên Tôn rốt cuộc cũng không cần đội mũ trùm nữa.



“Ngoại công!” Triển Chiêu cũng đã lâu rồi không được gặp Ân Hầu, mấy ngày nay cũng thấy nhớ hắn, cho nên nhanh chóng chạy qua ôm cánh tay hắn.



Ân Hầu vừa vào đến cửa đã thấy Triển Chiêu chạy đến chào mình, đương nhiên hắn rất vui vẻ.



Mọi người cùng hỏi Triệu Phổ, bước tiếp theo phải làm sao bây giờ.



Triệu Phổ đã có chuẩn bị từ sớm: “Chuyện binh mã Bắc Hải mất tích thoạt nhìn tưởng như chẳng có liên quan gì đến Đại Tống ta, thế nhưng thực tế lại có liên hệ rất lớn. Cũng đúng dịp, chúng ta nên đi một chuyến để điều tra rõ ràng. Mặt khác, từ một tòa núi cao trong Lang Vương Bảo, trên đỉnh núi có thể quan sát được toàn cảnh Bắc Hải.”



Vừa nói, Triệu Phổ lại vừa lấy ra hai chiếc xa kính từ trong ngăn bàn: “Cái này là Hoàng thượng đưa cho ta trước khi đi, dùng cái này hẳn là đứng trên đỉnh núi cũng có thể nhìn rõ toàn cảnh ở Bắc Hải phía xa. Trừ khi hắn đào cái động đem tất cả binh lính đều giấu hết trong đó, nếu không thì binh mã của Hiên Viên Kiệt dù có ở bất cứ đâu ta cũng có thể tìm thấy được! Mà dù có muốn đào động, thì cũng còn phải xem có khả quan hay không nữa!”



Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cả Bắc Hải, đất cát đều đã bị đóng băng rồi, muốn đào một cái hang động cũng khá khó khăn chứ nói gì đến việc cái hang có thể giấu được nhiều người như vậy.



Tất cả mọi người cùng gật đầu ——- Đúng là một biện pháp tốt.



Sau đó Triệu Phổ phân công mọi người làm việc, tốt nhất là không nên để cả Thiên Tôn và Ân Hầu cùng đi, cần có một người ở lại trông coi quân doanh, để đề phòng bất trắc, cuối cùng, mọi người liền quyết định để Ân Hầu lưu lại. Thiên Tôn lại bĩu môi một cái: “Vậy lần này ta đi không cần phải đội mũ trùm nữa!”



Mọi người đều tò mò hỏi hắn: “Đội mũ trùm cái gì?”



“Nga …” Triển Chiêu vừa định giải thích một chút, Thiên Tôn ngay lập tức che miệng hắn lại: “Không cho phép nói!”



Triển Chiêu mở to mắt mà nhìn Thiên Tôn, những người khác cũng cảm thấy buồn bực, tình huống này là sao?



Thiên Tôn liếc Ân Hầu đang tò mò bên cạnh một cái, để cho Lão Qủy Ân Hầu này biết mình phải đóng giả Lục Tuyết Nhi, còn không khiến hắn cười chết sao? Đánh chết cũng không thể cho hắn biết được!



Ân Hầu đã cảm thấy rất thú vị rồi — Thiên Tôn đang giấu cái gì a? Nhìn còn rất lo lắng nữa.



Ngoại trừ Thiên Tôn ra, Triệu Phổ cũng muốn đích thân đi thăm dò địa hình một chút cho nên hắn cũng cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi, những người khác thì ở lại giúp đỡ Hạ Nhất Hàng bảo vệ Hắc Phong Thành. Dù sao thì Trâu Lương cũng đang ở Lang Vương Bảo, hắn cũng có thể tiếp ứng. Mặt khác Công Tôn cũng muốn điều tra thi thể ở Băng hà, cho nên hắn cũng đi, Tiểu Tứ Tử đương nhiên cũng muốn đi, có thể để bé ở trong Lang Vương Bảo, có Tiêu Lương làm bạn cho nên cũng không cần lo lắng.



……………..



Chờ đến lúc ăn cơm, Hiên Viên Lang đi thăm quân doanh của Triệu Phổ mới trở lại, lúc này nhìn vào sắc mặt của Đại hoàng tử, này được chứ … Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cũng trắng bệch! Cặp mắt không còn chút thần thái nào, có lẽ là đã bị Âu Dương Thiếu Chinh hù dọa cho sợ khiếp vía rồi.



