Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 15 - Chương 440: Rời tổ
Trần Nguyệt Hải kia thiết kế một cái bẫy rất lớn ở Nguyệt Lâu, còn lấy tính mạng hai ngàn người đến uy hiếp, buộc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tận mắt chứng kiến vở kịch hắn ta dàn dựng cho Thiên Tôn.
Mà lúc này… vở kịch trên đài đã bắt đầu, màn mở đầu vở kịch đầy quỷ dị đã khiến cho Ân Hậu hoài nghi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Triển Chiêu, Ân Hậu đã hiểu rõ, đây chính là cái bẫy!
Cho nên, trong khi tâm tình của mọi người dồn cả lên sâu khấu phía trước thì Ân Hậu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt quét qua từng người bên ngoài sân khấu, cuối cùng, tầm mắt của ngài rơi vào Trần Nguyệt Hải đang đứng ở góc bên hai phía sau sân khấu.
Trần Nguyệt Hải thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn ngồi im, vô cùng đắc ý. Nhưng mà, Triển Chiêu đã sớm chú ý đến việc Ân Hậu quay lại quan sát phía sau rồi.
“Xong rồi…” Triển Chiêu đột nhiên nói nhỏ một câu.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn y: “Sao vậy?”
“Hình như ngoại công có gì đó không ổn.” Triển Chiêu nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhìn về phía giữa khán đài. Ban nãy toàn bộ lực chú ý của hắn đều dồn cả vào Thiên Tôn, không hề chú ý đến Ân Hậu, nhưng mà vừa mới nhìn lại lần nữa, Bạch Ngọc Đường kinh hãi – Ân Hậu xoay mặt nhìn về phía sau, trên gương mặt tràn đầy sự bình tĩnh không chút biểu lộ, nhưng mà ánh mắt lại có chút khác thường.
Không biết có phải do ngọn lửa màu xanh trên sân khấu hay không, lúc này, trong mắt Ân Hậu hình như cũng có một ngọn lửa màu xanh đang nhảy nhót… Chính xác mà nói thì, đôi đồng tử trong mắt Ân Hậu đột nhiên nhạt dần. Đây chính là một loại biến sắc của mắt khi nội lực nhanh chóng tăng mạnh.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay mặt sang hỏi Triển Chiêu: “Mắt Ma Vương sao?”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
Đột nhiên…
Trần Nguyệt Hải cả người cũng rúng động một cái. Sau đó, một tay ôm chặt lấy ngực, thân thế cứng đờ tại chỗ, cặp mắt liếc qua khán đài… nhìn một cái đã thấy Ân Hậu.
“Mắt đối mắt thì xong thật rồi!” Triển Chiêu có chút nóng nảy.
Nhưng mà lúc này, Trần Nguyệt Hải đã chạm mắt Ân Hậu rồi.
Ân Hậu chậm rãi quay đầu trở lại, nhìn lại lần nữa, Trần Nguyệt Hải đột nhiên co quắp mà ngã xuống.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời kinh hãi, lại thấy Giao Giao đã xuất hiện bên cạnh Trần Nguyệt Hải rồi. Đương nhiên không phải Giao Giao đi cứu hắn mà là đón lấy ngọn đèn dầu trong tay hắn ta trước khi nó kịp chạm xuống lớp dầu hỏa trên mặt đất, thổi tắt.
Mà nhìn lại Trần Nguyệt Hải, lại thấy hắn ta cứ như đột nhiên mắc bệnh gì đó, toàn thân cuộn tròn co quắp lăn lộn trên mặt đất. Bởi vì hắn nấp trong góc, mà lúc này mọi người đều chú ý đến tình hình trên sân khấu cho nên không có ai chú ý hắn ngã xuống đất cả.
Trần Nguyệt Hải vẻ mặt nhăn nhó, hai mắt trừng lớn như sắp lồi cả ra ngoài, đau đớn lăn lộn. Chẳng mấy chốc sau, trên người hắn đã dính đầy dầu hỏa, nằm trên mặt đất co giật không ngừng.
Qua Thanh cũng chú ý đến tình hình của Trần Nguyệt Hải, khó hiểu mà hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Lão đầu kia sao vậy? Bị bệnh à?”
Bạch Ngọc Đường hỏi nhỏ Triển Chiêu: “Trước kia ta có nghe sư phụ nhắc đến, Ân Hậu có một chiêu mà ngươi sẽ không cách nào học được, gọi mà Mắt Ma Vương, là bản lĩnh người đột nhiên có được sau khi đi qua điện Tu La về.”
Triển Chiêu gật đầu: “Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy ngoại công dùng đến, trước kia chỉ được nghe Cưu Nương nhắc qua mà thôi.”
“Mắt Ma Vương là gì vậy?” Qua Thanh và Bàng Dục đều tò mò xán tới hỏi.
Triển Chiêu thở dài, nâng cằm lắc đầu: “Không phải ai cũng có thể trở thành Cung chủ của Ma Cung.”
Qua Thanh và Bàng Dục nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Sư phụ ta từng nói, Mắt Ma Vương là sự vận dụng nội lực ở mức cao nhất. Muốn sử dụng được chiêu này, ngoại trừ việc phải có được nội lực cao như Ân Hậu ra, thì cần phải có điều kiện thân thể như Ân Hậu nữa, chính là có được thiên phú có thể vận dụng nội lực một cách tự do. Nhưng điểm mấu chốt nhất chính là – nổi giận.”
Triển Chiêu gật đầu: “Ừ, Cửu Nương đã từng nói, chỉ có chiêu này là bình thường ngoại công có muốn cũng không thể dùng được, trừ khi người cảm thấy tức giận đến cực hạn.”
Bàng Dục nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng mà việc Ân Hậu rất trâu thì hắn cũng biết rồi, chỉ là… Tiểu Hầu gia vỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý bảo hai người nhìn về phía sau mà xem.
Hai người quay đầu lại, thấy Trần Nguyệt Hải vẫn còn nằm lăn lộn trên mặt đất, tư thế quỷ dị như đã phải chịu biết bao thống khổ dày vò vậy.
“Lão già đó có thể bị chết không?” Bàng Dục hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu một cái: “Những chuyện như dùng nội lực để lấy mạng tính người từ khoảng cách xa như vậy là không có khả năng. Người trúng phải Mắt Ma Vương sẽ không chết, nhưng mà sẽ đau đến không thiết sống.”
“Có ý gì?” Qua Thanh hỏi.
“Nhìn mắt hắn xem!”
Mọi người vô thức nhìn về phía mắt của Trần Nguyệt Hải, thấy lúc này… con ngươi Trần Nguyệt Hải đầy máu, cặp mắt cũng đỏ ngầu.
“Tất cả nội lực của hắn bây giờ đã dồn cả lên đầu.” Triển Chiêu giải thích: “Nguyên lý của Mắt Ma Vương chính là dùng nội lực cực mạnh để áp chế hoàn toàn nội lực của đối phương. Đột nhiên xuất hiện một luồng nội lực tấn công tới sẽ khiến cho người trúng chiêu phải dồn tất cả nội lực của mình lại để chống cự, trong tích tắc này, áp chế lại toàn bộ nội lực của đối phương, dồn thẳng lên não để tạo ra ảo giác.”
“Ảo giác?” Bàng Dục mở to mắt nhìn.
“Thật ra thì tất cả ảo giác đa phần đều do nội lực của mình tạo ra.” Triển Chiêu nói: “Nội lực của người khác sẽ không thể dừng lại trên người ngươi lâu được, chỉ có nội lực của chính bản thân mình mới có thể. Nhưng mà ý thức con người có thể tự mình thoát ra khỏi ảo giác… người trúng phải Mắt Ma Vương thì không thể tự mình giải thoát được.”
“Bất kể Trần Nguyệt Hải kia là kẻ nào cải trang… thì lúc này toàn thân hắn cũng chẳng có chút nội lực nào cả, cho nên thân thể gần như đồ bỏ đi. Nhưng mà nội lực của hắn lại đánh thẳng lên não hắn, tạo ra đủ loại ảo giác. Mà Mắt Ma Vương lại chỉ tạo ra một cái.” Triển Chiêu nói đến đây, dừng lại một chút mà thở dài: “Là sự sợ hãi.”
“Sợ hãi á?” Qua Thanh tò mò.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Nghe nói Mắt Ma Vương là do sau khi Ân Hậu trải qua cảm giác chết chóc rồi mới học được. Người trúng phải Mắt Ma Vương sẽ vĩnh viễn chìm trong cảm giác giãy giụa bên bờ vực cái chết. Loại cảm giác này giống như bị đám quái vật vô tận đuổi giết vậy, làm thế nào cũng không thể thoát ra, vĩnh viễn sống trong sự thống khổ, cho đến khi chết đi.”
Triển Chiêu gật đầu: “Chính là như vậy.”
Mọi người im lặng nhìn nhau một cái – Xem ra Ân Hậu bị gọi là Ma Vương cũng là có nguyên nhân!
“Tóm lại Trần Nguyệt Hải đã đi quá xa khiến ngoại công để mắt tới rồi.” Triển Chiêu sờ cằm lầm bầm: “Hình như ngoại công còn vô cùng tức giận nữa!”
“Lại thêm hai người nữa ngã xuống.” Qua Thanh đột nhiên nói.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy ở xa, trong góc bên kia có hai thanh niên cũng ngã xuống, tình huống cũng chẳng khác Trần Nguyệt Hải là bao.
Qua Thanh đi sang xem thử, quay lại nói co Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Hai nam nhân khác trong bình tro cốt.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng xoay mặt sang nhìn Ân Hậu vẫn đang từ tốn quét mắt tìm kiếm trong đoàn người – Chính xác thật!
“Sao người có thể đoán ra vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
Triển Chiêu nhún vai một cái – Dù sao thì cũng sống lâu hơn bọn y một trăm năm mà.
Đúng lúc ấy, từ trong đoàn người đột nhiên vang lên một trận kinh hô.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bản năng mà nhìn về phía sân khấu, thấy được không biết có phải ban nãy có diễn một vở kịch đấu võ nào không mà trên sân khấu lại dựng một cái bệ có vẻ rất cao, có một kép hát ăn mặc giống một vị quan triều trước đang đứng ở chỗ cao nhất, hình như đang tuyên đọc thánh chỉ, thánh chỉ hắn ta đọc là ‘thiên hạ nhiễu loạn, yêu ma bắt đầu hành hoành, một ngày không diệt được yêu ma này, vĩnh viễn sẽ không có thái bình’.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Bàng Dục nghiêng đầu: “Đang hát cái gì đấy? Thần Ma đấu pháp thuật, chém Yêu diệt Ma à?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn về phía Thiên Tôn.
Lúc này, không chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nhìn, Ân Hậu sau khi nghe câu hát kịch cũng đột nhiên thu hồi đường nhìn lại, xoay mặt sang nhìn Thiên Tôn.
Lúc này Thiên Tôn vẫn rất an tĩnh mà nhìn về sân khấu, cặp mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như lại thất thần.
Lúc Ân Hậu còn đang cảm thấy may mắn vì Thiên Tôn không nghe thấy lời kịch thì Thiên Tôn đột nhiên lại mở miệng, tự nhủ một câu: “Lũ sâu bọ vong ân phụ nghĩa các ngươi.”
Ân Hậu cau mày.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Thiên Tôn và Tiểu Lương Tử ngồi bên cạnh Thiên Tôn cũng nghe được Thiên Tôn nói gì, cũng vô thức mà ngẩng mặt nhìn ngài.
Chỉ thấy Thiên Tôn vẫn chìm trong trạng thái tự mình lẩm bẩm ban nãy, mắt nhìn thẳng về phía trước, ngọn lửa mày xanh lam từ trên trời rơi xuống càng ngày càng lớn, tuyết từ bầu trời rơi xuống cũng càng lúc càng nhiều.
Triển Chiêu cau mày – có thể khống chế được tuyết thế này phải là người có nội lực chí hàn. Trần Nguyệt Hải đã rơi vào tình trạng mất năng lực… cho nên, có nghĩa là vẫn một kẻ thao túng nữa sao?
Còn đang suy nghĩ, lại thấy Bạch Ngọc Đường đứng dậy.
Triển Chiêu tò mò nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng lên trên sân khấu, cái kệ được đắp cao trên sân khấu được phủ một miếng vải màu xám rất to, hoa văn phủ ngoài nhìn rất giống với hình phiến đá, khi được từng bông tuyết phủ lên, nhìn lại rất giống vách núi.
Sở dĩ Bạch Ngọc Đường khẩn trương lên là bởi vì vách núi này cũng không phải vách núi bình thường.
Trên dãy Thiên Sơn có rất vô số vách núi, trong đó có một ngọn núi tên gọi Đoạn Chỉ. Vách núi đó nhìn khá giống hình bàn tay, trên đỉnh ngọn núi nguy hiểm nhất đột nhiên lại bị vát chéo, xiên ngang giữa không trung. Nhìn toàn cảnh chẳng khác nào một bàn tay bị cắt đứt một ngón tay vậy, cho nên mới được đặt tên như thế.
Khi Bạch Ngọc Đường còn nhỏ, hắn nhớ rõ Lục Tuyết Nhi và Lục Thiên Hàn dặn dò hắn không chỉ một lần, nhớ canh chừng Thiên Tôn, không được cho ngài đến ngọn Đoạn Chỉ.
Khi đó Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu lắm, cứ nghĩ rằng vì ngọn núi đó rất hiểm trở, Thiên Tôn là một người mù đường, chẳng may đến đó rồi lạc đường mất thì rất phiền phức, cho nên, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn trông chừng Thiên Tôn, không cho ngài chạy lung tung.
Nhưng mà dần dần, Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện ra rằng, từ trước đến nay Thiên Tôn đều không hề đề cập đến ngọn Đoạn Chỉ ấy. Cứ như trong ký ức của Thiên Tôn, chưa từng có ngọn Đoạn Chỉ vậy.
Bạch Ngọc Đường càng lớn dần, cũng càng ngày biết càng nhiều về quá khứ của Thiên Tôn, hắn lại lờ mờ cảm nhận được, có thể ngọn Đoạn Chỉ kia có gì đó không tầm thường. Cho nên, càn cẩn thận tránh cho Thiên Tôn không tiếp xúc tới những tin tức liên quan đến dãy núi kia.
Thế mà, ngọn núi giả hiện ra trước mắt khán đài này, hình dáng gần như giống hệt với ngọn Đoạn Chỉ ấy.
“Rõ ràng do cái lòng tham không đáy của các ngươi đã gây ra họa lớn, thế nhưng hết lần này đến lần khác, các ngươi lại muốn người đi giải quyết sao?”
Thiên Tôn vẫn tiếp tục lầm bầm như cũ, lúc này không chỉ có Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, ngay cả Lâm Dạ Hỏa và Lâm Nguyệt Y ở bên cạnh cũng nhìn sang.
Bao Duyên cầm cái bánh vừng khó hiểu mà nhìn Thiên Tôn – đang tò mò không biết vị thần tiên này sao vậy.
“Người giúp các ngươi trừ họa, cứu mạng các ngươi, các ngươi vì bảo vệ tính mạng của mình mà muốn cướp đi tính mạng của người.” Tốc độ nói của Thiên Tôn rất thong thả, vẻ mặt lại đờ đẫn: “Họ Lý đáng chết, họ Triệu cũng đáng chết, nhưng kẻ đáng chết nhất chính là các ngươi…”
Trạng thái của Thiên Tôn rõ ràng không đúng lắm, Lâm Dạ Hỏa cau mày nhìn Ân Hậu, ý hỏi – Tình huống này là sao ạ?
Đúng lúc mọi người ở đây còn đang nghi ngờ thì mấy tiếng “bùm bùm” vang lên, mấy quả pháo hoa bay lên không trung.
Lần này pháo hoa màu đỏ, lại thêm Tà nguyệt lên cao, toàn bộ bầu trời đều hiện ra màu đỏ như máu. Những khán giả đến xem kịch đều không biết được những biến động trong tâm trạng Thiên Tôn lúc này, chỉ cảm thấy quá đẹp mà thôi, người nào người nấy đều vỗ tay không ngừng. Nhưng mà đợi mãi cũng chỉ thấy bối cảnh mà chẳng thấy ai ra hát diễn, cho nên khán giả có phần sốt ruột, không ít người bắt đầu ồn ào, trong nhất thời, Nguyệt Lâu nhốn nháo cả lên.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn mọi người đang càng lúc càng nhiệt tình xung quanh, lại cảm thấy bàn tay Thiên Tôn ôm mình hình như hơn run rẩy.