Công Tôn nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ: “Ánh mắt hắn chẳng có chút tinh quang nào, có thể thấy được là một người công phu rất tệ, có phải đánh lén loại này thì sẽ thành công không?”



Triệu Phổ vui vẻ, gật đầu nhỏ giọng nói với Công Tôn: “Đúng vậy, như thế này chính xác là một lựa chọn tốt nhất để đánh lén!”



Công Tôn cười vui vẻ, nhìn hắn có vẻ rất vui.



Mọi người cũng cảm thấy khó hiểu mà nhìn cách thức hai người ở chung với nhau … Di? Hình như không khí có chút khác xưa thì phải?



Tiểu Tứ Tử ở phía sau có thể nhìn thấy rõ ràng —- Oa! Thì ra dạy công phu thực sự hữu dụng a! Cửu Cửu rất giỏi nha!



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng hiếu kỳ, tại sao mới có mấy ngày không gặp mà một đôi oan gia cứ nhìn thấy nhau là không vừa mắt, cứ nói ba câu là cãi nhau chí chóe lại hòa thuận như vậy a? Cái này so với chuyện lợn biết bay còn thần kỳ hơn đi……



Hiên Viên Lang sau khi vào đến cửa mới dám lau mồ hôi, chắp tay với Triệu Phổ mà nói: “Vương … Binh mã của Vương gia quả nhiên anh dũng thiện chiến, đã …. mở rộng nhãn giới rồi!”



Tất cả mọi người đều nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, ý là —– Ngươi hù dọa hắn thế nào vậy? Đến nói cũng thành nói lắp luôn rồi.



Âu Dương Thiếu Chinh thiêu mi một cái —— Đây là một tên ngu ngốc, hù chết cũng rất dễ!



Chờ cho đến khi lên đèn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đến khách phòng nghỉ ngơi, Triệu Phổ tự mình đưa đến, thế nhưng thực ra là đến gặp Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư. Mọi người cảm thấy hành động của Hiên Viên Kiệt vô cùng khó hiểu, những lúc thế này đi thỉnh giáo hai vị này là tốt nhất, đặc biệt là Bàng Thái sư, nhất định sẽ có chút thu hoạch.



Mà Hiên Viên Lang đi theo sẽ gây cản trở lớn, cho nên buổi chiều Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh đã lôi hắn đi uống rượu, chuốc cho hắn say mèm rồi.



Nhắc đến cũng thú vị, mặc dù cái vị Hiên Viên Lang này dã tâm không nhỏ, đầu óc không tốt, cũng không giỏi cái gì, thế nhưng tính tình lại rất thẳng thắn. Mà Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng, theo lời của Triệu Phổ nói thì là gian muốn chết, chỉ cần bọn họ xuất ra ba chiêu, một dụ dỗ, hai lừa gạt, ba nói dối đã trực tiếp lừa cho Hiên Viên Lang phun ra tất cả rồi. Hơn nữa, Hiên Viên Lang còn cảm thấy mình thật quá hợp duyên với hai người này, chỉ đôi ba chén đã coi người ta là hảo huynh đệ, lại còn thuận tiện đem hết tất cả bí mật của Bắc Hải đều nói ra một lượt, quả thật là thùng cơm trong các thùng cơm a.



Triệu Phổ đi theo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đến gặp Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư, vừa đi hắn vừa có chút nghĩ không ra: “Hiên Viên Lang cũng coi như là Hoàng tử được coi trọng nhất trong đám con cháu đông đúc của Bắc Hải, nhìn vào thái độ của hắn, hình như hắn cũng không biết chuyện phụ thân hắn mở rộng bờ cõi, khống chế Hoàng thất Liêu quốc cùng Tây Hạ, chuẩn bị tấn công Đại Tống của ta a!”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy, trong Hoàng thành đó một điểm khác thường cũng không có, hơn nữa chúng ta cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào liên quan đến nhân mã nào.”



“Vậy thì kỳ quái a!” Triệu Phổ không hiểu: “Vậy tại sao Hiên Viên Phách lại nói phụ thân hắn muốn chiếm thiên hạ?”



“Có phải do Hiên Viên Phách muốn soán vị, cho nên mới lừa chúng ta giúp một tay không?” Công Tôn suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu: “Không đúng a, rõ ràng Liêu vương và Lý Nguyên Hạo đều viết thư báo tin cho ngươi mà.”



“Lý do duy nhất có thể là Hiên Viên Kiệt cũng không có dự định nói cho mấy nhi tử kia của hắn biết.” Triển Chiêu nói: “Ta ở Hoàng thành có quan sát mười vị Hoàng tử này một chút, nếu nói về trí lực cùng mưu lược cũng thấy được quá tệ, Hiên Viên Phách khác xa bọn họ! Mấy Hoàng tử trong hoàng thành kia, Hiên Viên Kiệt nuôi như sủng vật hoặc súc vật vậy, hoàn toàn không có chút trí thông minh nào!”



Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái, Tiểu Tứ Tử trong ngực Công Tôn không hiểu hỏi: “Phụ thân, tại sao lại coi nhi tử như sủng vật nuôi a?”



Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử, thở dài một cái: “Chỉ có một cách giải thích.”



“Là cái gì a?” Tiểu Tứ Tử tò mò.



“Hiên Viên Kiệt hoàn toàn không thương mấy nhi tử đó của hắn.” Công Tôn lắc đầu một cái: “Ta cảm thấy, đây vốn là cách huỷ hoại mấy Hoàng tử kia mà thôi, không phải là tình thương …. mà rất giống như cảm giác hận vậy. Hiên Viên Kiệt này rốt cuộc bị đả kích gì sao?”



Chờ cho đến khi mọi người đi tới khách phòng thì Bàng thái sư cùng Bao đại nhân cũng đã ăn cơm xong rồi, đang ngồi trong sân uống trà mà chờ bọn hắn.



Đã lâu rồi Triển Chiêu không có gặp Bao đại nhân, đương nhiên là có tưởng niệm, nhanh chóng chạy qua hành lễ thỉnh an.



Hai vị Đại thần này ở Khai Phong phủ luôn bận rộn, thế nhưng khi đến quân doanh đột nhiên lại rất thanh nhàn, hơn nữa Bao đại nhân lại thấy không có chuyện gì làm thật chẳng có ý tứ, cả ngày chỉ chờ bọn Triển Chiêu trở về để mang chút tin tức đến. Bây giờ, khi không có chuyện gì làm, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là xem sách, còn về phần hắn đang tìm kiếm cái gì trong sách, Thái sư cũng không có rõ ràng lắm, vì hắn còn đang ngồi nhớ ngoại tôn nữ nhi của hắn mà.



Bao đại nhân khi xem xong sách, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại, Thái sư còn cười hắn số khổ, cũng may là có Bao Duyên cùng Bàng Dục bồi hai bên trái phải hắn cho nên hai lão đầu cũng không có buồn chán như vậy, còn có thể hưởng thanh nhàn mấy ngày.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đem mọi chuyện nghi ngờ nói qua một lượt.



Bao đại nhân suy nghĩ một lát, liền nhìn Thái sư: “Ngươi có ý kiến gì không?”



Thái sư cảm thấy hết sức quỷ dị: “Chuyện này không có hợp tình hợp lý a … Các ngươi khẳng định Hiên Viên Kiệt kia vẫn còn thanh tỉnh sao? Có phải là tuổi hắn quá lớn hay là lúc còn trẻ đã gặp đả kích nào đó dẫn đến bệnh điên không?”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng mà nhìn Công Tôn một cái: “Trông hắn cũng khá bình thường a, có thể bệnh điên cũng có trường hợp đặc biệt sao?”



Công Tôn suy nghĩ một chút: “Cái này sao, trừ phi …..”



“Trừ phi cái gì?” Triệu Phổ gấp gáp: “Đừng có thừa nước đục thả câu!”



“Ân… có một chứng bệnh, gọi là chứng vọng tưởng, không biết các ngươi đã từng nghe qua chưa?” Công Tôn hỏi.



Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu.



“Ân … thật ra có chút giống với bệnh điên, thế nhưng cũng có chút khác biệt, nghĩa là hắn vẫn là người bình thường, thế nhưng lại sinh ra ảo tưởng về một số thứ không có thật, thứ này khiến cho suy nghĩ cùng hành động của hắn bị nhiễu loạn, thế nhưng chính hắn lại không hề biết!” Công Tôn nói: “Trước đây ta đã từng gặp qua căn bệnh như vậy, người mắc bệnh kia vốn dĩ có một thê tử cùng một hài tử, một nhà ba người hạnh phúc bên nhau, thế nhưng có một lần đột nhiên gặp phải nạn hoả hoạn, bản thân hắn bị trọng thương, còn thê tử cùng nhi tử hắn đã chết, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã hoàn toàn thay đổi!”



Tất cả mọi người nhìn Công Tôn, suy nghĩ một chút —— Hình như tình hình của Hiên Viên Kiệt cũng tương tự nga!