Ân Hậu ở bên cạnh Thiên Tôn chỉ có thể giơ tay đỡ trán, nhỏ giọng than thở một câu: “Lần này phiền phức thật rồi…”
Ân Hậu vừa dứt lời, Lâm Dạ Hỏa liền hít vào một hơi, đứng “phắt” lên.
Lâm Nguyệt Y và Lục Lăng Nhi ở bên cạnh cũng không hiểu, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm vào tóc Thiên Tôn… thấy tóc Thiên Tôn từ trên xuống dưới, dần dần biến thành màu đen. Mà lúc này, vẻ mặt Thiên Tôn cũng khác lúc trước… Tiểu Lương Tử ngã ngồi từ trên ghế xuống đất, kinh hãi mà trợn tròn mắt nhìn Thiên Tôn.
Lúc này Triển Chiêu cũng đứng lên, trong đám người đang xao động ấy, Triển Chiêu cảm thấy được nội lực… nội lực của Thiên Tôn đang không ngừng xao động. Luồng nội lực này hoàn toàn khác với Thiên Tôn lúc bình thường.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một cái: “Tình hình này là sao?”
Qua Thanh cũng đứng lên, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Tôn ở xa, dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Thiên Tôn đối với Qua Thanh mà nói, chẳng khác nào thần minh vậy, là sự tồn tại đẹp nhất thế gian này! Trong lòng Qua Thanh, nôi lực của Thiên Tôn là loại nội lực đẹp nhất. Nếu dùng một loại màu sắc nào đó để hình dung, Qua Thanh cảm thấy đó phải là màu trắng! Nhưng mà lúc này, nội lực mà Thiên Tôn thả ra nhàn nhạt, lại là màu đen!
Bạch Ngọc Đường cũng chẳng thể quan tâm đến thuốc nổ hay dầu hỏa xung quanh gì được nữa, hắn nhanh chóng phi thân về phía chỗ Thiên Tôn đang ngồi trên khán đài cao kia. Triển Chiêu cũng theo sát phía sau. Nhưng mà, ngay trong tích tắc bọn họ bước chân lên khán đài kia, trong đám người lại phát ra những tiếng kêu ầm ĩ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay người nhìn lại, thấy trên sân khấu, trên đỉnh “vách núi” kia, có một chiếc khăn lụa màu trắng rất dài quện vào cùng bông tuyết nhẹ nhàng lay động theo gió bay xuống. Từ trong đám người đột nhiên phát ra tiếng vỗ tay và hoan hô… Thì ra, dưới khán đài đã nhóm cầm cơ thay xong trang phục diễn ôm theo nhạc cụ đi ra, khán giả cuối cùng cũng đã có thể xem ca kịch nên mới hoan hô ồn ào như thế.
Có thể không ai chú ý đến, khi mảnh vải màu trắng rơi từ trên vách núi xuống, trong khoảnh khắc rơi xuống giữa những ngọn lửa màu xanh lam kia, ánh mắt Thiên Tôn cũng lạnh xuống.
Tiểu Lương Tử kinh hãi lùi về phía sau một bước, Thiên Tôn trong mắt bé vẫn là một người hơi ngây ngốc nhưng vô cùng hiền hòa. Nhưng mà Thiên Tôn lúc này lại khiến cho Tiểu Lương Tử vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất bỗng nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Thật ra thì không chỉ có Tiểu Lương Tử, Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy run sợ. Lý do rất đơn giản, bởi vì bọn họ ở quá gần chỗ Thiên Tôn cho nên nội lực dao động của Thiên Tôn đã tấn công vào họ, khiến họ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Lâm Nguyệt Y bị dọa sợ đến độ níu chặt lấy ống tay áo Lâm Dạ Hỏa mà trốn phía sau hắn. Bao Duyên hoàn toàn không có nội lực cho nên không có được loại cảm giác này, hắn chỉ khó hiểu – Sao hôm nay Thiên Tôn như biến thành người khác vậy.
Trong khoảnh khắc tiếng hoan hô trong đoàn người cất lên, cặp mắt Thiên Tôn nhìn về phía những người đang nhảy cẫng vì vui mừng kia, sát khí và nội lực nháy mắt cái đã dâng trào, cứ như có hận thù vô hạn với những con người bình thường chẳng hề quen biết kia.
Bao Duyên cũng cảm thấy ghế gồi của mình vang lên tiếng “cót két”, cúi đầu nhìn xuống, tay vịn ghế trúc đang phát ra tiếng vỡ.
Có một số người đến xem kịch cũng cảm thấy không đúng lắm, đài cao đang yên đang lành sao lại rung? Hay là ghế không hề vững chắc?
Ân Hậu đứng lên, đưa tay kéo cánh tay Thiên Tôn như muốn kéo ngài đi, nhưng một luồng nội lực mạnh mẽ đột nhiên cắn trả lại ông, Ân Hậu vô thức thu tay lại. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã chạy đến cách đó không xa. Triển Chiêu thấy trên tay Ân Hậu xuất hiện một tầng băng, mà dưới chân Thiên Tôn đột nhiên phát ra tiếng “rắc rắc” của băng vỡ. Lâm Dạ Hỏa kéo Tiểu Lương Tử lại, đồn thời cũng muốn đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử đi. Bao Duyên cũng chú ý tới, vạt áo sau của Tiểu Tứ Tử cũng đã bị đông cứng.
“Sư phụ!” Bạch Ngọc Đường kêu lên một tiếng, nhưng mà lúc nào cũng thế, khán giả trên khán đài lại hét rung trời, tiếng gọi của Bạch Ngọc Đường bị loạt âm thanh đột ngột vang lên này át đi mất.
Bàn tay kéo lấy Tiểu Tứ Tử của Lâm Dạ Hỏa bỗng nhiên rụt lại, vừa lôi Tiểu Lương Tử ra sau một bước, vẩy tay. Lâm Nguyệt Y thấy cánh tay Lâm Dạ Hỏa gần như bị đông cứn lại, cóng đến độ hắn ta phải nhảy dựng cả lên.
Ân Hậu biết cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn, người đầu tiên bị đông cứng tới chết sẽ là Tiểu Tứ Tử! Nhưng mà lúc này, Thiên Tôn đã mất đi khống chế, Ân Hậu chỉ đành vận nội lực, chuẩn bị không tiếc bất cứ giá nào để mang Thiên Tôn đi. Nếu không đợi đến lúc nội lực đạt đến đỉnh điểm phá vỡ huyền quan mà bùng nổ thì e rằng toàn bộ hai ngàn người trong Nguyệt Lâu này đều bị đông thành cột băng cả.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã chạy đến trước mọi người, lại bị Ân Hậu giơ tay chặn lại – Bây giờ đến gần Thiên Tôn quá nguy hiểm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng thấy Ân Hậu ra hiệu cho họ không nên tới gần, nhưng mà Bạch Ngọc Đường vẫn tiến lên, đưa tay muốn vỗ bả vai Thiên Tôn… Triển Chiêu thấy có tầng sương băng bắt đầu lấn đến đầu ngón tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cau mày nhưng không hề thu tay về.
Triển Chiêu há to miệng, Lâm Dạ Hỏa cũng gấp gáp – Bạch Lão Ngũ không cần tay nữa sao?
Trong một khắc rất quan trọng này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhảy dựng lên: “Oa! Mông lạnh quá!”
Mọi người sửng sốt.
Tiểu Tứ Tử ôm cổ Thiên Tôn, chui vào ngực ngài mà cọ lấy cọ để: “Lạnh quá! Tôn Tôn, người đừng có thả khí lạnh loạn thế.”
Mọi người cấm khẩu nhìn Tiểu Tứ Tử đã bị đông cứng vạt áo sau – Nhóc béo này phản ứng chậm ghê.
Tiểu Tứ Tử vừa mới nghe Thiên Tôn nói năng lộn xộn ban nãy đã muốn hỏi ngài một chút, nhưng mà do bị vở kịch hấp dẫn nên mới nhìn về phía trước, cứ thế mãi cho đến khi thấy mông lạnh cứng, lạnh đến độ bé phải nhảy dựng lên.
Lúc ôm Thiên Tôn, Tiểu Tứ Tử thấy vẻ mặt ngài đờ đẫn, cặp mắt vô thần, hơn nữa cả mặt và cổ của Thiên Tôn cũng rất lạnh…
Triển Chiêu muốn đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử qua, ngộ nhỡ đứa bé này bị đông cứng thì biết giao phó với Công Tôn thế nào đây.
Lại thấy Tiểu Tứ Tử đưa tay bóp má Thiên Tôn: “Tôn Tôn, người làm sao vậy ạ?”
Tiểu Lương Tử lo lắng: “Cận nhi, nguy hiểm!”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, hai chữ “nguy hiểm” chui tọt vào tai bé, bé lập tức nghĩ đến những lời mà ban nãy lúc ăn cơm Ân Hậu đã nói với bé: “Có thể Thiên Tôn sẽ gặp nguy hiểm, giúp ta trông chừng hắn nhé!” Hai người họ còn ngoéo tay nữa.
Cho nên, Tiểu Tứ Tử khẩn trương lên: “Nguy hiểm ở đâu?” Vừa nói, bé vừa đổi sang sờ đầu Thiên Tôn: “Tôn Tôn đừng sợ, con bảo vệ người!”
Ân Hậu thở dài, bất lực đỡ trán, thầm nghĩ quả nhiên là nhờ Tiểu Tứ Tử cũng không ích gì nhỉ. Bất đắc dĩ, Ân Hậu vận đủ nội lực kéo lại cánh tay của Thiên Tôn – Hay là cứ đồng quy vô tận với lão Qủy này đi, dù sao cũng sống lâu vậy rồi mà.
Nhưng trong khoảnh khắc Ân Hậu tóm lấy tay Thiên Tôn ấy, lại chẳng cảm thấy lạnh lẽo gì. Sương lạnh trên ngón tay của Bạch Ngọc Đường cũng dần lui lại.
Trong khoảnh khắc Ân Hậu bắt lại Thiên Tôn, Thiên Tôn lại “A!” lên một tiếng. Sau đó, ngài vuốt tay ngẩng mặt lên, bất mãn nhìn Ân Hậu: “Lão Qủy, ngươi sao lại ám toán ta?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ân Hậu cũng sửng sốt, nhìn lại Thiên Tôn… thấy vẻ mặt Thiên Tôn bình tĩnh, nội lực bình thường, tóc vẫn đen.
“A…” Ân Hậu há miệng.
Mọi người cũng cảm nhận được, luồng nội lực kinh khủng mà Thiên Tôn thả ra ban nãy cũng đã được thu hồi.
Thiên Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử trong ngực mình một chút, phát hiện vạt áo nó đã đông cứng, vội vàng giúp nó vỗ đi, sau đó vung tay lên…
“Tạch” một tiếng.
Ngọn lửa trên sân khấu nháy mắt tắt ngấm, toàn bộ sân khấu được dựng lên đều sụp xuống.
Đoàn người lập tức yên lặng như tờ, lại thấy những kép hát chạy tán loạn, sợ bị các vật dụng rơi xuống đập trúng.
Cho nên, mọi người bắt đầu bàn tán xì xào…
“Thế nào vậy?”
“Có vẻ không được rồi thì phải?”
“Nguy hiểm quá!”
“Có phải là mắc lỗi rồi không?”
“Có ai bị thương không nhỉ?”
…
Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn, chỉ thấy lúc này tóc ngài vẫn đen, cặp mắt nhìn lên sân khấu lúc này, nên nói thế nào đây… cứ cảm thấy, hình như không giống lúc trước lắm, nhưng mà cũng không có đáng sợ như ban nãy…
Ân Hậu cau mày nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn xoa đầu Tiểu Tứ Tử, sau đó hất tóc, bĩu môi: “Chán ngắt.”
***
Thiên Tôn vừa hất tóc một cái, những sợi tóc bạc lại xuất hiện đầy đầu. Nhưng mà, mọi người cũng cảm nhận được rất rõ ràng, Thiên Tôn bây giờ, có cảm giác khác với trước kia.
Ân Hậu cũng không dám xác định mà nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ân Hậu kinh ngạc: “Ngươi… nhớ ra rồi?”
Tất cả mọi người giật mình, nhớ ra rồi chẳng phải hậu quả sẽ rất nghiêm trọng à? Sao lại chẳng sao thế?
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khẩn trương mà nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn cười khan một tiếng, hỏi ngược lại: “Ta có quên gì à?”
Ân Hậu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, Bạch Ngọc Đường cũng không chắc chắn lắm.
Thiên Tôn đột nhiên cười, vỗ Tiểu Tứ Tử trong ngực mình, giương mắt nhìn về phía sân khấu tối đen phía trước: “Một trăm năm cũng lâu thật.”
Ân Hậu ngồi yên tại chỗ, chợt nhớ đến một cảnh tượng đã qua…
Khi còn nhỏ, có một lần Yêu Vương dẫn hai người họ vào núi, nhặt một tổ chim bị gió thổi rơi, đặt lại lên cây.
Lúc đó Yêu Vương cầm một tổ chim trống rỗng, lặng lẽ nói với Ân Hậu: “Tiểu Du là con chim nhỏ ngốc nhất trong ổ, một ngày nào đó, chim mẹ bay đi rồi, nó vẫn chờ mãi. Phải đợi tới một trăm năm, khi chắc chắn chim mẹ không quay về nữa, nó mới chịu rời đi… Chim nhỏ rời tổ, hoặc là sẽ chết, hoặc là sẽ trưởng thành. Sau khi trưởng thành, nó sẽ tạo ra tổ của riêng mình, sẽ chăm sóc chim con của nó, quên đi con chim mẹ đã từng sống với nó kia, không đau khổ nữa.”
***
Ân Hậu bất đắc dĩ xoa mi tâm, thở dài một tiếng như trút được gánh nặng: “Ngươi lớn cũng chậm quá.”
Thiên Tôn cười nhạt, lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu vốn dĩ còn chút mơ hồ, nhưng lại thấy Bạch Ngọc Đường lúng túng gãi đầu, hình như có chút ngại ngùng, quay đầu nhìn đi nơi khác.
Triển Chiêu híp mắt, đột nhiên nghĩ đến điều mà lần trước Bạch Ngọc Đường nói, bèn tiến đến hỏi: “Ngươi nói phương pháp xấu hổ đó, chắc không phải là…”
Bạch Ngọc Đường càng thêm lúng túng.
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang làm nũng với Thiên Tôn, sờ cằm – Đấy chính là phương pháp cuối cùng để ngăn lại Thiên Tôn à?
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử, phảng phất thấy hình ảnh mình khi nhỏ…
Hắn nhớ có một năm, tuyết cũng rơi rất lớn. Trên nóc phòng của hắn tuyết phủ quá dày, mái ngói bị ép đến độ kêu rắc rắc. Cho nên, bé Bạch Ngọc Đường lúc đó đã leo lên nóc nhà đẩy tuyết xuống. Đúng lúc đó, Thiên Tôn cũng lướt qua từ nóc nhà, ngơ ngác nhìn về phía nóc phòng. Mà trùng hợp như thế, Bạch Ngọc Đường trượt chân một cái ngã xuống. Lúc đó, hắn nhớ rõ Thiên Tôn phi người lên cứu hắn, nhưng mà người lại không có đón lấy hắn, động mà tác của Thiên Tôn bỗng nhiên cứng ngắc! Bạch Ngọc Đường cứ thế ngã thẳng vào trong tuyết, chổng vó lên trời, bò dậy chuẩn bị tìm Thiên Tôn tính sổ vì cảm thấy nhất định là do ngài cố ý.
Nhưng mà Thiên Tôn lại ngồi lì trên tuyết, vẻ mặt đờ đẫn, bắt đầu lầm bầm… Lúc đó, nội lực mà Thiên Tôn thả ra cũng y như ban nãy, khiến người ta sợ hãi.
Bạch Ngọc Đường nhớ rằng Lục Tuyết Nhi thường xuyên dặn dò hắn: “Con nhớ phải bảo vệ sư phụ của con.”
Cho nên, lúc đó Bạch Ngọc Đường cũng làm giống hệt như Tiểu Tứ Tử vừa rồi… Kết quả là, Thiên Tôn thật sự khôi phục như thường.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường thật sự rất xấu hổ, liền khoanh tay cười nhạo hắn: “Không nhìn ra ngươi vẫn còn mặt này nữa đấy.”
Bạch Ngọc Đường khó chịu, vừa định nói mấy câu thì trong đoàn người, chẳng biết ai đó đã gào lên: “Cháy rồi!”
Mà lúc này… vở kịch trên đài đã bắt đầu, màn mở đầu vở kịch đầy quỷ dị đã khiến cho Ân Hậu hoài nghi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Triển Chiêu, Ân Hậu đã hiểu rõ, đây chính là cái bẫy!
Cho nên, trong khi tâm tình của mọi người dồn cả lên sâu khấu phía trước thì Ân Hậu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt quét qua từng người bên ngoài sân khấu, cuối cùng, tầm mắt của ngài rơi vào Trần Nguyệt Hải đang đứng ở góc bên hai phía sau sân khấu.
Trần Nguyệt Hải thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn ngồi im, vô cùng đắc ý. Nhưng mà, Triển Chiêu đã sớm chú ý đến việc Ân Hậu quay lại quan sát phía sau rồi.
“Xong rồi…” Triển Chiêu đột nhiên nói nhỏ một câu.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn y: “Sao vậy?”
“Hình như ngoại công có gì đó không ổn.” Triển Chiêu nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhìn về phía giữa khán đài. Ban nãy toàn bộ lực chú ý của hắn đều dồn cả vào Thiên Tôn, không hề chú ý đến Ân Hậu, nhưng mà vừa mới nhìn lại lần nữa, Bạch Ngọc Đường kinh hãi – Ân Hậu xoay mặt nhìn về phía sau, trên gương mặt tràn đầy sự bình tĩnh không chút biểu lộ, nhưng mà ánh mắt lại có chút khác thường.
Không biết có phải do ngọn lửa màu xanh trên sân khấu hay không, lúc này, trong mắt Ân Hậu hình như cũng có một ngọn lửa màu xanh đang nhảy nhót… Chính xác mà nói thì, đôi đồng tử trong mắt Ân Hậu đột nhiên nhạt dần. Đây chính là một loại biến sắc của mắt khi nội lực nhanh chóng tăng mạnh.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay mặt sang hỏi Triển Chiêu: “Mắt Ma Vương sao?”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
Đột nhiên…
Trần Nguyệt Hải cả người cũng rúng động một cái. Sau đó, một tay ôm chặt lấy ngực, thân thế cứng đờ tại chỗ, cặp mắt liếc qua khán đài… nhìn một cái đã thấy Ân Hậu.
“Mắt đối mắt thì xong thật rồi!” Triển Chiêu có chút nóng nảy.
Nhưng mà lúc này, Trần Nguyệt Hải đã chạm mắt Ân Hậu rồi.
Ân Hậu chậm rãi quay đầu trở lại, nhìn lại lần nữa, Trần Nguyệt Hải đột nhiên co quắp mà ngã xuống.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời kinh hãi, lại thấy Giao Giao đã xuất hiện bên cạnh Trần Nguyệt Hải rồi. Đương nhiên không phải Giao Giao đi cứu hắn mà là đón lấy ngọn đèn dầu trong tay hắn ta trước khi nó kịp chạm xuống lớp dầu hỏa trên mặt đất, thổi tắt.
Mà nhìn lại Trần Nguyệt Hải, lại thấy hắn ta cứ như đột nhiên mắc bệnh gì đó, toàn thân cuộn tròn co quắp lăn lộn trên mặt đất. Bởi vì hắn nấp trong góc, mà lúc này mọi người đều chú ý đến tình hình trên sân khấu cho nên không có ai chú ý hắn ngã xuống đất cả.
Trần Nguyệt Hải vẻ mặt nhăn nhó, hai mắt trừng lớn như sắp lồi cả ra ngoài, đau đớn lăn lộn. Chẳng mấy chốc sau, trên người hắn đã dính đầy dầu hỏa, nằm trên mặt đất co giật không ngừng.
Qua Thanh cũng chú ý đến tình hình của Trần Nguyệt Hải, khó hiểu mà hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Lão đầu kia sao vậy? Bị bệnh à?”
Bạch Ngọc Đường hỏi nhỏ Triển Chiêu: “Trước kia ta có nghe sư phụ nhắc đến, Ân Hậu có một chiêu mà ngươi sẽ không cách nào học được, gọi mà Mắt Ma Vương, là bản lĩnh người đột nhiên có được sau khi đi qua điện Tu La về.”
Triển Chiêu gật đầu: “Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy ngoại công dùng đến, trước kia chỉ được nghe Cưu Nương nhắc qua mà thôi.”
“Mắt Ma Vương là gì vậy?” Qua Thanh và Bàng Dục đều tò mò xán tới hỏi.
Triển Chiêu thở dài, nâng cằm lắc đầu: “Không phải ai cũng có thể trở thành Cung chủ của Ma Cung.”
Qua Thanh và Bàng Dục nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Sư phụ ta từng nói, Mắt Ma Vương là sự vận dụng nội lực ở mức cao nhất. Muốn sử dụng được chiêu này, ngoại trừ việc phải có được nội lực cao như Ân Hậu ra, thì cần phải có điều kiện thân thể như Ân Hậu nữa, chính là có được thiên phú có thể vận dụng nội lực một cách tự do. Nhưng điểm mấu chốt nhất chính là – nổi giận.”
Triển Chiêu gật đầu: “Ừ, Cửu Nương đã từng nói, chỉ có chiêu này là bình thường ngoại công có muốn cũng không thể dùng được, trừ khi người cảm thấy tức giận đến cực hạn.”
Bàng Dục nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng mà việc Ân Hậu rất trâu thì hắn cũng biết rồi, chỉ là… Tiểu Hầu gia vỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý bảo hai người nhìn về phía sau mà xem.
Hai người quay đầu lại, thấy Trần Nguyệt Hải vẫn còn nằm lăn lộn trên mặt đất, tư thế quỷ dị như đã phải chịu biết bao thống khổ dày vò vậy.
“Lão già đó có thể bị chết không?” Bàng Dục hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu một cái: “Những chuyện như dùng nội lực để lấy mạng tính người từ khoảng cách xa như vậy là không có khả năng. Người trúng phải Mắt Ma Vương sẽ không chết, nhưng mà sẽ đau đến không thiết sống.”
“Có ý gì?” Qua Thanh hỏi.
“Nhìn mắt hắn xem!”
Mọi người vô thức nhìn về phía mắt của Trần Nguyệt Hải, thấy lúc này… con ngươi Trần Nguyệt Hải đầy máu, cặp mắt cũng đỏ ngầu.
“Tất cả nội lực của hắn bây giờ đã dồn cả lên đầu.” Triển Chiêu giải thích: “Nguyên lý của Mắt Ma Vương chính là dùng nội lực cực mạnh để áp chế hoàn toàn nội lực của đối phương. Đột nhiên xuất hiện một luồng nội lực tấn công tới sẽ khiến cho người trúng chiêu phải dồn tất cả nội lực của mình lại để chống cự, trong tích tắc này, áp chế lại toàn bộ nội lực của đối phương, dồn thẳng lên não để tạo ra ảo giác.”
“Ảo giác?” Bàng Dục mở to mắt nhìn.
“Thật ra thì tất cả ảo giác đa phần đều do nội lực của mình tạo ra.” Triển Chiêu nói: “Nội lực của người khác sẽ không thể dừng lại trên người ngươi lâu được, chỉ có nội lực của chính bản thân mình mới có thể. Nhưng mà ý thức con người có thể tự mình thoát ra khỏi ảo giác… người trúng phải Mắt Ma Vương thì không thể tự mình giải thoát được.”
“Bất kể Trần Nguyệt Hải kia là kẻ nào cải trang… thì lúc này toàn thân hắn cũng chẳng có chút nội lực nào cả, cho nên thân thể gần như đồ bỏ đi. Nhưng mà nội lực của hắn lại đánh thẳng lên não hắn, tạo ra đủ loại ảo giác. Mà Mắt Ma Vương lại chỉ tạo ra một cái.” Triển Chiêu nói đến đây, dừng lại một chút mà thở dài: “Là sự sợ hãi.”
“Sợ hãi á?” Qua Thanh tò mò.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Nghe nói Mắt Ma Vương là do sau khi Ân Hậu trải qua cảm giác chết chóc rồi mới học được. Người trúng phải Mắt Ma Vương sẽ vĩnh viễn chìm trong cảm giác giãy giụa bên bờ vực cái chết. Loại cảm giác này giống như bị đám quái vật vô tận đuổi giết vậy, làm thế nào cũng không thể thoát ra, vĩnh viễn sống trong sự thống khổ, cho đến khi chết đi.”
Triển Chiêu gật đầu: “Chính là như vậy.”
Mọi người im lặng nhìn nhau một cái – Xem ra Ân Hậu bị gọi là Ma Vương cũng là có nguyên nhân!
“Tóm lại Trần Nguyệt Hải đã đi quá xa khiến ngoại công để mắt tới rồi.” Triển Chiêu sờ cằm lầm bầm: “Hình như ngoại công còn vô cùng tức giận nữa!”
“Lại thêm hai người nữa ngã xuống.” Qua Thanh đột nhiên nói.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy ở xa, trong góc bên kia có hai thanh niên cũng ngã xuống, tình huống cũng chẳng khác Trần Nguyệt Hải là bao.
Qua Thanh đi sang xem thử, quay lại nói co Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Hai nam nhân khác trong bình tro cốt.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng xoay mặt sang nhìn Ân Hậu vẫn đang từ tốn quét mắt tìm kiếm trong đoàn người – Chính xác thật!
“Sao người có thể đoán ra vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
Triển Chiêu nhún vai một cái – Dù sao thì cũng sống lâu hơn bọn y một trăm năm mà.
Đúng lúc ấy, từ trong đoàn người đột nhiên vang lên một trận kinh hô.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bản năng mà nhìn về phía sân khấu, thấy được không biết có phải ban nãy có diễn một vở kịch đấu võ nào không mà trên sân khấu lại dựng một cái bệ có vẻ rất cao, có một kép hát ăn mặc giống một vị quan triều trước đang đứng ở chỗ cao nhất, hình như đang tuyên đọc thánh chỉ, thánh chỉ hắn ta đọc là ‘thiên hạ nhiễu loạn, yêu ma bắt đầu hành hoành, một ngày không diệt được yêu ma này, vĩnh viễn sẽ không có thái bình’.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Bàng Dục nghiêng đầu: “Đang hát cái gì đấy? Thần Ma đấu pháp thuật, chém Yêu diệt Ma à?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn về phía Thiên Tôn.
Lúc này, không chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nhìn, Ân Hậu sau khi nghe câu hát kịch cũng đột nhiên thu hồi đường nhìn lại, xoay mặt sang nhìn Thiên Tôn.
Lúc này Thiên Tôn vẫn rất an tĩnh mà nhìn về sân khấu, cặp mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như lại thất thần.
Lúc Ân Hậu còn đang cảm thấy may mắn vì Thiên Tôn không nghe thấy lời kịch thì Thiên Tôn đột nhiên lại mở miệng, tự nhủ một câu: “Lũ sâu bọ vong ân phụ nghĩa các ngươi.”
Ân Hậu cau mày.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Thiên Tôn và Tiểu Lương Tử ngồi bên cạnh Thiên Tôn cũng nghe được Thiên Tôn nói gì, cũng vô thức mà ngẩng mặt nhìn ngài.
Chỉ thấy Thiên Tôn vẫn chìm trong trạng thái tự mình lẩm bẩm ban nãy, mắt nhìn thẳng về phía trước, ngọn lửa mày xanh lam từ trên trời rơi xuống càng ngày càng lớn, tuyết từ bầu trời rơi xuống cũng càng lúc càng nhiều.
Triển Chiêu cau mày – có thể khống chế được tuyết thế này phải là người có nội lực chí hàn. Trần Nguyệt Hải đã rơi vào tình trạng mất năng lực… cho nên, có nghĩa là vẫn một kẻ thao túng nữa sao?
Còn đang suy nghĩ, lại thấy Bạch Ngọc Đường đứng dậy.
Triển Chiêu tò mò nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng lên trên sân khấu, cái kệ được đắp cao trên sân khấu được phủ một miếng vải màu xám rất to, hoa văn phủ ngoài nhìn rất giống với hình phiến đá, khi được từng bông tuyết phủ lên, nhìn lại rất giống vách núi.
Sở dĩ Bạch Ngọc Đường khẩn trương lên là bởi vì vách núi này cũng không phải vách núi bình thường.
Trên dãy Thiên Sơn có rất vô số vách núi, trong đó có một ngọn núi tên gọi Đoạn Chỉ. Vách núi đó nhìn khá giống hình bàn tay, trên đỉnh ngọn núi nguy hiểm nhất đột nhiên lại bị vát chéo, xiên ngang giữa không trung. Nhìn toàn cảnh chẳng khác nào một bàn tay bị cắt đứt một ngón tay vậy, cho nên mới được đặt tên như thế.
Khi Bạch Ngọc Đường còn nhỏ, hắn nhớ rõ Lục Tuyết Nhi và Lục Thiên Hàn dặn dò hắn không chỉ một lần, nhớ canh chừng Thiên Tôn, không được cho ngài đến ngọn Đoạn Chỉ.
Khi đó Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu lắm, cứ nghĩ rằng vì ngọn núi đó rất hiểm trở, Thiên Tôn là một người mù đường, chẳng may đến đó rồi lạc đường mất thì rất phiền phức, cho nên, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn trông chừng Thiên Tôn, không cho ngài chạy lung tung.
Nhưng mà dần dần, Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện ra rằng, từ trước đến nay Thiên Tôn đều không hề đề cập đến ngọn Đoạn Chỉ ấy. Cứ như trong ký ức của Thiên Tôn, chưa từng có ngọn Đoạn Chỉ vậy.
Bạch Ngọc Đường càng lớn dần, cũng càng ngày biết càng nhiều về quá khứ của Thiên Tôn, hắn lại lờ mờ cảm nhận được, có thể ngọn Đoạn Chỉ kia có gì đó không tầm thường. Cho nên, càn cẩn thận tránh cho Thiên Tôn không tiếp xúc tới những tin tức liên quan đến dãy núi kia.
Thế mà, ngọn núi giả hiện ra trước mắt khán đài này, hình dáng gần như giống hệt với ngọn Đoạn Chỉ ấy.
“Rõ ràng do cái lòng tham không đáy của các ngươi đã gây ra họa lớn, thế nhưng hết lần này đến lần khác, các ngươi lại muốn người đi giải quyết sao?”
Thiên Tôn vẫn tiếp tục lầm bầm như cũ, lúc này không chỉ có Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, ngay cả Lâm Dạ Hỏa và Lâm Nguyệt Y ở bên cạnh cũng nhìn sang.
Bao Duyên cầm cái bánh vừng khó hiểu mà nhìn Thiên Tôn – đang tò mò không biết vị thần tiên này sao vậy.
“Người giúp các ngươi trừ họa, cứu mạng các ngươi, các ngươi vì bảo vệ tính mạng của mình mà muốn cướp đi tính mạng của người.” Tốc độ nói của Thiên Tôn rất thong thả, vẻ mặt lại đờ đẫn: “Họ Lý đáng chết, họ Triệu cũng đáng chết, nhưng kẻ đáng chết nhất chính là các ngươi…”
Trạng thái của Thiên Tôn rõ ràng không đúng lắm, Lâm Dạ Hỏa cau mày nhìn Ân Hậu, ý hỏi – Tình huống này là sao ạ?
Đúng lúc mọi người ở đây còn đang nghi ngờ thì mấy tiếng “bùm bùm” vang lên, mấy quả pháo hoa bay lên không trung.
Lần này pháo hoa màu đỏ, lại thêm Tà nguyệt lên cao, toàn bộ bầu trời đều hiện ra màu đỏ như máu. Những khán giả đến xem kịch đều không biết được những biến động trong tâm trạng Thiên Tôn lúc này, chỉ cảm thấy quá đẹp mà thôi, người nào người nấy đều vỗ tay không ngừng. Nhưng mà đợi mãi cũng chỉ thấy bối cảnh mà chẳng thấy ai ra hát diễn, cho nên khán giả có phần sốt ruột, không ít người bắt đầu ồn ào, trong nhất thời, Nguyệt Lâu nhốn nháo cả lên.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn mọi người đang càng lúc càng nhiệt tình xung quanh, lại cảm thấy bàn tay Thiên Tôn ôm mình hình như hơn run rẩy.
Ân Hậu ở bên cạnh Thiên Tôn chỉ có thể giơ tay đỡ trán, nhỏ giọng than thở một câu: “Lần này phiền phức thật rồi…”
Ân Hậu vừa dứt lời, Lâm Dạ Hỏa liền hít vào một hơi, đứng “phắt” lên.
Lâm Nguyệt Y và Lục Lăng Nhi ở bên cạnh cũng không hiểu, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm vào tóc Thiên Tôn… thấy tóc Thiên Tôn từ trên xuống dưới, dần dần biến thành màu đen. Mà lúc này, vẻ mặt Thiên Tôn cũng khác lúc trước… Tiểu Lương Tử ngã ngồi từ trên ghế xuống đất, kinh hãi mà trợn tròn mắt nhìn Thiên Tôn.
Lúc này Triển Chiêu cũng đứng lên, trong đám người đang xao động ấy, Triển Chiêu cảm thấy được nội lực… nội lực của Thiên Tôn đang không ngừng xao động. Luồng nội lực này hoàn toàn khác với Thiên Tôn lúc bình thường.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một cái: “Tình hình này là sao?”
Qua Thanh cũng đứng lên, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Tôn ở xa, dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Thiên Tôn đối với Qua Thanh mà nói, chẳng khác nào thần minh vậy, là sự tồn tại đẹp nhất thế gian này! Trong lòng Qua Thanh, nôi lực của Thiên Tôn là loại nội lực đẹp nhất. Nếu dùng một loại màu sắc nào đó để hình dung, Qua Thanh cảm thấy đó phải là màu trắng! Nhưng mà lúc này, nội lực mà Thiên Tôn thả ra nhàn nhạt, lại là màu đen!
Bạch Ngọc Đường cũng chẳng thể quan tâm đến thuốc nổ hay dầu hỏa xung quanh gì được nữa, hắn nhanh chóng phi thân về phía chỗ Thiên Tôn đang ngồi trên khán đài cao kia. Triển Chiêu cũng theo sát phía sau. Nhưng mà, ngay trong tích tắc bọn họ bước chân lên khán đài kia, trong đám người lại phát ra những tiếng kêu ầm ĩ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay người nhìn lại, thấy trên sân khấu, trên đỉnh “vách núi” kia, có một chiếc khăn lụa màu trắng rất dài quện vào cùng bông tuyết nhẹ nhàng lay động theo gió bay xuống. Từ trong đám người đột nhiên phát ra tiếng vỗ tay và hoan hô… Thì ra, dưới khán đài đã nhóm cầm cơ thay xong trang phục diễn ôm theo nhạc cụ đi ra, khán giả cuối cùng cũng đã có thể xem ca kịch nên mới hoan hô ồn ào như thế.
Có thể không ai chú ý đến, khi mảnh vải màu trắng rơi từ trên vách núi xuống, trong khoảnh khắc rơi xuống giữa những ngọn lửa màu xanh lam kia, ánh mắt Thiên Tôn cũng lạnh xuống.
Tiểu Lương Tử kinh hãi lùi về phía sau một bước, Thiên Tôn trong mắt bé vẫn là một người hơi ngây ngốc nhưng vô cùng hiền hòa. Nhưng mà Thiên Tôn lúc này lại khiến cho Tiểu Lương Tử vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất bỗng nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Thật ra thì không chỉ có Tiểu Lương Tử, Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy run sợ. Lý do rất đơn giản, bởi vì bọn họ ở quá gần chỗ Thiên Tôn cho nên nội lực dao động của Thiên Tôn đã tấn công vào họ, khiến họ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Lâm Nguyệt Y bị dọa sợ đến độ níu chặt lấy ống tay áo Lâm Dạ Hỏa mà trốn phía sau hắn. Bao Duyên hoàn toàn không có nội lực cho nên không có được loại cảm giác này, hắn chỉ khó hiểu – Sao hôm nay Thiên Tôn như biến thành người khác vậy.
Trong khoảnh khắc tiếng hoan hô trong đoàn người cất lên, cặp mắt Thiên Tôn nhìn về phía những người đang nhảy cẫng vì vui mừng kia, sát khí và nội lực nháy mắt cái đã dâng trào, cứ như có hận thù vô hạn với những con người bình thường chẳng hề quen biết kia.
Bao Duyên cũng cảm thấy ghế gồi của mình vang lên tiếng “cót két”, cúi đầu nhìn xuống, tay vịn ghế trúc đang phát ra tiếng vỡ.
Có một số người đến xem kịch cũng cảm thấy không đúng lắm, đài cao đang yên đang lành sao lại rung? Hay là ghế không hề vững chắc?
Ân Hậu đứng lên, đưa tay kéo cánh tay Thiên Tôn như muốn kéo ngài đi, nhưng một luồng nội lực mạnh mẽ đột nhiên cắn trả lại ông, Ân Hậu vô thức thu tay lại. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã chạy đến cách đó không xa. Triển Chiêu thấy trên tay Ân Hậu xuất hiện một tầng băng, mà dưới chân Thiên Tôn đột nhiên phát ra tiếng “rắc rắc” của băng vỡ. Lâm Dạ Hỏa kéo Tiểu Lương Tử lại, đồn thời cũng muốn đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử đi. Bao Duyên cũng chú ý tới, vạt áo sau của Tiểu Tứ Tử cũng đã bị đông cứng.
“Sư phụ!” Bạch Ngọc Đường kêu lên một tiếng, nhưng mà lúc nào cũng thế, khán giả trên khán đài lại hét rung trời, tiếng gọi của Bạch Ngọc Đường bị loạt âm thanh đột ngột vang lên này át đi mất.
Bàn tay kéo lấy Tiểu Tứ Tử của Lâm Dạ Hỏa bỗng nhiên rụt lại, vừa lôi Tiểu Lương Tử ra sau một bước, vẩy tay. Lâm Nguyệt Y thấy cánh tay Lâm Dạ Hỏa gần như bị đông cứn lại, cóng đến độ hắn ta phải nhảy dựng cả lên.
Ân Hậu biết cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn, người đầu tiên bị đông cứng tới chết sẽ là Tiểu Tứ Tử! Nhưng mà lúc này, Thiên Tôn đã mất đi khống chế, Ân Hậu chỉ đành vận nội lực, chuẩn bị không tiếc bất cứ giá nào để mang Thiên Tôn đi. Nếu không đợi đến lúc nội lực đạt đến đỉnh điểm phá vỡ huyền quan mà bùng nổ thì e rằng toàn bộ hai ngàn người trong Nguyệt Lâu này đều bị đông thành cột băng cả.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã chạy đến trước mọi người, lại bị Ân Hậu giơ tay chặn lại – Bây giờ đến gần Thiên Tôn quá nguy hiểm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng thấy Ân Hậu ra hiệu cho họ không nên tới gần, nhưng mà Bạch Ngọc Đường vẫn tiến lên, đưa tay muốn vỗ bả vai Thiên Tôn… Triển Chiêu thấy có tầng sương băng bắt đầu lấn đến đầu ngón tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cau mày nhưng không hề thu tay về.
Triển Chiêu há to miệng, Lâm Dạ Hỏa cũng gấp gáp – Bạch Lão Ngũ không cần tay nữa sao?
Trong một khắc rất quan trọng này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhảy dựng lên: “Oa! Mông lạnh quá!”
Mọi người sửng sốt.
Tiểu Tứ Tử ôm cổ Thiên Tôn, chui vào ngực ngài mà cọ lấy cọ để: “Lạnh quá! Tôn Tôn, người đừng có thả khí lạnh loạn thế.”
Mọi người cấm khẩu nhìn Tiểu Tứ Tử đã bị đông cứng vạt áo sau – Nhóc béo này phản ứng chậm ghê.
Tiểu Tứ Tử vừa mới nghe Thiên Tôn nói năng lộn xộn ban nãy đã muốn hỏi ngài một chút, nhưng mà do bị vở kịch hấp dẫn nên mới nhìn về phía trước, cứ thế mãi cho đến khi thấy mông lạnh cứng, lạnh đến độ bé phải nhảy dựng lên.
Lúc ôm Thiên Tôn, Tiểu Tứ Tử thấy vẻ mặt ngài đờ đẫn, cặp mắt vô thần, hơn nữa cả mặt và cổ của Thiên Tôn cũng rất lạnh…
Triển Chiêu muốn đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử qua, ngộ nhỡ đứa bé này bị đông cứng thì biết giao phó với Công Tôn thế nào đây.
Lại thấy Tiểu Tứ Tử đưa tay bóp má Thiên Tôn: “Tôn Tôn, người làm sao vậy ạ?”
Tiểu Lương Tử lo lắng: “Cận nhi, nguy hiểm!”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, hai chữ “nguy hiểm” chui tọt vào tai bé, bé lập tức nghĩ đến những lời mà ban nãy lúc ăn cơm Ân Hậu đã nói với bé: “Có thể Thiên Tôn sẽ gặp nguy hiểm, giúp ta trông chừng hắn nhé!” Hai người họ còn ngoéo tay nữa.
Cho nên, Tiểu Tứ Tử khẩn trương lên: “Nguy hiểm ở đâu?” Vừa nói, bé vừa đổi sang sờ đầu Thiên Tôn: “Tôn Tôn đừng sợ, con bảo vệ người!”
Ân Hậu thở dài, bất lực đỡ trán, thầm nghĩ quả nhiên là nhờ Tiểu Tứ Tử cũng không ích gì nhỉ. Bất đắc dĩ, Ân Hậu vận đủ nội lực kéo lại cánh tay của Thiên Tôn – Hay là cứ đồng quy vô tận với lão Qủy này đi, dù sao cũng sống lâu vậy rồi mà.
Nhưng trong khoảnh khắc Ân Hậu tóm lấy tay Thiên Tôn ấy, lại chẳng cảm thấy lạnh lẽo gì. Sương lạnh trên ngón tay của Bạch Ngọc Đường cũng dần lui lại.
Trong khoảnh khắc Ân Hậu bắt lại Thiên Tôn, Thiên Tôn lại “A!” lên một tiếng. Sau đó, ngài vuốt tay ngẩng mặt lên, bất mãn nhìn Ân Hậu: “Lão Qủy, ngươi sao lại ám toán ta?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ân Hậu cũng sửng sốt, nhìn lại Thiên Tôn… thấy vẻ mặt Thiên Tôn bình tĩnh, nội lực bình thường, tóc vẫn đen.
“A…” Ân Hậu há miệng.
Mọi người cũng cảm nhận được, luồng nội lực kinh khủng mà Thiên Tôn thả ra ban nãy cũng đã được thu hồi.
Thiên Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử trong ngực mình một chút, phát hiện vạt áo nó đã đông cứng, vội vàng giúp nó vỗ đi, sau đó vung tay lên…
“Tạch” một tiếng.
Ngọn lửa trên sân khấu nháy mắt tắt ngấm, toàn bộ sân khấu được dựng lên đều sụp xuống.
Đoàn người lập tức yên lặng như tờ, lại thấy những kép hát chạy tán loạn, sợ bị các vật dụng rơi xuống đập trúng.
Cho nên, mọi người bắt đầu bàn tán xì xào…
“Thế nào vậy?”
“Có vẻ không được rồi thì phải?”
“Nguy hiểm quá!”
“Có phải là mắc lỗi rồi không?”
“Có ai bị thương không nhỉ?”
…
Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn, chỉ thấy lúc này tóc ngài vẫn đen, cặp mắt nhìn lên sân khấu lúc này, nên nói thế nào đây… cứ cảm thấy, hình như không giống lúc trước lắm, nhưng mà cũng không có đáng sợ như ban nãy…
Ân Hậu cau mày nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn xoa đầu Tiểu Tứ Tử, sau đó hất tóc, bĩu môi: “Chán ngắt.”
***
Thiên Tôn vừa hất tóc một cái, những sợi tóc bạc lại xuất hiện đầy đầu. Nhưng mà, mọi người cũng cảm nhận được rất rõ ràng, Thiên Tôn bây giờ, có cảm giác khác với trước kia.
Ân Hậu cũng không dám xác định mà nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ân Hậu kinh ngạc: “Ngươi… nhớ ra rồi?”
Tất cả mọi người giật mình, nhớ ra rồi chẳng phải hậu quả sẽ rất nghiêm trọng à? Sao lại chẳng sao thế?
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khẩn trương mà nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn cười khan một tiếng, hỏi ngược lại: “Ta có quên gì à?”
Ân Hậu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, Bạch Ngọc Đường cũng không chắc chắn lắm.
Thiên Tôn đột nhiên cười, vỗ Tiểu Tứ Tử trong ngực mình, giương mắt nhìn về phía sân khấu tối đen phía trước: “Một trăm năm cũng lâu thật.”
Ân Hậu ngồi yên tại chỗ, chợt nhớ đến một cảnh tượng đã qua…
Khi còn nhỏ, có một lần Yêu Vương dẫn hai người họ vào núi, nhặt một tổ chim bị gió thổi rơi, đặt lại lên cây.
Lúc đó Yêu Vương cầm một tổ chim trống rỗng, lặng lẽ nói với Ân Hậu: “Tiểu Du là con chim nhỏ ngốc nhất trong ổ, một ngày nào đó, chim mẹ bay đi rồi, nó vẫn chờ mãi. Phải đợi tới một trăm năm, khi chắc chắn chim mẹ không quay về nữa, nó mới chịu rời đi… Chim nhỏ rời tổ, hoặc là sẽ chết, hoặc là sẽ trưởng thành. Sau khi trưởng thành, nó sẽ tạo ra tổ của riêng mình, sẽ chăm sóc chim con của nó, quên đi con chim mẹ đã từng sống với nó kia, không đau khổ nữa.”
***
Ân Hậu bất đắc dĩ xoa mi tâm, thở dài một tiếng như trút được gánh nặng: “Ngươi lớn cũng chậm quá.”
Thiên Tôn cười nhạt, lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu vốn dĩ còn chút mơ hồ, nhưng lại thấy Bạch Ngọc Đường lúng túng gãi đầu, hình như có chút ngại ngùng, quay đầu nhìn đi nơi khác.
Triển Chiêu híp mắt, đột nhiên nghĩ đến điều mà lần trước Bạch Ngọc Đường nói, bèn tiến đến hỏi: “Ngươi nói phương pháp xấu hổ đó, chắc không phải là…”
Bạch Ngọc Đường càng thêm lúng túng.
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang làm nũng với Thiên Tôn, sờ cằm – Đấy chính là phương pháp cuối cùng để ngăn lại Thiên Tôn à?
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử, phảng phất thấy hình ảnh mình khi nhỏ…
Hắn nhớ có một năm, tuyết cũng rơi rất lớn. Trên nóc phòng của hắn tuyết phủ quá dày, mái ngói bị ép đến độ kêu rắc rắc. Cho nên, bé Bạch Ngọc Đường lúc đó đã leo lên nóc nhà đẩy tuyết xuống. Đúng lúc đó, Thiên Tôn cũng lướt qua từ nóc nhà, ngơ ngác nhìn về phía nóc phòng. Mà trùng hợp như thế, Bạch Ngọc Đường trượt chân một cái ngã xuống. Lúc đó, hắn nhớ rõ Thiên Tôn phi người lên cứu hắn, nhưng mà người lại không có đón lấy hắn, động mà tác của Thiên Tôn bỗng nhiên cứng ngắc! Bạch Ngọc Đường cứ thế ngã thẳng vào trong tuyết, chổng vó lên trời, bò dậy chuẩn bị tìm Thiên Tôn tính sổ vì cảm thấy nhất định là do ngài cố ý.
Nhưng mà Thiên Tôn lại ngồi lì trên tuyết, vẻ mặt đờ đẫn, bắt đầu lầm bầm… Lúc đó, nội lực mà Thiên Tôn thả ra cũng y như ban nãy, khiến người ta sợ hãi.
Bạch Ngọc Đường nhớ rằng Lục Tuyết Nhi thường xuyên dặn dò hắn: “Con nhớ phải bảo vệ sư phụ của con.”
Cho nên, lúc đó Bạch Ngọc Đường cũng làm giống hệt như Tiểu Tứ Tử vừa rồi… Kết quả là, Thiên Tôn thật sự khôi phục như thường.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường thật sự rất xấu hổ, liền khoanh tay cười nhạo hắn: “Không nhìn ra ngươi vẫn còn mặt này nữa đấy.”
Bạch Ngọc Đường khó chịu, vừa định nói mấy câu thì trong đoàn người, chẳng biết ai đó đã gào lên: “Cháy rồi!”
Bình luận facebook