“Người đó cứ cả ngày lẫn đêm đều chạy đến nha môn, nói là có người cố tình phóng hoả đốt nhà hắn, không phải là do vô tình bị ngọn đèn dầu đổ ra gây lên.” Công Tôn nói.



Bao đại nhân tò mò: “Hắn có bằng chứng không?”



“Hắn nói thê tử cùng nhi tử hắn nói cho hắn biết!” Công Tôn trả lời.



Mọi người nhìn nhau: “Không phải thê tử cùng nhi tử của hắn đã chết rồi sao?”



Công Tôn gật đầu.



Bàng thái sư liền hỏi: “Chẳng lẽ báo mộng sao?”



Công Tôn lắc đầu một cái: “Lúc quan huyện hỏi hắn ở trong nha môn, hắn liền đưa tay nắm lấy hư không bảo nương tử hắn nói, một tay còn lại cũng nắm vào hư không bảo nhi tử hắn nói …. Sau đó hắn còn hỏi quan huyện, hỏi quan huyện có nghe thấy không? Hai người đó nói là chính mắt nhìn thấy!”



Tất cả mọi người cùng cau mày: “Cái này ….”



Bàng Dục chà chà tay, nổi hết cả da gà: “Gặp quỷ a!”



“Hắn bị điên rồi sao?” Triệu Phổ hỏi.



“Thế nhưng bình thường dù là bất cứ chuyện gì hắn cũng đều rất bình thường, chỉ có điều cứ kiên trì nói thê tử cùng hài tử mình vẫn còn sống bên cạnh hắn mà thôi, bình thường cũng là tay trong tay, lúc rảnh rỗi còn cùng nhi tử tưởng tượng của hắn chơi đùa nữa.”



Tất cả mọi người cùng cau mày, đều cảm thấy chuyện này rất quái dị, lại có chút đáng thương.



“Chắc không phải là hồn ma của hài tử hắn cùng thê tử hắn đó chứ?” Bàng Dục cả kinh.



Bao Duyên đạp hắn: “Ai! Chớ có nói mấy chuyện ma quái như vậy!”



Bao đại nhân sờ sờ râu: “Liệu có phải là do hắn quá nhớ thương thê nhi cho nên mới tạo ra hai người từ trong tâm tưởng, cùng nhau sống qua ngày?”



Công Tôn gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, sau đó ta cũng gặp một số bệnh nhân khác cũng tương tự như vậy, bọn họ đều tương đối bình thường, có điều có một số điểm lại tương đối quái dị, thường tự mình tạo ra một số đồ vật hoặc một vài người từ hư không, cho nên ta mới bắt tay vào nghiên cứu chứng bệnh vọng tưởng này, thế nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm ra được cách giải.”



Bạch Ngọc Đường cau mày: “Cũng có lúc Hiên Viên Kiệt từ trong hư không kéo lấy một Linh Nhi nào đó!”



Mọi người cùng nhìn nhau một cái.



“Di?” Bàng thái sư chợt nói: “Vậy thì nếu như nói Linh Nhi vẫn còn sống, cũng chính là Linh Nhi do Hiên Viên Kiệt tạo ra từ ảo tưởng của chính mình đi.”



Tất cả mọi người đều nhìn hắn.



“Thế nhưng hài tử của họ thì đã chết rồi a!” Bàng thái sư nói: “Linh Nhi kia còn phải chịu biết bao hành hạ, sau đó lại còn cùng Hiên Viên Kiệt trở lại trong cung …. Nữ nhân sao, thấy hắn hậu cung giai lệ, tử tôn đầy sảnh đường, đương nhiên là sinh lòng ghen ghét rồi! Không phải Bắc Hải vẫn không có Hoàng hậu sao? Hơn nữa Hiên Viên Kiệt lại hỉ nộ vô thường, lạm giết phi tử lại không thích nhi nữ, cái này càng không giống cách làm của một bạo quân, cái này càng giống như một Hoàng hậu nhỏ nhen oan nghiệt lộng quyền trong hậu cung! Mà Hiên Viên Kiệt lại hết sức nghe lời nàng ta, hơn nữa bất tri bất giác còn bị nàng ta ảnh hưởng nữa đi?”



Tất cả mọi người đều nhìn Bàng thái sư, ý tưởng này của hắn … tuy có chút ly kỳ, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận thì hình như cũng có chút đạo lý a, chẳng lẽ vì Hiên Viên Kiệt bị mắc chứng vọng tưởng cho nên tính cách mới biến đổi lớn như vậy sao?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 166-170
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom